Thần phục – Chương 108

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 108 – Từ chối

Chẳng qua là, ý nghĩ rất tốt đẹp, thực thi lại là rất khó khăn, nguyên nhân không gì khác, mà là An Lý Mộc không phối hợp.

An Lý Mộc xác thực không phối hợp, anh cũng không có cách nào phối hợp, bố anh mẹ anh là ai An Lý Mộc rõ ràng hơn ai hết, bố mẹ nhà họ An chẳng qua chính là người bình thường, bọn họ kiếm nhiều tiền như vậy từ đâu ra? Xí nghiệp nhà ai động kinh tài trợ cho hai ông bà già? Tài trợ bây giờ là tài trợ tốt như vậy? Hoặc là vì danh hoặc là vì lợi, có thể có xí nghiệp nhà ai sẽ đưa tiền không hoàn lại?

Bố mẹ An Lý Mộc lời thề son sắt bảo anh không cần lo lắng chi phí phẫu thuật, nói bọn họ góp đủ rồi, nhưng An Lý Mộc có thể không lo lắng ư? An Lý Mộc không sợ gì khác, chỉ sợ bố anh mẹ anh đi vay nặng lãi, đây cũng là biện pháp duy nhất An Lý Mộc cảm thấy bố mẹ anh có thể nghĩ đến.

An Lý Mộc không đồng ý, bố mẹ anh liền sốt ruột, bọn họ cố sống cố chết là vì cái gì chứ? Không dễ dàng gì gặp quý nhân, anh còn không muốn. Bố mẹ anh thật sự là coi Đồng nhi làm quý nhân, cô ta nếu không xuất hiện, bọn họ đi đâu xoay xở nhiều tiền như vậy?

Bố mẹ An Lý Mộc vì chuyện này ba ngày hai lượt chạy đi Bãi Yến, vì lần đầu tiên đi đơn vị của An Lý Mộc, bố mẹ anh cảm thấy làm phiền con trai rất nhiều, bọn họ không dám đi đơn vị của anh, chờ ngay con đường nhất định sẽ đi qua khi An Lý Mộc về ký túc xá, chờ như vậy, đương nhiên sẽ đụng mặt Đồng nhi. Bố mẹ anh vừa thấy, càng thêm hài lòng với Đồng nhi, cô gái này chính là thật lòng thật dạ, nếu không ai nhàn rỗi không có việc gì lại đặc biệt chờ?

An Lý Mộc thật là bế tắc với bố mẹ mình, anh truy vấn rất nhiều lần, nhưng bố mẹ anh đều không nói, An Lý Mộc còn đặc biệt liên hệ vài người chỉ điểm có quan hệ qua lại thời gian dài với trong cục, chính là muốn nghe ngóng bố mẹ anh có vay nặng lãi hay không, mặc dù chưa điều tra ra, nhưng trong lòng An Lý Mộc vẫn lo lắng, sợ bố mẹ anh nhất thời hồ đồ làm chuyện xấu gì.

Bố mẹ An Lý Mộc thật sự là lòng như lửa đốt, trong miệng mẹ anh loét khắp miệng, là vì chuyện của An Lý Mộc.

Đồng nhi cùng bố mẹ An Lý Mộc ngồi cạnh vườn hoa ven đường, thăm dò dẫn dắt: “Bác trai bác gái, anh Đầu Gỗ bình thường có bạn bè hoặc là thân thích vô cùng tốt không? Chính là cái loại người ta nói chuyện, anh ấy sẽ nghe.”

Bố mẹ An Lý Mộc hai người nhìn nhau, nửa ngày, mẹ anh giống như cẩn thận nhìn bố anh, mới nói câu với Đồng nhi: “Có thì có một, chính là một người hàng xóm nhà bọn bác, từ nhỏ nói chuyện Đầu Gỗ sẽ nghe, có điều… có điều đứa bé kia hiện tại không ở nhà…”

Đồng nhi cúi đầu không nói chuyện, bố An Lý Mộc đi hai vòng tại chỗ, đột nhiên quay đầu nói tiếng với mẹ anh: “Bà bây giờ trở về đi, Tiểu Liên còn chưa khai giảng, chắc chắn còn ở nhà, bà đi tìm Tiểu Liên, dù là cầu xin, cũng cầu xin con bé nói câu với Đầu Gỗ. Đầu Gỗ đứa bé kia cố chấp, người khác nói vô dụng.”

Đồng nhi thủy chung cúi đầu, tay đặt trước mặt chậm rãi nắm lại, không mở miệng nữa.

An Lý Mộc tan tầm giống như thường ngày, lúc đi đến giao lộ liền thấy bố mình ngồi cùng Đồng nhi, một người hút tẩu thuốc, một người bưng trà sữa trong tay cúi đầu hút, An Lý Mộc vội vàng đi qua: “Bố, sao chỉ mình bố? Mẹ con đâu?”

Bố An Lý Mộc đứng dậy, “Mẹ con có chút việc, về nhà trước.”

Đồng nhi cũng đứng dậy theo, nhìn An Lý Mộc, An Lý Mộc trực tiếp đi qua đỡ bố anh: “Bố, con không phải nói với bố mẹ rất nhiều lần rồi à? Nếu vẫn là chuyện đó, thì không cần nữa, bố mẹ mau mau trả tiền lại cho người ta…”

Bố An Lý Mộc cũng không nói chuyện, Đồng nhi theo sau hai bố con bọn họ, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn bóng lưng An Lý Mộc, chẳng nói câu nào.

Triển Tiểu Liên đang ăn cơm ở nhà, một nhà ba người vây quanh bàn ăn ăn cơm, hòa thuận vui vẻ, nhìn bầu không khí là vô cùng tốt, mẹ An Lý Mộc vừa vội về trấn Nam Đường ngay cả cửa nhà còn chưa vào, đã trực tiếp gõ cửa nhà họ Triển, mẹ Triển Tiểu Liên mở cửa liền thấy mẹ anh thở hổn hển, vẻ mặt kỳ quái nhìn bà ấy: “Thím nó? Sao lại mệt thành thế này? Có phải… xảy ra việc gì rồi hay không?”

Mẹ Triển Tiểu Liên đây là không dám nói là ai xảy ra việc, bình thường bố mẹ An Lý Mộc đều là cùng ra cùng vào, lần này chỉ thấy một mình mẹ anh, mẹ Triển Tiểu Liên tự nhiên liền nghĩ có phải bố anh xảy ra việc gì rồi hay không.

Mẹ An Lý Mộc đứng ở cửa, vội vàng hỏi một câu: “Ừm Tiểu Liên có ở nhà không?”

Triển Tiểu Liên cắn đũa thò đầu nhìn: “Thím, cháu có nhà đây, sao vậy?”

Mẹ An Lý Mộc vừa nhìn thấy Triển Tiểu Liên, tựa như là thấy cứu tinh, “Tiểu Liên, Tiểu Liên, đứa bé ngoan của thím, cháu giúp giúp thím đi, bây giờ trừ cháu ra, không ai có thể giúp được việc…”

Lời nói của mẹ An Lý Mộc dọa một nhà Triển Tiểu Liên gần chết, vội vàng kéo bà ngồi xuống truy hỏi làm sao, mẹ anh vừa nói, mọi người mới thở phào một hơi, không phải người gặp chuyện là được.

Triển Tiểu Liên nghe mẹ An Lý Mộc nói xong, truy vấn một câu: “Thím, cháu có thể hỏi một chút chi phí phẫu thuật của anh Đầu Gỗ là thế nào góp đủ hay không?”

Không trách Triển Tiểu Liên kỳ lạ, nhiều tiền như vậy, phải thế nào mới có thể góp được?

Mẹ An Lý Mộc lau nước mắt nước mũi: “Tiểu Liên, anh chị, nhà chúng tôi đây là gặp được quý nhân, nếu không tiền này cũng gom không đủ đâu, một cô gái vô cùng xinh xắn, vì bị xe người ta đụng, Đầu Gỗ đúng lúc tan tầm liền giúp một tay, dù sao cô gái kia rất thích Đầu Gỗ nhà chúng tôi…” Mẹ anh nói xong, mới nhớ ra không nên nói việc này, cẩn thận nhìn Triển Tiểu Liên một cái: “Tiểu Liên, thím không có ý gì khác…”

Triển Tiểu Liên cũng không có biểu cảm gì khác, chính là truy hỏi một câu: “Có phải chi phí phẫu thuật của anh Đầu Gỗ, là cô gái này đưa ra hay không?”

Mẹ An Lý Mộc gật gật đầu, Triển Tiểu Liên sững sờ, “Là ba trăm nghìn?”

Mẹ An Lý Mộc lắc đầu: “Không chỉ thế, đầu tiên là ba trăm nghìn, sau đó nghe nói không đủ, lại cho ba trăm nghìn nữa…”

Triển Tiểu Liên chớp chớp mắt, lại hỏi câu: “Vậy, cô gái này là tính để anh Đầu Gỗ đi nhà bọn họ ở rể?”

Mẹ An Lý Mộc sững sờ, vội vàng lắc đầu: “Không có đâu, nhà bọn bác chỉ có một mình Đầu Gỗ, sao có thể đi ở rể chứ? Vậy nhà họ An bọn bác phải làm sao?”

Triển Tiểu Liên rất kỳ quái, nhìn mẹ An Lý Mộc hỏi: “Vậy cô gái này… Thím, cháu không phải mắng chửi người ta, cháu là hỏi thật, cô gái này ở đây,” Triển Tiểu Liên chỉ chỉ đầu mình, hỏi: “Có bình thường không?”

Mẹ An Lý Mộc có chút sốt ruột, nếu không phải là Triển Tiểu Liên sớm nói không phải mắng chửi người, đoán chừng cũng tức giận rồi: “Con gái người ta rất bình thường, da mỏng thịt mềm, nhìn một cái chính là đại tiểu thư nhà có tiền.”

Triển Tiểu Liên càng thêm kỳ quái, “Thím, thím có từng nghĩ chưa? Một cô gái trẻ tuổi, vừa lấy ra chính là ba trăm nghìn sáu trăm nghìn, vậy nhà cô ấy phải có bao nhiêu tiền? Cô ấy có thời gian tha hồ lãng phí, không đi làm không công việc, không có áp lực cuộc sống, lái xe thể thao xa hoa, không ai quản cô ấy, xem như vậy tám phần là con gái một, con gái một một gia đình như thế, nếu anh Đầu Gỗ không ở rể nhà người ta, cho dù cô gái này bằng lòng, bố mẹ trong nhà cô ấy cũng sẽ không đồng ý chứ? Nhà có tiền như vậy, sẽ không tìm nhân viên công vụ, mà là tìm cậu ấm môn đăng hộ đối, nếu không, dựa vào cái gì tìm anh? Thím, thím không thấy lạ à?”

Nếu không phải là thím An không phải là cái loại không đáng tin cậy đó, Triển Tiểu căn bản không tin lời bà nói, nếu việc này là thật, chỉ có hai khả năng, hoặc cô gái này là ra từ bệnh viện tâm thần nhà ai, hoặc chính là cô ấy tiền nhiều đốt tay, đây không phải là sáu chục sáu trăm, mà là sáu trăm ngàn.

Triển Tiểu Liên vừa nói như vậy, bố cô ở bên cạnh cũng cảm thấy không đúng, suy nghĩ một chút hỏi câu: “Đúng rồi, cô gái này họ gì?”

Thím An vội vàng nói: “Họ Lăng… cũng không biết có phải là Lâm không, dù sao chính là âm này.” (1)

Bố Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ: “Nhà giàu họ Lâm ở Bãi Yến… còn thực sự không mấy ai đặc biệt nhiều tiền.”

