Thần phục – Chương 63

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 63 – Bổ nhào mới là chân lý cốt yếu

Tiểu Đinh đến tuổi kết hôn, đối tượng trong lòng cô nhìn trúng chính là An Lý Mộc, người nhà đã giục cô mấy lần, nếu không sẽ sắp xếp xem mắt, tiểu Đinh đương nhiên không muốn, nhưng mà cô nhiều phen chủ động An Lý Mộc đều không có đáp lại, ngay cả trực ban tết cơ hội tốt như thế quan hệ hai người cũng chưa có thể tiến thêm một bước, tiểu Đinh không thể không hoài nghi An Lý Mộc có phải đã có bạn gái hay không, nếu không, một người đàn ông độc thân như anh sao lại chưa tìm bạn gái chứ? Ngược lại cả ngày ở cùng em gái mình, vậy cũng quá không bình thường.

Triển Tiểu Liên lại tìm An Lý Mộc, tai tiểu Đinh liền vươn dài ra, muốn thám thính chút tin tức. Nghe đồng nghiệp nói em gái nọ của An Lý Mộc lại tới nữa, tiểu Đinh để che giấu tai mắt người, đặc biệt xuống lầu mua một túi hoa quả đi tìm An Lý Mộc, đến cửa ký túc xá của An Lý Mộc bắt đầu nhẹ chân nhẹ tay, cẩn thận dán trên cửa nghe lén động tĩnh bên trong.

Cửa ký túc xá của An Lý Mộc là cái loại cửa gỗ bình thường, cũng không phải cái loại căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách gì, chính là một phòng ký túc xá bình thường, sau khi đóng cửa phía dưới và mặt đất có một khe hở, lúc này lại vừa lúc có ánh nắng, chênh lệch độ sáng bên trong vẫn là rất lớn, nếu bên ngoài có người đứng, nhìn cẩn thận chút là hoàn toàn có thể thấy được bên ngoài có bóng cặp chân đứng chỗ đó.

Triển Tiểu Liên đang ôm An Lý Mộc làm nũng lắc lư, An Lý Mộc muốn bảo cô xuống dưới, Triển Tiểu Liên không xuống, An Lý Mộc liền thở dài, đang muốn nói chuyện, vô tình thấy bóng dáng ở cửa, không khỏi sửng sốt, vội vàng bảo Triển Tiểu Liên xuống dưới, anh tưởng rằng nhất định sẽ có người gõ cửa, kết quả chờ nửa ngày cũng không ai gõ cửa, nhưng mà cái bóng vẫn còn, An Lý Mộc liền cảm thấy không thích hợp. Anh đẩy đẩy Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên ban đầu còn tưởng rằng bảo cô xuống, ỳ ra không động đậy, kết quả phát hiện An Lý Mộc chỉ vào cửa không nói lời nào, cô lập tức từ trên người An Lý Mộc xuống dưới, vuốt vuốt tay áo, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, kéo mạnh cửa ra, cười hì hì nói: “Chị tiểu Đinh, chị làm cái gì vậy? Cái này cũng làm em nhớ tới một thành ngữ, tai vách mạch rừng hay là cái gì? Dù sao chính là ý này…”

Tiểu Đinh căn bản không ngờ cửa sẽ bị đột nhiên kéo ra, còn vẫn giữ điệu bộ nghe lén, nghe Triển Tiểu Liên nói như vậy, lập tức xấu hổ vô cùng, vội vàng đưa hoa quả trong tay vào tay Triển Tiểu Liên: “Ừm… Chị nghe đồng nghiệp nói em qua đây tìm Đầu Gỗ, đem hoa quả qua đây cho em. Chị không biết bên trong có người hay không, thế nên mới nghe tiếng động…” Nói xong, tiểu Đinh lo lắng không yên rời đi.

Triển Tiểu Liên cúi đầu nhìn nhìn hoa quả trong tay, quay đầu nhìn An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ, bà tám kia tuyệt đối là nghe lén.”

An Lý Mộc thò đầu nhìn chung quanh, sau đó mở cửa ra, nói: “Tiểu Liên đừng nói bừa, không phải đưa hoa quả tới cho em sao?”

An Lý Mộc lại không ngốc, trên miệng anh không cho Triển Tiểu Liên nói lung tung, nhưng trong lòng lại cũng nghĩ như vậy, vừa rồi phát hiện có người chính là anh, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nhất định là tiểu Đinh nghi ngờ quan hệ của Triển Tiểu Liên với mình. Nghĩ vậy An Lý Mộc có chút đau đầu, Tiểu Liên năm nay mới mười bảy tuổi, lúc này mới bao lâu bên cạnh đã có đồng nghiệp hoài nghi, ba năm còn lại phải làm như thế nào mới có thể không bị bố mẹ của mình và Tiểu Liên phát hiện?

Bên này An Lý Mộc nghĩ mấy vấn đề này, bên kia Triển Tiểu Liên xắn tay áo lên, ồn ào muốn đánh tiểu Đinh răng rơi đầy đất, An Lý Mộc đương nhiên không thể nào để cho cô đi, thật vất vả trấn an xong tiểu ma đầu Triển Tiểu Liên, An Lý Mộc lại bắt đầu sầu về sau làm sao bây giờ, nếu lại bị bố cô phát hiện, anh không biết nên đối mặt bố cô như thế nào nữa, lúc trước anh đã hứa với bố cô sẽ không quấn lấy Tiểu Liên, kết quả anh vẫn là không nhịn được đi tìm cô.

Triển Tiểu Liên là bị An Lý Mộc dỗ đi, cô thầm thì nói là tiểu Đinh đang ngấp nghé anh Đầu Gỗ, muốn giành với cô, cho nên nhất định phải đi tìm tiểu Đinh quyết đấu, An Lý Mộc rất bất đắc dĩ, quyết đấu cái gì vậy? Cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ của cô kia làm được cái gì chứ? Từ bé thân thể đã không tốt, còn đánh nhau à, có mà cô bị đánh ấy.

Triển Tiểu Liên về trường cũng không có việc gì khác, một hơi chạy đến chỗ cho thuê sách thuê hơn mười quyển tiểu thuyết, phòng học cũng không đi, cả ngày nằm trên giường ký túc xá đọc sách, An Lý Mộc dịp này qua mấy lần, nghe Triển Tiểu Liên nói cô đọc sách ở ký túc xá, cũng không dám quấy rầy nhiều, rất sợ ảnh hưởng Triển Tiểu Liên ôn tập.

Kỳ thi đại học đến trong sự chờ đợi căng thẳng của toàn bộ học sinh lớp mười hai và phụ huynh, mẹ Triển Tiểu Liên vẫn nói muốn đi qua chăm sóc cô, Triển Tiểu Liên chết sống không cho, thi đại học hay là thi cấp ba đối với cô mà nói thật sự là không khác nhau nhiều lắm, Triển Tiểu Liên không muốn không được tự nhiên. Bố cô đợt này vẫn đang học lái xe, ông hoàn toàn tin tưởng con gái mình, đã sớm nói với Triển Tiểu Liên, cô đỗ đại học trong nhà sẽ mua xe.

