Thần phục – Chương 89

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 89 – Kết hôn sinh con là chính đạo

Triển Tiểu Liên vừa dứt lời, An Lý Mộc liền hỏi tiếp: “Không đúng, em vừa mới nói là té bị thương, sao lại thành ra bị chó cắn? Chú hỏi cho rõ, chân cô ấy rốt cuộc là bị làm sao?”

Bố Triển Tiểu Liên vốn đang nói con gái nhà mình tự mình quản là được, mắc mớ gì tới Đầu Gỗ? Nhưng mà nghĩ lại không đúng, Đầu Gỗ thằng bé này luôn luôn thận trọng, hơn nữa trước mặt mình đều cách con gái xa tám trượng, căn bản sẽ không chủ động tiếp xúc, kết quả lần này chẳng những tiếp xúc, nó còn lôi kéo Tiểu Liên không cho đi, ra sức truy hỏi xuất xứ vết thương.

Trong lòng bố Triển Tiểu Liên nghi ngờ, ông cúi đầu liếc nhìn vết thương của Triển Tiểu Liên, bỗng nhiên phát hiện cô bị thương chân bên phải, mà cái chân bị thương vẫn còn đang bó bột của Đầu Gỗ, cũng là chân phải. Trong lòng bố Triển Tiểu Liên chợt sinh ra chút ý nghĩ đáng sợ, ông ngẩng đầu nhìn con gái cúi mắt không thèm nhìn Đầu Gỗ, trong lòng lộp bộp, nghĩ nghĩ, ông vỗ vỗ vai An Lý Mộc: “Đầu Gỗ, không sao, cháu về trước đi, chú sẽ hỏi Tiểu Liên có chuyện gì.”

An Lý Mộc nhìn Triển Tiểu Liên không nói, Triển Tiểu Liên nghiêng người tránh anh, cúi đầu khẩy lỗ trên tường, An Lý Mộc không còn cách nào khác, đành phải khập khiễng đi về phía cửa nhà, Triển Tiểu Liên lén lút quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại chạy vội vàng xoay đi. Mẹ Triển Tiểu Liên ở bên cạnh vẫn không nói chuyện, không tiếp tục chủ đề vừa rồi, chỉ thúc giục bố cô: “Bố nó, ông còn đứng ngây đó làm gì thế? Mau mau đưa Tiểu Liên của chúng mình về phòng đi chứ, trời lạnh như thế này, còn để con bé chịu lạnh à?”

Bố Triển Tiểu Liên vừa nghe, bế luôn cô vào trong nhà, đặt lên sô pha, mẹ cô thay nước nóng vào túi chườm nóng đưa vào trong tay cô ủ, đốt một bồn than củi đặt dưới chân cô, hai vợ chồng ngồi xuống đối diện Triển Tiểu Liên, như hổ rình mồi nhìn cô.

Triển Tiểu Liên mở to đôi mắt mi dày, giảu mỏ với bố mẹ: “Bố, mẹ, hai người có thù oán với con à, sao lại nhìn con như vậy?”

Bố Triển Tiểu Liên chỉ vào chân cô: “Tiểu Liên, con nói thật với bố mẹ, chân con rốt cuộc là bị làm sao?” Thật ra trong lòng bố cô có câu không dám hỏi, có phải muốn giống như Đầu Gỗ mới cố ý làm bị thương hay không.

Triển Tiểu Liên lắc đầu, trề môi: “Cũng nói bị chó cắn rồi. Con nói ngã chính là có lệ với anh Đầu Gỗ, bố, lời nói có lệ với anh Đầu Gỗ của con bố cũng tin à?”

Bố Triển Tiểu Liên cũng có chút tức giận, ông là cái loại người lú lẫn dễ lừa đó ư? Nhìn chân con gái nhỏ, ông lại không thể gỡ băng gạc xem rốt cuộc có phải là bị chó cắn hay không, loay hoay tại chỗ, lại hỏi tiếp Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, chó sao lại cứ thích cắn con? Con cũng không phải thịt mỡ, con nói thật với bố, rốt cuộc là có chuyện gì? Con nói thật, bố đi báo thù cho con, con nói, có phải có người không đàng hoàng gì đó bắt nạt con hay không? Tiểu Liên…”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “Bố, con đang yên lành không phải chuyện tốt à? Làm chi cứ phải ép con nói dối chứ?”

