Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 95 – Tranh thủ tình cảm
Triển Tiểu Liên nói lòng đầy căm phẫn, bắt đầu từ sáng sớm hôm nay ba người kia xuất hiện, trong lòng cô đã không yên, về sau bố cô còn giúp ba người kia nói chuyện rõ rành rành, Triển Tiểu Liên liền bắt đầu hoài nghi, đợi đến khi trong quán cơm, bố cô bảo cô gọi anh, trong bụng Triển Tiểu Liên lập tức có một đốm lửa đang thiêu, lần này lửa phát ra toàn bộ rồi, cô vừa khóc vừa nói: “Bố, con riêng của bố tuổi cũng hơn con, bố nói mẹ con có phải bố lừa gạt hay không? Bố chắc chắn lúc trước đã từng ly dị! Bố còn là giáo sư giảng dạy, bố sao lại thế này? Con bây giờ cũng đang nghĩ bố ở bên ngoài có phải cũng nuôi bà hai tầm tuổi con hay không…”
Bố Triển Tiểu Liên: “…” Vỗ bàn tay qua hổn hển hỏi: “Tiểu Liên con có phải xem nhiều phim truyền hình quá hay không? Con riêng? Lừa gạt? Còn từng ly dị? Còn bà hai? Ai nói với con mấy thứ linh tinh này?”
Triển Tiểu Liên xoa bả vai bị bố cô vỗ có chút đau, nước mắt nước mũi rơi xuống, miệng không phục cũng kêu gào: “Vốn chính thế! Nếu không ba người anh kia là sao? Con mới không cần anh già như vậy…”
Bố Triển Tiểu Liên bắt đầu xoa huyệt thái dương, “Tiểu Liên à, thật ra ba người anh kia là con trai một người bạn cũ của bố, bọn họ là ba anh em, anh Long Yến nhỏ nhất chỉ lớn hơn con năm tuổi, con bảo không gọi anh con gọi người ta một chàng trai lớn hơn con năm tuổi là chú? Anh Long Trạm năm nay mới vừa hai mươi chín tuổi, già chỗ nào? Bố như vậy mới gọi là già.”
Triển Tiểu Liên trề môi, đưa tay lau nước mũi, tủi thân nói: “Bố mới không già.”
Bố Triển Tiểu Liên liếc cô một cái, “Người ta hai mươi mấy tuổi đã bị ghét bỏ là già rồi, bố con người cũng sắp năm mươi tuổi có thể không già?”
Triển Tiểu Liên không nói lời nào, bố cô cũng không hé răng, qua rất lâu, Triển Tiểu Liên mới giảu mỏ nói thầm: “Ba người anh kia thật không phải con riêng của bố?”
Bố Triển Tiểu Liên dở khóc dở cười: “Tuyệt đối không phải. Tiểu Liên à, con cảm thấy bố là cái loại người không có nhân phẩm đó ư? Bố là giáo viên mà, con bảo bố nếu làm người như vậy, bố có còn cần mặt mùi này không?”
Bố Triển Tiểu Liên nói xong, còn đưa tay chọc xuống da mặt ông, Triển Tiểu Liên lập tức nín khóc mỉm cười: “Bố, bố cũng không thể gạt con, bố nếu gạt con, con sau này sẽ đưa mẹ con đi, mặc kệ bố, cũng không dưỡng lão bố.”
Bố Triển Tiểu Liên cười ha hả kéo Triển Tiểu Liên ngồi xuống: “Được, bố nếu lừa con ấy à, con sau này sẽ không dưỡng lão bố.”
Hai bố con bực nhanh hết cũng nhanh, bố Triển Tiểu Liên cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, vừa rồi suýt nữa bị con gái nhỏ ép chết.
Triển Tiểu Liên ngồi xuống bên cạnh bố cô, đột nhiên hỏi câu: “Đúng rồi bố, đã ba người anh đó là con trai của bạn bố, vậy bố vừa rồi bố nói mẹ con biết, mẹ con biết cái gì vậy?”
