Thần phục – Chương 63

Thần phục

  • Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
  • Chuyển ngữ: Yappa
  • Mục lục

Chương 63 – Bổ nhào mới là chân lý cốt yếu

Tiểu Đinh đến tuổi kết hôn, đối tượng trong lòng cô nhìn trúng chính là An Lý Mộc, người nhà đã giục cô mấy lần, nếu không sẽ sắp xếp xem mắt, tiểu Đinh đương nhiên không muốn, nhưng mà cô nhiều phen chủ động An Lý Mộc đều không có đáp lại, ngay cả trực ban tết cơ hội tốt như thế quan hệ hai người cũng chưa có thể tiến thêm một bước, tiểu Đinh không thể không hoài nghi An Lý Mộc có phải đã có bạn gái hay không, nếu không, một người đàn ông độc thân như anh sao lại chưa tìm bạn gái chứ? Ngược lại cả ngày ở cùng em gái mình, vậy cũng quá không bình thường.

Triển Tiểu Liên lại tìm An Lý Mộc, tai tiểu Đinh liền vươn dài ra, muốn thám thính chút tin tức. Nghe đồng nghiệp nói em gái nọ của An Lý Mộc lại tới nữa, tiểu Đinh để che giấu tai mắt người, đặc biệt xuống lầu mua một túi hoa quả đi tìm An Lý Mộc, đến cửa ký túc xá của An Lý Mộc bắt đầu nhẹ chân nhẹ tay, cẩn thận dán trên cửa nghe lén động tĩnh bên trong.

Cửa ký túc xá của An Lý Mộc là cái loại cửa gỗ bình thường, cũng không phải cái loại căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách gì, chính là một phòng ký túc xá bình thường, sau khi đóng cửa phía dưới và mặt đất có một khe hở, lúc này lại vừa lúc có ánh nắng, chênh lệch độ sáng bên trong vẫn là rất lớn, nếu bên ngoài có người đứng, nhìn cẩn thận chút là hoàn toàn có thể thấy được bên ngoài có bóng cặp chân đứng chỗ đó.

Triển Tiểu Liên đang ôm An Lý Mộc làm nũng lắc lư, An Lý Mộc muốn bảo cô xuống dưới, Triển Tiểu Liên không xuống, An Lý Mộc liền thở dài, đang muốn nói chuyện, vô tình thấy bóng dáng ở cửa, không khỏi sửng sốt, vội vàng bảo Triển Tiểu Liên xuống dưới, anh tưởng rằng nhất định sẽ có người gõ cửa, kết quả chờ nửa ngày cũng không ai gõ cửa, nhưng mà cái bóng vẫn còn, An Lý Mộc liền cảm thấy không thích hợp. Anh đẩy đẩy Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên ban đầu còn tưởng rằng bảo cô xuống, ỳ ra không động đậy, kết quả phát hiện An Lý Mộc chỉ vào cửa không nói lời nào, cô lập tức từ trên người An Lý Mộc xuống dưới, vuốt vuốt tay áo, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, kéo mạnh cửa ra, cười hì hì nói: “Chị tiểu Đinh, chị làm cái gì vậy? Cái này cũng làm em nhớ tới một thành ngữ, tai vách mạch rừng hay là cái gì? Dù sao chính là ý này…”

Tiểu Đinh căn bản không ngờ cửa sẽ bị đột nhiên kéo ra, còn vẫn giữ điệu bộ nghe lén, nghe Triển Tiểu Liên nói như vậy, lập tức xấu hổ vô cùng, vội vàng đưa hoa quả trong tay vào tay Triển Tiểu Liên: “Ừm… Chị nghe đồng nghiệp nói em qua đây tìm Đầu Gỗ, đem hoa quả qua đây cho em. Chị không biết bên trong có người hay không, thế nên mới nghe tiếng động…” Nói xong, tiểu Đinh lo lắng không yên rời đi.

Triển Tiểu Liên cúi đầu nhìn nhìn hoa quả trong tay, quay đầu nhìn An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ, bà tám kia tuyệt đối là nghe lén.”

An Lý Mộc thò đầu nhìn chung quanh, sau đó mở cửa ra, nói: “Tiểu Liên đừng nói bừa, không phải đưa hoa quả tới cho em sao?”

An Lý Mộc lại không ngốc, trên miệng anh không cho Triển Tiểu Liên nói lung tung, nhưng trong lòng lại cũng nghĩ như vậy, vừa rồi phát hiện có người chính là anh, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nhất định là tiểu Đinh nghi ngờ quan hệ của Triển Tiểu Liên với mình. Nghĩ vậy An Lý Mộc có chút đau đầu, Tiểu Liên năm nay mới mười bảy tuổi, lúc này mới bao lâu bên cạnh đã có đồng nghiệp hoài nghi, ba năm còn lại phải làm như thế nào mới có thể không bị bố mẹ của mình và Tiểu Liên phát hiện?

Bên này An Lý Mộc nghĩ mấy vấn đề này, bên kia Triển Tiểu Liên xắn tay áo lên, ồn ào muốn đánh tiểu Đinh răng rơi đầy đất, An Lý Mộc đương nhiên không thể nào để cho cô đi, thật vất vả trấn an xong tiểu ma đầu Triển Tiểu Liên, An Lý Mộc lại bắt đầu sầu về sau làm sao bây giờ, nếu lại bị bố cô phát hiện, anh không biết nên đối mặt bố cô như thế nào nữa, lúc trước anh đã hứa với bố cô sẽ không quấn lấy Tiểu Liên, kết quả anh vẫn là không nhịn được đi tìm cô.

Triển Tiểu Liên là bị An Lý Mộc dỗ đi, cô thầm thì nói là tiểu Đinh đang ngấp nghé anh Đầu Gỗ, muốn giành với cô, cho nên nhất định phải đi tìm tiểu Đinh quyết đấu, An Lý Mộc rất bất đắc dĩ, quyết đấu cái gì vậy? Cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ của cô kia làm được cái gì chứ? Từ bé thân thể đã không tốt, còn đánh nhau à, có mà cô bị đánh ấy.

Triển Tiểu Liên về trường cũng không có việc gì khác, một hơi chạy đến chỗ cho thuê sách thuê hơn mười quyển tiểu thuyết, phòng học cũng không đi, cả ngày nằm trên giường ký túc xá đọc sách, An Lý Mộc dịp này qua mấy lần, nghe Triển Tiểu Liên nói cô đọc sách ở ký túc xá, cũng không dám quấy rầy nhiều, rất sợ ảnh hưởng Triển Tiểu Liên ôn tập.

Kỳ thi đại học đến trong sự chờ đợi căng thẳng của toàn bộ học sinh lớp mười hai và phụ huynh, mẹ Triển Tiểu Liên vẫn nói muốn đi qua chăm sóc cô, Triển Tiểu Liên chết sống không cho, thi đại học hay là thi cấp ba đối với cô mà nói thật sự là không khác nhau nhiều lắm, Triển Tiểu Liên không muốn không được tự nhiên. Bố cô đợt này vẫn đang học lái xe, ông hoàn toàn tin tưởng con gái mình, đã sớm nói với Triển Tiểu Liên, cô đỗ đại học trong nhà sẽ mua xe.

