Thần phục – Chương 73

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 73 – Chân anh Đầu Gỗ

Triển Anh đứng tại bến xe, nhìn xe buýt công cộng đi như tên bắn, nụ cười chậm rãi biến mất khỏi khuôn mặt, trầm giọng tự nói: “Bác làm sao có thể bỏ được quân cờ tốt như An Lý Mộc không cần?” Sau đó rời bến xe, lái xe về nhà.

Giang Triết Hải căn bản không có rời khỏi biệt thự, chẳng qua trốn tại một gian phòng trong đó không có đi ra, thấy Triển Anh trở về, thản nhiên nói một câu: “Cháu gái bà về rồi? Nó sẽ đi tra sao?”

Triển Anh ngồi xuống, bưng chén trà nhẹ nhàng thổi lá trà trôi nổi, ngước mắt, khẽ nhếch môi đỏ mọng, mở miệng: “Giống như lời ông nói, có thông minh thế nào, cũng chẳng qua là một đứa nhỏ. Tiểu Liên so với cô gái bình thường vẫn có chút não, con bé nhìn thấu thế lực Yến Hồi không phải nó có thể lay động, nên nó lựa chọn tạm thời thỏa hiệp. Không kích thích lửa của nó, nó sẽ không nghĩ tới đối phó Yến Hồi. Đúng rồi Triết Hải, nhân thủ bên Bãi Yến bố trí xong chưa?”

Giang Triết Hải gật gật đầu: “Chuyện bên kia bà không cần quan tâm, bây giờ bà cứ lợi dụng lợi dụng cháu gái bà cho tốt là được, bạn trai nhỏ của con bé đó tốt nhất có thể dùng được, nếu không chỉ phải dùng đến em hai bà.”

Triển Anh buông mắt, nửa ngày mới thản nhiên nói: “Đàn bà thôi, chỉ chút tâm tư đó, Tiểu Liên nó che giấu cho dù tốt cũng chẳng qua là một người đàn bà, An Lý Mộc chính là nhược điểm của nó, ông cứ yên tâm đi.”

Triển Tiểu Liên ngồi hàng cuối cùng xe buýt công cộng, tay chống má nhìn phong cảnh lay động ngoài cửa sổ, cô còn không biết tâm tư của bác, nhưng mà, bác rốt cuộc là có ý gì? Bác và An Lý Mộc, rõ ràng là hai người bất đồng thế giới, sao có thể đột nhiên thay cô nghĩ đến An Lý Mộc, hay là, bác tham dự trong đó, là đang nhắc nhở cô cái gì? Triển Tiểu Liên không muốn nghĩ sâu, nghĩ quá nhiều cô sợ chính mình sẽ thương tâm. Cô bảo bản thân không nghĩ, hình ảnh cố ý niêm phong trong đầu lại không tự chủ được xuất hiện, cô đã rất nhiều rất nhiều ngày không có nhìn thấy anh Đầu Gỗ.

Xe buýt công cộng đến nội thành dừng lại, Triển Tiểu Liên trong lúc vô ý lấy di động ra nhìn, phát hiện trên di động có mười mấy cú điện thoại Yến Hồi gọi tới, lông tơ toàn thân cô dựng lên, chậc, gã này điên rồi? Ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, không phát hiện người của Yến Hồi, vội vàng gọi lại, điện thoại vừa thông, đầu kia liền truyền đến âm thanh yêu yêu tà tà của Yến Hồi: “A nhóc béo, đây là thổi ngọn gió nào? Vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho gia?”

Triển Tiểu Liên đổ mồ hôi trán: “Gia, thừa nhận sai lầm với lão ngài, di động bị cài thành im lặng, cho nên không có nghe thấy, đây không phải vừa nhìn thấy tôi liền gọi lại sao? Lão ngài đừng nóng giận, không phải cố ý. Nói gia, lão ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Yến Hồi đứng bên ban công, vừa dùng chân đá thủy tinh công nghiệp, vừa nắm điện thoại hỏi: “Bây giờ ở đâu? Gia sai người đi qua đón cưng.”

Triển Tiểu Liên vừa đi vừa nói: “Có chuyện gì nói thẳng, tôi còn phải về Bãi Yến đấy. Mới từ nhà bác tôi về, định buổi tối quay lại…”

Yến Hồi nghe được cũng làm như không có nghe thấy: “Ở đâu? Để gia tìm được cưng cưng cứ chờ trừng phạt.”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn bốn phía, nói tên tòa nhà, hơn mười phút sau, một chiếc xe ngừng cách cô không mấy bước, trên chỗ ngồi phía sau màu đen có người gõ gõ thủy tinh, Triển Tiểu Liên vội vàng đi qua nhìn, Yến Hồi thế nhưng ngồi bên trong. Đây là lần đầu tiên Triển Tiểu Liên nhìn thấy cầm thú Yến một mình ngồi một chiếc xe ra ngoài, đoàn xe trước kia phong cách tựa như quốc vương nào đó xuất hành.

Triển Tiểu Liên kéo mở cửa xe ngồi vào: “Gia, ngài tự mình tới đón tôi việc này làm sao có chút được sủng ái mà lo sợ chứ?”

Yến Hồi vươn tay kéo Triển Tiểu Liên ngồi yên, đá đá chỗ ngồi tài xế: “Lái xe.”

Triển Tiểu Liên thăm dò nhìn Yến Hồi, trong lòng tràn ngập phòng bị, “Gia?”

Yến Hồi đưa tay nhéo nhéo mặt cô: “Đã quên? Bây giờ đi vá.”

Triển Tiểu Liên nghe hiểu được, còn nhớ chuyện nói lần trước đấy, Triển Tiểu Liên nghe xong cũng không nói chuyện, vá thì vá đi, dù sao, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, thỏa mãn bệnh yêu xử biến thái của gã này coi như là một trong những bài học cô cần thiết.

Xe lái thẳng vào một bệnh viện tư nhân, da đầu Triển Tiểu Liên run lên: “Gia, anh sẽ không vì tiết kiệm tiền tìm một phòng khám chui chứ?”

Yến Hồi lười phản ứng cô, trực tiếp xách xuống dưới, mang cùng vào trong, rất hiển nhiên, người của bệnh viện biết Yến Hồi, nhìn thấy hắn khách khí tựa như nhìn thấy bố ruột, Triển Tiểu Liên cũng không biết nói cái gì, chờ cơ hội hỏi hắn: “Gia, xem bộ dáng lão ngài quen việc dễ làm ha, sẽ không là thường xuyên dẫn người đến đây chứ? Không thể không nói, lão ngài quả thật khẩu vị nặng…”

Yến Hồi vươn tay đẩy, đẩy Triển Tiểu Liên xông về phía trước hai bước, sau đó nói với hai hộ sĩ: “Nhóc béo giao cho các người, nhớ rõ vá chắc chút cho gia.”

Triển Tiểu Liên: “…” Anh làm như vá quần áo ấy à? Còn vá chắc chút.

Phẫu thuật không tốn bao lâu, Triển Tiểu Liên cảm giác chính là ngủ một giấc, đương nhiên, tư thế có chút chịu nhục và mùi vị dê con đợi làm thịt ấy cũng không dễ chịu, chẳng qua bị cô nuốt vào trong bụng, lúc Triển Tiểu Liên đi ra sắc mặt không được dễ coi, cô đây chính là chịu khổ vô nghĩa.

Triển Tiểu Liên sau khi đi ra liền sầu muộn, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi, cô ngày kia là phải đi học, nghỉ ngơi làm sao?

Yến Hồi đã đi rồi, nhưng mà bên ngoài còn có người của hắn chờ, thấy Triển Tiểu Liên đi ra, trực tiếp mời cô lên trên xe đưa đến trước mặt Yến Hồi, Yến Hồi chỉ chỉ căn phòng, ý bảo Triển Tiểu Liên đi vào, trong tay còn cầm điện thoại đang nói: “… Ôi Mộ Dung, gia biết chú bảo vệ chủ, nhưng mà có bảo vệ chủ cũng phải cho gia cơ hội phải không? Đề nghị gia lần trước cho chú thế nào? Anh Dương cho chú điều kiện gì, gia thêm gấp đôi, ui da này, đừng lạnh lùng như thế mà, đau lòng gia biết mấy… Đây là nói cái gì, gia chính là thích một thân cơ bắp của chú, theo gia chú có thể ăn ngon uống cay, thuận tiện còn có thể đưa chú mười tám con đàn bà, muốn loại hình gì cũng có, gia có thể bạc đãi chú sao… Không có ý nghĩa, Mộ Dung chú thật đúng là uổng phí một tấm chân tình của gia đối với chú…”

Triển Tiểu Liên nghe rét run một trận, nghe nội dung đối phương hẳn là đàn ông, cô vẫn thật không ngờ cầm thú Yến cũng cảm thấy hưng phấn với người cơ bắp, đừng là lưỡng tính nhé? Triển Tiểu Liên lại một trận rét run, rất buồn nôn, biến thái đáng chết. Triển Tiểu Liên tuân theo lời dặn của bác sĩ, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, có thể không động thì tận lực bất động, chính là đang sầu thứ hai đi học làm sao.