Bố Triển Tiểu Liên ở trấn Nam Đường vẫn có chút sức ảnh hưởng, bởi vì là giáo sư đại học, người trên trấn đều sẽ kính ông ba phần, thím An loại người không biết mấy chữ này, càng là có chút lòng kính sợ với người làm công tác văn hóa, bây giờ vừa nghe bố cô cũng nói như vậy, trong lòng thím An cũng hơi hoảng, thế nhưng bảo bà trả lại tiền cho Đồng nhi, thím An bây giờ chắc chắn không làm được, bà chắc chắn sẽ không trả lại, đó là hi vọng tương lai của con trai bà, cho dù bây giờ có người nói cho bà số tiền đó là người ta trộm tới, bà cũng sẽ không trả lại. Thím An ngẩn ra một lúc lâu, mới nói: “Tôi bây giờ cũng không có cách nào, tôi không thể trơ mắt nhìn Đầu Gỗ đời này cứ bị hủy như vậy.”

Thím An mặc dù cảm thấy Triển Tiểu Liên nói đúng, nhưng trong lòng bà ấp ủ suy nghĩ trốn tránh, không muốn nhắc lại đề tài này: “Tiểu Liên, bây giờ tiền cũng có, bác sĩ cũng liên lạc rồi, nhưng anh Đầu Gỗ cháu không đồng ý, Tiểu Liên cháu có thể giúp khuyên nhủ anh Đầu Gỗ cháu không? Từ nhỏ tới lớn, anh Đầu Gỗ cháu chỉ nghe lời cháu, cháu cứ xem như giúp giúp thím đi.”

Triển Tiểu Liên biết không phải là An Lý Mộc không đồng ý, mà là An Lý Mộc không ngốc như vậy, anh nhất định là cảm thấy nguồn gốc tiền không đúng, sợ chú thím An nghĩ phương pháp khác, không dám cho bố mẹ anh đụng vào khoản tiền ấy. Triển Tiểu Liên cúi đầu, ôm đầu gối nói: “Thật ra không cần cháu mở lời.” Cô ngước đầu giống như nhìn mẹ anh, nói: “Thím, thím chỉ cần nói với anh Đầu Gỗ một nguồn gốc hợp lý cho chi phí phẫu thuật, anh ấy sẽ đồng ý. Chú thím viện cớ nói với anh Đầu Gỗ, anh Đầu Gỗ sẽ không tin. Ngay cả cháu cũng không tin, huống hồ là anh Đầu Gỗ?”

Thím An sững sờ: “Tiểu Liên, cháu là nói Đầu Gỗ nó…”

Triển Tiểu Liên gật gật đầu: “Bây giờ ai ngốc như thế chứ? Vô duyên vô cớ đưa cho người ta năm sáu trăm nghìn? Thím, cháu hỏi thím, có một người thím không quen biết, hoặc là người chỉ từng thấy một lần tay bị thương, nếu không chữa bệnh sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, cái chính là sau này không cầm được vật nặng, chi phí phẫu thuật là năm nghìn tệ, vừa khéo trong nhà thím còn năm nghìn đồng, thím sẽ trực tiếp đưa cho người ta không? Mẹ, mẹ sẽ không?”

Mẹ Triển Tiểu Liên trợn tròn mắt nói: “Nếu như nói có nguy hiểm đến tính mạng mẹ không biết chừng sẽ do dự, nếu chỉ bị thương chút, mẹ đương nhiên sẽ không cho, mẹ cũng không phải là tiền nhiều không chỗ tiêu.”

Thím An không biết mình phải làm thế nào, lời Tiểu Liên nói quả thật có lý, bà không thể không suy xét, thế nhưng bà căn bản không nghĩ ra được nên tìm lý do thế nào để khiến An Lý Mộc tin, lời vốn Đồng nhi dạy bọn họ, bởi vì bố và mẹ anh không hiểu chuyện gì trong xí nghiệp, lại chột dạ, bị An Lý Mộc nói mấy câu truy vấn một cái là lộ tẩy, bà bây giờ thật sự không biết nên nói như thế nào.

Triển Tiểu Liên hỏi câu: “Anh Đầu Gỗ ở nhà?”

Thím An vội vàng lắc đầu: “Không ở. Nó bây giờ đi làm, không có thời gian về, nếu làm phẫu thuật, nhất định là phải xin phép nghỉ. Tiểu Liên, ngày mai cháu có thể đi chuyến Bãi Yến khuyên anh Đầu Gỗ của cháu không? Thím thanh toán lộ phí cho cháu…”

Triển Tiểu Liên xua xua tay: “Thím, ngày mai cháu có việc, cháu hứa cùng bạn học cháu đi Thanh Thành rồi.”

Thím An vội đổi giọng: “Không sao không sao, vậy thím đợi cháu về cũng được. Dù sao cũng không gấp thời gian một ngày hai ngày này.”

Bố Triển Tiểu Liên ở bên cạnh đẩy đẩy cô: “Tiểu Liên, vậy chờ con từ Thanh Thành về con đi khuyên anh Đầu Gỗ của con.”

Triển Tiểu Liên quay lại nhìn bố cô một cái, hỏi: “Vậy con nói thế nào chứ? Đây là chuyện khuyên à? Nguồn gốc tiền này không rõ, anh Đầu Gỗ chắc chắn sẽ không đồng ý, trừ phi, chú thím An đánh anh ấy ngất xỉu đi làm phẫu thuật.”

Thím An vẻ mặt ưu sầu: “Vậy, vậy phải làm sao đây?”

Triển Tiểu Liên giống như nhìn thím An, lại quay đầu nhìn bố cô: “Cứ nói bố cháu giúp chú thím An tìm quan hệ, vay từ ngân hàng đi, ngân hàng tốt xấu là đơn vị chính quy, lãi cao thì cao chút, nhưng không giống dân gian cho vay nặng lãi, anh Đầu Gỗ cho dù không muốn, cũng sẽ tiếp nhận.”

Thím An vừa nghe, cảm thấy khả thi, tức khắc vẻ mặt vui mừng: “Ôi chao, vẫn là Tiểu Liên thông minh, bọn bác cũng sắp sầu chết rồi chính là không nghĩ đến chuyện ngân hàng này…”

Loại như bố mẹ An Lý Mộc này, nào dám giao tiếp với ngân hàng? Thủ tục thế này thủ tục thế kia trong đó, bọn họ căn bản không hiểu, nếu tiền là bố mẹ anh mượn, An Lý Mộc chắc chắn không tin, nhưng ở giữa thêm bố Triển Tiểu Liên, thì không thể tùy theo An Lý Mộc không tin nữa, bố mẹ anh không hiểu, nhưng bố cô có thể không hiểu ư? Bố cô người ta ấy đúng là người làm công tác văn hóa nổi tiếng trấn Nam Đường.

Việc này xem như là quyết định xong rồi, bố Triển Tiểu Liên nhìn con gái giúp, không muốn cô khó chịu, chẳng những dạy mẹ An Lý Mộc lí do thoái thác, còn đặc biệt gọi điện thoại cho một chủ tịch ngân hàng trong trấn Nam Đường, thực ra chính là móc nối một chút, An Lý Mộc tốt xấu là cảnh sát, anh nếu hoài nghi nhất định sẽ tra, nếu thế này anh tra thế nào cũng tra không được cái gì, người ta cũng không thể nào đưa giấy tờ cho anh xem.

Thím An được bố Triển Tiểu Liên và cô đồng ý, lau nước mắt đi rồi, mẹ cô nhìn mà thổn thức mãi: “Chân này của Đầu Gỗ nếu có thể chữa khỏi, cũng đáng, đứa nhỏ đang yên đang lành… Ôi!”

Triển Tiểu Liên gãi gãi đầu, đi lên lầu: “Bố, mẹ, con ăn no rồi, đi lên trước, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 108”

Advertisement

Thần phục – Chương 107

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 107 – Cơ hội

Triển Tiểu Liên cảm thấy Yến đại gia chính là cái loại hình đáng đánh đòn đó, cũng đã bận một nửa với Đồng mỹ nhân rồi, bận đến cùng không được à? Có điều Triển Tiểu Liên vẫn là thật tò mò với phong cách ăn mặc của Đồng nhi hiện nay, cô ngoảnh đầu nhìn Đồng nhi rời đi, cầm lòng không đậu lầu bầu một câu: “Tôi sao lại cảm thấy Đồng mỹ nhân nhà gia tựa như đổi người?”

Yến Hồi trực tiếp ngồi trên bàn, “Gia đổi khẩu vị, nhóc, muốn học một ít cùng Đồng nhi hay không?”

Khóe miệng Triển Tiểu Liên méo xệch: “Gia, việc này vẫn là miễn đi, tôi còn đi học đấy. Vả lại, cách ăn mặc đó của Đồng mỹ nhân rất tốn tiền, tôi đâu có nhiều tiền như vậy chứ?”

Yến Hồi thấy cô lê la không qua, không kiên nhẫn vươn tay tóm cô: “Đừng rề rà với gia, mau mau qua đây.”

Triển Tiểu Liên vội vã đưa tay ngăn lại: “Gia, giờ cũng muộn như vậy rồi, có phải nên ngủ rồi hay không? Gia, biết lão nhân gia ngài dũng mãnh vô địch, nhưng mà, lão ngài có phải nên suy xét bạn chịch của lão ngài hay không chứ?” Triển Tiểu Liên thò ngón tay chỉ chính mình: “Thí dụ như, tôi.”

Yến Hồi kéo cô đến trước mặt mình, hắn ngồi trên bàn, Triển Tiểu Liên đứng trước mặt hắn, bị vòng vào trong lòng, Yến Hồi véo cằm cô đong đưa: “Nhóc, cưng nói cưng nếu là một con búp bê bơm hơi, gia có phải không cần băn khoăn cái gì hay không?”

Triển Tiểu Liên cười “hì hì”, “Gia, truyện cười này của lão ngài không buồn cười tí nào, tôi nếu thật là búp bê bơm hơi, lão ngài có thể có nhiều niềm vui như vậy? Ngài nói có phải không? Gia, tôi giờ thực sự mệt kinh khủng, có thể để tôi ngủ trước hay không? Tùy tiện tìm một căn phòng cũng được, dù sao trời bức cũng không cần chăn, chỉ cần không làm phiền việc tốt của lão ngài, tôi ngủ đâu cũng được.”

Yến Hồi vươn hai cái tay ra giày vò khuôn mặt cô: “Cưng dám đi ra khỏi căn phòng này, gia sẽ quăng cưng lên mái nhà cho muỗi xơi.”

Triển Tiểu Liên: “…” Vậy cũng quá độc ác rồi.

Sớm tinh mơ ngày hôm sau, Triển Tiểu Liên là bị Yến Hồi lăn qua lăn lại mà tỉnh, mở mắt ra là thấy mặt Yến đại gia trước mắt mình, ấy cũng thật là khủng bố hơn cả ác mộng, ấy nếu như chỉ là một khuôn mặt cũng thôi đi, mấu chốt là Yến đại gia buổi sáng hứng trí rất cao, Triển Tiểu Liên hoàn toàn là bị lăn qua lăn lại mà tỉnh, ngày tháng này, Triển Tiểu Liên muốn chết.

Thân thể đau kinh khủng, Triển Tiểu Liên sáng sớm đã nổi bão, đồ trên giường bị ném đầy đất, cô giày xéo phía trên: “Gia, lão ngài sao cứ không hiểu thương hoa tiếc ngọc như thế chứ? Tôi đệt, được được, tôi sợ anh, mau mau, lão ngài vẫn là chém một chân tôi đi, tôi không cần nữa cũng không muốn trải qua ngày tháng thế này nữa, đây cũng không cho tôi sống nữa rồi…”

Yến Hồi cầm khăn mặt trong tay lau đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Triển Tiểu Liên, vươn tay ném khăn mặt lên đầu cô, ngồi xuống giường: “Lau khô cho gia.”

Triển Tiểu Liên đang rất giận, “Lau cái quần què!”

Yến Hồi chậm rì rì ngước mắt nhìn cô một cái, “Tin gia có thể làm cưng không xuống giường được hay không? Nhanh lên, gia lát nữa còn có việc.”

