Thần phục – Chương 72

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 72 – Tâm tư của bác

Triển Tiểu Liên chậm rãi bò dậy, gãi gãi mái tóc rối bù, “Gia, anh chụp cái kia làm gì đó?”

Yến Hồi vừa nhìn máy ảnh, vừa trả lời: “Lúc rảnh rỗi thưởng thức thưởng thức.”

Triển Tiểu Liên hai tay gãi đầu: “Anh thưởng thức cái đó còn không bằng trực tiếp thưởng thức bản thân tôi, tôi cũng nằm trước mặt anh cho anh xem đủ rồi, còn có cái gì để chụp?”

Yến Hồi tiếp tục lật: “Cưng không phải còn muốn đến trường? Chờ sau khi cưng đi, xem lúc gia một mình một người.”

Triển Tiểu Liên vươn tay cầm ga giường bao lấy chính mình, không nói gì nhìn trời, trong lòng suy nghĩ làm sao bây giờ, thứ kia tựa như trái bom, rơi vào trong tay cầm thú Yến, hắn liệu có đột nhiên không biết xấu hổ tuôn ra không? Nếu như vậy, cô không sợ gì khác, sợ nhất chính là bố mẹ cô nhìn thấy, vậy cô sẽ tiêu.

Yến Hồi đặt máy ảnh lên trên bàn, duỗi chân đá đá Triển Tiểu Liên: “Dậy.”

Triển Tiểu Liên nhìn hắn một cái, nằm bò trên giường đấm giường: “Gia, lão ngài muốn chụp thì chụp đi, để tôi ngủ một lát, lão ngài uy mãnh vô cùng, tôi cả đêm không chợp mắt mà…”

Triển Tiểu Liên nói xong, thật đúng là quấn ga giường thiếp đi, lại tỉnh, liền nhìn thấy Đồng nhi tay chống má ngồi trên ghế đầu giường nhìn cô. Triển Tiểu Liên chớp chớp mắt, vươn tay vạch ga giường trên người, trần truồng xuống giường, vừa khom lưng nhặt quần áo trên mặt đất vừa hỏi: “Thím, thím tới làm gì?”

Đồng nhi ban đầu còn cố giữ bình tĩnh nhìn, kết quả, ba mươi giây sau, Đồng nhi liền nhịn không được, mặc cho cô ta bình thường cởi mở thế nào không quan tâm thế nào, nhưng bây giờ nhìn Triển Tiểu Liên trần như nhộng thậm chí không có nửa phần ngượng ngùng, cô ta nhịn không được dời mắt, Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn cô ta cười giễu một tiếng: “Thím, thím cũng không phải là đàn ông thím xấu hổ cái gì? Tôi có thím cũng có, nhìn thấy tôi giống như nhìn thấy thím, có cái gì để thẹn thùng?” Trùm một nửa cái váy lên người, Triển Tiểu Liên đột nhiên quay đầu lại nhìn Đồng nhi hỏi: “Thím, thím không phải là les?”

Đồng nhi mặt đỏ lên : “Cô nói bậy bạ gì đó?”

Triển Tiểu Liên tự mình cài áo lót, không cài được phía trên còn quay lưng nói với Đồng nhi: “Thím, giúp cái.”

So vô sỉ, Đồng nhi cuối cùng bái phục, cô ta khẳng định thua kém Triển Tiểu Liên.

Triển Tiểu Liên mặc xong quần áo, một lần nữa ngồi lên giường nhìn Đồng nhi, Đồng nhi chờ cô mặc xong hết, mới dám quay đầu, đưa tay cầm một bình thuốc đặt lên bàn: “Nhớ uống thuốc.”

Triển Tiểu Liên lấy tới nhìn, cô nhận ra, tránh thai, miệng còn thuận miệng hỏi câu: “Thuốc gì? Tôi lại không bị ốm.”

Đồng nhi đứng lên đi ra ngoài: “Tránh thai, người thừa kế của gia, không thể nào tùy tiện tìm một người đàn bà sinh, cô vẫn có chút tự giác đi.”

Triển Tiểu Liên xem xem hướng dẫn, vươn tay vặn nắp bình đổ ra hai viên, ném vào miệng nhai khô, sau đó duỗi duỗi lưỡi với Đồng nhi, “Ăn rồi.”

Đồng nhi đi đến cạnh cửa, nhìn cô một cái, xoay người đi.

