Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 90 – Tin nhắn chúc mừng rất quan trọng
Kỳ nghỉ đông của Triển Tiểu Liên phần lớn là ở nhà ngủ, chân cô bị thương, bố mẹ cô nghiêm ngặt khống chế, đâu cũng không cho cô đi, Triển Tiểu Liên chỉ có thể ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thương, đối với điện thoại Yến Hồi ngày nào cũng gọi cho cô, Triển Tiểu Liên phiền thiếu chút nữa phát điên, điện thoại mà vang, Triển Tiểu Liên liền cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Sáng sớm lề mề nằm trong ổ chăn, không muốn rời giường ăn cơm, kết quả điện thoại lại tới, Triển Tiểu Liên tiếp điện thoại, rống “au au” như vịt con: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Ngày tết thế này, còn cho người ta sống hay không? Tôi còn phải thăm họ hàng đấy, anh suốt ngày gọi điện, rất ảnh hưởng tới người khác có biết hay không à? Gia, đại gia, xem như tôi van lão ngài tạm thời tha cho tôi có được không, chân tôi, bố tôi chỉ thiếu nước dùng dao trói tôi hỏi có chuyện gì, anh còn cả ngày gọi điện… Gia, mẹ tôi hỏi có phải tôi có bạn trai hay không, ngài bảo tôi nói thế nào?”
Yến Hồi cảm đã sớm khỏi, một mình ngồi trên ghế mây dùng ở ban công ngoài cửa sổ sát đất, trong tay bưng rượu đỏ, nhẹ nhàng lắc, nhìn chén chất lỏng trong ly theo động tác của hắn xoay một vòng xoáy, thờ ơ trả lời: “Gia một mình buồn chán, không tìm cưng tìm ai? Vả lại, chân cưng chính là cưng tự cắt, cưng giải thích thế nào liên quan gì đến gia? Vậy, cưng qua đây ở cạnh gia hai ngày, gia sẽ không tìm cưng.”
Triển Tiểu Liên trợn trắng mắt, thấy mẹ cô ló đầu nhìn cô, vội vàng ôm điện thoại hạ thấp giọng: “Gia, chân tôi không tiện mà, vả lại, tôi qua sao có thể ở cạnh gia chứ? Tôi còn là một người bị thương mà. Hôm trước bố tôi vừa mới đưa tôi đi thay thuốc, bác sĩ cũng nói tối thiểu phải dưỡng thương mấy tháng mới có thể ổn, gia à, ngài nói tôi như vậy sao ở cạnh lão ngài được chứ? Lão ngài tìm tôi, còn không bằng tìm mỹ nhân bên cạnh ngài còn hơn, thím Đồng nhi cũng được, cô cả Hồng Liên cũng được, nếu không ngay cả công chúa băng lạnh buốt ấy cũng được, gần cũng tiện, tìm tôi làm gì chứ? Ngày tết thế này, tôi nếu đi thật, bố tôi có thể thả người ư?”
Mấy ngày nay đều đang có tuyết, sau khi tuyết ngừng nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm xuống, chênh lệch nhiệt độ trong ngoài phòng rất lớn, trong phòng lắp đặt xa hoa nhiệt độ rất cao, mặc dù mặc quần áo phong phanh cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Yến Hồi nằm trên ghế mây, xuyên qua thủy tinh đầy hơi nóng nhìn trời đất trắng xóa bên ngoài, một đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, điện thoại trong tay đặt bên tai, nghe tiếng Triển Tiểu Liên ở bên kia lén lút nói chuyện như làm trộm, vô cảm.
Trên đường là vô số người đi đường đang đi, bước đi vội vàng, người đi đường lúc này, phần lớn là trên đường về nhà.
Văn hóa tết đất nước lưu lại từ xa xưa, để mọi người phiêu bạt bên ngoài vội vã đoàn tụ với người nhà, giờ khắc này, đám người vật lộn trên đường đời ấy được hạnh phúc bao bọc, song thân bố mẹ tuổi già, vợ chăm lo việc nhà hiền lành, con đáng yêu thông minh, đây chính là đoàn tụ.
