Thần phục – Chương 64

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 64 – Tai nạn xe cộ gì gì đó, đáng ghét nhất

Không trách Triển Tiểu Liên kinh ngạc, người phụ nữ ra đón bố Triển Tiểu Liên và cô thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tóc ngắn màu táo đỏ khiến người phụ nữ có vẻ rất già giặn, vóc dáng uyển chuyển dáng người thon dài, váy yếm liền thân màu đen càng tôn lên làn da như tuyết của người phụ nữ, hệt như phu nhân nhà giàu có, thật sự nhìn không ra người phụ nữ nông thôn từ trấn nhỏ tới. Mà khiến Triển Tiểu Liên kinh ngạc thì lại là người phụ nữ cô hẳn xưng là bác này, chính là người phụ nữ trẻ tuổi tự xưng Anh Đào đụng phải chỗ Yến Hồi, chẳng qua là thiếu đi nhếch nhác hôm đó, sắc mặt cũng tốt hơn lúc đó.

Chẳng những Triển Tiểu Liên trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Triển Anh cũng ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ chuyện như vậy xảy ra. Nhưng, mặc dù hai bên đều rất kinh ngạc, nhưng hai bên rất ăn ý không có vạch trần. Triển Tiểu Liên kéo kéo tay áo bố cô, tò mò hỏi: “Bố, bác con tên gì?”

Bố Triển Tiểu Liên còn thấy lạ phản ứng ấy của cô tựa như từng gặp Triển Anh, kết quả con gái còn không biết tên bác, liền kéo Triển Tiểu Liên giới thiệu với Triển Anh: “Anh tử, đây là Tiểu Liên. Năm nay vừa thi đỗ đại học, tháng chín khai giảng sẽ đi báo danh. Tiểu Liên, đây là bác con, trước kia lúc bố đi học may mà có bác bố mới có thể đi học, bác tên một chữ Anh.”

Triển Tiểu Liên nhìn Triển Anh hỏi: “Bác, là Anh trong anh đào?”

Triển Anh cười lắc đầu: “Không phải, là Anh trong anh hùng. Nhưng mà mọi người đều gọi bác Anh Đào, tên như thế dễ nhớ.”

Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ, hiểu, chính là lấy cái biệt danh dễ gọi, giống như Nhóc Ngốc gọi cô Băng Dính cô gọi Mục Hi Nhóc Ngốc, hẳn là cũng coi như biệt danh.

“Vệ tử, Tiểu Liên,” Triển Anh dẫn đường đằng trước, “Vào đi, bên ngoài nắng to, đi vào cho mát.”

Biệt thự là kiểu phức hợp, lầu trên lầu dưới có thể có mười mấy căn phòng, trang hoàng hết sức xa hoa, đồ đạc lại càng cái gì cần có đều có, Triển Tiểu Liên cũng không sợ lạ, sau khi nhìn một vòng vẫn chặc lưỡi, “Bác, nhà bác vậy cũng quá xa xỉ, căn nhà này phải bao nhiêu tiền chứ?”

Bố Triển Tiểu Liên nhìn Triển Anh, bất đắc dĩ buông tay nói: “Nhìn xem, một đứa nhỏ như con bé mà chuyện quan tâm còn thật nhiều.”

Triển Tiểu Liên ấm ức kêu gào câu: “Ai là đứa nhỏ chứ? Con cũng đã mười bảy, khai giảng con sẽ là sinh viên đại học, đã sớm không phải đứa nhỏ.”

Bố Triển Tiểu Liên lại chêm câu: “Còn ấm ức à, chính là cái tinh thần ấm ức này, chính là tính trẻ con.”

Triển Tiểu Liên bị tức mặt tròn nhỏ phình ra, lập tức từ một bên sô pha dịch đến bên cạnh Triển Anh: “Bác, cháu ngồi với bác, bố cháu toàn xem thường cháu.”

Hai người lớn nghe lời của Triển Tiểu Liên, cười như gì, Triển Anh sờ sờ tóc Triển Tiểu Liên, cười nói: “Đứa nhỏ này còn rất khiến người ta thích. Không sợ người lạ, tính cách cũng ngay thẳng. Vệ tử, cũng là em với em dâu dạy tốt.”

Bố Triển Tiểu Liên cười lắc đầu: “Chị xem nó bây giờ ngoan, có đôi khi cũng chọc tức người ta, hồi bé thường xuyên bị mẹ nó mắng.”

Triển Tiểu Liên ôm cánh tay bác trách móc bố cô: “Bố, con bao nhiêu năm mới nhìn thấy người bác này, bố cố gắng nói bậy con ngay trước mặt bác, nào có ai như bố? Bác, bác đừng để ý lời bố cháu, cháu từ nhỏ đến lớn rất ngoan, chưa bao giờ bướng bỉnh. Bác, bác phải tin cháu!”

Triển Anh có thể nói cái gì, gật gật đầu: “Bác tin.”

Ba người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, phần lớn là Triển Anh hỏi tình hình học tập của trường Triển Tiểu Liên, dù sao thành tích ở đó, Triển Tiểu Liên chọn nói toàn lời dễ nghe, nên nói đều nói xong rồi, Triển Tiểu Liên liền chính mình chạy đi tìm sách xem.

Bố Triển Tiểu Liên đưa cô qua đây hoàn toàn là bởi vì cô thi đỗ đại học, mang qua cho bác xem.

Triển Tiểu Liên nhìn thấy không ít sách làm đẹp trong giá sách bác nói, trong lòng nghĩ thảo nào bác thoạt nhìn trẻ tuổi như thế, thì ra vô cùng coi trọng việc bảo dưỡng.

Triển Tiểu Liên cầm một đống sách ra xem, ngồi ở trong góc sô pha đọc sách cũng không lên tiếng, xem xem liền không nhịn được hỏi một câu: “Bác, bác năm nay bao nhiêu tuổi? Hì hì, cháu chỉ là tò mò, thấy thế nào bác cũng giống như là chị cháu, làm sao giống bác.”

Vừa nói xong, bố Triển Tiểu Liên trừng mắt nhìn cô một cái, “Chị cái gì? Bác là bậc trên, không được nói bừa.”