Triển Tiểu Liên kéo khăn mặt xuống, dịch đến đằng sau Yến Hồi, cầm khăn mặt xoa lung tung một trận trên đầu hắn, sau đó ném xuống đất: “Được rồi.”

Yến Hồi quay người, Triển Tiểu Liên xị khuôn mặt nhỏ, trên gương mặt không có chút ý cười, Yến Hồi đột nhiên nghiêng qua sáp gần cô hỏi: “Đau thật?” Ánh mắt dời xuống, còn nói: “Cần gia xem một chút giúp cưng không?”

Mắt Triển Tiểu Liên trợn trắng: “Miễn, gia có việc đi bận rộn, quên tôi chính là trợ giúp lớn nhất với tôi”

Yến Hồi cười tà, véo cằm Triển Tiểu Liên lên liền hôn một cái, “Gia là thích nhìn bộ dạng xù lông của cưng.”

Triển Tiểu Liên: “…” Đồ tâm lý biến thái!

Triển Tiểu Liên nán lại Thanh Thành bốn ngày mới không dễ dàng gì thoát thân, ngay cả nhà dì út cũng không kịp đi, liền sốt ruột về nhà, không quay về nữa cô sẽ chết, cầm thú Yến mấy ngày nay mưa nắng thất thường, một lát tâm tình tốt tựa như mặt trời chiếu sáng, một lát sắc mặt âm u tựa như bố mẹ chết, Triển Tiểu Liên bị hắn làm cho suýt nữa sụp đổ, sao lại khó hầu hạ như vậy chứ? Cô một em gái ngủ cùng miễn phí, còn muốn thế nào chứ? Nghe nói đang yên đang lành liền ném Lôi Quá Khách xuống nước, Quá Khách tên xui xẻo này, đáng thương muốn chết.

Lôi Quá Khách rất xui xẻo, cùng mấy đàn em hút thuốc tại góc tường, cái bật lửa Triển Tiểu Liên tặng anh dùng cực phô trương, kết quả cái bật lửa độc đáo kia lập tức dẫn tới sự chú ý của những người khác, nhao nhao truy hỏi ở đâu ra, Lôi Quá Khách nhớ kỹ lời anh cả, nói là mình mua, mấy người anh em liền tranh nhau muốn trấn, Lôi Quá Khách sống chết không cho, động tĩnh của màn tranh chấp này lớn, kinh động đến Yến gia, Yến gia đoán chừng lúc ấy đang rảnh đến đau bi, gọi mấy người qua hỏi, vì một cái bật lửa.

Khi Yến gia nhìn đế thấy cái bật lửa kia biểu tình trên gương mặt rất ngoạn mục, hỏi Lôi Quá Khách ở đâu ra, Lôi Quá Khách rút kinh nghiệm trước kia, kiên quyết nói là mình mua, kết quả, bị Yến gia sai người ném vào trong nước. Thứ đồ chơi ấy căn bản chính là thứ Yến gia chọn còn dư lại, Yến đại gia sao có thể không biết là ai cho?

Lôi Quá Khách uống mấy ngụm nước lớn được người cứu lên, khóc nước mắt nước mũi, anh cũng nói là mình mua rồi, sao gia còn ăn hiếp anh chứ?

Triển Tiểu Liên về nhà, bố cô liền hỏi chuyện tai nạn xe cộ của bạn học cô, Triển Tiểu Liên gãi gãi đầu: “Gãy chân, chị cậu ấy đã xin nghỉ tới chăm sóc, nên con hết việc rồi.” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 107”

Thần phục – Chương 106

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 106 – Xứng

Hồng Liên muốn đập hộp thuốc trong tay lên đầu nhóc béo, đây là người phụ nữ không cần mặt mũi nhất không biết xấu hổ nhất Hồng Liên từng thấy, to gan lớn mật không kiêng nể gì, đã không phải là một lần hai lần ra tay với Yến gia, Yến gia tha cho cô ấy một lần lại một lần, nhưng con nhóc béo này chính là không rút kinh nghiệm.

Sau khi Yến Hồi gọi Hồng Liên đến, Hồng Liên không thiếu càm ràm, thực ra chính là nói xấu Triển Tiểu Liên, còn là nói ngay trước mặt Triển Tiểu Liên, chính là nói cô không hiểu chuyện, không đau lòng Yến gia linh tinh, dù gì Triển Tiểu Liên nghe, liền cảm thấy người phụ nữ này tựa như hoàng hậu trong hậu cung hoàng đế cổ đại dạy bảo vợ bé không nghe lời của hoàng đế, nghe thế nào khó chịu thế ấy.

Hồng Liên ý kiến với Triển Tiểu Liên thật là rất lớn, là ai tìm bậc thang cho Yến gia xuống? Bậc thang này đối với người khác không quan trọng, đối với Yến gia ấy đúng là cực cực quan trọng, nếu không có cô ta, An Lý Mộc người trong lòng Triển Tiểu Liên không biết bộ dáng gì nữa đấy. Hồng Liên cảm thấy Triển Tiểu Liên không hiểu chuyện, không đơn giản là chỉ đối với Yến Hồi, cũng là chỉ đối với cô ta, hễ có chút suy nghĩ, nên biết sau khi Đồng nhi bị Hồng Liên làm cho đi Bãi Yến, Triển Tiểu Liên nên lôi kéo làm quen Hồng Liên, đây gọi là mắt nhìn. Đáng tiếc, Hồng Liên cảm thấy Triển Tiểu Liên không có cái mắt nhìn này, chẳng những không khom lưng với cô ta tìm chỗ dựa, còn toàn làm cô ta ngột ngạt.

Đám mỹ nhân của Yến gia cũng là chia bè kết phái, như Hồng Liên với Đồng nhi là không vừa mắt, ai cũng muốn đá đối phương đi, kết quả là Hồng Liên thắng một ván. Đừng cho rằng đây là chiến tranh của hai người phụ nữ, thực ra đây là chiến tranh của N người phụ nữ, phải biết, Thanh Thành thậm chí các nơi xung quanh, đều có bóng dáng mỹ nhân bại trận bởi mỹ nhân, Đồng nhi và Hồng Liên cùng với đám mỹ nhân tạm thời ở bên cạnh Yến gia này, không có ai sẽ là người thắng lâu dài, cũng như hậu cung của quân vương, vị này vào lãnh cung, vị kia tốc độ trở thành tân sủng của đế vương, chỉ cần có chuyên sủng, sẽ có chiến tranh, như vậy, lại một vòng tranh đấu sẽ hưng khởi.

Trong mắt Hồng Liên, Triển Tiểu Liên là người trông chẳng ra gì nhất trong số mỹ nhân của Yến gia, nhưng người chẳng ra gì này, còn không hiểu chuyện như thế, trông dưa vẹo táo nứt, còn không ngoan ngoãn tìm chỗ dựa, toàn dựng địch cho mình, Hồng Liên cảm thấy Triển Tiểu Liên hoặc là nhỏ tuổi, hoặc là không biết sống chết, chờ xem đi, Hồng Liên đã sớm thả tin tức liên quan đến Triển Tiểu Liên ra ngoài, vị tân sủng Yến gia gần đây đặc biệt thích kia sớm muộn ra tay với con nhóc béo, Hồng Liên bây giờ sẽ chờ nhìn con nhóc béo nhỏ không biết trời cao đất dày chết như thế nào.

Triển Tiểu Liên là không biết trong lòng cô cả Hồng Liên nghĩ như vậy, cô nếu mà biết, dám chắc một bàn tay liền tát chết yêu nữ này. Cô bây giờ thuần túy là bởi vì nghe phiền cô cả Hồng Liên nói xấu cô trước mặt, bèn muốn làm cô ta ngột ngạt. Triển Tiểu Liên kiêng dè Yến Hồi, nhưng cô không kiêng dè người Yến Hồi quan tâm nhá, chỉ cần Yến đại gia không định chẻ tay cô chặt chân cô, là cô không có gì phải sợ.

Triển Tiểu Liên mặt dày mày dạn sáp lên người Yến Hồi, tựa như mèo con cọ chủ, đầu tóc ướt rượt dán eo Yến Hồi, duỗi cánh tay ôm eo Yến Hồi, từ dưới cánh tay Yến Hồi leo lên trên.

Hồng Liên còn đang không hiểu cô vừa rồi còn hỏi mình nói nội tình tình thú gì, kết quả gì cũng không nói, chỉ lo lột Yến gia. Hồng Liên thấy con nhóc béo kia leo lên người Yến gia liền một bụng bực tức, suýt nữa nghiến răng, hồ ly tinh cả người là thịt này!

Triển Tiểu Liên trèo lên trên người Yến Hồi, đưa tay kéo khăn tắm ngang hông Yến Hồi, ôm cổ hắn cười híp mắt nhìn Hồng Liên, nói: “Cô, nội tình tình thú tuyệt mật, phát trực tiếp hiện trường tuyệt bản, cô có muốn tìm một cái máy quay phim quay không?”

Yến Hồi nghe thế mới biết cô nhóc béo này là tính đem hắn thành đạo cụ sống, biểu diễn cho Hồng Liên xem, Hồng Liên cũng mới vừa hiểu, con bé chết tiệt này muốn làm cùng gia cho cô ta xem, tức mà mặt mũi trắng bệch, chỉ vào Triển Tiểu Liên rít: “Cô cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ này!” Mắng xong, xoay thân hình như rắn nước, giẫm giày cao gót chói tai chạy rưng nước mắt.

Triển Tiểu Liên thành công đả kích bà tám đi rồi, tâm tình rất tốt ngồi lên chân Yến Hồi hỏi: “Gia, hai chúng ta bây giờ cũng không mặc quần áo, làm chút gì thực sự thuận tiện, ngài nói có muốn không…” Cô nhếch cặp lông mày nhỏ xinh xắn, giọng nói mập mờ vẻ mặt dung tục nói: “Không làm uổng không làm nha, gia ngài nói có phải không?”

“Giờ cũng cởi hết đưa tới cửa rồi, gia nếu bỏ qua không phải quá thiệt thòi?” Yến Hồi bị cô dụ, trực tiếp vươn tay túm cô từ trong nước ra, thân thể nõn nà tròn xoe, phía trên còn vương giọt nước, cứ như vậy bị Yến Hồi bế ra ngoài.

Cuối cùng, Triển Tiểu Liên như chó chết nằm sấp trên giường cắn góc chăn, hận nghiến răng nghiến lợi. Cô cũng đã ngoan như thế rồi, gã Yến Hồi này chung quy sẽ không còn so đo cô chuyện nhấn hắn chết đuối trong bồn tắm nữa chứ?

Khỏi phải nói, đoán chừng vui sướng rồi tâm tình tốt cũng quên mất, sau khi Yến Hồi lăn qua lăn lại xong trên người cô, cảm thấy mỹ mãn, chìa tay về phía cô đòi đồ: “Lấy ra!”

Triển Tiểu Liên kỳ quái hỏi: “Cái gì cơ?”

Yến đại gia đương nhiên nói: “Quà, gia nhớ cưng nói sẽ mua quà cho gia.”

Triển Tiểu Liên mềm nhũn nâng cái tay nhỏ lên, chỉ túi xách trên xô pha: “Ở trong túi xách, gia tự mình lấy.”

Yến Hồi nghe xong, còn thực sự đi qua lấy túi, cầm túi liền ngồi trên xô pha móc đồ bên trong, kết quả móc được mấy cái gói chưa mở, cầm lên nhìn từng cái, “Nhóc, cái nào là của gia?”

Triển Tiểu Liên uể oải nói câu: “Gia, lão ngài thích cái nào chọn một cái là được, những thứ này đều là chính phẩm đấy.”

Tay Yến Hồi cầm đồ ngừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Triển Tiểu Liên, dường như xác nhận hỏi: “Chọn?” Xếp ba thứ kia ra, hỏi: “Nhóc, gia hỏi cưng còn lại là cho ai?”

