Thần phục – Chương 78

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 78 – Dân lành không làm chuyện xấu

Mục Hi đầu đất này đặt cái điện thoại di động mới ở ký túc xá, kết quả đánh mất, đau lòng muốn chết, chạy tới khóc lóc kể lể với Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên chịu không nổi chọc trán cô ấy răn: “Cậu cứ ngốc đi, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Tiền và đồ vật đắt tiền đừng để ở ký túc xá, nhất định không nghe, bây giờ khóc đi?”

Mục Hi trề môi không nói lời nào, cô cũng sắp đau lòng muốn chết, Băng Dính còn đả kích cô. Chỉ vì chuyện này Triển Tiểu Liên lại bị Mục Hi làm thịt một trận, mời cô ấy ăn gì an ủi tâm hồn nhỏ bị thương của Mục Hi.

Mấy ngày sau Mục Hi liền vui sướng hài lòng tìm đến Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên đang làm ổ trong ký túc xá xem tiểu thuyết đấy, thời tiết hơi lạnh, cô liền thích ngồi trong chăn mọc nấm, Mục Hi kiên quyết kéo Triển Tiểu Liên xuống dưới: “Băng Dính cậu xuống dưới, xuống dưới xuống dưới, trên bãi tập đang có hoạt động tặng di động đấy, chúng mình đi xem thử có thể mò được giải thưởng hay không.”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “Dẹp đi, cậu cũng không xem thử hai chúng mình ai có số ấy.”

Mục Hi không phục: “Nghe nói phần thưởng là di động đấy, cậu đi xuống đi.”

Triển Tiểu Liên hiểu rồi, Nhóc Ngốc đây là tâm lý không thăng bằng muốn mò được cái di động đấy, cô ấy vừa đánh mất một cái, liền muốn dựa vào vận may kiếm về. Triển Tiểu Liên bất đắc dĩ rời giường: “Cậu đợi tớ rửa cái mặt.”

Trên bãi tập người đông nghìn nghịt, nhìn tựa như khu buôn bán, đâu đâu cũng thấy khí cầu khí nóng tuyên truyền khẩu hiệu, nghe nói có nữ sinh tham gia rút thăm trúng thưởng còn được một cái di động mới, Triển Tiểu Liên lập tức hăng hái, kéo Mục Hi liền chạy về phía đó: “Nhóc Ngốc, cậu rút một cái xem thử.”

Kết quả, người ta rút một cái liền trúng thưởng, đổi thành Mục Hi với Triển Tiểu Liên chính là không có cái gì cả, hai người ủ rũ rút lui.

Cuối kỳ sắp tới, những bạn học khác trong ký túc xá học hành đi sớm về trễ, Bành Ngọc gần đây cũng không biết làm gì, tóm lại là lén lút, càng thêm chú trọng trang điểm hơn bình thường, thấy Triển Tiểu Liên hiếm có mà nâng quyển sách giáo khoa đang đọc sách, còn ngẩn người, sau đó trêu ghẹo nói: “Triển Tiểu Liên, cậu khi nào cải tà quy chính rồi?”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, “Tớ từ trước đến nay đều đi trên đường ngay có được không?”

Bành Ngọc rút sách trong tay Triển Tiểu Liên ra, cười nói: “Cậu dẹp đi, cả ngày ôm ngôn tình tiểu thuyết đọc làm như tớ không biết ấy? Xem cái gì vậy? Ra ngoài dạo phố với tớ đi?”

Triển Tiểu Liên mếu máo, vươn tay lấy lại sách, “Không được, bố tớ nói, học bổng sau này của tớ đều trả lại tự tớ dùng, tớ phải chuẩn bị cho tiền tiêu vặt của tớ. Cậu tự đi chơi đi.”

Bành Ngọc dường như có chút không muốn, trang điểm nửa ngày, cuối cùng vậy mà không đi ra ngoài: “Quên đi, cũng sắp thi rồi, tớ cũng đọc nước tới trôn mới nhảy đây.”

Có điều sách này thật đúng là không phải anh nói xem nghiêm túc, là có thể xem được nghiêm túc, trong tay Bành Ngọc đang cầm sách, nhưng trong lòng cũng không biết nghĩ cái gì, cuối cùng cô ấy gấp sách lại, cầm túi liền đi : “Cậu xem đi, tớ không muốn xem nữa.”

Triển Tiểu Liên tùy ý khoát tay: “Bye bye.”

Cũng từ lần này về sau, Bành Ngọc liền kéo khoảng cách với Triển Tiểu Liên, bình thường ăn cơm lấy nước gì gì đó cũng không lại gọi cô làm cùng nữa, Triển Tiểu Liên điềm nhiên như không mỗi ngày nên làm cái gì thì làm cái đó.

Phía Mục Hi có tin tốt, vui sướng hài lòng chạy tới nói với Triển Tiểu Liên di động của cô ấy tìm được rồi, là bị người ta đổi thành cái vỏ màu đen, khó coi, Triển Tiểu Liên kinh ngạc muốn chết: “Nhóc Ngốc, di động làm sao tìm được? Cũng đã hoàn toàn thay đổi cậu còn có thể nhận ra à?”

