Thần phục – Chương 58

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 58 – Ngọc

Bởi vì mấy tiếng ho của Mục Hi, trong lớp bị khử trùng toàn diện, Triển Tiểu Liên ngồi trong phòng học mùi nước khử trùng vô cùng nồng, biểu lộ đồng tình sâu sắc với Mục Hi.

Mục Hi bị chú cô ấy dắt về nhà, Triển Tiểu Liên đứng ở cửa phòng học khua tay cười trên nỗi đau của người khác với cô ấy: “Nhóc Ngốc, khỏi thì mau trở về ha!”

Mục Hi lườm cô, tức giận đi.

Triển Tiểu Liên bây giờ càng ngoan hơn, chỉ ngóng trông căn bệnh truyền nhiễm khủng bố này nhanh chóng qua, cô bị nhốt ở trường học thật nhiều ngày không ra khỏi cửa trường, An Lý Mộc thực ra mỗi ngày đều qua đây, chắc chắn vào không được, hai người cách hàng rào nói chuyện, An Lý Mộc giúp cô rửa hộp cơm các loại sẽ trở về.

Triển Tiểu Liên vẫn khoe khoang với An Lý Mộc cô không bị ốm, đồ lười biếng này một chút cũng không cảm thấy để An Lý Mộc đặc biệt qua đây rửa hộp cơm cho cô có gì xấu hổ, giống như cô chỉ cần không bị ốm, An Lý Mộc làm gì cho cô đều là đương nhiên.

Bố Triển Tiểu Liên thường xuyên gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của cô, chỉ hỏi tình huống thân thể, nghe nói không có việc gì an tâm. Mắt thấy còn có nửa học kỳ sẽ thi đại học, Triển Tiểu Liên vạn năm không thay đổi đang cầm tiểu thuyết ngôn tình của cô xem, người ta học một ngày một đêm, cô xem tiểu thuyết xem đến trời đất quay cuồng.

Mục Hi khỏi bệnh đi học lại, lập tức liền vùi đầu vào học tập, Triển Tiểu Liên không có người chơi cùng cô, một mình buồn chán sờ sờ mũi, tiếp tục xem tiểu thuyết ngôn tình của cô.

Nguyện vọng đại học bị đưa lên báo cáo ngày, Triển Tiểu Liên đưa bảng nguyện vọng cho bố cô, chuyên ngành đều là bố cô điền, Triển Tiểu Liên chỉ cần đưa bảng nguyện vọng từ trong nhà cho giáo viên là được, căn bản không cần cô quan tâm. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 58”

Thần phục – Chương 57

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 57 – Không ốm đau là điều hạnh phúc

Sau đấy bên trong nói nhỏ gì đó, Triển Tiểu Liên lười nghe, vừa muốn tiến lên gõ cửa, cửa đột nhiên mở, bố cô một chân bước ra, nhìn thấy Triển Tiểu Liên sửng sốt, sau đó thật cẩn thận hỏi: “Tiểu Liên? Con… làm sao vậy?”

Triển Tiểu Liên lườm bố cô: “Con có thể làm sao cơ? Bố, con muốn về nhà. Chúng ta khi nào mới đi vậy?”

Bố Triển Tiểu Liên nhìn sắc mặt cô, sau đó thả lỏng đi qua, ôm bả vai Triển Tiểu Liên kéo cô vừa ra ngoài vừa nói: “Buổi chiều trở về. Con làm sao mà biết bố ở đây?”

Triển Tiểu Liên đi theo triển bước chân bố cô, bất mãn hừ lạnh: “Triển Đại Cương nói với con. Đúng rồi bố, bà con nói chuyện có thể đừng khó nghe như vậy hay không chứ? Con vừa mới nghe được con hoang, vong ân phụ nghĩa cái gì, qua năm mới, nghe rất lạ. Còn nữa, bà nói là ai vậy?”

Bố Triển Tiểu Liên vươn tay vỗ đầu cô, cười nói: “Con cũng không thích bà, mặc kệ bà nói tới ai đi, bố cũng lười nghe.”

Triển Tiểu Liên che miệng cười trộm: “Bố, thì ra bố cũng không thích, ấy chính là mẹ bố.”

