Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 86 – Phương thức trừng phạt
Yến Hồi khẽ nâng cằm, “ha” một tiếng, sau đó cười tà nắm eo Hồng Liên, tựa như nói đùa hỏi tiếp một câu: “Như vậy Hồng Liên nghĩ phải làm như thế nào mới tốt nhất?”
Hồng Liên đôi mắt quyến rũ, liếc Yến Hồi một cái, cười “khanh khách” nói: “Gia muốn biết? Có điều, chỉ sợ gia không nỡ bỏ mồi câu ấy.” Nói xong, ánh mắt Hồng Liên dừng trên người Đồng nhi, Đồng nhi nhất thời có dự cảm không hay, cảnh giác nhìn Hồng Liên.
Tay Yến Hồi vô ý thức vuốt ve qua lại dáng vóc xinh đẹp của Hồng Liên, dường như cảnh cáo nhéo một cái: “Nói.”
Hồng Liên mềm mại kéo tay Yến Hồi đưa đến bên môi mình, thành kính cúi đầu, đưa lên hôn một cái, lông mi dài như quạt lông khẽ ngước, ý cười trong mắt, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: “Mỹ nhân kế.” Cô ta vặn vẹo cơ thể giống như rắn, kề sát bộ ngực Yến Hồi, ngón tay dài nhỏ sơn móng tay đỏ tươi leo trên áo sơ mi màu đen của Yến Hồi, sờ vào trong cổ hắn, giật quần áo ra sáp vào nhẹ nhàng liếm một cái, sau đó cười duyên nói: “Gia, đừng đùa Hồng Liên, ngài thông minh như vậy, có thể không biết là cái gì? Cầu mà chẳng được khiến người ta không nỡ nhất, cô Triển bây giờ chẳng qua là không cam lòng. Nếu có người có thể nói cho cô Triển, người yêu đầu tiên của cô ấy chẳng qua chính là một người đàn ông bình thường, rời khỏi cô ấy quay người đã lên giường với người đàn bà khác, ngài nói, cô ấy còn có thể có thiện cảm gì với họ An đó?”
Yến Hồi mặc động tác của Hồng Liên, nửa ngày mỉm cười, đưa tay nâng cằm cô ta lên: “Hồng Liên nhưng đừng nói cho gia, cưng định tự đề cử dụ dỗ họ An kia?”
Hồng Liên lúc này liếc mắt đưa tình với Yến Hồi, thân thể lại trượt lên trên, tựa như làm nũng nhìn Yến Hồi: “Cống hiến sức lực vì gia Hồng Liên đương nhiên máu chảy đầu rơi, chẳng qua là, chị Đồng nhi thường nói, Hồng Liên trong số mấy chị em dung mạo không coi là thượng thừa, ngay cả sức dụ dỗ cũng không bằng mấy chị em khác, ngay cả gia thích chị Đồng nhi cũng nhiều hơn Hồng Liên một chút, Hồng Liên nào dám tranh cái công này? Vả lại, phong thái của gia không ai bằng, Hồng Liên mặc dù không có được trái tim của gia, nhưng mà, người đàn ông Hồng Liên thích nhất, vẫn là gia.”
Yến Hồi đưa tay bóp mặt cô ta một cái: “Gia thích nghe lời này. Vậy Hồng Liên có người chọn cảm thấy thích hợp?”
Hồng Liên trề môi, ai oán nhìn Yến Hồi một cái, cặp mắt vẽ đường mắt dày đặc kia, lại liếc về phía Đồng nhi: “Hồng Liên vừa mới nói rồi, chỉ sợ gia không nỡ thôi.”
Yến Hồi vừa nhìn ánh mắt cô ta, lập tức hiểu: “Hồng Liên cảm thấy Đồng nhi thích hợp hơn?”
