Hồng phúc dao – Phiên ngoại 7

Hồng phúc dao

Phiên ngoại thất – Ném đi (Hạ)

Lưu Tích Tứ ôm tâm tính một đường du ngoạn, cũng không vội gấp rút lên đường. Hai người ở bên nhau đã sắp hai mươi năm, nhưng những ngày một mình du ngoạn này, Ly Nghiêu thường thường sẽ cảm thấy bọn họ lại trở về lúc đầu. Đã nhiều năm như vậy, người này vẫn tràn đầy nhiệt tình, khiến y quyến luyến không thôi.

Dừng dừng đi đi, hơn một tháng sau, Lưu Tích Tứ theo Ly Nghiêu rốt cuộc tiến vào trong rừng rậm phương bắc. Trong rừng khắp nơi đều là khí độc, cũng may có Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ chỉ cảm thấy hơi khó chịu. Sau khi vào cánh rừng, Ly Nghiêu liền cùng Lưu Tích Tứ cưỡi một con ngựa. Trên đường không có nghỉ ngơi, đi đủ một ngày, hai người mới ra khỏi cánh rừng. Trước mắt rộng mở trong sáng, từng căn nhà xuất hiện trước mắt hai người. Đêm đã khuya, nhưng từng bó đuốc đằng trước lại chiếu sáng chân trời.

“Buổi tối thường sẽ có dã thú qua lại, đốt đuốc lên, dã thú cũng không dám tới gần, cũng sẽ không ăn hết súc vật trong thôn.” Ly Nghiêu giải thích, ra khỏi cánh rừng, mắt y tím lên. Lưu Tích Tứ hai tay nắm tay trái y, đầu cọ cọ cằm y: “Ta mệt rồi, có thể tìm được chỗ nghỉ ngơi hay không?”

Ly Nghiêu ôm chặt người tri kỷ: “Tối nay phải uất ức ngươi, nhiều năm như vậy, cũng không biết trong thôn còn có mấy người nhận ra ta, chúng ta trước đi nơi ta từng ở xem thử, sáng mai ta đi tìm chỗ ở.”

“Không ngại, cho dù chỉ có vựa củi cũng được, trời không xem là lạnh, ôm ngươi ngủ cũng vậy.” Ly Nghiêu hôn Lưu Tích Tứ một cái, thúc ngựa đi về phía trước.

Mọi người trong thôn sớm đã nghỉ ngơi, Ly Nghiêu cầm cây đuốc, mang theo Lưu Tích Tứ đi tới cuối làng, chỗ đó có tấm bia nát, vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy hai chữ “Ly giáo”.

“Ly giáo cách làng ‘Quan Tử tộc’ gần như vậy?” Lưu Tích Tứ rất là kinh ngạc.

“Người Ly giáo ban đầu là từ nơi khác trốn đến nơi đây tị nạn, sau đó quan hệ với Quan Tử tộc nhân dần dần mật thiết. Nam nhân Quan Tử tộc sinh con, trời sinh nhỏ yếu, cho nên không thiện chiến bằng nam tử nơi khác. Ly giáo phụ trách bảo hộ an nguy của Quan Tử tộc nhân, Quan Tử tộc thì cung cấp che giấu cho Ly giáo, cho bọn hắn cơm áo. Nhưng mà qua mấy đời, Ly giáo dần dần lệch hướng khỏi ước nguyện ban đầu. Quan Tử tộc không thể thoát khỏi khống chế của Ly giáo, nam tử trong tộc thành đồ chơi của bọn hắn, đối với rất nhiều người Ly giáo mà nói, nam nhân sinh con là việc cực kỳ dơ bẩn, bọn hắn dựa vào Quan Tử tộc nhân nuôi sống, lại khinh thường bọn họ trong lòng, cảm thấy bọn họ buồn nôn.”

Lưu Tích Tứ ngửa đầu, hôn hôn cằm Ly Nghiêu: “Đừng nghĩ nữa, những việc đó đều đã qua. Có điều may mà huyết thống của ngươi không thuần, nếu không ngươi nho nhỏ gầy còm, ta mới không cần ngươi.”

