Thần phục – Chương 98

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 98 – Phong tỏa

An Lý Mộc trở lại ký túc xá, mở cửa ra, đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó đưa tay vỗ vỗ mặt giường, nhìn tấm phản cứng ấy hồi lâu, tiếp đó yên lặng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Trời tháng ba mang theo một chút hơi lạnh mùa đông, An Lý Mộc vươn tay đẩy cửa sổ, gian phòng nhỏ trống rỗng trong nháy mắt bị gió lạnh đổ vào, thổi đến mức một xấp giấy trắng trên bàn vang “sột soạt”. An Lý Mộc không có đi lấy hộp cơm, mà là đi đến bên cạnh bàn, chấm ướt bút lông, thấm mực, viết từng chữ từng chữ, bên cạnh để một mảnh giấy nhỏ dùng để luyện tập thư pháp. Thân thể trẻ tuổi trái tim già nua, anh hiểu, chính mình cần chữa trị.

Đúng như lời vị cảnh sát già kho tư liệu ấy, “Trên đời này vốn không có hố không qua được.” Anh sẽ nghĩ sẽ nhớ sẽ tưởng niệm, sau đó quên đi.

Đồng nhi trở lại khách sạn, quẹt thẻ mở cửa, thuận tay đóng cửa, đá rơi giày cao gót trên chân, nhào luôn lên trên giường nằm sấp, cho dù đến bây giờ, cô ta cũng không thể khống chế nhịp đập kịch liệt của trái tim cô ta, cô ta đưa tay che mặt, cô ta sẽ chết, cô ta sẽ chết! Cô ta không xác định cô ta rốt cuộc làm sao, chẳng qua là nhìn khuôn mặt người kia, cô ta đều sẽ có loại kích động khó mà nói rõ. Trái tim sống động ấy mãnh liệt phản ứng, Đồng nhi đưa tay đè lại vị trí trái tim, đang đập, thật sự đang đập, chỉ cần nghĩ đến, sẽ một khắc không ngừng lấy tốc độ gấp đôi bình thường mà đập.

Đồng nhi vươn tay lấy tấm ảnh phía dưới cái gối ra, nằm sấp trên giường mở từng tấm, thật sự, cô ta phát hiện những tấm hình này thực sự chụp quá xấu, cô ta chưa bao giờ biết kỹ thuật chụp ảnh của cô ta kém như vậy, rõ ràng người thật khôi ngô sáng sủa như thế, sao cô ta chụp xong lại khó coi như vậy? Tay giơ lên, xấp ảnh chụp ấy theo ngón tay sơn móng màu đỏ của cô ta rơi lả tả khắp giường như hoa tuyết, cô ta lại lần nữa ngã xuống giường, nhắm mắt lại nói với bản thân: “Đừng nghĩ, đừng nghĩ gì… Đừng nghĩ…”

Triển Tiểu Liên về ký túc xá, bố cô đã tới hai ba lần rồi, một nữ sinh khác trong ký túc thấy Triển Tiểu Liên về, vội vàng nói tiếng với cô: “Tiểu Liên, bố cậu tới tìm cậu mấy lần, cậu mau mau đi tìm chú ấy đi.”

Triển Tiểu Liên thản nhiên “à há” một tiếng, “Biết rồi. Cảm ơn ha, tớ qua ngay.”

Nữ sinh gật đầu, đẩy đẩy kính mắt, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Tay nhỏ của Triển Tiểu Liên cuộn trong túi dồi dào sức sống chạy đi tìm bố cô, bố cô đang đeo mắt kính soạn bài tại ký túc xá, nghe thấy tiếng gõ cửa liền ra mở cửa, Triển Tiểu Liên cười híp mắt đứng ở cửa: “Bố, bạn học con nói bố tìm con? Có phải mẹ con lại càm ràm chuyện con không về nhà với bố hay không?”

Bố Triển Tiểu Liên gật gật đầu, “Mẹ con con cũng không phải không biết, con đã mấy tuần lễ không về, bà ấy không nhắc mãi mới là lạ. Đúng rồi, chụp ảnh của bạn học con ấy chụp xong chưa? Tuần sau dù sao vẫn có thể trở về chứ?”

Triển Tiểu Liên lập tức mở to mắt: “Chưa đâu, chụp xong chỗ nào? Nhưng mà cũng sắp rồi, đang làm công tác kết thúc đấy. Tuần sau dự đoán còn chưa về được, tuần sau nữa mới có thể trở về.”

Bố Triển Tiểu Liên đưa tay lấy mắt kính xuống, chọc chọc trán cô: “Con ấy à con, gây chuyện rồi có phải không? Con nói thật với bố, con có phải giấu bố mẹ hẹn hò rồi không?”

Triển Tiểu Liên chớp chớp đôi mắt to tròn vo: “Không có mà.”

“Thật hay giả?” Bố Triển Tiểu Liên truy vấn: “Chính là bắt đầu từ học kỳ này, con liền sểnh ra là không về nhà, rốt cuộc sao lại thế này? Tiểu Liên, con gái ngoan, con nói thật với bố, có phải có bạn trai rồi hay không? Bây giờ sinh viên có bạn trai rất bình thường, tuổi con cũng đến rồi, bố sẽ không trách con, con cứ nói thật với bố.”

Triển Tiểu Liên kiên định lắc đầu: “Không có, thật sự không có, bố không tin hỏi bạn cùng ký túc xá con, hoặc là người hướng dẫn, người ta hẹn hò con đọc sách, con nhưng là người cô đơn chân chính. Bố nói bố với mẹ con nhìn con chặt như thế, con đâu dám chứ? Con thích anh Đầu Gỗ biết bao, kết quả bố mẹ còn phá hỏng.”

Vừa nghe đến An Lý Mộc, vẻ mặt bố Triển Tiểu Liên liền có chút mất tự nhiên, ngượng ngập cười nhìn cô: “Tiểu Liên, còn bởi vì chuyện anh Đầu Gỗ con trách bố đấy à? Con khi đó bé xíu? Bố là vì tốt cho con.”

“Ai biết… Phát xít, kẻ độc tài…” Triển Tiểu Liên bất mãn nói thầm một tiếng, bố cô có thẹn trước, cũng không dám nói gì, nửa ngày mới tựa như tranh công từ dưới đáy bàn lấy ra một túi đồ ăn: “Đúng rồi Tiểu Liên, đây là bố mang đưa cho con…”

Nói còn chưa dứt lời, Triển Tiểu Liên nói thẳng câu: “Là mẹ con bảo bố mang phải không? Con sẽ nói với mẹ con con nhận được rồi.”

Bố Triển Tiểu Liên: “…” Đây là hận rồi? Cũng trực tiếp tránh ông luôn.

Triển Tiểu Liên lật lật cái túi, lục ra một quả quýt bắt đầu lột vỏ, bố cô vội vàng ân cần nhét thùng rác vào bên chân cô: “Tiểu Liên, đây có thùng rác.”

Nâng nâng mí mắt, Triển Tiểu Liên tựa như lão Phật gia từ lỗ mũi phát ra một tiếng “ừm”, tiếp tục lột vỏ, lột xong, cô tách thành hai nửa, nửa này ăn một miếng nửa kia ăn một miếng, chính là không cho bố cô, đây nếu là trước đây, cô nhất định sẽ nhanh nhẹn nhét hai miếng vào trong miệng bố cô, trái tim bố cô đây ấy à, cảm thấy tựa như múi quýt trong tay con gái, bị con gái nhỏ của ông xé ra.

Đang đau lòng lắm, Triển Tiểu Liên nhìn thấy vẻ mặt bố cô, cười thầm, sau đó vươn tay nhét toàn bộ chỗ quýt còn lại vào trong miệng bố cô: “Đây, chia bố một nửa.”

Bố Triển Tiểu Liên mặt mày rạng rỡ, đây mới là con gái tốt của ông nha, đừng nói ba anh em nhà họ Long, thật ra làm bố như ông cũng rất dễ dàng thỏa mãn.

Triển Tiểu Liên ăn quýt, bố cô ở bên cạnh soạn bài, đang nghiêm túc soạn giáo án mới nhất, di động của bố cô bỗng nhiên kêu, Triển Tiểu Liên vừa nghe tiếng sờ khắp nơi, cuối cùng sờ ra bên dưới mông cô, liếc nhìn tên người phía trên, Triển Tiểu Liên vươn tay chuyển cho bố cô: “Bố, một người tên là lão Trùng ca gọi điện cho bố.”

