Thần phục – Chương 88

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 88 – Hòa giải

Triển Tiểu Liên nằm vẻ mặt cam chịu số phận, mắt vẫn còn đỏ rực, lúc tay Yến Hồi theo áo len của cô với vào trong, cô còn đưa tay muốn cởi áo len ra, Yến Hồi cười tà, nắm cằm cô hỏi: “Nhóc, cứ muốn làm cùng gia như vậy?”

Tay cởi áo lông của Triển Tiểu Liên dừng lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn hỏi: “Gia lão ngài bây giờ không phải là muốn phá trinh?”

Yến Hồi nằm bò trước ngực cô cười, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, sờ mặt cô một cái, “Bây giờ?” Yến Hồi ngồi xuống, trực tiếp nâng cái chân bị thương lên trên giường, chỉ vào chân hắn hỏi: “Nhóc, cưng có phải cảm thấy gia bị cưng chém chưa đủ nặng hay không, gia bị thương thành thế này còn có năng lực lên giường với phụ nữ?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức kéo áo len xuống: “Vậy tốt nhất, chân tôi cũng đau, cũng sắp đau chết đi mất, gia, có thể phiền phức lão ngài tìm người rót cốc nước cho tôi không, tôi lại uống mấy viên thuốc giảm đau.”

Nghe thấy ba chữ “thuốc giảm đau”, động tác vốn tính xuống giường của Yến Hồi lập tức rụt lại, vươn tay kéo Triển Tiểu Liên ngồi dậy, “Nhóc béo, của lọ thuốc giảm đau kia của cưng xem ra sớm đã chuẩn bị nha, thế nào? Đã sớm tính toán hiến chân cho gia?”

Triển Tiểu Liên hít mũi một cái: “Coi lời nói của gia, sao có thể chứ? Mẹ tôi có chứng đau nửa đầu, tôi mua thuốc giảm đau cho mẹ tôi.” Nói đùa, kiểu gì cũng không thể nói là đặc biệt mua thuốc giảm đau, ai biết gã cặn bã này nổi sùng sẽ thế nào.

Thật ra sau khi Yến Hồi đi, Triển Tiểu Liên lúc được người ta băng bó có tỉnh một lúc, yêu nữ Hồng Liên ưa mặc đồ đỏ đó đã nói với Triển Tiểu Liên một câu: “Cô Triển, cô đâu phải không biết gia bọn tôi, tôi nếu là cô ấy à, tôi chắc chắn sẽ không phế chân của mình. Không biết ư? Đừng nói là chân, cho dù cô Triển tặng mạng sống, gia bọn tôi nếu không muốn, giường của cô cũng chỉ có thể gia bọn tôi lên, gia bọn tôi thế nhưng không ngại chết hay sống…”

Triển Tiểu Liên trong nháy mắt đã nghĩ cẩn thận, cô không giống đám sát thủ ám sát Yến Hồi, những người đó trong mắt Yến Hồi, chính là một sinh vật, hắn mặc ý dùng phương pháp hắn thích hành hạ bọn họ, mà cô thì lại là người phụ nữ Yến Hồi đang cảm thấy hứng thú và hiếu kỳ, Yến Hồi tựa như một đứa trẻ con tìm được món đồ chơi mới, cho dù xé rách đồ chơi không thể chơi nữa, cũng không thể nào để lại xác cho đứa bé khác, hắn chỉ sẽ tìm mọi cách tìm kiếm hủy hoại sự vật xung quanh món đồ chơi, ý đồ tìm ra món đồ chơi khác khiến hắn cũng có hứng thú.

Sau màn khai thông đơn giản, hai người dường như đạt được hòa giải không tệ, Yến Hồi tâm tình sung sướng ra khỏi phòng, Triển Tiểu Liên vẻ mặt hung ác trừng bóng lưng tên khốn kia, khi hắn đi đến cạnh cửa quay đầu lại, Triển Tiểu Liên cho hắn một vẻ mặt da cười thịt không cười.

Lúc mười giờ tối, Triển Tiểu Liên gọi điện thoại cho bố cô, cô như thế này cũng không thể trở về, nói với bố cô ở nhà bác, dây điện thoại tiểu khu bác ở đang sửa, điện thoại trong nhà không thể dùng, di động của bác cũng đúng lúc xảy ra chút vấn đề, đang sửa chữa, bảo bố cô có việc gì liên hệ thẳng với cô là được.

Bố Triển Tiểu Liên vốn gọi điện thoại cho Triển Anh mấy lần đều không thông, điện thoại của cô thông lại không ai nhận, đang sốt ruột gần chết, vừa khéo Triển Tiểu Liên điện thoại về, bố cô lần này cuối cùng cũng biết nguyên nhân, nói một tiếng với mẹ cô Tiểu Liên không có việc gì, lại dặn dò Triển Tiểu Liên vài câu liền cúp điện thoại.

