Thần phục – Chương 98

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 98 – Phong tỏa

An Lý Mộc trở lại ký túc xá, mở cửa ra, đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó đưa tay vỗ vỗ mặt giường, nhìn tấm phản cứng ấy hồi lâu, tiếp đó yên lặng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Trời tháng ba mang theo một chút hơi lạnh mùa đông, An Lý Mộc vươn tay đẩy cửa sổ, gian phòng nhỏ trống rỗng trong nháy mắt bị gió lạnh đổ vào, thổi đến mức một xấp giấy trắng trên bàn vang “sột soạt”. An Lý Mộc không có đi lấy hộp cơm, mà là đi đến bên cạnh bàn, chấm ướt bút lông, thấm mực, viết từng chữ từng chữ, bên cạnh để một mảnh giấy nhỏ dùng để luyện tập thư pháp. Thân thể trẻ tuổi trái tim già nua, anh hiểu, chính mình cần chữa trị.

Đúng như lời vị cảnh sát già kho tư liệu ấy, “Trên đời này vốn không có hố không qua được.” Anh sẽ nghĩ sẽ nhớ sẽ tưởng niệm, sau đó quên đi.

Đồng nhi trở lại khách sạn, quẹt thẻ mở cửa, thuận tay đóng cửa, đá rơi giày cao gót trên chân, nhào luôn lên trên giường nằm sấp, cho dù đến bây giờ, cô ta cũng không thể khống chế nhịp đập kịch liệt của trái tim cô ta, cô ta đưa tay che mặt, cô ta sẽ chết, cô ta sẽ chết! Cô ta không xác định cô ta rốt cuộc làm sao, chẳng qua là nhìn khuôn mặt người kia, cô ta đều sẽ có loại kích động khó mà nói rõ. Trái tim sống động ấy mãnh liệt phản ứng, Đồng nhi đưa tay đè lại vị trí trái tim, đang đập, thật sự đang đập, chỉ cần nghĩ đến, sẽ một khắc không ngừng lấy tốc độ gấp đôi bình thường mà đập.

Đồng nhi vươn tay lấy tấm ảnh phía dưới cái gối ra, nằm sấp trên giường mở từng tấm, thật sự, cô ta phát hiện những tấm hình này thực sự chụp quá xấu, cô ta chưa bao giờ biết kỹ thuật chụp ảnh của cô ta kém như vậy, rõ ràng người thật khôi ngô sáng sủa như thế, sao cô ta chụp xong lại khó coi như vậy? Tay giơ lên, xấp ảnh chụp ấy theo ngón tay sơn móng màu đỏ của cô ta rơi lả tả khắp giường như hoa tuyết, cô ta lại lần nữa ngã xuống giường, nhắm mắt lại nói với bản thân: “Đừng nghĩ, đừng nghĩ gì… Đừng nghĩ…”

Triển Tiểu Liên về ký túc xá, bố cô đã tới hai ba lần rồi, một nữ sinh khác trong ký túc thấy Triển Tiểu Liên về, vội vàng nói tiếng với cô: “Tiểu Liên, bố cậu tới tìm cậu mấy lần, cậu mau mau đi tìm chú ấy đi.”

Triển Tiểu Liên thản nhiên “à há” một tiếng, “Biết rồi. Cảm ơn ha, tớ qua ngay.”

Nữ sinh gật đầu, đẩy đẩy kính mắt, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Tay nhỏ của Triển Tiểu Liên cuộn trong túi dồi dào sức sống chạy đi tìm bố cô, bố cô đang đeo mắt kính soạn bài tại ký túc xá, nghe thấy tiếng gõ cửa liền ra mở cửa, Triển Tiểu Liên cười híp mắt đứng ở cửa: “Bố, bạn học con nói bố tìm con? Có phải mẹ con lại càm ràm chuyện con không về nhà với bố hay không?”

Bố Triển Tiểu Liên gật gật đầu, “Mẹ con con cũng không phải không biết, con đã mấy tuần lễ không về, bà ấy không nhắc mãi mới là lạ. Đúng rồi, chụp ảnh của bạn học con ấy chụp xong chưa? Tuần sau dù sao vẫn có thể trở về chứ?”

Triển Tiểu Liên lập tức mở to mắt: “Chưa đâu, chụp xong chỗ nào? Nhưng mà cũng sắp rồi, đang làm công tác kết thúc đấy. Tuần sau dự đoán còn chưa về được, tuần sau nữa mới có thể trở về.”

Bố Triển Tiểu Liên đưa tay lấy mắt kính xuống, chọc chọc trán cô: “Con ấy à con, gây chuyện rồi có phải không? Con nói thật với bố, con có phải giấu bố mẹ hẹn hò rồi không?”

