Thần phục
- Tác giả: Yến Tử Hồi Thì
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Chương 62 – Nhóc béo đáng thương
Triển Tiểu Liên nước mắt nước mũi rơi xuống cũng không để ý lau, tiếp tục gào với Yến Hồi: “Gia, tôi bây giờ tuổi còn nhỏ, chắc chắn không có thứ đấy, anh cho dù dùng bốn cái miệng cũng tuyệt đối hút không ra sữa, tôi đoán lão ngài hút cũng ra máu thôi, tôi…”
Yến Hồi cắn răng, khuôn mặt chữ 囧 thật vất vả khôi phục nguyên dạng, đột nhiên cười “khì” một tiếng, Triển Tiểu Liên bị hoảng sợ, vội vàng liếc trộm sang, kết quả liền nhìn thấy cầm thú Yến càng cười to hơn, cuối cùng vừa nện ghế ngồi vừa cười sấp.
Triển Tiểu Liên kéo căng cái mặt tròn, vẻ mặt không biết làm sao, cô cũng chưa làm gì mà?
Yến Hồi cười to tựa như một tên biến thái, tiếng vô cùng khoa trương, người lái xe đi ngang qua đều không tự chủ được quay đầu lại nhìn một chiếc xe trong số đoàn xe bên cạnh, bên trong truyền ra tiếng cười rất khủng bố, diễn phim kinh dị à?
Yến Hồi cười Triển Tiểu Liên sởn tóc gáy, sẽ không phải thứ này có bệnh tâm thần chứ? “Gia?…”
Cười nửa ngày, Yến Hồi cuối cùng không cười nữa, trong lòng Triển Tiểu Liên lại càng thêm không yên, bởi vì cầm thú Yến cười xong liền dùng một loại ánh mắt cực kỳ dị thường nhìn chằm chằm cô, tựa như cô làm chuyện gì không có tính người.
Triển Tiểu Liên thấy tay cầm thú Yến bắc trên ghế gõ từng cái, trái tim nhỏ run lên theo động tác của hắn, con thú vương này trong lòng có phải lại đang ấp ủ đùa chết cô như thế nào hay không?
Yến Hồi lúc này trong lòng nghĩ như thế nào? Hai chữ có thể hình dung: khó chịu.
Ở Thanh Thành, Yến đại gia là ai?
Yến đại gia chính là mỹ nam tuyệt thế trai đẹp đẳng cấp người gặp người thích hoa gặp hoa nở sức quyến rũ vô cùng có thể so với thần tượng đại minh tinh, bao nhiêu phụ nữ chen rách đầu muốn leo lên giường Yến đại gia, đời này Yến đại gia cũng không biết hai chữ “chủ động” là viết như thế nào.
Kết quả!
Triển Tiểu Liên con nhóc béo không biết sống chết này va vào vảy ngược của Yến đại gia!
Yến đại gia hôm nay thế nhưng phá lệ nói bóng gió sex cho con nhóc béo, cô vậy mà nghe không hiểu!
Khó chịu, rất khó chịu!
Tâm tình Yến đại gia giờ khắc này khó chịu cực kỳ cực kỳ, ngón tay vô ý thức gõ đỉnh ghế ngồi, dư quang khóe mắt liếc về phía nhóc béo đang đang núp bên cửa xe nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại, con mắt đẹp của Yến đại gia dạo qua một vòng trên người nhóc béo, cuối cùng dừng trên tấm lưng lõa lồ của cô. Phải nói nhóc béo có chỗ nào đặc biệt… Ngoại trừ mũm mĩm, còn lại hẳn là làn da trắng nõn.
Cái áo khoác nhỏ đó tựa như vải rách mắc trên vai cô, góc trên bên trái áo ngực còn thêu đóa hoa, chiều dài vừa vặn ngăn trở trọng điểm của cô, theo này góc độ xem, tai nhóc béo trông thật đáng yêu, hơi mỏng, nhìn ngược chiều ánh sáng thì tựa như trong suốt, màu môi cũng không tệ, đỏ au, xem như màu sắc Yến đại gia thích, đương nhiên, màu sắc kém hơn hộp anh đào nhập khẩu trong tủ lạnh kia nhiều… Yến Hồi tỉnh bơ thay đổi tư thế, góc độ thay đổi, thứ nhìn thấy trước mắt cũng có phát hiện mới, bờ vai trắng như tuyết trước mắt lộ ra độ cong mượt mà, đường cong trượt xuống, tới phần eo có một đường cong không quá mảnh khảnh, quả nhiên là nhóc béo, đổi người phụ nữ khác chắc chắn ngực to eo nhỏ.
Yến Hồi nghĩ, thân thể nghiêng về phía Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vừa nghe thấy động tĩnh lông tơ toàn thân lập tức dựng thẳng lên, Yến Hồi vươn tay, véo véo thịt ngang hông cô, nhẹ như không nói: “Giảm béo cho gia!”
Triển Tiểu Liên nâng mắt nhìn hắn: “Hả?”
Yến Hồi lại véo véo: “Gia nói giảm béo, bây giờ phụ nữ ai lại mập giống cưng? Một chút tự giác của phụ nữ cũng không có.”
Triển Tiểu Liên nuốt lời thô tục ở cổ họng về, gian nan nói: “Gia, tôi tự cảm thấy tàm tạm…”
Yến Hồi ngả ra sau, dùng chân đá đá cái chân mập của Triển Tiểu Liên một cái, Triển Tiểu Liên vội vàng rụt về phía sau, liền nghe cầm thú Yến từng câu từng chữ nói: “Gia, không, thích.”
Trong lòng Triển Tiểu Liên khinh thường hừ một tiếng, ai cần anh thích? Anh Đầu Gỗ thích mới là quan trọng nhất, bệnh thần kinh, ngoài miệng lại nhanh nhẹn đáp: “Tôi biết rồi, nhưng mà gia, con đường giảm béo trách nhiệm nặng nề mà đường thì xa, tôi chỉ có thể nói tôi nhất định sẽ cố gắng…”
Yến Hồi rất hài lòng với phản ứng lanh lợi của nhóc béo, cuối cùng ngồi thẳng người, tựa vào lưng ghế dựa, ánh mắt nhìn phía trước không nói lời nào. Hắn không nói lời nào, Triển Tiểu Liên lại càng không dám nói tiếp nữa, đầy bụng muốn hỏi cô khi nào có thể đi cũng không dám hỏi.
