Domain tieuxuyen.com đang bị block trên Facebook

Ôi tin không lành rồi cả nhà. Không hiểu vì lý do gì mà link tieuxuyen.com của tớ bị vi phạm Tiêu chuẩn cộng đồng của Facebook rồi huhuhu 😭😭😭

Hậu quả là các video sub đăng lên Facebook đang bị block theo không thể xem được.

Vụ này tớ đã từng có kinh nghiệm xử lý vì bên TTV cũng từng bị chặn link như vậy. Nên hi vọng mọi người có thể cùng hỗ trợ unblock domain giúp tớ nha :((((

Tình trạng hiện tại là khi share link web tớ tại Messenger, đăng status hoặc comment Facebook có chứa chữ tieuxuyen.com thì đều không thể gửi đi được.

Cách xử lý sẽ là vào trang sau:
https://developers.facebook.com/tools/debug/?q=tieuxuyen.com

Nếu bạn nhìn thấy dòng sau đây thì có nghĩa domain vẫn đang bị block

We can’t review this website because the content doesn’t meet our Community Standards. If you think this is a mistake, please let us know.
Chúng tôi không thể xét duyệt trang web này vì nội dung không tuân thủ Tiêu chuẩn cộng đồng của chúng tôi. Nếu bạn cho rằng đây là sự nhầm lẫn, vui lòng cho chúng tôi biết.

Mọi người sẽ bấm vào chữ let us know hoặc cho tôi biết, Facebook sẽ mở một form để điền. Tại đây các bạn có thể tự điền giải thích cho Facebook biết liên kết dẫn tới trang này không hề có vấn đề gì vi phạm quy định của Facebook nhé.

Nội dung điền có thể viết như sau, nhưng nên viết theo giọng văn của bạn để tránh Facebook hiểu nhầm là copy and paste nha.
– Đây là trang blog cá nhân, nội dung đều tuân thủ Tiêu chuẩn cộng đồng của Facebook
– Việc không xét duyệt là một sự nhầm lẫn
– Nếu có thể thì bạn hãy tự viết thêm lý do gì mà bạn cho là hợp lý

Cảm ơn mọi người. 😢

Advertisement

Bạn muốn tớ làm gì trước?

Bạn có biết tớ có một cái lịch bất thành văn khi đăng nội dung trong blog không ^^

Lịch này đơn giản lắm
1. 1 hoặc 2 chương ngôn tình
2. 1 hoặc 2 chương đam mỹ
3. Nội dung bất kỳ khác 2 nội dung trên (1 hoặc 2 bài)

Từ trước tới giờ thì tớ toàn chọn việc làm ở cái số 3 theo ý thích, hoặc đơn giản hơn là làm cái nào dễ nhứt :P Thế nên thành ra có nhiều dự án thuộc cái số 3 bị tớ bỏ rơi hơi bị lâu luôn >.<

Thế nên từ giờ tớ sẽ trao cho các bạn, những người đọc của blog tớ quyết định cái các bạn muốn xem, tức là muốn tớ làm trước khi đến bước số 3 phía trên. 1 đợt poll sẽ được mở cho tới thời điểm tớ xong chương đam mỹ thứ 2. Sau đấy tớ sẽ mở đợt mới. Và nội dung được vote nhiều nhất trong đợt đó sẽ được tớ thực hiện. Nếu nhiều phương án có cùng số vote thì tớ sẽ tự chọn 1 trong số đó. Trong trường hợp không có ai quan tâm đến poll thì tớ lại tiếp tục làm theo ý mình như trước thoai, há há XD~

Bình chọn đợt 2021/06/15 là Tùy cậu, muốn làm cái nào trước cũng được

Mở poll đợt mới

Các bình chọn cũ

AV quay phim chỉ nam – Convert – Đến chương 814

Tên gốc AV拍摄指南
Hán Việt AV phách nhiếp chỉ nam
Tác giả Tiểu Thuyết Chế Tạo Cơ
Thể loại Ngôn tình, NP, giới giải trí, sắc

Tiếp tục đọc “AV quay phim chỉ nam – Convert – Đến chương 814”

Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 31

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 31 – An thai

Sớm biết đã không thay đổi tình tiết gì. Đi theo thiết lập ban đầu, ta cũng chẳng qua là chịu một chưởng của Tiển Băng Nhận trong gian nhà cỏ ấy; lại chịu một kiếm của Long Hốt Quân tại đại hội võ lâm; lại bị đệ tử phản bội, vì bảo vệ Ngọc Lam Yên nhận mấy kiếm gánh mấy đao; cuối cùng bị Thu Lam Tự một chưởng đánh chết…

Tuy cũng là thân chết giáo diệt, lưu lại trò cười võ lâm, so với như bây giờ lại không biết hơn bao nhiêu!

Tối thiểu cha ta sẽ không biến thành tiện thụ vì tra công tự nín nhịn đến chết; mẹ ta cũng sẽ không bị tác giả không biết mây trôi đi về đâu; ta dù sao cũng phải chết, còn có thể lưu lại thân thể trong sạch…

Ta ngẩng đầu lên, đưa cổ về phía y, run giọng khẩn cầu: “Ngươi giết ta đi.” Tình tiết đã là không sửa về được, tốt xấu cũng coi như bồi thường ngươi một chút tổn thất đi.

