Thần phục – Chương 97

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 97 – Đồng nhi

Phàm là học sinh đến trường, thích nhất chính là hai ngày nghỉ, có điều đối với Triển Tiểu Liên mà nói, hai ngày nghỉ chính là ngày tận thế của cô, cô phải đi Thanh Thành cho Yến đại gia thị tẩm.

Triển Tiểu Liên bây giờ mỗi lần đều phải nghĩ cớ làm sao nói với bố cô, Yến Hồi thì mặc kệ những thứ này, hắn chỉ để ý bản thân vui vẻ, mỹ nhân bên cạnh một người đổi một người, Triển Tiểu Liên cảm thấy gã ấy thật có khí chất ngựa giống, không hổ là vua muông thú.

Bởi vì Triển Tiểu Liên muốn ngủ nướng, vốn đã nói là buổi sáng qua, Triển Tiểu Liên lần đầu tiên đến giữa trưa mới qua, Yến đại gia tỏ vẻ rất mất hứng, về sau Yến đại gia vì không lỗ vốn một buổi tối đó, trực tiếp sai người tối thứ sáu mang Triển Tiểu Liên qua, Triển Tiểu Liên đau đầu muốn chết, tiếp tục như vậy mấy lần, mẹ cô tuyệt đối sẽ nổi đóa. Chỉ có điều chưa xử lý xong phía Yến Hồi, cô sẽ chưa thể về nhà.

Trong phòng tràn ngập mùi dâm mỹ, điên loan đảo phượng cả đêm, Triển Tiểu Liên mệt mỏi cũng không muốn nhúc nhích, lúc trời tờ mờ sáng, Triển Tiểu Liên bò dậy từ trên giường, bật đèn giường, tựa vào đầu giường ngẩn người, quay đầu thấy bên cạnh tủ đầu giường để một hộp thuốc lá, Triển Tiểu Liên không thích thuốc lá, nhưng cô nhớ nhãn hiệu thuốc lá đó là của nước ngoài, vừa nhìn cũng không phải là đồ rẻ tiền. Triển Tiểu Liên nhặt áo ngủ dày trên mặt đất lên buộc lại. Vươn tay cầm một điếu thuốc, nắm cái bật lửa, đi tới ghế chỗ cửa sổ, ôm đầu gối ngồi xuống, thử dùng bật lửa châm, hút ngụm đầu tiên, kết quả bị sặc ho gần chết.

Tiếng cười thầm của Yến Hồi từ trong chăn truyền ra, Triển Tiểu Liên không thèm nhìn, trong miệng ngậm một ngụm khói nghiên cứu nuốt vào nhổ ra, miệng trong nháy mắt phun ra lượng khói lớn, hơi khó chịu, ít nhất Triển Tiểu Liên xem ra, thuốc lá với cô không có sức hấp dẫn gì. Ngoại trừ vị thuốc lá chính là vị thuốc lá, đây là ấn tượng đầu tiên, đối với Triển Tiểu Liên mà nói, ấn tượng đầu tiên quyết định tất cả, giống như An Lý Mộc. Trong lòng Triển Tiểu Liên, An Lý Mộc vĩnh viễn đều là thiếu niên sau khi cô khóc lớn, sẽ luôn chạy về đầu tiên dỗ cô ấy.

Yến Hồi cúi người lấy thuốc lá, nâng nâng cằm với Triển Tiểu Liên: “Lửa.”

Triển Tiểu Liên ngồi trong bóng mờ, Yến Hồi chỉ nhìn thấy đầu thuốc lá màu đỏ và màu trắng là áo ngủ, hoàn toàn thấy không rõ mặt cô, Yến Hồi chậm rãi ngồi xuống, “bộp” một tiếng, ánh lửa vọt lên, một đợt mùi khói thuốc nồng đậm lan ra, Triển Tiểu Liên cúi đầu, đưa tay bóp tắt thuốc lá lên tay nắm ghế, không có cách nào, không thích chính là không thích.

Yến Hồi hút một ngụm thuốc lá, ngẩng đầu, ngoắc ngoắc tay với Triển Tiểu Liên: “Lại đây.”

Triển Tiểu Liên từ trên ghế xuống, vừa nắm tóc vừa đi về phía giường leo lên, sau khi chui vào chăn ngẩng đầu hỏi một câu: “Làm gì?”

Yến Hồi cười trầm, tiếng cười lười biếng: “Không làm gì, vừa làm cưng xong, cưng coi gia là làm bằng sắt à?”

Triển Tiểu Liên giễu cợt: “Có nhiều cảm nghĩ.”

