Thần phục – Chương 41

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 41 – Béo gầy là vấn đề

Cầm thú Yến dường như thật hài lòng đối với câu trả lời của Triển Tiểu Liên, người nổi bật cơ mà, không phải là ý tốt nhất?

Trong lòng Triển Tiểu Liên nghĩ chính mình hẳn là được cứu rồi chứ? Lấy tay lau nước mắt nước mũi trên mặt, Yến Hồi lập tức vẻ mặt ghét bỏ lùi ra ngoài ba bước, sau đó hỏi câu: “Nhóc béo, còn chưa đi? Chẳng lẽ muốn gia tự mình khoản đãi?…”

Yến Hồi nói còn chưa dứt lời, đã chứng kiến một trận gió “vù” cái thổi qua, bóng dáng con nhóc béo ấy trong nháy mắt không còn.

Tốc độ chạy trối chết của Triển Tiểu Liên tuyệt đối có thể ghi vào kỷ lục Guinness thế giới, cô chạy nhanh hơn cả khi có con sói đuổi theo đằng sau, tìm Mục Hi chơi gì gì hoàn toàn ném ra sau gáy, vẫn là giữ được mắt và lưỡi của cô quan trọng hơn.

Yến Hồi vẫn còn duy trì tư thế ghét bỏ kia, trước mặt đã không có người, nửa ngày, hắn chậm rãi búng vạt áo trên người mình, “ha” một tiếng, quay đầu nói với Đồng nhi: “Gia là ma quỷ?”

Đồng nhi lẳng lơ đi qua, “Sao có thể? Gia là trời của Đồng nhi!”

*

Chuyện thứ nhất sau khi Triển Tiểu Liên trốn ra được không phải là về nhà dì út, mà là đi chùa, rút quẻ nghe quẻ, giống như vẫn chưa hoàn hồn. Triển Tiểu Liên thực ra lúc nào cũng không tin cái này, có điều là lần này cô thấy thực sự là không để ý gì nữa, chỉ cần có thể giải hạn, thế nào cũng được.

Chờ cô từ trong chùa đi ra, cũng sắp tới giờ ăn cơm tối, Triển Tiểu Liên lau giọt lệ thương tâm, số mệnh cô sao lại cứ khổ như vậy? Nhóc Ngốc ăn ngon uống đã còn có chú đẹp trai theo cùng, ngay cả biến thái đáng chết Yến Hồi kia cũng là anh trai cô ấy, vì sao cô lại là mệnh bị người bắt nạt cắt lưỡi móc mắt? Vừa nghĩ như thế, Triển Tiểu Liên lại bắt đầu nhớ An Lý Mộc, nếu có anh Đầu Gỗ, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ mình.

Triển Tiểu Liên về đến nhà dì út cũng đã bảy giờ tối, dì út đang lo lắng đấy, kết quả Triển Tiểu Liên gõ cửa, bộ dáng phờ phạc, dì út còn hiếu kỳ: “Đi đâu chơi với bạn? Xem cháu mệt thế nào, ăn cơm tối chưa? Trong nồi cơm điện vẫn còn hâm nóng cho cháu.”

Triển Tiểu Liên lấy cơm ra ăn như hổ đói, một bên nước mắt một bên lốp bốp rơi xuống, cô hôm nay là tìm được đường sống trong chỗ chết tránh thoát một kiếp, ai biết lần sau cô còn có cái mạng này hay không? Yến Hồi cầm thú ấy làm việc rất rõ ràng chính là xem tâm tình, cũng không quản người ta có từng đắc tội hắn hay không, nếu tâm tình cao hứng, cho dù giết bố mẹ hắn hắn cũng sẽ thả người, nếu mất hứng giẫm chết con kiến ven đường hắn nhìn thấy cũng làm người ta đền mạng, biến thái, tuyệt đối là biến thái, Triển Tiểu Liên không nguyện vọng gì khác, chỉ ngóng trông cả đời mình cũng không cần gặp lại cầm thú Yến.

Buổi tối lên mạng, Triển Tiểu Liên nhìn thấy QQ Mục Hi nhảy lên, Triển Tiểu Liên thở dài, mở ra.

Núi Có Cây Chừ: Băng Dính! Băng Dính! Đi ra!

Núi Có Cây Chừ: Băng Dính cậu có đó không?

Núi Có Cây Chừ: Băng Dính cậu sao thế?