Triển Tiểu Liên le lưỡi, đã biết, thì ra tuổi tác của bác chính là vấn đề cấm kỵ, nhưng mà ngẫm lại cũng phải, bây giờ người phụ nữ nào sẵn lòng nói cho người khác biết mình bao nhiêu chứ. Triển Tiểu Liên nghe bố cô mắng xong, cô cũng không trông chờ Triển Anh trả lời, nào biết Triển Anh cười cười, trả lời: “Bác à? Lớn hơn bố cháu một tuổi.” Sau đó bác đưa tay sờ sờ mặt, chân thành cười, hào phóng nói: “Trên đời này nào có thuốc trường sinh bất lão gì? Phụ nữ đều là chỉnh sửa mà ra, bởi vì hai người hôm nay đến, nên bác trang điểm, hơn nữa, để giữ được gương mặt này, bác còn đặc biệt từng đi nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, làm đẹp bảo dưỡng cũng thường thường đi một lần. Tiểu Liên, đừng nhìn bác bây giờ trông trẻ tuổi, nếu tẩy trang không chừng cháu sẽ hoàn toàn không nhận ra. Cháu xem thử da cháu, lại nhìn da bác, cháu trẻ hơn nhiều.”

Bố Triển Tiểu Liên bất đắc dĩ nói câu: “Chị nói với nó những cái đó làm gì? Nó biết gì? Tiểu Liên, con đi lên lầu xem nhà cửa bác, tham quan đi.”

Triển Tiểu Liên “à há” tiếng, sau đó liền chạy về phía thang gác xoay tròn, Triển Anh sợ cô tìm không ra, bảo người đưa cô lên tham quan nhà, bác và bố cô nói chuyện ở phòng khách dưới lầu.

“Bố, bác!” Triển Tiểu Liên từ trên lầu cao nhìn xuống, hô hai cái với bên dưới, sau đó lại “bịch bịch bịch” chạy lên trên, cô thật sự cảm thấy biệt thự này rất phong cách, bây giờ ngẫm lại cái nhà lầu nhỏ nhà cô, vừa so sánh như thế phỏng chừng chính là cái chuồng heo nhỏ.

Bố Triển Tiểu Liên ngẩng đầu phất phất tay với cô, nhìn con gái một đường chạy lên không thấy bóng dáng mới cúi đầu, nhìn Triển Anh sắc mặt hơi có vẻ mệt mỏi, thấp giọng hỏi: “Chị bây giờ sống thế nào? Em lần trước nghe nói chị sắp đi…”

Triển Anh nghe xong, nụ cười tao nhã lúc đối mặt Triển Tiểu Liên lập tức biến mất, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ: “Vệ tử, đi theo người đàn ông xã hội đen, đâu có dễ dàng thoát thân như thế? Người thân chị không có người thân, nhà chị không có nhà, sau khi đi theo Giang Triết Hải trái lại thêm không ít kẻ thù, rõ ràng không có nửa phần liên quan với chị, nhưng chỉ bởi vì trên người chị đeo cái mũ người đàn bà của Giang Triết Hải, những người đó liền coi chị như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, luôn muốn dùng chị để uy hiếp Giang Triết Hải… Nếu chị thực sự có lực ảnh hưởng lớn như vậy, chị không đến mức ngay cả chính con mình lớn đến hai mươi tuổi chị mới gặp mấy lần… Vệ tử, chị không phải là nói với em câu cam chịu, thật sự là chị hoàn cảnh đưa đẩy, chị vẫn không chủ động liên hệ em, thật ra là sợ liên lụy các em. Chị bây giờ cứ như vậy mà sống thôi, chị cũng lớn tuổi như vậy rồi, không muốn giày vò, Giang Triết Hải chống lại một tên đại ca Thanh Thành, chính hắn không phục, nhưng mà chị xem hiểu, thời đại của hắn đã qua. Ba mươi năm trước hắn là đại ca Thanh Thành, nhưng Trường Giang sóng sau đè sóng trước đây là định luật, nay Thanh Thành là thế giới của người khác, hắn không vùng lên được nữa.”

Bố Triển Tiểu Liên cúi đầu, nửa ngày mới lên tiếng: “Chị hai, là em có lỗi với chị, nếu năm đó không phải em khư khư cố chấp nhất định phải đi học, chị với người trong nhà cũng sẽ không cãi nhau đến mức bế tắc như thế, cũng sẽ không đi lên con đường hiện tại này. Bên Giang Triết Hải, em không biết em có thể giúp đỡ hay không, em cố gắng hết sức thử xem.”

Triển Anh cười lắc đầu: “Việc này không liên quan tới em, tình trạng hiện nay của chị, thật ra là chị tự làm tự chịu, chị đã có mấy cơ hội thoát ra, là chị không nỡ bỏ cuộc sống hiện tại. Giang Triết Hải bây giờ lớn tuổi, không chịu nổi mình bị người ta khoa tay múa chân, chính là không chấp nhận đã già, ngay cả phụ nữ cũng là chọn trẻ tuổi xinh đẹp, mấy năm nay nếu không phải có quan hệ của em, chị sớm đã không biết bị hắn quăng ở nơi nào tự sinh tự diệt, gương mặt này của chị phẫu thuật cho ai xem chị cũng không biết. Vệ tử, người Giang Triết Hải đắc tội lần này lai lịch không nhỏ, em đừng nhúng tay, đừng lãng phí chút nguồn trong tay em.”

Bố Triển Tiểu Liên thở dài, không nói gì, cuộc sống là chính mình chọn, người khác thật đúng là không giúp được. Nhưng đối với Triển Anh, trong lòng bố Triển Tiểu Liên trước sau giữ một phần áy náy, năm đó nếu không phải Triển Anh giúp chính mình, ông bây giờ cũng giống như ba anh em trong nhà, gieo trồng một mẫu ba phân, cùng vợ con, sống cuộc sống mặt hướng đất vàng lưng hướng trời, nhưng ông vừa đi, Triển Anh ở lại lại thay thế ông chịu khổ. Lúc trẻ ông nội tính tình nóng nảy, bố cô vừa đi, trong nhà thiếu sức lao động không nói, Triển Anh còn cho bố cô tiền dùng để nuôi gia đình, Triển Anh chính bởi vì mấy chục đồng lộ phí ấy, thiếu chút nữa bị ông cô đánh chết.