Triển Tiểu Liên ngọ ngoạy muốn bò dậy, bò không nổi, đành phải nằm lật người, “À, không cho ai, dù sao là để gia chọn thôi.”

Không nói còn lại là cho ai, Triển Tiểu Liên là sợ gã Yến Hồi này nổi đóa, cố ý không nói, cô cầm ba món, thực ra còn có hai món là cho anh em nhà họ Lôi, cô lúc trước đụng phải một vài phiền toái, anh em nhà họ Lôi không thiếu công khai âm thầm giúp đỡ, Lôi Chấn sẽ vô hình trung nói tốt, Lôi Quá Khách mặc dù không có đầu óc, nhưng thực sự không có ý gì xấu với Triển Tiểu Liên, hơn nữa bởi vì cá tính ngây ngô không đáng tin, cũng không ít bị Triển Tiểu Liên lừa gạt.

Triển Tiểu Liên sau khi ngồi dậy thương lượng với Yến Hồi liệu có thể về nhà dì út không, kết quả Yến Hồi đầu cũng không nâng nói câu: “Người tới, đưa máy cưa xích qua đây cho gia.”

Triển Tiểu Liên: “…” Cô biết ngay! Sau đó cúi đầu, ngoan ngoãn gọi điện thoại cho bố cô, “Bố.”

Yến Hồi ngẩng đầu nhìn cô một cái, tiếp tục cúi đầu bóc chọn quà, Triển Tiểu Liên ôm điện thoại nói lời dễ nghe với điện thoại: “Bố tốt nhất, con thích bố nhất… Biết rồi biết rồi… Yên tâm đi… Hả? À há, chưa chết đâu, gãy chân rồi, chính là không thể đi đường, ôi, đừng nói nữa, nhìn thảm vô cùng! Phải phải, con chính là nghĩ như vậy đó, nếu không con làm sao không trở về nhà chứ, biết rồi biết rồi, có người qua đây đón con sẽ về, biết rồi mà. Vâng vâng, con yêu bố chết đi mất, hì hì, bye bye.”

Triển Tiểu Liên cúp điện thoại, ngẩng đầu liền thấy Yến Hồi đứng trước mặt cô nhìn chằm chằm cô, Triển Tiểu Liên nghiêng đầu nhìn trả, kỳ quái hỏi: “Gia, lão ngài đây là vẻ mặt gì thế?”

Yến Hồi cười tà: “A, gia chính là xem một chút phụ nữ lẳng lơ rốt cuộc có đức hạnh như thế nào.”

Triển Tiểu Liên lau mồ hôi: “Gia, tôi là gọi điện thoại cho bố tôi, lẳng lơ gì gì đó, tuyệt đối không dính dáng tới tôi. Hơn nữa, gia, lão ngài xem một chút, chúng chúng ta cũng chịch lâu như vậy rồi, tôi là người như thế nào lão ngài không phải đã sớm biết rồi?”

Triển Tiểu Liên cảm thấy Yến Hồi lại bắt đầu động kinh, bởi vì cả đêm đều đang chọc ngoáy cô, ngay cả ăn đồ gã kia nhìn cô cũng chướng mắt, ghét bỏ tiếng động cô ăn quá vang, trong miệng Triển Tiểu Liên ngậm nửa sợi mì, lườm Yến Hồi: “Gia, lão ngài rốt cuộc có ý gì hả? Không phải ăn mấy sợi mì của anh ư? Ai ăn mì sợi không có tiếng động chứ? Tôi không hút, mì có thể chạy ăn vào miệng à?”

Yến Hồi mặt không đổi sắc tim không đập nói: “À há, gia nghe khó chịu, nếu còn dám tiếng to như vậy, gia sẽ cắt lưỡi cưng.”

Triển Tiểu Liên: “…” Nằm sấp bên bàn phì phò nửa ngày, mới ăn xong mì sợi, chậc, ngày này là càng lúc càng không sống nổi, tự do ăn gì cũng bị hạn chế, trong ngoài Thanh Thành này, còn có người phụ nữ nào khổ hơn cô không? Bị người ta chơi miễn phí thì thôi, còn toàn bày vẻ mặt cau có cho cô xem.

Ăn xong rồi, Triển Tiểu Liên tức giận để đũa xuống, đứng dậy muốn đi, kết quả, Yến Hồi đầu cũng không nâng nói câu: “Ngồi xuống.”

Triển Tiểu Liên lườm hắn: “Gia, tôi ăn xong rồi.”

Yến Hồi nghe xong, ngẩng đầu lộ ra nụ cười tà khí lại đáng đánh đòn với cô: “Gia chưa ăn xong.”

Triển Tiểu Liên đứng tại chỗ nửa ngày, đành phải ngồi xuống, tay nhỏ chống má, vẻ mặt không vui. Không dễ dàng gì đợi đến khi Yến đại gia dùng xong bữa tối, kết quả Yến đại gia nói hắn ăn nhiều, muốn đi tiêu cơm, Triển Tiểu Liên lại nhìn tên kia luyện quyền một buổi tối, cuối cùng về phòng, còn dọa sợ Triển Tiểu Liên, bởi vì trong phòng có mấy người đàn ông, đang cầm búa đập cái bồn tắm lớn kia tan tành. Triển Tiểu Liên ngẩn tò te, chỉ vào mấy người đàn ông kia hỏi Yến Hồi: “Gia, tôi có thể hỏi một câu hay không, bọn họ đây là đang làm gì vậy?”

Yến Hồi vươn tay ôm cổ Triển Tiểu Liên, đè cô đi qua, cằm cọ xát trong hõm vai nhỏ của Triển Tiểu Liên, cười tà nói: “Nhóc béo, mắt nhìn không thấy?”

Triển Tiểu Liên nhảy lên: “Vậy đi vệ sinh tắm rửa làm sao?”

Yến Hồi đè cô đi ra ngoài: “Đổi căn phòng.”

Triển Tiểu Liên: “…” Lặng lẽ chạy về lấy túi của mình, đi theo Yến Hồi, cô cũng không nhớ đây là cái phòng thứ mấy Yến đại gia đổi, dù sao mỗi lần có chút chuyện gì, phòng khẳng định là muốn đổi, chẳng những đổi phòng, còn có thể đổi tầng.

Tầng mới tại tầng mười lăm, Triển Tiểu Liên quay về lấy túi nên chậm mấy bước, vẫn là Lôi Chấn nói cho cô phòng nào, cô ôm túi đi trên hành lang, vừa đi vừa mắng: “Biến thái ấy à biến thái, biến thái tuyệt đối! Tâm lý âm u nội tâm vặn vẹo, nếu không ai sẽ giống như hắn? A a, hoa lạ thế gian hiếm có, hiếm hoa tuyệt thế…”

Trên hành lang trải thảm chất lượng hàng đầu, trước mặt đi tới một người phụ nữ trang điểm thời thượng xinh đẹp, Triển Tiểu Liên chờ sau khi cô ta đi qua, mới nhớ ra khuôn mặt nhìn sao lại giống Đồng nhi như vậy? Triển Tiểu Liên ngoảnh đầu lại nhìn cô ta một cái, có chút không chắc chắn, Đồng nhi là loại người nào chứ? Người đẹp số một của Yến đại gia ấy, Triển Tiểu Liên chỉ cần nhìn thấy Đồng nhi, cô ta chắc chắn đều sẽ trang điểm khêu gợi, sự tồn tại của bất kỳ bộ quần áo nào trên người đều là vì lộ ra vóc người xinh đẹp đáng kiêu ngạo của cô ta, Yến đại gia với Đồng mỹ nhân của hắn thật là thích mười hai phần, Đồng nhi sao có thể sẽ che ngực cô ta lại?

Triển Tiểu Liên là thật sự không dám nhận, cô làm sao cũng không ngờ Đồng nhi sẽ ăn mặc như thế, nhìn giống như gái nhà lành.

Lúc Đồng nhi lướt qua vai Triển Tiểu Liên, thực ra trong lòng vô cùng hoảng. Cô ta biết, vì liên quan đến An Lý Mộc, cô ta có loại cảm giác tội ác đang cướp vật sở hữu của Triển Tiểu Liên, mà loại cảm giác tội ác này thực ra không phải đến từ Triển Tiểu Liên, mà là An Lý Mộc.

Quan hệ của Đồng nhi với An Lý Mộc dưới sự nỗ lực của cô ta quả thật có cải thiện, nhưng An Lý Mộc là người đàn ông có nguyên tắc nhất Đồng nhi từng thấy từ trước tới nay, cái loại kiên trì không mang theo bất kỳ mục đích gì của anh này, Tưởng Sênh từng cũng cự tuyệt sự thân thiết của rất nhiều người đẹp Đồng nhi cùng Yến Hồi sắp đặt, nhưng Tưởng Sênh cự tuyệt là vì hắn có chức vị quan trọng, hắn không thể cũng không nguyện cho bất cứ kẻ nào nắm thóp, cho nên, hắn phải giữ vững ranh giới cuối cùng. Mà loại cự tuyệt này của An Lý Mộc lại là thuần túy, anh thản nhiên cười nói cho cô ta, trong lòng anh có cô gái mình thích, một chốc một lát không tiếp thu được cô gái khác.

Đồng nhi hàng tháng đều sẽ về Thanh Thành một lần, báo cáo với Yến Hồi tiến triển mới nhất của mình, An Lý Mộc là tấm tôn Đồng nhi chưa từng thấy, cho dù anh cười nói chuyện với cô ta, nhưng Đồng nhi cũng có thể cảm nhận được cái loại xa lạ lờ mờ đó trên người anh. Đồng nhi tự đáy lòng hâm mộ Triển Tiểu Liên, bởi vì một chàng trai như thế cự tuyệt người phụ nữ khác, chính là bởi vì Triển Tiểu Liên, dù Triển Tiểu Liên bây giờ đương nằm trong lòng Yến Hồi.

Ba trăm nghìn của Đồng nhi khiến bố mẹ An Lý Mộc là đối xử với Đồng nhi rất tốt, bọn họ cần tiền, cần tiền nhiều hơn để chữa vết thương ở chân cho con trai, mà Đồng nhi nhìn một cái chính là tiểu thư nhà có tiền, bọn họ cần một vị thiên kim tiểu thư như vậy để giúp con trai vượt qua cửa ải khó khăn.

Năm trăm nghìn bố mẹ An Lý Mộc gom góp thực ra chỉ là phí phẫu thuật, chờ sau khi bọn họ dạt dào cho rằng chân con trai có hi vọng, bệnh viện nói cho bố mẹ anh, thuốc chữa bệnh sau đó còn cần nhiều tiền hơn, năm trăm nghìn căn bản không đủ. Bố mẹ anh trợn tròn mắt.

Sau khi Đồng nhi nhận được tin, lại đưa cho bố mẹ An Lý Mộc ba trăm nghìn, đối mặt món tiền lớn hệt như từ trên trời rơi xuống, bố mẹ anh hoàn toàn đứng bên cạnh Đồng nhi, cố hết sức khuyên nhủ An Lý Mộc tiếp nhận Đồng nhi.

Bởi vì bố mẹ An Lý Mộc giấu rất kín, anh cũng không biết Đồng nhi cho nhiều tiền như vậy, hơn nữa, bố mẹ anh lúc đầu nói với An Lý Mộc, có xí nghiệp sau khi nghe nói chuyện của An Lý Mộc, sẵn lòng tài trợ một chút tiền cho nhà bọn họ. An Lý Mộc cảm thấy không có khả năng lắm, cho nên cũng không có để bụng. Bố mẹ anh nào biết xí nghiệp gì tài trợ, những thứ này đều là Đồng nhi dạy.

