Thần phục – Chương 74

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 74 – Nhóc béo muốn báo thù

Triển Tiểu Liên đứng ở cửa ngẩn ngơ một lát, sau đó rụt tay về, chậm rãi xoay người rời đi.

Trở lại ký túc xá, Triển Tiểu Liên cũng không đi tìm Mục Hi, mà là ngơ ngác nằm trên giường, chuyện gì cũng không muốn làm. Anh Đầu Gỗ cô cho là dành riêng cho mình, sau khi chia tay với cô, chung quy sẽ tìm được người yêu thuộc về mình, thế nhưng, cô rõ ràng là tâm tình nên vui mừng, vì sao lại khó chịu như vậy? Triển Tiểu Liên thật ra biết hơn ai hết, cảm thụ trong lòng mình hiện tại là ghen tị.

Mục Hi một mình ngơ ngác tại ký túc xá chờ Triển Tiểu Liên đi lấy đồ, kết quả vẫn không đi, cô có chút sốt ruột, chính cô đợt này hay mất đồ, vạn nhất đồ của Băng Dính cũng mất thì làm sao? Xách bao lớn bao nhỏ trên giường, ỉu xà ỉu xìu chạy đi tìm Triển Tiểu Liên.

Cửa ký túc xá Triển Tiểu Liên không có khóa, Mục Hi vào cửa liền thấy cô nằm ngay đơ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đen xì lườm cô: “Băng Dính, cậu cũng về rồi sao không đi tìm tớ hả? Hại tớ cũng không đi tự học, cậu còn tự mình nằm ngủ, cậu thật sự là rất xấu rồi.”

Triển Tiểu Liên uể oải ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, tiếp tục nằm xuống giả chết: “Nhóc Ngốc, đồ đặt trên bàn, mời từ bên ngoài đóng cửa lại…”

Mục Hi ngơ ngác đi đến cạnh cửa, tay cũng kéo tay nắm cửa rồi, sau đó mới nhớ ra cô ấy đây là đuổi mình đi đấy, lập tức tức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến hình, “Băng Dính, tớ đóng cửa từ bên ngoài, tớ cũng bị nhốt bên ngoài.”

Triển Tiểu Liên phất tay một cái: “Chị chính là ý này.”

Mục Hi vừa nghe, khăng khăng không đi nữa, ngồi cuối giường Triển Tiểu Liên lấy những thứ cô mua xếp ra nhìn, vừa nhìn vừa nói: “Băng Dính, cậu hôm nay có phải đụng phải chuyện gì không vui hay không? Cậu nói cho tớ đi, tớ an ủi cậu.”

Triển Tiểu Liên lật người, “Dẹp đi, cậu đừng chọc tức tớ là được, còn an ủi ấy à, không trông chờ.”

Mục Hi trề môi: “Băng Dính cậu rất xấu, tớ chọc giận người khác chỗ nào? Cậu xem cậu xem, tớ cũng giúp cậu đưa đồ, tớ thật tốt mà.”

Triển Tiểu Liên xoa xoa huyệt thái dương, bò dậy, “Xem làm cậu tủi thân, được rồi được rồi, miệng cũng có thể treo bình dầu, mời cậu ăn cơm dù sao cũng được rồi chứ?”

Mục Hi vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trời âm u chuyển nhiều mây chuyển trong xanh, Triển Tiểu Liên cảm thấy chính mình có một bạn tốt ngốc nghếch cũng là chuyện hạnh phúc, ít nhất đồ ngốc này tuổi còn nhỏ, cũng không cẩn thận phát hiện tình tự mình sa sút như thế, bị cô ấy quấy nhiễu, cảm giác khó chịu vừa rồi cũng không còn.

Ăn xong cơm với Mục Hi, tâm tình Triển Tiểu Liên tốt hơn không ít, có điều cô không thể nghĩ tới chân An Lý Mộc, vừa nghĩ tới chuyện đó, cô liền có luồng xúc động hận không thể chém Yến Hồi. Mục Hi trở về đi tự học buổi tối, Triển Tiểu Liên theo thường lệ xem tiểu thuyết ở ký túc xá, mở chương ba ra, di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, Triển Tiểu Liên không chút để ý lấy tới nhìn, lập tức sửng sốt, mặc dù không có hiện tên người, nhưng Triển Tiểu Liên trí nhớ tốt như vậy quen thuộc hơn ai hết, An Lý Mộc.

Triển Tiểu Liên chỉ lẳng lặng nhìn, do dự có muốn nhận hay không, cuối cùng, cô ấn nút trả lời: “A lô? Anh Đầu Gỗ?”

“Tiểu Liên!” Âm thanh An Lý Mộc cực kỳ khàn, dường như cách Triển Tiểu Liên rất xa, “Em biết là anh?”

