Thần phục – Chương 48

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 48 – Lý tưởng là chuyện nhỏ

Lớp mười hai đối với phần lớn học sinh lớp mười hai mà nói, đó chính là địa ngục màu đen, nhưng mà đối với Triển Tiểu Liên mà nói, sự khác biệt giữa lớp mười hai lớp bảy (1) và nhà trẻ cũng không lớn, khác biệt duy nhất chính là địa điểm xem tiểu thuyết ngôn tình của cô thay đổi.

Triển Tiểu Liên là họa lớn trong lòng giáo viên chủ nhiệm, chủ yếu là giáo viên chủ nhiệm không nắm được tâm tình Triển Tiểu Liên, cô có lúc có thể môn nào cũng điểm tối đa, có đôi khi cô lại có thể cho thầy giấy trắng thuần một màu, mấy sợi tóc bạc trên đầu giáo viên chủ nhiệm, tuyệt đối là vì lo âu cho Triển Tiểu Liên. Thầy không thể không quản, lại không thể quản quá nhiều, nếu thi đỗ, chính là tỷ lệ lên lớp năm nay của thầy mà.

Triển Tiểu Liên lại bị giáo viên chủ nhiệm kêu lên tâm sự, giáo viên chủ nhiệm hỏi lý tưởng mà Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên nghe xong vươn ngón tay, chỉ lên bầu trời, nói: “Tạo bom nguyên tử.”

Giáo viên chủ nhiệm: “A!” Đẩy kính mắt trên mặt, giáo viên chủ nhiệm gian nan hỏi: “Em nói lý tưởng của em là tạo bom nguyên tử?”

Triển Tiểu Liên siết chặt nắm tay, gật đầu thật mạnh: “Vâng.”

Giáo viên chủ nhiệm bắt đầu lau mồ hôi: “Tiểu Liên, này, nếu thực sự định tạo bom nguyên tử, vậy em phải nghiêm túc học tập mới được chứ, không thi được đại học, bom nguyên tử gì gì đó không phải là thành không tưởng? Em nói đúng không?”

Triển Tiểu Liên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn giáo viên chủ nhiệm, “Em vẫn luôn rất nghiêm túc mà.”

Giáo viên chủ nhiệm rơi lệ đầy mặt, em đó là nghiêm túc xem tiểu thuyết ngôn tình đấy chứ? Vậy cũng tính là nghiêm túc? Giáo viên chủ nhiệm lặng lẽ lau máu ở khóe miệng, “Vậy Tiểu Liên, phải tiếp tục duy trì, thi phải được điểm tối đa mới được.”

Triển Tiểu Liên ra dấu chữ “V” với giáo viên chủ nhiệm, nhạt nhẽo “yeah” một tiếng, lại mở miệng nói: “Thưa thầy, em sẽ tiếp tục cố gắng.” Nói xong, xoay người “bộp bộp” đi hai bước, sau đó lấy tiểu thuyết ngôn tình của cô ra, vừa đi vừa xem.

Trên khuôn mặt giáo viên chủ nhiệm hai hàng lệ mì sợi, đứa nhỏ này sao cứ không nghe lời chứ?

Triển Tiểu Liên thật ra gần đây thi vẫn còn rất ngoan, không phải là bởi vì cô muốn nghiêm túc học tập, mà là vì An Lý Mộc, An Lý Mộc bảo cô nghiêm túc học, Triển Tiểu Liên liền nghe lời, biện pháp duy nhất có thể khiến An Lý Mộc biết cô nghiêm túc học chính là cầm phiếu điểm cho anh xem, cho nên Triển Tiểu Liên thi lớn thi nhỏ đều tham gia. Chủ yếu là giáo viên chủ nhiệm sợ đứa nhỏ này động kinh, đột nhiên lại tâm tình không tốt làm biếng không làm bài, cho nên muốn nói chuyện với cô, sau đó chính là kết quả này.

