Hồng phúc dao
- Tác giả: Neleta
- Chuyển ngữ: Yappa
- Mục lục
Phiên ngoại bát – Kim ốc tàng kiều
“Bịch bịch bịch”
“Bịch bịch bịch”
Canh ba, đường phố kinh thành trừ đèn lồng tại cửa nhà giàu ra, phần lớn đều bao phủ trong bóng đêm. Mà tại ban đêm yên tĩnh như vậy, một bóng đen nhấp nhô mấy cái trên nóc nhà, y vọt vào một ngõ nhỏ, trèo vào một căn nhà. Người kinh thành cũng không xa lạ gì với con ngõ này. Ở ngõ Phúc An không phải quyền quý nhưng cũng không phải bách tính bình thường. Ở nơi này có danh kỹ bị quyền quý bao dưỡng; có hồng nhan tri kỷ của lãng tử phong lưu; có thiếp công tử đám quyền quý không dám mang về nhà; còn có tiểu thất được sủng ái không chịu nổi đại phòng bắt nạt chuyển khỏi chủ trạch. Tóm lại, người ở chỗ này trước không nói thân phận bản thân bọn họ là gì, nhưng người sau lưng bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều là các lão gia có quyền thế.
Mà ngõ Phúc An vì sao lại tên là ngõ Phúc An, đó là bởi vì “Triều Thiên giám” khiến người người Huệ Diệu có tật giật mình chỉ cách ngõ Phúc An một con đường. Không nói đến hộ viện võ nghệ cao cường của các gia đình, chính là chung quanh đây cũng phân bố cọc ngầm của “Triều Thiên giám”, vị kẻ trộm nào nếu không muốn sống, có thể đến đây lộ cái mặt. Nói như thế, vị “kẻ trộm” kia có thể nói là võ nghệ hơn người, to gan lớn mật.
Xẹt vào nhà có sân trồng đầy hoa cỏ, bóng đen lặng yên không một tiếng động đi qua hẻm, khiến người ta kỳ quái chính là, bất đồng với mấy hộ khác, hộ này lại không có hộ viện nào. Quen thuộc đi tới phòng ngủ của chủ nhân, người áo đen nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, xẹt vào. Chủ nhân nhà này cũng quá sơ ý, vậy mà không khóa cửa.
Người áo đen vào phòng trong, người trên giường hít thở vững vàng, đang ngủ say. Liền thấy y khẽ đi tới bên giường, gỡ khăn che trên mặt, cởi quần áo ra! Chẳng lẽ là trộm hái hoa?! Nhưng người trên giường là vị nam tử, mà phần bụng ẩn trong chăn rõ ràng lồi lên. Ở Huệ Diệu, loại tình huống này tuy không gặp nhiều nhưng cũng sẽ không làm người ta kinh ngạc — vị nam chủ nhân này có thai.
Cởi quần áo, nam tử chỉ một chiếc quần lụa sát người màu trắng buông màn, vén một góc chăn lên chui vào ổ chăn của nam chủ nhân. Nam chủ nhân ngủ ở phía trong giường, “trộm hái hoa” cực kỳ thuận tiện nằm bên cạnh hắn. Sau khi “trộm hái hoa” chui vào ổ chăn, nam chủ nhân tựa hồ bị đánh thức, hô hấp không ổn định nữa, mí mắt giật giật. “Trộm hái hoa” vội vàng xoa ấn huyệt ngủ của hắn, sau khi nam chủ nhân một lần nữa rơi vào mê man, “trộm hái hoa” khẽ sờ bụng nam chủ nhân, thở phào một cái, nhắm mắt ngủ. Đây — không giống như là trộm hái hoa nha, trái lại giống vị phu quân chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác của nam chủ nhân kia.
※
Canh ba giờ thìn, lúc trời sáng lên, Sở Mộ đã mang thai hơn sáu tháng mới từ từ tỉnh. Hai mắt khôi phục thanh minh bỗng nhiên mở to, hắn vội vã ngồi dậy, một cái gối khác có dấu vết ngủ rõ ràng, hơn nữa bên gối hắn thêm một cái hộp gấm màu đỏ. Sở Mộ kích động nhìn nhìn trong phòng, không có người, hắn cầm lấy hộp gấm mở ra, đập vào mi mắt là một cây trâm ngọc bích khắc lá trúc. Hắn hạnh phúc cười, buông hộp gấm, mặc quần áo xuống giường.
Chỉ chốc lát, một bà lão lớn tuổi bưng chậu nước đi đến, sau khi thỉnh an Sở Mộ, bà mở cửa sổ, sắp xếp đệm giường, Sở Mộ thì rửa mặt súc miệng. Bà lão nhìn thấy trên tủ trang điểm thêm một hộp gấm màu đỏ, sáng tỏ hỏi: “Đêm qua Hồng gia về?”
Khóe miệng Sở Mộ mỉm cười gật gật đầu, bà lão không có hỏi nhiều, mà chỉ nói: “Công tử dùng cơm trong phòng hay là trong sân?”
“Ở trong phòng đi, cám ơn nhiều, má Triệu.”
“Công tử chờ, ta lập tức lấy cơm sáng tới.” Má Triệu bưng chậu nước lui ra ngoài.
Nhà Sở Mộ ở tại chỗ sâu của ngõ Phúc An, sát vách lân cận cũng không có người ở. Tòa nhà không lớn, bình thường chỉ có má Triệu hầu hạ hắn và bác Triệu phụ trách làm cơm, hai người là một đôi vợ chồng, không có con cái, nơi này cũng coi như là nhà của bọn họ. Hai người ở tại sân trước, sân sau chỉ có một mình Sở Mộ ở. Sở Mộ ở ngõ Phúc An ba năm, ngày thường hắn không hay ra cửa, đầu năm hắn có thai lại càng không ra khỏi cửa. Mỗi ngày trồng hoa cỏ, đánh đàn đọc thơ vẽ tranh trong sân nhỏ của mình, an tâm chờ đợi đứa nhỏ ra đời.
Mặc dù thường thường đều là một mình hắn, nhưng Sở Mộ cũng không cô đơn, hắn sẽ tìm việc cho mình làm, huống chi hắn sắp làm cha, chuyện cần học cần làm cũng nhiều. Ba năm qua, Sở Mộ học được cắt sửa quần áo, học được nấu cơm, học được thế nào làm một người vợ hiền.
