Thần phục – Chương 57

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 57 – Không ốm đau là điều hạnh phúc

Sau đấy bên trong nói nhỏ gì đó, Triển Tiểu Liên lười nghe, vừa muốn tiến lên gõ cửa, cửa đột nhiên mở, bố cô một chân bước ra, nhìn thấy Triển Tiểu Liên sửng sốt, sau đó thật cẩn thận hỏi: “Tiểu Liên? Con… làm sao vậy?”

Triển Tiểu Liên lườm bố cô: “Con có thể làm sao cơ? Bố, con muốn về nhà. Chúng ta khi nào mới đi vậy?”

Bố Triển Tiểu Liên nhìn sắc mặt cô, sau đó thả lỏng đi qua, ôm bả vai Triển Tiểu Liên kéo cô vừa ra ngoài vừa nói: “Buổi chiều trở về. Con làm sao mà biết bố ở đây?”

Triển Tiểu Liên đi theo triển bước chân bố cô, bất mãn hừ lạnh: “Triển Đại Cương nói với con. Đúng rồi bố, bà con nói chuyện có thể đừng khó nghe như vậy hay không chứ? Con vừa mới nghe được con hoang, vong ân phụ nghĩa cái gì, qua năm mới, nghe rất lạ. Còn nữa, bà nói là ai vậy?”

Bố Triển Tiểu Liên vươn tay vỗ đầu cô, cười nói: “Con cũng không thích bà, mặc kệ bà nói tới ai đi, bố cũng lười nghe.”

Triển Tiểu Liên che miệng cười trộm: “Bố, thì ra bố cũng không thích, ấy chính là mẹ bố.”

“Không thích bà mắng chửi người nói lời khó nghe, đặc biệt không thích bà mắng con và mẹ con, mắng bố thì thôi, nhưng vợ con gái bố chính bố cũng không nỡ mắng, dựa vào cái gì để bà mắng?” Bố Triển Tiểu Liên xoa xoa tóc cô, đột nhiên nói: “Đi, tìm mẹ con thu dọn đồ đạc, chúng ta thu dọn xong thì đi về.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức tinh thần phấn chấn chạy đi tìm mẹ cô, bố cô nhìn theo cô chạy đi, sau đó bước nhanh trở về căn phòng vừa rồi, cạch một tiếng đóng cửa lại, đi vào nói với bà cô trong miệng vẫn còn nói lải nhải: “Bố, mẹ, lời vừa rồi sau này tuyệt đối không thể nói, còn nữa, về sau Tiểu Liên học tập căng thẳng, còn phải học đại học, con sẽ không mang con bé tới nơi này. Không có việc gì bọn con bây giờ đi về.”

Nói xong, bố Triển Tiểu Liên lạnh mặt, kéo cửa đi nhanh ra ngoài, bà cô ở phía sau khóc trời gào đất mắng chửi người, bố cô cũng không quay đầu lại.

Trưa mùng ba tết, ông Triển Tiểu Liên ra nói chuyện cũng vô dụng, bố cô và mẹ cô mang theo cô kiên quyết về nhà.

Trên đường, Triển Tiểu Liên vẫy ngón cái với bố cô: “Bố, con cảm thấy khí thế bố vừa rồi nói chuyện với ông nội rất dồi dào nha!” Sau đó Triển Tiểu Liên xị mặt học bộ dáng bố cô vừa rồi mở miệng: “Bố, con hi vọng chúng ta đã nói thì giữ lời, lúc trước nói như thế nào bây giờ thì làm như thế, không có việc gì bố mẹ cũng đừng tìm con, con không muốn có chuyện linh tinh ảnh hưởng đến cuộc sống một nhà chúng con, về sau chúng con sẽ không thường trở lại… Bố rất giỏi, con đoán bà con bây giờ đang tức đến độ có thể thổi bong bóng!”

Bố Triển Tiểu Liên nhìn cô cười, “Tiểu Liên đừng nói bừa, đừng đi nghiêng… Cẩn thận ngã! Tiểu Liên!”

Triển Tiểu Liên bị mẹ cô quấn tròn trịa, cô trên đầu đội mũ quấn khăn quàng cổ chỉ lộ ra hai con mắt, lộn vòng trên mặt đất thật vất vả mới bò dậy được, “Con là nói bà con bị tức…”

Bố Triển Tiểu Liên vội vàng phủi tuyết trên người cô, “Không phải bảo con cẩn thận một chút sao? Con đứa nhỏ này…”

Mẹ Triển Tiểu Liên theo phía sau, cũng thường thường nhắc nhở cô đi chậm một chút, một nhà ba người giẫm tuyết đọng trên mặt đất từng bước một đi tới đầu thôn đón xe về nhà.

