Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 34

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Vẫn kịp lên bài nhân dịp Valentine nạ 💖

Chương 34 – Ánh bình minh

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, liền thấy toàn thân khô nóng, từ sau lưng bị người ôm choàng lấy, tay người kia còn vòng qua trước người nắm phân thân của ta, ngón tay trượt qua từng cái phía trên. Ta còn cúi đầu nhìn một chút, vật dựng đứng dữ tợn kia căng ra trong tay y càng tinh thần mà dựng đứng, khiến người ta nhìn một cái là sẽ cảm thán dũng mãnh phi thường.

Không phụ là bộ dáng đại ma đầu thiên hạ vô song nên có.

Ta hài lòng nhìn tiền vốn đáng kiêu ngạo này của mình, bỗng nhiên cảm thấy cái đặt bên trên kia có hơi chút chướng mắt. Rõ ràng là sinh ra thon dài thanh tú đẹp đẽ, khung xương rõ ràng, vừa nhìn chính là tay mỹ nhân, vì sao ta lại không thích nhìn nó chứ?

Đã không thích, thì lôi nó xuống. Ta đường đường giáo chủ ma giáo chẳng lẽ còn có thể uất ức bản thân? Ta giơ tay lên muốn lôi cái tay kia xuống, lại cảm thấy bức tường thịt phía sau đang dựa vào nghiêng về phía trước một cái, ép tới mức ta gần như nằm sấp trên giường. Sau tai bị người khẽ cắn một cái, một âm thanh nghe thế nào không dễ nghe thế ấy vang lên trầm thấp: “Coi như tỉnh rồi?”

“Ừm… A!”

Ta lúc này mới nhớ ra đây là đâu, phía sau ta là ai. Tối qua ta sao lại nằm ngủ trên giường y? Y sáng sớm này lại muốn làm gì, còn thật muốn tuyên dâm ban ngày à? Không đến mức chứ, y dù gì cũng là một nhân vật hiếm có trên giang hồ, giờ này đang nên dậy luyện võ…

Ta vừa nghĩ vừa duỗi tay xuống, tính không để lộ dấu vết nhấc tay y lên, họ Thu lại nắm cái tay kia càng chặt hơn chút, nhanh chóng vuốt từ trên xuống dưới mấy lần, khiến ta cả kinh toàn thân cứng đờ, vừa muốn bảo y mau dừng cái tay kia lại, vừa có chút cầm lòng không đậu chuyển động eo lên theo tay y.

Sau gáy và mang tai bị y gặm vừa mềm vừa đau, dính một mảng nước bọt, khi hơi thở thổi lên trên đều cảm thấy nổi da gà từng đợt. Không được, làm tiếp chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, ta vội vàng mở miệng nói to: “Cha, sắc trời không còn sớm, hay là dậy trước đi, đừng để đệ tử ngươi chờ lâu.”

Động tác của y bỗng dưng dừng lại, miệng cuối cùng rời khỏi đằng sau gáy ta, kinh ngạc hỏi: “Ngươi sao lại chịu gọi ta cha rồi ?” Nói xong liền dời cái tay vừa mới chạm vào hạ thân ta lên trên trán, sờ hai cái, lại lẩm bẩm: “Không phát sốt mà, chẳng lẽ quỷ nhập vào người rồi?”

Ta đẩy cái tay bẩn ấy ra, không khách khí chút nào trả lời: “Gọi ngươi cha là nhắc nhở ngươi, ta là con đẻ của ngươi, không phải người ngươi nên làm trên giường!”

Y lại cười phá lên, cũng không trả lời, chống người dậy, vặn mặt ta qua hôn luôn lên. Lại dịu dàng hơn lúc trước mấy phần, không đấu đá lung tung trong miệng ta nữa, sức lực lúc gặm môi ta cũng nhẹ nhàng hơn chút, chỉ lấy đầu lưỡi đùa ta, cuốn làm ta thở hổn hển, chỉ có thể thuận theo tiếp nhận dưới thân y, nuốt xuống nước bọt y đưa vào trong miệng.

Sau khi nụ hôn này kết thúc, y mới lại đặt tay phía trên thằng nhỏ của ta, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái lỗ trên đỉnh đó. Kích thích như thế thật sự quá mạnh, ta vốn bị y hôn có chút thần chí mơ màng, lúc này khoái cảm cực mạnh cuộn trào mãnh liệt mà đến, thân thể gần như sắp bắn lên, còn chưa kịp che giấu, đã phát ra một tiếng nức nở ngắn ngủi.

Y buông tay ra một chút, cũng đặt vật kia của mình lên, đỡ tay ta hợp hai nghiệt căn kia một chỗ cọ xát, cúi người cười khẽ: “Nếu ngươi không phải con ta, bằng thứ tư sắc bản lĩnh này, cũng xứng được bản tọa hậu đãi như thế?”

Đây gọi là hậu đãi? Ta hậu đãi ngươi như vậy được không? Ta mở miệng muốn mắng, cái tay phía dưới kia lại chuyển động càng nhanh, thứ nóng hổi rắn chắc đó của y cấn vào ta, khiến ta càng thêm hứng khởi, vừa ra khỏi miệng chính là tiếng rên rỉ yếu ớt, không thành câu, đành phải cắn chặt răng nuốt âm thanh ấy lại.

Họ Thu đang làm, lại rút vật của mình kia ra ngoài, tách chân ta ra, rạp người xuống, dùng đầu lưỡi khẽ liếm huyệt khẩu.

Loại kích thích ấm mềm ẩm ướt này lại so với bình thường dùng tay càng khiến người ta khó mà tiếp nhận, cảm giác nhục nhã càng là ùn ùn kéo đến. Ta khép đôi chân lại, muốn bảo y đừng chạm vào chỗ ấy nữa, lại bị y dùng lực tách chân ra, nâng hai mông tỉ mỉ liếm, dường như muốn liếm từng nếp nhăn.

Lưỡi y sau đó càng dò thẳng vào trong, mặc dù không đi sâu, nhưng luôn kiên nhẫn một vào một ra, tóc dài trên đầu y xõa xuống, đang phất tại đỉnh thứ kia, từng cú trêu người ta tê dại khó nhịn.

Đến khi y chân chính tiến vào trong cơ thể ta, ta đã quên lúc nãy đang tức giận cái gì với y, chỉ muốn ôm y thật chặt, bảo y cử động nhanh hơn chút, để làm dịu phiền muộn trống rỗng thăng lên từ đáy lòng. Vật kia vào sâu ra nông trong cơ thể ta, nóng rực to lớn căng khiến trong bụng ta tràn đầy, trên người cũng nóng bỏng giống như chỗ đó, ủi toàn thân ta mồ hôi nhễ nhại, chân vòng ngang hông y trượt mấy lần, không vòng được nữa.

