Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 31

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 31 – An thai

Sớm biết đã không thay đổi tình tiết gì. Đi theo thiết lập ban đầu, ta cũng chẳng qua là chịu một chưởng của Tiển Băng Nhận trong gian nhà cỏ ấy; lại chịu một kiếm của Long Hốt Quân tại đại hội võ lâm; lại bị đệ tử phản bội, vì bảo vệ Ngọc Lam Yên nhận mấy kiếm gánh mấy đao; cuối cùng bị Thu Lam Tự một chưởng đánh chết…

Tuy cũng là thân chết giáo diệt, lưu lại trò cười võ lâm, so với như bây giờ lại không biết hơn bao nhiêu!

Tối thiểu cha ta sẽ không biến thành tiện thụ vì tra công tự nín nhịn đến chết; mẹ ta cũng sẽ không bị tác giả không biết mây trôi đi về đâu; ta dù sao cũng phải chết, còn có thể lưu lại thân thể trong sạch…

Ta ngẩng đầu lên, đưa cổ về phía y, run giọng khẩn cầu: “Ngươi giết ta đi.” Tình tiết đã là không sửa về được, tốt xấu cũng coi như bồi thường ngươi một chút tổn thất đi.

Cái tay ấy đột ngột sát lại trên cổ ta, sức lực càng lúc càng lớn, ta nín thở lặng lẽ đợi y bẻ gãy xương cổ ta, hoặc là ngạt thở mà chết dưới tay y. Chờ mãi chờ mãi, cái tay ấy trái lại buông ra, mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vừa rồi bị y bóp. Thu Lam Tự cúi đầu khẽ hôn một cái lên khóe mắt ta, ảm đạm than rằng: “Ngươi chung quy cũng xem như con ta, ta không thể giết ngươi.”

Y chống thân trên, chậm rãi lui về phía sau, hậu đình ta lại là một trận đau âm ỉ, mặc dù chưa rên ra tiếng, lại không tránh được thân thể cứng đờ. Y lại dừng một chút, chỉ đưa nông tại chỗ, thân trụ thô to kia chậm rãi ma sát lên thành ruột, dần dần mang theo một loại vui thích sâu sắc, đè lên đau đớn chỗ bị tàn phá vì khuếch trương quá độ mang đến.

Ta nhịn không được rên rỉ một tiếng trầm thấp, chỉ cảm giác trước ngực một mảng nóng ẩm, Thu Lam Tự đã cúi đầu gặm liếm chỗ đầu vú ta, kéo đến mức đầu vú cứng rắn dựng lên, vừa đau lại tê. Một đôi tay to nâng hai mông ta lên dùng sức xoa nắn, càng thi thoảng duỗi tới giữa hai chân bọc lấy thứ ái vật kia; chính y vẫn như cũ ra vào nhẹ nhàng trong cơ thể ta, dường như sợ ta bị thương.

Y không phải hận ta sao, sao không giết ta, ngược lại quan tâm… thân thể ta như vậy? Có điều như vậy cũng là không đúng, chúng ta là cha con ruột thịt, quyển tiểu thuyết này vốn cũng không phải phụ tử niên thượng — dù là nhân vật chính chính quy với y cũng chỉ là treo danh phận thầy trò, còn chưa từng lên giường đâu!

Ta biết rõ như vậy không đúng, lại khó chống lại sự chòng ghẹo dịu dàng của y, trên người mồ hôi lăn xuống, lại không phải bởi vì đau đớn hay là lo sợ, mà là bị lửa dục như lửa cháy lan ra đồng cỏ bốc hơi mà ra. Mấy lần mở miệng muốn kêu y dừng lại, lại chỉ phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn mơ hồ, ngược lại giống như mời y rong ruổi trong cơ thể ta nhanh hơn một chút.

Mang tai, sau gáy, trước ngực, giữa bụng… Tất cả chỗ mẫn cảm bị y lần lượt trêu đùa, khoái cảm lần lượt tích lũy trong vật dựng đứng bất khuất trên bụng dưới kia, cuối cùng phun ra trong tay y, bắn đến mức ta và y đều bẩn cả người.

Trước mắt ta một mảng ánh sáng chói, thở gấp rất lâu, cuối cùng khôi phục mấy phần lý trí, mới cảm thấy đôi chân mình bị người gác bên hông, thân thể lại lần nữa bị lấp đầy chặt chẽ, người kia từ tốn nhưng kiên định hết lần này lần khác chôn vào trong cơ thể ta, môi mỏng khô hanh hôn tỉ mỉ trên mặt ta.

