Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 73 – Chân anh Đầu Gỗ
Triển Anh đứng tại bến xe, nhìn xe buýt công cộng đi như tên bắn, nụ cười chậm rãi biến mất khỏi khuôn mặt, trầm giọng tự nói: “Bác làm sao có thể bỏ được quân cờ tốt như An Lý Mộc không cần?” Sau đó rời bến xe, lái xe về nhà.
Giang Triết Hải căn bản không có rời khỏi biệt thự, chẳng qua trốn tại một gian phòng trong đó không có đi ra, thấy Triển Anh trở về, thản nhiên nói một câu: “Cháu gái bà về rồi? Nó sẽ đi tra sao?”
Triển Anh ngồi xuống, bưng chén trà nhẹ nhàng thổi lá trà trôi nổi, ngước mắt, khẽ nhếch môi đỏ mọng, mở miệng: “Giống như lời ông nói, có thông minh thế nào, cũng chẳng qua là một đứa nhỏ. Tiểu Liên so với cô gái bình thường vẫn có chút não, con bé nhìn thấu thế lực Yến Hồi không phải nó có thể lay động, nên nó lựa chọn tạm thời thỏa hiệp. Không kích thích lửa của nó, nó sẽ không nghĩ tới đối phó Yến Hồi. Đúng rồi Triết Hải, nhân thủ bên Bãi Yến bố trí xong chưa?”
Giang Triết Hải gật gật đầu: “Chuyện bên kia bà không cần quan tâm, bây giờ bà cứ lợi dụng lợi dụng cháu gái bà cho tốt là được, bạn trai nhỏ của con bé đó tốt nhất có thể dùng được, nếu không chỉ phải dùng đến em hai bà.”
Triển Anh buông mắt, nửa ngày mới thản nhiên nói: “Đàn bà thôi, chỉ chút tâm tư đó, Tiểu Liên nó che giấu cho dù tốt cũng chẳng qua là một người đàn bà, An Lý Mộc chính là nhược điểm của nó, ông cứ yên tâm đi.”
Triển Tiểu Liên ngồi hàng cuối cùng xe buýt công cộng, tay chống má nhìn phong cảnh lay động ngoài cửa sổ, cô còn không biết tâm tư của bác, nhưng mà, bác rốt cuộc là có ý gì? Bác và An Lý Mộc, rõ ràng là hai người bất đồng thế giới, sao có thể đột nhiên thay cô nghĩ đến An Lý Mộc, hay là, bác tham dự trong đó, là đang nhắc nhở cô cái gì? Triển Tiểu Liên không muốn nghĩ sâu, nghĩ quá nhiều cô sợ chính mình sẽ thương tâm. Cô bảo bản thân không nghĩ, hình ảnh cố ý niêm phong trong đầu lại không tự chủ được xuất hiện, cô đã rất nhiều rất nhiều ngày không có nhìn thấy anh Đầu Gỗ.
Xe buýt công cộng đến nội thành dừng lại, Triển Tiểu Liên trong lúc vô ý lấy di động ra nhìn, phát hiện trên di động có mười mấy cú điện thoại Yến Hồi gọi tới, lông tơ toàn thân cô dựng lên, chậc, gã này điên rồi? Ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, không phát hiện người của Yến Hồi, vội vàng gọi lại, điện thoại vừa thông, đầu kia liền truyền đến âm thanh yêu yêu tà tà của Yến Hồi: “A nhóc béo, đây là thổi ngọn gió nào? Vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho gia?”
Triển Tiểu Liên đổ mồ hôi trán: “Gia, thừa nhận sai lầm với lão ngài, di động bị cài thành im lặng, cho nên không có nghe thấy, đây không phải vừa nhìn thấy tôi liền gọi lại sao? Lão ngài đừng nóng giận, không phải cố ý. Nói gia, lão ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Yến Hồi đứng bên ban công, vừa dùng chân đá thủy tinh công nghiệp, vừa nắm điện thoại hỏi: “Bây giờ ở đâu? Gia sai người đi qua đón cưng.”
Triển Tiểu Liên vừa đi vừa nói: “Có chuyện gì nói thẳng, tôi còn phải về Bãi Yến đấy. Mới từ nhà bác tôi về, định buổi tối quay lại…”
Yến Hồi nghe được cũng làm như không có nghe thấy: “Ở đâu? Để gia tìm được cưng cưng cứ chờ trừng phạt.”
Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn bốn phía, nói tên tòa nhà, hơn mười phút sau, một chiếc xe ngừng cách cô không mấy bước, trên chỗ ngồi phía sau màu đen có người gõ gõ thủy tinh, Triển Tiểu Liên vội vàng đi qua nhìn, Yến Hồi thế nhưng ngồi bên trong. Đây là lần đầu tiên Triển Tiểu Liên nhìn thấy cầm thú Yến một mình ngồi một chiếc xe ra ngoài, đoàn xe trước kia phong cách tựa như quốc vương nào đó xuất hành.
