Thần phục – Chương 85

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 85 – Mặt mũi của Yến đại gia rất quan trọng

Yến Hồi ngước mắt, nhìn Triển Tiểu Liên đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo. Triển Tiểu Liên cũng nhìn xiên, trong mắt chứa chế nhạo và giễu cợt, thản nhiên nhìn trả.

Đương lúc bốn mắt nhìn nhau, Yến Hồi chậm rãi nhếch khóe môi, bên mép mang theo nụ cười tà, sau ngoắc ngoắc ngón tay với Triển Tiểu Liên: “Nhóc béo, qua đây.”

Triển Tiểu Liên chậm rì rì đi qua, dừng tại đuôi giường bệnh của Yến Hồi, ôm ngực nhìn hắn, hỏi: “Gia, lão ngài bây giờ bộ dạng như vậy, cho dù tôi cởi sạch đưa đến trước mặt lão ngài, tin tưởng vì hạnh phúc và khỏe mạnh về sau của ngài, cũng chưa chắc lúc này lại có hứng thú, nên tôi đứng đâu cũng vậy, có chuyện gì lão ngài cứ dặn bảo, tai tôi rất thính. Lão ngài cứ yên tâm, ở đây nhiều người như vậy, tôi cho dù muốn chạy cũng chạy không được. Hơn nữa, tôi nếu định chạy, cũng sẽ không ngoan ngoãn tự mình quay về, gia lão ngài nói có đúng không?”

Yến Hồi vươn tay, chỉ chỉ Triển Tiểu Liên giữa không trung, nói ba chữ: “Cưng có gan.”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn trời, miệng lùng bà lùng bùng nói: “Đàn ông mới có khả năng gieo giống, phụ nữ ấy à, nhiều nhất là mảnh đất thôi. Tôi nếu mà có giống (1), vậy vị trí của gia là treo không đúng rồi?”

Yến Hồi nằm trên giường, không có biện pháp tóm cô, ra hiệu với Đồng nhi ý bên cạnh: “Đưa cô ta tới đây cho gia.”

Đồng nhi chậm rãi cười, xoay đến bên cạnh Triển Tiểu Liên, vươn bàn tay thon dài trắng nõn, làm một động tác tay duỗi người: “Cô muốn tự mình đi qua, hay là tôi ép cô đi qua?”

Triển Tiểu Liên cho Đồng nhi một vẻ mặt “cô coi là thứ gì”, trực tiếp vòng qua cô ta, tự mình ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống vị trí đầu giường của Yến Hồi, hoàn toàn là điệu bộ đâm lao thì phải theo lao, thuốc giảm đau cô cũng đã mua rồi, còn có thể ôm tâm tư gì nữa?

Yến Hồi duỗi tay ra, nắm quần áo Triển Tiểu Liên kéo một cái, Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa bị hắn kéo bổ nhào vào người hắn, chống cơ thể dùng sức giãy về phía sau, Yến Hồi đồng thời vươn cánh tay kia, Triển Tiểu Liên giãy không nổi, dốc sức kéo khoảng cách của mình với Yến Hồi, không để cho cô cả người bổ nhào qua. Hai người đầu chọi đầu, mắt to trừng mắt nhỏ trừng nhau hồi lâu, Yến đại gia mở miệng: “Nhóc béo, cưng nói, gia phải chơi cưng thế nào mới có thể hả giận?”

Triển Tiểu Liên lườm hắn, nói thẳng: “Là chặt tay hay là chặt chân, không phải là một câu nói của gia ư, tôi vốn chính là định chặt chân anh, để anh cũng nếm thử cảm thụ bị người ta biến thành tàn phế, thấy vết thương của anh chỉ là đến mức độ da thịt, tôi cũng hối hận muốn chết, tôi nên mua một cái rìu lớn hơn một chút, lại sắc bén hơn một chút chém anh mới phải.”

Yến Hồi liên tục gật đầu, “ha” một tiếng, “Nhóc, lá gan cưng thật là không nhỏ, xong thật với gia?”