Yến Hồi không có cảm xúc gì đối với thời điểm này hằng năm, mặc dù trong cuộc đời hai mươi sáu năm của hắn, những ngày như vậy chiếm tỉ lệ thời gian cực kì bé nhỏ.
Triển Tiểu Liên nói nửa ngày, kết quả bên kia không có tí tiếng động nào, Triển Tiểu Liên đem điện thoại ra trước mặt nhìn, vẫn là trạng thái trò chuyện, lại đặt bên tai: “A lô? A lô?! Gia, lão ngài đừng là đùa giỡn tôi chứ? Ngài không xót thương tiền điện thoại của ngài, cũng phải suy nghĩ cho pin di động của tôi chứ. A lô? A lô? Anh còn sống không? Rốt cuộc có đang nghe hay không hả? Không nói gì tôi cúp nhá.”
Triển Tiểu Liên hổn hển tính gác điện thoại, kết quả Yến Hồi đột nhiên mở miệng: “Không được cúp.”
Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “A gia, lão ngài hoàn hồn rồi?”
“Không được cúp điện thoại, cưng dám cúp, gia bây giờ sẽ qua giết chết cưng.” Yến Hồi ngửa đầu, uống một hơi hết rượu còn lại trong ly, lại mở mắt ra, tà khí cười: “Nhóc béo, mấy ngày nay chơi vui vẻ? Cưng nói gia nếu bây giờ qua tìm cưng, có xem là kinh ngạc vui mừng hay không?”
Triển Tiểu Liên vừa nghe, lông toàn thân đều dựng thẳng lên, gã này thật đúng là nghĩ gì làm đó, vội vàng mở miệng: “Gia, ngày kia chính là giao thừa, lão ngài bây giờ qua đây, còn định ăn tết à? Gia, tôi cũng không muốn làm lỡ lão ngài vui vui mừng mừng qua năm mới. Chao ôi gia, làm sao bây giờ? Di động báo phải sạc pin, vừa rồi lão ngài hẳn nghe thấy một âm báo ‘tút’ chứ? Không được không được, tôi còn đang chờ tối ngày mai nhận tin nhắn chúc mừng đây, tôi phải sạc pin sớm, gia, nếu không có việc gì khác, tôi cúp trước đây.”
Yến Hồi đưa tay nhéo thái dương, nhẹ bay nói câu: “Không được.”
Triển Tiểu Liên: “…” nửa ngày, cẩn thận hỏi: “Gia, vậy lão ngài còn có chuyện gì vậy? Tôi thực sự rất bận.”
“A~,” Yến Hồi không hề có thành ý nói: “Vậy cũng rất xin lỗi. Gia thật sự là nhàn muốn chết, tìm người nói chuyện phiếm. Có vấn đề?”
Triển Tiểu Liên rơi lệ đầy mặt: “Thực sự hết pin rồi.”
Yến Hồi mặc kệ, hào hứng theo đề tài của mình nói: “Tối ngày mai nhận tin nhắn chúc mừng là thế nào? Ai gửi cho cưng?”
Trong lòng Triển Tiểu Liên vừa mắng cặn bã vừa nói: “Bạn bè này, bạn học này, bây giờ thịnh hành tin nhắn chúc mừng, gia không biết à?”
“Không biết,” Yến Hồi gọn gàng đáp một câu, sau đó nói: “Vậy được, gia tối ngày mai sẽ chờ cưng gửi tin nhắn.”
