Thần phục – Chương 43

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 43 – Anh Đầu Gỗ đắt khách

Lễ cưới bố trí vào buổi tối, An Lý Mộc chắc chắn không thể đưa Triển Tiểu Liên theo, bố mẹ cô có hỏi, cô phải nói như thế nào? Triển Tiểu Liên xin nửa ngày An Lý Mộc cũng không buông, anh nếu thực sự đưa theo, dự đoán cách ngày bố mẹ cô biết được cũng không ngắn, ngoại trừ nhà dì út cô, An Lý Mộc không nghĩ ra còn có người nào có thể khiến bố mẹ cô yên tâm.

Mục đích của Triển Tiểu Liên không đạt được, tức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái đi, thu dọn đồ đạc của mình, nổi giận đùng đùng muốn đi, An Lý Mộc vội vàng ngăn lại, “Tiểu Liên, em làm cái gì vậy?”

Triển Tiểu Liên xị khuôn mặt tròn nhỏ, nói: “Em muốn về nhà, hừ!”

An Lý Mộc thở dài, kéo cô lại, “Em nếu đi, bố mẹ em hỏi em đi đâu em trả lời thế nào? Họp lớp nhất định là đến tối muộn.”

Triển Tiểu Liên vẫn mất hứng, “Vậy anh nếu như bị hồ ly tinh cuốn lấy thì làm sao? Ai đi cứu anh?”

An Lý Mộc đưa tay xoa xoa tóc cô: “Tiểu Liên, hồ ly tinh ở đâu ra? Với cả, anh cũng có em rồi, hồ ly tinh gì đó cũng vô dụng mà.” Dừng một chút, An Lý Mộc kéo Triển Tiểu Liên nhích lại gần trước mặt mình, nói: “Tiểu Liên, em yên tâm đi, nếu thực sự có hồ ly tinh, năm hai chúng mình chia tay đã sớm thông đồng rồi, em nói đúng không? Nhưng mà anh từ đầu tới đuôi đều chỉ có một mình, ngược lại em…”

Triển Tiểu Liên nghe câu thổ lộ hiếm thấy của An Lý Mộc, trong lòng đang đắc ý, đột nhiên nghe thấy anh lại tính toán nói quãng tình yêu qua mạng ấy của mình, sợ vội vàng cắt ngang: “A, anh Đầu Gỗ, quả táo này vừa to vừa đỏ, chắc chắn ăn ngon cực kỳ, anh Đầu Gỗ em rửa táo cho anh đây!” Nói xong, nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng.

An Lý Mộc nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, cô nhóc này thế nào cũng phải buộc anh dùng tuyệt chiêu mới được.

Triển Tiểu Liên về nhà bố mẹ cô theo sau cô hỏi, bảo dì út gọi điện thoại về nhà, nói cô đã về, kết quả mãi không thấy người về nhà, bố cô sốt ruột thiếu chút nữa lại đi báo cảnh sát. Ánh mắt Triển Tiểu Liên xem thường nhìn bố cô: “Bố, không phải con nói bố, con cũng bao tuổi rồi? Bố còn coi con là trẻ con ba tuổi ấy à?”

Bố cô chảy mồ hôi trán, chỉ vào cô nói: “Muốn ba tuổi cũng được, mấu chốt con bây giờ là ba tuổi à?”

Mẹ cô chỉ sợ nói Triển Tiểu Liên quá đáng, vội vàng lôi bố cô ra: “Bây giờ trở về rồi, ông đừng nói nó nữa.”

Bố cô lập tức rống với mẹ cô: “Tôi không nói nó lần sau còn như thế bà không sốt ruột? Không phải con gái bà?”

Mẹ cô không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái bị bố cô dạy dỗ. Mẹ cô thật vất vả kéo bố cô ra ngoài, nhìn Triển Tiểu Liên đóng cửa lại, mẹ cô bắt đầu oán trách: “Ông nói thì ông nói hai câu là được, ông còn nghiện nữa à? Ngộ nhỡ bị ông răn ghê quá, lại bỏ nhà đi, Tiểu Liên của chúng mình là một hai lần rồi?”