Thân thể bố Triển Tiểu Liên không dễ dàng gì thả lỏng trong nháy mắt kéo căng, trán lại bắt đầu có mồ hôi toát ra, “Cái đó à, cái đó vừa rồi con không phải tức giận sao? Bố chỉ muốn để con đừng tức giận, buột miệng nói…”
Trong lòng bố Triển Tiểu Liên cấp bách, đang còn muốn bịa ra mấy câu, kết quả Triển Tiểu Liên chính là nói thầm một câu, căn bản không tính bố cô sẽ trả lời, lúc bố cô ngẩng đầu định nói chuyện Triển Tiểu Liên đã đứng lên lại lần nữa ngồi lên trên ghế máy tính, mắt to tròn trịa nhìn bố cô, nói: “Đúng rồi bố, vậy con lại nói chuyện học bổng của con.”
Lần này, trái tim nhỏ của bố Triển Tiểu Liên mới hoàn toàn thả lỏng, trí nhớ cô nhóc này quá tốt, bố cô chỉ sợ cô nhóc này lại nghĩ ra chuyện gì bị ông xem nhẹ tới hỏi ông, thấy cô chủ động chuyển hướng đề tài, trong lòng khỏi phải nói rất vui mừng, vội vàng gật đầu: “Được.”
Triển Tiểu Liên để biểu thị rất thân thiết với bố cô, kéo ghế máy tính đến kề bên bố cô: “Bố, con với anh Đầu Gỗ coi là thanh mai trúc mã phải không? Con muốn yêu đương với anh Đầu Gỗ bố không vui, vậy nên con không yêu nữa, con nghe lời biết bao nha, nhưng mà bố xem xem bây giờ, chân anh Đầu Gỗ cũng thành ra như thế rồi, chú thím người ta qua đây vay tiền bố mẹ còn không nỡ, bố với mẹ con còn là giáo viên đấy, sao chút tình yêu cũng không có chứ? Chú thím người ta còn là vay tiền, cũng không phải bảo bố viện trợ miễn phí, người ta sẽ trả lại cho bố. Chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn, bố mẹ cho bọn họ vay thì có làm sao chứ? Con hiểu vay tiền không phải dễ vay như vậy, nhưng nhà mình với nhà anh Đầu Gỗ làm láng giềng mười mấy năm rồi, chú thím là cái loại người ăn quỵt đó sao?”
Bố Triển Tiểu Liên lắc đầu: “Không phải.”
Triển Tiểu Liên lập tức nói: “Đúng vậy nha! Hơn nữa, cho dù chú thím không trả nổi, nếu chân anh Đầu Gỗ chữa khỏi, anh Đầu Gỗ nhất định có thể trả nổi mà. Bố, bố cứ cho anh Đầu Gỗ vay một chút đi, xin bố. Nếu là trong nhà mình không có tiền, vậy trước tiên cho anh Đầu Gỗ vay năm mươi nghìn đồng ấy của con, chúng mình cùng cho anh Đầu Gỗ vay tám mươi nghìn đồng, được không ạ?”
Triển Tiểu Liên không xin bố cô không được, mấy chục đồng trên người chính cô có thể làm gì chứ? Chỉ có thể đủ cô dùng ăn cơm bình thường, số tiền to của cô ấy đều bị mẹ cô thu rồi, Triển Tiểu Liên ngược lại đã nghĩ lén lén lút lút tìm thế nhưng không biết để chỗ nào, mẹ cô giấu đồ rất có bản lĩnh, thứ bà giấu, có đôi khi ngay cả bố cô cũng tìm không thấy.