Triển Tiểu Liên kéo mở cửa xe ngồi vào: “Gia, ngài tự mình tới đón tôi việc này làm sao có chút được sủng ái mà lo sợ chứ?”
Yến Hồi vươn tay kéo Triển Tiểu Liên ngồi yên, đá đá chỗ ngồi tài xế: “Lái xe.”
Triển Tiểu Liên thăm dò nhìn Yến Hồi, trong lòng tràn ngập phòng bị, “Gia?”
Yến Hồi đưa tay nhéo nhéo mặt cô: “Đã quên? Bây giờ đi vá.”
Triển Tiểu Liên nghe hiểu được, còn nhớ chuyện nói lần trước đấy, Triển Tiểu Liên nghe xong cũng không nói chuyện, vá thì vá đi, dù sao, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, thỏa mãn bệnh yêu xử biến thái của gã này coi như là một trong những bài học cô cần thiết.
Xe lái thẳng vào một bệnh viện tư nhân, da đầu Triển Tiểu Liên run lên: “Gia, anh sẽ không vì tiết kiệm tiền tìm một phòng khám chui chứ?”
Yến Hồi lười phản ứng cô, trực tiếp xách xuống dưới, mang cùng vào trong, rất hiển nhiên, người của bệnh viện biết Yến Hồi, nhìn thấy hắn khách khí tựa như nhìn thấy bố ruột, Triển Tiểu Liên cũng không biết nói cái gì, chờ cơ hội hỏi hắn: “Gia, xem bộ dáng lão ngài quen việc dễ làm ha, sẽ không là thường xuyên dẫn người đến đây chứ? Không thể không nói, lão ngài quả thật khẩu vị nặng…”
Yến Hồi vươn tay đẩy, đẩy Triển Tiểu Liên xông về phía trước hai bước, sau đó nói với hai hộ sĩ: “Nhóc béo giao cho các người, nhớ rõ vá chắc chút cho gia.”
Triển Tiểu Liên: “…” Anh làm như vá quần áo ấy à? Còn vá chắc chút.
Phẫu thuật không tốn bao lâu, Triển Tiểu Liên cảm giác chính là ngủ một giấc, đương nhiên, tư thế có chút chịu nhục và mùi vị dê con đợi làm thịt ấy cũng không dễ chịu, chẳng qua bị cô nuốt vào trong bụng, lúc Triển Tiểu Liên đi ra sắc mặt không được dễ coi, cô đây chính là chịu khổ vô nghĩa.
Triển Tiểu Liên sau khi đi ra liền sầu muộn, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi, cô ngày kia là phải đi học, nghỉ ngơi làm sao?
Yến Hồi đã đi rồi, nhưng mà bên ngoài còn có người của hắn chờ, thấy Triển Tiểu Liên đi ra, trực tiếp mời cô lên trên xe đưa đến trước mặt Yến Hồi, Yến Hồi chỉ chỉ căn phòng, ý bảo Triển Tiểu Liên đi vào, trong tay còn cầm điện thoại đang nói: “… Ôi Mộ Dung, gia biết chú bảo vệ chủ, nhưng mà có bảo vệ chủ cũng phải cho gia cơ hội phải không? Đề nghị gia lần trước cho chú thế nào? Anh Dương cho chú điều kiện gì, gia thêm gấp đôi, ui da này, đừng lạnh lùng như thế mà, đau lòng gia biết mấy… Đây là nói cái gì, gia chính là thích một thân cơ bắp của chú, theo gia chú có thể ăn ngon uống cay, thuận tiện còn có thể đưa chú mười tám con đàn bà, muốn loại hình gì cũng có, gia có thể bạc đãi chú sao… Không có ý nghĩa, Mộ Dung chú thật đúng là uổng phí một tấm chân tình của gia đối với chú…”
Triển Tiểu Liên nghe rét run một trận, nghe nội dung đối phương hẳn là đàn ông, cô vẫn thật không ngờ cầm thú Yến cũng cảm thấy hưng phấn với người cơ bắp, đừng là lưỡng tính nhé? Triển Tiểu Liên lại một trận rét run, rất buồn nôn, biến thái đáng chết. Triển Tiểu Liên tuân theo lời dặn của bác sĩ, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, có thể không động thì tận lực bất động, chính là đang sầu thứ hai đi học làm sao.
