Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 70 – Ngày phá vỏ của Yến gia
Triển Tiểu Liên sửng sốt, tỏ vẻ nghe không hiểu, “Gì?”
Tay Yến Hồi theo thân thể Triển Tiểu Liên sờ lên trên, sau đó lôi kéo, dán lên phía sau lưng Triển Tiểu Liên, miệng rầm rì một tiếng: “Đi vá tầm màng đó cho gia.”
Triển Tiểu Liên lần này nghe hiểu, cô chịu không nổi xoay người mặt hướng Yến gia: “Gia khẩu vị này của ngài cũng không phải trọng bình thường ha, có phải phụ nữ lên giường với anh lần thứ hai đều phải đi vá màng mới được hả?”
Yến Hồi mở mắt ra, một ngụm cắn trên cằm cô, nửa ngày mới nói: “Cưng cho rằng có mấy người phụ nữ có cơ hội lần thứ hai?”
“A!” Triển Tiểu Liên nhìn hắn: “Người ta nói trong cuộc đời đàn ông có thể có một lần tình một đêm cũng không sai, hóa ra gia ngài đây là tình hàng đêm? Đúng rồi gia, anh đòi vá, đây là tính ngủ lần hai với tôi?”
Yến Hồi sờ cằm cô: “Ít nói lời thừa, gia bảo cưng vá thì cưng vá cho gia!”
Triển Tiểu Liên lập tức gào lên: “Sao có thể? Còn chưa nói rõ tiền này ai trả đâu? Tôi chỉ là sinh viên, đâu có nhiều tiền như vậy?”
Tay Yến Hồi sờ lên ngực cô, xoa khi có khi không, “Cưng chọn thời gian, gia sai người đưa cưng đi…”
“Ôi, tôi bảo,” Triển Tiểu Liên nhìn hắn: “Anh có phải định tôi vừa mới vá là phá, sau đó thỏa mãn lòng hiếu kỳ biến thái của anh?”
Yến Hồi phát ra một tiếng cười tà: “A nhóc béo, cưng thật đúng là hiểu biết gia.”
Triển Tiểu Liên âm thầm trợn mắt, không nói tiếp.
Ngày kế, Triển Tiểu Liên ngáp về trường học, muộn là tất nhiên, có điều lớp đại học không nghiêm cẩn như vậy, Triển Tiểu Liên mở to đôi mắt buồn ngủ đi vào hàng cuối cùng phòng học, chờ giáo viên điểm danh xong, cô thừa lúc trong giờ về ký túc xá ngủ.
Buổi trưa đi ăn cơm với nữ sinh cùng ký túc xá, lúc đang đi nữ sinh bên cạnh đột nhiên ôm cánh tay Triển Tiểu Liên thét chói tai: “Triển Tiểu Liên! Triển Tiểu Liên!”
Triển Tiểu Liên thật sự là nổi giận đùng đùng: “Bành Ngọc cậu bỗng nhiên nổi điên hả? Quỷ kêu quỷ kêu cái gì vậy?”
Nữ sinh tên Bành Ngọc kích động nhảy loạn tại chỗ: “Trai đẹp, mỹ nam nha… Cậu xem cậu xem!”
Triển Tiểu Liên theo phương hướng cô ấy chỉ nhìn một cái, ha! Trai đẹp mỹ nam gì chứ? Rõ ràng là cầm thú có được không?! Còn là cầm thú bảnh chọe thích thể hiện, phía sau đi theo Lôi Chấn, trong tay Lôi Chấn ngu ngốc nhấc một cái túi to, Triển Tiểu Liên lại không thể quen thuộc hơn, đây đều là cô tự tay chọn.
Triển Tiểu Liên trợn mắt, thật là nơi có cầm thú sẽ có cô ha. Bên kia Yến Hồi đã đi tới, đưa tay cầm kính râm: “A nhóc béo, gia hỏi thăm cưng một việc. Ký túc xá nữ quản trị kinh doanh ở đâu?”
Triển Tiểu Liên vươn tay chỉ: “Anh đi nhầm, trước quẹo vào đường lớn đằng kia, sau đó vẫn đi thẳng quẹo trái lại đi thẳng lại quẹo trái, nhìn thấy một cái nhà màu trắng, cái đấy không phải, tòa nhà lầu phía sau cái nhà màu trắng chính là ký túc xá nữ học viện quản trị kinh doanh.”
Bành Ngọc nửa giương miệng, mắt cũng thành hình ngôi sao, bởi vì trai đẹp ngay trước mắt, cô ấy bây giờ ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Yến Hồi đeo kính mắt đi hai bước, đột nhiên lại dừng chân, vươn tay đưa qua hai tờ danh thiếp, Triển Tiểu Liên và Bành Ngọc một người một tờ, sau đó hôn gió hai người: “Nhớ liên lạc với gia.”
Triển Tiểu Liên đỡ trán, con chim công bảnh chọe này!
Bành Ngọc đã hoàn toàn hưng phấn thành háo sắc.
Xoay người, Triển Tiểu Liên liền ném danh thiếp vào trong thùng rác, Bành Ngọc thì coi như bảo bối cất đi, hai người cùng đi căng tin ăn cơm, Triển Tiểu Liên nhịn không được khuyên một câu: “Bành Ngọc, người đấy cậu tốt nhất đừng thực sự liên lạc, nhìn tựa như tay chơi.”
Bành Ngọc lập tức lấy danh thiếp ra, hưng phấn đặt ngoài miệng hôn mấy cái: “Tớ lại thích loại hình tay chơi, tớ không dễ dàng gì mới đụng phải một người đàn ông đẹp trai như vậy, anh ấy vừa rồi còn chủ động cho chúng mình danh thiếp, Tiểu Liên, cậu cũng không thể cướp với tớ… Ơ, đúng rồi, Tiểu Liên cậu nói anh ấy có phải trúng ý một trong hai chúng mình, nhưng ngại nói, cho nên liền cho hai chúng mình một người một tờ danh thiếp hay không? Nếu không, giao lộ kia nhiều người như vậy, sao lại cố tình chọn chúng mình để hỏi đường chứ?”