Mục Hi mặt mày hớn hở, ôm Triển Tiểu Liên nhảy nhót nói: “Băng Dính, Băng Dính cậu nói tớ may không? Di động của tớ đã mất vậy mà lại tìm được rồi! Tớ còn tưởng Lý Tấn Dương lừa tớ chứ, thì ra hắn nói có thể tìm về giúp tớ, thật đúng là tìm về rồi nha…”

Triển Tiểu Liên mắt lé nhìn Mục Hi một cái, mắt trợn trắng: “Nhóc Ngốc, cậu không phải hận chú đẹp trai nhà cậu muốn chết, tại sao lại dính dáng đến chú ấy?”

Mục Hi chu miệng không hé răng, cả buổi mới nghẹn ra một câu: “Tớ cũng không biết…”

Triển Tiểu Liên nỗ lực giơ tay lên sờ sờ đầu Mục Hi, thở dài: “Nhóc Ngốc à, lại trúng chiêu của chú đẹp trai phải không?”

Mục Hi mở to con mắt xinh đẹp đến dụ lòng người của cô ấy, vẻ mặt vô tội mờ mịt, “Đâu mà, tớ thật sự không biết, chính, chính là lại nói chuyện tử tế với hắn.”

Triển Tiểu Liên bất đắc dĩ thở dài, đi giày vào: “Không sao, tớ chỉ nói một chút thôi, di động cậu đã tìm được rồi, vậy trả bữa cơm mấy ngày hôm trước tớ an ủi cậu ấy lại cho tớ, đi thôi, mời chị đây ăn cơm đi.”

Nói xong, Triển Tiểu Liên kéo Mục Hi kiên quyết đòi đi ăn chực.

Trong lòng Triển Tiểu Liên có việc, cả người nhìn cũng âm u, vốn không hay đi lên lớp, bởi vì sắp thi, cô còn rất nhiều sách chưa xem, cho nên hiếm thấy mà đi lên lớp, trái lại dọa người trong lớp sợ hết hồn.

Loại sinh viên như Triển Tiểu Liên thật ra là loại sinh viên rất nhiều người không ưa. Thành tích tốt, các loại học bổng tự động thêm trên đầu cô, làm cái gì đều không chút để ý, thế nhưng hết lần này tới lần khác làm gì cũng có thể đoạt giải, tính cách còn không phải cái loại hình hòa nhã dễ gần đó, cho nên trong số nữ sinh trong lớp cô không có bạn bè quan hệ tốt gì, Bành Ngọc duy nhất gần gũi với cô và cũng không được nữ sinh ưa thích, có điều bây giờ Bành Ngọc cũng kéo khoảng cách với cô rồi.

Thời tiết dần dần lạnh hơn, mắt thấy sẽ sắp đến kiểm tra cuối kỳ, Triển Tiểu Liên sau đó nghe giảng một tuần, còn đọc sách hai ngày, trong lúc đó Yến Hồi có gửi tin nhắn, Triển Tiểu Liên trực tiếp mắng: Bà đây phải chuẩn bị thi, tên chết tiệt cách xa một chút. Cũng không biết nguyên nhân gì, tin nhắn sau khi gửi đi Yến Hồi thật đúng là yên tĩnh, không gọi điện thoại cũng không gửi tin nhắn, cuối cùng để Triển Tiểu Liên có thể an an ổn ổn ôn tập.

Lúc cách cuộc thi còn có hai ngày, Triển Anh đến đại học Bãi Yến tìm Triển Tiểu Liên, mùa đông quấn kín, Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa không nhận ra, cũng không đi xa, ngồi ngay tại quán cơm nhỏ cách đại học Bãi Yến không xa lắm, trên mặt Triển Tiểu Liên không có biểu cảm gì, Triển Anh không nói ngay, mà trước tiên là nói một vài chuyện phiếm.

Triển Anh gọi đồ ăn, Triển Tiểu Liên bưng cái cốc nóng uống nước, thản nhiên nói câu: “Bác, chuyện trước kia thì đừng oán nữa, dù sao đều đã qua. Vả lại, cháu chỉ là người dưới, không biết nên bình phán chuyện trước kia như thế nào. Đương nhiên, về chuyện bố cháu, cháu chắc chắn giống như bố cháu, nên cảm ơn bác. Cuộc sống bây giờ của bác người khác cầu cũng cầu không được, bác, đừng so đo với người nhà bà nội, không đáng.”

Vẻ mặt Triển Anh hơi ngượng ngùng, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, xoa xoa huyệt thái dương, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Ôi, cháu xem bác, tuổi lớn chính là thích lải nhải, được rồi được rồi, cháu coi như là bác tụng kinh, bác ấy à, cũng không nói nữa.”

Triển Tiểu Liên cười cười với Triển Anh, “Không sao, cháu là sợ bác vẫn đắm chìm trong quá khứ không ra được, như vậy không tốt, nhìn hiện tại mới là tốt nhất. Bố cháu nói với cháu, đừng vẫn nói mình trước đây thế nào thế nào, trước đây có thế nào cũng không bằng hiện thực bây giờ, bác bảo có đúng không?”