Yến Hồi bên kia răng rắc cúp điện thoại, vươn tay gãi gãi đầu: “Mộ Dung Khai à Mộ Dung Khai, Lý Tấn Dương cho chú mày chỗ tốt gì, sao lại cứ khăng khăng một mực thế chứ?”
Yến Hồi đẩy cửa vào phòng, Triển Tiểu Liên bên kia kêu: “Gia, thương lượng chuyện này, bác sĩ nói tôi đây phải nghỉ ngơi một tuần, chuyện đó một tháng về sau mới có thể làm, có thể tìm người đưa tôi về trường không? Ở đây chung quy không hay, ngài nói phải không?”
Yến Hồi quay một vòng tại chỗ: “Cái trường học này cưng nhất định phải đi? Không đi sẽ chết?”
Triển Tiểu Liên mở to mắt: “Đương nhiên phải đi, không đi bố tôi nhất định sẽ đánh chết tôi, với cả, tôi bây giờ không đi học thì làm gì? Cũng không thể không học tử tế chạy đi làm công chứ?”
Yến Hồi xoay xoay cổ, đương nhiên nói: “Có cái gì tốt, một đống con mọt sách cùng một chỗ, trên đời người không đi học nhiều như vậy, không một ai chết cả, sao đến phiên cưng thì không được?”
Triển Tiểu Liên vừa nghe: “Vậy làm sao giống nhau? Nếu người nào cũng không đến trường, còn không phải người người đều biến thái giống như anh? Chém tay chân cắt tai người gì gì đó,” cô chỉ chỉ chính mình, nói tiếp: “Hơn nữa bệnh yêu xử, cả thế giới đều lộn xộn có được hay không?”
Yến Hồi mắt lé nhìn cô: “Nhóc béo, cưng nói lại lần nữa cho gia xem?”
Triển Tiểu Liên khoát tay: “Đừng, thân thể tôi bây giờ không tiện, vốn rất tốt, chính là bị vá thành ngốc rồi, vẫn là không cãi nhau với anh. Gia anh phải tìm người chăm sóc tôi, tôi tốt xấu là vì phúc lợi của anh mới chịu tội như thế, anh nếu bây giờ thú tính cưỡng bức tôi, còn không bằng để tôi chết quên đi, phụ nữ vá màng không chịu được bị thương nha…”
Yến Hồi hai bước đi đến bên giường ngồi xuống, đùi bắt chéo, lại bắt đầu xoa ngực Triển Tiểu Liên, “Gia lại không thiếu phụ nữ, có bụng đói ăn quàng gia sẽ không lúc này chọn cưng. Đúng rồi, nhóc béo, giảm béo nhưng đừng giảm nơi này, quá nhỏ không có ý nghĩa.”
Triển Tiểu Liên đau nhe răng trợn mắt: “Anh nhẹ chút sẽ chết à? Nói bao nhiêu lần đang phát dục đang phát dục, thế nào cũng phải để tôi mắng chửi người mới được có phải hay không hả?”
Yến Hồi không bóp ngực lại bắt đầu bóp mặt cô, tiếp tục nói chuyện đến trường: “Đi học cái gì? Gia không đi học mấy ngày cũng như thường có hôm nay, đi học có năng lực thế nào?”
Triển Tiểu Liên vừa nghe, gã này thật đúng là coi là chuyện để nói, cô lập tức nghiêm túc: “Vậy người với người có thể giống nhau sao? Ăn xin ven đường gia từng thấy chứ? Sao có ngày hôm nay bọn họ chính là số ăn xin?” Triển Tiểu Liên chỉ chỉ đầu mình: “Nói thật, nơi này của gia không giống người ta, không có đầu óc ấy sẽ không có số ấy, đây là chuyện không có cách nào. Lại nói tôi đi, trấn Nam Đường mọi người nói tôi là thần đồng, thần cái gì đồng chứ? Bản thân tôi còn không biết chính mình sao? Tôi nếu như không có bố mẹ tôi ra sức dạy dỗ hồi bé, tôi bây giờ chính là một kẻ bất tài. Gia, anh bảo tôi nếu như không đọc sách, tôi bây giờ nhất định là làm công trong nhà máy, tôi còn có thể có cơ hội đụng phải gia sao? Gia, ngài nói đúng không?”
Yến Hồi từ trên cao nhìn xuống cô, Triển Tiểu Liên bĩu môi, “Thật ra tôi đi học cũng không làm phiền gia cái gì, học phí là tôi tự mình trả, tiền ăn bố mẹ tôi trả, gia lão ngài chính là được lời.”
Yến Hồi nhíu mày: “Cưng có tiền?”
