Thần phục – Chương 96

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 96 – Sau lưng

Vị trí giáo viên Địa Trung Hải chọn ở đại sảnh, Triển Tiểu Liên đặc biệt ngồi xuống bên gần tường thủy tinh, tiếp đó động một chút là liếc về phía cửa một cái, thật ra, cô chính là đang nhìn có thể trông thấy bóng dáng An Lý Mộc ra vào hay không. Sau bốn mươi phút, Triển Tiểu Liên thất vọng đi theo các bạn học ra khỏi tiệm cơm Tây, chẳng nhìn thấy gì, người ra vào đồn cảnh sát và đứng gác, đều là Triển Tiểu Liên chưa từng thấy trước đây, ngẫu nhiên sẽ có cảnh sát Triển Tiểu Liên từng gặp đi qua, có điều, An Lý Mộc từ đầu đến cuối cũng không có đi ra.

Triển Tiểu Liên không biết công việc hiện tại của An Lý Mộc là gì, cô chỉ biết, An Lý Mộc quay về làm việc, vốn cũng không phải là tận lực, giờ không chạm mặt được, Triển Tiểu Liên mím mím môi, cùng bạn học đợi xe buýt tại bến xe xong, nhấc chân lên xe.

Xe buýt lắc lắc lư lư lái đi không lâu, An Lý Mộc và một cảnh sát già kho tư liệu khác chậm rãi đi ra, từ khi vết thương kín miệng, thật ra chỗ cổ chân đã không đau, chẳng qua là thép trong xương cốt nhất định sẽ ảnh hưởng đến tư thế bước đi, cho nên lúc An Lý Mộc bước đi, mặc dù không cực kỳ xiêu vẹo như lúc đầu, có điều vẫn có thể rõ ràng nhìn ra chỗ thiếu hụt. An Lý Mộc đi rất chậm, cảnh sát già đi cũng không nhanh, hai người vừa đi, vừa nói chuyện, nhìn ra được tâm tình An Lý Mộc không tệ như giai đoạn đầu, lúc nói chuyện phiếm với cảnh sát già trên khuôn mặt thường thường còn có thể mang theo chút nụ cười.

Hai người đi trên đường, đúng lúc chạm mặt đồng nghiệp ăn xong cơm quay về, An Lý Mộc và cảnh sát già chào hỏi đồng nghiệp đối diện, mọi người khách khách khí khí nhìn vô cùng hữu hảo, nhưng đợi hai nhóm người tách ra xong, lời nói thầm liền đổi vị.

Nữ đồng nghiệp bên cạnh vươn tay kéo kéo cánh tay tiểu Đinh: “Tiểu Đinh, cậu bảo chân An Lý Mộc bây giờ thành ra như thế, sau này còn có thể tìm được người thế nào?”

Tiểu Đinh đưa tay vén tóc, cười nhạt một tiếng như việc không liên quan đến mình: “Ai biết được? Nghe nói bạn gái anh ta vì chân anh ta chia tay rồi, là phụ nữ đều sẽ không tìm một người đàn ông chân tàn phế chứ?”

Nữ đồng nghiệp che miệng cười: “Thiệt cậu khi đó còn theo đuổi anh ta như thế, tớ bảo, nếu lúc trước cậu và anh ta yêu nhau, biết đâu anh ta cũng sẽ không bị tai nạn, vả lại, cho dù bị tai nạn, truy cứu trách nhiệm tai nạn cũng sẽ không đơn giản như vậy, đây rành rành phía trên đối phương có người đè ép, làm cho xong chuyện đấy.”

Tiểu Đinh nhàm chán khoát tay: “Đâu có gì liên quan tới tớ? Vốn đang yên đang lành tớ còn coi anh ta là cổ phiếu tiềm năng, bây giờ như vậy, tặng cho tớ tớ cũng không cần, bố tớ nói, đối tượng sau này của tớ ông sẽ xem qua, không thể mặc tớ làm bừa.”

Nữ đồng nghiệp tâng bốc nói: “Đương nhiên, nhà các cậu điều kiện gì chứ? Thật ra không phải tớ bảo, chỉ điều kiện của nhà An Lý Mộc, tớ ngay từ đầu đã bảo bố cậu chắc chắn không đồng ý, may mà cậu với anh ta không thành, nếu không còn không phiền toái chứ?”