Triển Tiểu Liên đổi căn phòng, phòng này cũng không biết vốn là của ai, dù sao kết cấu không giống cái lúc trước, căn phòng lúc trước nghe nói đang đổi thảm, cô tạm thời ở căn phòng này, nhảy nhót ra sô pha bên ngoài, tự mình rót chút nước, lại nhảy đi tìm thuốc giảm đau, kết quả tìm tới tìm lui trong bao của cô cũng không tìm được, Triển Tiểu Liên khó hiểu muốn chết, cô rõ ràng là nhớ thả vào trong ba lô rồi. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 88”

Thần phục – Chương 87

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 87 – Đương khi nghĩ lại

Tiếng máy cưa xích chói tai mà đáng sợ, Triển Tiểu Liên nằm bò trên giường, trong lòng ôm một cái gối, răng cắn góc chăn, mắt nhắm chặt, mong đợi bản thân đừng bị cắt thịt gãy xương sống sờ sờ mà đau đến mức kêu rên thảm thiết, mặc dù biết tỷ lệ không kêu ra tiếng rất nhỏ rất nhỏ. Cô đầy mặt nước mắt nước mũi nức nở, trong lòng mặc niệm anh Đầu Gỗ, khổ nạn này của em chính là vì anh mà chịu, chúng mình giống nhau anh không thể ruồng bỏ em, ruồng bỏ em anh sẽ thực sự có lỗi với em, anh nếu dám có lỗi với em em sẽ ngược lại giết chết anh…

Yến Hồi vươn tay, chậm rì rì vén ống quần Triển Tiểu Liên lên, còn đẩy lên trên, đưa tay vỗ vỗ mông Triển Tiểu Liên: “Nhóc béo, vậy gia có thể động thủ, lần này nhưng không cho kêu ngừng.”

Mắt Triển Tiểu Liên đang lộp bộp rơi nước mắt, miệng chỉ “ừm” một tiếng, thân thể Yến Hồi hơi ngửa ra sau, nghiêng đầu nhìn cô một cái, hướng sang bên, ngả ra bên cạnh Triển Tiểu Liên, hắn vươn tay nhấc cằm Triển Tiểu Liên, “ha” một tiếng, tiếp đó cười tà: “A nhóc béo, gia còn tưởng cưng là nữ siêu nhân nữ kim cang chứ, sao lại khóc thành như vậy?”

Triển Tiểu Liên vừa gạt nước mắt vừa quay đầu đi, căn bản không có ý định nói chuyện với hắn, Yến Hồi lại vươn tay, nắm mặt Triển Tiểu Liên chuyển hướng về phía mình: “Nhóc béo, gia có lòng thương hoa tiếc ngọc, tuy rằng cưng không coi là hoa cũng không phải là miếng ngọc, có điều dầu gì cũng có ngực, nếu dỗ gia vui vẻ, gia có thể cân nhắc tạm thời tha thứ cưng.”

Triển Tiểu Liên cúi mắt chẳng nói câu nào, cũng không thèm liếc hắn một cái. Trên mặt Yến Hồi mang nụ cười tà khí, chờ cô đáp lại, kết quả đợi nửa ngày, mí mắt nhóc béo nhỏ cũng không nâng chút nào, tay nắm cằm cô bất thình lình tăng thêm sức, Triển Tiểu Liên đau nâng mắt lên, hung tợn trừng hắn.

Yến Hồi kéo đầu cô tới gần mình, liếc máy cưa xích trong tay, nhắc nhở lần nữa: “Nhóc, gia thiện tâm, cho cưng cơ hội, dỗ gia vui vẻ, gia sẽ lưu lại móng heo con này của cưng.”

Mắt Triển Tiểu Liên đầy lệ nhìn lạnh hắn, bỗng nhiên trở mình bò dậy, máy cưa xích trong tay Yến Hồi theo bản năng dịch một cái, cũng ngồi dậy theo, trên đùi hắn có vết thương, không tiện cử động, sau khi dậy cũng chỉ ngồi không động đậy, Triển Tiểu Liên đưa tay lau nước mắt, tóc rối tung, nước mắt nước mũi cả mặt, cô hít nước mũi, nói câu với Yến Hồi: “Gia, tôi nếu nhớ không lầm, anh lần trước lúc đối phó những người đó, chính là làm cho bọn họ gãy cánh tay gãy chân là bỏ qua, gia chắc chắn không lại phiền phức bọn họ sau này, có phải hay không?”

Yến Hồi buông tay: “Thú vị nhất đều đã qua, gia không có hứng thú tìm phiền toái.”

Triển Tiểu Liên gật đầu, “Vậy thì tốt, vậy hôm nay tôi cũng chủ động lưu lại cái chân này, gia về sau hẳn là cũng sẽ không tìm tôi phiền toái, phải không?”

Yến Hồi hơi nâng cằm, dường như hiểu ỵ́ Triển Tiểu Liên: “A, gia nếu không có nghe nhầm, nhóc béo đây là chủ động hiến cho gia?”

Triển Tiểu Liên nhìn Yến Hồi một cái: “Gia hiểu thì tốt rồi.” Nói xong, đột nhiên vươn tay liền cướp máy cưa xích còn đang xoay trong tay Yến Hồi, Yến Hồi sửng sốt, lập tức phản ứng, nhưng động tác lùi ra sau của hắn chỉ là cánh tay di chuyển, mà Triển Tiểu Liên cả người đều linh hoạt, chuẩn xác ôm tay Yến Hồi, trực tiếp đưa chân phải ra, ấn cánh tay Yến Hồi, dựa theo phương hướng răng cưa máy cưa xích liền cắt về phía chân mình, sau đó mùi máu tanh liền tỏa ra, trên ga giường vốn trắng tinh rất nhanh bị máu nhuộm đỏ.