Y vừa nãy cường bạo ta ta còn có thể hiểu, công trong tiểu thuyết đam mỹ đều như vậy; nhưng bây giờ đây lại coi là gì? Lẽ nào y đã biết thiết lập sinh con của nhà chúng ta, định an thai cho tốt?

Ta hơi há mồm, la lên: “Thu cung chủ…”

Mặt y nâng lên mấy tấc, ánh mắt băn khoăn trên mặt ta, khàn giọng hỏi: “Vừa nãy không phải gọi cha ư? Sao lại đổi gọi Thu cung chủ rồi. Ngươi sau này nếu đều nghe lời như bây giờ, ta sẽ coi ngươi là con trai ruột có sao đâu…”

Ta đang định cầu y dừng lại, lại bị y hôn thật sâu, ngay cả thân thể cũng bị y nâng xoa về phía trong lòng, dán thật chặt với thân thể nóng bỏng của y, chưa từng lưu lại một chút khe hở. Trong cơ thể cũng thế bị lấp đầy phong phú không thôi, cự vật kia không biết ngừng ra vào trong đường ruột, mỗi một lần va chạm vừa đúng đều húc chỗ có thể mang đến vui sướng nhất, khi rút khỏi lại hết sức triền miên, từng tấc cọ xát thành ruột mềm mại.

Thân thể này của ta đã bị xoa nắn thành một bãi nước xuân, tay chân mặc y đùa bỡn thành đủ loại tư thế, lại càng không biết bị tiến vào bao nhiêu lần. Về sau ta ngay cả kêu cũng kêu không ra, chỉ có thể tê liệt trên người y run lẩy bẩy, hơi động một tý, là có chất lỏng trắng đặc theo khe đùi chảy xuống, nhưng càng thuận tiện y làm như bôi trơn, lại lần nữa tiến vào trong cơ thể ta.

Một đêm này chính là ngay cả ngất đi cũng không thể, mấy lần rơi vào trong hôn mê, liền bị y ra sức đâm chọc lại lần nữa tỉnh, chỗ phân thân hay đầu vú đều bị y đùa giỡn đến sưng đau, môi cũng nóng rát, phía trên phần nhiều là vết rách. Tiếp tục đọc “Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 31”

Advertisement

Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 30

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 30 – Dạy con

Thu Lam Tự đờ ra một lúc mới phản ứng được, đứng trước giường nhỏ chậm rãi hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Ta lúc nãy nhất thời hỏa khí dâng trào, nói không lựa lời, lúc này bị y hỏi ngược lại tỉnh táo một chút, phải nói lại cái loại lời nói đó ấy là không nói được, nhưng không muốn chịu thua y, bèn lại cười lạnh một tiếng nói: “Thu cung chủ tuổi tác không thấy lớn bao nhiêu, tai không ngờ nghễnh ngãng rồi sao? Một câu cũng cần người ta lặp lại bao nhiêu lần mới có thể nghe thấy?”

Y sắc mặt tái mét, tay đặt giữa bụng ta cũng lạnh cứng như sắt, môi khẽ giật giật, rất lâu mới mở miệng, lại là nói với đại phu kia: “Chuẩn bị thuốc an thai cho thiếu cung chủ… Việc này một mình ngươi biết là được, không cần công khai… Cũng không cần nói cho Yên nhi. Lại dặn bảo mọi người lui xuống, bản tọa dạy dỗ nhi tử, không phải người khác nên nghe.”

Đại phu vâng vâng dạ dạ lui ra ngoài, bảo người Lam Dương cùng nhau tản đi. Nghe được bốn bề không có người, y mới trở tay đánh một chưởng vào mặt ta, lạnh lùng quát: “Súc sinh, ngươi không biết xấu hổ sao!”

Người ta đều nói dạy con trước mặt, Thu Lam Tự chịu sai mọi người lui mới đánh ta, đã cảm thấy là ban ơn bằng trời, con bất hiếu ta đây nên cảm động đến rơi nước mắt, từ đây cải tà quy chính không còn phạm điều kị của y nữa. Đáng tiếc việc đời lại không có dễ dàng như vậy, ta vốn đã hơi lui lại, cú đánh này của y càng kích thích ngọn lửa trong lòng, chỉ hận mặt ta bị y vỗ lệch sang một bên, lại vì bị điểm huyệt đạo xoay không qua, không thể nhìn chằm chằm y, về khí thế thì kém một chút.