Triển Tiểu Liên xem thường nhìn trời, có phải cô xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình hay không, sao cô cảm thấy chiêu này ngôn tình như thế chứ? Có chút không biết nói gì nhìn bộ dạng háo sắc của Bành Ngọc, vội vàng vẫy vẫy tay: “Yên tâm đi, nếu thật sự như vậy, người đấy coi trúng chắc chắn không phải tớ. Cậu xem mặt tớ này, dựa theo lời Mục Nhóc Ngốc, ai tìm tớ yêu đương ấy đều là tàn hại đóa hoa vị thành niên tổ quốc.”
Triển Tiểu Liên dùng chân nghĩ cũng biết Bành Ngọc nghĩ gì, không phải là ước gì cô thừa nhận cầm thú Yến coi trọng là cô ấy sao? Thỏa mãn một chút trái tim thiếu nữ của cô ấy Triển Tiểu Liên vẫn là rất cam tâm tình nguyện.
Bành Ngọc có thể thuận lợi từ một con nhóc quê biến thành bộ dáng cô nàng thời thượng bây giờ, cô ấy dùng rất nhiều công sức, cuộc sống cấp hai cấp ba kìm nén quá mức, hơn nữa trường học quản nghiêm, tất cả thời gian hoàn toàn bị học hành chiếm lấy, cô ấy không thể trang điểm bản thân, bởi vì trường học sẽ quản, không thể nói chuyện quá nhiều với bạn học nam mình thích, bởi vì sẽ dẫn tới ánh mắt khác thường của những bạn học khác, cô ấy nỗ lực thi lên đại học, nay, cô ấy có thể tiết kiệm tất cả tiền bạc, sau đó dùng để mua đồ đạc và quần áo mình thích.
Bốn người trong ký túc xá, hai người còn lại gần như không có thay đổi gì, trạng thái hoàn toàn giống như khi cấp ba, ngoại trừ học tập chính là học tập, nghe nói bọn họ là tính về sau thi thạc sỹ, cho nên vô cùng nghiêm túc. Triển Tiểu Liên là phần tử tự do, cho dù ép buộc mình thành tiểu yêu tinh như thế nào, cô chính là có bản lĩnh thi lấy hạng nhất, mà Bành Ngọc thì lại là người thi đỗ đại học cái gì cũng không quan tâm chỉ để ý chơi điển hình, chính cô ấy cũng nói cô ấy bây giờ hoàn toàn trụy lạc rồi, còn một mực lôi kéo Triển Tiểu Liên cùng nhau trụy lạc, dù sao một người thì sợ, lôi kéo thêm một người cùng trong lòng cô ấy sẽ dễ chịu hơn chút, vui đùa có đôi khi tựa như bị nghiện, căn bản không phải muốn dừng là dừng được, trạng thái hiện tại của Bành Ngọc chính là một lòng một dạ đi chơi, hưởng thụ, chơi bù cuộc sống vui vẻ trước khi học đại học.
Triển Tiểu Liên phần lớn thời gian vẫn là xem tiểu thuyết, có điều Bành Ngọc kéo cô tập thể dục giảm béo gì gì, cô mỗi lần đều đi, giảm béo đây là chính cô muốn, thể dục nhịp điệu cô không muốn, nhưng mà cô tập yoga, vì nghe nói tập yoga có thể nâng cao phong độ, Triển Tiểu Liên đi học yoga.
Bành Ngọc giống như tất cả nữ sinh, hi vọng người đàn ông bản thân đụng phải ấy có thể giống như thần tượng diễn trong phim truyền hình, tuấn tú đẹp trai nhiều tiền, đáng tiếc đầy rẫy bên người cô ấy bây giờ toàn bộ đều là sinh viên ngây thơ, không phải không có chàng trai chủ động tỏ ý với cô ấy, mà là Bành Ngọc căn bản chướng mắt người ta. Nay, cầm thú Yến rêu rao khắp nơi một phen xong, mắt và tim Bành Ngọc hoàn toàn bị gã kia dụ dỗ.
Triển Tiểu Liên ăn một bữa, trong tai vẫn tràn ngập tên Yến Hồi, Bành Ngọc không dừng miệng, cô ấy nói xong rồi, cơm trong bát Bành Ngọc mới động mấy đũa, Triển Tiểu Liên ăn xong lau miệng: “Bành Ngọc, cậu từ từ háo sắc đi, tớ phải về ký túc xá ngủ, buồn ngủ muốn chết.”
Triển Tiểu Liên ngủ cả buổi trưa, buổi chiều có tiết tiếng Anh chuyên ngành, Triển Tiểu Liên không muốn đi, có điều giáo viên tiếng Anh khá khó giải quyết, nếu không đi sẽ trừ học phần, Triển Tiểu Liên không muốn cũng phải đi. Ngồi trên giường chờ Bành Ngọc cùng đi học, Bành Ngọc đang soi gương vẽ lông mi đấy, lông mi ấy vẽ tựa như cái quạt, Triển Tiểu Liên cảm thấy cô nếu đứng trước mặt Bành Ngọc, gió khi cô ấy chớp mắt một cái dám chắc thổi còn mát hơn quạt điện.
Nữ sinh khoa tiếng Anh rất nhiều, phần lớn đều là học hành vô cùng nghiêm túc, đương nhiên cũng có nữ sinh điều kiện đặc biệt ưu tú cá biệt, chẳng qua người mà loại này kết giao chắc chắn không phải bạn học trong lớp, mà là bạn học điều kiện cũng ưu việt, đây chính là người chia theo bầy vật họp theo loài người ta thường nói. Tương đối mà nói, Triển Tiểu Liên thật ra là cái loại người không hòa đồng lắm đó, quan hệ với người trong lớp cũng không được tốt. Có điều bởi vì cô nhập học thành tích đặc biệt cao, cho nên lúc khai giảng rất nhiều người đều biết cô, nhưng mà thời gian dài, trong đại học không hay thi, hành vi khiêm tốn xem tiểu thuyết thường xuyên ẩn thân của Triển Tiểu Liên, khiến cô toàn bị người ta quên mất.