Triển Tiểu Liên chớp chớp đôi mắt to tròn vo: “Không có mà.”

“Thật hay giả?” Bố Triển Tiểu Liên truy vấn: “Chính là bắt đầu từ học kỳ này, con liền sểnh ra là không về nhà, rốt cuộc sao lại thế này? Tiểu Liên, con gái ngoan, con nói thật với bố, có phải có bạn trai rồi hay không? Bây giờ sinh viên có bạn trai rất bình thường, tuổi con cũng đến rồi, bố sẽ không trách con, con cứ nói thật với bố.”

Triển Tiểu Liên kiên định lắc đầu: “Không có, thật sự không có, bố không tin hỏi bạn cùng ký túc xá con, hoặc là người hướng dẫn, người ta hẹn hò con đọc sách, con nhưng là người cô đơn chân chính. Bố nói bố với mẹ con nhìn con chặt như thế, con đâu dám chứ? Con thích anh Đầu Gỗ biết bao, kết quả bố mẹ còn phá hỏng.”

Vừa nghe đến An Lý Mộc, vẻ mặt bố Triển Tiểu Liên liền có chút mất tự nhiên, ngượng ngập cười nhìn cô: “Tiểu Liên, còn bởi vì chuyện anh Đầu Gỗ con trách bố đấy à? Con khi đó bé xíu? Bố là vì tốt cho con.”

“Ai biết… Phát xít, kẻ độc tài…” Triển Tiểu Liên bất mãn nói thầm một tiếng, bố cô có thẹn trước, cũng không dám nói gì, nửa ngày mới tựa như tranh công từ dưới đáy bàn lấy ra một túi đồ ăn: “Đúng rồi Tiểu Liên, đây là bố mang đưa cho con…”

Nói còn chưa dứt lời, Triển Tiểu Liên nói thẳng câu: “Là mẹ con bảo bố mang phải không? Con sẽ nói với mẹ con con nhận được rồi.”

Bố Triển Tiểu Liên: “…” Đây là hận rồi? Cũng trực tiếp tránh ông luôn.

Triển Tiểu Liên lật lật cái túi, lục ra một quả quýt bắt đầu lột vỏ, bố cô vội vàng ân cần nhét thùng rác vào bên chân cô: “Tiểu Liên, đây có thùng rác.”

Nâng nâng mí mắt, Triển Tiểu Liên tựa như lão Phật gia từ lỗ mũi phát ra một tiếng “ừm”, tiếp tục lột vỏ, lột xong, cô tách thành hai nửa, nửa này ăn một miếng nửa kia ăn một miếng, chính là không cho bố cô, đây nếu là trước đây, cô nhất định sẽ nhanh nhẹn nhét hai miếng vào trong miệng bố cô, trái tim bố cô đây ấy à, cảm thấy tựa như múi quýt trong tay con gái, bị con gái nhỏ của ông xé ra.

Đang đau lòng lắm, Triển Tiểu Liên nhìn thấy vẻ mặt bố cô, cười thầm, sau đó vươn tay nhét toàn bộ chỗ quýt còn lại vào trong miệng bố cô: “Đây, chia bố một nửa.”

Bố Triển Tiểu Liên mặt mày rạng rỡ, đây mới là con gái tốt của ông nha, đừng nói ba anh em nhà họ Long, thật ra làm bố như ông cũng rất dễ dàng thỏa mãn.

Triển Tiểu Liên ăn quýt, bố cô ở bên cạnh soạn bài, đang nghiêm túc soạn giáo án mới nhất, di động của bố cô bỗng nhiên kêu, Triển Tiểu Liên vừa nghe tiếng sờ khắp nơi, cuối cùng sờ ra bên dưới mông cô, liếc nhìn tên người phía trên, Triển Tiểu Liên vươn tay chuyển cho bố cô: “Bố, một người tên là lão Trùng ca gọi điện cho bố.”

Bố Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức dừng lại, sau đó cầm điện thoại lên ấn nghe, vừa nói tiếng “a lô” vừa vươn tay kéo cửa ra, “Lão Trùng ca…”

Triển Tiểu Liên bĩu môi, cô cũng sẽ không nghe trộm cái gì, làm chi còn ra ngoài gọi điện, cũng không ngại gió thổi lạnh bên ngoài.

Bố Triển Tiểu Liên đi đến dưới lầu, ở bên dưới mới bắt đầu: “Lão Trùng ca, chuyện tôi nhờ ngài giúp thế nào?”

