Thần phục – Chương 49

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 49 – Sợ cái gì gặp cái đó

Đúng như Triển Tiểu Liên đoán, tình địch không biết xấu hổ kia của Mục Hi nhanh chóng hot các trường đại học và cao đẳng lớn, không thể không nói tin đồn tình cảm uy thế mạnh mẽ vô cùng, nghe nói về sau nữ sinh kia không ở được Nhất Trung Bãi Yến nữa, không thể không chuyển trường, Triển Tiểu Liên sau khi nghe nói hừ một tiếng: “Sớm biết bây giờ làm gì lúc trước chứ?”

Vì chuyện này Triển Tiểu Liên cảm thấy mình trút giận thay Mục Hi, đi tìm Mục Hi đòi mời ăn, kết quả Mục Hi keo kiệt, chết sống không đồng ý, Triển Tiểu Liên chẳng những không kiếm được một chút cơm, còn bị Mục Hi lừa một chầu bún.

Mục Hi gần đây học bài ngày càng nghiêm túc, nói là vì trường quân đội điểm cao, không cố gắng không được, Triển Tiểu Liên thế mới biết Mục Hi là tính thi trường quân đội, cô nghĩ nghĩ, hình như trong tài liệu tuyển sinh lần trước An Lý Mộc đưa cho cô Bãi Yến không có trường quân đội, liền nhắc nhở cô ấy: “Nhóc Ngốc, Bãi Yến không có trường quân đội mà.”

Mục Hi gật gật đầu: “Tớ biết chứ.”

Triển Tiểu Liên trừng mắt to: “Vậy cậu còn thi?”

Mục Hi cũng trừng mắt nhìn cô: “Bãi Yến không có, chỗ khác không phải có à?”

Triển Tiểu Liên biết mà, Nhóc Ngốc căn bản không đem nhân tố bên cạnh cô ấy vào suy nghĩ, cô ấy chỉ đơn thuần muốn thi trường quân đội, Triển Tiểu Liên chớp chớp mắt, lập tức liền nghĩ tới khuôn mặt chú đẹp trai, xem thường, chú đẹp trai nếu biết Nhóc Ngốc một lòng một dạ thi trường quân đội không để chú ấy vào lòng, không biết sẽ phản ứng ra sao đây.

Quay đầu nhìn Mục Hi, Mục Hi đang cúi đầu đọc sách đấy, Triển Tiểu Liên không nói cái gì, mặc kệ, dù sao cô có anh Đầu Gỗ rồi, mặc dù chú đẹp trai rất tốt rất tuấn tú rất dịu dàng, nhưng mà cũng không phải là của cô, cô vẫn là thích anh Đầu Gỗ của cô.

Lại đến ngày nghỉ cuối tuần, Triển Tiểu Liên vốn tính ở tại Bãi Yến trải qua cuối tuần với An Lý Mộc, kết quả mẹ cô gọi điện thoại cho nhà trường, thầy cô báo Triển Tiểu Liên đi nghe điện thoại, mẹ Triển Tiểu Liên nói với cô bố cô đi trường nơi khác khảo sát học tập, dì út lúc lên lầu bị ngã, mẹ cô cuối tuần phải đi thăm hỏi các gia đình học sinh, thực sự không có thời gian, sai Triển Tiểu Liên đi Thanh Thành thăm dì út, thuận tiện đi chăm sóc hai ngày.

Kế hoạch ngọt ngào của Triển Tiểu Liên cùng với anh Đầu Gỗ trong nháy mắt hóa thành bọt nước, cô chạy đi nói với An Lý Mộc, An Lý Mộc có thể có ý kiến gì? Triển Tiểu Liên thích nhất dì út cô, dù thế nào cũng phải đi một chuyến.

Triển Tiểu Liên ủ rũ: “Ngày mai của em sớm ngâm nước nóng rồi, em thật vất vả mới đợi được một tuần.”

An Lý Mộc không nói gì, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở của Triển Tiểu Liên, nghĩ đến mình tối hôm nay không có ca trực, sờ sờ đầu cô: “Không có việc gì, anh bây giờ đưa em đi Thanh Thành, đến nhà dì út em, ngày mai là có thể ngủ nướng.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, vui vẻ như gì, “Anh Đầu Gỗ em chỉ biết anh đối xử với em tốt nhất.”

Bản thân An Lý Mộc là đàn ông sợ cái gì, anh là lo Triển Tiểu Liên một cô bé ngồi xe chuyến đêm, trên đường Triển Tiểu Liên có An Lý Mộc ở bên, nói cái gì cũng vui vẻ.

Ngồi trên xe, An Lý Mộc nắm tay Triển Tiểu Liên, từng ngón tay nghịch ngón tay cô, dù sao ánh sáng cũng không tốt, hai người còn ngồi sát vào trong, cũng không có ai nhìn thấy, An Lý Mộc đụng đến đầu ngón tay cô, nắm lên nhìn, không khỏi nhíu mày: “Tiểu Liên, sao lại để móng tay dài như vậy?”

