Thần phục – Chương 92

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 92 – Tắm chung

Yến Hồi ngoắc ngón tay với Triển Tiểu Liên: “Qua đây.”

Triển Tiểu Liên lé mắt nhìn hắn, sau đó chậm rì rì đi qua: “Gia, có thể có việc thì nói hay không, lão ngài bộ dạng bí hiểm, tôi thật đúng là sợ muốn chết, lá gan tôi rất nhỏ.”

Yến Hồi duỗi chân, móc chân Triển Tiểu Liên, kéo Tiểu Liên đang không tình nguyện chậm rì rì đến trước mặt mình, nói với cô: “Gia hôm nay tâm tình không tốt.”

Triển Tiểu Liên rất phối hợp hỏi câu: “Vì sao vậy?”

Yến Hồi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, chỉ chỉ sô pha không đối diện, nói: “Nửa tiếng đồng hồ trước, người ngồi vị trí đối diện này không công lừa gia một trăm hai trăm nghìn.”

Vừa nghe một trăm hai trăm nghìn, Triển Tiểu Liên chép chép miệng: “Tổn thất này rất lớn. Một trăm hai trăm nghìn à, tôi nằm mơ cũng chưa dám mơ tới nhiều tiền như vậy, tôi khi nào mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?”

Lé mắt nhìn Triển Tiểu Liên, Yến Hồi vươn tay nắm khuôn mặt đầy thịt của cô xoay về phía mình: “Bây giờ cưng có thể bắt đầu tính toán thời gian bao lâu mới có thể kiếm được số tiền này rồi.”

Triển Tiểu Liên mở to hai mắt: “Ồ?!”

Yến Hồi nói đương nhiên: “Một triệu hai này của gia là tiêu vì cưng, cưng không đền ai đền?”

Triển Tiểu Liên: “…” Mấy giây sau, Triển Tiểu Liên phát ra một tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất: “Gia, không thể chứ! Liên quan gì tới tôi chứ? Gia, đừng đùa tôi như vậy nhá!”

Yến Hồi lấy ra tấm ảnh Khương Đại Chu: “Đây đây đây, qua đây xem, người này còn nhớ chứ? Chính bởi vì cưng bảo người ta thiến gã, cho nên bây giờ phiền phức. Cưng không đền ai đền?”

Triển Tiểu Liên vốn trong số sinh viên còn là một phú bà, nếu thực sự cộng thêm khoản nợ này, dự đoán bán nhà cô cũng không gom đủ một triệu hai, Triển Tiểu Liên nói thế nào cũng không thể nhận khoản nợ này, “Gia, ngài có phải nhớ ngược hay không? Tôi thiến gã, thật ra là giúp lão ngài mà!”

Yến Hồi chớp chớp mắt: “Giúp?”

Cái đầu nhỏ gật như gà con mổ gạo, Triển Tiểu Liên lập tức giải thích: “Còn phải nói? Gia, lão ngài ngẫm lại đi, gã vì sao bị gia nhốt tại đó? Nhất định là làm việc xấu mà, người làm việc xấu gia loại đại anh hùng chuyên biểu dương chính nghĩa vì dân trừ hại này có thể cứ như vậy thả gã? Không thể nào phải không? Chịu chút trừng phạt là phải. Vậy, gia, ngài nghĩ đi, nếu mập mạp chết bầm đó khi ấy cắt không phải thứ đồ chơi đó, cắt chính là mũi hay lưỡi, ngài cảm thấy sẽ thế nào?”

Yến Hồi lại chớp mắt hai cái: “Chẳng như thế nào.”