Yến Hồi chuyển động không tiện, còn bởi vì cái tay kia giơ máy cưa xích lâu cũng hơi mệt, một cánh tay căn bản không chọi được sức mạnh cả người của cô, có điều hắn dài người, tay chân cũng dài, rất nhanh vọt cánh tay kia ra, một tay nắm hai cánh tay đang ôm mình của cô, máy cưa xích trong nháy mắt bị hắn giơ lên, Yến Hồi ngẩng đầu, quát một phòng sớm đã ngẩn ra: “Đều mù rồi?”

Hồng Liên cách gần nhất nhào qua, nhấc cánh tay, trực tiếp bổ vào sau gáy Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên vừa rồi còn phát điên tựa như con hổ nhỏ sư tử mẹ, trong nháy mắt sức lực hoàn toàn không còn ngã xuống giường, trên cái chân cô vươn ra một lòng một dạ muốn cắt đứt, máu theo gót chân cô rất nhanh rơi xuống, nhanh chóng nhuộm đỏ thảm trải sàn.

Yến Hồi thở phì phò, vươn tay tắt máy cưa xích, đen mặt, ánh mắt u ám hung hăng dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn kia, sau đó chậm rì rì đứng dậy, chỗ bị băng bó nơi cổ chân, vết thương nứt ra, máu màu đỏ thấm qua băng gạc màu trắng, nhuộm dần. Hắn đứng trên mặt đất, dùng tư thế bình thường đi hai bước, bất thình lình đập máy cưa xích cầm trong tay về phía bệ lưu ly sát tường gắn bày đủ loại dụng cụ quý báu, bên trong gian phòng lặng ngắt như tờ, lập tức vang lên tiếng thủy tinh bị đập bể rơi xuống.

Yến Hồi chậm rì rì ngoảnh lại, nhìn Triển Tiểu Liên không còn tri giác, sau đó âm tà cười cười, nhấc chân, chậm rãi đi ra ngoài.

Hồng Liên đứng bên giường, nhìn máu trên cổ chân Triển Tiểu Liên vẫn còn đang nhỏ xuống, ngồi xổm cởi tất của Triển Tiểu Liên, nhấc chân cô lên đặt ngang, cầm khăn mặt liền quấn lấy vết thương, không quay đầu lại nói tiếng: “Còn đứng ngây đó làm gì? Chờ gia chặt chân mấy người có phải không? Còn không mau đi bảo Tào Khang thu xếp khoa ngoại qua đây?”

Người trong phòng, lập tức tập thể chạy như bay mà đi.

Yến Hồi trầm mặt ngồi trên sô pha, một chân gác trên băng ghế chế tạo đặc biệt, trong tay đặt một xấp tư liệu hình ảnh, một mỹ nữ áo đen đang cúi đầu một lần nữa băng bó vết thương ở chân cho hắn, một người đang đứng trước mặt báo cáo tiến triển mới nhất sự kiện Họa Phảng Trì với hắn: “Giang Triết Hải hiện giờ bị cảnh sát khống chế, đang cứu chữa tại bệnh viện, vết thương rất nghiêm trọng, bác sĩ thông báo gân chân gã bị chặt đứt, dự đoán cái chân đó cũng gần như tàn phế rồi. Triển Anh ngay hôm xảy ra chuyện chạy trốn ra nước ngoài, ả ở cùng ba đứa con nhỏ của Giang Triết Hải, ả đàn bà này hình như rất sớm đã chuẩn bị, nửa năm trước ả chuyển một khoản ba triệu vào tài khoản con lớn nhất của ả, ba ngày trước ả lại chuyển một khoản năm triệu vào tài khoản con gái thứ hai. Theo điều tra mà thấy, lần tập kích này Giang Triết Hải thiết kế đã rất lâu, Triển Anh lúc tháng tám bị chúng ta nhốt một lần, chính là lần cùng với cô Triển, sau đó bị Giang Triết Hải xếp vào một phần kế hoạch, ngoài ra, chúng tôi có tra được Triển Anh lợi dụng thân phận bác đi tìm cô Triển, xem từ tình huống, sự tham gia của cô Triển hẳn là lâm thời nảy lòng tham. Mặc dù Triển Anh và cô Triển từng có quan hệ thân thích, nhưng hai người qua lại cũng chỉ là mấy tháng gần đây, lúc trước cô Triển căn bản không biết sự tồn tại của Triển Anh…”

Người nói chuyện vừa nói vừa mở trang kế tiếp: “Vũ khí của Giang Triết Hải đều là hàng quá hạn mấy năm trước, gã mấy năm gần đây tiền vốn giảm mạnh, sau khi Họa Phảng Trì bị chúng ta tóm tiền vốn gã đầu tư chẳng khác nào bị kẹt chết, không động được lấy không ra, Triển Anh tuy vẫn không muốn người khác biết, nhưng bây giờ xem ra, Triển Anh cũng không coi như người bình thường, ả trong ba năm, đã không dưới mười lần dời tiền, xem ra cũng sớm có tính toán…”

Yến Hồi giơ tay lên, dừng ý định còn muốn mở miệng của người nọ lại: “Được rồi, gia đã biết, trước nghỉ đã, phía Giang Triết Hải, cứ việc xử theo hướng chết, còn ả đàn bà của gã, điều tra rõ vị trí, dạy dỗ ả một chút, cho ả biết dù trốn ra nước ngoài, gia cũng có cách đuổi theo ả.”