Ý kiến của bố Triển Tiểu Liên thật ra giống mẹ cô, cho vay tiền cũng phải liệu sức mà làm, giống Triển Tiểu Liên một lòng một dạ muốn cho người ta vay tiền trong nhà chắc chắn không thể nào, không cho vay bọn họ cũng không đành lòng. Triển Tiểu Liên rầm rì muốn cho vay tiền của mình, bố cô cuối cùng hỏi cô: “Tiểu Liên, con cho vay chính là tiền của chính con? Cho vay rồi thì không thể hối hận nữa.”
Triển Tiểu Liên kiên quyết gật đầu: “Yên tâm đi bố, con chắc chắn không hối hận, cũng không có gì để hối hận.”
Bố Triển Tiểu Liên một là bị vừa rồi Triển Tiểu Liên truy vấn hù dọa, hai là ông không đành lòng nhìn con gái nhỏ cãi nhau với ông, dù sao đấy đều là tiền của con bé, cho vay theo tấm lòng của con bé thật ra bố cô có thể chấp nhận.
Tiền là bố mẹ Triển Tiểu Liên cùng nhau đưa qua, bố cô không nói Triển Tiểu Liên cũng đưa năm mươi nghìn, dù sao tổng cộng tám mươi nghìn đồng, lúc hai vợ chồng nhà họ An cầm lấy tiền liền bật khóc, thật sự là tiền khó vay, bọn họ xin bố vái mẹ cho vay hơn nửa tháng, mới góp đủ tám mươi nghìn đồng, kết quả vợ chồng nhà họ Triển thoáng cái đã cho vay tám mươi nghìn. Mẹ An Lý Mộc vừa lau nước mắt vừa kéo tay mẹ Triển Tiểu Liên nói: “Thím nó, tôi thay Đầu Gỗ trước cảm ơn người một nhà ông bà, tôi biết ông bà đều là người tốt, tiền này chúng tôi nhất định sẽ trả…”
Mẹ Triển Tiểu Liên cũng là phụ nữ, cũng làm mẹ, nhìn mẹ An Lý Mộc khóc thành như vậy, trong lòng cũng khó chịu, vành mắt cũng đỏ, chỉ có thể kéo tay bà an ủi. Tiền phẫu thuật cho An Lý Mộc cộng thêm bố mẹ Triển Tiểu Liên vừa mới đưa qua, vừa góp đủ một trăm sáu mươi nghìn, còn ba trăm nghìn còn không biết lấy từ đâu, mẹ An Lý Mộc bất đắc dĩ nói câu: “Tôi bây giờ không cầu xin gì khác, chỉ cầu Đầu Gỗ của tôi chân có thể chữa khỏi, không bị tàn tật…”
Mẹ Triển Tiểu Liên cảm khái theo một câu: “Đúng vậy, con cái có thể khỏe mạnh, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Bố mẹ Triển Tiểu Liên ở nhà họ An tầm hơn một giờ mới về nhà, đây là lần đầu tiên nói lâu như thế này từ sau khi hai nhà rạn nứt, đề tài đương nhiên đều là con cái. Chờ bố mẹ Triển Tiểu Liên đi tới chỗ cửa nhà, đã nghe thấy trong nhà có người đang nói chuyện, tiếng cả trai lẫn gái, trong nhà chỉ có một mình Tiểu Liên, từ đâu tới đàn ông?
Hai vợ chồng vội vàng đẩy cửa đi vào, kết quả đến phòng khách vừa nhìn, trợn tròn mắt.
Bọn họ liền nhìn thấy Triển Tiểu Liên và ba anh em nhà họ Long dời sô pha trong phòng khách đến một chỗ, bốn người riêng một góc, chia nhau ngồi xếp bằng đánh bài trên sô pha.
Trên trán Long Trạm dùng băng keo trong dán hai mảnh giấy trắng, trong lỗ mũi còn nhét giấy vệ sinh, trên trán Long Cốc dán một mảnh giấy trắng, Triển Tiểu Liên và Long Yến không có dán, đoán chừng là chưa thua.
