Công bốn, xin đi theo tình tiết
- Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Vẫn kịp lên bài nhân dịp Valentine nạ 💖
Chương 34 – Ánh bình minh
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, liền thấy toàn thân khô nóng, từ sau lưng bị người ôm choàng lấy, tay người kia còn vòng qua trước người nắm phân thân của ta, ngón tay trượt qua từng cái phía trên. Ta còn cúi đầu nhìn một chút, vật dựng đứng dữ tợn kia căng ra trong tay y càng tinh thần mà dựng đứng, khiến người ta nhìn một cái là sẽ cảm thán dũng mãnh phi thường.
Không phụ là bộ dáng đại ma đầu thiên hạ vô song nên có.
Ta hài lòng nhìn tiền vốn đáng kiêu ngạo này của mình, bỗng nhiên cảm thấy cái đặt bên trên kia có hơi chút chướng mắt. Rõ ràng là sinh ra thon dài thanh tú đẹp đẽ, khung xương rõ ràng, vừa nhìn chính là tay mỹ nhân, vì sao ta lại không thích nhìn nó chứ?
Đã không thích, thì lôi nó xuống. Ta đường đường giáo chủ ma giáo chẳng lẽ còn có thể uất ức bản thân? Ta giơ tay lên muốn lôi cái tay kia xuống, lại cảm thấy bức tường thịt phía sau đang dựa vào nghiêng về phía trước một cái, ép tới mức ta gần như nằm sấp trên giường. Sau tai bị người khẽ cắn một cái, một âm thanh nghe thế nào không dễ nghe thế ấy vang lên trầm thấp: “Coi như tỉnh rồi?”
“Ừm… A!”
Ta lúc này mới nhớ ra đây là đâu, phía sau ta là ai. Tối qua ta sao lại nằm ngủ trên giường y? Y sáng sớm này lại muốn làm gì, còn thật muốn tuyên dâm ban ngày à? Không đến mức chứ, y dù gì cũng là một nhân vật hiếm có trên giang hồ, giờ này đang nên dậy luyện võ…
Ta vừa nghĩ vừa duỗi tay xuống, tính không để lộ dấu vết nhấc tay y lên, họ Thu lại nắm cái tay kia càng chặt hơn chút, nhanh chóng vuốt từ trên xuống dưới mấy lần, khiến ta cả kinh toàn thân cứng đờ, vừa muốn bảo y mau dừng cái tay kia lại, vừa có chút cầm lòng không đậu chuyển động eo lên theo tay y.
Sau gáy và mang tai bị y gặm vừa mềm vừa đau, dính một mảng nước bọt, khi hơi thở thổi lên trên đều cảm thấy nổi da gà từng đợt. Không được, làm tiếp chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, ta vội vàng mở miệng nói to: “Cha, sắc trời không còn sớm, hay là dậy trước đi, đừng để đệ tử ngươi chờ lâu.”
Động tác của y bỗng dưng dừng lại, miệng cuối cùng rời khỏi đằng sau gáy ta, kinh ngạc hỏi: “Ngươi sao lại chịu gọi ta cha rồi ?” Nói xong liền dời cái tay vừa mới chạm vào hạ thân ta lên trên trán, sờ hai cái, lại lẩm bẩm: “Không phát sốt mà, chẳng lẽ quỷ nhập vào người rồi?”
Ta đẩy cái tay bẩn ấy ra, không khách khí chút nào trả lời: “Gọi ngươi cha là nhắc nhở ngươi, ta là con đẻ của ngươi, không phải người ngươi nên làm trên giường!”
Y lại cười phá lên, cũng không trả lời, chống người dậy, vặn mặt ta qua hôn luôn lên. Lại dịu dàng hơn lúc trước mấy phần, không đấu đá lung tung trong miệng ta nữa, sức lực lúc gặm môi ta cũng nhẹ nhàng hơn chút, chỉ lấy đầu lưỡi đùa ta, cuốn làm ta thở hổn hển, chỉ có thể thuận theo tiếp nhận dưới thân y, nuốt xuống nước bọt y đưa vào trong miệng.
Sau khi nụ hôn này kết thúc, y mới lại đặt tay phía trên thằng nhỏ của ta, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái lỗ trên đỉnh đó. Kích thích như thế thật sự quá mạnh, ta vốn bị y hôn có chút thần chí mơ màng, lúc này khoái cảm cực mạnh cuộn trào mãnh liệt mà đến, thân thể gần như sắp bắn lên, còn chưa kịp che giấu, đã phát ra một tiếng nức nở ngắn ngủi.