Triển Tiểu Liên vội vàng nói câu: “Nhưng mà gia, tôi đến lúc đó di động nhất định sẽ nổ tung. A? Thật sự sắp hết pin rồi…”
Yến Hồi mới mặc kệ nổ tung hay không: “Mặc kệ, cưng nếu dám không gửi, cưng cứ chờ gia đích thân xử lý cưng.” Từ hướng phòng khách truyền đến tiếng bước chân, Yến Hồi quay đầu liếc mắt nhìn, nói câu với điện thoại: “Đi sạc pin.” Sau đó đưa tay cúp điện thoại, ghế mây đổi phương hướng, vẻ mặt cười tà nhìn người tới: “A, là ngọn gió nào thổi giám đốc sở Tưởng tới? Nói sớm chứ, gia dù thế nào cũng sai người đón gió tẩy trần cho giám đốc sở Tưởng.”
Người đàn ông vào cửa vóc người cao ngất phong cách lạnh lùng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, phong cách ăn vận nghiêm túc mà chính thống, nhịp chân bước đi lớn mà ổn, cả người từ trên xuống dưới lộ ra một luồng chính khí, lúc bước tới, trên người mang theo một luồng ý lạnh lẽo đất tuyết trở về, anh ta thuận tay cởi áo khoác chất nỉ, quen thuộc treo lên giá treo mũ áo ở cửa, mở miệng thuận theo Yến Hồi: “Vốn không định qua đây, tiện đường mà thôi.”
Yến Hồi cười nhạo, ngồi trên ghế dựa thân thể cũng không di chuyển, chỉ chậm rì rì đưa tay rót đầy rượu vang đỏ trong ly, nâng chén ra hiệu với người đàn ông: “Có muốn một ly hay không?”
“Tôi lái xe, không thể uống rượu.” Người đàn ông đưa tay, kéo một chiếc ghế mềm qua ngồi xuống, tư thế ngồi ngay ngắn mà nghiêm túc, vừa nhìn chính là người từng chịu huấn luyện mạnh tại bộ đội, so sánh với Yến Hồi bên cạnh tướng ngồi không ra ngồi nằm không ra nằm, hoàn toàn là hai thái cực.
Cơ thể đang nằm của Yến Hồi chậm rì rì lật xuống, nằm nghiêng nhìn người đàn ông, cười nhạo: “Tưởng Sênh, gia không rõ, anh như thế có mệt hay không? Anh không mệt gia nhìn anh cũng thấy mệt.” Yến Hồi quan sát anh ta từ trên xuống dưới một cái, kỳ quái nói: “Gia ngửi mùi trên người anh, cũng có mùi bực bội, nói nói với gia, anh lần đầu tiên chạm vào đàn bà là khi nào? Anh làm lính ba năm đều là dùng tay? Đừng nói với gia anh bây giờ còn là trai tân, bản lĩnh này có thể đi luyện đồng tử công rồi…”
Tưởng Sênh hời hợt nhìn hắn một cái, “Yến Hồi, tôi vẫn rất tò mò, người miệt mài như cậu, sao chưa chết trong đống mỹ nhân? Nếu là vì sử dụng nhiều lần công năng thoái hóa, nửa đời sau của cậu tuổi còn trẻ có thể sẽ không dễ chịu lắm, đống mỹ nhân kia của cậu sẽ hời cho kẻ khác.”
Yến Hồi cười to, “Gia thiên phú dị bẩm, đàn bà gia từng nằm trên chỉ biết khóc xin gia làm cô ta.”
Tưởng Sênh nghiêm trang nói: “Tôi thấy cậu đang lừa mình dối người, chút thủ đoạn ấy của cậu người bình thường đều sẽ sợ, cưỡng ép mà thôi.”
Yến Hồi nằm lật xuống, duỗi tứ chi, trạng thái hoàn toàn thả lỏng: “Mục đích đạt tới là được, gia không quan tâm cô ta có bằng lòng hay không. Ừm, đúng rồi, đừng nói cho gia anh hôm nay qua đây chính là vì nói với gia gia làm bao nhiêu đàn bà. Nói đi, có chỉ thị gì?”
Tưởng Sênh lười nhìn hắn, rườm rà nhẹ nhàng đánh mặt bàn bên tay, thản nhiên nói: “Mấy tháng trước, cậu có phải phế một gã đàn ông tên là Khương Đại Chu?”
