Công bốn, xin đi theo tình tiết
- Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 29 – Bắt mạch
Thu Lam Tự cứ như thế túm ta, bỗng nhiên quay đầu quát ra ngoài: “Người tới! Thiếu cung chủ trúng độc, đi mời Tôn đại phu đến bắt mạch! Mang nữ thám tử vừa mới bắt kia vào!” Tiếng này kêu gấp hơn tiếng kia, âm thanh không ngừng, y lại lật chân ta bảo ta ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, chính mình ngồi phía sau ta, đánh một luồng chân khí cực tinh thuần ôn hòa vào trong cơ thể ta, theo kinh mạch nhập thẳng vào trong đan điền.
Khi luồng nội tức ấy chuyển vào trong cơ thể ta, ta mới tỉnh táo, hiểu y vừa rồi rốt cuộc nói những thứ gì, vội vã kêu: “Không cần gọi đại phu, ta không trúng độc!”
Ta lúc này lòng như lửa đốt, chỉ sợ đại phu kia dò ra ta có thai, đâu còn để ý ngồi xếp bằng hay không, dùng sức xoay người muốn ngăn cản y. Xoay về phía sau như thế một cái, thân trên liền mất thăng bằng, may mà Thu Lam Tự chặn ta một phen mới không thực sự té xuống.
Thu Lam Tự thu tay về, hơi chau mày nhìn cánh tay mình hỏi: “Ngươi mới tới mấy ngày đã gầy nhiều như vậy, cho dù không trúng độc cũng nên để đại phu xem một chút… Hay là Lam Dương cung ta cung cấm không nghiêm, có nhiều cung nhân thông đồng ngươi mua vui?”
Ta cắn môi lấy lại bình tĩnh, lau lệ nhòa trước mắt, ăn nói nhũn nhặn xin y: “Ta quả thật không có việc gì, không dám phiền cung chủ lo lắng cho ta. Còn mời đại phu càng là không cần, chẳng qua là phương nam trời bức, ta có chút không hợp thuỷ thổ, chờ vào đông sẽ đỡ.”
Thu Lam Tự hừ lạnh một tiếng chẳng tiếp lời, vỗ tay gọi người mang Giang Bạch Tố vào. Cô nàng này cũng rất cơ trí, giả bộ hồ đồ không biết gì, vào cửa cũng chưa từng liếc mắt với ta, chỉ dập đầu tạ tội với Thu Lam Tự, nói rằng mình không biết gì cả.
Y vừa chỉnh quần áo vừa chậm rãi đứng lên từ trên giường nhỏ, gọi người dựng nàng dậy, xem trên mặt nàng, liền nói: “Kéo da mặt đó của nàng xuống, bản tọa ngược lại muốn xem thử người nào to gan thế này, dám trà trộn vào trong Lam Dương cung ta.”
Chuyện này thực sự khó thiện rồi.
Ta cắn chặt răng, đứng dậy, một phen vung đệ tử muốn thay Giang Bạch Tố gỡ hóa trang ra, chặn trước mặt nàng nói với Thu Lam Tự: “Nàng là người của ta, chui vào Lam Dương cung cũng chỉ là vì lo chủ sốt ruột, nếu có sai lầm gì, toàn bộ nên do chủ nhân ta đây gánh thay nàng. Thu cung chủ là bá chủ một phương, thực sự không cần xuống tay với một nữ tử.”
Ánh mắt họ Thu lưu chuyển một phen trên mặt hai người ta, rũ mí mắt xuống gật đầu nói: “Một nữ tử vốn cũng không coi là gì, có điều nàng chui vào trong cung của ta, có hiềm nghi ám sát bản tọa, chẳng lẽ bản tọa bằng một lời nữa câu của ngươi là phải tha nàng?”
Bạch Tố một phen kéo mặt nạ xuống, không chút chùn chân nhìn phía y: “Lão giáo chủ, ngươi tuy là cha ruột của giáo chủ chúng ta, nhưng giáo chủ ma giáo bây giờ suy cho cùng họ Bách Lý, còn không phải họ Thu. Ta thân là Thiên Cơ đường chủ, theo hầu giáo chủ chính là bổn phận, đâu phân cung hay không cung cái gì. Xin lão giáo chủ không cần khó xử giáo chủ, Bạch Tố tuy là nữ tử, cũng không để mạng trong lòng.”
Nói rất hay! Không hổ là người được việc nhất ma giáo ta! Đợi ta trở về lột Thiên Toàn đường chủ La Việt, để Giang Bạch Tố lên đỉnh!
Trong lòng ta đang khen ngợi nàng, họ Thu lại đột ngột túm bả vai ta ném về phía sau, ném ngang ta xa mấy bước. Ta vốn tưởng y lại muốn ném ta xuống đất, không ngờ lần này lúc rơi xuống lại hết sức vững vàng, lộ ra công lực phi phàm, ra tay cực có chừng mực.
Sau khi ném ta, y liền một phen kẹp cổ Giang Bạch Tố, hạ giọng tra hỏi: “Ngươi giao cho Bách Lý Phong Cương là thuốc gì, thuốc giải ở đâu?”