Về sau đầu óc ta trống rỗng, ngay cả kiềm chế tiếng kêu cũng không biết, chỉ biết gắng sức vịn lấy y, nhấp nhô theo động tác của y. Thu Lam Tự dứt khoát nâng chân ta lên gác trên vai, mạnh mẽ vọt vào, mãi đến khi ta dự đoán eo cũng sắp rời ra, y mới dường như hết sức nằm sấp trên người ta, vẩy một luồng nhiệt vào trong cơ thể ta.

Ta cũng bị y ủi tới mức toàn thân run rẩy, phía trước không cần người chạm đã bắn ra, trước mắt một mảng trắng lóa, xụi lơ trên giường như sắp chết.

Qua rất lâu, ta mới hồi phục tinh thần lại, cảm giác Thu Lam Tự đang dùng vải lau chất dịch nhớp nháp chảy xuống giữa đùi ta. Ta khẽ “a” một tiếng, muốn xin y cái khăn tự mình lau chùi, lại thực sự không nâng nổi tay, chỉ có thể mặc ngón tay y đào khoét trong cơ thể ta. Có khi bị y đụng phải chỗ mẫn cảm cũng không dám biểu hiện ra, chỉ lo y nhấc thương lại làm, nhịn tới mức ta suýt nữa cắn nát môi.

Đều lau chùi xong, Thu Lam Tự mới thay ta đắp chăn lên, vỗ một cái lên má ta, oán hận nói: “Tiểu tử khốn nạn không biết tốt xấu, bản tọa hầu hạ ngươi thế này còn không hài lòng, nếu là người khác, bằng mọi cách nịnh hót bản tọa, bản tọa cũng lười liếc hắn một cái!”

Ta cũng lười nhìn ngươi ngươi biết không? Ta thầm bĩu môi, nhắm mắt lại luôn nằm xuống liền ngủ. Dù sao đang ở trong cung này, trốn cũng trốn không thoát, chi bằng an tâm nuôi đứa bé mất mặt này, ngày nào đi ra ngoài, e rằng cũng sẽ không thể tìm thấy người như thế này cho nó ăn như thế, trước tiên tích lũy chút dinh dưỡng chuẩn bị cho tương lai đi.

Từ đó về sau, ta không gọi họ Thu là Thu cung chủ nữa, chỉ gọi y cha, ngóng trông y có một ngày có thể lương tâm trỗi dậy, đừng nuôi ta như nam sủng nữa.

Có điều từng ngày qua như vậy, y vẫn không hề có ý hối lỗi. Ban ngày thái độ đối với ta trái lại tốt hơn nhiều, không giống lúc trước gặp mặt như kẻ thù; buổi tối thời gian an thai lại là ngày càng dài, đủ loại thủ đoạn khiến ta cũng hoài nghi y căn bản không phải vì cái bụng của ta đây, chính là vì thỏa mãn dục vọng bản thân.

Qua hơn một tháng, Thu Lam Tự bỗng nhiên đưa ta vào trong phòng nghị sự, nói là có người muốn gặp ta. Ta cẩn thận suy nghĩ, trong sách này còn chưa có người dám đến Lam Dương cung gây rối, Tiển Băng Nhận người lần trước gây đến trước mặt y đã bị đánh cho không thể tự gánh vác cuộc sống, người có thể sống tiến vào cung này… Chẳng lẽ là tiểu thụ kia?

Thu Lam Tự cúi đầu uống trà, không nói cái gì, ta cũng chỉ đành cúi đầu uống trà, đợi một lúc những đệ tử kia mới dẫn người đi vào.

Dẫn đầu lại là Giang Bạch Tố, phía sau đi theo sáu người áo đen, trẻ có già có, trước vạt áo đều thêu hoa văn ngọn lửa, vạt dưới ai nấy khâu bắc đẩu thất tinh. Vào cửa, liền quỳ luôn xuống, cúi đầu hô: “Gặp mặt giáo chủ, gặp mặt lão giáo chủ!”

Đó là bảy vị đường chủ của ma giáo ta kia!

Người của chính ta bản thân rõ ràng, Giang Bạch Tố có thể chui vào Lam Dương cung đã cực kỳ bất ngờ, mấy người còn lại này có thể ăn mặc chỉnh tề như thế đi vào, tuyệt đối là Thu Lam Tự giơ cao đánh khẽ cho bọn họ, không thể nào là bọn họ bỗng nhiên có tiền đồ, xông được vào Lam Dương cung.

Gặp lại bọn họ thật sự là dường như đã có mấy đời, nhớ ngày đó hoa cúc của ta vẫn còn thuần khiết, bây giờ đã sắp sinh con… Hốc mắt ta nóng lên, vội kêu lên: “Mấy vị đường chủ vất vả rồi, đứng lên trả lời.”

Trong Lam Dương cung tự có người hầu chuyển ghế gấm đến cho bọn họ ngồi xuống, mọi người còn chưa an tọa, Thu Lam Tự đã mở miệng trước: “Tháng sau chính là đại hội võ lâm, ngươi tuy rằng đang ở Lam Dương cung, nhưng dù sao vẫn là giáo chủ ma giáo, những đường chủ này chung quy phải theo ngươi cùng đi để tạo cảnh tượng hoành tráng. Còn có nhiều đệ tử hơn đang tới đây, ngày sau đều sẽ tới cung này gặp ngươi.”

Đại hội võ lâm, ta cũng đợi đã lâu rồi.

Ta mỉm cười, gật đầu đáp: “Bản tọa mấy ngày qua lơ là luyện võ, trên đại hội võ lâm nếu muốn một lần kinh sợ quần hùng, không thiếu được còn phải mượn thế của cha. Chỉ không biết đến lúc đó ta là mang Ngọc Lam Yên về ma giáo hơn, hay là trực tiếp về Lam Dương cung?”

Y vô cùng hưởng thụ thái độ này của ta, buông chén trà, ho một tiếng nói: “Về ma giáo đi. Mặc dù đoạn tình tiết hắn trốn thoát từ trong lòng đất đó không sửa cũng phải sửa rồi, nhưng mà cũng phải để thủ hạ ngươi đường chủ gì gì đó ngược ngược hắn, nếu không độc giả cũng thấy không đủ. Nhưng mà ngươi phải cẩn thận chút, đoạn đường này xa xôi cách trở, ta mặc dù cũng có thể âm thầm đi theo các ngươi, nhưng lại không thể chăm sóc thân thể ngươi như bây giờ.”

Ta đương nhiên gật đầu xưng dạ, còn ân cần hỏi y: “Nếu không cha ngươi hay là cho ta quyển bí tịch đó, ta cầm đi đặt về trong quan tài cha ta, như thế đoạn tình tiết chạy trốn ấy cũng không cần sửa nữa.”

Thu Lam Tự hài lòng cười nói: “Ngươi nghĩ thật chu đáo, quả nhiên vẫn là không sửa thì hơn.” Bèn đứng dậy, phủi phủi áo dài liền đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Thuộc hạ của ngươi mới đến, ắt có một vài lời tri âm muốn nói, bản tọa sẽ không nghe tại đây, buổi tối lại nói cho cha các ngươi thương lượng ra cái gì đi.”