Long Trạm đánh ra một con 6, Triển Tiểu Liên dùng một loại ánh mắt cực kỳ không muốn thấy anh lườm Long Trạm, sau đó hùng hổ quăng ra một quân bài: “Af!”
Long Cốc bên cạnh cô lập tức mở miệng: “Qua.”
Long Yến vị trí tiếp theo cũng phối hợp lắc tay: “Không theo.”
Long Trạm con K bị con A chặn nhìn nhìn bài trong tay, đành phải nói: “Theo không nổi.”
Triển Tiểu Liên vừa nghe, bắt đầu nhún vai cười gian, xoa tay: “Hết hết hết, anh ba, giấy! Em muốn dán giấy cho anh cả!”
Bố Triển Tiểu Liên chớp chớp mắt, vội vàng bước lên phía trước ngăn cản: “Tiểu Liên, càn quấy cái gì? Sao còn thật sự dán giấy cho anh cả con?”
Triển Tiểu Liên liếc xéo bố cô một cái, “bộp” một cái dán lên, nói: “Dám chơi dám chịu, bọn con vừa rồi đã nói rồi. Anh cả, tự anh nói có phải không?”
Long Trạm đưa tay vén mảnh giấy trắng trước mắt lên, nói với bố Triển Tiểu Liên: “Chú, bọn cháu chơi vui thôi, đến đến, chúng ta tiếp tục.”
Nói xong, bốn người hoàn toàn không nhìn sự tồn tại của bố cô, Triển Tiểu Liên xáo bài mọi người lại cầm, cầm xong quân bài cuối cùng Triển Tiểu Liên liền bắt đầu cười xấu xa, vừa nhìn là biết lấy được bài ngon đắc ý đây.
Bố Triển Tiểu Liên cũng đành chịu, mấy đứa bé này thật đúng là làm người ta lo, mẹ cô cũng trợn tròn mắt, con gái bà khi nào quan hệ với mấy thằng nhóc này tốt như vậy? Mà lại tụ một chỗ đánh bài, không đúng nha? Bọn họ là qua đây khi nào?
Bố mẹ Triển Tiểu Liên bị người ta kệ tại phòng khách nhà mình cả buổi, bốn người trong phòng khách kia chơi bài vui quên trời đất, cũng không biết là Triển Tiểu Liên số đỏ hay là thế nào, dù sao đều là cô thắng, thời điểm đắc ý nhất chính là lúc cầm mảnh giấy dán lên trán người ta.
Bố Triển Tiểu Liên đẩy mẹ cô đi làm cơm chiều, nể mặt con gái nhỏ đang rất vui mẹ cô lườm bố cô một cái xong thật đúng là đi. Bố Triển Tiểu Liên đứng một lát trước cô và Long Trạm, kết quả ông liền phát hiện Long Trạm hoàn toàn là đang đánh bài lung tung, một bộ bài vô cùng tốt trong tay, anh lại cố ý phá ra, cố ý đánh lung tung, Tiểu Liên cho dù trong tay là bài xấu, anh cũng có bản lĩnh có thể đánh bài xấu của Tiểu Liên thành bài đẹp. Bố Triển Tiểu Liên hiểu, thằng bé này là đang dỗ Tiểu Liên vui đây. Ông đã bảo mà, Long Trạm chính mình là mở sòng bạc, thế nào cũng hiểu chút đường lối, sao có thể vẫn thua chứ.
Triển Tiểu Liên rất đắc ý, cô hôm nay số thật sự là quá đỏ, đánh thế nào cũng thắng, sớm biết sẽ là kết quả này, ban đầu nên nói chơi tiền thật, nếu là như thế, cô chắc chắn thắng hơn mấy trăm.
Trong phòng khách náo nhiệt muốn chết, bố Triển Tiểu Liên nhìn một lúc thì đi phòng sách soạn bài, phía ngoài thường thường truyền đến tiếng cô “au au” kêu gào không cho đánh lại, bố cô cười lắc đầu, mở sách ra ghi chép.
