Thần phục – Chương 99

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 99 – Thương cho tấm lòng bố mẹ khắp thiên hạ

Bành Ngọc lần đầu tiên đi tìm Yến Hồi bởi vì tìm không được vị trí, có người qua đón cô ta, vừa thấy chiếc xe đón cô ta đó, Bành Ngọc liền biết tìm đúng rồi. Bây giờ tuy sinh viên khắp nơi, có điều sinh viên vẫn khác với cao đẳng-trung cấp chuyên nghiệp, ít nhất người ta cảm thấy sinh viên cao hơn một cấp bậc, nên Bành Ngọc lúc ngượng ngùng chào hàng bản thân đã nói mình là sinh viên đang học đại học Bãi Yến.

Yến Hồi vừa nghe đại học Bãi Yến, liền hỏi câu: “Chuyên ngành?”

Bành Ngọc đỏ mặt trả lời: “Tiếng… Tiếng Anh…”

“Ha,” Yến Hồi khẽ ngẩng đầu, cười mà tà khí lan tràn, lắc lư làm người xung quanh chóng mặt hoa mắt, “Tiếng Anh à, chuyên ngành này tốt, đúng khẩu vị của gia. Gia hình như nhớ… Trường các cưng có một người tên gì ấy nhỉ? Năm ngoái còn được giải thưởng nào đấy, chính là tiếng Anh, có phải mỹ nhân cưng hay không?”

Bành Ngọc lập tức tựa như khoe khoang nói: “Có có, tên là Triển Tiểu Liên, được giải nhì diễn thuyết, là cùng một ký túc xá với em, quan hệ của bọn em rất tốt…”

“Bộp” một tiếng, Yến Hồi vỗ tay, “Thì ra là thế, gia thích…”

Trống ngực Bành Ngọc tăng dồn, khuôn mặt người đàn ông trước mắt thật sự quá hiếm thấy. Một khuôn mặt xinh đẹp hơn cả phụ nữ, khóe mắt hơi nhếch, lông mi dày đặc khiến Bành Ngọc nghĩ rằng hắn đang kẻ mắt, lúc xem kỹ lại không phải, một đôi mắt dài mảnh yêu nghiệt rất nặng, khiến cho tinh thần người ta dao động, mũi cao môi mỏng, ngay cả màu môi cũng là cái loại đỏ ửng khiến người ta không thể kiềm chế mơ màng đó, khuôn mặt hắn còn chói mắt hơn toàn bộ minh tinh điện ảnh và truyền hình Bành Ngọc từng thấy, Bành Ngọc lúc đầu chính là tới vì khuôn mặt Yến Hồi, mà bây giờ, Bành Ngọc càng thêm hài lòng bởi cái mà mình nhìn thấy, không nghi ngờ chút gì, người đàn ông cô ta tìm này nhất định là con nhà giàu.

Trong lòng Bành Ngọc có cái trống lẫy đang đánh, cuộc sống của con nhà giàu cô ta cũng không phải chưa từng nghe nói, dù sao đều rất loạn, nhưng phụ nữ đều có tình huống ảo tưởng cô bé lọ lem, luôn nghĩ phép thuật sẽ rơi lên đầu mình, sẽ có một ngày làm cô bé lọ lem. Bành Ngọc bây giờ chính là loại tâm lý này, cô ta trang điểm chính mình xinh đẹp như vậy, không phải là vì câu rể rùa vàng ư?

Lần đầu tiên của Bành Ngọc, mặt là bị che đi, chiếu nguyên văn của Yến đại gia, chính là: “Rửa mặt không có cảm giác, nhìn mặt gia làm không nổi, không cần mặt… Gia sẽ cố mà làm một lần.”

Bành Ngọc lúc ấy chính bản thân cũng cảm thấy hình như bị Yến Hồi mắng, có điều quần áo cũng cởi rồi, cô ta chẳng lẽ còn phải bò dậy lại mặc vào? Khuôn mặt Bành Ngọc bị che vải, cô ta hoảng hốt lại sợ hãi, sợ gã đàn ông mình gặp phải này là kẻ giết người có ham mê biến thái, nhưng lúc này cô ta sợ hãi đã muộn, chỉ có thể cách chăn che vải nhỏ giọng nức nở, thân thể lại bị ép buộc chết đi sống lại. Mãi đến sáng ngày hôm sau tỉnh lại, kéo vải trên mặt, phát hiện một vệt đỏ tươi trên ga giường, Bành Ngọc mới nhớ ra mình gặp phải ngày hôm qua không phải là mơ.

