Hồng phúc dao
- Tác giả: Neleta
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Phiên ngoại bát – Kim ốc tàng kiều
“Bịch bịch bịch”
“Bịch bịch bịch”
Canh ba, đường phố kinh thành trừ đèn lồng tại cửa nhà giàu ra, phần lớn đều bao phủ trong bóng đêm. Mà tại ban đêm yên tĩnh như vậy, một bóng đen nhấp nhô mấy cái trên nóc nhà, y vọt vào một ngõ nhỏ, trèo vào một căn nhà. Người kinh thành cũng không xa lạ gì với con ngõ này. Ở ngõ Phúc An không phải quyền quý nhưng cũng không phải bách tính bình thường. Ở nơi này có danh kỹ bị quyền quý bao dưỡng; có hồng nhan tri kỷ của lãng tử phong lưu; có thiếp công tử đám quyền quý không dám mang về nhà; còn có tiểu thất được sủng ái không chịu nổi đại phòng bắt nạt chuyển khỏi chủ trạch. Tóm lại, người ở chỗ này trước không nói thân phận bản thân bọn họ là gì, nhưng người sau lưng bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều là các lão gia có quyền thế.
Mà ngõ Phúc An vì sao lại tên là ngõ Phúc An, đó là bởi vì “Triều Thiên giám” khiến người người Huệ Diệu có tật giật mình chỉ cách ngõ Phúc An một con đường. Không nói đến hộ viện võ nghệ cao cường của các gia đình, chính là chung quanh đây cũng phân bố cọc ngầm của “Triều Thiên giám”, vị kẻ trộm nào nếu không muốn sống, có thể đến đây lộ cái mặt. Nói như thế, vị “kẻ trộm” kia có thể nói là võ nghệ hơn người, to gan lớn mật.
Xẹt vào nhà có sân trồng đầy hoa cỏ, bóng đen lặng yên không một tiếng động đi qua hẻm, khiến người ta kỳ quái chính là, bất đồng với mấy hộ khác, hộ này lại không có hộ viện nào. Quen thuộc đi tới phòng ngủ của chủ nhân, người áo đen nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, xẹt vào. Chủ nhân nhà này cũng quá sơ ý, vậy mà không khóa cửa.
Người áo đen vào phòng trong, người trên giường hít thở vững vàng, đang ngủ say. Liền thấy y khẽ đi tới bên giường, gỡ khăn che trên mặt, cởi quần áo ra! Chẳng lẽ là trộm hái hoa?! Nhưng người trên giường là vị nam tử, mà phần bụng ẩn trong chăn rõ ràng lồi lên. Ở Huệ Diệu, loại tình huống này tuy không gặp nhiều nhưng cũng sẽ không làm người ta kinh ngạc — vị nam chủ nhân này có thai.
Cởi quần áo, nam tử chỉ một chiếc quần lụa sát người màu trắng buông màn, vén một góc chăn lên chui vào ổ chăn của nam chủ nhân. Nam chủ nhân ngủ ở phía trong giường, “trộm hái hoa” cực kỳ thuận tiện nằm bên cạnh hắn. Sau khi “trộm hái hoa” chui vào ổ chăn, nam chủ nhân tựa hồ bị đánh thức, hô hấp không ổn định nữa, mí mắt giật giật. “Trộm hái hoa” vội vàng xoa ấn huyệt ngủ của hắn, sau khi nam chủ nhân một lần nữa rơi vào mê man, “trộm hái hoa” khẽ sờ bụng nam chủ nhân, thở phào một cái, nhắm mắt ngủ. Đây — không giống như là trộm hái hoa nha, trái lại giống vị phu quân chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác của nam chủ nhân kia.
※
Canh ba giờ thìn, lúc trời sáng lên, Sở Mộ đã mang thai hơn sáu tháng mới từ từ tỉnh. Hai mắt khôi phục thanh minh bỗng nhiên mở to, hắn vội vã ngồi dậy, một cái gối khác có dấu vết ngủ rõ ràng, hơn nữa bên gối hắn thêm một cái hộp gấm màu đỏ. Sở Mộ kích động nhìn nhìn trong phòng, không có người, hắn cầm lấy hộp gấm mở ra, đập vào mi mắt là một cây trâm ngọc bích khắc lá trúc. Hắn hạnh phúc cười, buông hộp gấm, mặc quần áo xuống giường.