Trong phòng khôi phục yên lặng, Triển Tiểu Liên rót ít nước uống, tự mình một người ngồi một lát, sau đó vào phòng vệ sinh soi soi gương, dấu vết khắp cổ, vừa nhìn chính là Yến Hồi cắn ra, cô làm sao đi nhà bác? Triển Tiểu Liên gãi gãi đầu, xách túi của mình ra cửa, xem ra phải đi mua một cái khăn the gì gì đó che che, dù sao khí trời bây giờ cũng không xem như quá nóng, quấn cái khăn the cũng được.

Ra cửa cũng không ai cản, Triển Tiểu Liên trực tiếp ra khỏi cao ốc, mua một cái khăn the nhỏ tại một cửa tiệm quấn quanh cổ, lại mua một ít trái cây tại cửa hàng hoa quả ven đường, sau đó nhìn nhìn trạm xe buýt, ngồi xe buýt công cộng đi luôn.

Đoàn xe của Yến Hồi từng cái dừng dưới khách sạn, phía sau đi theo một nhóm lớn người, Yến Hồi vừa đi, vừa nghe một người đeo kính mắt phía sau báo cáo với hắn tình huống mới nhất: “Gia, mảnh đất phía nam thành Lý Tấn Dương không đề nghị làm khu dân cư, hắn nói nhà máy xung quanh quá nhiều, môi trường không tốt, mặc dù là có sông có núi cũng không thể làm khu dân cư. Mặt khác, căn cứ tin báo mới nhất của chúng ta, ranh giới Thanh Thành Bãi Yến đợt này vẫn có người đang gây rối, nghe nói đối phương là Lý Tấn Dương che chở, gia ngài xem như vậy có khả năng là Lý Tấn Dương đang gây sự hay không?”

Yến Hồi đi đến cửa thang máy đứng lại, có người ấn lên thang máy, hắn không quay đầu, mà là hỏi một câu: “Lý do.”

Gã đeo kính tiếp tục nói: “Gia ngài nghĩ, Lý Tấn Dương vì sao hợp tác với gia ngài? Hắn là bị ép bất đắc dĩ, khó đảm bảo trong lòng sẽ không tích chút không vui, hắn với ngài bây giờ là có quan hệ lợi ích, cho nên sẽ không trắng trợn, nhưng mà gia, làm chút động tác nhỏ gì gì đó, Lý Tấn Dương này rất dễ làm được…”

Yến Hồi vào thang máy, người xung quanh lập tức theo vào, thành hình vòng tròn vây quanh hắn, Yến Hồi nghe nửa ngày, đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi quay đầu, nhìn gã đeo kính: “Chú mày cảm thấy Lý Tấn Dương là cái loại người không đầu óc đó? Hắn sẽ ngại tiền phỏng tay đẩy mấy chục triệu ra bên ngoài? Hay là chú mày cảm thấy hắn định bỏ qua tiểu tình nhân bảo bối của hắn trở mặt với gia? Nói chuyện dùng dùng đầu óc, lại làm cho gia nhìn thấy vẻ mặt giống như đồ bỏ đi của chú mày, gia sẽ lột da chú mày ra!”

Gã đeo kính mồ hôi lạnh trên trán toát ra, cẩn thận nuốt nuốt nước miếng, “Vậy cái nhìn của gia là…?”

Thang máy “tinh” một tiếng dừng lại, Yến Hồi vừa bước ra khỏi thang máy vừa chậm rãi nói: “Tìm người đi qua, làm lớn chuyện lên, càng ầm ĩ càng tốt, thăm dò thái độ của Lý Tấn Dương, nếu đã hoài nghi, vậy dứt khoát thử thử hắn… Đúng rồi, xã hội pháp chế, không thể gây ra mạng người. Bây giờ liền đi, đừng lắc lư trước mặt gia nữa.”

“Dạ.” Gã đeo kính vội vàng dừng bước, đưa tay lau lau mồ hôi trán, đi một cái thang máy khác xuống lầu.

Thanh Thành Bãi Yến, hai thành phố tính chất phát triển hoàn toàn bất đồng, trong lúc vô tình có liên hệ nào đó cũng không để người biết rộng.

Thanh Thành phát triển tương đối nhanh chóng, Bãi Yến hơi có vẻ phong cách cổ xưa bước phát triển dường như chậm hơn nhiều, chẳng qua là thành phố có phong cách cổ xưa, cũng có một mặt đặc biệt của nó, tỷ như tòa kiến trúc mang tính biểu tượng kia của Bãi Yến, “Tuyệt Địa” khiến Yến Hồi đố kỵ và ngấp nghé.