Trên lớp tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh nói toàn quốc có một cuộc thi hùng biện tiếng Anh, đại học Bãi Yến cần cử người tham gia, trước hết hỏi mọi người có ai xung phong hay không, kết quả có một nữ sinh bình thường vô cùng sôi nổi giơ tay đăng ký, có một đầu tàu, tiếp theo hai ba người cũng đăng ký.
Bành Ngọc đẩy đẩy Triển Tiểu Liên, nhìn mấy nữ sinh kia khinh thường nói: “Một đám đều thích thể hiện, cậu nói đúng không?”
Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái: “Người ta đấy là dũng cảm, cậu ghen tị làm gì? Thật sự không được cậu cũng tham gia.” Nói xong, Triển Tiểu Liên đột nhiên giơ tay nói: “Thưa cô, Bành Ngọc cũng đăng ký.”
Bành Ngọc trợn tròn mắt: “Triển Tiểu Liên, cậu có ý gì hả? Tớ khi nào nói mình muốn đăng ký?”
Triển Tiểu Liên lười để ý cô ấy: “Không muốn đăng ký cậu đừng nói nữa, chả có ý nghĩa gì.”
Bành Ngọc nhìn cô một cái, hô một tiếng vươn tay: “Thưa cô, Triển Tiểu Liên cũng đăng ký.”
Triển Tiểu Liên: “Hả?”
Bành Ngọc ngửa đầu nhìn cô tựa như trả thù thành công, “Tớ là học theo cậu.”
Triển Tiểu Liên dựng thẳng ngón cái với cô ấy: “Cậu oách, giảm phiền toái tớ chạy tới nói đăng ký với giáo viên.”
“…” Bành Ngọc trừng mắt, Triển Tiểu Liên nhẹ nhàng bâng quơ một câu, khoái cảm trả thù của cô ấy bặt vô âm tín, tỏ vẻ trong lòng cực độ không thoải mái.
Giáo viên tiếng Anh trên bục giảng ghi lại tên mọi người, sau đó dặn dò lớp trưởng, lại bảo lớp trưởng tiến cử thí sinh, người trường học cử đi dự thi, đương nhiên là hi vọng có thể đạt được giải. Nghe nói còn phải chọn hai trong số người đăng ký đi tham gia thi hùng biện toàn quốc, nhà trường còn rất coi trọng, đầu tiên chính là tuyển trong khoa tiếng Anh.
Triển Tiểu Liên vốn không tính tham gia, xoay mặt liền quên việc này, mãi đến khi Mục Hi đột nhiên chạy đến ký túc xá tìm cô: “Băng Dính Băng Dính, cái cuộc thi hùng biện tiếng Anh toàn quốc ấy cậu có tham gia không vậy? Cậu nếu không đi thì đáng tiếc, tớ vừa nhìn thấy cái đó tớ liền nghĩ đến cậu sẽ đi, nếu không rất đáng tiếc đấy.”
Bành Ngọc ở bên kia hoá trang, nhìn lén Mục Hi, nhìn một lần không tính còn nhìn mấy lần, mỗi lần Mục Hi đến ký túc xá bọn họ, Bành Ngọc đều là bộ dạng công chúa cao ngạo như thế, thật ra chính là cạnh tranh giữa phụ nữ, Mục Hi xinh đẹp, không hoá trang đã là đại mỹ nhân đàng hoàng, Bành Ngọc loại điều kiện bẩm sinh này không tệ cộng thêm nung đúc sau này, tổng thể coi được là mỹ nữ, đối với mỹ nhân cùng giới lúc nào cũng ôm tâm lý cạnh tranh và bài xích. Hơn nữa Mục Hi cô nàng này đối với đạo lí đối nhân xử thế gì gì đó cũng không hiểu mấy, khiến Bành Ngọc cảm thấy Mục Hi khôngmuốn nói chuyện với cô ấy lắm, có địch ý với cô ấy.
Mặc dù Triển Tiểu Liên cũng đã nhìn ra, có điều Mục Hi Nhóc Ngốc đấy hoàn toàn không cảm giác, chỉ để ý nói chuyện với Triển Tiểu Liên, “Băng Dính Băng Dính, cậu câm rồi? Cậu rốt cuộc có tham gia hay không đây? Tớ cũng sắp sốt ruột muốn chết, bây giờ đăng ký còn kịp, nghe nói còn phải sơ tuyển cơ. Cậu thi đại học tiếng Anh chính là gần điểm tối đa, khả năng nghe cũng không tệ, không đi rất đáng tiếc đấy.”
Triển Tiểu Liên hứng thú ít ỏi nói một câu: “Thi viết với khẩu ngữ không giống nhau có được không? Hơn nữa, tớ cũng không có hứng thú.”
Mục Hi sốt ruột kêu gào: “Phải có hứng thú, nhất định phải có hứng thú!”
Triển Tiểu Liên kỳ quái: “Nhóc Ngốc, cậu sao lại có hứng thú với việc này như thế hả?”
Mục Hi lập tức đưa tin tức mình tập hợp được cho Triển Tiểu Liên xem: “Băng Dính cậu xem, hạng nhất có phần thưởng một trăm nghìn tệ! Băng Dính cậu xem, có một trăm nghìn! Một trăm nghìn đấy!”
Triển Tiểu Liên càng kỳ quái: “Cho dù tớ được thưởng thì liên can gì tới cậu? Tớ chắc chắn sẽ không chia cho cậu.”
Mục Hi lập tức móc ra một cái máy thu thanh và một xấp băng từ từ trong cái ba lô nhỏ của cô ấy, Triển Tiểu Liên nhận ra, vẫn là cái Nhóc Ngốc từng dùng lúc cấp ba, lúc đấy cô ấy la hét là quà sinh nhật anh cô ấy cho, bây giờ xem ra giữ gìn vô cùng tốt, nhìn tựa như mới, Mục Hi lấy máy thu thanh đến trước mặt Triển Tiểu Liên, vui rạo rực nói: “Cho cậu dùng, cậu nếu đoạt giải, mỗi ngày một trăm tệ tiền thuê.”