Trên đầu Triển Tiểu Liên đội mũ che nắng, cùng một đám học sinh đứng bên ngoài chờ vào trường thi, thường thường ngáp một cái, cô thực sự là quá mệt, đều do quyển sách tối hôm qua kia rất hay, nếu không cô hôm nay sao lại buồn ngủ thế này. Đang đờ ra, liền nghe thấy có người gọi tên cô, quay đầu vừa thấy An Lý Mộc đang xách cặp lồng giữ nhiệt một mạch chạy chậm tới, “Tiểu Liên, cơm sáng ăn chưa?”

An Lý Mộc đến đối với Triển Tiểu Liên mà nói thật sự là bất ngờ ngoài ý muốn, mắt cô tỏa sáng với An Lý Mộc, “Anh Đầu Gỗ sao anh lại tới đây?”

An Lý Mộc mở cặp lồng giữ nhiệt, lấy bánh bao thịt và sữa bên trong ra đưa cho Triển Tiểu Liên: “Hôm nay anh phải trực ban, ở ngay cạnh bên đó, tiện thể mang chút đồ ăn cho em.” An Lý Mộc liền biết Triển Tiểu Liên chắc chắn sẽ không ăn cơm sáng, cô thích ngủ nướng, tuyệt đối sẽ không hy sinh thời gian ngủ nướng mua đồ ăn, An Lý Mộc thường xuyên lo lắng, cô nhóc đó nếu như không có anh thì làm sao bây giờ.

Triển Tiểu Liên khoái trá vừa ăn vừa nói chuyện với An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ anh thực sự là người đàn ông tốt nhất trên đời, em biết anh đối xử với em là tốt nhất.”

An Lý Mộc lười để ý cô, dọn cặp lồng giữ nhiệt liền về trực ban, phụ huynh học sinh tới càng ngày càng nhiều, anh phải qua trợ giúp những đồng nghiệp khác duy trì trật tự: “Tiểu Liên, đợi lát vào trường thi đừng chen với người ta, nếu quá nhiều người em cứ chờ người ta gần đi vào hết em hẵng vào trong, dù sao thời gian còn kịp, đừng có vội, có biết hay không?”

Triển Tiểu Liên nhếch miệng cười với An Lý Mộc: “Biết rồi.”

An Lý Mộc không yên tâm lắm quay đầu nhìn cô mấy lần mới đi.

Cửa lớn trường học mở ra, tất cả thí sinh vào trường thi, Triển Tiểu Liên rất nghe lời lúc mọi người gần đi vào hết mới vào trong, tiếng chuông vang, giám thị phát giấy, bắt đầu thi, tất cả đều là rõ ràng từng bước như vậy.

Bên trong trường thi là học sinh vùi đầu làm bài thi, bên ngoài trường thi là phụ huynh thí sinh sốt ruột chờ đợi, lần thi đại học hằng năm chung quy trở thành tiêu điểm nhân dân trong nước quan tâm.

Môn thi văn đầu tiên, Triển Tiểu Liên làm xong câu khác, nhìn nhìn đề văn, bĩu môi, sau đó giơ tay, giám thị qua hỏi: “Có chuyện gì?”

Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn giám thị hỏi: “Thưa cô, có thể nộp bài thi hay không?”

Giám thị lập tức liếc nhìn giám thị chính, giám thị chính đi qua nhìn bài thi của Triển Tiểu Liên, chỉ vào đề văn nói: “Em không làm văn.”

Triển Tiểu Liên đương nhiên nói: “Không muốn viết. Thưa cô, em bây giờ có thể nộp bài thi hay không?”

Giám thị nhìn nhìn đồng hồ, đành phải nói: “Đợi hai mươi phút nữa đi, không thể nộp quá sớm.”

Vì thế, trong trường thi của Triển Tiểu Liên, học sinh khác viết khí thế ngất trời, Triển Tiểu Liên nằm bò trên bàn ngủ nước miếng chảy ròng, thiếu chút nữa làm ướt bài thi, vốn muốn ra khỏi trường thi sớm, kết quả bởi vì ngủ quá đà, vẫn ngủ đến lúc giám thị đánh thức cô cầm bài thi đi.

Triển Tiểu Liên ra khỏi trường thi, vừa đi vừa ngáp, khóe mắt lộ hai hai cục dử mắt, tựa như hút thuốc phiện, thật xa nhìn thấy Mục Hi phía trước, lập tức kêu: “Nhóc Ngốc! Nhóc Ngốc!”

Mục Hi nghe tiếng đứng lại chờ cô cùng đi, nhìn bộ dạng cô Mục Hi nhịn không được hỏi: “Băng Dính, cậu không phải là ngủ cả buổi sáng chứ? Bài thi có làm không vậy?”

Triển Tiểu Liên cố gắng mở to mắt, ngáp một cái mới nói: “Làm chứ, tớ nếu mà dám nộp giấy trắng, mẹ tớ dám chắc sẽ gọt tớ, tớ không làm văn, dù sao có thể đỗ đại học Bãi Yến là được, tớ lười phí đầu óc ấy.”

Mục Hi mắt trợn trắng chặc lưỡi: “Làm văn 30 điểm cậu cũng không cần à… Cậu buồn ngủ thành như vậy, sẽ không là đêm qua xem tiểu thuyết ngôn tình chứ?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, lập tức tinh thần phấn chấn muốn lại trao đổi trao đổi với Mục Hi, kết quả câu chuyện vừa mới kể, Mục Hi đã che tai chạy nhanh, buổi chiều còn phải thi, người ta căn bản không nghe.

Triển Tiểu Liên bất mãn hừ một tiếng, vươn tay cầm mũ quạt gió cho mình, Mục Hi vừa quay đầu liền thấy Triển Tiểu Liên bị cắt tóc ngắn, ngạc nhiên nói: “Băng Dính cậu cắt tóc?”

“Thế nào? Đẹp chứ?” Triển Tiểu Liên lập tức bày ra dáng quyến rũ, chìa tay vén vén tóc để khoe khoang kiểu tóc mới của mình, còn tại sao cắt tóc, nguyên nhân chỉ có mình Triển Tiểu Liên biết.

Buổi chiều thi toán, Triển Tiểu Liên nửa giờ sau liền đi ra, cái này không như môn văn, có thể rất nhanh viết xong. Giám thị vốn không cho nộp bài, kết quả Triển Tiểu Liên sớm hỏi thăm, nửa giờ sau khi bắt đầu thi là có thể nộp bài thi, nói với giám thị, giám thị đành phải cho cô ra khỏi trường thi.

Triển Tiểu Liên thi xong liền đi tìm An Lý Mộc khoe khoang, An Lý Mộc nhìn nhìn thời gian, đưa tay đỡ trán, “Tiểu Liên, em phải nghiêm túc thi, đây là thi đại học.”

Triển Tiểu Liên ôm trà sữa An Lý Mộc mua cho cô, ngoan ngoãn ngồi ở ven đường uống, rất vô tội trả lời: “Em nghiêm túc mà.”

