Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 87 – Đương khi nghĩ lại
Tiếng máy cưa xích chói tai mà đáng sợ, Triển Tiểu Liên nằm bò trên giường, trong lòng ôm một cái gối, răng cắn góc chăn, mắt nhắm chặt, mong đợi bản thân đừng bị cắt thịt gãy xương sống sờ sờ mà đau đến mức kêu rên thảm thiết, mặc dù biết tỷ lệ không kêu ra tiếng rất nhỏ rất nhỏ. Cô đầy mặt nước mắt nước mũi nức nở, trong lòng mặc niệm anh Đầu Gỗ, khổ nạn này của em chính là vì anh mà chịu, chúng mình giống nhau anh không thể ruồng bỏ em, ruồng bỏ em anh sẽ thực sự có lỗi với em, anh nếu dám có lỗi với em em sẽ ngược lại giết chết anh…
Yến Hồi vươn tay, chậm rì rì vén ống quần Triển Tiểu Liên lên, còn đẩy lên trên, đưa tay vỗ vỗ mông Triển Tiểu Liên: “Nhóc béo, vậy gia có thể động thủ, lần này nhưng không cho kêu ngừng.”
Mắt Triển Tiểu Liên đang lộp bộp rơi nước mắt, miệng chỉ “ừm” một tiếng, thân thể Yến Hồi hơi ngửa ra sau, nghiêng đầu nhìn cô một cái, hướng sang bên, ngả ra bên cạnh Triển Tiểu Liên, hắn vươn tay nhấc cằm Triển Tiểu Liên, “ha” một tiếng, tiếp đó cười tà: “A nhóc béo, gia còn tưởng cưng là nữ siêu nhân nữ kim cang chứ, sao lại khóc thành như vậy?”
Triển Tiểu Liên vừa gạt nước mắt vừa quay đầu đi, căn bản không có ý định nói chuyện với hắn, Yến Hồi lại vươn tay, nắm mặt Triển Tiểu Liên chuyển hướng về phía mình: “Nhóc béo, gia có lòng thương hoa tiếc ngọc, tuy rằng cưng không coi là hoa cũng không phải là miếng ngọc, có điều dầu gì cũng có ngực, nếu dỗ gia vui vẻ, gia có thể cân nhắc tạm thời tha thứ cưng.”
Triển Tiểu Liên cúi mắt chẳng nói câu nào, cũng không thèm liếc hắn một cái. Trên mặt Yến Hồi mang nụ cười tà khí, chờ cô đáp lại, kết quả đợi nửa ngày, mí mắt nhóc béo nhỏ cũng không nâng chút nào, tay nắm cằm cô bất thình lình tăng thêm sức, Triển Tiểu Liên đau nâng mắt lên, hung tợn trừng hắn.
Yến Hồi kéo đầu cô tới gần mình, liếc máy cưa xích trong tay, nhắc nhở lần nữa: “Nhóc, gia thiện tâm, cho cưng cơ hội, dỗ gia vui vẻ, gia sẽ lưu lại móng heo con này của cưng.”
Mắt Triển Tiểu Liên đầy lệ nhìn lạnh hắn, bỗng nhiên trở mình bò dậy, máy cưa xích trong tay Yến Hồi theo bản năng dịch một cái, cũng ngồi dậy theo, trên đùi hắn có vết thương, không tiện cử động, sau khi dậy cũng chỉ ngồi không động đậy, Triển Tiểu Liên đưa tay lau nước mắt, tóc rối tung, nước mắt nước mũi cả mặt, cô hít nước mũi, nói câu với Yến Hồi: “Gia, tôi nếu nhớ không lầm, anh lần trước lúc đối phó những người đó, chính là làm cho bọn họ gãy cánh tay gãy chân là bỏ qua, gia chắc chắn không lại phiền phức bọn họ sau này, có phải hay không?”
Yến Hồi buông tay: “Thú vị nhất đều đã qua, gia không có hứng thú tìm phiền toái.”
Triển Tiểu Liên gật đầu, “Vậy thì tốt, vậy hôm nay tôi cũng chủ động lưu lại cái chân này, gia về sau hẳn là cũng sẽ không tìm tôi phiền toái, phải không?”