Đoàn xe bảnh chọe của Yến Hồi này đi trên đường hai mươi phút, cuối cùng ngừng lại, Triển Tiểu Liên đầu óc choáng váng bị Yến Hồi xách xuống xe, bởi vì trên người không có áo khoác, lúc cô xuống xe lấy luôn một cái gối ôm hình vuông trên xe xuống chặn trước mặt mình.
Xe dừng lại ở cửa một khách sạn lớn, Triển Tiểu Liên còn nhớ nơi này, không phải là khách sạn có tiếng là xa hoa nhất Thanh Thành sao. Chung quanh đứng đầy tay sai của Yến Hồi, Triển Tiểu Liên nhìn xung quanh, chắc chắn là chạy không được, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Yến Hồi vào thẳng khách sạn, Triển Tiểu Liên đứng phía sau hắn ra sức kêu: “Gia, vậy tôi làm sao đây? Tôi có phải có thể đi về hay không?”
Yến Hồi cũng không quay đầu lại ném một câu qua đây: “Có béo cũng là ong mật, đưa con nhóc này vào buồng ong!”
Triển Tiểu Liên mờ mịt quay đầu nhìn về phía người bên cạnh: “Chú này, buồng ong là chỗ nào vậy?”
Bảo tiêu phụ trách tạm giam Triển Tiểu Liên mang cô đi: “Đi sẽ biết.”
Chờ Triển Tiểu Liên đến nơi gọi là buồng ong vừa nhìn, lập tức rơi lệ đầy mặt, quả nhiên là buồng ong ha, trong một cái phòng nhỏ nhốt nhiều người như vậy!
Thật ra căn phòng rất lớn, sân bãi cũng rất rộng, một bên vô cùng rộng lớn trang hoàng cực kỳ xa hoa, là một cái văn phòng, chẳng qua cái văn phòng này không có bị chắn, lộ thiên. Nơi đó đặt một cái bàn làm việc, phía sau là một cái ghế ngồi vô cùng to, vừa thấy chính là ghế tựa của người ngồi biết hưởng thụ, phía trước đối diện cái bàn đấy, chính là “buồng ong” bị chia thành ba bốn gian, chẳng qua là hơi dùng hàng rào vây quanh, căn bản không phải nhà tù sắt thép gì, người bên trong đủ loại, có người đàn ông cao lớn thô kệch vẻ mặt dữ tợn trên người tràn đầy hình xăm, có người đeo kính mắt mặc tây trang, a, còn có một người phụ nữ xinh đẹp diêm dúa… Mà bên trong gian phòng của cầm thú Yến không có một ai, chẳng qua trong ngoài khách sạn này lại đầy những tên chó săn, Triển Tiểu Liên nhìn liền suy nghĩ, những người này cho dù là ra khỏi hàng rào cũng có chạy đằng trời, tuy nói hàng rào dễ dàng vượt qua, nhưng có bản lĩnh đi ra ngoài khẳng định không mấy ai, sợ là căn bản không có người có can đảm kết quả sau khi thử vượt qua là dạng gì.
Triển Tiểu Liên gian nan nuốt nước miếng, phải làm sao?
Đương nhiên, cũng không cần cô nghĩ nhiều.
Mấy phút sau, Triển Tiểu ôm gối ôm lui tại một góc hàng rào trong đó, người bên trong một đám vẻ mặt tiều tụy, nhìn dường như chừng mấy ngày chưa rửa mặt rửa mặt chưa đánh răng chưa ăn cơm.
Triển Tiểu Liên lặng lẽ đi qua, ngoan ngoãn ngồi dựa vào góc tường, sau đó một lần nữa tết mái tóc đã rối tung thành bím, ôm đầu gối ngẩn người, hôm nay tay cô có phải cũng sẽ bị chém đứt hay không? Triển Tiểu Liên thở dài, quay đầu nhìn thấy bên cạnh ngồi một người phụ nữ, phụ nữ với phụ nữ dễ nói chuyện nha, cô lấy tay nhẹ nhàng huých người phụ nữ bên cạnh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Chị, bọn chị làm sao bị nhốt vào đây?”
Người phụ nữ ấy nhuộm tóc đỏ, tóc ngắn, trẻ tuổi xinh đẹp, đặc biệt ngực lớn rất dễ làm người khác chú ý, nhưng mà sắc mặt rất tệ, trên người còn có mùi chua, thở cũng không ra hơi, nghe thấy câu hỏi của Triển Tiểu Liên nói một tiếng: “Có thể làm gì? Số mệnh không tốt đi.” Nói xong, ả dùng ánh mắt ngả ngớn nhìn Triển Tiểu Liên một cái, “Cô cũng là nguyên nhân ấy?”
Triển Tiểu Liên “a” một tiếng, sau đó nói: “Em khá xui xẻo, cũng coi như số mệnh không tốt đi.”
Người phụ nữ đó ngồi xuống đất, tự nói: “Tôi là tự làm tự chịu, mọi người đều nói Yến gia Thanh Thành âm hiểm giả dối thủ đoạn độc ác, là nhân vật khiến người trên đường nghe tiếng sợ vỡ mật, tôi lúc ấy còn không tin, luôn tưởng rằng dựa vào vẻ mặt xinh đẹp của mình có thể chinh phục đàn ông, bây giờ biết kết cục, thật sự là xứng đáng…”
Người phụ nữ nói liên miên cả buổi, Triển Tiểu Liên cuối cùng nghe hiểu được, nói đơn giản một chút chính là người đàn bà của một gã lưu manh khác muốn thoát khỏi tên lưu manh ấy, ý đồ thông đồng chỗ dựa vững chắc lớn hơn nữa cầm thú Yến, kết quả thất bại không nói, còn bị cầm thú Yến nhốt vào đây, người phụ nữ nói là thật hay giả Triển Tiểu Liên không biết, nhưng mà nghĩ dù sao không phải chuyện gì tốt là được.
Người phụ nữ đó hỏi Triển Tiểu Liên vì sao bị nhốt vào đây, Triển Tiểu Liên nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình oan uổng nhất: “Em thuần túy là vì xui xẻo, chỉ không cẩn thận phá vỡ hai lần Yến đại gia quan hệ, kết quả là như vậy… Ôi!”
Người phụ nữ ngẩn ngơ: “Vậy cô cũng thật đủ xui.” Nói xong quan sát tay chân Triển Tiểu Liên, còn nói: “Phá vỡ hai lần còn có thể không bị làm sao? Cũng coi như bản lĩnh của cô.”