Chỗ cách không xa bên kia là đoạn đường tiểu Đinh trực ban, vừa thấy hai người đó dính lấy nhau, liền rướn cổ lên nhìn, Triển Tiểu Liên liếc mắt một cái, hô một tiếng với tiểu Đinh: “Chị tiểu Đinh, chị sắp biến thành hươu cao cổ rồi!”

Cổ tiểu Đinh rụt lại, làm bộ không có nghe thấy, An Lý Mộc đứng ở bên kia cười gần chết.

Hôm qua sau khi Triển Tiểu Liên về, tiểu Đinh liền tới tìm An Lý Mộc, hỏi anh Triển Tiểu Liên rốt cuộc là em gái gì của anh, An Lý Mộc trả lời là em gái nhà bên thanh mai trúc mã.

Tiểu Đinh đứng lên cười lạnh: “Anh dứt khoát nói bạn gái anh đi, còn em gái nhà bên thanh mai trúc mã!”

An Lý Mộc thản nhiên đáp câu: “Bây giờ chính là em gái nhà bên thanh mai trúc mã, còn sau khi cô ấy trưởng thành, tôi sẽ lấy cô ấy làm vợ.”

Tiểu Đinh vừa hận lại ghen nhìn An Lý Mộc, nói: “Đầu Gỗ, em là đồng nghiệp của anh, quan hệ cũng không tệ lắm mới nói với anh, đối tượng thanh mai trúc mã của anh kia còn là một học sinh cấp ba, anh bao nhiêu? Phụ huynh người ta bây giờ là không biết, biết thì anh chính là dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên!” Thực ra lời này của tiểu Đinh cũng là thăm dò, cô chính là muốn biết trong nhà cô bé kia có thái độ gì, nếu nhà cô bé đó không đồng ý, bọn họ là lén lút, vậy bọn họ sau này dám chắc không thành.

An Lý Mộc đứng lên, đi đến cạnh cửa giữ cửa, nói: “Nhà cô ấy biết, bọn tôi là hàng xóm, còn những chuyện khác, tự tôi sẽ giải quyết, cảm ơn cô nhắc nhở.”

Động tác này của An Lý Mộc chính là nói cho tiểu Đinh anh hiện đang tức giận, mời tiểu Đinh ra ngoài. An Lý Mộc người này lúc nào cũng cho người ta thể diện, khi nào thái độ cũng là như vậy, dù cho tức giận cũng không thể nào nói nặng lời với người ta, có thể khiến anh làm hành vi chủ động đuổi người, tiểu Đinh cũng là người đầu tiên.

An Lý Mộc là nghĩ như thế nào? An Lý Mộc chính là chán ghét người khác lấy thái độ cái gì cũng biết cái gì cũng là suy nghĩ cho mình nói linh tinh về quan hệ của anh và Triển Tiểu Liên. Anh cảm thấy anh thích Triển Tiểu Liên, Tiểu Liên cũng thích anh, đây là chuyện của hai người bọn họ, còn về vấn đề phụ huynh, bọn họ nhất định có thể giải quyết. Bọn họ bây giờ đang cố gắng phát triển theo hướng bọn họ đã kế hoạch, kết quả tiểu Đinh vô duyên vô cớ lại đây nói mấy lời vớ vẩn, điều này làm cho An Lý Mộc cảm thấy tình yêu vốn là cẩn thận từng li từng tí của bọn họ phủ kín một tầng bóng mờ.

Tiểu Đinh lúc đó là nổi giận đùng đùng rời đi, cô ở đơn vị vẫn luôn là đối tượng được người ta theo đuổi, dù sao có một người bố có công quyền chính là không giống. Mọi người đều nói làm sếp không bằng làm quản lý, bố cô tốt xấu cũng là người đứng đầu đồn cảnh sát thành phố Bãi Yến, tương đương là trực tiếp quản hạt các khu vực khác của thành phố Bãi Yến, hơn nữa tiểu Đinh độc thân mọi người đều biết, một đám chen rách đầu đều muốn dựa vào cô, hy vọng có thể trở thành rể hiền của cục trưởng Đinh, kết quả, tiểu Đinh lại coi trọng An Lý Mộc bề ngoài tuấn lãng tính cách ôn hòa, cố tình An Lý Mộc còn không có đáp lại nửa phần.

An Lý Mộc đương nhiên biết tiểu Đinh là có ý gì, cũng biết lực ảnh hưởng của bố tiểu Đinh, chính là anh không ngờ những thứ trong ti vi tiểu thuyết có thể phản ánh chân thật tình cảnh xã hội ấy rơi vào mình, tốt xấu, anh cũng muốn để bản thân tin tưởng, trên đời này chung quy có cảm tình quan trọng hơn tiền bạc quyền thế.

Thu hồi suy nghĩ, An Lý Mộc dừng ánh mắt trên người Triển Tiểu Liên, trong miệng Triển Tiểu Liên ngậm ống hút, ngẩng đầu nhìn anh, lầu bầu nói: “Anh Đầu Gỗ, làm sao vậy?”

An Lý Mộc cười cười với cô: “Không có gì, nếu cảm thấy nhàm chán, em đi ký túc xá trước, anh còn phải đợi học sinh đều ra hết mới có thể dẫn em đi ăn cơm.”

Triển Tiểu Liên ước gì cả ngày đều có thể nhìn thấy An Lý Mộc ngồi ở tường bao quanh lan can sân thể dục trong trường, vừa uống trà sữa vừa nhìn An Lý Mộc, kiên quyết không trở về ký túc xá, chỉ nhìn thấy người đã vui vẻ.

Vì thế, lúc phụ huynh đưa con thi xong đi ăn cơm ngang qua, liền nhìn thấy một cô nhóc mũm mĩm bưng cốc trà sữa, mắt tỏa sáng, chảy nước miếng với một người đàn ông đẹp trai mặc đồng phục.

Ba ngày thi đại học trong sự chờ đợi tha thiết của các phụ huynh qua trong nháy mắt, Triển Tiểu Liên vừa thi xong liền hoàn toàn giải phóng, bố mẹ cô mặc kệ cô, cô liền tựa như hổ dữ sổng chuồng, viện cớ đi tìm bạn học chơi, cả ngày chạy qua Bãi Yến, thật ra là đi tìm An Lý Mộc hẹn hò.

Điểm thi đại học của Triển Tiểu Liên vẫn là An Lý Mộc nói cho cô, bố mẹ cô rạng sáng cô có điểm đã tra rồi, nhưng mà khi đó Triển Tiểu Liên ngủ như heo, căn bản không biết.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới vừa sáng cô trang điểm tựa như tiểu yêu tinh chạy ra, bố mẹ cô cơ hội nói chuyện với cô cũng không có. An Lý Mộc là nhớ số báo danh thi của Triển Tiểu Liên, cũng tra tối hôm đó, Triển Tiểu Liên vừa đi tìm anh, anh rất vui mừng nói điểm thi đại học của Triển Tiểu Liên, sáu trăm năm mươi ba điểm, An Lý Mộc vừa nhìn điểm số này là biết điểm cao, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là có thể đứng top ba thành phố.

Có điều lúc An Lý Mộc nhìn thấy váy ngắn trên người Triển Tiểu Liên mặt đen một nửa: “Tiểu Liên, sao lại mặc váy ngắn như vậy? Cái này có thể che cái gì?”