Lý Tấn Dương bố già xã hội đen Bãi Yến một tay tạo ra “Tuyệt Địa”, trong vòng hai năm ngắn ngủi nhanh chóng trở thành biểu tượng của Bãi Yến, chốn tiêu tiền trộn lẫn đen và trắng, nổi danh trong ngoài nước vì tiêu phí người thường khó có thể đạt được, vô số người chen rách đầu coi trở thành hội viên “Tuyệt Địa” là quang vinh.

Tất cả Lý Tấn Dương có được, đều khiến Yến Hồi đỏ mắt và ghen ghét, không thừa nhận cũng không được, trong lòng Yến gia chính là mang theo một loại cảm xúc ghen ghét. Mà khiến cho Yến Hồi khó chịu thì lại là hắn thế nào cũng tra không được thân phận của Lý Tấn Dương, điều này khiến Yến Hồi có loại cảm giác nôn nóng không nắm được trong tay, cố tình, hắn lại nhìn trúng ánh mắt xem thị trường độc nhất vô nhị của Lý Tấn Dương, những thứ này tập hợp cùng một chỗ, thái độ Yến Hồi đối với Lý Tấn Dương liền có vẻ hết sức kỳ quái.

Cho tới nay, còn chưa có ai thăm dò được ý nghĩ thay đổi như chong chóng của Yến đại gia.

Yến Hồi đi một mình vào phòng hắn, khi vào cửa ngẩn ra, phòng đã bị quét tước, tóm lại yên yên tĩnh tĩnh, ngay cả cái lông người cũng không có, Yến Hồi nhấn chuông cạnh cửa một cái, hỏi câu: “Người đâu?”

Tất cả mọi người nhận được tin tức này trợn tròn mắt, người? Người nào?

Sau đó có người nhớ ra, là người phụ nữ đêm hôm qua ở cùng Yến gia, xác thực là, là một người phụ nhìn rất nhỏ.

Dựa theo sở thích và lệ cũ của Yến gia, phụ nữ sau khi ở cùng một đêm, cho cô ta một tờ chi phiếu hoặc là sai người chào hỏi công ty quản lý của cô ta, để phụ nữ tự mình rời đi mới là cách làm bình thường, bây giờ vị này là có ý gì?

Yến Hồi gọi quản lý đại sảnh đi lên, ập xuống một trận quyền cước với hắn: “Một người sống cũng xem không được, gia cần một đám các người làm gì? Người đi đâu? Lập tức tìm về cho gia, nếu không đều xéo đi cho gia!”

Yến Hồi đá người đi, chính mình xoay một vòng trong phòng, sau đó ngồi xuống sô pha, lấy di động ra, lật số của Triển Tiểu Liên, trên đó viết hai chữ: Nhóc béo, bấm số, âm nhạc leng ka leng keng vang lên.

Triển Tiểu Liên chen chúc trên xe buýt, người rất nhiều, la hét ầm ĩ, chuông di động cô căn bản không nghe thấy, Yến Hồi gọi ba lần, cũng không ai nghe, mặt Yến đại gia lập tức lạnh buốt.

Đến mục đích, Triển Tiểu Liên xuống xe buýt công cộng, nhìn nhìn xung quanh, sau đó đi về phía đường cái, đối diện đường cái chính là tiểu khu xa hoa nhà bác, đi mấy bước nhớ ra bố cô bảo cô gọi điện thoại cho bác, lấy điện thoại ra nhìn, ba cuộc điện thoại chưa nghe của cầm thú Yến, Triển Tiểu Liên bĩu môi, ấn luôn nút quay lại, sau đó gọi điện thoại cho bác, Triển Anh rất nhanh tiếp: “Tiểu Liên? Bố cháu đã gọi điện thoại cho bác, bác chờ cháu cả sáng, cháu bây giờ ở đâu, bác đi đón cháu.”

Triển Tiểu Liên vừa đi vừa nói: “Cháu đang qua đường cái đây, qua đường hẳn là tới, không cần đến đón cháu.”

Triển Anh cười nói bên kia: “Cháu đừng đi, tiểu khu này lớn đấy, không một giờ cháu đến không được, cháu chờ chỗ bảo vệ ở cửa tiểu khu, bác lái xe đi đón cháu.”