Trên đầu Triển Tiểu Liên đội mũ che nắng, cùng một đám học sinh đứng bên ngoài chờ vào trường thi, thường thường ngáp một cái, cô thực sự là quá mệt, đều do quyển sách tối hôm qua kia rất hay, nếu không cô hôm nay sao lại buồn ngủ thế này. Đang đờ ra, liền nghe thấy có người gọi tên cô, quay đầu vừa thấy An Lý Mộc đang xách cặp lồng giữ nhiệt một mạch chạy chậm tới, “Tiểu Liên, cơm sáng ăn chưa?”

An Lý Mộc đến đối với Triển Tiểu Liên mà nói thật sự là bất ngờ ngoài ý muốn, mắt cô tỏa sáng với An Lý Mộc, “Anh Đầu Gỗ sao anh lại tới đây?”

An Lý Mộc mở cặp lồng giữ nhiệt, lấy bánh bao thịt và sữa bên trong ra đưa cho Triển Tiểu Liên: “Hôm nay anh phải trực ban, ở ngay cạnh bên đó, tiện thể mang chút đồ ăn cho em.” An Lý Mộc liền biết Triển Tiểu Liên chắc chắn sẽ không ăn cơm sáng, cô thích ngủ nướng, tuyệt đối sẽ không hy sinh thời gian ngủ nướng mua đồ ăn, An Lý Mộc thường xuyên lo lắng, cô nhóc đó nếu như không có anh thì làm sao bây giờ.

Triển Tiểu Liên khoái trá vừa ăn vừa nói chuyện với An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ anh thực sự là người đàn ông tốt nhất trên đời, em biết anh đối xử với em là tốt nhất.”

An Lý Mộc lười để ý cô, dọn cặp lồng giữ nhiệt liền về trực ban, phụ huynh học sinh tới càng ngày càng nhiều, anh phải qua trợ giúp những đồng nghiệp khác duy trì trật tự: “Tiểu Liên, đợi lát vào trường thi đừng chen với người ta, nếu quá nhiều người em cứ chờ người ta gần đi vào hết em hẵng vào trong, dù sao thời gian còn kịp, đừng có vội, có biết hay không?”

Triển Tiểu Liên nhếch miệng cười với An Lý Mộc: “Biết rồi.”

An Lý Mộc không yên tâm lắm quay đầu nhìn cô mấy lần mới đi.

Cửa lớn trường học mở ra, tất cả thí sinh vào trường thi, Triển Tiểu Liên rất nghe lời lúc mọi người gần đi vào hết mới vào trong, tiếng chuông vang, giám thị phát giấy, bắt đầu thi, tất cả đều là rõ ràng từng bước như vậy.

Bên trong trường thi là học sinh vùi đầu làm bài thi, bên ngoài trường thi là phụ huynh thí sinh sốt ruột chờ đợi, lần thi đại học hằng năm chung quy trở thành tiêu điểm nhân dân trong nước quan tâm.

Môn thi văn đầu tiên, Triển Tiểu Liên làm xong câu khác, nhìn nhìn đề văn, bĩu môi, sau đó giơ tay, giám thị qua hỏi: “Có chuyện gì?”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn giám thị hỏi: “Thưa cô, có thể nộp bài thi hay không?”

Giám thị lập tức liếc nhìn giám thị chính, giám thị chính đi qua nhìn bài thi của Triển Tiểu Liên, chỉ vào đề văn nói: “Em không làm văn.”

Triển Tiểu Liên đương nhiên nói: “Không muốn viết. Thưa cô, em bây giờ có thể nộp bài thi hay không?”

Giám thị nhìn nhìn đồng hồ, đành phải nói: “Đợi hai mươi phút nữa đi, không thể nộp quá sớm.”

Vì thế, trong trường thi của Triển Tiểu Liên, học sinh khác viết khí thế ngất trời, Triển Tiểu Liên nằm bò trên bàn ngủ nước miếng chảy ròng, thiếu chút nữa làm ướt bài thi, vốn muốn ra khỏi trường thi sớm, kết quả bởi vì ngủ quá đà, vẫn ngủ đến lúc giám thị đánh thức cô cầm bài thi đi.

Triển Tiểu Liên ra khỏi trường thi, vừa đi vừa ngáp, khóe mắt lộ hai hai cục dử mắt, tựa như hút thuốc phiện, thật xa nhìn thấy Mục Hi phía trước, lập tức kêu: “Nhóc Ngốc! Nhóc Ngốc!”

Mục Hi nghe tiếng đứng lại chờ cô cùng đi, nhìn bộ dạng cô Mục Hi nhịn không được hỏi: “Băng Dính, cậu không phải là ngủ cả buổi sáng chứ? Bài thi có làm không vậy?”

Triển Tiểu Liên cố gắng mở to mắt, ngáp một cái mới nói: “Làm chứ, tớ nếu mà dám nộp giấy trắng, mẹ tớ dám chắc sẽ gọt tớ, tớ không làm văn, dù sao có thể đỗ đại học Bãi Yến là được, tớ lười phí đầu óc ấy.”

Mục Hi mắt trợn trắng chặc lưỡi: “Làm văn 30 điểm cậu cũng không cần à… Cậu buồn ngủ thành như vậy, sẽ không là đêm qua xem tiểu thuyết ngôn tình chứ?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức tinh thần phấn chấn muốn lại trao đổi trao đổi với Mục Hi, kết quả câu chuyện vừa mới kể, Mục Hi đã che tai chạy nhanh, buổi chiều còn phải thi, người ta căn bản không nghe.

Triển Tiểu Liên bất mãn hừ một tiếng, vươn tay cầm mũ quạt gió cho mình, Mục Hi vừa quay đầu liền thấy Triển Tiểu Liên bị cắt tóc ngắn, ngạc nhiên nói: “Băng Dính cậu cắt tóc?”

“Thế nào? Đẹp chứ?” Triển Tiểu Liên lập tức bày ra dáng quyến rũ, chìa tay vén vén tóc để khoe khoang kiểu tóc mới của mình, còn tại sao cắt tóc, nguyên nhân chỉ có mình Triển Tiểu Liên biết.

Buổi chiều thi toán, Triển Tiểu Liên nửa giờ sau liền đi ra, cái này không như môn văn, có thể rất nhanh viết xong. Giám thị vốn không cho nộp bài, kết quả Triển Tiểu Liên sớm hỏi thăm, nửa giờ sau khi bắt đầu thi là có thể nộp bài thi, nói với giám thị, giám thị đành phải cho cô ra khỏi trường thi.