Cơm sáng bưng tới, không xa hoa nhưng cũng không đơn giản. Có cháo, có tào phớ, có bánh bao, có bánh trứng, có trái cây tươi sáng nay vừa đưa tới, còn có rau ngâm đặc chế trong cung. Mỗi một thứ cũng không nhiều, vừa vặn có thể để Sở Mộ ăn hết tất cả. Sau khi má Triệu bày xong toàn bộ cơm sáng rời đi, Sở Mộ ngồi trước tủ trang điểm, từ trong hộp gấm lấy ra cây trâm ngọc bích, vén tóc vừa chải xong lên, cắm cây trâm vào cố định.
Trong gương đồng, sắc mặt Sở Mộ hồng hào, khuôn mặt vì có thai mà trở nên đẫy đà hơn nhiều vẫn có tuấn tú khó nén, mấy sợi tóc tản mát trước người, Sở Mộ thu trâm ngọc dương chi hắn gỡ xuống chiều hôm qua vào trong hộp trang sức khảm đầy đá quý trong tủ. Trong hộp trang sức có mấy chục cây trâm ngọc đủ kiểu, giống nhau chính là trên mỗi một cây trâm ngọc đều khắc lá trúc.
※
Chậm chạp ăn cơm sáng, trong mắt Sở Mộ thủy chung lộ ra hạnh phúc, “y” về rồi. Lần này y đi hai tháng, tương tư thành họa. Mặc dù rất ít đi ra ngoài, nhưng ở đây ba năm cũng ít nhiều sẽ nghe thấy người khác nói hắn đáng thương thế nào thế nào. Ba năm qua, không có vị quyền quý nào xuất hiện trong sân của hắn, hắn thật giống như tiểu gia bị người vứt bỏ, đáng thương chờ đợi một vị đại gia thay đổi thái độ. Mà sau khi bụng hắn to lên, khó tránh khỏi sẽ có lúc mời đại phu khám, người tội nghiệp hắn cũng càng nhiều. Hắn đáng thương sao? Không. Hắn hạnh phúc hơn đại đa số người trong ngõ.
Dùng cơm sáng, tản bộ trong sân một canh giờ, sau đó đánh đàn nửa canh giờ, ăn một ít trái cây, lại tản bộ. Bụng lớn không tiện hí hoáy hoa cỏ, má Triệu sẽ giúp hắn thu xếp vườn hoa. Cơm trưa xong ngủ trưa, ngủ trưa dậy lại ăn một ít trái cây, sau đó tản bộ. Tản bộ xong là vẽ tranh nửa canh giờ, sau đó nghỉ ngơi chờ mặt trời khuất núi ăn cơm chiều. Một ngày cứ như vậy trôi qua, có điều cơm tối hôm nay phải chậm chút mới có thể ăn. Sở Mộ đương nhiên sẽ không bị đói, tắm rửa xong, hắn đã ăn một xửng bánh bao trân châu, chờ “y” về.
Trời hoàn toàn tối, má Triệu và bác Triệu đã dùng cơm tối về phòng nghỉ ngơi. Sở Mộ ngồi bên bàn vuông trong phòng nhìn ngoài cửa sổ, không có chờ lâu lắm, một bóng đen từ sân trướ đi đến. Sở Mộ vội vã đứng dậy bước nhanh khỏi phòng ngủ, vẫn chưa đi đến sân, hắn bị người áo đen tới trước ôm vào lòng, đôi môi trong nháy mắt bị chiếm đóng.
Trang Hồng Phi hôn sâu người trong lòng, sau đó ôm ngang hắn lên bước vào bên phòng. Hai tay Sở Mộ ôm cổ y, cười sâu. Đi tới chỗ ghế dựa ngồi xuống, Trang Hồng Phi mổ hôn môi Sở Mộ, cổ, còn cả ngón tay hắn, hôn đủ rồi, y sờ lên bụng Sở Mộ.
“Con vẫn khỏe?”
Sở Mộ cười gật đầu: “Đại phu nói nó lớn rất khỏe mạnh.”
Trang Hồng Phi nhìn thấy cây trâm mới trên đầu Sở Mộ, vươn tay rút xuống. Mặc dù thích tặng người này trâm, nhưng y thích nhìn phong tình khi tóc người này tản mát hơn.
Ôm người này lại hôn sâu một lát, Trang Hồng Phi sờ lên bụng hắn nhắc nhở chính mình người này có thai. “Ta đi phòng bếp lấy đồ ăn.”
“Ừ.”
Ôm Sở Mộ đến ghế mềm bên cạnh bàn buông xuống, Trang Hồng Phi cởi áo đen, thay quần áo bình thường Sở Mộ sớm đã lấy ra, đi phòng bếp lấy cơm tối của hai người. Thức ăn đều làm nóng bên lửa, chỉ chốc lát Trang Hồng Phi đã bưng toàn bộ thức ăn tới. Sở Mộ rót đầy rượu cho Trang Hồng Phi, Trang Hồng Phi thì chan canh, xới cơm cho hắn.
“Mộ, ngươi sắp sinh, ta sau này cũng không cần phải xuất kinh ban sai. Vương gia cho phép ta chuyển thành minh vệ, gần đây ngươi ra ngoài đi dạo, nhìn trúng nhà ở đâu, chờ sau khi ta chuyển thành minh vệ chúng ta liền chuyển khỏi nơi này.” Vương gia Trang Hồng Phi nói là Vanh thân vương Lam Vận Vanh — chủ nhân “Vận phường” và “Triều Thiên giám”.
Sở Mộ rất cao hứng, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nói tiếng: “Được.”
Trang Hồng Phi không phải một người nói nhiều, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt gì, Sở Mộ cũng là một người ít nói, có lúc thậm chí quá mức yên tĩnh. Nhưng bữa cơm này ăn cũng không nặng nề, rượu của Trang Hồng Phi hết, Sở Mộ sẽ rót cho y; Đồ ăn trong bát Sở Mộ hết, Trang Hồng Phi sẽ gắp đầy cho hắn. Cơm tối không ăn lâu lắm, Trang Hồng Phi dọn bàn, cùng Sở Mộ tản bộ trong sân.