Lão Trùng ca ở bên kia cười ha hả: “Con gái nhà anh vẫn là học sinh phải không? Có thể có chuyện gì? Không điều tra ra gì hết, ngài cứ yên tâm đi, có điều là chị gái anh Triển Anh xuất ngoại rồi, nghe nói Giang Triết Hải đã xảy ra chuyện, bây giờ đã bị xử, chân cũng phế đi, cho nên Triển Anh rất thông minh chạy trốn rồi…”

Bố Triển Tiểu Liên sửng sốt, bản năng hỏi: “Chuyện khi nào?”

Lão Trùng ca hàm hàm hồ hồ nói câu: “Là chuyện trước tết… Ôi… Triển Vệ, tôi còn có việc, đang bận đấy, nếu không có chuyện khác tôi cúp đây.” Nói xong, không đợi bố Triển Tiểu Liên cảm ơn, cúp luôn điện thoại.

Bố Triển Tiểu Liên nhìn điện thoại bị cúp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm Triển Tiểu Liên lúc ở Thanh Thành không có việc gì, có điều với chuyện của Triển Anh lại bắt đầu lo lắng, lúc trước vì Tiểu Liên ông vẫn gọi điện thoại suốt, nhưng điện thoại vẫn không thông, Tiểu Liên lúc đầu nói là di động hỏng đường dây điện thoại đang sửa, ông đều tin, nhưng bây giờ sao lại thế này? Triển Anh đột nhiên xuất ngoại, còn không dặn dò gì ông, rốt cuộc sao lại thế này?

Bố Triển Tiểu Liên về ký túc xá, Triển Tiểu Liên nằm trên giường, trên đầu gối chăn thật chỉnh tề bố cô gấp, thấy bố cô vào phòng đã nhìn cô một cái, tiếp tục vừa rầm rì ngâm nga bài hát vừa ăn quýt. Bố cô vào phòng ngồi xuống, hỏi câu: “Tiểu Liên, lần trước lúc con đi nhà bác con, bác con có nhà?”

Triển Tiểu Liên gật gật đầu: “Có mà, với lại bác trai con cũng có luôn, đúng rồi bố, con sao lại cảm giác bác trai con âm trầm thế nào? Nhìn giống kẻ mưu mô.”

Về con người Giang Triết Hải, Triển Tiểu Liên nói lời này bố cô tin, ông cũng đã gặp Giang Triết Hải một lần, ấn tượng người nọ để lại cho ông cũng là cảm giác ám muội, nếu Tiểu Liên chưa từng gặp, chắc chắn sẽ không có kết luận như vậy, lại so sánh với lời của lão Trùng ca, bố cô cuối cùng tạm thời yên tâm.

Lúc lão Trùng ca gọi điện thoại huyệt thái dương bị người chống khẩu súng, cúp điện thoại liền bị người dùng báng súng đập bể đầu chảy máu, ông ta lắc lắc thân thể mập mạp, khúm núm lạy sát đất với đế vương Thanh Thành không ai bì nổi: “Gia, tôi lúc trước thực sự còn chưa từng gọi điện thoại, thật sự là chưa từng, vừa rồi nói bảo đảm là lần đầu tiên, tôi tôi tôi người nào chứ? Tuyệt đối không dám lừa gạt lão ngài ạ…”

Yến Hồi ngồi trên ghế sô pha rộng, vươn ngón trỏ gãi thái dương mấy cái, “Vốn loại chuyện nhỏ này gia không muốn hỏi đến, nhưng mà ấy, gia gần đây rảnh vô vị, khó được tự mình thẩm vấn một lần, nếu không muốn chết, chú mày cứ ăn ngay nói thật, nếu giở trò với gia, gia khiến cho chú mày sống không bằng chết, nghe hiểu chưa?”

Lão Trùng ca vội vàng gật đầu: “Nghe hiểu rồi.”

“Rất tốt,” Yến Hồi giả nhân giả nghĩa vỗ tay tán thưởng, hỏi: “Người tên Triển Vệ kia có quan hệ gì với chú mày?”

Lão Trùng ca nghĩ nghĩ, nửa ngày nói câu: “Việc này, không có quan hệ gì hết…” Yến Hồi nhíu mày, trên mặt mang biểu tình như cười như không, lão Trùng ca vội vàng nói: “Gia, lão ngài đợi đợi đợi tôi nói hết, chính là Triển Vệ này ông ta dường như biết tất cả mọi người, tôi đây cũng là thuận tay giúp đỡ, ông ấy mặc dù không trong giới, nhưng người ông ấy quen biết đặc biệt nhiều, tôi lúc trước có một thân thích có chút chuyện, thân thích kia ở tại Bãi Yến, cho nên lần này là trả tình nghĩa cho Triển Vệ, gia, tôi thật không có muốn tra lão ngài…”

Yến Hồi hơi ngẩng đầu, “a” một tiếng, quay đầu hỏi: “Lần trước gia nhớ rõ ai nói người tên Triển Vệ này gia thế bối cảnh rõ ràng, không có lý lịch không tốt và tiền án tiền sự, phải không? Nếu như vậy, dựa vào cái gì người ta phải nể mặt một giáo viên? Gia dạo này rất rảnh, đột nhiên muốn làm rõ, đi tra.”