Yến Hồi hơi nâng cằm, dường như hiểu ỵ́ Triển Tiểu Liên: “A, gia nếu không có nghe nhầm, nhóc béo đây là chủ động hiến cho gia?”
Triển Tiểu Liên nhìn Yến Hồi một cái: “Gia hiểu thì tốt rồi.” Nói xong, đột nhiên vươn tay liền cướp máy cưa xích còn đang xoay trong tay Yến Hồi, Yến Hồi sửng sốt, lập tức phản ứng, nhưng động tác lùi ra sau của hắn chỉ là cánh tay di chuyển, mà Triển Tiểu Liên cả người đều linh hoạt, chuẩn xác ôm tay Yến Hồi, trực tiếp đưa chân phải ra, ấn cánh tay Yến Hồi, dựa theo phương hướng răng cưa máy cưa xích liền cắt về phía chân mình, sau đó mùi máu tanh liền tỏa ra, trên ga giường vốn trắng tinh rất nhanh bị máu nhuộm đỏ.
Yến Hồi chuyển động không tiện, còn bởi vì cái tay kia giơ máy cưa xích lâu cũng hơi mệt, một cánh tay căn bản không chọi được sức mạnh cả người của cô, có điều hắn dài người, tay chân cũng dài, rất nhanh vọt cánh tay kia ra, một tay nắm hai cánh tay đang ôm mình của cô, máy cưa xích trong nháy mắt bị hắn giơ lên, Yến Hồi ngẩng đầu, quát một phòng sớm đã ngẩn ra: “Đều mù rồi?”
Hồng Liên cách gần nhất nhào qua, nhấc cánh tay, trực tiếp bổ vào sau gáy Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên vừa rồi còn phát điên tựa như con hổ nhỏ sư tử mẹ, trong nháy mắt sức lực hoàn toàn không còn ngã xuống giường, trên cái chân cô vươn ra một lòng một dạ muốn cắt đứt, máu theo gót chân cô rất nhanh rơi xuống, nhanh chóng nhuộm đỏ thảm trải sàn.
Yến Hồi thở phì phò, vươn tay tắt máy cưa xích, đen mặt, ánh mắt u ám hung hăng dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn kia, sau đó chậm rì rì đứng dậy, chỗ bị băng bó nơi cổ chân, vết thương nứt ra, máu màu đỏ thấm qua băng gạc màu trắng, nhuộm dần. Hắn đứng trên mặt đất, dùng tư thế bình thường đi hai bước, bất thình lình đập máy cưa xích cầm trong tay về phía bệ lưu ly sát tường gắn bày đủ loại dụng cụ quý báu, bên trong gian phòng lặng ngắt như tờ, lập tức vang lên tiếng thủy tinh bị đập bể rơi xuống.
Yến Hồi chậm rì rì ngoảnh lại, nhìn Triển Tiểu Liên không còn tri giác, sau đó âm tà cười cười, nhấc chân, chậm rãi đi ra ngoài.
Hồng Liên đứng bên giường, nhìn máu trên cổ chân Triển Tiểu Liên vẫn còn đang nhỏ xuống, ngồi xổm cởi tất của Triển Tiểu Liên, nhấc chân cô lên đặt ngang, cầm khăn mặt liền quấn lấy vết thương, không quay đầu lại nói tiếng: “Còn đứng ngây đó làm gì? Chờ gia chặt chân mấy người có phải không? Còn không mau đi bảo Tào Khang thu xếp khoa ngoại qua đây?”
Người trong phòng, lập tức tập thể chạy như bay mà đi.