Yến Hồi bên kia răng rắc cúp điện thoại, vươn tay gãi gãi đầu: “Mộ Dung Khai à Mộ Dung Khai, Lý Tấn Dương cho chú mày chỗ tốt gì, sao lại cứ khăng khăng một mực thế chứ?”

Yến Hồi đẩy cửa vào phòng, Triển Tiểu Liên bên kia kêu: “Gia, thương lượng chuyện này, bác sĩ nói tôi đây phải nghỉ ngơi một tuần, chuyện đó một tháng về sau mới có thể làm, có thể tìm người đưa tôi về trường không? Ở đây chung quy không hay, ngài nói phải không?”

Yến Hồi quay một vòng tại chỗ: “Cái trường học này cưng nhất định phải đi? Không đi sẽ chết?”

Triển Tiểu Liên mở to mắt: “Đương nhiên phải đi, không đi bố tôi nhất định sẽ đánh chết tôi, với cả, tôi bây giờ không đi học thì làm gì? Cũng không thể không học tử tế chạy đi làm công chứ?”

Yến Hồi xoay xoay cổ, đương nhiên nói: “Có cái gì tốt, một đống con mọt sách cùng một chỗ, trên đời người không đi học nhiều như vậy, không một ai chết cả, sao đến phiên cưng thì không được?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe: “Vậy làm sao giống nhau? Nếu người nào cũng không đến trường, còn không phải người người đều biến thái giống như anh? Chém tay chân cắt tai người gì gì đó,” cô chỉ chỉ chính mình, nói tiếp: “Hơn nữa bệnh yêu xử, cả thế giới đều lộn xộn có được hay không?”

Yến Hồi mắt lé nhìn cô: “Nhóc béo, cưng nói lại lần nữa cho gia xem?”

Triển Tiểu Liên khoát tay: “Đừng, thân thể tôi bây giờ không tiện, vốn rất tốt, chính là bị vá thành ngốc rồi, vẫn là không cãi nhau với anh. Gia anh phải tìm người chăm sóc tôi, tôi tốt xấu là vì phúc lợi của anh mới chịu tội như thế, anh nếu bây giờ thú tính cưỡng bức tôi, còn không bằng để tôi chết quên đi, phụ nữ vá màng không chịu được bị thương nha…”

Yến Hồi hai bước đi đến bên giường ngồi xuống, đùi bắt chéo, lại bắt đầu xoa ngực Triển Tiểu Liên, “Gia lại không thiếu phụ nữ, có bụng đói ăn quàng gia sẽ không lúc này chọn cưng. Đúng rồi, nhóc béo, giảm béo nhưng đừng giảm nơi này, quá nhỏ không có ý nghĩa.”

Triển Tiểu Liên đau nhe răng trợn mắt: “Anh nhẹ chút sẽ chết à? Nói bao nhiêu lần đang phát dục đang phát dục, thế nào cũng phải để tôi mắng chửi người mới được có phải hay không hả?”

Yến Hồi không bóp ngực lại bắt đầu bóp mặt cô, tiếp tục nói chuyện đến trường: “Đi học cái gì? Gia không đi học mấy ngày cũng như thường có hôm nay, đi học có năng lực thế nào?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, gã này thật đúng là coi là chuyện để nói, cô lập tức nghiêm túc: “Vậy người với người có thể giống nhau sao? Ăn xin ven đường gia từng thấy chứ? Sao có ngày hôm nay bọn họ chính là số ăn xin?” Triển Tiểu Liên chỉ chỉ đầu mình: “Nói thật, nơi này của gia không giống người ta, không có đầu óc ấy sẽ không có số ấy, đây là chuyện không có cách nào. Lại nói tôi đi, trấn Nam Đường mọi người nói tôi là thần đồng, thần cái gì đồng chứ? Bản thân tôi còn không biết chính mình sao? Tôi nếu như không có bố mẹ tôi ra sức dạy dỗ hồi bé, tôi bây giờ chính là một kẻ bất tài. Gia, anh bảo tôi nếu như không đọc sách, tôi bây giờ nhất định là làm công trong nhà máy, tôi còn có thể có cơ hội đụng phải gia sao? Gia, ngài nói đúng không?”

Yến Hồi từ trên cao nhìn xuống cô, Triển Tiểu Liên bĩu môi, “Thật ra tôi đi học cũng không làm phiền gia cái gì, học phí là tôi tự mình trả, tiền ăn bố mẹ tôi trả, gia lão ngài chính là được lời.”

Yến Hồi nhíu mày: “Cưng có tiền?”

Triển Tiểu Liên vẻ mặt đắc ý nói: “Tôi ở trường học chính là sinh viên toàn diện, vào đại học Bãi Yến chính là thành tích hạng nhất năm, có học bổng, giao học phí gì gì đó vẫn là rất dễ dàng, hơn nữa bố tôi là giáo sư đại học Bãi Yến, học phí của tôi giảm phân nửa nha!” Đổi thành bình thường, Triển Tiểu Liên nhất định sẽ cảm thấy khoe khoang với người khác như thế rất ngớ ngẩn, có điều lần này không thể, cô phải để cầm thú Yến biết cô không thể không đi học nha, vạn nhất cầm thú Yến động kinh chính là không cho cô đọc sách, cô phải làm sao bây giờ?

Yến Hồi mắt lạnh nhìn cô, sau đó âm u nói câu: “Gia ghét mọt sách.”

Triển Tiểu Liên nghe xong xoay xoay người, nghiêng đến trước mặt Yến Hồi, “Ha? Gia, đừng không phải chính anh trước đây không thích học bài, liền chán ghét người học giỏi chứ? Hay là gia, ngài trước đây từng bị học sinh ưu tú đả kích?” Triển Tiểu Liên sờ cằm, dáng vẻ thám tử, “Dựa theo tình huống gia bây giờ thích người đẹp như thế xem, gia nên không phải là từng bị người đẹp thành tích ưu tú đả kích…”

Yến Hồi quay đầu nhìn cô: “Nhóc béo, cưng muốn chết?”

“Ha, ha, ha!” Triển Tiểu Liên đắc ý, cười thả cửa trên nỗi đau của người khác.

Yến Hồi “vù” một cái đè Triển Tiểu Liên lại, ánh mắt quét cô một lần từ trên xuống dưới, “Nhóc béo, cưng nói gia bây giờ liền muốn phá xử của cưng, cưng nói sẽ thế nào?”

Triển Tiểu Liên lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm trang nói: “Gia, bác sĩ nói, sẽ nhiễm trùng sẽ sưng viêm, sẽ có nguy hiểm tính mạng. Tôi vừa rồi không nói gì hết, tôi mất trí nhớ rồi.” Nói xong, Triển Tiểu Liên lập tức nhắm mắt lại, giả chết.

Yến Hồi thu tay, cười tà: “Gia chính là thích bộ dáng giả đứng đắn thật đáng yêu này của cưng.”

Trong lòng Triển Tiểu Liên mắng câu đáng yêu cái đầu anh, chết sống nhắm mắt lại giả chết. Kết quả, vừa nhắm liền ngủ thật, mãi cho đến tối mới tỉnh, xem như vậy hôm nay khẳng định là trở về không được, ngày mai lại thương lượng một chút với cầm thú Yến. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 73”

Thần phục – Chương 72

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 72 – Tâm tư của bác

Triển Tiểu Liên chậm rãi bò dậy, gãi gãi mái tóc rối bù, “Gia, anh chụp cái kia làm gì đó?”

Yến Hồi vừa nhìn máy ảnh, vừa trả lời: “Lúc rảnh rỗi thưởng thức thưởng thức.”

Triển Tiểu Liên hai tay gãi đầu: “Anh thưởng thức cái đó còn không bằng trực tiếp thưởng thức bản thân tôi, tôi cũng nằm trước mặt anh cho anh xem đủ rồi, còn có cái gì để chụp?”

Yến Hồi tiếp tục lật: “Cưng không phải còn muốn đến trường? Chờ sau khi cưng đi, xem lúc gia một mình một người.”

Triển Tiểu Liên vươn tay cầm ga giường bao lấy chính mình, không nói gì nhìn trời, trong lòng suy nghĩ làm sao bây giờ, thứ kia tựa như trái bom, rơi vào trong tay cầm thú Yến, hắn liệu có đột nhiên không biết xấu hổ tuôn ra không? Nếu như vậy, cô không sợ gì khác, sợ nhất chính là bố mẹ cô nhìn thấy, vậy cô sẽ tiêu.