“Gia, vậy tôi đi sắp xếp.” Người nọ lập tức khép tài liệu trong tay lại, cung kính để qua một bên: “Đúng rồi gia, bố cô Triển mặc dù là giáo sư đại học Bãi Yến, có điều, ông ấy hình như quen biết không ít người trong giới ở Bãi Yến, ông Triển gia thế trong sạch, không có hồ sơ án hay tiền án tiền sự xấu, bình thường cũng chưa bao giờ gây chuyện, có điều, ghi chép chứng tỏ, xã hội đen lớn lớn nhỏ nhỏ xung quanh Bãi Yến, đều sẽ nể mặt ông ấy mấy phần, việc này dường như có chút không hợp với bối cảnh của ông Triển.”

Yến Hồi ngước mắt, sau đó giễu cợt một tiếng: “Đừng nói cho gia, chú đang muốn nói bố nhóc béo đó ngoài sáng là giáo viên, trong tối là một tên xã hội đen, vì thế bảo gia kiềm chế chút?”

Người nói lập tức trán đổ mồ hôi, căng thẳng liên tục phủ nhận: “Gia là gia của khu xung quanh Thanh Thành, sao có thể lại e ngại một thầy giáo nho nhỏ? Ý tôi là nói, bố cô Triển có điểm khả nghi, có cần điều tra kỹ hơn hay không?”

Yến Hồi vẫy vẫy tay: “Nếu biết chỉ là một thầy giáo quèn, cũng đừng càm rà càm ràm, gia hôm nay cả ngày trong tai đều là tên nhóc béo đó, đều yên tĩnh chút cho gia, mau mau ra ngoài.”

Mỹ nhân nửa quỳ trên mặt đất xử lý vết thương cho Yến Hồi đứng dậy, trên mặt là vẻ lạnh lùng, sau khi băng bó, cẩn thận buông chân Yến Hồi xuống, âm thanh không mang theo một chút gợn sóng nói: “Gia, xong rồi.”

Yến Hồi giơ chân lên, giật giật, sau đó vươn tay kéo tay mỹ nhân áo đen kia về phía người mình: “Đến đến, Tuyết Cơ cười một cái cho gia, gia thích thấy dáng vẻ Tuyết Cơ cười lên nhất.”

Kết quả, băng mỹ nhân vẫn mặt lạnh, nửa phần ý cười cũng không có, ngoan ngoãn nhẹ nhàng bị Yến Hồi kéo ngồi trên chân hắn, “Gia, Tuyết Cơ thấy máu mới có thể cười, gia nhất định muốn Tuyết Cơ cười?”

Tay Yến Hồi trực tiếp ấn đầu Tuyết Cơ đè về phía mình, vươn lưỡi liếm một cái trên cằm cô, cười tà nói: “Vậy gia lần sau sẽ đặc biệt tìm thú vui cho Tuyết Cơ.”

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Tuyết Cơ vẫn không có nửa phần biểu tình, giọng điệu nghiêm túc đáp một tiếng: “Tuyết Cơ cảm ơn gia.” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 87”

Thần phục – Chương 86

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 86 – Phương thức trừng phạt

Yến Hồi khẽ nâng cằm, “ha” một tiếng, sau đó cười tà nắm eo Hồng Liên, tựa như nói đùa hỏi tiếp một câu: “Như vậy Hồng Liên nghĩ phải làm như thế nào mới tốt nhất?”

Hồng Liên đôi mắt quyến rũ, liếc Yến Hồi một cái, cười “khanh khách” nói: “Gia muốn biết? Có điều, chỉ sợ gia không nỡ bỏ mồi câu ấy.” Nói xong, ánh mắt Hồng Liên dừng trên người Đồng nhi, Đồng nhi nhất thời có dự cảm không hay, cảnh giác nhìn Hồng Liên.

Tay Yến Hồi vô ý thức vuốt ve qua lại dáng vóc xinh đẹp của Hồng Liên, dường như cảnh cáo nhéo một cái: “Nói.”