Sau nửa canh giờ, hai người về phòng, Sở Mộ đi trải giường chiếu. Trang Hồng Phi thì lấy cỏ chống muỗi xông trong phòng ngoài phòng một lần, sau đó đóng cửa sổ. Cửa phòng trong mở ra, trong phòng không đến mức quá ngột ngạt, cửa sổ gian ngoài mở, màn trúc buông, ngoài cửa sổ là cỏ chống muỗi có thể đốt cả đêm, như vậy có thể bảo đảm ngủ ngon cả đêm. Bình thường việc này do má Triệu làm, sau khi Trang Hồng Phi trở về, chính là y làm.
Việc nên làm trước khi ngủ đều làm xong, Trang Hồng Phi ôm Sở Mộ lên giường, cởi áo hắn, nằm trên người hắn. “Liệu có làm con bị thương không?”
Hai tay Sở Mộ hơi run cởi nút trên vạt áo của Trang Hồng Phi ra: “Sẽ không.” Sau đó hắn liền bị đối phương hôn lên. Nụ hôn dần dần kịch liệt, Sở Mộ kích động xoa lưng Trang Hồng Phi, nhất là vết sẹo trên lưng y. Trang Hồng Phi thở dốc ồm ồm, liếm hôn bụng Sở Mộ, sau đó tách đôi chân hắn ra.
“Hồng Phi…”
Hôn lên Sở Mộ, Trang Hồng Phi đỡ dục vọng của mình chậm rãi tiến vào thân thể hắn, tương tư thành họa.
“Hồng Phi, Hồng Phi…”
“Mộ.”
“Hồng Phi…”
“Mộ.”
Dịu dàng ra vào trong cơ thể Sở Mộ, Trang Hồng Phi cẩn thận không tổn thương đến con của bọn họ. Nếu nói chuyện duy nhất Hiển thân vương làm kiếp này khiến y cảm kích nhất, chính là đưa Sở Mộ đến bên y, có điều thủ đoạn lại hơi mờ ám. Sở Mộ, người yêu y mong nhớ ngày đêm, không thể dứt bỏ.
※
Gần đây sự kiện khiến người ta nói chuyện hăng say nhất trong kinh thành chính là hôn sự của thế tử Cảnh thân vương Lưu Mặc Huyền và nam sủng của y Thu Văn Khanh. Nói sau khi Lưu Mặc Huyền lập phủ liền đón Thu Văn Khanh từng là hồng bài “Nghênh Hoan lâu” vào phủ, từ đó độc sủng một mình hắn, hơn ba năm lại không đưa kẻ khác vào. Thu Văn Khanh này chính là một người không đơn giản. Nói lúc trước Hiển thân vương Lưu Tích Tứ giận dữ vì lam nhan, từng vì hắn niêm phong “Nghênh Hoan lâu”, còn vì hắn suýt nữa chặt đứt tình huynh đệ với Lưu Mặc Huyền. Sau đó Hiển thân vương bị giáo chủ một cái Ly giáo thu phục, Thu Văn Khanh bị Lưu Tích Tứ đưa trả lại cho Lưu Mặc Huyền. Cũng không biết Thu Văn Khanh lấy bản lĩnh đâu ra, lừa được thế tử điện hạ ngoan ngoãn, không chỉ độc sủng hắn, thậm chí còn quyết định cưới hắn làm nam phi, phù chính hắn. Khiến một đám tiểu quan thanh lâu ao ước, cũng làm cho đông đảo thiếu nữ kinh thành đấm ngực giậm chân.
Mà ngày này, bách tính kinh thành rất đỗi giật mình phát hiện kiệu thế tử phủ vậy mà dừng trước một tòa nhà tại ngõ Phúc An. Người trong ngõ cũng cực kỳ kinh ngạc, nhao nhao suy đoán lão gia chưa từng xuất hiện của Sở Mộ chính là thế tử Lưu Mặc Huyền, mà hắn sở dĩ ở tại ngõ Phúc An là bởi vì “chuẩn vương phi” Thu Văn Khanh không cho, việc này liền dễ giải thích. Có người thổn thức, có người chờ xem kịch vui. Thế tử xuất hiện vào lúc này tuyệt không có chuyện gì tốt, phải biết Sở Mộ sắp sinh, bụng “chuẩn vương phi” nhưng là chưa có nửa tin tức gì.
Trong phòng của Sở Mộ, một người ngồi đối diện hắn, trên bàn đặt một tấm thiệp mời. Người tới không phải ai khác, chính là thế tử Lưu Mặc Huyền. “Sở Mộ, Văn Khanh hắn ở kinh thành ngoại trừ ba người bọn ngươi thì không có bạn bè nào nữa. Hắn hi vọng ngày thành thân ngươi có thể tới.”
Sở Mộ nhận lấy thiệp mời, mỉm cười nói: “Thế tử điện hạ tự mình đến đây đưa thiệp mời, Sở Mộ đâu có đạo lý không đi. Mấy năm nay Sở Mộ cũng được điện hạ và Văn Khanh chiếu cố nhiều. Chỉ là ta đang có mang, là kiêng kị đối với người mới, sẽ xung với hỉ của Văn Khanh.”
Lưu Mặc Huyền cười ha ha nói: “Đó là đối với tân nương tử mới có cách nói như thế, Văn Khanh là nam tử, không cần theo lễ cổ này. Ta nghe Tích Tứ nói Hồng Phi muốn đi Huấn Thị đường làm quản sự, sau này ngươi cũng không cần tránh né nữa. Việc ở Vận phường nhiều, ta bận, đợi đứa nhỏ ra đời ngươi mang đứa nhỏ đi bầu bạn với Văn Khanh, hai người các ngươi trò chuyện, hắn cũng sẽ không quá tịch mịch.”
“Tạ ơn thế tử điện hạ. Đã điện hạ và Văn Khanh không kiêng dè ta đang có mang, ta và Hồng Phi đều sẽ đi.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Lưu Mặc Huyền đứng dậy, Sở Mộ tiễn y rời đi.
Sau khi Lưu Mặc Huyền ngồi kiệu rời đi, người trong ngõ càng thêm khẳng định Sở Mộ chính là luyến sủng của thế tử, còn có lẽ là nam sủng sắp bị vứt bỏ hoàn toàn. Sở Mộ nhốt hiếu kỳ và thương tiếc của mọi người ngoài cửa, Văn Khanh rốt cuộc chờ đến ngày thành thân với thế tử điện hạ, hi vọng sang năm hắn có thể cũng giống như mình, sinh con cho người mình yêu.
