Thần phục – Chương 88

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 88 – Hòa giải

Triển Tiểu Liên nằm vẻ mặt cam chịu số phận, mắt vẫn còn đỏ rực, lúc tay Yến Hồi theo áo len của cô với vào trong, cô còn đưa tay muốn cởi áo len ra, Yến Hồi cười tà, nắm cằm cô hỏi: “Nhóc, cứ muốn làm cùng gia như vậy?”

Tay cởi áo lông của Triển Tiểu Liên dừng lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn hỏi: “Gia lão ngài bây giờ không phải là muốn phá trinh?”

Yến Hồi nằm bò trước ngực cô cười, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, sờ mặt cô một cái, “Bây giờ?” Yến Hồi ngồi xuống, trực tiếp nâng cái chân bị thương lên trên giường, chỉ vào chân hắn hỏi: “Nhóc, cưng có phải cảm thấy gia bị cưng chém chưa đủ nặng hay không, gia bị thương thành thế này còn có năng lực lên giường với phụ nữ?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức kéo áo len xuống: “Vậy tốt nhất, chân tôi cũng đau, cũng sắp đau chết đi mất, gia, có thể phiền phức lão ngài tìm người rót cốc nước cho tôi không, tôi lại uống mấy viên thuốc giảm đau.”

Nghe thấy ba chữ “thuốc giảm đau”, động tác vốn tính xuống giường của Yến Hồi lập tức rụt lại, vươn tay kéo Triển Tiểu Liên ngồi dậy, “Nhóc béo, của lọ thuốc giảm đau kia của cưng xem ra sớm đã chuẩn bị nha, thế nào? Đã sớm tính toán hiến chân cho gia?”

Triển Tiểu Liên hít mũi một cái: “Coi lời nói của gia, sao có thể chứ? Mẹ tôi có chứng đau nửa đầu, tôi mua thuốc giảm đau cho mẹ tôi.” Nói đùa, kiểu gì cũng không thể nói là đặc biệt mua thuốc giảm đau, ai biết gã cặn bã này nổi sùng sẽ thế nào.

Thật ra sau khi Yến Hồi đi, Triển Tiểu Liên lúc được người ta băng bó có tỉnh một lúc, yêu nữ Hồng Liên ưa mặc đồ đỏ đó đã nói với Triển Tiểu Liên một câu: “Cô Triển, cô đâu phải không biết gia bọn tôi, tôi nếu là cô ấy à, tôi chắc chắn sẽ không phế chân của mình. Không biết ư? Đừng nói là chân, cho dù cô Triển tặng mạng sống, gia bọn tôi nếu không muốn, giường của cô cũng chỉ có thể gia bọn tôi lên, gia bọn tôi thế nhưng không ngại chết hay sống…”

Triển Tiểu Liên trong nháy mắt đã nghĩ cẩn thận, cô không giống đám sát thủ ám sát Yến Hồi, những người đó trong mắt Yến Hồi, chính là một sinh vật, hắn mặc ý dùng phương pháp hắn thích hành hạ bọn họ, mà cô thì lại là người phụ nữ Yến Hồi đang cảm thấy hứng thú và hiếu kỳ, Yến Hồi tựa như một đứa trẻ con tìm được món đồ chơi mới, cho dù xé rách đồ chơi không thể chơi nữa, cũng không thể nào để lại xác cho đứa bé khác, hắn chỉ sẽ tìm mọi cách tìm kiếm hủy hoại sự vật xung quanh món đồ chơi, ý đồ tìm ra món đồ chơi khác khiến hắn cũng có hứng thú.

Sau màn khai thông đơn giản, hai người dường như đạt được hòa giải không tệ, Yến Hồi tâm tình sung sướng ra khỏi phòng, Triển Tiểu Liên vẻ mặt hung ác trừng bóng lưng tên khốn kia, khi hắn đi đến cạnh cửa quay đầu lại, Triển Tiểu Liên cho hắn một vẻ mặt da cười thịt không cười.