Yến Hồi trầm mặt ngồi trên sô pha, một chân gác trên băng ghế chế tạo đặc biệt, trong tay đặt một xấp tư liệu hình ảnh, một mỹ nữ áo đen đang cúi đầu một lần nữa băng bó vết thương ở chân cho hắn, một người đang đứng trước mặt báo cáo tiến triển mới nhất sự kiện Họa Phảng Trì với hắn: “Giang Triết Hải hiện giờ bị cảnh sát khống chế, đang cứu chữa tại bệnh viện, vết thương rất nghiêm trọng, bác sĩ thông báo gân chân gã bị chặt đứt, dự đoán cái chân đó cũng gần như tàn phế rồi. Triển Anh ngay hôm xảy ra chuyện chạy trốn ra nước ngoài, ả ở cùng ba đứa con nhỏ của Giang Triết Hải, ả đàn bà này hình như rất sớm đã chuẩn bị, nửa năm trước ả chuyển một khoản ba triệu vào tài khoản con lớn nhất của ả, ba ngày trước ả lại chuyển một khoản năm triệu vào tài khoản con gái thứ hai. Theo điều tra mà thấy, lần tập kích này Giang Triết Hải thiết kế đã rất lâu, Triển Anh lúc tháng tám bị chúng ta nhốt một lần, chính là lần cùng với cô Triển, sau đó bị Giang Triết Hải xếp vào một phần kế hoạch, ngoài ra, chúng tôi có tra được Triển Anh lợi dụng thân phận bác đi tìm cô Triển, xem từ tình huống, sự tham gia của cô Triển hẳn là lâm thời nảy lòng tham. Mặc dù Triển Anh và cô Triển từng có quan hệ thân thích, nhưng hai người qua lại cũng chỉ là mấy tháng gần đây, lúc trước cô Triển căn bản không biết sự tồn tại của Triển Anh…”
Người nói chuyện vừa nói vừa mở trang kế tiếp: “Vũ khí của Giang Triết Hải đều là hàng quá hạn mấy năm trước, gã mấy năm gần đây tiền vốn giảm mạnh, sau khi Họa Phảng Trì bị chúng ta tóm tiền vốn gã đầu tư chẳng khác nào bị kẹt chết, không động được lấy không ra, Triển Anh tuy vẫn không muốn người khác biết, nhưng bây giờ xem ra, Triển Anh cũng không coi như người bình thường, ả trong ba năm, đã không dưới mười lần dời tiền, xem ra cũng sớm có tính toán…”
Yến Hồi giơ tay lên, dừng ý định còn muốn mở miệng của người nọ lại: “Được rồi, gia đã biết, trước nghỉ đã, phía Giang Triết Hải, cứ việc xử theo hướng chết, còn ả đàn bà của gã, điều tra rõ vị trí, dạy dỗ ả một chút, cho ả biết dù trốn ra nước ngoài, gia cũng có cách đuổi theo ả.”
“Gia, vậy tôi đi sắp xếp.” Người nọ lập tức khép tài liệu trong tay lại, cung kính để qua một bên: “Đúng rồi gia, bố cô Triển mặc dù là giáo sư đại học Bãi Yến, có điều, ông ấy hình như quen biết không ít người trong giới ở Bãi Yến, ông Triển gia thế trong sạch, không có hồ sơ án hay tiền án tiền sự xấu, bình thường cũng chưa bao giờ gây chuyện, có điều, ghi chép chứng tỏ, xã hội đen lớn lớn nhỏ nhỏ xung quanh Bãi Yến, đều sẽ nể mặt ông ấy mấy phần, việc này dường như có chút không hợp với bối cảnh của ông Triển.”
Yến Hồi ngước mắt, sau đó giễu cợt một tiếng: “Đừng nói cho gia, chú đang muốn nói bố nhóc béo đó ngoài sáng là giáo viên, trong tối là một tên xã hội đen, vì thế bảo gia kiềm chế chút?”
Người nói lập tức trán đổ mồ hôi, căng thẳng liên tục phủ nhận: “Gia là gia của khu xung quanh Thanh Thành, sao có thể lại e ngại một thầy giáo nho nhỏ? Ý tôi là nói, bố cô Triển có điểm khả nghi, có cần điều tra kỹ hơn hay không?”
Yến Hồi vẫy vẫy tay: “Nếu biết chỉ là một thầy giáo quèn, cũng đừng càm rà càm ràm, gia hôm nay cả ngày trong tai đều là tên nhóc béo đó, đều yên tĩnh chút cho gia, mau mau ra ngoài.”
Mỹ nhân nửa quỳ trên mặt đất xử lý vết thương cho Yến Hồi đứng dậy, trên mặt là vẻ lạnh lùng, sau khi băng bó, cẩn thận buông chân Yến Hồi xuống, âm thanh không mang theo một chút gợn sóng nói: “Gia, xong rồi.”