Y buông tay ra một chút, cũng đặt vật kia của mình lên, đỡ tay ta hợp hai nghiệt căn kia một chỗ cọ xát, cúi người cười khẽ: “Nếu ngươi không phải con ta, bằng thứ tư sắc bản lĩnh này, cũng xứng được bản tọa hậu đãi như thế?”
Đây gọi là hậu đãi? Ta hậu đãi ngươi như vậy được không? Ta mở miệng muốn mắng, cái tay phía dưới kia lại chuyển động càng nhanh, thứ nóng hổi rắn chắc đó của y cấn vào ta, khiến ta càng thêm hứng khởi, vừa ra khỏi miệng chính là tiếng rên rỉ yếu ớt, không thành câu, đành phải cắn chặt răng nuốt âm thanh ấy lại.
Họ Thu đang làm, lại rút vật của mình kia ra ngoài, tách chân ta ra, rạp người xuống, dùng đầu lưỡi khẽ liếm huyệt khẩu.
Loại kích thích ấm mềm ẩm ướt này lại so với bình thường dùng tay càng khiến người ta khó mà tiếp nhận, cảm giác nhục nhã càng là ùn ùn kéo đến. Ta khép đôi chân lại, muốn bảo y đừng chạm vào chỗ ấy nữa, lại bị y dùng lực tách chân ra, nâng hai mông tỉ mỉ liếm, dường như muốn liếm từng nếp nhăn.
Lưỡi y sau đó càng dò thẳng vào trong, mặc dù không đi sâu, nhưng luôn kiên nhẫn một vào một ra, tóc dài trên đầu y xõa xuống, đang phất tại đỉnh thứ kia, từng cú trêu người ta tê dại khó nhịn.
Đến khi y chân chính tiến vào trong cơ thể ta, ta đã quên lúc nãy đang tức giận cái gì với y, chỉ muốn ôm y thật chặt, bảo y cử động nhanh hơn chút, để làm dịu phiền muộn trống rỗng thăng lên từ đáy lòng. Vật kia vào sâu ra nông trong cơ thể ta, nóng rực to lớn căng khiến trong bụng ta tràn đầy, trên người cũng nóng bỏng giống như chỗ đó, ủi toàn thân ta mồ hôi nhễ nhại, chân vòng ngang hông y trượt mấy lần, không vòng được nữa.
Về sau đầu óc ta trống rỗng, ngay cả kiềm chế tiếng kêu cũng không biết, chỉ biết gắng sức vịn lấy y, nhấp nhô theo động tác của y. Thu Lam Tự dứt khoát nâng chân ta lên gác trên vai, mạnh mẽ vọt vào, mãi đến khi ta dự đoán eo cũng sắp rời ra, y mới dường như hết sức nằm sấp trên người ta, vẩy một luồng nhiệt vào trong cơ thể ta.
Ta cũng bị y ủi tới mức toàn thân run rẩy, phía trước không cần người chạm đã bắn ra, trước mắt một mảng trắng lóa, xụi lơ trên giường như sắp chết.
Qua rất lâu, ta mới hồi phục tinh thần lại, cảm giác Thu Lam Tự đang dùng vải lau chất dịch nhớp nháp chảy xuống giữa đùi ta. Ta khẽ “a” một tiếng, muốn xin y cái khăn tự mình lau chùi, lại thực sự không nâng nổi tay, chỉ có thể mặc ngón tay y đào khoét trong cơ thể ta. Có khi bị y đụng phải chỗ mẫn cảm cũng không dám biểu hiện ra, chỉ lo y nhấc thương lại làm, nhịn tới mức ta suýt nữa cắn nát môi.
Đều lau chùi xong, Thu Lam Tự mới thay ta đắp chăn lên, vỗ một cái lên má ta, oán hận nói: “Tiểu tử khốn nạn không biết tốt xấu, bản tọa hầu hạ ngươi thế này còn không hài lòng, nếu là người khác, bằng mọi cách nịnh hót bản tọa, bản tọa cũng lười liếc hắn một cái!”
Ta cũng lười nhìn ngươi ngươi biết không? Ta thầm bĩu môi, nhắm mắt lại luôn nằm xuống liền ngủ. Dù sao đang ở trong cung này, trốn cũng trốn không thoát, chi bằng an tâm nuôi đứa bé mất mặt này, ngày nào đi ra ngoài, e rằng cũng sẽ không thể tìm thấy người như thế này cho nó ăn như thế, trước tiên tích lũy chút dinh dưỡng chuẩn bị cho tương lai đi.
Từ đó về sau, ta không gọi họ Thu là Thu cung chủ nữa, chỉ gọi y cha, ngóng trông y có một ngày có thể lương tâm trỗi dậy, đừng nuôi ta như nam sủng nữa.
