Thần phục – Chương 93

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 93 – Nhà có khách quý

Triển Tiểu Liên theo người đó đi qua, quả nhiên ở phòng ăn nhìn thấy cầm thú Yến đang gác chân trên bàn ăn gì đó, bên cạnh đứng một người đẹp bưng khay, trong khay đặt cốc không và đồ ăn còn lại. Rõ ràng là sảnh tiệc đứng trong khách sạn, kết quả gã kia còn đòi người hầu hạ.

Thấy Triển Tiểu Liên đi vào, Yến Hồi giơ móng vẫy vẫy cô: “A nhóc béo, động tác này cũng thật đủ chậm, không biết gia chờ cưng đã nửa ngày? Lại đây ăn cái gì, uống cái này.”

Triển Tiểu Liên cầm chai thuốc nhỏ lên, thì ra là thuốc tránh thai, cô thuận tay đổ ra hai viên, ném thẳng vào miệng nhai, sau đó nhét cái chai vào miệng túi mình: “Cho tôi đi? Dù sao lão ngài uống cũng không tránh thai.”

Yến Hồi ăn miếng đồ ăn cuối cùng, người đẹp kia lập tức đưa lên khăn mặt cho hắn, Yến Hồi vừa lau tay, vừa hỏi: “Nhóc béo, thứ xăm trên chân thấy rồi? Gia chọn, không tệ chứ?”

Triển Tiểu Liên tìm vị trí cách Yến Hồi xa nhất, để túi xuống, sau đó đi lấy đồ ăn, đặt đồ ăn đã chọn lên bàn, kết quả, chờ sau khi cô lấy sữa chua quay lại, phát hiện đã có người bưng đồ ăn của cô đến bên cạnh Yến Hồi, không có cách nào, Triển Tiểu Liên đành tự mình chuyển chỗ qua ngồi.

Yến Hồi ăn xong rồi, cũng ăn no rồi, Triển Tiểu Liên ăn dưới mí mắt hắn, hắn liền muốn bắt nạt, lúc thì đá cô một cái, lúc thì kéo tóc cô xuống, mặt Triển Tiểu Liên cũng đen thành than củi rồi, có bắt nạt người ta như vậy sao? Triển Tiểu Liên gian nan ăn xong bữa sáng, đứng lên liền chạy lấy người, kết quả vừa bước ra một bước, đã bị Yến Hồi nắm mấy sợi tóc kéo lại, Triển Tiểu Liên hận, thật sự muốn cầm dao đâm chết hắn.

Yến Hồi ôm Triển Tiểu Liên, đè Triển Tiểu Liên suýt nữa thở không nổi, Triển Tiểu Liên ra sức muốn xốc hắn xuống, có điều đều lấy thất bại mà kết thúc, Triển Tiểu Liên bất đắc dĩ nói: “Gia, tôi đang lớn, lão ngài vẫn đè như thế, tôi khi nào mới có thể cao lên chứ? Xương cốt đều bị đè dị dạng rồi!”

Kết quả, Yến Hồi gã kia nói thẳng câu: “Gia không chê cưng.”

Triển Tiểu Liên thật lòng cảm thấy cô vẫn là đừng giao tiếp với thứ này tốt hơn, tức cũng có thể tức chết.

Trở lại phòng, Triển Tiểu Liên thương lượng với Yến Hồi: “Gia, tuy đại học lên lớp đúng giờ hay không gì đó không quan trọng, có điều tiết học buổi chiều ấy của tôi nhất định phải đi, giáo viên bọn tôi sẽ điểm danh, nếu không đi học kỳ này học phần của tôi sẽ mất.”

“Vậy à?” Yến Hồi bóp mặt Triển Tiểu Liên: “Gia buổi chiều đi, gia đi rồi, cưng có thể trở về. Đúng rồi,” Yến Hồi kéo Triển Tiểu Liên đương không khí trầm lặng đi về phía sô pha lại, “Mỗi tuần đi Thanh Thành một lần, đừng để gia chờ quá lâu.”

Triển Tiểu Liên: “… !” Mở to mắt nhìn Yến Hồi: “Gia, không phải chứ? Một tuần đi một lần? Vậy tôi khỏi về nhà? Mẹ tôi nếu lâu lâu không nhìn thấy tôi, bà có thể tới tận trường tìm tôi, nếu để mẹ tôi phát hiện tôi…” Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ cách dùng từ, mới nói: “Nếu phát hiện tôi ở bên ngoài đi ngủ theo chu kỳ với một người đàn ông trên xã hội, còn không lấy dao chém chết tôi?”

Yến Hồi ngồi xuống sô pha, “bộp bộp” hai cái, chân gác chéo trên bàn, hai cái cẳng dài lắc lư, “Nhóc béo, cưng xác định muốn gia giúp cưng giải quyết vấn đề về gia đình cưng?”

“Mẹ mày…” Triển Tiểu Liên nhịn nhịn, mới nói: “Được rồi được rồi, gia, tôi sợ ngài được rồi chứ? Mỗi tuần một lần phải không? Tôi đi, tôi đi còn không được sao? Có điều, đây chung quy có một kỳ hạn chứ? Giả dụ đi, tôi cũng không thể lúc thi cũng đi chứ? Tôi cũng không thể lúc ăn tết cũng đi chứ? Còn cái nữa chính là tôi chung quy có lúc có việc chứ? Nghỉ hè bố tôi muốn đưa tôi đi chơi, tôi với bạn học tôi đi du lịch, tôi không thể một chút tự do cũng không có chứ?” Triển Tiểu Liên nói xong, ngồi xuống bên cạnh Yến Hồi, vươn cái tay nhỏ, ôm cánh tay Yến Hồi, còn nhích nhích mông gần phía hắn, thật ra chính là tỏ vẻ lấy lòng Yến Hồi: “Gia, tôi biết lão ngài vô cùng dịu dàng vô cùng săn sóc phụ nữ, thực ra tôi cũng luyến tiếc gia ngài mà, chẳng qua là con người luôn có lúc bất đắc dĩ, ngài nói đúng hay không?”

Thân thể Yến Hồi bị Triển Tiểu Liên đẩy lắc lắc lư lư, trên mặt treo một nụ cười tà, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Triển Tiểu Liên, biểu cảm bởi vì cười mà có vẻ khó lường. Triển Tiểu Liên cố ý phồng cái miệng nhỏ, trợn tròn mắt, mặt búp bê cảm giác tràn đầy hân hoan lắc qua lắc lại trước mặt Yến Hồi, miệng còn phối hợp kêu gào: “Gia, gia, ngài nhìn tôi, nhìn tôi nhìn tôi…”

Một lúc lâu, Yến Hồi giễu cợt một tiếng: “Nhóc béo, giả vờ đáng yêu thật đáng xấu hổ.”

Trán Triển Tiểu Liên toát ra gân xanh chữ thập, “Mẹ mày!” Trong sách nói đàn ông thích phụ nữ làm nũng, thích phụ nữ thỉnh thoảng giả bộ đáng yêu, sao đến hắn đây lại không hữu hiệu? Cô không phải giả bộ đáng yêu vô ích nửa ngày ư! Khuôn mặt nhỏ vừa rồi còn chu chu đáng yêu của Triển Tiểu Liên, trong nháy mắt đã cúi rũ xuống, tức giận ngồi, tay vốn ôm Yến Hồi cũng thả xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vừa nhìn chính là rất không vui.

Yến Hồi hơi nâng nâng tròng mắt, liếc cô một cái, sau đó không chút để ý nói câu: “Cũng không phải là không thể được.”

Triển Tiểu Liên lập tức tinh thần phấn chấn: “Thật sự? Tôi biết gia tốt nhất.”

Kết quả, Yến Hồi lại bỏ thêm một câu: “Phải xem cưng mỗi lần làm sao dỗ gia vui vẻ.”

Triển Tiểu Liên mở to mắt: “Mỗi lần?”

Yến Hồi liếc cô một cái, “Lần này gia vui vẻ, lần sau gia sẽ cho phép cưng có việc, nhưng mà đừng được voi đòi tiên.”

Triển Tiểu Liên dựng thẳng ngón cái với Yến Hồi, “Gia, cảnh giới của lão rất cao, ngài đây là đòi chất lượng không đòi số lượng, bội phục bội phục.”