Triển Tiểu Liên thi xong liền đi tìm An Lý Mộc khoe khoang, An Lý Mộc nhìn nhìn thời gian, đưa tay đỡ trán, “Tiểu Liên, em phải nghiêm túc thi, đây là thi đại học.”

Triển Tiểu Liên ôm trà sữa An Lý Mộc mua cho cô, ngoan ngoãn ngồi ở ven đường uống, rất vô tội trả lời: “Em nghiêm túc mà.”

Chỗ cách không xa bên kia là đoạn đường tiểu Đinh trực ban, vừa thấy hai người đó dính lấy nhau, liền rướn cổ lên nhìn, Triển Tiểu Liên liếc mắt một cái, hô một tiếng với tiểu Đinh: “Chị tiểu Đinh, chị sắp biến thành hươu cao cổ rồi!”

Cổ tiểu Đinh rụt lại, làm bộ không có nghe thấy, An Lý Mộc đứng ở bên kia cười gần chết.

Hôm qua sau khi Triển Tiểu Liên về, tiểu Đinh liền tới tìm An Lý Mộc, hỏi anh Triển Tiểu Liên rốt cuộc là em gái gì của anh, An Lý Mộc trả lời là em gái nhà bên thanh mai trúc mã.

Tiểu Đinh đứng lên cười lạnh: “Anh dứt khoát nói bạn gái anh đi, còn em gái nhà bên thanh mai trúc mã!”

An Lý Mộc thản nhiên đáp câu: “Bây giờ chính là em gái nhà bên thanh mai trúc mã, còn sau khi cô ấy trưởng thành, tôi sẽ lấy cô ấy làm vợ.”

Tiểu Đinh vừa hận lại ghen nhìn An Lý Mộc, nói: “Đầu Gỗ, em là đồng nghiệp của anh, quan hệ cũng không tệ lắm mới nói với anh, đối tượng thanh mai trúc mã của anh kia còn là một học sinh cấp ba, anh bao nhiêu? Phụ huynh người ta bây giờ là không biết, biết thì anh chính là dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên!” Thực ra lời này của tiểu Đinh cũng là thăm dò, cô chính là muốn biết trong nhà cô bé kia có thái độ gì, nếu nhà cô bé đó không đồng ý, bọn họ là lén lút, vậy bọn họ sau này dám chắc không thành.

An Lý Mộc đứng lên, đi đến cạnh cửa giữ cửa, nói: “Nhà cô ấy biết, bọn tôi là hàng xóm, còn những chuyện khác, tự tôi sẽ giải quyết, cảm ơn cô nhắc nhở.”

Động tác này của An Lý Mộc chính là nói cho tiểu Đinh anh hiện đang tức giận, mời tiểu Đinh ra ngoài. An Lý Mộc người này lúc nào cũng cho người ta thể diện, khi nào thái độ cũng là như vậy, dù cho tức giận cũng không thể nào nói nặng lời với người ta, có thể khiến anh làm hành vi chủ động đuổi người, tiểu Đinh cũng là người đầu tiên.

An Lý Mộc là nghĩ như thế nào? An Lý Mộc chính là chán ghét người khác lấy thái độ cái gì cũng biết cái gì cũng là suy nghĩ cho mình nói linh tinh về quan hệ của anh và Triển Tiểu Liên. Anh cảm thấy anh thích Triển Tiểu Liên, Tiểu Liên cũng thích anh, đây là chuyện của hai người bọn họ, còn về vấn đề phụ huynh, bọn họ nhất định có thể giải quyết. Bọn họ bây giờ đang cố gắng phát triển theo hướng bọn họ đã kế hoạch, kết quả tiểu Đinh vô duyên vô cớ lại đây nói mấy lời vớ vẩn, điều này làm cho An Lý Mộc cảm thấy tình yêu vốn là cẩn thận từng li từng tí của bọn họ phủ kín một tầng bóng mờ.

Tiểu Đinh lúc đó là nổi giận đùng đùng rời đi, cô ở đơn vị vẫn luôn là đối tượng được người ta theo đuổi, dù sao có một người bố có công quyền chính là không giống. Mọi người đều nói làm sếp không bằng làm quản lý, bố cô tốt xấu cũng là người đứng đầu đồn cảnh sát thành phố Bãi Yến, tương đương là trực tiếp quản hạt các khu vực khác của thành phố Bãi Yến, hơn nữa tiểu Đinh độc thân mọi người đều biết, một đám chen rách đầu đều muốn dựa vào cô, hy vọng có thể trở thành rể hiền của cục trưởng Đinh, kết quả, tiểu Đinh lại coi trọng An Lý Mộc bề ngoài tuấn lãng tính cách ôn hòa, cố tình An Lý Mộc còn không có đáp lại nửa phần.

An Lý Mộc đương nhiên biết tiểu Đinh là có ý gì, cũng biết lực ảnh hưởng của bố tiểu Đinh, chính là anh không ngờ những thứ trong ti vi tiểu thuyết có thể phản ánh chân thật tình cảnh xã hội ấy rơi vào mình, tốt xấu, anh cũng muốn để bản thân tin tưởng, trên đời này chung quy có cảm tình quan trọng hơn tiền bạc quyền thế.

Thu hồi suy nghĩ, An Lý Mộc dừng ánh mắt trên người Triển Tiểu Liên, trong miệng Triển Tiểu Liên ngậm ống hút, ngẩng đầu nhìn anh, lầu bầu nói: “Anh Đầu Gỗ, làm sao vậy?”

An Lý Mộc cười cười với cô: “Không có gì, nếu cảm thấy nhàm chán, em đi ký túc xá trước, anh còn phải đợi học sinh đều ra hết mới có thể dẫn em đi ăn cơm.”

Triển Tiểu Liên ước gì cả ngày đều có thể nhìn thấy An Lý Mộc ngồi ở tường bao quanh lan can sân thể dục trong trường, vừa uống trà sữa vừa nhìn An Lý Mộc, kiên quyết không trở về ký túc xá, chỉ nhìn thấy người đã vui vẻ.

Vì thế, lúc phụ huynh đưa con thi xong đi ăn cơm ngang qua, liền nhìn thấy một cô nhóc mũm mĩm bưng cốc trà sữa, mắt tỏa sáng, chảy nước miếng với một người đàn ông đẹp trai mặc đồng phục.

Ba ngày thi đại học trong sự chờ đợi tha thiết của các phụ huynh qua trong nháy mắt, Triển Tiểu Liên vừa thi xong liền hoàn toàn giải phóng, bố mẹ cô mặc kệ cô, cô liền tựa như hổ dữ sổng chuồng, viện cớ đi tìm bạn học chơi, cả ngày chạy qua Bãi Yến, thật ra là đi tìm An Lý Mộc hẹn hò.