Tám chín phút sau, Triển Anh lái xe ra, nhìn thấy Triển Tiểu Liên ấn ấn còi, Triển Tiểu Liên vội vàng lên xe, “Bác, bác nhanh thật đấy, cháu còn tưởng phải chờ thêm lát nữa.”

Triển Anh cười nói: “Không nhanh, bác đây là đi ga ra, nếu không còn nhanh nữa. Ở đây chính là như vậy, đi bộ quá khó khăn, khoảng cách giữa các nhà quá xa, nên vô cùng phiền phức, có xe thì tiện hơn.”

Xe ngừng tại cửa nhà, Triển Anh và Triển Tiểu Liên xuống xe, Triển Tiểu Liên vươn vai một cái: “Bác, cái nhà này trị giá không ít tiền phải không? Có thể mua được nhà chỗ này, xem ra điều kiện kinh tế của bác trai cháu cũng không tệ lắm.”

Triển Anh đưa cô vào nhà, “Không tệ cái gì chứ, trước kia còn đỡ, bây giờ cũng cạnh tranh gay gắt, đợt này bác nhìn cũng già đi không ít, đều là bị bức ép.”

Triển Tiểu Liên vào nhà cũng không sợ người lạ, lần trước đã tới, cũng không cảm thấy không được tự nhiên, còn chủ động chào hỏi nữ giúp việc nhà Triển Anh, Triển Tiểu Liên ngồi xuống nhận lấy trà nữ giúp việc đưa tới, “Bác, cháu đợt trước tham gia một cuộc thi hùng biện tiếng Anh toàn quốc, được giải nhì, vốn cháu định mua ít thứ tốt cho bác, nhưng mà tiền thưởng của cháu bị bố cháu cầm đi, cháu đòi mấy lần cũng không trả cháu, cháu cũng hết cách, bây giờ đành phải dùng tiền sinh hoạt của cháu mua cho bác ít hoa quả, biết bác không thiếu, nhưng mà đây là tấm lòng của cháu mà, lễ vật nhỏ mà tình ý lớn, hì hì.”

Triển Anh nhịn không được cười: “Còn khách khí với bác làm gì? Đến đây bác đã vui rồi, còn mua cái gì, nói câu khó nghe, bác cái gì cũng thiếu, chính là không thiếu tiền, cháu có lòng là bác vui rồi.” Triển Anh nói xong, đột nhiên đầu nghiêng nghiêng, chỉ vào cổ Triển Tiểu Liên hỏi: “Tiểu Liên, cổ cháu sao vậy?”

Triển Tiểu Liên cả kinh, lập tức nghĩ ra vết hôn trên cổ mình dám chắc bị bác thấy rồi, cô vươn tay che, cười hì hì nói: “Cái này à? Ở ký túc xá không có màn, bị muỗi đốt…”

Triển Tiểu Liên nói còn chưa dứt lời, Triển Anh đã từ trên ghế sa lon bên cạnh dời đến bên người Triển Tiểu Liên, thò tay kéo khăn the quấn trên cổ cô xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Triển Tiểu Liên, nửa ngày chưa nói một câu. Ánh mắt Triển Tiểu Liên lướt lướt qua một bên, cô cũng chột dạ chứ, nếu là người lạ cô không quan tâm đâu, nhưng đây là bác cô, mặc dù bản thân không thân với bác, nhưng bác thân với bố, hơn nữa, bố có thể có hôm nay đều là công lao của bác, bất kể từ phương diện nào mà nói, cô đều phải tôn trọng bác.

Triển Anh nhìn chằm chằm cổ Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên không dám động đậy, nửa ngày, nghe được bác hỏi: “Tiểu Liên, cổ cháu đây… Cháu có phải có bạn trai rồi hay không?”

Triển Tiểu Liên nhưng thật ra muốn thừa nhận, đáng tiếc Yến Hồi là bạn trai sao? Đấy là con cầm thú có được hay không? Chỉ ngây người một cái, Triển Anh đột nhiên lại hỏi: “Tiểu Liên, cháu có phải bị… bị người ta…”

Triển Tiểu Liên thật đúng là không muốn để bác nghĩ nhiều, cô lắc đầu, nói một câu: “Thật ra không phải, nếu nói cổ là làm sao, hẳn là tính bạn chịch đi.”