Mẹ Triển Tiểu Liên làm xong cơm, hô một tiếng với mấy người chơi không còn ra thể thống kia: “Mau mau dọn, Tiểu Liên qua đây bày đũa, đi gọi bố con ăn cơm.”
Triển Tiểu Liên vừa lấy bài vừa gân cổ đáp tiếng: “Biết rồi.” Sau đấy liền rống lên một tiếng hướng phòng sách của bố cô: “Bố, ra ăn cơm.”
Mẹ Triển Tiểu Liên cũng cạn lời rồi, đứa nhỏ này chơi điên rồi, trả lời rất nhanh chóng, bài trong tay vẫn còn móc đấy.
Bố Triển Tiểu Liên nghe thấy tiếng cô đi ra, qua hỏi câu: “Mấy người các con đều là ai thắng ai thua thế?”
Triển Tiểu Liên lập tức đắc ý nhếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Bố, bố còn nhìn không ra à? Trên mặt anh cả dán đều là mảnh giấy, người thua mới dán mảnh giấy trắng đấy.”
Bố Triển Tiểu Liên cười “ha ha”: “Nói vậy kỹ năng chơi bài của Tiểu Liên nhà mình rất cao nha.”
Triển Tiểu Liên không kịp trả lời, nhìn bài của mình kêu gào: “Ngừng! Đến phiên em đánh bài rồi! JQKA2, vừa đúng năm lá phải không? Chặn!” Vừa bỏ xuống, Triển Tiểu Liên vội vàng hỏi: “Ai theo? Ai theo?”
Long Cốc Long Yến đồng thời lắc đầu: “Theo không nổi!”
Sau đó Triển Tiểu Liên đắc ý bỏ bốn quân bài trong tay xuống: “Thắng! Lại dán…”
Bố Triển Tiểu Liên vội vàng kéo lại: “Được rồi được rồi, Tiểu Liên không dán nữa, ăn cơm ăn cơm, chúng ta ăn cơm trước.”
Triển Tiểu Liên rất tiếc nuối chạy đi giúp mẹ cô, bố cô gỡ mảnh giấy trên mặt Long Trạm đi: “Tiểu Liên càn quấy, các cháu còn càn quấy cùng con bé, chơi bài thì chơi bài, còn dán mảnh giấy cái gì chứ? Xem xem mỗi đứa đều giống như trẻ con ba tuổi, mau mau gỡ xuống.” Lại nhìn nhìn mũi Long Trạm, bất đắc dĩ nói: “Tật này khi nào mới có thể khỏi đây? Cứ như thế thì không ổn.”
Tâm tình Long Trạm vừa nhìn là biết vô cùng tốt, đưa tay rút giấy vệ sinh trong lỗ mũi, đều bị máu nhuộm đỏ, Long Cốc vội vàng cầm cái khăn mặt cho anh: “Vẫn là dùng cái này đi, nhìn kinh quá.”
Long Trạm quét mắt nhìn anh ta, nói: “Nghe nói bên châu Phi vẫn còn thiếu một nhà phát triển có quyền quyết sách…”
Long Cốc lập tức ho hai tiếng chạy đi: “Anh cả, ngài nghỉ ngơi, em đi giúp Tiểu Liên.”
Triển Tiểu Liên đang bày đũa lên bàn, Long Cốc đi qua đòi giúp, “Tiểu Liên, anh hai đến giúp, Tiểu Liên của chúng ta là cô bé ngoan rất là chịu khó, còn có thể giúp mẹ làm việc.”
Triển Tiểu Liên nhìn anh tựa như đứa ngốc, phất tay một cái tựa như đuổi ruồi: “Anh hai anh đi nghỉ đi, em chỉ là bày đũa, chuyện trẻ con năm tuổi đều biết làm, chịu khó cái gì chứ? Không có gì để giúp.”