Triển Tiểu Liên vẻ mặt đắc ý nói: “Tôi ở trường học chính là sinh viên toàn diện, vào đại học Bãi Yến chính là thành tích hạng nhất năm, có học bổng, giao học phí gì gì đó vẫn là rất dễ dàng, hơn nữa bố tôi là giáo sư đại học Bãi Yến, học phí của tôi giảm phân nửa nha!” Đổi thành bình thường, Triển Tiểu Liên nhất định sẽ cảm thấy khoe khoang với người khác như thế rất ngớ ngẩn, có điều lần này không thể, cô phải để cầm thú Yến biết cô không thể không đi học nha, vạn nhất cầm thú Yến động kinh chính là không cho cô đọc sách, cô phải làm sao bây giờ?
Yến Hồi mắt lạnh nhìn cô, sau đó âm u nói câu: “Gia ghét mọt sách.”
Triển Tiểu Liên nghe xong xoay xoay người, nghiêng đến trước mặt Yến Hồi, “Ha? Gia, đừng không phải chính anh trước đây không thích học bài, liền chán ghét người học giỏi chứ? Hay là gia, ngài trước đây từng bị học sinh ưu tú đả kích?” Triển Tiểu Liên sờ cằm, dáng vẻ thám tử, “Dựa theo tình huống gia bây giờ thích người đẹp như thế xem, gia nên không phải là từng bị người đẹp thành tích ưu tú đả kích…”
Yến Hồi quay đầu nhìn cô: “Nhóc béo, cưng muốn chết?”
“Ha, ha, ha!” Triển Tiểu Liên đắc ý, cười thả cửa trên nỗi đau của người khác.
Yến Hồi “vù” một cái đè Triển Tiểu Liên lại, ánh mắt quét cô một lần từ trên xuống dưới, “Nhóc béo, cưng nói gia bây giờ liền muốn phá xử của cưng, cưng nói sẽ thế nào?”
Triển Tiểu Liên lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm trang nói: “Gia, bác sĩ nói, sẽ nhiễm trùng sẽ sưng viêm, sẽ có nguy hiểm tính mạng. Tôi vừa rồi không nói gì hết, tôi mất trí nhớ rồi.” Nói xong, Triển Tiểu Liên lập tức nhắm mắt lại, giả chết.
Yến Hồi thu tay, cười tà: “Gia chính là thích bộ dáng giả đứng đắn thật đáng yêu này của cưng.”
Trong lòng Triển Tiểu Liên mắng câu đáng yêu cái đầu anh, chết sống nhắm mắt lại giả chết. Kết quả, vừa nhắm liền ngủ thật, mãi cho đến tối mới tỉnh, xem như vậy hôm nay khẳng định là trở về không được, ngày mai lại thương lượng một chút với cầm thú Yến.
Triển Tiểu Liên ngồi xuống hô hai tiếng, tiến vào một người đẹp diêm dúa mặc đồ đỏ, Triển Tiểu Liên liếc mắt một cái liền nhìn ra, không phải là mỹ nhân áo đỏ rung xe với cầm thú Yến xe sao? Tên gì ấy nhỉ? Hình như tên là Hồng Liên.
Triển Tiểu Liên nhìn Hồng Liên, ngáp một cái nói: “Cô Hồng à, chết đói, làm chút đồ ăn đi.”
Hồng Liên châm chọc cười một tiếng “a”, tươi tươi đẹp đẹp đi tới, một tay chống nạnh, đứng ra một đường cong hình chữ S, bên cạnh váy màu đỏ là tà xẻ cao, lộ ra bắp đùi tuyết trắng: “Cô cho cô là ai? Cũng dám đến sai khiến tôi?”
Triển Tiểu Liên lại ngáp một cái, mơ hồ không rõ nói: “Cô không phải tới hầu hạ cháu, cô vào để làm gì? Gia các cô không nói cho cô biết cháu bây giờ là sinh vật bảo hộ cấp đặc biệt?”
Hồng Liên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh: “Tôi chính là qua xem, con nhóc có thể chọc tức chị Đồng nhi thành như vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào, bây giờ nhìn ấy à,” ánh mắt khinh thường của Hồng Liên quan sát Triển Tiểu Liên từ đầu tới đuôi một lần: “Chẳng qua là một con nhóc béo sắc đẹp bình thường vóc người bình thường mà thôi.”
Triển Tiểu Liên liếc xéo cô ta một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nói không sai, nhưng mà Yến gia thích là được, cháu bảo cô Hồng, gia rung xe với cô được mấy lần? Chỉ sau đó một lần đó, cô đã bị biếm lãnh cung phải không? Cho nên nghe nói gia có người mới liền đến xem?” Triển Tiểu Liên che miệng, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Ái chà chà làm sao bây giờ? Eo người đẹp không bằng khuôn mặt béo, ohohoho…”
Khuôn mặt Hồng Liên cũng bị chọc tức không còn chút máu, chủ yếu là Triển Tiểu Liên nói đúng, chỉ sau một lần ấy, Yến gia cũng không không chạm vào cô ta nữa.