Triển Tiểu Liên cười giễu một tiếng: “Còn phải nói? Tôi từ trước đến nay đều nói thật với gia, gia không phải vẫn nói với tôi, có bản lĩnh thì chém ư? Gia, lão ngài có đúng phải thừa nhận một lần, tôi vẫn có chút bản lĩnh hay không?”

Yến Hồi vươn tay nắm cằm Triển Tiểu Liên, dùng sức nhấc lên trên, cổ họng Triển Tiểu Liên lập tức ngứa ngáy, nhịn không được ho khan, Yến Hồi nắm liền không buông tay, nhưng âm thanh mang theo chơi đùa nói: “Vậy gia thiếu chút nữa bị cưng một gậy đánh chết, thiếu chút nữa phế một chân không nói, còn phải khen cưng hai câu?”

Triển Tiểu Liên ho vài tiếng, dùng sức đẩy tay Yến Hồi ra, đứng thẳng người ở đầu giường, nhìn xuống hắn mở miệng: “Theo lý quả thật hẳn là như vậy, cơ mà gia ấy à, tôi cũng không trông chờ, dù sao gia không giống người bình thường.” Dừng một chút, Triển Tiểu Liên liếc nhìn chân hắn, tiếp tục nói: “Có điều số gia tốt không có biện pháp. Tôi phí tâm tư muốn chặt cái chân kia của anh xuống, kết quả làm sao cũng chặt không được, nhưng mà có người, chẳng qua bị người ta nhẹ nhàng đẩy một cái, đời này cứ như vậy bị hủy. Vậy không công bằng biết bao? Thế nhưng không công bằng có thể có cách nào? Đây là cái gọi là xã hội pháp chế, có tiền có thế giống như gia, chuyện bằng trời cũng không cần lo lắng, nhưng đổi người khác, đó chính là rơi vào địa ngục. Xã hội pháp chế cái gì? Thật ra chỉ giống như món đồ chơi trong tay loại người như gia mà thôi. Gia nghĩ xong chơi tôi thế nào? Nghĩ xong phải nắm chắc, tốt nhất một lần là xong. Lúc định bắt tay vào làm tôi đã nghĩ đến kết quả tệ nhất, thiếu cái tay thiếu cái chân, không phải là thủ đoạn gia thường dùng?”

Yến Hồi nhẹ hẫng “a” một tiếng, sau đó vươn ngón trỏ tạm dừng, “Gia nếu không có nghe sai, nhóc béo đây là trả lại công bằng cho vị tình nhân cũ kia của cưng? Tên gì ấy nhỉ?”

Đồng nhi ở bên cạnh liếc Triển Tiểu Liên một cái, “Gia, tên là An Lý Mộc.”

“A, đúng, ” Yến Hồi gõ gõ ngón tay: “Là cái tên này. A nhóc béo, nhìn không ra còn là một người si tình? Thế nào? Không sợ gia giết chết tình nhân nhỏ của cưng?”

Triển Tiểu Liên đầu tiên là khinh thường giễu một tiếng với Yến Hồi, đột nhiên bỗng chốc liền hóa thân thành Mẫu Dạ Xoa, “au” một tiếng nhảy lên trên giường Yến Hồi vươn tay bóp cổ hắn rống: “Cầm thú đáng chết anh dám giết chết anh Đầu Gỗ tôi hóa thành tro cũng phải giết chết anh báo thù cho anh Đầu Gỗ, anh ấy à tôi nhịn anh đã lâu rồi anh có biết hay không có biết hay không có biết hay không?”

Vừa rồi còn có thể nói chuyện tử tế, bất thình lình thoáng cái dữ dội, Yến Hồi bị cảm còn chưa có đỡ, gáy bị một cú đến bây giờ, đầu óc vẫn còn khó chịu, chân cũng đang đau, cả người đều chưa kịp phản ứng kịp, thoáng cái bị cô bóp cổ, thiếu chút nữa bị cô bóp nghẹt thở, chờ Đồng nhi cùng với bảo tiêu nghe tin chạy tới xách Triển Tiểu Liên ra, Yến Hồi cũng sắp ho khan chết rồi, hắn vừa ho vừa chỉ vào hai người đang giữ Triển Tiểu Liên nói: “Nhốt cô ta trên lầu cho gia, gia lát nữa qua xử lý cô ta… Khụ khụ…”