Cái tay ấy đột ngột sát lại trên cổ ta, sức lực càng lúc càng lớn, ta nín thở lặng lẽ đợi y bẻ gãy xương cổ ta, hoặc là ngạt thở mà chết dưới tay y. Chờ mãi chờ mãi, cái tay ấy trái lại buông ra, mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vừa rồi bị y bóp. Thu Lam Tự cúi đầu khẽ hôn một cái lên khóe mắt ta, ảm đạm than rằng: “Ngươi chung quy cũng xem như con ta, ta không thể giết ngươi.”

Y chống thân trên, chậm rãi lui về phía sau, hậu đình ta lại là một trận đau âm ỉ, mặc dù chưa rên ra tiếng, lại không tránh được thân thể cứng đờ. Y lại dừng một chút, chỉ đưa nông tại chỗ, thân trụ thô to kia chậm rãi ma sát lên thành ruột, dần dần mang theo một loại vui thích sâu sắc, đè lên đau đớn chỗ bị tàn phá vì khuếch trương quá độ mang đến.

Ta nhịn không được rên rỉ một tiếng trầm thấp, chỉ cảm giác trước ngực một mảng nóng ẩm, Thu Lam Tự đã cúi đầu gặm liếm chỗ đầu vú ta, kéo đến mức đầu vú cứng rắn dựng lên, vừa đau lại tê. Một đôi tay to nâng hai mông ta lên dùng sức xoa nắn, càng thi thoảng duỗi tới giữa hai chân bọc lấy thứ ái vật kia; chính y vẫn như cũ ra vào nhẹ nhàng trong cơ thể ta, dường như sợ ta bị thương.

Y không phải hận ta sao, sao không giết ta, ngược lại quan tâm… thân thể ta như vậy? Có điều như vậy cũng là không đúng, chúng ta là cha con ruột thịt, quyển tiểu thuyết này vốn cũng không phải phụ tử niên thượng — dù là nhân vật chính chính quy với y cũng chỉ là treo danh phận thầy trò, còn chưa từng lên giường đâu!

Ta biết rõ như vậy không đúng, lại khó chống lại sự chòng ghẹo dịu dàng của y, trên người mồ hôi lăn xuống, lại không phải bởi vì đau đớn hay là lo sợ, mà là bị lửa dục như lửa cháy lan ra đồng cỏ bốc hơi mà ra. Mấy lần mở miệng muốn kêu y dừng lại, lại chỉ phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn mơ hồ, ngược lại giống như mời y rong ruổi trong cơ thể ta nhanh hơn một chút.

Mang tai, sau gáy, trước ngực, giữa bụng… Tất cả chỗ mẫn cảm bị y lần lượt trêu đùa, khoái cảm lần lượt tích lũy trong vật dựng đứng bất khuất trên bụng dưới kia, cuối cùng phun ra trong tay y, bắn đến mức ta và y đều bẩn cả người.

Trước mắt ta một mảng ánh sáng chói, thở gấp rất lâu, cuối cùng khôi phục mấy phần lý trí, mới cảm thấy đôi chân mình bị người gác bên hông, thân thể lại lần nữa bị lấp đầy chặt chẽ, người kia từ tốn nhưng kiên định hết lần này lần khác chôn vào trong cơ thể ta, môi mỏng khô hanh hôn tỉ mỉ trên mặt ta.

Y vừa nãy cường bạo ta ta còn có thể hiểu, công trong tiểu thuyết đam mỹ đều như vậy; nhưng bây giờ đây lại coi là gì? Lẽ nào y đã biết thiết lập sinh con của nhà chúng ta, định an thai cho tốt?

Ta hơi há mồm, la lên: “Thu cung chủ…”

Mặt y nâng lên mấy tấc, ánh mắt băn khoăn trên mặt ta, khàn giọng hỏi: “Vừa nãy không phải gọi cha ư? Sao lại đổi gọi Thu cung chủ rồi. Ngươi sau này nếu đều nghe lời như bây giờ, ta sẽ coi ngươi là con trai ruột có sao đâu…”

Ta đang định cầu y dừng lại, lại bị y hôn thật sâu, ngay cả thân thể cũng bị y nâng xoa về phía trong lòng, dán thật chặt với thân thể nóng bỏng của y, chưa từng lưu lại một chút khe hở. Trong cơ thể cũng thế bị lấp đầy phong phú không thôi, cự vật kia không biết ngừng ra vào trong đường ruột, mỗi một lần va chạm vừa đúng đều húc chỗ có thể mang đến vui sướng nhất, khi rút khỏi lại hết sức triền miên, từng tấc cọ xát thành ruột mềm mại.