Triển Tiểu Liên “phù” một cái, giơ ngón tay lên cắt ngang lời Yến Hồi, “Gia, lão ngài đây là nghĩ lệch rồi. Nếu lúc ấy cắt chính là mũi hay lưỡi, có thể cách lâu như vậy mới tới làm ầm ĩ? Trước đừng nói người trong nhà người ta phản ứng gì, vậy người bên ngoài nhìn thấy chắc chắn cũng phải hỏi, ấy chuyện rõ ràng biết bao chứ, đây là tổn thương thân thể, chắc chắn khi đó sẽ ầm ĩ to, vậy chính là phải định tính là thương tật. Tâm lý học nghiên cứu chứng minh, sự việc xảy ra càng gần, bực tức tích lũy trong cảm xúc con người lại càng lớn, hơn nữa tiếng người đáng sợ, lúc ấy nếu ầm ĩ, gia, ngài cho là một triệu hai này có thể giải quyết ư?”

Yến Hồi véo mặt Triển Tiểu Liên: “Toàn nói bậy với gia.”

Triển Tiểu Liên cố gắng quẫy mặt mình ra, mở to mắt biện giải: “Nói bậy chỗ nào? Hơn nữa, theo cách nói của tôi, một triệu hai này là gia đồng ý cho, nếu như đổi lại tôi có thực lực hiện tại như gia, tôi còn không cho đâu.”

“À há?” Yến Hồi vươn tay kéo Triển Tiểu Liên đương mở đôi mắt tròn lay láy nhìn chằm chằm hắn lên trên chân mình, “Nói thế nào?”

Triển Tiểu Liên mở càng to đôi mắt đen nhánh: “Gia, tôi có thể hỏi xem mập mạp chết bầm nọ là lấy lý do gì tới tố cáo anh không?”

Yến Hồi nghĩ nghĩ, nói: “Dám nói gia là ác bá xã hội đen lưu manh, gia rõ ràng là công dân hợp pháp.”

Triển Tiểu Liên âm thầm trợn mắt, thật ra cô cảm thấy mập mạp chết bầm nói không sai tí gì, có điều lần này cái miệng nhỏ của Triển Tiểu Liên thật sự là thao thao bất tuyệt nói: “Còn phải nói? Gia vốn chính là dân lành hợp pháp, gia, lão ngài phát hiện không? Danh nghĩa mập mạp chết bầm tố cáo anh, thật ra không liên quan mấy đến vết thương trên người gã, phải không?”

Yến Hồi “a ha” một tiếng, “Như thế?”

Triển Tiểu Liên lập tức vỗ tay một cái, nói: “Gia, lão ngài cũng nghĩ thông rồi chứ? Chính là giống như lão ngài nghĩ, vết thương trên người mập mạp chết bầm, thật ra là nỗi niềm khó nói của đàn ông, gã căn bản là không có cách nào nói với người khác, việc này cho dù làm ầm ĩ, cảnh sát yêu cầu khám nghiệm vết thương, mập mạp chết bầm cũng tuyệt đối sẽ không chủ động lộ nửa đoạn chim nhỏ ấy của gã cho người ta xem, đây chính là vấn đề mặt mũi đàn ông. Trừ phi mập mạp chết bầm này tính không cần việc làm nữa, không cần mặt mũi nữa, thậm chí không tính ở Thanh Thành nữa, bằng không gã chắc chắn sẽ không nói mình bị thương cái gì, ngài nói gã chịu cho người ta chỉ vào gã nói gã là thái giám? Gia lão ngài nói có phải cái lý đó không? Gã dùng danh nghĩa như thế để tố cáo lão ngài, thật ra chính là không muốn để cảnh sát đi khám nghiệm vết thương cho gã…”

Yến Hồi ngước mắt, nhìn cái miệng nhỏ phấn hồng của nhóc béo trước mặt bắn ra từng câu từng chữ, “Cho nên nói, gia, một triệu hai ngài đây tiêu rõ là thừa thãi, chỉ cần có thể chứng minh lão ngài ở Thanh Thành là một dân lành hợp pháp quy củ, ngài còn sợ gì chứ?”

Yến Hồi khẽ nâng cằm, một tay xoa ngang hông Triển Tiểu Liên, một tay tùy ý kê trên sô pha, vỗ từng cái lên mặt sô pha, “Vậy một triệu hai đây của gia là mất trắng?”