Triển Tiểu Liên chịu không nổi đẩy đầu cô ấy: “Nhóc Ngốc cậu muốn tiền muốn điên rồi phải không?” Cầm luôn máy thu thanh để trong giường, “Một xu cậu cũng đừng hòng lấy được, dùng xong rồi trả lại cậu, đi thong thả không tiễn.”
Mục Nhóc Ngốc rơi lệ đầy mặt: “Băng Dính, cậu như vậy là không đúng!”
Triển Tiểu Liên lật trang ngôn tình tiểu thuyết, bình tĩnh đọc sách. Một lát sau, cũng không biết Mục Hi nghĩ đến cái gì, dù sao đột nhiên khôi phục tinh thần nói: “Đúng rồi Băng Dính, tớ có cái này cho cậu xem! Bọn mình nói trước, là cho cậu xem, không phải cho cậu nghịch.”
Triển Tiểu Liên vừa xem tiểu thuyết vừa nói: “Cậu lấy ra tớ xem thử hẵng nói.”
Thế là, trong bàn tay trắng nõn xuất hiện trước mắt Triển Tiểu Liên, đang cầm một chiếc di động cô cực kỳ quen mắt, Mục Hi tựa như hiến vật quý nói với Triển Tiểu Liên: “Băng Dính cậu xem, di động anh tớ tặng tớ! Mới đấy!”
Triển Tiểu Liên một phen đoạt qua, nhìn trái nhìn phải, càng xem càng cảm thấy cái di động này quen mắt, hình như chiếc cầm thú Yến chọn tối hôm đó chính là màu này, cô nhìn Mục Hi vẻ mặt đắc ý một cái, hỏi: “Anh cậu không phải là người có tiền sao? Sao lại đặc biệt qua đây đưa cậu một chiếc di động? Keo kiệt, tốt xấu cũng mang chút đồ ăn chứ, chia tớ một phần mới phải.”
Mục Hi nghe xong, lập tức cúi đầu lại nhấc một túi đồ ăn vặt từ trong ba lô: “Có mà! Băng Dính, đây là cho cậu, chỗ tớ còn có rất nhiều, cậu ăn xong rồi tớ lại cho cậu, cũng là anh tớ mua đấy.”
Triển Tiểu Liên vừa nhìn đống đồ ăn vặt đó đầu óc bắt đầu choáng váng, những thứ này đều là cô từng túi từng túi chọn ra đấy! Con bé chết tiệt kia, thì ra “anh” mà cô ấy luôn miệng nói, là chỉ gã cầm thú Yến đó! Triển Tiểu Liên chịu đả kích bội lần, số cô sao lại khổ như vậy? Bận rộn nửa ngày thì ra đều là bận rộn vì Nhóc Ngốc, Triển Tiểu Liên cảm thấy trái tim nhỏ của chính mình cũng vỡ thành từng mảnh từng mảnh rồi, không phải như vậy, thật sự là nhìn thấy mặt Mục Nhóc Ngốc liền muốn ra tay oánh một trận.
“Băng Dính Băng Dính, cậu đố kỵ phải không? Cậu hâm mộ phải không?” Mục Hi tiếp tục lên mặt, “Cậu có muốn cũng đi quen một người anh trai hay không? Nếu không tớ giới thiệu anh tớ cũng làm anh cậu nhé? Như vậy chúng mình sẽ thành chị em, đúng rồi Băng Dính, anh tớ trông rất dễ nhìn, là người đàn ông đẹp mắt nhất tớ từng gặp, nhưng mà tính khí anh tớ không được tốt, hơi hơi có chút ừm…”
Triển Tiểu Liên trợn mắt, tiếp lời nói: “Cậu là muốn nói anh cậu có chút biến thái phải không?”
Mục Hi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, chính là có chút biến thái, Băng Dính tớ chỉ biết cậu thông minh nhất.”
Bành Ngọc ở bên kia nghe Mục Hi nói cái gì mà anh cô ấy trông đẹp mặt, lập tức liền nghĩ đến người đàn ông nhìn thấy cùng Triển Tiểu Liên đó, ở bên cạnh vừa chải đầu vừa nói: “Nói đến đàn ông đẹp mặt… Tiểu Liên, người đàn ông hai đứa mình mấy ngày hôm trước nhìn thấy đẹp mặt đi? Tớ cảm thấy đấy mới là mỹ nam tử.”
Triển Tiểu Liên lập tức đau đầu, cái này có gì để cãi nhau chứ? Cô chắc chắn không thể nào giúp đỡ người khác ăn hiếp Nhóc Ngốc mà, buông tay nói: “Tớ chưa từng thấy anh trai Nhóc Ngốc, cho nên không thể nào so sánh.” Liếc nhìn Bành Ngọc, Triển Tiểu Liên hỏi tiếp Mục Hi: “Đúng rồi Nhóc Ngốc, anh cậu tên là gì?”
Mục Hi chớp chớp con mắt tựa như tiểu yêu tinh, đương nhiên nói: “Yến Hồi.”
Động tác đang chải tóc của Bành Ngọc dừng lại, vội vàng lấy danh thiếp cô ấy cẩn thận cất đi ra nhìn, mặc dù địa chỉ là Thanh Thành, nhưng mà tên phía trên cũng là Yến Hồi, cô ấy lập tức ngẩng đầu nhìn Mục Hi hỏi: “Anh cậu tên Yến Hồi? Là ở Thanh Thành?”
Mục Hi gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau đó Triển Tiểu Liên liền nhìn thấy Bành Ngọc đột nhiên tựa như đổi người, thân thiết với Mục Hi, làm cho Mục Hi được yêu mà sợ, vụng trộm nói với Triển Tiểu Liên: “Băng Dính, bạn học cậu cứ như đổi người? Nhìn mà trong lòng tớ sởn gai ốc.”
Triển Tiểu Liên vươn tay gãi cái đầu ổ gà của cô, tiếp tục xem tiểu thuyết, thuận miệng đáp câu: “Ai biết được, đối xử với cậu tốt là được.”
Bành Ngọc ở bên kia liều mạng truy hỏi Mục Hi việc này việc kia có liên quan tới Yến Hồi, kết quả Mục Hi hỏi gì cũng không biết: “Tớ làm sao mà biết chứ, anh ấy cũng không phải là anh ruột tớ.”