Yến Hồi quay đầu, ngậm một ngụm khói quay đầu phun về phía Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên chán ghét phất tay quạt tan, “Gia, lão ngài ức hiếp người ta…”

Yến Hồi thong dong trở mình, dựa vào mạn giường nuốt mây phun sương.

Trong bóng tối, Triển Tiểu Liên trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói: “Gia, cho một thời hạn thi hành án đi.”

Thân thể người bên cạnh không nhúc nhích tí nào, nửa ngày mới nghe hắn lười biếng trả lời: “Thời hạn thi hành án gì?”

Chậm rì rì trở mình, Triển Tiểu Liên mở to mắt, tầm mắt nhìn tới là vị trí sườn eo Yến Hồi, cô thản nhiên nói: “Chính là ngày kiếp sống bạn chịch này kết thúc, lão ngài sẽ không định làm bạn chịch cả đời với tôi chứ? Tôi đây sau này, nhưng là phải lấy chồng.”

“Lấy chồng?” Yến Hồi cười nhẹ một tiếng: “Đàn bà gia từng ngủ, gã đàn ông nào dám muốn?”

Triển Tiểu Liên trở mình, “Phụ nữ gia từng ngủ trong ngoài Thanh Thành này phải bao nhiêu chứ? Nếu lão ngài mỗi một người đều không buông tha, vậy bầu trời cả thành phố này cũng nên oán khí ngất trời rồi, nhiều phụ nữ sống thủ tiết như thế, Thanh Thành dứt khoát đổi tên là Quả Phụ Thành cho xong.”

“A, nói cũng đúng,” Yến Hồi vươn tay bóp tắt thuốc lá nằm xuống, quay người, đưa tay kéo bả vai Triển Tiểu Liên bày cô nằm nghiêng, mặt đối mặt với mình, nói: “Lời ban nãy đó chớ nói lần thứ hai với gia, gia ngấy rồi, không còn cảm giác mới mẻ hẵng nói.”

Triển Tiểu Liên đành phải nhìn hắn nói: “Chung quy có một kỳ hạn chứ?”

Tay Yến Hồi theo nách cô một mạch sờ soạng xuống dưới, “Kỳ hạn? Gia làm sao mà biết? Có thể là dăm ba ngày, cũng có thể là dăm ba tháng, nói không chừng còn có thể là dăm ba năm, tóm lại gia ngấy rồi hẵng nói.”

Triển Tiểu Liên xem thường: “Gia lão ngài quá gian xảo.”

Yến Hồi ấn thân thể cô dán lên người mình, “Cưng nếu là một con thỏ ngoan ngoãn, gia không chừng sớm đã thả cưng rồi, một lần là ngấy, đáng tiếc gia lần này bắt được là con cửu vĩ hồ, mỗi cái đuôi mỗi tâm nhãn lớn, lông trên đuôi mỗi cái một tâm nhãn nhỏ, thật sự là đúng khẩu vị của gia…”

Triển Tiểu Liên cắn răng, không cho mình kêu ra tiếng, Yến Hồi cứ như vậy nghiêng người mặt đối mặt với Triển Tiểu Liên ép buộc, Triển Tiểu Liên thật sự là phục hắn nhiều thủ đoạn như vậy, hắn phải chơi bao nhiêu phụ nữ mới có thể luyện được công lực như thế chứ.

Yến Hồi nắm cằm cô, cười hỏi: “Vừa rồi kêu lớn tiếng như vậy, lần này sao lại câm rồi?”

Triển Tiểu Liên nhìn hắn một cái, hai cái chân trần truồng trong chăn vắt ngang hông hắn, vươn cánh tay ôm cổ hắn, âm u nói câu: “Vì tôi muốn giữ lại hơi sức kêu… cắn chết anh!” Nói xong, ngẩng đầu một hơi cắn về phía trái cổ Yến Hồi, một ngụm là thấy máu.

Cánh tay Triển Tiểu Liên vừa động đậy, phía dưới cũng di chuyển theo, vị trí cũng thay đổi, cảm giác bây giờ của Yến Hồi chính là muốn sống muốn chết. Triển Tiểu Liên tựa như con chó con, cắn là không buông, Yến Hồi duy nhất có thể ép buộc chính là thân thể, sức chịu đựng mạnh lâu hơn người khác. Triển Tiểu Liên cuối cùng nhả ra, bởi vì lỗ mũi vừa khớp chặn trên cổ Yến Hồi, hô hấp theo không kịp, sau khi nhả miệng liền kéo nụ cười ác ý trả thù xong, thở dốc từng ngụm.

