Thần phục – Chương 43

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 43 – Anh Đầu Gỗ đắt khách

Lễ cưới bố trí vào buổi tối, An Lý Mộc chắc chắn không thể đưa Triển Tiểu Liên theo, bố mẹ cô có hỏi, cô phải nói như thế nào? Triển Tiểu Liên xin nửa ngày An Lý Mộc cũng không buông, anh nếu thực sự đưa theo, dự đoán cách ngày bố mẹ cô biết được cũng không ngắn, ngoại trừ nhà dì út cô, An Lý Mộc không nghĩ ra còn có người nào có thể khiến bố mẹ cô yên tâm.

Mục đích của Triển Tiểu Liên không đạt được, tức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái đi, thu dọn đồ đạc của mình, nổi giận đùng đùng muốn đi, An Lý Mộc vội vàng ngăn lại, “Tiểu Liên, em làm cái gì vậy?”

Triển Tiểu Liên xị khuôn mặt tròn nhỏ, nói: “Em muốn về nhà, hừ!”

An Lý Mộc thở dài, kéo cô lại, “Em nếu đi, bố mẹ em hỏi em đi đâu em trả lời thế nào? Họp lớp nhất định là đến tối muộn.”

Triển Tiểu Liên vẫn mất hứng, “Vậy anh nếu như bị hồ ly tinh cuốn lấy thì làm sao? Ai đi cứu anh?”

An Lý Mộc đưa tay xoa xoa tóc cô: “Tiểu Liên, hồ ly tinh ở đâu ra? Với cả, anh cũng có em rồi, hồ ly tinh gì đó cũng vô dụng mà.” Dừng một chút, An Lý Mộc kéo Triển Tiểu Liên nhích lại gần trước mặt mình, nói: “Tiểu Liên, em yên tâm đi, nếu thực sự có hồ ly tinh, năm hai chúng mình chia tay đã sớm thông đồng rồi, em nói đúng không? Nhưng mà anh từ đầu tới đuôi đều chỉ có một mình, ngược lại em…”

Triển Tiểu Liên nghe câu thổ lộ hiếm thấy của An Lý Mộc, trong lòng đang đắc ý, đột nhiên nghe thấy anh lại tính toán nói quãng tình yêu qua mạng ấy của mình, sợ vội vàng cắt ngang: “A, anh Đầu Gỗ, quả táo này vừa to vừa đỏ, chắc chắn ăn ngon cực kỳ, anh Đầu Gỗ em rửa táo cho anh đây!” Nói xong, nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng.

An Lý Mộc nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, cô nhóc này thế nào cũng phải buộc anh dùng tuyệt chiêu mới được.

Triển Tiểu Liên về nhà bố mẹ cô theo sau cô hỏi, bảo dì út gọi điện thoại về nhà, nói cô đã về, kết quả mãi không thấy người về nhà, bố cô sốt ruột thiếu chút nữa lại đi báo cảnh sát. Ánh mắt Triển Tiểu Liên xem thường nhìn bố cô: “Bố, không phải con nói bố, con cũng bao tuổi rồi? Bố còn coi con là trẻ con ba tuổi ấy à?”

Bố cô chảy mồ hôi trán, chỉ vào cô nói: “Muốn ba tuổi cũng được, mấu chốt con bây giờ là ba tuổi à?”

Mẹ cô chỉ sợ nói Triển Tiểu Liên quá đáng, vội vàng lôi bố cô ra: “Bây giờ trở về rồi, ông đừng nói nó nữa.”

Bố cô lập tức rống với mẹ cô: “Tôi không nói nó lần sau còn như thế bà không sốt ruột? Không phải con gái bà?”

Mẹ cô không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái bị bố cô dạy dỗ. Mẹ cô thật vất vả kéo bố cô ra ngoài, nhìn Triển Tiểu Liên đóng cửa lại, mẹ cô bắt đầu oán trách: “Ông nói thì ông nói hai câu là được, ông còn nghiện nữa à? Ngộ nhỡ bị ông răn ghê quá, lại bỏ nhà đi, Tiểu Liên của chúng mình là một hai lần rồi?”