Có người nhận lệnh ra ngoài, lão Trùng ca nhìn nhìn hoàn cảnh âm trầm xung quanh, trong lòng sợ hãi cẳng chân run run, “Gia… Gia…”

Yến Hồi cười tà: “Đừng nói gọi gia, cho dù gọi tổ tông cũng đã chậm. Ở Thanh Thành, gia còn không biết lại có người gan to tra đến trên đầu gia. Thế nào? Rất đắc ý với tin tức chú mày tra được có phải không?”

Lão Trùng ca ra sức lắc đầu: “Gia, thật ra tôi chưa tra được cái gì, tôi thực sự chưa tra được cái gì…”

Lão Trùng ca xui biết bao nhiêu, đoán chừng chỉ có mình ông ta biết, vốn tra phía Triển Anh rất thuận lợi, kể cả con gái nhà Triển Vệ cũng bị dính dáng trong đó, kết quả vừa tra được có liên quan đến Yến gia tại Họa Phảng Trì, đã bị người tóm được, lão Trùng ca làm công việc truyền thông tin cả đời, đây là lần đầu tiên sẩy tay, nguyên nhân duy nhất xem như là người ông ta tra là Yến Hồi, mà sự kiện Họa Phảng Trì, còn là chuyện Yến Hồi kiếp này không muốn bị người nhắc tới hoặc là nói đến nhất, mập mạp chết bầm còn ra sức đi tra, có ý gì?

Đừng nói lão Trùng ca tra được chuyện Họa Phảng Trì này, cho dù không tra được, Yến Hồi cũng không thể nào tha cho ông ta, nghĩ nghĩ, hai chân bắt chéo nhấc chân bỏ xuống, Yến Hồi đứng dậy vỗ vỗ tay, trước khi đi nói câu: “Cắt lưỡi gã, gia ghét nhất thứ loa phóng thanh gì đó…” Nói xong, Yến Hồi nhấc chân, ung dung thong thả đi ra ngoài, phía sau là âm thanh lão Trùng ca ra sức cầu xin tha thứ và gào thét, cuối cùng bị che sau cửa.

“Đúng rồi,” Yến Hồi đi vài bước, đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn rất nhiều bảo tiêu đi theo phía sau, nói: “Về sau nếu lại có người tra gia, với cả chuyện con nhóc kia, đều không có tin tức nào hết, gia ghét nhất bị người lôi chuyện cũ ra.”

Yến Hồi đây là phong tỏa toàn bộ tin tức về hắn và Triển Tiểu Liên, mặc dù ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao làm như vậy, nhưng mà không nghi ngờ chút gì, đây là lần duy nhất trong kiếp sống chơi phụ nữ của Yến đại gia, Yến đại gia xưa nay đều là kẻ hận không thể khiến toàn bộ thế giới đều biết hắn đổi một mỹ nhân mới, nay, có lẽ là vì che dấu thưởng thức ngày càng thấp kém của hắn, cũng có lẽ là không muốn để nhiều người hơn biết có một bảo vật như thế, tóm lại, bất kể là nguyên nhân gì, Yến đại gia là ém nhẹm toàn bộ tin tức có liên quan đến chuyện này, nói cách khác, bố Triển Tiểu Liên có mời thêm người tra như thế nào, cũng tra không ra tin tức gì có ích.

Triển Tiểu Liên xách một túi đồ ăn của cô về ký túc xá, trong ký túc xá chỉ có một mình Bành Ngọc, trông thấy Triển Tiểu Liên đi vào chỉ thản nhiên nâng nâng mí mắt, tiếp tục tiến đến trước gương chải lông mi của cô ta. Ấn tượng của Triển Tiểu Liên đối với Bành Ngọc gần như chỉ là cái động tác chải lông mi này.

Triển Tiểu Liên thuận tay ném cái túi lên trên giường, giày vừa cởi ngồi xếp bằng leo lên, lấy ra một cái xúc xích từ trong túi, giơ giơ với Bành Ngọc: “Ăn không?”

Bành Ngọc vừa tô xong son môi, đang mím môi cho màu môi tự nhiên, cô ta liếc Triển Tiểu Liên một cái, lắc đầu: “Cảm ơn, không ăn.”