Tiểu Đinh từng bước sải vào đồn cảnh sát: “Quên đi quên đi, nói anh ta làm gì chứ? Đúng rồi, cô tớ mấy ngày hôm trước đi Tương Giang mua cho tớ một cái túi, cho cậu xem thử…”

Hai người phụ nữ trẻ tuổi nói chuyện, cùng nhau vào đồn cảnh sát.

Đồng nhi quan sát An Lý Mộc một tuần, hoàn toàn nắm vững thói quen làm việc và nghỉ ngơi của anh, thu máy chụp hình trong tay, Đồng nhi thò tay lấy ra một cái túi nhỏ trên ghế phụ lái, rút ra một xấp ảnh chụp, lần lượt xem từng tấm, những thứ này là dùng máy ảnh chuyên nghiệp chụp, sau khi rửa ảnh nhân vật vô cùng rõ ràng, An Lý Mộc trong hình dường như mỗi một bức đều là nhíu mày, chỉ nhìn mặt anh, Đồng nhi cũng cảm thấy An Lý Mộc hoàn toàn được coi là trai đẹp, hoàn toàn khác trong tài liệu tin tức cá nhân có liên quan đến An Lý Mộc cô ta xem lúc đầu, An Lý Mộc trên tấm hình đó non nớt ngây ngô giống một cậu bé lớn, mới ra khỏi vườn trường, trong mắt có dũng cảm của tuổi trẻ và mờ mịt đối với tương lai, mà An Lý Mộc giờ đây thì lại là một người đàn ông thành thục từng chịu đau khổ, khiêm tốn thâm sâu, không giỏi nói chuyện, đứng ở nơi đó, mặc cô gái nào đi qua đều sẽ liếc mắt nhìn mấy lần, chỉ tiếc một khi anh nhấc chân đi, sẽ phá hỏng ấn tượng hoàn mỹ trong cảm nhận của cô gái.

Đồng nhi cầm lấy một bức ảnh mặt nghiêng, nghiêm túc nhìn xuống, sau đó cười cười, đưa tay nhét về, khởi động xe, rất nhanh rời đi.

Triển Tiểu Liên ngồi trên xe về trường, vẻ mặt có chút đờ đẫn, phí phẫu thuật của anh Đầu Gỗ không biết chú thím làm sao mới có thể góp đủ, lại nói tiền nhà bọn họ vay không ít, thế nhưng vì sao không có nhiều nhà giống như nhà bọn họ sẵn lòng cho anh Đầu Gỗ vay tiền chứ? Trong lòng Triển Tiểu Liên cũng có chút hận, vì sao cô không có nhiều tiền hơn để giúp anh Đầu Gỗ, nếu cô bây giờ có năm trăm nghìn, cô chắc chắn ngay cả giấy nợ cũng không cần trực tiếp bảo chú thím cầm đi xem vết thương ở chân cho anh Đầu Gỗ, thế nhưng cô không có tiền.

Triển Tiểu Liên tâm trạng không tốt, dọc theo đường đi một câu cũng không nói.

Về ký túc xá, mở to mắt nằm mấy phút, Mục Hi rề rà chạy vào, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân oán trách Triển Tiểu Liên: “Băng Dính, ánh mắt cậu thế nào đó? Cậu xem cậu xem, quần áo trên người tớ, chính là cậu nói đẹp tớ mới mua!”

Triển Tiểu Liên quét cô ấy một cái: “Rất đẹp mắt mà, có vấn đề gì?”

Mục Hi lập tức trừng cô: “Lừa người, Lý Tấn Dương nói đây là màu nữ sinh nhỏ cấp hai người ta mới mặc!”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức ngồi dậy, quan sát từ trên xuống dưới một lần, cô thực sự không thấy có vấn đề gì, áo lông vũ dáng bo dài màu vàng nhạt, Triển Tiểu Liên dám nói Nhóc Ngốc mặc tuyệt đối đẹp hơn mấy minh tinh quảng cáo áo lông vũ đó, cùng một kiểu dáng, người ta mặc có thể lôi ra khuyết điểm, nhưng Mục Hi mặc thật là đưa cho người ta khen, làn da trắng không tính, dáng cao vóc người đẹp, Triển Tiểu Liên cảm thấy cô nhóc đó trời sinh giá áo, không đi làm người mẫu cũng đáng tiếc.