Thân thể này của ta đã bị xoa nắn thành một bãi nước xuân, tay chân mặc y đùa bỡn thành đủ loại tư thế, lại càng không biết bị tiến vào bao nhiêu lần. Về sau ta ngay cả kêu cũng kêu không ra, chỉ có thể tê liệt trên người y run lẩy bẩy, hơi động một tý, là có chất lỏng trắng đặc theo khe đùi chảy xuống, nhưng càng thuận tiện y làm như bôi trơn, lại lần nữa tiến vào trong cơ thể ta.

Một đêm này chính là ngay cả ngất đi cũng không thể, mấy lần rơi vào trong hôn mê, liền bị y ra sức đâm chọc lại lần nữa tỉnh, chỗ phân thân hay đầu vú đều bị y đùa giỡn đến sưng đau, môi cũng nóng rát, phía trên phần nhiều là vết rách. Tiếp tục đọc “Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 31”

Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 30

Công bốn, xin đi theo tình tiết

  • Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 30 – Dạy con

Thu Lam Tự đờ ra một lúc mới phản ứng được, đứng trước giường nhỏ chậm rãi hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Ta lúc nãy nhất thời hỏa khí dâng trào, nói không lựa lời, lúc này bị y hỏi ngược lại tỉnh táo một chút, phải nói lại cái loại lời nói đó ấy là không nói được, nhưng không muốn chịu thua y, bèn lại cười lạnh một tiếng nói: “Thu cung chủ tuổi tác không thấy lớn bao nhiêu, tai không ngờ nghễnh ngãng rồi sao? Một câu cũng cần người ta lặp lại bao nhiêu lần mới có thể nghe thấy?”

Y sắc mặt tái mét, tay đặt giữa bụng ta cũng lạnh cứng như sắt, môi khẽ giật giật, rất lâu mới mở miệng, lại là nói với đại phu kia: “Chuẩn bị thuốc an thai cho thiếu cung chủ… Việc này một mình ngươi biết là được, không cần công khai… Cũng không cần nói cho Yên nhi. Lại dặn bảo mọi người lui xuống, bản tọa dạy dỗ nhi tử, không phải người khác nên nghe.”

Đại phu vâng vâng dạ dạ lui ra ngoài, bảo người Lam Dương cùng nhau tản đi. Nghe được bốn bề không có người, y mới trở tay đánh một chưởng vào mặt ta, lạnh lùng quát: “Súc sinh, ngươi không biết xấu hổ sao!”

Người ta đều nói dạy con trước mặt, Thu Lam Tự chịu sai mọi người lui mới đánh ta, đã cảm thấy là ban ơn bằng trời, con bất hiếu ta đây nên cảm động đến rơi nước mắt, từ đây cải tà quy chính không còn phạm điều kị của y nữa. Đáng tiếc việc đời lại không có dễ dàng như vậy, ta vốn đã hơi lui lại, cú đánh này của y càng kích thích ngọn lửa trong lòng, chỉ hận mặt ta bị y vỗ lệch sang một bên, lại vì bị điểm huyệt đạo xoay không qua, không thể nhìn chằm chằm y, về khí thế thì kém một chút.

Tuy là về mặt hình tượng không bằng y, nhưng thanh thế lại há có thể yếu hơn người? Ta liếc xéo y, lại cười lạnh một tiếng: “Họ Bách Lý ta có biết hổ thẹn không, khi nào đến phiên họ Thu quản? Thu cung chủ cũng không khỏi quá để ý chính mình. Ta chính là rời nam nhân là sống không được, ngươi muốn giết ta hay sao? Nếu muốn giết ta thì mời ra tay, nếu không, Thu cung chủ mời tự tiện đi!”

Y nghiêm mặt, răng cắn vang lạch cạch, tay nửa duỗi nửa không trên không trung, dường như là thật muốn đánh chết ta. Thế nhưng chưởng đợi đã lâu đó không tới, y trái lại xách ta vào phòng trong, ném ta lên giường, vung tay áo giải huyệt đạo trên người ta, chính mình ngồi dựa đầu giường nhìn chằm chằm ta.

Người này là mắc bệnh gì?

Ta cũng lười để ý đến y, hoạt động tay chân, vén tóc ra sau tai, đứng dậy liền muốn xuống giường. Mới đến bên giường, đã bị một luồng sức từ tay áo hút về, lần nữa ngã xuống giường. Thanh âm Thu Lam Tự đột nhiên nổi lên, âm âm u u hỏi: “Ngươi không phải rời nam nhân là sống không được sao? Bản tọa ở ngay đây, ngươi đã muốn, thì tự mình ngồi lên hầu hạ bản tọa.”

Ngươi với nam nhân có liên quan quái gì? Muốn nói loại lời này làm nhục ta, không có cửa đâu!

Ta chắp tay về phía y, nhếch khóe miệng đáp lại nói: “Thu cung chủ không thể xem trọng bản thân như thế, bản tọa đối với hạng người lấy sắc mua vui, nâng người tự hiến từ trước đến nay xin miễn. Không dám quấy rầy, bản tọa về phòng.”

Dứt lời chống tay trên giường, cơ thể nhẹ nhàng đi xuống. Mới vừa chạm đất, trước mắt hoa một cái, Thu Lam Tự đã đứng trước mặt ta, tay trái kéo vạt áo ta vung lên, lại ném ta lên giường. Ta muốn dậy, lại bị người ta một tay ấn trước ngực, ngọ ngoạy thế nào cũng không cựa quậy được.