Tuy là về mặt hình tượng không bằng y, nhưng thanh thế lại há có thể yếu hơn người? Ta liếc xéo y, lại cười lạnh một tiếng: “Họ Bách Lý ta có biết hổ thẹn không, khi nào đến phiên họ Thu quản? Thu cung chủ cũng không khỏi quá để ý chính mình. Ta chính là rời nam nhân là sống không được, ngươi muốn giết ta hay sao? Nếu muốn giết ta thì mời ra tay, nếu không, Thu cung chủ mời tự tiện đi!”

Y nghiêm mặt, răng cắn vang lạch cạch, tay nửa duỗi nửa không trên không trung, dường như là thật muốn đánh chết ta. Thế nhưng chưởng đợi đã lâu đó không tới, y trái lại xách ta vào phòng trong, ném ta lên giường, vung tay áo giải huyệt đạo trên người ta, chính mình ngồi dựa đầu giường nhìn chằm chằm ta.

Người này là mắc bệnh gì?

Ta cũng lười để ý đến y, hoạt động tay chân, vén tóc ra sau tai, đứng dậy liền muốn xuống giường. Mới đến bên giường, đã bị một luồng sức từ tay áo hút về, lần nữa ngã xuống giường. Thanh âm Thu Lam Tự đột nhiên nổi lên, âm âm u u hỏi: “Ngươi không phải rời nam nhân là sống không được sao? Bản tọa ở ngay đây, ngươi đã muốn, thì tự mình ngồi lên hầu hạ bản tọa.”

Ngươi với nam nhân có liên quan quái gì? Muốn nói loại lời này làm nhục ta, không có cửa đâu!

Ta chắp tay về phía y, nhếch khóe miệng đáp lại nói: “Thu cung chủ không thể xem trọng bản thân như thế, bản tọa đối với hạng người lấy sắc mua vui, nâng người tự hiến từ trước đến nay xin miễn. Không dám quấy rầy, bản tọa về phòng.”

Dứt lời chống tay trên giường, cơ thể nhẹ nhàng đi xuống. Mới vừa chạm đất, trước mắt hoa một cái, Thu Lam Tự đã đứng trước mặt ta, tay trái kéo vạt áo ta vung lên, lại ném ta lên giường. Ta muốn dậy, lại bị người ta một tay ấn trước ngực, ngọ ngoạy thế nào cũng không cựa quậy được.

Y muốn làm cái gì? Không thể, y rõ ràng biết chính mình là phụ thân ta…

Hô hấp của ta nghẽn lại, đưa tay ấn lên mạch môn y, nhân lúc y rụt tay lại trở bàn tay ấn về phía ngực y, lớn tiếng quát: “Ngươi điên rồi, ngươi ta đã là cha con…”

Cổ tay Thu Lam Tự xoay một cái liền tóm lấy tay ta đè lên đỉnh đầu, bỗng nhiên cúi người, môi mỏng in một cái tại khóe mắt ta, khẽ nói: “Ngươi chẳng qua là một kẻ xuyên việt, cũng xứng luận xưng cha con với bản tọa? Thay vì để ngươi thông đồng những nam nhân không biết nguồn gốc đó chạm vào con ta, chẳng thà ta tự mình đến… Chỉ coi như thù lao ngươi thay Thu gia ta sinh con nối dõi!”

Ta muốn kêu lên tiếng, lại bị y chặn môi lưỡi thừa cơ xâm nhập, càn quét khắp nơi trong miệng ta, càng mang theo rất nhiều nước bọt rót vào trong miệng ta, nhiều tới mức không thể nhất thời nuốt xuống, theo khóe môi chảy ròng tới bên tai. Ta mấy lần hất đầu muốn né môi y, lại đều bị y lật não sau kề sát, không cựa quậy được.

Về sau hai má và cằm đều đau đến tê dại, chờ khi y buông ta ra, cũng đã nói không nên lời, chỉ có thể ngẩng đầu lên gắng sức thở gấp, để hồi phục đau khổ nơi lồng ngực vừa rồi bởi vì không thể hít thở tạo thành.