Yến Hồi vươn tay, trực tiếp đặt Triển Tiểu Liên tại bụng mình, “Biết thì tốt rồi, cho nên nhóc béo, nhớ sau này hầu hạ gia tận tâm chút, gia vui vẻ, cưng cũng vui vẻ, gia nếu không vui, gia làm cho cưng cũng vui không nổi. Đừng để gia tự mình đi tìm cưng, nếu như vậy…”

Triển Tiểu Liên bị Yến Hồi ấn nâng không nổi đầu, liền giơ lên một tay, tư thế cam đoan xin thề: “Tuyệt đối sẽ không! Gia, lão ngài cứ yên tâm đi, gia mỹ nam tuyệt thế như vậy, gặp gỡ ấy chính là may mắn của tôi, nếu không phải tình huống đặc thù, tôi chắc chắn sẽ không tìm cớ không đi gặp gia.”

Yến Hồi rất hài lòng, buông lỏng tay, vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên phát hiện nhóc béo kia đang cởi quần hắn, Yến Hồi giương mắt mà nhìn: “Nhóc béo, cưng làm gì?”

Triển Tiểu Liên cởi một nửa dừng tay, ngẩng đầu nhìn Yến Hồi, đương nhiên nói: “Dỗ gia vui vẻ mà, bố tôi đã nói với tôi, tuần sau trong nhà có vị khách quan trọng tới, người ta còn là đặc biệt từ Tương Giang đến nhà chúng tôi, bố tôi bảo tôi về nhà đấy, tôi lần này dỗ gia vui vẻ, tôi tuần sau được về nhà nhé.”

Yến Hồi: “…” Đột nhiên nghĩ đến lúc ở trong phòng tắm tối qua, con nhóc này vẻ mặt hưng phấn ánh mắt hèn hạ ngồi xổm trước mặt hắn nhìn hồi lâu, sau đó nói xấu, lại nhìn khuôn mặt nhóc béo lần này, cắn môi, nhướng mày, trên mặt còn mang theo biểu cảm muốn cười lại gắng sức nhịn không bật cười, Yến Hồi lập tức cảm thấy lạnh run, vươn tay đè tay Triển Tiểu Liên lại, hất móng vuốt mập của cô ra, nói: “Cưng sang bên kia cho gia!” Nói xong, vươn tay kéo khóa kéo quần lên, còn tượng trưng dịch dịch sang bên cạnh, điệu bộ kéo khoảng cách với Triển Tiểu Liên.

Triển Tiểu Liên chớp chớp mắt, “ơ” một tiếng, bỗng nhiên bổ nhào tới quấn lấy Yến Hồi hỏi: “Vậy gia, lão ngài lần này có vui không vậy?”

Cô càng hỏi, Yến Hồi lại càng ghét bỏ, Yến Hồi càng ghét bỏ, Triển Tiểu Liên lại càng hỏi, kết quả hỏi hỏi, hứng trí của Yến đại gia đã tới rồi, một cái chớp mắt, Triển Tiểu Liên bị Yến Hồi đặt trên sô pha.

Thời tiết ấm dần, thế nhưng áo bông vẫn là vật không thể thiếu, đặc biệt thân thể không tốt giống như Triển Tiểu Liên, bố cô không cho cô cởi thừa một bộ quần áo, cách áo bông thật dày, Triển Tiểu Liên cũng không cảm thấy khó chịu thế nào, nhưng hết sức khinh thường với Yến Hồi loại hành vi tùy thời tùy chỗ động dục phát điên này, hắn là súc sinh là chó sao?

Yến Hồi sớm tinh mơ cũng không biết lại nổi điên cái gì, động tác vừa gấp lại thô lỗ, hai người làm ngay trên sô pha, Triển Tiểu Liên thật sự là đau muốn chết, bất luận nói như thế nào, tối hôm qua vừa mới bị phá trinh lần thứ hai, thân thể này còn chưa kịp phục hồi đã chịu đợt thứ hai, Triển Tiểu Liên trong khi hành động cắn trên bả vai Yến Hồi máu me đầm đìa.

Chờ sau khi gió ngưng mưa nghỉ, Triển Tiểu Liên ngửa mặt nằm thở dốc trên ghế sa lon, Yến Hồi xong việc liền đứng lên, đi thẳng phòng vệ sinh tắm rửa, Triển Tiểu Liên chậm rì rì ngồi dậy, cảm thấy lần này xong rồi, cô tám phần là ngay cả đường cũng đi không được.

Sô pha gặp hại, Triển Tiểu Liên trực tiếp cầm áo sơ mi Yến Hồi ném xuống đất lên lau sô pha, lau xong tiếp tục ném xuống đất, Yến Hồi từ phòng vệ sinh đi ra, thật ra mặc cái quần, không có mặc áo, trên đầu che một cái khăn lông lớn, chậm rì rì đi đến đối diện sô pha ngồi xuống, Triển Tiểu Liên lập tức đánh đòn phủ đầu: “Gia, tôi đau chết đi được, lão ngài nhưng ngàn vạn đừng sai tôi lau tóc cho ngài, nếu không tôi sẽ chết cho anh xem.”

Yến Hồi tự mình vừa bắt đầu lau tóc, vừa đáp câu: “Gia chê cưng bẩn.”

Triển Tiểu Liên khinh bỉ: “Vừa rồi anh sao không chê tôi bẩn? Nằm bò trên người tôi lăn qua lăn lại cái rắm à?”

Yến Hồi đương nhiên nói câu: “Chính là lăn qua lăn lại xong mới ngại bẩn.”

Triển Tiểu Liên đã biết, đây là ghét bỏ cô xong việc không tắm rửa, biến thái đáng chết, hắn chạy chiếm phòng vệ sinh trước, cô tắm rửa như thế nào? Hơn nữa, đau cũng đau muốn chết, cô căn bản là không muốn động đậy. Triển Tiểu Liên kì kèo một lát, nghĩ đến trường tắm rửa cũng phiền toái, vẫn là tắm tại đây xong hẵng đi, chậm rì rì đứng dậy, nhích về phía phòng vệ sinh.

Yến Hồi ngẩng đầu nhìn cô một cái, đột nhiên mở miệng: “Nhóc béo, cưng đấy là đang luyện heo đi đường?”

Triển Tiểu Liên lười phản ứng hắn: “Còn không phải thể năng thiên phú dị bẩm kinh người của gia tạo thành? Nếu thêm mấy lần như vậy, gia chém một chân tôi luôn là được.”

Yến Hồi nghe hiểu, hèn chi vừa rồi phát hiện có máu.

Cửa phòng vệ sinh “răng rắc” bị Triển Tiểu Liên đụng vào, cô đứng nửa ngày bên trong sau đấy mới bắt đầu tắm, chờ tắm xong đi ra vừa nhìn, Yến Hồi đã không ở trong phòng, có điều cái bàn để một tuýp thuốc mỡ, Triển Tiểu Liên thò tay cầm lên nhìn nhìn, giễu cợt một tiếng, vươn tay ném vào thùng rác, bệnh thần kinh, làm bị thương lại mua tuýp thuốc mỡ, coi cô như phụ nữ ngốc dỗ dỗ là được phải không? Vả lại, thứ đồ chơi này nếu cầm vào ký túc xá bị người trong ký túc xá phát hiện, lại nói cho bố cô biết, ngày lành của cô chỉ sợ cũng thực sự đến cùng.

Thay xong quần áo, cầm túi chính mình mang tới, Triển Tiểu Liên đi ra cửa phòng, lần này bên ngoài không có người ngăn cản, Triển Tiểu Liên nói tiếng với người cạnh cửa: “Gia các anh nếu hỏi, cứ nói tôi đi về trước, tôi buổi chiều còn có tiết, sẽ không chờ.”

Người canh cạnh cửa chờ Triển Tiểu Liên đi rồi, lập tức đi tìm Yến Hồi, nói với Yến Hồi chuyện Triển Tiểu Liên đã đi, Yến Hồi phất phất tay: “Gia biết rồi, để cô ấy đi.”

Đồng nhi đứng đối diện Yến Hồi, đã đổi cách ăn mặc, quần áo không còn là loại phong cách bại lộ diêm dúa lòe loẹt đi theo bên cạnh Yến Hồi đó nữa, mà là giống như thiếu nữ trẻ tuổi diện mốt đầu đường cuối ngõ ngày nay, quần jean bốt cao cổ, kết hợp hợp lý trang sức cá tính, nếu như khuôn mặt khi đó quá mức kinh diễm, đi trên đường, nhìn tựa như cô nàng xinh xắn nhà bên cạnh.

Yến Hồi quan sát Đồng nhi, lập tức vỗ tay cười tà: “Đồng nhi quả nhiên là mỹ nhân, nhìn thế nào cũng là mỹ nhân, gia thích.”