Yến Hồi đặt máy ảnh lên trên bàn, duỗi chân đá đá Triển Tiểu Liên: “Dậy.”

Triển Tiểu Liên nhìn hắn một cái, nằm bò trên giường đấm giường: “Gia, lão ngài muốn chụp thì chụp đi, để tôi ngủ một lát, lão ngài uy mãnh vô cùng, tôi cả đêm không chợp mắt mà…”

Triển Tiểu Liên nói xong, thật đúng là quấn ga giường thiếp đi, lại tỉnh, liền nhìn thấy Đồng nhi tay chống má ngồi trên ghế đầu giường nhìn cô. Triển Tiểu Liên chớp chớp mắt, vươn tay vạch ga giường trên người, trần truồng xuống giường, vừa khom lưng nhặt quần áo trên mặt đất vừa hỏi: “Thím, thím tới làm gì?”

Đồng nhi ban đầu còn cố giữ bình tĩnh nhìn, kết quả, ba mươi giây sau, Đồng nhi liền nhịn không được, mặc cho cô ta bình thường cởi mở thế nào không quan tâm thế nào, nhưng bây giờ nhìn Triển Tiểu Liên trần như nhộng thậm chí không có nửa phần ngượng ngùng, cô ta nhịn không được dời mắt, Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn cô ta cười giễu một tiếng: “Thím, thím cũng không phải là đàn ông thím xấu hổ cái gì? Tôi có thím cũng có, nhìn thấy tôi giống như nhìn thấy thím, có cái gì để thẹn thùng?” Trùm một nửa cái váy lên người, Triển Tiểu Liên đột nhiên quay đầu lại nhìn Đồng nhi hỏi: “Thím, thím không phải là les?”

Đồng nhi mặt đỏ lên : “Cô nói bậy bạ gì đó?”

Triển Tiểu Liên tự mình cài áo lót, không cài được phía trên còn quay lưng nói với Đồng nhi: “Thím, giúp cái.”

So vô sỉ, Đồng nhi cuối cùng bái phục, cô ta khẳng định thua kém Triển Tiểu Liên.

Triển Tiểu Liên mặc xong quần áo, một lần nữa ngồi lên giường nhìn Đồng nhi, Đồng nhi chờ cô mặc xong hết, mới dám quay đầu, đưa tay cầm một bình thuốc đặt lên bàn: “Nhớ uống thuốc.”

Triển Tiểu Liên lấy tới nhìn, cô nhận ra, tránh thai, miệng còn thuận miệng hỏi câu: “Thuốc gì? Tôi lại không bị ốm.”

Đồng nhi đứng lên đi ra ngoài: “Tránh thai, người thừa kế của gia, không thể nào tùy tiện tìm một người đàn bà sinh, cô vẫn có chút tự giác đi.”

Triển Tiểu Liên xem xem hướng dẫn, vươn tay vặn nắp bình đổ ra hai viên, ném vào miệng nhai khô, sau đó duỗi duỗi lưỡi với Đồng nhi, “Ăn rồi.”

Đồng nhi đi đến cạnh cửa, nhìn cô một cái, xoay người đi.

Trong phòng khôi phục yên lặng, Triển Tiểu Liên rót ít nước uống, tự mình một người ngồi một lát, sau đó vào phòng vệ sinh soi soi gương, dấu vết khắp cổ, vừa nhìn chính là Yến Hồi cắn ra, cô làm sao đi nhà bác? Triển Tiểu Liên gãi gãi đầu, xách túi của mình ra cửa, xem ra phải đi mua một cái khăn the gì gì đó che che, dù sao khí trời bây giờ cũng không xem như quá nóng, quấn cái khăn the cũng được.

Ra cửa cũng không ai cản, Triển Tiểu Liên trực tiếp ra khỏi cao ốc, mua một cái khăn the nhỏ tại một cửa tiệm quấn quanh cổ, lại mua một ít trái cây tại cửa hàng hoa quả ven đường, sau đó nhìn nhìn trạm xe buýt, ngồi xe buýt công cộng đi luôn. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 72”

Thần phục – Chương 71

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 71 – Chụp ảnh nude gì gì khủng bố nhất

Rất rõ ràng, đám tình nhân nhỏ của Yến Hồi này đều đến có chuẩn bị, mặc dù mỗi một người đều không muốn thấy Triển Tiểu Liên, có điều sau khi cô kêu Yến gia không phản đối, cho nên mỗi người thật đúng là đứng lên nâng những thứ mình mang theo vào tay.

Người đẹp đưa đầu tiên tâm không cam tình không nguyện, dường như lễ vật của cô ta qua tay Triển Tiểu Liên thì sẽ hạ giá. Triển Tiểu Liên một phen túm lại, ngay trước mặt mọi người liền bắt đầu xé gói đồ, dưới ánh nhìn chăm chú tủi thân của người đẹp, Triển Tiểu Liên lục ra một cái kẹp cà vạt, thứ ấy vừa thấy chính là tinh phẩm, phỏng chừng cần không ít tiền. Triển Tiểu Liên lắc lư kẹp cà vạt trước mặt Yến Hồi: “Gia, quà này tặng không tốt!” Sau đó nhìn người đẹp kia bắt đầu dạy bảo: “Người đẹp cô nói xem, sao lại chỉ lớn người không lớn đầu óc tặng kẹp cà vạt vì sao không kèm âu phục? Cô xem xem bộ quần áo của gia chúng ta hiện tại đây phù hợp đeo không? Cô có ánh mắt không? Không phát hiện gia chúng ta đi chính là tuyến đường phóng khoáng, lão hắn là cái loại đàn ông ếch bốn mắt mặc âu phục đeo caravat sao? Gia không sợ giảm sức hấp dẫn của gia chúng ta.”

Người đẹp nhỏ lập tức nhìn về phía Yến Hồi, hai mắt đẫm lệ mông lung tủi thân vô cùng: “Gia.”

Kết quả, Yến đại gia vỗ vỗ vai Triển Tiểu Liên: “Nhóc béo nói có lý.”

Người đẹp nhỏ lập tức nước mắt chạy đi, cơ hội một lần đêm xuân thành danh cứ như vậy lỡ mất.

Triển Tiểu Liên liên tục mở mấy món quà, kết quả mỗi một cái đều bị cô phê bình xối xả, đến phiên cái thứ bảy, diễn viên nhỏ vừa mới ra mắt đang chuẩn bị đưa cho Triển Tiểu Liên, bỗng nhiên lại rụt về, ngửa đầu nhìn Triển Tiểu Liên: “Vậy của cô đâu? Nhìn của chúng tôi đều nói không tốt, lấy của cô ra.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, vươn tay lấy túi, bắt đầu lục lọi: “Lấy thì lấy, tôi nhưng đến có chuẩn bị, tuyệt đối xứng với khí chất cao quý của gia chúng ta.”

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của đám người đẹp, Triển Tiểu Liên từ một cái túi rách nhấc ra cái dây đeo di động kia, còn châm chích xoay một lượt trước mắt người ta: “Thấy chưa? Nhìn nó xem, ai dám nói không hợp với gia chúng ta?”

Mọi người tựa như gặp quỷ nhìn thứ đồ chơi kia, cả đám lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, Triển Tiểu Liên mặc kệ, nhấc cái đồ chơi ấy đưa đến trước mặt Yến Hồi, hỏi: “Gia, có cảm giác rất quen mắt hay không?” Sau đó cô lại sáp sáp bên người Yến Hồi, nói: “Gia, ngài lại nhìn kỹ xem, giống lúc lão ngài ngủ không?”

Ánh mắt thờ ơ của Yến Hồi dừng lại, sau đó lại tụ tầm mắt trên cái đồ chơi nhỏ kia, rất nhỏ, màu trắng, cái đầu rất lớn, cái đuôi rất nhỏ, nhìn như là bộ dạng cười, tổng thể nhìn giống một con sâu, Yến Hồi nhìn kỹ, chỉ vào con sâu đó hỏi: “Cưng nói lúc gia ngủ giống như con sâu này?”

Triển Tiểu Liên: “Ha?” Chạy Vội vàng đưa đưa cái dây đeo đó trước mặt Yến Hồi, giải thích: “Gia, lão ngài nhìn rõ nha, đây không phải sâu mà? Đây rõ ràng là một con cá heo nhỏ. Đây là bản hoạt hình, cho nên như thế. Ngài xem ngài xem, lúc lão ngài ngủ rất giống nó.”

Yến Hồi vươn tay, cầm vật kia vào tay nhìn nhìn, nhíu nhíu mày, con sâu nhỏ kia vẽ hai đường cong cong thay thế con mắt, toàn bộ đầu nhìn chính là mặt, xem chính là cười híp mắt, “Lúc gia ngủ chính là như vậy?”