Yến Hồi với tay sờ, cả tay máu me nhầy nhụa, cúi đầu nhìn cô một cái, “Cưng muốn chết?”

Triển Tiểu Liên không sao cả nhìn hắn, “Tình thú đi, tôi thấy gia thủ đoạn nhiều như vậy, còn tưởng rằng gia thích chứ, nhiều nhất lần sau không chơi cái này.”

“Tình thú?” Yến Hồi nhìn một tay máu, vươn tay lại sờ, máu vẫn còn tiếp tục, tình thú này rõ ràng chơi quá độ rồi, “Chó này cũng không cắn ác bằng cưng, còn nói tình thú với gia?”

“Còn phải nói?” Triển Tiểu Liên lé mắt nhìn, “Người ta còn có khi chơi cái này chơi tai nạn chết người, chúng ta chẳng qua là chơi thấy máu.”

Yến Hồi bị máu trên tay làm hoàn toàn mất hết nửa phần hứng thú, Triển Tiểu Liên sau đó bò dậy, chạy tới phòng vệ sinh cầm cái khăn mặt cho hắn: “Gia, lão ngài trước lau một chút, tôi đi gọi người qua băng bó cho anh.”

Lúc Tào Khang tới thấy vết thương trên cổ Yến Hồi hoảng sợ, “Gia, đây là có chuyện gì? Nửa đêm sao tự dưng…” Nói chưa xong, Yến Hồi liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn Triển Tiểu Liên bên cạnh không quan tâm gì, nói: “Hỏi cô ta.”

Triển Tiểu Liên lập tức đáp: “Một trong những tình thú của tôi với gia, bác sĩ Tào anh xác định muốn biết?”

Tào Khang vừa nghe, không dám hỏi gì nữa, vừa rồi anh chính là khó hiểu vết thương trên cổ Yến đại gia, nhìn như là dấu răng, có điều dấu răng này cũng quá sâu chút, tựa như dấu răng quỷ hút máu hút máu người lưu lại. Vừa nghe Triển Tiểu Liên nói là một trong những tình thú, anh đâu còn dám nói chuyện chứ, chẳng qua trong đầu nghĩ, khẩu vị của hai người này cũng quá nặng, cắn như thế mấy lần, vạn nhất quá hưng phấn khống chế không được sức lực, không chắc là có thể cắn chết người.

Trước khi đi, Tào Khang xách hòm thuốc đi tới cửa, cẩn thận nhắc nhở một câu: “Gia, ngài với cô Triển… chơi nhỏ tăng tình chơi lớn thương thân mất mạng nha… Gia, lão ngài với cô Triển đều, đều đều đều tiết chế chút…” Nói xong, Tào Khang lau mồ hôi rồi đi, đáng thương một bác sĩ nhỏ phòng khám tư nhân quy quy củ củ như anh, cứ bị Yến đại gia lôi ra chơi đùa số mệnh, nếu như anh dám không đi ra, Yến đại gia đùa chính là số mệnh của anh.

Triển Tiểu Liên “xì” một tiếng bật cười, vui vẻ chạy đi đóng cửa, Yến Hồi âm mặt, sờ sờ vải xô quấn trên cổ, Triển Tiểu Liên quay người lại đã không cười nữa, nghiêm trang đi đỡ Yến đại gia, “Gia, lão ngài cẩn thận chút, chúng ta vẫn là tuân lời dặn của bác sĩ…”

Yến Hồi trừng mắt nhìn cô một cái: “Cưng còn dám nói?”

Triển Tiểu Liên không lên tiếng, dù sao chịu tội cũng không phải là mình.

Ngày hôm sau, Yến Hồi không biết đi đâu, Triển Tiểu Liên dậy xong liền tìm người khắp nơi tán dóc, không tán dóc chuyện khác, chuyên môn hỏi người ta phụ nữ lúc trước Yến đại gia thích đều là như thế nào, sau đó lại làm sao bị đá, thật ra chính là lấy kinh nghiệm, chẳng qua có phụ nữ lấy kinh nghiệm tóm đàn ông, Triển Tiểu Liên đây là ngược lại, cô lấy kinh nghiệm là vì khiến Yến đại gia đá người.

Triển Tiểu Liên xem như hiểu, Yến Hồi thật sự là một quái thai, tuyệt đối không thể dùng tư duy của người bình thường nói chuyện với hắn, mong đợi hai người bọn họ có thể hòa bình nói chia tay căn bản không có khả năng, khả năng duy nhất chính là làm cho Yến đại gia thật sự cảm thấy hắn ngấy rồi, muốn tìm món đồ chơi mới mẻ kế tiếp, mới có thể bỏ qua cho cô.