Bố Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức dừng lại, sau đó cầm điện thoại lên ấn nghe, vừa nói tiếng “a lô” vừa vươn tay kéo cửa ra, “Lão Trùng ca…”

Triển Tiểu Liên bĩu môi, cô cũng sẽ không nghe trộm cái gì, làm chi còn ra ngoài gọi điện, cũng không ngại gió thổi lạnh bên ngoài.

Bố Triển Tiểu Liên đi đến dưới lầu, ở bên dưới mới bắt đầu: “Lão Trùng ca, chuyện tôi nhờ ngài giúp thế nào?”

Lão Trùng ca ở bên kia cười ha hả: “Con gái nhà anh vẫn là học sinh phải không? Có thể có chuyện gì? Không điều tra ra gì hết, ngài cứ yên tâm đi, có điều là chị gái anh Triển Anh xuất ngoại rồi, nghe nói Giang Triết Hải đã xảy ra chuyện, bây giờ đã bị xử, chân cũng phế đi, cho nên Triển Anh rất thông minh chạy trốn rồi…”

Bố Triển Tiểu Liên sửng sốt, bản năng hỏi: “Chuyện khi nào?”

Lão Trùng ca hàm hàm hồ hồ nói câu: “Là chuyện trước tết… Ôi… Triển Vệ, tôi còn có việc, đang bận đấy, nếu không có chuyện khác tôi cúp đây.” Nói xong, không đợi bố Triển Tiểu Liên cảm ơn, cúp luôn điện thoại.

Bố Triển Tiểu Liên nhìn điện thoại bị cúp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm Triển Tiểu Liên lúc ở Thanh Thành không có việc gì, có điều với chuyện của Triển Anh lại bắt đầu lo lắng, lúc trước vì Tiểu Liên ông vẫn gọi điện thoại suốt, nhưng điện thoại vẫn không thông, Tiểu Liên lúc đầu nói là di động hỏng đường dây điện thoại đang sửa, ông đều tin, nhưng bây giờ sao lại thế này? Triển Anh đột nhiên xuất ngoại, còn không dặn dò gì ông, rốt cuộc sao lại thế này?

Bố Triển Tiểu Liên về ký túc xá, Triển Tiểu Liên nằm trên giường, trên đầu gối chăn thật chỉnh tề bố cô gấp, thấy bố cô vào phòng đã nhìn cô một cái, tiếp tục vừa rầm rì ngâm nga bài hát vừa ăn quýt. Bố cô vào phòng ngồi xuống, hỏi câu: “Tiểu Liên, lần trước lúc con đi nhà bác con, bác con có nhà?”

Triển Tiểu Liên gật gật đầu: “Có mà, với lại bác trai con cũng có luôn, đúng rồi bố, con sao lại cảm giác bác trai con âm trầm thế nào? Nhìn giống kẻ mưu mô.”

Về con người Giang Triết Hải, Triển Tiểu Liên nói lời này bố cô tin, ông cũng đã gặp Giang Triết Hải một lần, ấn tượng người nọ để lại cho ông cũng là cảm giác ám muội, nếu Tiểu Liên chưa từng gặp, chắc chắn sẽ không có kết luận như vậy, lại so sánh với lời của lão Trùng ca, bố cô cuối cùng tạm thời yên tâm.

Lúc lão Trùng ca gọi điện thoại huyệt thái dương bị người chống khẩu súng, cúp điện thoại liền bị người dùng báng súng đập bể đầu chảy máu, ông ta lắc lắc thân thể mập mạp, khúm núm lạy sát đất với đế vương Thanh Thành không ai bì nổi: “Gia, tôi lúc trước thực sự còn chưa từng gọi điện thoại, thật sự là chưa từng, vừa rồi nói bảo đảm là lần đầu tiên, tôi tôi tôi người nào chứ? Tuyệt đối không dám lừa gạt lão ngài ạ…”

Yến Hồi ngồi trên ghế sô pha rộng, vươn ngón trỏ gãi thái dương mấy cái, “Vốn loại chuyện nhỏ này gia không muốn hỏi đến, nhưng mà ấy, gia gần đây rảnh vô vị, khó được tự mình thẩm vấn một lần, nếu không muốn chết, chú mày cứ ăn ngay nói thật, nếu giở trò với gia, gia khiến cho chú mày sống không bằng chết, nghe hiểu chưa?”

Lão Trùng ca vội vàng gật đầu: “Nghe hiểu rồi.”

“Rất tốt,” Yến Hồi giả nhân giả nghĩa vỗ tay tán thưởng, hỏi: “Người tên Triển Vệ kia có quan hệ gì với chú mày?”

Lão Trùng ca nghĩ nghĩ, nửa ngày nói câu: “Việc này, không có quan hệ gì hết…” Yến Hồi nhíu mày, trên mặt mang biểu tình như cười như không, lão Trùng ca vội vàng nói: “Gia, lão ngài đợi đợi đợi tôi nói hết, chính là Triển Vệ này ông ta dường như biết tất cả mọi người, tôi đây cũng là thuận tay giúp đỡ, ông ấy mặc dù không trong giới, nhưng người ông ấy quen biết đặc biệt nhiều, tôi lúc trước có một thân thích có chút chuyện, thân thích kia ở tại Bãi Yến, cho nên lần này là trả tình nghĩa cho Triển Vệ, gia, tôi thật không có muốn tra lão ngài…”

Yến Hồi hơi ngẩng đầu, “a” một tiếng, quay đầu hỏi: “Lần trước gia nhớ rõ ai nói người tên Triển Vệ này gia thế bối cảnh rõ ràng, không có lý lịch không tốt và tiền án tiền sự, phải không? Nếu như vậy, dựa vào cái gì người ta phải nể mặt một giáo viên? Gia dạo này rất rảnh, đột nhiên muốn làm rõ, đi tra.”

Có người nhận lệnh ra ngoài, lão Trùng ca nhìn nhìn hoàn cảnh âm trầm xung quanh, trong lòng sợ hãi cẳng chân run run, “Gia… Gia…”

Yến Hồi cười tà: “Đừng nói gọi gia, cho dù gọi tổ tông cũng đã chậm. Ở Thanh Thành, gia còn không biết lại có người gan to tra đến trên đầu gia. Thế nào? Rất đắc ý với tin tức chú mày tra được có phải không?”

Lão Trùng ca ra sức lắc đầu: “Gia, thật ra tôi chưa tra được cái gì, tôi thực sự chưa tra được cái gì…”

Lão Trùng ca xui biết bao nhiêu, đoán chừng chỉ có mình ông ta biết, vốn tra phía Triển Anh rất thuận lợi, kể cả con gái nhà Triển Vệ cũng bị dính dáng trong đó, kết quả vừa tra được có liên quan đến Yến gia tại Họa Phảng Trì, đã bị người tóm được, lão Trùng ca làm công việc truyền thông tin cả đời, đây là lần đầu tiên sẩy tay, nguyên nhân duy nhất xem như là người ông ta tra là Yến Hồi, mà sự kiện Họa Phảng Trì, còn là chuyện Yến Hồi kiếp này không muốn bị người nhắc tới hoặc là nói đến nhất, mập mạp chết bầm còn ra sức đi tra, có ý gì?

Đừng nói lão Trùng ca tra được chuyện Họa Phảng Trì này, cho dù không tra được, Yến Hồi cũng không thể nào tha cho ông ta, nghĩ nghĩ, hai chân bắt chéo nhấc chân bỏ xuống, Yến Hồi đứng dậy vỗ vỗ tay, trước khi đi nói câu: “Cắt lưỡi gã, gia ghét nhất thứ loa phóng thanh gì đó…” Nói xong, Yến Hồi nhấc chân, ung dung thong thả đi ra ngoài, phía sau là âm thanh lão Trùng ca ra sức cầu xin tha thứ và gào thét, cuối cùng bị che sau cửa.

“Đúng rồi,” Yến Hồi đi vài bước, đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn rất nhiều bảo tiêu đi theo phía sau, nói: “Về sau nếu lại có người tra gia, với cả chuyện con nhóc kia, đều không có tin tức nào hết, gia ghét nhất bị người lôi chuyện cũ ra.”

Yến Hồi đây là phong tỏa toàn bộ tin tức về hắn và Triển Tiểu Liên, mặc dù ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao làm như vậy, nhưng mà không nghi ngờ chút gì, đây là lần duy nhất trong kiếp sống chơi phụ nữ của Yến đại gia, Yến đại gia xưa nay đều là kẻ hận không thể khiến toàn bộ thế giới đều biết hắn đổi một mỹ nhân mới, nay, có lẽ là vì che dấu thưởng thức ngày càng thấp kém của hắn, cũng có lẽ là không muốn để nhiều người hơn biết có một bảo vật như thế, tóm lại, bất kể là nguyên nhân gì, Yến đại gia là ém nhẹm toàn bộ tin tức có liên quan đến chuyện này, nói cách khác, bố Triển Tiểu Liên có mời thêm người tra như thế nào, cũng tra không ra tin tức gì có ích.