Long Cốc nịnh hót không xong, nội thương mà đi. Long Trạm đứng bên cạnh ác ý chế giễu: “Bị đuổi quay về? Chú cho rằng Tiểu Liên của chúng ta là ai? Không có mặt mũi đã xông vào, không bị oánh về mới lạ.”
Đối với hai ông anh hoàn toàn không có mảy may thường thức sinh hoạt hằng ngày gia đình bình thường, Long Yến lười nói chuyện với bọn họ, mà là trực tiếp đi vào phòng bếp, bưng một xấp bát ra đặt lên bàn, lại đi bưng nồi, trước mặt hai ông anh, xới cơm vào trong bát, Triển Tiểu Liên tự động tự giác đi qua nhận lấy bát Long Yến xới đầy cơm, bày bên cạnh đũa cô đã xếp.
Long Trạm ở bên cạnh mắt đố kỵ đến đỏ lên.
Mẹ Triển Tiểu Liên bưng món ăn lên, Long Trạm đứng mũi chịu sào ngồi xuống kề bên Triển Tiểu Liên, đã rất nhìn xa nhét cục giấy trong lỗ mũi, Triển Tiểu Liên thật ra vừa nhìn thấy cục giấy trong lỗ mũi anh là buồn nôn, lúc cô nhét hồi trước đều là vì cảm mạo chảy nước mũi, người nọ là vì chặn máu mũi, cô chỉ nghĩ một chút đã chịu không nổi, “Anh cả, mũi anh rốt cuộc mỏng manh thế nào chứ? Anh hôm nay cả ngày đều chảy máu mũi rất nhiều lần, anh không sợ mất máu quá nhiều có bệnh gì? Đây là bệnh, phải chữa.”
Bố Triển Tiểu Liên trừng cô một cái: “Tiểu Liên, đừng nói bừa, không thể không lễ phép với anh cả, mau mau ăn cơm.”
Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng với bố cô: “Con là hảo tâm.”
Long Trạm vội vàng lên tiếng: “Chú đừng nói Tiểu Liên, Tiểu Liên của chúng cháu là quan tâm cháu. Đúng không Tiểu Liên?”
Triển Tiểu Liên không muốn nhìn lỗ mũi đang nhét giấy vệ sinh của anh, đầu cũng không nâng đáp tiếng: “Vâng, đúng vậy.”
Long Trạm lập tức lên mặt ngẩng đầu nhìn Long Cốc, Long Cốc quay đầu sang chỗ khác, lười nói chuyện với anh.
Bố Triển Tiểu Liên đưa tay lau mồ hôi, nhịn không được cảm khái, mấy đứa nhỏ này thật dễ dàng thỏa mãn ha.
Ba anh em nhà họ Long ở nhà họ Triển hai ngày, buổi tối là ở khách sạn, ban ngày thì đi nhà họ Triển, Triển Tiểu Liên tối cuối tuần phải đi đại học Bãi Yến, ba anh em nhà họ Long mới quyết định về Tương Giang, mẹ Triển Tiểu Liên chưa từng thấy khách không tự giác như thế, ăn chực thì thôi, đáng hận nhất chính là người anh cả đó, luôn chảy máu mũi với Tiểu Liên. Đừng nói mẹ cô, ngay cả bố cô nhắc tới là thở dài, đây là cái tật gì?
Long Trạm và Long Cốc về Tương Giang, Long Yến thì ở lại Bãi Yến, Triển Tiểu Liên tò mò: “Anh ba, thì ra anh làm việc tại Bãi Yến à?”
Long Yến cười cười: “Qua đây ba tháng, còn phải về nước ngoài một đợt.”
Triển Tiểu Liên mở đôi mắt to đen bóng của cô, “Thì ra là làm ở nước ngoài?”
Long Yến nhịn không được lại cười, “Xem như đi.”