Áo quần trên người ta lại không biết lúc nào đã bị lột ra, chỗ bụng dưới hơi cảm thấy gió lạnh hiu hiu, còn có một đôi tay nóng đến gần như muốn làm bỏng thân thể ta nhẹ nhàng đặt phía trên vuốt ve. Mà âm thanh hoàn toàn tương phản với nhiệt độ của bàn tay ấy lại đột ngột vang lên từ phía trên: “Nếu không phải bản tọa nhìn ra ngươi lén lút trao đổi với Giang Bạch Tố, ngươi liền định giấu bản tọa làm sảy đứa con này?” Tiếp tục đọc “Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 30”

Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 29

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 29 – Bắt mạch

Thu Lam Tự cứ như thế túm ta, bỗng nhiên quay đầu quát ra ngoài: “Người tới! Thiếu cung chủ trúng độc, đi mời Tôn đại phu đến bắt mạch! Mang nữ thám tử vừa mới bắt kia vào!” Tiếng này kêu gấp hơn tiếng kia, âm thanh không ngừng, y lại lật chân ta bảo ta ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, chính mình ngồi phía sau ta, đánh một luồng chân khí cực tinh thuần ôn hòa vào trong cơ thể ta, theo kinh mạch nhập thẳng vào trong đan điền.

Khi luồng nội tức ấy chuyển vào trong cơ thể ta, ta mới tỉnh táo, hiểu y vừa rồi rốt cuộc nói những thứ gì, vội vã kêu: “Không cần gọi đại phu, ta không trúng độc!”

Ta lúc này lòng như lửa đốt, chỉ sợ đại phu kia dò ra ta có thai, đâu còn để ý ngồi xếp bằng hay không, dùng sức xoay người muốn ngăn cản y. Xoay về phía sau như thế một cái, thân trên liền mất thăng bằng, may mà Thu Lam Tự chặn ta một phen mới không thực sự té xuống.

Thu Lam Tự thu tay về, hơi chau mày nhìn cánh tay mình hỏi: “Ngươi mới tới mấy ngày đã gầy nhiều như vậy, cho dù không trúng độc cũng nên để đại phu xem một chút… Hay là Lam Dương cung ta cung cấm không nghiêm, có nhiều cung nhân thông đồng ngươi mua vui?”

Ta cắn môi lấy lại bình tĩnh, lau lệ nhòa trước mắt, ăn nói nhũn nhặn xin y: “Ta quả thật không có việc gì, không dám phiền cung chủ lo lắng cho ta. Còn mời đại phu càng là không cần, chẳng qua là phương nam trời bức, ta có chút không hợp thuỷ thổ, chờ vào đông sẽ đỡ.”

Thu Lam Tự hừ lạnh một tiếng chẳng tiếp lời, vỗ tay gọi người mang Giang Bạch Tố vào. Cô nàng này cũng rất cơ trí, giả bộ hồ đồ không biết gì, vào cửa cũng chưa từng liếc mắt với ta, chỉ dập đầu tạ tội với Thu Lam Tự, nói rằng mình không biết gì cả.

Y vừa chỉnh quần áo vừa chậm rãi đứng lên từ trên giường nhỏ, gọi người dựng nàng dậy, xem trên mặt nàng, liền nói: “Kéo da mặt đó của nàng xuống, bản tọa ngược lại muốn xem thử người nào to gan thế này, dám trà trộn vào trong Lam Dương cung ta.”

Chuyện này thực sự khó thiện rồi.

Ta cắn chặt răng, đứng dậy, một phen vung đệ tử muốn thay Giang Bạch Tố gỡ hóa trang ra, chặn trước mặt nàng nói với Thu Lam Tự: “Nàng là người của ta, chui vào Lam Dương cung cũng chỉ là vì lo chủ sốt ruột, nếu có sai lầm gì, toàn bộ nên do chủ nhân ta đây gánh thay nàng. Thu cung chủ là bá chủ một phương, thực sự không cần xuống tay với một nữ tử.”

Ánh mắt họ Thu lưu chuyển một phen trên mặt hai người ta, rũ mí mắt xuống gật đầu nói: “Một nữ tử vốn cũng không coi là gì, có điều nàng chui vào trong cung của ta, có hiềm nghi ám sát bản tọa, chẳng lẽ bản tọa bằng một lời nữa câu của ngươi là phải tha nàng?”

Bạch Tố một phen kéo mặt nạ xuống, không chút chùn chân nhìn phía y: “Lão giáo chủ, ngươi tuy là cha ruột của giáo chủ chúng ta, nhưng giáo chủ ma giáo bây giờ suy cho cùng họ Bách Lý, còn không phải họ Thu. Ta thân là Thiên Cơ đường chủ, theo hầu giáo chủ chính là bổn phận, đâu phân cung hay không cung cái gì. Xin lão giáo chủ không cần khó xử giáo chủ, Bạch Tố tuy là nữ tử, cũng không để mạng trong lòng.”

