Hồng phúc dao – Phiên ngoại 8

Hồng phúc dao

Phiên ngoại bát – Kim ốc tàng kiều

“Bịch bịch bịch”

“Bịch bịch bịch”

Canh ba, đường phố kinh thành trừ đèn lồng tại cửa nhà giàu ra, phần lớn đều bao phủ trong bóng đêm. Mà tại ban đêm yên tĩnh như vậy, một bóng đen nhấp nhô mấy cái trên nóc nhà, y vọt vào một ngõ nhỏ, trèo vào một căn nhà. Người kinh thành cũng không xa lạ gì với con ngõ này. Ở ngõ Phúc An không phải quyền quý nhưng cũng không phải bách tính bình thường. Ở nơi này có danh kỹ bị quyền quý bao dưỡng; có hồng nhan tri kỷ của lãng tử phong lưu; có thiếp công tử đám quyền quý không dám mang về nhà; còn có tiểu thất được sủng ái không chịu nổi đại phòng bắt nạt chuyển khỏi chủ trạch. Tóm lại, người ở chỗ này trước không nói thân phận bản thân bọn họ là gì, nhưng người sau lưng bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều là các lão gia có quyền thế.

Mà ngõ Phúc An vì sao lại tên là ngõ Phúc An, đó là bởi vì “Triều Thiên giám” khiến người người Huệ Diệu có tật giật mình chỉ cách ngõ Phúc An một con đường. Không nói đến hộ viện võ nghệ cao cường của các gia đình, chính là chung quanh đây cũng phân bố cọc ngầm của “Triều Thiên giám”, vị kẻ trộm nào nếu không muốn sống, có thể đến đây lộ cái mặt. Nói như thế, vị “kẻ trộm” kia có thể nói là võ nghệ hơn người, to gan lớn mật.

Xẹt vào nhà có sân trồng đầy hoa cỏ, bóng đen lặng yên không một tiếng động đi qua hẻm, khiến người ta kỳ quái chính là, bất đồng với mấy hộ khác, hộ này lại không có hộ viện nào. Quen thuộc đi tới phòng ngủ của chủ nhân, người áo đen nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, xẹt vào. Chủ nhân nhà này cũng quá sơ ý, vậy mà không khóa cửa.

Người áo đen vào phòng trong, người trên giường hít thở vững vàng, đang ngủ say. Liền thấy y khẽ đi tới bên giường, gỡ khăn che trên mặt, cởi quần áo ra! Chẳng lẽ là trộm hái hoa?! Nhưng người trên giường là vị nam tử, mà phần bụng ẩn trong chăn rõ ràng lồi lên. Ở Huệ Diệu, loại tình huống này tuy không gặp nhiều nhưng cũng sẽ không làm người ta kinh ngạc — vị nam chủ nhân này có thai.

Cởi quần áo, nam tử chỉ một chiếc quần lụa sát người màu trắng buông màn, vén một góc chăn lên chui vào ổ chăn của nam chủ nhân. Nam chủ nhân ngủ ở phía trong giường, “trộm hái hoa” cực kỳ thuận tiện nằm bên cạnh hắn. Sau khi “trộm hái hoa” chui vào ổ chăn, nam chủ nhân tựa hồ bị đánh thức, hô hấp không ổn định nữa, mí mắt giật giật. “Trộm hái hoa” vội vàng xoa ấn huyệt ngủ của hắn, sau khi nam chủ nhân một lần nữa rơi vào mê man, “trộm hái hoa” khẽ sờ bụng nam chủ nhân, thở phào một cái, nhắm mắt ngủ. Đây — không giống như là trộm hái hoa nha, trái lại giống vị phu quân chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác của nam chủ nhân kia.

Canh ba giờ thìn, lúc trời sáng lên, Sở Mộ đã mang thai hơn sáu tháng mới từ từ tỉnh. Hai mắt khôi phục thanh minh bỗng nhiên mở to, hắn vội vã ngồi dậy, một cái gối khác có dấu vết ngủ rõ ràng, hơn nữa bên gối hắn thêm một cái hộp gấm màu đỏ. Sở Mộ kích động nhìn nhìn trong phòng, không có người, hắn cầm lấy hộp gấm mở ra, đập vào mi mắt là một cây trâm ngọc bích khắc lá trúc. Hắn hạnh phúc cười, buông hộp gấm, mặc quần áo xuống giường.

Chỉ chốc lát, một bà lão lớn tuổi bưng chậu nước đi đến, sau khi thỉnh an Sở Mộ, bà mở cửa sổ, sắp xếp đệm giường, Sở Mộ thì rửa mặt súc miệng. Bà lão nhìn thấy trên tủ trang điểm thêm một hộp gấm màu đỏ, sáng tỏ hỏi: “Đêm qua Hồng gia về?”

Khóe miệng Sở Mộ mỉm cười gật gật đầu, bà lão không có hỏi nhiều, mà chỉ nói: “Công tử dùng cơm trong phòng hay là trong sân?”

“Ở trong phòng đi, cám ơn nhiều, má Triệu.”

“Công tử chờ, ta lập tức lấy cơm sáng tới.” Má Triệu bưng chậu nước lui ra ngoài.

Nhà Sở Mộ ở tại chỗ sâu của ngõ Phúc An, sát vách lân cận cũng không có người ở. Tòa nhà không lớn, bình thường chỉ có má Triệu hầu hạ hắn và bác Triệu phụ trách làm cơm, hai người là một đôi vợ chồng, không có con cái, nơi này cũng coi như là nhà của bọn họ. Hai người ở tại sân trước, sân sau chỉ có một mình Sở Mộ ở. Sở Mộ ở ngõ Phúc An ba năm, ngày thường hắn không hay ra cửa, đầu năm hắn có thai lại càng không ra khỏi cửa. Mỗi ngày trồng hoa cỏ, đánh đàn đọc thơ vẽ tranh trong sân nhỏ của mình, an tâm chờ đợi đứa nhỏ ra đời.

Mặc dù thường thường đều là một mình hắn, nhưng Sở Mộ cũng không cô đơn, hắn sẽ tìm việc cho mình làm, huống chi hắn sắp làm cha, chuyện cần học cần làm cũng nhiều. Ba năm qua, Sở Mộ học được cắt sửa quần áo, học được nấu cơm, học được thế nào làm một người vợ hiền.

Cơm sáng bưng tới, không xa hoa nhưng cũng không đơn giản. Có cháo, có tào phớ, có bánh bao, có bánh trứng, có trái cây tươi sáng nay vừa đưa tới, còn có rau ngâm đặc chế trong cung. Mỗi một thứ cũng không nhiều, vừa vặn có thể để Sở Mộ ăn hết tất cả. Sau khi má Triệu bày xong toàn bộ cơm sáng rời đi, Sở Mộ ngồi trước tủ trang điểm, từ trong hộp gấm lấy ra cây trâm ngọc bích, vén tóc vừa chải xong lên, cắm cây trâm vào cố định.

Trong gương đồng, sắc mặt Sở Mộ hồng hào, khuôn mặt vì có thai mà trở nên đẫy đà hơn nhiều vẫn có tuấn tú khó nén, mấy sợi tóc tản mát trước người, Sở Mộ thu trâm ngọc dương chi hắn gỡ xuống chiều hôm qua vào trong hộp trang sức khảm đầy đá quý trong tủ. Trong hộp trang sức có mấy chục cây trâm ngọc đủ kiểu, giống nhau chính là trên mỗi một cây trâm ngọc đều khắc lá trúc.

Chậm chạp ăn cơm sáng, trong mắt Sở Mộ thủy chung lộ ra hạnh phúc, “y” về rồi. Lần này y đi hai tháng, tương tư thành họa. Mặc dù rất ít đi ra ngoài, nhưng ở đây ba năm cũng ít nhiều sẽ nghe thấy người khác nói hắn đáng thương thế nào thế nào. Ba năm qua, không có vị quyền quý nào xuất hiện trong sân của hắn, hắn thật giống như tiểu gia bị người vứt bỏ, đáng thương chờ đợi một vị đại gia thay đổi thái độ. Mà sau khi bụng hắn to lên, khó tránh khỏi sẽ có lúc mời đại phu khám, người tội nghiệp hắn cũng càng nhiều. Hắn đáng thương sao? Không. Hắn hạnh phúc hơn đại đa số người trong ngõ.

Dùng cơm sáng, tản bộ trong sân một canh giờ, sau đó đánh đàn nửa canh giờ, ăn một ít trái cây, lại tản bộ. Bụng lớn không tiện hí hoáy hoa cỏ, má Triệu sẽ giúp hắn thu xếp vườn hoa. Cơm trưa xong ngủ trưa, ngủ trưa dậy lại ăn một ít trái cây, sau đó tản bộ. Tản bộ xong là vẽ tranh nửa canh giờ, sau đó nghỉ ngơi chờ mặt trời khuất núi ăn cơm chiều. Một ngày cứ như vậy trôi qua, có điều cơm tối hôm nay phải chậm chút mới có thể ăn. Sở Mộ đương nhiên sẽ không bị đói, tắm rửa xong, hắn đã ăn một xửng bánh bao trân châu, chờ “y” về.

Trời hoàn toàn tối, má Triệu và bác Triệu đã dùng cơm tối về phòng nghỉ ngơi. Sở Mộ ngồi bên bàn vuông trong phòng nhìn ngoài cửa sổ, không có chờ lâu lắm, một bóng đen từ sân trướ đi đến. Sở Mộ vội vã đứng dậy bước nhanh khỏi phòng ngủ, vẫn chưa đi đến sân, hắn bị người áo đen tới trước ôm vào lòng, đôi môi trong nháy mắt bị chiếm đóng.

Trang Hồng Phi hôn sâu người trong lòng, sau đó ôm ngang hắn lên bước vào bên phòng. Hai tay Sở Mộ ôm cổ y, cười sâu. Đi tới chỗ ghế dựa ngồi xuống, Trang Hồng Phi mổ hôn môi Sở Mộ, cổ, còn cả ngón tay hắn, hôn đủ rồi, y sờ lên bụng Sở Mộ.

“Con vẫn khỏe?”

Sở Mộ cười gật đầu: “Đại phu nói nó lớn rất khỏe mạnh.”

