Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 78 – Dân lành không làm chuyện xấu
Mục Hi đầu đất này đặt cái điện thoại di động mới ở ký túc xá, kết quả đánh mất, đau lòng muốn chết, chạy tới khóc lóc kể lể với Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên chịu không nổi chọc trán cô ấy răn: “Cậu cứ ngốc đi, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Tiền và đồ vật đắt tiền đừng để ở ký túc xá, nhất định không nghe, bây giờ khóc đi?”
Mục Hi trề môi không nói lời nào, cô cũng sắp đau lòng muốn chết, Băng Dính còn đả kích cô. Chỉ vì chuyện này Triển Tiểu Liên lại bị Mục Hi làm thịt một trận, mời cô ấy ăn gì an ủi tâm hồn nhỏ bị thương của Mục Hi.
Mấy ngày sau Mục Hi liền vui sướng hài lòng tìm đến Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên đang làm ổ trong ký túc xá xem tiểu thuyết đấy, thời tiết hơi lạnh, cô liền thích ngồi trong chăn mọc nấm, Mục Hi kiên quyết kéo Triển Tiểu Liên xuống dưới: “Băng Dính cậu xuống dưới, xuống dưới xuống dưới, trên bãi tập đang có hoạt động tặng di động đấy, chúng mình đi xem thử có thể mò được giải thưởng hay không.”
Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “Dẹp đi, cậu cũng không xem thử hai chúng mình ai có số ấy.”
Mục Hi không phục: “Nghe nói phần thưởng là di động đấy, cậu đi xuống đi.”
Triển Tiểu Liên hiểu rồi, Nhóc Ngốc đây là tâm lý không thăng bằng muốn mò được cái di động đấy, cô ấy vừa đánh mất một cái, liền muốn dựa vào vận may kiếm về. Triển Tiểu Liên bất đắc dĩ rời giường: “Cậu đợi tớ rửa cái mặt.”
Trên bãi tập người đông nghìn nghịt, nhìn tựa như khu buôn bán, đâu đâu cũng thấy khí cầu khí nóng tuyên truyền khẩu hiệu, nghe nói có nữ sinh tham gia rút thăm trúng thưởng còn được một cái di động mới, Triển Tiểu Liên lập tức hăng hái, kéo Mục Hi liền chạy về phía đó: “Nhóc Ngốc, cậu rút một cái xem thử.”
Kết quả, người ta rút một cái liền trúng thưởng, đổi thành Mục Hi với Triển Tiểu Liên chính là không có cái gì cả, hai người ủ rũ rút lui.
Cuối kỳ sắp tới, những bạn học khác trong ký túc xá học hành đi sớm về trễ, Bành Ngọc gần đây cũng không biết làm gì, tóm lại là lén lút, càng thêm chú trọng trang điểm hơn bình thường, thấy Triển Tiểu Liên hiếm có mà nâng quyển sách giáo khoa đang đọc sách, còn ngẩn người, sau đó trêu ghẹo nói: “Triển Tiểu Liên, cậu khi nào cải tà quy chính rồi?”
Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, “Tớ từ trước đến nay đều đi trên đường ngay có được không?”
Bành Ngọc rút sách trong tay Triển Tiểu Liên ra, cười nói: “Cậu dẹp đi, cả ngày ôm ngôn tình tiểu thuyết đọc làm như tớ không biết ấy? Xem cái gì vậy? Ra ngoài dạo phố với tớ đi?”
Triển Tiểu Liên mếu máo, vươn tay lấy lại sách, “Không được, bố tớ nói, học bổng sau này của tớ đều trả lại tự tớ dùng, tớ phải chuẩn bị cho tiền tiêu vặt của tớ. Cậu tự đi chơi đi.”
Bành Ngọc dường như có chút không muốn, trang điểm nửa ngày, cuối cùng vậy mà không đi ra ngoài: “Quên đi, cũng sắp thi rồi, tớ cũng đọc nước tới trôn mới nhảy đây.”
Có điều sách này thật đúng là không phải anh nói xem nghiêm túc, là có thể xem được nghiêm túc, trong tay Bành Ngọc đang cầm sách, nhưng trong lòng cũng không biết nghĩ cái gì, cuối cùng cô ấy gấp sách lại, cầm túi liền đi : “Cậu xem đi, tớ không muốn xem nữa.”
Triển Tiểu Liên tùy ý khoát tay: “Bye bye.”