Chưa có trở về phòng, Sở Mộ đang ôm bụng tản bộ trong sân, đã hơn tám tháng, hắn sờ sờ bụng, lúc vương gia cho hắn thuốc sinh con nói thuốc sinh con phần lớn đều là sinh tiểu tráng đinh, hắn hi vọng thai này của mình là một bé trai, trông giống phụ thân bé. Hắn, Văn Khanh, Tần Đan, Liễu Sưởng, cuộc đời này may mắn gặp được vương gia, không chỉ được vương gia chuộc thân, ba người bọn họ còn nhờ vương gia làm mối gặp được một nửa kia của cuộc đời này. Cuộc sống bây giờ là bọn hắn quá khứ chưa bao giờ dám nghĩ, Văn Khanh sắp gả cho điện hạ rồi, hắn chân thành chúc phúc hắn.
Chạng vạng, Trang Hồng Phi lại là vụng trộm chạy về sân nhà mình, Sở Mộ vẫn như cũ chờ y trước cửa sổ. Bưng thức ăn lên bàn, Trang Hồng Phi từ trong tay Sở Mộ nhận lấy thiệp mời.
“Điện hạ bảo ngươi ta đều đi, nói không tị huý ta có thai.”
Trang Hồng Phi thu thiệp mời lại, trên mặt hơi có vẻ khó khăn: “Mộ, ngày điện hạ thành thân Vanh vương phái ta phụ trách an toàn của thế tử phủ, chuyện ta chuyển thành minh vệ có lẽ còn phải qua một tháng nữa.”
Sở Mộ không có thất vọng, mà là cười nói: “Vương gia coi trọng ngươi, ngươi cứ đi, ngày đó một mình ta đi là được rồi.”
“Mộ.” Trang Hồng Phi kéo tay Sở Mộ qua, “Xin lỗi, luôn luôn để ngươi một mình.”
Sở Mộ cười lắc đầu, không có một tia miễn cưỡng: “Ta không phải một mình, ta có ngươi, có con. Ngươi chỉ là có việc phải bận, đó là chuyện ngươi nên làm. Ngươi vất vả như vậy, cũng là vì ta và con.”
Trang Hồng Phi nhịn không được hôn Sở Mộ một cái: “Nhà có hiền thê, chồng còn cầu gì nữa.” Y thề chờ y chuyển thành minh vệ, y nhất định phải bồi thường uất ức người này từng chịu.
※
Rất nhanh, ngày thế tử đại hôn tới. Sáng sớm, Sở Mộ mang trâm ngọc Trang Hồng Phi tặng hắn một ngày trước, mặc bộ áo quần màu lục nhạt, má Triệu cùng đi ngồi lên cỗ kiệu đến thế tử phủ. Ven đường có người thì thầm, Sở Mộ chỉ mỉm cười thản nhiên. Tới thế tử phủ, quản gia sớm được dặn bảo tự mình ra nghênh tiếp. Sở Mộ xuống kiệu, một tay đỡ bụng đi theo quản gia tới gian phòng của Văn Khanh.
“Văn Khanh.”
“Sở Mộ!”
Thu Văn Khanh đã mặc xong cao hứng qua đón: “Ta còn lo ngươi không tới được chứ.”
“Sao có thể? Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ta đương nhiên phải tới, chỉ là ta đang có mang, sợ xung với hỉ khí của ngươi.”
“Đâu có! Ta còn muốn mượn hỉ khí của ngươi đấy.” Thu Văn Khanh mang Sở Mộ ngồi lên giường, hắn mặc một bộ áo dài màu đỏ thoạt nhìn cực tuấn tú. Hắn và Sở Mộ mặc dù đều ở kinh thành, nhưng bởi vì thân phận ám vệ của Trang Hồng Phi không thể bại lộ, cho nên hắn và Sở Mộ ngày thường chỉ có thư từ qua lại. Ba năm qua, hai người đây là lần đầu tiên gặp mặt.
“Sở Mộ, ngươi thay đổi rồi.” Thu Văn Khanh kích động nhìn Sở Mộ một lát, cười nói.
Sở Mộ cũng kích động: “Ngươi cũng thay đổi rồi, nếu không phải ngươi ta thường xuyên viết thư, ta cũng không nhận ra ngươi.”
Thu Văn Khanh nhìn về phía bụng Sở Mộ, hỏi: “Ta có thể sờ sờ không?” Sở Mộ gật gật đầu. Thu Văn Khanh dè dặt sờ lên, kinh ngạc kêu: “Nó có thể cử động?!”
Sở Mộ hạnh phúc cười, mặc cho Văn Khanh sờ bụng hắn: “Văn Khanh, ngươi thì sao? Ở bên điện hạ ba năm, ngươi định khi nào?”
Nụ cười của Thu Văn Khanh không còn, có chút sa sút: “Mặc Huyền không cho, y nói nam nhân sinh con quá nguy hiểm. Lúc trước phụ vương chính là không muốn để cha mạo hiểm, mới từ bên ngoài muốn Mặc Huyền. Y định bắt chước cách làm của phụ vương, chờ qua mấy năm nữa, y tìm một người có thể tin được sinh đứa nhỏ, sau đó mang đứa nhỏ về để ta nuôi.”
Sở Mộ cũng không biết khuyên giải an ủi như thế nào, chậm rãi nói: “Điện hạ, cũng là vì ngươi.”
Thu Văn Khanh miễn cưỡng cười cười: “Ta biết. Thế nhưng Sở Mộ, ta rất hâm mộ ngươi, hâm mộ ngươi có thể vì Hồng Phi sinh hạ đứa nhỏ. Bất luận nguy hiểm cỡ nào, có thể vì người mình yêu sinh hạ đứa nhỏ mới sẽ không tiếc nuối.”
Sở Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi vì sao không xin vương gia thuốc? Chờ ngươi mang thai, điện hạ không thể không muốn.”
Ánh mắt Thu Văn Khanh sáng lên, sau đó hắn lại do dự: “Ta sợ Mặc Huyền sẽ trách ta.”
