Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 48 – Lý tưởng là chuyện nhỏ
Lớp mười hai đối với phần lớn học sinh lớp mười hai mà nói, đó chính là địa ngục màu đen, nhưng mà đối với Triển Tiểu Liên mà nói, sự khác biệt giữa lớp mười hai lớp bảy (1) và nhà trẻ cũng không lớn, khác biệt duy nhất chính là địa điểm xem tiểu thuyết ngôn tình của cô thay đổi.
Triển Tiểu Liên là họa lớn trong lòng giáo viên chủ nhiệm, chủ yếu là giáo viên chủ nhiệm không nắm được tâm tình Triển Tiểu Liên, cô có lúc có thể môn nào cũng điểm tối đa, có đôi khi cô lại có thể cho thầy giấy trắng thuần một màu, mấy sợi tóc bạc trên đầu giáo viên chủ nhiệm, tuyệt đối là vì lo âu cho Triển Tiểu Liên. Thầy không thể không quản, lại không thể quản quá nhiều, nếu thi đỗ, chính là tỷ lệ lên lớp năm nay của thầy mà.
Triển Tiểu Liên lại bị giáo viên chủ nhiệm kêu lên tâm sự, giáo viên chủ nhiệm hỏi lý tưởng mà Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên nghe xong vươn ngón tay, chỉ lên bầu trời, nói: “Tạo bom nguyên tử.”
Giáo viên chủ nhiệm: “A!” Đẩy kính mắt trên mặt, giáo viên chủ nhiệm gian nan hỏi: “Em nói lý tưởng của em là tạo bom nguyên tử?”
Triển Tiểu Liên siết chặt nắm tay, gật đầu thật mạnh: “Vâng.”
Giáo viên chủ nhiệm bắt đầu lau mồ hôi: “Tiểu Liên, này, nếu thực sự định tạo bom nguyên tử, vậy em phải nghiêm túc học tập mới được chứ, không thi được đại học, bom nguyên tử gì gì đó không phải là thành không tưởng? Em nói đúng không?”
Triển Tiểu Liên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn giáo viên chủ nhiệm, “Em vẫn luôn rất nghiêm túc mà.”
Giáo viên chủ nhiệm rơi lệ đầy mặt, em đó là nghiêm túc xem tiểu thuyết ngôn tình đấy chứ? Vậy cũng tính là nghiêm túc? Giáo viên chủ nhiệm lặng lẽ lau máu ở khóe miệng, “Vậy Tiểu Liên, phải tiếp tục duy trì, thi phải được điểm tối đa mới được.”
Triển Tiểu Liên ra dấu chữ “V” với giáo viên chủ nhiệm, nhạt nhẽo “yeah” một tiếng, lại mở miệng nói: “Thưa thầy, em sẽ tiếp tục cố gắng.” Nói xong, xoay người “bộp bộp” đi hai bước, sau đó lấy tiểu thuyết ngôn tình của cô ra, vừa đi vừa xem.
Trên khuôn mặt giáo viên chủ nhiệm hai hàng lệ mì sợi, đứa nhỏ này sao cứ không nghe lời chứ?
Triển Tiểu Liên thật ra gần đây thi vẫn còn rất ngoan, không phải là bởi vì cô muốn nghiêm túc học tập, mà là vì An Lý Mộc, An Lý Mộc bảo cô nghiêm túc học, Triển Tiểu Liên liền nghe lời, biện pháp duy nhất có thể khiến An Lý Mộc biết cô nghiêm túc học chính là cầm phiếu điểm cho anh xem, cho nên Triển Tiểu Liên thi lớn thi nhỏ đều tham gia. Chủ yếu là giáo viên chủ nhiệm sợ đứa nhỏ này động kinh, đột nhiên lại tâm tình không tốt làm biếng không làm bài, cho nên muốn nói chuyện với cô, sau đó chính là kết quả này.
Mục Hi gần đây cũng không biết trúng gió gì, cả ngày nằm bò trong phòng học không để ý tới người khác, Triển Tiểu Liên hỏi hai lần, chẳng hỏi ra cái gì, cô một lòng một dạ đều ở trên người An Lý Mộc, ai muốn quản Nhóc Ngốc? Hơn nữa, Triển Tiểu Liên dùng móng tay nghĩ cũng biết nhất định là Nhóc Ngốc giận dỗi với chú đẹp trai, con nhóc ấy chính là người hay gây sự, chú đẹp trai người ta còn không có ý kiến, cô có ý kiến gì?
