Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 75 – Năng lực của đối thủ
Triển Tiểu Liên gửi tin nhắn xong, trực tiếp mở nắp sau di động, rắc một cái gỡ pin ra, An Lý Mộc nhìn thấy lạ: “Tiểu Liên, làm gì mà gỡ pin?”
Triển Tiểu Liên đầu cũng không nâng nói: “Một biến thái đáng chết, em ghét.”
An Lý Mộc sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn cái chân bó thạch cao của mình, thấp giọng hỏi: “Là người theo đuổi Tiểu Liên phải không? Anh biết Tiểu Liên rất được người khác chào đón.”
Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “Anh Đầu Gỗ anh suy nghĩ nhiều quá.”
An Lý Mộc cúi đầu không trả lời.
Bố Triển Tiểu Liên cả kỳ nghỉ lễ quốc khánh đều không quản cô, ông cũng biết tâm lý con gái mình hết sức có vấn đề, ông bây giờ là cho thời gian để An Lý Mộc khuyên bảo tâm tình cô, còn nữa chính là cho mình thời gian liên hệ phía Tương Giang, hy vọng có thể mau chóng đưa Tiểu Liên qua.
Kỳ nghỉ dài quốc khánh kết thúc, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, Triển Tiểu Liên không cẩn thận bị cảm, bố cô khai giảng đi trường học, Triển Tiểu Liên xin phép nán lại nhà bốn ngày, chờ khỏi cảm bố cô mới đón cô về. Bốn ngày này Triển Tiểu Liên vẫn ở cùng An Lý Mộc, hai người thật ra cũng không nói chuyện, An Lý Mộc nói với Triển Tiểu Liên rất rõ ràng, hai người bọn họ chắc chắn không được, Triển Tiểu Liên cũng rất kiên quyết nói biết, nhưng mỗi ngày vẫn đúng hạn đi tìm An Lý Mộc.
Triển Tiểu Liên xuống xe tại cửa lớn đại học Bãi Yến, bố cô lái xe đi đến tòa nhà ký túc xá giáo viên của đại học Bãi Yến ông ở dừng xe lại, Triển Tiểu Liên chào hỏi bố cô, tự mình đeo túi đi ký túc xá, kết quả trên đường đi vườn trường, gã tóc vàng ấy lại xuất hiện giống như quỷ.
Triển Tiểu Liên trừng mắt: “Tôi bệnh nặng mới khỏi, anh đừng có lại tới bắt tôi?”
Gã đàn ông tóc vàng đeo khuôn mặt vạn năm bất biến, “Không phải, gia sai tôi qua đây hỏi một chút, di động cô Triển có vấn đề gì.”
Triển Tiểu Liên lập tức “a” một tiếng, lấy di động ra lắc lư một cái trước mặt gã đàn ông tóc vàng, nói: “Sạc pin di động của tôi quên cầm về nhà, hết pin mấy ngày.”
Gã đàn ông tóc vàng liếc nhìn di động cô, gật gật đầu, nói: “Đã hiểu, vậy sau khi Triển Tiểu Liên nạp điện nhất thiết phải gọi điện thoại cho gia, gia nói đợt này ngài ấy sẽ đến Bãi Yến, bảo cô tắm sạch chờ ngài ấy.”
“Tôi khinh!” Triển Tiểu Liên cắn răng, sau đó phất tay một cái với gã đàn ông tóc vàng: “Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, tôi trở về nạp điện đây, anh đi nhanh lên đi.” Vừa đi vừa nói thầm: “Người Hoa yên lành thế nào cũng phải học thằng nước ngoài, màu đen không phải rất đẹp mắt, nhuộm thành màu vàng, quái gở biết bao?”
Gã đàn ông tóc vàng đưa tay gãi gãi tóc, đứng tại chỗ giải thích một câu với bóng lưng Triển Tiểu Liên: “Trời sinh, không phải nhuộm.”