“Đồng nhi còn tưởng gia sẽ không thích,” Nụ cười của Đồng nhi ít đi chút đẹp đẽ hút hồn, thêm phần dịu dàng, tựa như từng bị người ta huấn luyện, trang phục thế nào phối vẻ mặt thế nào và động tác thế nào, cô ta đi đến bên cạnh Yến Hồi, “Gia buổi chiều sẽ phải về Thanh Thành, gia nhưng đừng có mỹ nhân mới đã quên Đồng nhi, gia nhưng phải chờ tin tốt của Đồng nhi.”

Yến Hồi vươn tay véo véo mặt cô ta, tùy ý cười: “Đấy là đương nhiên. Đều chuẩn bị xong rồi?”

Đồng nhi gật đầu: “Gia cứ việc yên tâm, đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ nam chính lên sàn.”

Đồng nhi là một người phụ nữ cực kỳ tự tin với khuôn mặt đẹp của mình, xung quanh Yến Hồi, quả thật còn chưa xuất hiện người phụ nữ nào đẹp hơn Đồng nhi, Yến Hồi có một dạo đến đâu cũng thích mang theo Đồng nhi, đối xử với Đồng nhi và mấy nữ vệ sĩ khác lại có vẻ hết sức bất đồng, đây cũng là nguyên nhân mấy người Hồng Liên không thích Đồng nhi, phần lớn thời gian, Hồng Liên và mấy người phụ nữ khác đều kết hợp lại đối phó Đồng nhi, tất cả mọi người cho rằng Đồng nhi đối với Yến Hồi sẽ là một sự tồn tại đặc biệt, nhưng giờ đây, ngay cả Lôi Chấn đi theo Yến Hồi nhiều năm cũng không ngờ, Yến Hồi mà lại cam lòng đẩy Đồng nhi về phía người đàn ông khác.

Đồng nhi bị làm như quân cờ đẩy ra là chuyện chắc như đinh đóng cột, bản thân Đồng nhi cũng biết, Yến Hồi chưa từng làm chuyện hối hận, hắn đã quyết định, cho dù là thiên vương lão tử tới, cũng ngăn không được, vì thế, đây cũng là nguyên nhân Đồng nhi thản nhiên chấp nhận. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 93”

Thần phục – Chương 92

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 92 – Tắm chung

Yến Hồi ngoắc ngón tay với Triển Tiểu Liên: “Qua đây.”

Triển Tiểu Liên lé mắt nhìn hắn, sau đó chậm rì rì đi qua: “Gia, có thể có việc thì nói hay không, lão ngài bộ dạng bí hiểm, tôi thật đúng là sợ muốn chết, lá gan tôi rất nhỏ.”

Yến Hồi duỗi chân, móc chân Triển Tiểu Liên, kéo Tiểu Liên đang không tình nguyện chậm rì rì đến trước mặt mình, nói với cô: “Gia hôm nay tâm tình không tốt.”

Triển Tiểu Liên rất phối hợp hỏi câu: “Vì sao vậy?”

Yến Hồi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, chỉ chỉ sô pha không đối diện, nói: “Nửa tiếng đồng hồ trước, người ngồi vị trí đối diện này không công lừa gia một trăm hai trăm nghìn.”

Vừa nghe một trăm hai trăm nghìn, Triển Tiểu Liên chép chép miệng: “Tổn thất này rất lớn. Một trăm hai trăm nghìn à, tôi nằm mơ cũng chưa dám mơ tới nhiều tiền như vậy, tôi khi nào mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?”

Lé mắt nhìn Triển Tiểu Liên, Yến Hồi vươn tay nắm khuôn mặt đầy thịt của cô xoay về phía mình: “Bây giờ cưng có thể bắt đầu tính toán thời gian bao lâu mới có thể kiếm được số tiền này rồi.”

Triển Tiểu Liên mở to hai mắt: “Ồ?!”

Yến Hồi nói đương nhiên: “Một triệu hai này của gia là tiêu vì cưng, cưng không đền ai đền?”

Triển Tiểu Liên: “…” Mấy giây sau, Triển Tiểu Liên phát ra một tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất: “Gia, không thể chứ! Liên quan gì tới tôi chứ? Gia, đừng đùa tôi như vậy nhá!”

Yến Hồi lấy ra tấm ảnh Khương Đại Chu: “Đây đây đây, qua đây xem, người này còn nhớ chứ? Chính bởi vì cưng bảo người ta thiến gã, cho nên bây giờ phiền phức. Cưng không đền ai đền?”

Triển Tiểu Liên vốn trong số sinh viên còn là một phú bà, nếu thực sự cộng thêm khoản nợ này, dự đoán bán nhà cô cũng không gom đủ một triệu hai, Triển Tiểu Liên nói thế nào cũng không thể nhận khoản nợ này, “Gia, ngài có phải nhớ ngược hay không? Tôi thiến gã, thật ra là giúp lão ngài mà!”

Yến Hồi chớp chớp mắt: “Giúp?”

Cái đầu nhỏ gật như gà con mổ gạo, Triển Tiểu Liên lập tức giải thích: “Còn phải nói? Gia, lão ngài ngẫm lại đi, gã vì sao bị gia nhốt tại đó? Nhất định là làm việc xấu mà, người làm việc xấu gia loại đại anh hùng chuyên biểu dương chính nghĩa vì dân trừ hại này có thể cứ như vậy thả gã? Không thể nào phải không? Chịu chút trừng phạt là phải. Vậy, gia, ngài nghĩ đi, nếu mập mạp chết bầm đó khi ấy cắt không phải thứ đồ chơi đó, cắt chính là mũi hay lưỡi, ngài cảm thấy sẽ thế nào?”

Yến Hồi lại chớp mắt hai cái: “Chẳng như thế nào.”

Triển Tiểu Liên “phù” một cái, giơ ngón tay lên cắt ngang lời Yến Hồi, “Gia, lão ngài đây là nghĩ lệch rồi. Nếu lúc ấy cắt chính là mũi hay lưỡi, có thể cách lâu như vậy mới tới làm ầm ĩ? Trước đừng nói người trong nhà người ta phản ứng gì, vậy người bên ngoài nhìn thấy chắc chắn cũng phải hỏi, ấy chuyện rõ ràng biết bao chứ, đây là tổn thương thân thể, chắc chắn khi đó sẽ ầm ĩ to, vậy chính là phải định tính là thương tật. Tâm lý học nghiên cứu chứng minh, sự việc xảy ra càng gần, bực tức tích lũy trong cảm xúc con người lại càng lớn, hơn nữa tiếng người đáng sợ, lúc ấy nếu ầm ĩ, gia, ngài cho là một triệu hai này có thể giải quyết ư?”

Yến Hồi véo mặt Triển Tiểu Liên: “Toàn nói bậy với gia.”

Triển Tiểu Liên cố gắng quẫy mặt mình ra, mở to mắt biện giải: “Nói bậy chỗ nào? Hơn nữa, theo cách nói của tôi, một triệu hai này là gia đồng ý cho, nếu như đổi lại tôi có thực lực hiện tại như gia, tôi còn không cho đâu.”

“À há?” Yến Hồi vươn tay kéo Triển Tiểu Liên đương mở đôi mắt tròn lay láy nhìn chằm chằm hắn lên trên chân mình, “Nói thế nào?”

Triển Tiểu Liên mở càng to đôi mắt đen nhánh: “Gia, tôi có thể hỏi xem mập mạp chết bầm nọ là lấy lý do gì tới tố cáo anh không?”

Yến Hồi nghĩ nghĩ, nói: “Dám nói gia là ác bá xã hội đen lưu manh, gia rõ ràng là công dân hợp pháp.”

Triển Tiểu Liên âm thầm trợn mắt, thật ra cô cảm thấy mập mạp chết bầm nói không sai tí gì, có điều lần này cái miệng nhỏ của Triển Tiểu Liên thật sự là thao thao bất tuyệt nói: “Còn phải nói? Gia vốn chính là dân lành hợp pháp, gia, lão ngài phát hiện không? Danh nghĩa mập mạp chết bầm tố cáo anh, thật ra không liên quan mấy đến vết thương trên người gã, phải không?”

Yến Hồi “a ha” một tiếng, “Như thế?”