Vốn, bố mẹ An Lý Mộc tưởng rằng chỉ cần gom đủ tiền, chân con trai sẽ có hi vọng, thế nhưng căn bản không như bọn họ tưởng, bởi vì phẫu thuật chính là chuyên gia nước ngoài, dân chúng bình thường căn bản không thể gặp bản thân người ta, lần trước bố mẹ anh có thể gặp vị chuyên gia lão luyện kia, căn bản chính là vừa khéo, dưới tình huống bình thường, căn bản không có ai mời được người như vậy. Bố mẹ nhà họ An vốn tràn đầy hi vọng, tức khắc cảm thấy đời người đã không còn nửa phần hi vọng.

Thái độ của An Lý Mộc đối với Đồng nhi chính là cái loại thái độ đối với em gái nhà bên ấy, ánh mắt nhìn Đồng nhi cũng là cái loại thản nhiên đó, căn bản nhìn không thấy nửa phần nóng bỏng và kích tình, lúc đối xử với Đồng nhi luôn là bộ dáng tươi cười nhàn nhạt.

Chủ động tới tấp của Đồng nhi, khiến đồng nghiệp của An Lý Mộc đều biết bên cạnh An Lý Mộc có một vị đại mỹ nhân siêu cấp đang theo đuổi anh, rất nhiều người đàn ông mặt ngoài đều chẳng thèm ngó tới, nhưng trong lòng đều là ganh tị. Mà phụ nữ cùng đơn vị thì lại là nửa ghen nửa không nói An Lý Mộc số son, vậy mà có một người phụ nữ trông như thế vừa ý, nếu là lúc trước, bọn họ có lẽ còn có thể nói An Lý Mộc không tệ, nhưng An Lý Mộc bây giờ coi là cái gì chứ? Công việc không tốt bằng người ta, gia đình chán muốn chết, mấu chốt là bản thân anh còn là một người thọt, phụ nữ nào lại trúng ý anh? Chì tầm đám xấu xí hoặc là từ nông thôn tới.

Phải biết, người đẹp như Đồng nhi thật sự rất ít thấy, cho dù là mặc quần áo bình thường, cũng không ngăn nổi cái loại sức quyến rũ trong xương cốt đó của cô ta, một ánh mắt một nụ cười, là có thể câu hồn đàn ông. Đàn ông từng thấy Đồng nhi, không biết có bao nhiêu người nằm mơ cũng từng mơ thấy cô ta.

Phong Hồng Kỳ lần đầu tiên gặp Đồng nhi đã bị kinh diễm, cả người lúc nhìn Đồng nhi cũng không chào hỏi, mặt đỏ bừng, nửa ngày không nói một câu, chính là ngây ngẩn nhìn chằm chằm Đồng nhi.

An Lý Mộc là cảm thấy, nếu Hồng Kỳ chưa có bạn gái, An Lý Mộc giới thiệu Đồng nhi cho anh ta cũng không sai, nhưng mấu chốt của vấn đề là, Phong Hồng Kỳ có bạn gái rồi, tuy là xem mắt mà có, nhưng mà hai người yêu đương đã hơn nửa năm, đợt trước nghe nói cũng sắp kết hôn rồi, anh nếu thực sự giới thiệu Đồng nhi cho Phong Hồng Kỳ, Đồng nhi thành cái gì? Chính anh lại thành cái gì? Cho nên, khi Phong Hồng Kỳ nhờ An Lý Mộc, An Lý Mộc không đồng ý: “Hồng Kỳ, chính cậu cũng có bạn gái, thì đừng nghĩ đến Đồng nhi nữa, cậu bây giờ nếu độc thân, mình chắc chắn không chút do dự sẽ giới thiệu cho cậu.”

Phong Hồng Kỳ lập tức trỏ trời đối đất thề: “Đầu Gỗ, mình quay về sẽ chia tay, thật sự, mình nhất định chia tay. Cậu đừng giới thiệu đối tượng với Đồng nhi, cậu chờ mình quay về tìm cậu!”

An Lý Mộc cảm thấy lời này của Phong Hồng Kỳ nói không đáng tin như thế, chỉ bởi vì vấp phải một cô gái mình thích, đã muốn chia tay với bạn gái mình, vậy bạn gái của Hồng Kỳ với anh ta coi là gì? Trong lòng An Lý Mộc nghĩ là nghĩ như vậy, có điều ngoài miệng không nói, bây giờ trong cả đơn vị, quan hệ với Lý Mộc tốt nhất chính là Phong Hồng Kỳ, ngày thường thật là không thiếu săn sóc An Lý Mộc, An Lý Mộc cũng không phải thứ vô ơn đó, anh còn thật sự không biết nên cự tuyệt làm sao.

Phong Hồng Kỳ nghĩ rất hay, nhưng chia tay đâu dễ dàng như vậy, hơn nữa còn là vô duyên vô cớ, dù sao chung sống hơn nửa năm, phụ nữ một khi có cảm tình là không dễ thay đổi, bạn trai bỗng nhiên nói chia tay, bạn gái Phong Hồng Kỳ đương nhiên không đồng ý, chia tay cũng phải nói nguyên nhân chứ, nhưng Phong Hồng Kỳ không có bất kỳ nguyên nhân gì, muốn chia tay. Đừng nói cô gái đó không đồng ý, ngay cả bố mẹ Phong Hồng Kỳ cũng không đồng ý.

Chia tay ầm ĩ một trận cũng chia chưa xong, mà đơn vị còn có đồng nghiệp khác thương lượng với An Lý Mộc, muốn làm quen Đồng nhi, Phong Hồng Kỳ vừa khéo nhìn thấy, tức khắc sốt ruột không thôi, sợ bị người khác đoạt trước, vội vàng kéo An Lý Mộc qua một bên, trực tiếp nói với anh đã chia tay rồi, anh ta bây giờ chính là độc thân.

An Lý Mộc từng thấy bạn gái của Phong Hồng Kỳ, trong lòng cảm thấy cô gái kia rất nghiêm túc với Phong Hồng Kỳ, trong lòng còn rất kỳ lạ sao lại nhanh gọn đã chia tay như thế, là anh đầu óc quá bảo thủ hay là con gái bây giờ quá xốc nổi?

Phong Hồng Kỳ là dùng thủ đoạn toàn thân đi theo đuổi người đẹp, tặng hoa tặng nhẫn tặng sô-cô-la, thủ đoạn anh ta đối phó các cô gái khác đều dùng hết, đáng tiếc người đẹp mắt cũng chưa từng nhìn anh ta, điều này làm Phong Hồng Kỳ vô cùng chán nản, bởi vì Đồng nhi đối xử với An Lý Mộc rõ ràng không giống người khác, trong lòng Phong Hồng Kỳ rất khó chịu, có đôi khi lúc nói chuyện với An Lý Mộc, liền nhịn không được đâm chọc một câu, thực ra chính là giận chó đánh mèo, phụ nữ mình thích trúng ý chính là một người đàn ông điều kiện tổng thể đều không bằng mình, người đàn ông này còn là bạn mình, trong lòng Phong Hồng Kỳ không khó chịu mới là lạ.

Ánh chiều tà chiếu vào mặt đường, An Lý Mộc thu dọn đồ đạc của mình, chào một tiếng với ông cảnh sát già ra cửa, đi đến chỗ ngoặt đã thấy Đồng nhi chờ ở đó, An Lý Mộc thở dài, Đồng nhi đã chạy đến trước mặt anh rồi, chẳng nói chằng rằng, cúi đầu nhét một chai hồng trà vào tay anh.

An Lý Mộc cúi đầu nhìn nhìn hồng trà, thật bụng cảm thấy bất đắc dĩ: “Cô Lăng…”

Đồng nhi ngẩng đầu nhìn An Lý Mộc một cái, trong mắt quyến rũ lóe lệ quang như có như không, dường như sửa đúng nói một tiếng: “Gọi em Đồng nhi.”

“Cô Lăng…” An Lý Mộc còn chưa kịp mở miệng, Đồng nhi đã lại lần nữa lên tiếng: “Gọi em Đồng nhi.”

An Lý Mộc không nói, đặt hồng trà trên bồn hoa bên cạnh, nhấc chân liền đi, Đồng nhi giậm chân một cái phía sau, cầm lấy hồng trà đuổi theo, cứng rắn nhét vào trong tay An Lý Mộc, ngữ điệu chứa tủi thân nói: “Em lại không cản trở anh cái gì, rõ ràng đợt trước rất tốt, sao bỗng nhiên em đã thành kẻ địch giai cấp của anh rồi?”

An Lý Mộc dừng bước lại: “Cô Lăng, tôi thật sự có cô gái mình thích, hơn nữa tôi bây giờ như vậy… Chúng ta không hợp, cô tìm một chàng trai tử tế, đừng lãng phí thời gian trên người tôi.”

Đồng nhi không biết An Lý Mộc là nghĩ như thế nào, Triển Tiểu Liên với anh tuyệt đối không thể nào, đừng nói Yến Hồi bây giờ để tâm Triển Tiểu Liên như vậy, cho dù không để tâm, Yến Hồi chỉ cần có ý, bọn họ cũng không thành được. Nhưng Đồng nhi lại không thể nói với An Lý Mộc những thứ này, nhiệm vụ Yến Hồi giao cho cô ta một ngày chưa làm xong, cô ta sẽ không về được Thanh Thành, nếu thời gian dài không hoàn thành, Yến Hồi có lẽ sẽ vứt bỏ quân cờ là cô ta, một khi cô ta bị Yến Hồi vứt bỏ, Đồng nhi biết, số phận của mình sẽ rất thảm, có lẽ tại một chỗ ăn chơi nào ngày nào tháng nào năm nào, cô ta sẽ là một trong đám gái điếm chờ đợi khách hàng sủng ái ấy.

Đồng nhi mỗi ngày đều sẽ chờ ở con đường An Lý Mộc đi làm và đi về nhất định sẽ qua, có khi cầm cho anh một ly trà sữa, có khi cho anh một gói hạt dẻ, cũng mặc kệ An Lý Mộc sẽ nhận hay không, An Lý Mộc không nói chuyện với cô ta, Đồng nhi liền đi theo phía sau anh, An Lý Mộc vào ký túc xá, cô ta sẽ chờ phía ngoài ký túc xá đến khi trời tối, ngày hôm sau quay lại tiếp tục. An Lý Mộc không biết Đồng nhi muốn làm gì, anh thật là nên nói đều đã nói, nhưng cô gái này vẫn đi theo, cả ngày nhìn cũng không có việc gì, rất nhiều thời gian hao tổn trên người anh, An Lý Mộc thật sự là bất đắc dĩ đến cực điểm.

Đồng nhi đối với số tiền mình vừa lấy ra chính là năm trăm nghìn không có do dự chút nào, cô ta biết tiền của cô ta không phải là cho bố mẹ nhà họ An, mà là cho An Lý Mộc, đừng nói năm trăm nghìn, cho dù là năm triệu, chỉ cần cô ta có, cô ta cũng sẵn lòng cho. Tình cờ lúc nghe thấy bố mẹ nhà họ An nói có tiền cũng vô dụng, cô ta nhịn không được hỏi câu, thế mới biết bố mẹ An Lý Mộc chỉ biết gom tiền, chuyện liên hệ bác sĩ các loại căn bản không biết làm thế nào.

Đồng nhi nghĩ rất lâu, quyết định mạo hiểm một lần, thành công, có lẽ chân An Lý Mộc sẽ khỏi, thất bại, cô ta sẽ đối mặt vận mệnh bi thảm nhất. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 106”

Thần phục – Chương 105

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 105 – Nội tình tình thú

Cô gái họ Triển trong nhà không phải là một mình Triển Tiểu Liên ư? Mẹ cô nghi nghi hoặc hoặc nhìn thanh niên tóc vàng một cái: “Xin hỏi ngài là… ?”

Thanh niên tóc vàng đứng thẳng tắp, tựa như con rối, vô cảm nói: “Tôi tìm cô Triển. Mời cô Triển đi ra một chuyến.”