Ly Nghiêu cúi đầu hôn lên người yêu, tất cả đều ở trong nụ hôn này. Sau khi thối lui, y xuống ngựa, không có ôm Lưu Tích Tứ xuống, mà là dắt ngựa đi về phía chỗ sâu trong Ly giáo. Ly giáo đã thành quá khứ, mọi người Ly giáo nếu không phải là bị diệt, thì chính là trốn, bây giờ Ly giáo chẳng qua là mảnh tường nát ngói vỡ. Bên trong cỏ dại mọc thành bụi, còn có dấu vết đã từng bị lửa đốt.

Ly Nghiêu dắt ngựa vẫn đi về phía chỗ sâu trong Ly giáo, cuối cùng y dừng trước một chỗ sân bừa bộn trước mắt. Sân rất xa, Lưu Tích Tứ đoán là sân xa nhất của Ly giáo.

“Ngươi trước đây là ở nơi này?”

“Ừ.”

Thản nhiên đáp, Ly Nghiêu ôm Lưu Tích Tứ xuống: “Ta đi xem bên trong có thể ở hay không”

“Ta đi cùng ngươi.”

Bốn phía đen ngòm, Lưu Tích Tứ vẫn hơi sợ, sợ có quỷ quái gì. Để ngựa ngoài sân, hắn nắm một tay Ly Nghiêu chậm rãi đi vào, vượt qua thanh ngang trên mặt đất, giẫm lên thứ từng là đá xây, cuối cùng cũng vào phòng. Tình trạng trong phòng không gay go như trong tưởng tượng. Tro bụi mạng nhện đương nhiên không cần phải nói, nhưng dụng cụ nên có trong phòng đều có. Ly Nghiêu đưa bó đuốc cho Lưu Tích Tứ, y tìm được một cái chổi, một cái chậu trong sân, từ trong giếng lấy chút nước, quét dọn gian phòng.

Lưu Tích Tứ cầm bó đuốc lên, từ trên ngựa gỡ đệm nỉ xuống, làm đệm giường qua đêm, đây là bọn hắn mang theo lúc xuất kinh. Ly Nghiêu trước lau sạch ván giường, cùng Lưu Tích Tứ đặt đệm nỉ lên giường. Hai người đều mệt mỏi, Ly Nghiêu lấy nước, hai người tùy tiện rửa mặt tay, liền lên giường.

Giường rất rộng rãi, nhưng xung quanh vẫn bẩn, Lưu Tích Tứ liền nép trong lòng Ly Nghiêu. Nhắm mắt lại, hắn lại không có ngủ, người ôm hắn cũng đang vờ ngủ.

“Ly Nghiêu, nơi này chính là chỗ ngươi từng ở?” Sân rất nhỏ, lại xa như thế, bày biện trong phòng càng đơn giản. Ngực Lưu Tích Tứ đau đớn, hắn đã nhiều năm không đau đớn.

“Trước đây trong sân còn có cây đào, hẳn là bị người chặt rồi.” Ly Nghiêu gián tiếp thừa nhận.

Lưu Tích Tứ hừ một tiếng, cố ý hỏi: “Cây đào, muốn kết đào hoa à?”

“Sao có thể. Vốn đã có rồi, ta cũng là giữ lại.”

“Vậy quay về có muốn trồng hai bụi hoa đào trong sân hay không?”

Ly giáo chủ lập tức nói: “Không cần thiết, ta cảm thấy trúc xanh trong sân chúng ta rất tốt.” Y nếu nói là muốn, lửa ghen của người trong lòng sẽ thiêu chết y. Ly Nghiêu ôm chặt người hiểu y nhất: “Ngủ đi, nếu không thân thể ngươi chịu không nổi.”

