Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 59 – Ban ngày ban mặt
Chú bán ngọc vừa nhìn thấy viên ngọc ấy mắt liền tỏa ánh sáng, “Quý cô, ngọc này có bán không?”
Con mắt Triển Tiểu Liên lườm chú ta: “Chú này, cháu là khách hàng.”
Chú bán ngọc chạy bên trong quầy cầm một dụng cụ xem ngọc chuyên dụng ra, vừa nhìn chằm chằm viên ngọc kia vừa nói: “Quý cô, viên ngọc này của ngài là ngọc tốt, không phải tổ truyền chính là dùng nhiều tiền làm, ngọc này bảo quản cũng tốt…”
Triển Tiểu Liên chỉ thiếu mắt trợn trắng, bố cô nói, viên ngọc này chính là ông mua cho cô làm quà lúc mới sinh, cô ra đời vậy trong nhà nào có điều kiện như bây giờ, nghèo muốn chết, còn giá đắt nữa, chắc là nói dối thôi, “Chú này, chú chỉ nói cho cháu chỗ chú có cái giống như viên ngọc này hay không thôi.”
Kết quả chú bán ngọc lắc đầu: “Cùng kiểu chắc chắn không có, trên đời này vốn không có thứ gì giống nhau, nhưng mà tôi có thể đề cử cho ngài một vài bảo vật trấn giữ cửa tiệm…”
Triển Tiểu Liên vừa nghe bảo vật trấn giữ cửa tiệm, đầu liền rối bòng bong, bảo vật có thể trấn giữ cửa tiệm chắc chắn rất đắt, cô còn làm sao mua về cho Nhóc Ngốc làm quà chứ, nhưng mà xem một chút không cần tiền mà, Triển Tiểu Liên vung cái tay nhỏ lên: “Vậy được, chú lấy đồ đến cháu xem thử đi.”
Chú bán ngọc vừa nghe, tưởng rằng thần tài tới, chủ yếu là miếng ngọc trên người cô nhóc này quá hiếm có, còn nghĩ không chừng thiên kim phú hào nhà ai cải trang vi hành đấy, tiếp đãi như khách quý: “Quý cô ngài xưng hô như thế nào? Mời đến phòng khách quý.”
Triển Tiểu Liên nghênh ngang vào phòng khách quý, kết quả chú bán ngọc cùng một nhân viên cửa hàng trẻ tuổi khiêng một tảng đá tiến vào, Triển Tiểu Liên còn khó hiểu đấy, kết quả chú bán ngọc chỉ vào một mặt bị cắt ra của tảng đá lớn kia nói ngọc mặt này mặc dù kém miếng ở cổ Triển Tiểu Liên, nhưng cũng coi là ngọc thượng hạng.
Triển Tiểu Liên chỉ vào tảng đá ấy hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Chú bán ngọc duỗi bốn ngón tay ra: “Ngọc này ngài nếu muốn, tính ngài số này.”
Triển Tiểu Liên lão luyện vung tay lên, “Chú đừng úp mở, báo cái giá hẳn hoi, bao nhiêu?”
Chú bán ngọc nghĩ nghĩ, nói: “Ba mươi triệu…”
Triển Tiểu Liên đang bưng cái chén duy nhất của phòng khách quý uống nước đấy, vừa nghe ba mươi triệu, “phụt” một cái liền phun ra ngoài, ông chú vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn cô.
Triển Tiểu Liên mất hứng nói: “Chú này, món hàng mới ba mươi triệu chú cũng không biết xấu hổ lấy ra bảo cháu xem? Không biết xấu hổ nói với cháu là bảo vật trấn giữ cửa tiệm? Thật sự là…”
Nói xong, Triển Tiểu Liên vẻ mặt ghét bỏ đứng lên, dưới cái nhìn buồn bực của chú bán ngọc, bình tĩnh đi ra khỏi phòng khách quý, vừa đi vừa nói thầm: “Sặc! Ba mươi triệu! Bán một vạn cái Triển Tiểu Liên cũng mua không nổi…” Vỗ vỗ ngọc trước ngực, le lưỡi: “Xem ra đây là bảo bối nha, lúc nào không có tiền không chừng còn có thể đi đổi ít tiền…”
Triển Tiểu Liên vừa đi tới cửa, đột nhiên nghe thấy chú ta gọi đằng sau: “Quý cô quý cô!”