Gần đây thầy cô có nhắc tới chuyện điền nguyện vọng, Triển Tiểu Liên chạy tới nói với An Lý Mộc cô sau này muốn tạo bom nguyên tử, An Lý Mộc nhất thời đau đầu: “Tiểu Liên, bom nguyên tử ấy chính là bí mật của cả thế giới, em thấy có quốc gia nào tạo bom nguyên tử cho người ta biết không? Không biết nghĩa là thế nào? Một là cấm chế tạo, hai chính là tạo cũng là lén lén lút lút, những nhà khoa học nghiên cứu ấy đều là người lập dị trong khoa học linh tinh, căn bản không dám cho người ta biết trên đời còn có người như bọn họ tồn tại, em nếu thực sự tạo bom nguyên tử, Tiểu Liên, vậy em sẽ cách ly với thế giới bên ngoài em có biết hay không? Hai ta, rõ ràng đều sống yên ổn, nhưng đến lúc đó sẽ giống như sinh ly tử biệt, em còn muốn làm nhà khoa học tạo bom nguyên tử?”
Mắt Triển Tiểu Liên “xoạch xoạch” chớp hai cái, sau đó “à há”, lại xoạch hai cái, nói: “Vậy quên đi. Em vẫn là đi công ty nước ngoài nhà người ta làm lễ tân đi.”
Lần này đến phiên An Lý Mộc ngẩn người, “Tiểu Liên, tạo bom nguyên tử với lễ tân công ty nước ngoài khác có phải hơi xa hay không?” Vốn An Lý Mộc còn nghĩ, nếu không làm được nhà khoa học tạo bom nguyên tử, vậy tạo vệ tinh tạo tên lửa gì gì đó cũng được chứ, tuy rằng cũng là cơ quan bảo mật, nhưng ấy tốt xấu cũng coi là việc mọi người đều biết, sao bỗng nhiên lại tụt đến lễ tân chứ?
Triển Tiểu Liên phẩy phẩy cái tay nhỏ: “Vốn cảm thấy tạo bom nguyên tử rất oách, nếu việc này không dễ làm, vậy đổi việc thoải mái, làm lễ tân nhẹ nhàng nhất.”
An Lý Mộc cảm thấy cô chính là tuổi còn nhỏ, nghĩ nhất thời là nhất thời, cũng không tranh cãi với cô, không chừng ngày nào đó lý tưởng này lại bị cô thay đổi cũng nói không chừng.
An Lý Mộc mượn về tài liệu tuyển sinh thi đại học năm ngoái từ chỗ đồng nghiệp, trước tiên giúp Triển Tiểu Liên tham khảo, nhìn nửa ngày, An Lý Mộc ngẩng đầu hỏi Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, công việc bây giờ của anh chắc chắn là ở Bãi Yến, anh thi chính là công chức của nơi này, hơn nữa cũng không có quan hệ gì, có lẽ muốn chuyển chỗ cũng chuyển không được, em nếu như thi đại học nơi khác, anh về sau không có cách nào chăm sóc em thì làm sao?”
Triển Tiểu Liên vừa nghe, vấn đề này rất nghiêm trọng, nói như vậy cô nếu như đi nơi khác chắc chắn sẽ không thấy được anh Đầu Gỗ, Triển Tiểu Liên vừa nghĩ tới phải xa anh Đầu Gỗ, là một vạn lần không muốn. Bố cô lúc trước đã từng nói với cô, nguyện vọng của cô chỉ có thể điền hai nơi, một là Tương Giang, một là bản địa Bãi Yến, bởi vì bản thân bố cô ở Bãi Yến, nhà cách cũng gần, tiện chăm sóc cô, mà phía Tương Giang bố cô nói có bạn ông, có chuyện gì nói một tiếng là được, hơn nữa vào đại học bên Tương Giang cũng dễ dàng, bởi vì có quan hệ, cho dù Triển Tiểu Liên không tham gia thi cũng có thể cho cô vào.
Triển Tiểu Liên bây giờ chính thức quyết định, cô không đi đại học ở đâu khác, cô sẽ ở Bãi Yến, Bãi Yến không phải là có cái đại học sao? Cô sẽ vào Bãi Đại, như vậy sẽ không xa cách anh Đầu Gỗ, bố mẹ cô cũng sẽ không dong dài bên tai cô.