Cũng từ lần này về sau, Bành Ngọc liền kéo khoảng cách với Triển Tiểu Liên, bình thường ăn cơm lấy nước gì gì đó cũng không lại gọi cô làm cùng nữa, Triển Tiểu Liên điềm nhiên như không mỗi ngày nên làm cái gì thì làm cái đó.
Phía Mục Hi có tin tốt, vui sướng hài lòng chạy tới nói với Triển Tiểu Liên di động của cô ấy tìm được rồi, là bị người ta đổi thành cái vỏ màu đen, khó coi, Triển Tiểu Liên kinh ngạc muốn chết: “Nhóc Ngốc, di động làm sao tìm được? Cũng đã hoàn toàn thay đổi cậu còn có thể nhận ra à?”
Mục Hi mặt mày hớn hở, ôm Triển Tiểu Liên nhảy nhót nói: “Băng Dính, Băng Dính cậu nói tớ may không? Di động của tớ đã mất vậy mà lại tìm được rồi! Tớ còn tưởng Lý Tấn Dương lừa tớ chứ, thì ra hắn nói có thể tìm về giúp tớ, thật đúng là tìm về rồi nha…”
Triển Tiểu Liên mắt lé nhìn Mục Hi một cái, mắt trợn trắng: “Nhóc Ngốc, cậu không phải hận chú đẹp trai nhà cậu muốn chết, tại sao lại dính dáng đến chú ấy?”
Mục Hi chu miệng không hé răng, cả buổi mới nghẹn ra một câu: “Tớ cũng không biết…”
Triển Tiểu Liên nỗ lực giơ tay lên sờ sờ đầu Mục Hi, thở dài: “Nhóc Ngốc à, lại trúng chiêu của chú đẹp trai phải không?”
Mục Hi mở to con mắt xinh đẹp đến dụ lòng người của cô ấy, vẻ mặt vô tội mờ mịt, “Đâu mà, tớ thật sự không biết, chính, chính là lại nói chuyện tử tế với hắn.”
Triển Tiểu Liên bất đắc dĩ thở dài, đi giày vào: “Không sao, tớ chỉ nói một chút thôi, di động cậu đã tìm được rồi, vậy trả bữa cơm mấy ngày hôm trước tớ an ủi cậu ấy lại cho tớ, đi thôi, mời chị đây ăn cơm đi.”
Nói xong, Triển Tiểu Liên kéo Mục Hi kiên quyết đòi đi ăn chực.
Trong lòng Triển Tiểu Liên có việc, cả người nhìn cũng âm u, vốn không hay đi lên lớp, bởi vì sắp thi, cô còn rất nhiều sách chưa xem, cho nên hiếm thấy mà đi lên lớp, trái lại dọa người trong lớp sợ hết hồn.
Loại sinh viên như Triển Tiểu Liên thật ra là loại sinh viên rất nhiều người không ưa. Thành tích tốt, các loại học bổng tự động thêm trên đầu cô, làm cái gì đều không chút để ý, thế nhưng hết lần này tới lần khác làm gì cũng có thể đoạt giải, tính cách còn không phải cái loại hình hòa nhã dễ gần đó, cho nên trong số nữ sinh trong lớp cô không có bạn bè quan hệ tốt gì, Bành Ngọc duy nhất gần gũi với cô và cũng không được nữ sinh ưa thích, có điều bây giờ Bành Ngọc cũng kéo khoảng cách với cô rồi.
Thời tiết dần dần lạnh hơn, mắt thấy sẽ sắp đến kiểm tra cuối kỳ, Triển Tiểu Liên sau đó nghe giảng một tuần, còn đọc sách hai ngày, trong lúc đó Yến Hồi có gửi tin nhắn, Triển Tiểu Liên trực tiếp mắng: Bà đây phải chuẩn bị thi, tên chết tiệt cách xa một chút. Cũng không biết nguyên nhân gì, tin nhắn sau khi gửi đi Yến Hồi thật đúng là yên tĩnh, không gọi điện thoại cũng không gửi tin nhắn, cuối cùng để Triển Tiểu Liên có thể an an ổn ổn ôn tập.
Lúc cách cuộc thi còn có hai ngày, Triển Anh đến đại học Bãi Yến tìm Triển Tiểu Liên, mùa đông quấn kín, Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa không nhận ra, cũng không đi xa, ngồi ngay tại quán cơm nhỏ cách đại học Bãi Yến không xa lắm, trên mặt Triển Tiểu Liên không có biểu cảm gì, Triển Anh không nói ngay, mà trước tiên là nói một vài chuyện phiếm.
