Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 91 – Mỹ nhân mạng rẻ
Lôi Quá Khách lệ rơi đầy mặt nâng thi thể di động khóc với Lôi Chấn: “Anh, anh xem anh xem, gia làm rơi hỏng di động của em rồi, em rõ ràng thấy gia là cố tình, còn nói trượt tay…”
Lôi Chấn liếc nhìn đồng nát đang nâng trong tay anh ta: “Anh xem được rồi, làm sao? Em có bản lĩnh em bảo gia mua cho em một cái mới, nếu không bảo gia bồi thường tiền di động mới cho em.”
Lôi Quá Khách uất ức: “Em nào dám chứ?”
Lôi Chấn buông tay: “Di động của em, em không dám ai dám?”
Lôi Quá Khách nâng di động sáp đến trước mặt Lôi Chấn: “Anh, vậy em làm sao bây giờ đây?”
Lôi Chấn không có sắc mặt tốt nhìn anh ta: “Làm sao bây giờ? Kệ em chứ làm sao! Tự mình mang đi sửa, xem có thể đổi vỏ ngoài hay không.”
Lôi Quá Khách nước mắt mỳ sợi: “Anh… có thể cho em ít tiền hay không? Chuyện này để người khác thấy, nhất định sẽ chế giễu em…”
“Em một tháng nếu có thể tự mình làm ra một ngàn đồng, anh sẽ cho em hai ngàn, không bản lĩnh còn muốn dùng đồ tốt?” Lôi Chấn lười để ý đến anh ta, “Đã nói với em bao nhiêu lần, Tiểu Mễ của em kia đừng liên lạc nữa mà không nghe, em cứ chờ gia sau này lại phiền toái em đi.” Nói xong, Lôi Chấn nhấc chân chạy lấy người.
Lôi Quá Khách cúi đầu nhìn xác di động trong tay mình, ủ rũ đi tìm cửa hàng sửa chữa di động.
Nghỉ đông mấy chục ngày, cái móng chân heo kia của Triển Tiểu Liên cuối cùng có thể đi đường không kêu đau, bố cô cứ vài ngày là đưa cô đi bệnh viện thay thuốc, vết thương ấy dù sao cũng là bị cô gạt được, bố cô mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng Triển Tiểu Liên khăng khăng nói như vậy, bố cô cũng không truy đến cùng.
Qua một kỳ nghỉ đông, Triển Tiểu Liên béo lên.
Bố Triển Tiểu Liên đưa cô đến bệnh viện trên trấn thay thuốc, đi ngang qua một hiệu thuốc, lúc Triển Tiểu Liên đi mua thuốc nhỏ mắt thấy cửa hiệu thuốc có một cái cân điện tử, cô liền đứng lên trên, sau đó lệ rơi đầy mặt đi xuống, sáu mươi lăm kg! Triển Tiểu Liên ngồi lên xe, buồn rười rượi nói với bố cô: “Bố, con muốn giảm béo!”
Bố Triển Tiểu Liên không hiểu ra sao: “Tiểu Liên nhà chúng ta cực kỳ xinh đẹp như thế, giảm béo cái gì chứ?”
Triển Tiểu Liên chỉ thiếu nước khóc lên, chỉ chỉ eo mình: “Bố, bố xem thử chỗ này của con, con cũng mất eo rồi! Con cũng thành cái thùng rồi.”
Bố Triển Tiểu Liên giống như bố mẹ khắp thiên hạ, thích con gái mình ăn mập mạp, khỏe khỏe mạnh mạnh, chuyện không thích nhất chính là con gái nhỏ luôn miệng nói muốn giảm béo. Bố Triển Tiểu Liên nhìn nhìn eo cô: “Bố cảm thấy Tiểu Liên nhà chúng ta rất tốt nha. Siết một cái là gãy giống như mấy cô gái đó, xinh đẹp chỗ nào?”
Triển Tiểu Liên: “…” Về dáng người và lòng thích cái đẹp, Triển Tiểu Liên cảm thấy hoàn toàn không có cách nào giao tiếp với bố cô, Triển Tiểu Liên dứt khoát không nói nữa, trong lòng còn nghĩ nhất định phải giảm béo.
Bố Triển Tiểu Liên thấy con gái không nói lời nào, còn tưởng rằng bị ông dỗ mấy câu xong rồi, trong lòng còn âm thầm đắc ý đấy.
Buổi tối về nhà ăn cơm, Triển Tiểu Liên liền bắt đầu ăn kiêng, lúc mẹ cô xới cơm cô làm ồn ngay bên cạnh: “Mẹ, ít một tí, ít một tí, con buổi chiều ăn một củ khoai lang rồi, bây giờ còn chưa đói đâu.”