Có điều từng ngày qua như vậy, y vẫn không hề có ý hối lỗi. Ban ngày thái độ đối với ta trái lại tốt hơn nhiều, không giống lúc trước gặp mặt như kẻ thù; buổi tối thời gian an thai lại là ngày càng dài, đủ loại thủ đoạn khiến ta cũng hoài nghi y căn bản không phải vì cái bụng của ta đây, chính là vì thỏa mãn dục vọng bản thân.
Qua hơn một tháng, Thu Lam Tự bỗng nhiên đưa ta vào trong phòng nghị sự, nói là có người muốn gặp ta. Ta cẩn thận suy nghĩ, trong sách này còn chưa có người dám đến Lam Dương cung gây rối, Tiển Băng Nhận người lần trước gây đến trước mặt y đã bị đánh cho không thể tự gánh vác cuộc sống, người có thể sống tiến vào cung này… Chẳng lẽ là tiểu thụ kia?
Thu Lam Tự cúi đầu uống trà, không nói cái gì, ta cũng chỉ đành cúi đầu uống trà, đợi một lúc những đệ tử kia mới dẫn người đi vào.
Dẫn đầu lại là Giang Bạch Tố, phía sau đi theo sáu người áo đen, trẻ có già có, trước vạt áo đều thêu hoa văn ngọn lửa, vạt dưới ai nấy khâu bắc đẩu thất tinh. Vào cửa, liền quỳ luôn xuống, cúi đầu hô: “Gặp mặt giáo chủ, gặp mặt lão giáo chủ!”
Đó là bảy vị đường chủ của ma giáo ta kia!
Người của chính ta bản thân rõ ràng, Giang Bạch Tố có thể chui vào Lam Dương cung đã cực kỳ bất ngờ, mấy người còn lại này có thể ăn mặc chỉnh tề như thế đi vào, tuyệt đối là Thu Lam Tự giơ cao đánh khẽ cho bọn họ, không thể nào là bọn họ bỗng nhiên có tiền đồ, xông được vào Lam Dương cung.
Gặp lại bọn họ thật sự là dường như đã có mấy đời, nhớ ngày đó hoa cúc của ta vẫn còn thuần khiết, bây giờ đã sắp sinh con… Hốc mắt ta nóng lên, vội kêu lên: “Mấy vị đường chủ vất vả rồi, đứng lên trả lời.”
Trong Lam Dương cung tự có người hầu chuyển ghế gấm đến cho bọn họ ngồi xuống, mọi người còn chưa an tọa, Thu Lam Tự đã mở miệng trước: “Tháng sau chính là đại hội võ lâm, ngươi tuy rằng đang ở Lam Dương cung, nhưng dù sao vẫn là giáo chủ ma giáo, những đường chủ này chung quy phải theo ngươi cùng đi để tạo cảnh tượng hoành tráng. Còn có nhiều đệ tử hơn đang tới đây, ngày sau đều sẽ tới cung này gặp ngươi.”
Đại hội võ lâm, ta cũng đợi đã lâu rồi.
Ta mỉm cười, gật đầu đáp: “Bản tọa mấy ngày qua lơ là luyện võ, trên đại hội võ lâm nếu muốn một lần kinh sợ quần hùng, không thiếu được còn phải mượn thế của cha. Chỉ không biết đến lúc đó ta là mang Ngọc Lam Yên về ma giáo hơn, hay là trực tiếp về Lam Dương cung?”
Y vô cùng hưởng thụ thái độ này của ta, buông chén trà, ho một tiếng nói: “Về ma giáo đi. Mặc dù đoạn tình tiết hắn trốn thoát từ trong lòng đất đó không sửa cũng phải sửa rồi, nhưng mà cũng phải để thủ hạ ngươi đường chủ gì gì đó ngược ngược hắn, nếu không độc giả cũng thấy không đủ. Nhưng mà ngươi phải cẩn thận chút, đoạn đường này xa xôi cách trở, ta mặc dù cũng có thể âm thầm đi theo các ngươi, nhưng lại không thể chăm sóc thân thể ngươi như bây giờ.”
Ta đương nhiên gật đầu xưng dạ, còn ân cần hỏi y: “Nếu không cha ngươi hay là cho ta quyển bí tịch đó, ta cầm đi đặt về trong quan tài cha ta, như thế đoạn tình tiết chạy trốn ấy cũng không cần sửa nữa.”
Thu Lam Tự hài lòng cười nói: “Ngươi nghĩ thật chu đáo, quả nhiên vẫn là không sửa thì hơn.” Bèn đứng dậy, phủi phủi áo dài liền đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Thuộc hạ của ngươi mới đến, ắt có một vài lời tri âm muốn nói, bản tọa sẽ không nghe tại đây, buổi tối lại nói cho cha các ngươi thương lượng ra cái gì đi.”