Bố cô giống như trợn mắt nhìn mẹ cô, “Bỏ nhà đi cái gì? Con bé là ra cửa tìm người lớn bị lạc, con gái chúng mình ngoan biết mấy? Bỏ nhà đi đâu ra? Bà sau này trước mặt ai cũng đừng nói lung tung, Tiểu Liên của chúng mình đấy là lạc đường.”

Mẹ cô nguýt bố cô một cái, chưa từng thấy bao che con gái như thế, vừa đi nấu cơm vừa nói thầm một câu: “Chỉ có ông mới nghĩ nhiều.”

Triển Tiểu Liên ở trong phòng nghe bố mẹ cô thầm thì bên ngoài, xem thường, ngả xuống giường ngẩn người, sau đó giơ tay lên sờ loạn trong đống sách đầu giường, một lát lấy ra một quyển tiểu thuyết ngôn tình, mở ra xem, trong lòng còn đang nghĩ đến An Lý Mộc, xem bố cô thế này cô dám chắc không có cách nào đi, bây giờ cô chỉ ngóng trông cái buổi họp lớp đó mau mau trôi qua, không phải hai ngày sao, không có gì đáng ngại. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 43”

Thần phục – Chương 42

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 42 – Đính ước từ bé không đâu

Triển Tiểu Liên nói chuyện vốn chính là không gì kiêng kỵ, cô mặc kệ người khác sẽ thấy thế nào, huống chi bây giờ còn là ở trước mặt An Lý Mộc, nhưng An Lý Mộc tính cách xấu hổ, đời này chuyện khác người nhất chính là yêu đương với Triển Tiểu Liên, còn là sau màn dụ dỗ mà Triển Tiểu Liên hao hết tâm tư không từ thủ đoạn. Bây giờ Triển Tiểu Liên đột nhiên nói chuyện bí mật của con gái, tay An Lý Mộc cầm đũa cũng bắt đầu run run, đỏ mặt, ngắc ngắc ngứ ngứ nói: “Tiểu, Tiểu Liên, em nhỏ giọng một chút…”

Triển Tiểu Liên vô tội chớp chớp mắt, nói: “Giọng em vốn cũng không to mà… A! Anh Đầu Gỗ anh không phải là xấu hổ chứ?”

Khuôn mặt An Lý Mộc cũng đỏ tới mang tai, thật sự chịu không nổi mới gắp miếng thịt ba chỉ nhét thẳng vào trong miệng Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên em ăn thịt!”

Triển Tiểu Liên nhìn tai đỏ ửng của An Lý Mộc, cười như gì: “Anh Đầu Gỗ anh đúng là xấu hổ.” Lại nhìn nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói với An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ, đợi chúng mình về, em cho anh sờ sờ nhé, miễn phí ha.”

An Lý Mộc nhất thời bị sặc ra sức ho, đồ ăn cũng không gắp, cúi đầu chết sống cũng không dám nâng lên, Triển Tiểu Liên cười nghiêng ngả, trong lòng thì nghĩ, quả nhiên bắt nạt anh Đầu Gỗ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Cơm nước xong hai người trở về, tay An Lý Mộc đút trong túi cúi đầu đi về phía trước, mặt không đỏ như ban nãy, nhưng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, Triển Tiểu Liên nhảy nhót đằng sau: “Anh Đầu Gỗ anh đi chậm một chút…”

An Lý Mộc vẫn đi đằng trước, mãi đến khi Triển Tiểu Liên ra sức kêu ở phía sau: “Anh Đầu Gỗ em trật chân!”

An Lý Mộc nghe vậy mới dừng lại, anh vừa dừng Triển Tiểu Liên liền đắc ý, rất nhanh đã chạy tới, nhét cái tay béo mập của mình vào trong túi quần An Lý Mộc, đắc ý vênh vang nói: “Anh Đầu Gỗ, em nắm như vậy anh sẽ chạy không được.”

An Lý Mộc giãy không thành công, Triển Tiểu Liên vẫn còn ra sức nhét tay mình vào lòng bàn tay An Lý Mộc, sau đó An Lý Mộc nắm tay Triển Tiểu Liên trong túi, hai người một đường đi về ký túc xá.