Bố Triển Tiểu Liên nhất thời nghẹn, hồi lâu không nói ra lời, Triển Tiểu Liên xoay xoay mông trên sô pha: “Mẹ, con vừa về nhà, còn chưa ăn cơm đâu, chết đói rồi, làm ít đồ ăn cho con đi. Đói quá đói quá!”

Mẹ Triển Tiểu Liên vốn định chờ bố cô hỏi cô xong bắt đầu hỏi, kết quả vừa nghe Triển Tiểu Liên kêu gào đói, cũng quên mất hỏi gì, vội vàng đứng dậy đi phòng bếp làm đồ ăn cho cô.

Bố Triển Tiểu Liên ngồi đối diện cô, ngẩn ra một lát lại bắt đầu hỏi: “Tiểu Liên, vừa rồi Đầu Gỗ lôi kéo con làm gì? Thằng bé nói gì với con?”

Triển Tiểu Liên thờ ơ vừa lật tạp chí vừa thuận miệng đáp một câu: “Có gì đâu, chính là anh hàng xóm quan tâm chút thôi.”

Bệnh đau đầu của bố Triển Tiểu Liên bắt đầu đau, thật sự là hỏi cái gì con bé này cũng không ngoan ngoãn trả lời, quả nhiên là con gái lớn không nghe lời nữa. Trái tim bố cô cũng sắp vỡ thành từng mảnh từng mảnh rồi, con gái nhỏ có phải thật sự tới thời kỳ phản kháng rồi hay không?

Trong miệng Triển Tiểu Liên chẳng hỏi ra cái gì, bố cô dứt khoát bỏ qua, cầm điện thoại ra ngoài gọi số của Triển Anh, kết quả giọng nói đưa ra là không thể nối được, trong lòng bố cô còn nghĩ điện thoại của Triển Anh hỏng thì đổi cái khác đi, điều kiện của bà ấy đừng nói mua một cái điện thoại, dù cho mua mười cái cũng mua được ấy chứ. Không liên hệ được Triển Anh, bố cô trực tiếp bấm một con số khác, điện thoại kết nối, bố cô cầm điện thoại đi ra ngoài cửa, khách khí chào hỏi người trong điện thoại: “A chào anh Trùng, tôi là Triển Vệ đây… Anh Trùng thực sự là khách khí, là có chút việc muốn phiền phức anh…”

Triển Tiểu Liên nằm bò trên bàn ôm bát hút mì, mẹ cô ngồi bên cạnh cô, câu có câu không hỏi: “Tiểu Liên, con nói thật với mẹ đi, mẹ cam đoan giữ bí mật cho con, mẹ chắc chắn sẽ không nói với bố con…”

Triển Tiểu Liên vùi đầu ăn mì sợi, tựa như không có nghe thấy, cuối cùng bưng bát mì lên, uống cả nước luộc mì, buông bát, Triển Tiểu Liên thoải mái thở dài: “Vẫn là ăn cơm ở nhà thoải mái.”

Ăn cơm cùng với Yến Hồi, vậy ăn không phải là cơm, là vàng, không ăn thì Triển Tiểu Liên cảm thấy mình quá thiệt, đói bụng là chính mình, lợi chính là Yến Hồi, ăn ấy à, bên người có con cầm thú, mỗi một miếng thịt ăn vào trong bụng, Triển Tiểu Liên đều cảm thấy có ruồi nhặng nằm bò phía trên, thật là ghê tởm.

Hơn nữa, Yến Hồi ăn cơm đều là trái ôm phải ấp, mấy mỹ nhân bên cạnh hắn kia ghen tuông hăng say, tựa như một đống lớn phi tử tranh sủng ở hậu cung đế vương cổ đại, người này lợi hại hơn người kia. Chỉ bởi vì Yến Hồi ăn món ăn Đồng nhi gắp trước, khuôn mặt Hồng Liên và mấy người phụ nữ khác đều tái xanh, mà trên khuôn mặt xinh đẹp của hồ ly tinh Đồng nhi kia, lộ ra nụ cười cực kỳ đắc ý. Triển Tiểu Liên liền nghĩ, đám phụ nữ này có phải quá khoa trương rồi hay không? Triển Tiểu Liên ở bên cạnh ăn mắt trợn trắng, thiếu chút nữa bị mắc ói ngất đi, cố tình Yến Hồi biến thái kia còn chuyên bới móc cô.