“Đương nhiên là mất trắng!” Triển Tiểu Liên nhìn hắn một cái, “Tiền này nếu là ở chỗ tôi, tôi nói có thể cho, vậy gia tính tiền này lên đầu tôi, tôi nhận, nhưng bây giờ số tiền này tiêu tôi hoàn toàn không biết, gia lại bắt tôi đền, nào có đạo lý này chứ?” Mắt to đen bóng nhanh như chớp xoay một vòng, Triển Tiểu Liên đổi giọng nói: “Nhưng mà gia, thật ra lão ngài cố ý phải không? Gia chính là thông minh tuyệt đỉnh, tôi mới không tin gia là bồi thường tiền tâm tình không tốt đâu. Tôi nghe nói người ta hợp tác làm ăn đều sẽ giao tiền cọc gì đó, tiền còn lại gì đó, đừng tưởng tôi không biết liền lừa tiền tôi, gia, ngài đây rất không phúc hậu, rõ ràng là tiền tiêu vì chuyện làm ăn của mình, còn bắt người nghèo đáng thương tôi đây đi gánh vác, vậy không phải.”

Yến Hồi cúi mắt, bỗng nhiên vươn tay ấn đầu Triển Tiểu Liên xuống, nghiêng đầu cắn một cái lên cằm cô, Triển Tiểu Liên đau muốn chết, vội vàng đưa tay che: “Gia, lão ngài tại sao luôn cắn người chứ? Rất đau.”

Yến Hồi cười tà: “Gia thích, thế nào?”

Triển Tiểu Liên bĩu môi: “Không thế nào, tôi chỉ hỏi một chút thôi.” Trong lòng vẫn là lo lắng tiền này Yến Hồi muốn đổ thừa lên đầu mình: “Gia, vậy tiền này không liên quan tới tôi, tôi cảm thấy chú đẹp trai tính tình rất tốt, nếu không ngài nói chuyện với chú đẹp trai, xem có thể đòi tiền về hay không?”

Hai tay Yến Hồi mỗi tay véo một nửa khuôn mặt phúng phính của cô: “Nhóc, gia cảm thấy làm sao qua một cái tết, cưng lại béo rồi? Mỗi ngày đều ăn bao nhiêu thứ? Nhìn xem thịt này.”

Khuôn mặt Triển Tiểu Liên lập tức đen thui: “Anh mới béo ấy! Tôi béo chỗ nào? Tôi đây là việc đáng mừng vui có được hay không?”

Yến Hồi lắc lắc tay, đầu Triển Tiểu Liên xoay theo tay hắn, đau là nhe răng trợn mắt: “Gia, lão ngài nếu không buông tay, mặt tôi sẽ không phải béo, là sưng.”

Yến Hồi cuối cùng buông tay, Triển Tiểu Liên nâng mặt hầm hừ, tức chết đi được: “Gia, lão ngài nếu toàn như vậy, tôi sẽ tức giận!”

“À há?” Yến Hồi nhíu mày cười tà: “Nhóc béo, hậu quả cưng tức giận rất nghiêm trọng?”

Triển Tiểu Liên cẩn thận xoa mặt, vội vàng nói: “Không, không nghiêm trọng, tôi chính là nói cho vui.”

Yến Hồi “phì” một tiếng cười ra tiếng, “Có nhóc béo quả nhiên bất đồng.”

Triển Tiểu Liên trợn mắt: “Còn phải nói? Tôi chính là hạt dẻ cười của lão ngài.”