An Lý Mộc buổi trưa có thời gian ăn cơm nghỉ ngơi nửa giờ, Triển Tiểu Liên cùng An Lý Mộc đi ký túc xá anh, cũng xem như vận số An Lý Mộc không tốt, vừa rót chén nước cho Triển Tiểu Liên, đã có người gõ cửa, Triển Tiểu Liên ăn no, đi giày ngã xuống giường nói lầm bầm, thực ra cũng không khoa trương như vậy, ở trước mặt bạn trai mà, chính là lầm bầm cho An Lý Mộc nghe. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 42”

Thần phục – Chương 41

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 41 – Béo gầy là vấn đề

Cầm thú Yến dường như thật hài lòng đối với câu trả lời của Triển Tiểu Liên, người nổi bật cơ mà, không phải là ý tốt nhất?

Trong lòng Triển Tiểu Liên nghĩ chính mình hẳn là được cứu rồi chứ? Lấy tay lau nước mắt nước mũi trên mặt, Yến Hồi lập tức vẻ mặt ghét bỏ lùi ra ngoài ba bước, sau đó hỏi câu: “Nhóc béo, còn chưa đi? Chẳng lẽ muốn gia tự mình khoản đãi?…”

Yến Hồi nói còn chưa dứt lời, đã chứng kiến một trận gió “vù” cái thổi qua, bóng dáng con nhóc béo ấy trong nháy mắt không còn.

Tốc độ chạy trối chết của Triển Tiểu Liên tuyệt đối có thể ghi vào kỷ lục Guinness thế giới, cô chạy nhanh hơn cả khi có con sói đuổi theo đằng sau, tìm Mục Hi chơi gì gì hoàn toàn ném ra sau gáy, vẫn là giữ được mắt và lưỡi của cô quan trọng hơn.

Yến Hồi vẫn còn duy trì tư thế ghét bỏ kia, trước mặt đã không có người, nửa ngày, hắn chậm rãi búng vạt áo trên người mình, “ha” một tiếng, quay đầu nói với Đồng nhi: “Gia là ma quỷ?”

Đồng nhi lẳng lơ đi qua, “Sao có thể? Gia là trời của Đồng nhi!”

*

Chuyện thứ nhất sau khi Triển Tiểu Liên trốn ra được không phải là về nhà dì út, mà là đi chùa, rút quẻ nghe quẻ, giống như vẫn chưa hoàn hồn. Triển Tiểu Liên thực ra lúc nào cũng không tin cái này, có điều là lần này cô thấy thực sự là không để ý gì nữa, chỉ cần có thể giải hạn, thế nào cũng được.

Chờ cô từ trong chùa đi ra, cũng sắp tới giờ ăn cơm tối, Triển Tiểu Liên lau giọt lệ thương tâm, số mệnh cô sao lại cứ khổ như vậy? Nhóc Ngốc ăn ngon uống đã còn có chú đẹp trai theo cùng, ngay cả biến thái đáng chết Yến Hồi kia cũng là anh trai cô ấy, vì sao cô lại là mệnh bị người bắt nạt cắt lưỡi móc mắt? Vừa nghĩ như thế, Triển Tiểu Liên lại bắt đầu nhớ An Lý Mộc, nếu có anh Đầu Gỗ, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ mình.

Triển Tiểu Liên về đến nhà dì út cũng đã bảy giờ tối, dì út đang lo lắng đấy, kết quả Triển Tiểu Liên gõ cửa, bộ dáng phờ phạc, dì út còn hiếu kỳ: “Đi đâu chơi với bạn? Xem cháu mệt thế nào, ăn cơm tối chưa? Trong nồi cơm điện vẫn còn hâm nóng cho cháu.”

Triển Tiểu Liên lấy cơm ra ăn như hổ đói, một bên nước mắt một bên lốp bốp rơi xuống, cô hôm nay là tìm được đường sống trong chỗ chết tránh thoát một kiếp, ai biết lần sau cô còn có cái mạng này hay không? Yến Hồi cầm thú ấy làm việc rất rõ ràng chính là xem tâm tình, cũng không quản người ta có từng đắc tội hắn hay không, nếu tâm tình cao hứng, cho dù giết bố mẹ hắn hắn cũng sẽ thả người, nếu mất hứng giẫm chết con kiến ven đường hắn nhìn thấy cũng làm người ta đền mạng, biến thái, tuyệt đối là biến thái, Triển Tiểu Liên không nguyện vọng gì khác, chỉ ngóng trông cả đời mình cũng không cần gặp lại cầm thú Yến. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 41”