“Chú đẹp trai nói?” Triển Tiểu Liên vừa hỏi là biết, chắc chắn chú đẹp trai lừa Nhóc Ngốc, thật ra chính là không hi vọng cô ấy mặc quá xinh đẹp, vốn trông đã đủ thu hút sự chú ý rồi, đây nếu là mặc lại đẹp nữa, dự đoán chưa được mấy ngày Nhóc Ngốc đã bị người ta lừa đi. Triển Tiểu Liên trợn trắng mắt, ồn ào nói: “Cậu dẹp đi, mua cũng mua rồi cậu vứt đi nuôi sâu? Quần áo vốn đã đẹp, tự cậu không biết soi gương? Nếu không phải là tớ lùn, tớ lúc ấy đã mua về mặc, kết quả cậu con nhóc này bị chú đẹp trai nhà cậu nói một cái đã dao động. Phí hoài một bộ quần áo đẹp mắt như vậy.”

Mục Hi trề môi: “Nhưng mà màu này chính là trẻ con mặc, tớ cũng là người lớn rồi, sao có thể mặc màu như thế chứ?”

Triển Tiểu Liên lười phản ứng cô ấy: “Vậy cậu cứ xếp lại chuẩn bị nuôi sâu đi.”

Mục Hi cúi đầu kéo kéo một góc áo lông vũ, giảu mỏ: “Vậy tớ sau này mặc trong ký túc xá…”

Triển Tiểu Liên liếc nhìn gương mặt xinh đẹp càng lớn càng nở nang, càng lớn càng đẹp đẽ của Mục Hi, đột nhiên nói: “Đúng rồi Nhóc Ngốc, cậu bây giờ còn cảm thấy chú đẹp trai là đồ tồi?”

Mục Hi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Hình như lại có chút giống bộ dáng người tốt.”

“Đấy gọi là gì?” Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng: “Câu nói cũng không lưu loát, ngữ văn cậu học như thế nào?”

Mục Hi cúi đầu, nửa ngày mới nói: “Tớ ban đầu cảm thấy Lý Tấn Dương là cái loại ông chú biến thái không biết xấu hổ đó, nhưng mà về sau chú ấy biểu hiện lại không giống cái loại ông chú biến thái ấy, hơn nữa còn nói muốn một lần nữa làm bạn bè với tớ, cho nên tớ cũng không biết…”

Triển Tiểu Liên tựa vào đằng sau, chép chép miệng nói: “Nhóc Ngốc, chọn đàn ông rất quan trọng nha, nói thật, tớ thấy chú đẹp trai vẫn là rất không tồi, đầu tiên người ta có tiền đúng không? Người ta có xe có nhà đúng không? Hơn nữa người trông cũng đẹp trai, đối xử với cậu cũng tốt, vì thế, tớ cảm thấy chú đẹp trai cũng không tệ lắm. Đáng tiếc nha, nếu không phải là trong lòng chú đẹp trai đã có người, tớ chắc chắn mặt dày mày dạn cũng muốn cướp lấy.”

Mục Hi kỳ quái nhìn Triển Tiểu Liên, hỏi: “Băng Dính, cậu sao bỗng nhiên lại nói chuyện giúp Lý Tấn Dương? Cậu đã quên? Hồi cấp bố cậu không phải nói chú ấy là cầm thú à?”

Triển Tiểu Liên cảm khái khoát tay: “Đấy là vì tớ khi đó còn chưa kiến thức cầm thú chân chính, so sánh cùng lúc hai loại cùng thuộc tính, có phải cầm thú hay không là biết, kết quả tớ so sánh chính là chú đẹp trai ấy là đại thiên sứ trên trời.”

Mục Hi trừng mắt nhìn: “À há, ai là đại ác ma thế?”

Triển Tiểu Liên vỗ một cái tát qua: “Nào có đại ác ma gì?”

Mục Hi mở to hai mắt hỏi: “Cậu không phải đã kiến thức cầm thú chân chính mới nói Lý Tấn Dương tốt à? Vậy ai là đại ác ma thế?”

“A,” Triển Tiểu Liên dường như không có việc gì nói câu: “Một gã đàn ông cặn bã trong tiểu thuyết.”

Vừa nghe Triển Tiểu Liên nhắc tới tiểu thuyết, Mục Hi lập tức không dám hỏi, cô đã biết, Băng Dính là mê tiểu thuyết, tuyệt đối không thể nhắc tới tiểu thuyết với cô ấy, sau khi nhắc tới Băng Dính có thể kéo cô kể chuyện một ngày một đêm.

