Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 58 – Ngọc
Bởi vì mấy tiếng ho của Mục Hi, trong lớp bị khử trùng toàn diện, Triển Tiểu Liên ngồi trong phòng học mùi nước khử trùng vô cùng nồng, biểu lộ đồng tình sâu sắc với Mục Hi.
Mục Hi bị chú cô ấy dắt về nhà, Triển Tiểu Liên đứng ở cửa phòng học khua tay cười trên nỗi đau của người khác với cô ấy: “Nhóc Ngốc, khỏi thì mau trở về ha!”
Mục Hi lườm cô, tức giận đi.
Triển Tiểu Liên bây giờ càng ngoan hơn, chỉ ngóng trông căn bệnh truyền nhiễm khủng bố này nhanh chóng qua, cô bị nhốt ở trường học thật nhiều ngày không ra khỏi cửa trường, An Lý Mộc thực ra mỗi ngày đều qua đây, chắc chắn vào không được, hai người cách hàng rào nói chuyện, An Lý Mộc giúp cô rửa hộp cơm các loại sẽ trở về.
Triển Tiểu Liên vẫn khoe khoang với An Lý Mộc cô không bị ốm, đồ lười biếng này một chút cũng không cảm thấy để An Lý Mộc đặc biệt qua đây rửa hộp cơm cho cô có gì xấu hổ, giống như cô chỉ cần không bị ốm, An Lý Mộc làm gì cho cô đều là đương nhiên.
Bố Triển Tiểu Liên thường xuyên gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của cô, chỉ hỏi tình huống thân thể, nghe nói không có việc gì an tâm. Mắt thấy còn có nửa học kỳ sẽ thi đại học, Triển Tiểu Liên vạn năm không thay đổi đang cầm tiểu thuyết ngôn tình của cô xem, người ta học một ngày một đêm, cô xem tiểu thuyết xem đến trời đất quay cuồng.
Mục Hi khỏi bệnh đi học lại, lập tức liền vùi đầu vào học tập, Triển Tiểu Liên không có người chơi cùng cô, một mình buồn chán sờ sờ mũi, tiếp tục xem tiểu thuyết ngôn tình của cô.
Nguyện vọng đại học bị đưa lên báo cáo ngày, Triển Tiểu Liên đưa bảng nguyện vọng cho bố cô, chuyên ngành đều là bố cô điền, Triển Tiểu Liên chỉ cần đưa bảng nguyện vọng từ trong nhà cho giáo viên là được, căn bản không cần cô quan tâm.
Bầu không khí học tập của toàn bộ lớp mười hai Nhị Trung khẩn trương chưa từng có, trong số rất nhiều học sinh khẩn trương Triển Tiểu Liên là người ung dung tự tại nhất, chủ nhiệm lớp không trông mong gì khác, ông chỉ ngóng trông Triển Tiểu Liên dù cho nâng sách giáo khoa của cô giả vờ giả vịt cũng được mà, nhưng cô giỏi lắm, bộ dáng cũng không muốn giả bộ, cả ngày ngoại trừ tiểu thuyết ngôn tình chính là tiểu thuyết ngôn tình.
Con số đếm ngược phía sau phòng học càng ngày càng nhỏ, Triển Tiểu Liên phụ trách mỗi ngày đều đi thay mới số, là nhiệm vụ giáo viên giao cho cô, Triển Tiểu Liên đang rất thỏa chí chấp hành, mỗi lần thay xong cô còn không quên rống một tiếng với người đọc sách trong phòng: “Lại ít một ngày nhá!”
Mọi người tức đều lấy phấn viết ném cô, Triển Tiểu Liên mỗi lần đều đắc ý dào dạt chống nạnh cười to: “Tớ chính là nữ thần thời gian, khà khà!”
Một tháng trước kỳ thi đại học toàn trường nghỉ học, tiến vào giai đoạn tổng ôn tập, Triển Tiểu Liên ở trường cả ngày ngay cả người nói chuyện cũng không có, bởi vì sắp thi đại học, An Lý Mộc bị phân phối đến làm việc bảo vệ trị an trong lúc thi đại học, khắp mọi mặt đều đang khẩn trương thu xếp và sắp đặt trước thời hạn, Triển Tiểu Liên đi tìm An Lý Mộc cũng không có thời gian chơi cùng cô, trường học cũng không quản, Triển Tiểu Liên gọi điện thoại cho bố cô nói muốn tìm một chỗ yên lặng một chút trước kỳ thi đại học, bố cô nghĩ con gái bảo bối của mình cuối cùng cũng có chút áp lực, còn đặc biệt nhắc mẹ cô gọi điện cho dì út, nói Tiểu Liên muốn đến nhà dì út ở một thời gian, Triển Tiểu Liên đeo cặp sách đi nhà dì út luôn.
Dì út thật đúng là nghĩ rằng Triển Tiểu Liên áp lực lớn, là đặc biệt lại đây giải quyết, mỗi ngày làm nhiều đồ ăn ngon như vậy cho cô, để cô tẩm bổ, kết quả Triển Tiểu Liên an nhàn thảnh thơi tại nhà dì út lên mạng chơi game, dì út ban ngày phải đi làm, Tiểu Phỉ là bị đưa đi gửi nhà trẻ, nào biết Triển Tiểu Liên ở làm gì, Triển Tiểu Liên không có người quản không có người trông, lần này đắc ý, như con ngựa hoang tuột cương.