Thần phục – Chương 40

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Valentine vui vẻ nhé ^^~

Chương 40 – Cứu tinh của Triển Tiểu Liên

Triển Tiểu Liên cảm thấy tròng mắt mình xem ra thực sự giữ không được, khóc long trời lở đất không để ý cái gì, cố tình biến thái đáng chết kia còn cười vô cùng hài lòng, Triển Tiểu Liên khóc càng lớn tiếng càng sợ hãi, hắn lại càng vui sướng càng hưng phấn.

Triển Tiểu Liên khóc càng về sau càng chết lặng, cũng không khóc nữa, thế nào cũng như vậy, hạ quyết tâm cũng không sợ cái gì, giọng thay đổi bắt đầu chửi ầm lên: “Yến Hồi anh lưu manh đáng chết biến thái đáng chết cầm thú đáng chết gay đáng chết thái giám đáng chết hội chứng thời mãn kinh đến sớm kiếp này miệt mài quá độ tinh tận nhân vong kiếp sau trên giường bất lực với phụ nữ dưới giường bị thông hôm nay móc tròng mắt bà này ngày mai anh ra cửa bị người ta lái xe đâm thành liệt nửa người tuổi già đần độn…”

Người áo đen xung quanh ai nấy trên mặt rất đặc sắc, tựa như nhìn thấy người hành tinh mèo tới trái đất, không phát ra được âm thanh, chỉ có thể mở to mắt nhìn con nhóc béo nước mắt nước mũi kia ra sức rơi xuống, nói một câu không lấy hơi không đổi từ, mắng đặc biệt hăng say. Lại nhìn Yến đại gia của bọn hắn, cười ấy là còn tươi đẹp hơn hoa, bọn họ nhìn một đám tất cả đều là mồ hôi lạnh ứa ra chân run, Yến gia cười càng dễ nhìn, thì tỏ vẻ hắn càng tức giận, xem ra hôm nay con nhóc béo này chết chắc rồi.

Triển Tiểu Liên trợn tròn mắt to, sau đó, tiếng mắng chửi người từ từ thấp, bởi vì cô nhìn thấy cầm thú Yến buông cái thìa trong tay hắn xuống, cầm cái kìm sắt, nhẹ như không nói câu: “Xem ra phải nhổ lưỡi trước…”

Triển Tiểu Liên mím chặt môi, trong hốc mắt đều là nước mắt, động một chút giọt nước mắt ấy sẽ tựa như đậu tương lăn xuống, chính là bị dọa, sốt ruột gào một tiếng: “Bà đây đêm qua với sáng sớm hôm nay đều chưa đánh răng, có chứng hôi miệng, hôi miệng đấy!”

Cầm thú Yến dừng lại, động tác trong tay rõ ràng không có rõ ràng như vừa nãy, Đồng nhi đưa tay nắm cằm Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên không há mồm cũng phải há mồm, sau đó một cái chặn bị nhét thẳng vào trong miệng Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên đáng thương lưỡi lập tức bị chèn, hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát của cô.

Cổ họng Triển Tiểu Liên cũng sắp khóc khàn rồi, trong đại sảnh nhiều nhân viên phục vụ và lễ tân như vậy, cứ thế không ai qua đây hỏi một câu, Triển Tiểu Liên cũng đã tuyệt vọng, cô quả nhiên là năm hạn bất lợi ra cửa gặp sao xấu, cô nên trước đi trong miếu nổi danh của Thanh Thành đó bái bái sau đó cầu một cái bùa bình an, cô sao lại không rút ra kinh nghiệm chứ? Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 40”

Thần phục – Chương 39

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 39 – Dân lành không tuân thủ luật pháp

Người trong thang máy rất nhiều, nhưng đều rất tự giác dựa vào bốn góc, miễn cưỡng vây thành chỗ trống hình một vòng tròn, Yến đại gia đứng ở chỗ trống ấy, vẫn duy trì một khoảng cách hắn tạm thời có thể khoan nhượng với vệ sĩ của hắn.