Nói rất hay! Không hổ là người được việc nhất ma giáo ta! Đợi ta trở về lột Thiên Toàn đường chủ La Việt, để Giang Bạch Tố lên đỉnh!

Trong lòng ta đang khen ngợi nàng, họ Thu lại đột ngột túm bả vai ta ném về phía sau, ném ngang ta xa mấy bước. Ta vốn tưởng y lại muốn ném ta xuống đất, không ngờ lần này lúc rơi xuống lại hết sức vững vàng, lộ ra công lực phi phàm, ra tay cực có chừng mực.

Sau khi ném ta, y liền một phen kẹp cổ Giang Bạch Tố, hạ giọng tra hỏi: “Ngươi giao cho Bách Lý Phong Cương là thuốc gì, thuốc giải ở đâu?”

Ta thực sự là sợ nàng không cẩn thận nói ra cái gì, vội vàng bước lên hai bước một chưởng hướng về phía đại huyệt trên cánh tay họ Thu. Y ngay cả đầu cũng không quay lại, một ngón tay chạm vào lòng bàn tay ta. Ta vội vàng dựng bàn tay làm đao, bổ về phía sau gáy y, lại bị hai ngón tay y bóp về phía mạch môn…

Sắc mặt Giang Bạch Tố dần tái đi, liều mạng níu tay Thu Lam Tự hét về phía ta: “Giáo chủ không thể! Chớ vì thuộc hạ hiềm khích với lão giáo chủ!”

Ta với y hiềm khích lớn, không thiếu đánh lần này!

Ta mỗi chiêu tàn nhẫn, như gió mạnh tấn công về phía y. Thu Lam Tự “ừm” một tiếng hất Giang Bạch Tố ra, nhưng cũng cũng không chính thức coi ta thành đối thủ, mà là đặt tay phải sau người, thản nhiên đứng ở nơi đó, tùy tay phá chiêu, liền hóa giải chiêu thức ta vắt óc lĩnh hội thành vô hình.

BOSS chính là BOSS, ta một công bia đỡ đạn cũng không nên quá tham vọng tùy tiện luyện một chút là có thể đạt được đẳng cấp BOSS, đó là tình tiết nhân vật chính mới có thể gặp được.

Dưới chân ta lại lảo đảo một cái, giữa cổ tay khi siết khi buông, bèn cảm giác như rơi từ giữa đám mây, nhẹ như bay rơi lên giường nhỏ, không biết sao một thân lực đạo đều bị gỡ xuống, ngọ ngoạy mấy lần đều không đứng dậy được.

Tiếng kêu sắc nhọn của Giang Bạch Tố từ nơi xa truyền đến, nghe được mà ta muốn hộc máu luôn: “Lão giáo chủ, chẳng qua là một đứa bé mà thôi, có giáo chủ muốn sinh bao nhiêu cũng có, ngài ngàn vạn không thể nhất thời xúc động phẫn nộ, đúc xuống sai lầm lớn chứ!”

“Đứa bé?” Thu Lam Tự đột ngột vặn người, nhìn không ra động tác nào đã bay tới trước mặt ta, một phen đặt ta trên giường nhỏ, siết chặt cổ ta. “Chớ đem lời nói dối tràn cung mây như thế ra lừa gạt bản tọa. Ngươi vào Lam Dương cung mới mấy ngày, dù có thực sự tư thông với người khác, cũng không nhanh như vậy đã có con. Nàng kia lấy cho ngươi rốt cuộc là thuốc gì, cho ai uống?”

Giang Bạch Tố la lên “Lão giáo chủ, đó thực sự là thuốc sẩy thai! Là ta từ chỗ Ngọc thần y Hồi Xuân đường cầm tới, ngài nếu không tin cứ việc sai người đi tra. Tuy giáo chủ đạo đức cá nhân có thiếu sót, nhưng hắn tình cha con sâu nặng với lão giáo chủ, tuyệt không có tâm tư phạm thượng.”

Còn là thuốc cầm trong tay tiểu thụ kia? Nếu để hắn cũng biết… sẽ không thực sự có cái ngày ngay cả độc giả cũng biết ta mang thai chứ?