Triển Tiểu Liên đương nhiên nói: “Đương nhiên biết, di động là bị em xóa, nhưng trong đầu em còn nhớ.”

An Lý Mộc ở bên kia dừng một chút, dường như không biết nói cái gì, nửa ngày mới nói: “Vừa rồi Hồng Kỳ lại đây thăm anh, nói hôm nay nhìn thấy em và bạn học em trên đường, nên anh đặc biệt gọi điện thoại hỏi một chút.”

Triển Tiểu Liên trầm mặc, mới nói: “Em là nhìn thấy anh Hồng Kỳ, hơn nữa, em còn đi bệnh viện muốn thăm anh một chút, nhưng mà, em chưa tiến vào.”

An Lý Mộc lập tức hỏi: “Bởi vì có Tô Nạp?”

Triển Tiểu Liên thừa nhận: “Vâng.”

An Lý Mộc hình như cười cười: “Thì ra anh không nhìn lầm, chính là em.”

Triển Tiểu Liên nghi hoặc: “Hả? Anh nhìn thấy em? Khi nào?”

“Chính là ở trong bệnh viện, anh nhìn thấy một bóng người màu lam lắc lư cạnh cửa…” An Lý Mộc ở đầu kia điện thoại không nhanh không chậm nói: “Anh đã nghĩ có thể là em hay không, Tiểu Liên, em tới thăm anh anh rất vui.”

Triển Tiểu Liên bĩu môi, nói thẳng: “Vui cũng vô dụng, em chẳng cần chút nào. Chúng mình cũng chia tay rồi, còn nói nhiều như vậy làm gì? Anh Đầu Gỗ em nói với anh, chia tay rồi chúng mình lần này chắc chắn không có cách nào hợp lại, em bây giờ cũng có bạn trai mới rồi, em thấy Tô Nạp đó cũng không tệ, chúng mình cứ như vậy em cảm thấy rất tốt, em sau này nhìn thấy anh coi như em gái anh là được, em không làm nữ chính diễn đau khổ, anh cũng đừng diễn nam chính, chúng mình cứ như vậy vui vẻ chia tay, em cảm thấy đối với hai chúng mình đều tốt.”

An Lý Mộc “ừ” một tiếng trong điện thoại: “Được, em nói cái gì chính là cái đó, anh nghe lời em.”

Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi câu: “Anh Đầu Gỗ, chân anh có phải nghiêm trọng hay không? Em nghe anh Hồng Kỳ nói tình hình rất không tốt.”

An Lý Mộc cười cười nói: “Anh Hồng Kỳ của em cứ làm quá, chính là trên đường về Bãi Yến bị người ta không cẩn thận đụng phải, vốn vết thương kia còn chưa khỏi, đụng phải vết thương cũ, không nghiêm trọng như thế.”

Triển Tiểu Liên cúi mắt, nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, nếu không có việc gì khác, vậy em cúp trước.”

An Lý Mộc sửng sốt, cả buổi mới lên tiếng: “Ừ, Tiểu Liên, học tập cho tốt, sách lung tung đừng xem nhiều, thi cử nghiêm túc…”

Triển Tiểu Liên nói thẳng câu: “Em biết rồi, em biết rồi, em cũng không phải đứa trẻ lên ba. Em cúp!” Nói xong, “cạch” cúp điện thoại, nhìn di động của mình cả giận nói: “Anh Đầu Gỗ tên lừa đảo này, một chút bộ dáng kẻ lừa đảo cũng không có còn gạt em?” Nói xong, cô nằm thẳng đờ trên giường, không ngừng thở gấp.

Trong bệnh viện, An Lý Mộc nhìn điện thoại bị cắt đứt, mệt mỏi tựa vào đầu giường, thở dài thật sâu, Phong Hồng Kỳ ngồi bên cạnh nhìn anh một cái: “Đầu Gỗ, không phải tớ nói cậu, cậu chính là nghĩ quá nhiều, nếu làm cảnh sát như chúng mình, người nào cũng suy nghĩ như cậu, vậy chúng mình không phải ở vậy cả đời? Cảnh sát cũng là người có được không? Em Tiểu Liên tính cách không tệ, nhưng mà tuổi này cũng quá nhỏ, cậu vừa nói chia tay, em ấy lập tức liền đồng ý, đây nếu đổi thành một cô gái khác, tốt xấu cũng muốn biết rõ nguyên nhân chứ, kết quả em ấy thì sao? Cậu cũng đừng lườm tớ, tớ biết cậu thích em ấy, nhưng mà có yêu mến nữa cũng vô dụng, loại con gái này không giữ được đâu. Tớ cảm thấy người tên Tô Nạp đó cũng không tệ, cậu xem cậu như bây giờ, cô ấy đến đây bao nhiêu lần rồi? Quần áo, tất cậu thay, ngay cả quần lót cũng là cô ấy giặt, cô gái như thế tìm đâu ra?”