Điểm thi đại học của Triển Tiểu Liên vẫn là An Lý Mộc nói cho cô, bố mẹ cô rạng sáng cô có điểm đã tra rồi, nhưng mà khi đó Triển Tiểu Liên ngủ như heo, căn bản không biết.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới vừa sáng cô trang điểm tựa như tiểu yêu tinh chạy ra, bố mẹ cô cơ hội nói chuyện với cô cũng không có. An Lý Mộc là nhớ số báo danh thi của Triển Tiểu Liên, cũng tra tối hôm đó, Triển Tiểu Liên vừa đi tìm anh, anh rất vui mừng nói điểm thi đại học của Triển Tiểu Liên, sáu trăm năm mươi ba điểm, An Lý Mộc vừa nhìn điểm số này là biết điểm cao, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là có thể đứng top ba thành phố.

Có điều lúc An Lý Mộc nhìn thấy váy ngắn trên người Triển Tiểu Liên mặt đen một nửa: “Tiểu Liên, sao lại mặc váy ngắn như vậy? Cái này có thể che cái gì?”

Triển Tiểu Liên xoay một vòng trước mặt An Lý Mộc, hoan hỉ hỏi: “Anh Đầu Gỗ, đẹp không?”

An Lý Mộc đen mặt, miệng càu nhàu bất mãn, nhưng mà mặc cũng đã mặc rồi, cũng không thể bảo cô cởi ra chứ, chỗ anh cũng không có quần áo cô có thể mặc, chỉ có thể tạm thời đè xuống không vui trong lòng, chịu đựng không nói.

Triển Tiểu Liên không quan tâm điểm số chút nào, nhưng mà vì anh Đầu Gỗ vui mừng cô mới vui mừng theo, không có tự giác mình là người tạo ra điểm số chút nào. Vì thưởng cho Triển Tiểu Liên thi tốt, An Lý Mộc còn đặc biệt xin nghỉ một ngày, chỉ cùng Triển Tiểu Liên đi chơi, chơi một lần tất cả chỗ có thể chơi của Bãi Yến.

Hai người chơi một mạch đến ba bốn giờ chiều, Triển Tiểu Liên la hét mỏi chân, An Lý Mộc liền đưa cô về ký túc xá, về sau vẫn là anh cõng, đồng nghiệp nhìn thấy đều nói An Lý Mộc chiều em gái như người yêu, An Lý Mộc chỉ cười cũng không nói, cứ như vậy cõng Triển Tiểu Liên về ký túc xá. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 63”

Thần phục – Chương 62

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 62 – Nhóc béo đáng thương

Triển Tiểu Liên nước mắt nước mũi rơi xuống cũng không để ý lau, tiếp tục gào với Yến Hồi: “Gia, tôi bây giờ tuổi còn nhỏ, chắc chắn không có thứ đấy, anh cho dù dùng bốn cái miệng cũng tuyệt đối hút không ra sữa, tôi đoán lão ngài hút cũng ra máu thôi, tôi…”

Yến Hồi cắn răng, khuôn mặt chữ 囧 thật vất vả khôi phục nguyên dạng, đột nhiên cười “khì” một tiếng, Triển Tiểu Liên bị hoảng sợ, vội vàng liếc trộm sang, kết quả liền nhìn thấy cầm thú Yến càng cười to hơn, cuối cùng vừa nện ghế ngồi vừa cười sấp.

Triển Tiểu Liên kéo căng cái mặt tròn, vẻ mặt không biết làm sao, cô cũng chưa làm gì mà?

Yến Hồi cười to tựa như một tên biến thái, tiếng vô cùng khoa trương, người lái xe đi ngang qua đều không tự chủ được quay đầu lại nhìn một chiếc xe trong số đoàn xe bên cạnh, bên trong truyền ra tiếng cười rất khủng bố, diễn phim kinh dị à?

Yến Hồi cười Triển Tiểu Liên sởn tóc gáy, sẽ không phải thứ này có bệnh tâm thần chứ? “Gia?…”

Cười nửa ngày, Yến Hồi cuối cùng không cười nữa, trong lòng Triển Tiểu Liên lại càng thêm không yên, bởi vì cầm thú Yến cười xong liền dùng một loại ánh mắt cực kỳ dị thường nhìn chằm chằm cô, tựa như cô làm chuyện gì không có tính người.

Triển Tiểu Liên thấy tay cầm thú Yến bắc trên ghế gõ từng cái, trái tim nhỏ run lên theo động tác của hắn, con thú vương này trong lòng có phải lại đang ấp ủ đùa chết cô như thế nào hay không?

Yến Hồi lúc này trong lòng nghĩ như thế nào? Hai chữ có thể hình dung: khó chịu.

Ở Thanh Thành, Yến đại gia là ai?

Yến đại gia chính là mỹ nam tuyệt thế trai đẹp đẳng cấp người gặp người thích hoa gặp hoa nở sức quyến rũ vô cùng có thể so với thần tượng đại minh tinh, bao nhiêu phụ nữ chen rách đầu muốn leo lên giường Yến đại gia, đời này Yến đại gia cũng không biết hai chữ “chủ động” là viết như thế nào.

Kết quả!

Triển Tiểu Liên con nhóc béo không biết sống chết này va vào vảy ngược của Yến đại gia!

Yến đại gia hôm nay thế nhưng phá lệ nói bóng gió sex cho con nhóc béo, cô vậy mà nghe không hiểu!

Khó chịu, rất khó chịu!

Tâm tình Yến đại gia giờ khắc này khó chịu cực kỳ cực kỳ, ngón tay vô ý thức gõ đỉnh ghế ngồi, dư quang khóe mắt liếc về phía nhóc béo đang đang núp bên cửa xe nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại, con mắt đẹp của Yến đại gia dạo qua một vòng trên người nhóc béo, cuối cùng dừng trên tấm lưng lõa lồ của cô. Phải nói nhóc béo có chỗ nào đặc biệt… Ngoại trừ mũm mĩm, còn lại hẳn là làn da trắng nõn.

Cái áo khoác nhỏ đó tựa như vải rách mắc trên vai cô, góc trên bên trái áo ngực còn thêu đóa hoa, chiều dài vừa vặn ngăn trở trọng điểm của cô, theo này góc độ xem, tai nhóc béo trông thật đáng yêu, hơi mỏng, nhìn ngược chiều ánh sáng thì tựa như trong suốt, màu môi cũng không tệ, đỏ au, xem như màu sắc Yến đại gia thích, đương nhiên, màu sắc kém hơn hộp anh đào nhập khẩu trong tủ lạnh kia nhiều… Yến Hồi tỉnh bơ thay đổi tư thế, góc độ thay đổi, thứ nhìn thấy trước mắt cũng có phát hiện mới, bờ vai trắng như tuyết trước mắt lộ ra độ cong mượt mà, đường cong trượt xuống, tới phần eo có một đường cong không quá mảnh khảnh, quả nhiên là nhóc béo, đổi người phụ nữ khác chắc chắn ngực to eo nhỏ.