Y muốn làm cái gì? Không thể, y rõ ràng biết chính mình là phụ thân ta…

Hô hấp của ta nghẽn lại, đưa tay ấn lên mạch môn y, nhân lúc y rụt tay lại trở bàn tay ấn về phía ngực y, lớn tiếng quát: “Ngươi điên rồi, ngươi ta đã là cha con…”

Cổ tay Thu Lam Tự xoay một cái liền tóm lấy tay ta đè lên đỉnh đầu, bỗng nhiên cúi người, môi mỏng in một cái tại khóe mắt ta, khẽ nói: “Ngươi chẳng qua là một kẻ xuyên việt, cũng xứng luận xưng cha con với bản tọa? Thay vì để ngươi thông đồng những nam nhân không biết nguồn gốc đó chạm vào con ta, chẳng thà ta tự mình đến… Chỉ coi như thù lao ngươi thay Thu gia ta sinh con nối dõi!”

Ta muốn kêu lên tiếng, lại bị y chặn môi lưỡi thừa cơ xâm nhập, càn quét khắp nơi trong miệng ta, càng mang theo rất nhiều nước bọt rót vào trong miệng ta, nhiều tới mức không thể nhất thời nuốt xuống, theo khóe môi chảy ròng tới bên tai. Ta mấy lần hất đầu muốn né môi y, lại đều bị y lật não sau kề sát, không cựa quậy được.

Về sau hai má và cằm đều đau đến tê dại, chờ khi y buông ta ra, cũng đã nói không nên lời, chỉ có thể ngẩng đầu lên gắng sức thở gấp, để hồi phục đau khổ nơi lồng ngực vừa rồi bởi vì không thể hít thở tạo thành.

Áo quần trên người ta lại không biết lúc nào đã bị lột ra, chỗ bụng dưới hơi cảm thấy gió lạnh hiu hiu, còn có một đôi tay nóng đến gần như muốn làm bỏng thân thể ta nhẹ nhàng đặt phía trên vuốt ve. Mà âm thanh hoàn toàn tương phản với nhiệt độ của bàn tay ấy lại đột ngột vang lên từ phía trên: “Nếu không phải bản tọa nhìn ra ngươi lén lút trao đổi với Giang Bạch Tố, ngươi liền định giấu bản tọa làm sảy đứa con này?” Tiếp tục đọc “Công bốn, xin đi theo tình tiết – Chương 30”

Thần phục – Chương 108

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 108 – Từ chối

Chẳng qua là, ý nghĩ rất tốt đẹp, thực thi lại là rất khó khăn, nguyên nhân không gì khác, mà là An Lý Mộc không phối hợp.

An Lý Mộc xác thực không phối hợp, anh cũng không có cách nào phối hợp, bố anh mẹ anh là ai An Lý Mộc rõ ràng hơn ai hết, bố mẹ nhà họ An chẳng qua chính là người bình thường, bọn họ kiếm nhiều tiền như vậy từ đâu ra? Xí nghiệp nhà ai động kinh tài trợ cho hai ông bà già? Tài trợ bây giờ là tài trợ tốt như vậy? Hoặc là vì danh hoặc là vì lợi, có thể có xí nghiệp nhà ai sẽ đưa tiền không hoàn lại?

Bố mẹ An Lý Mộc lời thề son sắt bảo anh không cần lo lắng chi phí phẫu thuật, nói bọn họ góp đủ rồi, nhưng An Lý Mộc có thể không lo lắng ư? An Lý Mộc không sợ gì khác, chỉ sợ bố anh mẹ anh đi vay nặng lãi, đây cũng là biện pháp duy nhất An Lý Mộc cảm thấy bố mẹ anh có thể nghĩ đến.

An Lý Mộc không đồng ý, bố mẹ anh liền sốt ruột, bọn họ cố sống cố chết là vì cái gì chứ? Không dễ dàng gì gặp quý nhân, anh còn không muốn. Bố mẹ anh thật sự là coi Đồng nhi làm quý nhân, cô ta nếu không xuất hiện, bọn họ đi đâu xoay xở nhiều tiền như vậy?

Bố mẹ An Lý Mộc vì chuyện này ba ngày hai lượt chạy đi Bãi Yến, vì lần đầu tiên đi đơn vị của An Lý Mộc, bố mẹ anh cảm thấy làm phiền con trai rất nhiều, bọn họ không dám đi đơn vị của anh, chờ ngay con đường nhất định sẽ đi qua khi An Lý Mộc về ký túc xá, chờ như vậy, đương nhiên sẽ đụng mặt Đồng nhi. Bố mẹ anh vừa thấy, càng thêm hài lòng với Đồng nhi, cô gái này chính là thật lòng thật dạ, nếu không ai nhàn rỗi không có việc gì lại đặc biệt chờ?