Triển Anh muốn cười một cái với Triển Tiểu Liên, kết quả phát hiện chính mình cười không nổi, ả nhìn nhìn sắc mặt Triển Tiểu Liên, lại không có chỗ nào không đúng, nhưng lời Triển Tiểu Liên nói, khiến ả luôn có chút cảm giác câu nói có hàm ý khác. Còn đang sững sờ, Triển Tiểu Liên đột nhiên lại nói: “Đúng rồi bác, phía bác trai đều sắp xếp xong rồi cứ? Công trình kia sắp tới cũng hẳn xong rồi phải không?”

Triển Anh gật đầu: “Sắp rồi, nghe nói đã bắt đầu kết thúc công việc, người phe bác trai cháu nhìn rất sát, xem thời gian và sắp xếp hiện tại, dự đoán khoảng bốn năm ngày sau.”

Triển Tiểu Liên chống má tính: “Bốn năm ngày sau cháu vừa lúc thi xong, bố cháu nhất định sẽ mang cháu về nhà. Bác, bác nhớ gọi điện thoại nói một tiếng với bố cháu, cứ nói muốn cho cháu đi Thanh Thành chơi mấy ngày.”

Triển Anh gật đầu đồng ý, đột nhiên lại nghe giọng Triển Tiểu Liên buồn bã nói: “Ôi, cháu đây là làm chuyện xấu phải không? Việc này nếu để bố cháu biết, ông có muốn đánh chết cháu hay không? Bố cháu phỏng chừng sẽ hận chết cháu…”

Triển Anh nghe vậy, đột nhiên không dám nhìn ánh mắt Triển Tiểu Liên. Cô bé trước mắt là con gái của em trai ả, con gái duy nhất, đứa con gái thương yêu nhất, ả biết rõ con của em trai bị một tên cầm thú cặn bã chiếm đoạt, chẳng những thờ ơ, thậm chí còn lợi dụng thêm nữa, Triển Anh không dám nghĩ, nếu Triển Vệ biết ả hại thảm đứa con gái duy nhất của ông, sẽ có tâm trạng gì, ông còn có thể mang theo tâm tình áy náy và cảm kích đối xử với mình sao?

Mà cô bé này thì sao? Triển Anh lặng lẽ nhìn Triển Tiểu Liên, phát hiện cô một tay chống má yên tĩnh nhìn quầy thu ngân, không nói cái gì, Triển Anh biết cô bé này rất thông minh, nhưng có thông minh cũng chẳng qua là một đứa trẻ mười bảy tuổi, cô một lòng một dạ mong muốn chính mình có thể thay bố cô cảm ơn bác cô, nếu đến lúc đó tình huống có bất trắc, không thể bảo vệ cô, cô phát hiện mình chẳng qua là một con cờ của bác, kẻ phản bội rơi vào trong tay Yến Hồi, kết cục của cô sẽ ra sao? Tâm tình cô lại sẽ như thế nào?

Triển Anh biết chữ không nhiều lắm, nhưng nhiều năm lăn lộn như vậy cho ả bất cứ lúc nào cũng biết để đường lui cho mình, hai loại kết quả Triển Tiểu Liên có thể nghĩ đến, Triển Anh khi điều tra Triển Tiểu Liên đã nghĩ tới, chuyện trên đời không có tuyệt đối như vậy, do dự thiếu quyết đoán của phụ nữ cũng khiến Triển Anh nghĩ sâu hơn Giang Triết Hải, Giang Triết Hải nói chỉ cần Yến Hồi trúng bẫy sẽ không sơ hở tý nào, Triển Anh mặc dù không dám nói rõ, nhưng chính ả lại không thể không để đường lui cho mình, Giang Triết Hải vì sao dám đọ với Yến Hồi? Ngoại trừ bản thân gã có chút sức lực, còn có nguyên nhân quan trọng chính là tính cách của Giang Triết Hải quyết định.

Giang Triết Hải lúc còn trẻ quả thực là một nhân vật tại Thanh Thành, danh tiếng ngay lúc đó tuy nói không lay động Thanh Thành giống như khi Yến Hồi ra đời, nhưng cũng đạt đến mức độ khiến người ta chú ý, tài lực thế lực từng một lần lên đến đỉnh. Chẳng qua là quy luật cực thịnh tất ngược cũng rơi vào đầu Giang Triết Hải, tiền tài quyền thế càng lớn lòng người càng tham, đầu tư số tiền lớn liên tiếp thất bại, mà tranh giành nội bộ càng ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn thoát khỏi kiểm soát của Giang Triết Hải, bang phái số một từng hưởng thụ thế lực ngầm trong một năm ngắn ngủi tan tành lòng người tứ tán, uy phong không ai bì nổi xưa kia cũng theo sự phân tán của tiền tài thế lực mà tan biến. Giang Triết Hải mang theo một số anh em trung thành với gã bị các bang phái lớn mới trỗi dậy chèn ra giáp ranh Thanh Thành.