“Ừ.” Ôm lấy Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ không lên tiếng, Ly Nghiêu sau khi hắn ngủ, thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Ngày hôm sau mặt trời lên cao Lưu Tích Tứ mới tỉnh ngủ, Ly Nghiêu vẫn ôm hắn. Thấy hắn tỉnh, y rút cánh tay tê mỏi ra xuống giường. Trước lấy nước cho Lưu Tích Tứ gột rửa đơn giản một phen, lại lấp đầy bụng hai người, Ly Nghiêu đưa Lưu Tích Tứ tới trong sân, y muốn dọn dẹp gian phòng. Lưu Tích Tứ từ nhỏ trải qua cuộc sống ăn sung mặc sướng, đâu biết làm việc, có điều hắn cũng sẽ không nhìn Ly Nghiêu một mình bận việc, việc có thể làm, hắn sẽ giúp cùng nhau làm, việc làm không tốt, hắn sẽ trợ thủ. Hai người từ sau khi thành thân đây là lần đầu cùng nhau bắt tay làm việc, Lưu Tích Tứ còn cảm thấy rất mới lạ.

Bận rộn một buổi sáng, trong phòng miễn cưỡng có thể cho người ở, hai người ăn cơm trưa nghỉ ngơi một lát, Ly Nghiêu mang Lưu Tích Tứ đi trong thôn nhìn nhìn. Từ sau khi Ly giáo bị diệt, Quan Tử tộc nhân thoát khỏi trói buộc của Ly giáo, có vài tộc nhân ra khỏi cánh rừng, đi thế giới bên ngoài; có vài tộc nhân thì lưu lại tiếp tục kết hôn sinh con tại nơi tổ tiên bọn họ sinh sống.

Người trong thôn cực kỳ hiếu kỳ với hai người lạ đột nhiên xuất hiện. Người ngoài đến Quan Tử tộc, nếu không phải là trúng ý vị nam tử nào trong tộc, muốn mang hắn đi; thì chính là tới nơi này xin thuốc sinh con. Nhưng nhìn hai người tay nắm tay, cử chỉ vô cùng thân thiết, một người trong đó tuổi tác nhìn qua đã gần đến bốn mươi, người còn lại nhìn qua mặc dù còn trẻ hơn nhiều, nhưng không giống như là đến xin thuốc sinh con. Nhìn nhìn, có người sững sờ, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó ánh mắt dần dần kích động.

“Ly Nghiêu? Ngươi là Ly Nghiêu?” Một ông lão tóc trắng xám chống gậy đi lên phía trước hỏi.

Ly Nghiêu cũng sững sờ, Lưu Tích Tứ mở miệng: “Vị lão bá này, thị lực ngài thật tốt, ta vừa rồi còn cười y lại không ai nhận ra y đấy.”

“A! Nói như vậy ngươi thực sự là Ly Nghiêu?” Lão bá vừa nghe, kích động hô, “Ái chà chà, thực sự là Ly Nghiêu ha. Đã…” Ông lão bấm ngón tay tính toán một chút, “Đã sắp hai mươi năm không gặp ngươi, cũng không nhận ra ngươi.”

Nghe ông lão nói như vậy, các tộc nhân vây xem thì thầm: “Là Ly Nghiêu cưới tiểu vương gia Huệ Diệu?”

“Chính là Ly Nghiêu sống không lâu ấy?”

Lưu Tích Tứ kéo Ly Nghiêu, cao giọng nói: “Ta và Ly Nghiêu thành thân nhiều năm như vậy, con nhỏ nhất cũng đã sáu tuổi còn chưa từng đến nơi y sinh ra xem thử đâu. Lần này ta bảo y dẫn ta tới, một là đến xem, thứ hai muốn thắp nén hương trước mộ phần mẫu thân Ly Nghiêu, nói cho bà Ly Nghiêu bây giờ rất tốt, có nữ nhi và nhi tử, qua hai năm ta sẽ lại sinh con cho Ly Nghiêu, để bà yên tâm dưới cửu tuyền.”

Tiếng bàn luận xôn xao càng nhiều. Ly Nghiêu thật sự cưới tiểu vương gia?! Ly Nghiêu thậm chí có một đôi nhi nữ?! Ly Nghiêu vậy mà có thể khiến vương gia sinh con cho y?!