Chỉ chốc lát, một bà lão lớn tuổi bưng chậu nước đi đến, sau khi thỉnh an Sở Mộ, bà mở cửa sổ, sắp xếp đệm giường, Sở Mộ thì rửa mặt súc miệng. Bà lão nhìn thấy trên tủ trang điểm thêm một hộp gấm màu đỏ, sáng tỏ hỏi: “Đêm qua Hồng gia về?”
Khóe miệng Sở Mộ mỉm cười gật gật đầu, bà lão không có hỏi nhiều, mà chỉ nói: “Công tử dùng cơm trong phòng hay là trong sân?”
“Ở trong phòng đi, cám ơn nhiều, má Triệu.”
“Công tử chờ, ta lập tức lấy cơm sáng tới.” Má Triệu bưng chậu nước lui ra ngoài.
Nhà Sở Mộ ở tại chỗ sâu của ngõ Phúc An, sát vách lân cận cũng không có người ở. Tòa nhà không lớn, bình thường chỉ có má Triệu hầu hạ hắn và bác Triệu phụ trách làm cơm, hai người là một đôi vợ chồng, không có con cái, nơi này cũng coi như là nhà của bọn họ. Hai người ở tại sân trước, sân sau chỉ có một mình Sở Mộ ở. Sở Mộ ở ngõ Phúc An ba năm, ngày thường hắn không hay ra cửa, đầu năm hắn có thai lại càng không ra khỏi cửa. Mỗi ngày trồng hoa cỏ, đánh đàn đọc thơ vẽ tranh trong sân nhỏ của mình, an tâm chờ đợi đứa nhỏ ra đời.
Mặc dù thường thường đều là một mình hắn, nhưng Sở Mộ cũng không cô đơn, hắn sẽ tìm việc cho mình làm, huống chi hắn sắp làm cha, chuyện cần học cần làm cũng nhiều. Ba năm qua, Sở Mộ học được cắt sửa quần áo, học được nấu cơm, học được thế nào làm một người vợ hiền.
Cơm sáng bưng tới, không xa hoa nhưng cũng không đơn giản. Có cháo, có tào phớ, có bánh bao, có bánh trứng, có trái cây tươi sáng nay vừa đưa tới, còn có rau ngâm đặc chế trong cung. Mỗi một thứ cũng không nhiều, vừa vặn có thể để Sở Mộ ăn hết tất cả. Sau khi má Triệu bày xong toàn bộ cơm sáng rời đi, Sở Mộ ngồi trước tủ trang điểm, từ trong hộp gấm lấy ra cây trâm ngọc bích, vén tóc vừa chải xong lên, cắm cây trâm vào cố định.
Trong gương đồng, sắc mặt Sở Mộ hồng hào, khuôn mặt vì có thai mà trở nên đẫy đà hơn nhiều vẫn có tuấn tú khó nén, mấy sợi tóc tản mát trước người, Sở Mộ thu trâm ngọc dương chi hắn gỡ xuống chiều hôm qua vào trong hộp trang sức khảm đầy đá quý trong tủ. Trong hộp trang sức có mấy chục cây trâm ngọc đủ kiểu, giống nhau chính là trên mỗi một cây trâm ngọc đều khắc lá trúc.
※
Chậm chạp ăn cơm sáng, trong mắt Sở Mộ thủy chung lộ ra hạnh phúc, “y” về rồi. Lần này y đi hai tháng, tương tư thành họa. Mặc dù rất ít đi ra ngoài, nhưng ở đây ba năm cũng ít nhiều sẽ nghe thấy người khác nói hắn đáng thương thế nào thế nào. Ba năm qua, không có vị quyền quý nào xuất hiện trong sân của hắn, hắn thật giống như tiểu gia bị người vứt bỏ, đáng thương chờ đợi một vị đại gia thay đổi thái độ. Mà sau khi bụng hắn to lên, khó tránh khỏi sẽ có lúc mời đại phu khám, người tội nghiệp hắn cũng càng nhiều. Hắn đáng thương sao? Không. Hắn hạnh phúc hơn đại đa số người trong ngõ.