Lúc mười giờ tối, Triển Tiểu Liên gọi điện thoại cho bố cô, cô như thế này cũng không thể trở về, nói với bố cô ở nhà bác, dây điện thoại tiểu khu bác ở đang sửa, điện thoại trong nhà không thể dùng, di động của bác cũng đúng lúc xảy ra chút vấn đề, đang sửa chữa, bảo bố cô có việc gì liên hệ thẳng với cô là được.

Bố Triển Tiểu Liên vốn gọi điện thoại cho Triển Anh mấy lần đều không thông, điện thoại của cô thông lại không ai nhận, đang sốt ruột gần chết, vừa khéo Triển Tiểu Liên điện thoại về, bố cô lần này cuối cùng cũng biết nguyên nhân, nói một tiếng với mẹ cô Tiểu Liên không có việc gì, lại dặn dò Triển Tiểu Liên vài câu liền cúp điện thoại.

Triển Tiểu Liên đổi căn phòng, phòng này cũng không biết vốn là của ai, dù sao kết cấu không giống cái lúc trước, căn phòng lúc trước nghe nói đang đổi thảm, cô tạm thời ở căn phòng này, nhảy nhót ra sô pha bên ngoài, tự mình rót chút nước, lại nhảy đi tìm thuốc giảm đau, kết quả tìm tới tìm lui trong bao của cô cũng không tìm được, Triển Tiểu Liên khó hiểu muốn chết, cô rõ ràng là nhớ thả vào trong ba lô rồi.

Cái chân quá đau, thiếu chút nữa làm cho Triển Tiểu Liên tưởng rằng xương cô cũng gãy, chưa được một lúc có người gõ cửa, Triển Tiểu Liên rướn cổ hô tiếng: “Vào.”

Một mỹ nhân áo gió da màu đen lạnh buốt đi đến, tóc thẳng dài màu đen như nữ hoàng Cleopatra, ngũ quan tinh xảo cùng với biểu tình lạnh nhạt, vóc người yểu điệu thon dài, lúc bước đi hai cái chân dài còn tao nhã hơn người mẫu đi trên đài, đi theo phía sau còn một bác sĩ mặc áo dài trắng xách hòm thuốc.

Trên chân Triển Tiểu Liên vẫn còn đặt ba lô, ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Ừm có việc?”

Mỹ nhân áo đen mở miệng, âm thanh lạnh nhạt giống như vẻ ngoài của cô ta: “Gia nói cô đau, tôi dẫn người qua xem thử.”

Triển Tiểu Liên lập tức cầm ba lô qua một bên, đưa chân về phía trước: “Chị, thật sự đau chết mất, cho ít thuốc giảm đau đi. Cứ đau tiếp như vậy, tôi sẽ tắt thở luôn.”

Mỹ nhân áo đen quay đầu lại ra hiệu bác sĩ, bác sĩ kia gật gật đầu, tiến lên, ngồi xổm xuống bên chân Triển Tiểu Liên, nhìn nhìn vết thương đã băng bó của cô, “Vết thương băng bó rất tốt, cô Triển cũng không cần quá lo lắng, là vết thương ngoài da, nhiều nhất mười ngày nửa tháng sẽ khỏi. Thuốc giảm đau không thể uống nhiều, uống nhiều tổn hại sức khỏe.” Từ trong hòm thuốc lấy ra một chai thuốc đặt lên bàn: “Dược tính thuốc này lớn, một ngày chỉ có thể uống một viên, cô Triển nhớ đừng uống nhiều.”

Triển Tiểu Liên “à há” hai tiếng, cảm ơn hai người: “Thật sự là rất cảm ơn hai vị, vậy tôi sẽ uống một viên.”

Mỹ nhân áo đen vẫn đứng đằng sau không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh giá dừng trên người Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên uống thuốc xong, hai người kia mới cùng nhau rời đi.

