Thần phục – Chương 44

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 44 – An Lý Mộc và Yến Hồi

An Lý Mộc ghi nhớ lời của Triển Tiểu Liên, trước sau vẫn duy trì vừa đúng khoảng cách với Tô Nạp, anh một là không có ý đó đối với Tô Nạp, hai là tính cách anh vốn cũng không phải là cái loại biết ăn nói, ba là đúng như anh nói với Triển Tiểu Liên, nếu có quan hệ sớm có đợt chia tay với Triển Tiểu Liên rồi, hà tất uổng công vô ích còn muốn đi tìm Triển Tiểu Liên?

An Lý Mộc thích Triển Tiểu Liên, chính là cái loại thích Triển Tiểu Liên kể khi nói chuyện phiếm với Mục Hi, sau khi chia tay rất đau đớn, thế giới đều u ám, không nhìn thấy cô liền nhớ đứt ruột đứt gan, quanh quẩn trong đầu vẫn luôn là đủ loại vẻ mặt của cô, nhìn thấy muốn thân thiết, cho dù là móc tim mình ra cho cô ăn anh cũng không chút nghĩ ngợi…

An Lý Mộc suy nghĩ thật lâu, chỉ cần cùng có liên quan tới Triển Tiểu Liên, anh đều vô cùng để ý, mua cái gì cũng sẽ nghĩ tới cô, An Lý Mộc cuối cùng xác định, thì ra loại cảm giác này chính là yêu. Triển Tiểu Liên nói để ý, nói ghét nữ sinh đến gần anh, anh không muốn cô mất hứng, cho nên, người khác giới thân thiết anh đều giữ một khoảng cách, thật ra cũng không cần làm cái gì, chỉ cần anh thoáng có vẻ bài xích sự thân thiết và cố ý của Tô Nạp, lòng tự trọng và kiêu ngạo của phụ nữ sẽ khiến Tô Nạp giữ vẻ rụt rè.

Trong phòng bởi vì mùi thuốc lá và rượu có vẻ hơi ngột ngạt, An Lý Mộc mượn cớ đi toilet ra khỏi phòng, ở trong toilet một lát liền đi ra, thật sự là mùi trong toilet cũng không khá hơn chút nào.

Đi trên hành lang trải thảm, An Lý Mộc cảm thấy đầu hơi choáng, vừa rồi bị bạn học chuốc không ít rượu, lần này sức rượu bốc lên, hành lang thật dài trước mắt dường như lay động trái phải, anh đưa tay vỗ trán, thề về sau không bao giờ uống rượu nữa, cảm giác này thật sự là rất khó chịu.

Một đám người đi tới đằng trước, có nam có nữ, bước chân An Lý Mộc đang lảo đảo, trong lòng suy nghĩ mau mau dựa vào bên cạnh, để người ta đi trước, kết quả bước chân không nghe sai khiến, tự mình đi về phía chính giữa, sau đó bỗng nhiên liền bị người ta đẩy sang một bên, An Lý Mộc lập tức đụng vào tường, anh theo bản năng nói ba chữ: “Tôi xin lỗi…”

Đám người kia lập tức dừng lại, một người cầm đầu chậm rãi bước thong thả qua, dừng trước mặt An Lý Mộc, hỏi hai chữ: “Khách hàng?”

An Lý Mộc biết vốn chính là chính mình không đúng, vừa vỗ trán vừa nói lần nữa: “Xin lỗi, tôi uống nhiều quá, đầu hơi choáng váng, không nhìn rõ đường…” Sau đó anh giương mắt, không khỏi thoáng sửng sốt, vừa nhìn anh tưởng là phụ nữ, gương mặt đó trông thật xinh đẹp, không phải phụ nữ anh cũng cảm thấy đáng tiếc, lại nhìn quần áo trang phục, mặc dù hơi lòe loẹt, nhưng rõ ràng là đàn ông, đặc biệt bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp, An Lý Mộc miễn cưỡng cười cười, vịn tường cố gắng đứng thẳng: “Thật sự xin lỗi, tôi là khách của phòng hoa 1203…”

Người phía sau lập tức mở miệng: “Gia, là Kim Tiểu Trang con trai độc nhất của Kim Đại Tráng thuê, nghe nói là họp lớp gì gì đó của trường cậu ta.”

Yến Hồi khẽ nâng đôi mắt, đánh giá An Lý Mộc từ trên xuống dưới, vươn tay đẩy cô gái trong ngực: “Đồng nhi, giúp gia tiễn khách về phòng.”

An Lý Mộc mặc dù không thấy rõ khuôn mặt Đồng nhi, nhưng mà vừa nhìn trang điểm là biết lẳng lơ thế nào, vội vàng khoát tay: “Vị tiên sinh này thật sự là cảm ơn anh, tự tôi có thể đi, các ngài mời đi trước, là tôi cản đường… Thật sự xin lỗi…”

Yến Hồi sờ mặt Đồng nhi, cười tà nói: “Đồng nhi, cưng xem khách hàng chê cưng.”