Mẹ Triển Tiểu Liên không thèm quan tâm, xới một bát lớn cho cô, Triển Tiểu Liên không cẩn thận đã ăn xong rồi, nhìn bát thấy đáy, Triển Tiểu Liên nước mắt mì sợi, xem ra ở nhà, cô không có cách nào giảm béo.
Phần lớn các trường học đều khai giảng, Triển Tiểu Liên cũng đã quên thời gian khai giảng, bố cô nhắc cô mới nhớ ra phải về trường.
Đến đại học Bãi Yến, bố Triển Tiểu Liên lên tầng cô ở ôm chăn để không cả mùa đông ra ngoài phơi nắng, lúc chạng vạng lại đưa về, dù sao chuyện gì cũng không cần Triển Tiểu Liên nhúng tay.
Bạn học ký túc xá kỳ lạ muốn chết, truy hỏi Triển Tiểu Liên chân cô rốt cuộc là có chuyện gì, Triển Tiểu Liên trợn mắt nói ngã. Bố Triển Tiểu Liên trừng mắt nhìn cô một cái, Triển Tiểu Liên le lưỡi, giả vờ không nhìn thấy, chờ bố cô đi rồi, Triển Tiểu Liên lập tức kéo móng heo con còn chưa khỏi hẳn của cô đi cửa hàng sách thuê mười quyển tiểu thuyết, chờ sau khi cô quay về ký túc xá, phát hiện trên giường bị người khác ném hai quả táo to đỏ rực, Triển Tiểu Liên cầm lên nhìn nhìn, vừa to vừa tròn, cũng không biết của ai, cô cầm lấy quả táo, hỏi Bành Ngọc đương soi gương chuốt mascara: “Bành Ngọc, có biết đây là táo của ai không?”
Bành Ngọc đầu cũng không nâng nói câu: “Cái đứa khoa quản lý kia tới, nói là cho cậu.”
Triển Tiểu Liên đã biết, là Mục Hi Nhóc Ngốc kia cho cô, Triển Tiểu Liên ra rửa một quả, vừa gặm vừa chui vào trong chăn xem tiểu thuyết, cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đi tự học, thà xem tiểu thuyết tại ký túc xá. Phiếu điểm học kì trước đã có, Triển Tiểu Liên lại không hề nghi ngờ đạt học bổng, chính cô có học bổng chưa bao giờ kể, Mục Hi thì chuyện gì cũng nói với Triển Tiểu Liên, kết quả mỗi lần Triển Tiểu Liên đều bắt cô ấy mời ăn, lần này trong lòng Triển Tiểu Liên lại bắt đầu tính toán Nhóc Ngốc nếu đạt học bổng, sẽ đi làm thịt cô ấy bắt mời ăn.
Bành Ngọc bây giờ vẫn duy trì mức độ không nóng không lạnh tại học kì trước với Triển Tiểu Liên, đặc biệt sau khi biết Triển Tiểu Liên lại là cái tên đầu trong danh sách đạt học bổng, ngăn cách với cô lại càng sâu, chỉ thiếu nước đầu va cái cục cũng không hé răng.
Thật ra Triển Tiểu Liên biết, Bành Ngọc chính là cái loại tâm lý chính mình không tốt cũng không hi vọng người khác tốt này, dù sao cảm giác Triển Tiểu Liên cho người ta chính là không thích học hành, Bành Ngọc cũng không thích học hành, Bành Ngọc ban đầu cho là mình tìm được người đồng đạo, kết quả hai người đều không học hành, Triển Tiểu Liên mới vừa vào vườn trường đã có học bổng khiến người ta đỏ mắt, luôn có thể lấy được đủ loại giải thưởng dễ như trở bàn tay, một người không học hành là luôn thi trượt phải thi lại, đừng nói học bổng, ngay cả đạt tiêu chuẩn cũng thành vấn đề, trong lòng Bành Ngọc cực độ không thoải mái, vì sao là kết quả như vậy chứ? Nếu cô thi lại, đi dạo phố, đi quan hệ hữu nghị với nam sinh cũng có một bạn tốt đi cùng, thật là tốt biết bao?
Quá trình Bành Ngọc qua lại thân thiết với Triển Tiểu Liên, thật ra trong lòng chính là kéo Triển Tiểu Liên xuống nước, kết quả Triển Tiểu Liên căn bản không phải loại người đi theo nhịp bước của Bành Ngọc đó, Bành Ngọc thích qua lại trong đám nam sinh, mà Triển Tiểu Liên yêu nhất chính là tiểu thuyết ngôn tình của cô, duy nhất sẵn lòng phản ứng hoặc là nói khiến người ta cảm thấy là bạn cô, chính là Mục Hi trông xinh đẹp có phần thái quá kia.