Triển Tiểu Liên đầu cũng không quay đầu lại mà đi, chuyện đầu tiên trở lại ký túc xá là cho pin vào, trực tiếp bấm điện thoại của Triển Anh: “Bác, là cháu Tiểu Liên, bác bây giờ nói chuyện có tiện không?”
Triển Anh nhận được điện thoại rất kinh ngạc, liếc mắt nhìn Giang Triết Hải đối diện, lập tức giọng chứa kinh ngạc vui mừng nói: “Tiện, bác có cái gì không tiện? Bây giờ cả ngày đều không có việc, bác trai cháu cũng bận, bác muốn tìm một người nói chuyện cũng không có.”
Triển Tiểu Liên “dạ” một tiếng, tiếp tục nói: “Ừm, vậy đi.” Triển Tiểu Liên liếc nhìn cửa ký túc xá, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, mới mở miệng: “Bác lần trước nói bác trai quen không ít người, có thể đối phó Yến Hồi, chuyện này bác trai có chắc chắn không?”
Triển Anh lập tức nháy mắt với Giang Triết Hải, sau đó cầm lấy điện thoại đi về phía phòng sách, hạ giọng nói: “Có, bác trai cháu nói dù cho nể mặt bác, cũng sẽ giúp cháu.”
Triển Tiểu Liên lại “ừm” một tiếng, “Vậy bác có thể giúp cháu hỏi thử bác trai, Yến Hồi mạnh như thế nào hay không? Bác trai muốn giúp cháu thế nào? Nếu chúng ta thành công, sẽ thế nào? Nếu thất bại, lại sẽ thế nào?”
Triển Anh không ngờ cô lại hỏi như vậy, hơi suy nghĩ một chút liền mở miệng: “Bác trai cháu có nhân mạch, cũng có tâm phúc của mình, nếu cháu có thể đưa Yến Hồi đến chỗ bọn bác đã định, còn lại là có thể yên tâm giao cho bọn bác.”
Triển Tiểu Liên không trực tiếp đáp lời Triển Anh, mà là lặp lại hỏi: “Bác, cháu muốn biết kết quả.”
Triển Anh trầm mặc, nửa ngày mới nói: “Kết quả… bây giờ còn không thể đoán trước được.”
Triển Tiểu Liên nhẹ nhàng trả lời một tiếng: “Cháu đã biết.” Sau đó, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Triển Anh nhìn điện thoại bị cúp, xoay người, Giang Triết Hải đứng phía sau ả: “Cháu gái bà nói thế nào?”
Triển Anh quơ quơ di động, chậm rãi đi ra, thản nhiên nói: “Hỏi tôi Yến Hồi mạnh như thế nào, còn hỏi kết quả?” Triển Anh lập tức đi qua bên người Giang Triết Hải, đầu cũng không quay nói một câu: “Có điều tôi chưa nói.”
Giang Triết Hải cười khẽ: “Thông minh. Cháu gái bà cũng thật là xui xẻo, đụng phải bà bác không đáng tin như bà. Nhưng mà, tôi thích điểm thủ đoạn độc ác này, phụ nữ như bà, mới xứng với thân phận của tôi.”
Trên khuôn mặt xinh xắn của Triển Anh lộ ra nụ cười, đi tới sô pha ngồi xuống, từ bao thuốc lá nữ rút ra một điếu thuốc, ngón tay dài nhỏ kẹp điếu thuốc lá nữ, móng tay đỏ tươi như ẩn như hiện lượn lờ giữa sương khói, ả thành thạo búng bao thuốc lá, cười giễu một tiếng: “Tôi không phải thủ đoạn độc ác, tôi nếu thật như ông nói, tôi nên xử cả nhà họ Triển. Lúc trước đối xử với tôi thế nào? Mấy người gọi là anh chị em đó khi đó chửi tôi như thế nào? Bọn họ ngay trước mặt người khác nói tôi là con đĩ, lúc tới nhờ tôi lời không biết xấu hổ thế nào cũng nói ra khỏi miệng. Tôi nếu thật sự độc ác, những người này tôi đều nên giết chết tất cả từng người. Đáng tiếc, tôi vẫn còn nhớ tới chút tình cũ hồi nhỏ ấy. Còn Tiểu Liên, xem như con bé xui xẻo, tôi không ra tay được với anh chị em tôi, có điều con của bọn họ sống hay chết không liên can tới tôi.”