Yến Hồi nghĩ, thân thể nghiêng về phía Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vừa nghe thấy động tĩnh lông tơ toàn thân lập tức dựng thẳng lên, Yến Hồi vươn tay, véo véo thịt ngang hông cô, nhẹ như không nói: “Giảm béo cho gia!”

Triển Tiểu Liên nâng mắt nhìn hắn: “Hả?”

Yến Hồi lại véo véo: “Gia nói giảm béo, bây giờ phụ nữ ai lại mập giống cưng? Một chút tự giác của phụ nữ cũng không có.”

Triển Tiểu Liên nuốt lời thô tục ở cổ họng về, gian nan nói: “Gia, tôi tự cảm thấy tàm tạm…”

Yến Hồi ngả ra sau, dùng chân đá đá cái chân mập của Triển Tiểu Liên một cái, Triển Tiểu Liên vội vàng rụt về phía sau, liền nghe cầm thú Yến từng câu từng chữ nói: “Gia, không, thích.”

Trong lòng Triển Tiểu Liên khinh thường hừ một tiếng, ai cần anh thích? Anh Đầu Gỗ thích mới là quan trọng nhất, bệnh thần kinh, ngoài miệng lại nhanh nhẹn đáp: “Tôi biết rồi, nhưng mà gia, con đường giảm béo trách nhiệm nặng nề mà đường thì xa, tôi chỉ có thể nói tôi nhất định sẽ cố gắng…”

Yến Hồi rất hài lòng với phản ứng lanh lợi của nhóc béo, cuối cùng ngồi thẳng người, tựa vào lưng ghế dựa, ánh mắt nhìn phía trước không nói lời nào. Hắn không nói lời nào, Triển Tiểu Liên lại càng không dám nói tiếp nữa, đầy bụng muốn hỏi cô khi nào có thể đi cũng không dám hỏi.

Đoàn xe bảnh chọe của Yến Hồi này đi trên đường hai mươi phút, cuối cùng ngừng lại, Triển Tiểu Liên đầu óc choáng váng bị Yến Hồi xách xuống xe, bởi vì trên người không có áo khoác, lúc cô xuống xe lấy luôn một cái gối ôm hình vuông trên xe xuống chặn trước mặt mình.

Xe dừng lại ở cửa một khách sạn lớn, Triển Tiểu Liên còn nhớ nơi này, không phải là khách sạn có tiếng là xa hoa nhất Thanh Thành sao. Chung quanh đứng đầy tay sai của Yến Hồi, Triển Tiểu Liên nhìn xung quanh, chắc chắn là chạy không được, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.

Yến Hồi vào thẳng khách sạn, Triển Tiểu Liên đứng phía sau hắn ra sức kêu: “Gia, vậy tôi làm sao đây? Tôi có phải có thể đi về hay không?”

Yến Hồi cũng không quay đầu lại ném một câu qua đây: “Có béo cũng là ong mật, đưa con nhóc này vào buồng ong!”

Triển Tiểu Liên mờ mịt quay đầu nhìn về phía người bên cạnh: “Chú này, buồng ong là chỗ nào vậy?”

Bảo tiêu phụ trách tạm giam Triển Tiểu Liên mang cô đi: “Đi sẽ biết.”

Chờ Triển Tiểu Liên đến nơi gọi là buồng ong vừa nhìn, lập tức rơi lệ đầy mặt, quả nhiên là buồng ong ha, trong một cái phòng nhỏ nhốt nhiều người như vậy!

Thật ra căn phòng rất lớn, sân bãi cũng rất rộng, một bên vô cùng rộng lớn trang hoàng cực kỳ xa hoa, là một cái văn phòng, chẳng qua cái văn phòng này không có bị chắn, lộ thiên. Nơi đó đặt một cái bàn làm việc, phía sau là một cái ghế ngồi vô cùng to, vừa thấy chính là ghế tựa của người ngồi biết hưởng thụ, phía trước đối diện cái bàn đấy, chính là “buồng ong” bị chia thành ba bốn gian, chẳng qua là hơi dùng hàng rào vây quanh, căn bản không phải nhà tù sắt thép gì, người bên trong đủ loại, có người đàn ông cao lớn thô kệch vẻ mặt dữ tợn trên người tràn đầy hình xăm, có người đeo kính mắt mặc tây trang, a, còn có một người phụ nữ xinh đẹp diêm dúa… Mà bên trong gian phòng của cầm thú Yến không có một ai, chẳng qua trong ngoài khách sạn này lại đầy những tên chó săn, Triển Tiểu Liên nhìn liền suy nghĩ, những người này cho dù là ra khỏi hàng rào cũng có chạy đằng trời, tuy nói hàng rào dễ dàng vượt qua, nhưng có bản lĩnh đi ra ngoài khẳng định không mấy ai, sợ là căn bản không có người có can đảm kết quả sau khi thử vượt qua là dạng gì.

Triển Tiểu Liên gian nan nuốt nước miếng, phải làm sao?

Đương nhiên, cũng không cần cô nghĩ nhiều.

Mấy phút sau, Triển Tiểu ôm gối ôm lui tại một góc hàng rào trong đó, người bên trong một đám vẻ mặt tiều tụy, nhìn dường như chừng mấy ngày chưa rửa mặt rửa mặt chưa đánh răng chưa ăn cơm.

Triển Tiểu Liên lặng lẽ đi qua, ngoan ngoãn ngồi dựa vào góc tường, sau đó một lần nữa tết mái tóc đã rối tung thành bím, ôm đầu gối ngẩn người, hôm nay tay cô có phải cũng sẽ bị chém đứt hay không? Triển Tiểu Liên thở dài, quay đầu nhìn thấy bên cạnh ngồi một người phụ nữ, phụ nữ với phụ nữ dễ nói chuyện nha, cô lấy tay nhẹ nhàng huých người phụ nữ bên cạnh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Chị, bọn chị làm sao bị nhốt vào đây?”

Người phụ nữ ấy nhuộm tóc đỏ, tóc ngắn, trẻ tuổi xinh đẹp, đặc biệt ngực lớn rất dễ làm người khác chú ý, nhưng mà sắc mặt rất tệ, trên người còn có mùi chua, thở cũng không ra hơi, nghe thấy câu hỏi của Triển Tiểu Liên nói một tiếng: “Có thể làm gì? Số mệnh không tốt đi.” Nói xong, ả dùng ánh mắt ngả ngớn nhìn Triển Tiểu Liên một cái, “Cô cũng là nguyên nhân ấy?”

Triển Tiểu Liên “a” một tiếng, sau đó nói: “Em khá xui xẻo, cũng coi như số mệnh không tốt đi.”