Mục Hi gần đây cũng không biết trúng gió gì, cả ngày nằm bò trong phòng học không để ý tới người khác, Triển Tiểu Liên hỏi hai lần, chẳng hỏi ra cái gì, cô một lòng một dạ đều ở trên người An Lý Mộc, ai muốn quản Nhóc Ngốc? Hơn nữa, Triển Tiểu Liên dùng móng tay nghĩ cũng biết nhất định là Nhóc Ngốc giận dỗi với chú đẹp trai, con nhóc ấy chính là người hay gây sự, chú đẹp trai người ta còn không có ý kiến, cô có ý kiến gì? Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 48”

Thần phục – Chương 47

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 47 – Cuộc sống lớp mười một bình yên vô sự

An Lý Mộc nghe lời Triển Tiểu Liên cũng muốn khóc, anh phải trả lời như thế nào? Nói thích với cô? Vậy cô trở về có phải lại muốn liều mạng ép buộc hay không. Nói không thích? Cô liệu có ngay bây giờ liền khóc lớn oa oa với anh?

Đầu An Lý Đầu Gỗ đau muốn chết, đành phải nói: “Tiểu Liên, em dù thế nào anh cũng thích, em đừng cố tình hành hạ mình có được không?”

Triển Tiểu Liên nghe, vậy đây rốt cuộc thích hay là không thích chứ? An Lý Mộc không cho câu trả lời rõ ràng, cô liền nhất quyết không tha, quấn quít lấy anh hỏi, An Lý Mộc bị tra tấn không có cách nào, đành phải bất chấp trả lời hai chữ như mèo kêu: “Anh, thích…”

Triển Tiểu Liên lập tức đắc ý, cô biết mà, nỗ lực của cô chắc chắn sẽ không uổng phí, lập tức hào hùng vạn trượng nói với An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ anh yên tâm đi, em sẽ tiếp tục cố gắng, cam đoan đêm động phòng hoa chúc của chúng mình, tặng anh một đại mỹ nhân trước lồi sau vểnh, khà khà khà.”

An Lý Mộc đỡ trán, không nói ra được lời nào, ông chú bỉ ổi ở trong đầu Tiểu Liên kia, bao giờ mới có thể chuyển nhà chứ? Đây không rõ ràng ở nhầm chỗ rồi sao, Tiểu Liên của anh nhìn thế nào cũng giống cái loại bé cưng ngoan an an phận phận thành thành thật thật, sao tư tưởng của cô với vẻ ngoài của cô chả hợp tí nào thế?

An Lý Mộc ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Triển Tiểu Liên đang cười vẻ mặt khoái trá, đôi mắt dưới cặp kính to đen lúng liếng tỏa sáng, thấy An Lý Mộc nhìn cô, lập tức toét cái miệng nhỏ, nụ cười càng sâu, nụ cười này, cặp mắt to tròn xoe lập tức thành trăng lưỡi liềm, tựa như con chó nhỏ nịnh nọt chủ. An Lý Mộc xoay qua, nhịn không được chính mình cũng cười, anh nghĩ những thứ linh tinh đó làm gì? Anh thích không phải chính là Tiểu Liên như vậy sao? Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 47”

Thần phục – Chương 46

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 46 – Sờ sờ mới biết được

Sau khi Triển Tiểu Liên cùng bố cô đến ký túc xá, cô liếc mắt một cái nhìn thấy tiểu thuyết ngôn tình cô bảo bối muốn chết nằm trong thùng rác, Triển Tiểu Liên lập tức bùng nổ, người đi cuối cùng trong ký túc xá là Mục Hi, chín mươi phần trăm là Mục Hi ném tâm can bảo bối của cô vào thùng rác. Cho nên đây là trút giận cho sách của cô đấy.

Mục Hi bị bóp mắt trợn trắng: “Băng Dính cậu còn bóp nữa tớ sẽ bị cậu bóp chết.”

Triển Tiểu Liên lắc cô ấy: “Bóp chết xứng đáng, cậu quan trọng hơn sách của tớ à? Cậu không biết đấy là bảo bối của tớ? Cậu sao có thể xuống tay được? Lương tâm cậu ở đâu? Hành vi của cậu là trời đất khó dung trời đất khó dung…”

Mục Hi kêu “oa oa”: “Không phải tớ, thật sự không phải tớ, Băng Dính cậu đi tìm chú tớ đi, là chú ấy ném, tớ tận mắt thấy chú ấy ném, tớ muốn nhặt lên chú cũng không cho, Băng Dính, tớ không gạt cậu…”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, động tác trong tay dừng lại, bán tín bán nghi hỏi: “Thật là chú đẹp trai nhà cậu ném?”