Cái chân này của Triển Tiểu Liên dưỡng ở Thanh Thành ba ngày, ngày thứ ba chân cô vẫn còn không dám chạm đất bước đi, cố tình Yến Hồi còn không có việc gì chạy trước mặt cô, so sánh chân hai người ai sẽ đi được đường trước. Triển Tiểu Liên không nói lời nào, cho dù nói cũng là có lệ, cô bây giờ nhìn thấy Yến Hồi liền mắt đen, nhưng mà phớt lờ lại không được, cứ giày vò như vậy.

Ngày thứ năm bố cô sốt ruốt, gọi điện thoại thúc giục Triển Tiểu Liên trở về, nói mấy ngày nữa sẽ đến tết. Triển Tiểu Liên cũng không thể ăn tết tại Thanh Thành, Triển Tiểu Liên nhìn chân mình, buộc lòng phải bất chấp khó khăn về nhà.

Triển Tiểu Liên đeo ba lô muốn đi bến xe, Yến Hồi liền theo đằng sau cười trên nỗi đau của người khác: “Nhóc béo, cưng bảo cưng cứ như vậy đi bến xe, chân nếu tàn phế trách ai? Nói trước, gia không thích đàn bà có chỗ thiếu hụt, gia lên giường với cưng đã hạ thấp đẳng cấp rồi, cũng đừng để gia lại hạ nữa.”

Triển Tiểu Liên dừng bước, nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Yến Hồi hỏi: “Gia, xe của lão ngài nhiều như vậy, người cũng nhiều như vậy, lão ngài có thể tìm một cái xe để không và người rảnh đưa tôi đoạn đường hay không? Tôi đây nhưng cũng là lo nghĩ vì thưởng thức và đẳng cấp của gia có đúng hay không?”

Yến Hồi véo véo khuôn mặt Triển Tiểu Liên: “Thật ngoan, gia gần đây khẩu vị thật đúng là hay thay đổi ha, nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy lanh lợi hợp khẩu vị gia hơn.”

Triển Tiểu Liên sờ sờ khuôn mặt, chờ Yến Hồi trả lời, cầm thú Yến nghĩ nghĩ, gật đầu: “Gia thiện tâm, đồng ý với cưng.”

Triển Tiểu Liên tẻ ngắt cảm ơn: “Vậy đa tạ hồng ân của gia.”

“Đúng rồi,” Triển Tiểu Liên mới vừa đi hai bước, Yến Hồi phía sau đột nhiên lại mở miệng, Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn hắn, “Chuyện gì vậy gia?”

Yến Hồi cười giễu một tiếng, xoay người, khoát khoát tay với Triển Tiểu Liên, đi luôn, Triển Tiểu Liên bĩu môi nhìn bóng lưng hắn, hừ lạnh một tiếng: “Bệnh thần kinh.”

Triển Tiểu Liên vốn là tính bảo Yến Hồi tìm một người đưa cô đi bến xe, kết quả tài xế lái xe rất thành thực, đưa Triển Tiểu Liên về thẳng trấn Nam Đường, Triển Tiểu Liên xuống xe ở cửa nhà, tài xế kia không nói cái gì, lái xe liền đi, Triển Tiểu Liên xoa xoa chân, thuốc trên chân vừa mới đổi, bây giờ đã không có đau như ba ngày trước, chẳng qua là còn chưa thể bước đi.

Triển Tiểu Liên đứng một chân, sau đó chậm chạp nhảy lò cò đến bên tường, đang chuẩn bị vào nhà, An Lý Mộc đột nhiên vọt ra từ trong cổng nhà anh, thật ra tốc độ cũng không nhanh, nhưng mà so sánh với cái chân bị thương của anh, tốc độ đúng là rất nhanh, anh đứng trước mặt Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên căng thẳng nuốt nuốt nước miếng, “Anh Đầu Gỗ…”

An Lý Mộc nhìn mắt cô, tầm nhìn từ từ rơi xuống cái chân phải hơi giơ lên của cô, hỏi: “Tiểu Liên, chân em sao vậy?”