Trang Hồng Phi nhìn thấy cây trâm mới trên đầu Sở Mộ, vươn tay rút xuống. Mặc dù thích tặng người này trâm, nhưng y thích nhìn phong tình khi tóc người này tản mát hơn.

Ôm người này lại hôn sâu một lát, Trang Hồng Phi sờ lên bụng hắn nhắc nhở chính mình người này có thai. “Ta đi phòng bếp lấy đồ ăn.”

“Ừ.”

Ôm Sở Mộ đến ghế mềm bên cạnh bàn buông xuống, Trang Hồng Phi cởi áo đen, thay quần áo bình thường Sở Mộ sớm đã lấy ra, đi phòng bếp lấy cơm tối của hai người. Thức ăn đều làm nóng bên lửa, chỉ chốc lát Trang Hồng Phi đã bưng toàn bộ thức ăn tới. Sở Mộ rót đầy rượu cho Trang Hồng Phi, Trang Hồng Phi thì chan canh, xới cơm cho hắn.

“Mộ, ngươi sắp sinh, ta sau này cũng không cần phải xuất kinh ban sai. Vương gia cho phép ta chuyển thành minh vệ, gần đây ngươi ra ngoài đi dạo, nhìn trúng nhà ở đâu, chờ sau khi ta chuyển thành minh vệ chúng ta liền chuyển khỏi nơi này.” Vương gia Trang Hồng Phi nói là Vanh thân vương Lam Vận Vanh — chủ nhân “Vận phường” và “Triều Thiên giám”.

Sở Mộ rất cao hứng, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nói tiếng: “Được.”

Trang Hồng Phi không phải một người nói nhiều, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt gì, Sở Mộ cũng là một người ít nói, có lúc thậm chí quá mức yên tĩnh. Nhưng bữa cơm này ăn cũng không nặng nề, rượu của Trang Hồng Phi hết, Sở Mộ sẽ rót cho y; Đồ ăn trong bát Sở Mộ hết, Trang Hồng Phi sẽ gắp đầy cho hắn. Cơm tối không ăn lâu lắm, Trang Hồng Phi dọn bàn, cùng Sở Mộ tản bộ trong sân.

Sau nửa canh giờ, hai người về phòng, Sở Mộ đi trải giường chiếu. Trang Hồng Phi thì lấy cỏ chống muỗi xông trong phòng ngoài phòng một lần, sau đó đóng cửa sổ. Cửa phòng trong mở ra, trong phòng không đến mức quá ngột ngạt, cửa sổ gian ngoài mở, màn trúc buông, ngoài cửa sổ là cỏ chống muỗi có thể đốt cả đêm, như vậy có thể bảo đảm ngủ ngon cả đêm. Bình thường việc này do má Triệu làm, sau khi Trang Hồng Phi trở về, chính là y làm.

Việc nên làm trước khi ngủ đều làm xong, Trang Hồng Phi ôm Sở Mộ lên giường, cởi áo hắn, nằm trên người hắn. “Liệu có làm con bị thương không?”

Hai tay Sở Mộ hơi run cởi nút trên vạt áo của Trang Hồng Phi ra: “Sẽ không.” Sau đó hắn liền bị đối phương hôn lên. Nụ hôn dần dần kịch liệt, Sở Mộ kích động xoa lưng Trang Hồng Phi, nhất là vết sẹo trên lưng y. Trang Hồng Phi thở dốc ồm ồm, liếm hôn bụng Sở Mộ, sau đó tách đôi chân hắn ra.

“Hồng Phi…”

Hôn lên Sở Mộ, Trang Hồng Phi đỡ dục vọng của mình chậm rãi tiến vào thân thể hắn, tương tư thành họa.

“Hồng Phi, Hồng Phi…”

“Mộ.”

“Hồng Phi…”

“Mộ.”

Dịu dàng ra vào trong cơ thể Sở Mộ, Trang Hồng Phi cẩn thận không tổn thương đến con của bọn họ. Nếu nói chuyện duy nhất Hiển thân vương làm kiếp này khiến y cảm kích nhất, chính là đưa Sở Mộ đến bên y, có điều thủ đoạn lại hơi mờ ám. Sở Mộ, người yêu y mong nhớ ngày đêm, không thể dứt bỏ.

Gần đây sự kiện khiến người ta nói chuyện hăng say nhất trong kinh thành chính là hôn sự của thế tử Cảnh thân vương Lưu Mặc Huyền và nam sủng của y Thu Văn Khanh. Nói sau khi Lưu Mặc Huyền lập phủ liền đón Thu Văn Khanh từng là hồng bài “Nghênh Hoan lâu” vào phủ, từ đó độc sủng một mình hắn, hơn ba năm lại không đưa kẻ khác vào. Thu Văn Khanh này chính là một người không đơn giản. Nói lúc trước Hiển thân vương Lưu Tích Tứ giận dữ vì lam nhan, từng vì hắn niêm phong “Nghênh Hoan lâu”, còn vì hắn suýt nữa chặt đứt tình huynh đệ với Lưu Mặc Huyền. Sau đó Hiển thân vương bị giáo chủ một cái Ly giáo thu phục, Thu Văn Khanh bị Lưu Tích Tứ đưa trả lại cho Lưu Mặc Huyền. Cũng không biết Thu Văn Khanh lấy bản lĩnh đâu ra, lừa được thế tử điện hạ ngoan ngoãn, không chỉ độc sủng hắn, thậm chí còn quyết định cưới hắn làm nam phi, phù chính hắn. Khiến một đám tiểu quan thanh lâu ao ước, cũng làm cho đông đảo thiếu nữ kinh thành đấm ngực giậm chân.

Mà ngày này, bách tính kinh thành rất đỗi giật mình phát hiện kiệu thế tử phủ vậy mà dừng trước một tòa nhà tại ngõ Phúc An. Người trong ngõ cũng cực kỳ kinh ngạc, nhao nhao suy đoán lão gia chưa từng xuất hiện của Sở Mộ chính là thế tử Lưu Mặc Huyền, mà hắn sở dĩ ở tại ngõ Phúc An là bởi vì “chuẩn vương phi” Thu Văn Khanh không cho, việc này liền dễ giải thích. Có người thổn thức, có người chờ xem kịch vui. Thế tử xuất hiện vào lúc này tuyệt không có chuyện gì tốt, phải biết Sở Mộ sắp sinh, bụng “chuẩn vương phi” nhưng là chưa có nửa tin tức gì.

Trong phòng của Sở Mộ, một người ngồi đối diện hắn, trên bàn đặt một tấm thiệp mời. Người tới không phải ai khác, chính là thế tử Lưu Mặc Huyền. “Sở Mộ, Văn Khanh hắn ở kinh thành ngoại trừ ba người bọn ngươi thì không có bạn bè nào nữa. Hắn hi vọng ngày thành thân ngươi có thể tới.”

Sở Mộ nhận lấy thiệp mời, mỉm cười nói: “Thế tử điện hạ tự mình đến đây đưa thiệp mời, Sở Mộ đâu có đạo lý không đi. Mấy năm nay Sở Mộ cũng được điện hạ và Văn Khanh chiếu cố nhiều. Chỉ là ta đang có mang, là kiêng kị đối với người mới, sẽ xung với hỉ của Văn Khanh.”

Lưu Mặc Huyền cười ha ha nói: “Đó là đối với tân nương tử mới có cách nói như thế, Văn Khanh là nam tử, không cần theo lễ cổ này. Ta nghe Tích Tứ nói Hồng Phi muốn đi Huấn Thị đường làm quản sự, sau này ngươi cũng không cần tránh né nữa. Việc ở Vận phường nhiều, ta bận, đợi đứa nhỏ ra đời ngươi mang đứa nhỏ đi bầu bạn với Văn Khanh, hai người các ngươi trò chuyện, hắn cũng sẽ không quá tịch mịch.”

“Tạ ơn thế tử điện hạ. Đã điện hạ và Văn Khanh không kiêng dè ta đang có mang, ta và Hồng Phi đều sẽ đi.”

“Cứ quyết định như vậy đi.” Lưu Mặc Huyền đứng dậy, Sở Mộ tiễn y rời đi.

Sau khi Lưu Mặc Huyền ngồi kiệu rời đi, người trong ngõ càng thêm khẳng định Sở Mộ chính là luyến sủng của thế tử, còn có lẽ là nam sủng sắp bị vứt bỏ hoàn toàn. Sở Mộ nhốt hiếu kỳ và thương tiếc của mọi người ngoài cửa, Văn Khanh rốt cuộc chờ đến ngày thành thân với thế tử điện hạ, hi vọng sang năm hắn có thể cũng giống như mình, sinh con cho người mình yêu.

Chưa có trở về phòng, Sở Mộ đang ôm bụng tản bộ trong sân, đã hơn tám tháng, hắn sờ sờ bụng, lúc vương gia cho hắn thuốc sinh con nói thuốc sinh con phần lớn đều là sinh tiểu tráng đinh, hắn hi vọng thai này của mình là một bé trai, trông giống phụ thân bé. Hắn, Văn Khanh, Tần Đan, Liễu Sưởng, cuộc đời này may mắn gặp được vương gia, không chỉ được vương gia chuộc thân, ba người bọn họ còn nhờ vương gia làm mối gặp được một nửa kia của cuộc đời này. Cuộc sống bây giờ là bọn hắn quá khứ chưa bao giờ dám nghĩ, Văn Khanh sắp gả cho điện hạ rồi, hắn chân thành chúc phúc hắn.

Chạng vạng, Trang Hồng Phi lại là vụng trộm chạy về sân nhà mình, Sở Mộ vẫn như cũ chờ y trước cửa sổ. Bưng thức ăn lên bàn, Trang Hồng Phi từ trong tay Sở Mộ nhận lấy thiệp mời.

“Điện hạ bảo ngươi ta đều đi, nói không tị huý ta có thai.”

Trang Hồng Phi thu thiệp mời lại, trên mặt hơi có vẻ khó khăn: “Mộ, ngày điện hạ thành thân Vanh vương phái ta phụ trách an toàn của thế tử phủ, chuyện ta chuyển thành minh vệ có lẽ còn phải qua một tháng nữa.”

