Thần phục – Chương 56

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 56 – Chuyện xấu của người nhà họ Triển

Bố Triển Tiểu Liên lạnh mặt, ông cũng không phải trẻ con ba tuổi, học phí ông học đại học từ đâu ra ông rõ ràng hơn bất cứ ai.

Trẻ con nông thôn phần lớn tốt nghiệp tiểu học là không muốn học nữa, nhà này xem nhà kia, có thể học đến cấp hai chính là bằng cấp cao, tốt nghiệp trung học càng là chuyện không tưởng, càng đừng nói thi lên đại học. Bố Triển Tiểu Liên là người học hành thông minh nhất cũng là nghiêm túc nhất trong thôn, nếu không phải ông từ đầu tới đuôi vẫn duy trì thành tích hạng nhất trong lớp, chỉ sợ sớm không có cơ hội học tiếp. Bố cô có thể học đến trung học, hoàn toàn là kết quả của thầy cô trong trường không nỡ bỏ học sinh giỏi, miễn phân nửa học phí của ông hơn nữa nhiều lần tìm ông nội cô.

Lúc bố Triển Tiểu Liên nhận được giấy thông báo đại học ông bà cô rất vui mừng, nhưng vừa nghe địa điểm và chi phí học, sức vui vẻ cũng không còn. Vốn điều kiện trong nhà rất tốt, thằng hai mà đi học, tiền đó mà đã đóng học phí, cuộc sống cả nhà tương đương là thoáng cái trở lại trước giải phóng.

Chỉ bởi vì học phí, ông bà Triển Tiểu Liên cứ nghe người ta nhắc tới bố cô thi đậu đại học gì gì đó, mặt cũng lạnh. Cuộc sống khi đó không dễ chịu ai cũng biết, nhưng mà phần lớn bố mẹ đều nói đập nồi bán sắt cũng để đứa nhỏ đi học, nhưng người nhà họ Triển nhìn thói đời không giống nhau. Trong mắt ông bà cô, con trai cùng tuổi, con người ta tốt nghiệp tiểu học đi làm công, hàng tháng đều gửi tiền về nhà, nhưng thằng hai nhà bọn họ ngoại trừ không làm việc chỉ đọc sách ra, còn hàng năm đều tốn tiền, cũng là sức lao động, sao nó lại để không? Bà cô đỏ mắt thật lâu, nếu như thằng hai này cũng ra ngoài làm công giống như thằng cả thằng ba, trong ba gian nhà ngói lớn nhà bọn họ có phải hẳn là đã xây được đầu tiên không?

Khi đó nhà họ Triển còn mở hội nghị gia đình, ngoại trừ chị hai của bố cô Triển Anh ủng hộ em trai đi học ra, những người còn lại toàn phản đối, ông cô không có tỏ thái độ, thực ra trong lời nói bố cô cũng đã hiểu, ông ấy ngầm thừa nhận ý kiến của phần lớn người.

Ông bà Triển Tiểu Liên giấu giấy thông báo của bố cô đi, sau đó tìm công việc kế toán lò ngói cho bố cô, bố cô cũng đã quyết định bỏ rồi, về sau Triển Anh lén lút lấy giấy thông báo ra, lúc bố cô cầm được đã bị xé thành bốn mảnh, vò thành một cục ném dưới gầm giường ông bà cô, bố cô đi học là lén lút đi trong đêm, lộ phí trên người là Triển Anh lén làm thuê bên ngoài tiết kiệm được.

Bà Triển Tiểu Liên không nhắc tới còn tốt, nhắc tới trong lòng bố cô liền khó chịu, người ta sinh ra một sinh viên người cả gia tộc đều vui mừng, nhà bọn họ thì sao? Mấy người anh em trong nhà không phải vui mừng cho ông, mà là lén lút nói với bố mẹ đi học vô dụng, ai ai tốt nghiệp tiểu học người ta làm công bên ngoài hơn ba mươi đồng một ngày, bố cô lớn tuổi hơn người ta nhưng vẫn tiêu trong nhà… Đây đều là anh em kiểu gì chứ?

Bố Triển Tiểu Liên vẫn không thân với mấy anh em, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là ông là học sinh xuất sắc, vẫn luôn là đối tượng người trong thôn khen ngợi, mà mấy người anh em khác thì lại là loại người bình thường nhất, có so sánh rõ ràng, mấy anh em hùa nhau bài xích bố cô.

