Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 47 – Cuộc sống lớp mười một bình yên vô sự
An Lý Mộc nghe lời Triển Tiểu Liên cũng muốn khóc, anh phải trả lời như thế nào? Nói thích với cô? Vậy cô trở về có phải lại muốn liều mạng ép buộc hay không. Nói không thích? Cô liệu có ngay bây giờ liền khóc lớn oa oa với anh?
Đầu An Lý Đầu Gỗ đau muốn chết, đành phải nói: “Tiểu Liên, em dù thế nào anh cũng thích, em đừng cố tình hành hạ mình có được không?”
Triển Tiểu Liên nghe, vậy đây rốt cuộc thích hay là không thích chứ? An Lý Mộc không cho câu trả lời rõ ràng, cô liền nhất quyết không tha, quấn quít lấy anh hỏi, An Lý Mộc bị tra tấn không có cách nào, đành phải bất chấp trả lời hai chữ như mèo kêu: “Anh, thích…”
Triển Tiểu Liên lập tức đắc ý, cô biết mà, nỗ lực của cô chắc chắn sẽ không uổng phí, lập tức hào hùng vạn trượng nói với An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ anh yên tâm đi, em sẽ tiếp tục cố gắng, cam đoan đêm động phòng hoa chúc của chúng mình, tặng anh một đại mỹ nhân trước lồi sau vểnh, khà khà khà.”
An Lý Mộc đỡ trán, không nói ra được lời nào, ông chú bỉ ổi ở trong đầu Tiểu Liên kia, bao giờ mới có thể chuyển nhà chứ? Đây không rõ ràng ở nhầm chỗ rồi sao, Tiểu Liên của anh nhìn thế nào cũng giống cái loại bé cưng ngoan an an phận phận thành thành thật thật, sao tư tưởng của cô với vẻ ngoài của cô chả hợp tí nào thế?
An Lý Mộc ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Triển Tiểu Liên đang cười vẻ mặt khoái trá, đôi mắt dưới cặp kính to đen lúng liếng tỏa sáng, thấy An Lý Mộc nhìn cô, lập tức toét cái miệng nhỏ, nụ cười càng sâu, nụ cười này, cặp mắt to tròn xoe lập tức thành trăng lưỡi liềm, tựa như con chó nhỏ nịnh nọt chủ. An Lý Mộc xoay qua, nhịn không được chính mình cũng cười, anh nghĩ những thứ linh tinh đó làm gì? Anh thích không phải chính là Tiểu Liên như vậy sao?
Triển Tiểu Liên tự mình về trường, tự học buổi tối trong lớp cũng bắt đầu rồi, cô co đầu rụt cổ cong lưng chạy về phía chỗ ngồi của mình, không phải là cô thích học, mà là giờ này ký túc xá chắc chắn khóa cửa rồi, trước kia cô đều núp trong ký túc xá không đi ra ngoài, bị khóa bên trong, lần này về trễ, chắc chắn đi không được, chỉ có thể đến phòng học, Mục Hi học kỳ này ngoại trú, bình thường cũng không đến tự học buổi tối, Triển Tiểu Liên vậy mà lại nhìn thấy Mục Hi cũng ở đó, cô ngồi ở vị trí của mình quay đầu lại: “Nhóc Ngốc, hôm nay sao cậu lại tới tự học buổi tối? Chú cậu đâu?”
Mục Hi nhạt nhẽo đáp một câu: “Không biết.”
Triển Tiểu Liên vừa nghe là biết cô nàng này tâm tình không tốt, tám phần chú đẹp trai lại làm chuyện gì khiến cô ấy mất hứng, tò mò sáp qua hỏi: “Cậu cãi nhau với chú đẹp trai?”
Mục Hi nhìn cô một cái, tức giận nói: “Băng Dính cậu nhiều chuyện.”
Triển Tiểu Liên còn muốn hỏi, ủy viên học tập bên cạnh Mục Hi nhịn không được vỗ bàn một cái: “Băng Dính bệnh cũ của cậu lại tái phát có phải không? Cậu biến thái cậu nghĩ bọn tớ cũng biến thái giống cậu à? Cậu không đọc sách có thể thi một trăm điểm, bọn tớ không đọc chính là trứng ngỗng, cậu muốn hại cả lớp chúng mình đều ấp trứng có phải hay không? Cậu đừng làm hỏng Nhóc Ngốc thuần khiết đáng yêu của bọn tớ!” Tay ủy viên học tập đặt lên khuôn mặt Triển Tiểu Liên ra sức quay ra đằng trước, quát: “Mặt của cậu, quay về!”
Triển Tiểu Liên như không có việc gì sờ sờ mũi xoay mặt đi, bình tĩnh oán giận: “Ầm ĩ chết đi được, còn không cho người ta đọc sách à?” Nói xong, lấy ra tiểu thuyết ngôn tình mới nhất mình ban nãy thuê từ hiệu sách, trải trên bàn học.