Triển Tiểu Liên vội vàng hỏi: “Đúng rồi chị này, chị có biết Yến đại gia sẽ sẽ xử lý chúng ta thế nào hay không?”
Người phụ nữ vừa nghe câu hỏi này, đột nhiên đưa tay che mặt mình, âm thanh run run nói: “Tôi không biết… Nhưng mà, nhưng mà tôi nghe người ta nói, Yến gia có chút biến thái, tôi sợ đến lúc đó…”
Triển Tiểu Liên bị dọa nổ đom đóm mắt, chà tay, cánh tay của cô cánh tay của cô ơi!
Triển Tiểu Liên đang sờ cánh tay, một gã đàn ông mập mạp cách hơi xa xuyên qua khe người nhìn thấy Triển Tiểu Liên, cô bé mặc mát mẻ như thế, lộ cánh tay bả vai gì gì đó liền dịch về phía cô, “Em gái, em đáng yêu như thế sao cũng vào đây? Đừng sợ, chú bảo vệ em…” Nói xong, cái tay mập mạp của gã béo ấy sờ soạng hai cái ngay trên vai Triển Tiểu Liên.
Triển Tiểu Liên buồn nôn lập tức ôm gối ôm đứng lên, đi một cái góc khác ngồi xổm xuống.
Người bị nhốt vào nơi này, ai ai nhìn cũng không dễ chọc, cũng chỉ một cô bé như Triển Tiểu Liên, trắng trắng nộn nộn nhìn dễ bắt nạt nhất, bộ dạng cổ hủ không nói, kiểu tóc còn quê mùa, đương nhiên, mấu chốt nhất là quần áo của cô rất bại lộ, ánh mắt đàn ông vô tình hay cố ý cũng cũng đều nhìn qua, đặc biệt dưới loại tình huống cực kỳ tuyệt vọng và khủng hoảng này, lại càng cần những thứ khác chia sẻ trọng tâm.
Gã béo chưa từ bỏ ý định, lại nhích lại gần, “Em gái còn thẹn thùng? Mặc thành như vậy còn xấu hổ cái gì? Nói thật cho em biết, anh đây cũng không phải người bình thường, chờ anh ra ngoài anh sẽ…”
Triển Tiểu Liên mắt trợn trắng, không phải người bình thường có thể bị cầm thú Yến nhốt ở trong này? Còn chờ mi đi ra ngoài, vậy phải đi ra mới được, một phen phủi cái tay sờ trên người mình, lại đứng lên đi về phía bên kia, kết quả bị gã đàn ông béo giữ chặt: “Đi vào cũng đã đi vào rồi, theo anh thế nào?”
Triển Tiểu Liên quay lại, cầm gối ôm trong tay đập về phía gã đàn ông béo: “Mập mạp chết bầm mày chết đi cho bà, cũng không nhìn xem chính mình tính tình gì còn động tay động chân với bà! Tinh trùng lên não phải không? Không thấy tâm tình bà đang không tốt, bị cầm thú đáng chết đem đến đây đủ phiền muộn, mày tên mập mạp chết bầm còn ngột ngạt bà!”
Đàn ông xem náo nhiệt xung quanh đều cười ồ, tên đàn ông béo lập tức thẹn quá hóa giận, đổ ập xuống Triển Tiểu Liên liền ra tay, “Một con đĩ con thối tha cũng la tao, có biết ở đơn vị người khác đều cúi đầu khom lưng với tao hay không? Để mắt không biết xấu hổ, đấy là nể mặt mày mới tìm mày, đổi lúc khác đưa vào lòng tao tao cũng mắc ói… Đánh? Cho mày đánh! Đánh chết con đĩ mày…”
Thể lực của Triển Tiểu Liên chắc chắn không bằng gã béo, bị đánh mấy cái, tóc rối tung, nhưng miệng lại có thể lưu loát chửi: “Mập mạp chết bầm lòe loẹt tướng tham ô mày ấy à làm quan đi ra ngoài bị bắt đi làm đến công ty thì bị đuổi làm ăn chờ phá sản chạy theo người ta đầu đầy nón xanh, mày chính là đi chơi gái cũng bị bắt gian, nhìn tính tình mày quan không quan dân không dân chẳng ra cái gì cả không người không chó bộ dạng không biết xấu hổ là biết mày vào đây không phải là bởi vì phụ nữ thì chính là vì phụ nữ, phụ nữ dễ chiếm như vậy? Có phải không cẩn thận đùa giỡn người đàn bà của Yến đại gia bị đem vào đây hay không?…”
Hai người bên này đánh mắng túi bụi, người đàn bà ủ rũ bên cạnh vẻ mặt không kiên nhẫn đứng lên, nhấc chân ra tay, sau một cú huých vai, gã béo kia nằm trên mặt đất hầm hừ, “Đố thối tha… Bọn mày chờ tao…”
Triển Tiểu Liên nện cái gối ôm xuống, tên mập mạp chết bầm cuối cùng cũng im miệng.
Triển Tiểu Liên đối với quyền cước là tay ngang, nhưng mà xem người phụ nữ kia, nhìn giống như là đã luyện tập mấy lần, Triển Tiểu Liên ôm gối ôm tiếp tục ngồi xuống, dựng thẳng ngón cái nói cám ơn người phụ nữ đó: “Lợi hại! Cảm ơn chị trượng nghĩa.”
Người phụ nữ khoát tay, không quá sẵn lòng nói nhiều với Triển Tiểu Liên, ôm ngực nói: “Khoa chân múa tay, đối phó người như thế được, đổi người biết một chút thì không được. Sao lại mặc thành như vậy?”
Triển Tiểu Liên vội vàng cầm gối ôm che chính mình, “Nói rất dài dòng, không nói cũng được. Đúng rồi chị xưng hô như thế nào vậy?”
Người phụ nữ ôm đầu gối nói: “Cô gọi tôi Anh Đào đi.”
Triển Tiểu Liên tựa như một tên côn đồ liền ôm quyền với người phụ nữ: “Chị Anh Đào.”
Người phụ nữ tên là Anh Đào đổi hướng, đưa lưng về phía đám đàn ông nhe răng trợn mắt kia xoa xoa bộ ngực, Triển Tiểu Liên nghi hoặc nhìn ả, vừa định hỏi làm sao, trong hàng rào sát vách truyền tới một tiếng khóc kìm nén của đàn ông, sau đó tiếng khóc lớn hơn, biến thành sói tru.