Yến Hồi nghiêng nhìn anh ta, hoàn toàn biểu tình “tôi không biết gì”: “Khương Đại Chu là ai?”
Tưởng Sênh đưa tay lấy ra một tấm hình từ trong túi ném lên trên bàn, “Nhìn người chung quy sẽ nhớ ra chứ?”
Yến Hồi vươn tay lấy qua nhìn nhìn, chỉ liếc mắt một cái đã nhớ ra, không phải người trong hình trông dễ thấy hay đẹp mắt, mà là cảnh gã trong hình từng gặp phải khiến người ta khắc sâu ấn tượng, trong số nhiều người gãy tay gãy chân như vậy, người này là người duy nhất bị cắt cậu hai giống như cắt bao bì. Yến Hồi cầm lấy tấm hình là bắt đầu cười hô hố, tên béo chết bầm này ngày đó bị nhóc béo xỏ rất thảm, cuối cùng thật đúng là cắt thứ đồ chơi kia, Yến Hồi nhớ tới tình hình ngày đó, cười cũng không ra hình người: “Ha ha ha…”
Tưởng Sênh bộ dạng đau đầu: “Yến Hồi, người trong hình này có buồn cười như vậy? Cậu có biết người này là ai hay không?”
Yến Hồi nhìn ảnh chụp nói: “Một thằng béo chết bầm.” Nói xong, lại bắt đầu cười hô hố.
Tưởng Sênh vỗ trán, “Người này tên là Khương Đại Chu, bản thân Khương Đại Chu là một trưởng khoa bộ phận bảo vệ môi trường Thanh Thành, là em họ nội thị trưởng đương nhiệm Bãi Yến Khương Thanh Minh, ngoài ra, vợ hắn tên là Đồng Mỹ Hoa, là phó giám đốc sở tài chính Thanh Thành, nhà họ Đồng trong tỉnh cũng có người, lúc trước từng làm ầm ĩ, bị tôi đè xuống. Có điều, gần đây nhà họ Đồng không chịu để yên, lại gây sự, đường đi Thanh Thành không thông, bọn họ bây giờ định đi đường phía Bãi Yến. Theo như nghe nói chuyện này làm rất bí mật, định một mẻ hốt gọn cậu, chính cậu kiềm chế chút.”
Yến Hồi nắm ảnh chụp lắc lư: “Kiềm chế chút? Gia giết chết luôn không phải xong rồi? Khương Thanh Minh? A, hiểu rồi, bọn chúng đây là đi đường vòng cứu nước?”
Vẻ mặt Tưởng Sênh thảm thương không nỡ nhìn, ngẫm lại cũng xấu hổ thay hắn: “Yến Hồi, đừng dùng thành ngữ lung tung.”
Yến Hồi quay đầu nhìn Tưởng Sênh, “Vậy dùng thành ngữ gì?”
Tưởng Sênh lười để ý đến hắn, “Phía Thanh Thành tôi chặn chết rồi, phía Bãi Yến Khương Thanh Minh nhất định sẽ hết sức, cậu nghĩ cách chặn hắn một chút. Ngộ nhỡ chọc lên bị hắn biết…”
Yến Hồi ngước mắt, vẻ mặt trong nháy mắt đó lạnh nhạt băng, sau một giây ngắn ngủi, trên mặt hắn khôi phục nụ cười tà khí cà lơ phất phơ: “Vậy gia sẽ trực tiếp chọc chết Khương Thanh Minh.”
Tưởng Sênh nhìn vẻ mặt của hắn, biểu tình đầu lại bắt đầu đau: “Yến Hồi, Khương Thanh Minh là thị trưởng thành phố Bãi Yến, phải có chừng có mực.”
Yến Hồi sờ cằm: “Vậy gia tìm người đâm tên mập chết bầm.”
Tưởng Sênh lại vỗ trán: “Không được, đổi biện pháp không chết người.”