Triển Anh là mang theo vết thương rời khỏi nhà họ Triển, trong thôn rất nhiều người đều có ấn tượng, lúc Triển Anh ra khỏi thôn khập khiễng, té ngã rất nhiều lần, thế nhưng không quay đầu, sau khi rời đi Triển Anh cũng chưa từng quay về. Mà nhà họ Triển lại cũng không có ai đi tìm, giống như đứa con này không liên quan tới bọn họ, mỗi người nhắc tới Triển Anh, biểu tình trên mặt giống như Triển Anh làm chuyện tội ác tày trời không thể tha thứ với gia đình.

Mãi đến khi bố Triển Tiểu Liên học xong quay về, hỏi tin tức Triển Anh, mới nghe từ miệng vợ mới cưới của Triển Binh lúc đó biết được, Triển Anh làm nhân tình cho một tên lưu manh xã hội đen tại Thanh Thành. Nhân tình, chữ khiến người ta trơ trẽn biết bao, người nhà họ Triển coi đây là sỉ nhục, càng thêm không ai muốn nhắc tới, vì thế cái tên Triển Anh này, thành cấm kỵ của người nhà họ Triển.

Bố Triển Tiểu Liên đến bây giờ cũng không biết Triển Anh sao lại đụng phải một tên xã hội đen, ông từng hỏi, nhưng Triển Anh không nói, bảo chuyện quá khứ không muốn nhắc lại, bố cô cũng không có cách nào hỏi đến cùng.

Triển Anh thở dài, vươn tay rút một điếu thuốc nhét vào miệng, tự châm, trên đùi thay đổi tư thế ngồi, phun ra một vòng khói, đột nhiên hỏi bố Triển Tiểu Liên: “Đúng rồi Vệ tử, Tiểu Liên bình thường ở trường học biểu hiện thế nào? Có chơi với người lung tung bên ngoài không?”

Bố Triển Tiểu Liên không ngờ Triển Anh lại đột nhiên nhắc tới cô, ngẩng đầu nhìn bóng người còn đang chạy tới chạy lui, nói: “Rất ngoan, dựa theo lời giáo viên nói chính là trừ không thích học, cái khác đều rất ngoan, gặp gỡ người ngoài trường? Việc này chắc chắn không có, giáo viên rất để ý con bé, tuyệt đối không có, thích xem một vài quyển sách, có đôi khi nghĩ chuyện còn trưởng thành hơn người lớn chúng ta, phần lớn thời gian rất hiểu chuyện, chỉ có điều lúc bướng bỉnh mẹ nó cũng muốn đánh nó. Sao đột nhiên hỏi cái này? Tiểu Liên học tập em vẫn không bận tâm, điểm số năm nay còn xếp hạng nhất Bãi Yến, em chỉ không yên tâm thân thể con bé.”

Triển Anh vô ý thức ngẩng đầu nhìn phía trên một cái, sau đó cúi đầu cười cười, “Chị tùy tiện hỏi thôi, không có chuyện gì là tốt rồi. Đúng rồi, chị nghe Tiểu Liên nói chuyện, con bé hình như rất quen thuộc Thanh Thành, có phải có thân thích hoặc là bạn bè nào ở Thanh Thành hay không?” Dừng một lát, còn nói: “Gần đây bầu không khí Thanh Thành không tốt lắm, đừng đụng tới chuyện gì.”

Bố Triển Tiểu Liên gật đầu cười cười: “Con bé đến Thanh Thành cũng là đi nhà dì út con bé, từ nhỏ dì út nó hay chăm, nên nó thích dì út nó lắm. Cũng không biết người nào khác, không có việc gì.”

Ánh mắt Triển Anh trôi nổi, sau đó cúi mắt nói: “Gần đây Giang Triết Hải có xung đột lợi ích với một người tên là Yến Hồi, cho nên bầu không khí Thanh Thành đợt này vô cùng căng thẳng, lúc trước có người bởi vì buổi tối ra cửa bị ngộ thương, còn có một cô bé bị người ta bắt nạt, nghe nói thiếu chút nữa đã đánh mất tính mạng, nên bây giờ rất nhiều người buổi tối cũng không dám ra ngoài, chỉ sợ đụng phải cảnh xã hội đen sống mái với nhau, Tiểu Liên là người lớn rồi, dù sao cẩn thận một chút tốt hơn.”

Bố Triển Tiểu Liên vừa nghe nghiêm trọng như thế, cảm thấy vẫn là phải chú ý một chút, vỗ đùi nói: “Vậy được. Đợt này em bảo con bé đừng tới Thanh Thành, con bé đó có đôi khi không nghe lời, em phải giám sát chặt chẽ chút.”

Triển Anh trầm mặc một lúc, lại mở miệng nói: “Vệ tử, Tiểu Liên quá thông minh, thông minh là chuyện tốt, có điều quá thông minh sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết, em… nên chú ý chút, con bé bây giờ còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, nếu ngày nào đó xảy ra chuyện gì, đã muộn.”

Bố Triển Tiểu Liên sửng sốt, giương mắt nhìn Triển Anh, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Chị hai, lời chị có ý gì? Có phải Tiểu Liên rước phiền toái gì hay không? Nếu chị biết thì mau mau nói cho em!”

Triển Anh cười “phì”, “Nhìn bộ dáng em căng thẳng, chị mới thấy Tiểu Liên lần thứ mấy chứ? Chị là lo lắng quá thông minh dễ khiến người khác chú ý, cũng dễ bị người ta chạy theo bắt cóc, em một ông bố yêu con gái thành cuồng đến lúc đó thì chuẩn bị khóc đi.”

Bố Triển Tiểu Liên nghe Triển Anh nói như vậy mới nhẹ nhàng thở ra, có phần cảm khái có phần bất đắc dĩ nói một câu: “Con gái lớn không thể giữ mãi trong nhà, Tiểu Liên luôn có một ngày rời đi, em không thể nào cũng không có cơ hội ở bên con bé cả đời mà, em phải quen thôi.”