Bành Ngọc hỏi cuối cùng phát hiện Mục Hi cái gì cũng không biết, nhiệt tình ấy chẳng mấy chốc không còn nữa, trong lòng nghĩ không chừng không chừng còn là cái quan hệ gì gì đó đấy, lại là anh trai nuôi, bây giờ thời đại này, đừng nói là anh trai nuôi, cho dù bố nuôi quan hệ ấy cũng là mờ ám, vừa nghĩ như thế địch ý của Bành Ngọc đối với Mục Hi càng nặng hơn ban đầu, dù sao Mục Hi trông thật sự là rất đẹp mặt so với cô ấy, Bành Ngọc rất tự mình hiểu lấy cảm thấy chính mình không sánh bằng Mục Hi.
Triển Tiểu Liên nhìn sự thay đổi của Bành Ngọc, trợn mắt há hốc mồm, cao thủ ha, tốc độ biến sắc mặt này so với tuyệt kỹ Tứ Xuyên ấy (1) còn khiến người ta thán phục.
Mục Hi tủi thân nhỏ giọng nói thầm với Triển Tiểu Liên: “Tớ không nói cái gì chứ? Sao đột nhiên lại không để ý tớ chứ?”
Triển Tiểu Liên sờ sờ đầu Mục Hi: “Bắt nạt chính là loại con gái ngốc như cậu này.”
Mục Hi còn tranh cãi: “Tớ ngốc chỗ nào? Anh tớ…”
Triển Tiểu Liên vươn tay nhéo mặt cô ấy: “Đừng anh cậu anh cậu nữa, anh cậu không phải là con chim công bảnh chọe ấy sao? Tớ nghe nói, vừa nhìn chính là tên lưu manh, có một khuôn mặt nam bia đỡ đạn trong tiểu thuyết ngôn tình, cậu đừng đem bia đỡ đạn của cậu ra khoe khoang.”
Mục Hi không phục, lập tức giơ di động lắc lư trước mặt Triển Tiểu Liên, cố ý đả kích cô: “Anh tớ nói đây là cái mới nhất, là cái mới nhất! Cậu lại không có!”
Triển Tiểu Liên nắm tay: “Cậu nếu còn dám nói một câu anh cậu với di động, tớ liền quăng cậu đi!”
Mục Hi bĩu môi, lắc khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, gào khóc: “Băng Dính cậu không cao bằng tớ, cậu không khỏe bằng tớ, cậu đánh không lại tớ,…”
Triển Tiểu Liên bị cô ấy chọc tức đau đầu, Mục Hi còn quấn cô bên cạnh: “Băng Dính, cậu mời tớ ăn cơm đi, đi căng tin cũng được, tớ dễ nuôi, trên người tớ không có tiền ăn cơm.”
“Cậu cứ giả nghèo đi, mấy ngày hôm trước cậu còn có tiền.” Triển Tiểu Liên có thể không biết cô ấy sao, keo kiệt nói chính là biệt danh của Nhóc Ngốc này.
Mục Hi đáng thương cúi đầu: “Tớ nhớ tớ chưa dùng hết, nhưng mà tớ tìm không thấy tiền của tớ.”
Triển Tiểu Liên vừa hỏi, mới biết con bé ngốc này ngờ nghệch đặt tiền trong vỏ gối ký túc xá, kết quả bây giờ tìm không thấy, còn không tin lại là người trong ký túc xá lấy, Triển Tiểu Liên tỏ vẻ rất không biết nói gì, con bé này có chút thường thức cuộc sống hay không chứ? Còn nói cái gì mà coi ký túc xá thành nhà, cô ấy rõ ràng là ngốc đến nơi đến chốn.
Triển Tiểu Liên đưa cô ấy ăn bữa cơm, sau đó cho Mục Hi vay năm mươi đồng, Triển Tiểu Liên thật ra có tiền, có điều cô không nói với Mục Hi, cô ngộ nhỡ cho cô ấy vay hai trăm, đầu đất này lại làm mất nữa thì sao? Con bé này vốn đã nghèo, nếu đánh mất không bảo cô ấy đền bản thân Triển Tiểu Liên cũng không cam lòng, bảo cô ấy đền ấy à, Nhóc Ngốc lại nghèo gần chết, cô cũng nói không được, liền nói với cô ấy: “Tạm thời chỉ có thể cho cậu ngần đó, cậu dùng hết rồi tớ dự đoán bố tớ cũng cho tớ tiền sinh hoạt, đến lúc đó tớ lại chia cho cậu một ít.”
Mục Hi lập tức nhét tiền vào trong túi tựa như bảo bối, “Băng Dính, tớ biết cậu đối xử với tớ tốt nhất.”
Triển Tiểu Liên chịu không nổi nói câu: “Cậu có thể đổi một câu hay không? Mỗi lần đều là câu này không mệt mỏi sao?”
Mục Hi mặc kệ, ăn chùa được bữa cơm, vui vẻ chạy đi, Triển Tiểu Liên xoa huyệt thái dương, đầu cô đây tuyệt đối là bị Nhóc Ngốc chọc tức mà đau.
Danh sách cuối cùng tiến vào trận chung kết cuộc thi tiếng Anh toàn quốc là Triển Tiểu Liên và một nam sinh, Bành Ngọc vòng thứ nhất đã bị loại, Triển Tiểu Liên nghe ba lần băng từ hùng biện có liên quan đến tiếng Anh Mục Hi cho cô, sau đó tự mình viết bài hùng biện ba phút, ngày hôm sau một đường đánh vào trận chung kết, có thể nói là một thành viên trong số người không lo lắng nào.
Triển Tiểu Liên thật ra không có hứng thú với những cuộc thi này, cô chính là cái loại người có đi hay không cũng không sao đó, có điều chủ nhiệm khoa bọn họ rất ủng hộ Triển Tiểu Liên, tìm cô nói chuyện hai lần, dù sao chính là dỗ cô dự thi, không được thưởng cũng không sao gì gì đó. Bố Triển Tiểu Liên vì nể mặt chủ nhiệm khoa, còn đặc biệt tìm cô nói, Triển Tiểu Liên không muốn bố khó xử và mất mặt, liền gật đầu đồng ý, cô không có ý nghĩ gì khác, chỉ là muốn cho bố cô đắc ý hai ngày, dù sao giữa giáo viên cũng có cạnh tranh, cũng là muốn giành chút vẻ vang cho bố cô.