Triển Tiểu Liên quay đầu nhìn sang, liền thấy một người đàn ông đầu trọc ôm đầu ra sức đập vào đất, đập đến trên mặt đất máu tươi đầm đìa, vừa đập vừa khóc kêu: “Tôi không muốn chết mà! Tôi không muốn chết mà! Yến gia lão ngài tha tôi đi! Tôi lần sau cũng không dám nữa, cũng không dám nữa…”
Nghe xong lời nói phát điên của người nọ, đám người bắt đầu nổi lên xôn xao bất an, liên tiếp có người bắt đầu khóc.
Lúc này cửa đột nhiên bị người đẩy ra, một thiếu niên trông môi hồng răng trắng mày thanh mắt đẹp, ánh mắt lại hết sức cao ngạo nổi giận đùng đùng đẩy cửa tiến vào, nói: “Câm miệng! Ai muốn mạng của mày? Gia bọn tao đã sớm nói, xã hội pháp trị, giết người phạm pháp, ai muốn mạng mày? Đừng nói xấu Yến gia của chúng tao, cẩn thận Yến gia của chúng tao đến tòa án kiện mày!”
Triển Tiểu Liên nhịn không được cười “ha ha” hai tiếng, lưu manh đáng chết sử dụng hình phạt riêng lại vẫn nói người ta vu tội, thế nhưng còn nói đi tòa án kiện, đây là truyện cười hài hước nhất cô từng nghe.
Tiếng khóc lập tức nhỏ đi nhiều, đúng là lúc lúc im ắng, hai tiếng cười này của Triển Tiểu Liên liền có vẻ vô cùng rõ ràng, ánh mắt hung ác của thiếu niên kia lập tức nhìn qua, kết quả Triển Tiểu Liên vẻ mặt vô tội làm bộ cái gì cũng không biết cúi đầu ngẩn người, thiếu niên dùng tầm mắt tìm tới tìm lui cũng không tìm được ai cười, nghi nghi hoặc hoặc thu tầm mắt lại, xoay người đi ra ngoài.
Chân Triển Tiểu Liên cũng đã ngồi đến tê rần, sau hai tiếng đồng hồ, cầm thú Yến tinh thần sảng khoái xuất hiện tại căn phòng, gã kia chỉ tùy tùy tiện tiện mặc một bộ áo ngủ màu trắng, bên hông rộng lùng thùng buộc lại cái dây lưng, theo động tác bước đi, thường thường lộ ra lồng ngực cường tráng, trên đầu vẫn còn nhỏ nước, dưới cổ treo cái khăn lông lớn, vừa đi vừa tùy ý lau tóc, hắn vừa vào cửa những người đó liền khóc hô cầu xin tha thứ với hắn, anh một lời tôi một câu khóc kêu: “Yến gia, tôi có mắt không tròng, có mắt như mù, lão ngài tạm tha tôi một lần đi…”
Người kia lại gào: “Tha tôi đi, tha tôi đi, tôi cũng không dám nữa! Yến gia à!”
…
Cầm thú Yến dưới vòng vây của một đám người, đi đến trước ghế da lớn kia, ngồi xuống, nằm về phía sau, sau đó hai cái chân dài ấy “bộp bộp” hai cái nâng lên, đập lên trên bàn làm việc trước mặt hắn, nhẹ như không nói hai chữ: “Im lặng.”
Căn phòng vừa rồi còn một mảnh kêu khóc lập tức lặng ngắt như tờ.
Yến Hồi ngồi trên ghế da rung chân, chậm rì rì mở miệng: “Gia ở Thanh Thành là dân lành hợp pháp, chính là các người ép buộc gia làm chuyện xấu, các người đây là ép người tốt làm điếm!”
Triển Tiểu Liên “phụt—” một cái cười ra tiếng, mẹ ơi, cầm thú Yến dùng cái thành ngữ này, người từ hành tinh mèo đến à?
Nụ cười này làm người khác chú ý, cầm thú Yến duỗi tay ra, ngoắc ngoắc ngón tay với Triển Tiểu Liên nói: “Con nhóc kia, chính là đứa béo nhất, đừng nhìn người khác, gia nói chính là cưng, lại đây!”
Triển Tiểu Liên hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, có cái gì buồn cười chứ, lần này bị cầm thú Yến tóm được điểm yếu rồi.
Thiếu niên vừa nãy kia ngăn một người khác muốn đi qua lại, đi đến trước mặt Triển Tiểu Liên, trên cao nhìn xuống nhìn cô: “Vừa nãy cũng là cô?”
Triển Tiểu Liên không để ý tới cậu ta, tự ôm gối ôm, ủ rũ tự động tự giác đi qua hàng rào, căn bản không cần thiếu niên đuổi cô, thiếu niên đứng phía sau Triển Tiểu Liên nổi giận đùng đùng kêu: “Này, nhóc béo đáng chết, tôi nói chuyện với cô đấy!”
Triển Tiểu Liên vừa nghe hai chữ “nhóc béo”, mạnh mẽ quay đầu, hung ác trừng mắt nhìn thiếu niên một cái, đưa hắn một ánh mắt “cả nhà anh đều là nhóc béo”. Thiếu niên đừng nhìn hung dữ, vẫn còn khá non, so với Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên chính là bà thím cậu ta chính là shota, thiếu niên bị cô trừng, lời nói khó nghe còn muốn nói phía sau lập tức nuốt xuống, im lặng không lên tiếng đi về, thường thường ghé mắt trừng cô một cái.
Triển Tiểu Liên còn chưa đi đến trước bàn làm việc, cái khăn lông lớn trong tay Yến Hồi “vù” một cái đập về phía cô, chỉ chỉ tóc mình nói: “Gia cho nhóc béo một cơ hội giảm béo, lau khô.”
Cả người Triển Tiểu Liên bị cái khăn lông lớn che, luống cuống tay chân mới kéo xuống dưới, cô biết mà, cầm thú Yến tìm được biện pháp mới hành hạ cô, coi cô là cu li, lau không tốt cầm thú Yến tuyệt đối sẽ chặt bỏ tay cô.
Triển Tiểu Liên tận tâm hết sức lau tóc cho Yến gia, trong lòng ngóng trông cầm thú Yến có thể nể mặt cô ra sức như thế tha cô.
Diễn thuyết vừa rồi của Yến gia bị cắt ngang, tỏ vẻ rất mất hứng, vừa hưởng thụ sự phụng sự của nhóc béo vừa khôi phục diễn thuyết: “Xã hội pháp chế, gia cũng sẽ không trúng chiêu của các người, bức gia phạm pháp cũng không đáng, nhưng mà phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt, nếu không ai tới làm chủ thay gia?”