Sở Mộ không có thất vọng, mà là cười nói: “Vương gia coi trọng ngươi, ngươi cứ đi, ngày đó một mình ta đi là được rồi.”

“Mộ.” Trang Hồng Phi kéo tay Sở Mộ qua, “Xin lỗi, luôn luôn để ngươi một mình.”

Sở Mộ cười lắc đầu, không có một tia miễn cưỡng: “Ta không phải một mình, ta có ngươi, có con. Ngươi chỉ là có việc phải bận, đó là chuyện ngươi nên làm. Ngươi vất vả như vậy, cũng là vì ta và con.”

Trang Hồng Phi nhịn không được hôn Sở Mộ một cái: “Nhà có hiền thê, chồng còn cầu gì nữa.” Y thề chờ y chuyển thành minh vệ, y nhất định phải bồi thường uất ức người này từng chịu. Tiếp tục đọc “Hồng phúc dao – Phiên ngoại 8”

Hồng phúc dao – Phiên ngoại 7

Hồng phúc dao

Phiên ngoại thất – Ném đi (Hạ)

Lưu Tích Tứ ôm tâm tính một đường du ngoạn, cũng không vội gấp rút lên đường. Hai người ở bên nhau đã sắp hai mươi năm, nhưng những ngày một mình du ngoạn này, Ly Nghiêu thường thường sẽ cảm thấy bọn họ lại trở về lúc đầu. Đã nhiều năm như vậy, người này vẫn tràn đầy nhiệt tình, khiến y quyến luyến không thôi.

Dừng dừng đi đi, hơn một tháng sau, Lưu Tích Tứ theo Ly Nghiêu rốt cuộc tiến vào trong rừng rậm phương bắc. Trong rừng khắp nơi đều là khí độc, cũng may có Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ chỉ cảm thấy hơi khó chịu. Sau khi vào cánh rừng, Ly Nghiêu liền cùng Lưu Tích Tứ cưỡi một con ngựa. Trên đường không có nghỉ ngơi, đi đủ một ngày, hai người mới ra khỏi cánh rừng. Trước mắt rộng mở trong sáng, từng căn nhà xuất hiện trước mắt hai người. Đêm đã khuya, nhưng từng bó đuốc đằng trước lại chiếu sáng chân trời.

“Buổi tối thường sẽ có dã thú qua lại, đốt đuốc lên, dã thú cũng không dám tới gần, cũng sẽ không ăn hết súc vật trong thôn.” Ly Nghiêu giải thích, ra khỏi cánh rừng, mắt y tím lên. Lưu Tích Tứ hai tay nắm tay trái y, đầu cọ cọ cằm y: “Ta mệt rồi, có thể tìm được chỗ nghỉ ngơi hay không?”

Ly Nghiêu ôm chặt người tri kỷ: “Tối nay phải uất ức ngươi, nhiều năm như vậy, cũng không biết trong thôn còn có mấy người nhận ra ta, chúng ta trước đi nơi ta từng ở xem thử, sáng mai ta đi tìm chỗ ở.”

“Không ngại, cho dù chỉ có vựa củi cũng được, trời không xem là lạnh, ôm ngươi ngủ cũng vậy.” Ly Nghiêu hôn Lưu Tích Tứ một cái, thúc ngựa đi về phía trước.

Mọi người trong thôn sớm đã nghỉ ngơi, Ly Nghiêu cầm cây đuốc, mang theo Lưu Tích Tứ đi tới cuối làng, chỗ đó có tấm bia nát, vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy hai chữ “Ly giáo”.

“Ly giáo cách làng ‘Quan Tử tộc’ gần như vậy?” Lưu Tích Tứ rất là kinh ngạc.

“Người Ly giáo ban đầu là từ nơi khác trốn đến nơi đây tị nạn, sau đó quan hệ với Quan Tử tộc nhân dần dần mật thiết. Nam nhân Quan Tử tộc sinh con, trời sinh nhỏ yếu, cho nên không thiện chiến bằng nam tử nơi khác. Ly giáo phụ trách bảo hộ an nguy của Quan Tử tộc nhân, Quan Tử tộc thì cung cấp che giấu cho Ly giáo, cho bọn hắn cơm áo. Nhưng mà qua mấy đời, Ly giáo dần dần lệch hướng khỏi ước nguyện ban đầu. Quan Tử tộc không thể thoát khỏi khống chế của Ly giáo, nam tử trong tộc thành đồ chơi của bọn hắn, đối với rất nhiều người Ly giáo mà nói, nam nhân sinh con là việc cực kỳ dơ bẩn, bọn hắn dựa vào Quan Tử tộc nhân nuôi sống, lại khinh thường bọn họ trong lòng, cảm thấy bọn họ buồn nôn.”

Lưu Tích Tứ ngửa đầu, hôn hôn cằm Ly Nghiêu: “Đừng nghĩ nữa, những việc đó đều đã qua. Có điều may mà huyết thống của ngươi không thuần, nếu không ngươi nho nhỏ gầy còm, ta mới không cần ngươi.”

Ly Nghiêu cúi đầu hôn lên người yêu, tất cả đều ở trong nụ hôn này. Sau khi thối lui, y xuống ngựa, không có ôm Lưu Tích Tứ xuống, mà là dắt ngựa đi về phía chỗ sâu trong Ly giáo. Ly giáo đã thành quá khứ, mọi người Ly giáo nếu không phải là bị diệt, thì chính là trốn, bây giờ Ly giáo chẳng qua là mảnh tường nát ngói vỡ. Bên trong cỏ dại mọc thành bụi, còn có dấu vết đã từng bị lửa đốt.

Ly Nghiêu dắt ngựa vẫn đi về phía chỗ sâu trong Ly giáo, cuối cùng y dừng trước một chỗ sân bừa bộn trước mắt. Sân rất xa, Lưu Tích Tứ đoán là sân xa nhất của Ly giáo.

“Ngươi trước đây là ở nơi này?”

“Ừ.”

Thản nhiên đáp, Ly Nghiêu ôm Lưu Tích Tứ xuống: “Ta đi xem bên trong có thể ở hay không”

“Ta đi cùng ngươi.”

Bốn phía đen ngòm, Lưu Tích Tứ vẫn hơi sợ, sợ có quỷ quái gì. Để ngựa ngoài sân, hắn nắm một tay Ly Nghiêu chậm rãi đi vào, vượt qua thanh ngang trên mặt đất, giẫm lên thứ từng là đá xây, cuối cùng cũng vào phòng. Tình trạng trong phòng không gay go như trong tưởng tượng. Tro bụi mạng nhện đương nhiên không cần phải nói, nhưng dụng cụ nên có trong phòng đều có. Ly Nghiêu đưa bó đuốc cho Lưu Tích Tứ, y tìm được một cái chổi, một cái chậu trong sân, từ trong giếng lấy chút nước, quét dọn gian phòng.

Lưu Tích Tứ cầm bó đuốc lên, từ trên ngựa gỡ đệm nỉ xuống, làm đệm giường qua đêm, đây là bọn hắn mang theo lúc xuất kinh. Ly Nghiêu trước lau sạch ván giường, cùng Lưu Tích Tứ đặt đệm nỉ lên giường. Hai người đều mệt mỏi, Ly Nghiêu lấy nước, hai người tùy tiện rửa mặt tay, liền lên giường.

Giường rất rộng rãi, nhưng xung quanh vẫn bẩn, Lưu Tích Tứ liền nép trong lòng Ly Nghiêu. Nhắm mắt lại, hắn lại không có ngủ, người ôm hắn cũng đang vờ ngủ.

“Ly Nghiêu, nơi này chính là chỗ ngươi từng ở?” Sân rất nhỏ, lại xa như thế, bày biện trong phòng càng đơn giản. Ngực Lưu Tích Tứ đau đớn, hắn đã nhiều năm không đau đớn.

“Trước đây trong sân còn có cây đào, hẳn là bị người chặt rồi.” Ly Nghiêu gián tiếp thừa nhận.

Lưu Tích Tứ hừ một tiếng, cố ý hỏi: “Cây đào, muốn kết đào hoa à?”

“Sao có thể. Vốn đã có rồi, ta cũng là giữ lại.”

“Vậy quay về có muốn trồng hai bụi hoa đào trong sân hay không?”

Ly giáo chủ lập tức nói: “Không cần thiết, ta cảm thấy trúc xanh trong sân chúng ta rất tốt.” Y nếu nói là muốn, lửa ghen của người trong lòng sẽ thiêu chết y. Ly Nghiêu ôm chặt người hiểu y nhất: “Ngủ đi, nếu không thân thể ngươi chịu không nổi.”

“Ừ.” Ôm lấy Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ không lên tiếng, Ly Nghiêu sau khi hắn ngủ, thở phào nhẹ nhõm thật dài. Tiếp tục đọc “Hồng phúc dao – Phiên ngoại 7”

Hồng phúc dao – Phiên ngoại 6

Hồng phúc dao

Phiên ngoại lục – Ném đi (Thượng)

Sau khi đại chiến ba trăm hiệp, Lưu Tích Tứ mềm mại nằm sấp trên người Ly Nghiêu, hưởng thụ vuốt ve sau đó của đối phương. Bây giờ đã là cha hai đứa bé, cá tính của Lưu Tích Tứ lại không có thay đổi bao nhiêu, vẫn kiêu ngạo ngang ngược, vẫn quản Ly đại giáo chủ của hắn đến gắt gao. Chân trái vô ý thức không ngừng cọ xát cẳng chân Ly giáo chủ, Lưu Tích Tứ lười biếng mở miệng: “Diệu Huy cũng sắp sáu tuổi rồi, ngươi dẫn ta đi chơi đi.”

Ly Nghiêu vừa nghe, liền biết không chỉ là đi chơi đơn giản như vậy. “Ngươi muốn đi đâu?”

“Phương bắc.”

Ly Nghiêu xoa tay Lưu Tích Tứ một trận: “Sao đột nhiên muốn đi phương bắc?”

“Cũng không phải đột nhiên, ta sớm muốn đi, nhưng vẫn không rút ra được. Bây giờ có thời gian.”