“Sẽ không.” Sở Mộ cười cười, “Chờ ngươi có thai, điện hạ sẽ khẩn trương, sẽ lo lắng, lại mừng rỡ, nhưng tuyệt đối sẽ không trách ngươi.” Hồng Phi của hắn chính là như thế.
Thu Văn Khanh suy tư phút chốc, hạ quyết tâm: “Được.”
※
Sau một canh giờ, tiệc cưới bắt đầu. Thu Văn Khanh không có thân nhân, lại sớm đã theo Lưu Mặc Huyền, cho nên phương thức cưới vợ cũng không giống người khác. Hắn từ cửa sau vương phủ ngồi lên kiệu hoa, sau đó dọc theo xung quanh vương phủ xoay một vòng, lại do Lưu Mặc Huyền cưỡi con ngựa cao to đón hắn vào phủ, vậy coi như cưới vào cửa. Sở Mộ bụng lớn, không thể đi theo, Tần Đan và Liễu Sưởng cùng được Hiển thân vương Lưu Tích Tứ chuộc ra thì ở bên kiệu Thu Văn Khanh xem như làm người thân tiễn gả. Thu Văn Khanh vào phủ, liền bị hỉ bà đưa vào phòng cưới, tân lang quan Lưu Mặc Huyền thì ở bên ngoài bị người chuốc rượu.
Trên tiệc rượu có ba bàn ngồi đầy hoàng thân quốc thích, Lưu Mặc Huyền là thế tử, lại là con một của Lưu Hoài Uyên, đám người thái thượng hoàng Lưu Hoài Diệp, Khuyết vương Lam Khuyết Dương, quốc công Bạch Tang Vận, hoàng thượng Lưu Vận Tranh, Vanh vương Lam Vận Vanh và hầu gia Bạch Hãn Triệt đều tới. Ngay cả đã tiểu vương gia Lưu Thiên Tứ đã ba tuổi rưỡi cũng có mặt.
Bên trái Lưu Tích Tứ là Ly đại giáo chủ, vị trí phía bên phải trống không, vốn đó là vị trí của nữ nhi Lưu Ly, có điều bé kéo đại ca bé không biết chạy tới chỗ nào chơi rồi, Lưu Tích Tứ cũng mặc kệ bé. Ăn một lát, hắn la lên: “Mặc Huyền, đi gọi Văn Khanh ra. Sở Mộ có phải ở cạnh hắn hay không? Gọi ra cả đi.”
“Phải. Mặc Huyền, đi gọi Văn Khanh ra, mời rượu hoàng bá con.” Lưu Hoài Uyên cũng hô, y vui vẻ rõ ràng uống không ít.
Phụ vương cũng đã lên tiếng, Lưu Mặc Huyền không dám dây dưa, tự mình vào phòng trước uống rượu giao bôi với Văn Khanh, liền dẫn cả hắn và Sở Mộ ra. Trong số người tới trước hôm nay có mấy vị là người trong ngõ Phúc An, nhìn thấy Sở Mộ, bọn họ khiếp sợ không thôi, thì ra hắn thực sự là tiểu gia của thế tử! Chẳng lẽ hôm nay thế tử không chỉ cưới vương phi, còn tiện thể cưới trắc phi? Có điều trắc phi mắt thấy sắp sinh, địa vị của vương phi rất nguy hiểm.
“Sở Mộ, tới, ngươi ngồi chỗ ta này.” Lưu Tích Tứ vẫy tay, hắn phát hiện nữ nhi và dưỡng tử chạy đến chỗ cha ăn. Cũng khó trách nữ nhi lại chạy đến bàn kia, cha đang ôm tiểu Dụ Đầu mà. Sở Mộ đứng nơi đó không dám qua, thân phận hắn rất không thích hợp, đâu có thể ngang vai ngang vế với vương gia.
“Sở Mộ, qua đây qua đây.” Lưu Tích Tứ lại vẫy tay, Thu Văn Khanh đẩy Sở Mộ, Sở Mộ chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên người Lưu Tích Tứ.
“Vương gia, vậy không thích hợp.”
“Có cái gì không thích hợp? Bản vương định đoạt, bảo ngươi ngồi ngươi cứ ngồi.” Hắn cười ha hả sờ sờ bụng Sở Mộ, nhỏ giọng hỏi: “Lão nhất đâu? Sao không đến với ngươi? Lại có thể để ngươi lớn bụng một mình đến.”
“Y ở đây, chỉ là không tiện xuất hiện.” Sở Mộ nhỏ giọng trả lời. Một nửa kia của Tần Đan và Liễu Sưởng cũng đã từng là ám vệ lão tứ và lão ngũ của vương gia, nửa năm trước hai người bọn họ được Ly gia gọi tới làm việc dưới trướng, Tần Đan và Liễu Sưởng sau khi bị giấu hơn hai năm có thể quang minh chính đại ở bên lão tứ, lão ngũ. Bây giờ cũng chỉ có Sở Mộ còn bị giấu.
Lưu Tích Tứ nhìn xung quanh một lần, bất mãn nói: “Nhị ca không phải nói để lão nhất ra ngoài ánh sáng sao? Sao còn chưa có?” Thực ra cũng không thể trách Lam Vận Vanh không hợp tình người, ai bảo Trang Hồng Phi quá giỏi giang, vương gia không nỡ thả người.
Sở Mộ lập tức nói: “Vương gia, Vanh vương nói. Chỉ là hôm nay thiếu nhân thủ mới gọi y đến. Vương gia đã giúp chúng ta không ít, chúng ta đều không biết nên báo đáp vương gia như thế nào.”
Lưu Tích Tứ cười hì hì: “Nói thế này nhé, ngươi tối nay cùng bản vương hồi phủ, để bản vương thương yêu ngươi một phen cho tốt, chính là báo đáp với bản vương.”
“Tích Tứ.” Còn không đợi Sở Mộ mở miệng, bên cạnh Lưu Tích Tứ có người lên tiếng.
“Vui đùa thôi. Dùng bữa dùng bữa.” Lưu Tích Tứ vội vàng gắp hai đũa rau xanh cho Ly đại giáo chủ đang lửa ghen dâng trào, Sở Mộ cúi đầu cười. Trong bát không trước mặt đột nhiên thêm một miếng thịt cá lớn, hắn kinh ngạc ngẩng đầu. Là vương gia!