Buổi sáng sau khi dậy, Bành Ngọc ngay cả mặt Yến Hồi cũng không thấy, ngược lại có một người phụ nữ áo đỏ lẳng lơ cầm mấy nghìn đồng cho cô ta, “Gia bọn tôi nói, đây là phí vất vả của cô Bành.” Người phụ nữ áo đỏ uốn éo thân hình xinh đẹp vòng quanh Bành Ngọc một vòng, lộ ra một nụ cười tùy tiện lại trào phúng: “Vốn tôi nói với gia chúng tôi, dù sao cô Bành là lần đầu tiên, dù thế nào cũng nên cho nhiều chút, nhưng mà gia chúng tôi nói, chỉ có thể đáng cái giá này, còn nói lúc cô Bành ở trên giường tựa như cá chết, ngay cả phong tình một phần vạn của tôi cũng không bằng. Cô Bành, công phu trên giường này cũng phải học tập nhiều nha.” Nói xong, yêu nữ áo đỏ ấy cười phong tao với Bành Ngọc, sau đó lắc eo mà đi.

Bành Ngọc lúc ấy bị tức toàn thân run lẩy bẩy, cô ta nắm tiền trong tay, hận không thể nện lên người ả phủ nữ kia, nhưng lúc cô ta giơ tay lên định ném xuống đất, bỗng nhiên do dự. Cô ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn một xấp giấy bạc đỏ rực trong tay, nện không nổi nữa, nhiều tiền như vậy, số tiền này bây giờ là của cô ta, nếu ném ở đây, chỉ sẽ lời cho bọn họ.

Bành Ngọc cầm tiền khóc mà đi, cô ta cuối cùng hiểu được, thì ra những con nhà giàu gì gì đó người ta nói ấy đều là thật, phong lưu thành tánh lừa gạt thân thể và cảm tình của con gái, Bành Ngọc cho là mình đời này cũng sẽ không bị người ta lừa, kết quả cô ta lên giường với một người đàn ông gặp mặt chưa được hai tiếng đồng hồ, sau đó đã bị quăng, lần đầu của cô ta, vậy mà chỉ có ba nghìn đồng.

Bành Ngọc thề trong lòng, về sau không bao giờ tin đàn ông nữa, nhưng lần thứ hai, Yến Hồi gọi điện thoại tới số cô ta, Bành Ngọc vẫn mừng rỡ như điên, trang điểm xinh đẹp ra ngoài.

Lúc Triển Tiểu Liên đứng ngoài cửa, nghe âm thanh vô cùng quen thuộc bên trong, cả người ngẩn ra, âm thanh đó sao giống tiếng Bành Ngọc như thế? Kết quả là thật.

Triển Tiểu Liên mắc ói vô cùng, nói câu với người đưa cô qua đằng sau: “Chờ tên kia chơi xong tôi lại đi vào, để tránh lúng túng.”

Chuyện này thật sự buồn nôn, không phải là giả, Triển Tiểu Liên ngồi ở cửa thang lầu, cũng sắp nôn ra. Thật là có người đưa tới cửa, Triển Tiểu Liên thật sự là phục Bành Ngọc, cặn bã như thế, sáp mặt lên làm gì chứ?

Chờ đến tối, Triển Tiểu Liên cứ nghĩ tới Yến Hồi buổi chiều mới vừa ngủ với bạn học cùng lớp cùng ký túc xá mình, Triển Tiểu Liên liền bắt đầu nôn, nôn đầy giường, mặt Yến Hồi trong nháy mắt đen xì. Triển Tiểu Liên vừa nôn vừa xua tay với hắn: “Gia, lão ngài trước tiên đừng đen mặt… Ọe… Tôi đây là phản xạ có điều kiện… Ọe… Không phải cố ý…”

Chờ nôn xong, kéo ga giường ném xuống đất, Triển Tiểu Liên liền xù lông, “Gia, ngài nói lão ngài người có phẩm vị có đẳng cấp như thế, đâu thiếu đàn bà? Đống mỹ nhân của anh kia người nào không phải tuyệt đỉnh? Sao lại nhất định phải chọn ngủ với bạn học của tôi chứ?”