Triển Tiểu Liên thuận miệng đáp tiếng: “Còn phải nói? Gia là chưa từng thấy bộ dạng khi mình ngủ phải không? Tôi xem xem tối hôm nay ai thị tẩm, bảo cô ta chụp bức mỹ nam ngủ cho gia lão ngài, ngài xem có được hay không?”

Yến Hồi nắm cái dây đeo ấy, không nói tiếp, mà là hỏi: “Vật này dùng làm gì?”

Triển Tiểu Liên lập tức lấy di động của mình ra, sau đó cài vật đó trên di động của mình, quơ quơ trước mặt Yến Hồi: “Dây di động mà, ngài xem, rất hợp phải không?”

Yến Hồi liếc xéo Triển Tiểu Liên một cái, cầm di động của Triển Tiểu Liên, bắt đầu vừa đập vừa gõ lên bàn, còn dùng sức kéo cái dây đeo nhỏ ấy, Triển Tiểu Liên gào khóc đi qua cướp di động: “Gia, lão ngài làm cái gì vậy hả? Di động tôi hỏng ngài mua mới cho tôi à?”

Yến Hồi chỉ vào cái dây đeo kia nói: “Cưng lấy xuống cho gia, nếu không gia đập di động cưng.”

Triển Tiểu Liên tức khuôn mặt nhỏ nhắn căng phồng, mặc dù vốn là tính lấy luôn, kết quả gã này lại vẫn muốn, một cái dây đeo di động rách mà thôi, đồ chơi đáng giá gì, hiếm lạ. Triển Tiểu Liên gỡ dây đeo xuống, vội vàng giấu di động của mình trong túi, đỡ bị hắn đập hỏng, biến thái đáng chết.

Yến Hồi lấy ra di động của mình, Triển Tiểu Liên nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ là muốn móc dây đeo di động vào, kết quả Yến Hồi cầm di động từ trên nhìn xuống dưới, cứ thế không tìm được lỗ nhỏ có thể đeo. Yến Hồi cau mày, lại từ đầu tới đuôi tìm một lần, vẫn là không tìm được, mặt lập tức âm u.

Triển Tiểu Liên ở bên cạnh trừng mắt nhìn, nửa ngày không kìm được, quay đầu che miệng, bắt đầu cười trộm “ha ha”.

Yến Hồi âm u ngước mắt nhìn cô một cái, Triển Tiểu Liên lập tức nghiêm trang bắt đầu tiếp tục nhận quà tặng của người đẹp, bên kia Yến Hồi ba lần không tìm được, duỗi tay ra, trực tiếp đập di động lên tường đối diện, dọa tiểu mỹ nhân cả phòng ôm đầu thét chói tai, không biết nguyên nhân gì Yến gia đột nhiên tức giận, người nào người nấy dồn lại một chỗ run lẩy bẩy.

Triển Tiểu Liên làm bộ không thấy, dù sao không phải cô chọc, tiếp tục nhận quà. Kết quả, vừa mở ra một cái hộp, Yến Hồi đột nhiên duỗi chân đạp cái bàn trước mặt, rét căm căm nói một chữ: “Cút!”

Triển Tiểu Liên hai lời chưa nói, tiện tay buông cái hộp trong tay, cầm lấy túi của mình xông về phía cửa, cô vừa xông, các người đẹp khác người nào người nấy buông quà tặng trong tay xuống, vội vàng cầm đồ đi ra ngoài theo.

Triển Tiểu Liên đi ra cửa thở dài một hơi, giao tiếp với cầm thú thật đúng là khảo nghiệm khả năng chịu đựng của trái tim, cô nhìn đồng hồ, cũng sắp mười giờ rồi, xem ra hoặc là ở khách sạn hoặc là đi nhà dì út, không qua nhà dì út lại muốn đi nhà bác phỏng chừng sẽ khó, dì út nếu biết cô là đi nhà bác thuận tiện ở nhà bác một đêm, chắc chắn không vui.

Triển Tiểu Liên xoa xoa huyệt thái dương, cô sao lại cứ khổ như vậy chứ? Đang suy nghĩ chọn một khách sạn nhỏ tạm một đêm đây, kết quả chiếc xe hôm nay đi đại học Bãi Yến đón cô đỗ bên cạnh cô, chú tài xế xuống xe kêu: “Cô Triển, cô đây là đi đâu? Gia còn đang chờ cô đấy.”

Triển Tiểu Liên trợn to mắt, “Ha?” Không phải vừa rồi đuổi tất cả ra ngoài sao? Sao lại bỗng nhiên sửa chủ ý? Trợn mắt tại chỗ, Triển Tiểu Liên xoay người lên xe, mắt thấy xe chạy qua quán bar vừa nãy, Triển Tiểu Liên vội vàng hỏi: “Chú ơi, đây là muốn đi đâu?”

Chú tài xế vừa lái xe vừa nói: “Gia nói hắn muốn đi gọt ngón tay người, nói cho hắn một cái di động hỏng, ngay cả cái lỗ cũng không có.”

Triển Tiểu Liên: “…” Quả nhiên tư duy của biến thái không phải người thường có thể hiểu, rõ ràng là kiểu di động không thích hợp đeo dây đeo di động được không? Di động của loại nữ sinh nhỏ như cô đeo đáng yêu, gã kia một đám ông lớn đeo cái gì mà đeo, lúc cô đi mua dây đeo di động nghĩ chính là như thế, dạt dào cho rằng cô có thể mua cho mình một cái dây đeo di động, kết quả cầm thú Yến động kinh. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 71”

Thần phục – Chương 70

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 70 – Ngày phá vỏ của Yến gia

Triển Tiểu Liên sửng sốt, tỏ vẻ nghe không hiểu, “Gì?”

Tay Yến Hồi theo thân thể Triển Tiểu Liên sờ lên trên, sau đó lôi kéo, dán lên phía sau lưng Triển Tiểu Liên, miệng rầm rì một tiếng: “Đi vá tầm màng đó cho gia.”

Triển Tiểu Liên lần này nghe hiểu, cô chịu không nổi xoay người mặt hướng Yến gia: “Gia khẩu vị này của ngài cũng không phải trọng bình thường ha, có phải phụ nữ lên giường với anh lần thứ hai đều phải đi vá màng mới được hả?”

Yến Hồi mở mắt ra, một ngụm cắn trên cằm cô, nửa ngày mới nói: “Cưng cho rằng có mấy người phụ nữ có cơ hội lần thứ hai?”

“A!” Triển Tiểu Liên nhìn hắn: “Người ta nói trong cuộc đời đàn ông có thể có một lần tình một đêm cũng không sai, hóa ra gia ngài đây là tình hàng đêm? Đúng rồi gia, anh đòi vá, đây là tính ngủ lần hai với tôi?”

Yến Hồi sờ cằm cô: “Ít nói lời thừa, gia bảo cưng vá thì cưng vá cho gia!”

Triển Tiểu Liên lập tức gào lên: “Sao có thể? Còn chưa nói rõ tiền này ai trả đâu? Tôi chỉ là sinh viên, đâu có nhiều tiền như vậy?”

Tay Yến Hồi sờ lên ngực cô, xoa khi có khi không, “Cưng chọn thời gian, gia sai người đưa cưng đi…”

“Ôi, tôi bảo,” Triển Tiểu Liên nhìn hắn: “Anh có phải định tôi vừa mới vá là phá, sau đó thỏa mãn lòng hiếu kỳ biến thái của anh?”

Yến Hồi phát ra một tiếng cười tà: “A nhóc béo, cưng thật đúng là hiểu biết gia.”

Triển Tiểu Liên âm thầm trợn mắt, không nói tiếp.

Ngày kế, Triển Tiểu Liên ngáp về trường học, muộn là tất nhiên, có điều lớp đại học không nghiêm cẩn như vậy, Triển Tiểu Liên mở to đôi mắt buồn ngủ đi vào hàng cuối cùng phòng học, chờ giáo viên điểm danh xong, cô thừa lúc trong giờ về ký túc xá ngủ.

Buổi trưa đi ăn cơm với nữ sinh cùng ký túc xá, lúc đang đi nữ sinh bên cạnh đột nhiên ôm cánh tay Triển Tiểu Liên thét chói tai: “Triển Tiểu Liên! Triển Tiểu Liên!”

Triển Tiểu Liên thật sự là nổi giận đùng đùng: “Bành Ngọc cậu bỗng nhiên nổi điên hả? Quỷ kêu quỷ kêu cái gì vậy?”

Nữ sinh tên Bành Ngọc kích động nhảy loạn tại chỗ: “Trai đẹp, mỹ nam nha… Cậu xem cậu xem!”