Triển Tiểu Liên xoay một vòng trước mặt An Lý Mộc, hoan hỉ hỏi: “Anh Đầu Gỗ, đẹp không?”

An Lý Mộc đen mặt, miệng càu nhàu bất mãn, nhưng mà mặc cũng đã mặc rồi, cũng không thể bảo cô cởi ra chứ, chỗ anh cũng không có quần áo cô có thể mặc, chỉ có thể tạm thời đè xuống không vui trong lòng, chịu đựng không nói.

Triển Tiểu Liên không quan tâm điểm số chút nào, nhưng mà vì anh Đầu Gỗ vui mừng cô mới vui mừng theo, không có tự giác mình là người tạo ra điểm số chút nào. Vì thưởng cho Triển Tiểu Liên thi tốt, An Lý Mộc còn đặc biệt xin nghỉ một ngày, chỉ cùng Triển Tiểu Liên đi chơi, chơi một lần tất cả chỗ có thể chơi của Bãi Yến.

Hai người chơi một mạch đến ba bốn giờ chiều, Triển Tiểu Liên la hét mỏi chân, An Lý Mộc liền đưa cô về ký túc xá, về sau vẫn là anh cõng, đồng nghiệp nhìn thấy đều nói An Lý Mộc chiều em gái như người yêu, An Lý Mộc chỉ cười cũng không nói, cứ như vậy cõng Triển Tiểu Liên về ký túc xá.

Nằm trên giường, Triển Tiểu Liên lần nữa nhắc nhở An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ, em mười bảy tuổi rồi, rất nhanh sẽ mười tám!”

An Lý Mộc rót nước uống cho cô: “Anh nhớ còn rõ hơn em, em đừng ồn ào.”

Triển Tiểu Liên không chịu, vừa nhận lấy cái chén trong tay An Lý Mộc vừa lầu bầu: “Anh Đầu Gỗ, em là nói em lập tức sẽ trưởng thành! Có thể có bạn trai cũng có thể làm chuyện phụ nữ trưởng thành làm ấy.” Sau đó Triển Tiểu Liên ngồi thẳng người, nháy mắt với An Lý Mộc, thật ra chính là liếc mắt đưa tình: “Anh Đầu Gỗ, anh có muốn thử thử?”

An Lý Mộc đã biết, bệnh cũ của cô nhóc này lại tái phát, đi qua ngồi xuống bên giường, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Nghĩ cũng không được!”

Triển Tiểu Liên nhào vào lòng anh, nói: “Chắc chắn sẽ không mang thai, anh Đầu Gỗ anh xem, em thuốc cũng mua xong rồi!” Nói xong, Triển Tiểu Liên thật đúng là móc ra một lọ thuốc từ trong túi, “Bác sĩ nói, thuốc này tác dụng phụ nhỏ, cam đoan sẽ không mang thai, anh Đầu Gỗ, chúng mình chỉ làm một lần thôi? Chỉ một lần!”

Gân xanh trên trán An Lý Mộc nhảy lên, thiếu chút nữa đá cô ra, “Tiểu Liên! Chúng mình lúc trước là nói như thế nào?”

Triển Tiểu Liên mới mặc kệ lúc trước nói như thế nào, lúc trước là lúc trước bây giờ là bây giờ. Dù sao mùa hè thời tiết nóng, mặc cũng ít, cô kéo tay An Lý Mộc liền sờ lên người mình, trước khi An Lý Mộc kịp phản ứng ngồi luôn lên người An Lý Mộc, bắt đầu cởi quần áo anh: “Anh Đầu Gỗ anh cũng đừng nhịn, em còn không thèm để ý anh để ý cái gì? Trước đây anh nói em nhỏ, thế nhưng bây giờ em cũng sắp mười tám tuổi rồi còn nhỏ gì nữa? Lại nói, em bây giờ cũng là sinh viên đại học, sinh viên người ta ở chung không biết bao nhiêu đâu, vì sao em lại không được chứ?”

Triển Tiểu Liên không biết xấu hổ cũng không phải một ngày hai ngày, không cởi được quần áo An Lý Mộc cô liền trực tiếp luồn vào từ vạt áo T-shirt của anh, chỗ này hôn đến chỗ kia, An Lý Mộc nắm mép giường, cắn răng, thế nhưng phát hiện không động đậy được, nửa ngày gian nan từ kẽ răng nặn ra hai chữ: “Tiểu Liên, đừng…”

Triển Tiểu Liên vì ngày này mưu tính trước đã lâu, ngay cả thuốc cô cũng đã mua, cô không phải là hạ quyết định thì là vì cái gì? Nếu nghe mới là lạ, nghe thấy cũng làm như chưa nghe thấy, sờ soạng cởi dây lưng ngang hông An Lý Mộc, tay nhỏ theo bụng anh sờ vào trong, từ trong quần áo An Lý Mộc thò đầu ra, vẻ mặt hưng phấn hỏi: “Anh Đầu Gỗ, thoải mái không?”

An Lý Mộc cắn răng, vẻ mặt đỏ bừng, căn bản nói không nên lời, chỉ có nước thở dốc, tay vốn là nắm mép giường cũng không biết khi nào đụng đến người Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên vươn tay cởi áo mình, ném luôn xuống đất, miệng nói thầm: “Anh Đầu Gỗ anh hôm nay khẳng định là chạy không được, nếu không bổ nhào anh, em đây sẽ quá oan, em thi điểm cao như vậy là vì cái gì chứ…”

Triển Tiểu Liên vì việc này cũng không biết nghiên cứu đã bao lâu, đủ loại tư thế đủ loại dáng vẻ, cô có thể nghĩ đến đều nghĩ một lần, dù sao chính là nghĩ cách khiến anh Đầu Gỗ không có cơ hội tự hỏi. Trước kia cô vì sao thất bại chứ? Không phải là vì cô không đủ cố gắng cho nên anh Đầu Gỗ có cơ hội tỉnh táo sao? Triển Tiểu Liên nghĩ kỹ rồi, trừ phi chỗ kia của anh Đầu Gỗ có vấn đề, bằng không sẽ không thể nào có thể giữ đến cùng, cô là ai chứ? Cô là Triển Tiểu Liên nha, là người anh Đầu Gỗ thích, cô cũng không tin anh Đầu Gỗ thật sự là đầu gỗ, Triển Tiểu Liên đây chính là bỏ vốn gốc.

Đương nhiên, trong số những tư thế kiểm duyệt Triển Tiểu Liên nghiên cứu ấy, cô hài lòng nhất chính là cô trên anh Đầu Gỗ dưới, loại tư thế này rõ ràng rất có phong cách nữ vương. Cô một lòng một dạ khiến anh Đầu Gỗ quỳ gối dưới váy ngắn của cô, mặc dù anh Đầu Gỗ rất có phê bình kín đáo đối với váy ngắn trên người cô, nhưng mà chính cô thích mà, áp đảo anh Đầu Gỗ, làm cho anh trọn đời không thể không vùng lên, làm cho trong lòng trong mắt anh chỉ có mình cô, người phụ nữ khác gì gì đó, toàn bộ lùi tan.