Ngẫm lại Triển Tiểu Liên cũng muốn tự chọc hai mắt, sờ sờ cái bụng ăn căng tròn, Triển Tiểu Liên thỏa mãn nói với mẹ cô: “Mẹ, ăn đến ăn đi, con cảm thấy vẫn là cơm mẹ nấu ngon nhất.”

Mẹ Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức mặt mày rạng rỡ, người mẹ nào không thích nghe con nhà mình nói mình nấu cơm ngon chứ?

Triển Tiểu Liên dỗ dành mẹ cô xong, thừa lúc bà đi rửa bát, nhảy một phát ra chân cầu thanh, theo thang gỗ chậm rãi dịch về phía phòng mình, bố cô nói chuyện điện thoại xong đi vào liền nhìn thấy, vội vàng đi qua bế cô lên gác: “Cái chân này cũng bị thương thành như vậy rồi, sao còn không biết gọi một tiếng? Mình con còn có thể đi à? Con nói cái chân này nếu tàn phế thì làm sao bây giờ? Con còn dám trợn mắt với bố?”

Triển Tiểu Liên vội vàng mỉm cười với bố cô: “Bố, bố đừng ồn ào mà, con không phải là trợn mắt với bố, con đây là vận động mắt đấy, hì hì.”

Bố Triển Tiểu Liên đặt cô lên giường, “Con giỏi lắm, có cái gì muốn lấy muốn lật, kêu một tiếng, trước khi ngủ mẹ con lên cởi quần áo giúp con. Đừng tự mình trổ tài biết hay không?”

Triển Tiểu Liên đẩy đẩy bố cô: “Ôi chao bố, bố thật dài dòng, biết rồi biết rồi.”

Bố Triển Tiểu Liên lườm cô: “Còn dám chê bố con dài dòng?”

Triển Tiểu Liên đành phải cười làm lành: “Con chỉ nói một tí thôi, bố con chính là người bố tốt nhất trên thế giới này, hì hì.”

Bố Triển Tiểu Liên đi ra ngoài, cô thở dài, cánh tay xoãi ra nằm trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người, ngẩn một lúc cô ngọ ngoạy bò dậy muốn dịch đến chỗ bàn máy tính lên mạng, còn chưa kịp động đậy, cánh cửa bị bố cô đóng vang lên hai tiếng “cọt kẹt”, sau đó tiếng An Lý Mộc xuyên qua cửa gỗ truyền vào: “Tiểu Liên? Là anh.” Sau đó cửa chuyển động, An Lý Mộc nói tiếp: “Tiểu Liên, anh vào đây.”

An Lý Mộc mở cửa, Triển Tiểu Liên ngơ ngác lấy tư thế muốn đứng lên nhìn anh: “Anh Đầu Gỗ?”

An Lý Mộc xoay người đóng cửa lại, khập khiễng đi đến trước mặt Triển Tiểu Liên, vươn tay kéo ghế máy tính trước bàn máy tính ra đối diện Triển Tiểu Liên, chính mình ngồi xuống ghế, đối mặt Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên cảm thấy anh Đầu Gỗ đến có chuẩn bị, trong lòng lập tức cảnh giác: “Anh Đầu Gỗ, anh… anh muốn làm gì?”

Tay đặt trên đầu gối giật giật, An Lý Mộc nhìn cô hỏi: “Tiểu Liên, em thành thật nói cho anh, chân em có phải cố ý làm thành thế này hay không? Còn nữa em mấy ngày hôm trước nói với anh em giống như anh có được không, lời đó có phải là nói về chân em bây giờ hay không? Tiểu Liên em nhìn anh, anh không phải cô chú, em đừng hòng lừa anh. Trừ phi, em coi như anh cả đời này không quen biết em.”

Triển Tiểu Liên buộc lòng phải nhìn An Lý Mộc, nghẹn nửa ngày, mới mở miệng nói: “Anh Đầu Gỗ anh nghĩ nhiều quá, em đây là trùng hợp, thật sự là trùng hợp.”

