Thần phục – Chương 78

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 78 – Dân lành không làm chuyện xấu

Mục Hi đầu đất này đặt cái điện thoại di động mới ở ký túc xá, kết quả đánh mất, đau lòng muốn chết, chạy tới khóc lóc kể lể với Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên chịu không nổi chọc trán cô ấy răn: “Cậu cứ ngốc đi, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Tiền và đồ vật đắt tiền đừng để ở ký túc xá, nhất định không nghe, bây giờ khóc đi?”

Mục Hi trề môi không nói lời nào, cô cũng sắp đau lòng muốn chết, Băng Dính còn đả kích cô. Chỉ vì chuyện này Triển Tiểu Liên lại bị Mục Hi làm thịt một trận, mời cô ấy ăn gì an ủi tâm hồn nhỏ bị thương của Mục Hi.

Mấy ngày sau Mục Hi liền vui sướng hài lòng tìm đến Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên đang làm ổ trong ký túc xá xem tiểu thuyết đấy, thời tiết hơi lạnh, cô liền thích ngồi trong chăn mọc nấm, Mục Hi kiên quyết kéo Triển Tiểu Liên xuống dưới: “Băng Dính cậu xuống dưới, xuống dưới xuống dưới, trên bãi tập đang có hoạt động tặng di động đấy, chúng mình đi xem thử có thể mò được giải thưởng hay không.”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “Dẹp đi, cậu cũng không xem thử hai chúng mình ai có số ấy.”

Mục Hi không phục: “Nghe nói phần thưởng là di động đấy, cậu đi xuống đi.”

Triển Tiểu Liên hiểu rồi, Nhóc Ngốc đây là tâm lý không thăng bằng muốn mò được cái di động đấy, cô ấy vừa đánh mất một cái, liền muốn dựa vào vận may kiếm về. Triển Tiểu Liên bất đắc dĩ rời giường: “Cậu đợi tớ rửa cái mặt.”

Trên bãi tập người đông nghìn nghịt, nhìn tựa như khu buôn bán, đâu đâu cũng thấy khí cầu khí nóng tuyên truyền khẩu hiệu, nghe nói có nữ sinh tham gia rút thăm trúng thưởng còn được một cái di động mới, Triển Tiểu Liên lập tức hăng hái, kéo Mục Hi liền chạy về phía đó: “Nhóc Ngốc, cậu rút một cái xem thử.”

Kết quả, người ta rút một cái liền trúng thưởng, đổi thành Mục Hi với Triển Tiểu Liên chính là không có cái gì cả, hai người ủ rũ rút lui.

Cuối kỳ sắp tới, những bạn học khác trong ký túc xá học hành đi sớm về trễ, Bành Ngọc gần đây cũng không biết làm gì, tóm lại là lén lút, càng thêm chú trọng trang điểm hơn bình thường, thấy Triển Tiểu Liên hiếm có mà nâng quyển sách giáo khoa đang đọc sách, còn ngẩn người, sau đó trêu ghẹo nói: “Triển Tiểu Liên, cậu khi nào cải tà quy chính rồi?”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, “Tớ từ trước đến nay đều đi trên đường ngay có được không?”

Bành Ngọc rút sách trong tay Triển Tiểu Liên ra, cười nói: “Cậu dẹp đi, cả ngày ôm ngôn tình tiểu thuyết đọc làm như tớ không biết ấy? Xem cái gì vậy? Ra ngoài dạo phố với tớ đi?”

Triển Tiểu Liên mếu máo, vươn tay lấy lại sách, “Không được, bố tớ nói, học bổng sau này của tớ đều trả lại tự tớ dùng, tớ phải chuẩn bị cho tiền tiêu vặt của tớ. Cậu tự đi chơi đi.”

Bành Ngọc dường như có chút không muốn, trang điểm nửa ngày, cuối cùng vậy mà không đi ra ngoài: “Quên đi, cũng sắp thi rồi, tớ cũng đọc nước tới trôn mới nhảy đây.”

Có điều sách này thật đúng là không phải anh nói xem nghiêm túc, là có thể xem được nghiêm túc, trong tay Bành Ngọc đang cầm sách, nhưng trong lòng cũng không biết nghĩ cái gì, cuối cùng cô ấy gấp sách lại, cầm túi liền đi : “Cậu xem đi, tớ không muốn xem nữa.”

Triển Tiểu Liên tùy ý khoát tay: “Bye bye.”

Cũng từ lần này về sau, Bành Ngọc liền kéo khoảng cách với Triển Tiểu Liên, bình thường ăn cơm lấy nước gì gì đó cũng không lại gọi cô làm cùng nữa, Triển Tiểu Liên điềm nhiên như không mỗi ngày nên làm cái gì thì làm cái đó.

Phía Mục Hi có tin tốt, vui sướng hài lòng chạy tới nói với Triển Tiểu Liên di động của cô ấy tìm được rồi, là bị người ta đổi thành cái vỏ màu đen, khó coi, Triển Tiểu Liên kinh ngạc muốn chết: “Nhóc Ngốc, di động làm sao tìm được? Cũng đã hoàn toàn thay đổi cậu còn có thể nhận ra à?”

Mục Hi mặt mày hớn hở, ôm Triển Tiểu Liên nhảy nhót nói: “Băng Dính, Băng Dính cậu nói tớ may không? Di động của tớ đã mất vậy mà lại tìm được rồi! Tớ còn tưởng Lý Tấn Dương lừa tớ chứ, thì ra hắn nói có thể tìm về giúp tớ, thật đúng là tìm về rồi nha…”

Triển Tiểu Liên mắt lé nhìn Mục Hi một cái, mắt trợn trắng: “Nhóc Ngốc, cậu không phải hận chú đẹp trai nhà cậu muốn chết, tại sao lại dính dáng đến chú ấy?”

Mục Hi chu miệng không hé răng, cả buổi mới nghẹn ra một câu: “Tớ cũng không biết…”

Triển Tiểu Liên nỗ lực giơ tay lên sờ sờ đầu Mục Hi, thở dài: “Nhóc Ngốc à, lại trúng chiêu của chú đẹp trai phải không?”

Mục Hi mở to con mắt xinh đẹp đến dụ lòng người của cô ấy, vẻ mặt vô tội mờ mịt, “Đâu mà, tớ thật sự không biết, chính, chính là lại nói chuyện tử tế với hắn.”

Triển Tiểu Liên bất đắc dĩ thở dài, đi giày vào: “Không sao, tớ chỉ nói một chút thôi, di động cậu đã tìm được rồi, vậy trả bữa cơm mấy ngày hôm trước tớ an ủi cậu ấy lại cho tớ, đi thôi, mời chị đây ăn cơm đi.”

Nói xong, Triển Tiểu Liên kéo Mục Hi kiên quyết đòi đi ăn chực.

Trong lòng Triển Tiểu Liên có việc, cả người nhìn cũng âm u, vốn không hay đi lên lớp, bởi vì sắp thi, cô còn rất nhiều sách chưa xem, cho nên hiếm thấy mà đi lên lớp, trái lại dọa người trong lớp sợ hết hồn.

Loại sinh viên như Triển Tiểu Liên thật ra là loại sinh viên rất nhiều người không ưa. Thành tích tốt, các loại học bổng tự động thêm trên đầu cô, làm cái gì đều không chút để ý, thế nhưng hết lần này tới lần khác làm gì cũng có thể đoạt giải, tính cách còn không phải cái loại hình hòa nhã dễ gần đó, cho nên trong số nữ sinh trong lớp cô không có bạn bè quan hệ tốt gì, Bành Ngọc duy nhất gần gũi với cô và cũng không được nữ sinh ưa thích, có điều bây giờ Bành Ngọc cũng kéo khoảng cách với cô rồi.