Lưu Tích Tứ cười nói: “Lão nhất không chăm được ngươi, ngươi phải tự chăm bản thân mình. Ăn nhiều thịt một chút, lúc sinh con mới có hơi sức.” Nói xong, hắn chớp chớp mắt: “Thật là nhiều người nhìn chúng ta đấy, mau ăn.”
“Tạ ơn vương gia.” Sở Mộ cầm đũa lên, nghĩ thầm ngày mai không biết lại sẽ có đồn đại gì, có điều nhìn vương gia vẻ mặt hứng thú, sợ là lại nghĩ đến chuyện gì thú vị. Hắn cũng vui lòng phối hợp, chậm rãi ăn.
Nhờ có thai ban tặng, Sở Mộ một đêm không thấm giọt rượu nào, Lưu Mặc Huyền và Thu Văn Khanh làm người mới thì số không tốt như vậy. Lưu Mặc Huyền đau lòng Văn Khanh, thay hắn cản không ít rượu, mặc dù là như vậy Thu Văn Khanh cũng say không thôi. Lưu Mặc Huyền trực tiếp bị người nâng vào phòng tân hôn, đêm xuân hai người sợ là phải trôi qua trong cơn say.
Lưu Tích Tứ phái kiệu trong phủ đưa Sở Mộ về, đêm đó Trang Hồng Phi rất khuya mới trở về, Sở Mộ đã ngủ, y nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc ngủ của Sở Mộ suy nghĩ một đêm. Ngày hôm sau trong ngõ Phúc An lời đồn đại lại nổi lên, Sở Mộ không phải tiểu gia của thế tử, mà là tiểu gia của Hiển thân vương Lưu Tích Tứ. Lần này mọi người sửng sốt, ai chẳng biết Ly hầu gia ngoài mặt là tiểu gia của Hiển thân vương, trên thực tế lại là phu quân của vương gia. Y lại có thể khoan dung vương gia nuôi tiểu gia trong ngõ Phúc An? Còn làm lớn bụng tiểu gia! Vị danh kỹ bị vương gia phá thân mấy năm trước kia chính là bị Ly hầu gia không tha, đuổi xuất kinh. Sở Mộ này thật lợi hại. Mà nhân vật trung tâm của lời đồn đại Sở Mộ thì khoan thai tự đắc tản bộ trong sân nhà mình, an tâm chờ đứa nhỏ ra đời.
※
Trang Hồng Phi thời gian này rất bận, thường thường khi trở về Sở Mộ đã ngủ. Mỗi một ngày qua đi, bụng Sở Mộ to chín tháng rồi. Ngày này, kiệu của Hiển thân vương phủ dừng tại cổng lớn của Sở Mộ. Vương gia có lệnh, bảo Sở Mộ vào phủ. Lần này mọi người thổn thức không thôi, thì ra Sở Mộ thực sự là tiểu gia của Hiển thân vương, nghĩ đến vị Ly giáo chủ đáng sợ kia, cuộc sống sau này của Sở Mộ khó khăn rồi. Sợ là vì đứa nhỏ, Ly giáo chủ mới tạm thời kiềm chế đi.
Sở Mộ đơn giản thu thập hành lý, mang hộp trang sức Hồng Phi đưa cho hắn theo má Triệu lên kiệu. Kiệu vững vàng nâng vào Hiển thân vương phủ, sau khi cổng vương phủ đóng lại, kinh thành tiếng đồn khắp nơi.
Mà Lưu Tích Tứ giờ khắc này bị truyền trộm nuôi tiểu gia bên ngoài cười híp mắt nói: “Sở Mộ, ngươi nói Hồng Phi sẽ tới chỗ này của ta cướp dâu hay không?”
Sở Mộ cười nhạt không nói.
Lưu Tích Tứ chậc chậc hai tiếng: “Lão nhất tên kia, thật đúng là yên tâm ném mình ngươi ở nơi đó. Y không sợ ngươi bị người khác đoạt đi ha.”
Sở Mộ mở miệng, “Hồng Phi không phải ném ta ở nơi đó, y vẫn luôn bảo vệ ta.”
“Sở Mộ, ngươi còn chưa có gả cho y đâu đã nơi chốn nói tốt thay y. Lúc trước ta không nên đem ngươi cho lão nhất, hẳn là tìm cho ngươi một người tốt hơn mới phải.”
Sở Mộ cười nói: “Ân tình của vương gia Sở Mộ cả đời cũng không dám quên, nếu không có vương gia, Sở Mộ cũng không có duyên quen biết với Hồng Phi.”
“Chậc chậc, lão nhất à lão nhất, ngươi còn không mau chạy ra đây ôm ôm Sở Mộ.” Lưu Tích Tứ thét to, trong kinh ngạc của Sở Mộ, một người từ sau bình phong đi ra, người che mặt tháo vải đen trên mặt xuống, rõ ràng là Trang Hồng Phi. Sở Mộ há há miệng, không biết kêu tên của đối phương có thích hợp hay không. Lưu Tích Tứ cười rời đi, để gian phòng lại cho hai người.
Sở Mộ không có kêu, mà là đi lên phía trước ôm lấy đối phương, rất nhẹ gọi tiếng: “Hồng Phi.”
Lão nhất ôm chặt hắn: “Ngươi sắp sinh, vương gia nói để ngươi sinh con trong vương phủ, hắn đã tìm Ngũ đại nhân. Mộ, ta hứa với ngươi, lúc con đầy tháng, ta sẽ quang quang cảnh cảnh đón ngươi vào phòng tân hôn của chúng ta.”
Sở Mộ lắc lắc đầu: “Ta biết ngươi ở bên cạnh ta, không cần câu nệ cảnh tượng. Ta chỉ muốn, hôm sinh, ngươi có thể ở bên ta.”
“Nhất định, nhất định sẽ ở bên ngươi.”