Mục Hi bảo vệ cái cổ bé nhỏ của mình, ra sức gật đầu: “Thật sự, chú còn nói đây là sách vớ vẩn, còn nói với tớ sau này không cho tớ đọc, sau đó liền quăng vào thùng rác.”

Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ, lập tức rộng lượng nói: “Cậu sớm nói chứ, nếu là chú đẹp trai ném, tớ đây không so đo nữa.”

Mục Hi bất mãn lầu bầu: “Băng Dính cậu rất không tốt bụng, cậu đây là đãi ngộ khác biệt.” Sau đó cô ấy nằm lên giường, la ầm lên: “Quả nhiên là cùng giới thì tàn sát nhau!”

Triển Tiểu Liên lườm một cái, nằm trên giường lật tiểu thuyết ngôn tình của cô, đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì đá đá Mục Hi: “Đúng rồi Nhóc Ngốc, nghe nói Chu Thiếu Đường xuất ngoại?”

Mục Hi sửng sốt, sau đó chậm rãi rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất ánh mắt lóng lánh, nửa ngày mới phát ra một tiếng khẽ khàng: “Ừ.”

Triển Tiểu Liên biết chút chuyện giữa Mục Hi với bạn trai cô ấy, Mục Hi chính là người giấu không được chuyện, mắt Triển Tiểu Liên lại sắc, cũng đã nhìn ra, dù sao cô cả ngày cũng không có chuyện khác, ngoại trừ xem tiểu thuyết ngôn tình, thời gian còn lại hay dùng để bắt nạt Mục Hi. Kết quả chuyện vớ vẩn của Mục Hi cùng Chu Thiếu Đường, Triển Tiểu Liên đều biết.

Nhưng mà chuyện Chu Thiếu Đường xuất ngoại Triển Tiểu Liên là vô tình nghe người khác nói, cô bây giờ chỉ muốn hỏi cho rõ, có điều xem bộ dạng Mục Hi cô hỏi không được, thế là dùng chân đi tất chà đạp trên người Mục Hi, “Chớ giả bộ như chết ấy với chị đây, tớ đã nói với cậu như thế nào? Chu Thiếu Đường đi còn có người kế tiếp, trên thế giới cũng không phải chỉ có một mình gã Chu Thiếu Đường ấy là đàn ông được không?”

Mục Hi vội vàng dịch sang bên cạnh, chân Triển Tiểu Liên đuổi theo: “Cậu còn trốn à? Cậu trốn cái gì mà trốn chứ? Vì một gã đàn ông rác rưỡi, cậu không biết xấu hổ làm cái dáng vẻ ưu thương bốn lăm độ?”

Mục Hi thở phì phì xoay mặt nhìn Triển Tiểu Liên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn biểu tình muốn bóp chết Triển Tiểu Liên: “Băng Dính cậu không thể nói mấy lời kích thích à? Hại tớ muốn đau lòng cũng không cách nào đau lòng.”

Triển Tiểu Liên gia tức giận ngồi dậy, chọc trán Mục Hi cả giận nói: “Kích thích? Có mà kích cậu ý. Cậu một ông chú đẹp trai đánh cả nhà người ta rồi, cậu sao lại không nhìn thấy? Mắt cậu mọc chỉ là để cho đẹp mặt à? Tớ không nhìn ra tác dụng gì khác.”

Mục Hi chu mỏ, xoa trán phản bác: “Tớ còn dùng chúng nó đọc sách đấy.”

Triển Tiểu Liên phun một hơi: “”Cậu tiếp tục mơ mơ màng màng đi, cậu không phát hiện chú đẹp trai nhà cậu đối xử với cậu và đối xử với người khác bất đồng?”

Mục Hi vừa nghe, tức giận nói: “Bất đồng chỗ nào? Băng Dính tớ cho cậu biết, chú làm tớ tức chết, toàn không cho tớ ăn đồ ăn vặt, còn không cho tớ xem ti vi, dù sao cái gì cũng quản, tớ phiền chết chú ý rồi.”