Triển Anh nghe lời này của bố Triển Tiểu Liên thấy lạ, vừa định an ủi an ủi bố cô, bên kia Triển Tiểu Liên đã chạy xuống dưới tựa như một trận gió, mở miệng như đã quen thuộc từ lâu: “Bác, bác, nhà bác thật đúng là quá tuyệt vời, cháu đứng ở tầng trên cùng ngắm cảnh, phong cảnh ấy rất đẹp.”

Triển Anh nghe xong không khỏi cười nói: “Cháu thích thì ở thêm mấy ngày, dù sao bác vẫn ở một mình.”

Nào ngờ bố Triển Tiểu Liên bởi vì nghe lời Triển Anh, không yên tâm với hoàn cảnh của Thanh Thành, vội vàng xua tay: “Không được, mẹ con bé nói muốn mua cho nó mấy bộ quần áo đi học trước khi khai giảng, nếu không sau này tới trường người ta chê cười, con bé đến khi đó nhất định là nội trú, còn có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, không để lỡ thời gian.”

Triển Anh nghe xong cũng không nói cái gì, đi thu xếp bảo người ta chuẩn bị cơm trưa.

Sau bữa trưa, bố Triển Tiểu Liên lái xe ra ngoài mua những thứ mẹ cô giao cho, cô ở lại nói chuyện với Triển Anh.

Triển Anh kéo Triển Tiểu Liên hỏi cô chuyện ngày đó, “Cháu nói thật với bác, cháu tại sao biết Yến Hồi?”

Triển Tiểu Liên “a” một tiếng, vẻ mặt ảo não nói: “Bác cháu nói với bác, cháu thật sự là xui xẻo, thuần túy là số không tốt, hai lần đều là không cẩn thận phá hỏng chuyện tốt của hắn, kết quả hắn liền mang thù, cháu có cách nào? Mỗi lần bị đụng phải hắn, hắn không phải muốn chém ngón tay cháu muốn cắt lưỡi cháu, cháu cảm thấy cháu thật sự là xui xẻo muốn chết.”

Triển Anh khiếp sợ hỏi: “Mỗi lần? Cháu tổng cộng đụng phải hắn bao nhiêu lần?”

Triển Tiểu Liên nhướng mắt, bất đắc dĩ nói: “Bốn năm lần, cháu thật sự là đi thắp hương bái phật cũng vô dụng.”

Triển Anh rũ mắt xuống, sau đó chậm rãi nâng mắt lên, hỏi: “Vậy cháu có từng bị hắn chém hay là cắt cái gì chưa?”

Triển Tiểu Liên vung tay nhỏ bé lên, nói: “Làm sao có thể? Cháu cũng không phải đồ đần, sao có thể ngoan ngoãn để hắn chém ngón tay cháu chứ? A! Đúng rồi bác, bác lần trước rời đi như thế nào? Liệu có…”

Triển Anh cười cười: “Bác không sao, thật ra nhờ có cháu bác mới không sao.” Triển Anh chỉ chỉ bộ ngực của mình, nói: “Thực ra mấy ngày nay bác vẫn căng sữa, nên nhờ gợi ý của cháu, bác cũng coi như tránh thoát một kiếp.”

Triển Tiểu Liên lập tức liền hiểu được, bác căng sữa, nhất định là cho Yến gia một chén sữa em bé uống. Vừa nghĩ tới sữa, Triển Tiểu Liên lập tức ngẩng đầu nhìn Triển Anh: “Bác, vậy em bé đâu? Sao cháu không thấy em bé? Ngủ có phải không?”

Nhắc tới đứa con, Triển Anh lập tức vẻ mặt cô đơn, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ thản nhiên nói: “Nói bác không văn hóa, sợ dạy hư đứa nhỏ, cho nên đứa nhỏ vừa mới đầy tháng đã bị đưa đi nước ngoài. Bác sinh ba đứa nhỏ, lớn nhất cũng sắp hai mươi, đáng tiếc một đứa cũng không bên cạnh, ngay cả gặp mặt cũng khó khăn…”

Nhìn vẻ mặt bác, Triển Tiểu Liên không dám hỏi nhiều cũng không muốn biết nhiều hơn, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, cô không muốn nghe, vội vàng tìm đề tài khác đánh lạc hướng.

Một giờ sau, bố Triển Tiểu Liên lái xe về, buổi chiều sẽ đưa cô quay về.

Trước khi đi, Triển Anh tặng Triển Tiểu Liên một phong bao lì xì mười nghìn tệ, bố cô không cho Triển Tiểu Liên lấy, Triển Tiểu Liên đương nhiên phải nhún nhường không cần, nhưng mà Triển Anh khăng khăng cho, “Đây là tấm lòng của người làm bác, cầm đi, bác bây giờ ngoại trừ tiền, cũng không có gì khác có thể cho cháu.” Kéo tay Triển Tiểu Liên, Triển Anh tiễn cô đi hai bước, nhỏ giọng nói: “Tiểu Liên, bác nhắc nhở cháu, Yến Hồi không phải người tốt gì, đừng bị bề ngoài của hắn lừa, loại người như vậy, chúng ta không thể trêu vào, cho dù là nhìn thấy hắn đi vòng cũng được…”

“Lừa?” Triển Tiểu Liên trợn mắt, “Bác, bác yên tâm đi, tính cách người đó cháu còn hiểu rõ hơn chính mình, không cần ai nhắc cháu cũng đi vòng khỏi hắn. Cháu sợ người đó sợ muốn chết, làm sao chọc hắn? Cháu nếu là có bản lĩnh cháu có thể một cái tát đập chết hắn! Ấy không phải người mà? Căn bản chính là con cầm thú.”

Triển Anh cũng không biết cô nói thật hay giá, dù sao Triển Anh có thể làm chính là nhắc nhở, tối thiểu bây giờ nghe Tiểu Liên vẫn là rất lý trí, Triển Anh cười cười, đưa Triển Tiểu Liên đến trước mặt bố cô.