Triển Anh phun ra một ngụm vòng đen, hít sâu một hơi: “Yến Hồi là loại người nào? Cho tới nay ai từng nghe thấy hắn để bụng với người phụ nữ nào? Khó được một người phụ nữ khiến hắn nghĩ đến không chỉ một lần, tựa như ông nói, đó là một cơ hội. Đừng nói là cháu gái tôi, lúc này cho dù là chị em tôi, tôi cũng cam lòng đẩy ra. Đau lòng bọn họ? Khi con tôi ở nước ngoài bị người ta đuổi giết, ai đau lòng tôi, đau lòng các con tôi?” Triển Anh đứt hơi khản tiếng nói câu nói sau cùng, sau đó ả rụt trên sô pha, hai tay ôm lấy đầu gối, nước mắt lách tách rơi xuống, ả vươn tay ôm lấy đầu, nghẹn ngào nói: “Tôi nhớ con… Linh Linh mới mấy tuổi, sau khi đưa đi tôi chưa từng gặp lại… Triết Hải, tôi nhớ chúng nó, tôi nhớ tiểu Nam, nhớ Ba Cốc, nhớ Linh Linh… Linh Linh của tôi…”
Giang Triết Hải thay đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh Triển Anh, vươn tay ôm ả vào lòng: “Anh Đào, tôi biết bà nhớ con, đừng nóng vội, bọn nhỏ tôi bảo vệ rất tốt, bây giờ tôi còn có năng lực bảo vệ bọn chúng, có điều, một khi Yến Hồi ra tay, chúng ta xảy ra chuyện, các con cũng sẽ gặp chuyện không may theo. Cho nên, việc cấp bách, chúng ta phải lật đổ Yến Hồi mới được… Bà yên tâm, tôi đã liên hợp Lão Quái và Thứ Đầu, đến lúc đó không phải chỉ có chúng ta, chỉ cần Yến Hồi trúng bẫy, hắn sẽ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mấu chốt phải xem cháu gái bà rốt cuộc có thể tránh thoát con mắt Yến Hồi hay không. Yến Hồi mà đổ, thế lực ngầm của Thanh Thành nhất định sẽ loạn, lúc ấy chính là thời điểm tốt nhất cho chúng ta mở rộng thế lực…”
Triển Anh buông tay bụm mặt ra, bóp tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn thuốc, dùng giấy rút lau lau nước mắt trên mặt, “Tôi không có hứng thú với chuyện của ông, tôi chỉ muốn bảo vệ tụi nhỏ bình yên vô sự. Phía Tiểu Liên, có thế nào cũng là con gái em hai tôi, nếu có thể, hết sức bảo vệ con bé chu toàn, nếu thật sự không bảo đảm, thì chính là số của nó.”
Giang Triết Hải gật gật đầu, cười cười tựa như an ủi ả: “Yên tâm đi, tôi đều nghe theo bà.”
Triển Anh cũng cười cười với Giang Triết Hải, hai người đều không nói thêm gì nữa, đều tự nghĩ tâm sự của mình.
Triển Tiểu Liên bên này cúp điện thoại liền ném một bên, mở to mắt nhìn trần nhà, vẫn không nhúc nhích, nửa ngày, cô bất giác lộ ra một nụ cười chế nhạo, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Có vấn đề!”
Cô nằm trên giường, sau đó lật số của Yến Hồi, thò tay ấn, vang mấy tiếng, điện thoại mới có người tiếp, Triển Tiểu Liên lập tức cợt nhả mở miệng: “Ơ gia, động tác nghe điện thoại này của lão ngài thật là đủ chậm, tôi cũng định cúp rồi.”