Triển Tiểu Liên lập tức vỗ tay một cái, nói: “Gia, lão ngài cũng nghĩ thông rồi chứ? Chính là giống như lão ngài nghĩ, vết thương trên người mập mạp chết bầm, thật ra là nỗi niềm khó nói của đàn ông, gã căn bản là không có cách nào nói với người khác, việc này cho dù làm ầm ĩ, cảnh sát yêu cầu khám nghiệm vết thương, mập mạp chết bầm cũng tuyệt đối sẽ không chủ động lộ nửa đoạn chim nhỏ ấy của gã cho người ta xem, đây chính là vấn đề mặt mũi đàn ông. Trừ phi mập mạp chết bầm này tính không cần việc làm nữa, không cần mặt mũi nữa, thậm chí không tính ở Thanh Thành nữa, bằng không gã chắc chắn sẽ không nói mình bị thương cái gì, ngài nói gã chịu cho người ta chỉ vào gã nói gã là thái giám? Gia lão ngài nói có phải cái lý đó không? Gã dùng danh nghĩa như thế để tố cáo lão ngài, thật ra chính là không muốn để cảnh sát đi khám nghiệm vết thương cho gã…”

Yến Hồi ngước mắt, nhìn cái miệng nhỏ phấn hồng của nhóc béo trước mặt bắn ra từng câu từng chữ, “Cho nên nói, gia, một triệu hai ngài đây tiêu rõ là thừa thãi, chỉ cần có thể chứng minh lão ngài ở Thanh Thành là một dân lành hợp pháp quy củ, ngài còn sợ gì chứ?”

Yến Hồi khẽ nâng cằm, một tay xoa ngang hông Triển Tiểu Liên, một tay tùy ý kê trên sô pha, vỗ từng cái lên mặt sô pha, “Vậy một triệu hai đây của gia là mất trắng?”

“Đương nhiên là mất trắng!” Triển Tiểu Liên nhìn hắn một cái, “Tiền này nếu là ở chỗ tôi, tôi nói có thể cho, vậy gia tính tiền này lên đầu tôi, tôi nhận, nhưng bây giờ số tiền này tiêu tôi hoàn toàn không biết, gia lại bắt tôi đền, nào có đạo lý này chứ?” Mắt to đen bóng nhanh như chớp xoay một vòng, Triển Tiểu Liên đổi giọng nói: “Nhưng mà gia, thật ra lão ngài cố ý phải không? Gia chính là thông minh tuyệt đỉnh, tôi mới không tin gia là bồi thường tiền tâm tình không tốt đâu. Tôi nghe nói người ta hợp tác làm ăn đều sẽ giao tiền cọc gì đó, tiền còn lại gì đó, đừng tưởng tôi không biết liền lừa tiền tôi, gia, ngài đây rất không phúc hậu, rõ ràng là tiền tiêu vì chuyện làm ăn của mình, còn bắt người nghèo đáng thương tôi đây đi gánh vác, vậy không phải.”

Yến Hồi cúi mắt, bỗng nhiên vươn tay ấn đầu Triển Tiểu Liên xuống, nghiêng đầu cắn một cái lên cằm cô, Triển Tiểu Liên đau muốn chết, vội vàng đưa tay che: “Gia, lão ngài tại sao luôn cắn người chứ? Rất đau.”

Yến Hồi cười tà: “Gia thích, thế nào?”

Triển Tiểu Liên bĩu môi: “Không thế nào, tôi chỉ hỏi một chút thôi.” Trong lòng vẫn là lo lắng tiền này Yến Hồi muốn đổ thừa lên đầu mình: “Gia, vậy tiền này không liên quan tới tôi, tôi cảm thấy chú đẹp trai tính tình rất tốt, nếu không ngài nói chuyện với chú đẹp trai, xem có thể đòi tiền về hay không?”

Hai tay Yến Hồi mỗi tay véo một nửa khuôn mặt phúng phính của cô: “Nhóc, gia cảm thấy làm sao qua một cái tết, cưng lại béo rồi? Mỗi ngày đều ăn bao nhiêu thứ? Nhìn xem thịt này.”

Khuôn mặt Triển Tiểu Liên lập tức đen thui: “Anh mới béo ấy! Tôi béo chỗ nào? Tôi đây là việc đáng mừng vui có được hay không?”

Yến Hồi lắc lắc tay, đầu Triển Tiểu Liên xoay theo tay hắn, đau là nhe răng trợn mắt: “Gia, lão ngài nếu không buông tay, mặt tôi sẽ không phải béo, là sưng.”

Yến Hồi cuối cùng buông tay, Triển Tiểu Liên nâng mặt hầm hừ, tức chết đi được: “Gia, lão ngài nếu toàn như vậy, tôi sẽ tức giận!”

“À há?” Yến Hồi nhíu mày cười tà: “Nhóc béo, hậu quả cưng tức giận rất nghiêm trọng?”

Triển Tiểu Liên cẩn thận xoa mặt, vội vàng nói: “Không, không nghiêm trọng, tôi chính là nói cho vui.”

Yến Hồi “phì” một tiếng cười ra tiếng, “Có nhóc béo quả nhiên bất đồng.”

Triển Tiểu Liên trợn mắt: “Còn phải nói? Tôi chính là hạt dẻ cười của lão ngài.”

Yến Hồi nhìn chằm chằm mắt cô, Triển Tiểu Liên bị hắn nhìn trong lòng không ngừng sợ hãi, còn chưa kịp nói cái gì, Yến Hồi bỗng nhiên đứng dậy, vươn tay nâng Triển Tiểu Liên, khiêng cô trên vai giống như khiêng bao tải, Triển Tiểu Liên lập tức hai chân cách mặt đất, hai tay vung loạn kêu “au au au”: “Gia, gia! Lão ngài đại nhân đại lượng, đổi kiểu chết có được không? Dù sao cũng đừng làm tôi ngã chết…”

Yến Hồi khiêng Triển Tiểu Liên một đường đi về phía phòng tắm: “Ngã chết cưng không có ý nghĩa biết bao? Cùng gia tắm.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức hưng phấn gào, “Gia, lão ngài nói thật? Sẽ không đổi ý chứ?”

Yến Hồi cười tà: “Sẽ không, lát nữa cho cưng xem đủ.” Nói xong, đá văng cửa phòng vệ sinh, trực tiếp khiêng Triển Tiểu Liên đi vào, đá ngược một cái, cửa phòng vệ sinh bị đóng lại theo. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 92”

Thần phục – Chương 91

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 91 – Mỹ nhân mạng rẻ

Lôi Quá Khách lệ rơi đầy mặt nâng thi thể di động khóc với Lôi Chấn: “Anh, anh xem anh xem, gia làm rơi hỏng di động của em rồi, em rõ ràng thấy gia là cố tình, còn nói trượt tay…”

Lôi Chấn liếc nhìn đồng nát đang nâng trong tay anh ta: “Anh xem được rồi, làm sao? Em có bản lĩnh em bảo gia mua cho em một cái mới, nếu không bảo gia bồi thường tiền di động mới cho em.”

Lôi Quá Khách uất ức: “Em nào dám chứ?”

Lôi Chấn buông tay: “Di động của em, em không dám ai dám?”

Lôi Quá Khách nâng di động sáp đến trước mặt Lôi Chấn: “Anh, vậy em làm sao bây giờ đây?”

Lôi Chấn không có sắc mặt tốt nhìn anh ta: “Làm sao bây giờ? Kệ em chứ làm sao! Tự mình mang đi sửa, xem có thể đổi vỏ ngoài hay không.”

Lôi Quá Khách nước mắt mỳ sợi: “Anh… có thể cho em ít tiền hay không? Chuyện này để người khác thấy, nhất định sẽ chế giễu em…”

“Em một tháng nếu có thể tự mình làm ra một ngàn đồng, anh sẽ cho em hai ngàn, không bản lĩnh còn muốn dùng đồ tốt?” Lôi Chấn lười để ý đến anh ta, “Đã nói với em bao nhiêu lần, Tiểu Mễ của em kia đừng liên lạc nữa mà không nghe, em cứ chờ gia sau này lại phiền toái em đi.” Nói xong, Lôi Chấn nhấc chân chạy lấy người.

Lôi Quá Khách cúi đầu nhìn xác di động trong tay mình, ủ rũ đi tìm cửa hàng sửa chữa di động.

Nghỉ đông mấy chục ngày, cái móng chân heo kia của Triển Tiểu Liên cuối cùng có thể đi đường không kêu đau, bố cô cứ vài ngày là đưa cô đi bệnh viện thay thuốc, vết thương ấy dù sao cũng là bị cô gạt được, bố cô mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng Triển Tiểu Liên khăng khăng nói như vậy, bố cô cũng không truy đến cùng.

Qua một kỳ nghỉ đông, Triển Tiểu Liên béo lên.

Bố Triển Tiểu Liên đưa cô đến bệnh viện trên trấn thay thuốc, đi ngang qua một hiệu thuốc, lúc Triển Tiểu Liên đi mua thuốc nhỏ mắt thấy cửa hiệu thuốc có một cái cân điện tử, cô liền đứng lên trên, sau đó lệ rơi đầy mặt đi xuống, sáu mươi lăm kg! Triển Tiểu Liên ngồi lên xe, buồn rười rượi nói với bố cô: “Bố, con muốn giảm béo!”