Dù sao Triển Tiểu Liên chính là không muốn đến trường, cô chỉ cảm thấy cả trường đều đang kêu ong ong, cả ngày đều là tiếng học sinh học bài, tựa như hòa thượng niệm kinh, nghe đầu óc cũng đau. Có không ít phụ huynh đánh tiếng với thầy cô trong trường, một tháng ấy đều để cho con học ở nhà, có thầy cô hơi điên cuồng còn ra sức ôn tập cho học trò, hi vọng học sinh của mình có thể thi tốt chút.
Ở nhà dì út chán, cô liền chạy ra ngoài, chuyện Triển Tiểu Liên thích làm nhất chính là giấu mấy đồng tiền trên người, chạy tới cửa hàng của người ta thử quần áo, cô có thể thử hết quần áo trong cửa hàng nhà người ta, mặt không đỏ tim không đập rồi đi, dựa theo lời cô, cô mua không nổi xem một chút lại không tốn tiền. Chuyện Triển Tiểu Liên thích nhất chính là đi dạo phố với Mục Hi, hai người đều thích quần áo trang sức đẹp, thường xuyên đi dạo một phát là mấy tiếng đồng hồ, lăn qua lộn lại thử đeo, Mục Hi nhát gan, không có tiền cô ấy không dám thử, chỉ nhìn bên cạnh, mỗi lần đều là Triển Tiểu Liên thử quần áo của người ta từ đầu đến đuôi.
Triển Tiểu Liên bây giờ không thích trang điểm như lúc cấp hai, ý thức chưng diện của cô bây giờ càng đậm, hơn nữa sách đọc cũng phát triển về phương diện thời thượng, cô dần dần biết một số bí quyết mặc quần áo, đặc biệt sau khi lên lớp mười hai, đối với việc trang điểm của mình bắt đầu ra dáng, quần áo bình thường cô có thể nghĩ ra cách khiến quần áo mặc vào không giống như người khác, quần áo mẹ cô bây giờ mua cho cô Triển Tiểu Liên đều không thích, không thích cô sẽ không mặc, mẹ cô về sau cũng không dám tùy tiện mua quần áo cho cô, định mua chắc chắn đưa Triển Tiểu Liên theo, cô thích mới mua, nếu không mua về Triển Tiểu Liên không mặc đâu.
Triển Tiểu Liên mang theo năm mươi đồng liền ra phố, chuyên dạo cửa hàng trang phục nữ, cửa hàng thời trang Thanh Thành chỗ nào cũng có, so với Bãi Yến chỉ nhiều không ít, Triển Tiểu Liên chỉ cần đi dạo từng cửa hàng là được, còn chuyên chọn những cửa hàng thoạt nhìn vô cùng sang trọng, chi phí vô cùng cao mà chui vào, nhân viên cửa hàng cũng không biết những khách hàng đầu ngửa cao cao này rốt cuộc có thể mua hay không, người ta muốn thử quần áo một đám còn khuôn mặt tươi cười đón chào, Triển Tiểu Liên thử hơn phân nửa quần áo trong cửa hàng, còn vừa soi gương vừa nói chuyện với nhân viên cửa hàng: “Chị xem, là bộ này đẹp hơn hay bộ kia đẹp hơn?”
Người ta nói với cô xong, Triển Tiểu Liên đi đi lại lại một lần rồi bỏ quần áo xuống: “Em vẫn cứ xem thử tiếp.”
Cửa hàng này là như vậy, cửa hàng tiếp theo vẫn là như vậy, mua quần áo hận nhất chính là loại như Triển Tiểu Liên, nhưng ai đụng phải cũng không biết làm sao, lại không có ai quy định thử quần áo là nhất định phải mua mà.
Triển Tiểu Liên đi ra từ một cửa hàng, chạy tới quán nước mua một ly trà sữa, vừa uống vừa xem xung quanh, sau đó liền thấy một tiệm đồ ngọc trang hoàng cực kỳ xa hoa và cổ điển, trên cổ chính Triển Tiểu Liên còn có một miếng ngọc, cô nghĩ dù sao trong lúc rảnh rỗi, liền vào thẳng cửa tiệm.
Trong tiệm khắp nơi đều trưng đồ ngọc, có cái to có cái nhỏ, có cái đã chạm trổ cũng có cái tự nhiên, Triển Tiểu Liên hút trà sữa nhìn một miếng ngọc thạch tự nhiên rất to đặt trong tủ trưng bày, bên trong là màu xanh sẫm, nhìn vô cùng đẹp, giá niêm yết bên cạnh cao thái quá, xem mà Triển Tiểu Liên vẫn chặc lưỡi.
Bên cạnh có một nhân viên cửa hàng trung niên âu phục giày da đi tới, ân cần tiếp đón: “Quý cô có yêu cầu gì? Mời vào phòng khách quý, chúng tôi giới thiệu ngọc thạch tốt nhất cho cô…”
Triển Tiểu Liên nghe xong, đột nhiên nhớ Mục Hi nói thích hình dạng ngọc dưới cổ cô, nghĩ tháng mười không phải sinh nhật Nhóc Ngốc sao? Nếu không đắt tiền, cô sẽ mua một miếng đưa cho Nhóc Ngốc làm quà sinh nhật, nghĩ vậy, Triển Tiểu Liên thò tay lấy miếng ngọc phía dưới cổ cô ra: “Chú ơi, chú giúp cháu xem thử có miếng ngọc hình dạng giống miếng này không?”