An Lý Mộc thật là bế tắc với bố mẹ mình, anh truy vấn rất nhiều lần, nhưng bố mẹ anh đều không nói, An Lý Mộc còn đặc biệt liên hệ vài người chỉ điểm có quan hệ qua lại thời gian dài với trong cục, chính là muốn nghe ngóng bố mẹ anh có vay nặng lãi hay không, mặc dù chưa điều tra ra, nhưng trong lòng An Lý Mộc vẫn lo lắng, sợ bố mẹ anh nhất thời hồ đồ làm chuyện xấu gì.

Bố mẹ An Lý Mộc thật sự là lòng như lửa đốt, trong miệng mẹ anh loét khắp miệng, là vì chuyện của An Lý Mộc.

Đồng nhi cùng bố mẹ An Lý Mộc ngồi cạnh vườn hoa ven đường, thăm dò dẫn dắt: “Bác trai bác gái, anh Đầu Gỗ bình thường có bạn bè hoặc là thân thích vô cùng tốt không? Chính là cái loại người ta nói chuyện, anh ấy sẽ nghe.”

Bố mẹ An Lý Mộc hai người nhìn nhau, nửa ngày, mẹ anh giống như cẩn thận nhìn bố anh, mới nói câu với Đồng nhi: “Có thì có một, chính là một người hàng xóm nhà bọn bác, từ nhỏ nói chuyện Đầu Gỗ sẽ nghe, có điều… có điều đứa bé kia hiện tại không ở nhà…”

Đồng nhi cúi đầu không nói chuyện, bố An Lý Mộc đi hai vòng tại chỗ, đột nhiên quay đầu nói tiếng với mẹ anh: “Bà bây giờ trở về đi, Tiểu Liên còn chưa khai giảng, chắc chắn còn ở nhà, bà đi tìm Tiểu Liên, dù là cầu xin, cũng cầu xin con bé nói câu với Đầu Gỗ. Đầu Gỗ đứa bé kia cố chấp, người khác nói vô dụng.”

Đồng nhi thủy chung cúi đầu, tay đặt trước mặt chậm rãi nắm lại, không mở miệng nữa.

An Lý Mộc tan tầm giống như thường ngày, lúc đi đến giao lộ liền thấy bố mình ngồi cùng Đồng nhi, một người hút tẩu thuốc, một người bưng trà sữa trong tay cúi đầu hút, An Lý Mộc vội vàng đi qua: “Bố, sao chỉ mình bố? Mẹ con đâu?”

Bố An Lý Mộc đứng dậy, “Mẹ con có chút việc, về nhà trước.”

Đồng nhi cũng đứng dậy theo, nhìn An Lý Mộc, An Lý Mộc trực tiếp đi qua đỡ bố anh: “Bố, con không phải nói với bố mẹ rất nhiều lần rồi à? Nếu vẫn là chuyện đó, thì không cần nữa, bố mẹ mau mau trả tiền lại cho người ta…”

Bố An Lý Mộc cũng không nói chuyện, Đồng nhi theo sau hai bố con bọn họ, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn bóng lưng An Lý Mộc, chẳng nói câu nào.

Triển Tiểu Liên đang ăn cơm ở nhà, một nhà ba người vây quanh bàn ăn ăn cơm, hòa thuận vui vẻ, nhìn bầu không khí là vô cùng tốt, mẹ An Lý Mộc vừa vội về trấn Nam Đường ngay cả cửa nhà còn chưa vào, đã trực tiếp gõ cửa nhà họ Triển, mẹ Triển Tiểu Liên mở cửa liền thấy mẹ anh thở hổn hển, vẻ mặt kỳ quái nhìn bà ấy: “Thím nó? Sao lại mệt thành thế này? Có phải… xảy ra việc gì rồi hay không?”

Mẹ Triển Tiểu Liên đây là không dám nói là ai xảy ra việc, bình thường bố mẹ An Lý Mộc đều là cùng ra cùng vào, lần này chỉ thấy một mình mẹ anh, mẹ Triển Tiểu Liên tự nhiên liền nghĩ có phải bố anh xảy ra việc gì rồi hay không.

Mẹ An Lý Mộc đứng ở cửa, vội vàng hỏi một câu: “Ừm Tiểu Liên có ở nhà không?”

Triển Tiểu Liên cắn đũa thò đầu nhìn: “Thím, cháu có nhà đây, sao vậy?”

Mẹ An Lý Mộc vừa nhìn thấy Triển Tiểu Liên, tựa như là thấy cứu tinh, “Tiểu Liên, Tiểu Liên, đứa bé ngoan của thím, cháu giúp giúp thím đi, bây giờ trừ cháu ra, không ai có thể giúp được việc…”

Lời nói của mẹ An Lý Mộc dọa một nhà Triển Tiểu Liên gần chết, vội vàng kéo bà ngồi xuống truy hỏi làm sao, mẹ anh vừa nói, mọi người mới thở phào một hơi, không phải người gặp chuyện là được.

Triển Tiểu Liên nghe mẹ An Lý Mộc nói xong, truy vấn một câu: “Thím, cháu có thể hỏi một chút chi phí phẫu thuật của anh Đầu Gỗ là thế nào góp đủ hay không?”