“Không thích bà mắng chửi người nói lời khó nghe, đặc biệt không thích bà mắng con và mẹ con, mắng bố thì thôi, nhưng vợ con gái bố chính bố cũng không nỡ mắng, dựa vào cái gì để bà mắng?” Bố Triển Tiểu Liên xoa xoa tóc cô, đột nhiên nói: “Đi, tìm mẹ con thu dọn đồ đạc, chúng ta thu dọn xong thì đi về.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức tinh thần phấn chấn chạy đi tìm mẹ cô, bố cô nhìn theo cô chạy đi, sau đó bước nhanh trở về căn phòng vừa rồi, cạch một tiếng đóng cửa lại, đi vào nói với bà cô trong miệng vẫn còn nói lải nhải: “Bố, mẹ, lời vừa rồi sau này tuyệt đối không thể nói, còn nữa, về sau Tiểu Liên học tập căng thẳng, còn phải học đại học, con sẽ không mang con bé tới nơi này. Không có việc gì bọn con bây giờ đi về.”

Nói xong, bố Triển Tiểu Liên lạnh mặt, kéo cửa đi nhanh ra ngoài, bà cô ở phía sau khóc trời gào đất mắng chửi người, bố cô cũng không quay đầu lại. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 57”

Thần phục – Chương 56

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 56 – Chuyện xấu của người nhà họ Triển

Bố Triển Tiểu Liên lạnh mặt, ông cũng không phải trẻ con ba tuổi, học phí ông học đại học từ đâu ra ông rõ ràng hơn bất cứ ai.

Trẻ con nông thôn phần lớn tốt nghiệp tiểu học là không muốn học nữa, nhà này xem nhà kia, có thể học đến cấp hai chính là bằng cấp cao, tốt nghiệp trung học càng là chuyện không tưởng, càng đừng nói thi lên đại học. Bố Triển Tiểu Liên là người học hành thông minh nhất cũng là nghiêm túc nhất trong thôn, nếu không phải ông từ đầu tới đuôi vẫn duy trì thành tích hạng nhất trong lớp, chỉ sợ sớm không có cơ hội học tiếp. Bố cô có thể học đến trung học, hoàn toàn là kết quả của thầy cô trong trường không nỡ bỏ học sinh giỏi, miễn phân nửa học phí của ông hơn nữa nhiều lần tìm ông nội cô.

Lúc bố Triển Tiểu Liên nhận được giấy thông báo đại học ông bà cô rất vui mừng, nhưng vừa nghe địa điểm và chi phí học, sức vui vẻ cũng không còn. Vốn điều kiện trong nhà rất tốt, thằng hai mà đi học, tiền đó mà đã đóng học phí, cuộc sống cả nhà tương đương là thoáng cái trở lại trước giải phóng.

Chỉ bởi vì học phí, ông bà Triển Tiểu Liên cứ nghe người ta nhắc tới bố cô thi đậu đại học gì gì đó, mặt cũng lạnh. Cuộc sống khi đó không dễ chịu ai cũng biết, nhưng mà phần lớn bố mẹ đều nói đập nồi bán sắt cũng để đứa nhỏ đi học, nhưng người nhà họ Triển nhìn thói đời không giống nhau. Trong mắt ông bà cô, con trai cùng tuổi, con người ta tốt nghiệp tiểu học đi làm công, hàng tháng đều gửi tiền về nhà, nhưng thằng hai nhà bọn họ ngoại trừ không làm việc chỉ đọc sách ra, còn hàng năm đều tốn tiền, cũng là sức lao động, sao nó lại để không? Bà cô đỏ mắt thật lâu, nếu như thằng hai này cũng ra ngoài làm công giống như thằng cả thằng ba, trong ba gian nhà ngói lớn nhà bọn họ có phải hẳn là đã xây được đầu tiên không?

Khi đó nhà họ Triển còn mở hội nghị gia đình, ngoại trừ chị hai của bố cô Triển Anh ủng hộ em trai đi học ra, những người còn lại toàn phản đối, ông cô không có tỏ thái độ, thực ra trong lời nói bố cô cũng đã hiểu, ông ấy ngầm thừa nhận ý kiến của phần lớn người.