Thanh Thành Bãi Yến, gần như chính là thiên hạ của Yến Hồi, Triển Tiểu Liên cảm thấy trừ phi nhà bọn họ cả nhà chuyển đi, bằng không thì đừng hy vọng Yến đại gia sẽ cho cô có ngày lành, hiện tại Yến Hồi chưa có trở mặt với cô, nếu thực sự ngày nào đó trở mặt, Triển Tiểu Liên không biết hắn sẽ đối phó nhà bọn họ như thế nào. Bố mẹ cô chính là giáo viên, Triển Tiểu Liên nhưng không cảm thấy bố mẹ cô có năng lực đương đầu với Yến Hồi.

Có điều sau một phen hỏi xong, Triển Tiểu Liên cảm thấy khó khăn rất lớn, bởi vì phụ nữ lúc trước của Yến Hồi, người này xinh đẹp hơn người kia, người này vóc người bốc lửa hơn người kia, tóm lại mỗi lần Triển Tiểu Liên hỏi đối phương cô so với những phụ nữ ấy, chênh lệch cỡ nào, đối tượng bị phỏng vấn đều vẻ mặt bối rối không biết phải hình dung như thế nào, điều này khiến Triển Tiểu Liên buồn bực vô cùng, chậc, biết cô trông không thế nào, nhưng cũng không cần thiết coi thường người ta như thế chứ?

Buổi tối Yến Hồi đến, cũng biết chân chó nào đó mật báo với hắn, dù sao Yến đại gia hỏi việc này: “Nhóc béo cưng qua đây, nói nói với gia cưng hỏi thăm những thứ ấy làm gì?”

Thật ra cũng không trách Yến Hồi đề phòng, hắn thiếu chút nữa chết trong tay nhóc béo nhỏ này, đều nói chó không kêu sẽ cắn người, phải, lời này đến nhóc béo nhỏ vậy khỏi phải tính. Yến đại gia vô số sát thủ đỉnh cấp cũng chưa có thể gần người làm tổn thương một sợi tóc, cứ thế bị một nhóc béo nhỏ mập ú kêu gào muốn chém hắn mấy rìu, có mặt tròn một đôi mắt mi dày đánh gần chết.

Việc này là đau nhức vĩnh viễn trong lòng Yến đại gia, hắn kiếp này cũng sẽ không thừa nhận hắn là bị nhóc béo nhỏ đánh bất tỉnh, giả vờ ngất, tuyệt đối là giả vờ ngất, tựa như mỹ nhân Hồng Liên nói vậy, Yến Hồi hắn là vì dỗ nhóc béo nhỏ vui vẻ, cố ý để cô ấy gần người, bằng không, dựa vào nhóc béo nhỏ, sao có thể lại làm bị thương đến một cọng lông măng của Yến gia?

Vết sẹo trên cổ chân Yến Hồi khép lại, có điều vết thương vẫn còn, đám mỹ nhân bên cạnh đều khuyên hắn xóa vết sẹo trên cổ chân đi, Yến Hồi giữ lại, giữ lại có thể nhắc nhở hắn, phải tùy thời tùy chỗ chú ý mưu mô quỷ kế của tiểu hồ li kia.

Nghe xong câu hỏi của Yến Hồi, Triển Tiểu Liên ngồi trên bàn đá đạp lung tung cẳng chân, cúi đầu, âm thanh cực nhỏ nói câu: “Không có gì đâu, chính là hỏi một chút. Kỳ lạ gia lúc trước đều là phẩm vị gì, tò mò hỏi thăm mà thôi…”

Nghe vậy, Yến Hồi lập tức tò mò hỏi: “Có phải rất tự ti hay không? Cảm thấy chính mình ngay cả một ngón tay người ta cũng thua kém?”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lầu bầu một câu: “Hỏi thăm đến hỏi thăm đi, tôi cảm thấy gia cũng là thưởng thức đợt gần đây cao nhất.”

Yến Hồi ngã xuống sô pha, cười to: “Cưng cũng không biết xấu hổ nói lời này? Gia chưa từng thấy phụ nữ tự kỷ hơn cưng.”

“Còn phải nói?” Triển Tiểu Liên không để bụng, “Như nhau như nhau.”

Yến Hồi vươn chân dài đá đá mông Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên tự giác dịch thân thể, dịch đến bên cạnh Yến Hồi, “Gia, lão ngài có chuyện gì thế?”