Có điều, thể lực thủy chung là vấn đề, lý tưởng rất đẹp hiện thực rất tàn khốc, Triển Tiểu Liên vốn là cưỡi trên người An Lý Mộc sau mấy phút đã bị An Lý Mộc đè phía dưới, trong lòng Triển Tiểu Liên cười trộm, tuy rằng không có phong cách nữ vương, nhưng mà nhìn xem, nhìn xem, anh Đầu Gỗ cũng là có thể biến thành sói nha.

Có kinh nghiệm hay không trước đừng nói, có vài thứ là thiên tính, tựa như đàn ông đối với tình dục không thầy tự hiểu, người đàn ông có tao nhã, một khi bị đốt lửa, muốn nhịn sẽ không dễ dàng, huống chi lửa của Triển Tiểu Liên cũng đã đốt tới trái tim An Lý Mộc.

Vì phòng ngừa An Lý Mộc đột nhiên tỉnh táo, Triển Tiểu Liên không ngừng tay, có thể sờ có thể hôn có thể cắn, cô tất cả đều dùng tới, dù sao chỉ cần anh Đầu Gỗ có thể mất lý trí, dù thế nào cũng được.

Trong lòng An Lý Mộc có một âm thanh vẫn đang nhắc nhở, nhưng dần dà, đầu óc anh căn bản không chịu hành vi khống chế, mà âm thanh trong lòng kia thì lại là càng ngày càng yếu, anh gian nan ngẩng đầu từ trong chốn dịu dàng, nhìn mắt Triển Tiểu Liên, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc ánh mắt từ đầu đến giờ, trong lòng Triển Tiểu Liên run lên, a? Sẽ không phải anh Đầu Gỗ tỉnh táo rồi chứ? Kết quả An Lý Mộc nhìn mắt cô, khàn giọng hỏi: “Tiểu Liên… Em là nghiêm túc…”

Triển Tiểu Liên nhịn không được trợn mắt, cô cũng đã cởi hết đưa vào lòng anh, vậy còn có giả sao? Không nói hai lời, dùng hành động chứng minh cô là nghiêm túc, bốn móng vuốt trần trụi, tựa như bạch tuộc quấn lên thân thể An Lý Mộc.

Vì thế, trong đầu óc xưa nay tỉnh táo của An Lý Mộc, một tia lý trí cuối cùng cứ như vậy bị cái ôm kia của Triển Tiểu Liên bóp chết không có tin tức…

Gió ngừng mưa nghỉ, tựa như tất cả như thường.

Lặng lẽ mở mắt ra, Triển Tiểu Liên lật người đưa lưng về phía An Lý Mộc cười trộm, đây là tâm tình sau khi làm chuyện xấu thuận lợi, phía sau, An Lý Mộc nằm nghiêng đang định bóp chết chính anh, loại tâm tình này chính là tâm tình sau khi mơ hồ làm chuyện xấu, anh hối hận muốn chết, Tiểu Liên mới mười bảy tuổi mà!

Triển Tiểu Liên chợt lật người, nằm nghiêng mặt đối mặt với An Lý Mộc, mở to mắt nhìn An Lý Mộc, An Lý Mộc căn bản không dám nhìn cô, Triển Tiểu Liên sáp tới phía dưới mặt anh, cười hì hì kêu: “Anh Đầu Gỗ? Anh tỉnh rồi?”

An Lý Mộc hơi ngước mắt, xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng, từ cổ họng “ừ” một tiếng.

Triển Tiểu Liên lấy tay nâng khuôn mặt An Lý Mộc lên, sau đó giơ ngón tay cái lên với anh, nói: “Anh Đầu Gỗ, anh thật giỏi, em vừa rồi còn tưởng rằng em sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử làm việc này tới chết đấy.”

Sắc mặt thật vất vả khôi phục của An Lý Mộc “ầm” một cái đã thành vải đỏ, “Tiểu Liên em nói chuyện có thể đừng… như thế hay không…” Rất trắng trợn!

Triển Tiểu Liên đưa tay ôm lấy cổ An Lý Mộc, cười hì hì hôn một cái lên lồng ngực anh, nói: “Anh Đầu Gỗ, chúng mình đã nấu thành cơm rồi, anh còn xấu hổ cái gì chứ?”

An Lý Mộc cũng không biết nói cái gì cho phải, vừa rồi trong lòng còn đang muốn bóp chết chính mình, bây giờ anh trái lại muốn bóp chết cố nhóc chết tiệt này. Anh vươn tay sờ đồng hồ báo thức nhìn, lập tức cả kinh, cũng đã sắp sáu giờ, Tiểu Liên sớm phải trở về rồi.

Triển Tiểu Liên ôm trong lòng dựa vào anh không buông tay, An Lý Mộc trở mình ngồi dậy, kéo chăn đắp lên người Triển Tiểu Liên và mình, đẩy đẩy cô: “Tiểu Liên, sáu giờ rồi, em phải về nhà.”

Triển Tiểu Liên trề môi mắt trợn trắng: “Anh Đầu Gỗ, em có thể không đi hay không? Chúng mình cũng như vậy rồi, sao còn có thể về nhà chứ?” Sau đó cô chỉ chỉ thân thể dưới mền, nói: “Anh Đầu Gỗ, em còn rất đau.”

Lập tức, mặt An Lý Mộc đỏ đến lỗ tai, ánh mắt cũng không biết để ở đâu, cầm tay cầm ga giường run cầm cập quấn lên người Triển Tiểu Liên, đưa lưng về phía Triển Tiểu Liên, kéo qua quần áo vươn tay là lấy được của mình, luống ca luống cuống tròng vào người.

Triển Tiểu Liên ôm ga giường cười lăn cười bò, “Anh Đầu Gỗ, quần anh mặc ngược.”

An Lý Mộc đỏ mặt, thật vất vả mặc xong quần áo của mình, lại đứng lên luống cuống tay chân mặc cho cô, giả vờ nổi giận đùng đùng rống: “Em nhanh lên, về muộn nữa chú chắc chắn sẽ nổi nóng với em…” Dừng một chút, lại cúi đầu nói: “Anh lát nữa chở em về, không cho em đi bộ…”

Triển Tiểu Liên không tình nguyện mặc xong quần áo xuống giường, tự mình chủ động cầm thuốc uống, nói với An Lý Mộc đang cúi đầu tìm quần áo cũ: “Anh Đầu Gỗ, em uống thuốc rồi.”

Động tác trong tay An Lý Mộc dừng lại, sau đó im lặng thở dài, lại muốn quất chết chính mình.

An Lý Mộc lót bộ quần áo anh phía sau xe đạp, bảo Triển Tiểu Liên ngồi phía sau xe, lúc đưa đến đầu trấn Triển Tiểu Liên tự mình xuống, An Lý Mộc không yên lòng, đẩy xe theo đằng sau: “Tiểu Liên, em có khó chịu không? Còn đau hay không?”

Triển Tiểu Liên vẻ mặt cười xấu xa dừng bước lại, hỏi: “Anh Đầu Gỗ, em nói đau anh sẽ xoa xoa giúp em?”