Bà Triển Tiểu Liên nói xong, xung quanh cũng không có ai nói chuyện, mấy người con dâu không biết sao lại thế này, nhưng mà nhìn sắc mặt chồng mình cũng không dám hé răng. Lòng người chính là như vậy, trong lòng ngóng trông người ta tốt, lại sợ người ta tốt quá. Lúc tốt lại muốn người ta xui xẻo, nay bố cô ăn nên làm ra, mặc dù không có tiền có quyền giống người ta, nhưng bố cô ấy là giáo viên đại học, hai năm trước vừa mới lên làm phó giáo sư, ai có thể so được?

Đến bây giờ, người nhà họ Triển không ai biết học phí phí sinh hoạt lúc bố Triển Tiểu Liên đến trường là giải quyết như thế nào, cũng căn bản chưa từng ai hỏi.

Triển Tiểu Liên xoa xoa mũi, không có hứng thú với đề tài trước mắt, mặc dù chỉ tới một ngày, nhưng cô cảm thấy rất nhớ anh Đầu Gỗ nha.

Bởi vì có việc nhờ bố Triển Tiểu Liên, bà cô cũng không cố ý bới móc, bà mà im lặng, những người khác bố cô thế nào cũng có thể chặn lại, đây là lần đầu tiên Triển Tiểu Liên thuận thuận lợi lợi qua đêm tại nhà bà cô.

Ban đêm hạ một đợt tuyết lớn, trên cây, trên nóc phòng, trên mặt đất ngày hôm sau chất tuyết đọng thật dày, nơi nơi một mảng trắng xóa. Triển Tiểu Liên muốn về nhà, lén lút nói với mẹ cô, mẹ cô bảo cô đợi chút, bảo bố cô và bà cô còn cả ông cô đang thương lượng chuyện.

Triển Tiểu Liên rụt cổ đi ra ngoài dạo qua một vòng, bên ngoài hơi lạnh, ôm cánh tay vừa đi về, cô chính là muốn tìm bố cô hỏi xem khi nào có thể trở về, bây giờ nơi này cô ngay cả chỗ ngồi đắp chăn cũng không có, tối hôm qua là chen chúc ngủ chung một chỗ với mẹ cô, không phải nhà mình, ngủ cũng không ngon.

Dạo qua một vòng, nhìn thấy Triển Đại Cương ôm một cái bánh bao đi tới, Triển Tiểu Liên hỏi cậu ta: “Đại Cương, nhìn thấy bố chị không?”

Triển Đại Cương bĩu môi với Triển Tiểu Liên, quay đầu liếc mắt nhìn phía phòng ông bà cô: “Kia kìa.” Nói xong, giống như cũng không thèm nhìn Triển Tiểu Liên, ôm bánh bao vừa gặm vừa đi.

Triển Tiểu Liên chậm rì rì đi qua, kết quả cách cánh cửa kia còn có mấy bước nghe thấy bà cô bỗng nhiên cất cao giọng: “… Mẹ không cần biết bao nhiêu lý do của con, tại sao nhà họ Triển chúng ta phải nuôi một đứa con hoang nguồn gốc không rõ ràng? Con xem thái độ của nó, đấy là thái độ đối với bà nội? Vừa nhìn chính là thứ vong ân phụ nghĩa nuôi vô ích… Con đón cháu gái nhà họ Triển về đi…”

Tiếng bà Triển Tiểu Liên lại chợt thấp xuống, cô nhíu nhíu mày, cô không thích bà cô chính là nguyên nhân này, mắng chửi người ta không phân trường hợp không phân thời gian, qua năm mới nói chuyện cũng thật khó nghe, sau đó Triển Tiểu Liên chợt nghe thấy tiếng bố cô truyền đến: “Mẹ, sau này lời như vậy chớ có nói, con không hi vọng lại nghe thấy lời như vậy… Lúc trước mẹ nhận lời người ta như thế nào? Lúc bố mẹ nhìn thấy tiền đã hứa hẹn như thế nào?…”

Giọng bố Triển Tiểu Liên mang theo tức giận, đột nhiên thấp xuống, tiếng ong ong của ông cô lại vang lên theo, Triển Tiểu Liên cũng nghe không rõ, trong lòng rất kỳ lạ bà cô khi nào thì còn có cháu gái, bà không phải là rất ghét cháu gái sao?

Bí mật về thân thế Tiểu Liên đã bắt đầu hé được tí ti ^^

Advertisement

One thought on “Thần phục – Chương 56

  1. Oa, thì ra Triển Tiểu Liên không phải con ruột của nhà họ Triển. Nhưng phải công nhận là ba mẹ Triển rất yêu thương Triển Tiểu Liên, không biết cha mẹ ruột của Triển Tiểu Liên thì sao?

    Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s