“Tiểu Liên,” An Lý Mộc từng câu từng chữ nói: “Anh không tin lời em nói. Anh hiểu em hơn cả cô chú, em không lừa được anh.”

Triển Tiểu Liên phồng miệng, cúi mắt không nhìn An Lý Mộc, không nói lời nào.

“Tiểu Liên,” An Lý Mộc vươn tay, tay anh ấm áp trước sau như một, có thể hoàn toàn bao lấy bàn tay béo mập nhỏ nhắn của Triển Tiểu Liên, nắm trong lòng bàn tay, anh nói: “Tiểu Liên, nếu em nói thật với anh, bất luận yêu cầu gì của em anh cũng đồng ý với em.”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn anh: “Bất luận yêu cầu gì?”

An Lý Mộc gật đầu: “Bất luận yêu cầu gì.”

Triển Tiểu Liên rũ mắt, nghĩ nghĩ, nói: “Vốn, em định cố tình làm mình bị thương…”

Tay nắm Triển Tiểu Liên của An Lý Mộc bỗng siết chặt: “Em…!”

Triển Tiểu Liên vội vàng nói tiếp: “Nhưng mà sau đấy em không dám!”

An Lý Mộc cúi đầu nhìn chân cô: “Vậy chân em…?”

Triển Tiểu Liên mím cái miệng nhỏ, vẻ mặt tâm không cam tình không nguyện: “Em chính là nghĩ em nếu giống anh, anh chắc chắn sẽ không viện cớ không cần em, chân em ngay sau khi em bỏ ý định tìm một cái xe đụng, đúng lúc có một con Golden Retriever do một ông chú thả vọt qua cạnh em, sau đó em bị dọa… Anh Đầu Gỗ, thật sự là bị ngã, em nói với bố em là bị chó cắn thật ra là lấy lệ với ông, sợ ông vẫn hỏi vẫn hỏi, tính tình bố em anh cũng không phải không biết, nếu biết em tính cố ý làm mình bị thương, không biết mắng em như thế nào…”

Biểu tình trên khuôn mặt An Lý Mộc cũng không biết hình dung như thế nào, biến đổi mấy vẻ mặt, cuối cùng mới thở ra một hơi, như trước nắm tay Triển Tiểu Liên, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Tiểu Liên, anh bây giờ như vậy… nên đối xử với em thế nào mới được?”

Triển Tiểu Liên gục đầu xuống, vẻ mặt uể oải: “Anh Đầu Gỗ, anh vừa rồi nói với em, em nói thật, bất luận yêu cầu gì của em cũng có thể đưa ra, có phải hay không?”

An Lý Mộc gật gật đầu, “Phải.”

Triển Tiểu Liên do dự một lát, sau đó rút tay mình từ trong lòng bàn tay ấm áp của An Lý Mộc, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Anh Đầu Gỗ, anh tìm một cô gái tốt, sau đó kết hôn với cô ấy.”

An Lý Mộc đột nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên? Em nói… bảo anh tìm một người phụ nữ, kết hôn với cô ấy?”

Triển Tiểu Liên trầm mặc, một lúc lâu cô gật đầu thật mạnh: “Anh Đầu Gỗ anh nói bất luận yêu cầu gì anh cũng đồng ý rồi, yêu cầu của em chính là anh tìm một người bạn gái kết hôn, giống như chúng mình ước hẹn ngày trước, thấy em, em chính là em gái.”

An Lý Mộc chậm rãi đứng lên, nhìn cô hỏi: “Tiểu Liên, đây là lời thật lòng của em?”

Triển Tiểu Liên lại gật đầu: “Là lời thật lòng. Em vốn muốn trả giá một chân vì anh, như thế anh sẽ không có cách nào mặc kệ em, thế nhưng đến cuối cùng, em mới phát hiện em căn bản không có quyết tâm mạnh mẽ như vậy, em ngay cả dũng khí hi sinh một chân mình cũng không có, dũng khí em muốn giống như anh cũng không có, em căn bản không có thích anh như em tưởng, cho nên anh Đầu Gỗ, lần này nói lại cho anh, thật ra là em không xứng với anh, em không có cái loại dũng khí không đếm xỉa mọi thứ vì anh đó. Cho nên anh Đầu Gỗ, lần này, em sẽ không đổi ý, cũng không muốn cứ làm chậm trễ anh như thế này. Cho nên, anh tìm một người phụ nữ kết hôn mới là chính đạo.”