※
Bên trong phòng, Sở Mộ lâm bồn, Trang Hồng Phi canh giữ bên giường nắm tay hắn. Ngũ Mặc tự mình đỡ đẻ cho Sở Mộ, Lưu Tích Tứ xuất phát từ “hảo tâm” cũng ở trong phòng cùng. Ngoài phòng, Thu Văn Khanh vừa mới có thai vẫn chưa tới một tháng thật cẩn thận săn sóc bên Lưu Mặc Huyền chờ tin tức. Cùng là tướng công từ “Nghênh Hoan lâu” ra, Sở Mộ là người đầu tiên sinh con trong bốn người, tiếp đến chính là Thu Văn Khanh. Hắn tự mình uống thuốc sinh con có thai chẳng những không có rước lấy phẫn nộ của Lưu Mặc Huyền, trái lại bị Lưu Mặc Huyền khẩn trương hạ lệnh trước khi đứa nhỏ ra đời không được xuất phủ. Thu Văn Khanh rốt cuộc hiểu rõ lời Sở Mộ nói có ý gì.
Sở Mộ chịu đựng, cố gắng hết sức không kêu lên, người bên cạnh khẩn trương đến mặt mũi trắng bệch. Sau khi ở bên người này, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy người này khẩn trương như vậy, lần đầu tiên là khi hắn nói cho y biết chính mình có thai.
“Mộ, để Ngũ đại nhân dùng thuốc với ngươi có được không?”
“Không, không muốn, Hồng Phi, ta, rất nhanh, sẽ ổn.”
Trang Hồng Phi lần này hiểu Cảnh thân vương vì sao không cho Ngũ đại nhân sinh, nhìn người thương đau đớn như vậy, quá giày vò.
“Hồng Phi, tình hình của Sở Mộ rất tốt, ngươi đừng lo lắng. Hồng Phi, nắm chặt Sở Mộ, ta sắp hạ đao.” Ngũ Mặc đã từng đỡ đẻ cho rất nhiều người lên tiếng. Trang Hồng Phi che mắt Sở Mộ, nắm chặt tay hắn.
Dao nhỏ của Ngũ Mặc rất nhanh quẹt xuống.
“A!”
Sở Mộ hét to một tiếng, liền nghe Ngũ Mặc kêu: “Dùng sức!” Hắn đã đau đến tê dại dùng hết sức lực. Mắt Trang Hồng Phi bị máu nhuộm đỏ. Sau khi Sở Mộ hét to bốn năm tiếng, đứa con trong bụng rốt cuộc đi ra. Ngũ Mặc nhanh nhẹn đánh hai cái lên mông đứa nhỏ, đứa nhỏ oa oa khóc lớn.
“Chúc mừng các ngươi, là một tiểu tráng đinh.”
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, chẳng qua là chưa tới chỗ thương tâm. Trang Hồng Phi nắm tay Sở Mộ, chôn ở gáy hắn khóc lên, y, làm cha rồi. Lưu Tích Tứ ở một bên cười trộm, thì ra lão nhất thấy người yêu sinh con là đức hạnh này ha.
Khi Trang Hồng Phi sắc mặt trắng bệch đôi chân mềm nhũn từ trong phòng đi đi, nửa người dưới của Lưu Mặc Huyền mềm nhũn, kêu rên với người vô tâm: “Tích Tứ, ngươi muốn hại chết ta, ngươi làm chi cho Văn Khanh thuốc chứ.”
Lưu Tích Tứ trừng y một cái, còn kể cả lão nhất: “Các ngươi biết cái gì? Thân là nam tử, có thể sinh hạ đứa nhỏ vì người yêu, loại hạnh phúc này là nữ tử cũng không thể thể hội. Đau thì đau chút, nhưng ngươi hỏi thử lão nhất, nhìn thấy con trai mình, y có cao hứng hay không?”
Trên khuôn mặt lão nhất Trang Hồng Phi vẫn còn nước mắt, y mặc dù rất không cam, nhưng vẫn gật đầu: “Cao hứng.” Cao hứng đến sau này tuyệt đối không cho Sở Mộ qua lại với vương gia, chính là hắn khuyến khích Sở Mộ vụng trộm mang thai.
“Nha, Mặc Huyền, ngươi phải biết ơn ta.”
Câu trả lời của Lưu Mặc Huyền là kéo Văn Khanh liền đi: “Văn Khanh, ngươi nên trở lại nghỉ ngơi.”
“Hừ! Đồ qua cầu rút ván.” Lưu Tích Tứ đá đá lão nhất, “Ngươi cảm ơn ta như thế nào?”
Trang Hồng Phi làm bộ không nghe thấy, xoay người vào phòng, chọc Lưu Tích Tứ tức đến giậm chân, đồ vong ân phụ nghĩa.
※
Trên đường phố tiếng sáo tiếng trống, pháo vang từng đợt rất có không khí vui mừng. Các lão bách tính nhao nhao ra khỏi nhà xem náo nhiệt, không biết hôm nay là nhà ai làm việc vui. Có điều nhìn xem bọn họ cực kỳ kinh ngạc, sao đội ngũ đón dâu lại chạy về phía Hiển thân vương phủ. Nghe kể đợt trước tiểu gia của Hiển thân vương vừa mới sinh một bé trai, hôm nay nhà vương gia có ai muốn xuất giá sao? Công chúa còn nhỏ quá, có thể là ai? Có điều tân lang quan nhìn qua có chút hung ác, nhưng mà cười lên rất ngốc.
Tân lang quan cưỡi trên con ngựa trắng đi tới trước cửa Hiển thân vương phủ, cửa phủ mở ra, tân lang quan xuống ngựa đi vào. Qua hơn nửa canh giờ tân lang quan mũ hơi lệch, quần áo hơi lộn xộn ôm tân nương tử đi ra. Ô! Không phải tân nương tử, là tân lang tử. Tân nương là vị nam tử, mặc áo choàng đỏ thẫm, sao thoạt nhìn có chút quen mắt? Trong lòng tân lang tử còn ôm một đứa bé. Ơ! Đây không phải là tiểu gia của Hiển thân vương, Sở Mộ trong ngõ Phúc An kia sao?
Liền thấy tân lang quan rõ ràng bị lăn qua lăn lại một phen ôm tân lang tử và cả đứa nhỏ vào kiệu hoa, sau đó tân lang quan lên con ngựa trắng to, dường như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo, vội vã thúc ngựa, còn quay đầu lại gào to nâng kiệu hoa nhanh lên chút. Chỉ chốc lát, tân lang quan liền đón tân lang tử đi. Hoa cổ (1) vang lên dọc đường, cuối cùng dừng trước một tòa nhà mới phía tây kinh thành. Tòa nhà này là một tháng trước vừa bị người mua, nghe nói người nọ là quan gia của “Triều Thiên giám”, rất có thế lực.