Họ Thu cuối cùng đã đi, nhưng những đệ tử kia trong Lam Dương cung còn tận chức tận trách trông bên cạnh, ta cũng nói không ra lời tri âm gì. La Việt lại đứng lên, kéo theo bảy vị đường chủ đồng loạt lạy, khóc nức nở chảy nước mắt nói: “Thuộc hạ vô năng, làm giáo chủ chịu khổ rồi!”

Khóc sơ sơ mấy tiếng, đầu gối bước lên lay tay áo ta thấp giọng hỏi: “Giáo chủ ngài là khi nào xuyên qua, có ký ức của giáo chủ tiền nhiệm chúng ta không? Thuộc hạ là Thiên Toàn đường chủ trung thành nhất ma giáo, vẫn yêu thầm giáo chủ, quyển tiếp theo ngài làm nhân vật chính nhất định phải mang theo thuộc hạ lên sàn nhiều hơn…”

Ta một cước đá hắn ngã lăn trên mặt đất, ánh mắt quét qua nét mặt từng người còn lại kia, thấy bọn họ đều cúi đầu xuống không dám mở miệng, mới hạ giọng phân phó nói: “Thu lại chức Thiên Toàn đường chủ của La Việt, Thiên Cơ đường chủ Giang Bạch Tố có công hộ chủ, thăng làm Thiên Toàn đường chủ, các đường còn lại theo thứ tự thăng cấp, La Việt tạm tha làm Dao Quang đường chủ!”

La Việt còn muốn nhào lên khóc, ta đã chán ghét tránh sang bên cạnh, Giang Bạch Tố nhanh tay nhanh mắt điểm huyệt đạo của hắn kéo xuống, quỳ lên trước nhất biểu lộ lòng trung. Ta cũng không cần nàng nói cái này, vỗ một cái trên vai nàng bảo nàng đứng lên, liền hỏi tới chính sự trong giáo.

Giang Bạch Tố giờ đây thành Thiên Toàn đường chủ, đáng ra nên thay mọi người bẩm báo, nhưng nàng vẫn xen lẫn trong Lam Dương cung, việc này đành phải do La Việt đã mất địa vị tới nói. Thừa khi La Việt bẩm báo giáo vụ, ta bèn lấy phương pháp truyền âm nhập bí hỏi Khai Dương đường chủ Xích Lực Tử lớn tuổi nhất trong giáo ta: “Xích đường chủ có biết giáo chủ tiền nhiệm giáo ta mất như thế nào?”

Xích Lực Tử biến sắc, vội vàng che giấu, giả vờ uống trà đáp: “Điểm này tác giả đã sửa trong thiết lập bản giáo, lão giáo chủ là vì bị Thu cung chủ vứt bỏ, sinh khó mà chết. Giáo chủ nghĩ thế nào hỏi cái này? Giáo chủ ngài… là xuyên từ đâu tới, không nhìn thấy thiết lập à?”

Ta trầm mặt, lạnh lùng đáp: “Xuyên việt cái gì, đều là thứ lừa gạt người ngoài, các ngươi còn nhìn không ra bản tọa là thật hay giả? Ta hỏi ngươi, lão giáo chủ năm đó mang thai bản tọa, ngươi chắc chắn từng hầu hạ, ngươi có biết… có biết có phương pháp nào có thể che giấu cái bụng này?”

Hắn bóp chặt lấy chén trà, ngơ ngác nhìn về phía phần eo đã lộ ra vẻ hơi thô chắc của ta, quỳ xuống ngay tại trận, đầu gối tiến mấy bước đến trước mặt ta, ôm ta gào khóc: “Giáo chủ, ngài… ngài sao có thể là thụ? Tiển Băng Nhận mới là công năm mà! Ngài một công bốn sao có thể không công được y? Nếu không ngài thu La Việt vào phòng đi, mấy ngày này ngài cần phải hành phòng nhiều mới phải!”

Mọi người trong phòng đều liếc mắt, ta bị lão già này làm cho tức đến độ gan ruột muốn nứt ra, nhấc tay liền vỗ hắn ra ngoài. Mới muốn xử lý Xích Lực Tử, La Việt đột nhiên quỳ một bên kêu lên: “Giáo chủ, thuộc hạ mặc dù ái mộ giáo chủ, nhưng thực ra thiết lập cũng là công, không thể làm thụ của thụ được… Dao Quang đường chủ vốn là người Hồ, bộ dạng nhất định càng hợp ý giáo chủ, giáo chủ hay là thu hắn đi?”

Đường chủ ma giáo chúng ta quả thật quá nhiều rồi, sớm nên lột thêm mấy người.

Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 33

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương đầu tiên đăng trong năm mới ^^~

Chương 33 – Tà âm

Nữ tử kia đáp một tiếng, bỗng mở hầu âm liền hát: “A a a a a, a…” Ngược lại là đầy ắp tình cảm, giọng cũng rất cao, chỗ tây vực chúng ta… Nữ tử giọng cao thì nhiều, nhưng không có loại phương pháp hát này. Quả nhiên không hổ là cố hương người xuyên việt, không, là bài hát thế giới đó của tác giả truyền đến, rất lạ. Nàng a nửa ngày lại gõ nhịp “đa đa đi” “đa đa đi”, ta vốn còn muốn nghe thử cái gọi là mười đại kim khúc là cái gì, đợi nửa ngày thật sự đợi không được, trái lại bị nàng ngâm nga có chút buồn ngủ, dựa đầu giường nghiêng một lát, thực sự đã chìm vào giấc mộng.

Đang chiêm bao treo ngược Thu Lam Tự lên quất, trên mặt bị người ta vỗ mấy cái, tiếng lão già chết tiệt kia vang lên thật trầm, nói bên tai ta: “Mau tỉnh lại, ngươi không phải thích cái này à? Sao vừa nghe đã ngủ rồi?”

Ta nhất thời còn thoáng mơ mơ màng màng, lắng nghe ở chỗ kia vẫn còn ngâm nga “a í a í”, cũng hạ giọng đáp y: “Hử? Nàng không phải còn đang luyện giọng à? Đợi lát nữa hát hẵng gọi ta. Buồn ngủ quá…”

Ta nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, nhưng nghe Thu Lam Tự dặn bảo bên ngoài: “Đừng ngâm nga nữa, nhặt cái kim khúc đó ra hát.”

Giọng ca bên ngoài tức khắc dừng lại, trong âm thanh diễm lệ của nữ tử kia có vài phần tủi thân, nhu nhu nhược nhược vang lên: “Lão cung chủ không biết, đây chính là đứng đầu thần khúc Bách Hiểu Sinh công tử chọn kỹ càng, tên là ‘Thấp thỏm’ (1), nói là người nghe đều sẽ thấp thỏm trong lòng, từ đó không buông nổi bài hát này đấy. Ngài nếu không tin, có thể hỏi thử thiếu cung chủ, đây có phải bài hát hay hay không?”