Yến Hồi nhìn chằm chằm mắt cô, Triển Tiểu Liên bị hắn nhìn trong lòng không ngừng sợ hãi, còn chưa kịp nói cái gì, Yến Hồi bỗng nhiên đứng dậy, vươn tay nâng Triển Tiểu Liên, khiêng cô trên vai giống như khiêng bao tải, Triển Tiểu Liên lập tức hai chân cách mặt đất, hai tay vung loạn kêu “au au au”: “Gia, gia! Lão ngài đại nhân đại lượng, đổi kiểu chết có được không? Dù sao cũng đừng làm tôi ngã chết…”

Yến Hồi khiêng Triển Tiểu Liên một đường đi về phía phòng tắm: “Ngã chết cưng không có ý nghĩa biết bao? Cùng gia tắm.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức hưng phấn gào, “Gia, lão ngài nói thật? Sẽ không đổi ý chứ?”

Yến Hồi cười tà: “Sẽ không, lát nữa cho cưng xem đủ.” Nói xong, đá văng cửa phòng vệ sinh, trực tiếp khiêng Triển Tiểu Liên đi vào, đá ngược một cái, cửa phòng vệ sinh bị đóng lại theo.

Qua một lúc lâu, trong phòng vệ sinh truyền ra âm thanh tràn đầy khinh thường của Triển Tiểu Liên, “Gia, không phải tôi nói, thứ đồ chơi này của ngài… trông cũng quá xấu!”

Sau một khoảng thời gian yên tĩnh rất dài, trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng hét to của Yến Hồi: “Con bé chết tiệt này cưng muốn chết?!”

Giọng tranh luận theo lý của Triển Tiểu Liên truyền ra: “Vốn là thế mà, còn không coi được bằng mấy con sên tôi thấy trong tiểu khu dưới lầu nhà dì út… Ôi chao… Gia, nào có như vậy…”

“Phù phù” một tiếng, Triển Tiểu Liên bị Yến Hồi ném vào trong nước, phịch vài cái, Triển Tiểu Liên vươn cái đầu ướt sũng trong cái bồn tắm to thái quá: “Anh ấy, định làm tôi chết đuối à? Sao không độ lượng như vậy chứ? Ngay cả câu nói thật cũng không cho người ta nói!”

Yến Hồi âm mặt, từng bước sải vào trong nước, tìm tư thế thoải mái nằm xuống, kéo Triển Tiểu Liên qua, “Đừng nhàn rỗi, chà cho gia.”

“Ào” một tiếng, Triển Tiểu Liên từ trong nước đứng lên, cầm lấy khăn mặt bên cạnh bồn tắm, ngồi trên bậc thấp nhất cạnh bồn, chà lên người Yến Hồi từng cái: “Gia, tôi chưa từng chà lưng cho ai, cũng không biết chà như thế nào, lão ngài chín bỏ làm mười nhé.”

Chỉ chà mấy cái, Yến Hồi đột nhiên duỗi tay ra để Triển Tiểu Liên nằm bò trên người mình, lông mi bị nước ướt nhẹp dường như càng thêm rõ ràng, ánh mắt chậm rì rì bay qua thân thể trơn bóng của Triển Tiểu Liên, sau đó vươn tay, sờ về phía ngực Triển Tiểu Liên thẳng tuốt xuống dưới, vừa nắm vừa véo, “Nhóc béo, gia cảm thấy chỗ khiến gia vừa lòng nhất trên người cưng, một là làn da, cái thứ hai chính là cái này.” Nói xong, véo véo ngực Triển Tiểu Liên.

Triển Tiểu Liên bị hắn nắm đau muốn chết, tức giận nói: “Gia, lão ngài có thể đừng dùng sức như vậy hay không? Hai loại duy nhất ngài vừa lòng. Đều nắm bị thương rồi tôi còn có thể gặp gia à?”

Yến Hồi gật đầu: “Nói phải, tay chân gia không nhẹ không nặng, xem ra phải dịu dàng.”

Ngoài miệng nói dịu dàng, nhưng Triển Tiểu Liên cảm thấy biến thái này còn không bằng đừng nói, bởi vì Yến Hồi biến thái đáng chết này cắn toàn thân cô đều là dấu răng, đau gần chết, Triển Tiểu Liên hổn hển nói: “Gia, tôi đây cũng chảy máu rồi, ngài nói tôi có cần đi tiêm vắc xin phòng dại không?”