Thời tiết dần dần lạnh hơn, mắt thấy sẽ sắp đến kiểm tra cuối kỳ, Triển Tiểu Liên sau đó nghe giảng một tuần, còn đọc sách hai ngày, trong lúc đó Yến Hồi có gửi tin nhắn, Triển Tiểu Liên trực tiếp mắng: Bà đây phải chuẩn bị thi, tên chết tiệt cách xa một chút. Cũng không biết nguyên nhân gì, tin nhắn sau khi gửi đi Yến Hồi thật đúng là yên tĩnh, không gọi điện thoại cũng không gửi tin nhắn, cuối cùng để Triển Tiểu Liên có thể an an ổn ổn ôn tập.

Lúc cách cuộc thi còn có hai ngày, Triển Anh đến đại học Bãi Yến tìm Triển Tiểu Liên, mùa đông quấn kín, Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa không nhận ra, cũng không đi xa, ngồi ngay tại quán cơm nhỏ cách đại học Bãi Yến không xa lắm, trên mặt Triển Tiểu Liên không có biểu cảm gì, Triển Anh không nói ngay, mà trước tiên là nói một vài chuyện phiếm.

Triển Anh gọi đồ ăn, Triển Tiểu Liên bưng cái cốc nóng uống nước, thản nhiên nói câu: “Bác, chuyện trước kia thì đừng oán nữa, dù sao đều đã qua. Vả lại, cháu chỉ là người dưới, không biết nên bình phán chuyện trước kia như thế nào. Đương nhiên, về chuyện bố cháu, cháu chắc chắn giống như bố cháu, nên cảm ơn bác. Cuộc sống bây giờ của bác người khác cầu cũng cầu không được, bác, đừng so đo với người nhà bà nội, không đáng.”

Vẻ mặt Triển Anh hơi ngượng ngùng, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, xoa xoa huyệt thái dương, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Ôi, cháu xem bác, tuổi lớn chính là thích lải nhải, được rồi được rồi, cháu coi như là bác tụng kinh, bác ấy à, cũng không nói nữa.”

Triển Tiểu Liên cười cười với Triển Anh, “Không sao, cháu là sợ bác vẫn đắm chìm trong quá khứ không ra được, như vậy không tốt, nhìn hiện tại mới là tốt nhất. Bố cháu nói với cháu, đừng vẫn nói mình trước đây thế nào thế nào, trước đây có thế nào cũng không bằng hiện thực bây giờ, bác bảo có đúng không?”

Triển Anh muốn cười một cái với Triển Tiểu Liên, kết quả phát hiện chính mình cười không nổi, ả nhìn nhìn sắc mặt Triển Tiểu Liên, lại không có chỗ nào không đúng, nhưng lời Triển Tiểu Liên nói, khiến ả luôn có chút cảm giác câu nói có hàm ý khác. Còn đang sững sờ, Triển Tiểu Liên đột nhiên lại nói: “Đúng rồi bác, phía bác trai đều sắp xếp xong rồi cứ? Công trình kia sắp tới cũng hẳn xong rồi phải không?”

Triển Anh gật đầu: “Sắp rồi, nghe nói đã bắt đầu kết thúc công việc, người phe bác trai cháu nhìn rất sát, xem thời gian và sắp xếp hiện tại, dự đoán khoảng bốn năm ngày sau.”

Triển Tiểu Liên chống má tính: “Bốn năm ngày sau cháu vừa lúc thi xong, bố cháu nhất định sẽ mang cháu về nhà. Bác, bác nhớ gọi điện thoại nói một tiếng với bố cháu, cứ nói muốn cho cháu đi Thanh Thành chơi mấy ngày.”

Triển Anh gật đầu đồng ý, đột nhiên lại nghe giọng Triển Tiểu Liên buồn bã nói: “Ôi, cháu đây là làm chuyện xấu phải không? Việc này nếu để bố cháu biết, ông có muốn đánh chết cháu hay không? Bố cháu phỏng chừng sẽ hận chết cháu…”

Triển Anh nghe vậy, đột nhiên không dám nhìn ánh mắt Triển Tiểu Liên. Cô bé trước mắt là con gái của em trai ả, con gái duy nhất, đứa con gái thương yêu nhất, ả biết rõ con của em trai bị một tên cầm thú cặn bã chiếm đoạt, chẳng những thờ ơ, thậm chí còn lợi dụng thêm nữa, Triển Anh không dám nghĩ, nếu Triển Vệ biết ả hại thảm đứa con gái duy nhất của ông, sẽ có tâm trạng gì, ông còn có thể mang theo tâm tình áy náy và cảm kích đối xử với mình sao?

Mà cô bé này thì sao? Triển Anh lặng lẽ nhìn Triển Tiểu Liên, phát hiện cô một tay chống má yên tĩnh nhìn quầy thu ngân, không nói cái gì, Triển Anh biết cô bé này rất thông minh, nhưng có thông minh cũng chẳng qua là một đứa trẻ mười bảy tuổi, cô một lòng một dạ mong muốn chính mình có thể thay bố cô cảm ơn bác cô, nếu đến lúc đó tình huống có bất trắc, không thể bảo vệ cô, cô phát hiện mình chẳng qua là một con cờ của bác, kẻ phản bội rơi vào trong tay Yến Hồi, kết cục của cô sẽ ra sao? Tâm tình cô lại sẽ như thế nào?

Triển Anh biết chữ không nhiều lắm, nhưng nhiều năm lăn lộn như vậy cho ả bất cứ lúc nào cũng biết để đường lui cho mình, hai loại kết quả Triển Tiểu Liên có thể nghĩ đến, Triển Anh khi điều tra Triển Tiểu Liên đã nghĩ tới, chuyện trên đời không có tuyệt đối như vậy, do dự thiếu quyết đoán của phụ nữ cũng khiến Triển Anh nghĩ sâu hơn Giang Triết Hải, Giang Triết Hải nói chỉ cần Yến Hồi trúng bẫy sẽ không sơ hở tý nào, Triển Anh mặc dù không dám nói rõ, nhưng chính ả lại không thể không để đường lui cho mình, Giang Triết Hải vì sao dám đọ với Yến Hồi? Ngoại trừ bản thân gã có chút sức lực, còn có nguyên nhân quan trọng chính là tính cách của Giang Triết Hải quyết định.

Giang Triết Hải lúc còn trẻ quả thực là một nhân vật tại Thanh Thành, danh tiếng ngay lúc đó tuy nói không lay động Thanh Thành giống như khi Yến Hồi ra đời, nhưng cũng đạt đến mức độ khiến người ta chú ý, tài lực thế lực từng một lần lên đến đỉnh. Chẳng qua là quy luật cực thịnh tất ngược cũng rơi vào đầu Giang Triết Hải, tiền tài quyền thế càng lớn lòng người càng tham, đầu tư số tiền lớn liên tiếp thất bại, mà tranh giành nội bộ càng ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn thoát khỏi kiểm soát của Giang Triết Hải, bang phái số một từng hưởng thụ thế lực ngầm trong một năm ngắn ngủi tan tành lòng người tứ tán, uy phong không ai bì nổi xưa kia cũng theo sự phân tán của tiền tài thế lực mà tan biến. Giang Triết Hải mang theo một số anh em trung thành với gã bị các bang phái lớn mới trỗi dậy chèn ra giáp ranh Thanh Thành.

Trong các nhân vật lịch sử Giang Triết Hải thích nhất Việt vương Câu Tiễn và Tây Sở Bá vương Hạng Vũ, gã tán đồng tính nhẫn nại ẩn nhẫn không không phát của Câu Tiễn, kính phục dũng khí đập nồi dìm thuyền của Hạng Vũ, cho nên, gã không giống người khác bị Yến Hồi chèn ép, lén lút mang theo gia quyến xa xứ chạy trốn ra nước ngoài, mà là an an ổn ổn làm dân lành Thanh Thành kiếm ăn, khiến Yến Hồi cho rằng gã hài lòng với hiện trạng dáng vẻ tuyệt đối sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho hắn sống dưới mí mắt Yến Hồi, lại mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền của Hạng Vũ chờ cơ hội phản công.