Dùng cơm sáng, tản bộ trong sân một canh giờ, sau đó đánh đàn nửa canh giờ, ăn một ít trái cây, lại tản bộ. Bụng lớn không tiện hí hoáy hoa cỏ, má Triệu sẽ giúp hắn thu xếp vườn hoa. Cơm trưa xong ngủ trưa, ngủ trưa dậy lại ăn một ít trái cây, sau đó tản bộ. Tản bộ xong là vẽ tranh nửa canh giờ, sau đó nghỉ ngơi chờ mặt trời khuất núi ăn cơm chiều. Một ngày cứ như vậy trôi qua, có điều cơm tối hôm nay phải chậm chút mới có thể ăn. Sở Mộ đương nhiên sẽ không bị đói, tắm rửa xong, hắn đã ăn một xửng bánh bao trân châu, chờ “y” về.
Trời hoàn toàn tối, má Triệu và bác Triệu đã dùng cơm tối về phòng nghỉ ngơi. Sở Mộ ngồi bên bàn vuông trong phòng nhìn ngoài cửa sổ, không có chờ lâu lắm, một bóng đen từ sân trướ đi đến. Sở Mộ vội vã đứng dậy bước nhanh khỏi phòng ngủ, vẫn chưa đi đến sân, hắn bị người áo đen tới trước ôm vào lòng, đôi môi trong nháy mắt bị chiếm đóng.
Trang Hồng Phi hôn sâu người trong lòng, sau đó ôm ngang hắn lên bước vào bên phòng. Hai tay Sở Mộ ôm cổ y, cười sâu. Đi tới chỗ ghế dựa ngồi xuống, Trang Hồng Phi mổ hôn môi Sở Mộ, cổ, còn cả ngón tay hắn, hôn đủ rồi, y sờ lên bụng Sở Mộ.
“Con vẫn khỏe?”
Sở Mộ cười gật đầu: “Đại phu nói nó lớn rất khỏe mạnh.”
Trang Hồng Phi nhìn thấy cây trâm mới trên đầu Sở Mộ, vươn tay rút xuống. Mặc dù thích tặng người này trâm, nhưng y thích nhìn phong tình khi tóc người này tản mát hơn.
Ôm người này lại hôn sâu một lát, Trang Hồng Phi sờ lên bụng hắn nhắc nhở chính mình người này có thai. “Ta đi phòng bếp lấy đồ ăn.”
“Ừ.”
Ôm Sở Mộ đến ghế mềm bên cạnh bàn buông xuống, Trang Hồng Phi cởi áo đen, thay quần áo bình thường Sở Mộ sớm đã lấy ra, đi phòng bếp lấy cơm tối của hai người. Thức ăn đều làm nóng bên lửa, chỉ chốc lát Trang Hồng Phi đã bưng toàn bộ thức ăn tới. Sở Mộ rót đầy rượu cho Trang Hồng Phi, Trang Hồng Phi thì chan canh, xới cơm cho hắn.
“Mộ, ngươi sắp sinh, ta sau này cũng không cần phải xuất kinh ban sai. Vương gia cho phép ta chuyển thành minh vệ, gần đây ngươi ra ngoài đi dạo, nhìn trúng nhà ở đâu, chờ sau khi ta chuyển thành minh vệ chúng ta liền chuyển khỏi nơi này.” Vương gia Trang Hồng Phi nói là Vanh thân vương Lam Vận Vanh — chủ nhân “Vận phường” và “Triều Thiên giám”.
Sở Mộ rất cao hứng, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nói tiếng: “Được.”
Trang Hồng Phi không phải một người nói nhiều, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt gì, Sở Mộ cũng là một người ít nói, có lúc thậm chí quá mức yên tĩnh. Nhưng bữa cơm này ăn cũng không nặng nề, rượu của Trang Hồng Phi hết, Sở Mộ sẽ rót cho y; Đồ ăn trong bát Sở Mộ hết, Trang Hồng Phi sẽ gắp đầy cho hắn. Cơm tối không ăn lâu lắm, Trang Hồng Phi dọn bàn, cùng Sở Mộ tản bộ trong sân.
Sau nửa canh giờ, hai người về phòng, Sở Mộ đi trải giường chiếu. Trang Hồng Phi thì lấy cỏ chống muỗi xông trong phòng ngoài phòng một lần, sau đó đóng cửa sổ. Cửa phòng trong mở ra, trong phòng không đến mức quá ngột ngạt, cửa sổ gian ngoài mở, màn trúc buông, ngoài cửa sổ là cỏ chống muỗi có thể đốt cả đêm, như vậy có thể bảo đảm ngủ ngon cả đêm. Bình thường việc này do má Triệu làm, sau khi Trang Hồng Phi trở về, chính là y làm.