Yến Hồi nghe xong, thiếu chút nữa bóp chết Triển Tiểu Liên trong nước. Triển Tiểu Liên phịch phịch khua tay: “Sai rồi sai rồi… Tôi sai rồi… Khụ khụ…”

Yến Hồi cuối cùng buông tay, Triển Tiểu Liên “ùng ục” uống một ngụm nước, víu viền bồn tắm nằm sấp thở dốc, gã này thực sự là đồ không ra gì. Yến Hồi ra khỏi bồn tắm đưa tay cầm khăn tắm, Triển Tiểu Liên hà hơi nhìn hắn, thở hồng hộc: “Gia, nhìn cũng nhìn rồi, lão ngài còn che cái gì chứ?”

Yến Hồi hung tợn quay đầu trừng cô một cái: “Che nữ lưu manh cưng ấy!” Đi đến cạnh cửa quay đầu: “Đừng giả chết, mau mau đi ra cho gia.”

“Ra ngay đây.” Triển Tiểu Liên ngọ ngoạy một cái dưới mí mắt Yến Hồi, chờ hắn đi ra ngoài, cô dùng một tư thế vô cùng thoải mái nằm bồn tắm tiếp tục ngâm, nếu như nước này không phải biến thái đáng chết kia dùng qua rồi, cô sẽ càng vui hơn.

Không bao lâu, Yến Hồi qua đây đạp cửa: “Nhóc béo, đừng nói cho gia, cưng chết trong đấy rồi.”

Triển Tiểu Liên vội vàng thò đầu: “Sao có thể chứ? Đến ngay đây!”

Yến Hồi trực tiếp đi tới, đứng bên bồn tắm nhìn cô từ trên cao xuống: “Cưng đứng dậy cho gia.”

“À há?” Triển Tiểu Liên trần truồng đứng lên từ trong nước, “Làm gì vậy?”

Kết quả, Yến Hồi duỗi tay ra, trực tiếp khiêng Triển Tiểu Liên ánh nước trơn bóng trên vai, Triển Tiểu Liên lại bắt đầu gào thét chói tai: “Gia! Gia! Lão ngài trông như hoàng tử, sao không thể ôm công chúa chứ? Ngài đây vẫn khiêng tôi, tổn hại hình tượng hoàng tử của lão ngài biết bao chứ?”

Yến Hồi quay người đi ra ngoài, trong miệng tà khí mỉa Triển Tiểu Liên một câu: “Như cưng còn ôm công chúa? Cũng không nghĩ xem cưng có eo hay không, một quả dưa hấu tròn vo, có thể ôm công chúa ư?”

Triển Tiểu Liên tức mắt trợn trắng: “Đờ mờ!”

Đầu choáng váng, trực tiếp bị Yến Hồi ném lên trên giường, còn chưa hồi sức đâu, Yến Hồi đã đè thẳng qua, thuận tay kéo khăn tắm trên người mình, nâng cằm Triển Tiểu Liên lên liền bắt đầu gặm, Triển Tiểu Liên tức ruột cũng đau, mỗi lần nhất định phải cắn cô không mặt mũi gặp người khác mới hài lòng, biến thái phải không? Là biến thái phải không? Triển Tiểu Liên phát hiện, gã này không thích hôn chỗ lộ nhiều, dù sao Triển Tiểu Liên chưa từng thấy hắn từng hôn miệng người phụ nữ nào, mà là chọn vị trí hàm dưới người bình thường đều rất ít chạm vào.

Triển Tiểu Liên bị hắn cắn đau, vươn tay đẩy: “Gia, lão ngài lão có phải muốn trực tiếp kéo miếng thịt này của tôi xuống không?”