Đương nhiên, Giang Triết Hải cũng có nhẫn tâm mà kẻ bề trên không thể thiếu, gã hết sức lợi dụng con của mình để uy hiếp người đàn bà của mình hoàn thành chí lớn khôi phục của gã. Triển Anh vốn là quân cờ bị gã vứt bỏ, nay, lại thành trong một con cờ quan trọng nhất trong tay gã.

Quyết tâm bảo vệ của phụ nữ đối với con cái lớn hơn xa đàn ông, đàn ông có thể vứt bỏ vợ con, tỷ như Giang Triết Hải, gã sai người của chính gã theo dõi con mình, khiến bọn chúng nảy sinh ảo giác có người bám theo ám sát tạo thành sợ hãi trong lòng, dưới sự sợ hãi khóc lóc kể lể với bố mẹ tình hình tại nước ngoài. Mà phần lớn phụ nữ, thì thà bỏ qua bản thân cũng muốn bảo toàn con cái, Triển Anh chính là người phụ nữ như vậy, điện thoại của con cái khiến Triển Anh cả đêm ngủ không được, Giang Triết Hải ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, lại nói tình hình của con hết sức hung hiểm, Triển Anh dĩ nhiên là sẽ sa vào cách suy nghĩ không đếm xỉa mọi thứ bảo vệ con cái, cho nên, ả mạo hiểm tự mình đi giết Yến Hồi, vì thế Giang Triết Hải rất thành thạo bắt thóp của Triển Anh.

Tay Triển Anh đặt dưới bàn nắm nắm, sau đó chậm rãi buông, vươn tay gắp một đũa đặt vào trong bát Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, dùng bữa, bác cũng không biết cháu thích ăn cái gì, không thích nói với bác là được.”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu cười cười với Triển Anh, “Bác, để cháu tự nhiên, bác ăn đi.”

Kết quả cuối cùng là, Triển Anh chưa ăn miếng nào, Triển Tiểu Liên ăn no căng. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 78”

Thần phục – Chương 77

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 77 – Vợ chồng chưa cưới

Trên đường về trường học, bố Triển Tiểu Liên vừa lái xe vừa hỏi cô: “Tiểu Liên, chúng ta đổi cái trường học đại học đi, bố tìm quan hệ tại Tương Giang cho con, bên kia có bạn của bố, con có thể trực tiếp ở nhà bọn họ, như vậy, không có chuyện gì cả.”

Triển Tiểu Liên nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu cảm gì, trực tiếp đáp một câu: “Không đi.”

Bố Triển Tiểu Liên sửng sốt, “Đi Tương Giang còn có thể trải việc đời, cũng có lợi đối với chuyên ngành của con bây giờ, nơi đó kinh tế phát đạt, người nước ngoài cũng nhiều, cái gì cũng tiện, vì sao không muốn đi? Hơn nữa, đi nơi đó con cũng có thể kết bạn với rất nhiều người mới, bởi vì có nhiều hạn chế, rất nhiều người muốn đi cũng đi không được. Đây là bố có quan hệ…”

Bố Triển Tiểu Liên còn chưa nói xong, cô lại lặp lại hai chữ: “Không đi.” Dừng một chút, cô còn nói: “Con còn có việc chưa làm xong, đâu cũng không muốn đi.”

“Con có chuyện gì chưa làm xong? Nói với bố, bố xem có thể giúp đỡ hay không.” Bố Triển Tiểu Liên thử thăm dò hỏi: “Tiểu Liên, con có phải tiếc anh Đầu Gỗ của con hay không?”

Triển Tiểu Liên lắc đầu: “Không liên quan tới anh Đầu Gỗ, là việc của chính con, bố đừng quản, con không tính chuyển trường.”

Bố Triển Tiểu Liên không nhiều lời, phía Tương Giang còn chưa trả lời, ông cũng đang chờ tin tức, chờ sau khi bên kia xác định lại nói cho Tiểu Liên chuyện chuyển trường.

Triển Tiểu Liên về ký túc xá liền ngồi bên giường ngẩn người, cả đầu cô đều là lời bác sĩ, cái chân đó của anh Đầu Gỗ, sau này dù cho có thể bước đi giống như người bình thường, cũng không giống như người khác, không thể chạy không thể nhảy, làm gì cũng phải cẩn thận, nếu lại có một lần va chạm như vậy, chỉ sợ cũng phải cắt cụt. Triển Tiểu Liên cố sức nắm tóc mình một cái, cầm lấy di động gọi điện thoại cho Triển Anh: “Bác? Là cháu Tiểu Liên.”

Triển Anh không bất ngờ Triển Tiểu Liên gọi điện thoại cho ả chút nào, “Tiểu Liên, nghĩ thế nào gọi điện thoại cho bác? Có chuyện gì sao?”

Triển Tiểu Liên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bác, bác có phải có thù oán với Yến Hồi hay không? Cho nên muốn đẩy Yến Hồi vào chỗ chết?”

Trong lòng Triển Anh nhảy dựng, tay cầm điện thoại không tự chủ được run lên một chút, sau đó ả cố nén cười, âm thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tiểu Liên, xem cháu nói cái gì? Bác với Yến Hồi có thể có thù gì? Loại người như Yến Hồi làm sao là bác có thể đắc tội được?”

“Ừm,” Triển Tiểu Liên đáp tiếng, trực tiếp kết luận: “Cháu hiểu rồi, thì chính là bác trai có thù oán với Yến Hồi, dù sao cùng ngành là kẻ thù, bác, các bác đã muốn làm Yến Hồi chết, cháu cũng có thù oán với hắn, vậy chúng ta liên kết đi, cháu chỉ có một mình, cho nên những thứ khác phải xem phía bác trai.”

Triển Anh muốn giải thích phản bác, Triển Tiểu Liên căn bản không cho cơ hội: “Bác, không cần quanh co với cháu, chúng ta ai cũng đạt được thứ mình cần. Bác trai có lẽ có chút thế lực tại Thanh Thành, nhưng các bác căn bản không đến được bên cạnh Yến Hồi, hắn đến đâu bên cạnh đều mang theo rất nhiều bảo tiêu, hơn nữa, bản thân hắn là cao thủ, người bình thường căn bản không đối phó được hắn. Bác, bác có thể nói cho cháu bác trai có thể nắm chắc bao nhiêu hay không? Nếu thất bại, không đơn giản là cháu, chỉ sợ cuộc sống sau này của bác cũng không dễ chịu, cho nên, cũng không cần giấu đông giấu tây với cháu, nói thẳng đi.”

Triển Anh mím mím môi, nửa ngày mới nói: “Yến Hồi mới khai phá một dãy biệt thự tên là Họa Phảng Trì tại Thanh Thành, hắn yêu cầu là cuối năm hoàn công, cho nên công trường vì có thể mau chóng hoàn thành, đang không e dè tuyển người để đẩy nhanh tiến độ, Họa Phảng Trì cách nội thành vô cùng xa, lái xe cũng cần nửa tiếng đồng hồ, nơi trong phạm vi thế lực của Yến Hồi cho tới nay cách tổng bộ ‘Dạ cung’ của hắn xa nhất, cũng chính là nói lúc ở nơi đó, lực lượng của Yến Hồi yếu nhất. Nếu cháu có thể dụ Yến Hồi tới nơi đó, bọn bác sẽ có cách.”

Bút của Triển Tiểu Liên viết trên giấy ba chữ “Họa Phảng Trì”, khoanh tròn, “Yến Hồi sao có thể vô duyên vô cớ tới đó? Cháu cũng không có cớ dụ hắn qua.”