Ly Nghiêu trầm mặc rất lâu, nơi y hận không thể vĩnh viễn không nghĩ nữa ấy giờ đây đột nhiên lại bị nghĩ tới, y lại không có hận sâu như lúc trước. “Được rồi. Mấy ngày nay ta bàn giao chuyện trên tay, chúng ta liền đi phương bắc.”

Không ngờ đối phương dễ nói chuyện như vậy, Lưu Tích Tứ trái lại kinh ngạc không ngớt, có điều hắn chỉ cười cười, ôm chặt giáo chủ của hắn: “Đừng nói cho Diệu Huy, nếu không con khỉ con đấy dám chắc la hét đòi đi.”

“Tích Tứ, đấy là con của chúng ta.”

“Đều là bởi vì ngươi, Ly nhi và Diệu Huy không đứa nào tính nết giống ta.”

Cứ nhắc tới một đôi nhi nữ của chính mình, Lưu Tích Tứ liền có một bụng bất mãn. Ly đại giáo chủ đương nhiên ngoan ngoãn gánh tất cả tội lỗi, liên tục xưng phải. Nhưng đối với Ly đại giáo chủ mà nói, một đôi nhi nữ của y là hạnh phúc lớn nhất kiếp này của y ngoại trừ người trong lòng đây.

Rất nhanh bàn giao xong việc, một buổi đêm bảy ngày sau, Ly Nghiêu mang theo Lưu Tích Tứ vụng trộm xuất phủ. Tại sao là vụng trộm ấy à? Bởi vì Lưu Tích Tứ hạ quyết tâm không mang theo nhi tử, nhưng nhi tử lại là con khỉ, khó phòng cực kỳ, Lưu Tích Tứ lúc này mới không thể không để Ly Nghiêu đêm khuya dẫn hắn xuất phủ. Thật ra Ly Nghiêu rất muốn mang nhi tử đi cùng, nhưng Lưu Tích Tứ chết sống không đồng ý, Ly Nghiêu bà xã cao nhất cũng chỉ có thể làm trộm một lần.

Cầm đĩa ngọc của hoàng thượng đại ca, Lưu Tích Tứ và Ly Nghiêu ung dung ra khỏi thành. Trước kia, hắn một lòng muốn xuất kinh lưu lạc, nề hà mười lăm tuổi vừa qua đã bị Ly giáo chủ thu phòng, từ đó “giúp chồng dạy con”, mặc dù hằng năm đều sẽ xuất kinh tản bộ, nhưng mỗi lần đều là theo một đám người. Một mình đi xa cùng Ly Nghiêu giống như vậy vẫn là lần đầu, hắn là hưng phấn không thôi.

Ra khỏi thành, hai người không có tìm chỗ nghỉ ngơi, mà là cưỡi ngựa một đường lao nhanh về hướng bắc. Huệ Diệu tháng chín vẫn còn oi bức, lúc này trái lại mát mẻ không ít, Lưu Tích Tứ vừa hưởng thụ hóng gió dưới đêm, vừa hưởng thụ tình thú cùng Ly giáo chủ thật giống như bỏ nhà theo trai. Hai người mỗi người cưỡi một con ngựa, Ly Nghiêu theo sau cách Lưu Tích Tứ nửa thân ngựa, thuận tiện bảo hộ hắn, cũng vì để hắn cưỡi cho thỏa thích.

Lúc tờ mờ sáng, suy nghĩ đến thân thể Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu dừng lại tại một trạm dịch, thoáng nghỉ ngơi. Lưu Tích Tứ hơi mệt, Ly giáo chủ đơn giản muốn gian phòng, ôm hắn ngủ một giấc. Mặt trời lên cao, Lưu Tích Tứ đói tỉnh, hai người dậy ăn cơm trưa, tiếp tục lên đường.

Cứ như vậy đói thì ăn, mệt mỏi thì tìm một chỗ nghỉ ngơi, nếu như đúng chỗ phía trước không thôn phía sau không quán, hai người sẽ qua đêm trong rừng. Đêm nay, hai người không kịp đến thành trấn kế tiếp trước khi đóng cửa thành, Lưu Tích Tứ không muốn sáng tỏ thân phận rước lấy phiền phức, liền cùng Ly Nghiêu tìm một chỗ bằng phẳng trong rừng cây ngoại ô lại lần nữa ngủ ngoài trời. Ly Nghiêu dựng đống lửa, tìm thảo dược đốt để hun muỗi. Lưu Tích Tứ rất hứng thú nướng gà rừng Ly Nghiêu vồ được. Ăn quen tay nghề ngự trù trong cung, món rừng núi không lên được mặt bàn nhất này lại khiến hắn ăn đến vui sướng.

Xử lý xong “giường” buổi tối của hai người, Ly Nghiêu ngồi bên cạnh Lưu Tích Tứ, nhìn hắn nướng gà. Lưu Tích Tứ tựa trong lòng Ly Nghiêu rắc hương liệu mua được hai ngày trước lên gà nướng, hương vị làm người ta chảy nước miếng lập tức toát ra. Đừng nhìn hắn hiện tại làm thuận tay như vậy, lần đầu tiên hắn thiếu chút nữa nướng một con cá thành tro. Cũng may sau khi thất bại mấy lần, tiểu vương gia thông minh nắm vững bí quyết, thịt nướng ra càng lúc càng thơm.

Lấy đao cắt xuống một miếng thịt, thổi còn ấm đưa đến miệng Ly giáo chủ, Lưu Tích Tứ hỏi: “Ngươi xem ta bây giờ, có phải có thể lưu lạc giang hồ rồi hay không?”

Ly Nghiêu tinh tế nếm tay nghề “nhàn thê”, gật gật đầu: “Vương gia võ nghệ cao cường, lại nướng được thịt ngon, thành công lưu lạc giang hồ chắc là có năm phần.”

“Sao lại mới năm phần?” Lưu Tích Tứ không vui.

Ly Nghiêu chau chau mày, đột nhiên tay liền dùng lực, ôm hắn vào trong lòng: “Bởi vì vương gia bây giờ không chỉ một mình, hắn còn có phu quân và đứa nhỏ, những bận tâm này liền chiếm năm phần.”

“Ai nói ta sẽ bận tâm ngươi.” Lưu Tích Tứ cười khúc khích, thoát khỏi cái ôm của Ly giáo chủ, “Đợi lần này từ phương bắc quay về, ta sẽ đi lưu lạc giang hồ.”

Thân thể lại bị ra sức ôm lại, Ly giáo chủ đẩy ngã vương gia, nằm sấp lên: “Sẽ không bận tâm ta?” Xốc áo lót ngoài lên, cách quần xoa hạ thân vương gia, Ly giáo chủ gặm gáy vương gia.

Lưu Tích Tứ thở dốc liên tục, mạnh miệng nói: “Sẽ không. Ngươi ở nhà trông nhà, dạy dỗ Diệu Huy, ta một mình lưu lạc giang hồ, kết giao hiệp sĩ các nơi, vui biết bao.”

“Sẽ không bận tâm ta?” Ly giáo chủ trực tiếp hôn lên miệng vương gia, tay sờ phân thân vương gia bắt đầu xoa nắn.

Một khắc đồng hồ sau, Lưu Tích Tứ nửa thân trần nằm trên người Ly Nghiêu, hai người ở bên cạnh đống lửa, kết hợp cùng một chỗ nơi sâu trong rừng. Ly giáo chủ lại hỏi: “Sẽ không bận tâm ta?”

“Sẽ không. A!”

“Tích Tứ, ta sẽ bận tâm ngươi.”

Bóng dáng trên cây, một người sấp thân dưới, hôn người còn lại, phần eo từ chậm tới nhanh lay động. Trong rừng vang lên tiếng rên rỉ và mị hoặc của một người: “Sẽ không, bận tâm ngươi… Ly Nghiêu, Ly Nghiêu, ngươi là của ta, là của ta…”

“Gầm!”

Trong rừng vắng vẻ, cảnh xuân vô hạn.

Lúc trời sáng, Lưu Tích Tứ toàn thân mỏi nhừ tựa trong lòng Ly Nghiêu cùng y cưỡi một con ngựa. Ly Nghiêu dắt ngựa của Lưu Tích Tứ, lúc cửa thành mở ra vào thành. Canh giờ còn sớm, trên đường phố nội thành ngoại trừ tiểu thương sáng sớm dậy bán rau bán cơm ra, cũng không có quá nhiều người. Có điều hai vị nam tử cử chỉ thân mật, khí chất bất phàm vẫn dẫn tới sự chú ý của mọi người.

Một lát sau, Ly Nghiêu tìm tới một khách sạn, ông chủ rất có ánh mắt, nhìn ra hai người thân phận bất phàm, nhiệt tình gọi tiểu nhị mang hai người đi phòng chữ Thiên số một, nói thẳng đây là gian phòng tốt nhất của khách sạn. Lưu Tích Tứ chỉ muốn mau mau tìm một chỗ rửa sạch thân thể, hắn thân thể khó chịu trực tiếp để Ly Nghiêu ôm hắn lên lầu. Trong mắt ông chủ và tiểu nhị xẹt qua mờ ám, một vị khách vừa lúc từ gian phòng ra kinh ngạc nhìn hai người vào gian phòng cách vách với gã.

Bảo tiểu nhị đun nước, Ly Nghiêu đặt người thấm mệt vào giường phòng ngủ, y lại đi ra ngoài bảo ông chủ chuẩn bị một ít thức ăn, cố ý muốn thức ăn thanh đạm. Không phải không thấy được những ánh mắt mập mờ ấy, có điều hai người đã là “vợ chồng già” đâu sẽ để ý việc này. Bọn họ thế nhưng đã ngồi kiệu hoa, cưỡi ngựa trắng, thành thân rồi.

Động tác của ông chủ rất nhanh (chủ yếu là Ly Nghiêu cho bạc), lập tức sai người đưa nước nóng và cơm sáng tới, còn hảo tâm tặng một chén canh gà. Ly Nghiêu trước rửa thân thể cho hai người, cùng nhau ăn điểm tâm, bảo ông chủ lấy lại đồ, y lúc này mới ôm Lưu Tích Tứ lên giường nghỉ ngơi.