“Không có việc gì,” Yến Hồi cười tà khí: “Gia là đột nhiên cảm thấy… ngoại trừ thịt nhiều chút ra, bộ dáng nhỏ này nhìn kỹ cũng không xấu như thế.” Nâng cằm Triển Tiểu Liên xem xét trái phải, còn nói: “Mau mau giảm béo cho gia, gia sao lại cảm thấy cưng tuần này béo hơn tuần trước, ngàn vạn đừng làm cho gia ngày nào đó thấy quả bóng lăn trên giường gia. Gia thích mỹ nhân, mỹ nhân gầy.”

Cái cổ nhỏ xoay một cái, Triển Tiểu Liên vẻ mặt mất hứng nói: “Nếu gia thích mỹ nhân gầy, vậy vẫn là đi tìm đám mỹ nhân gầy kia của gia cho xong, sao phải muốn béo như tôi đây?”

Tay nắm cằm Triển Tiểu Liên buông lỏng, Yến Hồi bộ dạng tâm tình rất tốt nhìn cô hỏi: “Ơ, nhóc béo nhỏ đây là tức giận? Vì thế gia mới bảo cưng giảm béo.”

Triển Tiểu Liên nâng cằm nhỏ mượt mà: “Tôi cứ như vậy, gia hoặc là chịu, hoặc là mời mỹ nhân gầy khác, tôi không hầu hạ đâu. Có điều tôi phải nói trước với gia, lão ngài về sau nhưng tìm không ra bạn chịch loại hình đa chức năng toàn tài như tôi đây.”

Yến Hồi cười nhẹ: “Gia bây giờ là thích loại hình đa chức năng toàn tài, mỹ nhân khác nhìn nhiều đều một dạng, gia chán ngấy rồi, ngẫu nhiên đổi cái khẩu vị cũng không hẳn không được, nhóc béo, để gia nhìn nhìn lại, cưng còn có tiềm năng gì là gia không biết, gia thích luồng sức mạnh này trên người cưng, cũng thích loại khuôn mặt nhỏ nhắn thiên biến vạn hóa này của cưng, mỗi lần nhìn nhiều biểu tình như vậy xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ này, gia liền cảm thấy vô cùng thoải mái.”

Triển Tiểu Liên trong lòng mắng câu “tâm lý biến thái”, ngoài miệng bờ la bờ la nói: “Ấy là gia có mắt nhìn người, tôi đây còn không đều là gia phát hiện ra? Có bài hát như thế nào? Vì anh khóc vì anh cười vì anh khóc cười không nổi rủa anh chết toi, nói không phải là như tôi đây? Người ta ngôi sao ca nhạc tiểu thiên hậu còn theo đuổi tạo hình thiên biến đấy, tôi đây tự nhiên hơn bọn họ, bọn họ đấy là cố ý tạo ra, tôi đây là biểu tình thuần thiên nhiên, gia ngài nói có đúng hay không?”

“Cái miệng nhỏ này sao lại nói ra nhiều lời hài hước như vậy chứ?” Yến Hồi nắm cằm Triển Tiểu Liên kéo xuống, hôn một cái lên miệng cô, Triển Tiểu Liên nhấp nhấp môi, chịu đựng xúc động đưa tay lau miệng, bình tĩnh không nhúc nhích.

Yến Hồi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trang nghiêm, cuối cùng hài lòng buông tay, Triển Tiểu Liên lập tức tràn đầy kỳ vọng hỏi: “Đúng rồi gia, lão ngài tuần này hài lòng không?”

“A~” Yến Hồi sờ cằm suy nghĩ, sau đó dừng tầm mắt trên khuôn mặt Triển Tiểu Liên, tà khí cười, nói: “Gia hài lòng hay không, vậy phải xem biểu hiện tối nay của cưng.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức xoay người, ngồi lên đùi hắn, hai người mặt đối mặt cùng nhau ngồi trên sô pha, Triển Tiểu Liên vươn tay liền cởi khuy áo của hắn.

Chiều hôm sau, Triển Tiểu Liên trên đường về Bãi Yến vô cùng phiền muộn, thời kì bi thảm còn hơn gái gọi như vậy khi nào mới có thể kết thúc chứ? Người ta gái gọi tốt xấu còn có tiền cầm, cô đây chính là miễn phí đấy, hơn nữa, còn phải tự mình chịu tiền xe đi đi về về, còn có thảm hơn cô ư?

Triển Tiểu Liên về tới trường, cái eo nhỏ ấy đau liền hai ngày, Mục Hi con nhóc chết tiệt đó còn chạy tới phàn nàn cô, nói mấy ngày nay toàn có người theo dõi cô ấy, Triển Tiểu Liên vừa nghe còn căng thẳng, “Có phát hiện là ai hay không?”