“Họa Phảng Trì chia ba đợt, Yến Hồi yêu cầu hoàn công là đợt một, sau khi đợt một kết thúc hắn sẽ đi tham gia lễ mừng, loại lễ mừng này không lớn không nhỏ, hắn cũng sẽ đi qua tăng độ nổi bật, làm ra vẻ là được, đây là lệ thường của tất cả công trình của Yến Hồi, rất nhiều người có máu mặt của Thanh Thành đều đi qua mua nhà là hướng về hắn, cho rằng đó là được sự che chở của Yến Hồi, lần này công trình ấy Yến Hồi đầu tư mấy chục triệu, hắn hết sức coi trọng, cho nên chắc chắn sẽ đi, thời gian khoảng cuối tháng sau, cháu hẳn là cũng được nghỉ đông, đây là cơ hội cuối cùng của năm nay, bỏ lỡ sẽ chờ sang năm.” Triển Anh nói từng câu từng chữ: “Công nhân của đội công trình kia có một nửa người là người của bác trai cháu sắp xếp vào, nếu Yến Hồi vào cái công trường đó, số người hắn mang theo qua tuyệt đối sẽ không cao hơn công nhân của công trường, mà người vừa rồi tuyển toàn bộ là người của bác trai cháu. Tiểu Liên, bác nói vậy cháu hiểu chưa?”

“Cháu hiểu,” Triển Tiểu Liên gật gật đầu, “Tạm thời cứ như vậy, cụ thể cháu sẽ lại liên hệ với bác.”

Triển Anh lập tức nói: “Như vậy đi, bác mấy ngày nay có lúc đi Bãi Yến một chuyến, chúng ta gặp mặt nói chuyện, bác sẽ tỉ mỉ nói tình huống cụ thể với cháu.”

Cúp điện thoại, Triển Anh hơi suy nghĩ một chút, lập tức lại gọi điện thoại cho Giang Triết Hải, điện thoại bên kia vang lên rất lâu mới có người tiếp, giọng Giang Triết Hải hơi lơ mơ “a lô” một tiếng, “Anh Đào, chuyện gì?”

Triển Anh nghe thấy trong điện thoại của Giang Triết Hải có tiếng sột sột soạt soạt, vừa nghe là biết gã khẳng định là ở chỗ tình nhân nhỏ của gã, nén cơn giận nói: “Tiểu Liên vừa mới liên hệ với tôi, nói con bé đồng ý liên kết với chúng ta, có điều còn cần nói chuyện, tôi tính đi Bãi Yến một chuyến, ông muốn đi cùng không?”

Giang Triết Hải vươn tay đẩy thân thể người phụ nữ trẻ tuổi trong lòng ra, ý bảo cô ta mặc quần áo cho mình, sau đó vừa phối hợp động tác của người phụ nữ kia mặc quần áo vừa nói: “Tôi bây giờ trở về, chúng ta bàn lại, tôi lúc này đi Bãi Yến chắc chắn không thích hợp, Yến Hồi đã nhận thấy được có người nhìn chòng chọc hắn, cho nên vô cùng cẩn thận. Tôi bây giờ ngoài sáng còn không có gì với hắn, một khi tôi rời khỏi Thanh Thành hắn nhất định sẽ tra được tôi đi tìm cháu gái bà, như vậy chúng ta cũng chẳng còn kế hoạch nào.”

Triển Anh tức giận nói câu: “Bảo hồ ly tinh bên cạnh ông thở nhỏ tiếng chút, tôi nghe phiền, ông mau mau trở về hẵng nói, tôi cúp trước.” Nói xong, Triển Anh cúp điện thoại đập luôn điện thoại ra ngoài, Giang Triết Hải rốt cuộc có mấy người phụ nữ bên ngoài Triển Anh căn bản không biết, mấy người ả biết đều bị ả giải quyết rồi, nhưng tốc độ tìm phụ nữ của Giang Triết Hải nhanh hơn ả giải quyết, bây giờ đều là chơi đùa bên ngoài, Triển Anh căn bản quản không được. Vốn Triển Anh cũng chưa có kết hôn với Giang Triết Hải, nếu thực sự ầm ĩ Giang Triết Hải sẽ có thể trở mặt, Triển Anh chỉ có thể nén giận, ả là dựa vào Giang Triết Hải, lại có thể làm gì? Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 77”

Thần phục – Chương 76

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 76 – Dì giá lâm

Yến Hồi trực tiếp đi tới, vươn tay cầm khăn mặt Triển Tiểu Liên đặt trên ghế lên lau mồ hôi, thuận tay búng trán Triển Tiểu Liên: “Nhóc béo, đừng nói với gia, cưng là bị dọa ngốc.”

Triển Tiểu Liên cẩn thận nuốt nước miếng: “Gia, lão ngài thật cừ, tôi còn tưởng rằng ngài là đóa hoa an nhàn sung sướng trong phòng ấm, hôm nay mới phát hiện thì ra gia là mãnh hổ.”

Yến Hồi cười nhạo: “Cưng cho rằng gia là thế nào sống đến bây giờ? Làm cái nghề này, người duy nhất có thể tin tưởng chính là bản thân mình, quá dễ dàng tin tưởng người khác, chết như thế nào cũng không biết.” Dừng một lát, liếc mắt nhìn Triển Tiểu Liên, đột nhiên nói: “Nhóc béo, cưng nghe kỹ cho gia, nếu ngày nào đó cưng dám phản bội gia, gia sẽ tự tay giết chết cưng.”

Triển Tiểu Liên hít thở nghẹn lại, lập tức cười “hì hì”, lật lật, lật di động ra, ấn vài cái, sau đó ngẩng đầu nói với Yến Hồi: “Gia, phản bội cái gì nói quá chính thức, nhiều lắm là ngày nào đó tôi chém anh hai rìu giải giải hận, báo thù tôi từng bị gia bắt nạt.”

Yến Hồi đổi cái khăn mặt, không chút để ý đáp câu: “Được ha, miễn là cưng có bản lĩnh này.”

Triển Tiểu Liên làm động tác tay nắm đấm cố lên với Yến Hồi: “Có những lời này của gia tôi yên tâm rồi, nói không bằng chứng ghi âm làm chứng, gia cũng không thể đổi ý.” Nói xong, Triển Tiểu Liên lưu lời vừa mới ghi âm lại.

Bên kia lúc Yến Hồi đang lau mồ hôi cánh tay vừa nhấc cảm thấy có điểm gì là lạ, tay áo lột ra phát hiện có vết cào, hẳn là lúc đánh nhau vừa rồi bị ai không cẩn thận cào phải, hắn ngước mắt, liếc nhìn Triển Tiểu Liên đang chơi điện thoại, vươn chân dài huých huých: “Nhóc, gia bị thương.”

Triển Tiểu Liên miệng đáp một tiếng “đến đây”, sau đó thu di động lại qua xem, dấu mấy vết cào còn rất sâu, Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện nơi này dụng cụ y tế nào cũng có, tự mình chạy tới xách hòm thuốc qua, cầm nước sát trùng bôi trên cánh tay Yến Hồi, kết quả, Yến đại gia cau mày, vẻ mặt mất hứng lườm cô, “Nhóc, cưng có phải quên một bước hay không?”

“Ha?” Triển Tiểu Liên trừng đôi mắt to tròn trịa, nhìn nhìn cánh tay bị thương của Yến Hồi, lại nhìn nhìn cục bông trong tay mình, mờ mịt nói: “Không phải đều là như vậy sao?”

Vẻ mặt Yến đại gia có thể dùng lòng đầy căm phẫn để hình dung, hắn chỉ vào cánh tay mình cả giận nói: “Còn muốn lừa dối gia? Rõ ràng là đã quên một bước! Cưng coi gia là đồ ngốc dễ bắt nạt?”

Triển Tiểu Liên muốn chửi mẹ nó, nhịn nhịn, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Gia, xin nhắc nhở.”

Yến Hồi lạnh mặt, vươn tay ấn đầu Triển Tiểu Liên một cái, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au của Triển Tiểu Liên lập tức bị đặt trên cánh tay bị thương của Yến Hồi, thiếu chút nữa đụng rớt mấy cái răng của cô, đương nhiên, Triển Tiểu Liên cũng lập tức nghĩ ra thiếu bước nào. Yến Hồi đây là muốn cô thổi mấy cái đấy.

Triển Tiểu Liên bị nhận thức này của Yến Hồi chấn toàn thân run cầm cập, chậc, cầm thú Yến sẽ không phải là cảm thấy mỗi vết thương đều cần thổi mấy cái đó chứ? Triển Tiểu Liên ngẩng đầu, mở đôi mắt to ngập nước nhìn Yến Hồi, vẻ mặt tò mò hỏi: “Gia, lão ngài trước kia bị thương thì xử lý như thế nào?”