Ta quả thực cũng có thể nghe thấy khớp hàm mình vang lách cách, tay chân lạnh giống như ngâm qua nước đá. Thu Lam Tự nhìn bộ dạng này của ta, ánh mắt cũng tối sầm lại. Ta cho là y cuối cùng không nhịn được muốn xuống tay với ta, y lại giơ tay lên kìm nén cơn giận dữ dặn bảo đệ tử: “Kéo hết cung nhân hầu hạ thiếu cung chủ xuống khảo vấn, bản tọa sẽ đợi ở đây, hôm nay nhất định phải tìm ra tiện tỳ to gan ấy! Cả nữ tử này cũng cùng kéo xuống, nàng nhất định biết nội tình.”

Giang Bạch Tố nghiêm nghị kêu lên: “Giáo chủ yên tâm, thuộc hạ không biết gì hết!”

Ta cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn một thuộc hạ trung tâm tài giỏi duy nhất bị y hành hạ, vội vàng kéo cổ tay áo y kêu lên: “Việc này Bạch Tố hoàn toàn không biết chuyện, ta chỉ bảo nàng thay ta mang thuốc tới, chưa từng nói với nàng cái gì. Ngươi hà tất làm khó một nữ tử nhỏ bé?”

Thu Lam Tự cười lạnh nói: “Không khó xử nàng, ta liền khó xử ngươi đi! Gọi Tôn đại phu lập tức qua đây, xem một chút thiếu cung chủ cách cái chết có còn bao xa nữa, cho hắn uống đan dược treo mạng, đưa đến hình phòng, do bản tọa tự mình thẩm vấn!”

Cũng lúc này rồi ngươi còn kiên trì gọi lang trung gì, trực tiếp sai người áp giải ta vào hình phòng không phải được rồi? Tiếp tục đọc “Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 29”

Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 28

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 28 – Phá thai

Nếu không rời khỏi Lam Dương cung, chỉ sợ mệnh của ta đây sẽ đứt tại đây.

Loại công bia đỡ đạn phổ thông như ta, mỗi ngày đặt trước mặt BOSS cuối ngay cả nhân vật chính gánh cũng tốn sức, chỉ uy áp đẳng cấp đã ép tới mức ta hết hơi, huống chi y còn luôn ôm ác ý lớn nhất với ta — y vốn cảm thấy ta là thụ đê tiện xuyên vào thân thể nhi tử y, hàng ngày có việc hay không là phải đả kích trào phúng ta một trận, càng thêm là lúc tắm gội rịt thuốc.

Từ sau ngày đó, y đã sai người trực tiếp dọn đệm chăn của ta lên giường nhỏ gian ngoài phòng ngủ của y, đúng như lời y nói hôm đó, đi lại ngồi nằm của ta, nhất cử nhất động đều thoát không khỏi nơi ánh mắt y nhìn thấy, chút quyền riêng tư cũng không có.

Càng đòi mạng hơn là, trong bụng ta vẫn còn cục thịt ngày một lớn. May mà trong Lam Dương cung dược vật thần diệu, vết trên người ta chưa quá mấy ngày đã toàn bộ tan đi, nếu không theo như cái loại thượng pháp Thu Lam Tự mỗi ngày thay ta bôi thuốc đó, chuyện có thai nhất định cũng không giấu được y.

Hừ! Không phải lên giường mấy lần với cha ta ư, liền muốn bày uy phong bố mày trước mặt ta? Nam nhân từng leo giường ta cũng nhiều, tương lai đến trước mặt nhi tử ta, cũng chẳng qua là một người trong võ lâm nho nhỏ giẫm dưới chân mà thôi!

Ôi… Vẫn là đừng nhắc tới nhi tử, nhắc tới nó càng không có cách nào sống.

Lúc này mới lại qua chưa đến một tháng, chỗ bụng dưới đã có thể nhìn ra được hơi nhô lên. May mà ta mấy ngày nay gầy rất nhiều, quần áo trước kia vừa người bây giờ mặc đều vô cùng rộng, còn có thể che giấu một hai. Nhưng qua thêm vài ngày, còn có thể vẫn giấu giếm được người khác sao?

Không chỉ là bụng không dễ che giấu, thân thể này của ta cũng là ngày một yếu. Hiện giờ soi soi gương là nhìn ra được sắc mặt than chì, hốc mắt hãm sâu, mỗi ngày tới buổi chiều hai má càng là giống như hỏa thiêu. May mà y thuật của tiểu thụ kia là tác giả bật hack, không phải tổ truyền của Lam Dương cung, họ Thu cũng không giỏi y thuật, chỉ cho ta là sau khi xuyên qua hàng đêm xuân tiêu hao rỗng thân thể, chỉ đốc thúc ta tăng cường luyện công, cũng không có động tác dư thừa.