Vừa mới ngủ chưa bao lâu, Ly Nghiêu mở mắt ra, chân mày nhíu chặt, người trong lòng cũng tỉnh, y vỗ vỗ để hắn tiếp tục ngủ. Lưu Tích Tứ lật người, Ly Nghiêu mặc quần áo xuống giường. Ra khỏi phòng, liền nghe dưới lầu ầm ầm, người trên lầu lục tục từ gian phòng đi ra. Hình như là một vị khách mất bạc, đang tranh chấp với ông chủ, đòi ông chủ đền gã năm trăm lượng bạc.

“Vị quan khách này, tiểu điếm là buôn bán vốn nhỏ, trên trấn xưa nay không có nghe có trộm, quan khách ngài tìm lại xem, có lẽ bị ngài để ở đâu.”

“Ta liền đặt ở hai lớp quần áo, ngủ một giấc dậy đã không còn! Cửa sổ khóa trái, nhất định là các ngươi trộm! Hắc điếm này của ngươi, trả bạc của ta.”

Người khách nhất quyết không tha mà ầm ĩ, Ly Nghiêu quan sát gã từ trên xuống dưới một phen, lạnh lùng cười. Cửa phía sau bị người dùng lực mở, có người bộ mặt tức giận đi ra, rống: “Ai cãi nhau dưới lầu! Có chuyện gì ra ngoài mà ầm!” Là Lưu Tích Tứ bị làm cho không thể ngủ. Hắn chỉ mặc áo chẽn, Ly Nghiêu vội vàng cởi áo lót ngoài trên người xuống bao lấy hắn.

Lưu Tích Tứ rống lên, vị khách dưới lầu ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, là một công tử bộ dáng đẹp đẽ. Gã rống lên đáp: “Ta đòi bạc của ta, mắc mớ gì tới ngươi!”

“Ngươi nói cái gì? Có gan ngươi nói thêm câu nữa!” Lưu Tích Tứ phát cáu, lớn như vậy ai dám vô lễ với hắn như vậy?

“Bạc của ta bị hắc điếm này trộm, ta tìm ông chủ đòi bạc liên quan quái gì đến ngươi, đừng bắt chó đi cày lo chuyện bao đồng.” Gã trai hơn hai mươi này gân cổ rống.

Lưu Tích Tứ hai mắt híp lại, Ly Nghiêu ôm hắn: “Tích Tứ, đừng bực bội với loại người này, giao cho ta, ngươi trở về phòng.”

Lưu Tích Tứ đẩy tay Ly Nghiêu ra, giận quá hóa cười: “Bản vương lớn như vậy, còn chưa từng thấy người không sợ chết như vậy.” Lời này vừa ra, người khắp khách sạn đều sững sờ, vị khách kia cũng sững sờ.

Lưu Tích Tứ cười lạnh xuống lầu, đi tới trước mặt vị khách kia, liền thấy khóe miệng hắn nhếch lên, đột nhiên một cước đá vào xương cẳng chân người nọ. Gã trai căn bản không kịp né tránh, ôm chân ngồi xổm rên rỉ.

“Bạc bị trộm? Hừ, bản vương xem ngươi nếu không phải là trộm cắp, thì chính là lừa đảo. Cái tính tình này của ngươi, trên người sợ là một lượng bạc cũng không có.” Lưu Tích Tứ vốn cũng không phải là người tính tốt, lại thêm từ nhỏ nuông chiều từ bé, đâu có thể khoan dung người khác giở thói ngang ngược trên đầu hắn.

Nghe hắn vẫn tự xưng bản vương, ông chủ sợ hết hồn, vội vàng từ phía sau quầy đi ra, nơm nớp lo sợ hỏi: “Thảo dân mắt vụng về, không biết vị vương gia này, ngài là…”

“Tích Tứ.” Ly Nghiêu vào phòng rất nhanh khoác một bộ áo lót ngoài từ phía sau ôm bà xã đại nhân, dỗ, “Chẳng qua là tên lừa đảo không biết trời cao đất dày, hà tất chấp nhặt với gã? Về phòng đi, ở đây ta xử lý.”

“Gã ầm ĩ ta ngủ!” Bị người ôm, sức lực trên người Lưu Tích Tứ biến mất, hạ lệnh, “Ôm ta về phòng, ta đi không đặng.”

Ly Nghiêu lập tức ôm ngang hắn, chân trái đá một cái, tên lừa đảo muốn nhân cơ hội chạy trốn bị Ly Nghiêu đá ngất. “Gọi quan gia trên trấn các ngươi đến.” Sau đó ôm bà xã đại nhân lên lầu, những người khách lầu hai tự động nhường đường, chỉ lo trong lúc vô ý mạo phạm vị vương gia không biết là vị nào này.

Lần này bên tai thanh tịnh, Lưu Tích Tứ vừa lên giường liền ngáp hai cái, trở mình ngủ. Sau khi hắn ngủ, Ly Nghiêu ra giải quyết hậu quả. Những người khách cũng không về phòng, chưởng quỹ và tiểu nhị càng là cung kính đứng ở cửa. Ly Nghiêu nhíu mày trong lòng, rước lấy phiền toái rồi.

Lưu Tích Tứ rốt cuộc ngủ no, vươn vai, Ly đại giáo chủ còn đang ngủ, mặc kệ có thể đánh thức đối phương hay không, hắn chui vào trong lòng Ly giáo chủ. Quả nhiên, Ly giáo chủ tỉnh.

“Không ngủ nữa?” Giáo chủ vẫn nhắm mắt lại hỏi, đáng thương y chỉ ngủ chưa đến hai canh giờ.

“Tỉnh rồi.” Ngón tay không thành thật sờ sờ chỗ xương quai xanh Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ hỏi, “Chúng ta khi nào khởi hành?”

Ly Nghiêu ôm chặt hắn, cảm giác buồn ngủ vẫn dày đặc nói: “Sợ rằng nhất thời đi không được.”

“Làm sao?” Người nào đó căn bản đã quên chính mình nhất thời xúc động gây phiền toái gì.

Ly Nghiêu bất đắc dĩ mở mắt ra, nắm cái tay quấy rối của người nào đó: “Toàn bộ người trên trấn đều biết Hiển thân vương đích thân tới nơi đây, ngươi cảm thấy chúng ta bây giờ có thể đi sao?”

Lưu Tích Tứ lúc này mới nhớ lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không buồn bực thế nào, mà chỉ nói: “Có gì không thể? Ta muốn đi ai có thể ngăn được?”

“Một đám quan lão gia chờ gặp ngài vị vương gia này, ngay cả ông chủ khách sạn cũng cung kính canh bên ngoài đấy.”

Lưu Tích Tứ quyến rũ cười: “Để cho bọn họ chờ là được. Ăn cơm tối xong chúng ta liền đi.”

“Không gặp?”

“Không gặp, ta lần này ra cũng không phải tới gặp người.”

“Vậy được rồi.” Ly Nghiêu cũng không miễn cưỡng, đi ra nếu mà muốn gặp quan viên các nơi, vậy y còn không bằng dứt khoát theo Lam Vận Vanh. “Thân thể còn mệt không? Nếu không lại nghỉ ngơi một ngày, ngươi nếu không muốn gặp, không gặp là được.”

“Vẫn ổn, chúng ta chậm rãi đi là được. Không gặp, gặp người này phải gặp người kia, không bằng không gặp ai hết.” Lưu Tích Tứ ngồi dậy, lại vươn vai, “Từ sau sợ rằng phải cẩn thận một chút. Đều là người kia, nếu không phải gã, ta cũng sẽ không phát hỏa liền lộ thân phận. Người nọ thế nào? Bạc thực sự bị trộm?”

Ly Nghiêu cũng dậy. “Là một tên lừa đảo, muốn bịp tiền ông chủ, ngươi vừa ra mặt, quan phủ đương nhiên phải tra, đã bắt lại. Nghe nói gã đây là lần đầu tiên phạm án, đáng tiếc vận số thực sự chẳng ra gì.”

Lưu Tích Tứ cười xuống giường: “Đây là gã đáng đời, lại có thể dám vô lễ với ta.”

Ly Nghiêu cũng xuống giường, hôn bà xã đại nhân một cái: “Đúng vậy, ai bảo gã chọc giấc ngủ ngon của vương gia.”

Tránh mà không gặp trong phòng, Lưu Tích Tứ bảo Ly Nghiêu nói cho các vị chờ yết kiến vương gia tại khách sạn rằng mình là cải trang đi tuần, bảo những người ấy mau mau rời đi. Sai ông chủ đưa một ít bánh khô và thịt khô, còn có một bình rượu, Lưu Tích Tứ và Ly Nghiêu đợi đến khi trời tối, lặng lẽ theo cửa sổ khách sạn chạy trốn. Hai người một lần nữa rời đi tựa như làm trộm, có điều lần này bọn họ không có ra khỏi thành, mà là đến một gia đình tá túc một đêm. Ngày kế, sau khi đám quan viên cho rằng Hiển thân vương bí mật rời đi, hai người bọn họ thay đổi bộ trang phục cưỡi ngựa nghênh ngang ra khỏi thành.

Nhàn nhã cưỡi chậm trên quan đạo, Lưu Tích Tứ cười nói: “Sau này ngươi đi cùng ta nhiều thêm đi. Không thể lưu lạc giang hồ, nhìn nhìn cũng không tệ.”

“Được.”

Nghĩ đến những quan viên muốn gặp hắn ấy, Lưu Tích Tứ lại cười: “Chẳng trách lúc nhị ca mang Hãn Triệt đi chơi cũng muốn mai danh ẩn tích. Ly Nghiêu, làm sao bây giờ, ta hình như thích loại cảm giác lén lén lút lút này.”

Khóe miệng Ly Nghiêu nhếch lên: “Ngươi thích, ta đương nhiên phải phối hợp.”

Lưu Tích Tứ hạnh phúc nhìn sang: “Vậy ta bây giờ muốn ra roi thúc ngựa.”

“Ta sẽ theo ngươi.”

Trên quan đạo vang lên tiếng cười của một người, chỉ nghe mấy tiếng “Giá! Giá!”, Lưu Tích Tứ cười hướng về phía trước, ba của đứa nhỏ hắn theo sát phía sau hắn, trong mắt chỉ có hắn. Ly Nghiêu sắp phải đối mặt quá khứ trong tiếng cười của Tích Tứ nhả ra ngột ngạt sau khi xuất kinh vẫn đè trong lòng y. Mặc kệ quá khứ từng xảy ra cái gì, những việc ấy đều đã qua. Người nọ là người hồng phúc của y, là mạng của y.