Triển Tiểu Liên xách một túi đồ ăn của cô về ký túc xá, trong ký túc xá chỉ có một mình Bành Ngọc, trông thấy Triển Tiểu Liên đi vào chỉ thản nhiên nâng nâng mí mắt, tiếp tục tiến đến trước gương chải lông mi của cô ta. Ấn tượng của Triển Tiểu Liên đối với Bành Ngọc gần như chỉ là cái động tác chải lông mi này.

Triển Tiểu Liên thuận tay ném cái túi lên trên giường, giày vừa cởi ngồi xếp bằng leo lên, lấy ra một cái xúc xích từ trong túi, giơ giơ với Bành Ngọc: “Ăn không?”

Bành Ngọc vừa tô xong son môi, đang mím môi cho màu môi tự nhiên, cô ta liếc Triển Tiểu Liên một cái, lắc đầu: “Cảm ơn, không ăn.”

Triển Tiểu Liên vừa nghiêng đầu gặm xúc xích, vừa nói câu: “Bành Ngọc, tớ sao lại cảm thấy hai ngày nay cậu càng đẹp hơn rồi?”

Phụ nữ ai cũng mong muốn được người ta khen đẹp, Bành Ngọc trang điểm chính là để người ta xem được người ta khen, vừa nghe Triển Tiểu Liên khen cô ta, lòng chuộng hư vinh của phụ nữ lập tức nảy ra, mở to mắt hỏi: “Thật sự?”

Triển Tiểu Liên gật gật đầu, vừa ăn đồ vừa nói: “Đúng vậy, tớ nhìn là càng nữ tính, có bạn trai phải không?”

Trên mặt Bành Ngọc lập tức lộ ra một nét cười ngượng ngùng, đứng lên nhấc túi nói câu: “Không nói với cậu nữa, tớ đi ra ngoài.”

Triển Tiểu Liên khoát khoát tay với cô ấy: “Bye bye.” Sau đó tiếp tục nghiêm túc ăn đồ. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 98”

Thần phục – Chương 97

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 97 – Đồng nhi

Phàm là học sinh đến trường, thích nhất chính là hai ngày nghỉ, có điều đối với Triển Tiểu Liên mà nói, hai ngày nghỉ chính là ngày tận thế của cô, cô phải đi Thanh Thành cho Yến đại gia thị tẩm.

Triển Tiểu Liên bây giờ mỗi lần đều phải nghĩ cớ làm sao nói với bố cô, Yến Hồi thì mặc kệ những thứ này, hắn chỉ để ý bản thân vui vẻ, mỹ nhân bên cạnh một người đổi một người, Triển Tiểu Liên cảm thấy gã ấy thật có khí chất ngựa giống, không hổ là vua muông thú.

Bởi vì Triển Tiểu Liên muốn ngủ nướng, vốn đã nói là buổi sáng qua, Triển Tiểu Liên lần đầu tiên đến giữa trưa mới qua, Yến đại gia tỏ vẻ rất mất hứng, về sau Yến đại gia vì không lỗ vốn một buổi tối đó, trực tiếp sai người tối thứ sáu mang Triển Tiểu Liên qua, Triển Tiểu Liên đau đầu muốn chết, tiếp tục như vậy mấy lần, mẹ cô tuyệt đối sẽ nổi đóa. Chỉ có điều chưa xử lý xong phía Yến Hồi, cô sẽ chưa thể về nhà.

Trong phòng tràn ngập mùi dâm mỹ, điên loan đảo phượng cả đêm, Triển Tiểu Liên mệt mỏi cũng không muốn nhúc nhích, lúc trời tờ mờ sáng, Triển Tiểu Liên bò dậy từ trên giường, bật đèn giường, tựa vào đầu giường ngẩn người, quay đầu thấy bên cạnh tủ đầu giường để một hộp thuốc lá, Triển Tiểu Liên không thích thuốc lá, nhưng cô nhớ nhãn hiệu thuốc lá đó là của nước ngoài, vừa nhìn cũng không phải là đồ rẻ tiền. Triển Tiểu Liên nhặt áo ngủ dày trên mặt đất lên buộc lại. Vươn tay cầm một điếu thuốc, nắm cái bật lửa, đi tới ghế chỗ cửa sổ, ôm đầu gối ngồi xuống, thử dùng bật lửa châm, hút ngụm đầu tiên, kết quả bị sặc ho gần chết.

Tiếng cười thầm của Yến Hồi từ trong chăn truyền ra, Triển Tiểu Liên không thèm nhìn, trong miệng ngậm một ngụm khói nghiên cứu nuốt vào nhổ ra, miệng trong nháy mắt phun ra lượng khói lớn, hơi khó chịu, ít nhất Triển Tiểu Liên xem ra, thuốc lá với cô không có sức hấp dẫn gì. Ngoại trừ vị thuốc lá chính là vị thuốc lá, đây là ấn tượng đầu tiên, đối với Triển Tiểu Liên mà nói, ấn tượng đầu tiên quyết định tất cả, giống như An Lý Mộc. Trong lòng Triển Tiểu Liên, An Lý Mộc vĩnh viễn đều là thiếu niên sau khi cô khóc lớn, sẽ luôn chạy về đầu tiên dỗ cô ấy.

Yến Hồi cúi người lấy thuốc lá, nâng nâng cằm với Triển Tiểu Liên: “Lửa.”

Triển Tiểu Liên ngồi trong bóng mờ, Yến Hồi chỉ nhìn thấy đầu thuốc lá màu đỏ và màu trắng là áo ngủ, hoàn toàn thấy không rõ mặt cô, Yến Hồi chậm rãi ngồi xuống, “bộp” một tiếng, ánh lửa vọt lên, một đợt mùi khói thuốc nồng đậm lan ra, Triển Tiểu Liên cúi đầu, đưa tay bóp tắt thuốc lá lên tay nắm ghế, không có cách nào, không thích chính là không thích.

Yến Hồi hút một ngụm thuốc lá, ngẩng đầu, ngoắc ngoắc tay với Triển Tiểu Liên: “Lại đây.”

Triển Tiểu Liên từ trên ghế xuống, vừa nắm tóc vừa đi về phía giường leo lên, sau khi chui vào chăn ngẩng đầu hỏi một câu: “Làm gì?”

Yến Hồi cười trầm, tiếng cười lười biếng: “Không làm gì, vừa làm cưng xong, cưng coi gia là làm bằng sắt à?”

Triển Tiểu Liên giễu cợt: “Có nhiều cảm nghĩ.”

Yến Hồi quay đầu, ngậm một ngụm khói quay đầu phun về phía Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên chán ghét phất tay quạt tan, “Gia, lão ngài ức hiếp người ta…”

Yến Hồi thong dong trở mình, dựa vào mạn giường nuốt mây phun sương.

Trong bóng tối, Triển Tiểu Liên trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói: “Gia, cho một thời hạn thi hành án đi.”

Thân thể người bên cạnh không nhúc nhích tí nào, nửa ngày mới nghe hắn lười biếng trả lời: “Thời hạn thi hành án gì?”

Chậm rì rì trở mình, Triển Tiểu Liên mở to mắt, tầm mắt nhìn tới là vị trí sườn eo Yến Hồi, cô thản nhiên nói: “Chính là ngày kiếp sống bạn chịch này kết thúc, lão ngài sẽ không định làm bạn chịch cả đời với tôi chứ? Tôi đây sau này, nhưng là phải lấy chồng.”

“Lấy chồng?” Yến Hồi cười nhẹ một tiếng: “Đàn bà gia từng ngủ, gã đàn ông nào dám muốn?”

Triển Tiểu Liên trở mình, “Phụ nữ gia từng ngủ trong ngoài Thanh Thành này phải bao nhiêu chứ? Nếu lão ngài mỗi một người đều không buông tha, vậy bầu trời cả thành phố này cũng nên oán khí ngất trời rồi, nhiều phụ nữ sống thủ tiết như thế, Thanh Thành dứt khoát đổi tên là Quả Phụ Thành cho xong.”

“A, nói cũng đúng,” Yến Hồi vươn tay bóp tắt thuốc lá nằm xuống, quay người, đưa tay kéo bả vai Triển Tiểu Liên bày cô nằm nghiêng, mặt đối mặt với mình, nói: “Lời ban nãy đó chớ nói lần thứ hai với gia, gia ngấy rồi, không còn cảm giác mới mẻ hẵng nói.”

Triển Tiểu Liên đành phải nhìn hắn nói: “Chung quy có một kỳ hạn chứ?”