Lúc Triển Tiểu Liên bị người lôi ra cửa vẫn còn dùng cả tay chân mắng Yến Hồi: “Anh ấy à giống người trong lòng vặn vẹo nhân cách phân liệt bệnh tâm thần thoái hóa tới dị dạng, trên đời người tốt chết nhiều như vậy vì sao loại cặn bã như anh không chết đi…”

Trong phòng bệnh cuối cùng yên tĩnh, Yến Hồi chỉ chỉ chỗ tựa lưng đằng sau, Đồng nhi đi qua dựng tấm chống lưng lên, đỡ hắn ngồi, chỉ chỉ một kẹp tài liệu bên cạnh, hỏi câu: “Gia, tư liệu chi tiết của An Lý Mộc đó muốn xem không? Em xem qua, người tên An Lý Mộc này, bị thương còn không phải là chân phải, gia ngài xem, ngài bị thương nhưng cũng là chân phải, Triển Tiểu Liên chẳng phải là vì hắn mới phản bội gia?”

Đồng nhi vừa định nói thêm hai câu, Hồng Liên bị phạt đến bây giờ vẫn còn làm bảo mẫu hậu cần trong tay bưng khay đẩy cửa mà vào, “Chị Đồng nhi dùng phản bội chính là hơi nặng, Triển Tiểu Liên cũng không giống như chúng mình, còn không coi là phản bội chứ? Tính nết của cô Triển rất được gia chúng mình thích, hơn nữa, theo em được biết, cô Triển đó cũng chưa từng nhận là người đàn bà của gia chúng mình, gia ngài nói có phải không?” Hồng Liên buông khay, trong tay bưng cốc nước đưa đến bên miệng Yến Hồi: “Gia, tới uống miếng nước. Vừa mới nghe nói cô Triển lại náo loạn. Phụ nữ mà, chung quy có mấy kỹ xảo nhỏ này, khóc làm loạn rồi dọa tự tử, thật ra náo loạn là chuyện tốt, náo loạn, chứng tỏ cô ấy sẵn lòng để đàn ông coi trọng…”

Yến Hồi nhíu mày, cũng không nói chuyện, ngược lại Đồng nhi khinh khỉnh nhìn Hồng Liên: “Cô ta thiếu chút nữa khiến gia chúng ta mất mạng, cũng đã giở thủ đoạn với gia chúng ta, còn không tính phản bội?”

Hồng Liên cười “khanh khách”, “Chị Đồng nhi, gia chúng mình là loại người nào? Gia chúng mình chính là dạy mèo nha, nào có chuyện một con mèo nhỏ cào chết chủ nhân? Trong giới nhiều cao thủ như vậy ra tay với gia chúng mình, ngay cả rìa cũng không dính được, chị Đồng nhi là nói cô Triển còn lợi hại hơn đám sát thủ kia, hay là nói gia chúng mình yếu ngay cả phụ nữ cũng không đối phó được?”

Sắc mặt Đồng nhi lập tức biến đổi, vội vàng nhìn về phía Yến Hồi: “Gia, Đồng nhi không có ý này…” Đồng nhi nói còn chưa dứt lời, Yến Hồi đã làm động tác tay bảo cô ả câm miệng.

Hồng Liên cầm khăn mặt, dịu dàng lau miệng cho Yến Hồi, chân thành cười với Đồng nhi: “Chị Đồng nhi không có ý này vậy là có ý gì? Cô Triển là loại người nào? Chẳng qua một cô bé, gia chúng mình để bụng cô bé đó, chính là chuyện mấy chị em chúng mình hâm mộ cũng không kịp. Cô Triển báo thù giúp tình nhân nhỏ của cô ấy? Cô ấy có thể báo cái thù gì? Gia chúng mình ở Thanh Thành ấy chính là người ở đỉnh kim tự tháp, gia chúng mình như bây giờ, chẳng qua là để chọc cô bé đó vui vẻ mà thôi. Hiếm thấy gia chúng mình hao tâm tổn trí với một cô bé như vậy đấy, gia, ngài nói Hồng Liên nói có đúng hay không?”