Yến Hồi vươn tay kéo tóc Triển Tiểu Liên về phía mình, cười tà hỏi: “Đừng bảo với gia, nhóc béo nhỏ đây là ghen tị?”

Triển Tiểu Liên thật muốn búng đầu hắn xem thử bên trong là cấu tạo gì, phản ứng rõ ràng như thế của mình không nhìn ra được, cô nửa quỳ trên giường, ra sức muốn kéo tóc mình về, buột miệng nói câu: “Gia, tôi không phải ghen, tôi là buồn nôn được không?!”

Yến Hồi kéo mạnh tóc cô gần mình, nụ cười càng sâu, nắm chặt tóc trong tay, nói: “Cưng nói lại lần nữa xem?!”

Triển Tiểu Liên vừa nghe đây là điềm báo cầm thú Yến tức giận, chỉ bảo vệ tóc mình, thế nào cũng không chịu nói nữa. Yến Hồi đẩy tay, xoay người đè lên cô, nắm cằm cô, cười: “Tại sao không nói?”

Triển Tiểu Liên trợn trắng mắt: “Lão ngài đây cũng sắp định cưỡng gian rồi, tôi nói nữa không phải tự tìm cái chết? Tôi lại không ngốc, còn chưa muốn chết. Gia, gia, quân tử động khẩu bất động thủ, chúng ta có lời gì nói hẳn hoi.”

Yến Hồi cười tà, hôn một cái trên cằm cô: “A nhóc béo, thức thời thế này? Cưng cũng biết gia mất hứng?” Nói xong, cầm thú Yến bắt đầu kéo quần áo Triển Tiểu Liên.

Triển Tiểu Liên ra sức ngăn cản: “Tắm! Tôi muốn tắm, bằng không tôi ngại bẩn…” Mặt Yến Hồi lại lạnh, Triển Tiểu Liên chỉ chỉ miệng mình: “Gia, tôi vừa mới nôn bao nhiêu thứ như thế, cơm tối đều nôn ra rồi, lão ngài không ngại bẩn? Tôi nhưng nhớ lão ngài là có chứng sợ bẩn.”

Yến Hồi vươn tay cởi áo phía trên, đè luôn xuống, miệng còn nói thêm câu: “Gia bây giờ là thích nhịp điệu này…”

Kết quả, trong quá trình Triển Tiểu Liên nôn cả giường, mặt Yến Hồi cũng đen xì.

Triển Tiểu Liên liên tục xua tay: “Gia, không được, lão ngài mau mau đổi phụ nữ, tùy tiện đổi cũng được, cho dù là cùng trường với tôi cũng được, miễn là không phải bạn cùng lớp tôi, nếu không tôi mỗi lần về trường thấy khuôn mặt bọn họ, tôi đều sẽ muốn nôn… Ọe… Gia, lão ngài lão nếu nếu không nỡ đổi họ, đổi tôi cũng được…”

Yến Hồi lạnh mặt mặc quần áo, lạnh lùng nói câu với Triển Tiểu Liên: “Tắm sạch đổi phòng cho gia.” Sau đó đi thẳng.

Triển Tiểu Liên lau miệng, ngửa mặt nằm trên giường, trong lòng mắng câu, tắm em gái anh đổi tổ tông anh. Sau đó chậm rì rì bò dậy, mặc quần áo vào đi ra ngoài, trong phòng này mùi chua các thứ cô nôn ra, quả thật không thể ở lại.

Đổi cái phòng, sau một hồi đánh cờ, kết luận chính là Yến đại gia rất không hài lòng.

Triển Tiểu Liên đương nhiên không biết, lần này không hài lòng, lần sau lại không thể có cớ gì không đi.