Mục Hi mất hứng nói: “Là hai học trưởng năm tư.”

Triển Tiểu Liên: “Ha? Chẳng lẽ muốn theo đuổi cậu” Vậy vẫn là càng sớm càng tốt làm cho bọn họ bỏ đi ý nghĩ không thực tế này, chú đẹp trai sẽ bóp chết bọn họ như con kiến.

Tay nhỏ của Mục Hi chống má, rất vô tội nói: “Không phải nha, bọn họ tìm tớ chụp ảnh, muốn tớ làm người mẫu, nói là gì mà Sơn Hoa gì đó, tớ không có hứng thú, sau đấy bọn họ cứ đi theo tớ cả ngày.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức nhảy nhót: “Học trưởng năm tư tìm cậu chụp ảnh tốt nghiệp của bọn họ? Sao không đi hả, đi chứ! Coi như giúp đỡ thôi, hơn nữa còn là thứ bảy chủ nhật, cũng không chiếm dụng thời gian đi học bình thường của cậu, mấu chốt nhất là, có quần áo đẹp để mặc nhá!”

Mục Hi chớp đôi mắt to: “Tớ phải học tiếng Anh, tớ bận lắm.”

Triển Tiểu Liên vỗ bộp một cái: “Tớ cầm máy thu thanh cho cậu, vừa chụp vừa nghe tiếng Anh, vẹn cả đôi đường biết bao. Nhiều quần áo đẹp như vậy, chụp ảnh miễn phí… Ái chà chà, tớ nghĩ cũng không nghĩ đến chuyện tốt như vậy nha!”

Triển Tiểu Liên cực lực giựt giây Mục Hi đi chụp ảnh, Mục Hi cũng không biết làm sao: “Băng Dính, cậu có phải xem xong hết tiểu thuyết ngôn tình quanh trường rồi hay không? Nếu không cậu sao không tiếc thời gian xem tiểu thuyết của cậu đòi đi chụp ảnh chứ?”

“A a Nhóc Ngốc, hai chúng ta ai với ai chứ? Tớ là suy nghĩ cho cậu,” Triển Tiểu Liên nói xong chống nạnh cười ha ha, “Đây là chuyện tốt, tuyệt đối là chuyện tốt. Ha ha ha…”

Mục Hi cảm thấy Băng Dính điên rồi, bị cô nói không có cách nào, đành phải nói câu: “Vậy tớ quay về suy nghĩ một chút, dù sao tớ không muốn đi.”

Mấy ngày kế tiếp Triển Tiểu Liên có việc hay không cũng đi tìm Mục Hi lải nhải việc này, Mục Hi chung quy bị cô lải nhải phiền, cuối cùng xác nhận hỏi: “Băng Dính, cậu đi cùng tớ không được nuốt lời nhé.”

Triển Tiểu Liên lập tức gật đầu: “Tớ không phải nói không có vấn đề à? Tớ rảnh lắm đấy.”

Kết quả, Mục Hi thật đúng là đồng ý, mấy cuối tuần kế tiếp, Triển Tiểu Liên trực tiếp nói với Yến Hồi, cô hứa đi chụp ảnh với Mục Hi rồi, tạm thời không qua được, sợ Yến Hồi không tin, còn cầm điện thoại đưa đến bên tai Mục Hi đương tạo dáng chiếu theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, đẩy đẩy cô ấy nói: “Nói với điện thoại một câu, nói với điện thoại cậu có phải chụp ảnh ở bên ngoài với tớ hay không.”

Mục Hi ngơ ngác ngoan ngoãn nói câu: “Em ở bên ngoài chụp ảnh với Băng Dính nha.”

Triển Tiểu Liên đẩy cô ấy, “Được rồi, cậu đi chụp đi.” Mục Hi thất tha thất thểu nhấc váy dài chạy đi chụp, Triển Tiểu Liên cầm điện thoại tránh đi: “Gia, lần này tin chưa? Thật sự không được thì phái một người qua đây xem tôi cũng được, anh cũng biết Nhóc Ngốc trông xinh đẹp, anh nói hoang giao dã ngoại này, nếu xảy ra chút chuyện gì đây không phải là phiền toái?… Sao có thể chứ? Gia vị nhân tài như thế, tôi đâu tìm được người thứ hai? Gia, lão ngài tha thứ một chút, tôi biết lão ngài rộng lượng muốn chết… Ngài bận việc của ngài, tuần sau cam đoan đi qua!”