Yến Hồi người này, khác không nói, chỉ bằng gương mặt đó là đủ có thể khiến phụ nữ yêu hắn, đàn ông ấy càng độc ác giả dối bụng dạ nham hiểm, phụ nữ lại càng dễ lạc lối, họ chỉ cho rằng toàn bộ tính chất đặc biệt trên người hắn đều là sức hấp dẫn của đàn ông xấu, ôm ảo tưởng không thực tế, đàn ông xấu với những thứ ấy, chắc chắn sẽ không dùng đến mình.

Triển Anh rõ ràng nhớ rõ, bộ dáng sát thần Yến Hồi trong truyền thuyết không kiêng nể gì cả cười thả cửa, ánh mắt hắn nhìn Tiểu Liên vô cùng sáng, dường như tìm được một món đồ chơi hiếm có hiếm thấy, dùng thái độ mèo vờn chuột, quan sát ngôn hành cử chỉ của con chuột nhỏ sống dưới mí mắt hắn.

Trong lòng Triển Tiểu Liên chán ghét muốn chết, không phải đối với bác, mà là vì lời bác nói bị bề ngoài cầm thú Yến lừa, bề ngoài? Xí, Triển Tiểu Liên là thật tâm thực lòng xí cả người, Yến Hồi gã kia trông thì đẹp mặt, từ mềm mại chút hình dung chính là xinh đẹp, nhưng cô muốn không phải một người đàn ông cầm thú xinh đẹp, mà là có thể khiến cô yên tâm như An Lý Mộc, người đàn ông khiến cô không ngại ngần làm nũng với anh.

Thời đại này đàn ông tốt có bao nhiêu chứ? Lý Tấn Dương người đàn ông nhiều tiền đẹp trai đối với Nhóc Ngốc lại tốt vô điều kiện như vậy có mấy ai? Cô không tìm được người có tiền như Lý Tấn Dương, nhưng mà cô có một anh Đầu Gỗ, không cần đẹp mặt như cầm thú Yến, cũng không cần đặc biệt có tiền, bản thân cô là người bình thường, giống như anh Đầu Gỗ, như vậy đủ rồi.

Bố và con gái hai người tạm biệt Triển Anh, sau khi bố cô mở máy Triển Anh vẫn đứng một mình, tại cửa biệt thự to như vậy, càng khiến Triển Anh lộ rõ bóng dáng cô đơn tiêu điều.

Bố Triển Tiểu Liên theo gương chiếu hậu nhìn bóng dáng trong gương, không khỏi thở dài, ông có thể giúp đều đã giúp, cái khác muốn giúp cũng không giúp được.

Triển Anh nhìn theo xe bố con Triển Tiểu Liên đi xa, chậm rãi quay về biệt thự, trong biệt thự một người đàn ông khí vũ hiên ngang đang ngồi, người đàn ông đầu tóc hoa râm lại chải chuốt rất chỉnh tề, âu phục giày da phong độ nhẹ nhàng, đang thong dong ngồi trên sô pha uống trà, thấy Triển Anh vào cửa, mí mắt cũng không nâng hỏi một câu: “Đi rồi?”

Triển Anh tinh thần mỏi mệt “ừ” một tiếng, sau đó ngồi xuống trên sô pha ngắn bên trái người đàn ông, một lúc lâu không nói một lời.

Người đàn ông trung niên giống như ngẩng đầu nhìn Triển Anh, cười giễu cợt một tiếng: “Người cũng đã gọi qua đây, lại đau lòng? Không phải nói vì con chúng ta cái gì cũng không cần? Bà ngay cả mạng cũng không cần đi tiếp cận Yến Hồi có được tin tức, làm sao? Nay em trai bà vừa xuất hiện, một đứa cháu gái còn quan trọng hơn con trai?”

Triển Anh vẫn không nói, nhưng chậm rãi giơ tay lên che mặt, nước mắt từ kẽ tay từng chút từng chút rỉ ra.

Người đàn ông búng điếu thuốc trong tay về phía gạt tàn, “Yến Hồi không ngã, ngã chính là Giang Triết Hải tôi, bà cảm thấy Yến Hồi sẽ đối phó tôi như thế nào? Hắn, có tiếng biến thái, trong mắt có thể cho phép một hạt cát? Bây giờ không phải là đối kháng, mà là anh chết tôi sống. Tôi chết, bà cho rằng bà còn có cuộc sống bây giờ? Bà cho là đứa nhỏ ở nước ngoài còn có thể ở lại? Tôi mà ngã, Yến Hồi sẽ không chút do dự tuyệt hậu hoạn. Bà không nỡ bỏ cháu gái bà? Vậy chờ con chúng ta chết!”

Triển Anh ngẩng đầu từ lòng bàn tay, “Nhưng mà… Yến Hồi đối với Tiểu Liên cũng chẳng qua là hứng lên nhất thời, hắn sao có thể sẽ bị phụ nữ chi phối?”

Giang Triết Hải đưa tay bóp tắt điếu thuốc, cười lạnh nói: “Yến Hồi người này không có nhược điểm, người không có nhược điểm đáng sợ nhất, mà chúng ta đã bị ép đến cùng đường, có một chút hy vọng thì phải thử xem, ai biết cháu gái bà có phải là sơ hở của hắn hay không?”

Triển Anh hít sâu một hơi, đưa tay lau nước mắt trên mặt, “Tôi hiểu, chẳng qua là vẫn chưa qua được cái ải kia trong lòng, tôi với Tiểu Liên không cảm tình, nhưng ấy là con gái của em trai tôi, nó chỉ có một đứa con gái như thế, coi như bảo bối, nếu có cái gì không hay xảy ra… Tôi sao lại không có lỗi với nó?”

Giang Triết Hải cười lạnh một tiếng: “Vậy bà không có lỗi với con trai bà? Bà đừng quên, bà có ba đứa con trai, đứa nhỏ nhất của chúng ta vừa mới đầy tháng.”

Triển Anh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu trống rỗng, ả có thể làm sao bây giờ? Người đàn ông ả đi theo là xã hội đen, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ả chỉ có thể dựa chặt vào người đàn ông này, nếu không ả và con, đều trở thành vật hi sinh của gã, cho dù không suy nghĩ cho người đàn ông này, ả cũng phải suy nghĩ cho con cái. Người phái ra phần lớn có đi không có về, trở về hoặc là biến thành người tàn tật, hoặc là chạy thoát thân tới nơi khác, tin tức gì cũng không tìm hiểu được. Chính như lời Giang Triết Hải, Yến Hồi không có nhược điểm, người đứng sau cứng rắn, bọn họ phải lấy cái gì đấu với Yến Hồi?