Người phụ nữ đó ngồi xuống đất, tự nói: “Tôi là tự làm tự chịu, mọi người đều nói Yến gia Thanh Thành âm hiểm giả dối thủ đoạn độc ác, là nhân vật khiến người trên đường nghe tiếng sợ vỡ mật, tôi lúc ấy còn không tin, luôn tưởng rằng dựa vào vẻ mặt xinh đẹp của mình có thể chinh phục đàn ông, bây giờ biết kết cục, thật sự là xứng đáng…”

Người phụ nữ nói liên miên cả buổi, Triển Tiểu Liên cuối cùng nghe hiểu được, nói đơn giản một chút chính là người đàn bà của một gã lưu manh khác muốn thoát khỏi tên lưu manh ấy, ý đồ thông đồng chỗ dựa vững chắc lớn hơn nữa cầm thú Yến, kết quả thất bại không nói, còn bị cầm thú Yến nhốt vào đây, người phụ nữ nói là thật hay giả Triển Tiểu Liên không biết, nhưng mà nghĩ dù sao không phải chuyện gì tốt là được.

Người phụ nữ đó hỏi Triển Tiểu Liên vì sao bị nhốt vào đây, Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình oan uổng nhất: “Em thuần túy là vì xui xẻo, chỉ không cẩn thận phá vỡ hai lần Yến đại gia quan hệ, kết quả là như vậy… Ôi!”

Người phụ nữ ngẩn ngơ: “Vậy cô cũng thật đủ xui.” Nói xong quan sát tay chân Triển Tiểu Liên, còn nói: “Phá vỡ hai lần còn có thể không bị làm sao? Cũng coi như bản lĩnh của cô.”

Triển Tiểu Liên vội vàng hỏi: “Đúng rồi chị này, chị có biết Yến đại gia sẽ sẽ xử lý chúng ta thế nào hay không?”

Người phụ nữ vừa nghe câu hỏi này, đột nhiên đưa tay che mặt mình, âm thanh run run nói: “Tôi không biết… Nhưng mà, nhưng mà tôi nghe người ta nói, Yến gia có chút biến thái, tôi sợ đến lúc đó…”

Triển Tiểu Liên bị dọa nổ đom đóm mắt, chà tay, cánh tay của cô cánh tay của cô ơi!

Triển Tiểu Liên đang sờ cánh tay, một gã đàn ông mập mạp cách hơi xa xuyên qua khe người nhìn thấy Triển Tiểu Liên, cô bé mặc mát mẻ như thế, lộ cánh tay bả vai gì gì đó liền dịch về phía cô, “Em gái, em đáng yêu như thế sao cũng vào đây? Đừng sợ, chú bảo vệ em…” Nói xong, cái tay mập mạp của gã béo ấy sờ soạng hai cái ngay trên vai Triển Tiểu Liên.

Triển Tiểu Liên buồn nôn lập tức ôm gối ôm đứng lên, đi một cái góc khác ngồi xổm xuống.

Người bị nhốt vào nơi này, ai ai nhìn cũng không dễ chọc, cũng chỉ một cô bé như Triển Tiểu Liên, trắng trắng nộn nộn nhìn dễ bắt nạt nhất, bộ dạng cổ hủ không nói, kiểu tóc còn quê mùa, đương nhiên, mấu chốt nhất là quần áo của cô rất bại lộ, ánh mắt đàn ông vô tình hay cố ý cũng cũng đều nhìn qua, đặc biệt dưới loại tình huống cực kỳ tuyệt vọng và khủng hoảng này, lại càng cần những thứ khác chia sẻ trọng tâm.

Gã béo chưa từ bỏ ý định, lại nhích lại gần, “Em gái còn thẹn thùng? Mặc thành như vậy còn xấu hổ cái gì? Nói thật cho em biết, anh đây cũng không phải người bình thường, chờ anh ra ngoài anh sẽ…”

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng, không phải người bình thường có thể bị cầm thú Yến nhốt ở trong này? Còn chờ mi đi ra ngoài, vậy phải đi ra mới được, một phen phủi cái tay sờ trên người mình, lại đứng lên đi về phía bên kia, kết quả bị gã đàn ông béo giữ chặt: “Đi vào cũng đã đi vào rồi, theo anh thế nào?”

Triển Tiểu Liên quay lại, cầm gối ôm trong tay đập về phía gã đàn ông béo: “Mập mạp chết bầm mày chết đi cho bà, cũng không nhìn xem chính mình tính tình gì còn động tay động chân với bà! Tinh trùng lên não phải không? Không thấy tâm tình bà đang không tốt, bị cầm thú đáng chết đem đến đây đủ phiền muộn, mày tên mập mạp chết bầm còn ngột ngạt bà!”

Đàn ông xem náo nhiệt xung quanh đều cười ồ, tên đàn ông béo lập tức thẹn quá hóa giận, đổ ập xuống Triển Tiểu Liên liền ra tay, “Một con đĩ con thối tha cũng la tao, có biết ở đơn vị người khác đều cúi đầu khom lưng với tao hay không? Để mắt không biết xấu hổ, đấy là nể mặt mày mới tìm mày, đổi lúc khác đưa vào lòng tao tao cũng mắc ói… Đánh? Cho mày đánh! Đánh chết con đĩ mày…”

Thể lực của Triển Tiểu Liên chắc chắn không bằng gã béo, bị đánh mấy cái, tóc rối tung, nhưng miệng lại có thể lưu loát chửi: “Mập mạp chết bầm lòe loẹt tướng tham ô mày ấy à làm quan đi ra ngoài bị bắt đi làm đến công ty thì bị đuổi làm ăn chờ phá sản chạy theo người ta đầu đầy nón xanh, mày chính là đi chơi gái cũng bị bắt gian, nhìn tính tình mày quan không quan dân không dân chẳng ra cái gì cả không người không chó bộ dạng không biết xấu hổ là biết mày vào đây không phải là bởi vì phụ nữ thì chính là vì phụ nữ, phụ nữ dễ chiếm như vậy? Có phải không cẩn thận đùa giỡn người đàn bà của Yến đại gia bị đem vào đây hay không?…”

Hai người bên này đánh mắng túi bụi, người đàn bà ủ rũ bên cạnh vẻ mặt không kiên nhẫn đứng lên, nhấc chân ra tay, sau một cú huých vai, gã béo kia nằm trên mặt đất hầm hừ, “Đố thối tha… Bọn mày chờ tao…”

Triển Tiểu Liên nện cái gối ôm xuống, tên mập mạp chết bầm cuối cùng cũng im miệng.

Triển Tiểu Liên đối với quyền cước là tay ngang, nhưng mà xem người phụ nữ kia, nhìn giống như là đã luyện tập mấy lần, Triển Tiểu Liên ôm gối ôm tiếp tục ngồi xuống, dựng thẳng ngón cái nói cám ơn người phụ nữ đó: “Lợi hại! Cảm ơn chị trượng nghĩa.”