Cúp điện thoại, Triển Tiểu Liên mắng một câu “đờ mờ”, gã kia có phải quá rảnh hay không? Sao chỉ biết cả ngày nhìn chằm chằm cô chứ? Bên cạnh không phải có một ổ mỹ nhân tuyệt sắc ư? Tên là Đồng nhi đó, chính là tâm can bảo bối của hắn, hai người nhìn là xứng đôi, một đôi hợp phách biết bao chứ?

Triển Tiểu Liên là không biết, cô nếu biết dự đoán có thể liều mạng với Yến Hồi. Bởi vì tâm can Đồng nhi bảo bối của Yến Hồi giờ đây đang ở Thanh Thành, định dụ dỗ An Lý Mộc của Triển Tiểu Liên, tiện thể chụp quá trình thân thiết của bọn họ, mặc dù tạm thời còn chưa có tiến triển gì, song Đồng nhi cảm thấy dựa vào bộ dạng của mình, chỉ cần An Lý Mộc không phải Liễu Hạ Huệ, chỉ cần anh thích phụ nữ, cô ta sẽ không thể nào bắt không được.

Thật ra Đồng nhi với An Lý Mộc tuần trước có gặp mặt một lần, chẳng qua An Lý Mộc hoàn toàn không chú ý tới vị đại mỹ nhân sát vào người mà đi qua đó, lúc anh bước đi nhìn thẳng, đi chậm lại ổn, căn bản không giống mấy người đàn ông khi bước đi còn không nhìn nhìn xung quanh, thuận tiện xem nhiều mấy lần mỹ nữ đẹp mắt đi ngang qua.

Thí nghiệm lần đầu của Đồng nhi chính là thất bại trong chuyện đi lại lặng im không nghỉ gần như là đi nghiêm của An Lý Mộ, Đồng nhi trở lại khách sạn, nghiêng đầu nhìn tấm ảnh An Lý Mộc, không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự có tư cách để Triển Tiểu Liên thích, ánh mắt của An Lý Mộc nói cho Đồng nhi, trong lòng anh tràn đầy đều là công việc, rất nhiều rất nhiều, đè ép anh không có cũng không muốn quan tâm chuyện bên ngoài. Anh mỗi ngày đi lại giữa đơn vị và ký túc xá, trải qua cuộc sống hai điểm một đường thanh tâm quả dục, Đồng nhi bỗng dưng rất muốn biết, người đàn ông nhìn như lạnh lẽo buồn tẻ này khi lén lút ở cùng Triển Tiểu Liên, rốt cuộc sẽ ra sao.

Triển Tiểu Liên vì anh suýt nữa giết Yến Hồi, Đồng nhi không tin Triển Tiểu Liên không biết thân phận địa vị của Yến Hồi, nhưng cô không chút do dự ra tay, vết thương trên chân Yến Hồi cô ta đã nhìn qua, sức mạnh Triển Tiểu Liên ra tay với chính cô ta đó cô ta đã biết, cô gái kích thích hứng thú vô hạn của Yến gia ấy, vì người đàn ông tên An Lý Mộc này, thậm chí định cưa một chân của chính mình. Đồng nhi biết, quyết tâm không đếm xỉa mọi thứ kia của cô ấy, là dũng khí của người bị ép tới bước đường cùng mới có thể sinh ra.

Đồng nhi giơ tấm ảnh ngửa mặt nằm trên giường, sau đó cười với tấm ảnh, tự nói thầm: “Chờ, tôi tuyệt đối sẽ bắt được anh.”

Đây là nhiệm vụ của Đồng nhi, cũng là quyết tâm của cô ta, có điều rất nhanh, Đồng nhi liền phát hiện chính mình đánh giá cao sự tự tin của cô ta. An Lý Mộc căn bản chính là bách độc bất xâm, anh ở cùng bất kỳ ai, đều duy trì một loại xa cách nhàn nhạt, anh cự tuyệt thân thiết của người ngoài, tựa như một người vây bản thân trong vòng tròn của chính mình. Hơn nữa công việc của An Lý Mộc hoàn toàn không đối ngoại, chỉ hợp tác với người nội bộ, Đồng nhi chỉ có thể tiếp xúc bên ngoài.

Người và xe đều đến nơi, Đồng nhi chờ ở giao lộ, An Lý Mộc như thường ngày đi tới, Đồng nhi ra hiệu ngầm với chỗ góc, một chiếc xe đua màu đỏ sẫm tốc độ cao ngoặt ra, ngoài một đợt xe thắng gấp, còn kèm theo tiếng nhắc nhở lớn: “Cẩn thận!”