Mẹ Triển Tiểu Liên nhìn người trẻ tuổi trước mắt không giống người tốt lành gì, trong lòng rất lo lắng, cứ lề mề không muốn gọi, đang định nói với người đó là không có người này đấy, Triển Tiểu Liên và bố cô ở trong nhà thấy mẹ cô còn chưa vào, liền ra theo, Triển Tiểu Liên vừa nhìn thấy Lông Vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn co rúm không ngừng, cười tít mắt với mẹ cô kêu một câu: “Mẹ, làm sao thế?”

Mẹ Triển Tiểu Liên vừa thấy cô đi ra, thò tay đóng cửa lại, hạ thấp giọng nói: “Tiểu Liên, bên ngoài có một người nhuộm tóc vàng, vừa nhìn là không giống người tốt, nói là tìm cô Triển, Tiểu Liên, đừng thật sự là tìm con đấy nhé?”

Triển Tiểu Liên cười hì hì đi về phía cạnh cửa: “Mẹ, mẹ còn nói đúng rồi, chính là tìm con. Tóc anh ra không phải nhuộm, anh ta là trời sinh, không thể kỳ thị người ta.” Nói xong Triển Tiểu Liên liền đi về phía ngoài cửa, đi đến cạnh cửa quay đầu lại xua tay với bố mẹ cô còn đang vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô: “Yên tâm đi, anh ta không phải du côn.”

Triển Tiểu Liên đóng cửa lại, lắc qua lắc lại đi đến trước mặt Lông Vàng: “Làm sao? Anh không phải là giúp gia nhà các anh làm chuyện xấu đấy chứ?”

Lông Vàng vẫn là vẻ mặt lạnh buốt ấy: “Gia chúng tôi nói, cô Triển mà về nhất định phải qua.”

Triển Tiểu Liên bứt tóc, “Ông anh, tôi vừa mới về nhà! Dựa vào cái gì phải qua? Dù sao cũng để tôi thở một hơi chứ? Với lại, chúng tôi thế nhưng nói rõ rồi, tôi đi Tương Giang chính là gia đồng ý.”

Lông Vàng chớp mắt hai cái, nửa ngày mới nói: “Gia chúng tôi nói, không cho cô đi lâu như thế, gia chúng tôi rất không vui.”

Triển Tiểu Liên trợn trắng mắt, không vui hắn sao không đi chết? “Tôi nếu như không đi, anh có phải lại muốn lột quần áo tôi hay không?”

Lần này Lông Vàng trái lại lắc đầu, có điều lời nói ra khiến Triển Tiểu Liên càng sụp đổ: “Gia nói cô nếu dám không đi, sẽ chặt đứt chân cô.” Nói xong, một tay Lông Vàng đã đào vào trong ngực.

“Ngừng ngừng!” Triển Tiểu Liên lập tức kêu lên, “Tôi còn chưa nói không đi!”

Kết quả, Lông Vàng nhìn cô một cái, bình tĩnh từ trong ngực lấy ra cái lược nhỏ, ngay trước mặt Triển Tiểu Liên chải mấy cái trên đầu mình.

Triển Tiểu Liên: “…” Sau đó cụp đuôi đi vào trong nhà.

Bố mẹ Triển Tiểu Liên đang khó hiểu đấy, thấy Triển Tiểu Liên về liền thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Liên, tìm nhầm người rồi phải không?”

Triển Tiểu Liên buông tay: “Không tìm nhầm, chính là tìm con.” Triển Tiểu Liên “lạch bạch” chạy lên lầu, lật lật trong một đống đồ mình mua, cuối cùng lật mấy thứ ra nhét vào trong túi xách chạy xuống lầu: “Bố, mẹ, một người bạn của con vừa bị tai nạn, cậu ấy không bố không mẹ, ngay cả một người chăm sóc cũng không có, con đi qua xem thử, ngộ nhỡ cứ chết như vậy, ngay cả một người đau lòng không có, vậy cũng quá đáng thương có phải không? Con chỉ đi xem thử, sẽ nhanh chóng quay lại ha.”

Bố mẹ Triển Tiểu Liên thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, cũng không biết là thật hay giả, bố cô theo sau lắp bắp hỏi: “Tiểu Liên, bạn cùng lớp con hay là bạn nào vậy?”

Triển Tiểu Liên lập tức lẽ thẳng khí hùng trả lời: “Bạn học hồi cấp hai, bạn cùng trường cấp ba của con, đại học cậu ấy học đại học chuyên ngành, bố không biết. Yên tâm đi bố, con rất nhanh sẽ về, có điều, nếu cậu ấy quá nghiêm trọng, con có thể sẽ về muộn hai ngày.”

Bố Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, ở bệnh viện nào? Có cần bố lái xe đưa con đi không?”

Triển Tiểu Liên vừa chạy vừa xua tay: “Không cần, con tự đi, không xa lắm.”

Triển Tiểu Liên nhanh như chớp chạy ra ngoài, bên ngoài Lông Vàng còn đang chờ, thấy cô đi ra, liền quay người dẫn đường.

Xe đứng ở đầu trấn, Triển Tiểu Liên lên xe xong, ngả người trên xe, “Tôi thực sự là quá khổ, vừa đến nhà, ghế còn chưa có ấm đã phải đi hầu hạ gia các anh rồi, thật không có đạo lý gì cả…”

Lông Vàng ngồi ở ghế lái phụ, cùng với lái xe hai người đều nín thinh, Triển Tiểu Liên oán giận nói thầm thế nào cũng làm như không nghe thấy.

Vốn đi xe về nhà đã mệt rồi, bây giờ còn phải ngồi xe hai tiếng đồng hồ, Triển Tiểu Liên cuối cùng buồn ngủ, ngả luôn ra phía sau ngủ, chờ xe đến Thanh Thành, cô vẫn chưa tỉnh. Sau đó tỉnh, còn là bị cái chân giò kia của Yến đại gia đá tỉnh.

Triển Tiểu Liên mơ mơ màng màng từ ghế sau bò dậy, vội vàng rụt cái chân mập nhỏ về phía sau, âm thanh lơ mơ chào Yến Hồi: “A, gia, lâu lắm không gặp nha.”

Yến Hồi lạnh mặt, một tay vịn trên cửa xe, đang duỗi một cái chân dài trong xe, đá cái chân mập nhỏ của cô, thấy cô tỉnh, rút chân về, cúi đầu mắt lé nhìn cô: “Xuống xe cho gia!”

Triển Tiểu Liên vừa nghe giọng điệu gã kia không lành, vội vàng dụi dụi mắt xuống xe: “Gia, chuyện gì lão ngài dặn bảo là được. Ngài xem ngài xem, tôi đây vừa đến nhà đã chạy tới rồi, khoảng thời gian tôi ở bên ngoài này, thật đúng là nhớ gia muốn chết rồi.”

Yến Hồi quay đầu lại, trên gương mặt treo biểu cảm như cười như không: “Nhớ gia muốn chết? Gia sao lại không biết cưng nhớ gia như vậy?”

Triển Tiểu Liên vội vàng theo sau, tay lau sau người hai cái, mặt dày mày dạn liền đi ôm cánh tay Yến đại gia: “Gia, lão ngài cũng biết tôi là một người nghèo, đến chỗ Tương Giang, di động ấy à điện thoại ấy à, gọi một lần đắt muốn chết đắt muốn chết, tôi đâu nỡ gọi? Lão ngài nói có phải không? Đúng rồi gia, lão ngài nhớ tôi không ha? Nếu không nhớ tôi, vậy cũng thật là uổng một phen nhớ nhung của tôi với lão ngài.”

Yến Hồi dừng bước lại, quay lại nhìn mặt cô, Triển Tiểu Liên lập tức mở đôi mắt to long lanh nước của cô, chớp chớp với hắn, tỉnh bơ nói: “Gia, tôi thật là thích lão ngài.”

Vươn tay, véo cái cằm nhỏ tròn trịa của cô, xem đi xem lại mặt cô, Yến Hồi đột nhiên mở miệng: “Gia từ trên mặt cưng, sao nhìn không ra chút cảm giác nhớ nhung nào? Hơn nữa, gia cảm thấy thời gian dài như vậy không gặp, cưng lại béo lên rồi, gia sao lại không cảm thấy cưng thích gia như cưng nói?”

Triển Tiểu Liên lau tay, gã này hôm nay tâm trạng không tốt có phải hay không? Câu cô chỉ thuận miệng nói sao lại nghiêm túc như thế? Triển Tiểu Liên tiếp tục ôm cánh tay hắn: “Gia, lão ngài cái này cũng không biết à? Có người, càng có chuyện càng gầy, cuối cùng cũng gầy thành người khô. Có người ấy à… Ví dụ như tôi chẳng hạn, chính là ngược lại, có câu gọi là gì ấy nhỉ? Hóa nhớ nhung thành thèm ăn, nhớ càng sâu sắc, đói cũng càng sâu sắc, ăn lại càng nhiều, vậy tôi chắc chắn sẽ béo lên nha.”

Triển Tiểu Liên miệng nói rất nhanh, trong lòng chửi Yến Hồi gần chết, anh mới béo, cả nhà anh đều là mập mạp chết bằm, biến thái chết bằm!

Yến Hồi lạnh buốt nhìn chằm chằm mặt cô, Triển Tiểu Liên bày thế trận chờ quân địch, cuối cùng, Yến Hồi đột nhiên cúi đầu, hung tợn cắn một cái trên miệng Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên cảm thấy miệng mình lúc ấy liền sưng lên, cô đưa tay sờ, còn thấy trên tay có vết máu, liền xù lông: “Gia, lão ngài cầm tinh con chó à? Sao động một tí là cắn người ta một cái? Anh xem anh xem, cũng chảy máu rồi! Xuýt — “

Yến Hồi làm như không nghe thấy, tiếp theo lại cắn một cái trên cổ cô, Triển Tiểu Liên bị cắn kêu au áu, Yến Hồi không kiên nhẫn nói câu: “Cưng có tin cưng gọi quỷ một câu nữa, gia ngủ cưng ngay tại đây hay không?”

Triển Tiểu Liên đáp luôn câu: “Ngủ em gái anh ấy! Có gan anh để tôi cũng cắn một cái, xem anh có đau hay không!”

Sau đó, Triển Tiểu Liên liền thấy Yến Hồi sáp mặt tới trước mặt cô, nói: “Có thể.”

Triển Tiểu Liên “bập bập” mắt hai cái, “Ha?!”

“Cắn cho gia.” Yến Hồi nâng cằm Triển Tiểu Liên lên, hai người bốn mắt đối diện, đều tự chớp hai cái. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 105”

Thần phục – Chương 104

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 104 – Nơi có bố mẹ mới là nhà

Triển Tiểu Liên lần đầu tiên vào chốn này, thay vì nói cô hưng phấn còn không bằng nói cô hiếu kỳ, toàn chui về phía nhiều người, chỉ suy nghĩ ngóng trông có thể tại sòng bạc gặp được một nhân vật như thần bài, trên phim đều là diễn như thế mà.

Long Trạm tỏ vẻ vô cùng vui mừng đối với việc mình dẫn Triển Tiểu Liên qua đây, mà cô tỏ ra lại vui vẻ như vậy, mà Long Trạm đến cũng làm cho người cả sòng đều buông canh bạc trong tay xuống, qua đây lôi kéo làm quen anh. Lúc vừa tiến vào bởi vì Long Trạm vẫn che mũi, mặc dù có người nghi nghi hoặc hoặc thấy, nhưng vẫn không ai dám xác nhận, mãi đến về sau Triển Tiểu Liên tự mình chạy khắp sòng, Long Trạm bỏ khăn mặt che mũi xuống, những người vốn nghi hoặc ấy mới phát hiện người kia thực sự là Long Trạm.

Khí chất của Long Trạm dung hợp vừa đúng với toàn bộ hoàn cảnh chung quanh, thiếu cái khăn mặt mang theo vết máu ấy, cả người hoàn toàn là sinh vì trường hợp này, anh ung dung thong thả chu du giữa rất nhiều khách đánh bạc, không chút thua kém bẩt cứ ai chào hỏi với anh.