Triển Tiểu Liên vừa gặm hai miếng táo, đột nhiên nhớ ra gọi điện thoại cho Nhóc Ngốc, điện thoại thông, giọng Mục Hi mang theo âm mũi, vừa nghe chính là bị cảm, Triển Tiểu Liên hỏi câu: “Nhóc Ngốc, cậu không phải là bị cảm chứ?”
Mục Hi hít hít cái mũi không thông, “Chính là bị cảm, Băng Dính cậu thấy quả táo to trên giường chưa? Tớ cho cậu đấy. Tớ tốt không?”
Triển Tiểu Liên trợn trắng mắt, “Tiền đồ, cậu cho tớ học bổng của cậu thì cậu mới đáng khen, chỉ hai quả táo tốt cái gì mà tốt?”
Mục Hi lập tức ồn ào: “Không được, học bổng của tớ là phải đóng học phí. Cho cậu tớ đóng học phí kiểu gì chứ.”
Triển Tiểu Liên thở dài: “Tớ chỉ nói thôi, chẳng lẽ thật sự cần học bổng của cậu à? Đúng rồi bị cảm uống thuốc chưa? Buổi tối uống thuốc mau mau đi ngủ, cũng đừng vào phòng tự học nữa, lạnh chết người mất.”
Mục Hi phờ phạc: “Biết rồi. Bác sĩ đã nói là cảm cúm, tớ mấy ngày tới sẽ không qua tìm cậu, chờ tớ khỏi hẳn tớ lại đi tìm cậu nhá.”
Triển Tiểu Liên cười xấu xa: “Được, không có vấn đề, chờ cậu khỏi hẳn nhớ mời tớ ăn cơm.”
Mục Hi lập tức cao giọng hỏi: “Dựa vào cái gì chứ? Băng Dính, cậu không biết ngượng à? Tớ là người nghèo, là người nghèo!”
Triển Tiểu Liên phát ra tiếng cười nham hiểm: “Khứa khứa khứa, tưởng chị đây không biết? Học bổng phát rồi phải không? Nói cho cậu, không chạy thoát được đâu.”
Mục Hi lệ rơi đầy mặt: “Băng Dính cậu quá không phúc hậu, sao có thể làm thịt tớ chứ?”
Triển Tiểu Liên: “Cậu an tâm dưỡng bệnh, dưỡng xong rồi chủ động tới tìm tớ, không tìm cậu cứ chờ tớ xông qua chực cơm một tuần đi.”
Mục Hi chính là con thỏ trắng bé nhỏ, dưới sự cưỡng ép của Triển Tiểu Liên đành phải nhận lời.
Cúp điện thoại, Triển Tiểu Liên cười “khà khà”, ném điện thoại qua một bên tiếp tục đọc sách. Mục Hi cảm không đến tìm cô, Triển Tiểu Liên cảm thấy cũng không tệ, ít nhất bớt một người thích truy tìm căn nguyên. Triển Tiểu Liên là thật lòng không muốn để Mục Hi biết chút chuyện xấu này của cô và Yến Hồi, nói trắng ra là, Triển Tiểu Liên không cho là Mục Hi biết có thể giúp gì cho cô. Đừng nói một người anh trai mới nhận, cho dù là anh trai ruột, Mục Hi rõ ràng cũng không thể nào thuyết phục Yến Hồi buông tha cho cô, không chừng còn sẽ liên lụy Mục Hi, huống chi là anh trai nuôi?
Mục Hi rất nhiều thời điểm đều ngốc nghếch, Triển Tiểu Liên rất vui mừng con bé chết tiệt kia mơ mơ hồ hồ phần lớn thời gian, chỗ tốt của con người đại khái chính là sẽ không bởi vì một chút xíu đầu mối là liên tưởng đến cái gì, ai biết về sau có thể có thời điểm ba người đồng thời chạm mặt hay không? Triển Tiểu Liên chỉ mong đợi nếu thực sự có ngày ấy, Yến Hồi nhất thiết đừng nói thẳng ra chuyện xấu đó, nếu thực như vậy, Triển Tiểu Liên nhất quyết sẽ dùng gót giày cô đập vỡ hàm răng trắng đó của Yến Hồi.
Bành Ngọc trang điểm xong thì giẫm giày cao gót đi ra ngoài, tóc quăn vuốt keo, đi ra ngoài một lúc lâu Triển Tiểu Liên vẫn còn ngửi thấy mùi thơm đó.