Yến Hồi vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô: “Cưng cho là gia từng bị thương mấy lần?” Không đợi Triển Tiểu Liên mở miệng, hắn chỉ vào vết thương của mình kháng nghị: “Cưng tốc độ chút cho gia.” Nói xong, Yến Hồi cúi mắt nhìn nhóc béo trước mắt, chẳng ừ chẳng hử.

“Không thành vấn đề, tốc độ chút,” Triển Tiểu Liên phồng cái miệng nhỏ, thổi mấy vết cào ấy vài cái, miệng tự nhiên theo đó bật ra một câu: “À há, ngoan, chị thổi một chút sẽ không đau nữa…”

Người cả sân huấn luyện đều bị ớn lạnh toàn thân run cầm cập, người người cúi đầu xuống làm chuyện của mình vô cùng bận bịu, sợ bị Yến đại gia phát hiện bọn họ cố nén cười rất cực khổ. Toàn bộ sân huấn luyện người đương nhiên nhất chính là Yến đại gia, Triển Tiểu Liên tỏ vẻ mắt trợn trắng.

Lau cồn xong, Triển Tiểu Liên xoay xoay cổ, vỗ vỗ tay đứng lên: “Gia, được rồi, thời tiết quá nóng cũng đừng băng bó, dễ hầm.” Triển Tiểu Liên đứng lên duỗi thắt lưng một cái, ngáp dài nói: “Gia, tôi có thể trở về chưa?”

Yến Hồi nhíu mày: “Trở về?”

Triển Tiểu Liên xoay eo mấy cái, “Tôi ngày mai còn phải đi học đấy, đương nhiên phải đi về.”

Yến Hồi nhấc chân bắt chéo, “Cưng cho rằng gia tìm không được người hầu hạ? Làm xong mới có thể đi.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, nhất thời vẻ mặt cười gian: “Gia, khiến anh thất vọng rồi, hôm nay chắc chắn không được.”

Yến đại gia chính là người không cho phép cự tuyệt, cười tà: “Không được cũng phải được.”

Triển Tiểu Liên vẻ mặt bất đắc dĩ buông tay: “Gia, dì tới, dì lớn giá lâm, tôi phải trở về.”

Yến Hồi ngoắc ngoắc ngón tay với Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên đến gần, Yến Hồi vươn tay móc cổ cô kéo đến trước mặt mình: “Nhóc béo, gia quản dì lớn hay là dì nhỏ của cưng, gia muốn.”

Triển Tiểu Liên rơi lệ đầy mặt hỏi: “Gia, lão ngài có khẩu vị nặng cũng không đến mức tắm máu chiến đấu chứ? Này… Lão ngài cũng không sợ điềm xấu?”

“… ?” Yến Hồi cuối cùng cảm thấy dì lớn của nhóc béo không phải là vị mà mình tưởng, “Dì cưng là làm cái gì?”

Triển Tiểu Liên không nói gì nhìn hắn: “Gia, dì lớn của tôi là bạn cũ mấy ngày đó mỗi tháng của phụ nữ, lão ngài tưởng là… là vị nào?”

Yến Hồi: “…” Chỉ vào Triển Tiểu Liên giận: “Cưng mau mau chạy về cho gia, gia nhìn cưng mắt đau!” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 76”

Thần phục – Chương 75

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 75 – Năng lực của đối thủ

Triển Tiểu Liên gửi tin nhắn xong, trực tiếp mở nắp sau di động, rắc một cái gỡ pin ra, An Lý Mộc nhìn thấy lạ: “Tiểu Liên, làm gì mà gỡ pin?”

Triển Tiểu Liên đầu cũng không nâng nói: “Một biến thái đáng chết, em ghét.”

An Lý Mộc sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn cái chân bó thạch cao của mình, thấp giọng hỏi: “Là người theo đuổi Tiểu Liên phải không? Anh biết Tiểu Liên rất được người khác chào đón.”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “Anh Đầu Gỗ anh suy nghĩ nhiều quá.”

An Lý Mộc cúi đầu không trả lời.

Bố Triển Tiểu Liên cả kỳ nghỉ lễ quốc khánh đều không quản cô, ông cũng biết tâm lý con gái mình hết sức có vấn đề, ông bây giờ là cho thời gian để An Lý Mộc khuyên bảo tâm tình cô, còn nữa chính là cho mình thời gian liên hệ phía Tương Giang, hy vọng có thể mau chóng đưa Tiểu Liên qua.

Kỳ nghỉ dài quốc khánh kết thúc, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, Triển Tiểu Liên không cẩn thận bị cảm, bố cô khai giảng đi trường học, Triển Tiểu Liên xin phép nán lại nhà bốn ngày, chờ khỏi cảm bố cô mới đón cô về. Bốn ngày này Triển Tiểu Liên vẫn ở cùng An Lý Mộc, hai người thật ra cũng không nói chuyện, An Lý Mộc nói với Triển Tiểu Liên rất rõ ràng, hai người bọn họ chắc chắn không được, Triển Tiểu Liên cũng rất kiên quyết nói biết, nhưng mỗi ngày vẫn đúng hạn đi tìm An Lý Mộc.

Triển Tiểu Liên xuống xe tại cửa lớn đại học Bãi Yến, bố cô lái xe đi đến tòa nhà ký túc xá giáo viên của đại học Bãi Yến ông ở dừng xe lại, Triển Tiểu Liên chào hỏi bố cô, tự mình đeo túi đi ký túc xá, kết quả trên đường đi vườn trường, gã tóc vàng ấy lại xuất hiện giống như quỷ.

Triển Tiểu Liên trừng mắt: “Tôi bệnh nặng mới khỏi, anh đừng có lại tới bắt tôi?”

Gã đàn ông tóc vàng đeo khuôn mặt vạn năm bất biến, “Không phải, gia sai tôi qua đây hỏi một chút, di động cô Triển có vấn đề gì.”

Triển Tiểu Liên lập tức “a” một tiếng, lấy di động ra lắc lư một cái trước mặt gã đàn ông tóc vàng, nói: “Sạc pin di động của tôi quên cầm về nhà, hết pin mấy ngày.”

Gã đàn ông tóc vàng liếc nhìn di động cô, gật gật đầu, nói: “Đã hiểu, vậy sau khi Triển Tiểu Liên nạp điện nhất thiết phải gọi điện thoại cho gia, gia nói đợt này ngài ấy sẽ đến Bãi Yến, bảo cô tắm sạch chờ ngài ấy.”

“Tôi khinh!” Triển Tiểu Liên cắn răng, sau đó phất tay một cái với gã đàn ông tóc vàng: “Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, tôi trở về nạp điện đây, anh đi nhanh lên đi.” Vừa đi vừa nói thầm: “Người Hoa yên lành thế nào cũng phải học thằng nước ngoài, màu đen không phải rất đẹp mắt, nhuộm thành màu vàng, quái gở biết bao?”

Gã đàn ông tóc vàng đưa tay gãi gãi tóc, đứng tại chỗ giải thích một câu với bóng lưng Triển Tiểu Liên: “Trời sinh, không phải nhuộm.”

Triển Tiểu Liên đầu cũng không quay đầu lại mà đi, chuyện đầu tiên trở lại ký túc xá là cho pin vào, trực tiếp bấm điện thoại của Triển Anh: “Bác, là cháu Tiểu Liên, bác bây giờ nói chuyện có tiện không?”

Triển Anh nhận được điện thoại rất kinh ngạc, liếc mắt nhìn Giang Triết Hải đối diện, lập tức giọng chứa kinh ngạc vui mừng nói: “Tiện, bác có cái gì không tiện? Bây giờ cả ngày đều không có việc, bác trai cháu cũng bận, bác muốn tìm một người nói chuyện cũng không có.”