Hồng Liên mềm mại kéo tay Yến Hồi đưa đến bên môi mình, thành kính cúi đầu, đưa lên hôn một cái, lông mi dài như quạt lông khẽ ngước, ý cười trong mắt, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: “Mỹ nhân kế.” Cô ta vặn vẹo cơ thể giống như rắn, kề sát bộ ngực Yến Hồi, ngón tay dài nhỏ sơn móng tay đỏ tươi leo trên áo sơ mi màu đen của Yến Hồi, sờ vào trong cổ hắn, giật quần áo ra sáp vào nhẹ nhàng liếm một cái, sau đó cười duyên nói: “Gia, đừng đùa Hồng Liên, ngài thông minh như vậy, có thể không biết là cái gì? Cầu mà chẳng được khiến người ta không nỡ nhất, cô Triển bây giờ chẳng qua là không cam lòng. Nếu có người có thể nói cho cô Triển, người yêu đầu tiên của cô ấy chẳng qua chính là một người đàn ông bình thường, rời khỏi cô ấy quay người đã lên giường với người đàn bà khác, ngài nói, cô ấy còn có thể có thiện cảm gì với họ An đó?”

Yến Hồi mặc động tác của Hồng Liên, nửa ngày mỉm cười, đưa tay nâng cằm cô ta lên: “Hồng Liên nhưng đừng nói cho gia, cưng định tự đề cử dụ dỗ họ An kia?”

Hồng Liên lúc này liếc mắt đưa tình với Yến Hồi, thân thể lại trượt lên trên, tựa như làm nũng nhìn Yến Hồi: “Cống hiến sức lực vì gia Hồng Liên đương nhiên máu chảy đầu rơi, chẳng qua là, chị Đồng nhi thường nói, Hồng Liên trong số mấy chị em dung mạo không coi là thượng thừa, ngay cả sức dụ dỗ cũng không bằng mấy chị em khác, ngay cả gia thích chị Đồng nhi cũng nhiều hơn Hồng Liên một chút, Hồng Liên nào dám tranh cái công này? Vả lại, phong thái của gia không ai bằng, Hồng Liên mặc dù không có được trái tim của gia, nhưng mà, người đàn ông Hồng Liên thích nhất, vẫn là gia.”

Yến Hồi đưa tay bóp mặt cô ta một cái: “Gia thích nghe lời này. Vậy Hồng Liên có người chọn cảm thấy thích hợp?”

Hồng Liên trề môi, ai oán nhìn Yến Hồi một cái, cặp mắt vẽ đường mắt dày đặc kia, lại liếc về phía Đồng nhi: “Hồng Liên vừa mới nói rồi, chỉ sợ gia không nỡ thôi.”

Yến Hồi vừa nhìn ánh mắt cô ta, lập tức hiểu: “Hồng Liên cảm thấy Đồng nhi thích hợp hơn?”

Hồng Liên lập tức cướp mở miệng trước khi Đồng nhi phản bác: “Đều nói gia thông minh tuyệt đỉnh, quả nhiên không giả, còn không phải chị Đồng nhi thích hợp nhất? Vẻ ngoài của chị Đồng nhi, chính là dung mạo xinh đẹp nhất trong số mấy chị, đàn ông từng gặp chị Đồng nhi, không biết có bao nhiêu người chết mê chết mệt vì chị ấy đấy? Hơn nữa chị Đồng nhi không ngốc như Hồng Liên, năng lực phản ứng lại là mười phân vẹn mười, gia không phải cũng từng khen chị Đồng nhi như vậy? Cho nên Hồng Liên nghĩ, nếu chị Đồng nhi ra tay, nhất định là làm ít công to. Ơ kìa gia, Hồng Liên không nên hâm mộ ghen tị như thế, chị Đồng nhi đâu phải Hồng Liên có thể so sánh? Gia ngài coi như Hồng Liên làm nũng với ngài, đùa giỡn, chị Đồng nhi cũng đừng nóng giận nha, Hồng Liên nhận tội với chị.”

Mặt mũi Đồng nhi trắng bệch, muốn nói không thể với Yến Hồi, kết quả phát hiện Yến Hồi xoay người đè lên Hồng Liên, quần áo đã bị kéo xuống phân nửa, “Gia cảm thấy hôm nay Hồng Liên vô cùng biết nói chuyện, sao lại biết làm gia vui như thế?”

Hồng Liên lộ ra nửa cái đầu từ bờ vai Yến Hồi, trong mắt mang theo ý cười quỷ kế đạt được, cố ý kêu ra tiếng: “A, gia ngài thật xấu…”

Đồng nhi bóp tay, hung hăng trừng cô ta một cái, vung tay lên với bảo tiêu lấy mắt mà nhìn mũi lấy mũi mà nhìn tâm, mọi người đều cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh ướt át kích thích.

Triển Tiểu Liên bị người nhốt trong căn phòng của Yến Hồi, người nhốt cô thật ra cũng không xác định rốt cuộc phải nhốt cô ở đâu, lúc Yến Hồi nói chính là nhốt trên lầu, căn phòng trên lầu này rất nhiều, rốt cuộc nhốt đâu đương nhiên không ai dám hỏi, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, dường như nhốt trong phòng Yến gia thích hợp nhất, dù sao phương thức gia xử lý phụ nữ, chắc chắn không phải đơn giản như chặt tay chặt chân.