Triển Anh vẻ mặt kinh ngạc, “Bạn, bạn chịch?!”

Triển Tiểu Liên gật đầu, “Không tính là bạn trai, cũng không phải bị người ta cưỡng hiếp, nhưng mà lại có tầng quan hệ như thế, cho nên, đây coi như là bạn chịch.” Nghĩ nghĩ, Triển Tiểu Liên nhìn Triển Anh nói: “Đúng rồi bác, việc này bác cũng đừng nói với bố mẹ cháu, nói thật, cháu thật đúng là không có cách nào, nếu có cách, cháu sẽ không như vậy.” Sau đó cô vẻ mặt bất đắc dĩ nói thầm: “Cháu cũng không biết khi nào thì gặp phải ôn thần như thế, chỉ có thể coi như cháu xui xẻo.”

Triển Anh khẽ rũ mắt xuống, ngẩng đầu nhìn Triển Tiểu Liên hỏi: “Tiểu Liên, cháu có phải gặp chuyện phiền toái gì hay không? Có chuyện gì cháu nói với bác, bác giải quyết giúp cháu, nói thật với cháu, bác trai cháu ở Thanh Thành vẫn là có chút quyền thế, cũng biết nhiều người, nên không cần lo lắng.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, mở to hai mắt hỏi: “Thật không? Vậy bác, người tên là Yến Hồi ấy bác còn nhớ không? Bác trai có biết hắn không? Yến trong chim yến, Hồi trong phản hồi, Yến Hồi.”

Triển Anh gật gật đầu: “Đương nhiên biết, muốn quên cũng không quên được, Yến Hồi tại Thanh Thành xem như nhân vật số một số hai, không ai dám chọc. Thế nào? Tiểu Liên cháu không phải là chọc hắn?”

Triển Tiểu Liên bất đắc dĩ nhìn Triển Anh, gật đầu: “Bác, cháu nói chính là hắn, cháu nếu như không làm bạn chịch với hắn, đổi cái kết quả hắn cưỡng hiếp cháu, chặt tay chân cắt lưỡi tai gì gì đó, lý luận cháu đều hiểu, có điều có hiểu cũng không qua được hiện thực, chính cháu có người trong lòng, nhưng không thể không chia tay, nếu không anh ấy bây giờ sống hay chết cũng không biết, cháu cũng không muốn lêu lổng với một phần tử xã hội đen, nhưng mà bố cháu là một giáo viên đại học, còn là dạy chính trị, ông có thể làm gì? Mẹ cháu cũng là giáo viên, nếu để bọn họ biết việc này, cháu đoán bố mẹ cháu có thể tức chết. Cho nên, cháu thà chọn một biện pháp để cháu với hắn đều không tốn sức, nếu không đến khi xui xẻo nhất định là cháu.”

Triển Anh nhìn khuôn mặt Triển Tiểu Liên, nửa ngày không nói chuyện, cách một lúc lâu mới hỏi: “Tiểu Liên, cháu thật sự chỉ có mười bảy tuổi?”

Triển Tiểu Liên nhìn Triển Anh một cái, nói: “Hết năm nay là mười tám tuổi. Sao vậy?”

Triển Anh cười cười, lắc đầu: “Không có gì, bác chẳng qua là cảm khái cháu còn nhỏ tuổi nghĩ được thật nhiều.”

Triển Tiểu Liên khoát tay: “Cháu nghĩ không nhiều lắm, cháu chỉ là không muốn bố mẹ cháu vì chuyện của cháu bị thương tổn, nếu về sau mà biết, bọn họ cũng chỉ hận cháu không hiểu chuyện không tự ái, hận nổi nóng cũng chính là tát cháu mấy cái, nhưng mà ít nhất, an toàn cuộc sống của bọn họ vẫn được bảo đảm. Nhưng nếu bây giờ biết, bố mẹ cháu nhất định sẽ không ngại bất cứ giá nào bảo vệ cháu… Bác cũng biết thế lực Yến Hồi phải không? Thật ra cháu từng thấy rồi, một người có thể giữa ban ngày ban mặt muốn làm gì thì làm lại bình yên vô sự, phải có thế lực ra sao? Cháu không muốn Yến Hồi nhắm mục tiêu với cháu lên người bố mẹ cháu, nếu thực sự như vậy, cháu có lẽ sẽ không có nhà.”