Người phụ nữ khoát tay, không quá sẵn lòng nói nhiều với Triển Tiểu Liên, ôm ngực nói: “Khoa chân múa tay, đối phó người như thế được, đổi người biết một chút thì không được. Sao lại mặc thành như vậy?”

Triển Tiểu Liên vội vàng cầm gối ôm che chính mình, “Nói rất dài dòng, không nói cũng được. Đúng rồi chị xưng hô như thế nào vậy?”

Người phụ nữ ôm đầu gối nói: “Cô gọi tôi Anh Đào đi.”

Triển Tiểu Liên tựa như một tên côn đồ liền ôm quyền với người phụ nữ: “Chị Anh Đào.”

Người phụ nữ tên là Anh Đào đổi hướng, đưa lưng về phía đám đàn ông nhe răng trợn mắt kia xoa xoa bộ ngực, Triển Tiểu Liên nghi hoặc nhìn ả, vừa định hỏi làm sao, trong hàng rào sát vách truyền tới một tiếng khóc kìm nén của đàn ông, sau đó tiếng khóc lớn hơn, biến thành sói tru.

Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn sang, liền thấy một người đàn ông đầu trọc ôm đầu ra sức đập vào đất, đập đến trên mặt đất máu tươi đầm đìa, vừa đập vừa khóc kêu: “Tôi không muốn chết mà! Tôi không muốn chết mà! Yến gia lão ngài tha tôi đi! Tôi lần sau cũng không dám nữa, cũng không dám nữa…”

Nghe xong lời nói phát điên của người nọ, đám người bắt đầu nổi lên xôn xao bất an, liên tiếp có người bắt đầu khóc.

Lúc này cửa đột nhiên bị người đẩy ra, một thiếu niên trông môi hồng răng trắng mày thanh mắt đẹp, ánh mắt lại hết sức cao ngạo nổi giận đùng đùng đẩy cửa tiến vào, nói: “Câm miệng! Ai muốn mạng của mày? Gia bọn tao đã sớm nói, xã hội pháp trị, giết người phạm pháp, ai muốn mạng mày? Đừng nói xấu Yến gia của chúng tao, cẩn thận Yến gia của chúng tao đến tòa án kiện mày!”

Triển Tiểu Liên nhịn không được cười “ha ha” hai tiếng, lưu manh đáng chết sử dụng hình phạt riêng lại vẫn nói người ta vu tội, thế nhưng còn nói đi tòa án kiện, đây là truyện cười hài hước nhất cô từng nghe.

Tiếng khóc lập tức nhỏ đi nhiều, đúng là lúc lúc im ắng, hai tiếng cười này của Triển Tiểu Liên liền có vẻ vô cùng rõ ràng, ánh mắt hung ác của thiếu niên kia lập tức nhìn qua, kết quả Triển Tiểu Liên vẻ mặt vô tội làm bộ cái gì cũng không biết cúi đầu ngẩn người, thiếu niên dùng tầm mắt tìm tới tìm lui cũng không tìm được ai cười, nghi nghi hoặc hoặc thu tầm mắt lại, xoay người đi ra ngoài.

Chân Triển Tiểu Liên cũng đã ngồi đến tê rần, sau hai tiếng đồng hồ, cầm thú Yến tinh thần sảng khoái xuất hiện tại căn phòng, gã kia chỉ tùy tùy tiện tiện mặc một bộ áo ngủ màu trắng, bên hông rộng lùng thùng buộc lại cái dây lưng, theo động tác bước đi, thường thường lộ ra lồng ngực cường tráng, trên đầu vẫn còn nhỏ nước, dưới cổ treo cái khăn lông lớn, vừa đi vừa tùy ý lau tóc, hắn vừa vào cửa những người đó liền khóc hô cầu xin tha thứ với hắn, anh một lời tôi một câu khóc kêu: “Yến gia, tôi có mắt không tròng, có mắt như mù, lão ngài tạm tha tôi một lần đi…”

Người kia lại gào: “Tha tôi đi, tha tôi đi, tôi cũng không dám nữa! Yến gia à!”

Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 62”

Thần phục – Chương 61

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 61 – Suy nghĩ lệch lạc ám chỉ sex

Chuyện cho tới bây giờ, Triển Tiểu Liên cảm thấy nếu so về độ cặn bã, con chó hoang nhà An Lý Mộc hoàn toàn không phải đối thủ của cầm thú Yến, mặc dù xấp xỉ xem như là đồng loại, nhưng bây giờ xem ra, con chó cặn bã ấy với cầm thú Yến căn bản không cùng một cấp bậc, kém không phải chỉ một điểm nửa điểm.

Triển Tiểu Liên thất tha thất thểu bị Yến Hồi mang ra khỏi cửa tiệm ngọc, không biết cầm thú Yến muốn dẫn cô đi đâu, Triển Tiểu Liên tội nghiệp xin tha: “Gia, Yến đại gia, lão ngài đây là muốn mang tôi đi đâu vậy? Tôi nhát gan, tôi rất sợ đó!”

Ra khỏi cửa tiệm, Yến Hồi treo trọng lượng nửa thân thể trên người cô, tựa như bị chứng mềm xương, Triển Tiểu Liên cảm giác mình đi đường này, thật sự là mỗi bước ngàn cân, “Gia, lão ngài có thể đi đường hẳn hoi hay không? Chân dài như vậy…”

Yến Hồi vươn tay kéo bím tóc lớn tết thành hình cái bánh quai chèo của Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên để da đầu không đau, không thể không quay đầu nhìn về phía hắn, Yến Hồi lười biếng nói ba chữ: “Gia, thích, thế!”

Triển Tiểu Liên cảm thấy chính mình lập tức sắp nổ tung, cô biết mà, nói hắn là cầm thú cũng là coi trọng hắn, hắn căn bản chính là một đống cứt chó người gặp người ghét! Triển Tiểu Liên “xí” trong lòng một tiếng, vừa định quay đầu không nhìn nữa, kết quả tóc đau, chỉ có thể ngoan ngoãn quay đầu, Yến Hồi kéo kéo tóc cô, chậm rì rì hỏi: “Nhóc béo, cưng có ý kiến?”

Triển Tiểu Liên “a” một tiếng, sau đó lập tức lắc đầu, lắc đầu vẫy đuôi lộ ra vẻ mặt nịnh nọt với Yến Hồi, “Gia, Yến gia, lão ngài đánh cái rắm tôi ngửi cũng thấy thơm, sao có thể có ý kiến chứ?”

Sau đó, Triển Tiểu Liên liền nghe cầm thú Yến cao giọng mở miệng: “Ôi này, móng nhọn của nhóc béo thu lại rồi?”