Không trách Triển Tiểu Liên kỳ lạ, nhiều tiền như vậy, phải thế nào mới có thể góp được?

Mẹ An Lý Mộc lau nước mắt nước mũi: “Tiểu Liên, anh chị, nhà chúng tôi đây là gặp được quý nhân, nếu không tiền này cũng gom không đủ đâu, một cô gái vô cùng xinh xắn, vì bị xe người ta đụng, Đầu Gỗ đúng lúc tan tầm liền giúp một tay, dù sao cô gái kia rất thích Đầu Gỗ nhà chúng tôi…” Mẹ anh nói xong, mới nhớ ra không nên nói việc này, cẩn thận nhìn Triển Tiểu Liên một cái: “Tiểu Liên, thím không có ý gì khác…”

Triển Tiểu Liên cũng không có biểu cảm gì khác, chính là truy hỏi một câu: “Có phải chi phí phẫu thuật của anh Đầu Gỗ, là cô gái này đưa ra hay không?”

Mẹ An Lý Mộc gật gật đầu, Triển Tiểu Liên sững sờ, “Là ba trăm nghìn?”

Mẹ An Lý Mộc lắc đầu: “Không chỉ thế, đầu tiên là ba trăm nghìn, sau đó nghe nói không đủ, lại cho ba trăm nghìn nữa…”

Triển Tiểu Liên chớp chớp mắt, lại hỏi câu: “Vậy, cô gái này là tính để anh Đầu Gỗ đi nhà bọn họ ở rể?”

Mẹ An Lý Mộc sững sờ, vội vàng lắc đầu: “Không có đâu, nhà bọn bác chỉ có một mình Đầu Gỗ, sao có thể đi ở rể chứ? Vậy nhà họ An bọn bác phải làm sao?”

Triển Tiểu Liên rất kỳ quái, nhìn mẹ An Lý Mộc hỏi: “Vậy cô gái này… Thím, cháu không phải mắng chửi người ta, cháu là hỏi thật, cô gái này ở đây,” Triển Tiểu Liên chỉ chỉ đầu mình, hỏi: “Có bình thường không?”

Mẹ An Lý Mộc có chút sốt ruột, nếu không phải là Triển Tiểu Liên sớm nói không phải mắng chửi người, đoán chừng cũng tức giận rồi: “Con gái người ta rất bình thường, da mỏng thịt mềm, nhìn một cái chính là đại tiểu thư nhà có tiền.”

Triển Tiểu Liên càng thêm kỳ quái, “Thím, thím có từng nghĩ chưa? Một cô gái trẻ tuổi, vừa lấy ra chính là ba trăm nghìn sáu trăm nghìn, vậy nhà cô ấy phải có bao nhiêu tiền? Cô ấy có thời gian tha hồ lãng phí, không đi làm không công việc, không có áp lực cuộc sống, lái xe thể thao xa hoa, không ai quản cô ấy, xem như vậy tám phần là con gái một, con gái một một gia đình như thế, nếu anh Đầu Gỗ không ở rể nhà người ta, cho dù cô gái này bằng lòng, bố mẹ trong nhà cô ấy cũng sẽ không đồng ý chứ? Nhà có tiền như vậy, sẽ không tìm nhân viên công vụ, mà là tìm cậu ấm môn đăng hộ đối, nếu không, dựa vào cái gì tìm anh? Thím, thím không thấy lạ à?”

Nếu không phải là thím An không phải là cái loại không đáng tin cậy đó, Triển Tiểu căn bản không tin lời bà nói, nếu việc này là thật, chỉ có hai khả năng, hoặc cô gái này là ra từ bệnh viện tâm thần nhà ai, hoặc chính là cô ấy tiền nhiều đốt tay, đây không phải là sáu chục sáu trăm, mà là sáu trăm ngàn.

Triển Tiểu Liên vừa nói như vậy, bố cô ở bên cạnh cũng cảm thấy không đúng, suy nghĩ một chút hỏi câu: “Đúng rồi, cô gái này họ gì?”

Thím An vội vàng nói: “Họ Lăng… cũng không biết có phải là Lâm không, dù sao chính là âm này.” (1)

Bố Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ: “Nhà giàu họ Lâm ở Bãi Yến… còn thực sự không mấy ai đặc biệt nhiều tiền.”

Bố Triển Tiểu Liên ở trấn Nam Đường vẫn có chút sức ảnh hưởng, bởi vì là giáo sư đại học, người trên trấn đều sẽ kính ông ba phần, thím An loại người không biết mấy chữ này, càng là có chút lòng kính sợ với người làm công tác văn hóa, bây giờ vừa nghe bố cô cũng nói như vậy, trong lòng thím An cũng hơi hoảng, thế nhưng bảo bà trả lại tiền cho Đồng nhi, thím An bây giờ chắc chắn không làm được, bà chắc chắn sẽ không trả lại, đó là hi vọng tương lai của con trai bà, cho dù bây giờ có người nói cho bà số tiền đó là người ta trộm tới, bà cũng sẽ không trả lại. Thím An ngẩn ra một lúc lâu, mới nói: “Tôi bây giờ cũng không có cách nào, tôi không thể trơ mắt nhìn Đầu Gỗ đời này cứ bị hủy như vậy.”