An Lý Mộc trợn mắt: “Cậu được rồi, Tiểu Liên tuổi tuy nhỏ, nhưng cô ấy không phải là người như cậu nói…”

Phong Hồng Kỳ mắt trợn trắng: “Cậu còn che chở cô ta? Mọi chuyện đều rõ ràng rồi cậu còn che chở! Cậu bên này nằm bệnh viện, em Tiểu Liên người ta thế nhưng ra ngoài mua sắm happy, cậu ngốc chưa, đàn ông ngốc nhất toàn thế giới chính là cậu.”

An Lý Mộc không để ý tới anh ta, điều chỉnh thân thể, im lặng nhìn trần nhà màu trắng, nửa ngày, đột nhiên nói: “Hồng Kỳ, cậu có thể giúp tớ tra Tiểu Liên mấy tháng nay từ khi tớ xảy ra tai nạn xe cộ đến bây giờ, cô ấy có đều ở trong trường đi học hay không?”

Phong Hồng Kỳ chịu không nổi đứng lên quay một vòng: “Cậu được rồi ha, cô ấy là sinh viên không đi học cô ấy đi làm gì? Cậu còn tưởng rằng diễn phim gián điệp phim tội phạm hả? Tớ tra cái gì mà tra chứ, cậu nhanh chóng chữa khỏi là đứng đắn, bác sĩ nói rất rõ ràng, chân này của cậu xem như là tàn phế rồi, gắn nhiều thép bên trong như thế, cậu cứ nghĩ làm sao chữa chân cậu đi. Ít lo lắng chuyện không đâu đó.”

An Lý Mộc vươn người kéo cánh tay Phong Hồng Kỳ: “Hồng Kỳ, nể mặt hai chúng mình đồng nghiệp lâu như vậy, cậu giúp tớ một lần, tớ chỉ là muốn biết Tiểu Liên có đi học hay không, tớ không có ý gì khác, chỉ muốn biết tớ xảy ra chuyện, cô ấy có phải còn có thể yên tâm đi học hay không.”

Phong Hồng Kỳ bị An Lý Mộc quấn không có cách nào, đành phải đồng ý: “Tớ cũng sợ cậu rồi, lần đầu tiên biết người không biết nóng nảy như cậu quấn người phiền toái như vậy, được, cậu trước tĩnh dưỡng đi, tớ tra giúp cậu, được rồi chứ?”

An Lý Mộc buông tay ra, ngượng ngùng cười, “Tớ đây không phải là không còn cách nào khác sao? Tớ nếu có thể tự mình tra, chắc chắn sẽ không phiền toái cậu, Hồng Kỳ, xem như tớ nợ cậu một nhân tình.”

“Dẹp đi, tớ cần nhân tình của cậu làm gì?” Phong Hồng Kỳ vươn tay búng một cái trên chân bị thương của An Lý Mộc, An Lý Mộc đau chết đi sống lại, anh ta đứng lên vỗ vỗ tay, đi luôn.

Tiếng đóng cửa vang lên, động tác An Lý Mộc che chân chậm rãi buông, Tiểu Liên rốt cuộc có chỗ nào là lạ? Có, chắc chắn có, không đơn giản là lúc cô chia tay thẳng thắn lưu loát, càng nhiều, là thái độ của cô, đoạn tuyệt như vậy, không hề có đường quay về như vậy, giống như, cô ấy sớm đã biết có một khắc đó, tựa như chẳng qua là đang đợi anh nói ra khỏi miệng.

An Lý Mộc là người hiểu rõ Triển Tiểu Liên nhất trên thế giới này, ngay cả bố mẹ cô cũng không hiểu rõ cô bằng anh, anh đã biết mặt vô sỉ thẳng thắn nhất tự nhiên nhất của cô, cũng đã biết mặt hạ lưu đáng yêu nhất hồn nhiên nhất của cô, anh chính mắt chứng kiến cô từ một em bé mặc quần yếm trưởng thành cô gái lớn bây giờ, anh hiểu Triển Tiểu Liên còn hiểu chính anh.

An Lý Mộc nhìn chân mình, chân anh còn có thể bước đi giống như người bình thường hay không, anh không biết, ngay cả bác sĩ kiểm tra phim chụp X-quang xong cũng bắt đầu lắc đầu, An Lý Mộc biết, chính mình lần này, có lẽ là thực sự đứng không thẳng rồi.