Trở lại trường, Triển Tiểu Liên vừa nhìn thấy Bành Ngọc là khó chịu, Yến Hồi gã kia chính là con chuột chù? Thấy di chuyển là đánh, sao cũng chưa đứt chứ? Chậc, quá buồn nôn. Nhưng mà trong lòng Triển Tiểu Liên cũng biết Yến Hồi khẳng định là lại động kinh, theo lý, như Bành Ngọc hắn không nên để vào mắt, trừ phi là hắn phát hiện Bành Ngọc có phương diện nào đó bất đồng hắn vô cùng có hứng thú. Bành Ngọc bản tôn thực không coi là gái đẹp, nhưng sau khi hóa trang nhìn sẽ đặc biệt xinh, đây chính là công hiệu của đồ trang điểm.

Bành Ngọc đợt này ngược lại mặt mày hớn hở, không phải vì gì khác, là vì cô ta cảm thấy mình câu được một con rùa vàng to. Ban đầu cô ta từng khóc vì ba ngàn đồng kia, có điều khóc xong cảm thấy mình cũng không có gì thiệt hại, nghĩ thông rồi, tâm tính không giống nữa, cô ta cũng buông ra, cả ngày có việc hay không cũng lôi di động ra xem.

Triển Tiểu Liên muốn đụng đầu chết.

Lần sau lại đi Thanh Thành, Triển Tiểu Liên đàm phán với Yến Hồi.

Hai người mặt đối mặt ngồi xếp bằng trên giường, Triển Tiểu Liên bắt đầu nói chuyện: “Gia, chúng ta đã đều là người văn minh, phải dùng cách làm của người văn minh giải quyết sự kiện lần này.”

Yến Hồi ung dung thong thả nhìn bà hỏi: “Biện pháp của người văn minh nào?”

Triển Tiểu Liên ra dấu hình chữ “V” với hắn, nói: “Câu hỏi trắc nghiệm, hai chọn một, A, Bành Ngọc, B, Triển Tiểu Liên, gia, lão ngài chọn cái nào?”

Yến Hồi khoát tay chặn lại, nói: “Gia đều chọn.”

Trán Triển Tiểu Liên tuôn ra gân xanh chữ thập, nhắc nhở: “Gia, là hai chọn một.”

Yến Hồi tay chống má cười tà, bộ dáng quý phi say rượu: “Gia cảm thấy thay phiên là hay nhất.”

Triển Tiểu Liên không nói gì cả, trực tiếp vọt tới, đụng ngã Yến Hồi đè lên bóp cổ hắn kêu “au au”: “Anh ấy à máy đục lỗ con tê tê… Hai chúng ta dứt khoát cùng đến chỗ chết cho xong!”

Kết quả, Triển Tiểu Liên lập tức bị Yến Hồi vồ ngược, Yến Hồi đè trên người cô cười thầm: “Nhóc, nói với gia cưng là ghen, gia sẽ tha con điếm đó.”

Triển Tiểu Liên mệt thở hồng hộc: “Được, được… Nói thật với gia đi, tôi chính là ghen tị… Có tôi không có cô ta, có cô ta không có tôi, lão gia xem mà làm đi…” Nói xong, Triển Tiểu Liên chỉ còn hổn hển.

“Gia biết mà…” Yến Hồi cúi người, đưa tay cởi áo ngủ, kết quả Triển Tiểu Liên lại nói câu nữa: “Gia, sau này lại tìm đàn bà, ngàn vạn đừng tìm bạn học của tôi các loại…”

Động tác của Yến Hồi dừng lại, vươn tay nắm cằm cô bày mặt cô quay về phía mình: “Nhóc, cưng tin gia có thể chơi lần lượt từng phụ nữ trường cưng hay không?”

Triển Tiểu Liên phồng miệng, sau đó vươn tay ôm cổ hắn, nhe răng cười với hắn: “Gia, lão ngài lão có muốn khi ngài đang ngủ bị tôi một ngụm cắn đứt cổ hay không? Răng tôi rất lợi hại, anh xem anh xem!” Triển Tiểu Liên để lộ răng trắng nhìn Yến Hồi.

Yến Hồi chớp chớp mắt: “Ha?”