Triển Tiểu Liên nở nụ cười một nửa cười không nổi, bởi vì Hồng Liên từ phía dưới váy cô ta sờ ra một cây súng lục tinh xảo, trực tiếp nhắm ngay cô, “Lại cười? Cô lại cười một tiếng tôi liền một súng bắn chết cô!”
Triển Tiểu Liên đưa tay che miệng lại, lắc đầu: “Không cười nữa, cũng đã lấy súng ép cháu không cho cười nữa, cháu nào dám bật cười chứ.”
Hồng Liên nhìn cô, cười nhạo: “Tôi ngược lại là người khí phách biết bao đặc biệt biết bao, thật sự là thấy thế nào cũng bình thường, khẩu vị của gia chúng ta cũng càng ngày càng quái lạ.”
Triển Tiểu Liên lập tức nhấc tay nói một câu: “Thật ra trên người cháu cũng có điểm lóe sáng, gia nhìn trúng cháu đáng yêu thông minh xinh đẹp, biết nói chuyện biết làm việc biết khiến hắn vui, yêu học tập yêu cuộc sống yêu Yến gia, mấu chốt nhất là, gia thích nhất trình độ trên giường của cháu tốt.”
Hồng Liên vẻ mặt chịu không nổi há mồm, nhịn không được nói câu: “Thực sự chưa từng thấy phụ nữ vô liêm sỉ như thế, thật sự là rất buồn nôn. Thật không rõ Yến gia rốt cuộc nhìn trúng cô cái gì.”
“Gia chính là nhìn trúng cô ấy vô liêm sỉ, như thế nào? Hồng Liên là có người tốt hơn giới thiệu cho gia, hay là có ý kiến với phụ nữ gia chọn?” Yến Hồi cà lơ phất phơ từ ngoài cửa xoay vào, phía sau đi theo ba người phụ nữ khác bao gồm Đồng nhi trong đó, bộ dáng mấy người đẹp này chính là người này đẹp hơn người kia.
Hồng Liên nhìn nhìn Đồng nhi, lại nhìn nhìn Yến Hồi, vẻ mặt hoảng sợ, tay buông lỏng ném đi súng trong tay, “Gia, em vừa rồi chỉ là, chỉ là muốn hù dọa cô ta một chút… Không có ý gì khác…”
Triển Tiểu Liên bỏ đá xuống giếng: “Đúng vậy đúng vậy, còn nói với cháu lại cười một tiếng sẽ một súng bắn chết cháu, quả thật là ý làm cháu sợ, dù sao, cô Hồng không nổ súng thôi, chỉ có nổ súng đánh chết cháu xong mới là người xấu.”
Đồng nhi thản nhiên quay sang: “Hồng Liên, phạm sai lầm nên thừa nhận, cô biết gia ghét ngụy biện nhất.”
Hồng Liên đột nhiên gầm thét với Đồng nhi: “Là cô! Là cô hãm hại tôi, là cô nói con bé này không nghe lời, nếu đè không được thì hù dọa cô ta một chút…”
Đồng nhi vẻ mặt bất đắc dĩ cười: “Hồng Liên, cô Triển chỉ nghe lời gia mọi người bọn tôi đều biết, bọn tôi cho dù hù dọa cũng có thể lấy gia chúng ta tới đè cô ta hù dọa cô ta, kết quả cô dùng súng?”
Yến Hồi nhìn nhìn nhẫn đầy tay, “Làm như gia chết rồi có phải hay không? Lưỡi cả đám đều không cần?”
Hai người đồng thời im tiếng, Triển Tiểu Liên nằm bò trên giường, hô một tiếng: “Cô Hồng à, cháu thật sự sắp chết đói, cô đi làm chút đồ ăn cho cháu đi.”
Hồng Liên sững sờ tại chỗ, sau đó cẩn thận quay đầu nhìn Yến Hồi, tựa hồ đang đợi Yến Hồi mở miệng, quả nhiên, Yến Hồi mở miệng như cô ta mong muốn, chẳng qua, hắn nói là: “Không có nghe thấy? Đi làm chút đồ ăn.”