Mặt An Lý Mộc lại thành cà chua đỏ, Triển Tiểu Liên vừa đắc ý đi về phía nhà, vừa cười trộm, tựa như con chuột trộm được mỡ, nếu nói chuyện Triển Tiểu Liên đắc ý nhất mùa hè năm nay là gì, tuyệt đối không phải thi đậu đại học Bãi Yến, mà là cô đoạt được An Lý Mộc.

Triển Tiểu Liên về nhà còn có ngạc nhiên lớn chờ cô, xem như khen thưởng Triển Tiểu Liên thi điểm cao, bố cô lắp cái máy tính mới cho cô, mới toanh, vì cái máy tính này, bố cô còn đặc biệt từ tiệm net dưới lầu kéo dây, mỗi năm cho người ta ít tiền, dù sao đều là người quen, có ý là được, chung quy có lời hơn mình tự kéo dây. Đối với việc Triển Tiểu Liên về nhà trễ, Triển Tiểu Liên không đợi bố cô nổi đóa đã tự giác tự động thừa nhận sai lầm, nói đi dạo phố với bạn học về trễ, làm bố cô muốn dạy dỗ hai câu cũng không có cơ hội.

Triển Tiểu Liên cơm nước xong tắm rửa xong, xem một quyển tiểu thuyết trên mạng mới nhớ đăng nhập QQ, cô vừa online QQ cũng sắp bị tin tức chất đến nổ tung, trong nhóm bạn học đã tung trời, một đống người đều đang nói điểm số thi đại học, Triển Tiểu Liên vừa lộ diện, trong nhóm liền xôn xao, một đám spam vô cùng nhiều, nói cô là trạng nguyên thi đại học Bãi Yến năm nay, thứ mấy trong tỉnh còn chưa biết, nhưng mà điểm ấy Bãi Yến chắc chắn sẽ không có mấy người có.

Mục Hi cũng đang online, Triển Tiểu Liên nói chuyện với Mục Hi, giọng điệu Mục Hi vô cùng hưng phấn, nói điểm Triển Tiểu Liên cao, Triển Tiểu Liên hỏi cô ấy thi được bao nhiêu, Mục Hi gõ một trăm mười điểm, Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ, điểm số này có vẻ Nhóc Ngốc có thể đỗ trường quân đội, lần này dự đoán cô ấy rất đắc ý.

Hai người trò chuyện một lúc, Triển Tiểu Liên liền nghĩ tới tình tiết tiểu thuyết cô vừa mới xem, lại muốn nói cho Mục Hi nghe, kết quả Mục Hi cũng không biết là rớt mạng hay là thế nào, nhất định không trả lời, chọc Triển Tiểu Liên tức chết đi được, con nhóc chết tiệt này cố tình phải không?

Giấy thông báo trúng tuyển của Triển Tiểu Liên hẳn là sớm nhất Nhị Trung Bãi Yến, bởi vì là bố cô trực tiếp cầm về nhà, bố cô chính là phó giáo sư khoa lịch sử đại học Bãi Yến, làm gì cũng tiện. Triển Tiểu Liên vừa cầm được giấy thông báo trúng tuyển, liền giấu trong lòng ra cửa, bố cô kêu theo sau không cho cô cầm loạn cũng không nghe, cô cầm giấy thông báo trúng tuyển chạy thẳng tới mục đích, lúc An Lý Mộc nhìn thấy cô giật mình, “Tiểu Liên!”

Triển Tiểu Liên giơ giấy thông báo trúng tuyển lên trước mặt An Lý Mộc nhảy nhót: “Anh Đầu Gỗ! Anh Đầu Gỗ! Anh xem anh xem, giấy thông báo trúng tuyển của em đấy!”

An Lý Mộc cầm lấy nhìn, thật sự, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nói: “Tiểu Liên, lấy được giấy thông báo sớm như vậy?”

Triển Tiểu Liên đắc ý: “Phải, em là người xếp hạng nhất thành phố Bãi Yến mà, đương nhiên phải lấy được đầu tiên.”

Bên cạnh đúng lúc có đồng nghiệp An Lý Mộc ngang qua, nghe thấy nghe thấy lời Triển Tiểu Liên lập tức kinh ngạc: “Đầu Gỗ, thì ra em gái cậu chính là người xếp hạng nhất thành phố Bãi Yến à? Chỗ nhà tớ đợt này vẫn đang nói chuyện đó, con nhà cô cả tớ năm nay cũng thi đại học, vừa qua điểm đỗ trường tốp đầu. Em gái cậu xếp hạng nhất à, có phải thi được sáu trăm năm mươi ba điểm không? Lợi hại lợi hại! Học đại học Bãi Yến? Điểm số này thi đại học Bãi Yến rất lỗ, hẳn là điền trường tốt hơn.”

An Lý Mộc cười bên cạnh, thật sự là vui mừng hơn cả mình thi đậu đại học, Triển Tiểu Liên cười hì hì chào hỏi đồng nghiệp của An Lý Mộc, nhìn rất đáng yêu.

Triển Tiểu Liên lại chạy đến vườn hoa nhỏ đối diện đồn công an chờ An Lý Mộc, người chờ An Lý Mộc vào trong phòng làm việc đều giỡn cợt bảo An Lý Mộc khao, kể em gái anh thi đỗ đại học, còn xếp hạng nhất Bãi Yến. An Lý Mộc vội vàng xua tay: “Cũng không phải mình thi đỗ, khao cái gì chứ. Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Trời nóng bức, một đám đàn ông trong lúc rảnh rỗi, thật vất vả chờ được một người có tiền, cuối cùng làm thịt An Lý Mộc hai quả dưa hấu to.

Lúc An Lý Mộc sắp tan tầm đưa dưa hấu qua, chính mình liền vội vàng chuồn đi. Triển Tiểu Liên vừa nhìn thấy anh liền oán trách: “Anh Đầu Gỗ, em chờ anh hoa cũng đã nở mấy đợt rồi anh mới tới.”

An Lý Mộc kéo cô từ bồn hoa dậy: “Xin lỗi Tiểu Liên, đồng nghiệp kia của anh miệng rộng, kết quả bọn họ bắt anh khao, anh không dễ mới dùng hai quả dưa hấu đuổi bọn họ, ban nãy đi mua dưa hấu, cho nên chậm chút.”

Triển Tiểu Liên nghe xong lúc này mới yên tĩnh, An Lý Mộc muốn dẫn cô đi ăn cơm, kết quả Triển Tiểu Liên không đi, chết sống muốn đi ký túc xá của An Lý Mộc, nói bên ngoài quá nóng, cô muốn quạt điện, An Lý Mộc đành phải mang cơm từ căng tin đến ký túc xá.

An Lý Mộc vừa vào ký túc xá, cửa đã bị đóng, anh quay đầu lại nhìn, Triển Tiểu Liên đang khóa cửa đấy, An Lý Mộc vừa đặt hộp cơm lên bàn vừa kêu cô: “Tiểu Liên, mở cửa ra cho có không khí, ăn ít cơm trước…”

Mục đích Triển Tiểu Liên cầm giấy thông báo qua đây cũng không là ăn cơm, mà là An Lý Mộc, khóa cửa xong liền xông lên người An Lý Mộc: “Anh Đầu Gỗ!”