Mọi người nhìn trông mong nhìn Yến Hồi, chờ lời nói phía sau của hắn, sau đó Yến gia mở miệng: “Cho nên, làm dân lành hợp pháp gia sẽ không làm gì mấy người, nhưng mà mấy người phải có gì tỏ vẻ…”
Mọi người đồng thời phát ra kêu rên, mọi người đều biết, Yến gia Thanh Thành có ham mê biến thái chặt tay chân người ta, cái gọi là “tỏ vẻ” này hiển nhiên không phải là hai câu lời hay là xong. Quả nhiên, mọi người sau đó liền nhìn thấy dụng cụ gì gì đó bị người liên tiếp đưa vào, xếp thành một hàng đặt trên bàn làm việc trước mặt Yến gia.
Triển Tiểu Liên nhìn những dụng cụ ấy, động tác lau tóc ngưng lại, bỗng nhiên cảm thấy cái tay nhỏ bé của mình sao lại đau kinh khủng như thế chứ? Điềm báo mà điềm báo! Có phải hôm nay cô nương năm ngón tay đáng yêu của cô tai vạ khó tránh rồi không?
Yến Hồi đưa tay sờ sờ tóc khô một nửa, búng tay một cái nhắc nhở cô: “Tiếp tục.”
Triển Tiểu Liên đành phải lại rầu rầu rĩ rĩ bận rộn.
Yến gia bên kia tiếp tục diễn thuyết, “Xã hội pháp trị giết người làm bị thương người đều là phạm pháp, cho nên, gia không làm chuyện trái pháp luật.”
Mọi người vừa nghe, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, không làm chuyện trái pháp luật là tốt rồi, vậy chứng tỏ sẽ không giết người chém tay chân người gì gì đó.
Sau đó, mọi người liền nghe thấy Yến gia nói tiếp: “Đến đến đến, mọi người lần lượt xếp thành hàng, đều hiến thứ quý giá nhất trên người mình cho gia, không được trùng lặp, nếu gia tâm tình tốt tạm tha mấy người. Từng người từng người đến, nhớ rõ là phải có từ khi sinh ra, kích cỡ không hạn chế, tiền tài là vật ngoài thân, mấy người tự giữ lại là được, gia sẽ không tính toán ít tiền ấy với mấy người. Dụng cụ ở đây, mọi người tự do lựa chọn, gia tuyệt đối dân chủ, lần lượt từng người đến, không cần chen, gia biết mọi người đều là người văn minh, phải chú ý tố chất, xếp hàng xếp hàng, theo thứ tự…”
Mọi người vừa nghe, đều không muốn đi về phía phía trước, anh chen tôi, tôi chen anh, chỉ ngóng trông để cho người khác lên trước, gào khóc.
Triển Tiểu Liên đứng kinh hồn bạt vía, sau đó liền nghe thấy cầm thú Yến nói: “Nhóc ngốc cưng cũng khẩn trương qua xếp hàng, đừng để lỡ thời gian.”
Triển Tiểu Liên: “…”
Vì bảo vệ một cái tay của cô, Triển Tiểu Liên quấn cái khăn lông lớn lau tóc cho cầm thú Yến, lập tức tiến lên xếp hàng đầu tiên, cô quyết định, chủ động hi sinh một ngón tay út, như vậy dầu gì cũng có thể giữ được một bàn tay.
Nào biết Triển Tiểu Liên dẫn đầu xếp hàng, mọi người sau đó liền ý thức được khác biệt của xếp trước xếp sau. Xếp hàng trước hiến ngón tay gì gì đó chung quy tốt hơn so với thiếu tay mất chân, không có ngón tay làm việc dù cho không thuận tiện lắm, nhưng mà thiếu tay chân đó chính là tàn tật. Vì thế, Triển Tiểu Liên vốn xếp hàng đầu tiên, rất nhanh bị những người đàn ông dáng người cao lớn thân thể cường tráng đó chen đến người cuối cùng!
Triển Tiểu Liên lẻ loi một mình bị chen phía sau cùng, trên mặt hai hàng nước mắt rộng như sợi mì, mẹ nó đám đàn ông này cũng quá không có phong độ thân sĩ, theo thứ tự mà theo thứ tự, cô rõ ràng là xếp hàng đầu tiên!
Cầm thú Yến chậm rãi đi tới trước mặt Triển Tiểu Liên, tiếp tục cho cô ám chỉ sex: “A, nhóc béo, sao lại không đi xếp hàng, có phải nghĩ kỹ muốn hiến cái gì cho gia rồi hay không? Gia cho phép cưng đưa ra yêu cầu thêm, giả dụ tắm rửa gì gì đó…”
Triển Tiểu Liên mím môi, ánh mắt nhìn dưới mặt đất, không nói tiếng nào.
Người xếp hàng đầu tiên bên kia là một người vạm vỡ trên người có hình xăm, hắn cầm lên cái kìm sắt, hướng về phía ngón trỏ của mình, cắn răng một cái, “răng rắc” một phát, lập tức máu tươi chảy ròng, mồ hôi lạnh trên đầu hắn túa ra, ôm tay mình nói cũng nói không nên lời, sau đó người thiếu niên kia chỉ ngoài cửa, nói: “Gia của chúng ta luôn luôn nhân đạo, chuyện thấy chết không cứu tuyệt đối sẽ không phát sinh, bên ngoài đã kêu xe cứu thương cho các người, ra cửa là có thể cứu chữa, nhưng mà chi phí gọi xe cứu thương mời tự trả…”
Người vạm vỡ thất tha thất thểu đi ra cửa, xe cứu thương “ò e ò e” lái đi, những người khác chứng kiến lập tức nhìn thấy hi vọng, đều noi theo, vì thế ngón cái ngón giữa ngón áp út ngón út đến ngón chân… Vệt máu đầy đất, kêu rên không ngừng, theo xe cứu thương qua lại tới tới lui lui, mọi người lần lượt rời đi.
Triển Tiểu Liên từ đầu đến cuối đều không nói được lời nào, gần ba mươi người cuối cùng chỉ còn lại ba người, gã béo bị cảnh đẫm máu dọa sợ xụi lơ trên mặt đất, xếp hàng phía sau gã béo là Triển Tiểu Liên và người phụ nữ tên là Anh Đào.