Triển Tiểu Liên cũng không ngờ cô sẽ bị nhốt trong phòng Yến Hồi, trong phòng chỉ có một mình cô, cô trực tiếp khóa trái cửa, còn chuyển cái ghế phía sau cửa, sau đó đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, quyết định từ bỏ nhảy cửa sổ, ba mươi tầng lầu cô nhảy xuống xong, dự đoán sẽ là một miếng bánh nhân thịt. Đi qua đi lại một lần như thế, Triển Tiểu Liên cũng mệt mỏi, cô tìm dao khắp nơi, kết quả phát hiện trong phòng Yến Hồi đồ đạc đặc biệt nhiều, các loại của báu đồ trang sức quý hiếm không ít, nhưng vũ khí các loại cô vậy mà không phát hiện cái nào, Triển Tiểu Liên liền cảm thấy kỳ lạ, gã kia sợ chết như thế, không nên mỗi căn phòng nơi chốn đều đặt dụng cụ phòng thân ư? Cô tìm một vòng vậy mà không phát hiện cái nào.

Triển Tiểu Liên cuối cùng giang cánh tay, trực tiếp nằm lên cái giường lớn dọa người ấy, hai chân đá đạp lung tung mấy cái, đá rơi giày trên chân xuống, trượt trượt về phía giữa giường, lật người, nằm sấp bất động, một lát đã buồn ngủ.

Đang ngủ, Triển Tiểu Liên cũng quên đi chuyện lộn xộn, còn ngọt ngào mơ, trong mộng Triển Tiểu Liên về tới trấn Nam Đường, phía trước có bóng người thiếu niên đang đi, Triển Tiểu Liên đi theo đằng sau, phát hiện là An Lý Mộc, cô liền co chân đuổi theo, An Lý Mộc quay đầu, xoay người nhìn cô, dịu dàng nói: “Tiểu Liên, sao lại khóc nhè một mình? Không có ai chơi với em à?”

Triển Tiểu Liên cảm thấy An Lý Mộc rất cao, liền gắng sức nhón chân muốn bằng anh, An Lý Mộc vươn tay ôm cô vào lòng, vụng về ôm nói: “Tiểu Liên em bây giờ còn nhỏ, chờ em lớn lên mười tám tuổi, sẽ cao giống anh. Đúng rồi, không được tè lên người anh nhé. Tiểu Liên, anh đi bắt con ve sầu cho em chơi, em chờ nhé.”

Tiếp theo Triển Tiểu Liên nghe thấy tiếng ve sầu đang không ngừng kêu “ve ve”, có một con còn bỗng nhiên bay về phía cô, Triển Tiểu Liên cả kinh, tỉnh. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 86”

Thần phục – Chương 85

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 85 – Mặt mũi của Yến đại gia rất quan trọng

Yến Hồi ngước mắt, nhìn Triển Tiểu Liên đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo. Triển Tiểu Liên cũng nhìn xiên, trong mắt chứa chế nhạo và giễu cợt, thản nhiên nhìn trả.

Đương lúc bốn mắt nhìn nhau, Yến Hồi chậm rãi nhếch khóe môi, bên mép mang theo nụ cười tà, sau ngoắc ngoắc ngón tay với Triển Tiểu Liên: “Nhóc béo, qua đây.”

Triển Tiểu Liên chậm rì rì đi qua, dừng tại đuôi giường bệnh của Yến Hồi, ôm ngực nhìn hắn, hỏi: “Gia, lão ngài bây giờ bộ dạng như vậy, cho dù tôi cởi sạch đưa đến trước mặt lão ngài, tin tưởng vì hạnh phúc và khỏe mạnh về sau của ngài, cũng chưa chắc lúc này lại có hứng thú, nên tôi đứng đâu cũng vậy, có chuyện gì lão ngài cứ dặn bảo, tai tôi rất thính. Lão ngài cứ yên tâm, ở đây nhiều người như vậy, tôi cho dù muốn chạy cũng chạy không được. Hơn nữa, tôi nếu định chạy, cũng sẽ không ngoan ngoãn tự mình quay về, gia lão ngài nói có đúng không?”

Yến Hồi vươn tay, chỉ chỉ Triển Tiểu Liên giữa không trung, nói ba chữ: “Cưng có gan.”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn trời, miệng lùng bà lùng bùng nói: “Đàn ông mới có khả năng gieo giống, phụ nữ ấy à, nhiều nhất là mảnh đất thôi. Tôi nếu mà có giống (1), vậy vị trí của gia là treo không đúng rồi?”

Yến Hồi nằm trên giường, không có biện pháp tóm cô, ra hiệu với Đồng nhi ý bên cạnh: “Đưa cô ta tới đây cho gia.”

Đồng nhi chậm rãi cười, xoay đến bên cạnh Triển Tiểu Liên, vươn bàn tay thon dài trắng nõn, làm một động tác tay duỗi người: “Cô muốn tự mình đi qua, hay là tôi ép cô đi qua?”

Triển Tiểu Liên cho Đồng nhi một vẻ mặt “cô coi là thứ gì”, trực tiếp vòng qua cô ta, tự mình ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống vị trí đầu giường của Yến Hồi, hoàn toàn là điệu bộ đâm lao thì phải theo lao, thuốc giảm đau cô cũng đã mua rồi, còn có thể ôm tâm tư gì nữa? Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 85”

Thần phục – Chương 84

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 84 – Giống nhau có được không?