Hồng Liên lập tức cướp mở miệng trước khi Đồng nhi phản bác: “Đều nói gia thông minh tuyệt đỉnh, quả nhiên không giả, còn không phải chị Đồng nhi thích hợp nhất? Vẻ ngoài của chị Đồng nhi, chính là dung mạo xinh đẹp nhất trong số mấy chị, đàn ông từng gặp chị Đồng nhi, không biết có bao nhiêu người chết mê chết mệt vì chị ấy đấy? Hơn nữa chị Đồng nhi không ngốc như Hồng Liên, năng lực phản ứng lại là mười phân vẹn mười, gia không phải cũng từng khen chị Đồng nhi như vậy? Cho nên Hồng Liên nghĩ, nếu chị Đồng nhi ra tay, nhất định là làm ít công to. Ơ kìa gia, Hồng Liên không nên hâm mộ ghen tị như thế, chị Đồng nhi đâu phải Hồng Liên có thể so sánh? Gia ngài coi như Hồng Liên làm nũng với ngài, đùa giỡn, chị Đồng nhi cũng đừng nóng giận nha, Hồng Liên nhận tội với chị.”
Mặt mũi Đồng nhi trắng bệch, muốn nói không thể với Yến Hồi, kết quả phát hiện Yến Hồi xoay người đè lên Hồng Liên, quần áo đã bị kéo xuống phân nửa, “Gia cảm thấy hôm nay Hồng Liên vô cùng biết nói chuyện, sao lại biết làm gia vui như thế?”
Hồng Liên lộ ra nửa cái đầu từ bờ vai Yến Hồi, trong mắt mang theo ý cười quỷ kế đạt được, cố ý kêu ra tiếng: “A, gia ngài thật xấu…”
Đồng nhi bóp tay, hung hăng trừng cô ta một cái, vung tay lên với bảo tiêu lấy mắt mà nhìn mũi lấy mũi mà nhìn tâm, mọi người đều cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh ướt át kích thích.
Triển Tiểu Liên bị người nhốt trong căn phòng của Yến Hồi, người nhốt cô thật ra cũng không xác định rốt cuộc phải nhốt cô ở đâu, lúc Yến Hồi nói chính là nhốt trên lầu, căn phòng trên lầu này rất nhiều, rốt cuộc nhốt đâu đương nhiên không ai dám hỏi, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, dường như nhốt trong phòng Yến gia thích hợp nhất, dù sao phương thức gia xử lý phụ nữ, chắc chắn không phải đơn giản như chặt tay chặt chân.
Triển Tiểu Liên cũng không ngờ cô sẽ bị nhốt trong phòng Yến Hồi, trong phòng chỉ có một mình cô, cô trực tiếp khóa trái cửa, còn chuyển cái ghế phía sau cửa, sau đó đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, quyết định từ bỏ nhảy cửa sổ, ba mươi tầng lầu cô nhảy xuống xong, dự đoán sẽ là một miếng bánh nhân thịt. Đi qua đi lại một lần như thế, Triển Tiểu Liên cũng mệt mỏi, cô tìm dao khắp nơi, kết quả phát hiện trong phòng Yến Hồi đồ đạc đặc biệt nhiều, các loại của báu đồ trang sức quý hiếm không ít, nhưng vũ khí các loại cô vậy mà không phát hiện cái nào, Triển Tiểu Liên liền cảm thấy kỳ lạ, gã kia sợ chết như thế, không nên mỗi căn phòng nơi chốn đều đặt dụng cụ phòng thân ư? Cô tìm một vòng vậy mà không phát hiện cái nào.
Triển Tiểu Liên cuối cùng giang cánh tay, trực tiếp nằm lên cái giường lớn dọa người ấy, hai chân đá đạp lung tung mấy cái, đá rơi giày trên chân xuống, trượt trượt về phía giữa giường, lật người, nằm sấp bất động, một lát đã buồn ngủ.
Đang ngủ, Triển Tiểu Liên cũng quên đi chuyện lộn xộn, còn ngọt ngào mơ, trong mộng Triển Tiểu Liên về tới trấn Nam Đường, phía trước có bóng người thiếu niên đang đi, Triển Tiểu Liên đi theo đằng sau, phát hiện là An Lý Mộc, cô liền co chân đuổi theo, An Lý Mộc quay đầu, xoay người nhìn cô, dịu dàng nói: “Tiểu Liên, sao lại khóc nhè một mình? Không có ai chơi với em à?”