Yến Hồi cầm điện thoại ngồi lên trên bàn, dưới chân giẫm ghế tựa đang lung lay, “Nhóc béo, lá gan cưng thật đúng là càng lúc càng lớn, gia đây nếu như không tìm người đi qua, cưng đây là tính đời này cũng không dùng điện thoại nữa?”
Triển Tiểu Liên lập tức giải thích: “Sao có thể chứ, gia lão ngài tức giận rất oan uổng, tôi đây không phải là nghỉ bảy ngày sao? Đi về nhà, kết quả sạc pin đã quên mang theo, sau đó thì bi kịch, ngày đó tôi không phải nói cho lão ngài di động hết pin sao? Chỉ thời gian một cái nháy mắt, liền tự động tắt máy, thật sự là không khéo muốn chết. Gia, lão ngài đại nhân đại lượng, so đo với một cái sạc pin làm gì chứ?”
Yến Hồi lấy điện thoại đến trước mặt nhìn nhìn, sau đó xoay lại nhìn nhìn, rồi lấy đến bên tai nói chuyện: “Gia đây là so đo với sạc pin? Cưng là sạc pin?”
Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng, sửa miệng: “Vậy lão ngài chớ so đo với tôi, được không?”
Yến Hồi ngữ khí rộng lượng nói: “Được, gia tạm tha cưng lần này, nếu có lần sau, cưng cứ chờ gia tự mình đi xử lý cưng.”
Triển Tiểu Liên cười gượng hai tiếng: “Vậy đa tạ gia.”
Yến Hồi nói tiếp: “Thứ tư gia đến Bãi Yến, gia tìm cưng.”
Triển Tiểu Liên “ừ” một tiếng, “Không có việc gì tôi cúp.”
Cúp điện thoại, Triển Tiểu Liên bắt đầu tìm đồ, lật nửa ngày cũng không tìm được cái gì, cô trực tiếp từ trên giường trèo xuống, cầm tiền ra cửa, đến siêu thị dạo qua một vòng, đứng ở chỗ mua dao gọt hoa quả, con dao này cầm lên nhìn nhìn con dao kia cầm lên áng áng, cảm thấy dùng cái này chém cổ chân chắc chắn chém không nổi, cuối cùng bỏ qua. Sáng ngày hôm sau người ta đi học, cô đi chỗ mua dụng cụ mua cái rìu nhỏ, sau đó dùng giấy báo bọc lại cầm về ký túc xá.
Chiều thứ tư, Triển Tiểu Liên nhận được điện thoại của Yến Hồi, bảo cô đi tìm hắn, Triển Tiểu Liên nhét cái rìu nhỏ vào trong túi xách cô, tự động tự giác xuất hiện trước mặt Yến Hồi, tâm tình Yến Hồi hình như tốt lắm, thật xa đã ngoắc tay với cô: “Nhóc béo, cưng lại đây!”
Triển Tiểu Liên chậm rì rì đi qua, Yến Hồi chỉ vào một cái mô hình kiến trúc lớn trên bàn nói: “Nhóc, nhìn thấy không? Quy hoạch mới nhất của gia.”
Triển Tiểu Liên không có hứng thú nhìn lướt qua, “Yến gia lợi hại.”
Yến Hồi cũng không quay đầu lại vươn tay, xoay mặt cô về phía mô hình, “Nhìn thấy mấy cái này cảm giác gì?”
Triển Tiểu Liên trợn mắt, nói: “Yến gia uy vũ.”
Tay nắm khuôn mặt Triển Tiểu Liên dừng một chút, Yến Hồi quay đầu nhìn cô: “Muốn chết?”
“Không muốn,” Triển Tiểu Liên lắc đầu.
Yến Hồi tiếp tục hỏi: “Có cảm giác muốn mua nhà hay không?”
Triển Tiểu Liên buông tay: “Gia, anh cảm thấy người đáng thương một nghèo hai trắng như tôi, có thể mua được những biệt thự này? Không thể không nói gia anh hỏi sai người.”