Triển Tiểu Liên đang ngẩn người, đột nhiên nghe thấy gã béo kia gào khóc: “Yến gia, có thể trùng lặp hay không? Tôi thật sự không còn gì hiến cho lão ngài mà? Đều bị bọn họ dùng hết rồi… Vậy phải làm sao bây giờ!”
Yến Hồi nhàn nhã ngồi trên ghế da lớn, cười tà: “Còn muốn gia giúp mi nghĩ?”
Gã béo không dám lên tiếng, cũng nghĩ không ra rốt cuộc phải hiến cái gì mới được.
Triển Tiểu Liên lập tức đi qua, bình tĩnh nói: “Sao lại không nghĩ ra được? Rất rõ ràng còn có một thứ chưa có ai hiến.”
Gã béo lập tức tràn ngập hy vọng nhìn Triển Tiểu Liên, Triển Tiểu Liên sờ sờ chỗ vừa mới bị hắn đánh sưng vù, tà ác cười cười, sau đó đặt tầm mắt vị trí đũng quần gã béo, vừa nhấc cằm chỉ vào nơi đó nói: “Đây, thứ đồ chơi này chưa có ai hiến cả.”
Gã béo, mọi người có mặt đồng thời khiếp sợ: “…!”
Yến Hồi “ha” một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn một vòng, quả nhiên chưa có! Lập tức hưng phấn chống má nhìn, “Vậy cũng được.”
Gã béo lấy lại tinh thần, vươn tay bảo vệ chỗ háng, gào khóc: “Không không! Trong nhà tôi còn có hai cô vợ, còn có con, tôi là đàn ông, tôi không thể cắt cái này… Yến gia, ngài tạm tha tôi đi! Tôi về sau cũng không dám nữa, tôi nếu như biết đó là người đàn bà của lão ngài, cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám mà, gia, là tôi có mắt không tròng, người không biết không có tội mà…”
Triển Tiểu Liên ngồi xổm xuống trước mặt gã béo, nồng nhiệt nhìn chằm chằm chỗ tay hắn che, lửa cháy đổ thêm dầu: “Mập mạp chết bầm, dù sao mày con cái cũng có rồi, cắt đi, sau khi cắt mày cũng không có cách nào đùa giỡn phụ nữ nữa, mày coi như là vì nữ đồng bào thiên hạ làm chuyện cực kỳ. Hơn nữa, dù sao là vị trí người khác nhìn không thấy, nói ra cũng không mất mặt, người ta hỏi anh còn có thể chém gió, bình an vô sự thoát thân trước mặt Yến gia, chuyện có nhiều thể diện. Đúng rồi, đến lúc đó tao sẽ giúp mày viết cái truyền kỳ, thái giám cuối cùng thế kỷ hai mươi mốt? Tên mập gay duy nhất trong nước? Quỳ hoa bảo điển có người kế tục? Mập mạp bất bại vung đao từ cung… Đúng rồi, mày thích tiêu đề nào?”
Yến Hồi biến thái đáng chết này ở bên kia cười bò trên ghế, vỗ tay vịn ghế “ha ha ha” không ngừng, người xung quanh đều mặt không chút thay đổi, nghẹn cười rất khổ sở, thế nhưng không nghẹn cười chọc giận Yến gia sẽ khổ hơn, kết quả cả sân chỉ nhìn Yến Hồi một người bị bệnh thần kinh cười to không kiêng nể gì cả.
Gã béo che đũng quần không buông tay, khóc tựa như chết cha, sau khi nghe được lời nói của Triển Tiểu Liên chửi ầm lên: “Con đĩ con này, con đàn bà độc ác, con hoang có người sinh không có người nuôi, con đàn bà độc ác mày, mày cố ý hại tao trước mặt Yến gia, mày chờ, tao sẽ làm cho mày đẹp mặt… Yến gia, ngài tha tôi đi!”
Triển Tiểu Liên bị mắng cũng không thèm để ý, “Bảo tao chờ vậy cũng phải mày cắt xong trước mới được, tao thế nhưng xếp hàng phía sau mày, mày xếp hàng phía trước tao đấy.”
Gã béo lại mắng: “Mày chờ, tao xem mày có thể cắt cái gì…” Dừng lại bỗng nhiên mang theo dữ tợn cười nói: “Đương nhiên, mày nếu là xử cũng được, nghe nói Yến gia thích non tơ, dù sao mày vốn chính là một con đĩ, vốn chính là gà…”
Triển Tiểu Liên tiếp tục ngồi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mập mạp chết bầm, bà này thiếu màng vẫn còn phụ nữ, mày nếu như thiếu thứ đồ chơi kia mày còn là đàn ông ư?”
Lời này đánh thẳng mục tiêu, gã béo vừa nghe, lập tức bị đả kích cũng không quan tâm mắng, lại lần nữa gào khóc không có hình tượng.
Triển Tiểu Liên thúc giục bên cạnh: “Mày có cắt hay không? Đằng sau còn có hai nữ đồng bào chờ đấy, thời gian là vàng bạc, sao lại một chút khái niệm thời gian cũng không có?”
Gã béo rất béo, nhát gan hành động chậm, vốn cũng không phải xếp hàng cuối cùng, nhưng mà nhìn thấy người đầu tiên chảy nhiều máu như vậy, sợ chân cũng nhũn ra, rất nhanh bị chen ra phía sau, mà thể lực hai người phụ nữ sao có thể so sánh với những gã đàn ông kia? Đương nhiên cũng xếp phía sau cùng.
Gã béo chết sống không muốn cắt, thế nhưng gã lại thực sự nghĩ không ra còn có cái gì không lặp lại hiến cho Yến đại gia, mà nguyên tắc của Yến đại gia lại là không ép buộc, hoàn toàn dựa vào tự giác, vì thế cục diện cứng lại.
Triển Tiểu Liên vì tiết kiệm thời gian, lại đề nghị: “Mập mạp chết bầm, mày xem như vậy được không, Yến gia nói, thứ này không xét kích cỡ, mày không nỡ cắt toàn bộ, vậy cắt một nửa dù sao vẫn được chứ? Mày coi như cắt cái bao quy đầu…”
“Ha ha ha ha…” Yến Hồi vừa mới bò dậy từ trên ghế lại lần nữa cười lăn trên ghế.
Trên khuôn mặt tròn của Triển Tiểu Liên không có một chút ý cười, cô thật sự đang vội, lúc này dì út chắc chắn đã về nhà, trở về không nhìn thấy cô không biết sốt ruột đến thế nào.
