Nắm tay chàng – Phần 4

Nắm tay chàng

  • Tác giả: Gia Diệp Mạn
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Tứ

Sau khi hôi phi yên diệt còn có thể lại tụ liễm hồn thể, nghìn năm qua Tống Anh lần đầu cảm giác mình vẫn còn phúc khí.

Đạo sĩ hoàng bào kia đích xác tạo thành thương tổn không thể vãn hồi đối với nàng, trong nháy mắt sau khi giết người Tống Anh còn có chút hối hận, nếu không phải chấp nhất với báo thù, lại tu một trăm tám mươi năm nữa, nàng cũng có thể thành một tiểu quỷ tiên. Nhưng thấy mình vất vưởng lâu nhường ấy, còn là một phàm thai tục tử, không bỏ ân oán tình cừu này xuống được.

Trong hoàng cung Biện Tấn trân bảo vô số, khối cốt ngọc hiện nay Tống Anh sống nhờ hồn phách là một trong số đó. Ngọc tính âm nhu, lại thêm khối ngọc này là di cốt của một vị nữ tiên biến thành, âm khí tràn đầy, rất thích hợp dưỡng một khô hồn như Tống Anh.

Khi thần thức của Tống Anh quay lại suýt nữa bị một đôi mắt tràn đầy tơ máu hù chết. Định thần nhìn lại, trong lòng nàng đau xót, đây không phải là tiểu Trọng Trọng của nàng sao, vì sao lại sa sút tới mức này! Nhìn thấy nàng còn không có khí phách mà rơi nước mắt, nào có chút uy nghi của đế vương?

Năm đó ở trên núi, đôi cha con Tống Anh cứu chính là tể tướng vương triều Biện Tấn. Tư Mã Tuân là lão công thần của triều Biện, đương nhiên nhận ra biển tên đeo trên cổ Trọng Viêm là đặc biệt trong hoàng thất. Từ xưa hoàng thất đấu đá, không ít hoàng tử vừa sinh ra đã chịu khổ độc thủ, Tư Mã Tuân liền nhớ lại Huệ phi mười lăm năm trước nghe nói là sinh hạ quái thai bị ban chết, lại nhìn đến tướng mạo Trọng Viêm có bảy tám phần tương tự với Huệ phi, liền biết mình gặp được hoàng tử. Biện Tấn khi đó đã vô cùng mục nát, Tư Mã Tuân luôn luôn ngay thẳng, đắc tội gian thần đang nắm quyền, suýt nữa rơi vào cảnh cửa nát nhà tan. Tư Mã Tuân nhìn ra tình ý của Trọng Viêm đối với Tống Anh, lấy công hiệu của cốt ngọc dụ Trọng Viêm bằng lòng xuống núi.

Tim Trọng Viêm chỉ ở trên khối cốt ngọc kia, mà dân chúng Biện Tấn sớm đã chịu đủ cuộc sống thê thảm nước sôi lửa bỏng. Cái gọi là quân đội bi phẫn tất thắng, vương triều Biện Tấn mục nát nhanh chóng sụp đổ.

Năm đó? Không sai, cách Tống Anh thành tro rồi trở về, đã qua năm năm. Biện Tấn lúc này ca múa thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp.

Mà Trọng Viêm, cũng đã trở thành đế vương trẻ tuổi cơ trí.

Hồn phách của Tống Anh vẫn chưa hoàn toàn tụ tập, linh lực bây giờ thua xa lúc trước, không thể rời cốt ngọc quá lâu. Tiếp tục đọc “Nắm tay chàng – Phần 4”

Advertisement

Nắm tay chàng – Phần 3

Nắm tay chàng

  • Tác giả: Gia Diệp Mạn
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Tam

Trọng Viêm liên tiếp ở ngoài động bảy ngày, cũng không thấy Tống Anh đi ra, nhiều lần muốn vào xem thử, đều bị cây đào tinh ngăn lại: “Ngươi có mệnh cách đế vương, lại là nam tử, dương khí quá thịnh, sau khi đi vào sẽ ảnh hưởng đến khôi phục của cô cô, ngươi vẫn là thành thật ở nơi này đi!”

Trọng Viêm có chút ủ rũ: “Đào sư phó, người nói A Anh nguyện ý cùng ta chứ?”

“A… A Anh!” Râu vểnh trên miệng cây đào tinh run rẩy, hắn vẻ mặt sùng bái nhìn Trọng Viêm, “Tiểu Trọng Trọng, ngươi rốt cuộc ra tay!”