Triển Tiểu Liên lập tức đắc ý đưa bàn tay mình đến trước mặt An Lý Mộc, “Anh Đầu Gỗ anh có cảm thấy ngón tay em thoạt nhìn rất dài không?” Tay Triển Tiểu Liên giống như thân thể cô, tròn xoe, vì để cho tay mình thoạt nhìn đẹp mặt, cô đặc biệt giữ móng tay dài, như vậy cũng có thể làm cho dáng tay cô thoạt nhìn đẹp hơn chút, tôn lên ngón tay thon hơn chút.

An Lý Mộc vừa nghe, không khỏi thở dài, Tiểu Liên của anh có phải trong đầu cả ngày đều nghĩ những thứ linh ta linh tinh đó hay không? Vừa muốn làm ngực bự lại muốn giảm béo, bây giờ còn để móng tay dài, nếu sơn lên sơn móng tay màu đỏ, đấy không phải là móng vuốt tiểu yêu tinh chân chính?

Nhưng trong lòng An Lý Mộc nghĩ thì nghĩ, anh cũng không dám nói ra, nếu nói thật, ai biết cô nhóc này liệu có lại nói đau lòng lại đả kích muốn nghĩ phương pháp khác nâng cao sức hấp dẫn hay không? Triển Tiểu Liên vẫn còn đang đắc ý đấy, còn làm một thế tay hung ác nói với An Lý Mộc: “Với cả, nếu ai dám ăn hiếp em, em sẽ vươn tay cào mặt hắn ta, cho hắn biết sự lợi hại của em!”

Trán An Lý Mộc cũng sắp đổ mồ hôi, vội vàng vươn tay đè tay cô xuống, “Con gái con lứa, đừng hở ra là cãi nhau đánh lộn với người khác.”

Triển Tiểu Liên nghe lời An Lý Mộc biết bao chứ, lập tức nắm tay thành quả đấm nhỏ đưa vào lòng bàn tay An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ anh yên tâm đi, em chỉ nói vậy thôi.”

An Lý Mộc cũng không biết nên nói cô như thế nào, anh cảm giác mỗi lần cô nhóc này đều là nói cho cô nghe, ngoài mặt đồng ý ngoan ngoãn, trên thực tế cô chẳng nghe cái gì hết, tóm tay cô: “Đi về mau mau cắt, em nói nếu như ai bị cào, còn không chảy máu?”

Triển Tiểu Liên duỗi móng vuốt nhọn của cô ra, “Rất đẹp mắt mà, sao phải cắt chứ?”

An Lý Mộc xị mặt: “Không được, phải cắt, anh xem chẳng đẹp mặt chút nào.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe không dám cãi, trề cái miệng nhỏ, không tình nguyện nói: “Biết rồi, em đến chỗ dì út em thì em sẽ cắt.”

An Lý Mộc vừa lòng sờ đầu cô, Triển Tiểu Liên úp đầu vào lòng chờ An Lý Mộc, không đợi An Lý Mộc nói chuyện, liền la hét: “Anh Đầu Gỗ trong lòng em bị thương, em muốn nằm một lát, đến Thanh Thành gọi em.”

An Lý Mộc vừa nghe, đâu còn nỡ đẩy cô ra chứ, ngoan ngoãn mặc cô nằm sấp trên đùi, thân thể mềm mại, mang theo mùi hương chỉ con gái mới có, từng đợt chui vào trong lỗ mũi An Lý Mộc, cũng không biết vì sao, An Lý Mộc bản thân cũng không dám cử động, lại bất giác xấu hổ đỏ mặt.

Đến Thanh Thành trời đã tối om, lúc hai người đến nhà ga đúng lúc có chiếc xe trở về Thanh Thành, An Lý Mộc vốn muốn đưa Triển Tiểu Liên đến cửa tiểu khu nhà dì út, kết quả Triển Tiểu Liên vừa nghe người ta nói là chuyến xe cuối cùng, nếu không đi chỉ sợ An Lý Mộc muốn trở về thì phải đi xe dù, hoặc là ở khách sạn, Kim Hiểu Trang bạn học của An Lý Mộc thì ở tại Thanh Thành, nhưng chiếu theo tính tình An Lý Mộc nhất định là không muốn phiền người ta, cho nên Triển Tiểu Liên đẩy luôn An Lý Mộc lên xe, ngồi xe dù chắc chắn không an toàn bằng ngồi xe này chứ, trong thành phố đến nhà dì út dù thế nào cũng thuận tiện, nhưng Thanh Thành đến Bãi Yến, dầu gì cũng phải hơn hai giờ đường xe đấy. Triển Tiểu Liên nói thế nào cũng không thể để An Lý Mộc ngồi xe dù.