“Hồng Liên quả nhiên hiểu tâm tư gia.” Yến Hồi cười tà, vỗ “bộp bộp” hai cái, sau đó kéo Hồng Liên qua, “Xem ra Hồng Liên những ngày qua biết suy xét việc, gia có thưởng. Liền thưởng Hồng Liên đêm nay cùng gia một đêm đi.”

“Hồng Liên vô cùng vinh hạnh…” Hồng Liên hơi thở như lan, lắc lắc cái eo nhỏ giống như rắn nước, thuận thế nghiêng dựa vào trong lòng Yến Hồi, tại vị trí Yến Hồi nhìn không thấy, ngẩng đầu khiêu khích cười với Đồng nhi.

Đồng nhi nhấp đôi môi đỏ mọng, âm thầm hừ một tiếng, cô biết, lần này cô sơ ý, chỉ lo kèn cựa với Hồng Liên, đã quên chuyện gia để ý nhất.

Phải biết rằng, ngày đó sau khi Yến Hồi tỉnh lại, chuyện nói đầu tiên là bắt Triển Tiểu Liên về, chuyện thứ hai muốn mọi người phong tỏa tin tức này, tất cả người biết chuyện không đáng tin, cắt lưỡi cũng không thể để bọn họ nói ra.

Yến Hồi vì là cái gì? Kín miệng.

Yến đại gia anh tuấn tiêu sái cây ngọc đón gió có một không hai, sao có thể lại thừa nhận trúng chiêu của một con nhóc béo tựa như quả dưa hấu lùn? Sao có thể lại thừa nhận hắn là bị nhóc béo đó dùng một cái gậy còn không được coi là vũ khí cấp thấp đánh ngất đi? Còn vì thế thiếu chút nữa mất mạng? Không được, tuyệt đối không được, Yến đại gia tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Nhưng loại chuyện như vậy lại đã xảy ra, mặt mũi của Yến đại gia ở đâu?

Phiên nói chuyện của Hồng Liên, làm cho Yến đại gia tức khắc nghĩ thông suốt, hắn bị nhóc béo đánh một trận, không phải hắn không biết chuyện cũng không phải hắn trúng chiêu của ai, mà là một màn biểu diễn hắn dỗ nhóc béo vui vẻ.

Hồng Liên vươn tay cầm kẹp tài liệu, rút ra tư liệu của An Lý Mộc bên trong nhìn một chút: “Nhưng mà gia, vừa rồi lời của cô Triển không hiểu biết, An Lý Mộc này tuy không gì có thể sánh bằng gia chúng ta, có điều trong số người bình thường cũng xem như không tệ, xem ra vẫn có chút ảnh hưởng với cô Triển. Gia, ngài nói người này nên làm cái gì bây giờ?”

Yến Hồi thân thể mềm mại ôm đầy cõi lòng, thuận miệng nói câu: “Vậy trực tiếp giết chết.”

Hồng Liên ngẩng đầu từ trong lòng Yến Hồi, quyến rũ nhìn Yến Hồi: “Gia, lão ngài đây không biết tâm tư của phụ nữ. Vị trí người yêu đầu tiên này thế nhưng vô cùng đặc biệt, nhưng gia chúng ta lúc có hứng thú với cô Triển, nếu quấy rầy vì việc bên ngoài, đấy cũng không phải là phá hỏng chuyện tốt của gia? Em nhớ câu nói như thế này, tranh với ai cũng được, nhưng mà chớ tranh với người chết. Tuy rằng gia chúng ta không cần tranh cái gì, có điều, nếu người này mà chết, chỉ sợ trong lòng cô Triển cũng sẽ không thoải mái, như vậy cho dù là hầu hạ gia chúng ta, đoán chừng cũng không thể khiến gia thỏa mãn.”

Yến Hồi cúi đầu nhìn Hồng Liên một cái, như cười như không hỏi câu: “Không tranh với người chết?”

Hồng Liên dịu dàng cười với hắn, “Bởi vì theo lẽ thường, tranh với người chết tranh không được.”

Chú thích
(1) chỗ này chơi chữ, Yến Hồi dùng là từ “hữu chủng”, vừa có thể hiểu là “có gan”, vừa có thể hiểu là “có giống”

Bình luận về bài viết này