Triển Anh gọi đồ ăn, Triển Tiểu Liên bưng cái cốc nóng uống nước, thản nhiên nói câu: “Bác, chuyện trước kia thì đừng oán nữa, dù sao đều đã qua. Vả lại, cháu chỉ là người dưới, không biết nên bình phán chuyện trước kia như thế nào. Đương nhiên, về chuyện bố cháu, cháu chắc chắn giống như bố cháu, nên cảm ơn bác. Cuộc sống bây giờ của bác người khác cầu cũng cầu không được, bác, đừng so đo với người nhà bà nội, không đáng.”
Vẻ mặt Triển Anh hơi ngượng ngùng, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, xoa xoa huyệt thái dương, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Ôi, cháu xem bác, tuổi lớn chính là thích lải nhải, được rồi được rồi, cháu coi như là bác tụng kinh, bác ấy à, cũng không nói nữa.”
Triển Tiểu Liên cười cười với Triển Anh, “Không sao, cháu là sợ bác vẫn đắm chìm trong quá khứ không ra được, như vậy không tốt, nhìn hiện tại mới là tốt nhất. Bố cháu nói với cháu, đừng vẫn nói mình trước đây thế nào thế nào, trước đây có thế nào cũng không bằng hiện thực bây giờ, bác bảo có đúng không?”
Triển Anh muốn cười một cái với Triển Tiểu Liên, kết quả phát hiện chính mình cười không nổi, ả nhìn nhìn sắc mặt Triển Tiểu Liên, lại không có chỗ nào không đúng, nhưng lời Triển Tiểu Liên nói, khiến ả luôn có chút cảm giác câu nói có hàm ý khác. Còn đang sững sờ, Triển Tiểu Liên đột nhiên lại nói: “Đúng rồi bác, phía bác trai đều sắp xếp xong rồi cứ? Công trình kia sắp tới cũng hẳn xong rồi phải không?”
Triển Anh gật đầu: “Sắp rồi, nghe nói đã bắt đầu kết thúc công việc, người phe bác trai cháu nhìn rất sát, xem thời gian và sắp xếp hiện tại, dự đoán khoảng bốn năm ngày sau.”
Triển Tiểu Liên chống má tính: “Bốn năm ngày sau cháu vừa lúc thi xong, bố cháu nhất định sẽ mang cháu về nhà. Bác, bác nhớ gọi điện thoại nói một tiếng với bố cháu, cứ nói muốn cho cháu đi Thanh Thành chơi mấy ngày.”
Triển Anh gật đầu đồng ý, đột nhiên lại nghe giọng Triển Tiểu Liên buồn bã nói: “Ôi, cháu đây là làm chuyện xấu phải không? Việc này nếu để bố cháu biết, ông có muốn đánh chết cháu hay không? Bố cháu phỏng chừng sẽ hận chết cháu…”
Triển Anh nghe vậy, đột nhiên không dám nhìn ánh mắt Triển Tiểu Liên. Cô bé trước mắt là con gái của em trai ả, con gái duy nhất, đứa con gái thương yêu nhất, ả biết rõ con của em trai bị một tên cầm thú cặn bã chiếm đoạt, chẳng những thờ ơ, thậm chí còn lợi dụng thêm nữa, Triển Anh không dám nghĩ, nếu Triển Vệ biết ả hại thảm đứa con gái duy nhất của ông, sẽ có tâm trạng gì, ông còn có thể mang theo tâm tình áy náy và cảm kích đối xử với mình sao?
Mà cô bé này thì sao? Triển Anh lặng lẽ nhìn Triển Tiểu Liên, phát hiện cô một tay chống má yên tĩnh nhìn quầy thu ngân, không nói cái gì, Triển Anh biết cô bé này rất thông minh, nhưng có thông minh cũng chẳng qua là một đứa trẻ mười bảy tuổi, cô một lòng một dạ mong muốn chính mình có thể thay bố cô cảm ơn bác cô, nếu đến lúc đó tình huống có bất trắc, không thể bảo vệ cô, cô phát hiện mình chẳng qua là một con cờ của bác, kẻ phản bội rơi vào trong tay Yến Hồi, kết cục của cô sẽ ra sao? Tâm tình cô lại sẽ như thế nào?