Triển Tiểu Liên lười để ý cô ấy, cô nàng này chính là bị chú đẹp trai chiều hư, nhưng cô ấy còn chẳng có chút tự giác nào, thật sự là sống trong phúc không biết phúc, nhưng nghĩ đến An Lý Mộc, Triển Tiểu Liên thấy cân bằng trong lòng, Nhóc Ngốc có chú đẹp trai cô có anh Đầu Gỗ mà, trong lòng Triển Tiểu Liên, anh Đầu Gỗ chắc chắn càng khiến cô thích hơn, đương nhiên, khi kế hoạch trăm kế ngàn phương gục ngã của cô thất bại, Triển Tiểu Liên luôn có một hai giây là muốn đánh hôn mê anh Đầu Gỗ sau đấy gì gì đó. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 46”

Thần phục – Chương 45

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 45 – Anh Đầu Gỗ là hòn đá cứng

Lúc An Lý Mộc tỉnh trời đã tối, Triển Tiểu Liên tựa như con bạch tuộc ôm trên người anh, An Lý Mộc bị kinh ngạc: “Tiểu Liên!”

Triển Tiểu Liên nhắm mắt giả chết, không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy, thật vất vả có thể ôm anh Đầu Gỗ ngủ, ai muốn tỉnh chứ, tốt nhất tối hôm nay cô ở tại chỗ này không đi.

An Lý Mộc muốn động đậy một chút cũng không được, Triển Tiểu Liên quấn chặt lấy anh, nhất định không buông tay, An Lý Mộc bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu Liên, lại không đứng dậy, không về được nhà.”

Triển Tiểu Liên nhịn không nổi mới hé răng: “Em vốn không định về nhà…”

An Lý Mộc đâu chịu nghe cô, trở mình, nhân tiện cũng kéo Triển Tiểu Liên dậy: “Tiểu Liên, nghe lời, em không quay về sao được? Nếu để cho bố mẹ em biết, chúng mình xong luôn, không phải nói rồi sao? Nhanh chút, anh đưa em đi, trời đã tối rồi, nếu không đi sẽ không còn kịp nữa.”

Triển Tiểu Liên đành phải chậm rì rì buông tay ra, túm tóc rối bời, ngồi xuống bên giường, mất hứng nói: “Anh Đầu Gỗ anh tết tóc giúp em.”

An Lý Mộc xách chậu nước nóng về, rửa mặt cho Triển Tiểu Liên, rửa mặt xong tết tóc cho Triển Tiểu Liên, chờ xong xuôi, còn đưa cô ra ngoài ăn cơm, cuối cùng chặn chiếc xe ngồi xe với Triển Tiểu Liên đưa cô về, chủ yếu là bây giờ trời tối rồi, An Lý Mộc không yên lòng để Triển Tiểu Liên một mình ngồi xe, đưa Triển Tiểu Liên đến chỗ nhiều người trên trấn, chính anh lại một mình ngồi xe quay về Bãi Yến, vốn muốn đi về nhà xem thử, ngẫm lại vạn nhất bố cô sinh nghi thì làm sao? Kết quả cứ như vậy một mình trở về. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 45”

Thần phục – Chương 44

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 44 – An Lý Mộc và Yến Hồi

An Lý Mộc ghi nhớ lời của Triển Tiểu Liên, trước sau vẫn duy trì vừa đúng khoảng cách với Tô Nạp, anh một là không có ý đó đối với Tô Nạp, hai là tính cách anh vốn cũng không phải là cái loại biết ăn nói, ba là đúng như anh nói với Triển Tiểu Liên, nếu có quan hệ sớm có đợt chia tay với Triển Tiểu Liên rồi, hà tất uổng công vô ích còn muốn đi tìm Triển Tiểu Liên?