Đây thật đúng là bài hát? Cũng thực sự nghe mà người ta thấp thỏm trong lòng. Ta nói vừa rồi sao lại cảm thấy có chút bực bội, té ra bài hát này chính là có tác dụng đó. May mà mấy hôm nay tâm bệnh của ta đỡ hơn không ít, nếu như còn chưa đỡ, sợ là đã phát bệnh ngay tại chỗ luôn đi? Ta tại đây ấn ngực thầm suy nghĩ, Thu Lam Tự lại liếc ta một cái, cất giọng dặn bảo bên ngoài: “Khỏi nhiều lời, đổi bài hát!”

Nữ tử kia đáp một tiếng, đàn sáo khắp phòng tức khắc lại vang lên, nhịp trống từng tiếng gõ lên lòng người, nghe so với ban nãy còn thấp thỏm hơn vài phần. Nữ tử kia lại chưa hát, trái lại cách bình phong nói to: “Bài ‘Trên cung trăng’ (2) này vốn là bài hát đối đáp nam nữ, chúng ta đều là nữ tử, hát bài này không hay, có thể mời thiếu cung chủ hân hạnh giúp nô gia mấy câu?”

Ngươi có là trên mặt trời ta cũng không biết, huống chi mới là cung trăng. Ta không cần suy nghĩ, mở miệng liền cự tuyệt: “Đổi bài hát là được, bản tọa là tới nghe bài hát, lại không phải hát rong.”

Âm thanh nữ tử kia tức khắc nghẹn lại, dừng một chút lại khẽ cười nói bên ngoài: “Thiếu cung chủ nói chuyện thật là dí dỏm. Đáng trách nô gia phúc mỏng, trước đây thiếu cung chủ tại bờ Tây Hồ một khúc ‘Mua bán tình yêu’ (3) kinh động thiên hạ, ai không hâm mộ? Hôm nay giáp mặt lại không được nghe thanh âm của thiếu cung chủ, mà thôi, ai nấy có số, không miễn cưỡng được.”

Thiếu cung chủ nàng nói là tiểu thụ kia phải không? Đúng vậy, chuyện Thu Lam Tự mang ta tới Lam Dương cung tác giả không viết, nếu cung nhân bọn họ không tự công bố, cho dù ai cũng sẽ không nghĩ ngờ trong cung này lại thêm một thiếu chủ. Loại nữ tử này đương nhiên cũng không có cơ hội gặp Ngọc Lam Yên, thấy ta và hắn tuổi xấp xỉ cũng hồ đồ nhận sai.

Có điều ta sao có thể so với người xuyên việt đứng đắn như hắn, những bài hát này ta còn chưa từng nghe, càng miễn bàn hát.

Ánh mắt Thu Lam Tự bỗng nhiên xoay xoay trên mặt ta, bèn lại hướng đầu về phía ngoài bình phong, thản nhiên nói câu: “Nam nữ hát đối ấy là có chút không hợp lễ pháp, chúng ta đây rốt cuộc không phải thế giới tương lai, vẫn là ngươi tự hát đi. Nếu trên cung trăng không dễ hát, đổi trên mặt trời cũng được.”

Nữ tử kia cũng không dám nói thêm nữa, đáp một tiếng lại hát lên. Nghe thêm mấy bài hát, đều là cái loại phong cách có thể khiến người ta mắc bệnh tim đó, ca từ cũng không vần không nhịp, căng tai cũng nghe không hiểu là gì lắm. Thu Lam Tự ngồi ngay ngắn, lỗ tai nghe bài hát, mắt cũng không ngừng nhìn về phía ta, ta cũng chỉ đành hăm hở tinh thần sẵn sàng ứng phó y. Về sau ta cuối cùng chống không nổi nữa, ngủ thiếp đi trong tà âm “cho ta” “cho ta”.

Lúc lại tỉnh đám mỹ nhân Cô Tô đó đã không hát ở bên ngoài nữa, bình phong cũng sớm thu lại, trong phòng chiếu sáng rỡ. Trái lại Thu Lam Tự khoác y phục nửa nằm nửa ngồi, ở bên người nhìn ta. Chuông báo trong lòng ta vang lên, vội vã đưa tay sờ hướng xuống phía dưới — may mắn, quần áo còn mặc trên người.

Họ Thu ngồi dậy, vô cùng tùy ý hỏi câu: “Ngươi đã tỉnh?”

Ta lập tức gật đầu, vén chăn lên bèn muốn xuống giường. Y ở sau lưng đột nhiên tới một câu: “Nữ nhân hôm nay kia nói không sai, Yên nhi ca hát rất hay. Năm ấy hắn vừa mới xuyên qua, bắt kịp ngày sinh của ta, đã hiến ca một khúc trong cung này, người đã nghe đều như mê như say… Ta đương nhiên cũng vậy.”

Ngọc Lam Yên có mọi mỹ đức nữ xuyên việt nên có, hát một bài coi là gì, khiêu vũ đánh đàn nấu cơm khâu quần áo hắn khẳng định không có gì không biết. Ta vốn muốn xuống giường, không biết sao lại đi không được, ngồi ở đó nắm chặt chăn đơn nghe y nói.

“Thực ra Yên nhi không biết hát, ta từ nhỏ nuôi nấng hắn lớn lên, đứa trẻ này tính tình vô cùng lanh lợi, ta và hắn đều biết hắn sống không quá mười sáu tuổi, sau đó sẽ có một người người gặp người yêu thay thế hắn sống tiếp.”

Tại sao không nói chuyện tiểu thụ kia? Ai muốn nghe câu chuyện thầy trò tình thâm gì đó của ngươi chứ. Ta đợi nửa ngày đợi không được đoạn sau, bèn quay đầu nhìn y, lại thấy Thu Lam Tự giương mắt nhìn tà dương ngoài cửa sổ, rất lâu mới tiếp tục nói. “Hắn không biết cái gì, cũng không hay thân thiết với ta. Hắn từng nói với người bên dưới, sợ ta quá thân thiết hắn, đến ngày đó sẽ khó chịu trong lòng; hắn còn từng nói, người kia sẽ thay hắn hiếu kính ta thật tốt, muốn ta chỉ biết là người kia tốt là đủ rồi…”

Thật là một đứa trẻ ngoan, đáng tiếc chết sớm, ta thấy hắn hơn tiểu thụ quái gở kia nhiều.

Ánh mắt y chuyển tới trên mặt ta, thần sắc dường như có chút đau khổ: “Sau khi Yên nhi chết, ta quả nhiên không nhớ hắn, chỉ nhớ cái tốt của Yên nhi mới xuyên tới này. Tình cảm mười mấy năm nuôi dưỡng, lại không sánh bằng mấy chữ nhẹ bay của tác giả, sư phụ ta đây làm, quả thật cũng không xứng nghe hắn gọi ta đây tiếng sư phụ.”