Bố cô giống như trợn mắt nhìn mẹ cô, “Bỏ nhà đi cái gì? Con bé là ra cửa tìm người lớn bị lạc, con gái chúng mình ngoan biết mấy? Bỏ nhà đi đâu ra? Bà sau này trước mặt ai cũng đừng nói lung tung, Tiểu Liên của chúng mình đấy là lạc đường.”

Mẹ cô nguýt bố cô một cái, chưa từng thấy bao che con gái như thế, vừa đi nấu cơm vừa nói thầm một câu: “Chỉ có ông mới nghĩ nhiều.”

Triển Tiểu Liên ở trong phòng nghe bố mẹ cô thầm thì bên ngoài, xem thường, ngả xuống giường ngẩn người, sau đó giơ tay lên sờ loạn trong đống sách đầu giường, một lát lấy ra một quyển tiểu thuyết ngôn tình, mở ra xem, trong lòng còn đang nghĩ đến An Lý Mộc, xem bố cô thế này cô dám chắc không có cách nào đi, bây giờ cô chỉ ngóng trông cái buổi họp lớp đó mau mau trôi qua, không phải hai ngày sao, không có gì đáng ngại.

Buổi họp lớp của An Lý Mộc quả thực đi không ít người, chủ yếu là nhà trai nhà gái đều là tốt nghiệp trường quân đội, đi đều là một cái trường, bất kể là bạn cùng lớp hay không, gặp mặt cảm thấy nhìn quen mắt đều cảm thấy cực kỳ thân thiết. Họp lớp tổ chức có sáu bảy mươi người, phần lớn là cùng trường, tụ tập lại rất náo nhiệt.

An Lý Mộc vẫn đều là loại người cực kỳ khiêm tốn, lúc những bạn học khác tụ lại chém gió, anh thì ôn lại chuyện ở trường trước kia với hai người vốn cùng ký túc xá, có vẻ mọi người sống cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp có người kết hôn sinh con, có người kế thừa việc làm ăn của gia đình tiền tài như nước, cũng có người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bây giờ có chút của cải, cũng có người đến nay vẫn còn chờ việc ở nhà, làm sao cũng không tìm được việc làm, tốt và xấu trộn lẫn cùng một chỗ, người từng nhìn như đứng ở cùng một vạch xuất phát, nay dần dần kéo dãn chênh lệch cuộc sống.

An Lý Mộc trong đám bạn học xem như là dựa vào chính mình sống tương đối khá, dù sao cũng là công chức nhà nước, đích xác là bát sắt, trước đừng nói bây giờ thế nào, chỉ cần anh không phải đồ ngốc, về sau khẳng định là càng ngày càng tốt. Anh lúc còn ở trường đã bắt đầu đọc sách liên quan tới thi công chức, không ít bị người khác ngầm chế giễu không biết trời cao đất dày, kết quả tốt nghiệp lập tức truyền ra tin thi đỗ, làm rơi mắt kính của người cả trường.

Lúc này người kết thân cực kỳ nhiều, ai biết về sau ngày nào đó có thể dùng được hay không? Đám người việc tốt này xung quanh đều vây bạn cùng trường ngày trước, cảm giác về sự ưu việt cao chót vót.

An Lý Mộc đang nói vui quên trời đất với bạn cùng phòng cũ của mình, có một giọng nữ chứa ngạc nhiên mừng rỡ truyền tới: “Là An Lý Mộc?!”

An Lý Mộc ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trang điểm cực kỳ mốt cực kỳ tây, anh sửng sốt, cũng không nhận ra, trong ấn tượng của anh không có nữ sinh nào trông xinh đẹp như vậy, liếc mắt nhìn bạn cùng phòng, hơi nghi hoặc hỏi: “Bạn là…?”

Cô gái xinh đẹp lập tức vui mừng nói: “Thật sự là An Lý Mộc? Ôi chao, mình còn tưởng rằng cậu sẽ không đi họp lớp chứ, mình hỏi một vòng mới biết cậu thực sự tới. Mình cậu cũng không nhận ra? Tô Nạp đây!”