Nghỉ dài hạn quốc khánh trong sự chờ đợi của sinh viên đại học Bãi Yến cuối cùng cũng tới, Mục Hi phải về nhà, Triển Tiểu Liên vẫy vẫy tay với cô ấy, chậm rì trở về ký túc xá, ba sinh viên ký túc xá cũng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai về nhà.

Triển Tiểu Liên ngơ ngác ngồi, nhất thời không biết muốn làm gì, bố cô gọi điện cho cô bảo đợi lát tới đón cô, cô cũng không có gì cần thu dọn, liền chờ bố cô qua đây.

Trở về trấn Nam Đường, Triển Tiểu Liên lúc vào cửa nhà nhìn nhìn về phía nhà An Lý Mộc sát vách, ngoại trừ con chó hoang ở cổng đó, cũng nhìn không ra An Lý Mộc rốt cuộc đã về nhà hay chưa. Lúc ăn cơm tối Triển Tiểu Liên nhịn không được hỏi mẹ cô một câu: “Mẹ, anh Đầu Gỗ về nhà chưa? Con nghe nói chân anh ấy bị thương, có nghiêm trọng không?”

Mẹ Triển Tiểu Liên nhìn cô một cái, lại nhìn bố cô một cái, mới nói: “Mấy ngày hôm trước đã trở lại, nghe nói là đơn vị cho nó nghỉ phép, về nhà dưỡng thương. Nhìn rất nghiêm trọng, rốt cuộc thế nào cũng không biết, đây cũng bao nhiêu ngày, dù sao vẫn không thể đi đường, thằng bé này cũng thật xui xẻo, không dễ dàng gì thi đậu công chức, mấy tháng trước nghe mẹ An Lý Mộc nói có thể sắp thăng chức tăng lương, bây giờ xảy ra việc này, dự đoán cũng bị nhỡ rồi.”

Triển Tiểu Liên “a” một tiếng, “Anh Đầu Gỗ không đi ra?”

Bố mẹ Triển Tiểu Liên thật ra bây giờ rất yên tâm với cô, chủ yếu là con bé này biểu hiện tốt, sau khi chia tay với An Lý Mộc, cô chưa từng đi tìm, hỏi An Lý Mộc, đây vẫn là lần đầu tiên, trong lòng bố mẹ cô chỉ nghĩ dù sao vẫn là đứa bé cùng nhau lớn lên, không thể nào một chút cảm tình cũng không có, nếu Triển Tiểu Liên căn bản không quan tâm chết sống của An Lý Mộc, bố mẹ Triển Tiểu Liên ngược lại lo lắng giáo dục của cô có phải có vấn đề hay không, sao một chút lòng trắc ẩn và tình yêu cũng không có. Mẹ cô thấy bố cô không có phản ứng gì đặc biệt, liền gật gật đầu: “Dù sao từ khi trở về đến bây giờ, mẹ chưa từng thấy nó đi ra.”

Triển Tiểu Liên hai ngụm và hết cơm, buông bát chạy ra bên ngoài: “Mẹ, con đi thăm anh Đầu Gỗ.”

Mẹ cô vội vàng đứng lên muốn đuổi theo, bị bố cô một phen giữ chặt, “Bà ngồi xuống ăn cơm, để nó đi thăm một chút, con bé với Đầu Gỗ cùng nhau lớn lên, đừng để tựa như kẻ thù, đối với con cũng không tốt.”

Mẹ cô ngồi xuống, “Ông bây giờ không ngăn cản, nếu hai đứa nhỏ lại sáp lại, tôi xem ông còn phá hay không.”

Bố cô uống ngụm canh, nhìn mẹ cô: “Đừng nói trấn Nam Đường, chính là con trai toàn bộ Bãi Yến, tôi đều phải phá, Tiểu Liên là bọn chúng muốn nổi sao?”

Mẹ cô không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn cơm: “Ông cứ tự kỷ đi, ông thật đúng là coi Tiểu Liên là cành vàng lá ngọc nhà nào? Còn không xứng ấy à, đừng đến lúc đó Tiểu Liên chúng mình bị bố là ông làm cho không ai thèm lấy.”

Bố cô vẻ mặt không muốn kiến thức với mẹ cô, bưng bát còn đặc biệt đổi phương hướng: “Tôi lười nói chuyện với bà.”

Mẹ cô tức không nói gì: “Tôi còn lười để ý ông ấy, thần kinh.”

Hai vợ chồng già vừa ăn cơm vừa cãi cọ, Triển Tiểu Liên sau khi chạy ra đi thẳng nhà An Lý Mộc, con chó buộc tại cửa kêu “gâu gâu gâu” với Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên đứng ở cửa không dám đi vào, giằng co với con chó, đuổi như thế nào con chó cũng không di chuyển, cứ chặn cửa, Triển Tiểu Liên tức quá, nhìn hai bên một chút, cầm lấy một viên gạch liền ném con chó kia, con chó bị ném “ngao ngao” hai tiếng, sau khi bò dậy lại chắn cổng, phát ra tiếng kêu phẫn nộ với Triển Tiểu Liên.