Trong các nhân vật lịch sử Giang Triết Hải thích nhất Việt vương Câu Tiễn và Tây Sở Bá vương Hạng Vũ, gã tán đồng tính nhẫn nại ẩn nhẫn không không phát của Câu Tiễn, kính phục dũng khí đập nồi dìm thuyền của Hạng Vũ, cho nên, gã không giống người khác bị Yến Hồi chèn ép, lén lút mang theo gia quyến xa xứ chạy trốn ra nước ngoài, mà là an an ổn ổn làm dân lành Thanh Thành kiếm ăn, khiến Yến Hồi cho rằng gã hài lòng với hiện trạng dáng vẻ tuyệt đối sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho hắn sống dưới mí mắt Yến Hồi, lại mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền của Hạng Vũ chờ cơ hội phản công.

Đương nhiên, Giang Triết Hải cũng có nhẫn tâm mà kẻ bề trên không thể thiếu, gã hết sức lợi dụng con của mình để uy hiếp người đàn bà của mình hoàn thành chí lớn khôi phục của gã. Triển Anh vốn là quân cờ bị gã vứt bỏ, nay, lại thành trong một con cờ quan trọng nhất trong tay gã.

Quyết tâm bảo vệ của phụ nữ đối với con cái lớn hơn xa đàn ông, đàn ông có thể vứt bỏ vợ con, tỷ như Giang Triết Hải, gã sai người của chính gã theo dõi con mình, khiến bọn chúng nảy sinh ảo giác có người bám theo ám sát tạo thành sợ hãi trong lòng, dưới sự sợ hãi khóc lóc kể lể với bố mẹ tình hình tại nước ngoài. Mà phần lớn phụ nữ, thì thà bỏ qua bản thân cũng muốn bảo toàn con cái, Triển Anh chính là người phụ nữ như vậy, điện thoại của con cái khiến Triển Anh cả đêm ngủ không được, Giang Triết Hải ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, lại nói tình hình của con hết sức hung hiểm, Triển Anh dĩ nhiên là sẽ sa vào cách suy nghĩ không đếm xỉa mọi thứ bảo vệ con cái, cho nên, ả mạo hiểm tự mình đi giết Yến Hồi, vì thế Giang Triết Hải rất thành thạo bắt thóp của Triển Anh.

Tay Triển Anh đặt dưới bàn nắm nắm, sau đó chậm rãi buông, vươn tay gắp một đũa đặt vào trong bát Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, dùng bữa, bác cũng không biết cháu thích ăn cái gì, không thích nói với bác là được.”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu cười cười với Triển Anh, “Bác, để cháu tự nhiên, bác ăn đi.”

Kết quả cuối cùng là, Triển Anh chưa ăn miếng nào, Triển Tiểu Liên ăn no căng.

Bầu không khí thi cử tại đại học không căng thẳng như vậy, Triển Tiểu Liên lâm thời nước tới trôn mới nhảy người cuối cùng vào trường thi người đầu tiên đi ra, sau khi thi xong, trường học nghỉ, trường bố cô còn có việc chưa làm xong, Triển Tiểu Liên một mình một người ngồi xe về nhà, bố cô buổi trưa ngày hôm sau mới về nhà, điện thoại của Triển Anh là gọi buổi tối ngày thứ ba, nói với bố Triển Tiểu Liên là nhớ cô, muốn để cô qua chơi hai ngày.

Bố Triển Tiểu Liên quay đầu lại trưng cầu ý kiến cô, Triển Tiểu Liên tùy tay làm động tác oK với bố cô, bố cô lập tức nói với Triển Anh Tiểu Liên đúng lúc muốn tới chơi, nhân tiện cho ít tiền để Triển Tiểu Liên tự mình mua bộ quần áo mới mặc ăn tết, Triển Anh cười nói bên đầu kia điện thoại: “Em hai, chú làm như bác đây là làm vô ích? Bác cho cháu gái đừng nói mua một bộ quần áo, dù cho là mười bộ cũng là đương nhiên, chú cứ giao cho chị đi.”

Bố Triển Tiểu Liên cười hắc hắc: “Chị đừng nuông chiều con bé, bản thân nó rất có tiền.”

Triển Tiểu Liên nói thầm bên cạnh: “Con có tiền gì cơ? Con vốn là có tiền, về sau không phải đều bị mẹ con cầm đi à?”

Các loại học bổng của Triển Tiểu Liên quả thực là có, thêm một cái cũng có hơn ngàn, mẹ cô trực tiếp thu tiền, Triển Tiểu Liên đòi mấy lần cũng không đòi được, mẹ Triển Tiểu Liên nói cô cầm được vào tay nhất định là tiêu mua đồ linh tinh, liền lấy tên Triển Tiểu Liên gửi vào ngân hàng ăn lãi, mũi Triển Tiểu Liên tức đến lệch đi, cô vốn là phú bà, bây giờ tốt lắm, bị mẹ cô thu đi, thì cô đừng hy vọng có bao nhiêu tiền tiêu vặt. Cáo trạng với bố cô, kết quả bố cô cười hớ hớ nói ông không làm chủ, hơn nữa tiền cũng không phải ông lấy, tìm ông vô dụng. Triển Tiểu Liên đã biết, bố mẹ cô chính là đùa cô kẻ đóng người tốt kẻ đóng người xấu, bố mẹ cô đều đồng lòng cầm tiền giúp cô, cô khẳng định lấy không được, đành phải bỏ qua.