An Lý Mộc nháy mắt hai cái, có chút ngốc nghếch đáp một tiếng: “À há, không nhận ra.”

An Lý Mộc không phải giả bộ, mà là thật sự không nhận ra, trước kia ở trường nam sinh hầu hết đều là đầu trọc, nữ sinh đều là tóc ngắn, cả trường nhìn qua chính là nam sinh cùng một dạng, nữ sinh cùng một dạng, hơn nữa nữ sinh cũng là cấm trang điểm, phụ nữ trước và sau khi trang điểm khác nhau rất lớn, An Lý Mộc bây giờ đụng phải chính là tình huống này.

Bản thân Tô Nạp trông không tệ, hơn nữa đặc biệt đi học trang điểm, cả người liền tựa như được tân trang, trẻ tuổi xinh đẹp thời thượng, hoàn toàn không phải nữ sinh thanh tú chỉ có thể mặc quân phục màu xanh thời còn ở trường quân đội.

An Lý Mộc vừa nghe, vỗ đầu nghĩ ra: “Xin lỗi, mình chỉ cảm thấy quen mặt, nhưng thế nào cũng không nhớ ra được là cậu, cậu đẹp hơn rồi.”

Đầu Tô Nạp uốn xoăn còn nhuộm màu, nhìn cực kỳ có phong độ, nghe lời nói của An Lý Mộc có chút ngượng ngùng, đưa tay sờ sờ tóc: “Cậu vẫn trông như trước, nhìn không có thay đổi chút nào.”

Hai bạn cùng phòng vừa thấy, vội vàng lấy cớ bên kia có người quen rồi đi, trước kia lúc còn đi học Tô Nạp đã biểu hiện ra ấn tượng cực tốt đối với An Lý Mộc, bây giờ nhìn vẫn còn chưa thay đổi, lúc ở trường nghe nói An Lý Mộc chia tay với cô bạn gái nhỏ của cậu ấy, bên ngoài đều đồn là vì Tô Nạp, về sau cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao Tô Nạp cũng đã đi gặp phụ huynh, sau đó lại im hơi lặng tiếng mà chia tay, tóm lại quanh co trong đó người ngoài không biết, xem như bây giờ vẫn là sáng tạo chút cơ hội cho hai người đi.

An Lý Mộc vừa thấy hai người đi rồi trong lòng cũng nghĩ tới, Triển Tiểu Liên ầm ỹ muốn đi cùng anh không phải là kêu gào hồ ly tinh gì gì đó sao? Lúc An Lý Mộc vừa thấy Tô Nạp liền nhớ lại lời nói của Triển Tiểu Liên, khóe mắt Tô Nạp được vẽ hơi nhọn, quần áo mặc cũng có chút mát mẻ, đương nhiên cũng là bởi vì nhiệt độ trong phòng tương đối cao, dù sao nhìn thật là có chút giống hồ ly tinh.

Tô Nạp nói chuyện phiếm với An Lý Mộc, kể chuyện trước kia cũng kể tình hình bây giờ của mình, nhân tiện còn quanh co lòng vòng hỏi An Lý Mộc có bạn gái chưa, trước kia An Lý Mộc từng nhờ cô giúp một việc, sau đó mời cô ăn bữa cơm rồi cũng không có chủ động liên hệ cô nữa, sau khi tốt nghiệp lại còn không để lại phương thức liên lạc gì, Tô Nạp vẫn muốn biết tình hình gần đây của An Lý Mộc, nhưng vẫn luôn không tìm được, vốn không tính đến họp lớp, sau đó ngẫm lại nhỡ ra An Lý Mộc tới thì sao? Kết quả thật đúng là đến đây.

Lúc Triển Tiểu Liên ở nhà toàn thấy máy mắt, cô một mạch bò dậy từ trên giường, vì sao cô ngồi không yên chứ? Có phải anh Đầu Gỗ bị hồ ly tinh nào quấn lấy hay không? Cô có cần tìm một cái đinh ba đánh hồ ly tinh không?

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s