Tiểu thuyết của Triển Tiểu Liên đang xem đến chỗ cực hay, di động vang lên tít tít, Triển Tiểu Liên đoán nhất định là Mục Hi bị cô thịt một bữa cơm hối hận rồi, việc này Mục Hi cũng không phải chưa từng làm, trước lúc chưa có di động cô ấy còn đặc biệt chạy tới nói đấy. Triển Tiểu Liên cầm lấy điện thoại liền “a lô” một tiếng, “Này này này, nói thật với cậu, cậu trốn là trốn không thoát, theo tớ đi.”
Đầu kia điện thoại im lặng, Triển Tiểu Liên bật một trận cười nham hiểm: “Giả chết cũng vô dụng, tớ sẽ không ngưng, cậu nếu không sợ tớ tự mình đi qua, cậu cứ tiếp tục giả chết, nhưng mà hai chúng mình nói trước, nếu tớ tự mình đi qua, nhưng sẽ không đơn giản như bây giờ, tuyệt đối sẽ bắt cậu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ cộng thêm miễn phí ấm chăn…”
Kết quả, câu ngả ngớn của Triển Tiểu Liên còn chưa kịp nói xong, bên kia đã truyền tới một âm thanh tà khí: “Nhóc béo, cưng ngược lại nói một chút với gia, ngoại trừ gia, cưng còn từng leo giường ai? Ấm chăn? Đừng nói cho gia, lời này của cưng là nói với phụ nữ.”
Triển Tiểu Liên vừa nghe tiếng, lông toàn thân lập tức dựng lên, trong lòng còn kỳ lạ điện thoại Nhóc Ngốc sao lại gã kia nhận, vội vàng lấy điện thoại ra trước mắt nhìn, vừa thấy dòng chữ biểu thị đang trò chuyện với “Người Chim” phía trên, Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa đụng tường, loại sai lầm cấp thấp này, không nên xuất hiện trên người cô. Vội vàng để điện thoại bên tai: “Ơ, thật sự là gia? Ừm, tôi còn tưởng là Nhóc Ngốc gọi tới…”
Yến Hồi cũng nói câu: “Ơ, nhóc béo, gia còn tưởng cưng muốn chết.”
Triển Tiểu Liên: “…” Suy nghĩ một hồi lâu, mới mở miệng: “Gia, tôi đây thực sự tưởng là Nhóc Ngốc, tôi lừa lão ngài làm gì chứ? Đúng rồi gia, vết thương ở chân lão ngài đỡ hơn chưa vậy? Tôi lo lắng lắm…”
Yến Hồi trực tiếp ngắt lời: “Đừng đổi chủ đề, vừa rồi lời ấy là nói với tên người rừng nào? Gia khuyên cưng ngoan ngoãn nói thật, để gia điều tra ra thì cưng cứ liệu hồn. Đừng quên, cái chân kia của cưng chính là nợ gia.”
Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa mắng ra miệng, nhịn nhịn mới nói: “Gia, lão ngài nếu không tin, vậy cứ tra đi. Không có việc gì tôi cúp, tôi khai giảng rồi, ở trường, mệt chết đi được, chuẩn bị ngủ đây.”
Yến Hồi nghe như vậy, hình như trái lại yên tâm, nhưng miệng vẫn nói câu: “Nhóc béo, cưng nghe kỹ cho gia, nếu dám tìm đàn ông sau lưng gia, gia sẽ tìm một ngàn gã đàn ông thay phiên cho cưng.”
Triển Tiểu Liên tức mắt trợn trắng: “Được, thay phiên, được chưa? Cúp đây!”
“Gia còn chưa nói xong, cưng dám cúp thử xem?” Điện thoại Yến Hồi đổi cánh tay, nói: “Gia mấy ngày nữa đi Bãi Yến một chuyến, nhớ tắm rửa sạch sẽ chờ gia tìm cưng.”
Triển Tiểu Liên đưa tay ấn ấn vết thương trên cổ chân mình, một mùa đông đã qua, quả thật cũng không đau như vậy nữa, vết thương của Yến Hồi so với chính mình còn sớm hơn, đoán chừng cũng sắp khỏi rồi, chẳng trách hắn muốn tới Bãi Yến, thì ra là chân giò có thể cử động, “Tôi chờ, trốn không thoát, gia lão ngài cứ yên tâm đi, cúp đây.” Nói xong, Triển Tiểu Liên “cành cạch” cúp điện thoại.
Yến Hồi trừng di động nói thầm: “Lá gan nhóc béo đều ở đâu ra? Dám cúp điện thoại của gia? Xem gia lần này xử lý cưng như thế nào…”
Cửa khẽ động, Đồng nhi đẩy cửa vào, xinh đẹp đi tới, sau đó ngồi xổm bên chân Yến Hồi, ngẩng đầu nhìn Yến Hồi, “Gia, vừa rồi Tuyết Cơ nói ngài tìm em?”