Ai không phải vậy, ta trước đây thấy tiểu thụ kia, cũng thiếu chút vì hắn vứt bỏ giang sơn thủ hạ không cần, theo như mạch suy nghĩ của tác giả chạy theo tình tiết đấy.

Ta nhất thời đau lòng, ma xui quỷ khiến an ủi y: “Chúng ta đều là nhân vật trong sách, tác giả viết như thế nào đương nhiên phải làm như thế, khó chịu cũng vô dụng. Người có sinh lão bệnh tử, người giang hồ chúng ta càng là kiếm ăn trên lưỡi dao, dù cho Yên nhi của ngươi không bị người xuyên, ngươi lại có thể bảo đảm hắn sống được bao lâu?”

Thu Lam Tự đưa tay đè huyệt thái dương, trầm mặc hồi lâu mới khẽ đáp: “Ngươi nói phải, người trong giang hồ đâu có thể được chết già. Con ta nếu không phải bị ngươi xuyên, cũng không qua mấy tháng sau sẽ chết, lại càng sẽ không thay Thu gia ta lưu lại con nối dõi. Nghĩ kỹ, ngươi xuyên qua với ta cũng không có hại gì, ta ngược lại có chút giận chó đánh mèo quá mức.”

Lần đầu nghe họ Thu nói tiếng người, ta cũng có chút kinh ngạc không biết phải làm sao mới tốt. Nếu như có bút giấy trong tay, ta thậm chí phải lấy ra ghi lại lời này, là chuyện kỳ dị nhất cả đời ta trải qua.

Y hơi giơ tay lên, liền kéo ta lại, thần sắc đã bình tĩnh lại, hòa hoãn hỏi: “Ngươi cũng biết ca hát giống Yên nhi sao? Ta bây giờ cũng muốn nghe thử bài hát, chỉ đừng giống như nữ tử kia hát làm cho lòng người loạn là được.”

Y còn thật coi ta là nam sủng? Trong lòng ta giận dữ, trở bàn tay vùng thoát khỏi tay y, đứng dậy bèn đi ra ngoài: “Bản tọa không phải hát rong, Thu cung chủ muốn nghe bài hát vẫn là đi tìm những mỹ nhân Cô Tô đó đi, thứ cho bản tọa hầu hạ không được.”

Y khẽ thở dài một tiếng, từ từ nói sau lưng ta: “Vậy cũng đúng, ngươi mặc dù cũng là người xuyên việt, suy cho cùng cũng không có quầng sáng nào trên người. Khúc ấy Yên nhi hát người người kinh diễm, ngươi hát nhiều nhất giống như nữ tử kia, còn không bằng chúng ta sớm chút đi ngủ, cũng tiện dưỡng thai.”

Lời còn chưa dứt, y đã vòng quanh eo ta từ sau lưng, tay nhẹ nhàng xoa nơi bụng dưới. Ta bẻ cái tay ấy mấy lần không ra, đành phải mặt dày cầu khẩn: “Hôm qua an đủ rồi, tháng sau hẵng nói có được không? Nếu không tin ngươi gọi Tôn đại phu tới…”

Tay y lại siết chặt, than bên tai ta: “Bản tọa bất hạnh, không có một nhi tử hiếu thuận, nhưng với thân thể của ngươi lại không thể không trân trọng. Sáng nay Tôn đại phu tuy nói thân thể ngươi mặc dù thấy đỡ, nhưng mấy ngày trước giày vò quá mức, phải tẩm bổ nhiều hơn mới được.”

Ta cắn chặt răng, bất chấp nói: “Bản tọa cũng mua vui cho cha là được, cung chủ tạm xin buông tay.”

Y quả nhiên theo lời buông tay, đi thong thả đến bên cạnh bàn tự mình rót chén trà, như cười như không nhìn ta. Bài nữ nhân kia hát ta vốn cũng không nghe mấy câu, bây giờ nếu hát chắc chắn là không được, nếu hát bài ta biết họ Thu chắc chắn cũng biết không phải bài hát tương lai… Không có cách nào, vậy hát bài nước ngoài đi, đoán chừng y cũng nghe không hiểu tiếng Quy Từ với tiếng Anh có gì khác nhau.

Ta mở miệng liền hát, từng câu lạc giọng sai nhịp, hoàn toàn không có chữ nào đúng điệu. Tiếng Quy Từ ta cũng học không tốt thế nào, lời càng là thuận miệng là sửa, thuận miệng là nuốt, nghe mà hai tay Thu Lam Tự gần như sắp che lỗ tai. Ta vì thế hát càng vui, nhìn sắc mặt họ Thu thay đổi liên tục, cuối cùng hơi tái xanh, vỗ bàn la lên: “Đủ rồi, câm miệng!”

Ta cố ý nôn mửa y: “Thu cung chủ không muốn bản tọa hiếu thuận sao? Tuy Thu cung chủ với bản tọa không có ơn nuôi nấng, nhưng cũng là huyết thống thân nhất, phụ thân không từ, nhi tử ta lại không thể bất hiếu. Đừng nói hát một bài, dù cho hát khàn giọng cũng là nên.”

Y oán hận nói: “Ngươi cũng là xuyên! Trên đời sao lại có người xuyên việt không đúng tý nào như thế!”

Ta nhìn sắc mặt ấy của y là thấy tinh thần sảng khoái, thái độ lúc nói chuyện cũng tốt hơn nhiều, vẻ mặt ôn hoà khuyên nhủ: “Đấy là sách cung chủ xem ít, làn sóng củi mục bây giờ đang thịnh hành đấy.”

Trên mặt y gân xanh nhảy loạn, đứng dậy nắm ngay lấy dây thắt lưng ta liền kéo về, vừa đi vừa mắng: “Đồ vô ơn, bản tọa chỉ có một đứa con trai là ngươi, sau trăm tuổi, trong Lam Dương cung này cái gì không phải của ngươi? Ngay cả Yên nhi tương lai cũng sẽ không tranh cái gì với ngươi, bảo ngươi bây giờ hiếu thuận bản tọa một chút, ngươi chính là cái thái độ này; tương lai bản tọa chết rồi, trông chờ ngươi dẫn linh cữu ném chậu tang cũng trông chờ không được! Chẳng bằng từ bây giờ bắt đầu bồi dưỡng cháu ta, bảo nó tương lai chớ bất hiếu giống ngươi.”

Có phụ thân như vậy, ta nếu còn có thể hiếu thuận, sớm đã sai người cúng trong miếu làm thánh nhân rồi!