Ta thực sự là sợ nàng không cẩn thận nói ra cái gì, vội vàng bước lên hai bước một chưởng hướng về phía đại huyệt trên cánh tay họ Thu. Y ngay cả đầu cũng không quay lại, một ngón tay chạm vào lòng bàn tay ta. Ta vội vàng dựng bàn tay làm đao, bổ về phía sau gáy y, lại bị hai ngón tay y bóp về phía mạch môn…
Sắc mặt Giang Bạch Tố dần tái đi, liều mạng níu tay Thu Lam Tự hét về phía ta: “Giáo chủ không thể! Chớ vì thuộc hạ hiềm khích với lão giáo chủ!”
Ta với y hiềm khích lớn, không thiếu đánh lần này!
Ta mỗi chiêu tàn nhẫn, như gió mạnh tấn công về phía y. Thu Lam Tự “ừm” một tiếng hất Giang Bạch Tố ra, nhưng cũng cũng không chính thức coi ta thành đối thủ, mà là đặt tay phải sau người, thản nhiên đứng ở nơi đó, tùy tay phá chiêu, liền hóa giải chiêu thức ta vắt óc lĩnh hội thành vô hình.
BOSS chính là BOSS, ta một công bia đỡ đạn cũng không nên quá tham vọng tùy tiện luyện một chút là có thể đạt được đẳng cấp BOSS, đó là tình tiết nhân vật chính mới có thể gặp được.
Dưới chân ta lại lảo đảo một cái, giữa cổ tay khi siết khi buông, bèn cảm giác như rơi từ giữa đám mây, nhẹ như bay rơi lên giường nhỏ, không biết sao một thân lực đạo đều bị gỡ xuống, ngọ ngoạy mấy lần đều không đứng dậy được.
Tiếng kêu sắc nhọn của Giang Bạch Tố từ nơi xa truyền đến, nghe được mà ta muốn hộc máu luôn: “Lão giáo chủ, chẳng qua là một đứa bé mà thôi, có giáo chủ muốn sinh bao nhiêu cũng có, ngài ngàn vạn không thể nhất thời xúc động phẫn nộ, đúc xuống sai lầm lớn chứ!”
“Đứa bé?” Thu Lam Tự đột ngột vặn người, nhìn không ra động tác nào đã bay tới trước mặt ta, một phen đặt ta trên giường nhỏ, siết chặt cổ ta. “Chớ đem lời nói dối tràn cung mây như thế ra lừa gạt bản tọa. Ngươi vào Lam Dương cung mới mấy ngày, dù có thực sự tư thông với người khác, cũng không nhanh như vậy đã có con. Nàng kia lấy cho ngươi rốt cuộc là thuốc gì, cho ai uống?”
Giang Bạch Tố la lên “Lão giáo chủ, đó thực sự là thuốc sẩy thai! Là ta từ chỗ Ngọc thần y Hồi Xuân đường cầm tới, ngài nếu không tin cứ việc sai người đi tra. Tuy giáo chủ đạo đức cá nhân có thiếu sót, nhưng hắn tình cha con sâu nặng với lão giáo chủ, tuyệt không có tâm tư phạm thượng.”
Còn là thuốc cầm trong tay tiểu thụ kia? Nếu để hắn cũng biết… sẽ không thực sự có cái ngày ngay cả độc giả cũng biết ta mang thai chứ?
Ta quả thực cũng có thể nghe thấy khớp hàm mình vang lách cách, tay chân lạnh giống như ngâm qua nước đá. Thu Lam Tự nhìn bộ dạng này của ta, ánh mắt cũng tối sầm lại. Ta cho là y cuối cùng không nhịn được muốn xuống tay với ta, y lại giơ tay lên kìm nén cơn giận dữ dặn bảo đệ tử: “Kéo hết cung nhân hầu hạ thiếu cung chủ xuống khảo vấn, bản tọa sẽ đợi ở đây, hôm nay nhất định phải tìm ra tiện tỳ to gan ấy! Cả nữ tử này cũng cùng kéo xuống, nàng nhất định biết nội tình.”
Giang Bạch Tố nghiêm nghị kêu lên: “Giáo chủ yên tâm, thuộc hạ không biết gì hết!”
Ta cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn một thuộc hạ trung tâm tài giỏi duy nhất bị y hành hạ, vội vàng kéo cổ tay áo y kêu lên: “Việc này Bạch Tố hoàn toàn không biết chuyện, ta chỉ bảo nàng thay ta mang thuốc tới, chưa từng nói với nàng cái gì. Ngươi hà tất làm khó một nữ tử nhỏ bé?”
Thu Lam Tự cười lạnh nói: “Không khó xử nàng, ta liền khó xử ngươi đi! Gọi Tôn đại phu lập tức qua đây, xem một chút thiếu cung chủ cách cái chết có còn bao xa nữa, cho hắn uống đan dược treo mạng, đưa đến hình phòng, do bản tọa tự mình thẩm vấn!”
Cũng lúc này rồi ngươi còn kiên trì gọi lang trung gì, trực tiếp sai người áp giải ta vào hình phòng không phải được rồi? Tiếp tục đọc “Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 29” →
Thích bài này:
Thích Đang tải...