Yến Hồi giơ chân lên, giật giật, sau đó vươn tay kéo tay mỹ nhân áo đen kia về phía người mình: “Đến đến, Tuyết Cơ cười một cái cho gia, gia thích thấy dáng vẻ Tuyết Cơ cười lên nhất.”
Kết quả, băng mỹ nhân vẫn mặt lạnh, nửa phần ý cười cũng không có, ngoan ngoãn nhẹ nhàng bị Yến Hồi kéo ngồi trên chân hắn, “Gia, Tuyết Cơ thấy máu mới có thể cười, gia nhất định muốn Tuyết Cơ cười?”
Tay Yến Hồi trực tiếp ấn đầu Tuyết Cơ đè về phía mình, vươn lưỡi liếm một cái trên cằm cô, cười tà nói: “Vậy gia lần sau sẽ đặc biệt tìm thú vui cho Tuyết Cơ.”
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Tuyết Cơ vẫn không có nửa phần biểu tình, giọng điệu nghiêm túc đáp một tiếng: “Tuyết Cơ cảm ơn gia.”
Thời gian chuyển sang buổi tối, Triển Tiểu Liên cảm thấy chân đau cổ đau toàn thân cao thấp đâu cũng đau, cô hốt hoảng mở mắt ra, kết quả người đầu tiên nhìn thấy lại là khuôn mặt Yến Hồi, cô “hừ” một tiếng, bỗng nhiên ngồi dậy rụt về phía sau, động tác tác động đến chân, lập tức đau hít một hơi khí lạnh, không kìm lại được mắng một tiếng: “Đờ mờ!”
Yến Hồi nằm nghiêng bên cạnh cô, một tay chống má, bộ dáng quý phi tạm nghỉ, “A nhóc béo, đây là biểu lộ tình cảm gì?”
Triển Tiểu Liên trừng hắn, sau đó sau đó tay sờ về phía chân phải của mình, mặt trắng một nửa, “Gia, lão ngài đây là ý gì?”
Tay chống má của Yến Hồi bỏ ra, đổ thẳng trên giường mềm mại, vươn tay sờ về phía ngực Triển Tiểu Liên, cười tà nói: “Gia quên mất, vá cũng đã vá rồi, nếu không phá, chẳng phải là hời cho tình nhân nhỏ của cưng?” Thân thể hắn nhào lên trên một cái, Triển Tiểu Liên bị hắn nhào ngửa mặt ngã trên giường, Yến Hồi đè ép cô, ngón tay từ mặt cô quét đến cổ họng cô, bóp lại, nhấc lên trên, cắn một miếng, Triển Tiểu Liên bắt đầu ho khan, thiếu chút nữa ho không thở nổi, tiếng cười trầm thấp của Yến Hồi theo chỗ sâu cổ họng truyền ra, nụ cười trên khuôn mặt vẫn là cái loại mang theo vị tà khí đó, hơi buông lỏng tay: “Nhóc béo, cưng nói, gia nếu cưa một chân cưng, tác thành cưng và tình nhân nhỏ của cưng, gia có phải rất thiệt hay không?”
Khuôn mặt Triển Tiểu Liên trắng bệch, nửa ngày nghẹn ra ba chữ: “Đờ mờ anh…”
Vẻ mặt Yến Hồi hứng thú dạt dào nhìn nét mặt cô: “A, xem ra gia nói đúng. Hi sinh một cái chân, đổi lại cưng với tình nhân nhỏ của cưng có đôi có cặp, nửa đời sau vui vẻ? Nhóc béo, gia nên khen cưng linh lợi đáng khen hay là nên nói cưng đùa bỡn gia như con khỉ đây?”
Triển Tiểu Liên mím môi, cúi mắt không nói lời nào, tay sờ đến chỗ cổ chân mình, chỗ đó bị quấn băng gạc rất dày. Cô cũng không biết bị cưa bao nhiêu, dù sao bây giờ vô cùng đau, đau hận không thể chết luôn cho rồi.