Ta bị y ấn trên giường không giãy giụa được, quần áo càng là chưa được mấy lần đã bị lột ra, thân thể vẫn còn chưa khôi phục lại từ chòng ghẹo sáng sớm, mới trải qua cái chạm của y đã đau ngứa đan xen, kích thích tới mức khó mà chịu đựng, nhưng thế nào cũng tránh không thoát cặp tay ấy. Dưới thân y càng giãy dụa, y lại càng dùng sức áp chế ta, thân thể cường tráng toàn bộ dán trên người ta, càng miễn bàn thứ khiến người ta trông mà kinh sợ giữa đùi kia.

Ta cố hết sức muốn tránh khỏi y, lại chỉ dán y càng gần hơn, gấp đến độ mồ hôi trên trán đều rơi xuống. Thu Lam Tự cũng nét mặt không ngờ, vừa ra sức vân vê trên người ta, vừa mắng: “Trừ đêm qua xin tha, ngươi còn còn chưa từng gọi bản tọa một tiếng phụ thân, đây gọi nhi tử gì! Trong sách cha ngươi năm đó viết cũng không phải là loại chiêu trò này!”

Trên người ta thực sự khó chịu vô cùng, cuối cùng kiên cường không nổi, che kín mặt, run rẩy kêu một tiếng “cha”, xin y buông ta ra trước.

Tay Thu Lam Tự hãy còn đặt trước ngực ta, lại ngưng động tác, cũng có thể nhìn ra được ta không chịu nổi thêm nữa, lại thấp giọng tức giận nói: “Ngươi đây là làm gì? Yên nhi mỗi chương đều phải bị ngược bị gian bị các loại điều giáo, cũng không yếu ớt giống như ngươi vậy. Ngươi chỉ biết chính mình, chẳng lẽ không suy nghĩ một chút cho nhi tử ngươi?”

Toàn thân ta run rẩy, che mặt không chịu trả lời y. Trong miệng Thu Lam Tự chỉ mắng ta vô dụng, nhưng không hề tiến thêm một bước nữa, chỉ ôm ta vào lòng, cứ như thế ôm ta qua cả đêm.

Chú thích
(1) bài hát của Cung Lâm Na
(2) bài hát của Phượng Hoàng Truyền Kỳ
(3) bài hát của Mộ Dung Hiểu Hiểu

Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 32

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 32 – Ham thích

Giờ cơm trưa Thu Lam Tự lại thả Giang đường chủ về, để nàng theo bên cạnh ta hầu hạ. Lúc Giang Bạch Tố chia thức ăn cho ta sắc mặt đều là trong trắng bệch lộ ra sắc xanh, đoán là chịu uất ức tại hình đường của bọn họ, xíu nữa ăn cơm xong ta sẽ nói chuyện thăng chức cho nàng, cũng an ủi cho nha đầu này.

Ăn mấy đũa đồ ăn, Thu Lam Tự bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Giang đường chủ, thiếu cung chủ các ngươi thường ngày thích gì? Trong Lam Dương cung cuộc sống thanh tĩnh, gã tuổi còn trẻ chưa hẳn đã quen, lúc ở trên núi có tiêu khiển yêu thích không?”

Giang Bạch Tố lập tức buông đũa, ánh mắt quét một cái về phía ta, dè dặt đáp: “Giáo chủ bình thường chỉ yêu luyện võ, còn, còn thích đọc sách viết chữ… Không bao giờ xuống núi dạo thanh lâu, cũng không thích nghe người ta gảy đàn hát khúc, giáo chủ ngài nói phải không?”

Ta còn nói cái gì nữa! Một cái miệng của ngươi đã nói hớ toàn bộ chút ham thích ấy của ta rồi. Dù sao ta trước mặt Thu Lam Tự chưa từng để lại ấn tượng tốt, cho dù có tệ thêm một chút cũng không sao cả, bèn tỉnh bơ đáp: “Thích ăn chơi sa đọa, xưa nay vẫn có. Nhưng bản tọa chưa từng có cử chỉ lỗ mãng này trong Lam Dương cung, không dám nhọc cung chủ quản giáo. Còn trong ma giáo, ấy vẫn là nơi bản tọa làm chủ.”

Thu Lam Tự cầm đũa gõ trên bàn, thản nhiên nhìn ta một cái nói: “Ta lại chưa từng nói muốn ngươi sửa, ngươi căng thẳng cái gì? Nha đầu kia, ngươi tiếp tục nói, thiếu cung chủ thích là mỹ nhân như thế nào, nghe là khúc gì, trong Lam Dương cung nếu không có, bản tọa sẽ sai người đi Tây Vực đưa tới.”

Bạch Tố lại nhìn ta một cái, do dự không biết có nên bán ta hay không. Ta cũng có chút lơ mơ, không biết họ Thu mắc bệnh gì. Mấy ngày trước từ sớm đến tối ép ta luyện công, bắt chẹt đến mức toàn thân ta đều là vết nhục hình; hôm nay sao lại đảo ngược giống như là có ý muốn cho phép ta mặc sức ăn chơi?

Chẳng lẽ là ngủ ta một lần, liền tính nuôi ta như nam sủng?

Nghĩ đến điểm này trong lòng ta “xoẹt” cái bốc hỏa, gân xanh trên trán nhảy tứ tung. Kìm lại nhai mấy sợi đậu phụ khô nấu, mới kiềm chế xúc động lật bàn, da cười thịt không cười đáp: “Những ham thích đó đều là chuyện đã qua rồi, bản tọa bây giờ chỉ muốn tập võ cho tốt, sớm ngày dung hợp thông hiểu những bí tịch trong Lan các kia.” Nếu có thể võ công đại thành trực tiếp xử ngươi đương nhiên tốt nhất, giết không được cũng ít nhất phải có năng lực tự bảo vệ mình. Dù sao ta chung quy sống lâu hơn ngươi, ta sẽ chờ nhìn cái ngày ngươi xui xẻo đó!

Y nghe vậy lại sầm mặt, dường như nghe ra ý ngoài lời của ta. Quan sát mặt và bụng ta, mới lành lạnh nhíu mày nói: “Ta hỏi là ham thích của nhi tử ta, không phải của ngươi. Ta hôm trước đã nói, phàm là gã thích, bản tọa đều thay gã làm, ngươi đã chiếm thân thể gã, thay gã hưởng thụ là được.”

Ngươi còn từng nói người chạm vào ta đều muốn giết đấy, còn ngồi ở đây làm gì, sao lại không chết luôn đi?

Nhưng mà y không biết ta không phải xuyên? Ta rõ ràng đã nói y là cha ruột ta mà. Chẳng lẽ y lúc ấy chỉ cho rằng ta là vì xin tha mới làm bộ là nguyên trang? Cho nên sau đó hết sức hành hạ ta như thế…

Hừ! Đồ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, không phải ỷ vào mình là BOSS à? Chờ hai mươi năm sau bản tọa võ công đại thành, thù hôm nay xem chúng ta tính thế nào!