Đồng nhi nũng nịu cười với hắn: “Gia không chê.”

Yến Hồi đưa tay ôm eo Đồng nhi, chậm rãi đi qua An Lý Mộc.

An Lý Mộc chờ đám người kia đi rồi, vừa đứng lên, đã nhìn thấy Kim Tiểu Trang đầu đầy mồ hôi từ chỗ ngoặt chạy tới, kéo anh căng thẳng hỏi: “Vừa rồi Yến gia nói gì với cậu?”

An Lý Mộc thành thật trả lời: “Yến Gia? Cũng không có thời gian làm gì, chính là hỏi tớ có phải khách hàng hay không, bảo bạn gái anh ta đưa tớ về phòng, tớ từ chối khéo. Sao thế? Tên người đó là Yến Gia? Cái tên này… Mà này, mau mau đỡ tớ cái, đầu tớ đang choáng váng.”

Kim Tiểu Trang lòng còn sợ hãi quay đầu liếc mắt nhìn, thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra hôm nay tâm tình Yến gia không tệ, vừa rồi thực sự là làm tớ sợ muốn chết… Đầu Gỗ số của cậu thật là may, đụng phải sát thần đó lại vẫn có thể bình yên vô sự, cũng có thể là bởi vì cậu là khách hàng của anh ta, dù sao may mắn vẫn cứ là may mắn.”

An Lý Mộc cảm thấy Kim Tiểu Trang có chút làm quá lên: “Sát thần gì chứ, người đó rất tốt mà. Cậu có phải nhận lầm người hay không.”

Kim Tiểu Trang đỡ An Lý Mộc về phòng, miệng còn không có quên kết luận: “Tớ chỉ có thể nói là số cậu may. Có thể nhận lầm người sao? Cậu nói gương mặt đó, có thể nhận nhầm được à?”

An Lý Mộc ngẫm cũng phải, một lát sau anh nghe Kim Tiểu Trang kể công tích vĩ đại của người nọ, trong lòng vẫn bồn chồn, không thể nào? Nếu là lúc vừa mới tốt nghiệp, An Lý Mộc nghe được lời Kim Tiểu Trang tuyệt đối sẽ hỏi cái loại cặn bã này vì sao không đem ra công lý, An Lý Mộc đã từng có kinh nghiệm, đặc biệt tại nơi anh làm việc, tình huống thế nào cũng thấy, những nhân vật và sự việc anh từng cảm thấy chỉ có trên ti vi mới có, chỉ có trong phim mới có, từng chuyện một chân thực phát sinh trước mắt anh, nhân tình thế sự, tiền tài quyền thế, anh thấy nhiều hơn bất luận kẻ nào. Anh một lần từng muốn sửa đúng tất cả, nhưng khi anh thực sự muốn làm, lại phát hiện hiện thực căn bản không cho phép.

Kim Tiểu Trang cảm giác mình nói nhiều lắm, đưa tay vỗ vỗ vai An Lý Mộc, “Đầu Gỗ, tớ là vì tính chất công việc của cậu bây giờ mới nói nhiều hai câu với cậu, ngày trước lúc chúng mình ở trường nghĩ quá ngây thơ, t[s ra khỏi vườn trường học phía sau bố tớ, chứng kiến những thứ ấy…” Kim Tiểu Trang dừng một chút: “Quên đi, dù sao cậu về sau lúc làm việc thực sự phải để ý hơn, có thể cẩn thận thì cẩn thận, lúc nên nhận sai thì nhận sai, có những lúc đừng nói tự tôn hay không, muốn tự tôn, không chừng mạng sẽ không còn, việc này… tớ đã tự mình trải qua.”

An Lý Mộc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Kim Tiểu Trang: “Chính là người vừa rồi?”

Kim Tiểu Trang không trả lời, nửa ngày mới gật gật đầu, “Khi đó không biết trời cao đất dày, nhìn đối phương tuổi trẻ, còn muốn xưng anh xưng em với người ta, kết quả đụng phải vảy ngược, nếu không phải là bố tớ…” Kim Tiểu Trang đưa tay sờ ngón út, giọng nói có chút sợ hãi, “Nếu không phải là bố tớ, bây giờ người thiếu mất ngón tay út chính là tớ.”

An Lý Mộc khiếp sợ mở to hai mắt: “Bố cậu… mất ngón tay?!”

Kim Tiểu Trang trầm mặc nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Quên đi, nói việc này làm gì? Cũng đã qua lâu như vậy, đi, đi qua bên kia xem đang ầm ĩ cái gì, cũng đừng uống ra chuyện.”