Triển Tiểu Liên “dạ” một tiếng, tiếp tục nói: “Ừm, vậy đi.” Triển Tiểu Liên liếc nhìn cửa ký túc xá, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, mới mở miệng: “Bác lần trước nói bác trai quen không ít người, có thể đối phó Yến Hồi, chuyện này bác trai có chắc chắn không?”

Triển Anh lập tức nháy mắt với Giang Triết Hải, sau đó cầm lấy điện thoại đi về phía phòng sách, hạ giọng nói: “Có, bác trai cháu nói dù cho nể mặt bác, cũng sẽ giúp cháu.”

Triển Tiểu Liên lại “ừm” một tiếng, “Vậy bác có thể giúp cháu hỏi thử bác trai, Yến Hồi mạnh như thế nào hay không? Bác trai muốn giúp cháu thế nào? Nếu chúng ta thành công, sẽ thế nào? Nếu thất bại, lại sẽ thế nào?”

Triển Anh không ngờ cô lại hỏi như vậy, hơi suy nghĩ một chút liền mở miệng: “Bác trai cháu có nhân mạch, cũng có tâm phúc của mình, nếu cháu có thể đưa Yến Hồi đến chỗ bọn bác đã định, còn lại là có thể yên tâm giao cho bọn bác.”

Triển Tiểu Liên không trực tiếp đáp lời Triển Anh, mà là lặp lại hỏi: “Bác, cháu muốn biết kết quả.”

Triển Anh trầm mặc, nửa ngày mới nói: “Kết quả… bây giờ còn không thể đoán trước được.”

Triển Tiểu Liên nhẹ nhàng trả lời một tiếng: “Cháu đã biết.” Sau đó, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Triển Anh nhìn điện thoại bị cúp, xoay người, Giang Triết Hải đứng phía sau ả: “Cháu gái bà nói thế nào?”

Triển Anh quơ quơ di động, chậm rãi đi ra, thản nhiên nói: “Hỏi tôi Yến Hồi mạnh như thế nào, còn hỏi kết quả?” Triển Anh lập tức đi qua bên người Giang Triết Hải, đầu cũng không quay nói một câu: “Có điều tôi chưa nói.”

Giang Triết Hải cười khẽ: “Thông minh. Cháu gái bà cũng thật là xui xẻo, đụng phải bà bác không đáng tin như bà. Nhưng mà, tôi thích điểm thủ đoạn độc ác này, phụ nữ như bà, mới xứng với thân phận của tôi.”

Trên khuôn mặt xinh xắn của Triển Anh lộ ra nụ cười, đi tới sô pha ngồi xuống, từ bao thuốc lá nữ rút ra một điếu thuốc, ngón tay dài nhỏ kẹp điếu thuốc lá nữ, móng tay đỏ tươi như ẩn như hiện lượn lờ giữa sương khói, ả thành thạo búng bao thuốc lá, cười giễu một tiếng: “Tôi không phải thủ đoạn độc ác, tôi nếu thật như ông nói, tôi nên xử cả nhà họ Triển. Lúc trước đối xử với tôi thế nào? Mấy người gọi là anh chị em đó khi đó chửi tôi như thế nào? Bọn họ ngay trước mặt người khác nói tôi là con đĩ, lúc tới nhờ tôi lời không biết xấu hổ thế nào cũng nói ra khỏi miệng. Tôi nếu thật sự độc ác, những người này tôi đều nên giết chết tất cả từng người. Đáng tiếc, tôi vẫn còn nhớ tới chút tình cũ hồi nhỏ ấy. Còn Tiểu Liên, xem như con bé xui xẻo, tôi không ra tay được với anh chị em tôi, có điều con của bọn họ sống hay chết không liên can tới tôi.”

Triển Anh phun ra một ngụm vòng đen, hít sâu một hơi: “Yến Hồi là loại người nào? Cho tới nay ai từng nghe thấy hắn để bụng với người phụ nữ nào? Khó được một người phụ nữ khiến hắn nghĩ đến không chỉ một lần, tựa như ông nói, đó là một cơ hội. Đừng nói là cháu gái tôi, lúc này cho dù là chị em tôi, tôi cũng cam lòng đẩy ra. Đau lòng bọn họ? Khi con tôi ở nước ngoài bị người ta đuổi giết, ai đau lòng tôi, đau lòng các con tôi?” Triển Anh đứt hơi khản tiếng nói câu nói sau cùng, sau đó ả rụt trên sô pha, hai tay ôm lấy đầu gối, nước mắt lách tách rơi xuống, ả vươn tay ôm lấy đầu, nghẹn ngào nói: “Tôi nhớ con… Linh Linh mới mấy tuổi, sau khi đưa đi tôi chưa từng gặp lại… Triết Hải, tôi nhớ chúng nó, tôi nhớ tiểu Nam, nhớ Ba Cốc, nhớ Linh Linh… Linh Linh của tôi…”

Giang Triết Hải thay đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh Triển Anh, vươn tay ôm ả vào lòng: “Anh Đào, tôi biết bà nhớ con, đừng nóng vội, bọn nhỏ tôi bảo vệ rất tốt, bây giờ tôi còn có năng lực bảo vệ bọn chúng, có điều, một khi Yến Hồi ra tay, chúng ta xảy ra chuyện, các con cũng sẽ gặp chuyện không may theo. Cho nên, việc cấp bách, chúng ta phải lật đổ Yến Hồi mới được… Bà yên tâm, tôi đã liên hợp Lão Quái và Thứ Đầu, đến lúc đó không phải chỉ có chúng ta, chỉ cần Yến Hồi trúng bẫy, hắn sẽ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mấu chốt phải xem cháu gái bà rốt cuộc có thể tránh thoát con mắt Yến Hồi hay không. Yến Hồi mà đổ, thế lực ngầm của Thanh Thành nhất định sẽ loạn, lúc ấy chính là thời điểm tốt nhất cho chúng ta mở rộng thế lực…”

Triển Anh buông tay bụm mặt ra, bóp tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn thuốc, dùng giấy rút lau lau nước mắt trên mặt, “Tôi không có hứng thú với chuyện của ông, tôi chỉ muốn bảo vệ tụi nhỏ bình yên vô sự. Phía Tiểu Liên, có thế nào cũng là con gái em hai tôi, nếu có thể, hết sức bảo vệ con bé chu toàn, nếu thật sự không bảo đảm, thì chính là số của nó.”

Giang Triết Hải gật gật đầu, cười cười tựa như an ủi ả: “Yên tâm đi, tôi đều nghe theo bà.”

Triển Anh cũng cười cười với Giang Triết Hải, hai người đều không nói thêm gì nữa, đều tự nghĩ tâm sự của mình.

Triển Tiểu Liên bên này cúp điện thoại liền ném một bên, mở to mắt nhìn trần nhà, vẫn không nhúc nhích, nửa ngày, cô bất giác lộ ra một nụ cười chế nhạo, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Có vấn đề!”

Cô nằm trên giường, sau đó lật số của Yến Hồi, thò tay ấn, vang mấy tiếng, điện thoại mới có người tiếp, Triển Tiểu Liên lập tức cợt nhả mở miệng: “Ơ gia, động tác nghe điện thoại này của lão ngài thật là đủ chậm, tôi cũng định cúp rồi.”

Yến Hồi cầm điện thoại ngồi lên trên bàn, dưới chân giẫm ghế tựa đang lung lay, “Nhóc béo, lá gan cưng thật đúng là càng lúc càng lớn, gia đây nếu như không tìm người đi qua, cưng đây là tính đời này cũng không dùng điện thoại nữa?”

Triển Tiểu Liên lập tức giải thích: “Sao có thể chứ, gia lão ngài tức giận rất oan uổng, tôi đây không phải là nghỉ bảy ngày sao? Đi về nhà, kết quả sạc pin đã quên mang theo, sau đó thì bi kịch, ngày đó tôi không phải nói cho lão ngài di động hết pin sao? Chỉ thời gian một cái nháy mắt, liền tự động tắt máy, thật sự là không khéo muốn chết. Gia, lão ngài đại nhân đại lượng, so đo với một cái sạc pin làm gì chứ?”