Triển Tiểu Liên quay đầu, châm chọc hỏi: “Chú này, bảo vật trấn giữ cửa tiệm nhà chú cũng lấy ra rồi, còn có thể có cái gì nữa?”
Chú ta vặn xoắn tay, “Tôi thương lượng chuyện này với ngài, ngọc này của cô có thể cho tôi chụp bức ảnh làm kỉ niệm hay không?”
Triển Tiểu Liên nhìn chú ta một cái, “Cái này có gì hay mà chụp?”
Chú bán ngọc vẫn thương lượng với cô, Triển Tiểu Liên đồng ý, có điều không muốn lấy xuống, bố cô nói, ngọc không rời người, chỉ có thể đeo mà chụp.
Vì thế, Triển Tiểu Liên chống nạnh đứng yên, chú bán ngọc với hai nhân viên bán hàng trẻ tuổi nghĩ cách chụp rõ ràng hơn, vừa chụp, Triển Tiểu Liên nghe thấy chú bán ngọc vừa giảng giải cho hai người trẻ tuổi: “… Ngọc này bình thường chúng ta thấy cũng thấy không được… Tiêu tiền cũng không có loại món đồ này, đều bị người có tiền đặt trước, đến phiên chúng ta đây đều là một chút đầu thừa đuôi thẹo…”
Triển Tiểu Liên cũng dựng thẳng lỗ tai nghe, cô là muốn biết ngọc này trên người mình có thể bán bao nhiêu tiền, kết quả chú đáng chết chính là không nhắc tới giá cả, cô vươn người, cảm thấy đã chụp rất nhiều tấm, nên đi tìm một chỗ ăn cơm, lát nữa còn phải quay về nhà dì út đấy.
Kết quả, không đợi Triển Tiểu Liên mở miệng, đột nhiên trên vai trầm xuống, một cái tay đeo đầy nhẫn “bộp” một cái khoác lên vai Triển Tiểu Liên, sau đấy Triển Tiểu Liên liền chứng kiến chú bán ngọc ban nãy nằm bò chụp ảnh trước mặt cô bay ra ngoài, đụng vào phía trên quầy thủy tinh, thân thể to mọng của chú ta mang theo lực quán tính thật lớn lập tức đánh vỡ quầy hàng, thủy tinh bể nát rơi trên mặt đất phát ra tiếng sắc nhọn, quầy hàng thủy tinh lập tức tan tác. Trước mặt Triển Tiểu Liên là một cái chân dài mặc quần màu đen, sau khi đá người ra, cái chân dài ấy liền chậm rì rì thả xuống.
Triển Tiểu Liên giương mắt đờ đẫn nhìn cái móng heo khoác trên vai cô, sau đó máy móc quay đầu nhìn sang, mặt cứng đơ chớp mắt hai cái, nói: “A, gia, hai ta thật đúng là có duyên phận xui tận mười tám đời ha!”
Tay Yến Hồi để sau lưng véo véo mặt Triển Tiểu Liên, cười tà: “A, thật đúng là nhóc béo? Gia còn tưởng rằng gia mắt mờ, như thế nào? Khi nào thì bắt đầu có sở thích này? Muốn đàn ông muốn điên rồi có phải không? Nếu không gia gắng gượng giúp cưng đỡ thèm?”
Nói xong, tay của cầm thú ấy vòng lại nắm lấy tóc Triển Tiểu Liên, bím tóc Triển Tiểu Liên nuôi nhiều năm như vậy nắm rất thuận tay, cô vội vàng nghiêng đầu dùng tay bảo vệ, miệng ồn ào: “Gia, gia… Đau… Đau đau đau…”
Yến Hồi theo động tác bảo vệ tóc của Triển Tiểu Liên, kéo Triển Tiểu Liên ra trước mặt, sau đó vươn tay, “roẹt” một tiếng, bộ áo len hơi mỏng che phía ngoài Triển Tiểu Liên lập tức bị xé, lộ ra áo ngực màu trắng bên trong, Triển Tiểu Liên vội vàng kéo áo lại, “Gia, gia ban ngày ban mặt, ngài làm cái gì vậy, xã hội pháp trị mà… Cướp gái nhà lành à…”
Yến Hồi cúi mắt, ai cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, hai tay hắn kéo quần áo bị xé hỏng, sau đó, trước mắt bao người, cúi đầu, chôn đầu hắn trước ngực Triển Tiểu Liên!