Triển Tiểu Liên theo phương hướng cô ấy chỉ nhìn một cái, ha! Trai đẹp mỹ nam gì chứ? Rõ ràng là cầm thú có được không?! Còn là cầm thú bảnh chọe thích thể hiện, phía sau đi theo Lôi Chấn, trong tay Lôi Chấn ngu ngốc nhấc một cái túi to, Triển Tiểu Liên lại không thể quen thuộc hơn, đây đều là cô tự tay chọn.

Triển Tiểu Liên trợn mắt, thật là nơi có cầm thú sẽ có cô ha. Bên kia Yến Hồi đã đi tới, đưa tay cầm kính râm: “A nhóc béo, gia hỏi thăm cưng một việc. Ký túc xá nữ quản trị kinh doanh ở đâu?”

Triển Tiểu Liên vươn tay chỉ: “Anh đi nhầm, trước quẹo vào đường lớn đằng kia, sau đó vẫn đi thẳng quẹo trái lại đi thẳng lại quẹo trái, nhìn thấy một cái nhà màu trắng, cái đấy không phải, tòa nhà lầu phía sau cái nhà màu trắng chính là ký túc xá nữ học viện quản trị kinh doanh.”

Bành Ngọc nửa giương miệng, mắt cũng thành hình ngôi sao, bởi vì trai đẹp ngay trước mắt, cô ấy bây giờ ngay cả nói cũng nói không nên lời.

Yến Hồi đeo kính mắt đi hai bước, đột nhiên lại dừng chân, vươn tay đưa qua hai tờ danh thiếp, Triển Tiểu Liên và Bành Ngọc một người một tờ, sau đó hôn gió hai người: “Nhớ liên lạc với gia.”

Triển Tiểu Liên đỡ trán, con chim công bảnh chọe này!

Bành Ngọc đã hoàn toàn hưng phấn thành háo sắc.

Xoay người, Triển Tiểu Liên liền ném danh thiếp vào trong thùng rác, Bành Ngọc thì coi như bảo bối cất đi, hai người cùng đi căng tin ăn cơm, Triển Tiểu Liên nhịn không được khuyên một câu: “Bành Ngọc, người đấy cậu tốt nhất đừng thực sự liên lạc, nhìn tựa như tay chơi.”

Bành Ngọc lập tức lấy danh thiếp ra, hưng phấn đặt ngoài miệng hôn mấy cái: “Tớ lại thích loại hình tay chơi, tớ không dễ dàng gì mới đụng phải một người đàn ông đẹp trai như vậy, anh ấy vừa rồi còn chủ động cho chúng mình danh thiếp, Tiểu Liên, cậu cũng không thể cướp với tớ… Ơ, đúng rồi, Tiểu Liên cậu nói anh ấy có phải trúng ý một trong hai chúng mình, nhưng ngại nói, cho nên liền cho hai chúng mình một người một tờ danh thiếp hay không? Nếu không, giao lộ kia nhiều người như vậy, sao lại cố tình chọn chúng mình để hỏi đường chứ?”

Triển Tiểu Liên xem thường nhìn trời, có phải cô xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình hay không, sao cô cảm thấy chiêu này ngôn tình như thế chứ? Có chút không biết nói gì nhìn bộ dạng háo sắc của Bành Ngọc, vội vàng vẫy vẫy tay: “Yên tâm đi, nếu thật sự như vậy, người đấy coi trúng chắc chắn không phải tớ. Cậu xem mặt tớ này, dựa theo lời Mục Nhóc Ngốc, ai tìm tớ yêu đương ấy đều là tàn hại đóa hoa vị thành niên tổ quốc.”

Triển Tiểu Liên dùng chân nghĩ cũng biết Bành Ngọc nghĩ gì, không phải là ước gì cô thừa nhận cầm thú Yến coi trọng là cô ấy sao? Thỏa mãn một chút trái tim thiếu nữ của cô ấy Triển Tiểu Liên vẫn là rất cam tâm tình nguyện.

Bành Ngọc có thể thuận lợi từ một con nhóc quê biến thành bộ dáng cô nàng thời thượng bây giờ, cô ấy dùng rất nhiều công sức, cuộc sống cấp hai cấp ba kìm nén quá mức, hơn nữa trường học quản nghiêm, tất cả thời gian hoàn toàn bị học hành chiếm lấy, cô ấy không thể trang điểm bản thân, bởi vì trường học sẽ quản, không thể nói chuyện quá nhiều với bạn học nam mình thích, bởi vì sẽ dẫn tới ánh mắt khác thường của những bạn học khác, cô ấy nỗ lực thi lên đại học, nay, cô ấy có thể tiết kiệm tất cả tiền bạc, sau đó dùng để mua đồ đạc và quần áo mình thích.

Bốn người trong ký túc xá, hai người còn lại gần như không có thay đổi gì, trạng thái hoàn toàn giống như khi cấp ba, ngoại trừ học tập chính là học tập, nghe nói bọn họ là tính về sau thi thạc sỹ, cho nên vô cùng nghiêm túc. Triển Tiểu Liên là phần tử tự do, cho dù ép buộc mình thành tiểu yêu tinh như thế nào, cô chính là có bản lĩnh thi lấy hạng nhất, mà Bành Ngọc thì lại là người thi đỗ đại học cái gì cũng không quan tâm chỉ để ý chơi điển hình, chính cô ấy cũng nói cô ấy bây giờ hoàn toàn trụy lạc rồi, còn một mực lôi kéo Triển Tiểu Liên cùng nhau trụy lạc, dù sao một người thì sợ, lôi kéo thêm một người cùng trong lòng cô ấy sẽ dễ chịu hơn chút, vui đùa có đôi khi tựa như bị nghiện, căn bản không phải muốn dừng là dừng được, trạng thái hiện tại của Bành Ngọc chính là một lòng một dạ đi chơi, hưởng thụ, chơi bù cuộc sống vui vẻ trước khi học đại học.

Triển Tiểu Liên phần lớn thời gian vẫn là xem tiểu thuyết, có điều Bành Ngọc kéo cô tập thể dục giảm béo gì gì, cô mỗi lần đều đi, giảm béo đây là chính cô muốn, thể dục nhịp điệu cô không muốn, nhưng mà cô tập yoga, vì nghe nói tập yoga có thể nâng cao phong độ, Triển Tiểu Liên đi học yoga.

Bành Ngọc giống như tất cả nữ sinh, hi vọng người đàn ông bản thân đụng phải ấy có thể giống như thần tượng diễn trong phim truyền hình, tuấn tú đẹp trai nhiều tiền, đáng tiếc đầy rẫy bên người cô ấy bây giờ toàn bộ đều là sinh viên ngây thơ, không phải không có chàng trai chủ động tỏ ý với cô ấy, mà là Bành Ngọc căn bản chướng mắt người ta. Nay, cầm thú Yến rêu rao khắp nơi một phen xong, mắt và tim Bành Ngọc hoàn toàn bị gã kia dụ dỗ.

Triển Tiểu Liên ăn một bữa, trong tai vẫn tràn ngập tên Yến Hồi, Bành Ngọc không dừng miệng, cô ấy nói xong rồi, cơm trong bát Bành Ngọc mới động mấy đũa, Triển Tiểu Liên ăn xong lau miệng: “Bành Ngọc, cậu từ từ háo sắc đi, tớ phải về ký túc xá ngủ, buồn ngủ muốn chết.”

Triển Tiểu Liên ngủ cả buổi trưa, buổi chiều có tiết tiếng Anh chuyên ngành, Triển Tiểu Liên không muốn đi, có điều giáo viên tiếng Anh khá khó giải quyết, nếu không đi sẽ trừ học phần, Triển Tiểu Liên không muốn cũng phải đi. Ngồi trên giường chờ Bành Ngọc cùng đi học, Bành Ngọc đang soi gương vẽ lông mi đấy, lông mi ấy vẽ tựa như cái quạt, Triển Tiểu Liên cảm thấy cô nếu đứng trước mặt Bành Ngọc, gió khi cô ấy chớp mắt một cái dám chắc thổi còn mát hơn quạt điện.

Nữ sinh khoa tiếng Anh rất nhiều, phần lớn đều là học hành vô cùng nghiêm túc, đương nhiên cũng có nữ sinh điều kiện đặc biệt ưu tú cá biệt, chẳng qua người mà loại này kết giao chắc chắn không phải bạn học trong lớp, mà là bạn học điều kiện cũng ưu việt, đây chính là người chia theo bầy vật họp theo loài người ta thường nói. Tương đối mà nói, Triển Tiểu Liên thật ra là cái loại người không hòa đồng lắm đó, quan hệ với người trong lớp cũng không được tốt. Có điều bởi vì cô nhập học thành tích đặc biệt cao, cho nên lúc khai giảng rất nhiều người đều biết cô, nhưng mà thời gian dài, trong đại học không hay thi, hành vi khiêm tốn xem tiểu thuyết thường xuyên ẩn thân của Triển Tiểu Liên, khiến cô toàn bị người ta quên mất.