Yến Hồi lấy điện thoại đến trước mặt nhìn nhìn, sau đó xoay lại nhìn nhìn, rồi lấy đến bên tai nói chuyện: “Gia đây là so đo với sạc pin? Cưng là sạc pin?”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng, sửa miệng: “Vậy lão ngài chớ so đo với tôi, được không?”

Yến Hồi ngữ khí rộng lượng nói: “Được, gia tạm tha cưng lần này, nếu có lần sau, cưng cứ chờ gia tự mình đi xử lý cưng.”

Triển Tiểu Liên cười gượng hai tiếng: “Vậy đa tạ gia.”

Yến Hồi nói tiếp: “Thứ tư gia đến Bãi Yến, gia tìm cưng.”

Triển Tiểu Liên “ừ” một tiếng, “Không có việc gì tôi cúp.”

Cúp điện thoại, Triển Tiểu Liên bắt đầu tìm đồ, lật nửa ngày cũng không tìm được cái gì, cô trực tiếp từ trên giường trèo xuống, cầm tiền ra cửa, đến siêu thị dạo qua một vòng, đứng ở chỗ mua dao gọt hoa quả, con dao này cầm lên nhìn nhìn con dao kia cầm lên áng áng, cảm thấy dùng cái này chém cổ chân chắc chắn chém không nổi, cuối cùng bỏ qua. Sáng ngày hôm sau người ta đi học, cô đi chỗ mua dụng cụ mua cái rìu nhỏ, sau đó dùng giấy báo bọc lại cầm về ký túc xá. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 75”

Thần phục – Chương 74

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 74 – Nhóc béo muốn báo thù

Triển Tiểu Liên đứng ở cửa ngẩn ngơ một lát, sau đó rụt tay về, chậm rãi xoay người rời đi.

Trở lại ký túc xá, Triển Tiểu Liên cũng không đi tìm Mục Hi, mà là ngơ ngác nằm trên giường, chuyện gì cũng không muốn làm. Anh Đầu Gỗ cô cho là dành riêng cho mình, sau khi chia tay với cô, chung quy sẽ tìm được người yêu thuộc về mình, thế nhưng, cô rõ ràng là tâm tình nên vui mừng, vì sao lại khó chịu như vậy? Triển Tiểu Liên thật ra biết hơn ai hết, cảm thụ trong lòng mình hiện tại là ghen tị.

Mục Hi một mình ngơ ngác tại ký túc xá chờ Triển Tiểu Liên đi lấy đồ, kết quả vẫn không đi, cô có chút sốt ruột, chính cô đợt này hay mất đồ, vạn nhất đồ của Băng Dính cũng mất thì làm sao? Xách bao lớn bao nhỏ trên giường, ỉu xà ỉu xìu chạy đi tìm Triển Tiểu Liên.

Cửa ký túc xá Triển Tiểu Liên không có khóa, Mục Hi vào cửa liền thấy cô nằm ngay đơ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đen xì lườm cô: “Băng Dính, cậu cũng về rồi sao không đi tìm tớ hả? Hại tớ cũng không đi tự học, cậu còn tự mình nằm ngủ, cậu thật sự là rất xấu rồi.”

Triển Tiểu Liên uể oải ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, tiếp tục nằm xuống giả chết: “Nhóc Ngốc, đồ đặt trên bàn, mời từ bên ngoài đóng cửa lại…”

Mục Hi ngơ ngác đi đến cạnh cửa, tay cũng kéo tay nắm cửa rồi, sau đó mới nhớ ra cô ấy đây là đuổi mình đi đấy, lập tức tức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến hình, “Băng Dính, tớ đóng cửa từ bên ngoài, tớ cũng bị nhốt bên ngoài.”

Triển Tiểu Liên phất tay một cái: “Chị chính là ý này.”

Mục Hi vừa nghe, khăng khăng không đi nữa, ngồi cuối giường Triển Tiểu Liên lấy những thứ cô mua xếp ra nhìn, vừa nhìn vừa nói: “Băng Dính, cậu hôm nay có phải đụng phải chuyện gì không vui hay không? Cậu nói cho tớ đi, tớ an ủi cậu.”

Triển Tiểu Liên lật người, “Dẹp đi, cậu đừng chọc tức tớ là được, còn an ủi ấy à, không trông chờ.”

Mục Hi trề môi: “Băng Dính cậu rất xấu, tớ chọc giận người khác chỗ nào? Cậu xem cậu xem, tớ cũng giúp cậu đưa đồ, tớ thật tốt mà.”

Triển Tiểu Liên xoa xoa huyệt thái dương, bò dậy, “Xem làm cậu tủi thân, được rồi được rồi, miệng cũng có thể treo bình dầu, mời cậu ăn cơm dù sao cũng được rồi chứ?”

Mục Hi vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trời âm u chuyển nhiều mây chuyển trong xanh, Triển Tiểu Liên cảm thấy chính mình có một bạn tốt ngốc nghếch cũng là chuyện hạnh phúc, ít nhất đồ ngốc này tuổi còn nhỏ, cũng không cẩn thận phát hiện tình tự mình sa sút như thế, bị cô ấy quấy nhiễu, cảm giác khó chịu vừa rồi cũng không còn.

Ăn xong cơm với Mục Hi, tâm tình Triển Tiểu Liên tốt hơn không ít, có điều cô không thể nghĩ tới chân An Lý Mộc, vừa nghĩ tới chuyện đó, cô liền có luồng xúc động hận không thể chém Yến Hồi. Mục Hi trở về đi tự học buổi tối, Triển Tiểu Liên theo thường lệ xem tiểu thuyết ở ký túc xá, mở chương ba ra, di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, Triển Tiểu Liên không chút để ý lấy tới nhìn, lập tức sửng sốt, mặc dù không có hiện tên người, nhưng Triển Tiểu Liên trí nhớ tốt như vậy quen thuộc hơn ai hết, An Lý Mộc.

Triển Tiểu Liên chỉ lẳng lặng nhìn, do dự có muốn nhận hay không, cuối cùng, cô ấn nút trả lời: “A lô? Anh Đầu Gỗ?”

“Tiểu Liên!” Âm thanh An Lý Mộc cực kỳ khàn, dường như cách Triển Tiểu Liên rất xa, “Em biết là anh?”

Triển Tiểu Liên đương nhiên nói: “Đương nhiên biết, di động là bị em xóa, nhưng trong đầu em còn nhớ.”

An Lý Mộc ở bên kia dừng một chút, dường như không biết nói cái gì, nửa ngày mới nói: “Vừa rồi Hồng Kỳ lại đây thăm anh, nói hôm nay nhìn thấy em và bạn học em trên đường, nên anh đặc biệt gọi điện thoại hỏi một chút.”

Triển Tiểu Liên trầm mặc, mới nói: “Em là nhìn thấy anh Hồng Kỳ, hơn nữa, em còn đi bệnh viện muốn thăm anh một chút, nhưng mà, em chưa tiến vào.”

An Lý Mộc lập tức hỏi: “Bởi vì có Tô Nạp?”

Triển Tiểu Liên thừa nhận: “Vâng.”

An Lý Mộc hình như cười cười: “Thì ra anh không nhìn lầm, chính là em.”

Triển Tiểu Liên nghi hoặc: “Hả? Anh nhìn thấy em? Khi nào?”

“Chính là ở trong bệnh viện, anh nhìn thấy một bóng người màu lam lắc lư cạnh cửa…” An Lý Mộc ở đầu kia điện thoại không nhanh không chậm nói: “Anh đã nghĩ có thể là em hay không, Tiểu Liên, em tới thăm anh anh rất vui.”