Tay Yến Hồi theo nách cô một mạch sờ soạng xuống dưới, “Kỳ hạn? Gia làm sao mà biết? Có thể là dăm ba ngày, cũng có thể là dăm ba tháng, nói không chừng còn có thể là dăm ba năm, tóm lại gia ngấy rồi hẵng nói.”

Triển Tiểu Liên xem thường: “Gia lão ngài quá gian xảo.”

Yến Hồi ấn thân thể cô dán lên người mình, “Cưng nếu là một con thỏ ngoan ngoãn, gia không chừng sớm đã thả cưng rồi, một lần là ngấy, đáng tiếc gia lần này bắt được là con cửu vĩ hồ, mỗi cái đuôi mỗi tâm nhãn lớn, lông trên đuôi mỗi cái một tâm nhãn nhỏ, thật sự là đúng khẩu vị của gia…”

Triển Tiểu Liên cắn răng, không cho mình kêu ra tiếng, Yến Hồi cứ như vậy nghiêng người mặt đối mặt với Triển Tiểu Liên ép buộc, Triển Tiểu Liên thật sự là phục hắn nhiều thủ đoạn như vậy, hắn phải chơi bao nhiêu phụ nữ mới có thể luyện được công lực như thế chứ.

Yến Hồi nắm cằm cô, cười hỏi: “Vừa rồi kêu lớn tiếng như vậy, lần này sao lại câm rồi?”

Triển Tiểu Liên nhìn hắn một cái, hai cái chân trần truồng trong chăn vắt ngang hông hắn, vươn cánh tay ôm cổ hắn, âm u nói câu: “Vì tôi muốn giữ lại hơi sức kêu… cắn chết anh!” Nói xong, ngẩng đầu một hơi cắn về phía trái cổ Yến Hồi, một ngụm là thấy máu.

Cánh tay Triển Tiểu Liên vừa động đậy, phía dưới cũng di chuyển theo, vị trí cũng thay đổi, cảm giác bây giờ của Yến Hồi chính là muốn sống muốn chết. Triển Tiểu Liên tựa như con chó con, cắn là không buông, Yến Hồi duy nhất có thể ép buộc chính là thân thể, sức chịu đựng mạnh lâu hơn người khác. Triển Tiểu Liên cuối cùng nhả ra, bởi vì lỗ mũi vừa khớp chặn trên cổ Yến Hồi, hô hấp theo không kịp, sau khi nhả miệng liền kéo nụ cười ác ý trả thù xong, thở dốc từng ngụm.

Yến Hồi với tay sờ, cả tay máu me nhầy nhụa, cúi đầu nhìn cô một cái, “Cưng muốn chết?”

Triển Tiểu Liên không sao cả nhìn hắn, “Tình thú đi, tôi thấy gia thủ đoạn nhiều như vậy, còn tưởng rằng gia thích chứ, nhiều nhất lần sau không chơi cái này.”

“Tình thú?” Yến Hồi nhìn một tay máu, vươn tay lại sờ, máu vẫn còn tiếp tục, tình thú này rõ ràng chơi quá độ rồi, “Chó này cũng không cắn ác bằng cưng, còn nói tình thú với gia?”

“Còn phải nói?” Triển Tiểu Liên lé mắt nhìn, “Người ta còn có khi chơi cái này chơi tai nạn chết người, chúng ta chẳng qua là chơi thấy máu.”

Yến Hồi bị máu trên tay làm hoàn toàn mất hết nửa phần hứng thú, Triển Tiểu Liên sau đó bò dậy, chạy tới phòng vệ sinh cầm cái khăn mặt cho hắn: “Gia, lão ngài trước lau một chút, tôi đi gọi người qua băng bó cho anh.”

Lúc Tào Khang tới thấy vết thương trên cổ Yến Hồi hoảng sợ, “Gia, đây là có chuyện gì? Nửa đêm sao tự dưng…” Nói chưa xong, Yến Hồi liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn Triển Tiểu Liên bên cạnh không quan tâm gì, nói: “Hỏi cô ta.”

Triển Tiểu Liên lập tức đáp: “Một trong những tình thú của tôi với gia, bác sĩ Tào anh xác định muốn biết?”

Tào Khang vừa nghe, không dám hỏi gì nữa, vừa rồi anh chính là khó hiểu vết thương trên cổ Yến đại gia, nhìn như là dấu răng, có điều dấu răng này cũng quá sâu chút, tựa như dấu răng quỷ hút máu hút máu người lưu lại. Vừa nghe Triển Tiểu Liên nói là một trong những tình thú, anh đâu còn dám nói chuyện chứ, chẳng qua trong đầu nghĩ, khẩu vị của hai người này cũng quá nặng, cắn như thế mấy lần, vạn nhất quá hưng phấn khống chế không được sức lực, không chắc là có thể cắn chết người.

Trước khi đi, Tào Khang xách hòm thuốc đi tới cửa, cẩn thận nhắc nhở một câu: “Gia, ngài với cô Triển… chơi nhỏ tăng tình chơi lớn thương thân mất mạng nha… Gia, lão ngài với cô Triển đều, đều đều đều tiết chế chút…” Nói xong, Tào Khang lau mồ hôi rồi đi, đáng thương một bác sĩ nhỏ phòng khám tư nhân quy quy củ củ như anh, cứ bị Yến đại gia lôi ra chơi đùa số mệnh, nếu như anh dám không đi ra, Yến đại gia đùa chính là số mệnh của anh.

Triển Tiểu Liên “xì” một tiếng bật cười, vui vẻ chạy đi đóng cửa, Yến Hồi âm mặt, sờ sờ vải xô quấn trên cổ, Triển Tiểu Liên quay người lại đã không cười nữa, nghiêm trang đi đỡ Yến đại gia, “Gia, lão ngài cẩn thận chút, chúng ta vẫn là tuân lời dặn của bác sĩ…”

Yến Hồi trừng mắt nhìn cô một cái: “Cưng còn dám nói?”

Triển Tiểu Liên không lên tiếng, dù sao chịu tội cũng không phải là mình.

Ngày hôm sau, Yến Hồi không biết đi đâu, Triển Tiểu Liên dậy xong liền tìm người khắp nơi tán dóc, không tán dóc chuyện khác, chuyên môn hỏi người ta phụ nữ lúc trước Yến đại gia thích đều là như thế nào, sau đó lại làm sao bị đá, thật ra chính là lấy kinh nghiệm, chẳng qua có phụ nữ lấy kinh nghiệm tóm đàn ông, Triển Tiểu Liên đây là ngược lại, cô lấy kinh nghiệm là vì khiến Yến đại gia đá người.

Triển Tiểu Liên xem như hiểu, Yến Hồi thật sự là một quái thai, tuyệt đối không thể dùng tư duy của người bình thường nói chuyện với hắn, mong đợi hai người bọn họ có thể hòa bình nói chia tay căn bản không có khả năng, khả năng duy nhất chính là làm cho Yến đại gia thật sự cảm thấy hắn ngấy rồi, muốn tìm món đồ chơi mới mẻ kế tiếp, mới có thể bỏ qua cho cô.

Thanh Thành Bãi Yến, gần như chính là thiên hạ của Yến Hồi, Triển Tiểu Liên cảm thấy trừ phi nhà bọn họ cả nhà chuyển đi, bằng không thì đừng hy vọng Yến đại gia sẽ cho cô có ngày lành, hiện tại Yến Hồi chưa có trở mặt với cô, nếu thực sự ngày nào đó trở mặt, Triển Tiểu Liên không biết hắn sẽ đối phó nhà bọn họ như thế nào. Bố mẹ cô chính là giáo viên, Triển Tiểu Liên nhưng không cảm thấy bố mẹ cô có năng lực đương đầu với Yến Hồi.

Có điều sau một phen hỏi xong, Triển Tiểu Liên cảm thấy khó khăn rất lớn, bởi vì phụ nữ lúc trước của Yến Hồi, người này xinh đẹp hơn người kia, người này vóc người bốc lửa hơn người kia, tóm lại mỗi lần Triển Tiểu Liên hỏi đối phương cô so với những phụ nữ ấy, chênh lệch cỡ nào, đối tượng bị phỏng vấn đều vẻ mặt bối rối không biết phải hình dung như thế nào, điều này khiến Triển Tiểu Liên buồn bực vô cùng, chậc, biết cô trông không thế nào, nhưng cũng không cần thiết coi thường người ta như thế chứ? Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 97”

Thần phục – Chương 96

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 96 – Sau lưng

Vị trí giáo viên Địa Trung Hải chọn ở đại sảnh, Triển Tiểu Liên đặc biệt ngồi xuống bên gần tường thủy tinh, tiếp đó động một chút là liếc về phía cửa một cái, thật ra, cô chính là đang nhìn có thể trông thấy bóng dáng An Lý Mộc ra vào hay không. Sau bốn mươi phút, Triển Tiểu Liên thất vọng đi theo các bạn học ra khỏi tiệm cơm Tây, chẳng nhìn thấy gì, người ra vào đồn cảnh sát và đứng gác, đều là Triển Tiểu Liên chưa từng thấy trước đây, ngẫu nhiên sẽ có cảnh sát Triển Tiểu Liên từng gặp đi qua, có điều, An Lý Mộc từ đầu đến cuối cũng không có đi ra.