Trên lớp tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh nói toàn quốc có một cuộc thi hùng biện tiếng Anh, đại học Bãi Yến cần cử người tham gia, trước hết hỏi mọi người có ai xung phong hay không, kết quả có một nữ sinh bình thường vô cùng sôi nổi giơ tay đăng ký, có một đầu tàu, tiếp theo hai ba người cũng đăng ký.

Bành Ngọc đẩy đẩy Triển Tiểu Liên, nhìn mấy nữ sinh kia khinh thường nói: “Một đám đều thích thể hiện, cậu nói đúng không?”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái: “Người ta đấy là dũng cảm, cậu ghen tị làm gì? Thật sự không được cậu cũng tham gia.” Nói xong, Triển Tiểu Liên đột nhiên giơ tay nói: “Thưa cô, Bành Ngọc cũng đăng ký.”

Bành Ngọc trợn tròn mắt: “Triển Tiểu Liên, cậu có ý gì hả? Tớ khi nào nói mình muốn đăng ký?”

Triển Tiểu Liên lười để ý cô ấy: “Không muốn đăng ký cậu đừng nói nữa, chả có ý nghĩa gì.”

Bành Ngọc nhìn cô một cái, hô một tiếng vươn tay: “Thưa cô, Triển Tiểu Liên cũng đăng ký.”

Triển Tiểu Liên: “Hả?”

Bành Ngọc ngửa đầu nhìn cô tựa như trả thù thành công, “Tớ là học theo cậu.”

Triển Tiểu Liên dựng thẳng ngón cái với cô ấy: “Cậu oách, giảm phiền toái tớ chạy tới nói đăng ký với giáo viên.”

“…” Bành Ngọc trừng mắt, Triển Tiểu Liên nhẹ nhàng bâng quơ một câu, khoái cảm trả thù của cô ấy bặt vô âm tín, tỏ vẻ trong lòng cực độ không thoải mái.

Giáo viên tiếng Anh trên bục giảng ghi lại tên mọi người, sau đó dặn dò lớp trưởng, lại bảo lớp trưởng tiến cử thí sinh, người trường học cử đi dự thi, đương nhiên là hi vọng có thể đạt được giải. Nghe nói còn phải chọn hai trong số người đăng ký đi tham gia thi hùng biện toàn quốc, nhà trường còn rất coi trọng, đầu tiên chính là tuyển trong khoa tiếng Anh. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 70”

Thần phục – Chương 69

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 69 – Dã thú đánh nhau

Triển Tiểu Liên nhắn xong mấy chữ kia, đóng luôn trò chơi offline, đúng như cô vừa nói, cô và An Lý Mộc chơi xong rồi, hai người bọn họ hoàn toàn chấm dứt.

Ở nhà hai ngày, tối cuối tuần bố Triển Tiểu Liên lái xe đưa cô về đại học Bãi Yến, mẹ cô chuẩn bị một đống đồ ăn lớn để trên xe cho hai bố con, Triển Tiểu Liên vụng trộm trợn mắt với bố cô: “Con không mang theo có được không?”

Bố cô lườm cô, “Nói với mẹ con đi.”

Triển Tiểu Liên phồng miệng không lên tiếng, cô dám sao?

Chỗ mẹ Triển Tiểu Liên dạy học là ở trên trấn, bố cô đang nghĩ cách tìm người xem có thể để mẹ cô đổi trường hay không, dù sao như bây giờ một nhà bố người chia hai nơi thực sự không tốt, đặc biệt đối với Tiểu Liên, bố cô không sợ gì khác, chỉ sợ đứa nhỏ ăn cơm dinh dưỡng theo không kịp.

Triển Tiểu Liên chia tay bố cô, nhấc đồ ăn của mình quay về ký túc xá, trong lòng nghĩ có cần đưa chút qua cho Nhóc Ngốc hay không, mẹ cô làm đều là đồ ăn chín, thời tiết lại nóng, Triển Tiểu Liên còn lo để hỏng, chia đồ ăn trong gói to xách đi tìm Mục Hi.

Lúc Triển Tiểu Liên đi tìm Mục Hi đương giặt quần áo, cảnh ấy thì đừng nói nữa, tựa như đánh nhau với người ta, Triển Tiểu Liên trợn mắt há hốc mồm nhìn Mục Hi ướt sũng toàn bộ, “Nhóc Ngốc, cậu tắm rửa sao lại không cởi quần áo chứ?”

Mục Hi đứng tựa như cái cọc gỗ, trong tay còn cầm một bộ quần áo nhỏ nước, vẻ mặt vô tội nói: “Băng Dính cậu tới rồi? Tớ đang giặt quần áo mà.”

Triển Tiểu Liên cẩn thận nhấc chân mình lên, nước ngập Kim Sơn rồi, sàn ký túc xá đều là nước, Triển Tiểu Liên bất đắc dĩ, kéo luôn cây lau nhà phía sau cửa qua: “Nhóc Ngốc, đồ ngốc nhà cậu rốt cuộc là làm sao lớn được vậy? Cậu đây là giặt quần áo à? Tớ thấy cậu đây là Bạch nương tử làm phép đối phó Pháp Hải đấy.” (1)

Mục Hi bĩu môi, còn không phục “hừ” một tiếng, sau đó lại vào phòng phấn đấu. Triển Tiểu Liên trơ mắt nhìn mặt đất cô vừa lau sạch sẽ lại bị nước trong phòng vệ sinh chảy ra làm ướt, cô vội vàng bỏ giày bị dính nước ra, gân xanh trên trán nổi lên, vén tay áo, nhón chân đi vào, một phen đẩy Mục Hi ra: “Cậu nép sang một bên cho tớ đi, tớ thật sự là chịu không nổi!”

Thuần thục, Triển Tiểu Liên liền giặt mấy bộ quần áo ấy của Mục Hi, Mục Hi kín tiếng, vội vàng bưng chậu phơi quần áo.

Triển Tiểu Liên để đồ ăn xách tới lên bàn phía Mục Hi: “Cho cậu, mẹ tớ cho tớ nhiều quá, thời tiết nóng, không ăn cũng hỏng.”

Mục Hi lập tức mắt lấp lánh nhìn cô: “Băng Dính tớ biết cậu đối xử với tớ tốt nhất!”

Triển Tiểu Liên chịu không nổi trợn mắt, ngáp một cái đứng lên: “Không được, tớ mệt quá, tớ phải về ký túc xá ngủ.”

Mục Hi đang lục túi nhìn đồ ăn bên trong, vẫy vẫy tay với cô: “Ừ, cậu đi đi.”

Triển Tiểu Liên không nói gì bước đi, con bé chết tiệt kia, có ăn là không để ý đến cô nữa.

Triển Tiểu Liên về ký túc xá còn chưa tới cửa, đã nhìn thấy cửa ký túc xá đứng một người phụ nữ đeo kính râm, cô liếc mắt một cái nhận ra là Triển Anh, vội vàng chạy chậm hai bước qua: “Bác? Sao bác lại tới đây?”

Triển Anh cười với cô: “Bác qua thăm cháu, nhưng mà cháu không ở ký túc xá, bác liền đứng ở chỗ này thử vận may, không ngờ thật sự đợi được cháu. Cuối tuần về nhà à?”

Triển Tiểu Liên vừa mở cửa vừa nói: “Vâng, cháu vừa về với bố, bác vào đây ngồi một lát đi, ký túc xá hơi bề bộn, bác đừng cười bọn cháu.”

Triển Anh cười cười: “Sao có thể? Bác không đọc sách được mấy ngày, bây giờ cho dù muốn đi học không được.”

Triển Tiểu Liên rửa cái cốc của mình, rót cốc nước nóng cho Triển Anh: “Bác uống nước đi, cốc cháu rửa rồi.”

Triển Anh kéo tay Triển Tiểu Liên, bảo cô ngồi xuống: “Cháu đừng bận rộn, cháu còn so đo gì với bác? Bác thực ra là đến Thanh Thành tìm người, thuận tiện đi ngang qua đây, ngay cả bố cháu cũng chưa nhìn, hỏi mấy người mới hỏi ra địa chỉ ký túc xá cháu. Lúc cháu còn bé bác cũng không có cơ hội nhìn thấy, bây giờ lớn rồi, bác cũng chỉ có thể thường xuyên qua thăm cháu, nếu không, cháu về sau dám chắc cũng sẽ không nhận ra bác đâu.”

Triển Tiểu Liên sờ sờ mũi của mình, “Sao có thể? Bác không liên lạc với nhà cháu, nhất định là có nguyên nhân của bác. Bây giờ bố đưa cháu đến nhận bác, về sau chắc chắn sẽ qua lại, bác cứ yên tâm đi.”