Triển Tiểu Liên vừa nghiêng đầu gặm xúc xích, vừa nói câu: “Bành Ngọc, tớ sao lại cảm thấy hai ngày nay cậu càng đẹp hơn rồi?”

Phụ nữ ai cũng mong muốn được người ta khen đẹp, Bành Ngọc trang điểm chính là để người ta xem được người ta khen, vừa nghe Triển Tiểu Liên khen cô ta, lòng chuộng hư vinh của phụ nữ lập tức nảy ra, mở to mắt hỏi: “Thật sự?”

Triển Tiểu Liên gật gật đầu, vừa ăn đồ vừa nói: “Đúng vậy, tớ nhìn là càng nữ tính, có bạn trai phải không?”

Trên mặt Bành Ngọc lập tức lộ ra một nét cười ngượng ngùng, đứng lên nhấc túi nói câu: “Không nói với cậu nữa, tớ đi ra ngoài.”

Triển Tiểu Liên khoát khoát tay với cô ấy: “Bye bye.” Sau đó tiếp tục nghiêm túc ăn đồ.

Ăn xong rồi, Triển Tiểu Liên cũng bắt đầu soi gương, nhìn trái nhìn phải, béo, thật là béo, nhìn nhìn một đống đồ ăn vặt bên cạnh, từ bên trong lấy ra mấy gói loại thịt chia vào trong cái túi nhỏ, sau đó xách cái túi nhỏ giẫm dép ra cửa tìm Mục Hi.

Kết quả Mục Hi không ở ký túc xá, Triển Tiểu Liên gọi điện thoại cho cô ấy, Mục Hi lập tức nhận, ồn ào trong điện thoại: “Băng Dính Băng Dính cậu ở đâu đấy?”

“Tớ đang ở ký túc xá cậu đây, đưa ít đồ ăn cho cậu, cậu ở đâu? Mau mau về.” Triển Tiểu Liên nói xong cúp điện thoại, ký túc xá của Mục Hi giống Triển Tiểu Liên, cũng là ký túc xá bốn người, nhưng mà bây giờ trong phòng là ba người. Triển Tiểu Liên ngồi trên giường giường dưới, đối diện ngồi một nữ sinh dịu dàng ít nói, Triển Tiểu Liên biết nữ sinh kia tên Trần Miên, liền lấy đồ trong túi của mình ra xé mở, đẩy bàn ra giữa, tự nhiên như không chào một tiếng: “Đại Miên, ăn gì đi, cho Nhóc Ngốc, cậu ấy không đến thì cậu lời to.”

Trần Miên ngẩng đầu, thân thiết cười cười với Triển Tiểu Liên, vươn tay bốc lên một miếng khoai tây chiên nhỏ nhét vào miệng: “Cảm ơn, lát nữa Mục Hi tới chắc chắn nổi nóng với cậu, nói cậu mượn hoa dâng Phật.”

Triển Tiểu Liên cười cạc cạc phất tay: “Tớ còn chưa giao vào tay cậu ấy đâu, quyền sở hữu vẫn là tớ.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, một lát liền nghe thấy tiếng bước chân nghiêng đầu thùng thùng thùng truyền đến, Triển Tiểu Liên không cần nhìn cũng biết là Nhóc Ngốc chạy về, Mục Hi đẩy cửa ra, chạy vào như một cơn gió: “Băng Dính, đồ ăn của tớ đâu?”

Trần Miên nhịn không được cười sằng sặc: “Tớ đã biết cậu ấy về chuyện đầu tiên chính là đòi đồ ăn.”

Mục Hi chu miệng, nhìn hai người Triển Tiểu Liên cùng Trần Miên cười gần chết, ghen tị muốn chết: “Các cậu khi nào thân như vậy? Còn đoàn kết lại bắt nạt một mình tớ.”

Triển Tiểu Liên nhe răng cười: “Ai bảo dễ bắt nạt chứ?” Vỗ vỗ túi bên tay: “Này, cho cậu. Vừa rồi bị bọn tớ ăn một túi khoai tây chiên.”

Mục Hi nhảy lên: “Băng Dính cậu sao có thể ăn thứ cho tớ chứ? Cậu không tốt với tớ chút nào.”

Triển Tiểu Liên lười để ý cô ấy, đứng lên đi dép lê: “Vậy cậu tìm một người tốt với cậu, tớ phải đi về trước.”

Mục Hi chỉ lo đồ ăn ngon của mình, căn bản không đếm xỉa Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên tự mình khinh bỉ đi rồi.

Ảnh Mục Hi đợt trước chụp giúp học trưởng năm tư đã in xong, học trưởng năm tư nói lời giữ lấy lời, để cảm ơn Mục Hi, thật sự tặng tặng một bộ sách ảnh đầy đủ cho cô ấy, lúc chụp cô ấy kêu không vui, nhưng chụp xong xuôi thấy ảnh xinh đẹp liền đắc ý, bưng tấm ảnh khoe khoang với Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên muốn bạt tai cô ấy một cái.