Triển Tiểu Liên tìm một vòng, thoạt nhìn người có tiền thực sự nhiều, có điều không phát hiện ra một ai khiến cho cô cảm thấy là cấp bậc thần bài, thiết bị sòng bạc tốt đến làm cho người ta giật mình, có thể dùng vàng son lộng lẫy để hình dung nơi vào mắt. Vốn Triển Tiểu Liên tưởng rằng người trong sòng đã là cấp bậc phú hào, kết quả phát hiện cô nhìn thấy chẳng qua là đại sảnh, thuộc về khách đánh bạc phổ thông, khách giàu đỉnh cấp chân chính, có ghế lô đánh tiền to đặc biệt, chỉ có những người tiến vào ghế lô này mới là khách đánh bạc phú hào đỉnh cấp.

Xem một vòng, Triển Tiểu Liên không ngừng chặc lưỡi, chơi đều là thật sự nha.

Đối diện một đám người thò đầu ra nhìn đấy, thình lình Long Trạm đứng ở phía sau Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, có muốn chơi hai ván hay không?”

Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn anh một cái, vội vã lắc đầu: “Không chơi, không biết nha, ngộ nhỡ thua tiền em sẽ thảm, mua em em cũng không có tiền.”

Trong tay Long Trạm miết khăn mặt, tùy thời tùy chỗ phòng ngừa chính mình chảy máu mũi, vươn tay vỗ vỗ vai một người trước mặt, người nọ quay đầu nhìn Long Trạm, vội vàng tránh đường: “Ngài Long mời ngồi.”

Long Trạm kéo Triển Tiểu Liên sang ngồi, đưa tay che mũi, nói với Triển Tiểu Liên: “Chúng ta chơi cái đơn giản nhất, tài xỉu được không? Không chơi tiền.”

Triển Tiểu Liên cảm thấy tài xỉu là dựa vào vận may, vận may của cô luôn luôn không tốt, lắc đầu: “Không chơi. Chán ngắt, bây giờ chơi là cái gì?”

Mỹ nhân mặc trang phục gợi cảm nàng thỏ đối diện liếc mắt đưa tình với Long Trạm, miệng lại nhanh nhẹn trả lời Triển Tiểu Liên: “Xì dách.”

Long Trạm lập tức hỏi: “Tiểu Liên, em có hứng thú không? Chúng ta liền chơi một phen, không tính tiền.”

Xung quanh bàn đánh bạc vây tám chín người, có nam có nữ, nhìn thấy Long Trạm đều chào hỏi anh, Long Trạm che mũi, nâng nâng cằm, “Chơi cùng em gái tôi một ván, trẻ con lần đầu tiên đến, chưa biết cái gì, nhường chút.”

Trong lòng Triển Tiểu Liên cũng có chút hiếu kỳ, đầu óc nặng nề ngồi xuống, nàng thỏ bắt đầu chia bài, Long Trạm ngồi kề bên Triển Tiểu Liên, lúc nhà cái chia bài Long Trạm liền nói quy tắc với Triển Tiểu Liên, qua một vòng Triển Tiểu Liên gì cũng hiểu, nói đơn giản chút chính là tính hai mươi mốt.

Tám chín người, vốn chính nể mặt Long Trạm chơi cùng Triển Tiểu Liên, Long Trạm cược tiền, thắng thua tính vào anh, chính là để Tiểu Liên tìm một việc vui, nếu cô có thể thích ấy là tốt quá rồi. Kết quả xong một vòng mọi người đều trợn tròn mắt, đừng nói khách đánh bạc, ngay cả Long Trạm cũng có chút ngốc, Tiểu Liên học có phải quá nhanh hay không?

Triển Tiểu Liên nhìn Long Trạm chơi một phen xong là có thể một mình đảm đương, không có cách nào, cô nhớ được bài, mỗi ván bài bài nhỏ ra bao nhiêu, bài to ra bao nhiêu, cô rõ mồn một, nhớ đã ra bao nhiêu bài, ước lượng còn lại bao nhiêu bài, đoán cái nào chuẩn cái đó, vốn Long Trạm là vì dỗ cô vui vẻ, kết quả lại hay, cô chơi ván nào thắng ván nấy, chơi đến cuối cùng Triển Tiểu Liên cảm thấy quá nhàm chán, đẩy bài, miệng nói câu: “Thế này chơi có gì hay nha? Tựa như tính số.”

Chúng khách đánh bạc: “…” Người ta cố sống cố chết thắng một phen là đã quá sức rồi, cô thì hay, xong một vòng học được không nói, còn lần nào cũng thắng, đây không phải là đả kích những con bạc chuyên nghiệp này ư?

Long Trạm biết Tiểu Liên trí nhớ tốt, nghĩ hẳn là giống như chú hai, kết quả đầu óc Tiểu Liên so với chú hai, khả năng ghi nhớ còn sâu sắc hơn nữa, trí nhớ của cô có thể kéo dài lâu hơn, hơn nữa, Long Trạm cảm thấy Tiểu Liên ngoài trí nhớ tốt ra, đầu óc cũng linh hoạt, nói cách khác, chính là thông minh người ta thường nói.

Cảm giác mới mẻ của Triển Tiểu Liên qua đi, liền ồn ào đòi về, “Anh cả, em cũng xem qua rồi, chán ngắt, bố em cũng không cho em đánh bạc, em không muốn chơi, về đi.”

Long Trạm liền nghĩ cách muốn cho cô chơi thêm một lát, đuổi theo cô hỏi: “Vậy Tiểu Liên, dẫn em đi mua sắm có được không? Em khó khăn lắm tới một lần, không mua thêm ít đồ hay sao, em nói có phải không?”

Triển Tiểu Liên dù thế nào cũng là cô gái, mà còn thích xinh đẹp, vừa nghe nói có thể mua sắm, lập tức liền đồng ý.

Thực ra Triển Tiểu Liên cảm thấy rất kỳ lạ, cô ở cùng mấy anh em nhà họ Long, cô liền có loại tâm lý không chút kiêng kỵ có thể chơi xấu, cho dù là cô cố tình gây sự bọn họ cũng sẽ đáp ứng, nói cách khác, Triển Tiểu Liên cảm thấy cô không có một chút cảm giác mới lạ nào với anh em nhà họ Long, vốn trong lòng chính cô vẫn có, thế nhưng thái độ của mấy người kia đối với cô dường như bọn họ vô cùng quen thuộc cô, cảm giác tựa như từ nhỏ đến lớn cùng lớn lên với cô, hơn nữa, loại cùng nhau lớn lên này còn không phải là cái loại thanh mai trúc mã cô với An Lý Mộc đó, chính Triển Tiểu Liên cũng nói không ra, dù sao cô cảm giác chính là như vậy.

Long Trạm đưa Triển Tiểu Liên đi dạo trung tâm mua sắm lớn, kết quả Triển Tiểu Liên chẳng mua thứ gì cả, Long Trạm truy hỏi, Triển Tiểu Liên nổi giận đùng đùng, từ túi ở mông cô móc ra ba trăm đồng bố cô cho cô quơ quơ trước mặt Long Trạm: “Anh cả, em chỉ có ba trăm đồng, bên trong trung tâm thương mại này hoa tai to hơn dử mắt một chút đã đòi mấy nghìn, em mua thế nào chứ?”

Long Trạm vẻ mặt tủi thân: “Anh cả mua cho em…”

Triển Tiểu Liên liếc xéo anh một cái: “Em làm sao để anh mua? Em vẫn là ngày mai bảo bố em đưa em đi chỗ rẻ chút, em đến chính là vì ham hàng giá rẻ, hàng cao cấp nhiều như vậy, em bây giờ không thể dùng, em còn đi học đấy.”

Long Trạm quay lại nhìn nhìn trung tâm thương mại, giọng điệu mang theo chút lấy lòng nói: “Tiểu Liên, có muốn anh cả mua cái trung tâm thương mại này, em muốn cái gì cứ lấy, một xu cũng không tiêu, như thế không phải không cần tiêu tiền có phải không?”

Triển Tiểu Liên nhìn Long Trạm như nhìn quái vật, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt Long Trạm, chớp chớp đôi mắt lông mi dày, nhấp cái miệng nhỏ nhìn anh, máu mũi của Long Trạm “lách tách” một giọt nhỏ xuống, anh vội vàng đưa tay che lùi về sau một bước, “Tiểu, Tiểu Liên, làm sao vậy?”

Long Trạm lui về phía sau một bước, Triển Tiểu Liên liền tiến lên theo một bước, tiếp tục nhìn chằm chằm Long Trạm, Long Trạm bị cô nhìn chòng chọc đến phát sợ, đầu đầy là mồ hôi: “Tiểu Liên…”

Triển Tiểu Liên nửa híp mắt, lộ ra nụ cười mờ ám, đột nhiên hỏi: “Anh cả, có phải anh thích em hay không? Có phải muốn lấy em làm vợ hay không?”

Long Trạm đầu tiên là sững sờ, tiếp theo khuôn mặt ấy trong nháy mắt liền đỏ như vải, trán đầy là mồ hôi, che mũi cúi đầu hổn hà hổn hển chính là không nói lời nào.

Triển Tiểu Liên đi một bước về phía mặt anh, Long Trạm bất giác lùi một bước, Triển Tiểu Liên truy hỏi anh: “Anh cả, thực sự bị em nói đúng rồi? Em xem trong phim tiểu thuyết đều sẽ diễn như thế, anh cả, anh sẽ không đính ước từ bé với em chứ?”

Long Trạm đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt: “Hả?”

Triển Tiểu Liên đưa tay sờ cằm, vẻ mặt tự đắc như Holmes: “Em lúc trước yêu đương với anh Đầu Gỗ của em, bố em trăm phương nghìn kế phá hoại, chẳng lẽ chính là vì vụ đính ước từ bé này…”

Mắt Long Trạm bỗng lóe ra chút ánh sáng, đột nhiên mở miệng: “Anh Đầu Gỗ? Yêu đương? Chuyện khi nào? Anh sao lại không biết? Đầu Gỗ là ai? Bạn cùng lớp? Bạn bè khác? Hắn đang làm gì? Bao nhiêu tuổi? Có nghề nghiệp tử tế chưa? Trong nhà bối cảnh gì…”

Triển Tiểu Liên ngước khuôn mặt nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ nhìn anh: “Anh cả, anh còn thật sự cho là anh em à? Cho dù là anh em, em yêu đương gì gì đó cũng có tự do chứ? Hỏi cái này sao.”

Long Trạm không tranh cãi với cô, mà là đi qua một bên, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho bố Triển Tiểu Liên: “Chú Triển, cháu Long Trạm, Tiểu Liên vừa mới nói với cháu, con bé yêu đương với một người tên là Đầu Gỗ, cháu sao lại không biết chuyện này?”

Triển Tiểu Liên cách thật xa nhìn Long Trạm gọi điện thoại, nghi hoặc trong lòng càng lớn hơn, sẽ không thật sự là bố cô đính ước từ bé gì đó cho cô chứ? Nếu không sao lại vẻ mặt ghen tuông nín nhịn cộng thêm phẫn nộ chứ? Nhìn khẩu hình anh vừa mới gọi điện thoại mở miệng nói hai chữ hẳn là gọi “chú Triển”, gọi điện thoại cho bố cô là chất vấn hay là thế nào? Cô sao lại cảm giác quái lạ như thế chứ?

Long Trạm nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt hòa hoãn đi tới, xe chờ ven đường đã lâu bị người kéo mở, Long Trạm bảo Triển Tiểu Liên ngồi vào, chính mình ngồi xuống bên cạnh cô, che chặt mũi, nói chuyện cũng không vui, “Tiểu Liên, em còn nhỏ, phải nghe lời chú Triển, chú Triển không cho em yêu đương, em không được yêu, có biết không? Chú Triển nhất định là vì tốt cho em, phải nghe lời.”