Triển Tiểu Liên không biết công việc hiện tại của An Lý Mộc là gì, cô chỉ biết, An Lý Mộc quay về làm việc, vốn cũng không phải là tận lực, giờ không chạm mặt được, Triển Tiểu Liên mím mím môi, cùng bạn học đợi xe buýt tại bến xe xong, nhấc chân lên xe.

Xe buýt lắc lắc lư lư lái đi không lâu, An Lý Mộc và một cảnh sát già kho tư liệu khác chậm rãi đi ra, từ khi vết thương kín miệng, thật ra chỗ cổ chân đã không đau, chẳng qua là thép trong xương cốt nhất định sẽ ảnh hưởng đến tư thế bước đi, cho nên lúc An Lý Mộc bước đi, mặc dù không cực kỳ xiêu vẹo như lúc đầu, có điều vẫn có thể rõ ràng nhìn ra chỗ thiếu hụt. An Lý Mộc đi rất chậm, cảnh sát già đi cũng không nhanh, hai người vừa đi, vừa nói chuyện, nhìn ra được tâm tình An Lý Mộc không tệ như giai đoạn đầu, lúc nói chuyện phiếm với cảnh sát già trên khuôn mặt thường thường còn có thể mang theo chút nụ cười.

Hai người đi trên đường, đúng lúc chạm mặt đồng nghiệp ăn xong cơm quay về, An Lý Mộc và cảnh sát già chào hỏi đồng nghiệp đối diện, mọi người khách khách khí khí nhìn vô cùng hữu hảo, nhưng đợi hai nhóm người tách ra xong, lời nói thầm liền đổi vị.

Nữ đồng nghiệp bên cạnh vươn tay kéo kéo cánh tay tiểu Đinh: “Tiểu Đinh, cậu bảo chân An Lý Mộc bây giờ thành ra như thế, sau này còn có thể tìm được người thế nào?”

Tiểu Đinh đưa tay vén tóc, cười nhạt một tiếng như việc không liên quan đến mình: “Ai biết được? Nghe nói bạn gái anh ta vì chân anh ta chia tay rồi, là phụ nữ đều sẽ không tìm một người đàn ông chân tàn phế chứ?”

Nữ đồng nghiệp che miệng cười: “Thiệt cậu khi đó còn theo đuổi anh ta như thế, tớ bảo, nếu lúc trước cậu và anh ta yêu nhau, biết đâu anh ta cũng sẽ không bị tai nạn, vả lại, cho dù bị tai nạn, truy cứu trách nhiệm tai nạn cũng sẽ không đơn giản như vậy, đây rành rành phía trên đối phương có người đè ép, làm cho xong chuyện đấy.”

Tiểu Đinh nhàm chán khoát tay: “Đâu có gì liên quan tới tớ? Vốn đang yên đang lành tớ còn coi anh ta là cổ phiếu tiềm năng, bây giờ như vậy, tặng cho tớ tớ cũng không cần, bố tớ nói, đối tượng sau này của tớ ông sẽ xem qua, không thể mặc tớ làm bừa.”

Nữ đồng nghiệp tâng bốc nói: “Đương nhiên, nhà các cậu điều kiện gì chứ? Thật ra không phải tớ bảo, chỉ điều kiện của nhà An Lý Mộc, tớ ngay từ đầu đã bảo bố cậu chắc chắn không đồng ý, may mà cậu với anh ta không thành, nếu không còn không phiền toái chứ?”

Tiểu Đinh từng bước sải vào đồn cảnh sát: “Quên đi quên đi, nói anh ta làm gì chứ? Đúng rồi, cô tớ mấy ngày hôm trước đi Tương Giang mua cho tớ một cái túi, cho cậu xem thử…”

Hai người phụ nữ trẻ tuổi nói chuyện, cùng nhau vào đồn cảnh sát.

Đồng nhi quan sát An Lý Mộc một tuần, hoàn toàn nắm vững thói quen làm việc và nghỉ ngơi của anh, thu máy chụp hình trong tay, Đồng nhi thò tay lấy ra một cái túi nhỏ trên ghế phụ lái, rút ra một xấp ảnh chụp, lần lượt xem từng tấm, những thứ này là dùng máy ảnh chuyên nghiệp chụp, sau khi rửa ảnh nhân vật vô cùng rõ ràng, An Lý Mộc trong hình dường như mỗi một bức đều là nhíu mày, chỉ nhìn mặt anh, Đồng nhi cũng cảm thấy An Lý Mộc hoàn toàn được coi là trai đẹp, hoàn toàn khác trong tài liệu tin tức cá nhân có liên quan đến An Lý Mộc cô ta xem lúc đầu, An Lý Mộc trên tấm hình đó non nớt ngây ngô giống một cậu bé lớn, mới ra khỏi vườn trường, trong mắt có dũng cảm của tuổi trẻ và mờ mịt đối với tương lai, mà An Lý Mộc giờ đây thì lại là một người đàn ông thành thục từng chịu đau khổ, khiêm tốn thâm sâu, không giỏi nói chuyện, đứng ở nơi đó, mặc cô gái nào đi qua đều sẽ liếc mắt nhìn mấy lần, chỉ tiếc một khi anh nhấc chân đi, sẽ phá hỏng ấn tượng hoàn mỹ trong cảm nhận của cô gái.

Đồng nhi cầm lấy một bức ảnh mặt nghiêng, nghiêm túc nhìn xuống, sau đó cười cười, đưa tay nhét về, khởi động xe, rất nhanh rời đi.

Triển Tiểu Liên ngồi trên xe về trường, vẻ mặt có chút đờ đẫn, phí phẫu thuật của anh Đầu Gỗ không biết chú thím làm sao mới có thể góp đủ, lại nói tiền nhà bọn họ vay không ít, thế nhưng vì sao không có nhiều nhà giống như nhà bọn họ sẵn lòng cho anh Đầu Gỗ vay tiền chứ? Trong lòng Triển Tiểu Liên cũng có chút hận, vì sao cô không có nhiều tiền hơn để giúp anh Đầu Gỗ, nếu cô bây giờ có năm trăm nghìn, cô chắc chắn ngay cả giấy nợ cũng không cần trực tiếp bảo chú thím cầm đi xem vết thương ở chân cho anh Đầu Gỗ, thế nhưng cô không có tiền.

Triển Tiểu Liên tâm trạng không tốt, dọc theo đường đi một câu cũng không nói. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 96”

Thần phục – Chương 95

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 95 – Tranh thủ tình cảm

Triển Tiểu Liên nói lòng đầy căm phẫn, bắt đầu từ sáng sớm hôm nay ba người kia xuất hiện, trong lòng cô đã không yên, về sau bố cô còn giúp ba người kia nói chuyện rõ rành rành, Triển Tiểu Liên liền bắt đầu hoài nghi, đợi đến khi trong quán cơm, bố cô bảo cô gọi anh, trong bụng Triển Tiểu Liên lập tức có một đốm lửa đang thiêu, lần này lửa phát ra toàn bộ rồi, cô vừa khóc vừa nói: “Bố, con riêng của bố tuổi cũng hơn con, bố nói mẹ con có phải bố lừa gạt hay không? Bố chắc chắn lúc trước đã từng ly dị! Bố còn là giáo sư giảng dạy, bố sao lại thế này? Con bây giờ cũng đang nghĩ bố ở bên ngoài có phải cũng nuôi bà hai tầm tuổi con hay không…”

Bố Triển Tiểu Liên: “…” Vỗ bàn tay qua hổn hển hỏi: “Tiểu Liên con có phải xem nhiều phim truyền hình quá hay không? Con riêng? Lừa gạt? Còn từng ly dị? Còn bà hai? Ai nói với con mấy thứ linh tinh này?”