Yến Hồi lúc từ trong thang máy lắc lắc lư lư đi ra trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười, Triển Tiểu Liên dám nói nụ cười của cầm thú này tuyệt đối không có ý tốt. Triển Tiểu Liên giãy giụa hai cái trên không, không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể buông tha, cô dè dặt nhìn Yến Hồi vẻ mặt ghét bỏ, đối tượng ghét bỏ đương nhiên là cô, sau đó căng thẳng nuốt nước miếng “ừng ực”, nơm nớp lo sợ giơ móng vuốt nhỏ của cô lên, lắp bắp nói: “Gia… Gia, thật sự là duyên phận ha.”

Yến Hồi cười tà, vươn tay, nắm nửa bên mặt cô ra sức lắc lắc: “Gia nói đang yên đang lành sao lại nhiều vi khuẩn mập mạp như vậy, thì ra là nhóc phì cưng đây gọi tới.”

Triển Tiểu Liên cảm thấy khuôn mặt béo mập của mình dám chắc sưng càng lớn, đầu bị hắn lắc lư, nước miếng cũng sắp rơi xuống rồi: “… Gia… Yến gia… Cẩn thận tay ngài, cẩn thận lây dính vi khuẩn mập mạp của tôi… Nếu một tay ngài sưng lên, vậy thật sự là sẽ ảnh hưởng hình tượng cao quý ngọc thụ lâm phong tuấn mỹ phi phàm của lão ngài…”

Yến Hồi nắn xong buông tay, lập tức có người đưa tới khăn mặt lau tay cho hắn, Triển Tiểu Liên trong lòng mắng đám biến thái này gần chết, một đám biến thái, biến thái đáng chết, xã hội pháp chế, bầy bệnh tâm thần này cũng nên bị đưa vào trong phòng giam.

Yến Hồi lau tay xong, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì nói tiếng: “Đúng rồi!” Tất cả mọi người trừng mắt rụt đầu co mông, chờ câu nói còn lại của cầm thú Yến, Yến Hồi nhìn hai người nhấc Triển Tiểu Liên, tiến đến trước mặt một người trong đó, dịu dàng hỏi: “Chú có thể nói cho tôi hay không, con nhóc này có chỗ nào đặc biệt khiến hai người chú, đưa nó đến trước mặt gia? Là bề ngoài xinh đẹp? Hay là bản lĩnh trên giường hay? Lại hoặc là có chỗ đặc biệt gì khác?”

Hai người kia lập tức trán đầy mồ hôi, bọn họ cũng không biết, nhưng mà đúng dịp mỗi lần Triển Tiểu Liên xuất hiện bọn họ đều có mặt, trong lòng cảm thấy Yến gia chắc chắn sẽ không coi như không nhìn thấy, nhất định phải tìm con nhóc béo này gây chuyện, về phần vì sao, bọn họ thật không biết, vốn hai người bọn họ còn cảm thấy Yến gia sẽ khen ngợi, bây giờ tốt lắm, hai người bọn họ đầu đầy mồ hôi, cũng không biết trả lời như thế nào, vì sao vậy?

Triển Tiểu Liên rụt cổ, nửa ngày chủ động vươn tay yêu cầu phát biểu, Yến Hồi nhíu mày nhìn cô, Triển Tiểu Liên thăm dò chỗ đề cao bản thân, cẩn thận nói: “Gia, có thể là cảm giác tồn tại của tôi rất mạnh…”

Khuôn mặt Yến Hồi đều viết biểu cảm “nữ lưu manh này rất không biết xấu hổ”, nửa ngày mới “ha” một tiếng, xoay một vòng tại chỗ, chỉ chỉ Triển Tiểu Liên, đứng không hẳn hoi quan sát Triển Tiểu Liên một lần từ trên xuống dưới, sau đó tựa như xem đồ vật hiếm thấy đưa tay kéo bím tóc Triển Tiểu Liên: “Gia đã biết, chỗ đặc biệt của con nhóc béo này chính là da mặt dày.”

Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa tức lệch cả mũi, da mặt cô mỏng nhất, mỗi lần bị anh Đầu Gỗ dạy bảo cô rất là ngoan, hắn mới da mặt dày, cả nhà hắn đều da mặt dày! Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 39”