An Lý Mộc chính mình làm cảnh sát, lại là đàn ông, anh thì chẳng sao hết, một người đàn ông như anh sợ cái gì? Nếu thực sự gặp phải chuyện gì, bốn năm người cũng chưa chắc là đối thủ của anh, nhưng Triển Tiểu Liên khăng khăng, anh không đồng ý cũng phải đồng ý, cuối cùng là bị Triển Tiểu Liên đẩy lên xe, Triển Tiểu Liên vẫy tay với anh: “Anh Đầu Gỗ trên đường cẩn thận nhé.”

Chờ xe chạy đi rồi, cô mới chậm rì rì ra khỏi bến xe, không nhìn một đống xe chào khách phía ngoài hỏi cô đi đâu, đi thẳng tới trạm xe buýt, nghĩ phải đi mấy chuyến mới có thể đến nhà dì út.

Nhìn tới nhìn lui, xem ra vẫn là phải đi trung tâm thành phố trước, sau đó đổi xe đi nhà dì út.

Triển Tiểu Liên không muốn đi trung tâm thành phố, thật sự không muốn đi, bởi vì cô có bóng ma với chỗ đó.

Thật vất vả chen lên xe buýt công cộng, Triển Tiểu Liên vừa tìm được chỗ đứng, mí mắt liền “giật giật” mấy cái, trong lòng Triển Tiểu Liên không tự chủ được nhíu chặt, hự, không xui xẻo như thế chứ?

Triển Tiểu Liên sợ cái gì? Sợ cầm thú không theo lý lẽ ra bài thích làm gì thì làm ấy, không phải cô nghĩ nhiều, chủ yếu là cô chỉ cần tới Thanh Thành phần lớn thời gian sẽ đụng phải, tựa như cầm thú kia lắp máy theo dõi trên người cô, chỉ cần cô đến đây hắn sẽ biết.

Dưới cổ Triển Tiểu Liên còn đeo bùa bình an đấy, dùng để trừ tà, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là dùng để tránh cầm thú Yến.

Triển Tiểu Liên xuống xe buýt công cộng, hỏi người ta ngồi xe như thế nào xong, tiện tay lau vào túi rụt cổ đi một bên, trên đường đèn đuốc sáng trưng, Triển Tiểu Liên vừa đi vừa nhìn xuyên qua cửa kính nhà người ta, nhiều quần áo đẹp như vậy, nhiều trang sức đẹp như vậy, trong lòng Triển Tiểu Liên cảm khái, cô khi nào thì mới có thể mua được mấy thứ này chứ? Cô mỗi một thứ nhìn đều thích mà.

Triển Tiểu Liên lặng lẽ nội thương, ngóng trông anh Đầu Gỗ về sau có thể kiếm nhiều tiền. Cô cúi đầu, gắng sức đi về phía bến xe đằng trước, đột nhiên mũi đau xót, Triển Tiểu Liên “a” một tiếng ôm mũi, ngẩng đầu nhìn lên, mình đi trên bậc thang nhỏ của cửa hàng người ta, bởi vì bây giờ hầu hết nhà đều bật điều hòa, nên cửa đều đóng, kết quả cô đi đến cửa nhà này, bỗng dưng có khách ra cửa, cửa kính kia bị đẩy ra, không lệch tí gì, mũi Triển Tiểu Liên trực tiếp bị cửa kính đụng vào.

Máu mũi Triển Tiểu Liên chảy ào ào, mà đầu sỏ gây nên kia giẫm giày cao gót “cộp cộp cộp” nhấc chân liền đi, Triển Tiểu Liên lúc nào là người bị ăn hiếp chứ? Ôm mũi đuổi theo đằng sau: “Này! Bác ơi, mũi cháu chảy máu! Bị bác đụng!”

Nào biết người phụ nữ kia cũng không quay đầu lại từ trong ví tiền móc ra hai trăm đồng, thuận tay ném, đi thẳng.

Triển Tiểu Liên nhìn thấy tiền, cũng không đuổi theo, vừa thấy chính là kẻ có tiền, bồi thường tiền cũng kiêu ngạo như thế, dù sao là bồi thường cho cô, cô không cần cũng bị người khác nhặt đi, một tay ôm mũi, một tay nhặt tiền: “Đến thời mãn kinh đúng không? Kiêu ngạo gì mà kiêu ngạo, không phải là có hai đồng bẩn sao? Nói câu xin lỗi thì chết à? Nhưng mà so với xin lỗi không có tiền thì tôi thích hơn, khà khà, phí hai trăm đồng… A? Còn một tờ nữa đâu?”

Chờ Triển Tiểu Liên tìm được tiền, người cũng đơ ra, tờ tiền kia đang bị một cái giày da giẫm phía dưới, mắt Triển Tiểu Liên không dám nhìn lên trên, rụt cổ, chậm rãi lui về phía sau, sau đó rất nhanh xoay người ba chân bốn cẳng chạy, kết quả đầu đụng vào cột điện ven đường.

Chỉ có thể nói là số ẻm max xui thôi =)))))

One thought on “Thần phục – Chương 49

Bình luận về bài viết này