An Lý Mộc vỗ vỗ vai Kim Tiểu Trang, “Tiểu Trang, quá khứ coi như xong, tớ bây giờ cuối cùng cũng biết cậu vì sao thời gian ngắn như vậy bỗng nhiên dường như thay đổi một người, cậu là đang cố gắng vì bố cậu… Tiểu Trang, cậu cũng đừng tự trách, bố cậu nhìn thấy cậu như bây giờ, chắc chắn rất vui, qua xem đi.”

*

Sáng ngày hôm sau An Lý Mộc mang mắt thâm quầng về Bãi Yến, một đám người náo loạn cả đêm, đối với An Lý Mộc thời gian làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật mà nói, đây thực sự là đau khổ hơn bất cứ thứ gì, có điều bạn học cũ tốt nghiệp hơn một năm khó được tụ tập lại, anh cũng không thể một mình tự chạy lấy người chứ, chỉ có thể náo loạn cùng nhau. Chờ anh tới Bãi Yến cũng sắp mười một giờ, kết quả mới vừa đi tới chỗ cửa thang lầu ký túc xá, đã nhìn thấy trên bậc thang một người ngồi ôm đầu gối, tội nghiệp tựa như con chó nhỏ bị người ta bỏ rơi, anh cũng đã đi đến trước mặt còn chưa có phát hiện.

An Lý Mộc thở dài, xoay người khẽ đẩy: “Tiểu Liên.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe thấy tiếng An Lý Mộc, lập tức đứng lên: “Anh Đầu Gỗ!”

An Lý Mộc cũng không biết nói cái gì: “Em sẽ không sáng sớm đã ngồi xe tới đây đợi chứ?”

Triển Tiểu Liên vỗ bộ ngực nhỏ: “Em sáu giờ đã ngủ dậy, sáu giờ rưỡi đã tới, anh Đầu Gỗ anh sao lại không về đêm qua thế? Em gõ cửa rõ lâu mà không có ai mở cửa cho em.”

An Lý Mộc vội vàng kéo tay cô, may mà không lạnh, đưa cô đi ký túc xá: “Đêm qua quá muộn, không có xe đi về, nên chỉ có thể ở đó một đêm, ngủ không ngon, em xem mắt anh thâm quầng này.”

Triển Tiểu Liên thật đúng là nhìn nhìn, nói: “Anh Đầu Gỗ yên tâm, em giỏi vụ mắt thâm quầng lắm, lát nữa em làm một cái mặt nạ mắt cho anh, cam đoan thuốc đến bệnh trừ. Đúng rồi, anh Đầu Gỗ ký túc xá anh có dưa chuột không?”

Ký túc xá An Lý Mộc lại không có làm cơm, rau quả ở đâu ra chứ, vẫn là Triển Tiểu Liên tự mình chạy ra mua hai quả dưa chuột, bản thân ăn một quả, rửa nửa quả cho An Lý Mộc, thái một ít kêu gào muốn làm mặt nạ mắt cho An Lý Mộc, An Lý Mộc nói không cần cũng không được.

Sau khi dán mặt nạ mắt An Lý Mộc nằm trên giường liền buồn ngủ, một đêm không ngủ, lúc ngồi xe sáng sớm chợp mắt một lát, không buồn ngủ mới là lạ, chẳng qua bởi vì có Triển Tiểu Liên, An Lý Mộc cũng không dám ngủ say, chính là trạng thái nửa mê nửa tỉnh, mãi đến khi bản thân Triển Tiểu Liên cũng kêu gào mệt nhọc, thừa dịp An Lý Mộc mơ màng lén lút trèo lên giường, sau đó bốn móng vuốt “vù” một cái ôm chặt lấy thân thể An Lý Mộc, bất luận thế nào An Lý Mộc đẩy cũng đẩy không ra.

Triển Tiểu Liên vì trấn an anh mau đi ngủ, chính mình chủ động kêu: “Anh Đầu Gỗ, anh yên tâm ngủ đi, em cam đoan sẽ không làm gì anh, thật sự. Em muốn đợi anh tự nguyện đây, loại chuyện cưỡng ép gì gì đó em chắc chắn sẽ không làm, dưa hái xanh không ngọt đạo lý này em vẫn là biết…” Dừng một chút, thấy An Lý Mộc đã cam chịu số phận nhắm mắt ngủ, Triển Tiểu Liên lại tâm không cam tình không nguyện nói thầm một câu: “Dù cho cưỡng thật, em chắc chắn cũng sẽ phụ trách mà, anh Đầu Gỗ thật sự là quá xấu hổ, khi nào mới có thể phá thân chứ? Ôi—“

One thought on “Thần phục – Chương 44

  1. sao mình viết comment nhưng không thấy trên trang của chủ nhà vậy ? Mình hơi dốt vi tính, mình thích truyện bạn edit lắn, muốn com ủng hộ nhưng không biết làm thế nào.

    Thích

Bình luận về bài viết này