Triển Anh vốn định chính mình cùng đến chỗ chết với Yến Hồi, ít nhất ba đứa con ả có thể giữ được, Giang Triết Hải còn chưa đến nỗi, cũng sẽ không mặc kệ đứa nhỏ, ả hoàn toàn là dùng tâm tính bất cứ giá nào đi ám sát Yến Hồi, đáng tiếc người còn chưa có chạm tới đã bị bắt lại, mà Yến Hồi cũng căn bản không để ý sát thủ liên tiếp, hoặc là nói, hắn căn bản không để những người định bụng muốn mạng hắn ấy vào mắt, sát thủ? Trong mắt hắn, chẳng qua đều là châu chấu đá xe, hắn thậm chí nhốt người giết hắn với người bởi vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi chung một chỗ, coi thường những kẻ gọi là sát thủ ấy tới cực điểm, mà loại coi rẻ này đối với những sát thủ tàn nhẫn thủ đoạn độc ác ấy mà nói, là một loại khuất nhục tột cùng, mà Yến Hồi muốn làm, chính là dẫm nát tự tôn những người này dưới chân, đạp qua.

Triển Anh tự mình trải qua cái loại khuất nhục đó, không có mắng nhiếc về ngôn ngữ, không có ẩu đả về hành vi, chính là nhốt bọn họ trong hàng rào nho nhỏ ấy, thậm chí ngay cả người giam giữ cũng không có, bất luận anh là cao thủ xã hội đen thét lác hay là chúng dân phố chợ, cũng không quan tâm anh có chức vị quan trọng hay là ăn mày đòi tiền, hắn toàn bộ nhốt người lại trong hàng rào nhỏ giống như chuồng heo, thậm chí ngay cả cái gọi là trừng phạt cũng là thờ ơ như thế.

Làm sao bây giờ? Ả có thể làm sao bây giờ? Ả tận mắt thấy cô gái kia ảnh hưởng đến cảm xúc của Yến Hồi, thay vì nói Yến Hồi đang trừng phạt người phạm lỗi, không bằng nói Yến Hồi là lấy cớ trừng phạt những người kia để đùa giỡn cô gái đó, người khác cắt cái gì chặt cái gì hắn căn bản không thèm để ý, ánh mắt hắn chỉ như có điều suy nghĩ rơi vào cô gái đó. Triển Anh lúc ấy đã nghĩ, ả vô luận như thế nào cũng phải tìm được cô gái đó, vô luận như thế nào, chẳng sợ dùng tiền mua, cũng phải mua được cô gái đó. Nhưng kết quả, khi tài liệu điều tra đặt trước mặt ả, Triển Anh sửng sốt, cô gái đó là con gái của em trai ả!

Giữa con của mình và con của em trai, Triển Anh chỉ có thể lựa chọn cũng chỉ sẽ lựa chọn con của mình.

Ô tô vững vàng chạy trên đường, bố Triển Tiểu Liên hết sức chuyên chú lái xe, ông vừa mới lấy được bằng lái, bây giờ là tay mới, xe cũng là xe mới, chẳng khác nào người xe đều đang làm quen, cho nên lái xe cũng không nhanh, vẫn bị người ta vượt qua.

“Bố, xe đạp của người ta đi nhanh một chút cũng sắp đuổi kịp mình rồi!” Triển Tiểu Liên vô cùng phiền muộn nhìn một chiếc lại một chiếc xe vượt qua bọn họ, xe bố cô lái cũng quá chậm đi?

Bố Triển Tiểu Liên vẻ mặt cười làm lành với con gái bảo bối: “Tiểu Liên, bố là tay mới, chờ nửa năm sau bố có thể vượt qua người khác.”

Triển Tiểu Liên ngồi ở ghế kế bên tài xế, một tay chống má nhìn ngoài cửa sổ, nửa ngày đột nhiên nói thầm: “Bố, nhà chúng ta có người bác có tiền như vậy, sao chưa từng nghe bố nói vậy, bố nói nếu con sớm biết, vậy con hằng năm không phải thêm thật nhiều tiền mừng tuổi? Đây thật là thua thiệt lớn.”

Bố Triển Tiểu Liên cũng không biết nói cái gì, “Bác có tiền đấy là của bác, có liên quan gì tới con? Hơn nữa, hôm nay bác không phải cho con một phong bao lì xì rồi? Bác cho, vậy sẽ là của con, lên đại học rồi con tự có thể sắp xếp chi tiêu.”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, tâm tình lập tức tốt hơn phân nửa: “Bố, đây chính là bố nói ha.”

Bố Triển Tiểu Liên gật đầu: “Ừ, bố nói. Về sau đối xử với bác con tốt chút, bác con cũng không dễ dàng.”

“Biết rồi biết rồi,” Triển Tiểu Liên khoái trá đếm tiền, đếm xong vội vàng giấu kỹ, sau đó dựa vào ghế ngồi híp mắt ngủ, mơ mơ màng màng cũng sắp thiếp đi, đột nhiên bị tiếng vang làm kinh ngạc, xe bố cô dừng một cái, sau đó liền nghe “bang” một tiếng, xe phía sau lại “bang” một tiếng đụng vào xe bọn họ, chờ sau không biết bao nhiêu tiếng “bang”, Triển Tiểu Liên cũng bị va tỉnh lại rồi, cơ thể theo quán tính hướng về phía trước, lại bị dây an toàn kéo đụng về phía sau, ót đụng vào chỗ ngồi phía sau, không khỏi kêu đau một tiếng: “Ôi!”