Yến Hồi ngẩng đầu từ trong cổ cô, hơi thở hơi loạn, ngón cái đưa tay lau một cái, lau một chút tơ máu rỉ ra ở hàm dưới Triển Tiểu Liên, thân thể chống lên trên, từ trên cao nhìn xuống Triển Tiểu Liên, bỗng nhiên ấn tay lên môi Triển Tiểu Liên, hỏi: “Nơi này, bao nhiêu đàn ông từng chạm vào?” Miệng Triển Tiểu Liên bị hắn ấn không mở nổi, “ô ô” một tiếng, nào biết Yến Hồi căn bản không định cần cô trả lời, mà là lộ ra một nụ cười tà khí, rõ ràng phun ra ba chữ: “Gia, ngại bẩn.”

Triển Tiểu Liên trợn mắt, thật ra ba chữ vừa rồi kia của Yến Hồi, cũng chính là cô muốn nói, Triển Tiểu Liên nhìn hắn cười, nói: “Gia, hai ta như nhau.”

Yến Hồi híp mắt, đưa tay ấn bả vai cô: “Cưng nói lại lần nữa!”

Triển Tiểu Liên cười híp mắt nhìn hắn, vươn cánh tay trơn bóng, ôm cổ hắn, từng câu từng chữ rõ ràng nói: “Tôi nói, gia, hai ta như nhau nha.”

Yến Hồi híp mắt, nhìn chằm chằm mắt Triển Tiểu Liên không nhúc nhích, chân Triển Tiểu Liên giật giật, nâng một chân lên trực tiếp vòng quanh hông hắn, tiếp tục cười híp mắt nói: “Gia, khó được hai chúng ta hai cái chân bị thương đều đỡ rồi, lão ngài còn muốn làm hay không? Xuân tiêu khổ đoản, gia lãng phí thời gian như vậy còn lãng phí hơn cả lãng phí tiền bạc…”

Tay Yến Hồi do dự dừng lại, sau đó nắm cằm Triển Tiểu Liên, ánh mắt từ trên mắt cô dời đến trên miệng cô, đột nhiên cúi đầu, không hề báo trước liền phủ lên, Triển Tiểu Liên lập tức ý thức được hắn muốn làm gì, sau đó đầu nghiêng một cái, môi Yến Hồi trực tiếp hôn lên trên mặt Triển Tiểu Liên, chờ Yến Hồi ngẩng đầu, Triển Tiểu Liên đã mở to mắt, “au au” kháng nghị: “Gia, chúng ta vừa rõ ràng đạt thành chung nhận thức?!”

Triển Tiểu Liên vì sao dám nói, chỉ là bởi vì cái chung nhận thức mà cô tưởng, chứng sợ bẩn của Yến Hồi không phải một ngày hai ngày, cũng không phải nói sửa là sửa được ngay, hai người là quan hệ bạn chịch không chính thống mà nói, thật ra việc này nói rõ xong càng có lợi cho giao tiếp hai bên và chung sống hữu nghị, kết quả, Triển Tiểu Liên phát hiện Yến Hồi gã này nói sửa quy tắc trò chơi là sửa quy tắc trò chơi, căn bản mặc kệ ngầm hiểu hay không.

Yến Hồi bị hụt một cái, đột nhiên âm mặt, cưỡng ép nắm hàm dưới Triển Tiểu Liên, cúi đầu, lại lần nữa phủ qua, lần này Triển Tiểu Liên không thể né tránh, trừ phi cô định hoàn toàn chọc tức hắn, liều mạng phản kháng.

Xúc cảm đôi môi hoàn toàn bất đồng với hàm dưới, ấm áp mềm mại, thân thể vừa mới tắm rửa còn mang theo mùi thơm tắm rửa chưa hoàn toàn tan đi, Yến Hồi khẽ nếm, sau đó ngẩng đầu, kết quả nhìn thấy khuôn mặt nhỏ dồn nét tột đỉnh của nhóc béo dưới thân, có tức giận, có không cam lòng, còn có uất ức, thấy hắn ngẩng đầu, nhóc béo rưng rưng nước mắt nói: “Gia, chung nhận thức…”

Yến Hồi đột nhiên cảm thấy bị nét mặt cô lấy lòng, vươn một tay, theo thân thể trơn dính của cô một đường sờ xuống: “Ai có chung nhận thức với cưng?”