Triển Tiểu Liên chưa kịp mở miệng, đã bị cầm thú Yến đẩy lên trên xe, Triển Tiểu Liên vừa thấy tình thế, “oa” một tiếng liền xông về phía cửa xe bên kia, kết quả, chờ khi cô sờ ra được mở cửa như thế nào, cầm thú Yến đã ngồi vào theo, đầu cũng không nâng duỗi tay ra, giữ chặt cái áo lót trên người Triển Tiểu Liên, nhẹ nhàng kéo, Triển Tiểu Liên rất khôn ngoan một lần nữa đóng cánh cửa thật vất vả mới mở ra được lại, phỏng chừng cô vừa thò được chân ra, cái áo lót trên người cô cũng nói bái bai với cô luôn.

Nhìn cửa xe, Triển Tiểu Liên rơi lệ đầy mặt, em bé nghèo khổ chưa từng ngồi xe con không chịu nổi mà, ngay cả cửa xe cũng không biết mở.

Cầm thú Yến vừa lên xe, Triển Tiểu Liên nhanh chóng bị chen đến góc trong nhất, cầm thú Yến đá đá tài xế hàng trước, tài xế khởi động xe, đi theo xe phía trước lái lên đường lớn. Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 61”

Thần phục – Chương 60

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 60 – Tránh cũng tránh không khỏi

Hình ảnh nên kiểm duyệt này nhanh chóng khiến người xung quanh vội vàng cúi đầu giả chết.

Toàn bộ thế giới đều lặng im, tất cả người thức thời tỏ vẻ không thấy cái gì, ngay cả chú bán ngọc té cũng cong mông nằm sấp trên mặt đất giả chết.

Triển Tiểu Liên: “…” Cầm thú này là xem ngọc hay là tập kích ngực?

Tình cảnh trước mắt này, mặc kệ là xem ngọc hay là cái gì, có một điểm là khẳng định, đậu hủ của Triển Tiểu Liên bị cầm thú Yến ăn rồi lại ăn.

Vì thế, trán Triển Tiểu Liên đồng thời tuôn ra gân xanh chữ thập, móng vuốt nhỏ được cắt sửa qua của cô “vù” một cái nâng lên, không chút do dự một cái tát lật qua, “Bộp!”

Mái tóc xốc xếch cực kỳ có hình tượng của Yến đại gia kia bị móng vuốt nhỏ của Triển Tiểu Liên vỗ tan tác.

Đương nhiên, vỗ xong rồi, Triển Tiểu Liên cũng hối hận, để hắn gặm một lát cũng sẽ không mất miếng thịt, tại sao khăng khăng làm vậy?

Yến Hồi chậm rì rì ngẩng đầu từ trước ngực Triển Tiểu Liên, biểu tình trên mặt thấy mà lông tơ toàn thân Triển Tiểu Liên lập tức dựng lên, cô run cầm cập chỉ vào một con ruồi bay qua, luống cuống tay chân cố sức gom áo bị xé rách lại, giảm bớt chỗ lộ hàng, miệng lắp bắp nói: “Gia, gia, hôm nay nóng, ruồi bọ ong mật gì gì đó đáng ghét nhất…”

Yến Hồi vươn tay, chậm rì sờ sờ miệng mình, sau đó móng vuốt sói kia chà da trước ngực Triển Tiểu Liên, moi ra viên ngọc đang đeo, lôi kéo, Triển Tiểu Liên không thể không ngoan ngoãn dán đến trước mặt hắn, Yến Hồi nhìn viên ngọc kia, chậm rãi nhếch khóe môi, nụ cười có phần hư hỏng có phần kỳ lạ ấy lại treo lên khóe miệng, phát ra một tiếng lòng vòng: “Nha ~”

Triển Tiểu Liên run run, cũng “a” theo một tiếng.

Tay Yến Hồi lại dùng sức lôi kéo, Triển Tiểu Liên chỉ có thể theo sợi dây có viên ngọc ấy tới sát trước mặt Yến Hồi, Yến Hồi vừa lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng của nhóc béo, nói: “Ruồi bọ? Ong mật?”

Triển Tiểu Liên kiên trì gật đầu, chóp mũi mắt thấy sắp sát vào người cầm thú Yến rồi, cô liều cái mạng nhỏ muốn ngửa ra sau, cái chân run cầm cập, không phải vận may mỗi lần của cô đều tốt như vậy chứ, cầm thú Yến lần này chắc chắn lại muốn chém tay cô. Triển Tiểu Liên rơi lệ đầy mặt, cô quả nhiên bất cứ lúc nào cũng không thích hợp xuất hiện tại Thanh Thành, cô và cầm thú Yến thật sự là xung khắc! Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 60”

Thần phục – Chương 59

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 59 – Ban ngày ban mặt

Chú bán ngọc vừa nhìn thấy viên ngọc ấy mắt liền tỏa ánh sáng, “Quý cô, ngọc này có bán không?”

Con mắt Triển Tiểu Liên lườm chú ta: “Chú này, cháu là khách hàng.”

Chú bán ngọc chạy bên trong quầy cầm một dụng cụ xem ngọc chuyên dụng ra, vừa nhìn chằm chằm viên ngọc kia vừa nói: “Quý cô, viên ngọc này của ngài là ngọc tốt, không phải tổ truyền chính là dùng nhiều tiền làm, ngọc này bảo quản cũng tốt…”

Triển Tiểu Liên chỉ thiếu mắt trợn trắng, bố cô nói, viên ngọc này chính là ông mua cho cô làm quà lúc mới sinh, cô ra đời vậy trong nhà nào có điều kiện như bây giờ, nghèo muốn chết, còn giá đắt nữa, chắc là nói dối thôi, “Chú này, chú chỉ nói cho cháu chỗ chú có cái giống như viên ngọc này hay không thôi.”

Kết quả chú bán ngọc lắc đầu: “Cùng kiểu chắc chắn không có, trên đời này vốn không có thứ gì giống nhau, nhưng mà tôi có thể đề cử cho ngài một vài bảo vật trấn giữ cửa tiệm…”

Triển Tiểu Liên vừa nghe bảo vật trấn giữ cửa tiệm, đầu liền rối bòng bong, bảo vật có thể trấn giữ cửa tiệm chắc chắn rất đắt, cô còn làm sao mua về cho Nhóc Ngốc làm quà chứ, nhưng mà xem một chút không cần tiền mà, Triển Tiểu Liên vung cái tay nhỏ lên: “Vậy được, chú lấy đồ đến cháu xem thử đi.”

Chú bán ngọc vừa nghe, tưởng rằng thần tài tới, chủ yếu là miếng ngọc trên người cô nhóc này quá hiếm có, còn nghĩ không chừng thiên kim phú hào nhà ai cải trang vi hành đấy, tiếp đãi như khách quý: “Quý cô ngài xưng hô như thế nào? Mời đến phòng khách quý.” Tiếp tục đọc “Thần phục – Chương 59”