Bố Triển Tiểu Liên không hiểu ra sao: “Tiểu Liên nhà chúng ta cực kỳ xinh đẹp như thế, giảm béo cái gì chứ?”

Triển Tiểu Liên chỉ thiếu nước khóc lên, chỉ chỉ eo mình: “Bố, bố xem thử chỗ này của con, con cũng mất eo rồi! Con cũng thành cái thùng rồi.”

Bố Triển Tiểu Liên giống như bố mẹ khắp thiên hạ, thích con gái mình ăn mập mạp, khỏe khỏe mạnh mạnh, chuyện không thích nhất chính là con gái nhỏ luôn miệng nói muốn giảm béo. Bố Triển Tiểu Liên nhìn nhìn eo cô: “Bố cảm thấy Tiểu Liên nhà chúng ta rất tốt nha. Siết một cái là gãy giống như mấy cô gái đó, xinh đẹp chỗ nào?”

Triển Tiểu Liên: “…” Về dáng người và lòng thích cái đẹp, Triển Tiểu Liên cảm thấy hoàn toàn không có cách nào giao tiếp với bố cô, Triển Tiểu Liên dứt khoát không nói nữa, trong lòng còn nghĩ nhất định phải giảm béo.

Bố Triển Tiểu Liên thấy con gái không nói lời nào, còn tưởng rằng bị ông dỗ mấy câu xong rồi, trong lòng còn âm thầm đắc ý đấy.

Buổi tối về nhà ăn cơm, Triển Tiểu Liên liền bắt đầu ăn kiêng, lúc mẹ cô xới cơm cô làm ồn ngay bên cạnh: “Mẹ, ít một tí, ít một tí, con buổi chiều ăn một củ khoai lang rồi, bây giờ còn chưa đói đâu.”

Mẹ Triển Tiểu Liên không thèm quan tâm, xới một bát lớn cho cô, Triển Tiểu Liên không cẩn thận đã ăn xong rồi, nhìn bát thấy đáy, Triển Tiểu Liên nước mắt mì sợi, xem ra ở nhà, cô không có cách nào giảm béo.

Phần lớn các trường học đều khai giảng, Triển Tiểu Liên cũng đã quên thời gian khai giảng, bố cô nhắc cô mới nhớ ra phải về trường.

Đến đại học Bãi Yến, bố Triển Tiểu Liên lên tầng cô ở ôm chăn để không cả mùa đông ra ngoài phơi nắng, lúc chạng vạng lại đưa về, dù sao chuyện gì cũng không cần Triển Tiểu Liên nhúng tay.

Bạn học ký túc xá kỳ lạ muốn chết, truy hỏi Triển Tiểu Liên chân cô rốt cuộc là có chuyện gì, Triển Tiểu Liên trợn mắt nói ngã. Bố Triển Tiểu Liên trừng mắt nhìn cô một cái, Triển Tiểu Liên le lưỡi, giả vờ không nhìn thấy, chờ bố cô đi rồi, Triển Tiểu Liên lập tức kéo móng heo con còn chưa khỏi hẳn của cô đi cửa hàng sách thuê mười quyển tiểu thuyết, chờ sau khi cô quay về ký túc xá, phát hiện trên giường bị người khác ném hai quả táo to đỏ rực, Triển Tiểu Liên cầm lên nhìn nhìn, vừa to vừa tròn, cũng không biết của ai, cô cầm lấy quả táo, hỏi Bành Ngọc đương soi gương chuốt mascara: “Bành Ngọc, có biết đây là táo của ai không?”

Bành Ngọc đầu cũng không nâng nói câu: “Cái đứa khoa quản lý kia tới, nói là cho cậu.”

Triển Tiểu Liên đã biết, là Mục Hi Nhóc Ngốc kia cho cô, Triển Tiểu Liên ra rửa một quả, vừa gặm vừa chui vào trong chăn xem tiểu thuyết, cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đi tự học, thà xem tiểu thuyết tại ký túc xá. Phiếu điểm học kì trước đã có, Triển Tiểu Liên lại không hề nghi ngờ đạt học bổng, chính cô có học bổng chưa bao giờ kể, Mục Hi thì chuyện gì cũng nói với Triển Tiểu Liên, kết quả mỗi lần Triển Tiểu Liên đều bắt cô ấy mời ăn, lần này trong lòng Triển Tiểu Liên lại bắt đầu tính toán Nhóc Ngốc nếu đạt học bổng, sẽ đi làm thịt cô ấy bắt mời ăn.

Bành Ngọc bây giờ vẫn duy trì mức độ không nóng không lạnh tại học kì trước với Triển Tiểu Liên, đặc biệt sau khi biết Triển Tiểu Liên lại là cái tên đầu trong danh sách đạt học bổng, ngăn cách với cô lại càng sâu, chỉ thiếu nước đầu va cái cục cũng không hé răng.

Thật ra Triển Tiểu Liên biết, Bành Ngọc chính là cái loại tâm lý chính mình không tốt cũng không hi vọng người khác tốt này, dù sao cảm giác Triển Tiểu Liên cho người ta chính là không thích học hành, Bành Ngọc cũng không thích học hành, Bành Ngọc ban đầu cho là mình tìm được người đồng đạo, kết quả hai người đều không học hành, Triển Tiểu Liên mới vừa vào vườn trường đã có học bổng khiến người ta đỏ mắt, luôn có thể lấy được đủ loại giải thưởng dễ như trở bàn tay, một người không học hành là luôn thi trượt phải thi lại, đừng nói học bổng, ngay cả đạt tiêu chuẩn cũng thành vấn đề, trong lòng Bành Ngọc cực độ không thoải mái, vì sao là kết quả như vậy chứ? Nếu cô thi lại, đi dạo phố, đi quan hệ hữu nghị với nam sinh cũng có một bạn tốt đi cùng, thật là tốt biết bao?

Quá trình Bành Ngọc qua lại thân thiết với Triển Tiểu Liên, thật ra trong lòng chính là kéo Triển Tiểu Liên xuống nước, kết quả Triển Tiểu Liên căn bản không phải loại người đi theo nhịp bước của Bành Ngọc đó, Bành Ngọc thích qua lại trong đám nam sinh, mà Triển Tiểu Liên yêu nhất chính là tiểu thuyết ngôn tình của cô, duy nhất sẵn lòng phản ứng hoặc là nói khiến người ta cảm thấy là bạn cô, chính là Mục Hi trông xinh đẹp có phần thái quá kia.

Triển Tiểu Liên vừa gặm hai miếng táo, đột nhiên nhớ ra gọi điện thoại cho Nhóc Ngốc, điện thoại thông, giọng Mục Hi mang theo âm mũi, vừa nghe chính là bị cảm, Triển Tiểu Liên hỏi câu: “Nhóc Ngốc, cậu không phải là bị cảm chứ?”

Mục Hi hít hít cái mũi không thông, “Chính là bị cảm, Băng Dính cậu thấy quả táo to trên giường chưa? Tớ cho cậu đấy. Tớ tốt không?”

Triển Tiểu Liên trợn trắng mắt, “Tiền đồ, cậu cho tớ học bổng của cậu thì cậu mới đáng khen, chỉ hai quả táo tốt cái gì mà tốt?”

Mục Hi lập tức ồn ào: “Không được, học bổng của tớ là phải đóng học phí. Cho cậu tớ đóng học phí kiểu gì chứ.”

Triển Tiểu Liên thở dài: “Tớ chỉ nói thôi, chẳng lẽ thật sự cần học bổng của cậu à? Đúng rồi bị cảm uống thuốc chưa? Buổi tối uống thuốc mau mau đi ngủ, cũng đừng vào phòng tự học nữa, lạnh chết người mất.”

Mục Hi phờ phạc: “Biết rồi. Bác sĩ đã nói là cảm cúm, tớ mấy ngày tới sẽ không qua tìm cậu, chờ tớ khỏi hẳn tớ lại đi tìm cậu nhá.”

Triển Tiểu Liên cười xấu xa: “Được, không có vấn đề, chờ cậu khỏi hẳn nhớ mời tớ ăn cơm.”

Mục Hi lập tức cao giọng hỏi: “Dựa vào cái gì chứ? Băng Dính, cậu không biết ngượng à? Tớ là người nghèo, là người nghèo!”

Triển Tiểu Liên phát ra tiếng cười nham hiểm: “Khứa khứa khứa, tưởng chị đây không biết? Học bổng phát rồi phải không? Nói cho cậu, không chạy thoát được đâu.”