Thật ra cũng không trách mẹ Triển Tiểu Liên không cho cô quản tiền, cử động tiêu tiền của Triển Tiểu Liên vô cùng lớn, những bộ quần áo cô tự mình mua ấy, tùy tiện kéo ra một bộ chính là mấy trăm, còn tất cả đều là chọn nhãn hiệu mà mua, mẹ cô không vừa mắt bộ nào hết, con bé này tiếp tục như vậy còn không thành phá gia chi tử? Tiền này nói gì cũng không cho cô quản, cứ tựa như những tiền ấy là trên trời rơi xuống, căn bản không biết đau lòng.

Trên người Triển Tiểu Liên cất hai trăm đồng mẹ cô cho đi Thanh Thành, đã nói là đi nhà bác, bố cô vốn muốn đưa cô qua, Triển Tiểu Liên không cho, trực tiếp đổi giày ra cửa: “Bố, bố còn tưởng con còn bé? Đi đâu cũng cần bố cõng à? Con cũng là sinh viên đại học rồi, sinh viên đại học có được không?”

Bố cô theo sau đáp một câu: “Con dù là nghiên cứu sinh con cũng là con gái bố.”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “Con biết là con gái bố…” Uể oải khoát khoát tay với bố mẹ cô ra cửa, trong ba lô trên người, quấn cái rìu nhỏ cô đã mua thật nhiều ngày trước.

Triển Tiểu Liên đi ra cửa chính trong nhà, ra cửa liền nhìn thấy An Lý Mộc đang đi về phía cổng nhà anh, đi rất chậm, chờ Triển Tiểu Liên đến gần muốn nhìn xem chân anh bước đi, An Lý Mộc đứng luôn tại chỗ không đi nữa, cũng không quay đầu xem cô, chính là đứng bất động, Triển Tiểu Liên cũng đứng anh cũng đứng, Triển Tiểu Liên không hé răng, đưa tay nâng nâng quai ba lô trên vai, trực tiếp chạy qua bên cạnh An Lý Mộc.

Đường xe một tiếng đồng hồ, Triển Tiểu Liên một đường ngủ đến Thanh Thành, trực tiếp đi chỗ Triển Anh ở, lần này hai người gặp mặt đều không nói chuyện, không khí cũng vô cùng kìm nén so với lúc trước, Giang Triết Hải cũng ở đây, ba người gặp mặt, Triển Tiểu Liên nói thẳng mục đích của mình: “Bác, bác trai, cháu không biết sắp xếp cụ thể của các bác, cháu sẽ cố hết sức để làm dựa theo yêu cầu của các bác, nhưng mà, cháu có một điều kiện.”

Giang Triết Hải và Triển Anh nhìn nhau, Triển Anh hỏi: “Tiểu Liên, đừng nói lời xa cách như vậy, có lời gì cháu nói thẳng là được.”

Triển Tiểu Liên gật gật đầu, mở miệng nói: “Yến Hồi nếu đổ, các bác không thể lập tức liền ra tay giết chết hắn, phải cho cháu chém đầu tiên.”

Triển Anh và Giang Triết Hải đồng thời sửng sốt, Triển Tiểu Liên ra dấu cổ chân cô một cái, nói: “Cháu muốn chặt đứt một chân hắn, sau đó các bác làm như thế nào cũng được, cháu chỉ cần cái đầu tiên.”

Giang Triết Hải rũ mắt xuống, trong lòng Triển Anh cũng hiểu, ả gật đầu với Triển Tiểu Liên: “Được.”

Triển Tiểu Liên đứng lên vỗ vỗ chân: “Vậy bác, tìm một chỗ cho cháu ở một lát đi, cháu chờ triệu kiến.”

Triển Anh vẻ mặt nghi hoặc: “Cái gì?”

Triển Tiểu Liên nhếch mép cười với bà ta: “Cháu chờ điện thoại của Yến Hồi ấy.” Thấy Triển Anh vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, Triển Tiểu Liên buông tay: “Cũng không thể cháu chủ động tìm hắn chứ? Vậy cũng quá không bình thường.”

Giang Triết Hải cũng đứng lên theo: “Nói như vậy, mỗi lần đều là Yến Hồi tìm cháu? Không phải cháu tìm hắn?”

Triển Tiểu Liên vừa đi theo nữ giúp việc vừa hà hơi nói: “Một cầm thú biến thái như thế, ai ăn no rửng mỡ đi tìm hắn?”

Triển Tiểu Liên đi ngủ, Giang Triết Hải và Triển Anh ngồi về chỗ cũ, nửa ngày, Giang Triết Hải đột nhiên cười nói: “Cháu gái này của bà trông bình thường, nhưng trái lại có mấy phần bản lĩnh.”

Triển Anh cười giễu một tiếng: “Dựa theo lời của chính con bé, con bé bây giờ chẳng qua chính là một món đồ chơi trên lòng bàn tay Yến Hồi, chờ Yến Hồi chơi chán, giá trị của con bé cũng không còn. Thời cơ chúng ta bây giờ tìm con bé đúng lúc, Yến Hồi đối với con bé chính là thời điểm hứng thú nồng đậm.”

Giang Triết Hải ôm cánh tay: “Vậy cũng xem như một nhân vật, tối thiểu trong số phụ nữ chúng ta biết, con bé là người duy nhất.”