An Lý Mộc biết mấy ngày nay Triển Tiểu Liên không ở nhà, nghe nói là đi nhà bác ở Thanh Thành, An Lý Mộc chỉ biết Triển Tiểu Liên có một người dì, còn lần đầu tiên nghe nói cô có bác, mấy ngày nay vẫn ngồi ở cửa chờ cô về. Trong lòng anh vẫn không yên tâm, chính xác từ lúc Triển Tiểu Liên hỏi có phải chân cô giống như anh anh có còn muốn cô hay không, An Lý Mộc hiểu rất rõ Triển Tiểu Liên, cô thực sự là người muốn cái gì thì làm cái đó, An Lý Mộc suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, khiến anh cảm thấy khả năng xảy ra nhất trong đó chính là Triển Tiểu Liên có thể cố ý gặp tai nạn xe cộ, khiến chân cô cũng bị đụng một cái hay không. Kết quả ngay ban nãy, An Lý Mộc trơ mắt nhìn cô sau khi từ trên xe bước xuống, tư thế bước đi khập khiễng, chỉ đi hai bước, cô liền nhảy tới bên tường.

Trái tim An Lý Mộc trong nháy mắt liền nguội lạnh, còn phải nói sao? Chân Tiểu Liên bị thương.

Cho dù ngoài ý muốn, đối với An Lý Mộc mà nói cũng là quá trùng hợp, ngay sau khi cô hỏi anh những lời đó, chân cô liền bị thương.

An Lý Mộc run run tay chân, chỉ vào Triển Tiểu Liên chân hỏi: “Tiểu Liên, em nói, chân em rốt cuộc làm sao vậy?”

Triển Tiểu Liên ngước mắt, bĩu môi, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Anh không phải thấy rồi à? Cứ như thế, làm sao, anh có vấn đề à? Mắc mớ gì tới anh chứ?” Nói xong, Triển Tiểu Liên xoay người một cái đi về phía cửa nhà.

An Lý Mộc vươn tay kéo cô: “Tiểu Liên, em nói thật, em có phải cố ý đụng vào xe người ta, cho nên mới bị thương ở chân hay không? Có phải hay không? Em đừng vội đi, nói thật mới được đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triển Tiểu Liên phồng lên, giãy một cái liền đẩy An Lý Mộc ra, “Em lại không ngốc như vậy, sao có thể chơi trò đụng xe người khác chứ? Em đây khá xui xẻo, té bị thương. Anh Đầu Gỗ anh đừng kéo em, em muốn về nhà.”

An Lý Mộc cũng sắp điên rồi, cô nhất định là làm chuyện ngốc nghếch, không cần phải nói chính là như vậy, đang muốn nói tiếp với Triển Tiểu Liên, bố mẹ cô nghe thấy tiếng động đi ra từ bên trong, vừa thấy tư thế hai người, bố cô liền bắt đầu bao che cho con: “Đầu Gỗ cháu ở cửa nhà cô chú lôi kéo Tiểu Liên của cô chú làm gì vậy?”

An Lý Mộc chỉ vào chân Triển Tiểu Liên nói với bố cô: “Chú xem chân Tiểu Liên, chú hỏi cô ấy rốt cuộc làm sao bị thương.”

Bố Triển Tiểu Liên vừa nhìn, mới phát hiện chỗ cổ chân con gái đúng là bị thương, liền tựa như trời sập xuống: “Tiểu Liên?! Con nói với ba, chân con rốt cuộc là có chuyện gì?”

Triển Tiểu Liên mím mím môi, nói: “Bố, bố đừng ngạc nhiên, con chỉ là bị chó cắn một miếng.”

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s