Triển Tiểu Liên không có biện pháp, chỉ có thể đứng ở cửa vươn cổ kêu vào phía trong cửa: “Anh Đầu Gỗ! Anh Đầu Gỗ!”

Mẹ An Lý Mộc giẫm dép lê đi ra, trong tay còn bưng bát, nhìn thấy Triển Tiểu Liên ngẩn ra, trong lòng nghĩ da đứa nhỏ này sao lại dày như vậy chứ? Lần trước không phải còn rắc Đầu Gỗ bùn cả người cả giường sao? Lần này lại tới làm gì? Sẽ không là cảm thấy bùn lần trước chưa đã nghiện, cho nên sẽ ném phân trâu chứ? Nhìn nhìn trong tay Triển Tiểu Liên, may mắn không có gì, nếu không bà chắc chắn không ra.

Mẹ An Lý Mộc dắt sợi dây con chó qua một bên buộc lại, nhìn Triển Tiểu Liên hỏi: “Tiểu Liên, cháu tìm anh Đầu Gỗ cháu có chuyện gì vậy?”

Triển Tiểu Liên giả bộ đáng yêu với mẹ An Lý Mộc: “Cháu chào thím, cháu đến thăm anh Đầu Gỗ, thăm xong sẽ đi.” Thấy chó không cản đường nữa, khom lưng liền chạy vào trong, mẹ An Lý Mộc muốn ngăn cũng không ngăn kịp.

Triển Tiểu Liên nhanh như chớp chạy lên trên lầu, chạy thẳng tới phòng An Lý Mộc, chuyện đầu tiên sau khi vào cửa không phải đi xem An Lý Mộc, mà là vọt tới cửa sổ vươn tay kéo rèm cửa sổ, sau đó mới nhìn An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ, anh về nhà lúc nào vậy? Sao cũng không nói một tiếng?”

An Lý Mộc đang vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô: “Tiểu Liên, sao em lại tới đây?” Anh nhìn nhìn rèm cửa sổ, “Vì sao kéo rèm cửa sổ?”

Triển Tiểu Liên chỉ vào cửa sổ nói: “Bên ngoài trời đã tối rồi, anh cũng không sợ có người rình trộm?”

An Lý Mộc miễn cưỡng cười cười: “Anh là đàn ông, có cái gì đẹp mặt?” Dừng một chút, còn nói: “Trường học nghỉ có phải hay không? Nghỉ mấy ngày? Khi nào thì về trường?”

Triển Tiểu Liên chịu không nổi mắt trợn trắng, mấy bước đi tới trước mặt An Lý Mộc, nhìn anh hỏi: “Anh Đầu Gỗ, anh không muốn cười có thể đừng cười khó coi như vậy hay không? Giả chết, anh như vậy, kiếp này cũng không làm nổi ảnh đế, diễn xuất chán muốn chết.”

An Lý Mộc lập tức cười gượng, cô nhóc này nói chuyện còn trắng ra như thế: “Tiểu Liên, lời này của em thật đúng là đả kích người ta.”

Triển Tiểu Liên ngồi xuống ghế, “Ăn ngay nói thật thôi.” Chỉ chỉ chân An Lý Mộc, lại hỏi: “Anh Đầu Gỗ anh nói thật với em đi, chân anh có phải hoàn toàn tàn phế rồi hay không?”

An Lý Mộc sửng sốt. sau đó cúi mắt, cả buổi cũng chưa nói một câu, Triển Tiểu Liên sốt ruột: “Anh câm rồi? Nói câu xem nào? Chân anh có phải sau này cũng tàn phế rồi hay không?”

An Lý Mộc ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời thấu triệt, mang theo một loại quyết tâm và dũng khí bất cứ giá nào: “Phải, bác sĩ nói cho anh, chân anh sợ là không thể khôi phục. Anh chính là thế này, Tiểu Liên, em cười nhạo anh cũng được khinh thường anh cũng được, anh chỉ có thể thế này.”

Triển Tiểu Liên nhìn anh, đột nhiên đứng lên, hung hăng lau mũi, ánh mắt hung ác nói: “Anh Đầu Gỗ anh yên tâm đi, em đi giúp anh báo thù, em cũng muốn đánh gãy chân hắn, hắn là như thế nào biến anh thành như vậy, em sẽ làm hắn như thế, anh Đầu Gỗ anh chờ!”

Trong lòng An Lý Mộc nhảy dựng, vươn tay kéo tay Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, em đang nói cái gì? Anh sao lại nghe không hiểu? Em muốn đi tìm ai báo thù?”