Long Trạm với Long Cốc ngồi trên xe con qua đây đón bọn họ, lạnh lẽo nhìn Long Yến, thể hiện rõ chính là đố kỵ, Long Yến không để ý tới bọn họ, chào tạm biệt một nhà Triển Tiểu Liên, đi trước luôn.
Bố Triển Tiểu Liên kéo cô qua chào hỏi hai anh em: “Dọc đường cẩn thận một chút, có chuyện gì thì liên lạc điện thoại, Tiểu Liên, chào tạm biệt anh cả anh hai.”
Triển Tiểu Liên vui vẻ giơ tay lên vẫy vẫy: “Anh cả anh hai tạm biệt.”
Long Trạm đưa tay bóp mũi, không để máu mũi chảy xuống, lặng lẽ nghiêng đầu đi, Triển Tiểu Liên không nói gì đứng ngoài xe, trong lòng im lặng nói thầm câu, người này quá biến thái.
Hai ngày này, người trấn Nam Đường đều cảm thấy có nhân vật nổi tiếng tới trấn, bởi vì cái loại xe dài trước đây bọn họ thỉnh thoảng nhìn thấy trên ti vi đó, đột nhiên xuất hiện ở trấn Nam Đường, lần đầu tiên là buổi sáng thứ bảy, có người nhìn thấy xe đấy lái vào trấn Nam Đường, trong xe ngồi mấy người đàn ông trẻ tuổi, về sau xe ấy lại một mình lái ra, gần chiều tối cuối tuần sau đó, xe trống lái vào trấn Nam Đường, rồi chở hai người trẻ tuổi lại rời đi, không ai biết mấy người trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai.
Trên đường về Bãi Yến, Triển Tiểu Liên cảm thấy chính mình về nhà gặp họ hàng chính là trò cười, còn nói với bố cô: “Bố, ba người anh kia của con có phải hơi kỳ lạ hay không? Đặc biệt là anh cả, bố, không phải con nói xấu anh ta, con thật sự cảm thấy anh ta có chút biến thái.”
Bố Triển Tiểu Liên lườm cô: “Không được nói mò.”
Triển Tiểu Liên le lưỡi, “Biết rồi biết rồi, đừng giận mà, con chỉ nói một chút thôi.”
Về ký túc xá, Triển Tiểu Liên chuyện đầu tiên chính là trèo lên giường nằm, sờ sờ bụng, sẽ không về nhà hai ngày lại mập chứ? Xem ra lại nên giảm cân.
Buổi chiều thứ ba, tại lớp lễ nghi xã giao Triển Tiểu Liên tự chọn, giáo viên Địa Trung Hải thoạt nhìn hào hoa phong nhã tuyên bố “phụ nữ không mặc tất chân cũng như không mặc quần lót” bất thình lình muốn dẫn mọi người nhất thiết luyện tập cách dùng dao nĩa tại một tiệm cơm Tây tại trung tâm thành phố Bãi Yến, tính học phần, đăng ký thêm điểm danh, nói cách khác, không đi không được.
Trong lòng Triển Tiểu Liên vẫn chửi mẹ nó, nếu giáo viên mời cô cũng sẵn lòng, mấu chốt là, tiền đi tiệm cơm Tây là sinh viên tự trả.
Giáo viên Địa Trung Hải tự mình có xe, gửi địa chỉ cho mọi người, bảo mọi người chia nhau ngồi xe đi tiệm cơm Tây, ông ta lái xe đi trước xác định vị trí trí, chờ sinh viên tại tiệm cơm Tây.
Chờ đám sinh viên dựa theo địa chỉ cung cấp đi qua, mới phát hiện nhà hàng này căn bản không ở trung tâm thành phố, mà là ở cạnh một góc ngã tư kề Nhị Trung.
Lúc Triển Tiểu Liên xuống xe quay đầu liếc nhìn, ngoài năm trăm mét đỗ một chiếc xe cảnh sát, chỗ đối diện xe cảnh sát chính là đồn công an An Lý Mộc làm việc.