Triển Tiểu Liên cảm thấy An Lý Mộc rất cao, liền gắng sức nhón chân muốn bằng anh, An Lý Mộc vươn tay ôm cô vào lòng, vụng về ôm nói: “Tiểu Liên em bây giờ còn nhỏ, chờ em lớn lên mười tám tuổi, sẽ cao giống anh. Đúng rồi, không được tè lên người anh nhé. Tiểu Liên, anh đi bắt con ve sầu cho em chơi, em chờ nhé.”
Tiếp theo Triển Tiểu Liên nghe thấy tiếng ve sầu đang không ngừng kêu “ve ve”, có một con còn bỗng nhiên bay về phía cô, Triển Tiểu Liên cả kinh, tỉnh.
Sau khi tỉnh cô liền nghe thấy tiếng mô-tơ điện khởi động ngoài cửa, Triển Tiểu Liên mơ hồ mở mắt ra, còn không rõ có chuyện gì, nhưng tiếng mô-tơ điện kia quá ầm ĩ, cô nửa mở mắt, cảm giác bản thân chắc chắn ngủ không được nữa.
Triển Tiểu Liên mở to đôi mắt buồn ngủ, tiếng ngoài cửa đó bất thình lình to hơn, dường như mô-tơ điện đang gia tăng công suất làm việc, Triển Tiểu Liên cảm thấy tiếng ấy quen tai, chờ cô mơ mơ màng màng chân trần đi đến phòng khách, liền nhìn thấy trên cửa chính bị cô khóa trái, một cái máy cưa xích đang “rè rè rè” vận hành, đầu cái máy cưa xích ấy đã từ bên ngoài vọt vào trong, đang lấy vị trí cái khóa làm trọng tâm quẹt nửa vòng tròn bất quy tắc, Triển Tiểu Liên giật mình một cái, xoay người vọt vào phòng ngủ lại khóa trái cửa, nhìn hai bên một chút, trực tiếp liều cái mạng nhỏ chặn cái ghế xô-pha lớn đầu giường ở cửa phòng ngủ, đứng trên thảm phòng ngủ một lát, nghe lén động tĩnh bên ngoài, người ở phía ngoài dễ nhận thấy đã phá xong cánh cửa thứ nhất tiến vào, Triển Tiểu Liên nghe thấy tiếng gã Yến Hồi kia nói chuyện: “… Đi nhà vệ sinh xem thử có ở đó hay không? Con nhóc kia lắm mưu mô, đừng tự chuốc phiền…”
Cửa phòng ngủ bị người vặn vặn, tiếng nói mềm mềm mại mại của người phụ nữ tên Hồng Liên kia truyền đến: “Gia, nơi này cũng bị khóa rồi, xem ra Triển Tiểu Liên ngay tại phòng ngủ của ngài chờ ngài đấy.”
Yến Hồi duỗi tay ngậm điếu thuốc trong tay vào miệng, mơ hồ không rõ nói hai chữ: “Tránh ra.” Sau đó hắn trực tiếp dùng máy cưa xích cưa mở cửa phòng ngủ.
Triển Tiểu Liên nằm sấp trên giường, tay bụm mặt, bày hình chữ nhân giả chết.
Cửa phòng ngủ bị người cưỡng ép mở ra, sô pha bị đẩy qua một bên, máy cưa xích bị tắt nguồn, trong tay Yến Hồi giơ máy cưa xích, dìu hắn bên cạnh chính là Hồng Liên vẻ mặt quyến rũ, cô ta đỡ Yến Hồi đến bên giường, Yến Hồi vê điếu thuốc trong miệng xuống, Hồng Liên nhận lấy, đặt trong miệng mình hít vài hơi mới bóp tắt ném ra ngoài.
Một góc giường lún xuống, Triển Tiểu Liên biết Yến Hồi ngồi xuống, cô toàn thân kéo căng, bắp thịt căng thẳng, không dám động đậy.
Yến Hồi vươn tay, kéo chân phải của Triển Tiểu Liên, lôi về phía trước mặt mình, Triển Tiểu Liên bị hắn kéo cả người trượt xuống, vẫn không dám động. Yến Hồi vươn tay, kéo ống quần cô hướng lên trên, máy cưa xích trong tay đột nhiên bật nguồn, Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức tựa như điện giật lăn lông lốc dậy, nhanh chóng xông về đầu kia giường, khom lưng ngồi chồm hổm trên giường, dùng một loại ánh mắt vô cùng cảnh giác và căng thẳng lườm Yến Hồi.