Triển Tiểu Liên về nhà một ngày nhìn về phía cửa nhà An Lý Mộc mười mấy lần, sau đó dứt khoát ngồi bất động trên ban công, chỉ nhìn chằm chằm cổng nhà họ An xem có động tĩnh hay không. Việc này làm mẹ cô sầu chết đi được, vội vàng đẩy đẩy bố cô, nhỏ giọng nói: “Bố nó, anh xem xem Tiểu Liên nhà mình, tựa như bị điên, anh ít nhất cũng phải nghĩ cách chứ.”

Bố Triển Tiểu Liên thật ra giống như mẹ cô, ở giai đoạn quan sát, ông cũng phát hiện từ sau khi Tiểu Liên trở về, liền có chút tâm thần không yên, vẫn chạy qua nhà An Lý Mộc, có điều nhà họ An không có người, cô cũng không có phản ứng khác, chính là nhìn giống như đang đợi. Hỏi cô chơi ở nhà bác thế nào cũng không nói, bố cô còn nghĩ không phải lúc tại Thanh Thành đụng phải chuyện gì, đặc biệt gọi điện cho Triển Anh, kết quả điện thoại Triển Anh ở trạng thái tắt máy, nếu không phải là Triển Tiểu Liên bây giờ đứng trước mặt bọn họ, bố cô cũng hoài nghi lúc cô ở Thanh Thành có phải đã xảy ra chuyện hay không.

Triển Tiểu Liên đi tới đi lui trên ban công, lấy di động ra nhìn nhìn, bắt đầu bấm số di động của An Lý Mộc, gọi hai ba lần, lần cuối cùng có người nhấc máy, Triển Tiểu Liên ôm điện thoại nhảy lên: “Anh Đầu Gỗ! Anh bây giờ ở đâu?”

Phía An Lý Mộc trầm mặc một chút mới nói: “Anh đang trên đường về nhà, cùng với bố mẹ anh, Tiểu Liên em có chuyện gì?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe An Lý Mộc nói là đang trên đường về nhà, lập tức từ trong nhà chạy ra, miệng nói với An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ, anh có phải sắp về đến nhà hay không? Em ở dưới lầu nhà anh chờ anh. Anh nhanh chút trở về ha.” Nói xong, Triển Tiểu Liên cúp điện thoại cái “rắc”, từ trong nhà mình lấy một cái băng ghế nhỏ, liền ngồi chờ ở cửa nhà An Lý Mộc.

Bố mẹ Triển Tiểu Liên đồng loạt nháy nháy mắt, hai vợ chồng tựa như trẻ con víu cửa lớn nhà mình nhìn ra bên ngoài, Triển Tiểu Liên đang cầm cuốn tiểu thuyết, ngoan ngoãn ngồi trên ghế xem, căn bản mặc kệ hàng xóm qua lại nhìn thấy cô có phản ứng gì. Bố cô xoay tới xoay lui trong nhà, ngẩng đầu nói với mẹ cô: “Nếu không, khai giảng liền cho con bé đi Tương Giang.”

Bố mẹ Triển Tiểu Liên thương lượng, vốn là tính chờ Triển Tiểu Liên học xong năm nhất, năm hai đi Tương Giang học, lần này bố cô ngồi không yên, nghĩ vẫn là đưa qua trước thời hạn. Mẹ cô lo lắng thò đầu liếc mắt bên ngoài: “Mấu chốt là Tiểu Liên của chúng mình đồng ý không?”

Bố Triển Tiểu Liên phất tay một cái, “Con bé trẻ con có quyền phát biểu gì? Không đi cũng phải đi, tùy vào con bé đi hay không?”

Mẹ Triển Tiểu Liên lườm bố cô, làm như bà không biết ấy? Người này chính là nô lệ của con gái, xem ông ấy đến lúc đó có thể để con gái đi như vậy.

Triển Tiểu Liên vừa đọc sách vừa chờ An Lý Mộc, lần này chờ mất hơn hai giờ, cô cũng sắp chờ.đến thiếp đi rồi An Lý Mộc còn chưa về, Triển Tiểu Liên vừa lấy điện thoại ra định gọi điện thoại hỏi thử, liền nghe bố mẹ anh lớn giọng kêu la: Đó là ai ngồi cửa nhà chúng ta? Tiểu Liên? Ngồi đây làm gì vậy?”

Triển Tiểu Liên vội vàng nhấc ghế dưới mông cô đứng dậy, nhìn về phía An Lý Mộc phía sau mẹ anh, An Lý Mộc vốn là tự mình đi, vừa nghe nói Triển Tiểu Liên ở đằng trước, đứng luôn tại chỗ không đi, bố anh biết anh là không muốn để Triển Tiểu Liên chứng kiến bộ dạng anh bước đi bây giờ, vội vàng quành xe đạp lại phía sau, để An Lý Mộc ngồi phía trên.

An Lý Mộc nhìn thấy Triển Tiểu Liên cũng không nói chuyện với cô, Triển Tiểu Liên dẩu môi, đỏ mắt chờ mong nhìn An Lý Mộc đi qua trước mặt cô, mẹ anh cầm chìa khóa mở cổng, con chó trong sân lập tức kêu không ngừng về phía Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên cầm ghế tỏ vẻ muốn đập nó, con chó lập tức trốn sau cổng, cũng không có ai mời Triển Tiểu Liên vào trong, Triển Tiểu Liên trực tiếp ôm cái ghế nhỏ của nhà cô vào cổng nhà họ An theo.

