Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 60 – Tránh cũng tránh không khỏi
Hình ảnh nên kiểm duyệt này nhanh chóng khiến người xung quanh vội vàng cúi đầu giả chết.
Toàn bộ thế giới đều lặng im, tất cả người thức thời tỏ vẻ không thấy cái gì, ngay cả chú bán ngọc té cũng cong mông nằm sấp trên mặt đất giả chết.
Triển Tiểu Liên: “…” Cầm thú này là xem ngọc hay là tập kích ngực?
Tình cảnh trước mắt này, mặc kệ là xem ngọc hay là cái gì, có một điểm là khẳng định, đậu hủ của Triển Tiểu Liên bị cầm thú Yến ăn rồi lại ăn.
Vì thế, trán Triển Tiểu Liên đồng thời tuôn ra gân xanh chữ thập, móng vuốt nhỏ được cắt sửa qua của cô “vù” một cái nâng lên, không chút do dự một cái tát lật qua, “Bộp!”
Mái tóc xốc xếch cực kỳ có hình tượng của Yến đại gia kia bị móng vuốt nhỏ của Triển Tiểu Liên vỗ tan tác.
Đương nhiên, vỗ xong rồi, Triển Tiểu Liên cũng hối hận, để hắn gặm một lát cũng sẽ không mất miếng thịt, tại sao khăng khăng làm vậy?
Yến Hồi chậm rì rì ngẩng đầu từ trước ngực Triển Tiểu Liên, biểu tình trên mặt thấy mà lông tơ toàn thân Triển Tiểu Liên lập tức dựng lên, cô run cầm cập chỉ vào một con ruồi bay qua, luống cuống tay chân cố sức gom áo bị xé rách lại, giảm bớt chỗ lộ hàng, miệng lắp bắp nói: “Gia, gia, hôm nay nóng, ruồi bọ ong mật gì gì đó đáng ghét nhất…”
Yến Hồi vươn tay, chậm rì sờ sờ miệng mình, sau đó móng vuốt sói kia chà da trước ngực Triển Tiểu Liên, moi ra viên ngọc đang đeo, lôi kéo, Triển Tiểu Liên không thể không ngoan ngoãn dán đến trước mặt hắn, Yến Hồi nhìn viên ngọc kia, chậm rãi nhếch khóe môi, nụ cười có phần hư hỏng có phần kỳ lạ ấy lại treo lên khóe miệng, phát ra một tiếng lòng vòng: “Nha ~”
Triển Tiểu Liên run run, cũng “a” theo một tiếng.
Tay Yến Hồi lại dùng sức lôi kéo, Triển Tiểu Liên chỉ có thể theo sợi dây có viên ngọc ấy tới sát trước mặt Yến Hồi, Yến Hồi vừa lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng của nhóc béo, nói: “Ruồi bọ? Ong mật?”
Triển Tiểu Liên kiên trì gật đầu, chóp mũi mắt thấy sắp sát vào người cầm thú Yến rồi, cô liều cái mạng nhỏ muốn ngửa ra sau, cái chân run cầm cập, không phải vận may mỗi lần của cô đều tốt như vậy chứ, cầm thú Yến lần này chắc chắn lại muốn chém tay cô. Triển Tiểu Liên rơi lệ đầy mặt, cô quả nhiên bất cứ lúc nào cũng không thích hợp xuất hiện tại Thanh Thành, cô và cầm thú Yến thật sự là xung khắc!
Nụ cười trên mặt Yến Hồi càng tăng lên, tay chậm rãi kéo về phía sau: “Gia thật đúng là nhìn thấy một con ong mật nhỏ to gan lớn mật, vừa rồi còn đốt gia một cái!”
Triển Tiểu Liên bị hắn kéo sáp ngay trước mặt hắn, chóp mũi thường thường đụng vào người Yến Hồi, Triển Tiểu Liên đầu đầy mồ hôi, chênh lệch chiều cao hai người hơi lớn, Triển Tiểu Liên vì không cho cổ chịu tội, mũi chân cũng kiễng lên, sốt ruột ngóng trông cầm thú Yến nhanh chóng buông tay: “Gia! Gia! Bệnh sạch! Lão ngài có bệnh sạch, tôi cũng hơn nửa tháng chưa tắm rồi… Gia, đừng để tôi làm bẩn bàn tay tôn quý của lào ngài chứ!”
“À há ~” Yến Hồi hơi ngẩng đầu, miệng phát ra một tiếng mang theo âm cuối thật dài, sau đó nói: “Không sao, gia không chê cưng bẩn, đợi một lát ném cả cưng đi khử trùng!”