“Ha ha ha,” Yến Hồi bừa bãi cười to, đưa tay tắt nguồn, tựa như giỡn mèo nhìn Triển Tiểu Liên nói: “Không giả bộ nữa?” Sau đó cởi giày leo lên giường, đầu gối quỳ trên giường, chậm rì rì dịch qua phía Triển Tiểu Liên, “Không phải nói chuẩn bị xong chặt tay chặt chân rồi à? Đến đây, gia tự mình ra tay cắt chân người đẹp, tiêu bản làm sẽ phải làm hoàn mỹ, vết cắt phải gọn gàng, như vậy nhìn lại mới có mỹ cảm, nhóc cưng nói đúng không?”
Miệng Triển Tiểu Liên mắng câu: “Anh tên biến thái đáng chết, tôi đờ mờ tổ tông anh…” Lúc Yến Hồi vươn tay về phía cô tóm cô chân trần nhảy xuống đất, né tránh cái móng heo của Yến Hồi.
Yến Hồi vẫy vẫy tay với người ở cửa, người chờ ở cửa lập tức đi vào điệu bộ muốn bắt Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên bị ép đến bên giường, chỉ có thể lại đi lên giường, lúc này bị Yến Hồi vươn tay tóm lấy cổ chân: “Chạy? Gia xem cưng lần này còn chạy như thế nào!”
Triển Tiểu Liên mặt hướng lên trời nằm trên giường, cái chân kia có chút hổn hển ra sức vừa giãy vừa đá, “Buông ra, tên này buông ra cho tôi! Tôi đờ mờ anh!”
Yến Hồi vươn tay kéo một cái, Triển Tiểu Liên lại lần nữa bị hắn kéo tới trước mặt, Yến Hồi đưa tay vỗ chân cô, nguồn máy cưa xích trong tay mở, tiếng máy cưa xích kia “rè rè rè rè” lập tức vang lên, Yến Hồi đặt máy cưa xích trong tay ngang chân Triển Tiểu Liên liền muốn cắt, Triển Tiểu Liên lập tức đá càng loạn, miệng vội vàng hô: “Ngừng! Ngừng ngừng ngừng!”
Yến Hồi thật sự ngừng, giơ máy cưa xích nhanh chóng xoay tròn kia lên quay đầu nhìn cô, bộ dáng nhàn nhã tự đắc: “Nói thế nào?”
Triển Tiểu Liên nuốt nuốt nước miếng: “Gia, tôi là làm bị thương một bên chân phải của anh, anh muốn cưa hai cái của tôi, vậy không phải không đúng nha.”
Yến Hồi nghe xong, gật gật đầu: “Có lý.” Sau đó buông cái chân trái của Triển Tiểu Liên kia ra, đè chân phải, khởi động máy cưa xích, hướng về phía chân phải cô liền muốn cưa xuống.
Triển Tiểu Liên mắt thấy cái cưa của gã kia sắp hạ xuống, lại hô to: “Gia! Gia… Ngừng ngừng ngừng!”
Yến Hồi lại dừng lại, cười tà hỏi: “Lần này lại làm sao?”
Trán Triển Tiểu Liên đều là mồ hôi, cẩn thận rút chân về, nói: “Gia, để tôi uống hai viên thuốc có được hay không?”
Yến Hồi tò mò: “Thuốc? Thuốc gì?”
Triển Tiểu Liên thật cẩn thận xê dịch về phía sau: “Ừm… Thuốc giảm đau tôi mua…”
Yến Hồi ngước mắt, hơi híp mắt, nhìn cô lặp lại dường như xác nhận: “Thuốc giảm đau?”
Triển Tiểu Liên gật gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nhặt ba lô trên mặt đất lên, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc, đầu tiên là đổ hai viên ra, suy nghĩ một chút lại đổ ba viên, ném vào miệng cắn răng rắc răng rắc nuốt vào, sau đó chủ động nằm sấp trên giường, duỗi một chân cho Yến Hồi, miệng nói câu: “Cưa đi!”