An Lý Mộc thích Triển Tiểu Liên, chính là cái loại thích Triển Tiểu Liên kể khi nói chuyện phiếm với Mục Hi, sau khi chia tay rất đau đớn, thế giới đều u ám, không nhìn thấy cô liền nhớ đứt ruột đứt gan, quanh quẩn trong đầu vẫn luôn là đủ loại vẻ mặt của cô, nhìn thấy muốn thân thiết, cho dù là móc tim mình ra cho cô ăn anh cũng không chút nghĩ ngợi…

An Lý Mộc suy nghĩ thật lâu, chỉ cần cùng có liên quan tới Triển Tiểu Liên, anh đều vô cùng để ý, mua cái gì cũng sẽ nghĩ tới cô, An Lý Mộc cuối cùng xác định, thì ra loại cảm giác này chính là yêu. Triển Tiểu Liên nói để ý, nói ghét nữ sinh đến gần anh, anh không muốn cô mất hứng, cho nên, người khác giới thân thiết anh đều giữ một khoảng cách, thật ra cũng không cần làm cái gì, chỉ cần anh thoáng có vẻ bài xích sự thân thiết và cố ý của Tô Nạp, lòng tự trọng và kiêu ngạo của phụ nữ sẽ khiến Tô Nạp giữ vẻ rụt rè.

Trong phòng bởi vì mùi thuốc lá và rượu có vẻ hơi ngột ngạt, An Lý Mộc mượn cớ đi toilet ra khỏi phòng, ở trong toilet một lát liền đi ra, thật sự là mùi trong toilet cũng không khá hơn chút nào.

Đi trên hành lang trải thảm, An Lý Mộc cảm thấy đầu hơi choáng, vừa rồi bị bạn học chuốc không ít rượu, lần này sức rượu bốc lên, hành lang thật dài trước mắt dường như lay động trái phải, anh đưa tay vỗ trán, thề về sau không bao giờ uống rượu nữa, cảm giác này thật sự là rất khó chịu.

Một đám người đi tới đằng trước, có nam có nữ, bước chân An Lý Mộc đang lảo đảo, trong lòng suy nghĩ mau mau dựa vào bên cạnh, để người ta đi trước, kết quả bước chân không nghe sai khiến, tự mình đi về phía chính giữa, sau đó bỗng nhiên liền bị người ta đẩy sang một bên, An Lý Mộc lập tức đụng vào tường, anh theo bản năng nói ba chữ: “Tôi xin lỗi…”

Đám người kia lập tức dừng lại, một người cầm đầu chậm rãi bước thong thả qua, dừng trước mặt An Lý Mộc, hỏi hai chữ: “Khách hàng?”

An Lý Mộc biết vốn chính là chính mình không đúng, vừa vỗ trán vừa nói lần nữa: “Xin lỗi, tôi uống nhiều quá, đầu hơi choáng váng, không nhìn rõ đường…” Sau đó anh giương mắt, không khỏi thoáng sửng sốt, vừa nhìn anh tưởng là phụ nữ, gương mặt đó trông thật xinh đẹp, không phải phụ nữ anh cũng cảm thấy đáng tiếc, lại nhìn quần áo trang phục, mặc dù hơi lòe loẹt, nhưng rõ ràng là đàn ông, đặc biệt bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp, An Lý Mộc miễn cưỡng cười cười, vịn tường cố gắng đứng thẳng: “Thật sự xin lỗi, tôi là khách của phòng hoa 1203…”

Người phía sau lập tức mở miệng: “Gia, là Kim Tiểu Trang con trai độc nhất của Kim Đại Tráng thuê, nghe nói là họp lớp gì gì đó của trường cậu ta.”

Yến Hồi khẽ nâng đôi mắt, đánh giá An Lý Mộc từ trên xuống dưới, vươn tay đẩy cô gái trong ngực: “Đồng nhi, giúp gia tiễn khách về phòng.”

An Lý Mộc mặc dù không thấy rõ khuôn mặt Đồng nhi, nhưng mà vừa nhìn trang điểm là biết lẳng lơ thế nào, vội vàng khoát tay: “Vị tiên sinh này thật sự là cảm ơn anh, tự tôi có thể đi, các ngài mời đi trước, là tôi cản đường… Thật sự xin lỗi…”

Yến Hồi sờ mặt Đồng nhi, cười tà nói: “Đồng nhi, cưng xem khách hàng chê cưng.”

Đồng nhi nũng nịu cười với hắn: “Gia không chê.”

Yến Hồi đưa tay ôm eo Đồng nhi, chậm rãi đi qua An Lý Mộc. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 44”