Yến Hồi nghẹn lại, lập tức vẫy vẫy tay: “Coi như gia hỏi vô ích.”
Triển Tiểu Liên chậm rì đi vài bước trong phòng, nhìn hai bên có người hay không, thừa dịp Yến Hồi không chú ý, còn chạy tới cửa nhìn, cạnh cửa đứng hai bảo tiêu, thấy Triển Tiểu Liên đi ra còn lập tức thẳng người cung kính chào hỏi cô: “Cô Triển.”
Không nói cái gì, Triển Tiểu Liên lại đi đến, nghiêng đầu nhìn bóng lưng Yến Hồi, lại áng chiều cao, đo bằng mắt, Yến Hồi cao xấp xỉ một mét tám ba tới một mét tám bảy, Triển Tiểu Liên tự mình đo lúc trước, chiều cao bây giờ của cô miễn cưỡng một mét sáu mươi, chênh lệch hơn hai mươi cm, thế này Triển Tiểu Liên có chút lo lắng, không chỉ là chiều cao, vế sức mạnh dám chắc cũng là Yến Hồi chiếm ưu thế, cô nếu như cứng chọi với cứng, cô nhất định về phe quả trứng gà.
Yến Hồi quay đầu nhìn cô một cái, phát hiện Triển Tiểu Liên đang nhìn chằm chằm, miệng giương lên một nụ cười không đàng hoàng: “A, nhóc béo, đây là ánh mắt gì? Hay là yêu gia rồi?”
“Cao ráo giàu có đẹp trai anh tuấn tiêu sái giống như Yến gia, phụ nữ toàn Thanh Thành… A, không đúng, phải nói là toàn thế giới đều yêu Yến gia cũng không quá đáng mà,” Triển Tiểu Liên đi đến bên cạnh Yến Hồi, ngửa đầu nhìn hắn vẻ mặt tò mò hỏi: “Đúng rồi gia, lão ngài cao bao nhiêu vậy? Tôi rất tò mò.”
Yến Hồi cố ý ngửa đầu buông con ngươi nhìn xuống cô: “Gia cũng không tin chênh lệch này cưng còn có thể đuổi theo? Hỏi cái này để làm gì?”
Triển Tiểu Liên ra dấu chênh lệch độ cao của hai người, trịnh trọng nói bốn chữ: “Tư thế cơ thể!”
“?” Yến Hồi vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn phúng phính làm ra biểu tình “anh đây hết thuốc chữa”, Triển Tiểu Liên giải thích thêm một bước: “Gia, chênh lệch chiều cao quyết định tư thế cơ thể có đúng chuẩn, có thể cam đoan đạt tới hài hòa hay không.”
Yến Hồi vẻ mặt táo bón cuối cùng nghe hiểu được, nữ lưu manh này nói là tư thế cơ thể trên giường, hắn “ha” một tiếng, hứng thú tràn đầy hỏi: “Vậy cưng thật ra nói xem, tư thế cơ thể chênh lệch thế nào hài hòa nhất?”
Triển Tiểu Liên vừa nhìn ngắm đống mô hình kia, vừa thuận miệng nói: “Tuần san thế giới chuyện kể của Robin kỳ 074 trang 9 có một điều tra chiều cao, cuối cùng hạch định chênh lệch chiều cao tốt nhất của hai bên nam nữ là mười lăm cm, nam nữ chênh lệch như vậy hai bên đứng cùng nhau, đàn ông cao to uy mãnh, có thể cho phụ nữ cảm giác an toàn, phụ nữ xinh xắn lanh lợi, có thể làm cho đàn ông có ý muốn bảo vệ. Đàn ông quá cao phụ nữ quá thấp nhìn cũng không cân đối, nếu hai người chênh lệch mười lăm cm, hài hòa khắp mọi mặt, vậy tình cảm chắc chắn cũng ổn định nha.”