Hồng phúc dao – Phiên ngoại 5

Hồng phúc dao

Phiên ngoại ngũ – Quấn mãi không rời

Vào phòng, rửa tay, Ngũ Mặc nhận lấy trà nóng người hầu đưa lên nhấp một hớp. Có người tiến vào, hắn quay đầu lại, người tiến vào ra hiệu, người hầu lui ra ngoài, y đóng cửa lại. Đi tới trước mặt Ngũ Mặc, y sờ lên mặt hắn: “Đi đâu? Sáng sớm đã đi ra ngoài, cũng không có tiến cung.”

Buông chén trà, Ngũ Mặc hai tay ôm lấy y, tựa trong ngực y: “Ta đi chỗ Tích Tứ.”

“Thế nào? Mặc Huyền chọc Tích Tứ thế nào?” Lưu Hoài Uyên ôm hắn, từ sau khi Tang Vận có thai ngoài ý muốn, người này mỗi ngày chạy trong cung ngoài cung, gầy rất nhiều.

“Hoài Uyên.”

“Ừ?”

Ngũ Mặc thở thật dài, lại không tiếp tục. Lưu Hoài Uyên ôm ngang lên, vào phòng ngủ.

Không có tình cảm mãnh liệt, không có ướt át, Lưu Hoài Uyên chỉ nằm tựa trên giường mềm, trong lòng ôm Ngũ Mặc. Đối phương buồn bã không vui, Lưu Hoài Uyên cũng không ép hỏi, nắm tay hắn nhẹ nhàng vỗ về.

“Hoài Uyên.”

“Ơi.”

“Ta hôm nay đi chỗ Tích Tứ, hỏi hắn và Mặc Huyền là có chuyện gì, sao đang yên lành lại không cho Mặc Huyền vào cửa.”

“Tích Tứ nói như thế nào?”

“Có người thích Mặc Huyền.”

Lưu Hoài Uyên cười: “Đây là chuyện tốt mà. Chứng tỏ Mặc Huyền được người thích giống như ta.” Thấy Ngũ Mặc không những mất hứng, trái lại tâm sự nặng nề, y hỏi: “Thế nào? Ngươi không thích người nọ?”

Ngũ Mặc lắc đầu.”Hoài Uyên, người thích Mặc Huyền, là nam quan của ‘Nghênh Hoan lâu’.” Lưu Hoài Uyên sững sờ, nhưng y cũng không có tức giận, mà là bình tĩnh chờ đối phương nói xong.

“Hoài Uyên, người nọ vì giữ mình cho Mặc Huyền, thiếu chút bị tú bà đánh chết. Mặc Huyền và hắn sớm đã có cử chỉ thân mật. Tích Tứ nói Mặc Huyền thích người nọ, chỉ vì người nọ giấu giếm nó thân phận mình, mặc người nọ ở chốn đó không quan tâm. Tích Tứ sợ Mặc Huyền ngày sau hối hận, chuộc người nọ ra, giữ lại trong phủ. Sở dĩ không cho Mặc Huyền vào cửa, là vì để nó thấy rõ trái tim mình.”

Lưu Hoài Uyên ôm chặt người trong lòng, biết hắn vì sao lại buồn bã không vui. Thân thế vị tiểu quan kia sợ là khiến người này liên tưởng đến thân thế chính mình.

“Mặc Mặc, Mặc Huyền nếu thật thích vị tiểu quan đó, ta sẽ không phản đối. Tích Tứ đứa nhỏ này biết đúng mực, để nó dạy dỗ dạy dỗ Mặc Huyền, nó không phải đã chuộc người nọ ra sao? Sau này ta phái người cầm bạc chuộc hắn cho Tích Tứ. Mặc Huyền là nhất thời hồ đồ, trông nó mỗi ngày đi quý phủ Tích Tứ vấp phải trắc trở, phỏng chừng cũng đã nghĩ thông.”

Ngũ Mặc khẽ nâng đầu nhìn chăm chú nam tử đã cùng hắn sống mười tám năm. Năm tháng lưu lại dấu vết tại thái dương y, mười tám năm nay, người này làm được hứa hẹn với hắn lúc trước.

“Mặc Mặc,” Lưu Hoài Uyên khẽ vuốt hai má người yêu, “Mặc Huyền là nhi tử của ngươi ta, nó chỉ là còn nhỏ, còn không hiểu được thế nào đi yêu người mình thích. Nhưng nó tuyệt không phải bởi vì đối phương là tiểu quan mới đối xử với hắn như vậy, trong đó nhất định có hiểu lầm gì. Nhi tử của chúng ta sẽ giống như ta, một đời chỉ yêu một người.”

“Hoài Uyên, nếu Mặc Huyền không muốn người nọ, ngươi giúp ta sắp xếp một nơi đi tốt cho hắn.”

Lưu Hoài Uyên cười nói: “Mặc Mặc lên tiếng, tiểu nhân sao dám không theo?”

Ngũ Mặc bị chọc cười, Lưu Hoài Uyên lập tức cúi đầu, ngậm môi hắn: “Mặc Mặc, ta đã thui thủi một mình nhiều ngày.” Ngũ Mặc hai tay ôm cổ Lưu Hoài Uyên, chủ động dán lên.

Đứng trên tường thành, Lưu Hoài Uyên hướng về phía mặt trời chiều ngẩn người. Vừa mới nhận được thư từ kinh thành, hoàng huynh uống đến say mèm vào ngày giỗ Tang Vận. Nghĩ đến lúc này năm trước, y còn cùng người nọ đánh toan uống rượu bên hồ Tiêu Tương, mà bây giờ lại cảnh còn người mất. Tang Vận chết, trái tim hoàng huynh cũng chết theo. Mà y lại vào ngày Tang Vận chết mới biết, hoàng huynh vậy mà yêu Tang Vận, hoàng huynh vậy mà lại yêu một vị nam tử, yêu đến sau khi Tang Vận chết cả người đều tính tình thay đổi, yêu đến không ngại ép phụ hoàng thoái vị, giam lỏng phụ hoàng.

Một vị là phụ hoàng của y, một vị là huynh trưởng đồng bào của y, một vị là bạn thân tri kỉ của y, y đứng phe nào cũng không phải, y chỉ có thể tránh xa xa. Tang Vận, ngươi nếu trên trời có linh thì báo mộng cho ta đi. Nói cho ta hài cốt ngươi ở nơi nào, mang về hài cốt của ngươi, hoàng huynh mới có thể dễ chịu một chút. Tang Vận, hoàng huynh không có lừa gạt ngươi, hoàng huynh chỉ là giấu giếm ngươi, giấu giếm ngươi một số chuyện y không muốn ngươi biết.

“Vương gia, ngài nên ăn cơm.”

Lưu Hoài Uyên thở dài một tiếng về phía nơi xa, quay người đi xuống tường thành.

Trong lòng khó chịu, Lưu Hoài Uyên cũng không có khẩu vị gì. Qua loa ăn mấy miếng, y sai người hầu dắt ngựa tới định ra ngoài thành chạy, để gió thổi đi ngột ngạt trong lòng y.

Thúc ngựa không có mục đích mà chạy băng băng, trong lòng Lưu Hoài Uyên thoáng thoải mái hơn chút. Ngựa chạy vào bụi cây, dần dần chậm bước chân, Lưu Hoài Uyên đơn giản nhảy xuống ngựa, để ngựa tự mình đi ăn cỏ, y đi tới dưới một thân cây ngồi xuống. Trời đã tối, trong bụi cây rất mát mẻ, bây giờ biên ải an bình, y cũng không sợ có địch tập kích.

Ngồi một lát, trong bụi cỏ đột nhiên truyền đến tiếng động, Lưu Hoài Uyên nhanh chóng nhảy lên, núp sau một thân cây khác. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, y rút chủy thủ bên hông ra. Người tới đi đến bên cạnh cái cây Lưu Hoài Uyên ngồi ban đầu, nương ánh trăng, Lưu Hoài Uyên nhìn thấy trong tay người tới nâng một con chim cú mèo, thuận thế hướng về phía trước, y nhìn thấy một khuôn mặt ngũ quan rất bình thường, là một nam tử.

Nam tử sờ sờ đầu con cú mèo, đặt con cú mèo xuống. Con cú mèo kêu mấy tiếng, đập đập cánh, bay lên. Nam tử ngửa đầu nhìn con cú mèo bay lên cành cây, kêu với hắn, hắn cười nhàn nhạt. Dưới ánh trăng, ngũ quan bình thường của nam tử trong nụ cười tại phút chốc này bỗng nhiên trở nên cực kỳ chói mắt, Lưu Hoài Uyên lập tức ngây dại. Sau khi con cú mèo bay lên một thân cây khác, nam tử xoay người rời đi, rất nhanh biến mất trong bụi cây.

Lưu Hoài Uyên từ phía sau cây đi ra, tâm trạng kinh ngạc. Gọi con ngựa của mình tới, y lặng lẽ đi theo. Ra khỏi rừng cây, rất xa, y nhìn thấy nam tử vào thành, Lưu Hoài Uyên vội vàng lên ngựa. Vào cổng thành, trên đường phố còn có thật nhiều người đi ra hóng mát, y mất đi tung tích của nam tử.

“Các ngươi có thấy một vị nam tử mặc áo dài vải xám đi qua nơi này hay không? Tuổi hăm hai hăm ba.” Lưu Hoài Uyên hỏi binh lính giữ thành.

Mấy vị binh sĩ nghĩ nghĩ, một vị trong đó hỏi: “Vương gia là hỏi Ngũ y quan sao?”

“Ngũ y quan?”

“Vương gia, Ngũ y quan ra khỏi thành đi tiễn một con chim cú mèo đã chữa khỏi, vừa mới trở về. Hắn mặc áo dài vải xám, thoạt nhìn cũng chính là hơn hai mươi. Rất giống như vương gia ngài nói.”

“Hắn là đại phu trong quân?”