Y không biết, trong lòng ta lại là rõ ràng, thân thể này đích thực là bắt đầu hư hại từ trong ra ngoài. Nếu không thể nhanh chóng làm sảy đứa bé này, tương lai ta cũng chỉ có nước dầu khô đèn tắt.

Ta nếu chết trong cung này, nhất định là thân bại danh liệt không nói, trăm năm cơ nghiệp ma giáo, cũng sẽ bị họ Thu này nhẹ nhàng linh hoạt chiếm đoạt.

Dựa vào cái gì? Ma giáo là một tộc Bách Lý ta tối mày tối mặt hàng trăm năm, mới có phần gia nghiệp này. Thu Lam Tự chẳng qua là từng ngủ với cha ta mấy giấc, đã ưỡn mặt tự xưng là lão giáo chủ gì đó, nay lại hại nhi tử duy nhất của cha ta, ma giáo này chính là nhà y?

Lúc ta còn sống, y đã dám cầm tù giáo chủ ta đây, nhốt đường chủ của ta; đợi sau khi ta chết, trên dưới ma giáo còn không phải bị y rửa sạch một trận, một người trung tâm hướng về Bách Lý gia cũng khó lưu lại tính mạng?

Ta một thân không nhẹ, truyền thừa huyết mạch Bách Lý gia, số mệnh ngàn vạn đệ tử ma giáo đều gánh trên người ta, há có thể cứ bó tay chịu chết ở đây?

Nếu như vẫn còn trong ma giáo, ta làm giáo chủ có cái gì dặn bảo, đệ tử bảy đường phía dưới ai không phải chen lấn thay ta xử lý tốt? Nhưng trong Lam Dương cung, có họ Thu đè, thiếu cung chủ ta đây chẳng qua là treo cái tên, trải qua không khác gì tù phạm, vô luận võ công uy nghi đều hoàn toàn không có chỗ dùng, đành phải bỏ mặt mũi dùng một chiêu mất mặt nhất — Tiếp tục đọc “Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 28”

Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 27

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 27 – Giao lưu cảm tình

Chỉ ầm ĩ một lát như thế với Thu Lam Tự, ta đã cảm thấy toàn thân mềm oặt, mồ hôi như mưa, đi đứng hơi run run. May mà y nhấc cổ áo xách ta trên không, nếu không ta cũng không dám bảo đảm chính mình còn có thể đứng cao như vậy nhìn thẳng y hay không.

Y hiển nhiên cũng nhìn ra được ta chỉ là miễn cưỡng chống đỡ mà thôi, cũng không có thực lực tương xứng với thái độ này, tiện tay quăng ta vào một cái ghế khác. Lam Dương cung tự có đệ tử lên một lần nữa xếp món ăn trên bàn tiệc, lần này Thu Lam Tự lại là trực tiếp điểm huyệt đạo của ta, gắp lên một đũa thức ăn chay, trực tiếp bóp má ta ép ta mở miệng nuốt xuống.

Cho ăn mấy miếng, mới để đũa xuống nói: “Bản tọa chịu không biết ngươi là lấy sức mạnh từ đâu ra, trong Lam Dương cung của ta còn dám không lo ngại gì, đối chọi gay gắt với cung chủ ta đây như vậy. Ngươi là nghĩ rằng ngươi xuyên thân thể của Bách Lý Phong Cương, bản tọa sẽ không nỡ giết ngươi; hay là cảm thấy nhân tình của ngươi là minh chủ võ lâm, Lam Dương cung ta đắc tội không nổi y?”

Ta vốn là nhắm mắt ngồi ở chỗ kia thở gấp, nghe vậy trong lòng giận dữ, bỗng mở mắt ra trừng y. Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ trên người y cũng phải để lại một nghìn tám trăm cái lỗ trong suốt rồi. Thu Lam Tự thần sắc nhàn nhạt, tình cảm căm ghét đối với ta dường như không nhận ra, vươn tay vặn cằm ta lên.

“Bách Lý Phong Cương đích thực là huyết mạch duy nhất trên đời này của ta. Nhưng ta cả đời chỉ vì Giải Nhan và Yên nhi mà sống, vốn đã chưa từng nghĩ để lại hậu tự, cho dù gã thực sự sống… cho dù gã thực sự sống… Hừ, ngươi chẳng qua là kẻ xuyên việt không biết ở đâu ra, ngươi thật cho là, chỉ bởi vì cái xác này là con ruột của ta, ta có thể năm lần bảy lượt khoan dung ngươi ư?”