Ủy viên học tập tức mũi cũng xiêu vẹo, Mục Hi vẻ mặt vô tội cúi đầu làm đề thi, bạn học trong lớp cười vang, mãi đến khi lớp trưởng gõ bàn hô mười mấy lần “Im lặng”, trong phòng học mới dần dần yên tĩnh.
Trong giờ tự học buổi tối, Triển Tiểu Liên đang đắm chìm tại thế giới tiểu thuyết, Mục Hi đột nhiên dùng bút chọc chọc đằng sau cô, “Băng Dính, Băng Dính!”
Triển Tiểu Liên đang xem nổ đom đóm mắt, bị Mục Hi quấy nhiễu, ngẩng đầu từ trong sách, xoay người thô lỗ hỏi: “Làm sao? Không thấy chị đây đang bận lắm à?”
Mục Hi vẻ mặt buồn bực nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Băng Dính, tớ hỏi cậu ha, nếu lúc cậu ngủ, vốn là ngủ một mình, sau đó bỗng nhiên thêm một người, cậu sẽ thế nào?”
Trong cái đầu nhỏ của Triển Tiểu Liên lập tức nghĩ đến hình ảnh An Lý Mộc bị mình lừa lên giường, mắt lóe lóe nói: “A? Nếu thực sự như vậy, tớ nhất định sẽ phụ trách với người đó…”
Mục Hi: “…” Một lúc lâu thở hắt ra, có phần bất đắc dĩ nói câu: “Băng Dính cậu còn nói tớ, tớ cảm thấy thùy não cậu mọc lệch rồi,” Nghĩ nghĩ còn cường điệu một câu: “Thật sự.”
Triển Tiểu Liên nắm quả đấm nhỏ mập mạp: “Nhóc Ngốc cậu muốn ăn đòn? Chị đây là một người rất có tinh thần trách nhiệm, cậu nghĩ rằng tớ giống cậu à!”
Mục Hi vội vàng khép miệng không nói lời nào, Triển Tiểu Liên “hừ” một tiếng xoay đi, trong lòng buồn bực cực kỳ, nghe lời Nhóc Ngốc khẳng định là chú đẹp trai có động tác, Nhóc Ngốc còn nhỏ hơn cô, sao anh Đầu Gỗ chính là không phản ứng chứ? Thò tay kéo vạt áo trước ra, cúi đầu nhìn nhìn vào trong, cô cảm thấy hiệu quả vẫn rất tốt, đáng tiếc anh Đầu Gỗ nhất định không cắn câu cơ, đây thật là buồn chết người.
Cuộc sống lớp mười một của Triển Tiểu Liên hầu như trải qua trong khi đang suy nghĩ vấn đề này, phát triển càng về sau, để mau chóng thực hiện mục tiêu của mình, Triển Tiểu Liên cứ hai ba ngày đi hấp dẫn An Lý Mộc một phát, mặc dù kết quả đều là bị anh dập tan, nhưng mà cô vẫn kiên trì bền bỉ.
Triển Tiểu Liên trước kia vẫn uống thuốc đông y, sau này lên lớp mười thuốc đông y cuối cùng cũng ngừng, cô bị bố cô ép uống hơn nửa năm thuốc tây, sau khi lên lớp mười một mới dừng. Triển Tiểu Liên cũng không muốn đi bệnh viện suốt, cô bình thường cũng rất ngoan ngoãn không để cho mình cảm mạo bị lạnh gì gì đó, học kỳ này số lần bị ốm của Triển Tiểu Liên thật đúng là không nhiều, thuốc ngừng lại, vóc người vốn giống như thổi bong bóng của Triển Tiểu Liên cũng tạm dừng phát phì.
Triển Tiểu Liên mỗi lần thay quần áo đều nhịn không được nhéo nhéo thịt trên bụng mình, nhiều thịt mỡ thừa như vậy, nếu có thể xẻo luôn thì tốt biết mấy!
Lớp mười một lên lớp mười hai, Triển Tiểu Liên như nguyện lại cùng một lớp với Mục Hi, dưới tình huống cô mạnh mẽ yêu cầu cộng thêm không ai cùng một chỗ ngồi với cô, cô và Mục Hi ngồi cùng một chỗ, Mục Hi lúc nhìn thấy Triển Tiểu Liên lộ ra hàm răng trắng ngồi tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy miễn bàn đặc sắc biết bao, “oa oa” gào một câu: “Băng Dính, sao cậu lại vẫn cùng một lớp với tớ chứ hả?”
Triển Tiểu Liên là thích bắt nạt Mục Hi, nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô ấy lộ ra vẻ đau khổ, trong lòng cô sẽ vui vẻ, nói trắng ra là chính là trong lòng cô nàng này cũng không bình thường, chỉ muốn tìm một người bắt nạt bắt nạt, đặc biệt bắt nạt tiểu yêu tinh xinh đẹp như vậy, trong lòng cô sẽ có cảm giác thành tựu đặc biệt, mình không làm được yêu tinh không sao, mình có thể bắt nạt tiểu yêu tinh cũng không tồi ha!