Trải qua hiệp thương của Triển Tiểu Liên, mập mạp chết bầm cuối cùng cũng đồng ý ra tay, nếu không gã sẽ ở đây cho đến ngày nghĩ ra đưa cái gì cho Yến gia mới thôi, lúc gã béo cởi quần bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt, nóng bỏng nhìn chăm chú vào vị trí phần eo trở xuống, gã theo bản năng nhấc lưng quần lên trên, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện con nhóc béo đáng chết kia đang mở một đôi mắt tròn vo không nháy mắt nhìn mình chằm chằm.
Gã béo giật mình, nghĩa chính ngôn từ quát Triển Tiểu Liên: “Mày làm cái gì? Mày đồ nữ lưu manh cuồng coi trộm! Mày không biết xấu hổ! Yến gia! Tôi kháng nghị nữ lưu manh này dùng ánh mắt hèn mọn nhìn lén tôi ở đây!”
Yến Hồi cười giọng nói cũng khàn, đang uống nước Đồng nhi bưng qua đây bôi trơn cổ họng, vừa nghe lời của gã béo, lập tức nhấc tay đáp câu: “Kháng nghị hữu hiệu.”
Triển Tiểu Liên vốn định xem chim to lập tức bị người nhấc lên kèo sang bên kia bỏ xuống, cô ngồi trên mặt đất, vừa khẩy chân vừa quay đầu lại nhìn, bất mãn nói thầm: “Xem một cái thì làm sao chứ? Cắt ném trên mặt đất tao còn lười xem ấy…”
Không bao lâu, bên kia vang lên tiếng kêu như giết heo của gã béo, sau đó Triển Tiểu Liên liền nhìn thấy quần gã béo bị người ta mặc vào, dầu gì buộc lại ngăn trở cái mông to của gã, hai tay gã che vết thương, sắc mặt tái nhợt biểu tình thống khổ, trên trán tất cả đều là mồ hôi, hai chân hình chữ bát (1) từng bước một lê ra ngoài, tốc độ có thể so với rùa đi đường.
Tiếp theo đến phiên Triển Tiểu Liên, cô là người thứ hai đếm ngược, nhanh chóng bị người nhấc đến trước mặt Yến Hồi, cô cúi đầu, cau mày, vẻ mặt bất khuất.
Cầm thú Yến dựa vào ghế, hai chân tréo nguẩy nghiêng ngả, ngồi chờ nhóc béo này nhảy vào lòng: “Đến, nhóc béo đến cưng, gia đang chờ đây.”
Triển Tiểu Liên đi qua, nhìn một lượt tất cả dụng cụ, cầm lấy cái kéo máu chảy đầm đìa, cắn răng một cái, xoẹt một cái, bím tóc lớn cô để mười mấy năm bị cắt xuống, sau đó đưa đến trên tay Yến Hồi: “Gia, trời đất chứng giám, tôi bao nhiêu tuổi nó bấy nhiêu năm, tuyệt đối có từ khi sinh ra, không hề ghép nối!” Triển Tiểu Liên nói xong, xoay người, nhanh chân bỏ chạy.
Triển Tiểu Liên ra cửa còn mặt đối mặt với người thiếu niên kia, lúc chạy đến cạnh cửa gã mập mới lê tới cửa, quay đầu nhìn lại cái gọi là bím tóc lớn ai cũng có của cô gái, lại nhìn nhìn cái gốc con cháu của chính mình, lập tức hô to: “Yến gia, không công bằng!”
Yến Hồi lườm bím tóc lớn trong tay, răng rắc hai mắt, quay đầu nhìn người xung quanh, ai cũng không dám đứng song song với hắn, thiếu niên tiến vào nhìn thấy, “Gia?”
Yến Hồi nhìn gã béo, hỏi: “Không công bằng chỗ nào? Gia là công bằng nhất! Có từ khi sinh ra, lớn bằng cô ta, không có ai từng cắt, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của gia!”
Gã béo lết đến cạnh cửa thì không lết được nữa, “rầm” một tiếng té trên mặt đất hừ hừ, miệng lầm bầm: “Con bé đáng chết con đĩ con con béo đáng chết, mày chờ cho tao…” Sau đó bị người ta lôi ra đưa lên xe cứu thương.
Yến Hồi thu tầm mắt lại, nửa ngày “bộp” một cái quăng roi lên bàn, một tay chống má một tay ngắm nghía bím tóc kia, cúi đầu buông mắt, ai cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Triển Tiểu Liên chạy đến cạnh cửa khách sạn mới nhớ ra, cuối cùng còn thừa người phụ nữ tên là Anh Đào, chị ấy là người cuối cùng, Triển Tiểu Liên không biết Anh Đào sẽ mất đi cái gì, nhưng mà rất hiển nhiên, cô cho dù tại đó cũng bất lực, cô nói thầm một tiếng: “Tự cầu nhiều phúc đi.” Chạy nhanh ra ngoài.
Cửa dừng một chiếc xe cứu thương, nhìn thấy Triển Tiểu Liên đi ra lập tức có nhân viên điều dưỡng lại đây: “Chào cô, cô bị thương ở đâu?”
Triển Tiểu Liên đưa tay che che cái khăn lông trên người, “Cũng không có gì, chính là, có thể tìm một bộ áo khoác cho tôi hay không?”
Cuối cùng, áo khoác mặc trên người Triển Tiểu Liên, là một cái áo khoác rách cô vệ sinh định dùng làm giẻ lau, đếm một chút tiền trên người, đi tiệm cắt tóc sửa lại tóc.
Triển Tiểu Liên về nhà dì út, dì út hổn hển hỏi: “Tóc dài như thế sao nói cắt là cắt vậy?”
Triển Tiểu Liên hạnh phúc sờ sờ tóc, “Sắp thi rồi, học tập căng thẳng, cắt rồi có nhiều thời gian hơn.”
Dì út nghe cảm thấy có phần hợp lý, đột nhiên hỏi: “Vậy bím tóc đâu?”
Triển Tiểu Liên khua khua tay: “Vứt đi rồi.”
Dì út nổi giận: “Bím tóc ấy để dài như vậy, cháu ít ra phải mang về chứ. Có người thu tóc, tóc cháu dài như thế, phải được mấy trăm đồng đấy, cháu đứa nhỏ này sao lại đần vậy chứ.”
Triển Tiểu Liên không nói, cô nếu có thể cầm về thì tốt rồi.