Việc nên làm trước khi ngủ đều làm xong, Trang Hồng Phi ôm Sở Mộ lên giường, cởi áo hắn, nằm trên người hắn. “Liệu có làm con bị thương không?”
Hai tay Sở Mộ hơi run cởi nút trên vạt áo của Trang Hồng Phi ra: “Sẽ không.” Sau đó hắn liền bị đối phương hôn lên. Nụ hôn dần dần kịch liệt, Sở Mộ kích động xoa lưng Trang Hồng Phi, nhất là vết sẹo trên lưng y. Trang Hồng Phi thở dốc ồm ồm, liếm hôn bụng Sở Mộ, sau đó tách đôi chân hắn ra.
“Hồng Phi…”
Hôn lên Sở Mộ, Trang Hồng Phi đỡ dục vọng của mình chậm rãi tiến vào thân thể hắn, tương tư thành họa.
“Hồng Phi, Hồng Phi…”
“Mộ.”
“Hồng Phi…”
“Mộ.”
Dịu dàng ra vào trong cơ thể Sở Mộ, Trang Hồng Phi cẩn thận không tổn thương đến con của bọn họ. Nếu nói chuyện duy nhất Hiển thân vương làm kiếp này khiến y cảm kích nhất, chính là đưa Sở Mộ đến bên y, có điều thủ đoạn lại hơi mờ ám. Sở Mộ, người yêu y mong nhớ ngày đêm, không thể dứt bỏ.
※
Gần đây sự kiện khiến người ta nói chuyện hăng say nhất trong kinh thành chính là hôn sự của thế tử Cảnh thân vương Lưu Mặc Huyền và nam sủng của y Thu Văn Khanh. Nói sau khi Lưu Mặc Huyền lập phủ liền đón Thu Văn Khanh từng là hồng bài “Nghênh Hoan lâu” vào phủ, từ đó độc sủng một mình hắn, hơn ba năm lại không đưa kẻ khác vào. Thu Văn Khanh này chính là một người không đơn giản. Nói lúc trước Hiển thân vương Lưu Tích Tứ giận dữ vì lam nhan, từng vì hắn niêm phong “Nghênh Hoan lâu”, còn vì hắn suýt nữa chặt đứt tình huynh đệ với Lưu Mặc Huyền. Sau đó Hiển thân vương bị giáo chủ một cái Ly giáo thu phục, Thu Văn Khanh bị Lưu Tích Tứ đưa trả lại cho Lưu Mặc Huyền. Cũng không biết Thu Văn Khanh lấy bản lĩnh đâu ra, lừa được thế tử điện hạ ngoan ngoãn, không chỉ độc sủng hắn, thậm chí còn quyết định cưới hắn làm nam phi, phù chính hắn. Khiến một đám tiểu quan thanh lâu ao ước, cũng làm cho đông đảo thiếu nữ kinh thành đấm ngực giậm chân.
Mà ngày này, bách tính kinh thành rất đỗi giật mình phát hiện kiệu thế tử phủ vậy mà dừng trước một tòa nhà tại ngõ Phúc An. Người trong ngõ cũng cực kỳ kinh ngạc, nhao nhao suy đoán lão gia chưa từng xuất hiện của Sở Mộ chính là thế tử Lưu Mặc Huyền, mà hắn sở dĩ ở tại ngõ Phúc An là bởi vì “chuẩn vương phi” Thu Văn Khanh không cho, việc này liền dễ giải thích. Có người thổn thức, có người chờ xem kịch vui. Thế tử xuất hiện vào lúc này tuyệt không có chuyện gì tốt, phải biết Sở Mộ sắp sinh, bụng “chuẩn vương phi” nhưng là chưa có nửa tin tức gì.
Trong phòng của Sở Mộ, một người ngồi đối diện hắn, trên bàn đặt một tấm thiệp mời. Người tới không phải ai khác, chính là thế tử Lưu Mặc Huyền. “Sở Mộ, Văn Khanh hắn ở kinh thành ngoại trừ ba người bọn ngươi thì không có bạn bè nào nữa. Hắn hi vọng ngày thành thân ngươi có thể tới.”