Triển Tiểu Liên ngửa mặt nằm trên giường, trong tay cầm di động đang nhìn, cô không thể không hoảng hốt chút nào, cô không nghi ngờ muốn chém Yến Hồi một cái, chẳng qua là không biết bác và bác trai sẽ làm tới trình độ nào, Triển Tiểu Liên không phải đồ ngốc, bác trai là theo xã hội đen, hai vợ chồng bọn họ có thù oán với Yến Hồi, muốn ra tay chắc chắn không phải trò chơi của trẻ con, nếu bọn họ tính giết chết Yến Hồi, như vậy sau khi bọn họ giết chết sẽ kết thúc như thế nào? Triển Tiểu Liên cảm thấy đó là một vấn đề cô phải suy nghĩ.

Nhưng chuyện tới trước mắt, Triển Tiểu Liên còn chưa nghĩ ra khả năng thoát thân của bác và bác trai, cô duy nhất có thể nghĩ đến, chính là bác và bác trai có thù sâu hận lớn khiến bọn họ phải liều mạng một trận chiến với Yến Hồi, tựa như vẫn đốt một cây đuốc trong lòng cô, cây đuốc này ngày nào còn chưa tắt, ngọn lửa của cô lại càng tích càng rực, một ngày nào đó, cô thiêu không chết Yến Hồi, chắc chắn sẽ thiêu chết chính mình.

Giờ cơm tối, Triển Tiểu Liên quả nhiên nhận được tin nhắn của Yến Hồi, mấy chữ đơn giản: Nhóc, ở đâu?

Triển Tiểu Liên cầm di động lên ấn mấy cái đáp: Nhà bác tôi.

Yến Hồi trực tiếp gọi lại: “Nhóc béo, bây giờ có phải đang ở Thanh Thành không?”

Triển Tiểu Liên nhìn Triển Anh đối diện bộ mặt căng thẳng một cái, sau đó khoát tay với bà ta, miệng nhanh chóng đáp: “A gia, lão ngài thật tài, việc này cũng bị anh đoán ra?”

Yến Hồi cười nhạo: “Vị trí nào, gia sai người đi đón cưng.”

Triển Tiểu Liên giọng điệu không thèm nói câu: “Cái gì cơ, còn sai người tới đón, gia nếu tự mình tới đón mới có thể lộ vẻ không giống người thường của tôi có được không?” Triển Tiểu Liên sau đó buông tay: “Nhưng vẫn là quên đi, gia lão ngài mạng quý giá cũng đừng vì tôi xảy ra chuyện gì, vậy toàn bộ phụ nữ Thanh Thành đều phải đau lòng.”

Yến Hồi nói thẳng câu: “Nhóc, cưng đây là làm nũng với gia có phải hay không? Vị trí nào? Cưng chờ cho gia.”

Triển Tiểu Liên trực tiếp nói ra vị trí biệt thự của Triển Anh, còn nhân tiện nói ra câu: “Nhưng mà gia, nghe nói trị an nơi này không tốt, lão ngài nếu thực sự đến đây, phải để ý.”

Cúp điện thoại, mặt mũi Triển Anh trắng bệch: “Tiểu Liên, cháu sao lại nói cho hắn biết vị trí của chúng ta? Như vậy chẳng khác nào cho hắn biết tin tức của chúng ta à?”

Triển Tiểu Liên thả điện thoại vào túi, bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, cháu càng như vậy hắn càng sẽ không tra, suy nghĩ của hắn có chút quái dị, đừng dùng cách suy nghĩ của người thường mà nghĩ, một ngày thay đổi một lần, đấu với hắn, phải dựa theo tâm tình hắn ngay lúc đó, đừng dùng tư duy quán tính suy nghĩ là được. Bác, cháu đi ra ngoài trước, nếu để cho cho hắn tìm, ấy mới thực sự là bại lộ các bác.” Nói xong, Triển Tiểu Liên uống một hớp canh, đeo ba lô của cô liền ra cửa, một đường đi về phía cửa lớn, khoảng cách rất xa, nhưng Triển Anh không dám bảo lái xe đưa cô, chột dạ nói chính là dấu hiệu này của Triển Anh, quả thật là sợ bị Yến Hồi nhìn thấy.

Lúc Triển Tiểu Liên đi đến cửa lớn, thật xa đã nhìn thấy một hàng dài xe dừng ở cửa, trên cửa một chiếc xe trong đó dựa vào một bóng người cong vẹo, mặc dù trời hơi tối thấy không rõ mặt, nhưng vừa nhìn bóng dáng cũng biết là Yến Hồi, ngoại trừ hắn không người thứ hai dám bày điệu bộ này phía trước đoàn xe của Yến gia, Triển Tiểu Liên từ trong tiểu khu đi ra xấp xỉ mất nửa giờ, kết quả Yến Hồi mười lăm phút đã đến.

Nhìn thấy Triển Tiểu Liên như ốc sên đi tới, Yến Hồi tiến lên mấy bước vươn tay nắm tóc cô kéo về phía trước mặt mình: “Đùa giỡn gia có phải không? Có biết gia đợi bao lâu rồi hay không?”