Thím An mặc dù cảm thấy Triển Tiểu Liên nói đúng, nhưng trong lòng bà ấp ủ suy nghĩ trốn tránh, không muốn nhắc lại đề tài này: “Tiểu Liên, bây giờ tiền cũng có, bác sĩ cũng liên lạc rồi, nhưng anh Đầu Gỗ cháu không đồng ý, Tiểu Liên cháu có thể giúp khuyên nhủ anh Đầu Gỗ cháu không? Từ nhỏ tới lớn, anh Đầu Gỗ cháu chỉ nghe lời cháu, cháu cứ xem như giúp giúp thím đi.”

Triển Tiểu Liên biết không phải là An Lý Mộc không đồng ý, mà là An Lý Mộc không ngốc như vậy, anh nhất định là cảm thấy nguồn gốc tiền không đúng, sợ chú thím An nghĩ phương pháp khác, không dám cho bố mẹ anh đụng vào khoản tiền ấy. Triển Tiểu Liên cúi đầu, ôm đầu gối nói: “Thật ra không cần cháu mở lời.” Cô ngước đầu giống như nhìn mẹ anh, nói: “Thím, thím chỉ cần nói với anh Đầu Gỗ một nguồn gốc hợp lý cho chi phí phẫu thuật, anh ấy sẽ đồng ý. Chú thím viện cớ nói với anh Đầu Gỗ, anh Đầu Gỗ sẽ không tin. Ngay cả cháu cũng không tin, huống hồ là anh Đầu Gỗ?”

Thím An sững sờ: “Tiểu Liên, cháu là nói Đầu Gỗ nó…”

Triển Tiểu Liên gật gật đầu: “Bây giờ ai ngốc như thế chứ? Vô duyên vô cớ đưa cho người ta năm sáu trăm nghìn? Thím, cháu hỏi thím, có một người thím không quen biết, hoặc là người chỉ từng thấy một lần tay bị thương, nếu không chữa bệnh sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, cái chính là sau này không cầm được vật nặng, chi phí phẫu thuật là năm nghìn tệ, vừa khéo trong nhà thím còn năm nghìn đồng, thím sẽ trực tiếp đưa cho người ta không? Mẹ, mẹ sẽ không?”

Mẹ Triển Tiểu Liên trợn tròn mắt nói: “Nếu như nói có nguy hiểm đến tính mạng mẹ không biết chừng sẽ do dự, nếu chỉ bị thương chút, mẹ đương nhiên sẽ không cho, mẹ cũng không phải là tiền nhiều không chỗ tiêu.”

Thím An không biết mình phải làm thế nào, lời Tiểu Liên nói quả thật có lý, bà không thể không suy xét, thế nhưng bà căn bản không nghĩ ra được nên tìm lý do thế nào để khiến An Lý Mộc tin, lời vốn Đồng nhi dạy bọn họ, bởi vì bố và mẹ anh không hiểu chuyện gì trong xí nghiệp, lại chột dạ, bị An Lý Mộc nói mấy câu truy vấn một cái là lộ tẩy, bà bây giờ thật sự không biết nên nói như thế nào.

Triển Tiểu Liên hỏi câu: “Anh Đầu Gỗ ở nhà?”

Thím An vội vàng lắc đầu: “Không ở. Nó bây giờ đi làm, không có thời gian về, nếu làm phẫu thuật, nhất định là phải xin phép nghỉ. Tiểu Liên, ngày mai cháu có thể đi chuyến Bãi Yến khuyên anh Đầu Gỗ của cháu không? Thím thanh toán lộ phí cho cháu…”

Triển Tiểu Liên xua xua tay: “Thím, ngày mai cháu có việc, cháu hứa cùng bạn học cháu đi Thanh Thành rồi.”

Thím An vội đổi giọng: “Không sao không sao, vậy thím đợi cháu về cũng được. Dù sao cũng không gấp thời gian một ngày hai ngày này.”

Bố Triển Tiểu Liên ở bên cạnh đẩy đẩy cô: “Tiểu Liên, vậy chờ con từ Thanh Thành về con đi khuyên anh Đầu Gỗ của con.”

Triển Tiểu Liên quay lại nhìn bố cô một cái, hỏi: “Vậy con nói thế nào chứ? Đây là chuyện khuyên à? Nguồn gốc tiền này không rõ, anh Đầu Gỗ chắc chắn sẽ không đồng ý, trừ phi, chú thím An đánh anh ấy ngất xỉu đi làm phẫu thuật.”

Thím An vẻ mặt ưu sầu: “Vậy, vậy phải làm sao đây?”

Triển Tiểu Liên giống như nhìn thím An, lại quay đầu nhìn bố cô: “Cứ nói bố cháu giúp chú thím An tìm quan hệ, vay từ ngân hàng đi, ngân hàng tốt xấu là đơn vị chính quy, lãi cao thì cao chút, nhưng không giống dân gian cho vay nặng lãi, anh Đầu Gỗ cho dù không muốn, cũng sẽ tiếp nhận.”