Triển Tiểu Liên cười tủm tỉm nói: “Gia nếu thực sự như vậy, tôi sẽ tóm lấy cơ hội cắn đứt cổ gia, xong hết mọi chuyện.”

Yến Hồi lập tức cảnh giác nhìn cô, không cảnh giác không được, lúc trước con nhóc này chính là dịu dịu dàng dàng như vậy cười híp mắt nói chém hắn mấy nhát, lại nữa?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nửa ngày Yến Hồi đột nhiên cười giễu ra tiếng: “Được, vậy gia sẽ không cần nữa, nhưng mà cưng phải nhớ, gia chính là không cần vì cưng.”

Triển Tiểu Liên vươn tay vỗ vai Yến Hồi, hai người đều là để trần cánh tay, kết quả cái vỗ nãy “bộp” một cái vô cùng vang, chính Triển Tiểu Liên cũng giật nảy mình, Yến Hồi nhìn hầm hầm: “Cưng còn đánh thật?”

Triển Tiểu Liên cười hì hì, nghiêng đầu liền cắn một miếng lên vai Yến Hồi, nói: “Tôi còn cắn thật đây.”

Yến Hồi một tay nắm hai cổ tay Triển Tiểu Liên, một tay kéo quần áo cô: “Nhóc con to gan lớn mật, xem gia hôm nay làm cưng như thế nào…”

Chờ Triển Tiểu Liên lại về trường, Bành Ngọc cả người đã biến thành lo được lo mất, không còn có cái loại biểu hiện rạng rỡ lúc trước đó nữa, Triển Tiểu Liên biết, khẳng định là Yến Hồi ném rồi.

Việc này Triển Tiểu Liên thực sự không có cách nào, cô bây giờ nhất định là trốn không thoát lòng bàn tay gã đó, nếu cô chiếu theo ý kiến của ba cô chuyển trường đi Tương Giang, Triển Tiểu Liên không biết Yến Hồi sẽ có phản ứng gì, liệu có ép bố mẹ cô mấy việc này không, Triển Tiểu Liên cảm thấy Yến Hồi tên thiểu năng trí tuệ ấy hoàn toàn làm được, Triển Tiểu Liên lần này chắc chắn sẽ không trở mặt với Yến Hồi, cô không ngốc, thực sự trở mặt với Yến Hồi, vậy hạn chết của cô và anh Đầu Gỗ cũng tới rồi.

Thay vì bị Yến Hồi với Bành Ngọc hai bên mắc ói mà chết, cô không bằng trực tiếp làm biến đi một người chướng mắt, miễn cho đến lúc đều nhìn thấy, mắc ói lẫn nhau.

Nghĩ đến An Lý Mộc, chân mày nhỏ của Triển Tiểu Liên cũng có thể cau thành nếp nhăn, phí phẫu thuật của anh Đầu Gỗ đã thành họa lớn trong lòng Triển Tiểu Liên, cô lấy hết tiền trong tay mình ra đếm thử, lại tính cả học bổng của cô, phát hiện mình còn có ngót nghét bảy ngàn đồng, mấy cái này là học phí và sinh hoạt phí mẹ Triển Tiểu Liên để lại cho cô, Triển Tiểu Liên thứ bảy sau khi về nhà liền bắt đầu đòi tiền mẹ cô, tóm lại nói một đống lý do, đều là cô cần dùng tiền.

Mẹ Triển Tiểu Liên nhìn quần áo trên người cô: “Quần áo này của con không phải rất đẹp mắt à, sao lại đòi mua quần áo nữa?”

Triển Tiểu Liên chỉ chỉ mặt mình, nói: “Mẹ, con là phụ nữ, là phụ nữ, thích chưng diện là thiên tính của phụ nữ nha.”

Bố Triển Tiểu Liên ở bên cạnh cũng phụ họa theo câu: “Con muốn mua mấy bộ quần áo bà còn dong dài cái gì chứ?”

Mẹ Triển Tiểu Liên lườm bố cô, vừa càu nhàu vừa nói: “Vậy cũng không cần thoáng cái muốn nhiều như vậy chứ, nhỡ tiêu lung tung thì làm sao?”