Triển Tiểu Liên liếc xéo anh một cái: “Em rất nghe lời mà, bố em bảo em chia tay, em liền chia tay đấy.”

Long Trạm vẻ mặt hài lòng: “Tiểu Liên của chúng ta là cô gái tốt nhất trên đời, người thường khẳng định không xứng với Tiểu Liên của chúng ta, Tiểu Liên, anh cả cảm thấy trước ba mươi tuổi lấy chồng đều không đúng, Tiểu Liên của chúng ta ít nhất phải ba mươi tuổi… Không đúng, phải sau ba mươi lăm tuổi hẵng kết hôn…”

Triển Tiểu Liên giương mắt mà nhìn: “Xin anh, em cũng không phải mỹ nhân thiên tiên, đừng nói ba mươi lăm tuổi, ba mươi tuổi đã không gả đi được nữa rồi? Cảm ơn trời đất, may mà anh cả không phải bố em, nếu không em khẳng định làm bà cô cả đời.”

Long Trạm cố gắng cường điệu: “Tiểu Liên, anh cả đây là vì tốt cho em. Phụ nữ gả sớm không tốt, không tốt chút nào, gả sớm… hay ly hôn…”

Triển Tiểu Liên: “…” Đây là đạo lý ở đâu chứ? Lặng lẽ nhích lại gần cửa xe, nỗ lực kéo khoảng cách với người này, Triển Tiểu Liên thật bụng cảm thấy, người cô đụng phải, đều rất hoa lạ, cô gả sớm hay không liên quan quái gì tới anh?

Hai người đang giằng co, Long Cốc tách ra trong sòng bạc đột nhiên mở cửa xe lên xe, “A, Tiểu Liên sao lại có vẻ mặt này? Đây là cãi nhau?”

Long Trạm lập tức nói với Long Cốc chuyện liên quan đến Triển Tiểu Liên lấy chồng, kết quả, Long Cốc lập tức đứng về phe Long Trạm: “Tiểu Liên, bây giờ không thịnh hành sớm lấy chồng, Tiểu Liên của chúng ta đáng yêu như thế, cho dù năm mươi tuổi cũng có người muốn cướp…”

Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, làm như mình không nghe thấy gì cả, hai kẻ không thuộc loài người này, hoàn toàn không có cách nào giao tiếp.

Trở lại nhà họ Long, lúc Triển Tiểu Liên đứng trên lầu nhìn xuống, mới phát hiện một chuyến đi ra ngoài này của mình phô trương biết bao.

Bởi vì là buổi tối, đoàn xe đều bật đèn, chiếc này nối chiếc sau hướng về phía ga ra đằng sau, thế trận ấy hoàn toàn sánh ngang công chúa hoàng gia xuất hành, mà lúc đi ra Triển Tiểu Liên còn chưa có phát hiện, tưởng rằng chỉ có một chiếc xe bọn họ ngồi kia, bây giờ nhìn lại, có phải hơi khoa trương hay không?

Triển Tiểu Liên đứng ở cửa sổ một lát, mím mím môi, đi dép lê, mở cửa đi ra ngoài, vươn tay gõ cửa phòng bố cô: “Bố, bố ngủ chưa vậy?”

Bố Triển Tiểu Liên còn chưa mở cửa, một cánh cửa mé đối diện bố cô đột nhiên bị người mở ra, Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn sang, thấy Long Mỹ Ưu mặt không chút thay đổi đứng ở cửa phòng nhìn cô, Triển Tiểu Liên không chào hỏi, mà là tiếp tục đưa tay gõ cửa: “Bố! Là con đây, mở cửa đi.”

Không bao lâu, bố Triển Tiểu Liên qua mở cửa, cầm khăn mặt trong tay: “Tiểu Liên về rồi? Buổi tối ra ngoài chơi với anh cả anh hai có vui không?”

Triển Tiểu Liên trề môi, vừa đi vào trong vừa bất mãn nói: “Sao lâu như thế mới mở cửa chứ, con cũng gõ cửa nửa ngày rồi.”

Bố Triển Tiểu Liên đóng cửa lại: “Bố rửa mặt trong phòng vệ sinh không có nghe thấy mà. Sao cái mặt dài ra vậy? Hôm nay ra ngoài gặp phải chuyện mất hứng?”

Triển Tiểu Liên uể oải lắc đầu: “Không có.”

Bố Triển Tiểu Liên treo khăn mặt lại, đi qua vươn tay sờ trán Triển Tiểu Liên, khó hiểu hỏi: “Vậy Tiểu Liên của chúng ta đây là làm sao? Có vẻ mất hứng này.”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn bố cô, hỏi: “Bố, bố nói thật với con, con có phải đã đính ước từ bé với Long Trạm không?”

Bố Triển Tiểu Liên mở to mắt: “Hả? Làm gì có chuyện đó, sao bỗng dưng hỏi như vậy?”

Quay đầu liếc nhìn cửa, Triển Tiểu Liên chu miệng, nói ra nghi hoặc của bản thân: “Con sớm đã thấy lạ rồi, Long Trạm lần đầu tiên thấy con liền chảy máu mũi, bố còn lừa con nói là không hợp thuỷ thổ, nhưng đây cũng đã đến Tương Giang, sao còn chảy máu mũi, mà còn đều là lúc đối diện con, anh ấy nói chuyện với người khác đều không có, chỉ có lúc nói chuyện với con là như vậy. Con đã nghĩ có phải Long Trạm thích con, cho nên nhìn thấy con là chảy máu mũi hay không, nếu không con cũng nghĩ không ra. Hơn nữa, bố, bố bảo nhà chúng ta rốt cuộc có quan hệ gì với nhà bọn họ vậy? Bố nghe thấy chưa? Bọn họ hở ra là muốn mua căn nhà nào tặng cho con, vừa rồi còn nói mua trung tâm thương mại gì đó kia tặng cho con, con cảm thấy coi lời bọn họ thành truyện cười đi, nhưng mà điều kiện của bọn họ bày ra đây, nếu coi là lời thật, vậy con cũng quá kỳ lạ, dựa vào cái gì chứ? Ấy nếu là thứ một đồng tiền hai đồng tiền con còn không thấy lạ, anh ấy cho con liền muốn, thế nhưng những chỗ ấy con cảm thấy chắc chắn cần hơn mấy trăm nghìn vạn, không chừng còn là tiền bao nhiêu trăm triệu, sao lại không tiếc tùy tiện nói tặng người ta chứ? Bọn họ sẽ không sợ con nói muốn thật à? Nói đùa thì không nói như thế chứ, bố nói đúng không?…”

Bố Triển Tiểu Liên vẫn cúi đầu, nghe cô bờ la bờ la nói, chờ cô nói xong, bố cô mới cười ngẩng đầu, đưa tay sờ sờ đầu Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, anh cả anh hai con đều là người có tiền, giữa bọn họ với nhau tặng căn nhà gì đó đều rất bình thường. Cho nên nói tặng con nhà cửa nói không phải nói đùa, nếu con không thích, vậy chúng ta làm như nghe một truyện cười, đừng để trong lòng là được. Con cũng thấy rồi, anh cả con luôn chảy máu mũi, thực ra ấy cũng là có nguyên nhân… Nguyên nhân cụ thể chúng ta không đi hỏi thăm, dù sao con cứ nghe lời là được, chúng ta lại không thường ở tại Tương Giang, chẳng qua lần này lại một cơ hội như thế có phải không?”

Triển Tiểu Liên nghe bố cô muốn nói lại thôi, tức khắc vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Bố, sẽ không phải Long Trạm bị bệnh nan y gì chứ? Con nhớ có quyển sách nói, có loại bệnh về máu chính là thường xuyên chảy máu mũi không định kỳ.”

Vẻ mặt bố Triển Tiểu Liên hình 囧, nửa ngày gian nan gật gật đầu: “Việc này… cụ thể bố cũng không biết, Tiểu Liên, đừng luôn chọc chuyện đau lòng của anh cả con, cho nên, cậu ấy nói cái gì thì là cái đó, không được cãi nhau cũng không được bất lịch sự, có biết hay không?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, trịnh trọng gật gật đầu: “Đã biết bố, trong lòng con hiểu rõ rồi. Con dự đoán anh ấy có khả năng là thời gian không nhiều, liền muốn rải của. Đúng rồi… Nói như vậy, bố, bố bảo con nếu chí công vô tư ở bên anh ấy mấy ngày, hoặc là đóng vai bạn gái thâm tình tha thiết giống như diễn trên ti vi, anh ấy liệu có thực sự tặng con một căn nhà hay không?”

Bố Triển Tiểu Liên: “…” nửa ngày, có chút không biết nói gì chỉ chỉ cửa: “Tiểu Liên, không còn sớm nữa, mau mau về phòng tắm rửa đi ngủ, sáng mai bố dẫn con đi khám mắt.”

Triển Tiểu Liên “dạ” một tiếng, đứng dậy liền đi, đi đến cạnh cửa lại dừng, quay đầu nhìn bố cô hỏi: “Đúng rồi bố, tình cảm của bố với cái người tên Long Mỹ Ưu kia tốt lắm hả?”

Bố Triển Tiểu Liên sửng sốt, sau đó gật gật đầu: “Bố mỗi lần đến Tương Giang, đều tới thăm cô Long.”

Triển Tiểu Liên đưa tay nâng cằm sờ sờ, “Thế à, nhưng mà con sao lại cảm thấy cô Long lạnh lùng chứ, hơn nữa địch ý đối với con rất nặng, nhìn con ở cùng anh trai cô ấy vẻ mặt mất hứng, con ở cùng bố, cô ấy vẫn là mất hứng… Bố, cô ấy có phải cảm thấy con cướp anh trai cô ấy mới mất hứng hay không?”

Bố Triển Tiểu Liên đi qua, chọc chọc trán cô, cười nói: “Chỉ có con nghĩ nhiều, làm gì có chuyện đó, cô Mỹ Ưu là cô gái rất tốt.”

Triển Tiểu Liên khinh thường bĩu môi: “Bố, bố đây cũng không biết phải không? Chiến tranh giữa phụ nữ là không lí do, cô ấy tức giận con cướp anh trai cô ấy con còn có thể hiểu, nhưng mà, con ở cùng bố con cô ấy tức giận cái thá gì chứ.” Sau đó Triển Tiểu Liên giơ giơ nắm tay, hung tợn nói: “Cô ấy tốt nhất đừng khiêu khích con trước mặt, nếu không con không thể không đánh cô ấy răng rơi đầy đất, thân thể nhỏ bé của cô ấy kia, hai người cũng không phải là đối thủ của con…”

Bố Triển Tiểu Liên vỗ bàn tay lên đầu cô: “Nói bậy gì đó? Không được đánh lộn với cô Mỹ Ưu, thân thể cô ấy không tốt, không thể đánh lộn. Mau mau về tắm rửa đi ngủ, lại càn quấy bố đi về tố cáo với mẹ con.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, vội vã mở cửa ra ngoài, miệng nói tiếng với bố cô: “Bố bất công, con cũng thân thể không tốt. Hì hì, bố con đi đây, bố cũng sớm chút nghỉ ngơi ha. Con đóng cửa giúp bố.”

Triển Tiểu Liên kéo cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy cửa phòng Long Mỹ Ưu lại bị mở ra, Long Mỹ Ưu mặc một bộ váy ngủ bằng lụa mỏng, xõa tóc dài, sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa, vẫn mặt không chút thay đổi nhìn cô.

Triển Tiểu Liên xoa xoa ngực, xoay người bước đi, miệng nói thầm một câu: “Chậc, đúng là giống một nữ quỷ phương tây, làm mình sợ muốn chết.”

Chỗ có phụ nữ là có tranh đấu, Triển Tiểu Liên sâu sắc cảm nhận được, rõ ràng là hai người chỉ từng nói một câu, nhưng hai người vừa chạm mặt, Triển Tiểu Liên đã chỉ cảm thấy địch ý tràn đầy của đối phương. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 104”