“Đúng vậy, vương gia. Ngũ y quan vừa tới không bao lâu, cho nên vương gia ngài có lẽ còn chưa từng gặp. Nhưng mà y thuật của Ngũ y quan rất cao, tính tình lại ôn hòa, chúng ta bị thương có bệnh gì đều thích tìm Ngũ y quan.”

“Hắn tên là gì?”

“Chúng ta chỉ biết hắn họ Ngũ, tên thì không biết.”

Lưu Hoài Uyên cười, đã là y quan trong quân, vậy y càng dễ tìm người.

“Ngũ Mặc.”

Người đang điều chế thuốc quay đầu: “Uông đại nhân.”

Y quan trưởng nói: “Vương gia có chút không thoải mái, ngươi theo ta qua.”

“Dạ.”

Lần đầu tiên phải gặp vương gia, Ngũ Mặc có chút căng thẳng.

Nhấc hòm thuốc, theo phía sau Uông đại nhân, Ngũ Mặc cúi đầu đi vào phòng ngủ của vương gia. Vương gia không có ở trên giường, mà là ngồi trên ghế mềm cạnh bàn. Uông đại nhân ngồi xuống, bảo vương gia đặt tay lên đệm khám, xem mạch. Ngũ Mặc cúi đầu đứng phía sau Uông đại nhân, chờ chỉ thị.

Uông đại nhân sau khi nghiêm túc xem mạch rất là khó hiểu, thân thể vương gia tốt hết sức mà? Giương mắt, hắn liền thấy vương gia vẻ mặt hứng thú nghiêng đầu đang nhìn Ngũ Mặc, Uông đại nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ý cười cười. Lưu Hoài Uyên nháy mắt mấy cái với hắn, Uông đại nhân lấy tay ra, làm bộ làm tịch nói: “Ngũ Mặc, ngươi ở đây chờ một lát, ta quên cầm kim.”

Ngũ Mặc ngẩng đầu, chỉ thấy một vị nam tử khôi ngô đang cợt nhả nhìn hắn. Đây chính là vương gia? Hắn nhíu mày trong lòng, sau đó lại cúi đầu. Uông đại nhân đứng dậy mỉm cười mà đi, Ngũ Mặc đứng đó không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu lên, Lưu Hoài Uyên đơn giản đè thấp thân thể đi nhìn mặt hắn. Đối phương là vương gia, Ngũ Mặc có không muốn thế nào, cũng không thể mở miệng trách cứ, chỉ có thể tận lực đè thấp đầu, né tránh cái nhìn chăm chú của đối phương.

Trong lòng biết cử chỉ của mình đã khiến cho đối phương không vui, Lưu Hoài Uyên ngồi thẳng lên: “Ngồi xuống đi.”

Ngũ Mặc bất động.”Vương gia, Ngũ Mặc chỉ là một y quan nho nhỏ.”

“Ngươi đã biết ta là vương gia, vậy phải nghe theo lệnh, ngồi xuống.”

Chân mày Ngũ Mặc hơi nhíu lại, cúi đầu ngồi xuống.

Lưu Hoài Uyên vẫn là bộ dáng hiếu kỳ, nhìn đối phương nửa ngày, y đột nhiên tự mình rót chén trà, đẩy tới trước mặt Ngũ Mặc: “Chiều hôm qua trời tối, ta không nhìn rõ, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ ràng ngươi trông như thế nào.” Ngũ Mặc giật mình giương mắt, chiều hôm qua?

“Chiều hôm qua ngươi thả một con chim cú mèo trong rừng, phải không?” Ngũ Mặc gật gật đầu, phòng bị trong mắt rút đi, vương gia vẫn nhìn hắn là bởi vì việc này?

Lưu Hoài Uyên cười híp mắt chỉ chỉ chén trà kia: “Đừng căng thẳng. Ta chiều hôm qua không thấy rõ bộ dáng ngươi, nhưng mà ban nãy ngươi vừa tiến đến, ta liền biết người chiều hôm qua là ngươi.” Ngũ Mặc cầm cốc lên, không có uống, vô ý thức lại cúi xuống, cái nhìn chằm chằm chăm chú của vương gia khiến hắn rất không quen.

Lại nhìn Ngũ Mặc một lát, Lưu Hoài Uyên hỏi: “Ngươi khi nào vào trong quân?”

“Ba tháng trước.”

“Năm nay bao nhiêu?”

Không trả lời ngay, qua một lát, Ngũ Mặc mới mở miệng: “Hai mươi lăm.”

“Hai mươi lăm? Thật nhìn không ra.” Lưu Hoài Uyên cười, lộ ra một cái răng nanh của mình. Người này lớn hơn mình năm tuổi, vì sao thoạt nhìn còn nhỏ hơn mình? Lưu Hoài Uyên sờ sờ mặt, chuyện của hoàng huynh và Tang Vận cũng làm y già đi. Đối phương vẫn cúi đầu, Lưu Hoài Uyên có chút sốt ruột, gương mặt xinh đẹp như vậy vì sao luôn muốn giấu đi?

Suy nghĩ Lưu Hoài Uyên vừa chuyển, đưa tay phải ra: “Uông đại nhân vẫn không đến, Mặc Mặc, vậy ngươi giúp ta xem một cái đi.” Ngũ Mặc lần này ngẩng đầu, ngạc nhiên không ngớt, vương gia, gọi hắn là gì?

“Mặc Mặc,” Lưu Hoài Uyên hù chết người không đền mạng lại hô tiếng, “Giúp ta xem một cái.”

Ngũ Mặc bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bệch như gặp quỷ đặt chén trà xuống, xoay người chạy trối chết. Hắn cũng không biết chính mình vì sao phải trốn, thuần túy là phản ứng đầu tiên sau khi gặp phải nguy hiểm của người bình thường.

Sờ sờ mặt, Lưu Hoài Uyên lẩm bẩm nói: “Ta có đáng sợ như vậy sao?” Tiếp tục đọc “Hồng phúc dao – Phiên ngoại 5”

Trầm nịch – Phiên ngoại – Kết cục

Trầm nịch – Phiên ngoại

Kết cục

“Chào Ôn tổng quản.”

“Ừ.”

“Ôn tổng quản ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

Một đường đi này, Ôn Quế nhấc hộp đựng thức ăn vẻ mặt lạnh nhạt ứng phó nhiệt tình của đám tiểu cung nữ tiểu thái giám qua đường. Nghĩ Ôn Quế hôm nay là đại tổng quản hoàng cung, người bợ đỡ lấy lòng hắn nhiều không đếm hết. Tuy hắn bây giờ chủ yếu phụ trách chính là công việc bên Nhân Tâm đường, nhưng Ôn đại tổng quản thân là người tâm phúc bên cạnh thái thượng hoàng và Lương hoàng bệ hạ, ai dám bất kính với hắn. Dù cho tình riêng của Ôn tổng quản cùng thống lĩnh thị vệ hoàng cung mọi người đều biết, cũng không ai dám nói nhiều một câu.

Bây giờ tiểu hoàng đế tự mình chấp chính, hậu cung này liền bị chia thành hai phần. Một là hậu cung thái hoàng lấy Nhân Tâm đường là chính, phần khác là hậu cung về mặt ý nghĩa chân chính lấy tẩm cung “Nhật Triều điện” của hoàng đế Tần Gia Hựu là chính. Sau khi Tần Gia Hựu cần chính, bé và hoàng thúc Hà Hoan liền bị “đuổi khỏi” Nhân Tâm đường. Nơi ở của Hà Hoan cách Nhật Triều điện không xa, chủ yếu là hai chú cháu thường thường muốn chơi đùa cùng nhau, cách quá xa sẽ bất tiện.

Các đại thần đối với việc này đương nhiên sẽ có phê bình kín đáo. Hoàng thượng là còn nhỏ không sai, nhưng mà không tính quá nhỏ, lại qua mấy năm là có thể tuyển phi nạp hậu. Đợi được đến khi hậu cung của hoàng đế đầy đủ, Minh vương này còn ở trong cung thì rất không thỏa đáng. Sau khi Tần Gia Hựu ngồi trên ngôi báu đế vương nghe thấy các thần tử dâng sớ, bé cười híp mắt tung một câu: “Chờ trẫm có phi tử lại để hoàng thúc chuyển khỏi hoàng cung cũng không muộn. Trẫm còn chưa có phi tử đã vội vã đuổi hoàng thúc khỏi cung, các ngươi là muốn cho trẫm bị phụ hoàng quở trách sao?”

Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu mang vị phụ hoàng có thể một tay che trời kia của bé ra, đám triều thần lại có bất mãn cũng không dám nhiều lời. Thái thượng hoàng mặc kệ triều chính nhiều năm, nhưng không ai lại hoài nghi quyền thế của thái thượng hoàng, đừng quên vị hoàng hậu đáng sợ kia của thái thượng hoàng, đấy cũng không phải là ăn chay.

Từ đó, cũng không có người nhắc lại chuyện này. Dù sao hoàng thượng nói, sau khi lấy phi sẽ để Minh vương chuyển khỏi hoàng cung, vậy bọn họ cứ kiên trì chờ hoàng thượng lấy phi đi.

Rồi, nói trở lại trên người Ôn đại tổng quản. Ôn Quế bây giờ phụ trách công việc Nhân Tâm đường, Ngũ Tử Ngang lại đặc biệt tuyển một vị công công đáng tin phụ trách việc bên Nhật Triều điện và Hà Hoan. Dù sao hoàng thượng bây giờ xem như là tự lập môn hộ, rất nhiều chuyện đều phải tự mình giải quyết, bên người phải có một người có thể tin được. Diêm Nhật dù sao không phải thái giám, rất nhiều việc đều không thích hợp, huống hồ tiểu hoàng đế cũng không chịu để Diêm Nhật vất vả như vậy.

Không cần phải để ý đến chuyện phía hoàng thượng, Ôn Quế xác thực dễ dàng không ít. Đến gần Nhân Tâm đường, Ôn Quế lúc này mới thu lại nghiêm túc trên mặt, nhẹ nhõm vô cùng.

Vào phòng, Ôn Quế cười dịu dàng với một người ngồi trong góc, bước nhanh qua, đưa hộp đựng thức ăn ra: “Vừa lúc đi ngang qua ngự thiện phòng, cầm chút đồ ăn ngon cho ngươi.”