Yến Hồi vươn tay kéo cánh tay cô ta, Đồng nhi quay người ngồi lên chân Yến Hồi, hờn dỗi liếc nhìn Yến Hồi một cái: “Gia, để Hồng Liên nhìn thấy, coi chừng Đồng nhi lại phải chịu đao mắt.”
Tay Yến Hồi theo đường cong tinh tế lồi lõm của Đồng nhi quét xuống dưới, dùng một loại ánh mắt đánh giá hàng hóa nhìn cô ta, “Đồng nhi quả nhiên là đẹp nhất trong số toàn bộ mỹ nhân của gia.”
Đồng nhi cười duyên: “Gia cho là như thế? Đồng nhi sao lại cảm thấy có đẹp cũng đẹp không bằng cô Triển kia của gia?”
Yến đưa tay nâng cằm Đồng nhi, cười tà: “Ghen tị?” Buông tay, vuốt vòng eo thon mềm của Đồng nhi, “Nhóc béo kia sao có thể so với Đồng mỹ nhân của gia? Chỉ sợ ngay cả một ngón tay của mỹ nhân cũng thua kém.”
Tay Đồng nhi sờ ngực Yến Hồi, đôi mắt quyến rũ nhìn hắn: “Gia nói là lời thật lòng?”
Yến Hồi ấn Đồng nhi đè lên mình, hôn một cái trên cằm cô ta: “Người có mắt đều nhìn ra được, sao lại không phải lời thật lòng?” Ngẩng đầu, Yến Hồi khẽ nâng mí mắt, nói: “Có điều, gia cảm thấy cô ta thú vị hơn bất cứ ai trong số các em, là người phụ nữ thú vị nhất gia từng gặp.”
Đồng nhi sững sờ, lập tức cười quyến rũ tới sát Yến Hồi: “Ánh mắt của gia bọn em chính là tốt, phụ nữ ngài nhìn trúng, đương nhiên đều là tốt nhất.”
Yến Hồi cười tà: “Đồng nhi thật sự là hiểu biết, so với Hồng Liên, Đồng nhi hiểu biết nhiều hơn. Đúng rồi, xem cái này.” Nói xong, Yến Hồi chỉ chỉ một xấp tài liệu trong tay.
Đồng nhi nghi hoặc vươn tay cầm qua, là một phần tư liệu điều tra nhân vật, cô ta mở trang đầu tiên ra, một bức ảnh nửa người lớn của một người đàn ông trẻ tuổi, chàng trai có một đôi mắt tràn đầy chính khí, mũi cao môi mỏng, làn da lộ ra màu lúa mạch khỏe mạnh, anh có một khuôn mặt tuấn lãng mà lại tràn đầy ánh nắng, Đồng nhi còn nhớ tên người này, vị người yêu cũ bởi vì Yến gia mà không thể không vứt bỏ của cô Triển, cảnh sát tên An Lý Mộc đó.
“Gia?” Đồng nhi ngẩng đầu nhìn Yến Hồi: “Đây là…?”
Yến Hồi vỗ vỗ mông Đồng nhi, ra hiệu cô ta đứng dậy, tự mình vươn tay rót một chén rượu, chân bắt chéo, chậm rãi nói: “Trước tiên xem hết.”
Đồng nhi tiếp tục mở ra, tất cả tin tức có liên quan đến An Lý Mộc, cô ta lật từng tờ từng tờ, đến khi lật xong tờ cuối cùng, sau đó cô ta ngẩng đầu nhìn Yến Hồi, trong lòng có ý nghĩ không tốt, rồi nhớ tới đề nghị Hồng Liên lần trước nói với Yến Hồi đó.
Yến Hồi nếm rượu, ngước mắt nhìn cô ta: “Xem xong rồi?”
Đồng nhi gật đầu: “Xem xong rồi.”
Yến Hồi nâng nâng cằm, nói: “Làm hắn.”
Đồng nhi sững sờ tại chỗ, Yến Hồi lắc lắc chén rượu trong tay, tà khí cười cười: “Gia muốn quá trình cưng làm với hắn, phải có ảnh chụp và video.”
Trái tim Đồng nhi trong nháy mắt rơi vào vực thẳm, Yến Hồi quả nhiên là nghe lời Hồng Liên nói lần trước.