Đồng nhi lập tức cười giễu ra tiếng, Hồng Liên hung tợn trừng mắt nhìn cô ta một cái, giẫm giày cao gót uốn éo ra ngoài, ra cửa những vũ khí khác trên người đều bị người ta cưỡng ép dỡ xuống, Hồng Liên lập tức động thủ, thân thủ nhanh nhẹn vừa nhìn chính là thành quả trải qua huấn luyện lâu dài, bảo tiêu mất đi vũ khí, chẳng khác nào là mất đi tư cách bảo tiêu, cô ta mấy lần muốn xông về phòng, có điều đều thất bại, lúc mấy hộ vệ nam giằng co không phân trên dưới với cô ta bên ngoài, Đồng nhi và hai người khác đi ra, nhanh chóng hình thành cục diện ba đánh một. Chưa qua mấy chiêu, Hồng Liên cuối cùng bị người đè trên mặt đất, ép cô ta cúi đầu, Yến gia cũng đã nói bảo cô ta đi làm đồ ăn, cô ta nhất định phải đi làm, trước khi Yến gia thay đổi chủ ý, cô ta chỉ có thể lấy thân phận như vậy xuất hiện trước mặt Yến gia.
Bên cạnh Yến Hồi có bốn vị bảo tiêu mỹ nữ, tuy nói phục vụ cho một người, nhưng mà thủ đoạn tranh thủ tình cảm giữa bốn người lại chưa từng chấm dứt, tỷ như lúc này đây, rơi xuống hạ phong là Hồng Liên.
Triển Tiểu Liên ngoáy lỗ tai, nghe tiếng động bên ngoài, cô bình tĩnh ngoáy ngoáy lỗ tai, đột nhiên tựa như nhớ tới đến cái gì nói: “Đúng rồi, gia, tôi vô liêm sỉ chỗ nào? Tôi thuần khiết biết bao tươi mát biết bao anh cũng không phải không biết!”
Yến Hồi ngắm nghía khẩu súng lục nhỏ Hồng Liên vừa rồi bỏ lại, nghe lời Triển Tiểu Liên nói không khỏi bật cười: “Thuần khiết? Tươi mát? Nhóc béo, cưng là đang tấu đơn phải không?”
Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “Gia, việc này thật sự là anh không hiểu tôi nha.”
Yến Hồi cầm khẩu súng lục nhỏ ấy từ trán Triển Tiểu Liên vẫn quẹt đến bụng, sau đó nhếch lông mày, cười tà nói: “Cưng lại hiểu gia?”
Triển Tiểu Liên vẻ mặt ái muội nhìn Yến Hồi, “Nói hiểu cái gì rất là già mồm cãi láo? Nhưng mà gia, tôi có thể nói anh bây giờ tính cách cá tính như thế, độc nhất vô nhị như thế là vô cùng biến thái hay không? Hai ta nói chuyện phiếm, đừng nóng giận mà, trở mặt tổn thương cảm tình biết bao, phải không? Lẽ thường mà nói, loại thiên tài và biến thái này chỉ có người cách xa, nội tâm đều vô cùng trống rỗng, đặc biệt muốn tìm một người nói chuyện, nhưng mà lại sợ mất thể diện phá hủy hình tượng gì gì đó, gia có phải như vậy hay không?”
Triển Tiểu Liên cũng không quản Yến Hồi có nét mặt gì, tiếp tục làm thám tử sờ cằm: “Gia anh có hứng thú với tôi như thế, có phải bởi vì tôi là anh trong gương anh không muốn bị người khác biết hay không? Anh xem, lúc tôi xui xẻo nhất, lúc tôi xấu xí nhất, lúc tôi nhếch nhác, lúc tôi vì không để cho lão ngài chém cánh tay tôi chặt chân tôi, tôi đáng thương biết bao, hình tượng nào cũng mất, kiếp này cũng không có ai khổ hơn tôi. Mà gia ấy à, lúc nào cũng là ngồi tít trên cao, lúc nào cũng là giẫm người ta dưới lòng bàn chân, hai chúng ta chính là đối lập rõ ràng, anh cao bao nhiêu tôi thì thấp bấy nhiêu. Có điều gia, loại nguy hiểm giống anh đây…”
Yến Hồi nhíu mày, con ngươi tối đen nhìn chằm chằm mắt Triển Tiểu Liên, “ha” một tiếng, lặp lại hai chữ: “Nguy hiểm?”
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Đúng vậy! Loại người như anh này, nói như thế nào nhỉ, điều kiện hoàn cảnh quyết định tất cả xung quanh anh đều ngay ngắn rõ ràng, đến nỗi khiến người ta mất đi lạc thú, anh vì sao có hứng thú với tôi, bởi vì tôi là bố mẹ tôi nuôi thả, nghĩ cái gì nói cái đó, cho nên anh liền muốn khai thác tất cả điểm anh cảm thấy hứng thú của tôi, gia, chờ anh khai thác xong xuôi anh sẽ nguy hiểm.” Triển Tiểu Liên chống nạnh, đắc ý ngẩng đầu cười cạc cạc: “Trên ti vi đều là diễn như thế, hoàng đế yêu Anna, hoàng tử yêu cô bé lọ lem, cho nên gia, anh phải cẩn thận chút, ngàn vạn đừng yêu phải tôi.”