An Lý Mộc giật giật môi, nhưng một câu cũng nói không nên lời, nửa ngày, anh chậm rãi xoay người, không có quay đầu nhìn Triển Tiểu Liên, lại phát ra âm thanh rõ ràng: “Tiểu Liên, anh đồng ý với em, anh tìm một người phụ nữ… kết hôn.”

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt Triển Tiểu Liên, cô nhịn không cho nước mắt rơi xuống, ngẩng đầu nhìn anh, An Lý Mộc từng bước một đi đến cạnh cửa, tay chạm vào tay nắm cửa, dừng một lúc thật lâu, sau đó đưa tay vặn, kéo cửa ra, đi ra ngoài.

Cửa bị nhẹ nhàng kéo, Triển Tiểu Liên đưa tay che mặt, nước mắt lộp độp theo kẽ tay chảy ra. Cô không dám nói với An Lý Mộc, thật ra cô không muốn có người phụ nữ khác trở thành bạn gái của An Lý Mộc chút nào, không muốn có người phụ nữ khác nằm trên một cái giường ngủ cùng anh Đầu Gỗ chút nào, không muốn từ nay về sau, anh Đầu Gỗ bắt đầu đối xử tốt với một người phụ nữ khác, tựa như lúc trước tốt với cô như thế chút nào…

Bố mẹ Triển Tiểu Liên lén lút lên lầu, lúc An Lý Mộc đi xuống bố cô hỏi anh kết quả, An Lý Mộc cười cười nói với bố cô: “Tiểu Liên nói lúc cô ấy đi trên đường bị một con Golden Retriever chạy ra dọa, vấp ngã, ngã bị thương chân. Cô chú, cháu đi về trước.” Nói xong, An Lý Mộc liền đi về.

Mẹ Triển Tiểu Liên bóng lưng An Lý Mộc, nhịn không được cảm khái một câu: “Thằng bé đang yên đanh lành, chân thành như thế, vậy sau này…”

Bố Triển Tiểu Liên liếc mẹ cô một cái: “Bà nói thật nhiều, nhỡ thằng bé nghe thấy?”

Chờ An Lý Mộc đi rồi, hai người vội vàng lên lầu, kết quả là nghe thấy Triển Tiểu Liên bên trong đang khóc, bố cô muốn đi vào, mẹ cô không cho, hạ thấp giọng nhắc nhở: “Tiểu Liên cũng là con gái lớn rồi, ai không có cái tâm sự? Ông còn tưởng là nó năm tuổi mười tuổi? Ông đừng đi vào hỏi đông hỏi tây, đỡ bị con đuổi ông.”

Lúc bố Triển Tiểu Liên bị mẹ cô kéo xuống vẫn chưa yên tâm quay đầu lại nhìn, Triển Tiểu Liên khóc bên trong nửa ngày, hít hít mũi không khóc nữa, sau này, cô với An Lý Mộc chắc chắn sẽ không giày vò nữa, vết thương trên cổ chân cô sẽ thời khắc nhắc cô giữ một khoảng cách với An Lý Mộc, mà biện pháp tốt nhất, cũng là biện pháp An Lý Mộc có thể bảo vệ bản thân anh hữu hiệu nhất, chính là anh kết hôn sinh con.

Tinh thần đau lòng của Triển Tiểu Liên qua đi, sau đó liền an tĩnh lại, dịch đến bên cạnh máy tính bật máy tính lên mạng, Mục Hi không online, Triển Tiểu Liên nhắn cho cô ấy cũng không có phản hồi, tìm mấy quyển tiểu thuyết trên mạng xem, cảm thấy không có ý nghĩa, tắt máy tính luôn đi ngủ. Trèo lên giường rướn cổ gọi mẹ cô, kết quả bố mẹ cô đều chạy lên: “Chuyện gì vậy Tiểu Liên? Có phải đau hay không? Muốn đi bệnh viện không?”