Triển Tiểu Liên đẩy tay hắn ra, tức giận chỉ chỉ chân mình: “Gia, không có cách nào, người béo lùn chân ngắn đi chậm, tôi cũng muốn chân dài giống như gia lão ngài nha, có điều bố mẹ không cho có cách nào? Tôi chỉ như vậy, nhưng mà không sao, tôi trông chờ thế hệ sau của tôi không chịu thua kém thay tôi.”

Yến Hồi thuận tay kéo mở cửa xe, thúc cô vào trong, cười nhạo: “Nhóc béo, cưng nghĩ còn thật nhiều, thế hệ sau? Nếu di truyền như của cưng, thế hệ sau cũng vẫn như vậy.” Nói xong chính mình ngồi vào theo, tay chân trải ra, lập tức chiếm hai phần ba vị trí.

Triển Tiểu Liên bị chen mắt trợn trắng, “Gia, không thể nói lão ngài cánh tay chân dài là có thể mặc sức khoe khoang, tôi chờ xem tiểu gia nhà gia trông như thế nào, nhớ ngàn vạn chọn một người đẹp gien cánh tay thật dài chân dài mà sinh, sinh với gia nhất định là mỹ nhân trai đẹp.”

Thân thể Yến Hồi nghiêng một cái, nghiêng dựa vào trên cửa xe, duỗi thẳng cẳng đá lòng bàn chân Triển Tiểu Liên một cái: “Gia chọn phụ nữ thế nào còn cần cưng lo? Còn dám nói câu nữa gia liền ném cưng xuống xe.”

Triển Tiểu Liên đành phải rụt rụt thân thể về phía chỗ cửa xe, thở dài: “Tôi làm người câm là được rồi chứ?” Câm miệng nhìn ngoài cửa sổ, chết sống không mở miệng.

Triển Tiểu Liên nói chuyện Yến đại gia mất hứng, kết quả Triển Tiểu Liên không nói lời nào Yến đại gia cũng không cao hứng, lại bắt đầu đá cô: “Nhóc, nhóc béo, cưng quay mặt lại cho gia, gia đếm đến ba, không quay gia liền đính cưng lên kính xe xem phong cảnh cả đời.”

Triển Tiểu Liên ngoan ngoãn quay đầu nhìn hắn: “Gia, có việc ngài nói. Có thể đừng động một chút là uy hiếp người ta hay không? Anh nói anh một ông lớn toàn uy hiếp tôi một cô gái yếu đuối nhà lành có ý nghĩa không?”

Yến Hồi vừa lòng nhìn khuôn mặt tròn của cô tỏa ra cơn giận dữ, chân mày nhăn nhíu, cái miệng nhỏ nhếch lên, vẻ mặt mất hứng, Yến Hồi hưng trí bừng bừng nhìn, sau đó bắt đầu nói chuyện: “A nhóc béo, gia sao lại cảm thấy mấy ngày không thấy khuôn mặt này lại mập một vòng?” Nói xong Yến Hồi ngửa người ra sau chậm rãi dựa về phía Triển Tiểu Liên, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới một lần, vươn tay bóp ngang hông cô một cái: “Thật sự béo lên.”

Khuôn mặt Triển Tiểu Liên cũng đen xì, cô nổi giận đùng đùng thò tay xoa bóp cánh tay mình: “Anh ánh mắt kiểu gì? Tôi béo chỗ nào? Tôi thấy anh mới béo ấy! Tôi đây là đẫy đà, tôi đây là phúc hậu! Có được không?” Béo là vết thương chí mạng của Triển Tiểu Liên, mấu chốt nhất là cô mấy tháng nay quả thực ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, béo lên mấy cân, Mục Hi cũng nhìn ra, đã không chỉ một người nói, Triển Tiểu Liên cũng sắp bị đả kích muốn chết rồi, về sau phát triển thành ai nói cô béo Triển Tiểu Liên sẽ bùng nổ với người đó, cầm thú Yến đây là đụng họng súng, Triển Tiểu Liên kêu gào: “Dương Ngọc Hoàn còn béo hơn tôi còn lùn hơn tôi, người ta còn không phải mỹ nhân? Một đám gầy tựa như cái gậy khô dễ nhìn chỗ nào? Tôi béo chỗ nào? So với đám người mập ấy, tôi cũng sắp thon thả muốn chết có được không? Anh ánh mắt kiểu gì? Cả ngày kêu nhóc béo nhóc béo, tôi béo chỗ nào? Đầy đặn! Đầy đặn cái từ này chưa từng nghe qua? Vừa nhìn ngữ văn hồi bé chính là giáo viên thể dục dạy…”

Tài xế lái xe phía trước và bảo tiêu ngồi ghế phụ lái ngẩn tò te không dám lên tiếng, Yến Hồi bị cô nói một trận chớp mắt hai cái, cả buổi mới nói: “Té ra cưng còn ngại chính mình gầy, còn tính lại ăn béo chút có phải hay không?”

Triển Tiểu Liên ôm ngực, đâm chọc nói: “Bất kể là giảm béo hay là tăng cân đều không có ý nghĩa, chị đây cứ duy trì tình trạng hiện nay là được.”