Yến Hồi nhìn Triển Tiểu Liên như quái vật, nửa ngày bật cười phì một tiếng, vươn tay nắm mặt Triển Tiểu Liên lắc lắc: “Cưng là con nhóc tự luyến nhất gia từng gặp.”
Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười gian: “Gia, anh nguy hiểm, thế nhưng không kiên quyết phản bác.”
Yến Hồi khinh thường nhìn cô, sau đó đứng lên, trên cao nhìn xuống nói: “Gia là lười phản bác, phụ nữ chẳng qua là công cụ ấm giường của gia, đương nhiên, cưng là ngoại lệ, cưng là món đồ chơi của gia.” Tạm dừng một chút, cường điệu: “Là dành riêng một mình gia, họ An kia, kể cả đám mọt sách trong trường, tốt nhất bảo bọn chúng cút xa một chút.”
Triển Tiểu Liên liên tục gật đầu, ra dấu chữ V về phía hắn: “Dạ dạ, Yến gia uy vũ.”
Yến Hồi nhìn cô lung lay động tác tay chữ “V”, nửa ngày xoay người, “ầm” một tiếng đụng vào cửa, trực tiếp đi ra ngoài. Kết quả, cũng không biết kia gã kia trúng ngọn gió nào, cả buổi chiều, Triển Tiểu Liên ngay cả bóng dáng cầm thú Yến cũng không thấy, tới lúc gấp rút tựa như kiến bò trên chảo nóng, nghĩ có cần tự mình ngồi xe quay về hay không, có người đặc biệt qua đây nói với Triển Tiểu Liên, Yến gia dặn bảo đưa cô về Bãi Yến.
Triển Tiểu Liên trở lại trường học, bố cô vừa vặn đi tìm cô, mang theo không ít đồ ăn cho cô, Triển Tiểu Liên nhấc tới ký túc xá, nằm hơn một tuần lễ tại ký túc xá, sửa chữa phục hồi gì gì đó này, thật sự là rất trêu ngươi.
Trong lúc đó Mục Hi còn lại đây tìm Triển Tiểu Liên đi chơi, kết quả Triển Tiểu Liên ôm tiểu thuyết chết sống không đi, nói đùa, vạn nhất xảy ra sự cố cầm thú Yến lại bắt cô vá làm sao bây giờ? Kiên quyết không cần.
Lúc Triển Tiểu Liên khôi phục khá ổn, nhìn nhìn buổi chiều không có tiết, liền đi tìm Mục Hi đi dạo phố, hai người ngồi xe đi trung tâm thành phố, Triển Tiểu Liên mua một đống quần áo, Mục Hi mua rất nhiều trang sức nhỏ dễ thương, Mục Hi đi dạo mệt mỏi muốn đi quán bún phụ cận Nhị Trung ăn bún, hai người liền bao lớn bao nhỏ đi ăn bún.
Đến đó xong mới phát hiện bún ăn không được, hai người ông chủ của quán bún cùng với bà chủ bán bánh bao bên cạnh, không biết vì chuyện gì ầm ĩ, sau đó phát triển thành người hai nhà ầm ĩ, thiếu chút nữa đánh nhau, có người gọi điện thoại báo cảnh sát tới điều giải, Mục Hi thấy ăn không thành, liền kéo Triển Tiểu Liên muốn đi, Triển Tiểu Liên đứng bất động, vẻ mặt tám chuyện nói: “Không có việc gì, lại nhìn nhìn, đã lâu không thấy được loại tám chuyện này.”
Mục Hi cũng không cảm thấy tám chuyện có gì hay, trề môi vẻ mặt mất hứng, có điều Băng Dính không đi cô cũng không đi, Băng Dính chính là hứa với cô giúp cô trả tiền đi đường, cô nếu tự mình đi, tiền còn phải tự mình trả, hẳn mấy đồng đấy.
Triển Tiểu Liên chờ ven đường, mãi đến khi xe cảnh sát dừng lại, từ trên xe cảnh sát đi xuống hai người mặc trang phục cảnh sát, Triển Tiểu Liên đều quen, là đồng nghiệp của An Lý Mộc, cô nhìn nhìn trong xe, tổng cộng đến đây hai người, nhưng đều không phải là An Lý Mộc. Triển Tiểu Liên nhớ rõ khu đằng trước là An Lý Mộc và một người trong đó phụ trách, nhưng đồng nghiệp của anh vẫn còn, An Lý Mộc lại không có đến. Anh Đầu Gỗ làm sao vậy?