Triển Tiểu Liên lạnh lùng nói câu: “Ai biến anh thành như vậy, em liền đi tìm người đó báo thù.”

An Lý Mộc vội vàng kéo cô ngồi xuống: “Tiểu Liên, tài xế kia đã bị phạt, với lại, anh cũng nhận được tiền bồi thường rồi, anh ta cũng không nói là cố ý, tòa án đã điều giải, bọn anh hoà giải rồi. Tiểu Liên việc này không trách anh ta, chẳng qua là mấy lần trùng hợp đụng phải thôi.”

Triển Tiểu Liên ngồi thẳng đơ, đột nhiên “ngao ngao” gào lên: “Nếu không có hắn, chân anh cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, nếu không có nặng như vậy, cho dù bị người ta đẩy một cái có làm sao? Nhiều nhất ngã, nhưng sẽ không thành tàn tật! Anh Đầu Gỗ rõ ràng người tốt như vậy, vì sao lại biến thành như bây giờ? Em hận tên khốn kia, em hận cầm thú kia… Em hận chính em… Đều là em làm hại anh Đầu Gỗ…”

An Lý Mộc vừa nghe Triển Tiểu Liên nói chuyện càng ngày càng hung ác càng ngày càng điên cuồng, vội vàng ấn tay cô không cho cô động đậy: “Tiểu Liên, Tiểu Liên, em nhìn anh, nhìn anh Tiểu Liên. Chân anh không trách bất luận kẻ nào, là số anh không tốt, tai nạn xe cộ việc này mỗi ngày đều phát sinh, không thể trách người khác, càng không đạo lý trách em, Tiểu Liên, chúng mình cứ bình tĩnh, không cần nghĩ nhiều như vậy, được không?”

Triển Tiểu Liên đưa tay lau nước mắt, hít hít nước mũi, dùng giọng điệu bình tĩnh khác thường nói: “Anh Đầu Gỗ, chân anh sẽ không cứ tàn phế vô ích như vậy.”

An Lý Mộc càng thêm không dám buông tay cô ra, gắng sức kêu về phía ngoài cửa: “Mẹ! Mẹ!”

Mẹ An Lý Mộc vội vàng chạy vào, nhìn cảnh tượng trong phòng có chút sững sờ: “Đầu Gỗ, Tiểu Liên, đây là làm sao vậy?”

An Lý Mộc vội vàng nói: “Mẹ đi rót chút nước cho Tiểu Liên, cô ấy bây giờ có chút không bình tĩnh.”

Mẹ An Lý Mộc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chính là cảm thấy tình cảnh trong phòng có chút không bình thường, vội vàng gật đầu lại chạy ra ngoài, lát sau bưng một chén nước ấm tiến vào, Triển Tiểu Liên chủ động uống, lau miệng, nói: “Anh Đầu Gỗ anh đừng lo lắng, em nếu như không làm chút gì, em kiếp này lương tâm cũng sẽ bất an, rõ ràng là ở hiền gặp lành, nhưng bây giờ kết quả lại đảo ngược.”

An Lý Mộc kéo cô khuyên, Triển Tiểu Liên căn bản không nghe, “Anh Đầu Gỗ anh yên tâm đi, em bây giờ còn là trẻ vị thành niên chưa đủ mười tám tuổi, cho dù em giết người, cân nhắc mức hình phạt cũng sẽ xử lý nhẹ…”

An Lý Mộc vốn đang không cảm thấy cái gì, vừa nghe cô nói giết người cái gì, da đầu cũng ngứa ngáy, kéo cô ra sức nói chuyện: “Tiểu Liên, Tiểu Liên em nghe anh nói…”

Triển Tiểu Liên khoát tay: “Anh Đầu Gỗ em bây giờ không muốn nghe anh nói chuyện, anh chính là một tên ngốc chuyển thế, không làm cha thánh thực sự là đáng tiếc, còn hoà giải? Anh sao không đâm hắn hai dao rồi hoà giải? Vừa vặn trung hoà vết thương chân anh, anh cũng bị thương hắn cũng bị thương, hai người bắt tay giảng hòa, thật tốt? Hoà giải? Hòa cái gì mà giải? Em hận không thể lột da hắn! Em bây giờ cũng không muốn nói chuyện với anh, em phải đi…”

Trong lòng An Lý Mộc sợ muốn chết, cũng không biết cô nhóc này bỗng nhiên phát điên cái gì, cho dù lúc trước chia tay cô cũng chưa từng kích động như vậy, nếu để cô đi rồi, ai biết cô sẽ làm gì?