Bố Triển Tiểu Liên dừng gấp, nghe thấy Triển Tiểu Liên kêu to, vội vàng hỏi: “Tiểu Liên? Đụng thế nào? Để bố nhìn xem…”

Triển Tiểu Liên xoa ót, tủi thân muốn chết: “Bố, sao lại đột nhiên phanh lại chứ, làm con sợ muốn chết…”

Bố Triển Tiểu Liên kéo đầu cô qua sờ sờ, thật đúng là có một cục u, vội vàng xoa xoa, Triển Tiểu Liên rầm rì ngồi yên, bố cô mở cửa xe xuống xe, quay đầu dặn dò Triển Tiểu Liên một câu: “Tiểu Liên con chờ trên xe, bố ra đằng trước nhìn xem sao lại thế này, lần này đụng phải bao nhiêu xe chứ…” Bố cô vừa nói, vừa đóng cửa đi đằng trước.

Triển Tiểu Liên ngồi trên xe nhìn nhìn trước sau, tài xế đụng xe nhao nhao xuống xe kiểm tra, chìa khóa xe của bố cô còn ở trên xe, Triển Tiểu Liên không dám đi lung tung, ngoan ngoãn ngồi chờ bố cô, chỉ chốc lát bố cô đã trở lại ngồi trên xe, nói: “Hình như có một cô gái xông vào dòng xe, thiếu chút nữa đụng phải, xe phía trước dừng gấp, kết quả đều bị đâm.”

Triển Tiểu Liên nhăn mặt, tức giận nói: “Còn có người xông vào dòng xe? Thật sự là chán sống nha. Đúng rồi, có bị đâm không? Nhiều xe thiệt hại như vậy, để cô ta một mình bồi thường! Bố, vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

“Người không bị đâm, hình như bị người ta kéo ra ngoài, phỏng chừng bị hoảng sợ, ngất xỉu rồi,” bố Triển Tiểu Liên an ủi sờ sờ đầu cô, nói: “Vẫn là Tiểu Liên của chúng ta ngoan. Đã có người gọi điện thoại báo cảnh sát, chúng ta đợi chút.”

Chỗ không bao xa bên cạnh chính là bệnh viện hạng nhất Thanh Thành, lui tới đều là người đi khám bệnh, trên đường ngổn ngang xe đụng nhau, thoạt nhìn có thể có hơn mười chiếc xe, cả con đường hoàn toàn bị chặn, đã có cảnh sát giao thông trực ban gần đây khẩn cấp chạy tới khai thông đường, trên đường khắp nơi đều là tiếng còi ô tô tài xế ấn.

Triển Tiểu Liên thở dài, còn có thể thế nào, tiếp tục chờ đi. Đợi một lát Triển Tiểu Liên ngồi không yên, nói với bố cô tiếng: “Bố, con đi xem cảnh sát giao thông xử lý đến đâu, chúng ta phải chờ tới khi nào chứ? Chờ như vậy, đợi đến Bãi Yến trời đã tối rồi.”

Bố Triển Tiểu Liên vốn định tự mình xuống xem, thấy cô xuống vội vàng nhắc tiếng: “Tiểu Liên, nếu không thấy ai thì quay lại, đừng chạy lung tung.”

Triển Tiểu Liên đáp tiếng, giữa khe hở các xe rẽ ngang rẽ dọc vượt lên trên, phía trước quả thật có cảnh sát giao thông, có điều mấy người cảnh sát giao thông ấy chỉ phụ trách khai thông, chỉ đạo xe cộ đi hướng sang bên, không cho xe càng chặn. Triển Tiểu Liên vội vàng vươn tay kéo kéo một người đứng bên cạnh, hỏi: “Ôi, anh này, xe của chúng tôi đụng thành như vậy, sao không ai quan tâm đến chúng tôi vậy? Thiệt hại của chúng tôi đòi ai chứ?”

Chủ xe kia cũng vẻ mặt lo lắng: “Không biết, điện thoại đã sớm gọi, nhưng mà vẫn không có ai đến, vừa rồi có mấy người đã đi tìm người nhà của người xông vào dòng xe, còn đang ầm ĩ bên kia đấy, chúng ta cứ chờ đi, nhà tôi còn có việc đây, vội muốn chết…” Nói xong, chủ xe vào trong xe gọi điện thoại di động.

Triển Tiểu Liên gãi gãi đầu, vậy làm sao bây giờ, buồn ghê, nhất thời lại không giải quyết được, cho dù không cần bồi thường, nhưng xe còn kẹt trong này, đi cũng không thể đi. Cô quay đầu nhìn về phía bị tài xế vây lại, trong lòng cân cân nhắc cô có nên cũng đi góp vui hay không, quay đầu lại nghĩ, vẫn là quên đi, bố cô còn chờ cô trong xe đấy, vẫn là nhanh trở về đi.

Triển Tiểu Liên thở dài, ủ rũ trở về, kết quả mới vừa đi hai bước, chợt nghe một âm thanh quen thuộc vang lên phía xa: “Đòi gia bồi thường? Tưởng gia coi tiền như rác phải không? Bảo hiểm ô tô mày mua cho vui? Đâm xe còn đòi gia, vậy còn mua bảo hiểm ô tô cái gì? Còn bồi thường, không thấy cánh tay gia cũng bị thương?… Vừa mới chửi ai? Mẹ mày không dạy mày xã hội pháp chế phải văn minh lễ phép? Đánh một trận cho gia!…” Sau đấy liền truyền đến tiếng bùm bùm quả đấm dừng trên thân người.

Trên đầu Triển Tiểu Liên treo ba đường đen xì, quả nhiên là chuyện cầm thú Yến làm được, làm gì thuần túy là xem tâm tình. Nhưng mà, cô có phải không hợp lộ diện tại Thanh Thành hay không, sao dễ dàng đụng phải cầm thú như vậy chứ? Triển Tiểu Liên co rụt đầu lại, thật cẩn thận vòng qua khe hở xe đằng trước, vòng bên này tránh bên kia trở về.

Triển Tiểu Liên vừa đi vừa dùng dư quang khóe mắt nhìn hướng đó, rõ ràng nhìn thấy một bóng người đi về phía mình, Triển Tiểu Liên cũng muốn chạy, nhưng hướng trước mặt ngổn ngang vả lại hiện trường va chạm khiến cô không cách nào bước đi như bay, cuối cùng Triển Tiểu Liên dừng lại tại chỗ cách xe bố cô hai chiếc xe, lại đi, bố cô sẽ nhìn thấy cô. Cô quay đầu nhìn Yến Hồi cả người nằm bò trên lan can ven đường cười híp mắt chào hỏi: “A, đây không phải Yến gia sao? Lão ngài sao lại xuất hiện ở nơi này?”