Ly Nghiêu kéo tay Lưu Tích Tứ đang kéo y xuống, ôm chặt hắn, trái cổ lên xuống, sau đó y nói với vị lão bá giật mình không ngớt kia: “Ngài là Cao bá phải không.”

“A, là ta là ta, nhiều năm như vậy không gặp, ngươi vẫn còn nhớ ta.” Cao bá nghiêng người, “Đừng đứng, đến đến, đến nhà ta ngồi một chút. Sân nhà dân, còn xin đừng ghét bỏ.” Lưu Tích Tứ hòa ái cười lắc đầu, kề sát trong lòng Ly Nghiêu, hoàn toàn bộ dạng tiểu vương gia yếu đuối nghe theo dặn bảo của Ly giáo chủ.

Hai người theo Cao bá đi tới chỗ ở của hắn, ngoài cửa tụ đầy người. Người trẻ tuổi đều không biết Ly Nghiêu, nhưng trong tộc lại không ai chưa từng nghe về Ly Nghiêu. Chính là y, Ly giáo bị diệt, Quan Tử tộc mới có thể thoát khỏi khống chế của Ly giáo.

Cao bá lấy ra trà và trái cây tốt nhất trong nhà chiêu đãi hai người, Lưu Tích Tứ thủy chung theo sát Ly Nghiêu, nắm tay y. Đi tới nơi tràn ngập hồi ức đau đớn, Ly Nghiêu có chút ngột ngạt.

Thấy Lưu Tích Tứ vẫn luôn cười, hình như rất dễ thân cận, Cao bá thở dài, nói: “Chuyện Ly Nghiêu, người trong tộc đều nghe nói, thế nhưng nói cái gì cũng có. Có người nói y thành luyến sủng của vương gia; có người nói y đã chết; còn có người nói y bị bắt. Người ‘Quan Tử tộc’ ra ngoài rất ít quay về, chúng ta cũng không biết đâu là thật đâu là giả.”

Lưu Tích Tứ cười ha hả nói: “Cao bá, ngài cảm thấy Ly Nghiêu sẽ trở thành luyến sủng của ai sao? Y không chọc ta tức giận ta đã vô cùng may mắn rồi. Vốn ta đã sớm muốn đến thăm, nhưng nhi tử quá nhỏ không thoát thân được, cho nên bây giờ mới tới.”

Cao bá cười, nói tiếp: “Ly Nghiêu có thể lấy được vương gia, thật là có phúc, có phúc.”

“Còn không phải?” Lưu Tích Tứ không chút nào xấu hổ đáp.

Ly Nghiêu vẫn luôn trầm mặc lúc này mở miệng: “Có thể gặp được Tích Tứ, có thể lấy được hắn, là phúc phận cả đời ta.”

“Ngươi biết thì tốt.”

Người ngoài cửa cười ha ha không ngừng, đều rất hâm mộ Ly Nghiêu.

Nói chuyện phiếm trong nhà Cao bá hơn một canh giờ, Lưu Tích Tứ liền cùng Ly Nghiêu rời thôn. Dọc theo đường đi, Ly Nghiêu nắm tay Lưu Tích Tứ không buông, Lưu Tích Tứ thì yên tĩnh ở bên y. Tiếp sau bọn họ muốn đi chỗ mộ của mẫu thân Ly Nghiêu, hiển nhiên, đây cũng là yêu cầu của Lưu Tích Tứ, cũng là dự tính ban đầu hắn đến đây.

Tại mộ địa Quan Tử tộc nhân cách thôn không xa, có một nơi là nghĩa địa chuyên mai táng “vu nữ”. Ly Nghiêu mang theo Lưu Tích Tứ đi tới trước nghĩa địa mà mộ bia sớm bị phá hủy.

“Đây chính là mộ của bà.” Đối với mẹ đẻ mình, Ly Nghiêu không có chút cảm tình nào.

Lưu Tích Tứ tiến lên hai bước, sau khi dọn dẹp đại khái đá vụn trên mặt đất, hắn kéo Ly Nghiêu quỳ xuống trước mộ. Sắc mặt Ly Nghiêu rất lạnh, từ sau khi y làm phụ thân, y càng không cách nào tha thứ chuyện mẫu thân làm với y.