Đợi một lát, thấy Triển Tiểu Liên không định tiếp tục kể chuyện, Mục Hi lắp bắp sáp bên người Triển Tiểu Liên, thương lượng với cô: “Băng Dính, cậu khi nào học môn chuyên ngành thế? Lúc cậu học môn chuyên ngành, có thể dẫn tớ đi cùng không?”

Triển Tiểu Liên kỳ quái nhìn cô ấy một cái: “Tớ học môn chuyên ngành liên quan gì đến cậu? Tớ đưa cậu theo làm gì? Cậu không phải học quản trị kinh doanh à?”

Mục Hi làm nũng với Triển Tiểu Liên, âm thanh ỏn ẻn muốn chết: “Tớ không phải muốn xin làm sinh viên trao đổi hay sao? Tớ muốn luyện khẩu ngữ tiếng Anh, tớ không luyện giỏi, ngộ nhỡ tớ xuất ngoại không cách nào giao tiếp với người khác, vậy làm sao bây giờ chứ?”

Triển Tiểu Liên trở mình: “Tớ muốn ngủ nướng, tớ ghét nhất đi lên lớp, tớ hận nhất chính là giáo viên muốn điểm danh liên tục…”

Mục Hi kéo cánh tay Triển Tiểu Liên lắc, tiếp tục làm nũng với cô: “Băng Dính, Băng Dính, cậu phải lên lớp chứ, nếu không tớ không biết ai học chùa lớp các cậu rất mắc cỡ…”

Triển Tiểu Liên bị cô ấy ầm ĩ muốn chết, lườm cô ấy: “Cậu ba tuổi a? Sao không ỏn ẻn muốn chết?”

Mục Hi mặc kệ, vẫn cứ làm nũng: “Băng Dính Băng Dính…”

Triển Tiểu Liên nắm tay, thật muốn một quyền đánh ngất cô ấy: “Cậu lắc nữa tớ trăm phần trăm không dẫn cậu lên lớp!”

Mục Hi vừa nghe, ngừng nghỉ, dùng âm thanh bình thường nói: “Băng Dính, cậu thật sự là quá tốt!”

Triển Tiểu Liên chỉ có thể thở dài.

Bạn học cùng lớp kỳ lạ muốn chết, Triển Tiểu Liên vậy mà lên lớp, cô đến thì đến đi, mấu chốt nhất là, đằng sau còn đi theo một tiểu mỹ nhân dường như tiểu yêu tinh, Triển Tiểu Liên dửng dưng kéo Mục Hi đến trước mặt nam sinh đang vây quanh cùng nhau, giới thiệu: “Bạn bè kiêm bạn học kiêm bạn cùng trường của tớ, đi theo tớ để học chùa môn tiếng Anh, mọi người ai giỏi khẩu ngữ dạy tiểu mỹ nhân của chúng ta đi.”

Có một nam sinh cười hớ hớ nói với Triển Tiểu Liên: “Chính cậu khẩu ngữ không phải rất tốt à? Còn được giải thưởng rồi nha.”

Triển Tiểu Liên khoát tay: “Đấy là học thuộc lòng, không như nói chuyện, nếu không tớ nỡ ném bạn ấy vào đống sói?”

Nam sinh trong lớp cười vang, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Hi đỏ lên, Băng Dính đáng chết, sao không giúp cô tìm nữ sinh luyện khẩu ngữ chứ.

Triển Tiểu Liên cũng không phải đồ ngốc, dựa theo khuôn mặt tiểu yêu tinh ấy của Mục Hi, nữ sinh lớp bọn họ cũng sẽ không vui lòng thực sự dạy cô, nữ sinh xinh đẹp nhất định sẽ gặp phải bài xích cùng giới, nhưng khác giới lại dốc hết sức biểu hiện trước mặt mỹ nhân, dù sao Nhóc Ngốc trì độn muốn chết, ném cho nam sinh dạy là tốt nhất, hơn nữa, Nhóc Ngốc đến học chùa, cô sau này khẳng định cũng phải lên lớp, nếu không ai biết đám phụ nữ bà tám khoa tiếng Anh này liệu có ăn hiếp Nhóc Ngốc hay không chứ?

Đợt sau đó, Triển Tiểu Liên mỗi ngày đều đúng hạn học môn chuyên ngành, đằng sau không hề bất ngờ đi theo một tiểu mỹ nhân.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s