Mục Hi lệ rơi đầy mặt: “Băng Dính cậu quá không phúc hậu, sao có thể làm thịt tớ chứ?”

Triển Tiểu Liên: “Cậu an tâm dưỡng bệnh, dưỡng xong rồi chủ động tới tìm tớ, không tìm cậu cứ chờ tớ xông qua chực cơm một tuần đi.”

Mục Hi chính là con thỏ trắng bé nhỏ, dưới sự cưỡng ép của Triển Tiểu Liên đành phải nhận lời.

Cúp điện thoại, Triển Tiểu Liên cười “khà khà”, ném điện thoại qua một bên tiếp tục đọc sách. Mục Hi cảm không đến tìm cô, Triển Tiểu Liên cảm thấy cũng không tệ, ít nhất bớt một người thích truy tìm căn nguyên. Triển Tiểu Liên là thật lòng không muốn để Mục Hi biết chút chuyện xấu này của cô và Yến Hồi, nói trắng ra là, Triển Tiểu Liên không cho là Mục Hi biết có thể giúp gì cho cô. Đừng nói một người anh trai mới nhận, cho dù là anh trai ruột, Mục Hi rõ ràng cũng không thể nào thuyết phục Yến Hồi buông tha cho cô, không chừng còn sẽ liên lụy Mục Hi, huống chi là anh trai nuôi?

Mục Hi rất nhiều thời điểm đều ngốc nghếch, Triển Tiểu Liên rất vui mừng con bé chết tiệt kia mơ mơ hồ hồ phần lớn thời gian, chỗ tốt của con người đại khái chính là sẽ không bởi vì một chút xíu đầu mối là liên tưởng đến cái gì, ai biết về sau có thể có thời điểm ba người đồng thời chạm mặt hay không? Triển Tiểu Liên chỉ mong đợi nếu thực sự có ngày ấy, Yến Hồi nhất thiết đừng nói thẳng ra chuyện xấu đó, nếu thực như vậy, Triển Tiểu Liên nhất quyết sẽ dùng gót giày cô đập vỡ hàm răng trắng đó của Yến Hồi.

Bành Ngọc trang điểm xong thì giẫm giày cao gót đi ra ngoài, tóc quăn vuốt keo, đi ra ngoài một lúc lâu Triển Tiểu Liên vẫn còn ngửi thấy mùi thơm đó.

Tiểu thuyết của Triển Tiểu Liên đang xem đến chỗ cực hay, di động vang lên tít tít, Triển Tiểu Liên đoán nhất định là Mục Hi bị cô thịt một bữa cơm hối hận rồi, việc này Mục Hi cũng không phải chưa từng làm, trước lúc chưa có di động cô ấy còn đặc biệt chạy tới nói đấy. Triển Tiểu Liên cầm lấy điện thoại liền “a lô” một tiếng, “Này này này, nói thật với cậu, cậu trốn là trốn không thoát, theo tớ đi.”

Đầu kia điện thoại im lặng, Triển Tiểu Liên bật một trận cười nham hiểm: “Giả chết cũng vô dụng, tớ sẽ không ngưng, cậu nếu không sợ tớ tự mình đi qua, cậu cứ tiếp tục giả chết, nhưng mà hai chúng mình nói trước, nếu tớ tự mình đi qua, nhưng sẽ không đơn giản như bây giờ, tuyệt đối sẽ bắt cậu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ cộng thêm miễn phí ấm chăn…”

Kết quả, câu ngả ngớn của Triển Tiểu Liên còn chưa kịp nói xong, bên kia đã truyền tới một âm thanh tà khí: “Nhóc béo, cưng ngược lại nói một chút với gia, ngoại trừ gia, cưng còn từng leo giường ai? Ấm chăn? Đừng nói cho gia, lời này của cưng là nói với phụ nữ.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe tiếng, lông toàn thân lập tức dựng lên, trong lòng còn kỳ lạ điện thoại Nhóc Ngốc sao lại gã kia nhận, vội vàng lấy điện thoại ra trước mắt nhìn, vừa thấy dòng chữ biểu thị đang trò chuyện với “Người Chim” phía trên, Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa đụng tường, loại sai lầm cấp thấp này, không nên xuất hiện trên người cô. Vội vàng để điện thoại bên tai: “Ơ, thật sự là gia? Ừm, tôi còn tưởng là Nhóc Ngốc gọi tới…”

Yến Hồi cũng nói câu: “Ơ, nhóc béo, gia còn tưởng cưng muốn chết.”

Triển Tiểu Liên: “…” Suy nghĩ một hồi lâu, mới mở miệng: “Gia, tôi đây thực sự tưởng là Nhóc Ngốc, tôi lừa lão ngài làm gì chứ? Đúng rồi gia, vết thương ở chân lão ngài đỡ hơn chưa vậy? Tôi lo lắng lắm…”

Yến Hồi trực tiếp ngắt lời: “Đừng đổi chủ đề, vừa rồi lời ấy là nói với tên người rừng nào? Gia khuyên cưng ngoan ngoãn nói thật, để gia điều tra ra thì cưng cứ liệu hồn. Đừng quên, cái chân kia của cưng chính là nợ gia.”

Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa mắng ra miệng, nhịn nhịn mới nói: “Gia, lão ngài nếu không tin, vậy cứ tra đi. Không có việc gì tôi cúp, tôi khai giảng rồi, ở trường, mệt chết đi được, chuẩn bị ngủ đây.”

Yến Hồi nghe như vậy, hình như trái lại yên tâm, nhưng miệng vẫn nói câu: “Nhóc béo, cưng nghe kỹ cho gia, nếu dám tìm đàn ông sau lưng gia, gia sẽ tìm một ngàn gã đàn ông thay phiên cho cưng.”

Triển Tiểu Liên tức mắt trợn trắng: “Được, thay phiên, được chưa? Cúp đây!”

“Gia còn chưa nói xong, cưng dám cúp thử xem?” Điện thoại Yến Hồi đổi cánh tay, nói: “Gia mấy ngày nữa đi Bãi Yến một chuyến, nhớ tắm rửa sạch sẽ chờ gia tìm cưng.”

Triển Tiểu Liên đưa tay ấn ấn vết thương trên cổ chân mình, một mùa đông đã qua, quả thật cũng không đau như vậy nữa, vết thương của Yến Hồi so với chính mình còn sớm hơn, đoán chừng cũng sắp khỏi rồi, chẳng trách hắn muốn tới Bãi Yến, thì ra là chân giò có thể cử động, “Tôi chờ, trốn không thoát, gia lão ngài cứ yên tâm đi, cúp đây.” Nói xong, Triển Tiểu Liên “cành cạch” cúp điện thoại.

Yến Hồi trừng di động nói thầm: “Lá gan nhóc béo đều ở đâu ra? Dám cúp điện thoại của gia? Xem gia lần này xử lý cưng như thế nào…” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 91”

Thần phục – Chương 90

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 90 – Tin nhắn chúc mừng rất quan trọng

Kỳ nghỉ đông của Triển Tiểu Liên phần lớn là ở nhà ngủ, chân cô bị thương, bố mẹ cô nghiêm ngặt khống chế, đâu cũng không cho cô đi, Triển Tiểu Liên chỉ có thể ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thương, đối với điện thoại Yến Hồi ngày nào cũng gọi cho cô, Triển Tiểu Liên phiền thiếu chút nữa phát điên, điện thoại mà vang, Triển Tiểu Liên liền cảm thấy da đầu ngứa ngáy.

Sáng sớm lề mề nằm trong ổ chăn, không muốn rời giường ăn cơm, kết quả điện thoại lại tới, Triển Tiểu Liên tiếp điện thoại, rống “au au” như vịt con: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Ngày tết thế này, còn cho người ta sống hay không? Tôi còn phải thăm họ hàng đấy, anh suốt ngày gọi điện, rất ảnh hưởng tới người khác có biết hay không à? Gia, đại gia, xem như tôi van lão ngài tạm thời tha cho tôi có được không, chân tôi, bố tôi chỉ thiếu nước dùng dao trói tôi hỏi có chuyện gì, anh còn cả ngày gọi điện… Gia, mẹ tôi hỏi có phải tôi có bạn trai hay không, ngài bảo tôi nói thế nào?”