Bố An Lý Mộc dừng xe lại, anh từ trên xe bước xuống, chỉ đứng cũng không đi, nửa ngày mới lạnh mặt nhìn cô: “Tiểu Liên, em lại tới làm gì?”

Triển Tiểu Liên tiếp tục dẩu môi, sau đó chạy vào trong nhà mang một.cái ghế cao qua đây đặt phía sau An Lý Mộc, lại đặt băng ghế trong tay mình đối diện An Lý Mộc, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bố anh lề mà lề mề không đi, nói: “Chú An, cháu có thể một mình nói chuyện với anh Đầu Gỗ của cháu không? Chỉ một lát, nói xong cháu sẽ đi.”

Bố An Lý Mộc lén nhìn anh một cái, hắng giọng: “Đầu Gỗ, có cần bố đưa con vào không?”

An Lý Mộc nhìn Triển Tiểu Liên một cái, sau đó lắc lắc đầu với bố anh, nói: “Bố, con không sao, bố vào trước nghỉ ngơi một lát đi.”

Sau khi bố An Lý Mộc vào trong, Triển Tiểu Liên lập tức lôi ghế dưới mông cô, hai cái chân di chuyển theo cái ghế, ra sức sáp sáp trước mặt An Lý Mộc, băng ghế của cô thấp, nói chuyện với An Lý Mộc phải ngửa đầu nhìn, cô ngẩng đầu nhìn An Lý Mộc hỏi: “Anh Đầu Gỗ, nếu… Em là nói nếu, em giống như anh, mất một cái chân, anh có phải sẽ cần em?”

An Lý Mộc không biết cô có ý gì, có điều sau khi nghe lời của cô trong lòng liền rầm một cái, lập tức nhìn chân cô, sau đó cúi người vươn tay tóm lấy chân cô, Triển Tiểu Liên “ôi ôi” hai tiếng, một chân bị An Lý Mộc tóm vào tay, ống quần bị anh kéo lên, phát hiện không có vấn đề gì, sau khi bỏ xuống lại nắm cái chân còn lại lên nhìn, phát hiện cũng không có vấn đề, lúc này mới thở phào một hơi. Có điều trên mặt vẫn rất lãnh đạm, hỏi một câu: “Nói luyên thuyên cái gì? Đang yên đang lành sao lại mất một chân?”

Triển Tiểu Liên bởi vì động tác cấp thiết nắm cổ chân cô kiểm tra vừa rồi của An Lý Mộc mừng thầm, bĩu môi: “Em chỉ là hỏi thử, em đã nghĩ anh đột nhiên không cần em, có phải bởi vì chân anh bị thương, sợ liên lụy em, cho nên muốn như vậy hay không, nếu thế, em giống anh, có phải anh sẽ không cảm thấy liên lụy em không?”

An Lý Mộc vừa nghe, có chút tức tối đứng dậy, chỉ vào Triển Tiểu Liên nổi giận đùng đùng nói: “Triển Tiểu Liên anh nói cho em, em nếu thực sự làm cho giống như anh, anh sẽ không thèm nhìn em nữa, em cho rằng em là ai? Em mau mau cút cho anh, càng xa càng tốt!”

Triển Tiểu Liên nhìn anh, “Anh Đầu Gỗ em chỉ là nói một chút, ai không có việc gì chạy đi cố ý làm mất chân mình chứ? Em chỉ là tò mò hỏi một chút mà thôi. Em cũng nói là nếu như, là đang lấy ví dụ.”

An Lý Mộc trực tiếp đáp cô một câu: “Ví dụ cũng không được, em mau mau về nhà đi, không có việc gì đừng qua đây.” Dừng một chút, An Lý Mộc cúi mắt nhìn mặt đất nói: “Hơn nữa em ngày đó không phải nhìn thấy? Anh có bạn gái rồi, nếu để cô ấy biết không hay, anh không muốn cô ấy không vui. Bố mẹ anh rất hài lòng với cô ấy, trông xinh xắn điều kiện trong nhà cũng tốt, mấu chốt là không ghét bỏ anh, Tiểu Liên em đừng làm chậm trễ anh nữa. Trước đây xem như anh có lỗi với em, nhưng mà bây giờ xin em đừng quấy rầy cuộc sống của anh. Chúng mình đã không còn quan hệ, hoàn toàn không có quan hệ.”

Triển Tiểu Liên nhìn anh, nước mắt vẫn đảo quanh trong hốc mắt, “Anh Đầu Gỗ anh cố ý chọc giận em có phải không?” Cô đưa tay lau nước mắt: “Em khỏe mạnh anh nói không liên lụy em không cần em, em chỉ nghĩ nếu như em giống anh là được rồi… Nói thế nào lại không được?” Cô khom lưng cầm băng ghế nhỏ lên, ôm vào trong ngực đi ra, đi tới cửa ngoảnh lại nhìn anh một cái, thút thít một lát nói: “Anh Đầu Gỗ anh chờ!” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 84”