Vừa nghĩ tới hai mươi năm sau ta sẽ là đại ma đầu xưng bá thiên hạ, y lại sẽ bị công thụ chính quy lật đổ, ẩn cư trong ngọn núi tuyết lớn chim không đi ỉa, tâm tình ta liền bình tĩnh rất nhiều, vớ đũa lên nhắm một miếng chân giò hấp đối diện bàn phát tiết cơn giận còn sót lại. Tiếp tục đọc “Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 32”

Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 31

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 31 – An thai

Sớm biết đã không thay đổi tình tiết gì. Đi theo thiết lập ban đầu, ta cũng chẳng qua là chịu một chưởng của Tiển Băng Nhận trong gian nhà cỏ ấy; lại chịu một kiếm của Long Hốt Quân tại đại hội võ lâm; lại bị đệ tử phản bội, vì bảo vệ Ngọc Lam Yên nhận mấy kiếm gánh mấy đao; cuối cùng bị Thu Lam Tự một chưởng đánh chết…

Tuy cũng là thân chết giáo diệt, lưu lại trò cười võ lâm, so với như bây giờ lại không biết hơn bao nhiêu!

Tối thiểu cha ta sẽ không biến thành tiện thụ vì tra công tự nín nhịn đến chết; mẹ ta cũng sẽ không bị tác giả không biết mây trôi đi về đâu; ta dù sao cũng phải chết, còn có thể lưu lại thân thể trong sạch…

Ta ngẩng đầu lên, đưa cổ về phía y, run giọng khẩn cầu: “Ngươi giết ta đi.” Tình tiết đã là không sửa về được, tốt xấu cũng coi như bồi thường ngươi một chút tổn thất đi.

Cái tay ấy đột ngột sát lại trên cổ ta, sức lực càng lúc càng lớn, ta nín thở lặng lẽ đợi y bẻ gãy xương cổ ta, hoặc là ngạt thở mà chết dưới tay y. Chờ mãi chờ mãi, cái tay ấy trái lại buông ra, mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vừa rồi bị y bóp. Thu Lam Tự cúi đầu khẽ hôn một cái lên khóe mắt ta, ảm đạm than rằng: “Ngươi chung quy cũng xem như con ta, ta không thể giết ngươi.”

Y chống thân trên, chậm rãi lui về phía sau, hậu đình ta lại là một trận đau âm ỉ, mặc dù chưa rên ra tiếng, lại không tránh được thân thể cứng đờ. Y lại dừng một chút, chỉ đưa nông tại chỗ, thân trụ thô to kia chậm rãi ma sát lên thành ruột, dần dần mang theo một loại vui thích sâu sắc, đè lên đau đớn chỗ bị tàn phá vì khuếch trương quá độ mang đến.

Ta nhịn không được rên rỉ một tiếng trầm thấp, chỉ cảm giác trước ngực một mảng nóng ẩm, Thu Lam Tự đã cúi đầu gặm liếm chỗ đầu vú ta, kéo đến mức đầu vú cứng rắn dựng lên, vừa đau lại tê. Một đôi tay to nâng hai mông ta lên dùng sức xoa nắn, càng thi thoảng duỗi tới giữa hai chân bọc lấy thứ ái vật kia; chính y vẫn như cũ ra vào nhẹ nhàng trong cơ thể ta, dường như sợ ta bị thương.

Y không phải hận ta sao, sao không giết ta, ngược lại quan tâm… thân thể ta như vậy? Có điều như vậy cũng là không đúng, chúng ta là cha con ruột thịt, quyển tiểu thuyết này vốn cũng không phải phụ tử niên thượng — dù là nhân vật chính chính quy với y cũng chỉ là treo danh phận thầy trò, còn chưa từng lên giường đâu!

Ta biết rõ như vậy không đúng, lại khó chống lại sự chòng ghẹo dịu dàng của y, trên người mồ hôi lăn xuống, lại không phải bởi vì đau đớn hay là lo sợ, mà là bị lửa dục như lửa cháy lan ra đồng cỏ bốc hơi mà ra. Mấy lần mở miệng muốn kêu y dừng lại, lại chỉ phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn mơ hồ, ngược lại giống như mời y rong ruổi trong cơ thể ta nhanh hơn một chút.

Mang tai, sau gáy, trước ngực, giữa bụng… Tất cả chỗ mẫn cảm bị y lần lượt trêu đùa, khoái cảm lần lượt tích lũy trong vật dựng đứng bất khuất trên bụng dưới kia, cuối cùng phun ra trong tay y, bắn đến mức ta và y đều bẩn cả người.

Trước mắt ta một mảng ánh sáng chói, thở gấp rất lâu, cuối cùng khôi phục mấy phần lý trí, mới cảm thấy đôi chân mình bị người gác bên hông, thân thể lại lần nữa bị lấp đầy chặt chẽ, người kia từ tốn nhưng kiên định hết lần này lần khác chôn vào trong cơ thể ta, môi mỏng khô hanh hôn tỉ mỉ trên mặt ta.

Y vừa nãy cường bạo ta ta còn có thể hiểu, công trong tiểu thuyết đam mỹ đều như vậy; nhưng bây giờ đây lại coi là gì? Lẽ nào y đã biết thiết lập sinh con của nhà chúng ta, định an thai cho tốt?

Ta hơi há mồm, la lên: “Thu cung chủ…”

Mặt y nâng lên mấy tấc, ánh mắt băn khoăn trên mặt ta, khàn giọng hỏi: “Vừa nãy không phải gọi cha ư? Sao lại đổi gọi Thu cung chủ rồi. Ngươi sau này nếu đều nghe lời như bây giờ, ta sẽ coi ngươi là con trai ruột có sao đâu…”

Ta đang định cầu y dừng lại, lại bị y hôn thật sâu, ngay cả thân thể cũng bị y nâng xoa về phía trong lòng, dán thật chặt với thân thể nóng bỏng của y, chưa từng lưu lại một chút khe hở. Trong cơ thể cũng thế bị lấp đầy phong phú không thôi, cự vật kia không biết ngừng ra vào trong đường ruột, mỗi một lần va chạm vừa đúng đều húc chỗ có thể mang đến vui sướng nhất, khi rút khỏi lại hết sức triền miên, từng tấc cọ xát thành ruột mềm mại.

Thân thể này của ta đã bị xoa nắn thành một bãi nước xuân, tay chân mặc y đùa bỡn thành đủ loại tư thế, lại càng không biết bị tiến vào bao nhiêu lần. Về sau ta ngay cả kêu cũng kêu không ra, chỉ có thể tê liệt trên người y run lẩy bẩy, hơi động một tý, là có chất lỏng trắng đặc theo khe đùi chảy xuống, nhưng càng thuận tiện y làm như bôi trơn, lại lần nữa tiến vào trong cơ thể ta.