Khổng Tắc Huy chặn Ôn Quế nặng nề gặm một cái trên miệng hắn, không đứng đắn nói: “Vẫn là ngươi thương ta.”

“Mau ăn đi.” Đỏ mặt thối lui, Ôn Quế mở hộp đựng thức ăn.

A, nhiều năm như thế còn xấu hổ cái gì. Trong lòng chẳng thèm, nhưng Khổng Tắc Huy lại không có bắt nạt Ôn Quế nữa, ngoan ngoãn ăn.

Ăn được phân nửa, Khổng Tắc Huy mặt cũng không nâng nói: “Ta xin phép thái hoàng và Lương hoàng rồi, mang ngươi về thăm nhà một chút.”

“Về nhà?” Ôn Quế cực kỳ kinh ngạc, “Về Ám Dạ môn? Ám Dạ môn đã xảy ra chuyện?” Bây giờ Ám Dạ môn sớm đã quy về triều đình, môn chủ Ám Dạ môn chính là Diêm Mẫn Diêm La vương Diêm La điện, có điều người biết cực ít chẳng có mấy.

Khổng Tắc Huy nuốt xuống thức ăn trong miệng, rất tùy ý nói giống như nói đêm nay ngủ sớm một chút: “Ta cũng đã giao ra vị trí môn chủ còn về làm gì. Ta là nói về nhà ngươi.”

“Nhà ta?!” Màu máu trên khuôn mặt Ôn Quế trong nháy mắt rút đi.

Khổng Tắc Huy để hộp đựng thức ăn trong tay xuống đất, ôm Ôn Quế. “Ngươi bây giờ tốt xấu là đại tổng quản, cũng nên trở lại làm rạng rỡ tổ tông một phen. Còn nữa, ta cũng không muốn che đậy, cũng cho bọn họ biết ngươi tìm được quy túc rồi.”

Hơi thở Ôn Quế không ổn định: “Trước tết… huynh trưởng ta không phải vừa tới thăm ta sao, không cần trở về, lại nói, trong cung này ta cũng đi không được.”

Khổng Tắc Huy biết Ôn Quế vẫn luôn rất tự ti mình là thái giám, sợ về nhà bị người chê cười. Nhưng Khổng Tắc Huy mặc kệ, y đã quyết định.

“Bọn họ đến thăm ngươi và ngươi về nhà hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Cứ định như thế rồi. Ngươi thu xếp, ba ngày sau chúng ta liền đi.”

“Dạ!” Ôn Quế luống cuống.

Khổng Tắc Huy ngậm dái tai Ôn Quế, một tay dò vào giữa chân hắn khẽ xoa: “Ôn đại tổng quản bây giờ quyền cao chức trọng, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đấy, sao lại sợ về nhà gặp người? Theo ta được biết, quê nhà ngươi thế nhưng không ít người muốn nhận ngươi làm cha, dưỡng lão lo ma chay cho ngươi nha,,.”

“Dạ!” Ôn Quế vội vã muốn giải thích, lại bị chặn miệng. Đợi đến khi hắn thở hồng hộc, hắn nghe thấy Khổng Tắc Huy nói: “Lần này trở lại chính là để những người ấy hết hy vọng. Muốn nhận ngươi làm cha, còn phải xem ta có đồng ý hay không. Có Ám Dạ môn, ngươi ta còn sợ không ai lo ma chay? Còn bảo bối đó của ngươi, ta đã sai người đi chuộc cho ngươi rồi, phỏng chừng ngày mai sẽ lấy được.”

“Dạ?!” Ôn Quế ngốc, bối rối, sững sờ. Bảo bối của hắn… của hắn, của hắn…

Nha, đây là muốn khóc hay là sao? Khổng Tắc Huy không dám lại trêu chọc Ôn đại tổng quản, bận ôm người trốn vào gian phòng nhỏ kia, dùng chân đóng cửa.

Tiếng đóng cửa thức tỉnh Ôn Quế, hai tay hắn níu lấy vạt áo Khổng Tắc Huy khẽ kêu: “Dạ, Dạ, của ta, của ta, ngươi!”

Khổng Tắc Huy hôn môi Ôn Quế, tay dò vào trong vạt áo hắn xoa thân thể hắn, mãi đến khi thân thể người trong lòng không căng thẳng như thế, y mới khàn khàn giải thích: “Ta biết ngươi nhớ nhung bảo bối trên người ngươi ấy, ta đã sai người đi chuộc. Lần này về nhà cùng ngươi, thứ nhất là để ngươi làm rạng rỡ tổ tông; thứ hai, là mở tiệc chiêu đãi tân khách, làm bù rượu mừng của ngươi ta; thứ ba ấy à, chính là mua một mảnh bảo địa phong thủy tại nhà ngươi, chờ ngươi ta sau trăm tuổi ta theo ngươi lá rụng về cội, ngươi nói thế nào?”

Ôn Quế hít thở hít thở lại hít thở, ôm lấy Khổng Tắc Huy, dùng hết toàn lực.

“Dạ!”

“Thế nào? Ngươi nói có được không?”

Ôn Quế nói không nên lời, hắn cắn chặt môi gật đầu thật mạnh. Dạ, cám ơn ngươi… Cám ơn ngươi…

“Chờ bảo bối của ngươi thu hồi, trước để trong phòng chúng ta.”

“Ừ…”

Nước mắt Ôn Quế rơi trên quần áo Khổng Tắc Huy, bảo bối hắn bị cắt đi sắp cầm về rồi, hắn đã không biết nên phản ứng thế nào. Hắn không phải là không có nghĩ tới đi nhận một nhi tử nuôi, để đối phương giúp hắn chuộc đồ, thì ra, người này đều biết, người này cái gì cũng biết.

Khổng Tắc Huy cũng không dỗ Ôn Quế, y vốn cũng không phải là một người biết dỗ người khác. Giật dây quần của Ôn Quế ra, Khổng Tắc Huy đưa tay vào, thành thạo gảy mầm thịt cỡ một đốt ngón tay của Ôn Quế. Hai cánh tay Ôn Quế ôm Khổng Tắc Huy bỗng nhiên thu lực, lại không có tránh né, trái lại càng chui vào trong lòng Khổng Tắc Huy.

Ôn Quế là thái giám, hắn bị lấy đi bộ phận sinh dục da dẻ càng nhẵn nhụi hơn nam tử bình thường, cằm cũng vô cùng trơn bóng. Nếu là công công khác, đến tuổi hắn đây sợ cũng da thịt nhão rồi. Nhưng Ôn Quế có săn sóc của Khổng Tắc Huy, lại bởi vì thân phận hắn bất đồng, chi phí ăn mặc bình thường đều rất tinh xảo, mà sau khi Khổng Tắc Huy nhìn thấy tiểu hoàng đế kêu Diêm Nhật bảo dưỡng cũng học theo, Ôn Quế càng là bị Khổng Tắc Huy dưỡng non nớt mê người. Mỗi khi bị Khổng Tắc Huy sờ là lửa dục ứa ra.

Miệng gặm đến gặm đi trên cổ Ôn Quế, chồi nhỏ vốn không rất vểnh ấy dưới sự trêu chọc của Khổng Tắc Huy lại cũng ướt sũng. Cũng không sợ bị người phát hiện, Khổng Tắc Huy không kiêng nể gì lột quần Ôn Quế xuống, đẩy người lên giường nhỏ, để Ôn Quế nằm bò quay lưng với mình.

Lấy thứ thô cứng của bản thân ra, Khổng Tắc Huy đẩy cánh mông Ôn Quế dùng lưỡi bôi trơn bí huyệt ấm mềm mỗi ngày đều sẽ bảo dưỡng ấy. Ôn Quế khăng khăng cắn miệng, lại dùng tay bịt, sợ bị người nghe thấy một chút âm thanh. Nếu để người ta biết hắn và Khổng Tắc Huy làm cái gì ở đây, hắn không phải xấu hổ không thể chết.

Một đầu ngón tay roẹt một cái liền cắm vào nơi ướt át, Khổng Tắc Huy biết Ôn Quế chuẩn bị xong. Nắm dương vật to đen hơi có vẻ gấp khúc của mình, Khổng Tắc Huy cũng không thương hoa tiếc ngọc chặn hậu nhị Ôn Quế, cho đối phương biết mình sắp tiến vào, sau đó liền hăng hái một mạch.

“Ưm!”

Mắt Ôn Quế mở to, hai tay bịt miệng.

Hai ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp mầm thịt của Ôn Quế, cho đối phương biết mình yêu chỗ đó của hắn biết bao nhiêu, phần eo Khổng Tắc Huy trầm xuống, khí thế như nước lũ.

“Ưm ưm…”

Ôn Quế sắp hỏng mất, mặc dù mầm thịt không mẫn cảm giống nam tử bình thường, nhưng loại kích thích tâm lý này hoàn toàn có thể bù đắp chỗ thiếu hụt sinh lý của hắn.

Nước mắt bị kích thích ra chọc thủng vành mắt, Ôn Quế cũng nhịn không được nữa rên rỉ ra tiếng: “Dạ… Dạ… Dạ…”

“Về nhà, nhé?”

“Ưm…”

“Nói được.”

“A a… Được, được… Dạ…”

Ôn Quế say, ngây dại. Mặc kệ trở lại sẽ gặp phải khó chịu và giễu cợt ra sao, hắn cũng không sợ, chỉ cần có Dạ, hắn cái gì cũng không sợ.

“Dạ… Dạ…”

Cũng không hỏi Ôn Quế có yêu mình hay không, Khổng Tắc Huy thỏa thích bắn hạt giống của mình vào trong cơ thể Ôn Quế. Y cho là mình sau khi bị người bên gối mưu hại sẽ không lại đối xử với người nào như vậy nữa. Nhưng vị Ôn đại tổng quản không chút tâm cơ nào, ngờ nghệch, tự tôn lại tự ti lại khiến y yên tâm. Khi Ôn Quế nhào vào người y đỡ cho y một gậy đó, y liền biết mình đổ rồi. Tiếp tục đọc “Trầm nịch – Phiên ngoại – Kết cục”