Lưu Tích Tứ mở miệng với ngôi mộ: “Nương, ta và Ly Nghiêu đến thăm ngài. Chuyện ngài làm với Ly Nghiêu ta đây làm vãn bối không tiện bình luận, nhưng theo cấp bậc lễ nghĩa, ta nên kêu ngài một tiếng nương.”

“Tích Tứ.”

Lưu Tích Tứ nắm chặt tay Ly Nghiêu, cười cười với Y, nói tiếp: “Nương, chú ngài hạ cho Ly Nghiêu đã giải. Ta và Ly Nghiêu đã làm ông bà. Trưởng nữ Lưu Ly gả cho con nuôi Ly Thương của Ly Nghiêu, sinh nha đầu tinh nghịch giống như con bé, tên là Ly Doanh Doanh. Nhi tử Lưu Diệu Huy năm nay cũng đã sáu tuổi.”

Nói xong, Lưu Tích Tứ kéo dây đỏ trên cổ ra, dưới đáy dây đỏ xuyên một viên đá màu đỏ tươi, Lưu Tích Tứ treo đá trên tấm bia nát. “Nương, ngài nhất định hối hận hạ chú cho Ly Nghiêu, hiện tại ngài có thể yên nghỉ, y sẽ không dùng tới viên đá này nữa.” Cầm lên một mảnh đá vụn của mộ bia, Lưu Tích Tứ dùng sức nện xuống, “huyết thạch” vỡ nát.

Ngẩng đầu nhìn về phía Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ chọc chọc ngực y: “Bây giờ có thể buông rồi chứ.”

Ly Nghiêu ôm lấy hắn, ôm thật chặt lấy hắn: “Tích Tứ, cám ơn ngươi.”

“Mặc kệ nói như thế nào, bà cũng sinh ra ngươi. Không có bà, ta cũng không thể gặp được ngươi. Bây giờ ngươi cũng đã làm ông rồi, nên buông xuống. Gọi bà một tiếng ‘nương’ đi.”

Ôm Lưu Tích Tứ rất lâu, Ly Nghiêu mới buông hắn ra. Bia là y hủy, bởi vì y hận. Khớp hàm cắn chặt chậm rãi buông lỏng, Ly Nghiêu khàn khàn hô tiếng: “Nương.”

Một trận gió thổi qua, thổi tan vụn “huyết thạch” giữa cỏ dại. Dường như có một vị nữ tử quanh quẩn rất lâu rốt cuộc chờ đến một ngày nhi tử thứ lỗi cho bà, có thể bình yên chuyển thế đầu thai.

Đứng lên, Lưu Tích Tứ vỗ vỗ đầu gối. “Ly Nghiêu, chúng ta lại sinh một đứa đi, có lẽ lần này ta có thể sinh ra đứa bé ngoan như Dụ Đầu đấy.”

“Tích Tứ!”

“Cứ giao hẹn như vậy.”

“Tích Tứ! Lần này ta nói cái gì cũng không đồng ý với ngươi.”

“Chuyện con cái ta nói là được.”

“Tích Tứ…”

“Ngươi phải nghe ta.”

“Tích Tứ, ta cái gì cũng có thể nghe lời ngươi, chỉ việc này không được.”

Theo sau mông vương gia tùy hứng, Ly đại giáo chủ phiền não không ngớt, vì sao bà xã thân ái của y luôn luôn không buông tay chứ? Không được, y nhất định phải nghĩ phương pháp bỏ ý niệm của Tích Tứ đi, lần này nói cái gì cũng không thể lại để hắn sinh! Ôm ngang tiểu vương gia của chính mình lên, Ly Nghiêu tận tình khuyên bảo khuyên bảo, ném hoàn toàn quá khứ tại nơi từng khiến y căm hận này.

Phiên ngoại còn 1 chương nữa là hết oài./p>

2 bình luận về “Hồng phúc dao – Phiên ngoại 7

Bình luận về bài viết này