Giáo viên dẫn đoàn của học viện dẫn Triển Tiểu Liên và một nam sinh khác đi thi, cũng coi như Triển Tiểu Liên số may, âm thanh trong hai cái băng từ Triển Tiểu Liên nghe là giọng nữ, một trong đó chính là một trong số giám khảo, Triển Tiểu Liên bởi vì nghe băng từ giám khảo kia thu khi còn trẻ, Triển Tiểu Liên lại biết bắt chước, cho nên phát âm và ngữ điệu của cô rất tương tự giám khảo đó, kết quả giám khảo đó hết sức hài lòng, mặc dù âm thanh của Triển Tiểu Liên không trầm bổng như người khác, nhưng mà phát âm tiêu chuẩn của cô cùng với ngữ điệu thiên về kiểu Anh rất được nữ giám khảo ưa thích, nữ giám khảo là giám khảo cấp quan trọng, dưới sự ủng hộ của cô ấy, cuối cùng Triển Tiểu Liên được giải nhì, nam sinh kia được cái giải tham gia.
Lần này giáo viên dẫn đoàn vui vô cùng, vội vàng gọi điện thoại cho nhà trường báo tin vui, trường học còn đặc biệt trưng biểu ngữ chúc mừng.
Nữ giám khảo sau khi cuộc thi kết thúc còn đặc biệt chụp ảnh chung với Triển Tiểu Liên, nói mấy câu cổ vũ, Triển Tiểu Liên biểu hiện vô cùng ngoan, tựa như cô thật sự là sinh viên ngoan.
Giải nhì tiền thưởng là năm mươi nghìn, Triển Tiểu Liên còn nói cô lần này phát tài rồi, kết quả trường học trực tiếp đem tiền thưởng cho bố cô, nói lo lắng cô còn nhỏ, không biết sắp xếp một khoản tiền lớn như vậy làm sao, để bố cô giữ, Triển Tiểu Liên vì chuyện này tức mũi cũng lệch, đòi tiền bố cô mấy lần, kết quả bố cô nói giúp cô giữ sau này dùng khi có việc gấp, chính là không cho, chủ yếu cũng là cảm thấy mức tiền thưởng lớn, sợ cô tiêu xài phung phí.
Lúc Triển Tiểu Liên trả máy thu thanh lại cho Mục Hi, Mục Hi đòi cô tiền thuê, Triển Tiểu Liên giật ba sợi tóc mình cho cô ấy: “Trả tiền rồi, ba sợi (2).”
Mục Hi tức lệch cả mũi: “Băng Dính cậu cứ keo kiệt thế đi!”
Cuối cùng Triển Tiểu Liên mời Mục Hi ăn cơm tối một tuần mới coi như đuổi được cô ấy.
Chỉ vì giải thưởng này, Triển Tiểu Liên lập tức liền thành người nổi tiếng, chủ yếu đây là toàn quốc, xem như là có giá trị. Vì thế, Triển Tiểu Liên liên tiếp nhận được tờ giấy thổ lộ của nam sinh lớp này hoặc là lớp khác trên lớp, còn có người thông qua nữ sinh ký túc xá hẹn Triển Tiểu Liên ra ngoài ăn cơm, Triển Tiểu Liên nhận lời đi luôn, không kín đáo chút nào, dù sao có thể lừa một bữa cơm là một bữa cơm, ngốc mới không đi ăn bữa tiệc không tốn tiền.
Tối thứ sáu, lúc Triển Tiểu Liên đang tại ký túc xá thu dọn đồ đạc chuẩn bị theo bố cô về nhà, đột nhiên nhận được tin nhắn của Yến Hồi: Gia sai người đi đón cưng, ở cửa lớn, không đến cưng liền chuẩn bị chết như thế nào.
Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn trời, chậc, bố cô lập tức sẽ đón cô về nhà, cô đi thế nào chứ? Trả lời thẳng Tôi tuần này về nhà với bố tôi, không có thời gian.
Kết quả, cầm thú Yến lập tức gọi điện thoại qua: “Nhóc béo, cưng đây là làm trái lại lời gia?”
Triển Tiểu Liên nổi giận đùng đùng gào: “Tôi phải về nhà! Tôi cũng ba tuần chưa về nhà rồi!”
Yến Hồi cười khẩy: “Cưng tin gia khiến cưng không có nhà hay không?”
Triển Tiểu Liên: “…!” Dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Nhất định phải đi?”
Yến Hồi hỏi lại: “Muốn gia lặp lại mấy lần?”
Triển Tiểu Liên hít sâu một hơi: “Được rồi, đã biết.” Sau đó trực tiếp cúp điện thoại chuyển sang chế độ im lặng, trong lòng nghĩ lát nữa nói thế nào với bố cô.
Cô quản lý ở dưới lầu hô tên Triển Tiểu Liên, nói giáo sư Triển đang đợi cô, Triển Tiểu Liên xoa xoa tóc, sau đó tay không chạy xuống lầu: “Bố!”
Bố cô vừa thấy cô tay không, kỳ quái hỏi: “Tiểu Liên, sao lại không cầm đồ? Là không có đồ muốn mang về nhà?”
Triển Tiểu Liên nhìn bố cô, chớp mắt hai cái nói: “Bố, con tuần này không về nhà, con nhớ ra rồi, bác con lần trước không phải cho con mười nghìn đồng sao? Con lần này được thưởng, phải đi cảm ơn bác con, nếu không bác còn tưởng rằng con quên bác đấy.”
Bố cô xua xua tay: “Mẹ con mỗi ngày gọi điện thoại đều lải nhải bố, bà ấy đã ba tuần không nhìn thấy con rồi, về nhà trước nói sau, tuần sau lại đi nhà bác con.”