“Nhưng, thế nhưng… ngầm hiểu…” Nhóc béo vẫn còn vẻ mặt uất ức, dường như hôn miệng cô một cái còn đau khổ hơn cho cô uống thuốc độc.

Yến Hồi nói tiếp: “Gia sao lại không nhớ gia từng ngầm hiểu với cưng?”

Triển Tiểu Liên nức nở một chút, cuối cùng nhịn tới cực hạn, dồn ép nổi nóng toát ra một câu: “Biến thái đáng chết, tôi đờ mờ tổ tông anh!”

Yến Hồi “phụt” một cái cười ra tiếng, sau đó liền ôm cô vẫn cười ầm ầm, “Ha ha ha…”

Khuôn mặt Triển Tiểu Liên cũng muốn méo mó, rốt cuộc chỗ nào buồn cười?

Cười xong, Yến Hồi lại lần nữa cúi đầu, mục tiêu chuẩn xác ấn về phía miệng Triển Tiểu Liên, lần này, không chạm phải là rời đi như vừa rồi, mà là suýt nữa làm Triển Tiểu Liên đứt hơi, sau đó đại chiến trên giường bộc phát cũng tự nhiên mà phát sinh. Hai nam nữ giống như dã thú quấn lấy nhau, tiếng thở dốc theo động tác dữ dội ngày càng nặng, hai người kéo qua lại đối phương, người này hơn người kia muốn hung hãn ra tay trên người đối phương, vết cắn vết nắm khắp người, người nào người nấy dùng hết hơi sức, cho đến cuối cùng kiệt lực.

Ngày kế, Triển Tiểu Liên là bị đánh thức, có tiếng tương tự mô-tơ điện đang xoay “ù ù”, Triển Tiểu Liên bỗng nhiên mở mắt ra, chợt phát hiện mình một mình nằm trên giường, một bên cổ chân cô không bình thường, không động đậy được, hình như bị thứ gì cố định, cô thử rút lại, kết quả có người lên tiếng: “Không được động đậy!”

Triển Tiểu Liên lần này hoàn toàn tỉnh táo, quay đầu, phát hiện chân phải mình bị cố định, một tấm ván rất lớn nằm ngang chính giữa, phía dưới tấm ván khoét một cái lỗ, vị trí đầu gối đùi phải cô trở xuống bị ngăn cách, mà chỗ cổ chân cô dường như có con kiến đang cắn, Triển Tiểu Liên không kìm lại được lên tiếng: “Ôi, làm gì?!”

Yến Hồi xuất hiện trước mặt Triển Tiểu Liên, cơ thể xiêu vẹo nằm bên cạnh Triển Tiểu Liên, một tay theo chăn luồn vào, sờ thân thể cô, nói: “Ơ nhóc béo, tỉnh rồi?”

Triển Tiểu Liên cảnh giác nhìn chằm chằm hắn dùng sức muốn rút chân mình về, kết quả không thành công, bị người đè lại, cô hỏi: “Gia, lão ngài có thể nói cho tôi ngài đây là làm cái gì hay không? Cái chân kia của tôi vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, ngài không phải là định phá trinh xong là cắt chân tôi chứ?”

Yến Hồi cười tà véo véo mặt cô: “Gia sao cam lòng? Vẫn là giữ lại thú vị.”

Triển Tiểu Liên thực sự cảm thấy cổ chân đau, cô chỉ chỉ chân mình: “Vậy gia, đây là có ý gì?”

“A~” Yến Hồi lập tức hào hứng nói: “Quà gia tặng cho nhóc béo, xăm mấy thứ trên cổ chân bị thương của cưng.”

Triển Tiểu Liên mở to hai mắt: “Dựa vào cái gì chứ? Tôi không muốn xăm mấy thứ lung tung ấy, gia, lão ngài như vậy rất không phải.”