Triển Tiểu Liên xoa bả vai bị bố cô vỗ có chút đau, nước mắt nước mũi rơi xuống, miệng không phục cũng kêu gào: “Vốn chính thế! Nếu không ba người anh kia là sao? Con mới không cần anh già như vậy…”

Bố Triển Tiểu Liên bắt đầu xoa huyệt thái dương, “Tiểu Liên à, thật ra ba người anh kia là con trai một người bạn cũ của bố, bọn họ là ba anh em, anh Long Yến nhỏ nhất chỉ lớn hơn con năm tuổi, con bảo không gọi anh con gọi người ta một chàng trai lớn hơn con năm tuổi là chú? Anh Long Trạm năm nay mới vừa hai mươi chín tuổi, già chỗ nào? Bố như vậy mới gọi là già.”

Triển Tiểu Liên trề môi, đưa tay lau nước mũi, tủi thân nói: “Bố mới không già.”

Bố Triển Tiểu Liên liếc cô một cái, “Người ta hai mươi mấy tuổi đã bị ghét bỏ là già rồi, bố con người cũng sắp năm mươi tuổi có thể không già?”

Triển Tiểu Liên không nói lời nào, bố cô cũng không hé răng, qua rất lâu, Triển Tiểu Liên mới giảu mỏ nói thầm: “Ba người anh kia thật không phải con riêng của bố?”

Bố Triển Tiểu Liên dở khóc dở cười: “Tuyệt đối không phải. Tiểu Liên à, con cảm thấy bố là cái loại người không có nhân phẩm đó ư? Bố là giáo viên mà, con bảo bố nếu làm người như vậy, bố có còn cần mặt mùi này không?”

Bố Triển Tiểu Liên nói xong, còn đưa tay chọc xuống da mặt ông, Triển Tiểu Liên lập tức nín khóc mỉm cười: “Bố, bố cũng không thể gạt con, bố nếu gạt con, con sau này sẽ đưa mẹ con đi, mặc kệ bố, cũng không dưỡng lão bố.”

Bố Triển Tiểu Liên cười ha hả kéo Triển Tiểu Liên ngồi xuống: “Được, bố nếu lừa con ấy à, con sau này sẽ không dưỡng lão bố.”

Hai bố con bực nhanh hết cũng nhanh, bố Triển Tiểu Liên cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, vừa rồi suýt nữa bị con gái nhỏ ép chết.

Triển Tiểu Liên ngồi xuống bên cạnh bố cô, đột nhiên hỏi câu: “Đúng rồi bố, đã ba người anh đó là con trai của bạn bố, vậy bố vừa rồi bố nói mẹ con biết, mẹ con biết cái gì vậy?”

Thân thể bố Triển Tiểu Liên không dễ dàng gì thả lỏng trong nháy mắt kéo căng, trán lại bắt đầu có mồ hôi toát ra, “Cái đó à, cái đó vừa rồi con không phải tức giận sao? Bố chỉ muốn để con đừng tức giận, buột miệng nói…”

Trong lòng bố Triển Tiểu Liên cấp bách, đang còn muốn bịa ra mấy câu, kết quả Triển Tiểu Liên chính là nói thầm một câu, căn bản không tính bố cô sẽ trả lời, lúc bố cô ngẩng đầu định nói chuyện Triển Tiểu Liên đã đứng lên lại lần nữa ngồi lên trên ghế máy tính, mắt to tròn trịa nhìn bố cô, nói: “Đúng rồi bố, vậy con lại nói chuyện học bổng của con.”

Lần này, trái tim nhỏ của bố Triển Tiểu Liên mới hoàn toàn thả lỏng, trí nhớ cô nhóc này quá tốt, bố cô chỉ sợ cô nhóc này lại nghĩ ra chuyện gì bị ông xem nhẹ tới hỏi ông, thấy cô chủ động chuyển hướng đề tài, trong lòng khỏi phải nói rất vui mừng, vội vàng gật đầu: “Được.”

Triển Tiểu Liên để biểu thị rất thân thiết với bố cô, kéo ghế máy tính đến kề bên bố cô: “Bố, con với anh Đầu Gỗ coi là thanh mai trúc mã phải không? Con muốn yêu đương với anh Đầu Gỗ bố không vui, vậy nên con không yêu nữa, con nghe lời biết bao nha, nhưng mà bố xem xem bây giờ, chân anh Đầu Gỗ cũng thành ra như thế rồi, chú thím người ta qua đây vay tiền bố mẹ còn không nỡ, bố với mẹ con còn là giáo viên đấy, sao chút tình yêu cũng không có chứ? Chú thím người ta còn là vay tiền, cũng không phải bảo bố viện trợ miễn phí, người ta sẽ trả lại cho bố. Chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn, bố mẹ cho bọn họ vay thì có làm sao chứ? Con hiểu vay tiền không phải dễ vay như vậy, nhưng nhà mình với nhà anh Đầu Gỗ làm láng giềng mười mấy năm rồi, chú thím là cái loại người ăn quỵt đó sao?”

Bố Triển Tiểu Liên lắc đầu: “Không phải.”

Triển Tiểu Liên lập tức nói: “Đúng vậy nha! Hơn nữa, cho dù chú thím không trả nổi, nếu chân anh Đầu Gỗ chữa khỏi, anh Đầu Gỗ nhất định có thể trả nổi mà. Bố, bố cứ cho anh Đầu Gỗ vay một chút đi, xin bố. Nếu là trong nhà mình không có tiền, vậy trước tiên cho anh Đầu Gỗ vay năm mươi nghìn đồng ấy của con, chúng mình cùng cho anh Đầu Gỗ vay tám mươi nghìn đồng, được không ạ?”

Triển Tiểu Liên không xin bố cô không được, mấy chục đồng trên người chính cô có thể làm gì chứ? Chỉ có thể đủ cô dùng ăn cơm bình thường, số tiền to của cô ấy đều bị mẹ cô thu rồi, Triển Tiểu Liên ngược lại đã nghĩ lén lén lút lút tìm thế nhưng không biết để chỗ nào, mẹ cô giấu đồ rất có bản lĩnh, thứ bà giấu, có đôi khi ngay cả bố cô cũng tìm không thấy.

Ý kiến của bố Triển Tiểu Liên thật ra giống mẹ cô, cho vay tiền cũng phải liệu sức mà làm, giống Triển Tiểu Liên một lòng một dạ muốn cho người ta vay tiền trong nhà chắc chắn không thể nào, không cho vay bọn họ cũng không đành lòng. Triển Tiểu Liên rầm rì muốn cho vay tiền của mình, bố cô cuối cùng hỏi cô: “Tiểu Liên, con cho vay chính là tiền của chính con? Cho vay rồi thì không thể hối hận nữa.”

Triển Tiểu Liên kiên quyết gật đầu: “Yên tâm đi bố, con chắc chắn không hối hận, cũng không có gì để hối hận.”

Bố Triển Tiểu Liên một là bị vừa rồi Triển Tiểu Liên truy vấn hù dọa, hai là ông không đành lòng nhìn con gái nhỏ cãi nhau với ông, dù sao đấy đều là tiền của con bé, cho vay theo tấm lòng của con bé thật ra bố cô có thể chấp nhận.

Tiền là bố mẹ Triển Tiểu Liên cùng nhau đưa qua, bố cô không nói Triển Tiểu Liên cũng đưa năm mươi nghìn, dù sao tổng cộng tám mươi nghìn đồng, lúc hai vợ chồng nhà họ An cầm lấy tiền liền bật khóc, thật sự là tiền khó vay, bọn họ xin bố vái mẹ cho vay hơn nửa tháng, mới góp đủ tám mươi nghìn đồng, kết quả vợ chồng nhà họ Triển thoáng cái đã cho vay tám mươi nghìn. Mẹ An Lý Mộc vừa lau nước mắt vừa kéo tay mẹ Triển Tiểu Liên nói: “Thím nó, tôi thay Đầu Gỗ trước cảm ơn người một nhà ông bà, tôi biết ông bà đều là người tốt, tiền này chúng tôi nhất định sẽ trả…”

Mẹ Triển Tiểu Liên cũng là phụ nữ, cũng làm mẹ, nhìn mẹ An Lý Mộc khóc thành như vậy, trong lòng cũng khó chịu, vành mắt cũng đỏ, chỉ có thể kéo tay bà an ủi. Tiền phẫu thuật cho An Lý Mộc cộng thêm bố mẹ Triển Tiểu Liên vừa mới đưa qua, vừa góp đủ một trăm sáu mươi nghìn, còn ba trăm nghìn còn không biết lấy từ đâu, mẹ An Lý Mộc bất đắc dĩ nói câu: “Tôi bây giờ không cầu xin gì khác, chỉ cầu Đầu Gỗ của tôi chân có thể chữa khỏi, không bị tàn tật…”

Mẹ Triển Tiểu Liên cảm khái theo một câu: “Đúng vậy, con cái có thể khỏe mạnh, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 95”

Thần phục – Chương 94

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 94 – Ba anh em nhà họ Long

Tốc độ bố Triển Tiểu Liên đuổi tới nhanh đến dọa người, chạy vội tới cửa phòng Triển Tiểu Liên còn thở hổn hển, “Tiểu Liên?! Sao thế?”