Triển Tiểu Liên thở dài: “Con chỉ là mệt nhọc, buồn ngủ, mẹ cởi giày giúp con.”

Bố Triển Tiểu Liên vừa nghe, ai oán nhìn con gái một cái, ngoan ngoãn đi ra ngoài, con gái lớn rồi, ông là bố, đương nhiên phải tránh đi.

Lúc Triển Tiểu Liên trên giường đã nghĩ, sau này bố mẹ cô nếu biết cô có tính tình như thế này, liệu có hối hận sinh cô ra hay không đây? Triển Tiểu Liên thở dài, cẩn thận lật người, ngủ.

Tết năm nay bố Triển Tiểu Liên không nhắc tới về quê, Triển Tiểu Liên không biết là vì vết thương ở chân cô, hay là bởi vì bố cô năm ngoái đã đánh tiếng với ông bà cô, tóm lại nhà bọn họ ăn tết chính là ở trên trấn, có điều bố cô nhờ đồng hương trên trấn mang vài thứ cho ông bà cô. Triển Đại Cương bởi vì bố cô nhờ quan hệ vào năm nhất cấp hai Nhất Trung Nam Đường, là học sinh nội trú.

Hai vợ chồng Triển Binh bởi vì bố Triển Tiểu Liên không đồng ý để Triển Đại Cương ở trong nhà, bây giờ cũng không nói chuyện với bố cô, cảm thấy người anh em này có cùng như không, còn như Triển Đại Cương vào Nhất Trung càng là cảm thấy đương nhiên, căn bản là chưa từng nghĩ nói với bố cô tiếng cảm ơn. Bố Triển Tiểu Liên tính cách nhịn được bố mẹ, nhưng mà đối với anh chị em cũng dễ nhịn như vậy, cũng không chiều theo hai vợ chồng Triển Binh, bây giờ tết căn bản không quay về, bình thường ăn tết gì gì đó cũng là bố mẹ chuẩn bị tiền, người thì không dính dáng.

Bố Triển Tiểu Liên thấy vô cùng rõ ràng, con gái không được ông bà cô thích, ông cũng không muốn để con gái bị ức hiếp. Bố mẹ và con cái ai quan trọng? Từ góc độ tấm lòng bố mẹ trong thiên hạ, bố cô đương nhiên là thiên vị phía con gái, trước kia Tiểu Liên tuổi còn nhỏ, dỗ dỗ là được, nhưng bây giờ, Tiểu Liên là con gái lớn, bố cô thực sự không chịu nổi bà cô không đếm xỉa tâm tình Tiểu Liên nói lời không đâu vào đâu. Ông nói không quay về sẽ không quay về, vợ con đều không được người ta thích, tiêu tiền ra sức cũng không được người ta nói tốt, cả nhà bọn họ đi làm gì? Ăn cái tết, chính là mua bực vào người.

Thành tích Triển Đại Cương trong lớp mặc dù không phải đội sổ, có điều cũng không khác mấy, vốn căn bản đã không tốt, môn nào thi cũng là thành tích tầm bốn năm mươi điểm, bố mẹ Triển Tiểu Liên đều là giáo viên, phụ đạo con của anh em mình chuyện hiển nhiên biết bao? Vừa tiết kiệm tiền vừa bớt việc, tiền ăn bình thường cũng có thể giảm đi, hai vợ chồng Triển Binh chính là muốn chiếm cái lợi này, kết quả bố cô một mực từ chối. Hai vợ chồng bọn họ là giáo viên không sai, nhưng bọn họ không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì, mẹ cô là giáo viên chủ nhiệm, công việc bình thường đã vô cùng bận rộn, mỗi ngày về nhà bản thân cũng quá mệt, đâu còn có tinh lực hầu hạ người khác? Nếu là Tiểu Liên, đấy là con mình, mẹ cô cho dù mệt một chút cũng sẵn lòng, nhưng Triển Đại Cương, mẹ cô đã từng nói với bố cô, ông nếu đồng ý Triển Đại Cương ở nhà bọn họ, bà sẽ ở ký túc xá của trường, con nhà Triển Binh, hầu hạ không nổi, mang về bố cô tự mà thuê người hầu hạ.