Yến gia khi nào muốn phụ nữ kẻ khác từng chạm vào? Đồng nhi biết, Yến gia một khi đẩy cô ta ra, có nghĩa là sau này Yến Hồi cũng không thể quay đầu nhìn cô ta nữa. Nhưng, đây căn bản không thể tùy theo cô ta mong muốn hay không, lời Yến gia nói ra, sẽ không có khả năng thu về. Đôi mắt xinh đẹp của Đồng nhi nghiêng nghiêng bay qua, làm nũng cười với Yến Hồi: “Gia, ngài thật xấu. Ngài nỡ bỏ Đồng nhi?”
Yến Hồi vươn tay nhéo nhéo mặt cô ta: “Gia không nỡ, nhưng mà, không phải có câu gọi là… muốn bắt sói thì đừng tiếc giày? Ai bảo Đồng nhi là người đẹp nhất trong bao nhiêu mỹ nhân của gia? Gia có không nỡ cũng phải nỡ cái nắm chắc được, ngoan, gia chờ tin tốt của cưng.”
Đồng nhi lắc mông đi về phía Yến Hồi, vẻ mặt tủi thân, “Gia…”
Yến Hồi vươn tay ôm hông cô ta, đưa tay kéo một cái, để Đồng nhi dán trên người mình, thấp giọng nói bên tai cô ta: “Buổi tối lại cùng gia một đêm. Hai ngày sau cùng gia đi Bãi Yến, tạm thời ở bên đó, cần gì trực tiếp nói, không cần hỏi ý kiến gia.” Nhìn sắc mặt Đồng nhi, Yến Hồi đưa tay để ly rượu trong tay xuống, vươn tay nắm cằm Đồng nhi, ép buộc cô ta ngẩng đầu. Đồng nhi bị đau ngẩng đầu, Yến Hồi nhìn cô ta, cười tà cảnh báo: “Nhớ kỹ, chỉ có thể thành công không thể thất bại. Gia không thích cảm giác thất bại, nếu cưng thất bại, gia sẽ mất hứng.”
Đồng nhi dịu dàng cười với Yến Hồi: “Gia, lão ngài yên tâm. Gia từng không phải đã nói, ở Thanh Thành, tìm không được phụ nữ thứ hai đẹp như Đồng nhi, chẳng qua là một người đàn ông, Đồng nhi nghĩ bắt hắn dễ như trở bàn tay.”
Yến Hồi hài lòng cười, “Gia đã biết, Đồng mỹ nhân của gia ra tay gia yên tâm.”
Mắt Đồng nhi đảo qua ảnh chụp An Lý Mộc trên bàn, thò tay cầm qua, nhìn ảnh chụp nói: “Nhưng mà gia, hắn từng có kinh nghiệm bốn năm trường quân đội, bây giờ còn là một cảnh sát, loại người này bình thường tự chủ rất mạnh, tựa như… ngài Tưởng đó, gia, ngộ nhỡ hắn cũng là một tấm sắt, vậy phải từ từ hâm nóng mới được nha.”
Yến Hồi cười tà khí, mắt mang theo chán ghét liếc nhìn ảnh chụp: “Gia cho cưng thời gian là được.”
Đồng nhi rũ mắt cười: “Vậy Đồng nhi cảm ơn gia.”
Mấy ngày sau, Yến Hồi bí mật xuất hiện ở Bãi Yến, không có bất kỳ tin tức ra bên ngoài, hai chiếc xe lái còn không cùng một kiểu, thật ra chính là che tai mắt, ai cũng biết Yến gia Thanh Thành đến đâu cũng thích mang theo đoàn xe rồng rắn của hắn, có đoàn xe, chứng tỏ có Yến gia, Yến gia xuất hành, không thể nào lén lén lút lút, hoàn toàn không phù hợp với cá tính phách lối của Yến gia. Cho nên, khi Yến Hồi xuất hiện ở Bãi Yến, có người thông báo cho Lý Tấn Dương, Lý Tấn Dương ít nhiều vẫn có chút giật mình.
Yến Hồi ngồi trên sô pha phòng khách của khách sạn, hai cái chân dài tùy tiện xếp cùng một chỗ, gác trên bàn trà, hoàn toàn không có nửa phần hình người. Lý Tấn Dương từ bên ngoài tiến vào, một người đàn ông tóc húi cua thân hình cao lớn lực lưỡng, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn đi theo phía sau, khi Lý Tấn Dương vào cửa người đàn ông theo phía sau kia nói tiếng với Lý Tấn Dương: “Đã hẹn với tam gia hôm nay hòa đàm, chỉ có thể có nửa giờ lưu lại đây…”
Yến Hồi quay đầu lại giơ móng vuốt chào hỏi người đàn ông kia: “Ơ Mộ Dung cục cưng, nhìn thấy gia thế nào cũng chào hỏi, uổng phí gia một lòng say mê với chú, đồ không lương tâm đáng chết này, cũng không nhớ gia chút.”