Ảnh chụp được trưng bày, Triển Tiểu Liên kéo Mục Hi cùng xem, nhìn mà Triển Tiểu Liên đố kỵ muốn chết, vì sao cùng là con người, chênh lệch này lại lớn như vậy chứ? Nhìn xem những tấm hình đó của tiểu yêu tinh này, thật sự là bức này câu người hơn bức kia, đám nam sinh đó xem mà nước miếng cũng rớt xuống, Mục Hi thấy có người chụp ảnh, tức mà khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt: “Băng Dính, bọn họ sao lại như vậy chứ? Cũng nói không cho chụp hình vẫn chụp…”

Triển Tiểu Liên không đếm xỉa cô ấy, đi theo dòng người một đường xem tiếp, lúc ra khỏi nhà triển lãm còn thở dài, cô nếu có gương mặt như Nhóc Ngốc, cô đang ngủ cũng có thể cười ra tiếng, quay đầu nhìn Mục Hi giảu mỏ uất ức hờn dỗi, khuôn mặt tai họa này, nếu không có Lý Tấn Dương che chở, không biết có thể gặp phải bao chuyện đây.

Ý nghĩ này trong lòng Triển Tiểu Liên thật ra vốn chỉ là cảm khái, kết quả sau vài hôm, Mục Hi bỗng nhiên khóc chạy đến tìm cô, nói trong trường có một giáo viên sờ cô ấy, còn hôn cô ấy, Triển Tiểu Liên hơi sững sờ, vội vàng kéo cô ấy ngồi xuống: “Là ai hả? Cậu có biết tên không?”

Mục Hi vừa khóc lau nước mắt, vừa nói: “Triệu, Triệu Mẫn Sinh… nói, nói có thể đề cử tớ làm sinh viên trao đổi… Sau đó liền, liền… Hu hu hu…”

Triển Tiểu Liên giậm chân, tại chỗ mắng câu: “Đờ mờ! Tớ đoán chính là tên cặn bã đó!”

Nhà Triệu Mẫn Sinh có thân thích tại cục giáo dục tỉnh, nghe nói người đứng sau rất mạnh, loại chuyện này cũng không nói một lần hai lần, hơn nữa, người này cũng thông minh, chuyên chọn loại nữ sinh điều kiện trong nhà không tốt ấy, xuống tay với nữ sinh dễ dùng tiền xử lý, phần lớn nữ sinh đều sẽ ngại bối cảnh thân phận của gã ngậm bồ hòn.

Nghe xong lời Triển Tiểu Liên, Mục Hi khóc càng thêm đau lòng: “Làm sao bây giờ đây? Gã hư hỏng như thế, liệu về sau còn phiền toái tớ hay không?”

Mỹ nhân khóc cũng đẹp mắt, Triển Tiểu Liên vội vàng lấy khăn mặt lau mặt cho cô ấy: “Cậu sau này đừng để ý đến gã là được. Loại người này chính là mềm nắn rắn buông.”

Mục Hi liên tục, chính là lo lắng Triệu Mẫn Sinh giở trò làm cô ấy không xuất ngoại được thì làm sao, Triển Tiểu Liên cuối cùng hứa với cô ấy đi tìm bố cô hỏi thử, nhưng mà Triển Tiểu Liên cũng không dám cam đoan, dù sao bố cô là khoa sử, khác hệ với trường kinh doanh, cũng chỉ có thể là thử vận may thôi. Mục Hi lúc này mới tạm lau khô nước mắt không khóc.

Triển Tiểu Liên chỉ biết gương mặt đó của Mục Hi chính là tai họa, không ai che chở, cô nhóc này về sau chắc chắn còn có thể bị người ta ăn hiếp, bây giờ cầm thú nhiều như vậy, cô ấy vừa cao vừa đẹp, hơn nữa tính còn hơi ngốc, sau này không biết còn có thể đụng phải bao nhiêu cầm thú đây.

Mục Hi ngồi trên giường Triển Tiểu Liên khóc thút thít, Triển Tiểu Liên lại lau lau nước mắt cho cô ấy, thử thăm dò nói chuyện với cô ấy: “Đúng rồi Nhóc Ngốc, bây giờ chú đẹp trai còn liên hệ với cậu không?”

Mục Hi nặn ra một giọt nước mắt, đưa tay lau, gật gật đầu: “Ừm, Lý Tấn Dương nói là bạn tớ, có khi sẽ liên hệ.”

Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ, tìm một cách nói không khiến Mục Hi phản cảm: “Cũng không tệ nha, tớ cũng có mấy anh bạn, lúc ở cạnh bạn nữ, đều mua sắm, ở cạnh bạn nam thì tiêu tiền của bọn họ là đương nhiên, ai bảo tớ là nữ chứ? Đúng rồi, bạn nam còn có một tác dụng quan trọng nhất cậu biết là gì không?”

Mục Hi đỏ mắt nhìn Triển Tiểu Liên, thành thực lắc đầu: “Không biết.”

Triển Tiểu Liên cười với cô ấy, nói: “Cảm giác an toàn ha. Gặp phải chuyện đau lòng nói với bạn nữ, ví dụ như bây giờ, nhưng mà Nhóc Ngốc, nếu cậu đụng phải chuyện nguy hiểm nhớ phải nói với bạn nam, vì con trai có sức mạnh bảo vệ cậu, cậu nói có phải không?”

Mục Hi tủi thân nhìn cô: “Vậy tớ nếu gặp nguy hiểm cậu không bảo vệ tớ? Cậu tự mình chạy mất?”

Triển Tiểu Liên đương nhiên nói: “Tớ đương nhiên phải chạy trước, cậu bảo tớ ngay cả chính mình cũng bảo vệ không được, tớ làm sao bảo vệ cậu?”

Mục Hi ồn ào: “Nhưng mà, nhưng mà bạn tốt không nên là có họa cùng chia ư?”

Triển Tiểu Liên duỗi tay ra đẩy khuôn mặt đang dí sát vào mình của Mục Hi đi: “Ai có họa cùng chia với cậu? Bảo vệ phụ nữ là chuyện của đàn ông, tớ còn chờ người đến bảo vệ tớ đây. Thực sự đụng phải nguy hiểm, đừng nghĩ gì khác, trước hết nghĩ làm sao bảo vệ mình, cậu bảo vệ được mình mới có thể bảo vệ người khác, chính mình cũng tèo rồi, cậu còn bảo hộ người khác thế nào? Không chừng cậu còn gây trở ngại cho người có năng lực giúp khác đấy.”

Mục Hi chớp chớp mắt: “Vậy làm sao bây giờ đây?”

Triển Tiểu Liên nói câu: “Nãy không phải đã nói rồi sao? Tìm đàn ông giải quyết nha, mềm nắn rắn buông, ai chẳng biết rất nhiều loại người này?”

Mục Hi cúi đầu không nói lời nào, nửa ngày rầu rĩ “ờ” một tiếng, Triển Tiểu Liên đẩy đẩy cô ấy: “Nếu họ Triệu kia lại làm phiền cậu, cậu nhớ nói với Lý Tấn Dương một tiếng đấy.”

Mục Hi vẫn cúi đầu, Triển Tiểu Liên thấy cô ấy không hé răng, đoán chừng trong lòng cô ấy lại đang nghĩ lung tung, cũng không dám lại nói thêm gì, cô ấy đây lại đang đau lòng, ngộ nhỡ nghĩ ngược lại là không xong.

Cùng Mục Hi đi ký túc xá của cô ấy xong, Triển Tiểu Liên tự mình chạy tới ký túc xá của bố cô hỏi chuyện Triệu Mẫn Sinh, kết quả bố cô nghe xong nhíu mày mãi: “Lại là gã? Người này thật đúng là dạy mãi không sửa, lần trước bắt nạt một nữ sinh, đầu ngọn gió vừa mới qua bệnh cũ đã tái phát rồi.”

Triển Tiểu Liên vây quanh bố cô hỏi: “Bố, người bạn kia của con đang lo không xuất ngoại được đây, bố có thể giúp nói một chút không?”

Bố Triển Tiểu Liên lấy mắt kính xuống, xoa xoa huyệt thái dương, “Triệu Mẫn Sinh trực tiếp hủy bỏ suất người ta xuất ngoại thì không thể nào, nhiều nhất sẽ đẩy người gã lựa chọn lên chiếm một suất, ảnh hưởng của gã còn chưa lớn đến mức có thể trực tiếp hủy bỏ cơ hội người khác xuất ngoại. Việc này yên tâm đi, nếu đến lúc đó thực sự như vậy, bố sẽ giúp đi hỏi xem.”

Triển Tiểu Liên lập tức nhảy nhót: “Bố, đây chính là bố nói nha, không được nuốt lời nhé. Cơ hội bạn con xuất ngoại sẽ dựa vào bố ha.” Nói xong, Triển Tiểu Liên chạy như một cơn gió.

Bố Triển Tiểu Liên sửng sốt tại chỗ, gãi gãi đầu, khó hiểu lẩm bẩm: “Mình chỉ nói giúp hỏi xem, sao vào miệng con bé lại thành dựa vào mình chứ?”