Chờ hai cái xe cảnh sát kia giải quyết vấn đề tranh chấp hai nhà, Triển Tiểu Liên lập tức đi qua chào hỏi một người trong đó: “Anh Hồng Kỳ!”
Phong Hồng Kỳ sửng sốt, sắc mặt nhìn Triển Tiểu Liên hơi lạnh, sau đó gật gật đầu với cô: “Thì ra là em Tiểu Liên, hôm nay không có tiết? Sao có thời gian đi ra?”
Triển Tiểu Liên nhấc túi trong tay: “Em cùng bạn học em đi ra mua ít đồ, hôm nay là anh Hồng Kỳ trực ban?” Triển Tiểu Liên cố ý nhìn nhìn cảnh sát trẻ tuổi sau lưng Phong Hồng Kỳ, sau đó bĩu môi.
Phong Hồng Kỳ lập tức đáp: “Đầu Gỗ bây giờ không phụ trách khu này.” Dừng một chút lại hỏi: “Em Tiểu Liên có phải cũng không liên hệ với Đầu Gỗ hay không?”
Triển Tiểu Liên cúi đầu, không nói chuyện, Phong Hồng Kỳ nói tiếp: “Đầu Gỗ từ lúc xảy ra tai nạn xe cộ, bản thân vẫn rất sa sút, hơn nữa chân cậu ấy…”
Trong lòng Triển Tiểu Liên nhảy dựng, “Chân anh ấy làm sao vậy? Có phải tàn phế rồi không?”
Phong Hồng Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu: “Vốn bác sĩ đều nói thể chất cậu ấy tốt, khôi phục cũng không tệ, dự đoán không có vấn đề, có điều cậu ấy thật xui xẻo, tuần trước trở về nhà một chuyến, kết quả trên đường trở về bị người ta đẩy xuống, vết thương đúng lúc vào chân đang bị thương, bây giờ đường cũng không thể đi…”
Triển Tiểu Liên mở to hai mắt: “Vậy, vậy chân anh ấy…”
Phong Hồng Kỳ thở dài: “Dự đoán, là như vậy, cục trưởng bọn anh nói xem tình hình khôi phục, thật sự không được, thì điều đi làm văn phòng, quản lý hồ sơ gì gì đó, bình thường loại này, sẽ rất khó ra mặt, vốn Đầu Gỗ là có hi vọng được lên chức nhất năm nay, kết quả việc này làm cho…”
Chân Triển Tiểu Liên có chút mềm, cô lui hai bước, đặt mông ngồi ở ven đường, nhìn đường phố người đến người đi ngẩn người, vì sao xúi quẩy, hết lần này tới lần khác là anh Đầu Gỗ?
Mục Hi từ cửa hàng trang sức bên cạnh chạy ra, vốn muốn kéo Triển Tiểu Liên đi xem sản phẩm mới, kết quả phát hiện sắc mặt Triển Tiểu Liên không bình thường: “Băng Dính cả cậu cũng làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?”
Triển Tiểu Liên vươn tay nhét đủ loại túi trong tay mình vào trong tay Mục Hi, “Nhóc Ngốc, cậu trước giúp tớ mang mấy thứ này về, tớ trở về muộn chút, có chút việc, về rồi tớ đi tìm cậu.” Nói xong, Triển Tiểu Liên hỏi Phong Hồng Kỳ địa chỉ bệnh viện của An Lý Mộc, chạy luôn đi. Mục Hi một mình xách bao lớn bao nhỏ, tội nghiệp đứng tại chỗ, cái gì vậy, Băng Dính vậy mà bỏ lại cô chạy một mình, trứng thối.
An Lý Mộc vẫn còn ở tại bệnh viện kia, Triển Tiểu Liên trước đi phụ khoa lấy số, xếp được số xong còn đi phụ khoa tư vấn, sau đó trực tiếp đi phòng bệnh của An Lý Mộc. Triển Tiểu Liên người còn chưa tới, đã nghe thấy phòng bệnh của An Lý Mộc có một giọng nữ đang nói chuyện: “… Đầu Gỗ cậu ăn thêm mấy miếng đi, bác sĩ chỉ nói có thể, lại chưa nói chắc chắn… Hơn nữa, cho dù, cho dù chân cậu thực sự làm sao, mình cũng không ngại…”
Triển Tiểu Liên đẩy cái khe nhìn qua, vốn cô còn tưởng là tiểu Đinh, kết quả phát hiện không phải, mà là bạn học của An Lý Mộc, chính là Tô Nạp từng bị cô quăng phân trâu.