Lý Tấn Dương ngồi xuống đối diện Yến Hồi, thuận miệng nói câu: “Tôi sao lại không biết Yến gia có lòng này với Mộ Dung Khai? Lòng ấy của anh vẫn là để lại cho đám phụ nữ đó của anh, Mộ Dung Khai cho dù tìm đàn ông cũng sẽ không tìm loại như anh.”
Yến Hồi đưa tay sờ mặt, cực kỳ tự kỷ khoe khoang: “Gia làm sao? Gia cây ngọc đón gió phong lưu phóng khoáng ở Thanh Thành người nào không biết? Vả lại, cho dù xếp hạng hai ta, cũng là gia phía trước anh Dương phía sau đấy.”
Lý Tấn Dương mí mắt cũng không nâng một chút, thuận miệng nói: “Yến gia có thể gửi một thông cáo, đổi mấy câu chuyện phiếm kia thành Yến gia độc nhất vô nhị, tôi không ý kiến.”
Yến Hồi lập tức cảm thấy rất không thú vị, người này sao lại không có chút ý thức cạnh tranh chứ? Hơn nữa, cái loại thái độ không thèm đó của Lý Tấn Dương khiến cho Yến đại gia cảm thấy anh là cố ý, loại thái độ này giống như Yến đại gia đối xử với đám sát thủ ám sát hắn, hoàn toàn bị người ta coi thường đến chết, là sỉ nhục cực đại đối với Yến đại gia gia.
Hai cái chân dài ấy của Yến Hồi lắc lắc trên bàn, lắc mà Lý Tấn Dương cũng muốn cầm đao chém, trong lúc vô tình ngắm một cái, phát hiện một cái chân giò của Yến đại gia hình như giấu giếm huyền cơ, giương giương cằm chỉ xuống, giọng điệu có chút hiếu kỳ hỏi câu: “Cái chân này của Yến gia là làm sao vậy? Đừng nói với tôi Yến gia độc nhất vô nhị cũng có một ngày bị người ta đánh úp thành công, vậy người này cũng coi là một nhân tài.”
Yến Hồi đưa tay đè huyệt thái dương lại, thực sự là hết chuyện để nói, chậm rì rì rút chân về, đáp Lý Tấn Dương một câu: “Gia chọc mèo cho vui, bị con mèo hoang nhỏ cào.”
“À há?” Lý Tấn Dương nhíu mày, sau đó cúi mắt cười cười: “Không ngờ Yến gia cũng có một ngày dỗ phụ nữ cho vui.”
Yến Hồi dựng lông: “Gia cũng đã nói là mèo!”
Lý Tấn Dương phớt tỉnh cười cười: “Là mèo.”
Yến Hồi muốn một súng bắn chết Lý Tấn Dương, hắn thật lòng cảm thấy Lý Tấn Dương và tình nhân nhỏ của anh, chính là khắc tinh kiếp này của hắn, mỗi lần đụng phải hai người bọn họ, hắn có thể bị tức chết đi được. Xét mục đích tới Bãi Yến hiện nay, Yến đại gia quyết định không tức giận, bỏ đề tài vừa rồi, một lần nữa mở miệng: “Đúng rồi, em gái kia của gia bây giờ thế nào?”
“Hi Hi?” Trên khuôn mặt Lý Tấn Dương bất giác lộ ra nụ cười ấm áp, khi nhắc tới tên Mục Hi là tình cảm trong mắt, anh cười cười nói: “Rất ngoan, rất nghe lời, rất đẹp.”
Yến Hồi bị chua muốn ói, “Được được được, anh Dương tôi sợ anh rồi, xem tiền đồ thế kia, nên kéo em gái kia của tôi qua xem thử đức hạnh anh bây giờ.”
Lý Tấn Dương cảnh cáo nhìn hắn một cái: “Anh tốt nhất đừng đi tìm Hi Hi sau lưng tôi.”
Yến Hồi vẻ mặt “tôi sợ anh”, “Anh cho rằng gia ăn no rửng mỡ đi tìm cục cưng của anh?” Yến Hồi lấy điếu thuốc ra: “Hút?”
Lý Tấn Dương xua tay: “Cai rồi, Hi Hi không thích. Đúng rồi, Yến gia bỗng nhiên đến Bãi Yến, còn vừa xun xoe vừa tỏ vẻ tình cảm, tôi cũng không cho rằng là nhàn rỗi như thế.”
Yến Hồi tự mình ngậm một điếu trong miệng, đưa tay châm: “Có việc nha. Khương Thanh Minh anh Dương biết là ai chứ?”
Lý Tấn Dương ngẩng đầu: “Thị trưởng Khương? Sao bỗng nhiên nhắc tới hắn?”