Yến Hồi “bộp bộp” gác chân trên bàn trước mặt, “Vậy dễ, tìm Lý Tấn Dương giải quyết phía Bãi Yến.”
Tưởng Sênh cuối cùng lộ ra chút vẻ mặt yên tâm: “Nếu hắn chịu giúp, vậy đương nhiên là chuyện tốt.”
Yến Hồi nhấp một hớp rượu vang đỏ, “Không giúp gia tìm phiền toái cho hắn, tình nhân nhỏ của hắn chính là em gái gia, không giúp gia sẽ phá hỏng chuyện tốt của hắn, vả lại, gia có hợp tác với hắn, gia còn chộp khoản tiền tám trăm ngàn của hắn, nhiều nhất cho hắn một phần hai số tiền.”
Tưởng Sênh lười để ý đến hắn: “Mấy việc này tùy cậu, chuyện làm ăn của cậu tôi chưa từng hỏi. Cậu yên yên ổn ổn xong việc này hẵng nói.” Dừng một chút, Tưởng Sênh nhịn không được lại nói câu: “Cả ngày kêu gào khiêm tốn khiêm tốn, sao chẳng thấy cậu thực sự khiêm tốn? Mắt cũng dài hơn đỉnh đầu rồi, hằng năm thu dọn sau mông cậu còn ít sao?”
Yến Hồi lắc chân bắt chéo: “Anh có thể mặc kệ.”
“Tôi cũng thật sự muốn mặc kệ cậu.” Tưởng Sênh hừ lạnh một tiếng: “Có bản lĩnh cậu trực tiếp chém chết thị trưởng Thanh Thành cậu đi làm.”
Yến Hồi vỗ tay một cái: “Chủ ý này hay, gia cũng hưởng thụ cảm nhận một lần làm lãnh đạo, nhìn ai không vừa mắt gia sẽ hái cái mũ rùa của hắn.”
Tưởng Sênh chịu không nổi đứng lên: “Là mũ cánh chuồn. Cậu được rồi, hăm he thật đúng là định đi làm? Cậu mau mau yên tĩnh chút, tôi lát nữa còn phải về thủ đô.” Do dự một chút, Tưởng Sênh nhìn Yến Hồi: “Nếu không, năm nay cùng về với tôi?”
Yến Hồi cười giễu ra tiếng: “Tưởng Sênh, gia cho anh chút mặt mũi là đã lên mặt phải không? Trên mặt gia viết muốn đi về? Lại dong dài một câu, gia khiến anh cũng đi không được.”
Tưởng Sênh lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Tùy cậu. Tôi đi máy bay buổi tối, đi trước.”
Yến Hồi chỉ chỉ ghế, “Nếu là máy bay buổi tối, giờ này đi cái gì? Đến cũng đã đến, gia đãi khách anh bỏ tiền, tiện thể tìm mấy mỹ nhân cùng anh, xem anh vẻ mặt cấm dục, gia cũng cảm thấy đau bi.”
Tưởng Sênh đi đến cạnh cửa nhắm chặt mắt, đành phải quay lại, gã này nói cái gì thì làm cái đó, anh nếu đi thật, dự đoán đi đến cạnh cửa là có thể bị mấy ả đàn bà kia của hắn lột sạch quần áo.
Trấn Nam Đường Bãi Yến, Triển Tiểu Liên tắt di động sạc pin, an an ổn ổn ngủ một giấc đến giữa trưa, mẹ cô cũng không chịu nổi cô, chạy mấy chuyến lo lắng cô có phải bị bệnh hay không, thật ra Triển Tiểu Liên chính là muốn ngủ nướng, kỳ nghỉ này chuyện hạnh phúc nhất của Triển Tiểu Liên chính là không cần đi nhà bà cô chịu khinh bỉ, nằm trong cái tổ nhỏ ấm áp của mình ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Giao thừa, từng nhà vây quanh bàn ăn bữa cơm đoàn viên, Triển Tiểu Liên vừa ăn cơm vừa chờ liên hoan đêm bắt đầu, bên ngoài thường thường có tiếng pháo hoa nổ lên trời, Triển Tiểu Liên vừa ăn xong, vùng phụ cận cũng không biết là ai đang đốt pháo hoa, âm thanh rất gần, dường như đốt ngay tại cửa nhà bọn họ, chân Triển Tiểu Liên đỡ hơn trước chút, tự mình khập khiễng leo lên lầu, đứng trên ban công nhìn xuống, phát hiện là An Lý Mộc đang đốt pháo hoa, Triển Tiểu Liên đứng trên ban công nhìn xuống, thấy vô cùng rõ ràng.