Triển Tiểu Liên cầm tiền liền trên lầu, chờ lúc bố mẹ cô không để ý chạy đến nhà An Lý Mộc, cho bố mẹ An Lý Mộc hơn sáu ngàn đồng mẹ cô vừa mới rút ra từ ngân hàng, sau đó quay đầu liền chạy, vừa chạy vừa nói: “Đây là cho anh Đầu Gỗ xem chân…”

Bố mẹ nhà An Lý Mộc còn chưa kịp phản ứng, Triển Tiểu Liên đã chạy ra ngoài.

Chờ lúc bố mẹ Triển Tiểu Liên nhìn thấy bố mẹ An Lý Mộc cầm một tờ giấy ghi nợ đã viết xong qua, mới biết Triển Tiểu Liên cho bố mẹ Đầu Gỗ tiền, ngay cả giấy ghi nợ cũng không lấy đã chạy về, mẹ cô ngay trước mặt bố mẹ nhà họ An cũng không tiện nói gì, chờ người ta đi rồi, mới cầm tờ giấy ghi nợ kia lên lầu đập cửa: “Triển Tiểu Liên, con ra đây cho mẹ, vừa rồi con nói với mẹ như thế nào? Con nói con là mua sách mua quần áo mua đồ dùng hằng ngày mẹ mới cho con, con giỏi lắm…”

Triển Tiểu Liên trốn trong phòng giả chết, mẹ cô đập cửa thế nào cô cũng không mở, dù sao cô cũng đã lớn như vậy, không tin mẹ cô sẽ tét mông cô nữa. Kết quả mẹ Triển Tiểu Liên không đọ lại cô, cô cứ không ra mẹ cô có biện pháp gì? Cuối cùng mẹ Triển Tiểu Liên tức giận chỉ vào cửa phòng cô nói với bố cô câu: “Con gái ngoan ông dạy dỗ ra, toàn lừa mẹ nó…”

Bố Triển Tiểu Liên cười ngượng ngập: “Tiểu Liên đây không phải làm chuyện tốt ư? Bà bảo cho người ta vay xem chân hơn hay là nó cầm đi tiêu xài phung phí hơn? Con là có lòng tốt, làm phụ huynh như mình hẳn là khích lệ nha.”

Mãi sau Triển Tiểu Liên mở một cái khe cửa, bố cô trừng mắt nhìn cô một cái, Triển Tiểu Liên lè lưỡi vội vàng đóng cửa lại, bố cô đi xuống dỗ mẹ cô.

Bố mẹ An Lý Mộc cũng không ngốc, lúc đưa giấy ghi nợ thấy bố mẹ Triển Tiểu Liên vẻ mặt mờ mịt cũng biết là cô lén lút đưa qua, theo lý tiền này trả lại cho người ta, nhưng bọn họ thực sự không còn cách nào, có thể vay đều đã vay, đến bây giờ mới vừa góp đủ hai trăm nghìn, ba trăm nghìn còn lại kiếm đâu ra? Đầu Gỗ vẫn an ủi bọn họ nói không có việc gì, không muốn phẫu thuật nữa, nhưng làm bố mẹ ai không hi vọng con mình bình bình an an khỏe khỏe mạnh mạnh? Cái chân này nếu đổi thành bố hay mẹ anh, đoán chừng cứ như vậy, bọn họ lớn tuổi thế rồi không hề gì, nhưng Đầu Gỗ còn trẻ mà.

Năm trăm nghìn, đối với một gia đình phổ thông trên trấn nhỏ mà nói, thật sự là con số thiên văn, bố mẹ An Lý Mộc thật không biết ba trăm nghìn còn lại nên đi đâu lấy. Vợ chồng già thực ra tính toán ở nhà rất lâu, cũng đã hỏi không ít người, có người nói với bọn họ, mấu chốt định tính vụ án ảnh hưởng bồi thường, hai vợ chồng đã nghĩ có phải Đầu Gỗ lúc ở đơn vị đắc tội lãnh đạo, bị người ta gây khó dễ hay không, bằng không đâu có đơn vị nào không bênh vực người trong nhà, tùy tiện định một tội danh tầm thường cho tai nạn xe cộ? Bọn họ không hiểu, nhưng có người biết thường thức nói không đúng.