Yến Hồi cười tà khí với Lý Tấn Dương: “Gia đụng phải chút phiền phức, có liên quan tới người này.” Sau đó Yến Hồi vỗ vỗ tay, bên ngoài có người đưa vào mấy phần tư liệu, Yến Hồi lấy đến trước mặt Lý Tấn Dương: “Ở đây này.”
Lý Tấn Dương thuận tay lấy qua nhìn nhìn, cũng không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ tổng kết câu: “Hứng thú của Yến gia thật đúng là không giống người thường.”
Yến Hồi cười tà: “Tự nguyện.”
“Nếu thực sự tự nguyện, người ta cũng sẽ không tìm cái chuyện này.” Lý Tấn Dương ném tư liệu lên bàn, tựa về phía sau, hoàn toàn lộ ra tư thái quân lâm thiên hạ, “Nói dễ xử lý cũng rất dễ xử lý, nói khó xử lý cũng khó xử lý, chỉ xem Yến gia chịu cho bao nhiêu.”
Yến Hồi giơ tay, làm động tác tay số tám: “Gia hiểu ý anh, khoản này ngày mai vào tài khoản.”
Lý Tấn Dương cười cười: “Khoản này không phải là tiền đút lót, gia hiểu nhầm ý rồi.”
Yến Hồi lườm anh: “Lừa tiền?”
Lý Tấn Dương khoát khoát tay: “Không phải lừa tiền, cách nói chính thức là tài trợ, chính phủ Bãi Yến dự định xây một khu công nghiệp tại phía tây thành phố, tài chính eo hẹp, tìm tôi mấy lần, gia có nhân cơ hội này tỏ chút tấm lòng?”
Yến Hồi nhìn anh: “Anh là đầu tư?”
Lý Tấn Dương gật đầu: “Đấy là đương nhiên.”
Yến Hồi chỉ chỉ chính hắn: “Vậy gia thì sao?”
Lý Tấn Dương nhẹ nhàng bâng quơ lướt hắn một cái: “Anh là tài trợ.”
Yến Hồi thiếu chút nữa nhảy lên: “Dựa vào cái gì?”
Lý Tấn Dương cười cười: “Dựa vào Yến gia bây giờ cần đến tôi.”
Yến Hồi suýt nữa hộc máu: “Bao nhiêu?”
Lý Tấn Dương vẫn là cười cười: “Gia giàu có hào sảng, xem mà cho đi.”
Kết quả xem mà cho, chính là hai ông lớn gia tài bạc triệu, bắt đầu tính toán chi li cò kè mặc cả.
…
Bãi Yến, một căn phòng khách sạn, Triển Tiểu Liên cảm thấy khí áp rất thấp, cô bị người mang tới đã một lúc, kết quả từ nãy đến giờ, vẫn đang nhìn mặt lạnh của Yến đại gia. Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ, trong lòng suy xét chẳng lẽ Yến Hồi tên này bụng dạ nhỏ đến mức độ này, cơn giận mấy ngày trước vẫn còn tới bây giờ?
Yến Hồi bị Lý Tấn Dương lừa đi một trăm hai trăm nghìn, nói là dùng để đút lót, còn nói không nỡ bỏ tiền đỡ không được tai họa, một trăm hai trăm nghìn thừa trả thiếu bù, Yến Hồi dùng vết sẹo ở gáy nghĩ cũng biết, một trăm hai mươi ấy tuyệt đối là có đi không có về. Yến gia Thanh Thành là người kẹt xỉ biết bao chứ? Ai cũng đừng nghĩ chiếm một xu hời từ trên người Yến gia, kết quả hiện tại, tiền Yến gia keo kiệt một đời, bị Lý Tấn Dương một lần lừa đi.
Nhắc tới tiền Yến đại gia phải đổ thừa làm sao mới có thể cân bằng trong lòng, vậy khẳng định là đổ thừa lên đầu Triển Tiểu Liên mới cân bằng. Triển Tiểu Liên vô duyên vô cớ, liền cảm thấy ánh mắt Yến đại gia dừng trên người mình chậm rãi mang theo gai, trái tim nhỏ đập đập, Triển Tiểu Liên cẩn thận nhìn hắn hỏi: “Gia, tôi sao lại cảm thấy ánh mắt này của lão ngài hình như có điểm gì là lạ nhỉ?”
Yến Hồi nhìn cô: “Nhóc béo, đã nhìn ra?”
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Còn phải nói, cả người tôi đây không được tự nhiên tựa như bị roi quất, xin gia nêu rõ, tôi làm sao chọc gia mất hứng?”
Mấy chương gần đây sao dài thế không biết híu híu :((