Triển Tiểu Liên lắc đầu: “Không được, con thế nào cũng phải đi nhà bác con một chuyến, bố không biết, đợt trước bác con còn tới trường tìm con, nói đến Bãi Yến có việc, liền thuận tiện tìm con. Còn nữa, bố, con phải đi mua cái di động chứ? Con nhớ mẹ con cũng không liên hệ được, còn phải chạy ra ngoài gọi điện thoại, bất tiện biết bao chứ. Con muốn đi Thanh Thành chọn cái di động coi được, của Bãi Yến rất xấu, con không thích.”
Triển Tiểu Liên chính là chết sống không đi, bố cô cũng chịu, hơn nữa bố cô cảm thấy Triển Tiểu Liên nên mua chiếc di động, bây giờ sinh viên hầu như đều có, chỉ con gái ông không có, bố cô cảm thấy đã sớm nên mua, ngẫm lại chính mình trở về lại bị mẹ cô càm ràm, bố cô đành phải thở dài: “Đi đi, tuần sau nhất định phải về, nếu không mẹ con có mà ăn bố.”
Triển Tiểu Liên cười hì hì vẫy chào bố cô: “Biết rồi, bố, trên đường lái xe cẩn thận một chút ha.”
Bố cô bất đắc dĩ lườm cô một cái: “Con ấy à, nhớ trước khi đi gọi điện thoại cho bác con, tốt nhất nhờ bác đi đón con… Quên đi, bố về gọi điện thoại cho bác con, con trước khi đi lại gọi điện thoại là được.”
Bố Triển Tiểu Liên thật ra không muốn cô đi Thanh Thành, trong lòng chính là nghĩ vấn đề trị an Triển Anh nói, nhưng mà trong lòng lại nghĩ chung quy sẽ không đúng lúc như vậy chứ, với cả Tiểu Liên là đi ban ngày, hẳn là không có việc gì.
Triển Tiểu Liên chờ bố cô đi rồi chính mình lên lầu cầm túi xuống lầu, ra khỏi cổng trường quả nhiên thấy có xe biển số xe là của Thanh Thành, cô khom lưng gõ gõ cửa kính xe: “Này, chú.”
Lái xe gạt cửa kính xe xuống, “Cô Triển?”
Triển Tiểu Liên vừa nghe, trực tiếp kéo cửa sau xe ra ngồi lên, “Đi đi.”
Đi trên đường một tiếng đồng hồ, Triển Tiểu Liên chợp một lát, mở mắt ra phát hiện chú tài xế dừng xe tại cửa một cái cao ốc thương mại, quay đầu nói câu với Triển Tiểu Liên: “Cô Triển, đi mua gì đó đi.”
Triển Tiểu Liên “a” một tiếng, sau đó khoát tay: “Tôi không cần mua gì.”
Chú tài xế không nhúc nhích, tiếp tục nói: “Vẫn là mua gì đi, không gia sẽ mất hứng.”
Triển Tiểu Liên trợn trắng, cầm thú kia vui giận thất thường, làm sao có gì mà cao hứng hay không? “Hắn có gì mất hứng? Chẳng lẽ cao ốc thương mại này là hắn mở? Hơn nữa, hắn có tiền như vậy, để ý đồ tôi mua mấy tệ đó sao?”
Chú tài xế kinh ngạc nhìn cô một cái, nói: “Cô Triển không biết? Hôm nay là sinh nhật gia bọn tôi, cô đi gặp ngài ấy dù sao cũng phải mang ít đồ, cô biết tính khí gia bọn tôi, tôi là sợ cô quên, đến lúc đó gia mất hứng, mọi người đều xui xẻo.”
Triển Tiểu Liên bĩu môi, có tổ chức cái sinh nhật rách liền ép cô ngay cả nhà cũng không được về? Còn sinh nhật ấy à, bao nhiêu người còn tổ chức sinh nhật tử tế chứ? Chịu không nổi.
Thấy Triển Tiểu Liên vẻ mặt không quan tâm, chú tài xế có chút sốt ruột: “Cô Triển không biết, gia bọn tôi ngày sinh hàng năm trong lòng đều không tốt, nhưng ngài ấy khăng khăng muốn tổ chức… Dù sao, dù sao bọn tôi cũng không nói được vì sao, cô cứ thuận theo trào lưu, tùy tiện mua gì đó ứng phó một chút cũng được, ngộ nhỡ lúc gia đòi cô, người khác đều có chỉ cô không có, cô nói gia liệu có đâm chọc cô không.”
Triển Tiểu Liên cảm thấy chú tài xế nói có lý, đến lúc đó cầm thú Yến đâm chọc cô, xui xẻo nhất khẳng định là cô.
Triển Tiểu Liên chắc chắn tiếc rẻ mua cho gã kia thứ đắt tiền, đi dạo một vòng khu giảm giá, nhìn thấy một cái dây treo di động mười tệ, Triển Tiểu Liên chỉ vào thứ kia nói: “Cho tôi cái này đi.”
Triển Tiểu Liên thanh toán tiền nhét thẳng vào trong túi, nói tiếng với chú tài xế: “Mua xong rồi, đi thôi.”
Tài xế dưa Triển Tiểu Liên đến một quán bar cỡ lớn, cửa có người ra nghênh đón: “Cô Triển đi bên này, Yến gia đợi một lúc rồi.”
Triển Tiểu Liên dừng lại tại cửa một ghế lô, người dẫn đường đã tự giác đi ra, Triển Tiểu Liên vươn tay vặn mở cửa, tay đẩy, hoảng sợ, một phòng phụ nữ, hơn nữa người này xinh đẹp hơn người kia, người này lộng lẫy hơn người kia, trên chỗ ngồi đối diện ti vi, cầm thú Yến đang trái ôm phải ấp đấy.
Thấy có người tiến vào, người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn qua, Triển Tiểu Liên vào phòng đóng cửa, chậm rì rì đi qua, nhìn một vòng, chỉ còn một vị trí, có điều phía trên đặt một cái túi xách thương hiệu xa xỉ.
Triển Tiểu Liên đi qua, nhấc cái túi lên luôn hỏi: “Túi ai, phiền lấy đi.”