Triển Tiểu Liên chỉ vào ba người kia, tức giận nói: “Bố, bọn họ là biến thái.”

Đang nói, mẹ Triển Tiểu Liên cũng một tay cầm xẻng cơm bị kích động lên lầu: “Tiểu Liên?!”

Triển Tiểu Liên chỉ vào ba người kia, lại nói với mẹ cô: “Mẹ, bọn họ chính là biến thái!”

Mẹ Triển Tiểu Liên lập tức dũng cảm đứng trước mặt cô: “Khách, cậu đây là ý gì? Quấy rối con gái tôi có phải không? Còn nữa, cậu đang yên đang lành chảy máu mũi cái gì? Tôi coi các cậu là khách, là khách quý của ông Triển nhà chúng tôi, các cậu vậy mà tự tiện chạy đến trước cửa phòng con gái tôi quấy rối con bé, các cậu đây coi là cái quái gì? Tiểu Liên, cho mẹ điện thoại, chúng ta báo cảnh sát!”

Ba người khách này là của bố Triển Tiểu Liên, mẹ cô cho tới bây giờ chưa từng gặp, người nào làm mẹ thấy con gái mình bị người ta quấy rối không tức giận? Mẹ Triển Tiểu Liên chỉ thiếu lấy xẻng cơm dầu mỡ trong tay đánh người.

Bố Triển Tiểu Liên vừa thấy mẹ cô hóa thân thành cọp cái, vội vàng nói chuyện: “Bà đi lên phá rối cái gì vậy? Mau mau đi xuống nấu cơm, tôi ở đây, có thể để con gái chúng mình bị bắt nạt? Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm…”

Mẹ Triển Tiểu Liên kiên quyết không đi, lập tức nhắm mũi dùi ngay bố cô: “Nấu cơm? Tôi sợ miệng các người ăn méo xệch mất! Ăn hiếp con gái tôi còn sai tôi nấu cơm bọn họ ăn? Muốn nấu ông đi mà nấu, tôi không nấu!” Mẹ cô nói xong, dũng mãnh duỗi tay ném xẻng cơm trong tay về phía dưới chân ba người đàn ông đang ngẩn tò te đó, cởi tạp dề, ném qua đầu bố cô, kéo tay cô đi về phía dưới lầu: “Tiểu Liên mình đi!”

Bởi vì mấy người này là khách, Triển Tiểu Liên căn bản không ngờ mẹ cô thoáng cái đã xù lông, chẳng những mắng khách, còn mắng bố cô, hai mẹ con đi luôn quán cơm nhỏ bên ngoài ăn. Triển Tiểu Liên đành phải nói với mẹ cô: “Mẹ, bố người kia không phải bạn của bố à? Mình như vậy, bố có phải vô cùng mất mặt hay không? Không tốt lắm chứ?”

Mẹ Triển Tiểu Liên oán hận nói câu: “Mẹ vốn định hầu hạ rượu ngon món ngon, ai bảo bọn họ bắt nạt con? Tốt xấu con là con gái, đâu có đàn ông con trai lao thẳng vào khuê phòng con gái chưa lấy chồng? Đây rõ ràng là bọn họ không có hảo tâm.”

Thật ra không trách mẹ Triển Tiểu Liên nghĩ nhiều, vốn ấy à, bà nấu cơm trong bếp, bố cô tiếp ba người kia trong nhà, nói chuyện được một nửa trong phòng khách lầu một, bố cô ra cửa lớn nhận chuyển phát nhanh, kết quả chờ sau khi bố cô ký chuyển phát nhanh quay về, phát hiện ba người đều không thấy, sau đó liền nghe thấy Triển Tiểu Liên thét chói tai biến thái trên lầu, đi qua lại phát hiện người đàn ông nhiều tuổi nhất trong đó ấy vậy mà đang chảy máu mũi, việc này đổi phụ huynh nhà ai không tức giận không sợ hãi?

Triển Tiểu Liên ngượng ngùng cười: “Mẹ, thật ra người kia chính là lúc nhìn con đã chảy máu mũi, cũng chưa làm gì.”

Mẹ Triển Tiểu Liên lập tức trách: “Chờ biết làm cái gì ấy có lẽ đã muộn. Tiểu Liên con vậy cũng không biết à? Chỉ nhìn con đã chảy máu mũi, vậy thì càng có vấn đề, Tiểu Liên nhà chúng ta trông thì rất đáng yêu, có điều cũng không đẹp đến mức khiến người ta chảy máu mũi, vậy tại sao người kia vẫn chảy máu mũi? Vậy chứng minh người kia tư tưởng xấu xa, tự mình nghĩ lung tung, nếu không cậu ta có thể đang yên đang lành chảy máu mũi?”

Triển Tiểu Liên canh cánh trong lòng câu “không đẹp đến mức khiến người ta chảy máu mũi” kia của mẹ cô, có điều lần này cô chỉ có thể dựng thẳng ngón cái với mẹ cô: “Mẹ, mẹ thực sự là quá lợi hại.”

Mẹ Triển Tiểu Liên quay đầu gọi nhân viên phục vụ: “Nhân viên phục vụ, giục giục giúp bọn tôi, món ăn của bọn tôi gọi lâu như vậy sao một cái còn chưa có ra?” Sau đó nói với Triển Tiểu Liên: “Con có thể hơn mẹ? Mẹ bao nhiêu tuổi rồi? Sau này ánh mắt xem người xoi mói chút, nếu không người ta nhìn con một cô bé chưa ra xã hội, sẽ lừa con, cũng không nên bị người ta lừa nhá. Nhưng mà Tiểu Liên của chúng ta chính là thần đồng, chắc chắn sẽ không bị lừa. Ôi, cũng không biết bạn bè bố con rốt cuộc kết giao thế nào, vừa nhìn là không phải thứ tốt.”

Trong lòng Triển Tiểu Liên đối với chuyện ngày hôm nay còn nghi ngờ, nhưng cô không biết nên nghĩ như thế nào, bắt đầu từ bố cô sớm mấy tháng trước đã nói cho cô phía Tương Giang có khách qua đây, Triển Tiểu Liên đã nghi ngờ rồi, cô một cô bé, bạn bè của bố cô chắc chắn phần lớn là đàn ông, đàn ông sao có thể coi trọng con gái nhà bố cô? Bạn bè bố cô hoặc là giáo viên, hoặc là bạn đại học, Triển Tiểu Liên đã nghĩ không thông vì sao bạn bố cô đến nhà bọn họ, cô lại nhất định phải có mặt, người lớn tìm người lớn, không phải là bố cô có mặt là được ư?

Lại một việc, chính là tuổi tác ba người kia, thoạt nhìn nhiều tuổi nhất, cũng chính là vị chảy máu mũi đó, nhiều nhất cũng là ba mươi tuổi, tuổi này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cảm giác ba người đứng cạnh nhau còn giống như là ba anh em, mà bố cô bao nhiêu tuổi? Bố cô người cũng sắp năm mươi tuổi, tuổi ông với ba anh em kia thế nào cũng không nên xếp cạnh nhau, nhưng cố tình, bố cô nói ba người đó là bạn tốt của ông.

Trong lòng Triển Tiểu Liên có một ý nghĩ cô cảm thấy không quá có khả năng, có điều cô không dám nói, nhìn nhìn mẹ cô, cúi đầu gẩy cơm, mẹ cô với đũa gắp một miếng thịt vào trong bát cô: “Tiểu Liên, ăn nhiều chút, mẹ sao lại thấy con gầy hơn trước tết một chút?”

Triển Tiểu Liên: “…” cả buổi mới nghẹn ra một câu: “Mẹ, là béo lên.”

Triển Tiểu Liên ăn ngon lành với mẹ cô bên ngoài, rất ung dung tự tại, đáng thương bố cô ở nhà nhìn nồi lạnh bếp lạnh, lại nhìn nhìn khách quý không được vợ con muốn thấy, rất là cạn lời, đành phải cầm chìa khóa nói: “Chúng ta cũng ra ngoài ăn đi…”

Người đàn ông lúc trước chảy máu mũi kia ôm ngực ngồi ngay chính giữa sô pha phòng khách, vẻ mặt âm u, ngồi đối diện chính là hai vị trẻ tuổi, một người đàn ông văn nhã thân hình gầy yếu đeo gọng kính không viền trong đó cười trên nỗi đau của người khác nói câu: “Anh cả, thói quen này của anh không thay đổi, sau này cũng đừng nghĩ nhìn con bé.”