Mẹ An Lý Mộc đứng ở cửa sốt ruột xoay tròn, xem ra này hai đứa nhỏ ầm ĩ rất kịch liệt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ? Bố An Lý Mộc đi ra ngoài, mẹ anh một mình không làm chủ được, xoay tới xoay lui không có biện pháp, trực tiếp đi tìm bố Triển Tiểu Liên, nói Tiểu Liên ở trong phòng An Lý Mộc nói muốn giết người gì gì đó, bố cô vừa nghe, trong tay lúc ấy còn nhàn nhã bưng cái cốc, vừa nghe lời của mẹ An Lý Mộc, cốc cũng cũng ném xuống đất chạy ra ngoài, vọt tới phòng An Lý Mộc nhìn, Triển Tiểu Liên ngồi trên mặt đất, hai tay bị An Lý Mộc lôi kéo, đầu xiêu vẹo trên giường An Lý Mộc, đang nghe An Lý Mộc nói chuyện đấy.

An Lý Mộc không ngẩng đầu, mà là tiếp tục trấn an Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, chúng mình suy nghĩ sự việc theo hướng tốt, không phải là một chân sao? So với người không có chân, anh may mắn biết bao chứ, em nói phải không?”

Triển Tiểu Liên nửa ngày “dạ” một tiếng, sau đó lại nói: “Nhưng mà anh Đầu Gỗ vốn là có chân, là người hoàn hảo, không thể so với bọn họ.”

An Lý Mộc gật đầu, âm thanh dịu dàng nói: “Phải, thế nhưng thế sự vô thường, điều bất trắc nào cũng có thể phát sinh, có phải hay không? Tiểu Liên, chúng mình bình tĩnh, thì cái gì cũng tốt, em nói đúng không? Được rồi, chúng mình không nghĩ nhiều như vậy, em ngoan ngoãn về nhà ngủ, sáng sớm ngày mai thức dậy, quên hết những thứ không vui, được không? Tiểu Liên từ nhỏ đến lớn vẫn đều là bé ngoan nghe lời, bây giờ thì càng phải làm cô gái tốt.”

Bố Triển Tiểu Liên đứng cạnh cửa không hé răng, chờ Triển Tiểu Liên đứng lên, ông mới đi vào: “Tiểu Liên, có phải cãi nhau với anh Đầu Gỗ của con hay không?”

Triển Tiểu Liên mắt lé nhìn bố cô một cái: “Bố, bố cho con là đứa bé ba tuổi à? Người lớn thế rồi còn cãi nhau? Lại nói, anh Đầu Gỗ bây giờ là bệnh nhân, con sao có thể cãi nhau với anh ấy?”

Bố Triển Tiểu Liên lúc ấy không hỏi nhiều, chờ Triển Tiểu Liên trở về tắm rửa leo lên giường ngủ, ông lại đi tìm An Lý Mộc, hỏi là đã xảy ra chuyện gì, An Lý Mộc liền ăn ngay nói thật: “Cháu nói cho em ấy chân cháu không có hi vọng chữa khỏi, em ấy dường như rất bị đả kích, vẫn nói muốn đi giết người lái xe đó, còn muốn không cho chân cháu tàn phế vô ích. Chú, tâm lý Tiểu Liên hình như không ổn lắm, cháu hơi lo.”

Bố Triển Tiểu Liên vỗ vỗ vai An Lý Mộc, “Đầu Gỗ, cháu có lòng suy nghĩ thay con bé như vậy đủ rồi, chú vẫn luôn rất thẹn với cháu, chuyện Tiểu Liên chú sẽ để ý, cháu phải cố gắng lên, sớm ngày tĩnh dưỡng vết thương cho tốt.”

An Lý Mộc cười khổ, sau đó gật gật đầu: “Chú, cháu sẽ không tiễn chú.”

Sau khi bố Triển Tiểu Liên trở về, lên lầu nhìn nhìn con gái, Triển Tiểu Liên đã ngủ rồi, bố cô giúp cô đặt thứ rơi trên mặt đất lên bàn, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Mẹ Triển Tiểu Liên nhìn bố cô hỏi: “Ngủ rồi? Đây rốt cuộc là làm sao vậy? Có phải di chứng sự kiện trước đây không hay là thế nào? Sao mẹ An Lý Mộc nói Tiểu Liên muốn giết người chứ?”

Bố Triển Tiểu Liên lắc đầu, “Hai đứa nhỏ vẫn là có cảm tình, Tiểu Liên nghe nói chân Đầu Gỗ không khỏi được, đây là bị kích thích, mới nói muốn câu giết người.”

Mẹ Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức vẻ mặt lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Bố Triển Tiểu Liên khoát tay: “Tôi còn chưa nghĩ ra, bà đi tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi đi, tôi lát nữa sẽ đi.”

Bố Triển Tiểu Liên suy nghĩ một buổi tối, gần như không ngủ.