Triển Tiểu Liên mang một cái ghế ngồi trên ban công nhìn xuống, An Lý Mộc đang khom lưng đốt một cái pháo thăng thiên, đốt xong, anh thẳng lưng, chậm rãi lui về phía sau một bước, ngẩng đầu, thấy Triển Tiểu Liên xuất hiện ở ban công, anh lộ ra nụ cười với Triển Tiểu Liên trong nháy mắt pháo hoa nổ tung trên trời, nụ cười này, cô đơn mà đau thương, khiến Triển Tiểu Liên đột nhiên nhớ tới năm mười ba tuổi ấy, chàng thiếu niên cười xán lạn với cô trong pháo hoa ấy. Người vẫn là người đó, thời gian vẫn là thời gian như thế, tâm tình lại hoàn toàn bất đồng khi đó.
Triển Tiểu Liên nhìn An Lý Mộc, thời điểm rực rỡ nhất pháo hoa lên không trung bốn mắt nhìn nhau, khi xung quanh đều an tĩnh lại, khi pháo hoa toàn bộ dập tắt, mỹ lệ cũng lập tức tan biến, trong không khí tràn ngập mùi khói nồng nặc, đầy đất đều là đống bừa bộn sau pháo hoa. An Lý Mộc cầm trong tay cái bật lửa, xoay người, chậm rãi đi khỏi tầm mắt Triển Tiểu Liên.
Đầu Triển Tiểu Liên dựa vào lan can ban công, trầm mặc rất lâu.
Tới gần mười hai giờ tin nhắn chúc mừng từng cái gửi tới, tiếng tút tút ầm ĩ Triển Tiểu Liên trực tiếp chỉnh di động sang rung, bình thường cho dù bạn học bạn bè quan hệ bình thường giao hảo không sâu cũng sẽ vào lúc này gửi chúc mừng, Triển Tiểu Liên và bố mẹ cô cùng nhau xem ti vi, ti vi là ở phòng ngủ của bố mẹ cô, một nhà ba người ngồi trong chăn xem tấu nói, cười quang quác, chờ lúc Triển Tiểu Liên kêu buồn ngủ cũng sắp hừng đông, bố Triển Tiểu Liên ôm cô đi phòng cô, đóng cửa sổ, Triển Tiểu Liên lộ cái đầu ra nói: “Bố, bố lát nữa lúc đốt pháo phải đúng lúc 0 giờ ha, không thể quá sớm cũng không thể quá muộn, người ta đều là như vậy.”
Bố Triển Tiểu Liên gật gật đầu, dịch dịch vai Triển Tiểu Liên, “Được, vậy bố bây giờ sẽ đi chuẩn bị, con lát nữa nghe vang nhất, chính là pháo nhà chúng ta.”
Triển Tiểu Liên nhếch mép cười với bố cô, ngáp một cái: “Được.”
Nghe xong pháo bố cô đốt, Triển Tiểu Liên chui chui vào trong chăn, ngủ.
Một giấc này ngủ tuốt đến mười giờ sáng ngày hôm sau, Triển Tiểu Liên vươn vai trong chăn, mê mê hoặc hoặc trợn mắt sờ di động nhìn giờ, kết quả giờ chưa thấy, phát hiện có năm mươi ba tin nhắn chúc mừng, bảy tin nhắn đa phương tiện chúc mừng, còn có mười mấy cuộc gọi nhỡ, Triển Tiểu Liên mở ra vừa nhìn, lập tức da đầu ngứa ran, cuộc gọi nhỡ đều là Yến Hồi gọi tới, Triển Tiểu Liên lập tức vang lên câu Yến đại gia bảo cô nhắn tin nhắn chúc mừng ngày hôm qua.