Triển Đại Cương trước khi nghỉ hè còn đến nhà Triển Tiểu Liên một chuyến, nói là tìm chị Tiểu Liên chơi, nhưng mà mấy ngày nay đúng lúc Triển Tiểu Liên không ở nhà, Triển Đại Cương liền ở đây hai ngày, điều kiện nhà bố cô chắc chắn tốt hơn nhà Triển Binh, Triển Đại Cương vô cùng thích ở tại nhà bố cô, cảm thấy cái gì cũng là thứ tốt, đều là nhà nó không có.

Ngày thứ hai sau khi Triển Tiểu Liên về nhà liền phát hiện hộp đựng tiền Mashimaro trong phòng mình không thấy, biết Triển Đại Cương từng tới, không cần hỏi, nhất định là thằng nhóc kia tiện tay cầm nhầm rồi, việc này cũng không phải lần đầu tiên, Triển Tiểu Liên tức chết đi được, bên trong có hơn một trăm đồng tiền xu cô kiếm được đấy. Lúc ăn cơm nói với bố Triển Tiểu Liên, bố cô liền dỗ cô: “Tiểu Liên, chỉ một cái hộp đựng tiền, bố hôm nay đi chợ mua cho con một cái mới, mua cái dễ thương hơn.”

Triển Tiểu Liên gõ bát, “Bố, đây không phải là vấn đề hộp đựng tiền dễ thương hay không, đây là vấn đề nhân phẩm của Đại Cương, bố nói đâu có chuyện ai đó tới nhà người khác làm khách, còn vô ý vô tứ lén lút cầm tiền của người ta?”

Bố Triển Tiểu Liên nhìn mẹ cô, mẹ cô làm như không thấy, bà còn đang tức đây, trông chờ bà giúp đỡ nói tốt sao có thể? Mẹ cô biết bố cô nghĩ như thế nào, Đại Cương còn là trẻ con, làm khó ai cũng chớ làm khó đứa trẻ, bố cô không nói lời nào với hai vợ chồng Triển Binh, nhưng đối xử với Triển Đại Cương không tồi, dù sao cũng là cháu trai mình, không có gì phải tính toán, làm quá khó coi, Đại Cương sau này còn làm người thế nào? Bố cô vội vàng tự mình mở miệng: “Bố sau này sẽ nói rõ với Đại Cương, Tiểu Liên đừng giận mà, đấy là em trai, không thể so bì như vậy có phải không?”

Triển Tiểu Liên mặc kệ bố cô, ngắt lời luôn: “Con biết bố sẽ nói như vậy. Quên đi, đây là một lần cuối cùng, con không thể lại mất đồ nữa, bố lát nữa lên phố có phải không? Vậy bố lắp cái khóa trên cửa giúp con, chính là cái loại khóa mà khóa rồi không có chìa khóa thì không mở được ấy, con cũng không tin con khóa cửa rồi, nó còn có bản lĩnh mở khóa ra, nếu là như vậy, con sẽ bảo bác cả đưa Đại Cương đi luyện mở khóa luôn, sau này chuyên trách làm kẻ trộm cho xong.”

Bố Triển Tiểu Liên trợn mắt với cô: “Con bé này, toàn nói mò.”

Triển Tiểu Liên bất mãn: “Tóm lại con muốn thêm khóa, đồ của con trong nhà mình cũng có thể mất, con còn có cảm giác an toàn à? Bố, con cũng mười bảy tuổi rồi, Đại Cương cũng mười mấy tuổi, ngộ nhỡ lục ra áo lót quần lót của con, con còn có mặt mũi thấy người sao?”

Mẹ Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức phụ họa: “Phải đấy phải đấy, Tiểu Liên của chúng mình đây là vì Đại Cương, ngộ nhỡ biến thái thì sao?”

Triển Tiểu Liên nhịn cười, mẹ cô quá oách, còn biến thái thì sao. Bố cô trừng mắt không nói lời nào, cuối cùng luôn là thỏa hiệp, được, ông một cái miệng nói không lại hai cái miệng của mẹ con cô, thêm khóa thì thêm khóa đi.

Triển Tiểu Liên cảm thấy kỳ nghỉ này là yên tĩnh nhất trong một khoảng thời gian dài như vậy tới nay, không có đám thân thích lộn xộn ấy tới xáo trộn.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s