Lúc An Lý Mộc đang làm việc bị Phong Hồng Kỳ cả đầu là mồ hôi gọi ra ngoài: “Đầu Gỗ cậu mau mau đi xem, phòng làm việc sở trưởng chúng ta tới hai ông bà cụ, tự xưng là bố mẹ cậu, quỳ dập đầu với sở trưởng đấy…”

Đầu An Lý Mộc choáng váng, không nói gì hết, vội vàng chạy theo Phong Hồng Kỳ ra ngoài, bên ngoài phòng làm việc vây một vòng đồng nghiệp, mọi người đều dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn ông bà cụ bên trong, châu đầu ghé tai thì thầm. An Lý Mộc vừa nói “Nhường một chút, phiền nhường một chút”, vừa chen vào trong, chờ sau khi anh thấy rõ hai người kia, vội vàng tiến lên kéo: “Bố, mẹ, hai người làm gì vậy? Mau mau đứng lên, mau mau đứng lên…”

Sở trưởng cả đầu là mồ hôi khuôn mặt đỏ bừng đứng bên cửa sổ, hai người già, ông sao dám nhận người ta dập đầu, kéo cũng kéo không dậy, nói cũng không nghe, chỉ ra sức cầu xin. Quay đầu vừa thấy An Lý Mộc đi vào, sở trưởng hơi hổn hển nói: “Đến rồi, Đầu Gỗ Đầu Gỗ, cậu tự xem xem đây là làm sao? Đây là bố mẹ cậu phải không? Bọn họ đây là có ý gì? Cậu nói rõ ràng với bọn họ, lúc trước khi tai nạn không phải sở chúng ta hòa giải? Cũng là cậu đồng ý có phải hay không? Vả lại lúc cậu dưỡng thương chúng tôi vẫn giữ lại chức vị cho cậu, có thể nói chúng tôi hoàn toàn làm được chí nhân chí nghĩa rồi có phải hay không? Cậu nghe xem, nghe xem bọn họ nói, cứ như nói chúng tôi vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp…”

Sở trưởng không thể phát hỏa với bố mẹ An Lý Mộc, nhưng mà ông phát hỏa với An Lý Mộc ấy là đạo lý hiển nhiên, một là người vai dưới, hai là cấp dưới, lửa giận không phát lên người anh thì phát lên ai?

Phong Hồng Kỳ khua tay với đồng nghiệp vây xem bên ngoài: “Không có việc gì không có việc gì, mọi người giải tán đi giải tán đi.” Người vây xem tốp năm tốp ba giải tán, Phong Hồng Kỳ vội vàng đi qua giúp An Lý Mộc kéo bố mẹ anh, “Chú thím, hai người có chuyện gì nói tử tế với sở trưởng bọn cháu, sở trưởng bọn cháu tính tình vô cùng tốt, nếu có thể được, ông ấy chắc chắn sẽ làm chủ cho hai người. Hai người bác có lời cứ nói, sở trưởng bọn cháu không có cái kiểu động một tí là quỳ xuống này. Sở trưởng, vậy tôi ra ngoài làm việc trước.”

Sở trưởng phất phất tay với anh: “Cậu đi đi.”

Phong Hồng Kỳ đây là thật lòng nói giúp An Lý Mộc, không khen sở trưởng vẻ vang sở trưởng làm sao giận cá chém thớt An Lý Mộc, bị Phong Hồng Kỳ nói như vậy, sở trưởng thật đúng là không có cách nào phát hỏa với An Lý Mộc, là hướng về phía câu tính tình vô cùng tốt của Phong Hồng Kỳ đó, không tốt cũng phải giả vờ tốt.

Bố mẹ An Lý Mộc vốn tưởng rằng anh không làm việc gần văn phòng này, vì bọn họ trông hơn nửa ngày cũng không thấy An Lý Mộc đi ra đi vào, hơn nữa lúc vào văn phòng cũng không thấy An Lý Mộc tại vị trí, thừa dịp nhân không chú ý liền trực tiếp xông về phía phòng làm việc sở trưởng, mãi đến khi An Lý Mộc đi ra, bọn họ mới biết con vẫn làm việc ở đây, chính là không đi ra mà thôi.