Họ Thu cuối cùng đã đi, nhưng những đệ tử kia trong Lam Dương cung còn tận chức tận trách trông bên cạnh, ta cũng nói không ra lời tri âm gì. La Việt lại đứng lên, kéo theo bảy vị đường chủ đồng loạt lạy, khóc nức nở chảy nước mắt nói: “Thuộc hạ vô năng, làm giáo chủ chịu khổ rồi!”
Khóc sơ sơ mấy tiếng, đầu gối bước lên lay tay áo ta thấp giọng hỏi: “Giáo chủ ngài là khi nào xuyên qua, có ký ức của giáo chủ tiền nhiệm chúng ta không? Thuộc hạ là Thiên Toàn đường chủ trung thành nhất ma giáo, vẫn yêu thầm giáo chủ, quyển tiếp theo ngài làm nhân vật chính nhất định phải mang theo thuộc hạ lên sàn nhiều hơn…”
Ta một cước đá hắn ngã lăn trên mặt đất, ánh mắt quét qua nét mặt từng người còn lại kia, thấy bọn họ đều cúi đầu xuống không dám mở miệng, mới hạ giọng phân phó nói: “Thu lại chức Thiên Toàn đường chủ của La Việt, Thiên Cơ đường chủ Giang Bạch Tố có công hộ chủ, thăng làm Thiên Toàn đường chủ, các đường còn lại theo thứ tự thăng cấp, La Việt tạm tha làm Dao Quang đường chủ!”
La Việt còn muốn nhào lên khóc, ta đã chán ghét tránh sang bên cạnh, Giang Bạch Tố nhanh tay nhanh mắt điểm huyệt đạo của hắn kéo xuống, quỳ lên trước nhất biểu lộ lòng trung. Ta cũng không cần nàng nói cái này, vỗ một cái trên vai nàng bảo nàng đứng lên, liền hỏi tới chính sự trong giáo.
Giang Bạch Tố giờ đây thành Thiên Toàn đường chủ, đáng ra nên thay mọi người bẩm báo, nhưng nàng vẫn xen lẫn trong Lam Dương cung, việc này đành phải do La Việt đã mất địa vị tới nói. Thừa khi La Việt bẩm báo giáo vụ, ta bèn lấy phương pháp truyền âm nhập bí hỏi Khai Dương đường chủ Xích Lực Tử lớn tuổi nhất trong giáo ta: “Xích đường chủ có biết giáo chủ tiền nhiệm giáo ta mất như thế nào?”
Xích Lực Tử biến sắc, vội vàng che giấu, giả vờ uống trà đáp: “Điểm này tác giả đã sửa trong thiết lập bản giáo, lão giáo chủ là vì bị Thu cung chủ vứt bỏ, sinh khó mà chết. Giáo chủ nghĩ thế nào hỏi cái này? Giáo chủ ngài… là xuyên từ đâu tới, không nhìn thấy thiết lập à?”
Ta trầm mặt, lạnh lùng đáp: “Xuyên việt cái gì, đều là thứ lừa gạt người ngoài, các ngươi còn nhìn không ra bản tọa là thật hay giả? Ta hỏi ngươi, lão giáo chủ năm đó mang thai bản tọa, ngươi chắc chắn từng hầu hạ, ngươi có biết… có biết có phương pháp nào có thể che giấu cái bụng này?”
Hắn bóp chặt lấy chén trà, ngơ ngác nhìn về phía phần eo đã lộ ra vẻ hơi thô chắc của ta, quỳ xuống ngay tại trận, đầu gối tiến mấy bước đến trước mặt ta, ôm ta gào khóc: “Giáo chủ, ngài… ngài sao có thể là thụ? Tiển Băng Nhận mới là công năm mà! Ngài một công bốn sao có thể không công được y? Nếu không ngài thu La Việt vào phòng đi, mấy ngày này ngài cần phải hành phòng nhiều mới phải!”
Mọi người trong phòng đều liếc mắt, ta bị lão già này làm cho tức đến độ gan ruột muốn nứt ra, nhấc tay liền vỗ hắn ra ngoài. Mới muốn xử lý Xích Lực Tử, La Việt đột nhiên quỳ một bên kêu lên: “Giáo chủ, thuộc hạ mặc dù ái mộ giáo chủ, nhưng thực ra thiết lập cũng là công, không thể làm thụ của thụ được… Dao Quang đường chủ vốn là người Hồ, bộ dạng nhất định càng hợp ý giáo chủ, giáo chủ hay là thu hắn đi?”
Đường chủ ma giáo chúng ta quả thật quá nhiều rồi, sớm nên lột thêm mấy người.