Học sinh lớp Triển Tiểu Liên sắp học đến chết rồi, đặc biệt nữ sinh, ngày đêm đọc sách học bài, ngay cả buổi tối đi ngủ, mấy nữ sinh ấy cũng bật đèn pin đọc sách trong chăn, rất nhiều người cũng bắt đầu uống thuốc rồi, nghe nói đều là vì thần kinh suy nhược, ngay cả Mục Hi bây giờ thời gian ở cạnh nói chuyện với Triển Tiểu Liên cũng ít đi, đầu Mục Hi vốn rất tốt, cô có lúc cũng kêu gào đau huyệt thái dương, Triển Tiểu Liên thật sự là bội phục muốn chết, đã thần kinh suy nhược còn không thả lỏng thả lỏng, liều mạng như thế làm gì chứ?
Triển Tiểu Liên bị đèn đỏ, tâm tình không tốt, một người nửa chết nửa sống nằm bò trên bàn, Mục Hi nhìn rất lo lắng: “Băng Dính cậu không sao chứ? Có cần xin nghỉ không?”
Triển Tiểu Liên nửa mở đôi mắt buồn ngủ, cằm động đậy nói: “Không chết được, tớ chính là nghe bên tai ong ong trong lòng phiền chán, chính giữa trưa không đi ăn cơm đi ngủ, mà lại đọc sách, ầm ĩ chết đi được.”
Mục Hi sờ sờ mũi ngồi về, cô đang làm bài tập đấy. Triển Tiểu Liên nằm bò một lúc, chậm rì rì quay đầu nhìn Mục Hi: “Nhóc Ngốc, mời tớ ăn bún đi, tâm tình tớ không tốt.”
Mục Hi mở to hai mắt: “Dựa vào cái gì chứ? Một bát bún ba đồng đấy, không mời.”
Triển Tiểu Liên cả giận nói: “Ba đồng cũng không phải mạng cậu, mời sẽ mất đi miếng thịt? Với cả, cậu lần trước, lần trước nữa, lần trước nữa nữa bún đều là tớ mời, tớ đèn đỏ tâm tình không tốt cậu còn không biết xấu hổ không mời?”
Mục Hi dùng đôi mắt to như yêu tinh của cô ấy nhìn Triển Tiểu Liên, sau đó tâm không cam tình không nguyện gật đầu: “Được rồi, chúng mình nói trước, chỉ mời bún nhé, nếu cậu muốn uống nước ngọt với xúc xích thì phải tự trả tiền.”
Triển Tiểu Liên vừa thở phì phì gập sách vở, vừa nói thầm: “Nhóc Ngốc cậu cứ keo kiệt đi, keo kiệt đến chết…”
Mục Hi không để ý tới cô, chỉ cần có thể tiết kiệm tiền, cô nghe thấy cũng làm như không nghe thấy.
Tổng thể mà nói, tình hữu nghị của Triển Tiểu Liên với Mục Hi phần lớn là xây dựng trên cơ sở cãi nhau và nói móc lẫn nhau, ngoài ra, bắt ai mời ăn cơm cũng là phương thức giao tiếp quan trọng, mặc dù phần lớn đều là Triển Tiểu Liên chịu thiệt. Đây cũng không phải là bởi vì Triển Tiểu Liên dễ bắt nạt hoặc là dễ tính, mà là Mục Hi bây giờ quả thật cần tiền, mẹ Mục Hi chữa bệnh tại bệnh viện lớn nhất Thanh Thành, nghe Mục Hi nói rất nghiêm trọng, rất cần tiền, cho nên Mục Hi bình thường đều ăn tiêu tiết kiệm, sợ lúc mẹ cô cần dùng tiền lấy không ra.
Một chầu bún ăn không vui lắm, bởi vì Mục Hi gặp tình địch cũ của cô ấy, Triển Tiểu Liên thật sự là tức chết bộ dáng một câu cũng nói không nên lời của Mục Hi, chỉ vào mũi nữ sinh kia mắng người ta như tát nước vào mặt, lại thêm nữ sinh kia có một người bạn thân, Triển Tiểu Liên đoán có lẽ buổi chiều thôi là có thể khiến nữ sinh kia nổi danh nhiều trường đại học Bãi Yến.
Chú thích
(1) trong hệ thống giáo dục Trung Quốc thì cấp một gồm 6 năm, cấp hai 3 năm, cấp ba 3 năm, vì vậy lớp bảy tương ứng với năm đầu tiên của cấp hai ↑