An Lý Mộc không cảm thấy bố mẹ qua đây mất mặt, chỉ là cảm thấy đau lòng, nếu không phải vì anh, bố mẹ anh chắc chắn sẽ không quỳ xuống nói chuyện với người khác, kéo tay bố mẹ, quay đầu lại nói câu với sở trưởng: “Sở trưởng, tôi nói với bố mẹ tôi một câu, chỉ một câu.”

Sở trưởng “ừ” một tiếng, lần nữa ngồi vào trước bàn làm việc.

An Lý Mộc nói câu với bố mẹ: “Bố, mẹ, hai người chờ con ở ngoài, có lời gì nói với con, con sẽ nói cho hai người.”

Bố mẹ An Lý Mộc còn muốn nói chuyện, anh lắc đầu với bọn họ: “Bố mẹ, hai người nếu thực sự tốt với con, trước hết đi ra ngoài một lát, con rất nhanh sẽ ra.”

Chờ bố mẹ An Lý Mộc đi rồi, anh mới nói chuyện với sở trưởng: “Sở trưởng, chuyện ngày hôm nay ngài đừng bận tâm, tấm lòng bố mẹ khắp thiên hạ, bọn họ luôn cảm thấy chân tôi không nên như vậy, cho nên không yên tâm, tôi lại nói một chút với bọn họ, sau này chắc chắn sẽ không nữa, ngài cứ yên tâm đi.”

Sở trưởng đứng lên, đi đến bên cạnh An Lý Mộc vỗ vỗ vai anh, dường như thở dài nói câu: “Đầu Gỗ à, có vài lúc, mọi người đều là không thể tự làm chủ.”

Ý nghĩa sâu xa câu nói này của sở trưởng, mọi người đều là không thể tự làm chủ, An Lý Mộc biết, về chuyện tai nạn anh cũng biết, ban đầu tai nạn, mỗi người trong sở đều bênh vực anh, Phong Hồng Kỳ còn trêu sao còn có người dám đụng cảnh sát, nhưng sau vài hôm, chiều hướng tập thể đều thay đổi, An Lý Mộc rõ ràng cảm thấy thái độ của mọi người đang thay đổi theo chiều gió. Đối phương có người có quan hệ có hậu trường, anh phế đi một chân, mà chuyện này không giải quyết được gì. Sở trưởng vì sao lại bằng lòng giữ lại một chức vị cho anh? An Lý Mộc rõ ràng hơn ai hết, bất kể chức vị ấy là gì, đều sẽ giữ, bởi vì sở trưởng cũng là không thể tự làm chủ, bất mãn thì bất mãn, nhưng bảo lưu một cương vị công tác cho anh, cũng coi là sở trưởng bù đắp cho vụ tai nạn của An Lý Mộc.

An Lý Mộc ra khỏi phòng làm việc sở trưởng, bố mẹ anh vốn thường thường có người nhìn cửa phòng làm việc, sau khi An Lý Mộc đi ra ai nấy cúi đầu, An Lý Mộc cười cười với bố mẹ anh, nhẹ nhàng nói câu: “Bố, mẹ, đi theo con. Không quấy rầy mọi người làm việc, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

Bố mẹ An Lý Mộc từ thái độ của sở trưởng vừa rồi cũng cảm giác mình thêm phiền cho con trai, trong lòng cũng hối hận, bây giờ thấy con trai cũng không trách gì bọn họ, trong lòng trái lại bất an, thuận theo An Lý Mộc ra khỏi văn phòng.

Advertisement

One thought on “Thần phục – Chương 99

  1. Trời ơi, cái truyện này t đọc từ lúc 2014, mới vào đại học. Nay mới đi được 1/4 quãng đường. Chắc lúc con t vào ĐH mới hoàn mất. Cảm ơn Yap đã edit rất nhiều. Truyện hay lắm!!! Mong bạn sẽ sớm hoàn thành. Love You <3<3<3

    Đã thích bởi 1 người

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s