Triển Tiểu Liên: “…” nửa ngày, cẩn thận giải thích: “Tôi thực sự là giúp anh đuổi ruồi bọ…”
“Ruồi bọ?” Yến Hồi vươn ngón trỏ quơ quơ, “Không không không, không phải ruồi bọ, là ong mật.” Sau đó, hắn buông ngọc dưới cổ Triển Tiểu Liên ra, vỗ vỗ một khối đá lớn bên tay hắn, mở miệng: “Nhưng mà, gia lại thích ong mật biết đốt người! Người tới, trước tiên nhốt con ong mật béo này vào trong buồng ong đi!”
Triển Tiểu Liên ngây người, “A?” Mãi đến khi Lôi Chấn đích thân qua đây ra hiệu cô ra ngoài, Triển Tiểu Liên mới phản ứng kịp, cầm thú Yến đây là muốn nhốt cô lại, lập tức rú lớn: “Gia, lão ngài đại nhân đại lượng, phá vỡ bụng ngài là có thể nhét chiếc thuyền vào trong, tại sao có thể so đo với loại người như tôi đây chứ? Lão ngài tạm tha tôi một lần này đi! Tôi thật sự là đuổi ruồi bọ mà, lần sau cũng không dám nữa đâu, Yến gia, đừng mà!”
Yến Hồi lấy tay móc lỗ tai, ngại cô ầm ỹ: “Làm cho cô ta im miệng!”
Tay sai của cầm thú Yến liền vội vã ép cô ra cửa nhốt lại, Triển Tiểu Liên nghiêng đầu, nhìn thấy chú bán ngọc còn nằm bò trên mặt đất, lập tức kêu: “Chú này đây là cửa tiệm của chú, cháu là khách hàng, chú có phải hẳn là nên phụ trách an toàn cho cuộc sống của khách hàng hay không chứ!”
Triển Tiểu Liên nói chưa dứt lời, cô vừa rống như vậy Yến Hồi đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì mở miệng: “Đúng rồi!”
Mọi người lập tức ngừng động tác trong tay, tỉ mỉ chú ý yêu cầu của cầm thú Yến, Yến Hồi đi đến phía sau chú bán ngọc, nhấc chân, một cước dẫm lên mông chú ta, duỗi tay ra phía bên cạnh, lập tức có người đưa một bộ găng tay cho hắn, sau khi Yến Hồi đeo vào, lấy máy ảnh vừa rồi chú ta chụp hình tới, mở ra từng tấm một, vừa xem, vừa “chậc” một tiếng, xem xong, giẫm mảnh vụn thủy tinh nói thầm một câu: “Nhìn lầm rồi.”
Chú bán ngọc thảm thiết ngẩng đầu, hoàn toàn không hiểu ý trong lời nói của sát thần này, “Gia? Ý ngài là?”
Yến Hồi khẽ buông tay, cái máy ảnh kia đập xuống đất, vỡ thành mấy mảnh, Yến Hồi lui về phía sau hai bước, nhìn chú ta hỏi: “Muốn gia bồi thường?”
Chú ta vừa nghe, luống ca luống cuống đứng lên, đầu lắc tựa như trống bỏi: “Yến gia ngài đi đi, đồ chơi nhỏ này coi là gì, sao có thể để gia bồi thường? Gia nhưng là khách quý của cửa tiệm bọn tôi…”
Yến Hồi vừa lòng xoay người, bên kia Đồng nhi trong tay cầm hòm đi ra: “Gia, nhẫn ngọc đã sửa xong rồi, ngài bây giờ muốn xem?”
Yến Hồi cởi bao tay trong tay, vươn tay, Đồng nhi đặt hòm qua một bên, mở ra, đeo găng tay dùng một lần lấy ra một chiếc nhẫn ngọc, đeo lên ngón tay chưa có nhẫn trong bàn tay Yến Hồi.
Triển Tiểu Liên ôm áo rách đứng ở cửa nhìn, chép chép miệng, nhịn không được nói với người canh cô bên cạnh: “Người này biến thái thế nào phân liệt bao nhiêu mới có thể thành ra tính tình này chứ hả?”
Bảo tiêu kia nhăn nhó, không dám lên tiếng.
Yến Hồi đeo nhẫn xong đi thẳng về phía cửa, Triển Tiểu Liên lập tức cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại, hảo tâm muốn nhường đường cho cầm thú Yến, kết quả cầm thú Yến đi đến bên cạnh Triển Tiểu Liên, vươn tay ôm bả vai cô, hoàn toàn không để ý nhịp bước không theo kịp của Triển Tiểu Liên, vừa cưỡng ép kéo cô ra ngoài vừa nói: “Đến, bây giờ nên cùng cưng tính toán nợ nần của cưng với gia tử tế!”