Một đêm này chính là ngay cả ngất đi cũng không thể, mấy lần rơi vào trong hôn mê, liền bị y ra sức đâm chọc lại lần nữa tỉnh, chỗ phân thân hay đầu vú đều bị y đùa giỡn đến sưng đau, môi cũng nóng rát, phía trên phần nhiều là vết rách. Tiếp tục đọc “Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 31”

Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 30

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 30 – Dạy con

Thu Lam Tự đờ ra một lúc mới phản ứng được, đứng trước giường nhỏ chậm rãi hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Ta lúc nãy nhất thời hỏa khí dâng trào, nói không lựa lời, lúc này bị y hỏi ngược lại tỉnh táo một chút, phải nói lại cái loại lời nói đó ấy là không nói được, nhưng không muốn chịu thua y, bèn lại cười lạnh một tiếng nói: “Thu cung chủ tuổi tác không thấy lớn bao nhiêu, tai không ngờ nghễnh ngãng rồi sao? Một câu cũng cần người ta lặp lại bao nhiêu lần mới có thể nghe thấy?”

Y sắc mặt tái mét, tay đặt giữa bụng ta cũng lạnh cứng như sắt, môi khẽ giật giật, rất lâu mới mở miệng, lại là nói với đại phu kia: “Chuẩn bị thuốc an thai cho thiếu cung chủ… Việc này một mình ngươi biết là được, không cần công khai… Cũng không cần nói cho Yên nhi. Lại dặn bảo mọi người lui xuống, bản tọa dạy dỗ nhi tử, không phải người khác nên nghe.”

Đại phu vâng vâng dạ dạ lui ra ngoài, bảo người Lam Dương cùng nhau tản đi. Nghe được bốn bề không có người, y mới trở tay đánh một chưởng vào mặt ta, lạnh lùng quát: “Súc sinh, ngươi không biết xấu hổ sao!”

Người ta đều nói dạy con trước mặt, Thu Lam Tự chịu sai mọi người lui mới đánh ta, đã cảm thấy là ban ơn bằng trời, con bất hiếu ta đây nên cảm động đến rơi nước mắt, từ đây cải tà quy chính không còn phạm điều kị của y nữa. Đáng tiếc việc đời lại không có dễ dàng như vậy, ta vốn đã hơi lui lại, cú đánh này của y càng kích thích ngọn lửa trong lòng, chỉ hận mặt ta bị y vỗ lệch sang một bên, lại vì bị điểm huyệt đạo xoay không qua, không thể nhìn chằm chằm y, về khí thế thì kém một chút.

Tuy là về mặt hình tượng không bằng y, nhưng thanh thế lại há có thể yếu hơn người? Ta liếc xéo y, lại cười lạnh một tiếng: “Họ Bách Lý ta có biết hổ thẹn không, khi nào đến phiên họ Thu quản? Thu cung chủ cũng không khỏi quá để ý chính mình. Ta chính là rời nam nhân là sống không được, ngươi muốn giết ta hay sao? Nếu muốn giết ta thì mời ra tay, nếu không, Thu cung chủ mời tự tiện đi!”

Y nghiêm mặt, răng cắn vang lạch cạch, tay nửa duỗi nửa không trên không trung, dường như là thật muốn đánh chết ta. Thế nhưng chưởng đợi đã lâu đó không tới, y trái lại xách ta vào phòng trong, ném ta lên giường, vung tay áo giải huyệt đạo trên người ta, chính mình ngồi dựa đầu giường nhìn chằm chằm ta.

Người này là mắc bệnh gì?

Ta cũng lười để ý đến y, hoạt động tay chân, vén tóc ra sau tai, đứng dậy liền muốn xuống giường. Mới đến bên giường, đã bị một luồng sức từ tay áo hút về, lần nữa ngã xuống giường. Thanh âm Thu Lam Tự đột nhiên nổi lên, âm âm u u hỏi: “Ngươi không phải rời nam nhân là sống không được sao? Bản tọa ở ngay đây, ngươi đã muốn, thì tự mình ngồi lên hầu hạ bản tọa.”

Ngươi với nam nhân có liên quan quái gì? Muốn nói loại lời này làm nhục ta, không có cửa đâu!

Ta chắp tay về phía y, nhếch khóe miệng đáp lại nói: “Thu cung chủ không thể xem trọng bản thân như thế, bản tọa đối với hạng người lấy sắc mua vui, nâng người tự hiến từ trước đến nay xin miễn. Không dám quấy rầy, bản tọa về phòng.”

Dứt lời chống tay trên giường, cơ thể nhẹ nhàng đi xuống. Mới vừa chạm đất, trước mắt hoa một cái, Thu Lam Tự đã đứng trước mặt ta, tay trái kéo vạt áo ta vung lên, lại ném ta lên giường. Ta muốn dậy, lại bị người ta một tay ấn trước ngực, ngọ ngoạy thế nào cũng không cựa quậy được.

Y muốn làm cái gì? Không thể, y rõ ràng biết chính mình là phụ thân ta…

Hô hấp của ta nghẽn lại, đưa tay ấn lên mạch môn y, nhân lúc y rụt tay lại trở bàn tay ấn về phía ngực y, lớn tiếng quát: “Ngươi điên rồi, ngươi ta đã là cha con…”

Cổ tay Thu Lam Tự xoay một cái liền tóm lấy tay ta đè lên đỉnh đầu, bỗng nhiên cúi người, môi mỏng in một cái tại khóe mắt ta, khẽ nói: “Ngươi chẳng qua là một kẻ xuyên việt, cũng xứng luận xưng cha con với bản tọa? Thay vì để ngươi thông đồng những nam nhân không biết nguồn gốc đó chạm vào con ta, chẳng thà ta tự mình đến… Chỉ coi như thù lao ngươi thay Thu gia ta sinh con nối dõi!”

Ta muốn kêu lên tiếng, lại bị y chặn môi lưỡi thừa cơ xâm nhập, càn quét khắp nơi trong miệng ta, càng mang theo rất nhiều nước bọt rót vào trong miệng ta, nhiều tới mức không thể nhất thời nuốt xuống, theo khóe môi chảy ròng tới bên tai. Ta mấy lần hất đầu muốn né môi y, lại đều bị y lật não sau kề sát, không cựa quậy được.

Về sau hai má và cằm đều đau đến tê dại, chờ khi y buông ta ra, cũng đã nói không nên lời, chỉ có thể ngẩng đầu lên gắng sức thở gấp, để hồi phục đau khổ nơi lồng ngực vừa rồi bởi vì không thể hít thở tạo thành.

Áo quần trên người ta lại không biết lúc nào đã bị lột ra, chỗ bụng dưới hơi cảm thấy gió lạnh hiu hiu, còn có một đôi tay nóng đến gần như muốn làm bỏng thân thể ta nhẹ nhàng đặt phía trên vuốt ve. Mà âm thanh hoàn toàn tương phản với nhiệt độ của bàn tay ấy lại đột ngột vang lên từ phía trên: “Nếu không phải bản tọa nhìn ra ngươi lén lút trao đổi với Giang Bạch Tố, ngươi liền định giấu bản tọa làm sảy đứa con này?” Tiếp tục đọc “Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 30”