“Nói còn thật giống như có chuyện như vậy… Nhóc béo, cưng cao bao nhiêu?” Yến Hồi sờ sờ cằm, con mắt dài nhỏ nghiêng nghiêng, ngắm lại ngắm về phía đỉnh đầu Triển Tiểu Liên, “Vừa lùn vừa béo… Nhóc béo, cưng là phụ nữ à? Gia bảo cưng giảm béo nghe thấy chưa?”
Triển Tiểu Liên đưa tay lắc lắc một gốc cây giả trong mô hình, không lay được, xem ra là dính vào mặt trên, cô cười hì hì hai tiếng, vừa muốn đặt câu hỏi, thình lình Yến Hồi kéo tóc cô một cái: “Gia nói chuyện với cưng cưng tai điếc rồi?”
“Ôi ôi… Đau!” Triển Tiểu Liên vội vàng ấn tay Yến Hồi, sau đó thẳng eo nghiêng đầu nhìn hắn hỏi: “Gia, anh vừa mới nói cái gì? Tôi không nghe thấy.”
Yến Hồi lạnh mặt, từng câu từng chữ lặp lại: “Gia hỏi cưng, cưng, cao, bao, nhiêu!”
Xoa xoa da đầu bị kéo đau, Triển Tiểu Liên không vui đáp một câu: “Xấp xỉ một mét sáu mươi đi, mẹ tôi bảo tôi còn nhỏ mà, sẽ còn lớn lên, tôi hi vọng tôi sau này cao như Nhóc Ngốc, ôi, nhưng mà đó là trời sinh, không phải muốn lớn thì lớn. Tôi cảm thấy chiều cao kia của Nhóc Ngốc chính là đặc biệt lớn vì chú đẹp trai…”
Yến Hồi nghe xong Triển Tiểu Liên báo chiều cao, xoay người nằm bò trên bàn mô hình cộng trừ nhân chia, một mét tám lăm trừ một mét sau mươi là bao nhiêu ấy nhỉ? Năm trừ không bằng năm, tám trừ sáu bằng hai, một trừ một bằng không… Yến Hồi vừa lẩm bẩm trong lòng, ngón tay trên tay liền bắt đầu đếm, tính nửa ngày cuối cùng tính ra, cuối cùng kết quả là hai mươi.
Hắn lẩm bẩm bên kia, Triển Tiểu Liên ôm bụng đi phòng vệ sinh, Yến Hồi tựa như uống nhầm thuốc đi theo, đứng ở cửa phòng vệ sinh gõ cửa: “Nhóc béo!”
Triển Tiểu Liên ngồi chồm hổm ở trên bồn cầu rống một tiếng: “Anh biến thái có phải hay không hả? Tôi ngồi chồm hổm bồn cầu đấy anh gõ cửa gì hả?” Yến Hồi duỗi chân đá cửa, Triển Tiểu Liên sợ hắn phá cửa mà vào, đành phải hạ giọng hỏi: “Gia, anh có chuyện gì nói đi.”
Yến Hồi nói chuyện ở cửa: “Cưng ăn nhiều một chút cho gia, trông như quả dưa hấu còn không biết xấu hổ xưng mình là phụ nữ…”
Triển Tiểu Liên tức mặt cũng tái nhợt, “Người ta hình dung người lùn là bí đao, tôi sao lại biến thành dưa hấu? Tôi màu xanh hả?”
Yến Hồi ở bên ngoài đối thoại với cô: “Nhóc béo, hơi tự mình hiểu lấy được hay không? Cưng cũng cứng xưng bí đao? Bí đao tốt xấu vẫn là dài, cưng thì tròn…”
Triển Tiểu Liên nắm cái cốc nhựa đập lên cửa, miệng còn giải thích một câu: “Gia, tôi trượt tay.”
Yến Hồi đá đá cửa: “Yên tâm, gia lát nữa chặt nó cũng không trượt nữa.”