Cũng đã như vậy rồi, dì út cũng không có cách nào, chỉ nói với cô sau này ra cửa nói một tiếng, để bà đỡ lo lắng. Buổi tối dì út liền gọi điện thoại cho mẹ Triển Tiểu Liên, nói cô cắt tóc rồi, mẹ cô tức muốn chết, hồi bé muốn cắt tóc cho cô sống chết không muốn, bây giờ tốt lắm, tự mình cắt mái tóc để mười mấy năm, đứa nhỏ này sao lại thích làm trái với người lớn thế chứ?
Triển Tiểu Liên dỗ Tiểu Phỉ chơi đấy, nghe thấy dì út mắng cô trong điện thoại với mẹ cô, le lưỡi, làm bộ không có nghe thấy.
Sáng sớm hôm sau Triển Tiểu Liên tay chân lanh lẹ thu dọn đồ đạc, nói với dì út cô phải về Bãi Yến, nói rất êm tai, nghiêm túc học tập, trên thực tế cô chính là bị cầm thú Yến dọa, cảm thấy Thanh Thành thật sự là một nơi nguy hiểm, không chừng khi nào tay chân cô sẽ không còn, cô phải quay về Bãi Yến mới có thể cảm thấy an toàn.
Triển Tiểu Liên ở nhà dì út hơn nửa tháng, sau khi quay về Bãi Yến, phát hiện học sinh trong lớp ít đi phân nửa, phần lớn đã về nhà, ngay cả Mục Hi con nhóc ấy vẫn không đến phòng học, Triển Tiểu Liên trong một tuần lễ trước khi thi cuối cùng cũng lấy ra sách vở các môn khoa học xã hội, từ đầu tới đuôi lật một lần. Sau khi xem xong cô lại lần nữa nâng tiểu thuyết ngôn tình của cô lên, xem đến trời quay đất cuồng, còn luôn muốn tìm một người nói tình tiết, kết quả không tìm được ai.
An Lý Mộc đợt này tới trường tìm Triển Tiểu Liên mấy lần, nhưng mà cũng không gặp được người, Triển Tiểu Liên cũng không biết anh có bận hay không, không dám tùy tiện đi tìm anh, sợ làm lỡ công việc của anh. Nhưng mà nghĩ thật sự là rất nhiều ngày không nhìn thấy, đeo sách, hớn hở đi tìm anh Đầu Gỗ.
An Lý Mộc gần đây cũng không bận gì, loại đồn cảnh sát khu này cũng không thể nào cả ngày đều có vụ án lớn long trời lở đất, ngẫu nhiên xử lý tranh chấp gì gì đó, không phải quá bận, lần Triển Tiểu Liên đi đó, anh còn đang định có nên bớt thời gian đi Nhị Trung một chuyến hay không đây, trong lòng nghĩ cũng không biết Tiểu Liên trở về chưa, kết quả là nghe thấy có người nói em gái anh tới.
An Lý Mộc thấy Triển Tiểu Liên tóc ngắn, sờ sờ tóc cô cười nói: “Tóc Tiểu Liên sao lại cắt? Nhưng mà như vậy cũng xinh.”
Triển Tiểu Liên vừa nghe lập tức ánh mắt sáng lên: “Thật không thật không? Anh Đầu Gỗ em biết anh nhất định sẽ thích, em tiêu ba mươi đồng, bảo người ta thiết kế cho đấy.”
An Lý Mộc gật đầu: “Không phí tiền, đẹp mặt.”
Bong bóng trong lòng Triển Tiểu Liên đang lên men, quả nhiên bất cứ lúc nào thời gian ở cùng anh Đầu Gỗ đều hạnh phúc hơn. Triển Tiểu Liên chờ tại công viên đối diện đồn công an nửa giờ, sau khi An Lý Mộc tan tầm hai người cùng đi ký túc xá của An Lý Mộc, hơn nửa tháng không gặp, Triển Tiểu Liên vừa vào cửa liền đá cửa, “ngao” một tiếng nhảy vào trong lòng An Lý Mộc, miệng còn hô tiếng: “Đẩy ngã anh Đầu Gỗ!”
An Lý Mộc bất đắc dĩ muốn chết, sẽ không phải bệnh cũ của cô nhóc này tái phát chứ?
Triển Tiểu Liên ôm đầu An Lý Mộc hôn lung tung khuôn mặt anh, “Anh Đầu Gỗ, em rất nhớ anh, sao mỗi lần đều là em nhớ anh hả? Anh không thể chủ động nói với em là anh nhớ em à?”
An Lý Mộc bảo cô xuống, Triển Tiểu Liên chết sống không chịu, đành phải cứ ôm cô ngồi trên giường: “Em làm sao mà biết anh không nhớ? Anh cũng đến trường em tìm bốn năm bận rồi, nhưng mà người nào đó vẫn không ở đó anh có cách nào? Cũng không thể bảo anh gọi điện thoại đến nhà dì út em tìm em chứ?”
Triển Tiểu Liên tưởng tượng vẻ mặt nhận được điện thoại của dì út, vội vàng lắc đầu: “Vậy vẫn là thôi đi, em chỉ nói thế thôi.”
Triển Tiểu Liên còn có hơn mười ngày sẽ thi, An Lý Mộc chỉ mong đợi cô có thể xem một chút sách gì đó, kết quả Triển Tiểu Liên nói cô ôn tập xong rồi, không cần xem, trong lòng An Lý Mộc vẫn lo lắng, nhưng Triển Tiểu Liên nhất định không xem, cũng không có việc gì mà chạy tới tìm anh, anh cũng không có cách nào.
Tiểu Đinh đồng nghiệp của An Lý Mộc vô cùng để ý An Lý Mộc, người khác không phát hiện cô cũng có thể phát hiện, ban đầu cô vẫn tưởng cô bé kia là em gái An Lý Mộc, nhưng mà một thời gian sau cô nhìn ra không bình thường, sao trên hồ sơ cá nhân của An Lý Mộc không có cô em gái này? Hai người trông cũng không giống, hơn nữa mỗi lần cô bé ấy lại đây, hai người đều tránh tại căn phòng của An Lý Mộc, cửa vẫn luôn đóng. Hai người bọn họ rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
Chú thích
(1) chữ bát: trong tiếng Trung là chữ này 八 ↑
Chương nè tự dưng dài qué đi :'(
Không biết đã có ai nhận ra chưa. Cơ mà là tình tiết trong chương này đã từng được trích trong văn án rồi đó ^^
mình đọc cmt truyện này bên ttv, thank chủ nhà đã edit nha.
ThíchThích