Yến Hồi nói đương nhiên: “Gia không thích thứ không hoàn mỹ, sẹo trên móng heo con kia của cưng quá xấu, nếu như bỏ đi gia cảm thấy đáng tiếc, gia chính là muốn để cưng nhìn thấy vết sẹo đó, giữ lại bài học, nhưng mà ấy, giữ lại thứ kia vừa quá xấu, cho nên gia sai người xăm vài thứ lên trên, thế này vừa che dấu vết ấy của cưng, còn có thể khiến cưng vĩnh viễn ghi nhớ bài học này.”

Triển Tiểu Liên “ha” một tiếng, bỗng nhiên liều mạng xoay cái chân ấy: “Anh gã biến thái đáng chết, anh sao không xăm đồ lên chân mình? Dựa vào cái gì xăm trên chân tôi? Không được xăm, không được xăm!”

Yến Hồi vỗ vỗ tay, trước mắt Triển Tiểu Liên lập tức xuất hiện hai người vạm vỡ, Yến Hồi hứng thú tràn đầy nói: “Cô ấy nếu động đậy, hai người các chú cứ ấn cô ấy, nếu như ấn không được, thì trực tiếp đánh bất tỉnh, nhớ kỹ đánh gáy cô ấy cho gia.”

Triển Tiểu Liên lập tức ngoan ngoãn.

Đợi xăm xong, người trong phòng rất nhanh lui ra, Triển Tiểu Liên đau vẫn hít hà, trên người đau thì thôi, bây giờ cổ chân cũng đau theo, Yến Hồi gã kia không đối xử với cô như con người phải không? Triển Tiểu Liên cẩn thận nghiên cứu cổ chân cô, phát hiện hoa văn xăm lên rất đẹp mắt, giữa hoa văn còn có chữ, cô dùng di động chụp nghiên cứu một chút, rất cạn lời phát hiện mấy chữ ấy là bính âm Hán ngữ của Yến Hồi, người này thú vị xấu xa và biến thái biết bao mới có thể tự kỷ như thế này vậy?

Triển Tiểu Liên tự mình chậm rì rì mặc quần áo rời giường, vén chăn lên, phát hiện trên ga giường có vết máu lấm chấm, cô tiện thể ngồi xổm nhìn xuống từ bên cạnh, lúc trước lần đầu tiên cùng An Lý Mộc, tâm tình ngay lúc đó của Triển Tiểu Liên là vừa hưng phấn vừa hạnh phúc, mặc dù đau cô cũng hoàn toàn không để ý, An Lý Mộc rất dịu dàng, anh sẽ rất chú ý cảm nhận của cô, lần đầu tiên của cô và An Lý Mộc, nhiều hơn là hưởng thụ. Mà tối qua, Triển Tiểu Liên là chỉ phẫn hận Yến Hồi phá hỏng ngầm hiểu, cho nên sau đó hai người quấn còn kịch liệt hơn đánh lộn, đừng nói hưởng thụ, quả thực đó là mắc vạ.

Triển Tiểu Liên vươn tay kéo ga giường, sau khi kéo xuống thì quăng vào góc, đi đến phòng khách cầm ba lô của mình đi ra ngoài, cửa có người, trông thấy cô đi ra nói câu: “Triển Tiểu Liên, gia bọn tôi nói cô nếu tỉnh, thì xuống cùng dùng bữa sáng với ngài ấy.”

Triển Tiểu Liên hỏi một câu: “Tôi nếu không đi, gia các anh có phải sẽ chết đói hay không?”

Người ở cửa nào dám đáp lời, nghe thấy cũng làm như không nghe thấy, chỉ vào hành lang nói: “Cô Triển mời đi bên này.”

Hic, sao mình không nhớ đoạn lần đầu tiên của Tiểu Liên với An Lý Mộc nó ở chương nào nhỉ ╥﹏╥

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s