Yến Hồi cảm đã sớm khỏi, một mình ngồi trên ghế mây dùng ở ban công ngoài cửa sổ sát đất, trong tay bưng rượu đỏ, nhẹ nhàng lắc, nhìn chén chất lỏng trong ly theo động tác của hắn xoay một vòng xoáy, thờ ơ trả lời: “Gia một mình buồn chán, không tìm cưng tìm ai? Vả lại, chân cưng chính là cưng tự cắt, cưng giải thích thế nào liên quan gì đến gia? Vậy, cưng qua đây ở cạnh gia hai ngày, gia sẽ không tìm cưng.”

Triển Tiểu Liên trợn trắng mắt, thấy mẹ cô ló đầu nhìn cô, vội vàng ôm điện thoại hạ thấp giọng: “Gia, chân tôi không tiện mà, vả lại, tôi qua sao có thể ở cạnh gia chứ? Tôi còn là một người bị thương mà. Hôm trước bố tôi vừa mới đưa tôi đi thay thuốc, bác sĩ cũng nói tối thiểu phải dưỡng thương mấy tháng mới có thể ổn, gia à, ngài nói tôi như vậy sao ở cạnh lão ngài được chứ? Lão ngài tìm tôi, còn không bằng tìm mỹ nhân bên cạnh ngài còn hơn, thím Đồng nhi cũng được, cô cả Hồng Liên cũng được, nếu không ngay cả công chúa băng lạnh buốt ấy cũng được, gần cũng tiện, tìm tôi làm gì chứ? Ngày tết thế này, tôi nếu đi thật, bố tôi có thể thả người ư?”

Mấy ngày nay đều đang có tuyết, sau khi tuyết ngừng nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm xuống, chênh lệch nhiệt độ trong ngoài phòng rất lớn, trong phòng lắp đặt xa hoa nhiệt độ rất cao, mặc dù mặc quần áo phong phanh cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Yến Hồi nằm trên ghế mây, xuyên qua thủy tinh đầy hơi nóng nhìn trời đất trắng xóa bên ngoài, một đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, điện thoại trong tay đặt bên tai, nghe tiếng Triển Tiểu Liên ở bên kia lén lút nói chuyện như làm trộm, vô cảm.

Trên đường là vô số người đi đường đang đi, bước đi vội vàng, người đi đường lúc này, phần lớn là trên đường về nhà.

Văn hóa tết đất nước lưu lại từ xa xưa, để mọi người phiêu bạt bên ngoài vội vã đoàn tụ với người nhà, giờ khắc này, đám người vật lộn trên đường đời ấy được hạnh phúc bao bọc, song thân bố mẹ tuổi già, vợ chăm lo việc nhà hiền lành, con đáng yêu thông minh, đây chính là đoàn tụ.

Yến Hồi không có cảm xúc gì đối với thời điểm này hằng năm, mặc dù trong cuộc đời hai mươi sáu năm của hắn, những ngày như vậy chiếm tỉ lệ thời gian cực kì bé nhỏ.

Triển Tiểu Liên nói nửa ngày, kết quả bên kia không có tí tiếng động nào, Triển Tiểu Liên đem điện thoại ra trước mặt nhìn, vẫn là trạng thái trò chuyện, lại đặt bên tai: “A lô? A lô?! Gia, lão ngài đừng là đùa giỡn tôi chứ? Ngài không xót thương tiền điện thoại của ngài, cũng phải suy nghĩ cho pin di động của tôi chứ. A lô? A lô? Anh còn sống không? Rốt cuộc có đang nghe hay không hả? Không nói gì tôi cúp nhá.”

Triển Tiểu Liên hổn hển tính gác điện thoại, kết quả Yến Hồi đột nhiên mở miệng: “Không được cúp.”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “A gia, lão ngài hoàn hồn rồi?”

“Không được cúp điện thoại, cưng dám cúp, gia bây giờ sẽ qua giết chết cưng.” Yến Hồi ngửa đầu, uống một hơi hết rượu còn lại trong ly, lại mở mắt ra, tà khí cười: “Nhóc béo, mấy ngày nay chơi vui vẻ? Cưng nói gia nếu bây giờ qua tìm cưng, có xem là kinh ngạc vui mừng hay không?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lông toàn thân đều dựng thẳng lên, gã này thật đúng là nghĩ gì làm đó, vội vàng mở miệng: “Gia, ngày kia chính là giao thừa, lão ngài bây giờ qua đây, còn định ăn tết à? Gia, tôi cũng không muốn làm lỡ lão ngài vui vui mừng mừng qua năm mới. Chao ôi gia, làm sao bây giờ? Di động báo phải sạc pin, vừa rồi lão ngài hẳn nghe thấy một âm báo ‘tút’ chứ? Không được không được, tôi còn đang chờ tối ngày mai nhận tin nhắn chúc mừng đây, tôi phải sạc pin sớm, gia, nếu không có việc gì khác, tôi cúp trước đây.”

Yến Hồi đưa tay nhéo thái dương, nhẹ bay nói câu: “Không được.”

Triển Tiểu Liên: “…” nửa ngày, cẩn thận hỏi: “Gia, vậy lão ngài còn có chuyện gì vậy? Tôi thực sự rất bận.”

“A~,” Yến Hồi không hề có thành ý nói: “Vậy cũng rất xin lỗi. Gia thật sự là nhàn muốn chết, tìm người nói chuyện phiếm. Có vấn đề?”

Triển Tiểu Liên rơi lệ đầy mặt: “Thực sự hết pin rồi.”

Yến Hồi mặc kệ, hào hứng theo đề tài của mình nói: “Tối ngày mai nhận tin nhắn chúc mừng là thế nào? Ai gửi cho cưng?”

Trong lòng Triển Tiểu Liên vừa mắng cặn bã vừa nói: “Bạn bè này, bạn học này, bây giờ thịnh hành tin nhắn chúc mừng, gia không biết à?”

“Không biết,” Yến Hồi gọn gàng đáp một câu, sau đó nói: “Vậy được, gia tối ngày mai sẽ chờ cưng gửi tin nhắn.”

Triển Tiểu Liên vội vàng nói câu: “Nhưng mà gia, tôi đến lúc đó di động nhất định sẽ nổ tung. A? Thật sự sắp hết pin rồi…”

Yến Hồi mới mặc kệ nổ tung hay không: “Mặc kệ, cưng nếu dám không gửi, cưng cứ chờ gia đích thân xử lý cưng.” Từ hướng phòng khách truyền đến tiếng bước chân, Yến Hồi quay đầu liếc mắt nhìn, nói câu với điện thoại: “Đi sạc pin.” Sau đó đưa tay cúp điện thoại, ghế mây đổi phương hướng, vẻ mặt cười tà nhìn người tới: “A, là ngọn gió nào thổi giám đốc sở Tưởng tới? Nói sớm chứ, gia dù thế nào cũng sai người đón gió tẩy trần cho giám đốc sở Tưởng.” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 90”

Thần phục – Chương 89

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 89 – Kết hôn sinh con là chính đạo

Triển Tiểu Liên vừa dứt lời, An Lý Mộc liền hỏi tiếp: “Không đúng, em vừa mới nói là té bị thương, sao lại thành ra bị chó cắn? Chú hỏi cho rõ, chân cô ấy rốt cuộc là bị làm sao?”

Bố Triển Tiểu Liên vốn đang nói con gái nhà mình tự mình quản là được, mắc mớ gì tới Đầu Gỗ? Nhưng mà nghĩ lại không đúng, Đầu Gỗ thằng bé này luôn luôn thận trọng, hơn nữa trước mặt mình đều cách con gái xa tám trượng, căn bản sẽ không chủ động tiếp xúc, kết quả lần này chẳng những tiếp xúc, nó còn lôi kéo Tiểu Liên không cho đi, ra sức truy hỏi xuất xứ vết thương.

Trong lòng bố Triển Tiểu Liên nghi ngờ, ông cúi đầu liếc nhìn vết thương của Triển Tiểu Liên, bỗng nhiên phát hiện cô bị thương chân bên phải, mà cái chân bị thương vẫn còn đang bó bột của Đầu Gỗ, cũng là chân phải. Trong lòng bố Triển Tiểu Liên chợt sinh ra chút ý nghĩ đáng sợ, ông ngẩng đầu nhìn con gái cúi mắt không thèm nhìn Đầu Gỗ, trong lòng lộp bộp, nghĩ nghĩ, ông vỗ vỗ vai An Lý Mộc: “Đầu Gỗ, không sao, cháu về trước đi, chú sẽ hỏi Tiểu Liên có chuyện gì.”