Tân lang quan ôm tân lang tử ra khỏi kiệu hoa, ôm vào phòng, mặc dù rất muốn nhốt một vị vương gia yêu thích náo nhiệt ngoài cửa, đáng tiếc y chỉ có thể nhịn. Tân lang tử vừa sinh con, thân thể còn yếu ớt, hắn ôm con nghỉ ngơi trong phòng. Tân lang quan thì thảm, hôm nay không chỉ là ngày đại hỉ của y, còn là đầy tháng của đứa nhỏ, song hỷ lâm môn này, không chuốc y chuốc ai? Không chỉ muốn chuốc, còn phải chòng ghẹo.
Vị gia này mặt mũi khá lớn. Không chỉ Vanh thân vương giá lâm, ngay cả Hiển thân vương và thế tử đều tới. Trong ngõ Phúc An cũng có người cùng lão gia mình đến đây, trong lòng không khỏi khó chịu. Ăn xong một đợt rượu, bọn họ mới biết Sở Mộ căn bản không phải tiểu gia của ai, người ta là phu lang vị Trang đại nhân này đã sớm tư định chung thân. Chỉ là Trang đại nhân vẫn tra án bên ngoài, không tiện về kinh, bởi vậy mới an trí hắn ở tại “ngõ Phúc An” địa bàn của Triều Thiên giám. Nghe nói vị Sở Mộ này là bạn tốt với thế tử phi Thu Văn Khanh, nghe nói việc vui của hắn và Trang đại nhân còn là Hiển thân vương tự mình làm mối.
Thảo nào người ta không cần hộ viện, thảo nào người ta lại ra vào thế tử phủ, Hiển thân vương phủ, thảo nào nam nhân của hắn chưa bao giờ lộ mặt. Người ta không phải là bị kim ốc tàng kiều, càng không phải là bị vứt bỏ. Cùng là nam nhân nữ nhân ở ngõ Phúc An trong lòng không vui, khi nào bọn họ mới có thể quang quang cảnh cảnh xuất giá, khi nào bọn họ có thể trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường?
※
Sở Mộ dỗ nhi tử ngủ xong nằm trên giường yên tĩnh chờ Hồng Phi trở về. Thật ra người này căn bản không cần cho hắn hôn lễ phô trương như thế, hắn đã quen chờ đợi, bởi vì hắn biết, hắn là duy nhất của Hồng Phi. Hắn không phải nam sủng thiếp thất chờ đợi lão gia triệu kiến trong ngõ Phúc An, hắn là vợ của Hồng Phi, là vợ có thể sinh hạ đứa nhỏ cho y.
“Bịch!”
Cửa mở, một người say khướt đóng cửa lại đi đến. Sở Mộ đứng dậy, người nọ lại nhào vào người hắn, đè hắn dưới người. “Mộ… May mắn ngươi không thể đi ra ngoài, vương gia thiếu chút nữa, không đùa chết, ta.” Trang Hồng Phi trên mặt vừa đỏ vừa xanh lật người, nằm ngửa trên giường. Sở Mộ đứng dậy muốn đi bưng nước rửa mặt cho y, lại bị đối phương kéo xuống.
“Thân thể ngươi còn chưa đỡ, nằm đừng động.” Người uống say vẫn duy trì thần trí, “Mộ, hôm nay cao hứng không?”
“Ừ, cao hứng.” Sở Mộ yên tĩnh nằm trên người Hồng Phi.
“Ta cũng cao hứng, vô cùng cao hứng.” Trang Hồng Phi cười hai tiếng, “Mộ, hai năm qua uất ức ngươi.”
“Ta sao có thể uất ức? Phu quân của ta chỉ là bận mà thôi.” Sở Mộ ngẩng đầu, vừa lúc hôn lên người đang nhìn hắn.
“Mộ…” Trang Hồng Phi kéo quần áo Sở Mộ, hôn hắn. Người này từ trước đến nay đều sẽ không trách y, nếu không phải vương gia tặng người này cho y, y tối nay đâu sẽ để vương gia trêu chọc y như vậy.
※
Nóng, bụng dưới rất nóng. Y bị hạ dược. Vị tiểu quan tên là Liên Y này không mặc gì cả, rên rỉ liên tục, trên mặt là đỏ ửng không bình thường. Hai người bọn họ đều bị bỏ thuốc. Đối phương rất đau đớn, lại ra sức lấy chăn che kín bản thân, cắn môi nhẫn nại. Thấy mà y càng là lửa tình hun đốt.
“Ư…”
Tiếng rên rỉ làm người ta thương tiếc đập nát lý trí y, y không nói lời gì túm cái chăn chướng mắt kia, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm thân thể mê người của Liên Y. Sau đó, y sững sờ, lửa dục bỗng nhiên giội tắt hơn phân nửa. Trong cặp mắt trong suốt kia là hèn mọn, là nhục nhã, là khó chịu, là sợ hãi, nhưng hắn không thể phản kháng, chỉ có thể cắn môi. Hắn chẳng qua là một tiểu quan, cho dù không bị hạ dược, hắn cũng không thể phản kháng.
Trái tim tại một khắc ấy bị bóp chặt, y gỡ che mặt xuống, cởi quần áo, lên giường. Đè người dưới thân, y nghe thấy chính mình nói: “Theo ta đi, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.” Đối phương chỉ cắn miệng, y hôn lên, cạy mở khớp hàm hắn. Lửa nóng vọt lên, y trong nháy mắt dứt bỏ tất cả cấm kỵ, người này, y muốn.
Chú thích
(1) hoa cổ: điệu múa dân gian, một nam một nữ, một người gõ thanh la, một người gõ trống cùng múa ↑
~ Hoàn ~
Phiên ngoại Hồng phúc dao kết thúc vào đúng ngày đầu năm luôn. Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhá XD~
“Công bốn, xin đi theo tình tiết” sẽ được đẩy tiếp thành dự án đam mỹ chính. Mọi người nhớ đón xem nha ^^~
cảm ơn nàng nhiều nha, ngọt ngào quá đi, hi hi. chúc mừng năm mới
ThíchThích