Da mặt Trọng Viêm trướng đến đỏ bừng, đang định nói cái gì, một con quạ đen tinh luống ca luống cuống bay tới: “Không xong, có đoàn người lên núi chúng ta, các ngươi trốn trước đi.”

Cây đào tinh không cho là đúng: “Người nhìn thấy chúng ta đều bị dọa chết, há có đạo lý chúng ta tránh đi!”

Quạ đen tinh cong cánh dưới, mấy mảnh lông chim bị đốt trọi sột soạt rơi xuống: “Không chỉ có người, còn có một đạo sĩ, hắn rất lợi hại, đốt cánh của ta. Các ngươi thích tin thì tin, ta đi trước.” Nói xong nó khẩn cấp giương cánh đào tẩu.

“Ông trời ơi, đạo sĩ!” Cây đào tinh gấp đến độ xoay quanh, suy nghĩ trốn vào trong cây đào, trong cây đào cao lớn truyền đến thanh âm run rẩy của hắn, “Tiểu Trọng Trọng, nên bảo vệ cô cô cho tốt, bị đạo sĩ bắt đi thì phiền toái.” Tiếp tục đọc “Nắm tay chàng – Phần 3”

Nắm tay chàng – Phần 2

Nắm tay chàng

  • Tác giả: Gia Diệp Mạn
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Nhị

Sau khi Tống Anh thu dưỡng vật nhỏ kia không bao lâu liền có chút hối hận, nàng từng nghĩ tới khả năng báo ân vô số lần, lại không nghĩ rằng phải một tay nuôi nấng đại ân nhân của mình.

Nó đói bụng khóc, buồn ngủ khóc, đi nhỏ khóc, đi lớn xong vẫn là khóc. Sơn động luôn luôn thanh tịnh của nàng cũng thành địa phương ồn ào nhất núi Trường An mất rồi.

Bởi vì lười nhác, Tống Anh bình thường thích để tóc bù xù, từ khi có Trọng Viêm, tiểu gia hỏa đặc biệt thích túm tóc của nàng, túm xong còn luôn nhét vào trong miệng.

Tóc Tống Anh trơn bóng, mỗi lần tiểu Trọng Viêm đều ngậm vào miệng nhấm nhấm, mắt to ngập nước thỏa mãn nheo nheo. Nhưng khổ Tống Anh, dương khí của hắn quá nặng, đáng thương tóc của nàng bị hắn nhai chưa được mấy cái liền hóa trong miệng hắn. Nàng đành phải búi tóc lên, không làm bộ dạng thiếu nữ nữa, kết quả ôm Trọng Viêm vừa ra khỏi cửa, chúng yêu quỷ gặp phải nàng đều thì thầm với nhau: “Xem đi, Anh cô cô quả nhiên là muốn lấy thân báo đáp, cũng bắt đầu ăn mặc như phu nhân rồi.” Nhưng mấy câu thì thầm này nàng vẫn nghe được rõ ràng, trong lòng có chút xấu hổ. Thế nhưng cứ nhìn thấy tiểu gia hỏa lăn lộn thân thể nhỏ bé mập mạp làm nũng với nàng, tay nhỏ mềm mại trượt trượt, mắt to long lanh nước, nàng lại nhịn không được xoa xoa xát xát, thật sự là rất thích.

Trọng Viêm lúc còn nhỏ mồm miệng hung ác, sau khi lão dê mẹ khóc sướt mướt nói mình có bị đánh chết cũng không lại cho tiểu tử này bú nữa, Tống Anh ra sức suy nghĩ vì thức ăn của hắn.

Về sau lúc hắn ba tuổi, Tống Anh buổi tối ra ngoài, nhặt được một quả đào to, gọt thành miếng nướng nướng, vừa vặn hắn tỉnh, bò đến bên người nàng cắn ngón tay nhìn thèm thuồng. Tống Anh tiện tay cho hắn một miếng đào nhỏ, không ngờ hắn ăn đến không biết chán. Sau lần đó mỗi bữa không ăn đào là lại khóc nháo, Tống Anh cười nói: “Toàn gọi ngươi là sâu, ta thấy ngươi gọi là quả đào thích hợp hơn.”