Triển Anh vỗ vỗ tay Triển Tiểu Liên: “Mặc dù chúng ta mới gặp vài lần, nhưng mà bác rất thích cháu. Vừa thông minh vừa hiểu chuyện, bác không liên hệ với bố cháu và cháu, thật là có nguyên nhân,” dừng một chút, Triển Anh mới nói: “Cháu có lẽ không biết, bác lúc trước rời nhà trốn đi, là bị ông cháu đánh.”

Triển Tiểu Liên mở to hai mắt hỏi: “Là vì chuyện bố cháu?”

Triển Anh gật gật đầu: “Đúng vậy, lúc ấy tiền rất có giá trị, đó là tiền riêng bác tích cóp hơn hai năm, ông cháu cảm thấy tiền đấy nếu lấy ra nuôi gia đình, trong nhà tối thiểu có ngày lành hai tháng, bố cháu nếu không đi trong nhà cũng sẽ không thiếu sức lao động, vì thế liền trách bác, chẳng những là ông ấy trách, anh chị em trong nhà kể cả bà nội cháu, đều hận bác. Cái nhà đó, bác cảm thấy bác thật sự không ở nổi nữa, cho nên liền đi.”

Triển Tiểu Liên mím mím môi, nhìn Triển Anh nói: “Bác, đều là bố cháu làm bác chịu khổ, bác yên tâm đi, cháu về sau nhất định sẽ hiếu kính bác, nếu không có lúc trước bác giúp bố cháu như vậy, bố cháu bây giờ không biết đào đất ở nơi nào đâu.”

Triển Anh nhịn không được cười rộ: “Bố cháu vừa nhìn chính là người đọc sách, bác là cảm thấy bố cháu không đi học thì đáng tiếc.”

Triển Tiểu Liên do dự một chút, cẩn thận hỏi: “Bác, bác một mình rời nhà trốn đi, vậy bác về sau thế nào? Bác cho bố cháu hết tiền rồi, tiền riêng của bác cũng không còn phải không?”

Triển Anh quay đầu dịu dàng cười cười với Triển Tiểu Liên, sờ sờ đầu cô, nói: “Về sau? Về sau bác liền gặp được bác trai cháu bây giờ, là ông ấy giúp bác, đưa bác về nhà, cho bác ăn, cho bác mặc, cho bác chỗ ở, sau đó bác vẫn ở chỗ ông ấy.”

Triển Tiểu Liên lộ ra nụ cười vui mừng: “Bác, may mắn bác gặp được người tốt như bác trai, nếu không, bác thật không biết nên làm cái gì bây giờ.”

Triển Anh đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, thời đại này, đàn ông tốt khó tìm, không dễ dàng gặp được một người, không chừng cũng sẽ bởi vì chuyện này chuyện kia liền xa nhau.”

Triển Tiểu Liên sửng sốt, lập tức cúi đầu, hồi lâu không nói gì. Triển Anh thấy lạ hỏi: “Tiểu Liên, làm sao vậy? Vì sao bỗng nhiên cảm xúc suy sụp như thế?”

Triển Tiểu Liên quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Không có gì, chính là cảm thấy bác nói rất đúng, thời đại này, đàn ông tốt khó tìm, không dễ dàng tìm được một người, còn có thể bởi vì chuyện này chuyện kia không thể không xa nhau, cái này gọi là kẻ ác nắm quyền, người tốt không được báo đáp.”

Triển Anh vẻ mặt giật mình nhìn Triển Tiểu Liên, “Tiểu Liên, cháu có phải đụng phải chuyện gì hay không? Sao lại tiêu cực như vậy?”

Triển Tiểu Liên không nói chuyện, nói cách khác, cô không muốn kể với người khác, cô ngay cả chính bố mẹ mình cũng chưa kể, thì càng không thể kể với Triển Anh, nếu như khăng khăng lựa chọn một đối tượng dốc bầu tâm sự, Triển Tiểu Liên cảm thấy mình sẽ lựa chọn Mục Hi.

Triển Anh nhìn Triển Tiểu Liên đương cúi mắt cúi đầu không nói, một lúc lâu, đột nhiên cười nói: “Nếu không muốn nói thì đừng nói. Bác cũng sẽ không ép cháu, nhưng mà thái độ của cháu không bình thường nha, sao lại tiêu cực như vậy? Mau mau lên tinh thần, cháu còn phải chăm chỉ học tập đấy.”

Triển Tiểu Liên “dạ” một tiếng, ngẩng đầu vẻ mặt sáng lạn cười: “Cháu biết rồi, cảm ơn bác.”

Triển Anh đứng lên: “Tiểu Liên của chúng ta mặc dù trông không giống bố lắm, nhưng mà cũng là một cô nàng đáng yêu xinh xắn mà, con mắt xinh xắn biết bao, các cô gái trẻ tuổi bác cũng hâm mộ.”

Triển Tiểu Liên hì hì hai tiếng: “Bác là chưa thấy bạn học của cháu, cậu ấy mới là người đẹp đấy, cháu đâu coi là đẹp chứ.”

Triển Anh từ ký túc xá của Triển Tiểu Liên đi ra, đi thẳng về phía một cái cửa khá hẻo lánh của đại học Bãi Yến, nơi đó dừng một chiếc xe tầm thường, Triển Anh kéo cửa ra ngồi vào, Giang Triết Hải quay đầu nhìn ả: “Cháu gái bà nói thế nào?”

Triển Anh thò tay nắm kính mắt trên mặt: “Còn không phải lúc, Tiểu Liên rất thông minh, tôi sợ nóng vội khiến nó phát hiện không hợp lý, tôi tạm thời chỉ là khiến con bé bởi vì chuyện bố nó có lòng kính trọng tôi, như thế phòng bị của con bé đối với tôi mới có thể giảm bớt. Tôi vừa nãy đã kéo lên người An Lý Mộc, nhưng mà nó không muốn nói.”

Giang Triết Hải cười giễu một tiếng: “Một con bé mười sáu mười bảy tuổi, còn không có ra khỏi trường học, nó sao biết được nói cái gì? An Lý Mộc cũng có thể chiếu theo bước đi của chúng ta, chẳng lẽ còn không nắm chắc một con bé?”

Triển Anh gõ gõ chỗ ngồi tài xế, nói tiếng “Lái xe”, sau đó mới mở miệng: “An Lý Mộc không giống Tiểu Liên, hắn là một người đàn ông trưởng thành, hắn lại rất thích Tiểu Liên, hắn sẽ dùng tư duy người trưởng thành suy nghĩ, tính cách của hắn lại quyết định hắn sẽ hi sinh vì tương lai Tiểu Liên. Cho nên, người chúng ta sắp xếp đi qua, hơi chút ám chỉ hắn, hắn sẽ nghĩ nếu ở bên Tiểu Liên, một ngày nào đó sẽ có cảnh ngộ hắn ngày hôm nay, bởi vì hắn là cảnh sát.”

Giang Triết Hải xoay cửa sổ một chút, theo khe hở ném điếu thuốc trong tay ra ngoài, “Đừng coi cháu gái bà như một thần đồng, có thông minh thế nào cũng chỉ là đầu óc dùng tốt một chút, học hành giỏi một chút. Phía Yến Hồi chúng ta phải nhanh chút ra tay, nếu không chúng ta cũng chỉ có thể rời khỏi Thanh Thành, nhưng mà một khi rời khỏi Thanh Thành, tài sản hai trăm triệu kia của chúng ta sẽ tựa như hai tay đưa cho Yến Hồi. Vừa nghĩ vậy, tôi liền không cam lòng! Yến Hồi coi là thứ gì? Một tiện chủng không rõ không ràng, ỷ vào có người đứng sau liền làm Thanh Thành rối tung…”

Triển Anh thấy Giang Triết Hải càng nói càng kích động, vội vàng mở miệng: “Được rồi, tôi biết rồi, ông cũng đừng có gấp, có một số việc thật sự gấp không được, tôi còn gấp hơn ông, phía Tiểu Liên nếu không thể thực hiện được, cũng chỉ có thể ra tay phía An Lý Mộc. Tính tình Tiểu Liên tôi cũng mò mẫm tám chín phần mười, tôi cũng không tin nó có thể vẫn không lọt bẫy!”

Giang Triết Hải nhìn vẻ mặt Triển Anh, đột nhiên cười nói: “Đàn bà thật đúng là một động vật kỳ lạ, tôi nhớ ngày đó bà còn nói không ra tay được, bây giờ bỗng nhiên lại trở nên độc ác.”