Triển Anh biết chữ không nhiều lắm, nhưng nhiều năm lăn lộn như vậy cho ả bất cứ lúc nào cũng biết để đường lui cho mình, hai loại kết quả Triển Tiểu Liên có thể nghĩ đến, Triển Anh khi điều tra Triển Tiểu Liên đã nghĩ tới, chuyện trên đời không có tuyệt đối như vậy, do dự thiếu quyết đoán của phụ nữ cũng khiến Triển Anh nghĩ sâu hơn Giang Triết Hải, Giang Triết Hải nói chỉ cần Yến Hồi trúng bẫy sẽ không sơ hở tý nào, Triển Anh mặc dù không dám nói rõ, nhưng chính ả lại không thể không để đường lui cho mình, Giang Triết Hải vì sao dám đọ với Yến Hồi? Ngoại trừ bản thân gã có chút sức lực, còn có nguyên nhân quan trọng chính là tính cách của Giang Triết Hải quyết định.
Giang Triết Hải lúc còn trẻ quả thực là một nhân vật tại Thanh Thành, danh tiếng ngay lúc đó tuy nói không lay động Thanh Thành giống như khi Yến Hồi ra đời, nhưng cũng đạt đến mức độ khiến người ta chú ý, tài lực thế lực từng một lần lên đến đỉnh. Chẳng qua là quy luật cực thịnh tất ngược cũng rơi vào đầu Giang Triết Hải, tiền tài quyền thế càng lớn lòng người càng tham, đầu tư số tiền lớn liên tiếp thất bại, mà tranh giành nội bộ càng ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn thoát khỏi kiểm soát của Giang Triết Hải, bang phái số một từng hưởng thụ thế lực ngầm trong một năm ngắn ngủi tan tành lòng người tứ tán, uy phong không ai bì nổi xưa kia cũng theo sự phân tán của tiền tài thế lực mà tan biến. Giang Triết Hải mang theo một số anh em trung thành với gã bị các bang phái lớn mới trỗi dậy chèn ra giáp ranh Thanh Thành.
Trong các nhân vật lịch sử Giang Triết Hải thích nhất Việt vương Câu Tiễn và Tây Sở Bá vương Hạng Vũ, gã tán đồng tính nhẫn nại ẩn nhẫn không không phát của Câu Tiễn, kính phục dũng khí đập nồi dìm thuyền của Hạng Vũ, cho nên, gã không giống người khác bị Yến Hồi chèn ép, lén lút mang theo gia quyến xa xứ chạy trốn ra nước ngoài, mà là an an ổn ổn làm dân lành Thanh Thành kiếm ăn, khiến Yến Hồi cho rằng gã hài lòng với hiện trạng dáng vẻ tuyệt đối sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho hắn sống dưới mí mắt Yến Hồi, lại mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền của Hạng Vũ chờ cơ hội phản công.
Đương nhiên, Giang Triết Hải cũng có nhẫn tâm mà kẻ bề trên không thể thiếu, gã hết sức lợi dụng con của mình để uy hiếp người đàn bà của mình hoàn thành chí lớn khôi phục của gã. Triển Anh vốn là quân cờ bị gã vứt bỏ, nay, lại thành trong một con cờ quan trọng nhất trong tay gã.
Quyết tâm bảo vệ của phụ nữ đối với con cái lớn hơn xa đàn ông, đàn ông có thể vứt bỏ vợ con, tỷ như Giang Triết Hải, gã sai người của chính gã theo dõi con mình, khiến bọn chúng nảy sinh ảo giác có người bám theo ám sát tạo thành sợ hãi trong lòng, dưới sự sợ hãi khóc lóc kể lể với bố mẹ tình hình tại nước ngoài. Mà phần lớn phụ nữ, thì thà bỏ qua bản thân cũng muốn bảo toàn con cái, Triển Anh chính là người phụ nữ như vậy, điện thoại của con cái khiến Triển Anh cả đêm ngủ không được, Giang Triết Hải ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, lại nói tình hình của con hết sức hung hiểm, Triển Anh dĩ nhiên là sẽ sa vào cách suy nghĩ không đếm xỉa mọi thứ bảo vệ con cái, cho nên, ả mạo hiểm tự mình đi giết Yến Hồi, vì thế Giang Triết Hải rất thành thạo bắt thóp của Triển Anh.
Tay Triển Anh đặt dưới bàn nắm nắm, sau đó chậm rãi buông, vươn tay gắp một đũa đặt vào trong bát Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, dùng bữa, bác cũng không biết cháu thích ăn cái gì, không thích nói với bác là được.”
Triển Tiểu Liên ngẩng đầu cười cười với Triển Anh, “Bác, để cháu tự nhiên, bác ăn đi.”
Kết quả cuối cùng là, Triển Anh chưa ăn miếng nào, Triển Tiểu Liên ăn no căng. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 78”