Triển Tiểu Liên thở dài, cô chính là một bi kịch. Mặc quần, cô mở túi nhìn nhìn cái rìu nhỏ bên trong, cô một mình trói Yến Hồi lại chém chân hắn, khẳng định là không có khả năng, cô bản thân không có điều kiện này, Yến Hồi cao hơn cô khỏe hơn cô. Nếu muốn làm Yến Hồi ngã, phỏng chừng cần mười cái Triển Tiểu Liên, nghĩ vậy, Triển Tiểu Liên ngoan ngoãn nhét lại cái rìu nhỏ vào trong túi xách, kéo cửa đi ra ngoài.
Yến Hồi đang ở cửa nói gì đó với người ta, thấy Triển Tiểu Liên đi ra, quay đầu nói câu với cô: “Đi xuống với gia.”
Triển Tiểu Liên “à há” một tiếng, vừa đi theo vừa hỏi: “Gia, đi xuống làm gì vậy?”
Đằng sau một người trong tay bê một xấp khăn mặt đuổi theo, đặt khăn mặt trong tay vào trong tay Triển Tiểu Liên, miệng còn nói thêm câu: “Những thứ này cầm lấy, gia dặn bảo cô đi xuống hầu hạ, lúc gia đánh quyền không thích khắp nơi là cảm giác mồ hôi dính dính, cho nên khăn mặt phải đúng lúc đưa cho gia.”
Triển Tiểu Liên nhìn một xấp khăn mặt trong tay, không cảm thấy khăn mặt vướng víu nặng nề, đầu óc nhưng thật ra vẫn xoay quanh hai chữ: đánh quyền? Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Yến Hồi, có một khuôn mặt trai bao như đàn bà còn đánh quyền? Triển Tiểu Liên có chút khinh thường bĩu môi.
Theo sau Yến Hồi đi thang máy thẳng lầu bảy, nơi đó là tầng lầu chuyên môn dùng cho rèn luyện, người đương “ha ha hự hự” rèn luyện thân thể bên trong nhìn thấy Yến Hồi đi vào, nhao nhao đứng lên lui qua một bên khom lưng chào: “Gia.”
Yến Hồi khoát tay, quen việc dễ làm đi tới một gian biệt lập chuyên dụng, Triển Tiểu Liên đứng chờ bên ngoài, thuận tiện nhìn người đang luyện quyền và rèn luyện bên trong, một đám người dáng người cao lớn vạm vỡ, vừa thấy là loại có sức mạnh, Triển Tiểu Liên cảm thấy đứng trước mặt bọn họ rất có áp lực, đầu cô xoay một cái, đột nhiên nhìn thấy chỗ một cái góc sáu bảy người vây quanh đánh một người, bóng dáng người kia cô quen mắt, cẩn thận xem xét vài lần, Triển Tiểu Liên mới phát hiện là gã đàn ông tóc vàng mấy lần từng đi tìm cô ấy. Triển Tiểu Liên đổi cái tư thế đứng yên, cô còn rất kinh ngạc, a, nhìn không ra gã tóc vàng ấy có thể đánh như vậy, lấy một chọi bảy lại vẫn chiếm thượng phong.
Đang muốn đi về phía trước mấy bước nhìn, cằm tê rần, Triển Tiểu Liên ngước mắt liền nhìn thấy Yến Hồi thay một bộ trang phục huấn luyện đứng bên cạnh cô, cưỡng ép nắm cằm cô xoay về phía mình: “Gia thấy mắt cưng là không cần nữa, nhìn thấy đàn ông tròng mắt cũng rớt xuống có phải hay không? Có cần gia đưa bọn chúng lên giường cưng không?”
Triển Tiểu Liên yên lặng thu hồi tầm mắt, thông minh không có nói tiếp, mà là giơ giơ một xấp khăn mặt trong tay mình: “Gia, ngài có muốn lau lau tay hay không? Hay là bây giờ rèn luyện?”
Yến Hồi buông tay ra, cũng không nói cái gì, trực tiếp đi về phía góc kia, Triển Tiểu Liên bê khăn mặt cùng đi qua, ngồi xuống sô pha chuyên để người ta nghỉ ngơi bên cạnh, chờ cô buông khăn mặt trong tay xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy đám người vừa rồi vây quanh gã đàn ông tóc vàng kia vây Yến Hồi lại, trong đó còn bao gồm gã đàn ông tóc vàng đó.