Yến Hồi cũng vươn tay sờ theo, miệng còn nói: “Nếu nói chỗ tốt của mập một chút… Nơi này vuốt quả thật rất thoải mái.”

Triển Tiểu Liên đẩy một cái không đẩy được, cánh tay Yến Hồi từ trên vai cô vòng qua, cưỡng ép ôm vào trong ngực, vừa sờ vừa nói chuyện với Triển Tiểu Liên như không có việc gì: “Nhóc béo, gia ngày mai có cái lễ mừng, có muốn cùng gia ra ngoài đi dạo trải việc đời hay không?”

Triển Tiểu Liên nhịn xúc động chặt móng vuốt sói từ trên ngực xuống, tức giận nói câu: “Không có hứng thú.”

Yến Hồi không đếm xỉa, tự nói: “Gia có hứng thú là được.”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng, vừa tính nói chuyện, xe ngừng, Triển Tiểu Liên xuống xe, phát hiện chỗ lần này tới không phải khách sạn Yến Hồi thích nhất lúc trước, mà là một tòa nhà thoạt nhìn có thể so với cung điện, kiến trúc cao thấp toàn bộ lóe ra ánh đèn bảy sắc, hai chữ “Dạ cung” rất to có vẻ vô cùng nổi bật giữa ánh đèn đủ màu. Triển Tiểu Liên ngửa đầu nhìn hai chữ kia, cầm lòng không đậu mở miệng: “Chậc, Dạ cung Dạ cung cung điện buổi tối, cái tên này đặt thật đúng là…”

Yến Hồi lập tức tiếp lời: “Rất có đẳng cấp phải không?”

Triển Tiểu Liên cười gượng hì hì: “Gia, thật ra tôi muốn nói cái tên này đặt quá thô tục, Dạ cung, không phải là ổ tiêu hồn của đàn ông sao? Dạ cung cái gì, thật ra chính là chỗ lừa tiền đàn ông. Gia, anh nói người đặt cái tên vậy có phải đồ ngốc hay không? Sao không gọi thẳng là Dạ Thượng Hải chứ? Càng tiêu hồn có phải hay không?”

Yến Hồi duỗi tay chỉ chỉ trán Triển Tiểu Liên, phun ra ba chữ: “Cưng chờ đó.” Sau đó xoay người đi vào.

Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn bảo tiêu bên cạnh, hỏi: “Tôi không nói gì chứ? Sao bỗng nhiên lại nổi khùng vậy?”

Bảo tiêu vô cảm đáp một câu: “Bởi vì cái tên này là gia bọn tôi đích thân đặt, gia bọn tôi vô cùng hài lòng, cảm thấy đặc biệt có cảm giác đẳng cấp có phẩm vị hoành tráng.”

Triển Tiểu Liên cố gắng nuốt nước miếng, vặn vặn tay: “Hiểu rồi, tôi nịnh hót nhầm, vốn muốn mượn hơi, kết quả đắc tội. Mau mau đi dỗ tổ tông nếu không đợi lát nữa tôi sẽ thực sự chờ hắn giết chết tôi…”

Trang hoàng của Dạ cung cũng như tên, vừa nhìn chính là nhằm vào khách hàng nam giới, sau khi đi vào hoàn toàn hình ảnh ngợp trong vàng son, nữ phục vụ viên mặc hở hang bưng mâm thức ăn giẫm ròng rọc rất nhanh qua lại như con thoi trong đám khách, thình lình sẽ bị một gã khách không đứng đắn sờ một cái. Mùi rượu thuốc tràn ngập lỗ mũi, tiếng người ồn ào dâm đãng cười đùa, không cẩn thận đi tới một góc tối nào đó, sẽ thấy hai bóng người dây dưa.

Triển Tiểu Liên trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa, ha? Chẳng lẽ quán bar chính là thế này? Hay là vì chỗ này là thế này? Phía trước có người mở đường cho Yến Hồi, hắn đi mấy bước không thấy Triển Tiểu Liên theo kịp, dừng dừng bước lại quay đầu: “Nhóc béo?!”

Triển Tiểu Liên vội vàng theo sau, trong tiếng nhạc điếc tai gân cổ gọi Yến Hồi: “Gia, lão ngài lão sẽ không phải hẹn người nào đàm phán công việc tại chỗ này chứ? Nơi này cũng quá ầm ỹ chút!”

Yến Hồi chỉ vươn tay xoa bóp mặt cô: “Ngoan ngoãn làm bình hoa của cưng là được.”

Triển Tiểu Liên đi theo hắn chen qua đám người chỉ vào mặt mình: “Nhưng bộ dạng này của tôi không đảm đương nổi bình hoa mà.”

Yến Hồi cười, xuyên qua đám người, tiến vào hành lang, âm thanh ầm ĩ cuối cùng nhỏ hơn nhiều, “Gia nói cưng có thể làm là có thể làm, gia hôm nay nói chuyện làm ăn với người ta, cưng chỉ có một chuyện phải làm, nhớ kỹ bộ dáng tất cả những người đi vào, kể cả giọng điệu động tác nói chuyện.”

Triển Tiểu Liên sửng sốt, dừng bước tại cửa: “Gia, tôi là dân lành, tôi không làm chuyện xấu.”

Bình luận về bài viết này