Thân thể mềm mại vừa kề phía sau lưng An Lý Mộc, An Lý Mộc liền biết cô nhóc này muốn làm gì, anh vội vàng kéo cánh tay Triển Tiểu Liên: “Tiểu Liên, ăn cơm trước, lát nữa sẽ lạnh!”

Triển Tiểu Liên bắt tay cởi quần áo An Lý Mộc, “Anh Đầu Gỗ anh chiều em đi, dù sao một lần hai lần cũng như nhau, anh đừng đẩy, hai chúng mình nắm chắc thời gian, nếu không cơm lạnh.”

An Lý Mộc: “… Tiểu Liên!”

Triển Tiểu Liên đi vòng qua trước mặt An Lý Mộc, chớp mắt với anh, sau đó kiễng mũi chân hôn mạnh một cái lên miệng anh, đắc ý dào dạt nói: “Anh Đầu Gỗ, em không tin anh cũng không nhớ em!”

An Lý Mộc cảm thấy, trên đời này anh dám chắc tìm không ra người thứ hai giống như Triển Tiểu Liên tiểu hồ ly tinh chọc tức lại dụ dỗ người ta. Bao nhiêu đêm anh cũng đang nghĩ, chiều hôm đó Tiểu Liên nhất định là hồ ly tinh nhập, nếu không, anh sao lại không khống chế được chứ? Cô vừa dụ dỗ như thế, anh một chân đã vào thiên đường, cô về nhà, anh trở về địa ngục, vốn anh tốt xấu vẫn còn ở nhân gian mà, mở mắt nhắm mắt đều là hình ảnh chiều hôm đó. Tiêu hồn thực cốt, hình dung đúng là cảm thụ khi đó. An Lý Mộc nhớ tới liền muốn bóp chết tiểu hồ ly tinh trước mắt này, nếu không phải là cô, anh có thể khó chịu như vậy sao?

Đàn ông đã ăn thịt còn khủng bố hơn mở sát giới, nói đơn giản một chút chính là không cần trêu, Triển Tiểu Liên một giây trước còn đang nhảy nhót đùa giỡn gia tăng dụ dỗ trước mặt An Lý Mộc, một giây sau miệng bị anh chặn thiếu chút nữa nghẹn chết rồi. An Lý Mộc cũng không phải người đầu gỗ thực sự, anh sao lại không nhớ, anh nhớ cũng định về trấn trói người rồi.

Bốn móng vuốt Triển Tiểu Liên di chuyển, cố gắng trèo lên người An Lý Mộc, hơi béo, trèo không lên, ngược lại cánh tay An Lý Mộc hơi dùng sức, đã ôm cô lên, Triển Tiểu Liên được anh ôm, từ trên cao đưa tay giúp, cởi áo cho An Lý Mộc.

Hộp cơm An Lý Mộc đặc biệt mang về từ căng tin, giờ khắc này đang tội nghiệp nằm trên bàn, một hộp cơm trong đó nắp vẫn còn mở, ban đầu còn bốc hơi nóng, dần dà, hơi nóng bốc lên hết, mãi đến khi hoàn toàn lạnh cũng không có ai ăn.

Sau khi Triển Tiểu Liên tỉnh phát hiện An Lý Mộc đã đi làm, cô vừa nhìn đồng hồ báo thức liền trợn mắt, cô ngủ bao lâu vậy, có điều chính Triển Tiểu Liên cảm thấy không uổng chuyến này, ngồi xuống phát hiện An Lý Mộc gấp quần áo cô để trên cái ghế ở bên cạnh, đặt chỗ đầu giường, trên bàn lưu lại một cái chìa khóa và một tờ giấy, là An Lý Mộc dặn dò cô ăn cơm trong cặp lồng giữ nhiệt.

Triển Tiểu Liên vươn vai bò dậy, cảm thấy trong tiểu thuyết viết cái gì mà eo mỏi lưng đau còn rất đúng, thật đúng là vừa mỏi vừa đau. Cơm nước xong đi tìm An Lý Mộc, Triển Tiểu Liên trả chìa khóa cho anh, tự mình ngồi xe về nhà, An Lý Mộc muốn xin phép nghỉ đưa cô cô còn không đồng ý, vỗ vỗ ngực nói: “Ban ngày ban mặt em cũng không phải không tìm được, có cái gì phải lo lắng? Anh Đầu Gỗ vậy em đi ha.” Đi hai bước lại quay đầu, tiến đến bên tai An Lý Mộc trêu chọc anh: “Anh Đầu Gỗ lợi hại, em bây giờ eo ê muốn chết.”

An Lý Mộc “xoẹt” một cái liền đỏ mặt, vẻ mặt không biết làm thế nào, “Tiểu Liên lúc đi đường nhìn xe, đừng chạy lung tung.”

Triển Tiểu Liên vẫy vẫy tay với anh: “Em cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, yên tâm đi. Đi ha.” Nói xong hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đi.

Sau khi về nhà bố Triển Tiểu Liên đuổi theo cô đòi giấy thông báo, chủ yếu là bố cô sợ đứa nhỏ này khinh suất coi giấy thông báo là giấy vụn đánh mất, thấy Triển Tiểu Liên lấy giấy thông báo trúng tuyển dúm da dúm dó ra trả ông, bố cô cũng không biết nói cái gì cho phải, đứa nhỏ này thật đúng là khiến người ta lo lắng.

Triển Tiểu Liên thi đỗ đại học bố cô mời khách trên trấn, gia đình bạn bè ai cũng mời tới, ngay cả bà Triển Tiểu Liên không thích gặp cô cũng tới, ngồi trên chủ tọa, đương nhiên nhận sự chúc mừng của người ta, điệu bộ ấy không khác gì lão phật gia, vừa nghe người ta giới thiệu là có người có bản lĩnh, liền kéo Triển Đại Cương ra đẩy trước mặt người ta, ra sức nói: “Đại Cương nhà chúng tôi thông minh hơn cả Tiểu Liên, thầy cô đều nói trí nhớ tốt, trường thi sau này chắc chắn tốt hơn Tiểu Liên, vị lãnh đạo này ngài nói Đại Cương nhà chúng tôi có thể học Nhất Trung Bãi Yến hay không…”

Nếu không phải là bố Triển Tiểu Liên, ai biết bà cô chứ, có thể đi lại không dễ đi, nói cũng không có cách nào nói, hơn nữa bạn bè bố cô phần lớn là giảng viên giáo sư, ngoài ra chính là người đang làm việc tại cục giáo dục, chắc chắn không thể nào bày nét mặt không vui cho bà cô thấy, không nhìn mặt mũi bà cô vậy cũng phải nhìn mặt mũi bố cô phải không.

Bà Triển Tiểu Liên cả đêm có thể đắc ý, rõ ràng là Triển Tiểu Liên thi đỗ đại học, bà cô khăng khăng làm như Triển Đại Cương thi đỗ đại học, một hơi cháu trai tôi thế nào thế nào, một hơi Đại Cương nhà chúng tôi thông minh thông minh thế nào, ra sức nói Triển Tiểu Liên trước đây hồi bé thân thể không tốt tốn nhiều tiền biết bao, mẹ cô tức thiếu chút nữa xông ra đánh người, Triển Tiểu Liên bình tĩnh mắt trợn trắng, trong lòng nếu mắng bà cô vậy khẳng định là không êm tai nổi.