Một người đàn ông thân hình cường tráng khác lạnh buốt nói tiếp: “Vốn buổi sáng có thể hòa bình ở chung, kết quả bị dọa chạy. Anh hai, chúng ta về sau có phải suy xét không đi cùng anh ấy nữa hay không ?”

Người đàn ông máu mũi sắc mặt càng thêm âm u, toàn thân cao thấp toả ra khí áp cực thấp, vừa nhìn chính là tâm trạng không tốt, anh ta ngước mắt, mắt giống như chim ưng đảo qua hai người: “Long Cốc nếu không muốn bị đi đày châu Phi, Long Yến nếu còn muốn tiếp tục ở lại Bãi Yến, các chú tốt nhất cùng nhau động động não, bằng không mọi người đều cùng nhau tèo.”

Người đàn ông văn nhã đứng lên, không biết làm thế nào quay đầu lại gọi bố Triển Tiểu Liên: “Chú, Tiểu Liên có thể đi chỗ nào ăn cơm?”

Bố Triển Tiểu Liên đi qua, cười nói: “Ba người các cậu đừng ầm ĩ nữa, lớn như vậy còn cãi nhau như hồi bé, Tiểu Liên biết cũng chế giễu các cậu. Đi thôi, cùng đi tìm con bé, Long Trạm, cậu chớ nghĩ nhiều, Tiểu Liên là đứa bé ngoan, tôi giải thích một chút với con bé sẽ không có việc gì.”

Long Trạm trầm mặt đứng lên, tiên phong đi ra ngoài, nếu không có sự kiện buổi sáng chảy máu mũi đó, nhịp bước ấy, khí thế ấy, vừa nhìn chính là một nhân vật, có điều một luồng máu mũi dài kia, suy cho cùng vẫn phá hỏng ấn tượng đầu tiên.

Quán cơm tại trấn Nam Đường rất nhiều, có điều gần nhà họ Triển cũng là mấy nhà đó, mọi người đều là người quen, biết nhau, bố Triển Tiểu Liên hỏi từng nhà, là hỏi được.

Lúc đi vào, Triển Tiểu Liên và mẹ cô đang ăn khí thế ngất trời. Trong quán cơm mở hệ thống sưởi hơi, nhiệt độ rất cao, Triển Tiểu Liên vừa mới uống một bát canh thịt cừu, cởi áo lông vũ, ăn mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tóc mái hơi ướt mồ hôi, có mấy lọn áp vào trên trán, tóc dài đến bả vai, mắt vừa lớn vừa tròn, nhấp nháy nhấp nháy nhìn vô cùng đáng yêu, nghe thấy tiếng bố cô ngẩng đầu, trong miệng đang ngậm một quả trứng cút cướp trong bát mẹ cô, bị phỏng kêu loạn “au au au”, chính là không nỡ nhổ ra: “Bố, bố… Bỏng chết con rồi!”

Bố Triển Tiểu Liên sốt ruột, để tay ngang khóe miệng cô, giục cô: “Nóng như thế con trái lại nhổ ra đi!”

Kết quả Triển Tiểu Liên cứ thế nuốt xuống, điểm này, cô thật sự là học theo Mục Hi, Mục Hi nói, đời người khó có được mấy lần ngon, đụng tới đồ ăn ngon, bỏng chết cay chết chua chết, kiên quyết không mở miệng.

Long Trạm vốn còn đứng phía sau bố Triển Tiểu Liên vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, nhìn khuôn mặt cô, thật bất hạnh lại lần nữa chảy máu mũi, Triển Tiểu Liên chỉ để ý nói chuyện với bố cô, không nhìn thấy, kết quả mẹ cô vừa ngẩng đầu là thấy, không vui hỏi, “Tôi bảo, cậu còn trẻ mà làm sao thế này?”

Bố Triển Tiểu Liên vừa nhìn sốt ruột, trán tỏa ra mồ hôi, vội vàng nói với mẹ nói với Triển Tiểu Liên và cô: “Tiểu Liên, vị này là Long Trạm, là bạn của bố, bởi vì nguyên nhân thủy thổ, cậu ấy gần đây thượng hỏa nghiêm trọng, động một chút là chảy máu mũi, nhiệt độ chỗ này còn cao như vậy, cho nên sẽ bất giác chảy máu mũi, hai người thông cảm một chút ha.”

Mẹ Triển Tiểu Liên nửa tin nửa ngờ, Triển Tiểu Liên chỉ liếc xéo bọn họ một cái, không nói chuyện.

Bởi vì thoáng cái thêm bốn người, bố Triển Tiểu Liên xin một phòng, một nhóm người ngồi xuống, Triển Tiểu Liên tùy tiện chọn vị trí ngồi xuống, trong tay còn đang bê canh thịt cừu cô chưa ăn xong, sau khi ngồi xuống tiếp tục khêu mì bên trong ăn. Long Trạm bóp mũi, kiên quyết muốn ngồi bên cạnh Triển Tiểu Liên, miệng nói vô cùng dễ nghe, nói là xin lỗi, kết quả, chỉ một động tác vén tóc của Triển Tiểu Liên, máu mũi của Long Trạm liền nhỏ xuống tựa như vòi nước không đóng.

Triển Tiểu Liên yên lặng bưng bát lên, chen vào giữa vị trí bố và mẹ cô, người này quá buồn nôn, ngồi bên cạnh cô chảy nhiều máu mũi như vậy, cô còn có thể nuốt trôi cơm ư?

Ánh mắt Long Trạm cứ đuổi theo Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên từ bên cạnh anh bưng bát dời tổ, nét mặt Long Trạm nhìn thật giống như là khoét miếng thịt từ trên người anh, nhìn là vô cùng đau, chính Triển Tiểu Liên cũng nhịn không được run cầm cập, lén lút kéo kéo tay áo bố cô: “Bố, người bạn tên Long Trạm này của bố, có phải yêu con hay không vậy? Vẻ mặt của anh ta nhìn sao lại buồn nôn như thế chứ?”

Bố Triển Tiểu Liên vỗ một cái trên lưng cô, “Nói mò cái gì vậy? Có nói khách như thế à?”

Triển Tiểu Liên cũng cảm thấy mình không lễ phép, le lưỡi, kết quả, chỉ một động tác này, máu mũi Long Trạm bên kia lại bắt đầu phun ra.

Anh cả đang phun máu mũi, trên khuôn mặt hai anh em khác ngoại trừ mất mặt vẫn là mất mặt, đều ngồi cách anh rất xa, sau đó người nào người nấy cười híp mắt lôi kéo làm quen Triển Tiểu Liên, người đàn ông văn nhã đeo kính chủ động giới thiệu bản thân: “Tiểu Liên, anh tên là Long Cốc, ở nhà đứng hàng thứ hai, nên em có thể gọi anh…”

“Chào chú hai.” Triển Tiểu Liên lập tức lễ phép chủ động gọi một tiếng, so sánh thì, Triển Tiểu Liên tiềm thức cảm thấy đàn ông đeo kính đều khá nho nhã, đàn ông loại hình này phần lớn có tố chất, giữ phép, nếu phạm sai lầm cũng sẽ không tức giận, sẽ chậm rãi nói lý lẽ với người ta, cho nên, ấn tượng của Triển Tiểu Liên đối với Long Cốc rất tốt.

Tiếng nói Triển Tiểu Liên vừa dứt, mặt Long Cốc lập tức hóa đá, nửa ngày, anh giơ tay lên sờ sờ mặt mình, vẻ mặt bi thương hỏi bố cô: “Chú, tôi thoạt nhìn già như vậy?”

Bố Triển Tiểu Liên đối với trạng thái hỗn loạn này cũng không biết nói gì, bây giờ hoàn toàn khác dự liệu lúc trước của ông, mấy đứa nhỏ này không một ai trong phạm vi dự liệu của ông, ông đưa tay lau mồ hôi: “Ừm Long Cốc à, Tiểu Liên đây là phân không rõ, phân không rõ thôi.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe mình gọi sai, cũng không dám lên tiếng, sớm biết nghe người ta nói xong đã.

Phải nói ba anh em nhìn lại bình thường nhất chính là người thứ ba, Long Yến mới từ nước ngoài về, bây giờ ở ngay Bãi Yến, nghe nói việc làm coi như đứng đắn, bố Triển Tiểu Liên chỉ biết hình như là làm vệ sĩ cho người khác, mặc dù bố cô cảm thấy Long Yến làm vệ sĩ cho ai cũng uất ức, có điều đứa nhỏ người ta tự lựa chọn, bố cô một người ngoài cũng không tiện nói gì. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 94”