Triển Tiểu Liên khai giảng liền chạy về phía An Lý Mộc, trong lúc ăn tết cô thật sự là không có cơ hội đi Bãi Yến, trong lòng Triển Tiểu Liên thật đúng là hận kỳ nghỉ muốn chết, mặc dù kỳ nghỉ có thể ngủ nướng, có điều cô không thấy được An Lý Mộc sẽ mất hứng.

An Lý Mộc ăn tết trực ban, bởi vì có tiểu Đinh, cũng không cảm thấy quạnh quẽ, đêm ba mươi tết người nhà tiểu Đinh qua đây đưa sủi cảo, An Lý Mộc thịnh tình không thể chối từ, cũng ăn theo mấy cái, ăn tết cũng không coi là cô đơn. Triển Tiểu Liên lại đây tìm anh, An Lý Mộc đương nhiên là vô cùng vui mừng, kỳ nghỉ của học sinh xưa nay là thứ người đã ra trường đời hâm mộ, đối với bọn họ mà nói thì đã thành thứ đáng ghét.

Triển Tiểu Liên đưa một đống đồ mình nhấc cho An Lý Mộc, đều là chính cô chọn lựa lúc ở nhà, trong lòng nghĩ anh Đầu Gỗ thật đáng thương, ăn tết còn phải làm việc, liền mang hết thứ trong nhà mình muốn ăn trong tết cho anh. An Lý Mộc đưa cô đi căng tin ăn cơm, Triển Tiểu Liên í éo không đi, căng tin không có cơ hội thân thiết với An Lý Mộc mà, cô bây giờ chỉ muốn nhào vào anh.

An Lý Mộc không mang cô ra ngoài, hết tết trời nóng nực, các loại bệnh truyền nhiễm cũng xuất hiện, phải đặc biệt chú ý, nghe nói thành phố Hoa ở phía nam có loại bệnh chết người, nghe nói có liên quan tới thức ăn, An Lý Mộc đây là chuẩn bị trước, chẳng những không mang Triển Tiểu Liên ăn ngoài, còn quan tâm cô cũng không cho ăn ngoài. An Lý Mộc lấy cơm hai người ăn trong ký túc xá anh, ăn xong Triển Tiểu Liên dựa vào An Lý Mộc vươn tay thân thiết, trước khi Triển Tiểu Liên đi An Lý Mộc cầm một bộ đồ ăn ra cho Triển Tiểu Liên, để cô dùng bát của chính mình ăn cơm.

Triển Tiểu Liên không muốn, nói cái gì cũng không cần: “Em ăn xong rồi em còn phải tự mình rửa, em dùng đồ của trường thì có người rửa…”

An Lý Mộc nhét bộ đồ ăn vào trong tay cô: “Em mỗi lần ăn mang theo, anh đến trường em rửa cho em.”

An Lý Mộc nói cũng đã nói thành như vậy, Triển Tiểu Liên không có cách nào, đành phải cầm, “Anh Đầu Gỗ em nếu như không muốn rửa, sẽ mang cho anh rửa.”

An Lý Mộc gật gật đầu, nhắc nhở: “Thời tiết chuyển nóng, dễ sinh bệnh nhất, Tiểu Liên không cho em vì đẹp mà cởi áo bông sớm, nếu để anh phát hiện em mặc ít đi bị cảm sinh bệnh hoặc là ho khan, anh sẽ không để ý em nữa.”

Chỉ bởi vì một câu nói của An Lý Mộc, Triển Tiểu Liên quấn kín mình, người bên cạnh liên tiếp cảm cúm, Triển Tiểu Liên vốn nên là một con ma bệnh vậy mà lại không có vấn đề gì hết.

Lớp học có học sinh bởi vì cảm mạo xin phép nghỉ, sau đó lại đến mức nằm viện.

Thời tiết chuyển nóng, các loại bệnh truyền nhiễm sau lập xuân đều xuất hiện, trong đó có một loại bệnh truyền nhiễm bị người ta gọi là SARS thổi quét cả nước, mỗi ngày ra vào phòng học đều có lớp trưởng giám sát đo nhiệt độ mọi người, học sinh nội trú cấm ra ngoài, khắp nơi thực hiện nghiêm túc, Triển Tiểu Liên trong sự bàng hoàng của lòng người cuốn tròn chính mình, sợ cô lúc nào đó ho một tiếng anh Đầu Gỗ sẽ không cần cô.

Mục Hi xui xẻo bi kịch, lúc tiết tự học cuối cùng buổi sáng, ho hai tiếng, toàn bộ bạn cùng lớp lập tức chen tới một góc, chỉ một mình Mục Hi ngồi ở vị trí của cô, lớp trưởng vội vã thông báo giáo viên chủ nhiệm, Mục Hi đáng thương lập tức bị nhà trường ngăn cách trong phòng y tế.

Triển Tiểu Liên lập tức nghĩ, không ốm đau thật sự là điều hạnh phúc.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s