Triển Tiểu Liên đặt túi trên chân mình, nhìn Yến Hồi bị bao quanh vây vào giữa, trong lòng có một người nhỏ đang hưng phấn nhảy lên: Mọi người cùng tiến lên, đánh chết gã này! Đánh chết gã này! Có điều nghĩ lại nghĩ, cầm thú Yến kiêu ngạo như vậy, người ta khẳng định sẽ nhường hắn nha, không dỗ hắn vui vẻ dỗ ai vui vẻ?
Kết quả, Triển Tiểu Liên sau khi nghe thấy tiếng “a a” điếc tai, liền chứng kiến người vây quanh Yến Hồi lập tức từ góc độ bất đồng vọt tới, Triển Tiểu Liên là người ngoài nghề, nhưng cô từ động tác thân hình của những người ấy nhìn, cô thật đúng là không nhìn ra có ai là làm bộ, căn bản chính là đang chơi thật sự, Triển Tiểu Liên lại lần nữa hưng phấn, đứng lên, theo bộ dáng người ta ảo tưởng trước mắt đứng cầm thú Yến, trái móc quyền phải móc quyền đánh không khí, cô quá hưng phấn, lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết còn tưởng rằng Yến Hồi bị đánh, vừa định lấy điện thoại ra chụp ảnh lưu niệm, tập trung nhìn vào phát hiện bị đánh không phải cầm thú Yến, mà là một người vạm vỡ ôm cổ tay nằm phía bên ngoài giãy dụa.
Triển Tiểu Liên đã nhìn ra Yến Hồi khác biệt những người khác chỗ nào, hắn ra tay vừa nhanh vừa ác, so thân hình hắn quả thực yếu hơn người ta, nhưng sức mạnh chân tay hắn đủ vả lại động tác nhanh, mặc dù là diễn tập cũng không chút nương tay, đôi tay kia tựa như dính điện, thứ bị hắn nắm lấy không phải là bị bắn ra đẩy ra, mà là bắt lấy, sau đó bẻ gẫy.
Triển Tiểu Liên khi hắn bắt được mục tiêu, không lưu tình chút nào dứt khoát gọn gàng bẻ gãy phá hủy, trong lòng nghĩ tới một cái từ: thủ đoạn độc ác.
Triển Tiểu Liên nhìn hết hồn, chờ sau khi cô hoàn hồn, phát hiện đám người kia bao gồm gã đàn ông tóc vàng bên trong, một đám đều ngã trên mặt đất kêu rên, gã đàn ông tóc vàng ngồi dưới đất, cúi đầu, độ lớn của góc một ngón tay trong đó rõ ràng không bình thường, rất hiển nhiên, gã cũng bị Yến Hồi nắm được sơ hở.
Triển Tiểu Liên trợn mắt há hốc mồm, cô cảm giác quần áo phía sau lưng mình bị mồ hôi ướt nhẹp, đều dán trên người, cô giương miệng, ngẩng đầu nhìn Yến Hồi. Yến Hồi đứng bên trong, sau một phen tranh đấu hơi thở hồng hộc, hắn đưa tay quẹt giọt mồ hôi trên cằm, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt từ chân Triển Tiểu Liên chậm rãi lên cao, cuối cùng dừng hình ảnh ở ánh mắt cô, sau khi phát hiện Triển Tiểu Liên không có biểu tình và động tác gì, sắc mặt hắn chậm rãi trở nên lạnh lùng.
Triển Tiểu Liên chớp chớp mắt, lập tức hoàn hồn, “bộp bộp” vỗ tay, tranh thủ quơ quơ ngón tay cái với Yến Hồi : “Gia, lão ngài thật sự là rất đẹp trai!”
Phép tính của Yến gia sai là do Yến gia học dốt tính nhầm, không phải tác giả gõ nhầm đâu nha =)))))))