Bố Triển Tiểu Liên thật ra cũng bị bà cô chọc tức chết, ông cũng không hiểu mẹ ông nghĩ thế nào, Tiểu Liên khỏe hay không người ta chắc chắn không biết, nhưng có thi đỗ đại học hay không chính là Tiểu Liên, ông cũng đã nhận lời bà cô giúp Triển Đại Cương tìm quan hệ vào trung học phổ thông trọng điểm, kết quả mẹ người ta không tin con trai, cảm thấy chính mình mặt mũi to, những lãnh đạo lớn ấy đều nói chuyện với mình, căn bản không thèm nghĩ lãnh đạo lớn rốt cuộc là ai mời tới.

Người ta đều nói nhà có người già như có bảo vật, Triển Tiểu Liên cảm thấy người nói lời này quá dối trá, có vài người già ở nhà, không làm rối cả nhà tận trời thì không cam lòng, bảo vật? Đấy là xui xẻo tám đời thì có.

Bố Triển Tiểu Liên mang cô lần lượt mời rượu khách, cô uống đương nhiên là nước sôi, bố cô là cái loại đồ uống đó cũng không cho cô uống, Triển Tiểu Liên cũng chỉ có lúc ra ngoài mới có thể uống mấy ngụm. Xong một vòng chân Triển Tiểu Liên cũng đau, mời khách gì gì đó ghét nhất.

Người bên trong đều đang ăn cơm uống rượu nói lời nịnh hót, Triển Tiểu Liên lén lút chạy ra bốt điện thoại gọi điện thoại cho An Lý Mộc, An Lý Mộc đúng lúc đang trên bàn làm việc, đang chuẩn bị tan ca, điện thoại vang, nhận vừa nói, Triển Tiểu Liên cả bụng oán giận: “Bà nội em đáng ghét chết đi được, liên tục nói xấu em, anh Đầu Gỗ anh nói em có phải không phải cháu gái ruột của bà không? Sao từ nhỏ đến lớn cứ ghét em như vậy chứ?”

An Lý Mộc chỉ có thể cười: “Đừng nói bừa, ruột hay không cái gì? Đấy là bà nội em, em không thích bà thì đừng sáp trước mặt bà là được, dù sao bố mẹ em thích em là được, anh thích em là được, em nói đúng không?”

Triển Tiểu Liên vừa nghe, trong lòng liền thoải mái, vẫn là lời tâm tình của anh Đầu Gỗ có thể an ủi người ta nhất.

Tiệc rượu qua, bà Triển Tiểu Liên vì chuyện Triển Đại Cương lại nói thầm với bố cô, nói xong liền lau nước mắt, dù sao lật qua lật lại chính là mấy câu ấy, bố cô ban đầu còn an ủi, về sau chịu không nổi giả say, ông cũng quả thực uống nhiều rượu, vốn chuyện rất vui mừng, lại bởi vì bà cô không ngừng lấy cái này so sánh với Tiểu Liên cái kia so sánh với Tiểu Liên, nói mà ông cả đầu là lửa.

Khách mời còn chưa đi hết, phần lớn ngồi trên bàn nói chuyện, bà Triển Tiểu Liên thấy trên bàn rất nhiều món ăn còn thừa, liền trực tiếp bảo nhân viên phục vụ đóng gói, làm cho khách mời cũng không biết là nên tiếp tục ngồi hay là nên cáo từ rời đi. Bố Triển Tiểu Liên đau đầu muốn chết, ông cũng không biết ông gọi cả nhà bà cô qua đây là làm cái gì, cuối cùng vẫn là mẹ cô lén lút nói với nhân viên phục vụ mới không xấu mặt, chờ khách mời đều đi hết, bố cô giả say luôn, mẹ cô lấy cớ ông say đưa ông về nhà nghỉ ngơi.

Cả nhà bà Triển Tiểu Liên tối hôm đó không về, mấy người con dâu ở khách sạn, bà cô ngại khách sạn đắt, kiên quyết muốn ở nhà Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên thật sự là phục bà cô rồi.

Ngày hôm sau trời chưa sáng, bố Triển Tiểu Liên đưa luôn cô đi Thanh Thành, bố cô nửa tháng trước mua chiếc xe mới, bằng lái cũng cầm tới tay, vừa lúc liền lái xe đi, bỏ lại cả nhà bà cô cho mẹ cô, bố cô không thể nào nói cái gì với mẹ cô, ông là con, cho dù bà cô có không đúng cũng không thể nói, nhưng mà mẹ cô không vậy, hơn nữa mẹ cô mà dũng mãnh thì người nhà họ Triển đều sợ, cho nên cả nhà kia cũng chỉ có thể ném cho mẹ cô, nông thôn không có việc gì, cũng không phải mùa gặt, bọn họ có thể ở lại ba tháng cũng không đi.

Triển Tiểu Liên vốn đang nghĩ bố cô là đưa cô đi nhà dì út, kết quả trên đường mới biết là đi nhà bác, ấn tượng của Triển Tiểu Liên đối với người bác này không sâu, xác thực nói là qua lại rất ít. Bố cô vẫn có liên hệ với bác, nhưng sau khi bác lấy chồng cũng tuyệt giao với nhà họ Triển, còn nguyên nhân gì, Triển Tiểu Liên không biết, lúc cô vẫn còn nhỏ như giá đỗ từng gặp bác một lần, sau này vẫn không gặp lại.

Triển Tiểu Liên thích xe mới của nhà cô, sờ sờ chỗ này nhìn nhìn chỗ nọ, đặc biệt nghiên cứu cửa xuống xe, bố cô không cho cô nghịch, xe chạy không nhanh, hơn ba giờ mới đến Thanh Thành, nhà bác là ở bên kia Thanh Thành, so với đi nhà dì út vòng thêm nửa đường Thanh Thành.

Triển Tiểu Liên đến tiểu khu bác ở mà hoảng sợ, cô vội vàng giật nhẹ ống tay áo bố cô, hỏi: “Bố, không phải chứ? Nơi này… Con sao lại cảm thấy là chỗ ở của người đặc biệt có tiền?”

Bố Triển Tiểu Liên cười cười, dừng xe, nói: “Bác con ở nơi này.” Dừng một lát, còn nói: “Tiểu Liên, lát nữa nhìn thấy bác con con đừng lắm lời, bác con không thích người ta hỏi lung tung.”

Triển Tiểu Liên gật gật đầu, cảm thấy có chút quái lạ, cô cũng không biết cô còn có một người bác có tiền có thể ở biệt thự xa hoa. Đương nhiên, chờ Triển Tiểu Liên khi nhìn thấy bác, cả người đều choáng váng, “Không phải chứ? Đây là bác con?!”

Mấy chương gần đây thật là dài, mà cũng rõ lắm tình tiết nữa >.<
Có ai đoán được bác Tiểu Liên là ai chưa?

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s