Nụ cười trên khuôn mặt Yến Hồi càng sâu, đưa tay véo véo mặt Triển Tiểu Liên, dùng sức, buộc cô nhìn về phía mình, “Nhóc béo, gia cứ như vậy nói với cưng đi, đừng nói cưng chặt mất một chân, cho dù cưng chặt cả tứ chi, chỉ cần gia nói không được, cưng và tình nhân nhỏ của cưng kiếp này cũng không thể thành, ” Yến Hồi cười vươn tay, túm tóc Triển Tiểu Liên, ép buộc cả khuôn mặt cô đều nhìn mình: “Hắn dám chạm vào một sợi tóc của cưng, gia sẽ chặt một ngón tay của hắn, cưng có tin gia biến hắn thành cây gậy không cho hắn chết còn cho vào ống pha rượu? Nhóc béo, có biết cái gì là muốn sống không được muốn chết chẳng xong hay không? Cưng không tin, gia sẽ làm cho cưng xem.”
Triển Tiểu Liên cắn chặt môi, hung hăng lườm hắn, hận không thể bây giờ liền cắn một miếng thịt từ trên người hắn.
Yến Hồi vươn tay trực tiếp kéo nút buộc áo khoác của cô, chậm rì rì đè lên: “Vốn gia có thể cưa cưng, có điều gia ngẫm lại nếu lên giường với một người phụ nữ không có tay chân, vậy cũng rất không có ý nghĩa, cho nên gia quyết định tạm thời giữ lại. Nhóc béo, cưng nhớ kỹ cho gia, cái ngày mà gia nếu lại chém tay chân cưng, chính là cái ngày tình nhân nhỏ của cưng sống không bằng chết.”
Nước mắt vẫn đảo quanh trong hốc mắt, Triển Tiểu thầm nuốt hơi nghẹn ở cổ họng xuống, khi mở miệng nói chuyện nước mắt tựa như giọt sương theo khóe mắt chảy xuống, “Tôi bây giờ… Tôi bây giờ không muốn mất chân phải… Gia lão ngài đại nhân đại lượng, trước tha cho tôi đi…”
Yến Hồi lủng lẳng phía trên cô, cười nhạo, véo véo mặt cô: “Cưng trở mặt còn rất nhanh, thật là biết co biết duỗi vì tình nhân nhỏ của cưng, đã làm cái gì chứ? Thế nào cũng phải ép gia làm người xấu có phải không? Nhóc béo, gia chính là dân lành, ép gia phạm lỗi đây là sao?”
Triển Tiểu Liên khóc thút thít, cố hết sức để mình đừng nói chuyện mang theo giọng nghẹn ngào: “Gia tôi sai rồi, sau này sẽ không còn làm loại sai lầm cấp thấp này nữa.. Tôi biết lão ngài cố ý làm thỏa mãn chút ít tự tin ấy của tôi, nếu không tôi sao có thể thực hiện được? Tôi sai rồi, thực sự gia, tôi cũng biết tôi sai rồi, lão ngài chớ tức giận với tôi…”
Yến Hồi nhìn mặt cô, đột nhiên cúi đầu, bắt đầu từ dái tai cô xuống miệng, theo gương mặt cô gặm một đường, vẫn cắn đến xương quai xanh của Triển Tiểu Liên, tầng tầng lớp lớp in lại từng vết đỏ lốm đốm, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Gia là thích phụ nữ thông minh.”
Triển Tiểu Liên giơ tay lên lau nước mắt, trâng tráo nói: “Gia, tôi rất thông minh. Từ nhỏ đến lớn… Người trấn Nam Đường chúng tôi đều biết tôi thông minh, nói tôi là thần đồng… Gia ngài muốn dạng thông minh nào tôi cũng có, bố tôi cũng đã nói, tôi chính là cái loại phụ nữ ba tốt ra được phòng khách vào được phòng bếp lên được giường gia người ta thường nói đó, gia, tôi bảo đảm ngài ở quốc nội tìm không được người phụ nữ toàn năng thứ hai giống như tôi đây…”
Mắt hồng tựa như con thỏ nhỏ, còn sưng lên, Triển Tiểu Liên bây giờ chỉ có hơi sức khóc thút thít, cổ chân ấy còn đau muốn chết, bộ dạng vừa đáng thương lại khó coi, trong miệng còn nói lời không đâu vào đâu, Yến Hồi nằm bò trên người cô bắt đầu cười sằng sặc, cười xong ra sức gặm một cái, nói: “Quả nhiên vẫn là giữ lại vui hơn…”