Khi Trọng Viêm vừa được 5 tuổi, bắt đầu ầm ĩ muốn biết chữ. Tống Anh tự nhận không đảm đương nổi giáo viên, đành phải mang theo hắn đi bái phỏng cây đào tinh ở cửa sơn động, mời y làm sư phó của Trọng Viêm.

Cây đào này là hột đào bảy trăm năm trước một thư sinh vào kinh thành đi thi tiện tay vứt mà thành. Về sau thư sinh làm trạng nguyên, cây đào tinh thường tự đắc: Khi y vẫn còn là một quả đào, mỗi ngày ở cùng với một xấp sách lớn của thư sinh, nhiễm thư hương, là người có văn hóa.

Có điều bởi vì ghét bỏ Trọng Viêm ăn quá nhiều đào, cây đào tinh ban đầu thế nào cũng không chịu dạy hắn. Tống Anh khuyên can mãi lại đưa y hai bụi cỏ linh chi, y mới không tình nguyện thu vị đồ đệ này.

Nhờ sự che chở của Tống Anh, Trọng Viêm ở núi Trường An vẫn bình an vô sự. Chẳng qua có lần hắn ban ngày chạy ra ngoài, đến quá gần bờ sông, suýt nữa bị quỷ nước lòng mang oán hận kéo vào trong nước. Thế nhưng lần đó hắn tóm mặt quỷ nước, sau khi làm nàng khóc dương dương tự đắc từ trong nước bò ra. Yêu quái cây phẫn nộ nhìn thấy hành động của Trọng Viêm, trái lại chủ động đối xử tốt, còn dạy hắn luyện công, chỉ ngóng trông hắn có thể làm quỷ nước khóc. Tiếp tục đọc “Nắm tay chàng – Phần 2”

Nắm tay chàng – Phần 1

Nắm tay chàng

  • Tác giả: Gia Diệp Mạn
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Nhất

“Oa oa—!” Một sáng sớm, tiếng khóc trẻ con non nớt nhưng vang dội quấy rầy thanh mộng của cả đám yêu quái núi Trường An.

Tiếng người vô cùng trung khí như thế khiến cho Tống Anh không tài nào ngủ nổi, lăn qua lộn lại mấy lần vẫn là thức dậy, cẩn thận tránh một tia nắng từ trong khe hở của của cây tử đằng rủ xuống ở cửa sơn động, phiêu phiêu đãng đãng đi đến cửa, gọi một con quái củ cải trắng đang nhảy cà tưng tạt qua, hỏi: “Bạch Bạch, xảy ra chuyện gì, sáng tinh mơ sao lại có trẻ con khóc?”

“A, Anh cô cô còn chưa biết sao,” quái củ cải trắng nhảy cóc mấy bước về phía Tống Anh, trên đất bùn ẩm ướt để lại mấy cái hố cạn nho nhỏ, “Có người mang một đứa bé vứt trên núi Trường An chúng ta, quỷ nước và yêu quái cây liễu đều muốn cướp hút máu tươi của đứa bé đó, đang đánh nhau ở bờ sông. Ta phải mau mau đi xem thử đã!” Nói xong nó lại nhảy cà tưng đi rồi.

Trẻ con nhân loại, lại là nơi nào xảy ra chuyện thương thiên hại lý, làm liên lụy tới đứa bé vừa sinh ra? Tống Anh thoáng nghĩ, ngoắc tay câu ô lá sen của mình giương cao ra khỏi sơn động.

Ánh nắng sáng sớm mặc dù hơi mát, vẫn có lực sát thương không nhỏ đối với nữ quỷ như Tống Anh. Mà cái ô lá sen trồng trong bùn sinh trong nước này của nàng âm khí khá nặng, nhưng có thể bảo hộ thân quỷ của nàng không bị thái dương tổn thương.

Tống Anh từ ngày tử vong đã du đãng hơn một ngàn hai trăm năm trong núi Trường An, tinh quái nhỏ tuổi trong núi đều tôn xưng nàng tiếng “Anh cô cô”; tuổi tác xấp xỉ với nàng cũng gọi nàng “Anh Tử”, có điều những bạn tốt cùng thế hệ này một ngàn năm qua cũng đều đầu thai, thành tiên, có chịu không nổi lôi kiếp bị thiên lôi đánh chết, còn có một số sau khi bị đạo sĩ thu phục hôi phi yên diệt, còn lại đều thành trưởng bối trên núi này. Tiếp tục đọc “Nắm tay chàng – Phần 1”