Ta gắng sức xoay đầu muốn tránh ngón tay y, lại bị y bóp chặt xương cốt, khẽ động liền cảm giác dưới ngón tay gia tăng rất nhiều sức lực, dường như cằm dưới cũng sắp bị người bóp nát. Lòng ta biết y hạ được độc thủ như vậy, bèn không lại so sức với y nữa, chỉ nhắm mắt lại không nhìn y.

Mặc dù không nhìn, lại không ngăn nổi những ngôn từ chói tai nhói lòng ấy. Thanh âm của Thu Lam Tự ngày càng gần, ngay cả tiếng hít thở dường như mang theo hàn ý ấy cũng hơi nghe được. “Nếu ngươi còn đợi minh chủ võ lâm kia qua đây cứu, vậy không cần nữa. Hơn tháng trước y không biết phát bệnh điên gì, một mình cưỡi ngựa chạy lên Xử La sơn đòi người với bản tọa…”

Tiển Băng Nhận đã lên Xử La sơn? Y phát điên cái gì, chẳng lẽ Ngọc Lam Yên chung sống với y thời gian dài như vậy còn không có làm cho y bình thường, y còn tính toán ghép cặp minh chủ võ lâm cùng giáo chủ ma giáo gì đó?

Người này là thiếu đánh chết Bách Hiểu Sinh mới có thể bình thường chút sao?

Ta vừa nghĩ tới y là không nhịn được sầu đến hoảng thay cha mẹ người nhà y, càng sầu là người này bây giờ còn không tính toán thành thật đi tuyến đường công bia đỡ đạn của y, lại còn chạy tới Xử La sơn tìm ta.

Có lẽ sắc mặt ta quá khó coi, trên tay Thu Lam Tự lại gia tăng mấy phần khí lực, đau đến mức ta đột nhiên mở mắt ra, chỉ cảm thấy phần dưới khuôn mặt đều đã tê dại.

Khuôn mặt y mơ hồ chiếu vào trong mắt ta, lại mang theo một tia tiếu ý âm lãnh: “Ngược lại là có một tin tốt muốn nói cho ngươi. Tiển Băng Nhận kia bị bản tọa ấn một chưởng ngay ngực, mấy tháng nay ngay cả đứng dậy sợ cũng không thể. Đến lúc đại hội võ lâm cũng chỉ có thể gắng gượng đứng lên, tuyệt không dư lực giành thắng lợi với ngươi… Bằng chút bản lĩnh bé nhỏ này của ngươi, đến lúc đó cũng nhất định có thể thuận lợi áp đảo mọi người, mang Yên nhi về Xử La sơn.”

Nói những cái này làm gì. Tiển Băng Nhận sống hay chết, lại có quan hệ gì với ta.

Ta chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, mồ hôi lạnh theo cần cổ chảy thẳng vào bên trong quần áo, má lại thiêu đến nóng hổi, nào đâu có tâm trạng để ý đến y. Thu Lam Tự đợi rất lâu, thấy ta vẫn không đáp lời, cuối cùng buông cái tay kia ra, tiện thể giải huyệt đạo trên người ta, dặn bảo đệ tử: “Mang thiếu cung chủ đi tắm thay quần áo, nhớ kỹ, hầu hạ gã toàn bộ cần nữ tử, lúc tắm gội các ngươi chỉ trông ở ngoài cửa, không được vào trong hầu tắm.”

Tay chân vừa có thể hoạt động, ta liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Lam Dương cung cung quy nghiêm ngặt, một bên có nữ đệ tử tiền hô hậu ủng nâng ta trong lòng. Ra ngoài phòng tắm, những thị nữ ấy không dám dựa sát, chỉ chuẩn bị xong khăn buộc tóc bột tắm các loại liền cung kính thối lui.

Thu Lam Tự tính tình cổ quái, thay đổi thất thường, võ công lại thật sự cao đến tuyệt đỉnh, ngay cả ta ở trước mặt y cũng luôn bị khí tràng y áp chế, chỉ nói một lúc là cảm thấy rất căng thẳng mệt mỏi. Ngâm trong ao một lát, trên người ta đã thấy hơi ửng hồng, cái loại cảm giác hư hàn lúc trước đó cũng giảm bớt không ít, liền đứng dậy lau ố nước. Tiếp tục đọc “Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 27”