Ông bà Triển Tiểu Liên giấu giấy thông báo của bố cô đi, sau đó tìm công việc kế toán lò ngói cho bố cô, bố cô cũng đã quyết định bỏ rồi, về sau Triển Anh lén lút lấy giấy thông báo ra, lúc bố cô cầm được đã bị xé thành bốn mảnh, vò thành một cục ném dưới gầm giường ông bà cô, bố cô đi học là lén lút đi trong đêm, lộ phí trên người là Triển Anh lén làm thuê bên ngoài tiết kiệm được.

Bà Triển Tiểu Liên không nhắc tới còn tốt, nhắc tới trong lòng bố cô liền khó chịu, người ta sinh ra một sinh viên người cả gia tộc đều vui mừng, nhà bọn họ thì sao? Mấy người anh em trong nhà không phải vui mừng cho ông, mà là lén lút nói với bố mẹ đi học vô dụng, ai ai tốt nghiệp tiểu học người ta làm công bên ngoài hơn ba mươi đồng một ngày, bố cô lớn tuổi hơn người ta nhưng vẫn tiêu trong nhà… Đây đều là anh em kiểu gì chứ?

Bố Triển Tiểu Liên vẫn không thân với mấy anh em, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là ông là học sinh xuất sắc, vẫn luôn là đối tượng người trong thôn khen ngợi, mà mấy người anh em khác thì lại là loại người bình thường nhất, có so sánh rõ ràng, mấy anh em hùa nhau bài xích bố cô. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 56”

Thần phục – Chương 55

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 55 – Thân thích nhà họ Triển

Mẹ Triển Tiểu Liên vốn đang tính vén tay áo vào phòng bếp giúp, lần này vừa nghe tay áo cũng buông xuống, “Mẹ, mẹ nhưng đừng nói như vậy, Tiểu Liên nhà chúng con bất kể là ở trường học hay là trong nhà, ấy chính là người gặp người khen, Tiểu Liên nhà chúng con ở trường học chính là hạng nhất trong lớp, nhưng mà đứa nhỏ tới tuổi nổi loạn, thấy chuyện gì quá mức hoặc là không vừa mắt sẽ đứng ra nói chuyện. Giống như bây giờ, Tiểu Liên của chúng con là có hiếu với bố. Không phải con nói chuyện khó nghe, nếu Tiểu Liên không hiểu chuyện giúp đỡ người ngoài nói xấu bố mình, người khác không nói, con đây thân là mẹ sẽ tự tay tát con bé, bố mẹ mình cũng không biết bảo vệ, còn cần đứa bé này làm gì? Giống như Triển Vệ, đi ra ngoài có người nói mẹ và bố thiên vị bác cả, Triển Vệ cũng nổi nóng với người ta, bố mẹ mình thế nào cũng không tới phiên người khác khoa tay múa chân, mẹ nói đúng không?”

Bà Triển Tiểu Liên nghe xong cũng không biết phải nói là phải hay không, bà nếu nói phải vậy tức là Tiểu Liên vừa rồi không sai, là bà đang cố tình gây sự, nếu nói không phải, vậy là bảo bố cô chớ nên nổi nóng với người ta, nên để người ta nói xấu ông bà.

Những người khác lần này đều không nói, khoan hãy nói, cả nhà sợ nhất chính là cái miệng kia của mẹ Triển Tiểu Liên, mẹ cô là giáo viên mà, đừng nhìn bình thường không nói lời nào, thật muốn nói thì không mấy ai có thể chống đỡ được. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 55”

Thần phục – Chương 54

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 54 – Cháu gái không được ưa thích

Triển Tiểu Liên nghe nói An Lý Mộc tết phải trực ban, đêm ba mươi tết không thể về nhà, cũng sắp đau lòng muốn chết, “Anh Đầu Gỗ, vậy em không phải là cả năm cũng không thấy được anh?”

An Lý Mộc chỉ có thể dỗ cô: “Cho dù về nhà, có bố mẹ em nhìn, chúng mình cũng không thấy được mà, không sao cả, qua tết nháy mắt em sẽ đi học, đến lúc đó chúng mình không phải lại gặp được? Lại nói, tết em còn phải về quê chúc tết gì gì đó, cũng không có thời gian nghĩ cái khác có phải không?”