Đồng nhi ngã ngồi dưới đất, xe con màu đỏ sẫm cũng dừng lại, một người đàn ông hoảng hốt lo sợ đi ra: “Cô gái, không đụng vào cô chứ?”

“Anh lái xe như thế nào? Thiếu chút nữa đụng vào người ta anh có biết không?” Đồng nhi vừa nghiêng đầu, nhìn thấy An Lý Mộc mặc trang phục cảnh sát la lớn: “Đồng chí cảnh sát mau tới giúp!”

An Lý Mộc sau khi tan ca trên người còn mặc trang phục cảnh sát, anh vừa mới thấy cảnh tượng đó, thật ra An Lý Mộc ban nãy không dám tiến lên, anh bây giờ cũng có loại tâm lý sợ hãi đối với hiện trường tai nạn xe cộ, cho nên anh thấy người đi đường không có việc gì, liền đứng tại chỗ. Nghe thấy tiếng kêu của người phụ nữ kia, anh mới thử tới gần đằng trước.

Dưới sự sắp xếp của An Lý Mộc, tài xế chủ động bồi thường năm trăm đồng, nói là mua cho Đồng nhi chút đồ bổ an ủi, sau đó vừa xin lỗi vừa lái xe đi, Đồng nhi vẻ mặt hoảng sợ đứng dậy, kéo An Lý Mộc nói năng lộn xộn: “Cảm ơn đồng chí cảnh sát, cảm ơn anh…”

An Lý Mộc rút tay về, ôn hòa cười cười với cô ta: “Sau này bên đường gắng đi chỗ an toàn, đừng cứ tưởng rằng tài xế là nhất định sẽ biết lái xe như thế nào, có vài tài xế mới căn bản khống chế không được, cũng may không có việc gì, về sau nhất thiết cẩn thận một chút.”

Đồng nhi sửng sốt, cô ta đã xem vô số tấm ảnh của An Lý Mộc, đây là lần đầu tiên cô ta khoảng cách gần nhìn An Lý Mộc, Đồng nhi cảm thấy An Lý Mộc có lẽ là cái loại người không quá ăn ảnh đó, nhìn thấy người thật cô ta mới biết đống ảnh đó chụp xấu biết bao, dường như mỗi một bức đều biến hình, mà người sờ sờ trước mắt này mới là An Lý Mộc chân chính.

An Lý Mộc nghi hoặc nhìn cô ta, “Cô gái? Cô không sao chứ? Cần tôi giúp gọi điện cho người nhà cô để bọn họ tới đón cô không?”

Đồng nhi lấy lại tinh thần, lập tức báo cho anh một số di động, An Lý Mộc dùng giọng điệu trấn an nói: “Cô chờ một lát, tôi sẽ gọi điện cho người nhà cô, đừng lo, đã không có việc gì.”

Kết quả cú điện thoại An Lý Mộc gọi đó vẫn không có người trả lời, Đồng nhi lắc lắc đầu với anh: “Anh tôi hẳn là không mang theo di động, tôi không sao, tôi nghỉ một lát sẽ về, đồng chí cảnh sát hôm nay thật sự là cảm ơn anh, nếu không tôi cũng không biết tôi nên làm gì bây giờ. Làm chậm trễ thời gian của anh rồi, anh về trước đi…”

An Lý Mộc nhìn nhìn trời vẫn sáng, trên đường người đến người đi cũng không có gì không an toàn, lễ độ nói tiếng với Đồng nhi: “Tạm biệt.” sau đó chậm rãi đi.

Đồng nhi quay đầu, nhìn bóng lưng An Lý Mộc rời đi, đưa tay đè lại trái tim đập “thình thịch”, vừa rồi, cô ta tưởng rằng trái tim cô ta sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta chưa bao giờ biết, lại có một người đàn ông như thế tồn tại.

An Lý Mộc, bất đồng với mọi đàn ông Đồng nhi từng tiếp xúc, anh ôn tồn lễ độ hào hoa phong nhã, có một trái tim chính nghĩa và lòng dạ quân tử, sẽ không vì bộ ngực bại lộ của cô ta mà liếc mắt nhìn thêm, cũng sẽ không vì bắp đùi trắng như tuyết của cô ta lộ ra ánh mắt dâm tà gì, ánh mắt anh ấm áp, bộ dạng cười rộ giống như một cậu bé lớn, ôn hòa mà thân thiết, ánh mắt anh nhìn Đồng nhi, tựa như nhìn một em gái nhà bên, sau đó nụ cười nhàn nhạt nói “Tạm biệt”.

 

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s