Triển Anh có chút kinh ngạc, “Vậy, cháu về sau định làm như thế nào? Cũng không thể cứ như vậy chứ?”

Triển Tiểu Liên dựa lên sô pha, chìa một tay lắc lắc, “Cháu bây giờ, chính là con chuột nhỏ trong lòng bàn tay mà hắn cảm thấy hứng thú nhất, hắn đang suy nghĩ biện pháp tìm ra tất cả chỗ chơi trên người cháu, chờ có một ngày hắn phát hiện thứ đồ chơi cháu đây hắn rõ như lòng bàn tay không lại có gì mới mẻ nữa, hắn sẽ mất hứng.”

Triển Anh giương miệng, lắp bắp nói: “Ý cháu là, khi đó cháu sẽ tự do?”

Triển Tiểu Liên gật đầu: “Đúng vậy.”

Không khí lập tức yên tĩnh, Triển Anh đột nhiên mở miệng nói: “Vậy vết thương của An Lý Mộc là nhận không rồi?…”

Triển Tiểu Liên sửng sốt, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Triển Anh, cười cười: “Vết thương nào của anh ấy?”

“An Lý Mộc không phải là xảy ra tai nạn xe cộ sao…” Triển Anh buột miệng nói tiếp, nói hết câu, mặt ả thoáng cái trắng bệch, ả vội vàng cười nói: “Ừm, bác vốn cũng không biết, lần trước không phải đi Bãi Yến một chuyến? Thật ra là có một người bạn bị ốm nằm viện, lúc ở bệnh viện liền thấy…”

Triển Tiểu Liên nghe xong gật gật đầu, chuyển đề tài: “Bác, có gì ăn không? Cháu chưa ăn cơm sáng, đói bụng.”

Triển Anh luống ca luống cuống đứng dậy gọi nữ giúp việc: “Bà Trương, nấu chút đồ ăn cho Tiểu Liên, nhanh chút, trước tiên cho con bé ăn ít đồ đơn giản, buổi trưa làm đồ ăn ngon.”

“Đến đây bà chủ, cô Triển xin chờ một chút ha, lập tức là xong.” Bà Trương từ bên ngoài chạy chậm vào phòng bếp.

Triển Anh nhìn sắc mặt Triển Tiểu Liên, tùy tiện nói chuyện phiếm tiếp, Triển Tiểu Liên cũng rất phối hợp nói chuyện phiếm với ả, chờ sau khi bà Trương bưng đồ ăn đã hâm trong lò vi sóng cho Triển Tiểu Liên ăn, Triển Anh nhịn không được lại hỏi: “Tiểu Liên, bác thấy An Lý Mộc bị thương cũng rất nặng, trên mặt còn có sẹo, chân ấy về sau nhất định sẽ có di chứng, đứa nhỏ này chẳng khác nào bị hủy…”

Triển Tiểu Liên vẫn không nói chuyện, chỉ bưng cốc uống nước, nhìn cốc ngẩn người, Triển Anh nhìn bộ dạng của cô, đột nhiên cảm thấy chính mình nói quá nhiều, cũng vội vàng ngưng miệng.

Triển Tiểu Liên ăn xong cơm trưa muốn về, Triển Anh đưa cô đến trạm xe buýt, xe đến, Triển Tiểu Liên vẫy tay với Triển Anh lên xe, ngồi vào hàng cuối cùng, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Bố cô từng nói, bác từ sau khi bố đi Tương Giang học, thì bỏ nhà ra đi chưa từng quay về, liên hệ với nhà bọn họ cũng ít lại càng ít. Bác không thể nào từng gặp An Lý Mộc. Vả lại, cho dù lúc ấy bác đi qua nhà bọn họ, từng nhìn thấy An Lý Mộc hồi bé, bác cũng không thể nào sau này bao nhiêu năm liếc mắt một cái là nhận ra đấy là đứa trẻ nhà hàng xóm.

Lại giả thiết các điều trên là đúng, bác quen An Lý Mộc cũng biết An Lý Mộc, bác tuyệt đối không thể nào biết cô với An Lý Mộc có quan hệ gì, Triển Tiểu Liên tin anh Đầu Gỗ sẽ không tùy tiện nói với người khác chuyện hai người bọn họ, An Lý Mộc còn cẩn thận giữ bí mật hơn cô, sao có thể tùy tiện nói lung tung? Đặc biệt bác là chị của bố cô thì càng không thể.

Bình luận về bài viết này