Sáng ngày hôm sau mẹ Triển Tiểu Liên mở mắt ra, nghe được câu nói đầu tiên là: “Tôi muốn đưa Tiểu Liên đến bên Tương Giang đọc sách.”

Mẹ Triển Tiểu Liên kinh ngạc quay đầu nhìn ông: “Cái gì? Tương Giang?”

Bố Triển Tiểu Liên gật đầu: “Phải, Tương Giang, để Tiểu Liên đi bên Tương Giang đọc sách, rời khỏi Bãi Yến.”

Mẹ Triển Tiểu Liên trầm mặc, sau đó nói: “Nếu đưa đến bên kia đọc sách cũng được, nhưng mà, Tiểu Liên bằng lòng rời khỏi Bãi Yến sao? Lúc trước là chúng mình muốn con bé học đại học tại Bãi Yến, điểm cao như vậy chỉ học đại học Bãi Yến, Tiểu Liên có trách chúng mình hay không tôi không biết, nhưng bây giờ con bé học thật tốt, đột nhiên chuyển trường đi Tương Giang, con bé khẳng định không muốn. Đứa nhỏ cảm tình với tôi sâu như vậy, thoáng cái đi trong lòng cũng chịu không được, lại nói, đi Tương Giang ai chăm sóc con bé? Ăn cơm cũng thành vấn đề…”

Mẹ Triển Tiểu Liên là người làm mẹ, trong lòng đương nhiên là chịu không được, miệng liền nói một loạt lý do, bố cô cũng không nói chuyện, ăn xong điểm tâm liền núp ở phòng sách của ông ấy gọi điện thoại, mẹ cô biết, bố cô khẳng định là gọi điện cho phía Tương Giang.

Triển Tiểu Liên cả một ngày đều làm tổ trong phòng cô, xuyên qua cửa sổ nhìn bên ngoài cửa sổ, một câu cũng không nói, nhìn mà mẹ cô lo lắng gần chết. Lúc tối cô bắt đầu lên mạng tra về vấn đề khoa chỉnh hình, nhìn một lần toàn bộ thứ liên quan, cuối cùng rầu rĩ tắt máy tính.

Mấy ngày kế tiếp liền thường xuyên chạy vào phòng An Lý Mộc, An Lý Mộc vẫn không có biện pháp xuống lầu, Triển Tiểu Liên liền lo lắng anh mọc rôm, chết sống đòi bố cô và bố anh hai người hợp lực nâng An Lý Mộc từ trên lầu xuống dưới, chuyển ra ngoài phơi nắng, Triển Tiểu Liên nhìn trên chân An Lý Mộc quấn thạch cao dày, quay đầu hỏi anh: “Anh Đầu Gỗ, anh nói, chân anh nếu có thể khỏi, chuyện anh muốn làm nhất là chuyện gì?”

An Lý Mộc ngẩng đầu nhìn bầu trời, thản nhiên nói: “Cõng em đi một đoạn trên đường, để mọi người nhìn thấy hai chúng mình đang yêu đương.”

Triển Tiểu Liên bĩu môi: “Bố em sẽ lại đánh gãy chân anh.”

An Lý Mộc cúi đầu nhìn cô, bất đắc dĩ cười: “Tiểu Liên em có thể đừng nói câu phá hỏng bầu không khí như vậy hay không?”

Bố Triển Tiểu Liên mấy ngày nay rất kỳ lạ, biết rõ cô và An Lý Mộc cả ngày dính cùng một chỗ còn không qua đây ngăn cản, chỉ là buổi tối lại gọi cô về ngủ, lúc khác căn bản mặc kệ.

Thời tiết ngày quốc khánh thứ năm vẫn rất tốt, ánh sánh mặt trời chiếu cao, Triển Tiểu Liên cùng với An Lý Mộc ở trên hành lang trước cửa nhà An Lý Mộc phơi nắng, di động Triển Tiểu Liên đột nhiên vang một cái, cô thuận tay cầm lấy mở ra, một tin nhắn: Nhóc béo, hiện tại ở đâu?

An Lý Mộc chính là đột nhiên cảm thấy trên khuôn mặt Triển Tiểu Liên liền mang theo một luồng tà khí, thật giống như người gửi tin nhắn cho cô là oan gia kẻ thù của cô, tay trả lời tin nhắn ấn từng cái, dùng đủ hơi sức.

An Lý Mộc có chút buồn cười nhìn cô: “Tiểu Liên, em gửi tin nhắn với ai tức giận như vậy?”

Triển Tiểu Liên thuận miệng đáp một câu: “Một người chim.” Nói xong, sau khi gửi tin nhắn, trực tiếp đổi “Yến Tra” ban đầu của số đó thành “Người Chim”.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s