Yến Hồi ngoắc ngoắc ngón tay với cô, “A, nhóc béo, phân vượn nha, qua đây.”

Triển Tiểu Liên ló đầu nhìn bố cô, ông đang tựa vào chỗ tài xế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, Triển Tiểu Liên bình tĩnh quay ngược bước chân, cách hàng rào đường cái đứng trước mặt Yến Hồi, “Gia, lão ngài có cái gì phân phó?”

Yến Hồi vươn tay xoa loạn mái tóc Triển Tiểu Liên chải thật chỉnh tề, cánh tay ấy liền cố ý sáp trước mặt Triển Tiểu Liên: “A nhóc béo, đổi kiểu tóc? Bím tóc vốn có đi đâu rồi?”

Triển Tiểu Liên xem thường, nói: “Không phải gia ngài thu sao?” Cánh tay cầm thú Yến lại lắc lư một vòng trước mặt Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên vội vàng lui về phía sau, “Gia, cánh tay lão ngài có thể đừng toàn sáp trước mặt tôi hay không? Vạn nhất bẩn tay lão ngài…”

Yến Hồi đưa tay kéo sợi dây treo ngọc dưới cổ Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên chỉ có thể áp phía trước hai bước, Yến Hồi cười tà nói: “Gia, thích!”

“Thích mẹ nó…” Triển Tiểu Liên thiếu chút nữa mắng ra tiếng, vội vàng giằng dây chuyền từ trong tay Yến Hồi: “Yến gia, lão ngài nếu không có việc gì, tôi phải đi, nơi này đều là xe đấy.”

Yến Hồi vừa nghe, tự dưng khuôn mặt liền lạnh xuống, vươn tay tóm tóc Triển Tiểu Liên, cứng rắn nhấn đầu cô một cái trước mặt mình, cười lạnh hỏi: “Mắt mù? Có cần gia cắt lớn một chút cho cưng? Không thấy cánh tay gia bị thương?”

Triển Tiểu Liên đành phải nhìn về phía cánh tay hắn, quả thật có vết xước, còn chảy máu, có điều vết thương này đối với người đàn ông như hắn mà nói có thể coi là vết thương sao? Trên người anh Đầu Gỗ cũng có rất nhiều vết xước, rất nhiều đều là bị thương lúc huấn luyện, anh Đầu Gỗ của cô cho tới bây giờ chưa từng kêu đau, chỉ cầm thú này yếu ớt không giống, một vết xước nhỏ còn dám nói là bị thương, cũng không sợ lúc nói cắn phải lưỡi hắn.

Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng, tẻ ngắt nói: “À, gia, lão ngài chịu khổ rồi.”

“Sau đó thì sao?” Yến Hồi duỗi cánh tay “bị thương” của hắn đến trước mặt Triển Tiểu Liên lắc lư lên xuống: “Chịu khổ, sau đó thế nào?”

“Sau đó?!” Triển Tiểu Liên nhịn không được lại trợn mắt, nắm góc áo Yến Hồi, cúi đầu, đến chỗ có vết xước trên cánh tay hắn, sau đó dẩu môi, thổi “phù phù” hai cái về phía vết thương, miệng còn nói: “Nha, ngoan, chị thổi thổi sẽ hết đau.” Lúc ở nhà dì út, Tiểu Phỉ nếu bị va khóc oa oa, Triển Tiểu Liên chính là dỗ con bé như vậy, trăm thử trăm thiêng.

Bằng không còn muốn thế nào chứ? Bên cạnh chính là bệnh viện, một đám ông lớn đi theo phía sau cầm thú kia cũng không phải là bất tài, Triển Tiểu Liên liền buồn bực, cũng không thể bảo cô đưa hắn đi bệnh viện chứ?

Sáu bảy bảo tiêu cùng Yến Hồi qua đây đằng sau “phụt” một cái cười ra tiếng, Yến Hồi âm u quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, mấy người kia lập tức banh mặt, nhìn xung quanh rất cảnh giác như không có việc gì.

Yến Hồi quay đầu lại, nhìn Triển Tiểu Liên, chỉ vào vết thương nói: “Băng bó! Băng bó cho gia!”

Triển Tiểu Liên chỉ chỉ bệnh viện cách đó không xa: “Gia, bên kia chính là bệnh viện hạng nhất Thanh Thành…”

Yến Hồi chậm rãi lùi tay về, chính mình cũng học bộ dạng Triển Tiểu Liên thổi hai cái vào vết thương, tựa hồ không hài lòng đối với việc mình tự thổi, hắn nhíu nhíu mày, buông cánh tay, chậm rì rì nói: “Gia xem móng vuốt kia của cưng là không cần nữa…”

Triển Tiểu Liên: “…!”

Hoảng sợ, Triển Tiểu Liên lập tức thay đổi vẻ mặt, dè dặt cẩn thận, tay chân nhẹ nhàng nâng cánh tay Yến Hồi lên, nhìn vết thương nói: “A gia, vết thương này của ngài phải nhanh chóng băng bó lại, nếu không bị uốn ván thì thảm. Đây là xe của ai đụng? Lái xe như thế nào? Đòi hắn bồi thường, gia của chúng ta rất tôn quý, những thứ không có mắt này… Gia ngài đợi chút, tôi tìm cho ngài thứ gì dán lại, trở về ngài tìm các người đẹp của gia ngài khử trùng cho ngài ha.”

Triển Tiểu Liên nói xong sờ sờ túi, người bình thường đi ra ngoài, ai nhớ mang theo băng cá nhân chứ. Nhưng mà phụ nữ đi ra ngoài không giống vậy, ví tiền, chìa khóa, băng vệ sinh, tuyệt đối là ba thứ phụ nữ ra ngoài ắt không thể thiếu.

Vì thế, Triển Tiểu Liên bình tĩnh lấy ra một miếng băng vệ sinh mỏng từ trong túi váy ngắn, bóc giấy dán, dùng mặt dính, “bộp” một cái dán lên cánh tay Yến Hồi.

Bình luận về bài viết này