Núi Có Cây Chừ: Băng Dính!

Triển Tiểu Liên liếc mắt một cái quét xuống, tất cả đều là Mục Hi đang gọi cô, khinh bỉ, bắt đầu đánh chữ.

Bỏng Thương Yêu: o(>_<)o~ Chị đây

Núi Có Cây Chừ: Băng Dính! Cậu cuối cùng cũng on rồi!

Núi Có Cây Chừ: Băng Dính cậu sao không tới chơi với tớ? Tớ cũng chờ cậu cả chiều rồi, cậu có phải không tìm được chỗ không vậy? Không phải đã cho cậu biết số phòng rồi à?

Núi Có Cây Chừ: Tớ hôm nay đặc biệt bi kịch, đừng nói nữa… Tìm lộn chỗ…

Triển Tiểu Liên không dám nói khác, cô là căn bản không muốn nhắc tới, với cả, thực rõ ràng cô cho dù nói cho Mục Hi thì phải làm thế nào đây? Chú đẹp trai rõ ràng nhìn thấy cô cũng không kể cho Nhóc Ngốc, rõ ràng chính là không muốn cho Mục Hi biết, hôm nay nếu không có chú đẹp trai, cô không chừng bây giờ đã nằm bệnh viện, vì cái này, Triển Tiểu Liên chắc chắn không nói gì với Mục Hi.

Mục Hi tỏ vẻ vô cùng khinh thường với chuyện Triển Tiểu Liên tìm lộn chỗ.

Núi Có Cây Chừ: Băng Dính cậu không phải nói thông minh hơn tớ sao? Vậy cậu còn nhầm chỗ (‵′)凸

Bỏng Thương Yêu: Nhóc Ngốc cậu muốn đánh nhau có phải hay không? Có gan giao đấu, một phen định thắng thua! Một bát bún, sau khi khai giảng thực hiện.

Núi Có Cây Chừ: Đấu thì đấu, ai sợ ai? Nhưng mà nói trước, không được dùng bom không được dùng thứ linh tinh gì.

Bỏng Thương Yêu: Không dùng thì không dùng.

Hai người vào phòng chém giết, Mục Hi thảm bại mà về.

Núi Có Cây Chừ: Băng Dính Băng Dính, tớ phải đi trông mẹ, bb

Biểu tượng nhanh chóng biến thành màu xám, Triển Tiểu Liên bị bỏ mặc nửa ngày, thở phì phì out ra, lẩm bẩm: “Nhóc Ngốc đồ keo kiệt, một bát bún là mạng cậu à, trốn trái lại thật nhanh…”

Sáng sớm hôm sau Triển Tiểu Liên liền kêu gào muốn về Bãi Yến, dì út cũng ngăn không được, vốn muốn tiễn, kết quả Triển Tiểu Liên không cần, nhìn dì út nói: “Dì út, cháu cũng lớn như vậy rồi, học sinh cấp ba, có gì phải lo lắng? Dì sao lại giống như mẹ cháu coi cháu là trẻ con thế?”

Dì út vừa nghe, trong lòng lo lắng muốn chết, nhưng cũng không có biện pháp nào, Triển Tiểu Liên cầm lấy ba lô của mình, vô cùng vui vẻ mà đi, tới Bãi Yến thế nhưng không về nhà trước, mà là trực tiếp đi tìm An Lý Mộc.

Công việc của An Lý Mộc chậm rãi bắt đầu, có một số vụ án không lớn không nhỏ anh cũng chậm rãi bắt đầu tiếp xúc, mặc dù vẫn còn là trợ thủ, nhưng hiển nhiên không đi ngang qua giống trước kia. Lúc Triển Tiểu Liên đi tìm An Lý Mộc sắp đến buổi trưa, An Lý Mộc đang định cùng đi ăn cơm với mấy đồng nghiệp đấy, kết quả có người nói với anh em gái anh tới tìm anh.

An Lý Mộc đâu có em gái chứ, anh duy nhất có thể nghĩ đến chính là Triển Tiểu Liên.

An Lý Mộc vừa ra khỏi cửa, quả nhiên thấy Triển Tiểu Liên ngơ ngác đứng ở cửa, vừa nhìn thấy An Lý Mộc, cô liền gào khóc hai tiếng, bổ nhào vào trong lòng An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ, em rất nhớ anh!”

