Bàn Ti động số 38
- Tác giả: Vệ Phong
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Phiên ngoại – Tam Lục
Cách rất nhiều năm gặp lại nàng.
Ta nhớ ngày đó nàng mặc một bộ váy màu tím, màu sắc ấy rất đẹp. Tóc của nàng rất đen, mặt trời chiếu vào, ánh sáng như nước lưu động phía trên.
Bộ quần áo này dám chắc là vị kia của nàng xử lý thay nàng. Tóc mọc đẹp như vậy, chỉ sợ cũng không phải công lao của chính nàng.
Nhưng mà nếu muốn nói, lúc nàng chưa lên tiếng, vẫn còn rất có thể dọa người.
Lên tiếng một cái, liền lộ nguyên hình.
Có tu một vạn năm nữa, nàng e rằng vẫn là cái bộ dáng này, nói dễ nghe là ruột để ngoài da — nói trắng ra, một đại tỷ ngốc.
Có người chính là như vậy, những chuyện âm mưu trù tính, vĩnh viễn không chứa trong đầu nàng.
Nhưng ta cảm thấy vậy cũng rất tốt.
“Tam Lục!” Nàng bổ về phía ta, ta bản năng muốn tránh, thế nhưng không biết vì sao đứng yên một chỗ không nhúc nhích, để nàng nặng nề nhào lên, suýt nữa đụng ngã ta.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng còn là một con nhện nhỏ, đói thoi thóp một hơi.
Cũng không phải không thể tìm những thứ khác cho nàng no bụng. Thế nhưng thứ nhất chúng ta không có thời gian, thứ hai, ta cũng không biết, khi đó nghĩ như thế nào… Có lẽ là thương cảm nàng chật vật thê thảm, cũng có lẽ là cảm thấy nàng đã có linh tính, nếu bỏ mặc như thế, đáng tiếc.
Huống hồ, ta vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Thế nhưng duyên phận từ khi đó bắt đầu.
Chúng ta cùng nhau bái môn hạ của Đào Hoa quan chủ, biến thành sư tỷ và sư muội.
Phương thức luyện công của nàng đặc biệt, tiến cảnh cực nhanh, cơ hồ mỗi ngày thay đổi một dạng.
Nhưng nhìn kỹ, nàng lại chưa từng thay đổi, giống y như lúc ta nhìn thấy nàng ngày đầu tiên.
Con nhện nhỏ đáng thương, tám cái chân mảnh quấn lấy thân thể ấy, và nữ tử xinh đẹp mặc váy, khoác dải băng giống như mây mềm sương nhẹ trước mắt này.
“Ngươi mang rượu tới à? Hì, ta đã chuẩn bị đồ ăn ngon, nhắm rượu là nhất.”
“Ngươi không phải nói, về sau không uống sao?”
Bởi vì uống rượu lỡ chuyện, nàng đã từng vẻ mặt trịnh trọng, chuẩn xác nói về sau không uống rượu nữa.
“A, rượu mật của ngươi thật ra không tính là rượu mà…”
Chúng ta uống rượu ta mang đến, ăn món ăn dân dã và điểm tâm nàng chuẩn bị. Tam Bát có chút men say, nói cũng nhiều, nói ra cả chuyện ban đêm nằm mơ ăn gà.
Đáng thương, trước kia nàng rất thích ăn gà, nhưng từ khi xuất giá, không còn ăn gà vịt chim nữa.
Ta nghĩ nghĩ: “Chúng ta đi ra ngoài, lén lút ăn, đừng cho vị kia của ngươi biết.”
“Không cần.” Nàng xua tay, mặt đỏ bừng, dáng vẻ ngây thơ: “Ta sẽ chột dạ, ăn có cảm giác tội ác.”
Cảm giác tội ác?
Nàng ngắm nghía chén rượu, cười híp mắt nói: “Có chuyện, ngẫm lại thật vui. Hì, kể cho ngươi, có hôm ta mơ thấy mình ăn đùi gà…”
“Ừ.”
“Thế nhưng cắn một cái, đùi gà lại còn biết kêu thảm thiết, làm ta tỉnh lại, mới phát hiện mình gặm chính là cánh tay Phượng Nghi.”
Ta muốn nhịn cười, thực sự.
Thế nhưng vẫn là nhịn không được, phụt một tiếng bật cười.
Nàng chính là như vậy, khi ở bên, vĩnh viễn sẽ không khiến người ta cảm thấy nặng nề, phiền muộn, đau buồn…
Những tình tự ấy gặp được vị phu nhân phượng hoàng tám chân này, tất cả đều biến mất không thấy.
Còn nhớ trước kia cũng là như thế, lúc ở tại Đào Hoa quan, có nàng, liền cảm thấy rất ầm ĩ, líu ra líu ríu. Nàng nếu không ở cạnh, bên tai lại vắng vẻ không được tự nhiên. Tiếp tục đọc “Bàn Ti động số 38 – Phiên ngoại”