Triển Tiểu Liên trở mình bò dậy, miệng mắng một câu: “Đờ mờ!” Vừa choàng áo lông vũ lên người vừa rất nhanh bấm phím di động, từ trong số tin nhắn người khác gửi qua tìm một cái vô cùng may mắn, trực tiếp gửi theo nhóm, đến lúc đó sẽ nói gửi nhóm chính là chậm, muốn trách chỉ có thể trách tín hiệu không tốt, không trách cô.
Gửi xong, Triển Tiểu Liên vội vàng gọi cho Yến Hồi, “A gia, lão ngài nhận điện thoại thật là nhanh ha. Hôm nay là mùng một tết, ngày đầu tiên của năm mới, chuyện đầu tiên tôi mở mắt ra chính là chúc tết ngài, chúc gia năm mới vui vẻ đại cát đại lợi vạn thú vô cương (1) mỹ nhân đầy giường.”
Yến đại gia ở bên kia từ từ mở miệng: “Nhóc béo, cưng bây giờ lại nhớ ra gia? Tối hôm qua đều làm gì? Không biết gia gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy cho cưng? Tin nhắn cưng gửi cho gia đi đâu rồi? Gia thấy cái móng heo con kia của cưng là không định cần có phải hay không?”
Triển Tiểu Liên lập tức giọng điệu vô cùng kinh ngạc hỏi ngược lại: “Gia, ngài toàn nói đùa với tôi phải không? Tin nhắn tôi đã sớm gửi đi nha, tôi đêm qua đặc biệt chọn mười hai giờ gửi đấy.”
Yến đại gia rất mất hứng nói: “Làm như gia không biết chữ có phải không? Không có, chính là không có!”
Triển Tiểu Liên nghiêm túc giả ngu: “Gia, có, nhất định có, tôi tuyệt đối gửi rồi. Lão ngài có phải tin nhắn nhận được quá nhiều, cho nên nhấn chìm cái tôi gửi rồi không? Tôi tuyệt đối đã gửi.”
Yến Hồi nghe cô giọng điệu khẳng định, nghĩ nghĩ lấy điện thoại ra trước mặt, chuyển ra xem tin nhắn, trên di động của Yến đại gia trụi lủi, chỉ có mấy tin nhắn còn đều là gửi Triển Tiểu Liên, thời đại này, người có thể khiến Yến đại gia cúi đầu gửi tin nhắn có thể có mấy ai? Còn nữa chính là tính nết biến thái ấy của Yến đại gia người gặp người sợ, ai dám không có việc gì gửi tin nhắn cho di động của hắn, có tin nhắn hay không thật sự là liếc qua thấy ngay. Có điều lần này Yến Hồi thật đúng là nhìn thấy có một tin nhắn Triển Tiểu Liên gửi tới, nhưng mà thời gian tin nhắn không phải đêm qua, mà là vừa rồi, Yến Hồi sầm mặt, “Cưng muốn chết có phải không? Cái gia nhận được chính là cưng vừa mới gửi, quên mất có phải không? Có cần gia tự mình đi nhắc nhở cưng hay không?”
Triển Tiểu Liên lại giọng điệu kiên định nói: “Gia, lão ngài không thể oan uổng người ta, thật sự gửi đêm qua, tin thứ ba mươi hai tôi gửi đêm qua là gửi cho lão ngài, gửi cả đêm đấy. Nhưng mà gia, di động của tôi không phải cái loại đặc biệt tốt của người ta đó, cho nên, có đôi khi tín hiệu quả thật không tốt lắm, tin nhắn gửi đi phải thật lâu mới có thể nhận được, tin nhắn gửi nhiều thì càng có vấn đề, chắc chắn xếp theo thứ tự xếp phía sau rồi…”
Giọng điệu Yến Hồi nguy hiểm xác nhận: “Tin thứ ba mươi hai?”
Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức kêu la: “Nhưng mà tôi gọi điện thoại chúc tết gia đầu tiên, gia lão ngài không biết phải không? Gửi tin nhắn chính là giữa người chưa quen thuộc gửi cho vui, chúc tết điện thoại mới có thể chứng tỏ tầm quan trọng của đối phương, tôi cũng chưa gọi điện chúc tết cho ông bà nội tôi, đã gọi cho ngài đấy, gia, tôi đây là vô cùng vô cùng xem trọng lão ngài nha.”
Yến Hồi vừa nghe, giọng điệu cuối cùng mềm mại: “Thật sự? Cưng nếu dám đùa giỡn gia, gia sẽ…”
Triển Tiểu Liên lập tức ngắt lời: “Gia, tết thế này đánh đánh giết giết gì gì đó không may nhất, chúng ta phải nói lời may mắn. Gia, lão ngài có muốn cũng nói câu chúc phúc với tôi hay không?”
Yến Hồi “ha” một tiếng, nghĩ nghĩ nói: “Nhóc béo, cưng phải giảm béo tăng ngực dài vóc người.”
Triển Tiểu Liên giận: “Gia, lão ngài gia nói là lời chúc phúc ư? Đây là yêu cầu, tôi cả năm đều béo, giảm béo không có tăng cân là chắc chắn, yêu cầu này của lão ngài dự đoán nhất thời xong không được.”
Yến Hồi đổi tư thế nghe điện thoại: “Vậy gia sẽ chúc phúc nhóc béo ngực to có não leo lên giường gia.”
Triển Tiểu Liên cảm thấy không thể giao tiếp với gã người ngoài hành tinh kia: “Vậy được rồi gia, điện thoại đã chúc tết xong, tôi phải đi ra ngoài, mẹ tôi gọi tôi ăn cơm sáng, cúp ha.” Nói xong, không đợi Yến Hồi nói chuyện, “cành cạch” cúp điện thoại, móc pin, ném trên bàn.
Yến Hồi nhìn điện thoại bị ngắt, gọi lại lần nữa, kết quả biểu thị tạm thời không thể kết nối, “Cưng chờ!”
Yến Hồi đi ra ngoài một chuyến, thấy Lôi Chấn đang nói chuyện với Lôi Quá Khách, Lôi Quá Khách vừa gật đầu ừ ừ vừa bấm di động trả lời tin nhắn, vừa rồi Tiểu Mễ gửi tin nhắn năm mới cho anh, Lôi Quá Khách tối qua mặc dù đã gửi rồi, có điều để tỏ rõ sự vô cùng quan tâm đối với Tiểu Mễ, anh đang nỗ lực trả lời cảm ơn Tiểu Mễ đây.
Yến Hồi hoài nghi đi qua nhìn, phát hiện trên điện thoại di động của Lôi Quá Khách hiển thị tin nhắn trả lời Tiểu Mễ, đưa tay cầm xem, sau đó mặt cũng tái đi, tin nhắn giống nhau như đúc, ngay cả thời gian gửi đi cũng giống nhau. Hắn buông lỏng tay, di động trong tiếng kêu gào thê thảm của Lôi Quá Khách, “bộp” một cái rơi trên mặt đất, Yến Hồi dạng tay với Lôi Quá Khách: “Gia trượt tay.” Nói xong, dùng sức giẫm di động của Lôi Quá Khách, đi mất.
Chú thích
(1) chỗ này bạn Tiểu Liên chơi chữ, bình thường thì sẽ chúc “vạn thọ vô cương”, đằng này bạn ý nói thành chữ “thú” trong từ “thú vật” ấy, hai chữ này có cùng cách phát âm ↑
Một chương dài thật dài :'(