An Lý Mộc vội vàng vươn tay ôm cô, “Thật đúng là em…”

Triển Tiểu Liên nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh cho rằng là ai hả? Ngoại trừ em, còn có ai lại tìm đến anh?”

An Lý Mộc vừa thấy cô hiểu nhầm, vội vàng phủ nhận: “Ngoại trừ em thì không có ai khác lại tìm anh, anh đang không hiểu em bây giờ không phải là ở nhà hoặc là ở nhà dì út em à? Sao lại chạy tới đây?”

Triển Tiểu Liên nói chuyện từ trước đến nay đều là thẳng đuồn đuột, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, nói: “Em nhớ anh em liền muốn tới thăm anh… Anh Đầu Gỗ em nhớ anh lắm…”

Mặt An Lý Mộc bắt đầu nóng lên, lại nhìn thấy nước mắt cô lốp bốp rơi xuống, trong lòng liền hoàng, không kịp xấu hổ, vội vàng nói: “Nhớ, sớm đã nhớ, anh còn đang nghĩ tuần này có nên về nhà một chuyến lén lút nhìn em hay không đây. Tiểu Liên em đừng khóc mà, có phải có người bắt nạt em hay không? Đã là học sinh cấp ba rồi còn khóc nhè? Mất mặt quá.”

Triển Tiểu Liên nín khóc mỉm cười, cô lần này khóc hoàn toàn là bởi vì nghĩ mà sợ, cô chưa từng thấy ai biến thái hơn Yến Hồi, thiếu chút nữa, cô thiếu chút nữa sẽ không có lưỡi và mắt, nếu không có chú của Mục Hi, cô bây giờ nhất định là bị người ta ném ở đầu đường, nói không chừng bố mẹ cô nhìn thấy cô cũng không biết.

An Lý Mộc vốn hẹn với người khác cùng đi căng tin ăn cơm, vì Triển Tiểu Liên đến đây liền nói một tiếng với đồng nghiệp bảo bọn họ đi trước, chính mình đưa Triển Tiểu Liên đi quán cơm bên ngoài ăn. Một thời gian không nhìn thấy cô, liền muốn đưa cô đi ăn ít đồ ngon, đồ căng tin, dù sao vẫn là cơm tập thể, ăn thời gian dài mùi vị cũng ngấy.

Đau lòng của Triển Tiểu Liên qua đi, rất nhanh khôi phục, chính là khi ăn cơm nhéo nhéo mặt mình, nói với An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ, em cứ béo tiếp như vậy, về sau có không cần em không?”

An Lý Mộc vẫn kiên trì rèn luyện, thói quen có từ trường quân đội bây giờ vẫn còn giữ vững, người lại trẻ tuổi, vóc người đẹp đến nỗi Triển Tiểu Liên mỗi lần đều muốn sờ sờ, chỗ nào cũng rắn chắc, người không mập, nhưng đường nét cơ bắp lại hết sức rõ ràng, Triển Tiểu Liên lại so sánh chính mình, nhất thời cảm thấy vô cùng ủ rũ.

An Lý Mộc đang bận rộn gắp thịt ba chỉ vào trong bát cô, biết Triển Tiểu Liên thích nhất ăn thịt ba chỉ, đặc biệt gọi, đầu cũng không nâng nói câu: “Anh không thích quá gầy, vừa sờ toàn xương, Tiểu Liên em cứ bụ bẫm như thế là đáng yêu nhất, muốn gầy như vậy làm gì? Giống như cành gai.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lại sờ sờ mặt mình, cảm thấy An Lý Mộc nói cũng đúng, cô béo hay là gầy đều không quan trọng, anh Đầu Gỗ thích mà, hơn nữa người gầy bình thường ngực đều nhỏ, chính mình béo một chút, ngực này không phải cũng to theo sao? Anh Đầu Gỗ vừa mới nói gầy sờ đều là xương, cũng không biết anh ấy có thích ngực bự không. Nghĩ vậy, Triển Tiểu Liên cắn miếng thịt ba chỉ, vừa ăn vừa hỏi: “Anh Đầu Gỗ anh xem xem, ngực em có phải lớn hơn chút hay không?” Triển Tiểu Liên nói xong, ưỡn lưng, tiện cho An Lý Mộc thấy rõ ràng, nói với An Lý Mộc đã sắp hóa đá: “Anh Đầu Gỗ em nói cho anh, em vẫn kiên trì mát xa, anh xem xem có phải lớn hơn chút hay không?”

Bình luận về bài viết này