Kết quả cả phòng cũng không có ai lên tiếng, không khí xấu hổ muốn chết, rõ ràng chính là chèn ép người đến sau, Triển Tiểu Liên trợn mắt, cầm cái túi kia “bộp” một tiếng, vứt luôn vào trong thùng rác cạnh cửa, sau đó ngồi xuống chỗ đó, trước mặt bày một đĩa trái cây thịt nguội, cô cầm tăm chọc một miếng, vừa ăn vừa hào hứng quan sát mỹ nhân có thể nhìn thấy, không thể không nói, phụ nữ trong phòng này người này xinh đẹp hơn người kia.
Hồi lâu, người phụ nữ bên cạnh Triển Tiểu Liên kìm nén lửa giận nói: “Này, cô dựa vào cái gì ném túi xách của tôi? Cái túi xách kia của tôi một trăm nghìn tệ, cô bồi thường được sao?”
Triển Tiểu Liên không để ý cô ta, cô căn bản không bồi thường được một trăm nghìn tệ, đáp lời cô ta không phải bị hớ sao? Tìm một cái núi dựa dựa vào mà nói, ngẩng đầu nói chuyện với Yến Hồi đang treo cao phía trên như không liên quan gì đến mình: “A gia, lão ngài đây là tính cử hành hội tuyển chọn hậu cung à? Đừng nói với tôi những người phụ nữ này đều là chồng hờ vợ tạm từng qua một đêm với gia nhé? Vậy tôi đây là một chút ưu thế cũng không có.”
Yến Hồi nhấc chân bắt chéo, mỗi tay một mỹ nhân, nhìn còn tiêu dao hơn hoàng đế cổ đại quá khứ, nghe lời Triển Tiểu Liên cười tà nói: “Không có việc gì, gia ngẫu nhiên cũng thay đổi khẩu vị, có thể phá lệ khai ân với cưng.”
Triển Tiểu Liên liền ôm quyền, quơ quơ với Yến Hồi, khô cằn nói: “Vậy đa tạ Yến gia khai ân.” Sau đó buông tay, tiếp tục ăn. Đến cũng đến rồi, trước lấp đầy bụng nói sau.
Triển Tiểu Liên vừa ăn mắt vừa liếc lung tung, người mẫu ngôi sao nhỏ gì gì đó xuất hiện trên báo nhỏ báo to cô xem qua ấy toàn bộ đều nhớ, kết quả liếc mắt một cái nhìn sang, người mẫu chiếm đại đa số, người người khí chất cực tốt vóc người cực đẹp, còn có mấy nữ diễn viên gần đây diễn vai phụ một bộ phim truyền hình nào đó, nhìn mà Triển Tiểu Liên vô cùng tự ti, cô cúi đầu nhéo nhéo thịt ngang hông mình, thịt này khi nào mới có thể giảm xuống chứ?
Triển Tiểu Liên bắt chuyện với một người đẹp quen mắt trong đó, “A, chị tên Linda phải không? Em từng xem trang màu tạp chí chị chụp, ảnh chụp rất đẹp, không ngờ người còn đẹp hơn ảnh, ôi chao da này đẹp thật, dưỡng như thế nào vậy?”
Nơi này đến đều là người đẹp, cạnh tranh lẫn nhau gay gắt, căn bản sẽ không xuất hiện hiện tượng ai khen ai, kết quả Triển Tiểu Liên khen người, người đẹp kia thích gần chết, sờ mặt mình hơi ngượng ngùng: “Tôi cũng không dưỡng gì…”
Triển Tiểu Liên vươn tay sờ sờ da dẻ cô ta, “Ô kìa, đây chính là trời sinh ha, sờ cũng trơn trượt, em hâm mộ chết đi được.”
Còn muốn nói mấy câu đấy, kết quả bên kia Yến Hồi móc tay với Triển Tiểu Liên, vẻ mặt khó chịu kêu: “Nhóc béo kia, lại đây!”
Triển Tiểu Liên bĩu môi, sau đó vòng qua mấy người đẹp đi qua, duỗi chân đá đá cô người mẫu đang dựa vào người Yến Hồi không đứng dậy được: “Đứng lên, không thấy chị đây được sủng ái hơn cưng? Hoàng ân bao la chút đạo lý ấy cũng không hiểu? Phim cung đấu xem ít phải không? Không có việc gì thì sạc điện cho nhiều, đừng chút ánh mắt ấy cũng không có.”
Cô người mẫu vẻ mặt tủi thân nhìn về phía Yến Hồi, kết quả cầm thú Yến buông lỏng tay ôm vai cô ta ra: “Không nghe thấy lời của cô ấy? Gia thấy tai cưng đây không có mấy tác dụng nha, nếu không cần dùng vậy thì cắt.”
Cô người mẫu bị dọa, vội vàng dịch qua bên cạnh, Triển Tiểu Liên đặt mông ngồi xuống, Yến Hồi vươn tay đỡ, ôm bả vai Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên không nhúc nhích tí nào hỏi: “Nghe nói hôm nay là ngày gia phá vỏ, gia, lão ngài nhận được quà phá vỏ gì rồi?”
Yến Hồi nửa ngày không phản ứng kịp cái gì là ngày phá vỏ, vẫn là người đẹp bên kia hắn dịu dịu dàng dàng giải thích cho hắn một phen hắn mới nghe hiểu, “Thế nào? Nhóc béo tính nhận quà giúp gia?”
Triển Tiểu Liên lập tức sắc mặt nịnh thần tiểu nhân đắc chí: “Gia cao hứng cuộc sống của chúng tôi mới dễ chịu mà.” Sau đó Triển Tiểu Liên kéo cổ họng kêu: “Đến đến đến, lần lượt xếp thành hàng, dâng ra thứ mình muốn hiến, gia cao hứng đêm nay sẽ đi lâm hạnh người đó, cạnh tranh công bằng người người đều có phần.”
Chú thích
(1) chỉ nghệ thuật biến diện, hay còn gọi là chuyển mặt nạ, là một nghệ thuật mà trong đó các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả ↑
(2) chỗ này là chơi chữ trong tiếng Trung, từ này còn có nghĩa là “ba hào” ↑