Thím An vừa nghe, cảm thấy khả thi, tức khắc vẻ mặt vui mừng: “Ôi chao, vẫn là Tiểu Liên thông minh, bọn bác cũng sắp sầu chết rồi chính là không nghĩ đến chuyện ngân hàng này…”

Loại như bố mẹ An Lý Mộc này, nào dám giao tiếp với ngân hàng? Thủ tục thế này thủ tục thế kia trong đó, bọn họ căn bản không hiểu, nếu tiền là bố mẹ anh mượn, An Lý Mộc chắc chắn không tin, nhưng ở giữa thêm bố Triển Tiểu Liên, thì không thể tùy theo An Lý Mộc không tin nữa, bố mẹ anh không hiểu, nhưng bố cô có thể không hiểu ư? Bố cô người ta ấy đúng là người làm công tác văn hóa nổi tiếng trấn Nam Đường.

Việc này xem như là quyết định xong rồi, bố Triển Tiểu Liên nhìn con gái giúp, không muốn cô khó chịu, chẳng những dạy mẹ An Lý Mộc lí do thoái thác, còn đặc biệt gọi điện thoại cho một chủ tịch ngân hàng trong trấn Nam Đường, thực ra chính là móc nối một chút, An Lý Mộc tốt xấu là cảnh sát, anh nếu hoài nghi nhất định sẽ tra, nếu thế này anh tra thế nào cũng tra không được cái gì, người ta cũng không thể nào đưa giấy tờ cho anh xem.

Thím An được bố Triển Tiểu Liên và cô đồng ý, lau nước mắt đi rồi, mẹ cô nhìn mà thổn thức mãi: “Chân này của Đầu Gỗ nếu có thể chữa khỏi, cũng đáng, đứa nhỏ đang yên đang lành… Ôi!”

Triển Tiểu Liên gãi gãi đầu, đi lên lầu: “Bố, mẹ, con ăn no rồi, đi lên trước, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 108”

Từ nhật ký của anh Lerner

Nihongo Notes

  • Tác giả: Osamu Mizutani, Nobuko Mizutani
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Từ nhật ký của anh Lerner

Nhật ký của anh Lerner hầu như có liên quan tới việc sử dụng tiếng Nhật và có thể được gọi là Nihongo Diary (Nhật ký Nihongo). Với sự cho phép của anh, chúng tôi xin được đưa ra cho bạn một vài đoạn trích từ đó.

*  *  *

Thứ 6 ngày 16 tháng 6

Hôm nay mình lại có một lỗi sai khá buồn cười. Khi mình đang đi trên đường, mình muốn biết lúc đó là mấy giờ. Mình để đồng hồ đeo tay ở nhà, nên mình đã hỏi anh Takada, người đi cùng mình,
Jikan-ga arimasu-ka.
có nghĩa là “Anh có thời gian không?” Rồi anh ấy hỏi mình
Itsu? Konban? (Khi nào? Tối nay à?)

Mình đã quên mất rằng Jikan-ga arimasu-ka thường được sử dụng khi yêu cầu ai đó dành thời gian cùng mình. Anh Takada đã cảnh báo mình là không nên nói vậy với một người phụ nữ mà mình tình cờ gặp trên đường hoặc trên tàu. Thay vào đó, mình nên nói
Sumimasen, ima nanji-deshoo-ka.
すみません、なんじでしょうか。
(Xin lỗi, bây giờ là mấy giờ?)

*  *  *

Thứ 6 ngày 23 tháng 6

Chiều hôm qua mình nghe nói con trai anh Okada đã đỗ kỳ thi vào một trường đại học vô cùng nổi tiếng, nên mình muốn kể cho chị Yoshida điều này đầu tiên trong sáng nay. Mình đã nói
Yoshio-san-wa shiken-o torimashita.
Nhưng chị Yoshida trông không ấn tượng chút nào. Chị ấy hỏi mình có phải shiken-o torimashita nghĩa đen là “cậu ấy đã tham gia kỳ thi” không. Chị ấy bảo mình đáng ra nên nói
Shiken-ni toorimashita.
しけんに とおりました。
có nghĩa là “cậu ấy đã đỗ kỳ thi.” Mình đã có hai lỗi sai. Một là mình phát âm âm too trong toorimashita quá ngắn; và mình dùng trợ từ o thay vì ni.

Rồi mình nhớ ra có một lần mình từng nói shiken-o moraimashita với ý là “Tôi đã tham gia kỳ thi.” Chị Yoshida đã sửa và nói cho mình rằng morau chỉ nên dùng khi nhận thứ gì đó tốt; nó nên được dùng với những thứ như là okane (tiền), okurimono (quà), và oyomesan (cô dâu). Mình khá là nghi ngờ cái cuối cùng, nhưng mình nghĩ đó là một sự giải thích hay.

Nhưng anh Takada không đồng ý và nói rằng morau nên được dùng với thứ gì đó cụ thể; sẽ là đúng khi nói shiken-no kami-o morau có nghĩa là “được nhận giấy kiểm tra.”