Triển Tiểu Liên bĩu môi, nói thẳng: “Vui cũng vô dụng, em chẳng cần chút nào. Chúng mình cũng chia tay rồi, còn nói nhiều như vậy làm gì? Anh Đầu Gỗ em nói với anh, chia tay rồi chúng mình lần này chắc chắn không có cách nào hợp lại, em bây giờ cũng có bạn trai mới rồi, em thấy Tô Nạp đó cũng không tệ, chúng mình cứ như vậy em cảm thấy rất tốt, em sau này nhìn thấy anh coi như em gái anh là được, em không làm nữ chính diễn đau khổ, anh cũng đừng diễn nam chính, chúng mình cứ như vậy vui vẻ chia tay, em cảm thấy đối với hai chúng mình đều tốt.”

An Lý Mộc “ừ” một tiếng trong điện thoại: “Được, em nói cái gì chính là cái đó, anh nghe lời em.”

Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi câu: “Anh Đầu Gỗ, chân anh có phải nghiêm trọng hay không? Em nghe anh Hồng Kỳ nói tình hình rất không tốt.”

An Lý Mộc cười cười nói: “Anh Hồng Kỳ của em cứ làm quá, chính là trên đường về Bãi Yến bị người ta không cẩn thận đụng phải, vốn vết thương kia còn chưa khỏi, đụng phải vết thương cũ, không nghiêm trọng như thế.”

Triển Tiểu Liên cúi mắt, nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, nếu không có việc gì khác, vậy em cúp trước.”

An Lý Mộc sửng sốt, cả buổi mới lên tiếng: “Ừ, Tiểu Liên, học tập cho tốt, sách lung tung đừng xem nhiều, thi cử nghiêm túc…”

Triển Tiểu Liên nói thẳng câu: “Em biết rồi, em biết rồi, em cũng không phải đứa trẻ lên ba. Em cúp!” Nói xong, “cạch” cúp điện thoại, nhìn di động của mình cả giận nói: “Anh Đầu Gỗ tên lừa đảo này, một chút bộ dáng kẻ lừa đảo cũng không có còn gạt em?” Nói xong, cô nằm thẳng đờ trên giường, không ngừng thở gấp.

Trong bệnh viện, An Lý Mộc nhìn điện thoại bị cắt đứt, mệt mỏi tựa vào đầu giường, thở dài thật sâu, Phong Hồng Kỳ ngồi bên cạnh nhìn anh một cái: “Đầu Gỗ, không phải tớ nói cậu, cậu chính là nghĩ quá nhiều, nếu làm cảnh sát như chúng mình, người nào cũng suy nghĩ như cậu, vậy chúng mình không phải ở vậy cả đời? Cảnh sát cũng là người có được không? Em Tiểu Liên tính cách không tệ, nhưng mà tuổi này cũng quá nhỏ, cậu vừa nói chia tay, em ấy lập tức liền đồng ý, đây nếu đổi thành một cô gái khác, tốt xấu cũng muốn biết rõ nguyên nhân chứ, kết quả em ấy thì sao? Cậu cũng đừng lườm tớ, tớ biết cậu thích em ấy, nhưng mà có yêu mến nữa cũng vô dụng, loại con gái này không giữ được đâu. Tớ cảm thấy người tên Tô Nạp đó cũng không tệ, cậu xem cậu như bây giờ, cô ấy đến đây bao nhiêu lần rồi? Quần áo, tất cậu thay, ngay cả quần lót cũng là cô ấy giặt, cô gái như thế tìm đâu ra?”

An Lý Mộc trợn mắt: “Cậu được rồi, Tiểu Liên tuổi tuy nhỏ, nhưng cô ấy không phải là người như cậu nói…”

Phong Hồng Kỳ mắt trợn trắng: “Cậu còn che chở cô ta? Mọi chuyện đều rõ ràng rồi cậu còn che chở! Cậu bên này nằm bệnh viện, em Tiểu Liên người ta thế nhưng ra ngoài mua sắm happy, cậu ngốc chưa, đàn ông ngốc nhất toàn thế giới chính là cậu.”

An Lý Mộc không để ý tới anh ta, điều chỉnh thân thể, im lặng nhìn trần nhà màu trắng, nửa ngày, đột nhiên nói: “Hồng Kỳ, cậu có thể giúp tớ tra Tiểu Liên mấy tháng nay từ khi tớ xảy ra tai nạn xe cộ đến bây giờ, cô ấy có đều ở trong trường đi học hay không?”

Phong Hồng Kỳ chịu không nổi đứng lên quay một vòng: “Cậu được rồi ha, cô ấy là sinh viên không đi học cô ấy đi làm gì? Cậu còn tưởng rằng diễn phim gián điệp phim tội phạm hả? Tớ tra cái gì mà tra chứ, cậu nhanh chóng chữa khỏi là đứng đắn, bác sĩ nói rất rõ ràng, chân này của cậu xem như là tàn phế rồi, gắn nhiều thép bên trong như thế, cậu cứ nghĩ làm sao chữa chân cậu đi. Ít lo lắng chuyện không đâu đó.”

An Lý Mộc vươn người kéo cánh tay Phong Hồng Kỳ: “Hồng Kỳ, nể mặt hai chúng mình đồng nghiệp lâu như vậy, cậu giúp tớ một lần, tớ chỉ là muốn biết Tiểu Liên có đi học hay không, tớ không có ý gì khác, chỉ muốn biết tớ xảy ra chuyện, cô ấy có phải còn có thể yên tâm đi học hay không.”

Phong Hồng Kỳ bị An Lý Mộc quấn không có cách nào, đành phải đồng ý: “Tớ cũng sợ cậu rồi, lần đầu tiên biết người không biết nóng nảy như cậu quấn người phiền toái như vậy, được, cậu trước tĩnh dưỡng đi, tớ tra giúp cậu, được rồi chứ?”

An Lý Mộc buông tay ra, ngượng ngùng cười, “Tớ đây không phải là không còn cách nào khác sao? Tớ nếu có thể tự mình tra, chắc chắn sẽ không phiền toái cậu, Hồng Kỳ, xem như tớ nợ cậu một nhân tình.”

“Dẹp đi, tớ cần nhân tình của cậu làm gì?” Phong Hồng Kỳ vươn tay búng một cái trên chân bị thương của An Lý Mộc, An Lý Mộc đau chết đi sống lại, anh ta đứng lên vỗ vỗ tay, đi luôn.

Tiếng đóng cửa vang lên, động tác An Lý Mộc che chân chậm rãi buông, Tiểu Liên rốt cuộc có chỗ nào là lạ? Có, chắc chắn có, không đơn giản là lúc cô chia tay thẳng thắn lưu loát, càng nhiều, là thái độ của cô, đoạn tuyệt như vậy, không hề có đường quay về như vậy, giống như, cô ấy sớm đã biết có một khắc đó, tựa như chẳng qua là đang đợi anh nói ra khỏi miệng.

An Lý Mộc là người hiểu rõ Triển Tiểu Liên nhất trên thế giới này, ngay cả bố mẹ cô cũng không hiểu rõ cô bằng anh, anh đã biết mặt vô sỉ thẳng thắn nhất tự nhiên nhất của cô, cũng đã biết mặt hạ lưu đáng yêu nhất hồn nhiên nhất của cô, anh chính mắt chứng kiến cô từ một em bé mặc quần yếm trưởng thành cô gái lớn bây giờ, anh hiểu Triển Tiểu Liên còn hiểu chính anh.

An Lý Mộc nhìn chân mình, chân anh còn có thể bước đi giống như người bình thường hay không, anh không biết, ngay cả bác sĩ kiểm tra phim chụp X-quang xong cũng bắt đầu lắc đầu, An Lý Mộc biết, chính mình lần này, có lẽ là thực sự đứng không thẳng rồi.

Nghỉ dài hạn quốc khánh trong sự chờ đợi của sinh viên đại học Bãi Yến cuối cùng cũng tới, Mục Hi phải về nhà, Triển Tiểu Liên vẫy vẫy tay với cô ấy, chậm rì trở về ký túc xá, ba sinh viên ký túc xá cũng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai về nhà.

Triển Tiểu Liên ngơ ngác ngồi, nhất thời không biết muốn làm gì, bố cô gọi điện cho cô bảo đợi lát tới đón cô, cô cũng không có gì cần thu dọn, liền chờ bố cô qua đây. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 74”