An Lý Mộc nhìn Triển Tiểu Liên không nói, Triển Tiểu Liên nghiêng người tránh anh, cúi đầu khẩy lỗ trên tường, An Lý Mộc không còn cách nào khác, đành phải khập khiễng đi về phía cửa nhà, Triển Tiểu Liên lén lút quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại chạy vội vàng xoay đi. Mẹ Triển Tiểu Liên ở bên cạnh vẫn không nói chuyện, không tiếp tục chủ đề vừa rồi, chỉ thúc giục bố cô: “Bố nó, ông còn đứng ngây đó làm gì thế? Mau mau đưa Tiểu Liên của chúng mình về phòng đi chứ, trời lạnh như thế này, còn để con bé chịu lạnh à?”

Bố Triển Tiểu Liên vừa nghe, bế luôn cô vào trong nhà, đặt lên sô pha, mẹ cô thay nước nóng vào túi chườm nóng đưa vào trong tay cô ủ, đốt một bồn than củi đặt dưới chân cô, hai vợ chồng ngồi xuống đối diện Triển Tiểu Liên, như hổ rình mồi nhìn cô.

Triển Tiểu Liên mở to đôi mắt mi dày, giảu mỏ với bố mẹ: “Bố, mẹ, hai người có thù oán với con à, sao lại nhìn con như vậy?”

Bố Triển Tiểu Liên chỉ vào chân cô: “Tiểu Liên, con nói thật với bố mẹ, chân con rốt cuộc là bị làm sao?” Thật ra trong lòng bố cô có câu không dám hỏi, có phải muốn giống như Đầu Gỗ mới cố ý làm bị thương hay không.

Triển Tiểu Liên lắc đầu, trề môi: “Cũng nói bị chó cắn rồi. Con nói ngã chính là có lệ với anh Đầu Gỗ, bố, lời nói có lệ với anh Đầu Gỗ của con bố cũng tin à?”

Bố Triển Tiểu Liên cũng có chút tức giận, ông là cái loại người lú lẫn dễ lừa đó ư? Nhìn chân con gái nhỏ, ông lại không thể gỡ băng gạc xem rốt cuộc có phải là bị chó cắn hay không, loay hoay tại chỗ, lại hỏi tiếp Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, chó sao lại cứ thích cắn con? Con cũng không phải thịt mỡ, con nói thật với bố, rốt cuộc là có chuyện gì? Con nói thật, bố đi báo thù cho con, con nói, có phải có người không đàng hoàng gì đó bắt nạt con hay không? Tiểu Liên…”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “Bố, con đang yên lành không phải chuyện tốt à? Làm chi cứ phải ép con nói dối chứ?”

Bố Triển Tiểu Liên nhất thời nghẹn, hồi lâu không nói ra lời, Triển Tiểu Liên xoay xoay mông trên sô pha: “Mẹ, con vừa về nhà, còn chưa ăn cơm đâu, chết đói rồi, làm ít đồ ăn cho con đi. Đói quá đói quá!”

Mẹ Triển Tiểu Liên vốn định chờ bố cô hỏi cô xong bắt đầu hỏi, kết quả vừa nghe Triển Tiểu Liên kêu gào đói, cũng quên mất hỏi gì, vội vàng đứng dậy đi phòng bếp làm đồ ăn cho cô.

Bố Triển Tiểu Liên ngồi đối diện cô, ngẩn ra một lát lại bắt đầu hỏi: “Tiểu Liên, vừa rồi Đầu Gỗ lôi kéo con làm gì? Thằng bé nói gì với con?”

Triển Tiểu Liên thờ ơ vừa lật tạp chí vừa thuận miệng đáp một câu: “Có gì đâu, chính là anh hàng xóm quan tâm chút thôi.”

Bệnh đau đầu của bố Triển Tiểu Liên bắt đầu đau, thật sự là hỏi cái gì con bé này cũng không ngoan ngoãn trả lời, quả nhiên là con gái lớn không nghe lời nữa. Trái tim bố cô cũng sắp vỡ thành từng mảnh từng mảnh rồi, con gái nhỏ có phải thật sự tới thời kỳ phản kháng rồi hay không?

Trong miệng Triển Tiểu Liên chẳng hỏi ra cái gì, bố cô dứt khoát bỏ qua, cầm điện thoại ra ngoài gọi số của Triển Anh, kết quả giọng nói đưa ra là không thể nối được, trong lòng bố cô còn nghĩ điện thoại của Triển Anh hỏng thì đổi cái khác đi, điều kiện của bà ấy đừng nói mua một cái điện thoại, dù cho mua mười cái cũng mua được ấy chứ. Không liên hệ được Triển Anh, bố cô trực tiếp bấm một con số khác, điện thoại kết nối, bố cô cầm điện thoại đi ra ngoài cửa, khách khí chào hỏi người trong điện thoại: “A chào anh Trùng, tôi là Triển Vệ đây… Anh Trùng thực sự là khách khí, là có chút việc muốn phiền phức anh…”

Triển Tiểu Liên nằm bò trên bàn ôm bát hút mì, mẹ cô ngồi bên cạnh cô, câu có câu không hỏi: “Tiểu Liên, con nói thật với mẹ đi, mẹ cam đoan giữ bí mật cho con, mẹ chắc chắn sẽ không nói với bố con…”

Triển Tiểu Liên vùi đầu ăn mì sợi, tựa như không có nghe thấy, cuối cùng bưng bát mì lên, uống cả nước luộc mì, buông bát, Triển Tiểu Liên thoải mái thở dài: “Vẫn là ăn cơm ở nhà thoải mái.”

Ăn cơm cùng với Yến Hồi, vậy ăn không phải là cơm, là vàng, không ăn thì Triển Tiểu Liên cảm thấy mình quá thiệt, đói bụng là chính mình, lợi chính là Yến Hồi, ăn ấy à, bên người có con cầm thú, mỗi một miếng thịt ăn vào trong bụng, Triển Tiểu Liên đều cảm thấy có ruồi nhặng nằm bò phía trên, thật là ghê tởm.

Hơn nữa, Yến Hồi ăn cơm đều là trái ôm phải ấp, mấy mỹ nhân bên cạnh hắn kia ghen tuông hăng say, tựa như một đống lớn phi tử tranh sủng ở hậu cung đế vương cổ đại, người này lợi hại hơn người kia. Chỉ bởi vì Yến Hồi ăn món ăn Đồng nhi gắp trước, khuôn mặt Hồng Liên và mấy người phụ nữ khác đều tái xanh, mà trên khuôn mặt xinh đẹp của hồ ly tinh Đồng nhi kia, lộ ra nụ cười cực kỳ đắc ý. Triển Tiểu Liên liền nghĩ, đám phụ nữ này có phải quá khoa trương rồi hay không? Triển Tiểu Liên ở bên cạnh ăn mắt trợn trắng, thiếu chút nữa bị mắc ói ngất đi, cố tình Yến Hồi biến thái kia còn chuyên bới móc cô.

Ngẫm lại Triển Tiểu Liên cũng muốn tự chọc hai mắt, sờ sờ cái bụng ăn căng tròn, Triển Tiểu Liên thỏa mãn nói với mẹ cô: “Mẹ, ăn đến ăn đi, con cảm thấy vẫn là cơm mẹ nấu ngon nhất.”

Mẹ Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức mặt mày rạng rỡ, người mẹ nào không thích nghe con nhà mình nói mình nấu cơm ngon chứ?

Triển Tiểu Liên dỗ dành mẹ cô xong, thừa lúc bà đi rửa bát, nhảy một phát ra chân cầu thanh, theo thang gỗ chậm rãi dịch về phía phòng mình, bố cô nói chuyện điện thoại xong đi vào liền nhìn thấy, vội vàng đi qua bế cô lên gác: “Cái chân này cũng bị thương thành như vậy rồi, sao còn không biết gọi một tiếng? Mình con còn có thể đi à? Con nói cái chân này nếu tàn phế thì làm sao bây giờ? Con còn dám trợn mắt với bố?”

Triển Tiểu Liên vội vàng mỉm cười với bố cô: “Bố, bố đừng ồn ào mà, con không phải là trợn mắt với bố, con đây là vận động mắt đấy, hì hì.”

Bố Triển Tiểu Liên đặt cô lên giường, “Con giỏi lắm, có cái gì muốn lấy muốn lật, kêu một tiếng, trước khi ngủ mẹ con lên cởi quần áo giúp con. Đừng tự mình trổ tài biết hay không?”

Triển Tiểu Liên đẩy đẩy bố cô: “Ôi chao bố, bố thật dài dòng, biết rồi biết rồi.”

Bố Triển Tiểu Liên lườm cô: “Còn dám chê bố con dài dòng?”

Triển Tiểu Liên đành phải cười làm lành: “Con chỉ nói một tí thôi, bố con chính là người bố tốt nhất trên thế giới này, hì hì.” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 89”