Triển Tiểu Liên vì đã ném vấn đề của Mục Hi cho bố cô, chính mình khoái trá về ký túc xá.

Việc này qua vài ngày một buổi tối, một bạn học từ bên ngoài về cầm hộp cơm kinh ngạc nói với Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, nguy rồi, trường mình đoán chừng đến một người nổi tiếng, tớ ban nãy thấy hiệu trưởng chúng mình cũng đi ra đấy.”

Triển Tiểu Liên hoàn toàn không có hứng thú “ờ” một tiếng, mỗi lần cấp trên tới kiểm tra đều là ban ngày, lần này chọn buổi tối? Đầu óc chập mạch phải không?

Ngày hôm sau Triển Tiểu Liên mới biết được, người tới tối qua quả nhiên không phải lãnh đạo, có điều cũng không thấp hơn tầng lớp lãnh đạo, bởi vì người tới là Lý Tấn Dương, Triệu Mẫn Sinh lại làm phiền Mục Hi, Mục Hi bị ép định thôi học, kết quả gọi sói tới.

Việc này vẫn là Mục Hi tự mình nói với cô, dù sao lúc nói tâm tình có vẻ rất tốt, Triển Tiểu Liên đoán chính là chú đẹp trai giải quyết sự việc, ít nhất Triển Tiểu Liên cho rằng sự việc thế là xong, có điều nửa tháng sau, Triển Tiểu Liên mới biết, chuyện lúc trước chưa xong, bởi vì sau khi cô từ chỗ Yến Hồi về trường, rất nhiều sinh viên cũng đang loan truyền, nói thứ đồ chơi đó của Triệu Mẫn Sinh tối qua bị người cắt, tin tức này nghe mà hả hê lòng người, cặn bã cuối cùng có báo ứng của cặn bã, đến đây mới thôi chuyện này mới xem như thực sự xong.

Nói đến cặn bã, Triển Tiểu Liên cảm thấy ngoại trừ Triệu Mẫn Sinh, Yến Hồi cũng được cho cặn bã trong cặn bã, Triển Tiểu Liên nhớ đến là buồn nôn, tuần này đi Thanh Thành, kết quả trùng hợp, Triển Tiểu Liên lại nhìn thấy Bành Ngọc.

Bành Ngọc là coi Yến Hồi thành tài thần kim chủ, cô ta vẫn giữ tấm danh thiếp Yến Hồi đưa ra lúc trước đó, ban đầu thẹn thùng, sau đó cảm thấy mình sau này chắc chắn cũng không gặp được người đàn ông trông như thế nữa, cho nên mặt dày mày dạn lấy hết can đảm gọi điện cho Yến Hồi, mỹ nhân chủ động đưa tới cửa ôm ấp yêu thương, Yến đại gia làm sao có thể sẽ cự tuyệt? Trực tiếp hào phóng tiếp nhận, có điều đối với mặt mũi của Bành Ngọc, Yến đại gia rất không hài lòng, phụ nữ trang điểm dày xong mới đẹp đương nhiên không có cái loại phong tình lẳng lơ tự nhiên đó của Đồng nhi, cũng không thể nào có sự quyến rũ cợt nhả tận xương như Hồng Liên, muốn nói mỹ nhân lãnh diễm bên cạnh Yến đại gia còn có vị Tuyết Cơ thấy máu cười khuynh thành… Thế nào cũng không tới phiên loại mánh lới Bành Ngọc này. Có điều, Bành Ngọc cũng xem như có chút bản lĩnh, bởi vì cô ta chẳng những thành công hầu hạ tốt Yến Hồi, còn khiến hắn lần thứ hai triệu kiến.

Chính là lần thứ hai này, bị Triển Tiểu Liên đụng phải, Triển Tiểu Liên thật lòng cảm thấy rất kinh tởm, hắn phụ nữ nào không dễ tìm, vì sao cứ tìm một bạn học cùng lớp cùng ký túc xá cô? Bành Ngọc kia nếu là một mỹ nhân tuyệt thế Triển Tiểu Liên cũng có thể lượng thứ, nhưng Bành Ngọc trong đống mỹ nhân của Yến đại gia đó, xếp sau chót cũng là cất nhắc cô ta, Triển Tiểu Liên cảm thấy Yến Hồi đây tuyệt đối là cố ý làm cô mắc ói? Hơn nữa, tuần này thị tẩm xong, Yến đại gia rất mất hứng nói câu: “Không hài lòng.”

Triển Tiểu Liên thật muốn đưa hắn một câu, đờ mờ cả nhà anh không giải thích.

Bình luận về bài viết này