Triển Tiểu Liên hừ một tiếng: “Ai muốn đi chúc tết chứ? Ông bà nội em cũng không biết làm sao, nhìn thấy em là hận không thể đem thứ đáng giá trên người em cho cháu trai bà, giống như cháu trai bà là người, em chính là xin cơm. Em ghét ông bà nội em, ghét cả nhà bọn họ.”

Có không tốt đó cũng là người nhà Triển Tiểu Liên, An Lý Mộc chắc chắn không thể nói xấu ông bà nội người ta, chỉ có thể an ủi: “Người già đều như vậy, ông bà nội anh cũng không thích mấy người chị nhà bác anh, trọng nam khinh nữ mà, đây không phải lỗi của em, là bọn họ không phát hiện điểm tốt của em.”

Triển Tiểu Liên hừ mấy lần, cuối cùng nói: “Em năm nay kiên quyết không đi nhà bà nội em, em cảm thấy bố em mỗi lần đều là tìm giận, cố tình ông còn luôn luôn bắt em đi, muốn đi thì ông đi mà đi, dù sao em với mẹ em không đi.”

An Lý Mộc chỉ cười, việc này anh chỉ nghe thôi, bằng không anh có thể làm gì chứ?

Triển Tiểu Liên nói không đi thì không đi, nhưng đến giờ bố cô vẫn muốn mang theo cô và mẹ cô về quê ăn tết.

Bố Triển Tiểu Liên cũng không muốn vợ con đi qua bị khinh bỉ, nhưng tết không về quê thăm ông bà chắc chắn không được, nếu không người ta chắc chắn mắng bố cô bất hiếu mà, xã hội này chính là như vậy, người già có tốt không có đáng giá được tôn kính hay không người ta không quan tâm, người dưới không hiếu thuận người ta sẽ bắt đầu mắng, dù sao trái ngược với người dưới, người già là nhóm yếu thế, con người chung quy vẫn là động vật đồng cảm kẻ yếu.

Triển Tiểu Liên sớm đã rút ra kinh nghiệm mấy năm trước để thứ đáng giá trên người mình trong nhà. Nhà Triển Tiểu Liên có một cái két sắt rất hiếm có, đặt ở phía sau tủ quần áo phòng bố cô, cái này nhà người bình thường rất ít thấy, không chừng còn có người không biết két sắt là dùng làm cái gì đâu, Triển Tiểu Liên vẫn là trong lúc vô tình một lần nhìn thấy bố cô kéo ngăn tủ tìm đồ mới phát hiện, sau khi bị Triển Tiểu Liên phát hiện bố cô cũng không nói gì, Triển Tiểu Liên ngồi bên cạnh xem: “Bố, thứ này bao nhiêu tiền vậy? Nhà chúng ta lại không có nhiều tiền như vậy.”

Bố Triển Tiểu Liên lúc đó đưa tay sờ sờ đầu cô: “Để mấy thứ chứng minh thư sổ hộ khẩu của người nhà mình gì gì đó, những thứ này đều là đồ quan trọng, nếu không đánh mất thì phiền toái?”

Triển Tiểu Liên bĩu môi, cô không biết mấy thứ kia nhà người khác để chỗ nào, nhưng mà nhà bọn họ coi làm bảo bối. Cổ Triển Tiểu Liên quanh năm suốt tháng đeo miếng ngọc, bố cô nói là bùa hộ mệnh, Triển Tiểu Liên hồi bé thì không muốn đeo, ngại vướng víu, kết quả bố cô cứ bắt cô đeo, lần này về nhà bà nội, Triển Tiểu Liên nghĩ tới cái vòng ngày trước, cô cũng muốn lấy xuống, kết quả bố cô không cho, “Thứ này có linh tính, con bỗng nhiên không đeo, nó còn tưởng rằng con không cần nó, lần sau lại mang cũng không linh nghiệm.”

Mắt Triển Tiểu Liên trợn trắng, cô từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy cô linh nghiệm, nếu không sao lại không ngăn được cầm thú Yến? Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 54”