Sở Mộ nhận lấy thiệp mời, mỉm cười nói: “Thế tử điện hạ tự mình đến đây đưa thiệp mời, Sở Mộ đâu có đạo lý không đi. Mấy năm nay Sở Mộ cũng được điện hạ và Văn Khanh chiếu cố nhiều. Chỉ là ta đang có mang, là kiêng kị đối với người mới, sẽ xung với hỉ của Văn Khanh.”
Lưu Mặc Huyền cười ha ha nói: “Đó là đối với tân nương tử mới có cách nói như thế, Văn Khanh là nam tử, không cần theo lễ cổ này. Ta nghe Tích Tứ nói Hồng Phi muốn đi Huấn Thị đường làm quản sự, sau này ngươi cũng không cần tránh né nữa. Việc ở Vận phường nhiều, ta bận, đợi đứa nhỏ ra đời ngươi mang đứa nhỏ đi bầu bạn với Văn Khanh, hai người các ngươi trò chuyện, hắn cũng sẽ không quá tịch mịch.”
“Tạ ơn thế tử điện hạ. Đã điện hạ và Văn Khanh không kiêng dè ta đang có mang, ta và Hồng Phi đều sẽ đi.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Lưu Mặc Huyền đứng dậy, Sở Mộ tiễn y rời đi.
Sau khi Lưu Mặc Huyền ngồi kiệu rời đi, người trong ngõ càng thêm khẳng định Sở Mộ chính là luyến sủng của thế tử, còn có lẽ là nam sủng sắp bị vứt bỏ hoàn toàn. Sở Mộ nhốt hiếu kỳ và thương tiếc của mọi người ngoài cửa, Văn Khanh rốt cuộc chờ đến ngày thành thân với thế tử điện hạ, hi vọng sang năm hắn có thể cũng giống như mình, sinh con cho người mình yêu.
Chưa có trở về phòng, Sở Mộ đang ôm bụng tản bộ trong sân, đã hơn tám tháng, hắn sờ sờ bụng, lúc vương gia cho hắn thuốc sinh con nói thuốc sinh con phần lớn đều là sinh tiểu tráng đinh, hắn hi vọng thai này của mình là một bé trai, trông giống phụ thân bé. Hắn, Văn Khanh, Tần Đan, Liễu Sưởng, cuộc đời này may mắn gặp được vương gia, không chỉ được vương gia chuộc thân, ba người bọn họ còn nhờ vương gia làm mối gặp được một nửa kia của cuộc đời này. Cuộc sống bây giờ là bọn hắn quá khứ chưa bao giờ dám nghĩ, Văn Khanh sắp gả cho điện hạ rồi, hắn chân thành chúc phúc hắn.
Chạng vạng, Trang Hồng Phi lại là vụng trộm chạy về sân nhà mình, Sở Mộ vẫn như cũ chờ y trước cửa sổ. Bưng thức ăn lên bàn, Trang Hồng Phi từ trong tay Sở Mộ nhận lấy thiệp mời.
“Điện hạ bảo ngươi ta đều đi, nói không tị huý ta có thai.”
Trang Hồng Phi thu thiệp mời lại, trên mặt hơi có vẻ khó khăn: “Mộ, ngày điện hạ thành thân Vanh vương phái ta phụ trách an toàn của thế tử phủ, chuyện ta chuyển thành minh vệ có lẽ còn phải qua một tháng nữa.”
Sở Mộ không có thất vọng, mà là cười nói: “Vương gia coi trọng ngươi, ngươi cứ đi, ngày đó một mình ta đi là được rồi.”
“Mộ.” Trang Hồng Phi kéo tay Sở Mộ qua, “Xin lỗi, luôn luôn để ngươi một mình.”
Sở Mộ cười lắc đầu, không có một tia miễn cưỡng: “Ta không phải một mình, ta có ngươi, có con. Ngươi chỉ là có việc phải bận, đó là chuyện ngươi nên làm. Ngươi vất vả như vậy, cũng là vì ta và con.”
Trang Hồng Phi nhịn không được hôn Sở Mộ một cái: “Nhà có hiền thê, chồng còn cầu gì nữa.” Y thề chờ y chuyển thành minh vệ, y nhất định phải bồi thường uất ức người này từng chịu. Tiếp tục đọc “Hồng phúc dao – Phiên ngoại 8”