Triển Anh cười lạnh một tiếng: “Tôi không ác với người khác, sẽ có người ác với tôi, đây vốn chính là cái thế giới anh lợi dụng tôi, tôi lợi dụng anh, đây không phải đều là ông dạy cho tôi? Tôi xem như thấy rõ, cái gì cũng giả, chỉ có chính mình mới là thật.”

&

Triển Tiểu Liên nằm sấp trên giường đọc sách, kết quả hắt xì vang dội hai cái, cô xoa xoa mũi, nhíu mày tự nói: “Chẳng lẽ có người nói xấu mình?” Sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Triển Tiểu Liên vẫn không đi xem vết thương của An Lý Mộc, số điện thoại di động bị cô xóa cũng không xuất hiện trên điện thoại di động cô, giữa hai người hoàn toàn mất liên hệ. Triển Tiểu Liên thường xuyên suy nghĩ, nếu về sau có một ngày anh Đầu Gỗ biết là cô làm hại, trong lòng sẽ có suy nghĩ gì?

Buổi chiều ngày hè, giáo viên thần thái phấn khởi nói trước bục giảng, Triển Tiểu Liên nhìn ngoài cửa sổ tâm tư vạn dặm, cô hiếm thấy đi học một tiết, nhưng một mình tại ký túc xá cô lại sẽ nghĩ ngợi lung tung, cho rằng có giáo viên gián đoạn cô có thể không có thời gian nghĩ, kết quả vẫn là giống nhau. Triển Tiểu Liên thở dài, cô sau này đi đâu tìm một người đàn ông như anh Đầu Gỗ yêu cô thương cô chiều cô, phỏng chừng cũng tìm không được nữa.

Sau khi tan học, Triển Tiểu Liên thu dọn sách giáo khoa về ký túc xá, thuận tay ném sách vở lên giường, nghĩ phải đi đâu ăn, cơm căng tin cũng ăn chán rồi. Tiền lần trước bác cho cô đều giữ trong thẻ ngân hàng, muốn dùng thì rút một chút ra, học phí cô học cũng ít hơn những bạn học khác, bố cô chính là giáo viên đại học Bãi Yến, còn là giáo sư, con cháu giáo viên trong trường chính là có ưu đãi hơn người ta.

Hơn nữa, Triển Tiểu Liên là vì thành tích tổng điểm hạng nhất nhập học, còn có học bổng khổng lồ chờ cô lúc kết thúc học kỳ, chi phí chủ yếu của cô bây giờ thật ra chính là mua quần áo và xem tiểu thuyết, cô nàng này còn là cái loại người làm theo ý mình mặc kệ ánh mắt người khác, đến nỗi có đôi khi trang điểm tựa như tiểu yêu tinh, đại học lại không giống cấp ba cấp hai, anh mặc cái gì cũng không ai quản. Bố Triển Tiểu Liên nếu có thể quản, cô căn bản là không có cơ hội để mặc, Triển tiểu yêu tinh căn bản chính là không kiêng nể gì. May mà Triển Tiểu Liên là sinh viên, có một ưu thế có thể gạt bỏ tất cả, thành tích tốt, xếp danh hiệu tuổi nhỏ nhất, cô mặc có yêu tinh người ta vẫn hâm mộ bố cô có một cô con gái ưu tú.

Triển Tiểu Liên vừa ngáp dài vừa đi ra ngoài cửa, kết quả đi đến cửa lớn ký túc xá liền nhìn thấy gã đàn ông tóc vàng lần trước kia tựa như cái cọc gỗ, vừa thấy Triển Tiểu Liên đi ra liền đi thẳng tới phía cô: “Cô Triển, Yến gia cho mời.”

Triển Tiểu Liên ngả chân ôm ngực ngửa đầu nói: “Không đi, tôi còn chưa ăn cơm đâu.”

Gã đàn ông tóc vàng kia vươn tay phủ lên vai Triển Tiểu Liên: “Yến gia nói cô Triển từ chối sẽ lột trần thị chúng?”

Triển Tiểu Liên đỉnh đầu bốc khói, gẩy tay trên vai xuống: “Tôi nói Lông Vàng, anh có thể đừng dùng biểu tình khô khan như vậy nói lời hạ lưu như thế không?”

Gã đàn ông tóc vàng im lặng, đáp: “Yến gia nói.”

Triển Tiểu Liên không nhịn được nói: “Đi thôi đi thôi, cầm thú kia ngoại trừ chiêu này cũng không biết cái khác, tôi khinh, các người không phiền tôi cũng phiền.” Nói xong tự mình chủ động đi đằng trước.

Địa điểm vẫn là khách sạn lần trước ấy, ngay cả phòng cũng không thay đổi, Triển Tiểu Liên duỗi chân đá văng cửa, sau đó chậm rì rì đi vào, phòng khách không có người, trong phòng ngủ chính trái lại có chút tiếng vang, Triển Tiểu Liên cầm điều khiển từ xa bật ti vi, cởi giày ngồi xếp bằng xem ti vi trên sô pha.

Một lát sau, Yến Hồi vừa cài nút áo vừa đi ra, “Ơ, gia còn tưởng là chiêu ma quỷ chứ, sao lại không có tiếng động nào?”

Triển Tiểu Liên đầu cũng không quay lại một cái, tiếp tục xem ti vi. Yến Hồi đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, Triển Tiểu Liên dịch sang bên, Yến Hồi trực tiếp vươn tay nắm lấy tóc cô kéo về cạnh mình: “Gia cũng không chê cưng, cưng ngược lại còn ghét bỏ gia?”

Cầm thú này tóm tóc cô cũng nghiện rồi, Triển Tiểu Liên bảo vệ da đầu, đành phải lại dịch qua, “Có chuyện gì gia ngài nói thẳng được rồi? Không có gì để nói thì làm luôn, làm xong tôi còn chờ trở về ăn cơm đấy.”

Yến Hồi nhíu mày, đưa tay nâng cằm cô lên: “Gia liền thích cưng như vậy, thông minh, biết điều, mà lại còn to gan lớn mật…”

Triển Tiểu Liên thân thể mềm nhũn, đem trọng lượng thân thể hoàn toàn tựa lên người Yến Hồi, khô cứng cười hai tiếng: “Gia lời này nói cũng không đúng, tôi to gan lớn mật ở đâu? Tôi thế nhưng rõ ràng sợ, động một cái sẽ nhổ lưỡi tôi chém tay chân tôi, tôi nào dám nha?”

Yến Hồi nhéo nhéo mặt cô: “Con nhóc, đây là oán giận gia không đủ dịu dàng?” Tay duỗi ra, kéo Triển Tiểu Liên vào trong lòng mình, nhéo thịt trên mặt cô ra sức lắc lắc: “Đổi một phương thức, gia tuyệt đối dịu dàng…”

Triển Tiểu Liên chớp chớp con mắt lông xù, hỏi: “Vậy anh thật ra có làm hay không? Nếu làm phải nắm chắc thời gian!”

Yến Hồi cười tà, “Nhóc béo, nóng lòng như thế?”

Triển Tiểu Liên chịu không nổi mắt trợn trắng, Yến Hồi vỗ vỗ ngực cô: “Cùng gia đi ra ngoài.”

Triển Tiểu Liên bị vỗ kêu lên “au” một tiếng, vội vàng che ngực, tức muốn chết, “Anh ngứa tay có phải hay không? Đang dậy thì đấy, không đau hả?”

Yến Hồi bỉ ổi kéo tay Triển Tiểu Liên nhấn một cái trước mặt mình “Cưng cứ việc sờ cứ việc vỗ, lúc cưng ngứa tay gia cũng không đau.”

Triển Tiểu Liên tựa như đụng rắn vội vàng rụt tay về, trở mình bò dậy: “Muốn đi đâu? Tôi đi còn không được? Đi thôi đi thôi.” Triển Tiểu Liên nói xong cúi đầu đi giày.

Yến Hồi đứng dậy đi theo, lúc Triển Tiểu Liên đi tới cạnh cửa nắm lấy cô, cánh tay dài chân dài đè lên Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên cảm thấy chính mình thở không ra hơi, “Tôi khinh, đây là biến thành tra tấn à!”

Yến Hồi vừa tựa trên người cô dịch về phía trước, vừa hào phóng gật đầu thừa nhận: “Cưng nói đúng, chính là biến thành tra tấn cưng, không nắm chắc thời gian hành hạ cưng, gia tìm món đồ chơi như cưng làm gì?”

Cầm thú này nói chưa dứt lời, vừa nói khuôn mặt Triển Tiểu Liên đã hơi lạnh, nếu không phải hứng thú và ham thích biến thái của hắn kia, cô và An Lý Mộc chắc chắn sẽ không đi tới ngày hôm nay, đều là vì tên khốn này, hoàn toàn bởi vì cầm thú này. Triển Tiểu Liên lạnh mặt, thật muốn ném tên khốn tựa như không có xương này vào trong sông. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 69”